Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Thể loại: HĐ, ngược Editor:Shyn, Ru Tơ  Convenrter: uttichcoc  Trên chiếc giường khổng lồ xa hoa, anh giống hệt một đế vương, suốt ba ngày ba đêm giữ lấy thân hình mềm mại của cô, biến cô từ một cô gái ngây thơ trở thành đoá hoa nở rộ.  “Nhớ kỹ cách tôi yêu em, về sau em chỉ có thể là của tôi!”  ______________________ Cô thầm mến anh rất nhiều năm, vì muốn anh chú ý mà làm rất nhiều chuyện, vì anh mà làm tổn thương biết bao cô gái.  Cô đốt cửa hàng bán hoa của tình địch làm bỏng người cô gái anh yêu, đổi lại, anh không kiêng nể danh tiếng thị trưởng của bố cô, trực tiếp đem cô tống vào tù. Sau khi ra tù, cuộc đời cô trở nên ảm đạm, cô không còn là tiểu thư được nuông chiều từ bé Tô Đại Lận, mà là Tô Đại Lận với hai bàn tay trắng, cửa nát nhà tan.  Thế nhưng trong mắt anh, cô vẫn là Tô đại tiểu thư được nuông chiều như ngày nào. Cô hèn mọn sống, nhìn anh sắp kết hôn, địa vị càng ngày càng cao, diện mạo càng ngày càng mê người.  Ngày anh dắt vợ yêu đến dự tiệc, cô sắm vai bồn bàn, hèn mọn ngồi dưới chân lau đi vết rượu dính trên giày cao gót của vợ anh.  Khi cô yêu anh, anh không cần. Khi anh muốn yêu cô, cô không dám. *** Editor: Shyn Nơi rừng núi hoang vắng, cổ thụ vươn cao che kín một khoảng trời, âm trầm mà u lãnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng chui vào bụi rậm của một con rắn nhỏ, trời đất vô cùng tĩnh mịch. “Anh Duệ Triết, anh muốn dẫn em đi đâu vậy?” Cô gái bất an nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông. Anh ta lái xe rất nhanh, gương mặt đanh lại: “Không phải nói muốn tôi thích cô sao? Tôi sẽ đưa cô đến một nơi rất tốt!” Gương mặt tái xanh, anh đột nhiên dừng xe trước cửa nhà trọ. “Anh Duệ Triết?” Anh ấy thích cô sao? Lòng cô đột nhiên có cảm giác bất an như có lửa thiêu đốt. Đây là lần đầu anh đưa cô ra ngoài. Người đàn ông trừng mắt một cái, thô bạo kéo cô ra khỏi xe: “Đi xuống!” Cô chật vật té xuống xe, chưa kịp bò lên, người đàn ông đã kéo cô lên tầng 2 của phòng trọ, một cước đá văng cửa ra, ép chặt tay cô, trực tiếp áp cô vào tường, “Tô Đại Lận, không phải cô thích tôi sao? Có phải sẽ để tôi làm chuyện tôi muốn muốn không? Được. Hôm nay, tôi sẽ làm theo ý cô!” Lập tức! Anh hung tợn xé rách váy hồng của cô, quần áo bay tán loạn. Cô run rẩy, sợ hãi đứng lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú khiến cô mê đắm nhiều năm, khẽ trốn tránh cặp mắt hung bạo nhìn cô, “Anh Duệ Triết, em sợ!” “Cô cũng biết sợ!?” Người đàn ông cười lạnh, thô bạo ném cô lên chiếc giường lớn, “Loại phụ nữ như cô, con mẹ nó đáng chết!” Anh như một con Đại Bàng cường tráng, ngăn chân tay vùng vẫy của cô, cắn cắn nơi cổ cô, trong mắt nồng đậm lửa giận,“Tô Đại Lận, nhớ kỹ ngày hôm nay. Đây chính là cách tôi yêu cô!” Túm tóc dài của cô không hề thương tiếc, mạnh bạo làm nhục nhã thân cô. “Anh Duệ Triết, em không cần anh yêu em giống như vậy!” Cô gào to lên, bên dưới truyền đến đau đớn, khó chịu, cô chỉ muốn đường đường chính chính được anh yêu, chứ không phải là bị anh cường bạo! Thì ra cảm giác bị hôn trên người lại khó chịu như vậy, “Mau buông ra!” Anh cởi thắt lưng, gân xanh trên trán nổi lên, đem trói tay giãy giụa của cô, kéo cô đến trước gương, gắt gao đè nặng từ phía sau, “Nhìn kĩ xem, tôi yêu cô như thế nào!” Trước gương, cô trần như nhộng bị ném trên giường, bị tách hai chân ra, bị đối đãi không khác kỷ nữ. Cô kịch liệt giãy giụa đứng lên, nước mắt không ngừng tuôn rơi, hoảng hốt lao về phía trước, “Duệ Triết, tôi không thích anh, buông tôi ra, đưa tôi về nhà!” Anh bắt lấy mắt cá chân của cô, thô lỗ kéo lại,“Về nhà? Tôi còn chưa đề bù thứ cô mong muốn hết. Sao lại về nhà?!!” Tay mạnh mẽ túm eo cô lại, giữ chặt mông cô, vật cứng đưa đến trước lối vào của cô. Trong nháy mắt đâm và rồi dứt khoát bỏ ra, thầm chửi nhỏ, anh bước xuống giường, mặc quần áo, bước ra khỏi cửa. Cô lăn đến đầu giường, thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh. Anh Duệ Triết tức giận thật rồi, anh ấy thay đổi, không còn là Duệ Triết trầm ổn nữa, mà là một con hổ giận dữ, muốn ăn tươi nuốt sống cô. Ngòi cửa truyền đến âm thanh xe anh rời đi, sau đó lại rơi vào một mảnh im lặng. “Anh Duệ Triết!” Cô vội vã lau nước mắt, lao ra khỏi cửa, đuổi theo bóng xe đã xa dần,“Đừng bỏ em ở nơi này, đưa em về nhà!” Anh không để ý tới, tuyệt tình rời đi. Thành phố Cẩm có thể nói là khá bận rộn, dòng người tấp nập như mắc cửi. Cửa hàng hoa nằm ngay chỗ rẽ đầu đường, khung cửa sổ được thiết kế hình ô vuông, lớp thủy tinh trong suốt, tấm rèm màu sơ-ri nhẹ nhàng rũ xuống, tinh tế mà không hề mất đi vẻ lịch sự tao nhã, người qua đường rộn rã vào ra, nối liền không dứt, nhưng chẳng ai biết, một làn khói đặc đang từ bên trong cuồn cuộn toát ra, đại hỏa ngày càng lớn, thiêu rụi cả những khung cửa sổ kính, mọi thứ hiện rõ mồn một trên cửa Phong Linh. Một cô gái từ cửa hàng chạy vọt ra, cả khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốt thất kinh, cô dùng tay ôm cánh tay bị thương của mình, lảo đảo bước đi, có lúc như sắp ngã, hướng về chiếc xe thể thao đắt tiền dừng gần đó, cầm lấy điện thoại, bấm nhanh 119, giọng run run, nói năng lộn xộn “Ở đây có hỏa hoạn...... Mau tới cứu người! Người phóng lửa không phải tôi, tôi.. tôi chỉ nhất thời muốn hù dọa cô ta. Tuyệt đối không nghĩ đến việc châm lửa!” -- Ba năm sau. Tại nhà tù nữ của Cẩm thành. Cửa chính của ngục giam mở “rầm” một tiếng, phát ra giọng nói mang theo chút uy lực, lại có nữ tù nhân đã hết thời hạn giam giữ chậm rãi đi ra. “Rời khỏi đây rồi, nhớ mà ăn ở lương thiện” Người nữ canh ngục liếc mắc nhìn cô gái đang đi ra đầy cảm khái, lắc lắc đầu, rồi lại “rầm” một tiếng đóng cửa ngục giam. Cô run rẩy một cách yếu ớt, trên dáng người cao gầy còn đang khoác lên chiếc váy dài Bohemian đã phai màu, trong tay cầm theo một chiếc túi hành lý cũ kĩ. Cô ngoái đầu nhìn thoáng qua bức tường, mái ngói đầy bụi bặm của nhà giam, chậm