Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Yêu Em Thành Nghiện

Bác sĩ ngoại khoa ưu tú, lạnh lùng, hay kiểm soát và để ý tiểu tiết VS Bác sĩ phụ khoa dễ thương, kỳ quặc 【1】 Tinh anh khoa ngoại Phó Tây Phán nghiêm túc và khắt khe, thường ngày cúc áo luôn cài đến trên cùng, trước khi vào phòng mổ luôn khử trùng móng tay sạch sẽ. Tính cách anh lạnh lùng, đi đến đâu cũng đều là tâm điểm. Trong một cuộc họp nọ, Phó Tây Phán đến muộn và đã va phải một cô gái khi anh vừa bước chân vào phòng họp. Trưởng khoa hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?!” Hai người rất ăn ý mà chỉ vào đối phương rồi nói: “Cô ấy về sớm!” “Anh ta đến trễ!” Kể từ đó, đôi oan gia này kết tơ với nhau. 【2】 Bác sĩ phụ khoa mới tới – Bạch Chỉ, hoạt bát đáng yêu. Tuy nhiên, ngay ngày đầu tiên cô đã gặp rắc rối. Cô sống chung dưới một mái nhà với nam thần khoa ngoại siêu khó theo đuổi, nhưng mãi cho đến khi hai người có ca giải phẫu chung thì mới có cơ hội chạm mặt. Phó Tây Phán vội vàng giành mở miệng trước: “Đừng yêu tôi, không có kết quả gì đâu.” Bạch Chỉ khinh thường trợn mắt nhìn trời: “Ai thèm thích anh?” Từ đó trở đi, cuộc sống của hai người như viên sủi rơi vào nước ấm, gà bay chó sủa, bất ngờ ập đến khắp nơi. Bạch Chỉ đỡ trán: Tên tự luyến hay xét nét ở cách vách luôn nghĩ rằng mình yêu thầm anh ta? Phó Tây Phán che ngực: Cô bé ngây ngô ở phòng bên…cũng có chút đáng yêu nhỉ? Từ đối xử lạnh lùng đến tình cảm âm thầm, Phó Tây Phán bị vả mặt điên cuồng. Bạch Chỉ chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày Phó Tây Phán siêu khó theo đuổi sẽ lẽo đẽo theo sau lưng mình: “Bác sĩ Bạch, tôi phải làm sao nếu tim cứ đập nhanh, mặt nóng lên và nói năng lộn xộn?” Cô tiện tay xé một tờ đơn thuốc rồi dán lên mặt anh: “Vô phương cứu chữa, tôi đề nghị anh trực tiếp đến lò thiêu đi.” #Nhớ em là một loại bệnh, phải trị# [Những điều dưới đây tất cả đều là của tác giả] 1V1 CP first love song xử, ấm áp và chữa lành. Không phải y học chuyên nghiệp, trước khi mở hố đã cố gắng tra cứu tư liệu. Toàn văn đã kết thúc, và bug sẽ không thay đổi nữa, hy vọng các bạn thông cảm. Nút thắt ở trước đó, hành văn nghiệp dư, nghề bác sĩ chỉ là bối cảnh, nửa hư cấu, phi thực tế. Nếu so sánh với những bài viết mang tính chuyên nghiệp và logic thì phiền độc giả đổi sang những bài viết khác. Cảm ơn tất cả những độc giả đáng yêu đã thích bài viết này, nếu không thích thì cũng chúc bạn độc giả dễ thương đó tìm thấy bài viết yêu thích của mình trên Tấn Giang. #Tag: Yêu sâu sắc, nghiệp giới tinh anh, ngọt văn, thời đại Tân Phong Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Bạch Chỉ, Phó Tây Phán┃ vai phụ: Lâm Kinh Mặc, Giang Ly, Lục Uyển Đồng, Diệp Viễn Chí ┃ cái khác: Một câu tóm tắt: Độc miệng vui nhất thời, truy thê hỏa táng tràng. *** Phòng thay đồ của một khách sạn ở thành phố A.  Bạch Chỉ mặc đồ phù dâu đang giúp cô dâu đội vòng hoa. Cô nhìn cô dâu trong gương, tán thưởng: “Chị Giang Ly, hôm nay trông chị thật xinh đẹp.”  Giang Ly lớn hơn cô hai tuổi, là giảng viên khoa Dược của trường Đại học Y Khoa. Chồng cô là bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện đa khoa Nam Quang.  Có thể nói, màn cẩu lương của hai người bọn họ đã tạo nên một phong cảnh độc đáo trong vòng bạn bè. Không có dáng vẻ giả tạo cố ý, cũng không ngọt đến phát ngán như đường hóa học công nghiệp, mà đó là kiểu nước nhỏ từng chút từng chút, dần dần thẩm thấu vào sự lãng mạn trong cuộc sống.  Bạch Chỉ ngồi một bên: “Thật hâm mộ chị và tiền bối Kinh Mặc nha~”  Giang Ly chỉ cười cười không nói gì, lo lắng nhìn lên đồng hồ treo tường.  Công việc của bác sĩ rất bận rộn, ‘chờ đợi’ gần như đã trở thành từ chủ đề trong mối quan hệ yêu đương của cô và Lâm Kinh Mặc. Cho dù trước đây Lâm Kinh Mặc đã cam đoan hết lần này đến lần khác, mọi người trong phòng ban cũng đã phối hợp theo, nhưng Giang Ly vẫn có chút bất an, nắm lấy góc váy.  Trước tiệc cưới hai tiếng, Lâm Kinh Mặc vội vội vàng vàng chạy tới hội trường. Khi anh chậm rãi tiến vào phòng hóa trang trong bộ âu phục phẳng phiu, Giang Ly mới thở phào nhẹ nhõm.  