Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Giới thiệu: Người qua đường Giáp: Vu Thịnh Ưu là người thế kỷ 21. Người qua đường Ất: Nói bậy,nàng sống ở cổ đại. Người qua đường Giáp: Không,nàng vừa bị tác giả phái đi xuyên qua. Người qua đường Ất: Xuyên qua? Tốt như vậy sao? Ta cũng muốn đi! Người qua đường Giáp: Hừ hừ,xuyên qua tất nhiên là tốt.Đáng tiếc người ta bị tác giả bỏ quên. Người qua đường Ất: Kia… Thịnh Ưu làm sao giờ,không có tác giả bảo hộ,tiền đồ nữ chủ nhấp nhô lắm a… Người qua đường Giáp: Muốn biết? Vậy xem đi. Người qua đường Ất: Để ta xem xem…A ui…đáng thương quá… Dạo này không đọc truyện mới nên thôi chúng ta ôn lại truyện cũ nhé. Có những bộ truyện không còn khiến chúng ta rung động như thuở ban đầu nhưng cũng có những câu chuyện vẫn giữ nguyên giá trị theo thời gian. Nhớ hồi nào yêu thích Đạo tình là thế, mà giờ đọc lại tui chỉ cảm thấy sởn gai ốc vì mùi atsm. Nhưng cho dù có phải đọc đi đọc lại Hoa tư dẫn bao nhiêu lần, thì câu chuyện vẫn khiến tui rơi nước mắt thổn thức trong lòng. Dạo đầu mùi mẫn thế chỉ để giới thiệu cho mọi người bộ truyện xưa như trái đất, cái bộ ngôn tình xuyên không đời đầu với mô típ nữ chính ngốc + hám trai + vô dụng. Để bước vào truyện này có 3 tôn chỉ cần nhớ: 1. Truyện tấu hài là chính. Don’t take it serious! 2. Nữ chính vô dụng, cực kỳ vô dụng, mê trai đầu thai không hết, chống chỉ định thanh niên nghiêm túc 3. Nhắc lại lần nữa, truyện tấu hài, đừng trông mong nữ chính thân mang bàn tay vàng đại sát tứ phương. ***   Rồi, giờ thì vào phần review. Vu Thịnh Ưu nhờ làm fan cứng bao năm mà được tác giả thân yêu cho một vé ưu đãi xuyên không về thời cổ đại, trở thành con gái cưng của thần y nổi tiếng giang hồ. Không chỉ thân phận hoành tráng, Vu Thịnh Ưu còn được đặc quyền sống giữa bầy mỹ nam sư huynh sư đệ, mỗi người một vẻ, người nào cũng mang đặc trưng của “nam chính bộ ngôn tình xx hoặc yy nào đó”. Đại sư huynh mặt lạnh ngầu lòi, Nhị sư huynh phong hoa tuyệt nhã, Tam sư huynh thân thiện hiền lành, Tứ sư huynh ôn tồn ấm áp, Lục sư đệ hoạt bát đáng yêu. Vu Thịnh Ưu với bản tính mê trai đầu thai không hết cảm thấy tác giả chính là mẹ ruột của mình. Nhưng đời không như là mơ. Một năm nào đó, đại sư huynh lấy vợ. Một năm nào sau đó, nhị sư huynh lấy vợ. Một năm nào sau đó nữa, tam sư huynh được ánh sáng của đảng, à nhầm, ánh sáng tình yêu chói qua tim, đi lấy vợ nốt. Vu Thịnh Ưu tự an ủi, thôi còn Tứ sư huynh cũng không tệ. Kết quả, Tứ sư huynh cặp kè với Lục sư đệ thành một đôi thần tiên quyến lữ. Vu Thịnh Ưu cạn lời. Ấy, mỹ nam đi lấy vợ, mà vợ không phải nữ chính, thế này còn gọi là ngôn tình được sao. Không được, tác giả mẹ kế sau một khoảng thời gian bị cửa kẹp đầu cuối cùng cũng bẻ hướng câu chuyện theo quỹ đạo vốn có của nó. Vu Thịnh Ưu đột nhiên nhận được một mối hôn nhân từ trên trời rơi xuống. Vu Thịnh Ưu hớn hở xách váy về nhà chồng, so với đám cỏ thơm ngon ngào ngạt nhưng chẳng thuộc về mình, nàng sẵn lòng tung tẩy đi ngắt hoa thơm cỏ lạ ở bên ngoài. Ôi chao, nhà chồng nàng không chỉ máu mặt số một số hai giang hồ, mà ứng cử viên làm chồng nàng còn đến tận ba người, tùy nàng lựa chọn. Vu Thịnh Ưu hoan hỉ, tác giả quả nhiên là mẹ ruột. Nhưng đời không như là mơ. Ba anh em Cung gia, thằng út đẹp trai…chỉ được một nửa gương mặt, nửa kia bị hủy hoại nghiêm trọng, thằng hai nom đẹp mắt ngon ăn, kết quả…què một chân mất rồi. Cũng may, còn được ông anh cả, tứ chi toàn kiện, tuấn tú đẹp trai. Vu Thịnh Ưu tự an ủi, thôi không nên quá tham lam, chất lượng hơn số lượng. Kết quả…A hị hị, nàng vớ phải chồng ngốc rồi! Từ đó trở đi chính là những màn gà bay chó sủa khi nữ chính quậy tưng giang hồ, xen kẽ là âm mưu dương mưu, người thân hóa thù địch, đương