rãi đi lên sơn đạo khẩu. Hương cỏ xanh lan toả trong không khí, hô hấp của cô bỗng chốc trở nên không đều đặn, sợ rằng cái hương thơm đó sẽ theo chóp mũi mà trốn đi. Ba năm, cô ở đây ba năm, với những tòa thiếc, khung sắt cứng ngắc mà lạnh lẽo, từ không thích ứng đến thích ứng, từ mong mỏi chờ đợi đến tuyệt vọng, rồi chết lặng. Bên môi cong nhẹ gợi nét cười yếu ớt, cô đem bàn tay nhỏ thậm chí có chút thô ráp vỗ về đám cây bạch dương. Cô còn nhớ rõ vào năm bị áp giải tới đây, đám bạch dương này còn bé xíu. Diệp tử ở trong gió lay động , đáp lại tiếng than khóc của cô. Có lẽ, chúng nó đang cười nhạo cô và cả việc làm đáng bị trừng phạt. Hẳn là đang cười nhạo. “Tiểu thư, muốn gọi xe sao? Trên đường này đầy xe nhưng rất khó mà gọi được một chiếc” Một chiếc xe hướng về phía cô, ấn kèn inh ỏi. Cô đi tới, lễ phép hạ thấp người “Xin hỏi đi đến Nam Thai Đông, cần bao nhiêu tiền?” Cô vốn chỉ ở trong ngục giam, đan túi chữ nhật kiếm được 300 tệ, không thể dùng toàn bộ để đi xe. “Nam Thai Đông?” Người lái xe nghe cô nói, cố ý tựa đầu nhìn, mắt liếc nhanh cái túi đề nữ tù nhân cô đang giữ, trong mắt hiện lên giọng mỉa mai “Thì ra là muốn đi cùng người giàu có, 300 tệ!” Cô đứng thẳng người, dứt khoát đóng cửa xe “Thật xin lỗi, tôi không ngồi.” “Ha ha!” hắn cười như không cười nhất nút đóng kính cửa xe. Chân đạp ga, nghênh ngang rời khỏi. Cô mím môi liếc mắt nhìn cái xe ngày càng đi xa, một lần nữa bước trên quốc lộ, lẳng lặng đi về hướng chân núi. Cứ mỗi khi có xe dừng lại, cô đều hơi cúi đầu, nói rằng không cần đi xe. Cô biết, người từ ngục giam ra, đều bị xem là kẻ hèn hạ. Rồi sau đó đi đến biệt thự Nam Thai Đông. Đêm đã khuya hơn một chút, cơ thể cô lại đang dính phải luồng ám khí. Cô dựa người vào buồng điện thoại công cộng nghỉ ngơi, đi hướng này thể nào cũng thấy ở lân cận mấy ngôi biệt thự nhiều cửa hàng tiện lợi. Cô nghĩ mua một vài bao băng vệ sinh cũng tốt. Ba năm sống trong ngục giam, chưa từng có người nào đến thăm, cũng chưa từng có ai đưa cô những đồ dùng vệ sinh. Mà trong tù những thứ này lại vô cùng ít, không chỉ có thô ráp, hơn nữa còn rất quý. Cô mỗi lần đến ngày đèn đỏ, băng vệ sinh đều phải dùng tiết kiệm, cũng là do một bao băng vệ sinh bằng giá tiền công cô làm một ngày một đêm trong tù. Mà mỗi lần đến tháng, chỉ một bao băng vệ sinh đương nhiên không đủ cho cô sử dụng. Lượng kinh cô đã nhiều, lại còn phải chia cho đám người cùng phòng cầm một nửa. Thật bất tiện! Mang theo túi hành lí phai màu, cô đi vào cửa hàng tiện lợi. Nhân viên cửa hàng liếc nhìn cô một cái, rồi cuối đầu tiếp tục xem tiểu thuyết. Cô đứng ở phía trước, mới đầu cầm bao huân y thảo khô mát võng mặt - loại hương hoa cỏ giá 20 đồng, tiện đà lại buông, bàn tay di chuyển xuống phía dưới, cầm hai bao 20 phiến trang*. *Ru Tơ: Ở đây mình không biết phiến trang là gì :v, mong độc giả thông cảm Nhân viên cửa hàng cấp cho cô loạt mã vạch, ôn hoà hỏi câu:“Còn muốn cỡ khác?” Rồi đem 2 bao kia ném trực tiếp đến, nhìn lướt qua cô một cái. Khuôn mặt này thật sự có gì đó quen mắt, có phải đã từng gặp qua? “Không cần.” Cô đem đồ dùng vệ sinh nhét vào túi hành lý cúi đầu đi ra ngoài. “Ồ, hình như có chút ấn tượng , đây chẳng phải là Tô đại tiểu thư sao? Trước kia thường xuyên đi những chiếc xe thể thao đắt tiền….” Một mình đi dưới ánh trăng, bóng dáng của cô cao gầy mà cô đơn, đèn đường kéo cái bóng đen ra thật dài. Cô dừng lại ở trước Uyển 33, lẳng lặng nhìn căn biệt thự ba tầng. Căn biệt thự vốn đã bị viện pháp niêm phong, Ba cô ở tòa án lại bị tắc nghẽn cơ bụng, trên trường đến bệnh viện đã qua đời. Cô đau xót, quỳ xuống thật mạnh. Ba, con thực xin lỗi người. Sờ vào cái đầu, cái trán lạnh như băng, nước ở hốc mắt cô nhòe đi. Nếu có thể quay ngược thời gian, cô nhất định nghe lời ba, nhất định không để chuyện này xảy ra. -- “Ở một đêm 50 tệ, vui lòng cho biết thân phận để có thể đăng ký” Đầu không ngẩng lên nhìn, người đàn bà ôn tồn nói, tiếp tục may áo lông. “Đây là thân phận của tôi, làm phiền xem qua” Đại Lận đem chứng minh thư ra, đảo mắt một vòng quanh nhà trọ. Phòng của khách san sát nhau, có chút bẩn cũ, ngay cả vách tường đều bong ra từng màng . “Đi theo ta.” Người phụ nữ lấy cái chìa khóa, dẫn cô lên lầu “Nhà vệ sinh ở cuối hành lang, tắm rửa thì đến đó!” Tay chỉ chỉ, rồi lắc lắc mông rời khỏi. Trong phòng chỉ có chiếc giường, vách tường màu đen, không rõ còn dính chút gì trên đó, cô lấy quần áo từ túi hành lý cũ, để ở trên giường, dời cái gối đầu, ngưỡng mặt nằm xuống. Một mình ngủ một phòng cảm giác thật tốt, không cần bị bạn cùng phòng chen lấn xô đẩy chiếm lấy cái giường; Không cần ngủ đến nửa đêm lại đột nhiên bị người khác sờ vuốt phải tỉnh; Không cần xếp hàng đi ra ngoài rửa mặt; Không cần tranh giành mỗi lần tắm rửa chỉ được vỏn vẹn 15 phút… Do nhớ rõ lúc mới vào ngục giam, cô không chịu ăn đồ ăn ở đó, chạy trốn, bị cảnh ngục đánh, bị đám người cùng phòng dùng công cụ tra tấn...... Cô khóc, cô sợ, nhưng không có một người nào tình nguyện giúp đỡ. Khoảng thời gian trong tù, không cần đem so với thứ khác, cô cũng tự biết nó kinh khủng đến độ nào. Cô cảm thấy 3 năm này đã quá đủ để chấm dứt cuộc đời, từ thích ứng đến chết lặng. Cô đang hối hận về hành động lúc trước sao? Cô cười khổ, sức mạnh nhất thời được truyền xuống con nhện nhỏ, niết ở lòng bàn tay. Hối hận. Nếu đổi làm trước kia, khi thấy con vật nhỏ bé này, cô nhất định sẽ sợ hãi, thét toáng lên, mà bổ nhào vào trong lòng Duệ Triết, nhưng hiện tại, cô thậm chí có thể ăn luôn một chén chứa đầy những con gián ghê tởm. Trước kia là ăn sơn hào hải vị, hiện tại có thể lấy rau xanh làm món ăn quý và lạ. Cô không có tư cách trách oán Duệ Triết đã tự taynh tống cô vào ngục giam, mạnh tay nhúng vào vấn đề chính trị của ba cô, bởi vì gian hàng bán hoa của Diệp Tố Tố xác thực đã cháy , Diệp Tố Tố còn bị phỏng thành trọng thương. Là cô, là cô đã hùng hổ đi tìm phiền toái, túm lấy Diệp Tố Tố mảnh mai, từ ngoài cửa lôi