Tuy rằng Lâm Kinh Mặc đến đúng giờ, nhưng tất cả những người trong đội phù rể của anh đều đến trễ.  Anh cài lại cúc tay áo, khó xử nói: “Hết cách rồi, anh không đến muộn, nhưng bọn họ lại đến muộn.”  Giang Ly gật đầu, tỏ ra là đã hiểu: “Không sao đâu, anh đến là tốt rồi.”  Cách tiệc cưới còn vài phút, đội phù rể mới lần lượt đến khách sạn. Phó Tây Phán là người đến cuối cùng do có một cuộc phẫu thuật khẩn cấp.  Chờ khi anh đến phòng trang điểm thì những người khác đã thay xong trang phục rồi, chỉ còn lại một bộ phù rể hơi nhăn nhúm trên ghế sô pha, như thể đã bị người ta thử qua rất nhiều lần. Phó Tây Phán đi đến, vừa cởi áo khoác vừa dùng hai ngón tay nhấc góc áo lên.  “Được rồi chị, để em đi tới phòng thay đồ lấy!” Bạch Chỉ nhấc làn váy, vừa quay mặt đi cao giọng nói với Giang Ly vừa đẩy cửa đi ra ngoài.  Cửa phòng vừa được đẩy ra, cô nhìn thấy một làn da trơn bóng trắng ngần, đường nhân ngư cong cong rõ ràng, như ẩn như hiện dưới làn áo sơ mi trắng rộng mở.  Bạch Chỉ sửng sốt một chút, nuốt ngụm nước miếng, ánh mắt dọc theo đường nhân ngư hướng lên trên, lần lượt lướt qua xương quai xanh khiêu gợi của anh, rồi đến yết hầu nhô lên. Còn có một đôi mắt hờn dỗi đang nhìn cô.  “Xin, xin lỗi…”  Bạch Chỉ thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đóng cửa rồi né qua một bên. Cô đưa đôi tay đỡ lấy hai má đang nóng lên của mình, trong đầu vẫn còn những hình ảnh phóng đãng đó.  Phó Tây Phán hừ lạnh một tiếng, đứng trước gương mặc lại đồ phù rể, lông mày càng nhíu chặt lại.  Bộ quần áo phù rể bị người ta ghét bỏ này không phải là không có nguyên nhân. Tay áo trái của nó dài hơn một đoạn so với với tay áo phải, thoạt nhìn vô cùng không cân đối. Từng giây từng phút trôi qua, Phó Tây Phán vẫn còn đắn đo về bộ quần áo phù rể. Cho đến khi đồng nghiệp tới gọi thì anh mới gấp lớp bên trong của chiếc áo sơ mi trắng lên một nếp, miễn cưỡng mặc như vậy đi ra ngoài. Không những áo khoác không vừa vặn, nơ con bướm trên cổ áo cũng khiến anh rất khó chịu.  Nhưng mà bởi vì hôm nay là tiệc cưới của Lâm Kinh Mặc, nên anh chỉ đành lẳng lặng chịu đựng những thứ khó chịu này, gượng cười đứng vào trong đoàn phù rể.  Trong buổi tiệc, bất luận mọi người mời rượu như thế nào, Phó Tây Phán đều mặt mày tươi cười mà từ chối một cách quyết đoán. Men rượu sẽ khiến cho thần kinh con người ta tê liệt, sẽ khiến người ta làm ra những chuyện hồ đồ, thế nên một giọt anh cũng không đụng đến.  Trên bàn rượu, chén rượu chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh, trong yến tiệc linh đình khách khứa say bí tỉ bắt đầu nói chuyện luyên thuyên.  Nhìn thấy những người khách nghiêng trái vẹo phải, câu nói ậm ờ, sắc mặt của Phó Tây Phán càng u ám hơn. Anh sợ rằng cảm xúc của mình sẽ quấy nhiễu không khí nồng nhiệt của buổi tiệc, nên anh lấy cớ đi nhà vệ sinh để trốn ra bên ngoài hít thở không khí.  Không ngờ rằng khi từ phòng vệ sinh ra, người con gái mà trước đó anh gặp lại đứng trước cửa với vẻ mặt hoảng loạn. Anh nghĩ rằng cô muốn đi vệ sinh nên nhanh chóng né người sang một bên, nhường đường để đi ra. Nhưng mà Bạch Chỉ vẫn đứng đó không hề nhúc nhích với vẻ mặt căng thẳng. Bạch Chỉ liếc mắt nhìn mấy người con gái đứng phía sau Phó Tây Phán. Bọn họ đứng ở góc rẽ chỉ để lộ đầu ra ngoài, còn không ngừng vẫy tay cỗ vũ cô.  Bạch Chỉ ho nhẹ một tiếng, mạnh dạn hỏi: “Anh gì ơi, anh có thể……”   “Không thể”. Phó Tây Phán không đợi cô nói xong đã trực tiếp từ chối lời thỉnh cầu của cô.  Nói xong anh sửa sang lại áo quần của mình một chút, sải bước sang trái, vòng qua Bạch Chỉ, rồi trực tiếp đi về phía đại sảnh.  Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, mặt đầy vẻ ngượng ngùng.   Chân trước anh vừa bước thì mấy cô gái kia ở phía sau liền chạy tới, khoác lên vai cô, nói: “Thế nào, cậu thua rồi đúng không? Tôi nói rồi mà, người này nhìn là biết khó theo đuổi rồi.”    “Bái bai thì bái bai, người sau càng đẹp trai, hahahaaaa.”  