nhiên, vẫn mang phong cách tấu hài là chính, đến trùm cuối vẫn tấu hài. Cái mình thích ở truyện này là phong cách tấu hài rất duyên. Nhớ hồi đó cũng đọc một bộ giang hồ tấu hài phong cách tương tự thế này Báu vật giang hồ, nhưng bộ đó viết hài rất kịch và hơi vô duyên, mình không thích. Bộ này tấu hài, nhưng hài đúng chỗ, bi đúng lúc. Truyện vẫn có những khoảng lặng, những lúc bi thương, và tác giả viết những khúc đó rất chất, hoàn toàn quên khuấy đây thực ra là một câu chuyện hài. Ngoại trừ chương 1 văn phong lộn xộn, lúc thì ngôi thứ nhất, lúc thì ngôi thứ ba, những chương sau tác giả viết lên tay hẳn (không biết có nhờ công bạn edit không). Mình thích cái cách tác giả viết khúc mắc tình yêu của nam phụ Cung Viễn Hàm với Vu Thịnh Ưu, thích cái cách tác giả đẩy khúc mắc lên cao trào khi nam chính Cung Viễn Tu bỗng nhiên hết ngốc. Trêu chọc, bảo vệ một ai đó thành thói quen, ngỡ rằng đó là trách nhiệm bảo vệ người thân nhưng đến khi người chịu trách nhiệm thực sự đó xuất hiện, thì tất cả những tâm tư tình cảm này đột nhiên trở nên dư thừa. Có thể nói nhân vật Cung Viễn Hàm là nhân vật khai sáng cho fetish ngược nam của tui (khụ). Chưa kể cách tác giả miêu tả tình cảm của nữ chính giữa một Viễn Tu ngốc và Viễn Tu thông minh cũng cực kỳ chân thực và hợp lý. Thông thường, những bộ có nam chính ngốc thì nam chính sẽ ngốc luôn từ đầu tới cuối, hoặc là giả ngốc. Còn bộ này là ngốc thật, sau thì hết ngốc, và tính cách trước và sau khi hết ngốc như hai con người hoàn toàn khác biệt, giải quyết không khéo thì tuyến tình cảm trở nên lộn xộn và khiễn cưỡng ngay. Nhưng hiển nhiên là bút lực tác giả cực tốt, vừa hài vừa bi, khiến nút thắt này được giải quyết êm ru và thuyết phục. Có hai phân đoạn đắt giá khiến mình nhớ mãi không quên truyện này. Một là cảnh đêm hội thất tịch, Vu Thịnh Ưu, Cung Viễn Hàm, Cung Viễn Tu mỗi người đều đi dự hội, cùng đeo mặt nạ, nhưng lại chẳng biết ai kia cũng có mặt. Ai sẽ tháo mặt nạ của ai, ai sẽ giữ lòng mình, ai lại chẳng giữ được lòng. Cực kì kích thích và kịch tính. Khoảnh khắc mặt nạ Cung Viễn Hàm được tháo, cứ ngỡ kết cục đã định, lại chẳng ngờ lòng nàng không như lòng ta. Đôi lúc thoáng nghĩ, nếu Vu Thịnh Ưu có chút tình cảm nam nữ với Viễn Hàm, chỉ sợ anh chàng không rút lui nhanh gọn lẹ đến vậy. Cũng may, nữ chính tuy mê trai, sợ chết, cùng nghìn lẻ một tật xấu, nhưng không đu đưa, ngây ngô nhưng chung tình. Đoạn thứ hai mình thích là về nam phụ khác. Anh chàng bị gọi là Bàn Tử vì béo quá béo. Nhưng trong môn phái của anh, béo là đẹp, béo là tốt. Thế là anh chàng có một sự tự tin vô biên vào sự đẹp trai anh minh thần võ của mình. Bi kịch là thẩm mỹ của ảnh không hợp Vu Thịnh Ưu, nên khỏi phải nói, ảnh bị loại ngay từ vòng gửi xe. Ấy vậy mà ảnh cũng có một cô bé theo đuổi đấy chứ. Cô bé xinh xắn, giàu có, tài giỏi mê anh như điếu đổ. Khi anh bị Vu Thịnh Ưu từ chối, đau lòng thốt ra “Ta không đẹp trai, không giàu có, không giỏi võ sao?” Cô bé liền đáp : “Không mà, anh đẹp trai, giỏi võ, giàu có nhất mà” “Vậy sao Ưu không thích ta?” “Vậy Y Nhân không đẹp, không giỏi, không giàu có sao?” “Đương nhiên xinh đẹp, giỏi giang và giàu có rồi” “Thế sao anh không thích Y Nhân” Đoạn đối thoại này vừa buồn cười lại có gì đó chua xót. Đơn phương là thế đấy, không phải bản thân không tốt, chỉ là người ta không thích mình thôi. Cả bộ truyện lúc tấu hài thì khiến người ta cười vỡ mật, lúc trầm lắng lại khiến người ta đau thắt cả lòng. Ầy, đã lâu không viết review, tay cũng cứng rồi. Có nhiều điều muốn nói về truyện này nhưng chỉ viết được đến đây thôi. Bạn nào thích hoài niệm những năm tháng xưa hoặc thích trải nghiệm cảm giác mới lạ thì đọc bộ này cũng được. Phong cách tấu hài là chính, bảo đảm không