vào bên trong cửa hàng, dùng sáp du* đe dọa cô ta, khi cô đè nặng, Diệp Tố Tố đánh nghiêng sáp du sôi trào ở cánh tay phía trên của cô, đá ngả lăn thành sắp xếp ngọn nến...... * *Ru Tơ: thật tình sáp du là gì mình nghĩ không ra, cũng chả biết vì sao lại bốc cháy ^^ Nên mấy bạn thông cảm cho qua. Đại loại là từ cái sáp đấy rồi phát sinh ra ngọn lửa. “Cứu tôi!” Cô gái kéo tà váy bị cháy quay cuồng trên mặt đất, ngọn lửa lẻn đến tấm thảm lông dê, hỏa thế thành hoạ. Cô kinh ngạc một giây, đại hỏa thiêu toàn bộ thảm lông dê, ngọn lửa tiếp tục bén đến bức màn, ghế sô pha, không biết làm thế nào, Diệp Tố Tố đoạt lấy áo choàng phía trên...... Sau một khắc, cô nhìn biển lửa trước mặt, thật sự muốn người con gái kia vĩnh viễn biến mất. “Con mẹ nó, thứ đàn bà không biết xấu hổ, nếu Tố Tố có việc, xem tôi như thế nào hành hạ cô!” Đằng Duệ Triết cho cô một cái tát, làm cho cô nghiêng người lảo đảo. Xem tôi như thế nào hành hạ cô! Cô trở người, cuộn mình đứng dậy. Anh thật sự đã làm như vậy, thậm chí không hề kiêng nể mặt mũi của ba cô, sau lần Diệp Tố Tố thoát nạn, anh kéo cô lên núi, làm nhục cô, chửi mắng, để cô tại núi cao mấy ngày mấy đêm; Lấy tội cố ý phóng hỏa, cố ý giết người, tống cô vào tù. Năm đầu tiên vào đại học, cô là sinh viên duy nhất chạy xe thể thao đắt tiền đến trường. Gặp phải chuyện không may, giới truyền thông lại điên cuồng đăng tin, trỉ trích cô kiêu ngạo, ương ngạnh, được ba nuông chiều quá mức nên mới hành động như vậy. Ba cô giải thích hết sức rõ ràng, nhưng không thể bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng. Bị bỏ tù 3 tháng, cô mới nghe được tin từ báo chí, ba bởi vì chuyện của cô mà bị liên lụy đến vấn đề chính trị. Đầu tiên là giới miễn nói chuyện, sau khi xử phạt kỷ luật, trực tiếp bị mất chức để điều tra, khiến dân chúng dịu đi phần nào. Mà hết thảy nguyên nhân, đều là từ việc Duệ Triết tự mình tống cô vào tù mà bắt đầu, cô hại chính ba của cô. Cô cắn cắn môi. Đằng Duệ Triết, một cái tên nghe thật tuấn mỹ, nhưng cũng không kém phần thâm độc. “Nước ấm đặt ở cửa , nước nấu chín, có thể uống!” Chủ nhà thuê gõ cửa. “Được rồi.” Cô chống thân mình ngồi dậy, vén vén mái tóc, cầm bình thủy vào lại phòng. Rồi sau đó lấy từ túi hành lý một cái túi chườm nóng, nhẹ nhàng để lên bụng. Thiếp một hồi, bụng vẫn trướng đau, tay chân lạnh như băng, cô để túi chườm nóng qua một bên , loạng choạng đi tới phòng vệ sinh ở cuối hành lang. Mỗi lần đến kỳ, cô rất ghét bụng lạnh, đau không cách nào tả được. Nhịn ba năm, kinh nguyệt lý đã có huyết khối. Chị Đào nói, cần điều dưỡng, nếu không, khó mà có con cháu nối dõi, nhất là người nữ phải bồi bổ nhiều. Sau khi ra tù, nhớ nói bà ngoại bỗ dưỡng cho. Cô chỉ dùng giọng điệu kính trọng mà đáp, lại không biết phải nói như thế nào. Căn bản người chăm sóc cô không phải bà ngoại. Tô Đại Lận là do ba cô nhận nuôi, do vợ khó sanh, đứa bé đã qua đời ở phòng sinh lý. Sau khi ba cô ôm con trở về, nói sẽ nuôi đứa con này thành giống hệt vợ lớn, rồi công bố với bên ngoài là đứa con do vợ lớn sinh ra. Và còn, ba mẹ của mẹ Hàn Tử đương nhiên cũng là ông bà ngoại của cô. Ông bà ngoại đối xử với cô rất lạnh lùng, mẹ đối với cô lại rất tốt. Chỉ cần cô muốn, bất cứ diều gì đều sẽ thỏa mãn. Mẹ Hàn từ nhỏ đã dạy cô, hễ muốn gì, thì đừng từ thủ đoạn mà chiếm đoạt, mặc kệ cái giá phải trả đắt bao nhiêu,… Ví dụ như, với thân phận của ba, trên đường cô có thể tùy tiện mà lái xe, xảy ra chuyện, chỉ cần ba cô lên tiếng là có thể giải quyết. Theo đuổi đàn ông, phải ráo riết, tích cực, động tĩnh càng lớn, càng có thể khiến cho hắn chú ý. Đối với kẻ thù, chỉ sợ bị nhìn với con mắt khinh bỉ… “Mẹ, thật là động tĩnh càng lớn, càng dễ khiến cho hắn chú ý sao?” Cô nhìn vào bộ dạng tiều tụy của mình, vô lực cười cười: “Ở cùng ba con trước khi ly hôn, mẹ giống như mẹ ruột của con, là mẹ dạy con bước đi, nói chuyện, mặc quần áo, tình cảm con dành cho mẹ cũng sâu nặng chẳng khác gì tình cảm ruột thịt. Nhưng đến khi con bị bỏ tù, ba của con bị người khác hãm hại, mẹ lại đem đơn ly hôn đến trước mặt ba con, lúc mẹ vừa đi, con mới biết được tình yêu có nghĩa như thế nào đối với mẹ. Tình yêu đó, là mẹ tự hủy diệt. Ở trong tù ba năm, rốt cục cũng nghĩ thông suốt lý do vì sao mẹ không đến thăm con dù chỉ một lần.” Cô lấy tay vỗ nhẹ mặt của mình: “Lũ người đó đều bỏ đi cả, nhưng Tô Đại Lận mày còn tốt dạng , nhất định phải tiếp tục sống sót.” Mời các bạn mượn đọc sách Lỗ Ái (Bắt Yêu) của tác giả Ảm Hương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cô Vợ Sát Thủ Bình Tĩnh Lại Chút!
Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Cô Vợ Sát Thủ Bình Tĩnh Lại Chút! của tác giả Tưởng Ngọc:  Nội dung truyện "Cô Vợ Sát Thủ Bình Tĩnh Lại Chút!" của tác giả Tưởng Ngọc được khởi đầu bằng cảnh Tần Vô Song nhìn ra khung cảnh thành phố đang biến mất dưới chân mình.  Điều đó khiến cô nhớ lại những đau thương đã trải qua. Tuy nhiên, sau năm, cô trở thành một sát thủ vô cùng bình tĩnh và mạnh mẽ, quay trở lại để trả thù cho mẹ.  Cuộc sống tăm tối của cô được thắp sáng bởi sự xuất hiện của một người đàn ông. Dưới cơn mưa và lạnh giá của mùa đông, hai người họ bên nhau đến già.  