Vài hôm trước Bạch Chỉ vừa thi đỗ giấy chứng nhận tư cách hành nghề bác sĩ. Hiện tại tâm trạng cô đang tốt nên rất nhanh liền quên mất cảm giác bị từ chối. Cô nắm tay người con gái ấy, chậm rãi quay về đại sảnh.  Bạch Chỉ đã đặc biệt xin nghỉ làm một ngày ở bệnh viện. Bố mẹ cô vừa đi du lịch mấy hôm trước, bây giờ không có ở nhà. Hôm nay lại là lễ cưới của người chị em tốt, tâm trạng cô vui vẻ nên không khỏi uống thêm vài ly.  Sau khi hôn lễ kết thúc, ánh mắt cô trở nên mơ màng, đôi má đỏ hồng, chóng mặt choáng váng.  Giang Ly quét mắt qua đoàn phù rể, lập tức đã nhìn trúng Phó Tây Phán đang ngồi đắn đo với bộ áo quần phù rể từ đầu đến cuối. Cô đi qua đó, thỉnh cầu: “Bác sĩ Phó, anh có thể giúp tôi đưa cô ấy về nhà không?”   Phó Tây Phán nhìn Bạch Chỉ đang nằm trên bàn, gật đầu đồng ý. Nhưng khi anh đi tới chỗ của cô, Bạch Chỉ đã uống say bỗng có sức lực lớn đến kinh ngạc. Cô dùng một tay nắm chặt lấy Phó Tây Phán, kéo anh ngồi xuống bên người.  Cô ngước mặt lên nhìn người trước mắt, ngón tay man mát lướt qua từ cặp lông mày rậm, sống mũi cao, đến cả khóe miệng hướng xuống của anh. Mùi rượu nồng đậm thoát ra từ miệng cô, không chịu được mà cảm thán: “Thật là đẹp trai mà, sao có thể trông đẹp trai như vậy chứ?”  Khuôn mặt Phó Tây Phán buồn rầu cả một buổi tối, cuối cùng trong giờ phút này đã lộ ra một nụ cười. Anh không biết phải làm sao, chỉ lắc lắc đầu, nắm lấy tay cô: “Tôi đưa cô về nhà.”     Bạch Chỉ đưa tay ra ngăn cản anh: “Đợi, đợi một chút…”   Phó Tây Phán ngồi lại xuống ghế, có chút không kiên nhẫn: “Lại làm sao nữa?”     Bạch Chỉ lấy hai ngón trỏ nhấn vào khóe môi của anh, sau đó kéo lên, cười hi hi nói: “Ừm. Như này, như này mới đẹp hơn một tí này.”  Phó Tây Phán nắm lấy đôi tay của cô, nửa ôm nửa kéo cô nhét vào trong xe taxi, sau đó đưa cô về nhà.  Trên xe taxi, Phó Tây Phán không thích không gian bịt kín nên trên đường luôn im lặng. Anh mở cửa sổ rộng ra, cho gió tùy ý thổi vào trong xe, lạnh cóng đến mức Bạch Chỉ run lẩy bẩy.    Sau khi đưa cô về nhà, Bạch Chỉ say khướt đứng trước ban công, vẫy tay với Phó Tây Phán: “Soái ca, soái ca ơi! Sau này gặp lại nhá~”  Ánh trăng chiếu xuống in dài bóng hình của Phó Tây Phán. Anh bước nhanh hơn, chạy một mạch từ con đường nhỏ ra khỏi khu đó. Anh nhanh tay cởi chiếc áo ngoài đã ngấm mùi rượu, mặt mày cau có: “Đừng có mà gặp lại nữa.”  Ăn ở ấy mà, sớm muộn có một ngày cũng phải trả giá thôi.  Phó Tây Phán không ngờ được rằng mấy năm sau, chỉ vì câu nói này mà anh phải trả giá đắt. Mời các bạn đón đọc Yêu Em Thành Nghiện của tác giả Tiền Hình.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thu Mua Vợ Trước
Nhân vật nam chính trong truyện Thu Mua Vợ Trước gặp rắc rối lớn về vấn đề tài chính nhưng được cha mình hứa giúp đỡ với một điều kiện kỳ lạ, được coi là bất khả thi. Điều kiện kỳ lạ đó chính là anh phải tìm được người vợ đã ly dị cách đây hơn năm năm và phải rước được cô ta về nha thì mới đồng ý giúp đỡ anh. Nhưng vấn đề chính ở đây là hai người đã mất liên lạc nhiều năm...Liệu bằng cách nào anh có thể tìm được cô đây??? *** Trong nhà hàng cao cấp ánh đèn nhu hòa, tiếng Piano độc tấu nhẹ nhàng lướt qua, bên trong nhà hàng được thiết kế tinh xảo trang hoàng, bàn nàytiếp bàn kia, đều là những đôi nam nữ ăn mặc hợp thời trang. Người đàn ông ngồi một mình một góc, đọc tạp chí trong tay. Anh có màu da trắng ngần, diện mạo tuấn tú, anh đeo một chiếc kính, dưới gọng kiếng màu vàng kim là một đôi con ngươi đen sâu thâm thúy, lông mày hơi có vẻ góc cạnh, có thể thấy được anh là một người có tính cách cứng rắn,vững vàng và có nghị lực, nhưng ánh mắt của anh rất ấm áp, đôi môi mỏng thường hiện ra những nụ cười mỉm, làm anh trông có vẻ rất tự nhiên và lịch sự, tác phong nhanh nhẹn, trên tay anh đang cầm một ly nước kề sát môi, chỉ uống nước lọc thôi mà dáng vẻ cũng ưu nhã vô cùng, anh nếu sinh ra ở thời cổ đại, nhất định là một công tử trong thời đại hỗn loạn đen tối.   Mời các bạn đón đọc Thu Mua Vợ Trước của tác giả Đông Mật.