vui không lấy tiền *** Thánh Y sơn, là nơi vô cùng lạnh ở phương bắc, mỗi khi mùa đông đến tuyết bay tán loạn, màu trắng bao phủ, đẹp đến mức tận cùng, lại lạnh lẽo đến mức tận cùng. Năm nay Thánh Y sơn, cũng vẫn như mọi năm, vừa vào đông liền nổi tuyết, trên sơn đạo, tuyết đã đọng đến mắt cá chân. Trên nền tuyết lâu không có người đi, bị một nam tử đột nhiên xâm nhập in xuống một chuỗi dấu chân, nam tử kia mặc một bộ trường bào màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng cũng màu đen, gió lạnh thổi bay tà áo của hắn về phía sau, hắn cúi đầu, không bung dù, tuyết rơi trên tóc cùng vai hắn thật dày, hắn cũng không ngừng lại, đi bộ lên đỉnh núi, động tác của hắn nhanh nhẹn, bộ pháp nhẹ nhàng, vừa nhìn đã biết là một người võ nghệ không tầm thường. Chưa đến một hồi sau, hắn lên tới đỉnh núi, trên đỉnh núi, một tòa trang viên khí phái hiện lên trước mắt, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn ba chữ ‘Thánh Y phái’ trên cửa lớn tòa trang viện, tiến lên phía trước, nhẹ gõ cửa. Gia đinh trông cửa là một lão bá tuổi hơn năm mươi, mở cửa ra, nhìn nam tử, lễ phép hỏi:“Vị công tử này…… A!” Khi lão thấy rõ mặt hắn, kinh hỉ kêu lên:“Là Mạt Nhất đại hiệp! Sao ngài lại đến đây?” “Ta đến tìm Vu Thịnh Bạch.” “Mạt Nhất đại hiệp mời tiến vào, Bạch đại phu đang ở Thiên viện, lão đưa ngài tới đó.” “Làm phiền.” “Mạt Nhất đại hiệp khách khí , đây là tiểu nhân phải làm .” Gia đinh lão bá liếc mắt nhìn Mạt Nhất một cái, lão dẫn hắn đi qua hai hành lang dài, qua một hồi lâu, rốt cục không nhịn được hỏi:“Mạt Nhất đại hiệp, Cung tam công tử không cùng ngài đến sao?” Mạt Nhất sửng sốt một chút, cuối cùng lãnh đạm trả lời:“Không có.” “A, đáng tiếc .” Gia đinh lão bá có chút thất vọng a một tiếng. Mạt Nhất có chút kỳ quái nhìn lão, không biết vì sao lão lại thất vọng như thế. Kỳ thật hắn không biết, khi trùng kiến Thánh Y phái, Mạt Nhất cùng Cung Viễn Hạ mỗi ngày đều đấu võ, đây không chỉ là tiết mục người Thánh Y phái thích xem, ngay cả dân chúng dưới chân núi, mỗi ngày sau khi ăn xong cơm chiều, không có việc gì làm cũng đều xách ghế ngồi xa xa nhìn. Đấu võ, phấn khích! So với bọn mồm mép đầu đường, xem thích hơn tới mấy trăm lần! Từ sau khi Cung Viễn Hạ cùng Mạt Nhất đi, dân chúng Thánh Y sơn mất mát thật lâu, mỗi ngày đều ngóng trông bọn họ trở về. Ngàn mong vạn chờ, cuối cùng Mạt Nhất cũng đã trở lại, nhưng mà Cung Viễn Hạ không trở lại, ai đánh cùng hắn đây? Không có người đánh cùng hắn, bọn họ xem sao được? Ai, thất vọng, thất vọng a! “Nhị công tử, Mạt Nhất đại hiệp cầu kiến.” Cửa phòng bị mở ra, Vu Thịnh Bạch nhìn hắn tỏ vẻ sớm biết, nói:“Giờ mới trở về.” Mạt Nhất ôm quyền hành lễ:“Đại thiếu gia, môn chủ chúng ta tốt không?” “Tốt không, chính ngươi đến xem thì biết.” Vu Thịnh Bạch nhẹ nhàng cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:“Đi theo ta.” Mạt Nhất hơi hạ mắt, đi theo Vu Thịnh Bạch, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, Vu Thịnh Bạch bung dù, đưa hắn đi vòng vèo mấy vòng, rốt cục dừng lại bên ngoài một sơn động, nhìn Mạt Nhất nói:“Hắn ở bên trong.” Mạt Nhất ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng, hắn đi vào, chỉ thấy trong sơn động có tám hỏa lò, trên hỏa lò đang đun thuốc, trong sơn động còn nóng bức hơn so với tháng bảy mùa hè, Mạt Nhất đưa mắt nhìn, ở giữa sơn động, có một chiếc giường đá, mặt dưới giường bị vét sạch, làm thành bếp lò, bên trong củi cháy rất vượng. Trên giường đá, một nam nhân đang nằm, hé ra dung nhan tuyệt thế, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giống như là đang ngủ, hắn mặc hoa phục sắc đỏ thẫm, tóc dài như mực xõa xuống hợp cùng y phục màu đỏ, tản ra một vẻ xinh đẹp yếu ớt đến mức tận cùng. “Mạt Nhất tham kiến môn