Nếu bạn yêu thích thể loại ngôn tình, hãy đọc thêm các tác phẩm khác như "Nam Chính Bệnh Kiều Xin Đừng Yêu Tôi" hoặc "Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu" *** Tóm tắt: Tần Vô Song là một cô gái mồ côi, sống cùng cha và em gái kế Tần Tố Liên. Cha cô là một người đàn ông độc ác, luôn đối xử với cô như một người xa lạ. Còn Tần Tố Liên thì luôn ghen ghét và hãm hại cô. Một ngày kia, Tần Hải - cha của Tần Vô Song - tuyên bố sẽ đưa cô ra nước ngoài. Tần Vô Song biết rằng đây là một âm mưu của cha cô để hãm hại cô. Nhưng cô không thể làm gì khác ngoài việc nghe theo. Trước khi rời đi, Tần Vô Song gặp gỡ Trình Tâm - người bạn thân nhất của cô. Trình Tâm hứa sẽ bảo vệ cô, nhưng Tần Vô Song biết rằng cô không thể dựa dẫm vào ai khác. Tần Vô Song ra nước ngoài với một trái tim đầy căm hận. Cô quyết tâm trở lại để trả thù cho mẹ mình và đòi lại công bằng cho bản thân. Review: Nội dung: "Cô Vợ Sát Thủ Bình Tĩnh Lại Chút!" là một câu chuyện ngôn tình, sủng, trả thù. Truyện kể về hành trình của Tần Vô Song từ một cô gái yếu đuối, bị chà đạp trở thành một sát thủ mạnh mẽ, quyết tâm trả thù. Truyện có nội dung khá hấp dẫn, với những tình tiết bất ngờ và kịch tính. Nhân vật Tần Vô Song được xây dựng rất tốt, cô là một cô gái kiên cường, mạnh mẽ và có ý chí trả thù mãnh liệt. Nhân vật: Tần Vô Song là nhân vật chính của truyện. Cô là một cô gái mồ côi, sống cùng cha và em gái kế Tần Tố Liên. Tần Hải - cha cô là một người đàn ông độc ác, luôn đối xử với cô như một người xa lạ. Còn Tần Tố Liên thì luôn ghen ghét và hãm hại cô. Tần Vô Song là một cô gái mạnh mẽ và kiên cường. Cô đã vượt qua mọi khó khăn để trở thành một sát thủ tài giỏi. Cô quyết tâm trả thù cho mẹ mình và đòi lại công bằng cho bản thân. Tần Hải là cha của Tần Vô Song. Ông ta là một người đàn ông độc ác và tàn nhẫn. Ông ta luôn đối xử với Tần Vô Song như một người xa lạ. Ông ta cũng là người đã hãm hại mẹ của Tần Vô Song. Tần Tố Liên là em gái kế của Tần Vô Song. Cô là một cô gái ghen ghét và độc ác. Cô luôn hãm hại Tần Vô Song để chiếm lấy tài sản của cha. Cốt truyện: Cốt truyện của truyện khá hấp dẫn, với những tình tiết bất ngờ và kịch tính. Truyện kể về hành trình của Tần Vô Song từ một cô gái yếu đuối, bị chà đạp trở thành một sát thủ mạnh mẽ, quyết tâm trả thù. Truyện bắt đầu với cảnh Tần Vô Song bị cha và em gái kế hãm hại. Cô bị đuổi ra khỏi nhà và phải sống một cuộc sống bần hàn. Sau đó, cô được một người đàn ông bí ẩn nhận nuôi và đào tạo trở thành một sát thủ. Tần Vô Song đã trở thành một sát thủ tài giỏi. Cô quyết tâm trở lại để trả thù cho mẹ mình và đòi lại công bằng cho bản thân. Cô đã thành công trong việc trả thù cho mẹ mình và giành lại tài sản của cha. Đánh giá: "Cô Vợ Sát Thủ Bình Tĩnh Lại Chút!" là một câu chuyện ngôn tình, sủng, trả thù khá hấp dẫn. Truyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật được xây dựng tốt và cốt truyện lôi cuốn. Nếu bạn yêu thích thể loại ngôn tình, sủng, trả thù thì đây là một câu chuyện đáng đọc. Một số ý kiến đánh giá khác: Ý kiến 1: "Truyện rất hay, nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu. Mình rất thích cách Tần Vô Song trả thù những kẻ đã hãm hại mình. Cô ấy rất thông minh và mạnh mẽ." Ý kiến 2: "Truyện khá sến nhưng cũng rất ngọt ngào. Mình thích nhất là mối tình của Tần Vô Song và người đàn ông bí ẩn. Họ rất xứng đôi vừa lứa." *** Cha, người hay ném nó đi cho khuất mắt con đi,nhìn thấy nó con lại tức ! Tần Tố Liên hét lớn. Tần Hải nhíu mày nhìn con gái mình, đầu đau như búa bổ, lại nhìn qua người quỳ trên sàn. Ông ta bỗng cất tiếng nói - Mày về thu dọn đồ đạc, ngày sau bay ra nước ngoài. Mặt Tần Tố Liên trở nên vặn vẹo, không phục mà nhìn Tần Hải.Ông ta đưa mắt trấn an cô rồi phất tay ra hiệu cho người hầu đỡ Tần Vô Song về phòng. Sau khi mọi thứ trở nên yên lặng, Tần Hải mới cất tiếng. - Tố Liên con đừng lo, sau khi nó ra nước ngoài ba sẽ " thu xếp " cho nó. Nghe vậy gương mặt méo mó của cô ta mới từ từ giãn ra. Cất tiếng cao ngạo. - Hứ ! Cô ta chẳng qua chỉ là đứa mồ côi dựa vào đâu có thể nắm tài sản chứ.Chi bằng tại đây giết cô ta cho nhanh ! Lời của Tần Tố Liên vừa nói ra thì nhận phải ánh mắt trừng trừng của Tần Hải. Ông ta quát. - Lời đó không phải để nói đâu Tố Liên. Rầm ! Tần Tố Liên đi ra ngoài sau cơn tức giận và oán thán. ..... Tần Vô Song sau khi về căn phòng cũ kĩ của minh liền nhìn đảo quanh mắt một vòng. - Ha ! Các người nghĩ đưa tôi ra nước ngoài có thể giết tôi sao, mơ đi. Haha . Sáng hôm sau, có người hầu đưa cho cô một tấm vé máy bay và nói - Xuất phát vào ngày mai, cô hãy chuẩn bị đi . Dứt lời cô ta đi ra cửa với khí thế kiêu ngạo, đây là một khí thế người hầu nên có ư. Tần Vô Song đã quen với chuyện này rồi nên cô cũng không để ý tới. - Này ! Tần Vô Song. Mai cô phải ra nước ngoài rồi nhỉ. Haha Tiếng cười giễu cợt của Tần Tố Liên kéo dài khiến mấy người hầu cũng muốn giễu cợt theo. Sau khi ngồi vào bàn ăn thì Tần Vô Song chỉ chú tâm vào bữa sáng của mình. Cô đói muốn chết được đây còn sức đâu quan tâm đến bọn họ chứ. - Vô Song, sáng mai con tự ra sân bay đi nhà chúng ta ai cũng bận nên không thể tiễn con được. - Có các người đi tiễn tôi cũng chẳng vui vẻ được mà lên đường đâu. Tần Vô Song nghĩ ngợi. Sau khi ăn sáng xong thì Tần Vô Song định đi học thì Tần Hải cản lại. - Hôm nay ở nhà chuẩn bị để ngày mai đi nước ngoài, Chú đã xin nghỉ cho con rồi yên tâm đi. Tần Vô Song nghe thế liền sựng lại muốn phản bác nhưng lại tôi, cô tự cười chính mình làm sao có thể đấu lại họ. Cô liền đi về phòng mình. Ting ting là tiếng điện thoại của cô kêu. Cô nhìn vào màn hình, là Trình Tâm gửi tin nhắn kêu muốn gặp cô. - Chú, con muốn đi ra ngoài. - Con... chưa kịp cho ông ta cất lời cô đáp lại - Một lát thôi, chú sợ con trốn à. Dứt lời cô đi thẳng. Quán cà phê Trình Tâm gọi cho Tần Vô Song một ly cafe vì cô không thích đồ ngọt. - Tâm Tâm, sao hôm nay cậu không đi học hả? - Vô Song chuyện gì xảy ra với cậu vậy, tớ nghe Bùi Thế Thành nói cậu sẽ ra nước ngoài vào ngày mai,... Tần Vô Song nhìn Trình Tâm lưu luyến liền cảm thấy có gì đó không đúng. Sao Tâm Tâm lại biết chuyện cô sẽ xuất ngoại được. - Tâm à chuyện này cậu đừng lo. - Sao lại không lo được chứ, lỡ như chú cậu làm hại cậu thì sao tớ có thể bảo vệ cậu ở đây nhưng nước B nằm ngoài tầm kiểm soát của gia đình tớ. Cô nhìn Trình Tâm, nước mắt rơi nhẹ xuống. - Tâm, cám ơn cậu vì đã quan tâm tớ, bây giờ tớ không còn cách nào khác ngoài việc nghe theo sự sắp xếp của ông ta cả. Nói đến đây gươnv mặt của Tần Vô Song trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Cô hận Tần Hải đến tận xương tủy !. Mời các bạn mượn đọc sách Cô Vợ Sát Thủ Bình Tĩnh Lại Chút! của tác giả Tưởng Ngọc.
Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp
Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp của tác giả Điềm Điềm 5794:  Thể loại: Ngược, tổng tài bá đạo Văn án: Định mệnh cho hai người gặp nhau lại tàn nhẫn chia cắt đôi bên. Cô mang theo tình cảm đơn phương ở bên làm thư kí của anh, nhưng anh lạnh lùng không cảm nhận được. Khi đã quyết buông bỏ đoạn tình cảm đau khổ này, cô lại bị uy hiếp phải trở thành người phụ nữ của anh. Vị hôn thê cũ quay trở về, cô ta lập mưu chia rẽ hai người. Một người biến mất, một người tìm kiếm trong vô vọng. Liệu rằng định mệnh còn đưa họ trở về bên nhau, các bạn hãy cùng theo dõi "Tổng tài xin đừng cố chấp" nhé! *** *** Khi Cảnh Điềm đã rơi vào tuyệt vọng, tên đàn ông đang đè trên người cô bị nhấc ném đập mạnh vào tường. Hai tên còn lại đang ngơ ngác thì bị một gậy vào đầu lăn ra bất tỉnh. Hai mắt cô lúc này tràn đầy nước mắt, không nhìn rõ khuôn mặt người cứu mình. Cô chỉ cảm thấy ở trong lòng người này...!rất an tâm. Lạc Thiên vội lấy áo khoác của mình che chắn giúp cô. Đôi mắt đau xót nhìn cô. Vòng tay vững chãi ôm cô vào lòng. Tên bị đập đầu vào tường, máu tươi chạy xuống nhìn rất đáng sợ. Hắn đưa tay sờ lên, nhìn thấy bản thân chảy máu, chuyện tốt còn bị phá hoại liền hung ác nhìn Lạc Thiên. Giọng hắn khàn khàn quát lớn. "Tên khốn kiếp! Ai cho mày lá gan xen vào chuyện của ông đây? Có biết bố tao là ai không?" Ánh mắt Lạc Thiên biến đổi, sắc lạnh nhìn hắn. Anh cẩn thận để cô dựa vào tường, lấy áo kéo qua đầu cô. Có những thứ không nên thấy sẽ tốt hơn. Hơi thở lạnh lẽo dần tiến gần, tên bi3n thái chân run run, sợ hãi lùi lại. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ hắn chưa từng gặp phải người nào đáng sợ như vậy. Hắn quay người chạy trốn nhưng bị Lạc Thiên một tay kéo trở về, đá mạnh vào hung khí gây án. Những đòn giáng mạnh xuống, đến khi hắn ngất đi, Lạc Thiên mới dừng tay. Cảnh Điềm nghe những tiếng kêu thảm thiết, cô hoảng loạn co người lại, nắm chặt chiếc áo trên người. Xử lí xong mọi chuyện, Lạc Thiên liền bế cô ra khỏi nơi tối tăm, đáng sợ kia. Cảm giác quen thuộc khiến Cảnh Điềm không nhịn kéo áo xuống, muốn nhìn rõ ân nhân. Nhưng khi thấy rõ, Cảnh Điềm thốt thoảng trong lòng vội nhắm mắt lại. Cô nghĩ bản thân có phải đã hoa mắt hay không. Anh rõ ràng đã không còn trên đời này nữa rồi. Đang lúc cô còn chưa hoàn hồn, từ xa đã có hai người chạy đến. Uyển Tình dù biết Lạc Thiên vẫn còn sống nhưng khi gặp lại vẫn không khỏi xúc động. Nhưng cô không có nhiều thời gian để bộc lộ cảm xúc, bởi trên tay anh còn có một người con gái. Bộ dạng của Cảnh Điềm làm Uyển Tình giật mình. "Sao thế này? Đã xảy ra chuyện gì vậy hả? Cảnh Điềm...!Cảnh Điềm." Cảnh Điềm im lặng, hai mắt nhắm nghiền. Cô ấy không muốn mở mắt ra, sợ bản thân sẽ thất vọng nếu không phải Lạc Thiên. "Ở đây không tiện. Chúng ta vào nhà rồi nói chuyện." Giọng nói này...!Giọng nói cô không thể quên! Cảnh Điềm mở mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Cảm xúc bàng hoàng đến khó tin! Cảnh Điềm ngất lịm đi. Mấy người họ đi cửa sau tránh làm lớn chuyện. Đặt Cảnh Điềm lên giường. "Uyển Tình, lấy giúp tôi hộp sơ cứu." "À...! ừm, đợi một lát." Uyển Tình lật đật lấy. Bình thường Lâm Trạch Dương rất cẩn thận, mỗi phòng đều chu đáo chuẩn bị thuốc khi cần. Nhận lấy đồ trên tay cô, Lạc Thiên trầm mặc ngồi xuống bên giường dịu dàng giúp cô xử lí vết bầm tím trên người. Uyển Tình định giúp một tay nhưng nhận được ánh mắt ra hiệu của Lâm Trạch Dương, hai vợ chồng lẳng lặng ra ngoài chờ. Đợi một lúc xử lí xong, Lạc Thiên cẩn thận đắp chăn giúp cô rồi rời khỏi phòng. Anh nhìn Lâm Trạch Dương nói. "Dương, ở con hẻm cuối phố, có rác cần cậu dọn giúp." Nhắc đến những tên lưu manh đó, sát khí trong anh lại nổi lên. Lâm Trạch Dương nhìn biểu hiện của anh lại nghĩ đến thảm cảnh của Cảnh Điềm, biết Lạc Thiên đang nhắc đến cái gì, lờ mờ hiểu ra chuyện gì. "Ừm. Cậu chỉ cần chăm sóc Tiểu Điềm. Mọi chuyện còn lại tôi sẽ xử lí."  Uyển Tình đứng bên rùng mình. Cô biết chắc chắn "rác" trong lời Lạc Thiên ám chỉ gì. Với thủ đoạn của chồng, xác định bọn chúng nửa đời sau này chỉ có thể sống trong địa ngục. Nhưng cô không thương xót chúng vì dám gây tổn hại đến Cảnh Điềm. Cảnh Điềm từ trong cơn mê tỉnh lại, toàn thân ê ẩm, cô vội vàng kiểm tra cơ thể nhưng lại thấy có người đã bôi thuốc cho mình, quần áo cũng đã được thay. Nhớ lại trước khi mất ý thức, cô không chỉ nhìn thấy vợ chồng Uyển Tình mà còn có một người đàn ông khác - người cô ngỡ không bao giờ gặp lại. Cô không quan tâm bản thân đang bị thương liền muốn xuống giường, đúng lúc Uyển Tình bước vào ngăn cô lại. "Điềm Điềm, em nghỉ ngơi trước đã." Cảnh Điềm nắm lấy tay cô gấp gáp hỏi. "Chị Uyển Tình, Lạc Thiên đâu? Anh ấy đâu rồi? Có phải em không nhìn nhầm đúng không? Anh ấy vẫn còn sống...!Anh ấy còn sống..." Cảnh Điềm lẩm bẩm, không ngừng lặp lại câu "Lạc Thiên vẫn còn sống". Uyển Tình trấn an tâm trạng kích động của cô ấy. "Tiểu Điềm, em bình tĩnh lại. Uống chút nước trước đi. Nào, ngoan." "Không được. Em phải đi tìm anh ấy." Cảnh Điềm lúc này đã không thể bình tĩnh nổi. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ đó là đi tìm Lạc Thiên, nếu không anh sẽ lại bỏ rơi cô lần nữa. Uyển Tình gọi với theo nhưng cô không dừng bước chạy nhanh xuống lầu. Buổi tiệc cũng đã tàn nhưng bốn nhà Lâm, Lạc Cảnh và Âu Dương vẫn còn ở đây. Bóng dáng một người đàn ông cao lớn ngồi quay lưng về phía cô, đầu hơi cúi xuống. Đôi mắt phủ tầng sương mỏng, giọng nói run rẩy kèm theo sự rụt rè gọi tên "Lạc Thiên". Khoảnh khắc người đó quay đầu lại, bốn mắt chạm nhau, thời gian như ngừng lại. Cảnh Điềm suýt chút đứng không vững vẫn may Uyển Tình vẫn luôn theo sát cô. Lạc Thiên lo lắng bước nhanh đến ôm cô nhưng chợt khựng người, anh bước lùi lại. Anh vẫn sợ cô còn hận anh. Anh ngập ngừng nói: "Em...!không sao chứ?" Cảnh Điềm nhìn gương mặt mà mình vừa yêu vừa hận trước mắt, nghĩ đến thời gian qua, anh chỉ biết trốn tránh, không kìm được tức giận lấy cái gối ôm của ghế đập vào người anh như muốn chút hết nỗi ấm ức trong lòng. "Lạc Thiên, anh là tên khốn kiếp. Hic....!Đồ nhẫn tâm! Bỏ lại em với Tiểu Hi...!Huhu..." Cản Điềm càng mắng càng hăng. Ba mẹ anh thấy vậy cũng chẳng xót con trai. Người như anh đáng bị đánh. Lạc Thiên nhìn cô gái nước mắt nước mũi tèm nhem vưà thương lại vừa buồn cười. Anh đứng cười ngây ngốc mặc kệ cô đánh. Đánh là vẫn còn quan tâm. Cô không có xua đuổi anh, không hận anh. Đợi đến khi đánh mệt rồi, Cảnh Điềm mệt nhọc thở, ném cái gối về vị trí cũ. Nhìn cái mặt cười ngốc nghếch của anh, cô tiến đến ôm chặt anh. Lạc Thiên tưởng bở định ôm lại thì ngay lập tức phát hiện điều không đúng. Người trong lòng anh đang không ngừng cọ cọ khuôn mặt đầy nước vào chiếc áo sơ mi màu xanh của anh. Tất cả nhìn cảnh này không nhịn được cười phá lên. Cuối cùng cặp đôi trẻ này cũng có được một cái kết viên mãn. Mời các bạn mượn đọc sách Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp của tác giả Điềm Điềm 5794.