Thịnh Đường
Ở kiếp trước, Lý Kiến Thành vĩnh viễn không thể nào quên được sự việc đệ đệ Lý Thế Dân bắn mũi tên xuyên tim mình ở trước Huyền Vũ môn. Cho đến khi trước lúc nhắm mắt anh vẫn không thể hiểu nổi tại sao anh cùng nhị đệ của mình luôn luôn thương yêu thân thiết với nhau hà cớ gì lại đi đến bước này? Sống lại rồi, Lý Kiến Thành lần theo bước chân trong quá khứ, lại đi trên con đường xây dựng triều Đường. Kiếp này anh sẽ không dễ dàng tin vào tình cảm huynh đệ; binh đao tương kiến, anh sẽ không tiếp tục lơ là. Nhưng anh nào hay biết, nguyên nhân khiến Lý Thế Dân giương cung với mình lại là...... “Y là vị thái tử đầu tiên của Đại Đường, cũng là vị thái tử chân chính bị lịch sử bóp méo biết bao nhiêu năm. Thân là con trưởng dòng đích, Lý Kiến Thành đã lập biết bao công lao hiển hách vì triều Đường, để y kế thừa ngôi vị là điều không phải bàn cãi. Có thể nói nếu Lý Uyên không có Kiến Thành, sẽ rất khó trở thành Đường Cao tổ. Nói cách khác, có Lý Kiến Thành mới có đế quốc Đại Đường về sau. Thời kì đầu sáng nghiệp Đại Đường, y đã lập biết bao chiến công hiển hách, lại bị mấy tên sử quan đốn mạt xóa bỏ. Y chiêu hiền đãi sĩ, ôn hòa lễ độ, thường đưa ra kế hay để trị quốc, lại bị mấy tên văn nhân ngự dụng vô sỉ coi nhẹ. Y vẫn luôn được phụ hoàng tán thưởng, được triều đình lẫn dân chúng yêu mến, lại vì địa vị an ổn mà không mang tâm đề phòng, cuối cùng bị chính em trai mình sát hại...... —— Hà Mộc Phong 《 Thái tử Lý Kiến Thành: Hoàng đế chuẩn mực bị đệ đệ bóp méo》 (Nguyên văn tiếng Trung cho ai thích mày mò:”>) Tóm tắt nội dung: Sau chính biến Huyền Vũ môn, Lý Kiến Thành ôm theo nỗi bàng hoàng và oán hận mà chết, lại trùng sinh vào thời điểm Lý Uyên vừa dựng cờ khởi nghĩa, Lý Kiến Thành mang theo gia quyến từ Hà Đông đến Thái Nguyên. Trải qua sai lầm chết người của đời trước, đến đời này Kiến Thành không còn dễ dàng tin tưởng bất kì ai nữa, đối với Lý Thế Dân lại càng thêm cảnh giác bội phần, thậm chí còn muốn trả thù, sau khi lợi dụng Lý Thế Dân để đoạt giang sơn sẽ trả lại hắn một tiễn đã nợ mình kiếp trước. Lý Kiến Thành không sao ngờ được trong lòng Lý Thế Dân lại ôm ấp thứ tình cảm vượt qua tình anh em đơn thuần với mình, đến khi hiểu ra thì bản thân cũng đã bị cuốn vào mối tình oan nghiệt đi ngược luân thường ấy. Nhưng Lý Kiến Thành là người quyết tuyệt, yêu thì yêu, quyền thế và thù hận vẫn khó lòng buông bỏ. Trải qua rất nhiều sóng gió, âm mưu, tranh đoạt, cuối cùng cả hai lại gặp nhau nơi Huyền Vũ môn định mệnh. Lý Kiến Thành giương cung, mũi tên xé gió bay ra, kết thúc tất cả ân oán dây dưa qua hai kiếp và mở ra một tương lai mới cho Đại Đường… *** Lâu không về nhà, bụi đã bám được một tầng dày, hôm nay mình quay lại không phải để lấp hố cũ hay đào hố mới mà để tung hàng dụ thêm vài con thiêu thân cùng chết với mình cho đỡ lẻ loi (dù mình biết cái wp nhà mình xây chốn thâm sơn cùng cốc, có đặt bẫy ở đây cũng chẳng mấy ai mắc đâu, nhưng thôi cứ tung dụ được người nào hay người ấy :”>~) Truyện lấy bối cảnh sơ Đường, cp Dân Thành + vài trái tim bên lề, tác giả thông thạo lịch sử nên nội dung khá chặt chẽ và hợp lý, đặc biệt là khoản đấu mưu đấu trí. Truyện ngược cả tâm lẫn thân (ngược thân ở đây không phải là ết êm đâu đừng hiểu lầm:”>) may mà kết là HE, tác giả nói mình rất thích Lý Kiến Thành nên một đằng xây dựng hình tượng Kiến Thành không còn chỗ nào để chê, một đằng ngược Kiến Thành tơi tả còn Thế Dân chỉ ngược tâm nhẹ thôi, đúng là mẹ kế điển hình mà >”< Tóm tắt sơ qua nội dung thế này: Sau sự biến Huyền Vũ môn, Lý Kiến Thành ôm theo nỗi