chủ!” Mạt Nhất chỉ liếc nhìn một cái, không dám nhìn nhiều, hắn cung kính quỳ xuống, cúi đầu, trong ánh mắt có sự trung thành trước sau như một. Nhưng người trên giường đá không hề có động tĩnh, không giống trước kia, không đợi hắn quỳ xuống, đã cười sang sảng kéo hắn đứng lên. Mạt Nhất lẳng lặng quỳ, y không nói, hắn sẽ không đứng lên. Vu Thịnh Bạch nhìn trên người giường, than nhẹ một tiếng:“Ngươi đứng lên đi, hắn còn đang ngủ.” Mạt Nhất siết chặt tay, có chút khẩn trương hỏi:“Môn chủ người…… ... Mời các bạn đón đọc Ai Nói Xuyên Qua Hảo của tác giả Tử Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lược Thê
Convert: meoconlunar (tangthuvien.vn) Edit và Beta: Độc Tiếu Khuynh Thành Số chương: 20 Trên đời này, có ai trọng yếu đến mức không thể nào thay thế được? Cổ chi cấm kỵ, bầu trời không thể có hai mặt trời, nhà có cặp song sinh, tất chính là đại họa… Ai, gia tộc có cặp huynh đệ song sinh không khác gì mang lời nguyền, nói vậy cũng không sai. Huynh trưởng nhận hết mọi sủng ái cùng kính trọng, mà hắn, lại trở thành ma quỷ, không phải người tốt Hơn nữa khi mà hắn gặp được nữ nhân khiến hắn phải hao tổn tâm tư muốn có được…. Nàng vốn xinh đẹp. dung mạo như tuyết, nhưng lại lạnh lùng, trầm mặc ít nói Cùng với việc, trong mắt nàng chỉ ái mộ duy nhất huynh trưởng Mộ Dung Thao, không hề có hắn. Để có thể được nàng ngoái đầu nhìn mình, nhìn chính mình một lần thật rõ ràng Hắn đánh cược cả tính mạng, phản bội cả tình thân, chấp nhận tẩu hỏa nhập ma… Chỉ mong có được nàng, tâm của nàng, khiến giấc mơ hạnh phúc kia có thể trở thành sự thật. Hắn hiểu được, hạnh phúc mà hắn đoạt lấy, sớm hay muộn cũng sẽ phải trả lại… Hắn không sợ chết, chỉ sợ trong ánh mắt lạnh băng của nàng chỉ có sự vô tình… Sợ chính mình dùng hết tâm cơ, cũng không thay thế được hình bóng của một nam nhân khác… *** Tên tác phẩm: Lược thê Tác giả: Lâu Vũ Tình Thể loại: Ngôn tình, ngược, cổ đại, gương vỡ lại lành, He Gồm 22 chương (2 quyển). Truyện nằm trong hệ liệt Vi thành khúc. Ngoài lề: Hệ liệt "Vi thành khúc" gồm ba tác phẩm Chồng khờ, Mua phu và Lược thê. Với mình, đây là ba tác phẩm đều hay, ý nghĩa, cảm động và đáng đọc. Nghe tên tác giả những bạn hay đọc truyện ngược chắc sẽ thấy quen quen. Đúng thế, đây cũng chính là tác giả của tác phẩm siêu ngược nổi danh "Thất tịch không mưa". Mình nghĩ đây là một sự bảo chứng cho các tác phẩm khác của tác giả, nên các bạn cứ yên tâm đọc nhé. Các bạn nghĩ sao về việc kì thì chuyện sinh đôi và lựa chọn vứt bỏ một đứa trẻ sơ sinh vì tin rằng nó sẽ đem lại điều xấu cho gia tộc? Mình nghĩ rằng có lẽ tất cả chúng ta đều thấy đây là việc làm sai trái và vô nhân đạo. Nhưng nam chính trong tác phẩm từ khi lọt lòng đã phải gánh cái danh sao chổi và bị cả gia tộc từ bỏ. Rõ rành sinh ra mang thân phận là thiếu gia của một gia tộc to lớn nhưng rốt cuộc lại phải lớn lên trong rách nát đói nghèo, thử hỏi khi biết sự thật có hận không? Không hận có lẽ chính là câu trả lời dối trá nhất. Vì hận thù mà nam chính đã có những bước đi lầm đường lạc lối, khi mà chàng tưởng chừng đã có tất cả cũng là lúc chàng mất tất cả. Trước đó, chàng nghèo nhưng chàng có người thương người xót, giờ chàng đứng trên núi bạc nhưng lại chỉ là một kẻ cô độc. Đây là một trong những nam chính mình thấy ấn tượng và thích thú. Chàng làm mọi thứ để dành lại thứ chàng cho rằng đó là của mình chỉ do hận thù, suy nghĩ sai lầm chứ không hề vì tham lam, lóa mắt về sự giàu có. Và khi nhận ra sai lầm của mình chàng cũng dễ dàng từ bỏ sự giàu có lẫn cả tính mạng để đền lỗi. Phải day dứt đau khổ thế nào người ta mới có thể tự hạ độc bản thân để tìm tới cái chết. Tuy là ngôn tình nhưng cả tác phẩm không hề chăm chăm vào mỗi chuyện tình yêu mà tác giả cũng