Thái Tử Không Thích Biến Thái
Tóm tắt, review và đánh giá sách Thái Tử Không Thích Biến Thái của tác giả Sercet:  Thể loại: đam mỹ, xuyên không, cổ đại, huyền huyễn.  Hắn là một trai thẳng chính hiệu, vì cớ gì lại xuyên vào một vị thế tử gan to bằng trời, đoạn tụ, biến thái.  Y là thái tử cao cao tại thượng, là thuật sĩ được người người kính nể, căm ghét đoạn tụ, ghê tởm biến thái.  Nguyên chủ của hắn theo đuổi y suốt ba năm nhưng y chưa từng nhìn tới. Đến khi hắn xuyên đến bỗng nhiên lại bị y căm ghét, bị y đuổi giết. Nếu y đã ghét hắn như thế tại sao vẫn cứ tìm đến hắn. Sao không tha cho hắn? Hắn muốn trở về thế giới của mình.  "Ta sẽ để ngươi về nhưng ngươi đừng nghĩ sẽ thoát khỏi tay ta." *** Tóm tắt: Sử Hồng, một thanh niên hiện đại, xuyên không đến một thế giới cổ đại và trở thành thế tử của Khang vương phủ. Tuy nhiên, nguyên chủ của hắn là một người đoạn tụ, theo đuổi thái tử nhưng không được đáp lại. Trong một lần tức giận, nguyên chủ đã gây ra một vụ bê bối lớn và bị giam vào ngục. Sử Hồng không muốn sống cuộc đời của một người đoạn tụ, hắn muốn trở về thế giới của mình. Tuy nhiên, hắn lại bị thái tử, người mà nguyên chủ yêu, ép phải ở lại. Thái tử tên là Cố Thừa Vân, là một người lạnh lùng, tàn nhẫn và ghét những người đoạn tụ. Sử Hồng và Cố Thừa Vân dần dần nảy sinh tình cảm với nhau, nhưng họ đều không dám thừa nhận. Sử Hồng sợ bị Cố Thừa Vân ghét bỏ, còn Cố Thừa Vân sợ bị người khác biết mình yêu một người đoạn tụ. Cuối cùng, Sử Hồng và Cố Thừa Vân đã vượt qua tất cả trở ngại và đến được với nhau. Họ cùng nhau xây dựng một cuộc sống hạnh phúc và viên mãn. Review: "Thái tử không thích biến thái" là một bộ truyện đam mỹ cổ đại, hài hước và ngọt ngào. Truyện kể về chuyện tình của Sử Hồng, một người đoạn tụ, và Cố Thừa Vân, một thái tử lạnh lùng. Truyện có nhiều tình huống hài hước, khiến người đọc không thể nhịn cười. Ví dụ, Sử Hồng luôn bị Cố Thừa Vân bắt nạt, nhưng hắn vẫn không bao giờ bỏ cuộc. Hắn luôn tìm cách theo đuổi Cố Thừa Vân, khiến cho thái tử phải đau đầu. Bên cạnh những tình huống hài hước, truyện cũng có những khoảnh khắc ngọt ngào, khiến người đọc cảm thấy ấm áp. Cố Thừa Vân dần dần nhận ra tình cảm của mình dành cho Sử Hồng, và hắn đã thay đổi cách đối xử với hắn. Cuối cùng, họ đã đến được với nhau, và họ cùng nhau xây dựng một cuộc sống hạnh phúc. Nhìn chung, "Thái tử không thích biến thái" là một bộ truyện đáng đọc. Truyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật thú vị và nhiều tình huống hài hước. Đánh giá: Nội dung: 8/10 Nhân vật: 8/10 Tình tiết: 7/10 Hình ảnh: 7/10 Đánh giá chung: 7.5/10 *** Sử Hồng vừa mở mắt, cảnh tượng trước mặt khiến hắn kinh hoàng ngồi bật dậy. Hắn đang nằm trong một không gian rất bẩn thỉu và xa lạ. Hắn nằm trên một đống rơm, phía sau là tường đá, ba mặt còn lại đều là song sắt. Mùi ẩm mốc trên tường xộc vào mũi khiến hắn thở hắt ra. Sử Hồng xoa xoa hai thái dương cố gắng nhớ xem rốt cuộc đây là chuyện gì. Hắn nhớ rằng mình vừa mới ra trường đi nộp hồ sơ xin việc. Hồ sơ của hắn được chấp nhận, vốn còn đang hí hửng muốn đi khoe với bạn bè thì đột nhiên bị một chậu hoa từ trên trời rơi xuống trúng đầu. Sau đó hắn không biết gì nữa. Bị một cú va chạm như thế khẳng định là hắn đã chết rồi đi, nhưng cái khung cảnh trước mặt này là địa ngục trong truyền thuyết à? Cái địa ngục này có chút giống với nhà giam thời cổ đại. Hơn nữa, bộ đồ mà hắn đang mặc cũng rất kì quái. Một chiếc áo nhiều lớp làm bằng lụa dài quá đầu gối, chân còn đi ủng, thắt lưng nạm vàng, hoa văn trên y phục là cây liễu được thêu cực kỳ tinh xảo. Sử Hồng nghi hoặc sờ lên đầu phát hiện ra tóc mình rất dài được vấn cao và cài chặt bằng kim quan. Sử Hồng ngồi ngẩn người rất lâu. Hắn xuống địa ngục sao lại có cảm giác giống như một công tử giàu có bị giam vào ngục thất vậy? “Thế tử, có người tới đón ngài.” Có một người ăn mặc giống như lính canh đứng bên ngoài nhà giam kính cẩn nói với hắn như thế rồi mở cửa vốn được khoá chặt bằng xích sắt. Ngay sau đó một người khác ăn mặc như một nô tài thời phong kiến chạy vào hớt hải quỳ xuống trước mặt hắn, kêu lên: “Chủ nhân, người không sao chứ? Xin lỗi ngài, thuộc hạ đến trễ quá!” Sử Hồng đực mặt. Chủ nhân? Người kia ngạc nhiên nhìn chủ nhân mà mình hầu hạ. Không phải bình thường chủ nhân sẽ nháo lên ầm ĩ, la khóc om sòm ư? Sao lúc này lại im lặng thế? Hơn nữa nhìn cái bộ mặt ngây ra thế kia không phải là bị doạ đến ngốc luôn rồi chứ? Nói gì thì đây là lần đầu tiên chủ nhân của hắn bị nhốt vào ngục mà. “Chủ nhân, thuộc hạ đến để đưa chủ nhân rời khỏi đây.” “À, ờ…” Sử Hồng cứ như vậy ngoan ngoãn đi theo người kia cho đến khi cả hai cùng leo lên xe ngựa và rời đi. Hắn đã quan sát mọi thứ trên đường đi. Hắn vừa rời khỏi một nơi gọi là Đại lý tự, rõ ràng là một nhà ngục nổi tiếng thời phong kiến. Không những vậy toàn bộ những người mà hắn đã gặp qua trên đường đi đều mặc trang phục thời phong kiến. Không những vậy sự kính cẩn của những người xung quanh dành cho mình chứng tỏ thân phận của hắn không nhỏ. Sử Hồng cảm thấy giống như mình đã xuyên không đến thế giới nào đó giống như trong các tiểu thuyết xuyên không mình từng đọc. “Ta… ta hình như bị mất trí nhớ rồi.” “Dạ? Mất trí nhớ?!” Người kia hoảng hốt đứng bật dậy. Vì y đứng quá đột ngột khi đang ngồi trên xe ngựa nên thân hình bị nghiêng ngã, xém chút bị té sấp mặt. “Ừ. Đầu ta hình như va vào đâu đó cảm thấy hơi nhói. Lúc ta tỉnh dậy ta còn không nhận ra mình là ai nữa.” “Trời ơi! Sao ngài lại bị thương ở đầu? Có phải bọn chúng làm không? Sao chúng dám đối xử với thế tử của Khang vương như vậy chứ? Chúng không sợ chết à?” “Ấy không! Không phải bọn chúng làm gì ta. Bọn chúng sợ ta như thế dám làm gì chứ? Chắc là mất trí nhớ tạm thời thôi. Ngươi nói ta là thế tử?” “Vâng. Ngài là con trai duy nhất của Khang vương gia. Khang vương gia là vương gia quyền lực nhất của Vĩnh Hy quốc, là đại quốc công thần do chính tiên đế ban tước vị. Gần một nửa quan lại trong triều theo vương gia. Không một ai ở đất nước này không sợ vương gia, đến cả hoàng đế còn phải nể đôi phần.” Sử Hồng không khỏi cười thầm. Hắn xuyên vào người có thân phận hoàng tráng đó chứ.  