bàng hoàng và oán hận mà chết, lại trọng sinh vào thời điểm Lý Uyên vừa dựng cờ khởi nghĩa, Lý Kiến Thành mang theo gia quyến từ Hà Đông đến Thái Nguyên. Trải qua sai lầm chết người của đời trước, đến đời này Kiến Thành không còn dễ dàng tin tưởng bất kì ai nữa, đối với Lý Thế Dân lại càng thêm cảnh giác bội phần, thậm chí còn muốn trả thù, sau khi lợi dụng Lý Thế Dân để đoạt giang sơn sẽ trả lại hắn một tiễn đã nợ mình kiếp trước. Lý Kiến Thành không sao ngờ được trong lòng Lý Thế Dân lại ôm ấp thứ tình cảm vượt qua tình anh em đơn thuần với mình, đến khi hiểu ra thì bản thân cũng đã bị cuốn vào mối tình oan nghiệt đi ngược luân thường ấy. Nhưng Lý Kiến Thành là người quyết tuyệt, yêu thì yêu, quyền thế và thù hận vẫn khó lòng buông bỏ. Trải qua rất nhiều sóng gió, âm mưu, tranh đoạt, cuối cùng cả hai lại gặp nhau nơi Huyền Vũ môn định mệnh, chỉ khác vị trí đã đảo ngược: người tiến cung là Lý Thế Dân, còn người phục kích lại là Lý Kiến Thành. Lý Kiến Thành giương cung, mũi tên xé gió bay ra, kết thúc tất cả ân oán dây dưa qua hai kiếp và mở ra một tương lai mới cho cả hai… Đọc truyện này mình cực kì ấn tượng với Lý Kiến Thành, ấn tượng đầu tiên là tâm tư thâm trầm như biển, không ai nắm giữ được, không ai lí giải được. Gặp chuyện ngoài ý muốn mặt cũng không bao giờ đổi sắc, trái lại bình tĩnh đưa ra giải pháp hợp lý cứ như đã dự liệu từ đầu. Nhiều việc anh làm khiến người ta ngơ ngác không hiểu, mãi về sau mới biết nguyên do, ngược lại anh cứ như đi guốc trong bụng kẻ khác, nói câu nào trúng tim đen câu đấy :)) Cũng vì tâm tư quá thâm trầm nên tình cảm Lý Kiến Thành biểu lộ ra ngoài cũng mơ mơ hồ hồ, tưởng yêu mà chẳng phải yêu, tưởng hận mà không phải hận, khiến người ta lạc trong mê cung không biết đâu mới là suy nghĩ thật trong lòng ảnh. Ấn tượng thứ hai là Lý Kiến Thành trong đây cực kì lý trí, lý trí đến tàn nhẫn, gần như không để một tia tư tình xen vào; đặc biệt là khi giải quyết quốc gia đại sự thì đến an nguy của bản thân cũng không màng. Lý trí là thế nhưng anh vẫn có lúc mềm lòng, ai có ân nghĩa với mình đều ghi nhớ không quên, nếu không ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân thì anh cũng không đối xử quá đáng với người ta bao giờ (có thế mới có cái kết HE chứ) Anh đối nhân xử thế nhu hòa, khiêm tốn, lưu tình, nhưng ẩn dưới vẻ ngoài ôn hòa ấy lại là mười phần ngạo khí, không cho phép bất cứ ai coi thường mình. Trước đây ấn tượng của mình về Lý Kiến Thành cũng giống như trong sử sách chính thống đã ghi, nhưng Thịnh Đường đã khiến mình phải suy nghĩ lại, lật đật đi tìm hiểu về con người này và yêu luôn Lý Kiến Thành trong lịch sử từ lúc nào không biết ^^ Chi tiết mình thấy ấn tượng nhất trong truyện này là từ sau khi trọng sinh, Lý Kiến Thành mang theo chứng bệnh đau tim không sao chữa lành được, đó chính là di chứng của mũi tên Lý Thế Dân bắn xuyên qua ngực mình ở kiếp trước. Mỗi bận chứng đau tim phát tác đều phải dùng thuốc mới đỡ đi phần nào, cứ thế nhắc Lý Kiến Thành nhớ lại kí ức đầy máu của kiếp trước, muốn quên đi cũng không được. Nhắc y phải hận Lý Thế Dân, nhắc y phải tỉnh táo, phải đề cao cảnh giác không phút nào lơi lỏng, nhắc cho y biết con đường của đế vương xây nên bằng máu, nhân từ là tự hại chính mình… Có vài lần bệnh phát tác mà Kiến Thành lại không mang thuốc bên người, coi như ngược quằn quại cả tâm lẫn thân luôn. May mà đến cuối bệnh cũng được chữa khỏi, coi như tác giả vẫn chưa mất hết lương tâm :)) Còn Lý Thế Dân trong đây lại không gây nhiều ấn tượng lắm: Từ nguyên mẫu là một đế vương quyết đoán và