đã lồng ghép rất khéo những chi tiết về tình cảm gia đình. Một người đại ca tốt, một đại tẩu độc miệng nhưng mềm lòng có lẽ chính là những bù đắp lớn cho vết thương tình thân mà nam chính phải chịu. Chỉ với 20 chương truyện, nam chính đã phải kinh qua đủ mọi nỗi đau, sự ngược của tác giả mềm mại uyển chuyển dưới những con chữ nhưng lại là những cây kim châm thấu tâm can. *** Đau! Đau vô biên vô hạn, như sóng thủy triều đánh úp lại, từng đợt từng đợt, chiếm lĩnh toàn bộ tri giác của hắn. Mơ mơ màng màng tỉnh lại, không thể phân biệt được người với người, lại thủy chung biết rõ, có người luôn ở bên cạnh hắn, bón thuốc cho hắn, ân cần cùng cẩn thận quan tâm. Đại phu đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, không thể phán đoán được rốt cuộc đã trôi qua bao nhiêu ngày bao nhiêu đêm, khi ý thức được hồi phục rõ ràng, chỉ nhìn thấy ánh đèn... Nàng... đâu? Nữ tử một tấc cũng không rời, luôn dốc lòng chiếu cố hắn, đã đi đâu rồi? Tâm, hoảng, đang muốn đứng dậy tìm kiếm, không cẩn thận động phải vết thương, đau đớn không hề lưu tình ập đến, toàn thân đau thấu xương, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, cơ thể hư nhuyễn ngã xuống giường. Đồng thời, cửa phòng bị mở ra, mùi thuốc cùng mùi thơm y phục quen thuộc của nữ tử theo gió bay đến. Là nàng! Hắn an tâm, không tiếp tục giãy dụa. “Gia chủ, người bị thương rất nặng, xin đừng cử động.” Nữ tử đem bát dược đặt ở bên cạnh giường. Động tác vừa rồi, khiến vết thương rỉ máu, nàng lưu loát thay đi lớp băng dính máu, bôi thuốc cầm máu một lần nữa, nhiều ngày lặp đi lặp lại cũng đã trở nên thành thục. Hắn, mắt cũng không chớp một cái nhìn nàng, nhiều ngày qua, trong mơ cũng thủy chung theo đuổi giọng nói lãnh đạm, hiện tại mới có thể chân chính mở mắt, nhìn khuôn mặt của nàng. Nữ tử cực mĩ, phù nhan như tuyết, dung nhan mặc dù không thể làm cho người ta vừa gặp đã yêu, nhưng cũng là một giai nhân tuyệt lệ, gặp rồi khó quên, chỉ tiếc lạnh lùng, làm hỏng cả một khuôn mặt đẹp. Tựa như đầu xuân mang theo hơi lạnh, lạnh lẽo không mang theo gợn sóng, không một chút cảm xúc. Ngoại trừ nhức nhối từ vết thương trên ngực, nàng chưa từng khiến hắn đau đớn vì vô tình chạm phải vết thương. Dụng tâm như vậy, thâm ý như vậy, giấu đằng sau đôi mắt lạnh lùng, lại có mấy người có thể nhìn ra. Nữ tử như vậy... Hắn thở dài. Nếu không phải hiểu nàng, thủy chung luôn đem mắt đặt ở trên người nàng, sợ là sẽ để lỡ mất, sẽ cô phụ. Xử lý vết thương tốt, tiếp đó bưng bát nước thuốc, bón từng muỗng cho hắn. Vì tránh khiến cho hắn chịu nhiều đau đớn, nàng không có dìu hắn đứng dậy, khiến cho việc bón thuốc phải mất thêm nhiều công sức, nhưng nàng vẫn cẩn thận bón từng muỗng, thuốc tràn ra khóe môi liền nhẹ nhàng lau đi, không có một chút thiếu kiên nhẫn. Bón xong một chén thuốc, cũng đã qua thời gian một chén trà. Nàng thu thập mọi thứ thỏa đáng, lại thêm dầu cho chiếc đèn trong phòng, chuẩn bị mọi thứ xong, liền cúi người hành lễ. “Gia chủ tạm nghỉ, ta đi phân phó đầu bếp chuẩn bị thiện.” “Chờ...” Hắn mở miệng, giọng nói khàn đục, suy yếu. “Gia chủ có gì phân phó?” “Ngươi... gọi ta là gì?” Nữ nhân giật mình, ngạc nhiên ngẩng đầu. Chỉ là một khắc, hắn nhìn thấy trong ánh mắt lạnh lùng của nàng có phút phập phồng. Nhưng, cũng thực ngắn ngủi. Nàng lại nhanh chóng trở về vẻ hờ hững cùng bình tĩnh vốn có. “Gia chủ, người là chủ tử của ta.” “Như vậy... ta là ai?” Bốn phía yên lặng. Sự im lặng nặng nề kéo dài thật lâu, chỉ nghe thấy tiếng tí tách của ngọn đèn đang cháy, ngẫu nhiên truyền đến tiếng lá cây đung đưa theo gió. Thật lâu sau, tiếng nói nhẹ nhàng mà kiên định, chậm chạp cất lên: “Mộ Dung Thao, người là Mộ Dung Thao.” Mời các bạn đón đọc Lược Thê của tác giả Lâu Vũ Tình.