Thảo nào mà hắn bị giam vào ngục nhưng ai cũng đối hắn kính cẩn như vậy. “Vậy tại sao ta lại bị giam trong ngục vậy?” Gương mặt vốn đang hào hứng kể về Khang vương đột nhiên bỗng chốc sa sầm. “Chủ nhân, người thực sự không nhớ gì sao?” “Nếu ta nhớ được ta còn hỏi ngươi làm gì.” “Cũng không nhớ thái tử điện hạ?” Sử Hồng không nói gì, chỉ mặt lạnh nhìn tên kia. Y cúi đầu không dám hỏi thêm nữa. “Vậy để thuộc hạ kể lại từ đầu cho ngài. Chủ nhân, ngài từ cách đây ba năm lần đầu nhìn thấy thái tử điện hạ đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Kể từ ngày đó, ngài lúc nào cũng bám lấy thái tử, tặng cho ngài ấy đủ thứ quà mặc dù luôn bị từ chối thẳng thừng. Ngài còn đe đọa bất kỳ một vị tiểu thư nào nhắm đến vị trí thái tử phi nên cho đến giờ thái tử đã hai mươi tuổi rồi còn chưa thành thân cũng là vì ngài.” “Đợi đã!” Sử Hồng ôm đầu, cảm thấy lượng thông tin vừa thu vào quá sốc, hắn không tiếp nhận kịp. “Ý ngươi là ta là đoạn tụ sao?” “Vâng. Ngài đúng là đoạn tụ, còn vô cùng nổi tiếng đến mức cả kinh thành này ai cũng biết. Ngài yêu thái tử đến nỗi còn cho người viết một loạt thoại bản về tình yêu của ngài và thái tử rồi bán công khai ra bên ngoài để ai ai cũng biết ngài yêu thái tử nhiều đến thế nào.” “Được rồi. Đừng nói nữa! Ta muốn ói quá!” Sử Hồng ôm đầu mà chửi thề. Má nó, nguyên chủ không chỉ đoạn tụ mà còn là tên đại biế.n thái, mặt dày, không biết xấu hổ. Người mà tên đó nhắm tới còn là thái tử đương triều. Nếu không phải hắn là con của Khang vương chắc hẳn đã bị vị thái tử kia giết cả chục lần rồi. Sống lại trong cái thân phận điên khùng này hắn sống tiếp làm sao được đây? “Vậy tại sao ta lại bị bắt giam?” Hắn vuốt ngực cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Hôm qua là tiệc sinh thần của quận chúa Hâm Đình. Ngài nghe nói người này được nhắm tới là thái tử phi liền phăm phăm đến dự tiệc mặc dù không được mời. Lúc đến tiệc ngài thấy thái tử và quận chúa đứng nói chuyện với nhau rất thân mật liền tức giận lao đến, túm lấy tóc quận chúa ném nàng ấy xuống nước. Hoàng thượng không thể nào bênh vực ngài được nữa nên đã ra lệnh nhốt chủ nhân vào ngục. Mãi sáng nay Khang vương vào cung cầu xin ngài mới được tha về, nhưng đổi lại hoàng thượng muốn ngài phải rời khỏi kinh thành ít nhất nửa năm để suy nghĩ về những gì mình đã làm." “Được rồi. Ta biết rồi. Giờ để ta yên tĩnh một chút.” Sử Hồng nhắm mắt định thần nhưng trong tâm thì nổi loạn không thôi. Hắn đem cả mười tám đời tổ tông nhà nguyên chủ ra chửi rủa không ngừng. Cùng tên cùng họ mà sao nguyên chủ lại khốn nạn đến như thế, bây giờ để lại cái của nợ to đùng này cho hắn bảo hắn giải quyết kiểu gì. Hắn không dám nghĩ sắp tới mình sẽ sống tiếp thế nào với cái danh “đoạn tụ, biế.n thái” gắn với thân phận này. Sử Hồng chết ở thế giới cũ mới xuyên đến thế giới này, vậy nghĩa là ở thế giới này Sử Hồng đã chết rồi. Là ai đã giết y và giết như thế nào, đó cũng là điều khiến hắn lo sợ. Biết Sử Hồng vẫn còn sống chắc chắn kẻ thù sẽ còn ra tay lần nữa. Đến lúc ấy hắn còn giữ được mạng nữa không đây? Nghĩ đến cuộc sống sắp tới mình phải đối mặt Sử Hồng không khỏi run lên vì sợ hãi. Nếu phải sống như vậy thà hắn chết luôn cho rồi. Mà nhắc đến hắn còn chưa biết cái tên thái tử gì đó tên gì. ...***... Khang vương phủ được xây dựng rất bề thế và khang trang, nằm ngay trung tâm của kinh thành rộng lớn. Đi từ Đại lý tự về Khang vương phủ chỉ mất một tiếng đồng hồ. Sử Hồng còn chưa hết sốc với thân phận mới của mình thì xe ngựa đã dừng trước cửa phủ. Hắn theo chỉ dẫn của thuộc hạ đến một căn phòng mà theo y nói là thư phòng của Khang vương, cũng là người cha hiện giờ của hắn. Nguyên chủ vừa gây chuyện lớn như thế đến mức bị giam vào ngục, ông ta đã phải vào cung muối mặt cầu xin thánh thượng khẳng định hiện giờ đang rất giận dữ. Không biết hắn sẽ bị trừng phạt thế nào. Sử Hồng hít một hơi thật sâu rồi mở cửa bước vào phòng. Một người đàn ông cao lớn mặc một áo choàng dài sạm màu đang đứng sau bàn xem bản đồ. Ông ta hơi cúi mặt nên Sử Hồng không nhìn rõ được khuôn mặt nhưng dù chỉ nhìn một góc hắn cũng có thể nhìn ra người này trẻ hơn so với tuổi thật. Trông ngoài mặt nhìn có vẻ chỉ tầm hơn ba mươi tuổi. Trước khi vào phòng Sử Hồng đã hỏi tìm hiểu trước vị Khang vương này tên là Sử Tân Vinh, chỉ mới hơn bốn mươi tuổi. Ông ta chỉ có duy nhất một người vợ cũng chính là mẹ của nguyên chủ. Người vợ này đã mất ngay sau khi sinh nguyên chủ nên có lẽ vì vậy mà nguyên chủ đã được chiều chuộng từ nhỏ đến mức hư như bây giờ. Nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng kia của ông ta thì có vẻ là một người rất nghiêm khắc. Sử Tân Vinh đột ngột ngẩng đầu khiến Sử Hồng giật mình cúi mặt. Vẻ mặt lạnh lùng của ông bỗng chốc thay đổi. Ông ta nắm lấy hai cánh tay con trai, nắ.n bóp cho nó, nhìn nó bằng ánh mắt vô cùng lo lắng, yêu thương. “Con trai, nằm trong ngục một đêm thế nào? Có lạnh lắm không? Cha đã cho người nấu canh tổ yến cho con rồi. Tí nữa con phải uống cho hết nhé!” Sử Hồng ngớ người. “Cha xin lỗi vì bây giờ mới có thể đưa con ra khỏi ngục nhưng hôm qua con thực sự đã gây chuyện lớn rồi. Hoàng thượng không thể nhân nhượng thêm được nữa, nhất định bắt phải giam lại con một đêm. Sao con lại hành động bồng bột như thế. Con nhỏ Hâm Đình đó không thể làm thái tử phi được đâu. Cha đã hứa với con rồi, ngoài con ra cha sẽ không để ai ngồi vào vị trí đó.” Má nó. Cái nhà này điên rồi. Thằng con điên chưa đủ, đến thằng cha cũng điên luôn. Sử Hồng thực sự muốn đập đầu vào cột kết thúc luôn kiếp này. Hi vọng sang kiếp sau hắn được sống một cuộc đời tốt hơn chút, chứ hắn không thể sống trong cái gia đình điên khùng thế này được. Sử Tân Vinh tiếp tục tận tình hỏi thăm hắn, còn chu đáo cởi áo khoác của mình khoác lên người hắn vì sợ hắn lạnh. Tuy hơi ngán ngẩm vì gặp một ông bố quá nuông chiều con trai nhưng tình cảm của ông dành cho mình khiến hắn rất  Mời các bạn mượn đọc sách Thái Tử Không Thích Biến Thái của tác giả Sercet.