tàn nhẫn, Lý Thế Dân lùi hóa thành trung khuyển công si tình, mấy lần liều mạng cứu Lý Kiến Thành, nguyện dốc cạn sức mình đoạt lấy giang sơn dâng lên ái nhân, lại nhiều lần bộc lộ tính tình nông nổi, đặt cạnh một Lý Kiến Thành cẩn trọng chín chắn, tâm tư thâm trầm như nước quả là tương phản một trời một vực. Về sau được Lưu Văn Tĩnh kích động, Lý Thế Dân mới công khai tranh đoạt ngôi vị với Lý Kiến Thành, mục đích là khiến Kiến Thành phải để mình trong mắt, nhưng thủ đoạn vẫn dưới cơ Kiến Thành. Nói thế không phải là mình thích hình mẫu Lý Thế Dân tàn nhẫn trong lịch sử, kiếp này Thế Dân yêu Kiến Thành hơn mạng mình mừng còn không hết, nhưng vẫn muốn hắn trở thành một đối thủ xứng đáng với Kiến Thành, dù không ngang tầm thì cũng đừng chênh quá xa để cuộc chiến tranh ngôi đoạt vị thêm phần hấp dẫn và khó đoán, chứ không phải nhìn qua là đoán trước được kết cục như thế này ^^ Cảnh H trong truyện phải nói là tương đối dày và khá nóng bỏng, nhưng cũng đầy cảm xúc và có tác dụng miêu tả tâm lý nhân vật khá tốt chứ không chỉ đơn thuần là thỏa mãn dục vọng. Ngoại trừ lần đầu tiên là rếp nên khá quằn quại thì những lần sau đều là hai bên tự nguyện, nói chung là đáng xem. Có một điểm làm Thịnh Đường trội hơn rất nhiều bộ trọng sinh khác đó là sau khi trọng sinh Lý Kiến Thành chỉ nhớ được phần kí ức liên quan đến chính biến Huyền Vũ môn, còn hầu hết kí ức trong kiếp trước hoặc là đã quên hẳn, hoặc chỉ để lại ấn tượng mơ hồ trong tâm trí, chứ không phải mọi chuyện đều nhớ như in, mọi đường đi nước bước đều thông thuộc làu làu như nhiều bộ trọng sinh khác. Cho nên lần này Lý Kiến Thành đã chủ động điều Thường Hà khỏi vị trí gác Huyền Vũ môn đồng thời cho người ám sát Uất Trì Cung ngay trước chính biến, nhưng có một số sai lầm vẫn mắc lại lần thứ hai, ví như vụ án Dương Văn Can tạo phản. Chính tác giả cũng nói nếu trọng sinh mà mỗi lần cầm quân đều biết đối phương điều binh như thế nào, gặp ai cũng biết trước đối phương sẽ nói gì làm gì thì khác nào thủ sẵn bí kíp mà chơi RPG :)) Nói chung đây đúng là một kiếp sống hoàn toàn mới của Lý Kiến Thành, không liên quan quá nhiều đến kiếp trước nên không gây nhàm chán cho người đọc ^^ Cái này mang tính cá nhân một chút: Trong truyện này mình đặc biệt thích nhân vật Hiệt Lợi Khả hãn Đốt Bật aka trái tim bên lề của Kiến Thành, thậm chí thích hơn cả Thế Dân. Ảnh là mẫu giai trưởng thành, ôn hòa chín chắn, dũng cảm thiện chiến, địa vị cao, tài năng càng không phải bàn, hơn nữa rất trân trọng Kiến Thành, so ra điểm nào cũng hơn bạn trẻ trâu Lý Thế Dân, chỉ tiếc ảnh thua cũng vì quá tử tế. Rất nhiều lần ảnh có cơ hội xơ múi và Kiến Thành cũng không hề tỏ ý chống cự, nhưng ảnh biết trong lòng Kiến Thành không có mình nên cũng không muốn miễn cưỡng, rốt cuộc để Thế Dân ra tay trước chiếm được tiên cơ. Ảnh mà bạo dạn hơn một chút thì chưa biết hươu chết về tay ai đâu :)) Tuy nhiên truyện này cũng có một số điểm mình chưa hài lòng, cứ kể hết ra đây kẻo có người dính lôi lại trách mình không báo trước :)) Một là truyện này xây dựng Lý Kiến Thành rất thành công, nhưng vô tình lại hạ thấp Lý Thế Dân thành trung khuyển công, si tình đến mức không màng quyền thế, nguyện dốc cạn sức mình đoạt lấy giang sơn dâng lên ái nhân. Lý Thế Dân là con người có tham vọng và dã tâm rất lớn, hắn đã yêu là phải dùng quyền lực và sức mạnh để đoạt cho bằng được, tuyệt đối không có chuyện cam chịu phục tùng để đối phương cảm động. Mình mong chờ một chuyện tình chấp chới giữa tham vọng, quyền thế và ràng buộc luân thường, đan xen giữa yêu và hận của cả