Giả Dung
Thể loại: Hiện đại – Huyền huyễn Converter: Meoconlunar (Tàng Thư Viện) Edit: Bé Lan   “Nếu có kiếp sau,  xin  anh vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi” Đời này đó là yêu cầu duy nhất của cô đối với anh, anh tâm lạnh thành toàn. Từ nay đời đời kiếp kiếp, anh tuyệt đối không xuất hiện trước mặt cô, tuyệt đối không lưu lại chút gì trong trí nhớ của cô. Cô không muốn gặp anh, anh biết bởi vì anh từng làm cho cô thương tâm, không thể trách cô đoạn tuyệt. Nhưng cô là ý nghĩa sống của cuộc đời anh, vì để cô tìm được hạnh phúc của mình anh liền không hối tiếc. Vì thế anh khiến cho kiếp này của cô trở thành một người con gái vô cùng xinh đẹp. Nếu vô số đàn ông vì cô mà khuynh đảo, làm sao cô lại không tìm được tình yêu của mình? Thế nhưng sau vài lần như vậy, anh hoài niệm sự ấm áp cô từng dành cho anh. Không thể  kìm chế khát vọng, giả dung thành người khác để tới gần cô, đổi lấy  một nụ cười của cô. Nhưng giả dung cũng không cách nào biến thành người khác được, vui vẻ chỉ trong nháy mắt. Anh vĩnh viễn không thể giống người người ta khiến cho cô thật sự vui vẻ. Bởi vì anh là người cô tình nguyện cả đời không muốn gặp. *** Phố Khởi Tình là nơi tụ họp của toàn quái nhân. Việc này những người xung quanh đây không ai là không biết người sống trong Ngõ 44 tính cách cổ quái, tạo nên nét đặc trưng nơi đây, ngày thường rất ít người qua lại chỗ này, không để ý đến thái độ của người ngoài nhưng cư dân nơi đây vẫn trở thành chủ đề bàn luận của mọi người. Quả thật Diệu Dung Hoa không phủ nhận người sống ở phố Khởi Tình ai cũng rất thần bí, ví dụ như bà chủ Tôn Y Nỉ, cô nhớ khi cô học cấp 3 chuyển đến đây thì cô chủ cho thuê nhà lúc đó chỉ khoảng hơn 20, mười năm trôi qua cô ấy vẫn như vậy là một cô gái xinh đẹp, thoạt nhìn không có thay đổi tí nào. Thuật giữ nhan là có thật ví dụ như có một nữ diễn viên từ nhỏ đến lớn vĩnh viễn vẫn là khuôn mặt búp bê xinh đẹp, chẳng có gì là lạ, nhưng không thể nói rõ Tôn Y Nỉ khác ở chỗ nào, có lẽ là đôi mắt như là nhìn thấu trò đời, trải qua ngàn năm rèn luyện mà tạo thành. Có thể cô không bằng những người khác, người sống ở ngõ 44 chỉ là kính nhi viễn chi* nhưng mọi người không bài xích cô, đầu đường cuối ngõ gặp gỡ vẫn thân thiết tán gẫu một hai câu. ” Cô…. Rất bình thường, nhưng nơi đây không bình thường….” Cô đã quên rằng ai đã từng nói với cô những lời này, một câu không thể lý giải hết ý tứ của người nói. Rất lâu sau đó cô có chút hiểu ra Cô khác với bọn họ nhưng khi ở chung với bọn họ cảm giác rất thân thiết. Cô nghĩ đây có lẽ là duyên phận Chỉ trừ một người kia. Người đó sống ở cuối ngõ là láng giềng của Tôn Y Nỉ, chắc là chuyển đến cùng Tôn Y Nỉ, từ khi có kí ức anh ta đã ở đó. Lần đầu nhìn thấy anh ta, hôm đó gặp cơn mưa đầu mùa xuân cô quên mang ô, cũng quên không mang chìa khóa, vừa mới chuyển đến một môi trường xa lạ, con người ai cũng có tính hiếu kì cho nên mới đi đến đây. Không biết vì nguyên nhân gì khiến cô ngẩng đầu nhìn thấy một đôi mắt đen u buồn. T bộ đồ màu đen, đứng ở cửa sổ sát đất, đón nhận ánh mắt của cô, hắn không chút do dự giơ tay lên. Xoạt! Nhanh chóng treo lên cửa sổ tấm biển ” Xin miễn tham quan” Người này quanh thân tản ra khí lạnh phảng phất siêu thoát thế tục không muốn người khác tới gần. Nếu nói mọi người sinh sống trong ngõ 44 rât quái dị, thì người kia chắc chắn là người quái dị nhất, đem vẻ khác người phát huy đến tận cùng. Hắn không giao tiếp với bât kì ai suốt ngày ru rú trong nhà, lạnh nhạt ít nói. Cô không nghĩ là người phố Khởi Tình khó gần gũi, chỉ có hắn, cũng không cho người khác tới gần, nụ cười cũng rất keo kiệt, thậm chí gặp nhau trên đường hắn cũng vờ như không thấy, hờ hững đi qua. Qua 10 năm, từ khi xuất hiên. Có thể không nói một câu nào với mọi người xung quanh thì có thể coi là dị nhân chứ?. Ấn tượng duy nhất của cô về hắn đó là luôn đứng một mình tại cửa sổ sát đất dáng vẻ rất cô đơn. Có vài lần cô cũng tò mò nhìn theo hướng hắn đang nhìn, muốn xem xem hắn nhìn cái gì mà chăm chú khó có thể rời mắt, nhưng ngoại trừ những tòa nhà thì cái gì cũng không thấy. Mời các bạn đón đọc Giả Dung của tác giả Lâu Vũ Tình.