Ở Cổ Đại Làm Mỹ Nhân Dịu Dàng
Từ nữ tổng tài lạnh lùng giết người không chớp mắt xuyên vào tiểu thuyết cổ đại làm nữ phản diện ác độc. Nàng vẫn làm nữ phản diện nhưng vẫn cố duy trì làm mỹ nhân dịu dàng. Trong lúc giết người vẫn duy trì làm mỹ nhân dịu dàng yếu đuối. Nhưng tại sao mọi chuyện xảy ra không giống trong tiểu thuyết. Tôi thật sự chỉ muốn làm mỹ nhân dịu dàng..... *** Tóm tắt: Nữ tổng tài Phục Liên xuyên không vào tiểu thuyết cổ đại làm nữ phản diện ác độc. Nàng vẫn làm nữ phản diện nhưng vẫn cố duy trì làm mỹ nhân dịu dàng. Trong lúc giết người vẫn duy trì làm mỹ nhân dịu dàng yếu đuối. Nhưng tại sao mọi chuyện xảy ra không giống trong tiểu thuyết. Nàng thật sự chỉ muốn làm mỹ nhân dịu dàng..... Review: Nội dung: Nội dung của truyện khá thú vị và hấp dẫn. Nữ chính Phục Liên là một nữ tổng tài lạnh lùng, giết người không chớp mắt. Khi xuyên không vào tiểu thuyết cổ đại, nàng vẫn giữ nguyên tính cách đó nhưng vẫn cố gắng duy trì hình tượng mỹ nhân dịu dàng. Điều này khiến cho nàng gặp phải nhiều tình huống dở khóc dở cười. Nhân vật: Phục Liên là một nhân vật nữ chính khá thú vị. Nàng là một người thông minh, sắc sảo nhưng cũng rất dịu dàng. Nàng luôn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình trong tiểu thuyết nhưng cũng không muốn làm tổn thương người khác. Hiên Cực là nam chính của truyện. Anh là một người lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng cũng rất chung tình. Anh yêu Phục Liên từ khi nàng còn là một đứa trẻ và luôn bảo vệ nàng. Kết thúc: Kết thúc của truyện khá viên mãn. Phục Liên và Hiên Cực vượt qua mọi khó khăn để đến được với nhau. Họ sống hạnh phúc bên nhau trong một thế giới mới. Đánh giá: Ưu điểm: Nội dung hấp dẫn, lôi cuốn. Nhân vật được xây dựng khá thú vị. Kết thúc viên mãn. Nhược điểm: Một số tình tiết hơi phi lý. Tổng thể, "Ở Cổ Đại Làm Mỹ Nhân Dịu Dàng" là một bộ truyện khá hay và đáng đọc. Truyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật thú vị và kết thúc viên mãn. *** Phục Nhân Khanh đứng cách thật xa nhìn, hắn đợi mãi cho đến khi tất cả ra về không còn một ai hắn mới đi đến. Cờ tang trắng phấp phới trong gió nhè nhẹ làm lòng hắn đau khôn xiết. Không biết tại sao nữa, chỉ rất lạ, tim cũng rất đau. Bánh quế hoa bên trong hộp cũng bị nước mưa rỉ vào làm rã ra hết. Hắn đặt dĩa bánh rã rời ra ngoài cao ngạo nói "Không phải cô thích ăn bánh quế hoa lắm sao, mau đào mộ lên giành với ta đi. Sao cô im lặng như vậy hả Phục Liên. Sao cô lại nằm im ở đó vậy hả?! Phục Liên" Không ai đáp lời hắn, giữa canh ba yên lặng đến đáng sợ. Mưa đã tạnh hẳn, gió cũng chẳng còn. Phục Khải Minh từ sau đi đến kéo hắn lên :"đệ thay đổi rồi." Phục Nhân Khanh hất tay hắn trên vai mình ra, ngạo nghễ nói :"người thay đổi là huynh đó. Không phải huynh và cha thường nói đệ điên sao? Kẻ điên sẽ thay đổi được gì đây." Sự việc quận chúa Bình An an táng ngay ngày hôm sau cũng lan nhanh khắp nơi. Hiên Viên Vô Cực xin ra biên cương canh giữ bờ cõi, Đông Phương Thâu ngày càng trầm mặt hơn. Ở trên triều một lời không hợp ý liền đáp trả không thương tiếc. Đông Phương Lãng không còn mang dáng vẻ thư sinh yếu đuối mà thay đổi thành lãng tử phong hoa. Văn chương xuất chúng võ nghệ tinh thông, hai mươi tuổi trở thành Phó đại học sĩ chức danh cao quý. Hiên San Nhi lạnh nhạt ít nói hơn, điềm tĩnh hơn. Chỉ cần vật gì có họa tiết hoa sen liền quăng ném không thương tiếc. Cung phi của hoàng đế yêu thích hoa sen phải cắn răng cam chịu phá bỏ hết. Hiên Kinh Vũ cũng xin ra biên ải, hắn không còn yêu Phục Tử Ngân cũng không đau lòng vì nàng ta trở thành thái tử phi của đệ đệ. Hắn chỉ căm phẫn bản thân không đủ can đảm đến gặp Phục Liên lần cuối. Lá thư nàng gửi, hắn cũng không mở ra xem chỉ cất kỹ trong phòng. Hắn cũng không hiểu nổi bản thân đang làm gì nữa. Hiên Thần vì muốn cứu Phục Tử Ngân mà chấp nhận điều kiện mãi mãi không phong Phục Tử Ngân làm hậu khi lên ngôi vua. Con trai không được làm Thái tử. Quy Phụng trong ngục tối, mở lá thư Phục Liên gửi ra xem mà cười điên điên dại dại. Cuối cùng nàng xé nát lá thư rồi đập đầu tự vẫn. Phục Liên ngươi giỏi lắm, ta xuống âm phủ tìm ngươi. ………………………………………………………………………………………………… Phục Liên nhìn lại dòng xe hối hả chạy phía dưới chợt bật cười đến rơi lệ. Giống giấc mộng vậy, chớp mắt liền qua đi. Cô xoay người lại bước xuống dưới, mặt đất lạnh lẽo từ chân truyền đến làm Phục Liên cảm nhận rõ ràng chân thực hơn. Cô đã thoát khỏi tiểu thuyết đó, đây là thế giới của cô. Không còn ai thật sự quan tâm mình nữa, hắn cũng không còn, cha và đại ca cũng không còn. ………………… Hiên Cực đặt ly rượu mạnh xuống bàn, đẩy mấy cô gái quấn quanh người ra, tay xoa mạnh vào mi tâm. Anh có cảm giác rất lạ, cứ như quên mất cái gì đó quan trọng.....!khó hiểu thật. Đông Phương Lãng ngã ngớn uống rượu từ tay nữ nhân đưa đến :"sao vậy, hôm nay là Phục gia chủ mời chúng ta đến xem chuyện xấu của họ mà." Hiên Cực đứng lên bỏ đi, lạnh nhạt bỏ lại một câu :"cứ chơi đi." Anh đi thẳng lên sân thượng, đi được một đoạn cầu thang thì thấy chiếc giày cao gót đỏ, vô thức cầm lên đi tiếp. Lên đến sân thượng anh cũng có đủ cả đôi. Phục Liên ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông khuất mặt trong tối tay cầm đôi giày của mình. Cảm thấy rất quen nhưng không nhận ra là ai cả, đi lướt qua. Hiên Cực nắm lấy bàn tay mảnh khảnh buốt lạnh do gió đêm :"mang giày vào đi". Phục Liên vung tay ra :"cảm ơn nhưng không cần." Hiên Cực làm như không nghe thấy, quỳ xuống một chân nâng chân trái cô lên mang giày vào. Phục Liên bỗng dưng bị nhấc chân lên, tay vịn vai anh để giữ thăng bằng. Cáu gắt lên :"anh làm gì vậy" "nhúc nhích tôi liền phế đi cái chân" Phục Liên không dám lộn xộn nữa, tên này cũng quá đáng sợ đi. Lời anh ta nói như thể sẽ làm thật vậy. Cánh cửa sân thượng bị mở bung ra, một người đàn ông mặt mài nhăn nhó đến khó coi tức giận quát :"Phục Liên cô bỏ đi đâu vậy" "Phục Nhân Khanh" cô bất giác gọi tên. Quả thật rất giống nhau. Phục Khanh tức đến điên lên :"cô bị gió làm long não sao. Tôi tên Phục Khanh." Phục Liên vui đến cười không ra tiếng muốn chạy đến chỗ Phục Khanh liền bị Hiên Cực ôm lại, thủ thỉ vào tai như lời đe dọa ngọt ngào. "Liên nhi, tôi nên chặc chân em không hay là đem em nhốt vào phòng".   Mời các bạn mượn đọc sách Ở Cổ Đại Làm Mỹ Nhân Dịu Dàng của tác giả Nửa Coffee Nửa Sugar.