hai bên hơn là một câu chuyện quá bằng phẳng như vậy, từ đầu đến cuối chỉ là hành trình Thế Dân chinh phục tình yêu của Kiến Thành. Nhưng mà có lẽ mình đã yêu cầu hơi cao ở một đam mỹ rồi :)) Kiến Thành trong đây đã hành sự quyết tuyệt, đến Thế Dân cũng không chịu nhường bước thì kết cục chỉ có thể là tái diễn thảm kịch Huyền Vũ môn đời trước thôi *thở dài* Thôi thì coi như Thế Dân đổi tính một tí là vui cả làng =)) Dù sao thì một triều Đường với Kiến Thành tọa hoàng vị, Thế Dân nắm binh quyền chinh phạt tứ phương cũng là mơ ước chẳng bao giờ trở thành sự thực của mình mà… Hai là truyện chỉ thuần miêu tả tình cảm của hai người, tịnh không đề cập gì đến vợ con của họ cũng như những mối quan hệ phức tạp trong hoàng tộc, thành ra lại hơi ảo. Nói câu này nghe không giống fangirl lắm, nhưng mình rất thích trẻ con và coi chuyện hôn nhân là hiển nhiên với nam giới thời xưa. Đọc đam mỹ mà không có bóng trẻ con chạy ra chạy vào cứ thấy trống trống :)) Ba là một số chi tiết nhỏ chưa hợp lý lắm, ví dụ như: – Đông cung của Kiến Thành lúc nào cũng có hơn ngàn người canh gác, thế mà trong đây Đông cung như chỗ không người, để Thế Dân tự tung tự tác thích vào là vào thích ra là ra, đã vậy cứ đến đêm Kiến Thành lại cho hạ nhân lui hết, như thế khác nào bắc loa gọi thích khách đến thịt mình ~.~ – Sự khác biệt tính cách của Lý Thế Dân ở đời trước và đời sau, tại sao đời trước Thế Dân cũng yêu anh mình nhưng vẫn nhẫn tâm xuống tay, còn đời này lại một lòng trung thành, tự tay dâng giang sơn cho anh? Chẳng lẽ Thế Dân đời trước và đời này không phải một người? Mình mạn phép suy đoán sự khác biệt đó là do Kiến Thành đời trước quá mức nuông chiều Thế Dân, ngược lại khiến Thế Dân không biết trân trọng tình cảm. Còn đến đời sau Kiến Thành đã cứng rắn hơn, hành sự cẩn trọng và cũng xa cách hơn, khiến Thế Dân càng sợ mất y; hơn nữa tình cảm giữa hai người đã tiến triển thêm một bậc, không còn là anh em đơn thuần nữa, nên sự gắn kết cũng sâu đậm hơn chăng? – Tình cảm của hai người tuy không tung hê lên cho cả thiên hạ biết, nhưng giấy không gói được lửa, lâu dần những người xung quanh như Lưu Văn Tĩnh, Ngụy Trưng, Lý Nguyên Cát hầu hết đều âm thầm phát giác ra cả. Thậm chí còn có một chi tiết là Dương Hựu đã mơ hồ nhìn thấy vệt hồng ngân trên cổ Kiến Thành khi Kiến Thành đến thăm ông ta, thế mà Lý Uyên là người thân cận nhất với cả hai lại không hề biết gì? Không có thằng hầu rảnh hơi rỗi việc nào đi mách lẻo cho ông ta biết sao? Kiến Thành lần đầu bị xâm phạm đã đóng cửa cáo ốm 3 ngày liền không tiếp ai, Lý Uyên là thân phụ cũng không đến thăm lấy một lần? Không thể hiểu nổi x.x Mình biết tác giả muốn đơn giản hóa vấn đề đi cho cốt truyện bớt rắc rối, với lại những chi tiết nhỏ như thế cũng không ảnh hưởng lớn đến nội dung truyện, chỉ là lúc đọc hơi gợn gợn một chút thôi >”< Lời cuối cùng muốn nói, đó là mình rất tiếc vì không thể tự tay edit truyện này, nếu cố ôm thì thế nào cũng biến nó thành một trong những cái hố đen vũ trụ không bao giờ hoàn trong bảng thành tích đào hố cực kỳ “vẻ vang” của mình. Do vậy mình tha thiết mong có ai đó đi ngang qua hãy rủ lòng từ bi cứu vớt cuộc đời mình bằng cách nhận edit bộ này, mình sẽ cảm kích vô cùng :(( Dưới đây là 2 trích đoạn mình khá thích trong truyện, mình đã tung nó lên fb để dụ bạn bè mình đọc và edit nếu thích, rất tiếc chả đứa nào mắc bẫy nên đành đem lên đây lừa tình tiếp xem có ai dính chưởng không :v   Mời các bạn đón đọc Thịnh Đường full của tác giả Lâu Thượng Hoàng Hôn.
Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!