Trừ Em Ra Còn Có Ai
Truyện Trừ Em Ra Còn Có Ai có nội dung nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần lãng mạn. Có những hiểu lầm, những trắc trở, những chia cách... Nhưng cũng chỉ là những điểm nhấn, tô điểm thêm cho tình yêu của hai nhân vật chính. Điềm Hinh một cô gái với tính cách kiên cường nhưng đôi khi cũng ngây thơ.Tình cảm cũng rất lý trí, có những chuyện không phải nghĩ quá nhiều. Quan Tử Ngôn thái độ với hôn nhân rất truyền thống, cũng rất cẩn trọng, vì anh chưa xác định được tâm ý của cô anh chưa dám lên tiếng....chần chừ rất lâu!!! Để rồi kết quả sẽ như thế nào đây, liệu kết thúc sẽ có hậu??? *** Tay trái xách theo giỏ mua hàng, tay phải thò vào túi tìm chìa khóa, con số tầng lầu dần nhảy lên, khi dừng ở số bốn, cửa thang máy liền trượt ra hai bên, anh muốn bước ra nhưng bị mấy thùng giấy ngăn trở đường đi. "A, xin lỗi, xin lỗi, tôi lập tức dời đi." Một giọng nữ thanh thúy truyền đến, tiếp, thùng giấy to bên chân bị đẩy ra, chuyển ra lối đi. Anh vòng qua vật lẫn lộn đầy đất, đi tới trước một căn phòng, cắm chìa khóa vào ổ khóa sắt, lưu loát chuyển một cái, chân trái bước vào bên trong cửa, khóe mắt liếc qua liếc lại thấy cô nhẹ đỡ bên eo, mi tâm hơi chau lại. Một cô gái muốn mang hết những thứ đồ này, thì hơi nặng chút. Anh dừng lại ba giây, chợt —— chân phải bước ra tiếp, cửa sắt sau lưng anh đóng lại. Cô gái ngẩn ngơ. Gì chứ, còn tưởng rằng anh ta sẽ thể hiện phong độ lịch sự giúp cô khiêng đồ chứ! Nếu như đây chính là hàng xóm mới của cô —— ai, cô mặc niệm vì tương lai của mình, người này thật thiếu hụt nhân tình, dáng vẻ không dễ sống chung lắm, về sau nên giao thiệp ít hơn thì tốt hơn. Vuốt vuốt eo, than thở, đànhchấp nhận vén tay áo lên, khom người nâng thùng giấy —— ưmh, thật nặng! Đè tới cô đứng thẳng lên không được —— Bỗng chốc, hai tay chợt nhẹ, phía dưới thùng giấy có thêm đôi bàn tay rộng rãi nâng lên, cô sững sờ ngửa đầu. "Để chỗ nào?" Cất xong túi mua hàng, người đàn ông đi rồi lại quay lại, hỏi đơn giản. Ú ớ cái gì? Phục hồi tinh thần lại, cô vội vã nói cám ơn, chỉ thị anh chất đống vào một góc trong nhà. Thì ra là, anh chỉ không biết cách biểu đạt, là người trong nóng ngoài lạnh, lúc nãy thiếu chút nữa hiểu lầm người ta. Mười mấy thùng giấy không bao lâu liền được anh giải quyết. Những thứ này nếu chỉ do một mình cô khiêng, sợ rằng sẽ mệt đến chết! Bây giờ cô vô cùng cảm kích, quên mấy phút đồng hồ trước mới làm ra quyết định ít lui tới, thân thiện duỗi tay về phía anh. "Tôi họ Uông, mới dọn tới, về sau kính xin giúp đỡ nhiều hơn." Anh liếc nhìn tay ngọc duỗi đến, rồi anh chỉ gật đầu một cái, không nói gì nhiều, xoay người trở về cánh cửa đối diện kia, bỏ lại gương mặt cứng đờ phía sau, tay phải lúng túng dừng ở giữa không trung. Trịnh trọng thu hồi lời mở đầu, anh vẫn là người hàng xóm khó có thể chung sống, ít lui tới thì tốt hơn! Đi ra tiệm bánh mì, mưa bụi liên tục đã chuyển thành cơn mưa xối xả, Quan Tử Ngôn mở cái ô ra, đang muốn đi ra mái vòm, thì lơ đãng liếc thấy bóng dáng mảnh khảnh ở phía sau bên trái. Khá quen. Mời các bạn đón đọc Trừ Em Ra Còn Có Ai của tác giả Lâu Vũ Tình.
Dịu Dàng Im Lặng
Thể loại: Hiện đại Độ dài: 10 Chương Converter/Editor: Thư Kỳ Doãn Tâm Ngữ thông minh trong sáng, yếu ớt như búp bê sứ. Dịu dàng thanh lịch của cô, hấp dẫn Tống Kình thật sâu. Tống Kình yêu cô đã lâu, cũng mong muốn kiếp này cùng cô bất ly bất khí. ; nhưng khoảng cách giữa hai người lớn như vậy, xa xôi như vậy, anh nên làm như thế nào chứng minh anh thật lòng yêu cô? Đúng, anh thật sự yêu cô người khác không có khả năng hiểu rõ, thế nhưng Tâm Ngữ lại sâu sắc sáng tỏ tâm ý của anh. ; cô muốn hạnh phúc rất đơn giản, chính là muốn cùng anh luôn bên nhau, cả cuộc đời, nhưng vì sao trong lúc đó anh lại trở nên tàn nhẫn lạnh lùng như  vậy? Anh thủy chung che chở cô, cô không tin hắn sẽ như vậy, anh rõ ràng yêu cô vì sao anh lại một mình gánh vác bí mật nói không nên lời? Vì sao không nói với cô? Cô nguyện ý chia sẻ nỗi buồn, nỗi khó khăn cùng anh. . . *** Không nhớ ra được là từ khi nào thì bắt đầu chú ý cô. Mỗi sáng đợi chuyến xe bus sớm nhất, cũng đồng thời là đợi cô, cơ hồ đã thành thói quen. Trong vô thức, Tống Kình lại liếc mắt đến phương hướng đặc biệt. Không có ngoài ý muốn, một gương mặt vô cùng thanh nhãn ánh vào mắt hắn, da thịt trắng nõn non mềm, là loại tất cả con trai đều yêu thích, có khi anh sẽ cảm thấy cô gái này tựa như búp bê chạm ngọc, hoàn mỹ làm cho người ta cảm giác không chân thật. Cô có một mái tóc vừa đen lại thẳng, so với tơ lụa thượng hạng càng sáng mềm bóng loáng, có khi kết bím, có khi dùng dây cột tóc tùy ý buộc lên, mà suy nghĩ của anh luôn theo mái tóc dài đón gió kia phập phồng tung bay, hoảng hốt thất thần. Cô có một khí chất trầm tĩnh linh nhã, mỗi lần giơ tay nhấc chân, đều dịu dàng mềm mại như vậy, nhìn ra được là sinh trưởng trong gia đình giàu có mà lại có giáo dưỡng. Cô gái như vậy, quả thực là người yêu trong mộng của tất cả thiếu niên ở độ tuổi như anh, anh biết rõ có bao nhiêu người đem ánh mắt dừng ở trên người cô, vụng trộm thầm mến cô, cũng không dám mở miệng, chỉ vì cô quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến ——ngay cả cùng cô nói một câu, đều sợ làm ô uế sự tao nhã của cô. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt vô cùng thắm thiết của anh! Cô thuận tay vén tóc mai lên vành tai, trực giác nhìn về phía anh, tựa như sớm biết rõ sự hiện hữu của anh và cái nhìn chăm chú, không có kinh hoàng, cũng không có không vui, chỉ là đáp trả lại anh một cái mỉm cười dịu dàng, ấm áp. Đúng vậy, cô gần đây đối với anh như thế. Bọn họ chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng chính là tồn tại một loại tâm linh tương thông ăn ý lẫn nhau. Cô sẽ không giả vờ cái gì cũng không biết, từ sau lần đầu tầm mắt của bọn họ giao hợp, cô sẽ trong vô số ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía cô tìm được anh, sau đó sẽ cười dịu dàng với anh. Anh biết cô có một cái tên rất hay, rất phù hợp với khí chất của cô, đó là Doãn Tâm Ngữ; cũng biết trường cô học, là cùng trường của hắn nằm trên một con đường Thánh Hoa Nữ, cũng biết cô có mấy người bạn, mà ở trong một đám bạn tuổi trẻ không lo vui đùa ầm ĩ, cô luôn im lặng lắng nghe, nhìn xem, không phát biểu bất cứ ý kiến gì, ngẫu nhiên câu dẫn ra nụ cười yếu ớt đáp lại. Anh thậm chí chưa từng nghe cô mở miệng nói qua một câu! Có khi, anh sẽ không nhịn được tưởng tượng, một cô gái nhỏ bé xinh đẹp xuất trần như vậy, giọng nói sẽ trong veo, rung động lòng người đến cỡ nào? Xe bus đến, một đám người lục tục ngo ngoe lách vào. “Tống Kình!” Mấy đồng học hướng anh vẫy tay, anh đi tới, chuyển đến vị trí ngồi xuống, sau đó lưu ý đến vị trí cô ngồi phía trước cách anh không xa, bên cạnh vẫn là cô bạn thân như hình với bóng. Mời các bạn đón đọc Dịu Dàng Im Lặng của tác giả Lâu Vũ Tình.