Ám Quang sinh ra vào những năm sau tận thế sống cùng với tang thi, lúc còn nhỏ thì mẹ đã chết , nhiều năm lăn lộn trong thế giới cấp ba. Năm bốn mươi  lăm tuổi hắn từ dân chạy nạn đường phố trở thành cao thủ bậc nhất Hoa Họa. Hy sinh anh dũng trong trận chiến cuối cùng với tang thi,  cùng tang thi vương đồng quy vu tận, bóng tối bao trùm nhân loại gần bảy mươi năm chấm dứt, nghênh đón một tương lai mới. Lúc một lần nữa mở to mắt, thời gian đã qua ba ngàn năm. Lúc còn chưa rõ tình cảnh của chính mình thì bi kịch bị đóng gói mang tặng cho người ta. *** Biết bộ này lúc mới hoàn, đọc qua văn án, bookmark rồi bỏ xó. Tự nhiên hôm nọ lại lôi ra đọc thử. Thiệt tình hối hận vì đã không đọc sớm hơn, nếu vậy thì đã biết được một bộ hay như vậy sớm hơn rồi. Thiệt bộ này ban đầu đọc thì cũng tạm được thôi, thụ manh thì manh cơ mà thấy bố láo quá, công thì kiểu yêu chóng vánh, thấy không thực. Ờ cơ mà vẫn đọc tiếp, và may mắn là đã đọc tiếp! Càng về sau cách khai thác cốt truyện càng tốt, nói chung thì lỗi vẫn còn, cơ mà có thể xí xóa được. Thụ từ một trẩu tre bố láo dần có trái tim, có tình cảm, biết quan tâm đến gia đình, bạn bè, và hơn hết cả là tình cảm thụ dành cho công vô cùng sâu đậm. Càng về sau càng thương thụ, thương cho cái quá khứ lạnh lẽo của em, khóc vì ẻm muốn hết cuộn giấy. Hai chữ “ngây ngô” mà ẻm trưng ra thực ra chỉ để thả thính thiên hạ, chứ ẻm mạnh mẽ, quyết đoán và thậm chí đôi lúc tàn nhẫn vcl :))), bất quá tàn nhẫn vs ai chứ không phải với người ẻm thương yêu. Thích cái cách hai người họ bảo vệ nhau từng chút một, thích cái cách công cưng chiều thụ, thích cả cái cách thụ vì công mà làm hết thảy. Anh công thì chuẩn rồi, ôn nhu có, mạnh mẽ có, quyết đoán có, thê nô có, chiếm hữu dục cường cũng có :3. Tình tiết đánh nhau khá ổn, có máu me, nói chung thì vẫn bàn tay vàng lấp lánh thôi chứ chả có gì nhiều :)))). Couple phụ khá là cảm động, nhất là pháo hôi công và con nuôi của ẻm, chời ơi đau cái câu “Tôi chờ người ngàn năm …”. Couple bạn của thụ vs tra công cũng tội, lúc đầu ghét vcl tại vì thằng tra công, tới cái lúc tra công bị biến thành zombie mà vẫn không ăn thịt bạn của thụ thì tui ngồi khóc chục dòng sông ;_;. Nói chung thì lâu quá (2 tuần :)))) mới đọc lại đam thành ra khá dễ tính với bộ này, nếu không đã bỏ từ mấy chap đầu. Bộ này công thụ super hoàn hảo, bàn tay vàng lấp lánh, bug mấy chap đầu nhiều nhưng về sau càng ngày càng chắc tay, thể loại huyền huyễn nên đừng trông chờ nó thực thụ gì ở đây, nhưng hơn hết là nó cmn hợp gu của tui :3333 . Edit tốt, văn trôi chảy dễ đọc, dùng từ sinh động :))) (móa mấy đoạn phọt óc đọc rợn vcl) Sẽ đọc lại  Thật ra sau khi tui đọc cái review của tui và tui đi đọc lại bộ này thì … ôi thôi được rồi tui chỉ cần nhìn vào điểm sáng là tình cảm hai người cực kì mãnh liệt và tìm đọc mấy đoạn ngọt ngào của hai người là được rồi không nên quan tâm đến thứ khác đâu! ;_; Kiểu lúc này chắc đói đam dữ thần … Chấm điểm: 4,0 / 5 vì “một nắm khi đói bằng một gói khi no” :)))). Nói vậy chứ mấy thiếm có thể lướt bớt mấy chap đầu rồi đọc mấy chap sau thử xem, cũng hay mà, thật! Mời các bạn đón đọc Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! của tác giả Diễm Quỷ Thất Nương.
Tình Nồng, Người Không Biết
“Từ trước đến nay, sân bay luôn là nơi lưu giữ rất nhiều chuyện cũ, có đau khổ triền miên vì chia ly khó gặp lại, cũng có truyền kỳ lãng mạn về vừa gặp đã yêu. Nơi này luôn xảy ra những chuyện mà người ta không tưởng tượng được, có ấm áp đan chéo cũng nỗi buồn hòa với cô đơn.”   Thời Thiên cùng Tùy Cẩn Tri có rất nhiều cơ hội gặp mặt “lần đầu tiên”, manh mối vốn đã sớm xuất hiện nhiều năm trước, giống như “thời gian” dùng rất nhiều sợ dây, bố trí các loại tình huống. Mặc kệ có xoay người hướng nào, cô đều không bỏ lỡ anh, bọn họ giống như nhất định phải gặp gỡ nhau.   Ở sân bay này, lần đầu tiên cô biết tên anh, là do “người quen cũ” giới thiệu. Lúc ấy anh còn là bạn của “người theo đuổi” cô, còn là nam thần luôn quên việc kéo rèm cửa mỗi khi thay đổi đồ ở đối diện căn hộ của cô. Lúc đó, quan hệ của bọn họ, là vừa mới gặp gỡ, là giao phó chăm sóc, là “người quen không thân” của nhau.   Vẫn ở sân bay này, lần nữa gặp gỡ, Thời Thiển cùng Tùy Cẩn Tri không may phải trở thành “khán giả” của một cuộc tình đau thương, mà người đàn ông trong đang níu kéo cô gái trong vở diễn này vừa hay là “bạn trai” hiện tại của Thời Thiển, cũng là anh bạn thân của Tùy Cẩn Tri.    Dù bị đẩy vào một tình huống vô cùng lúng túng, thế nhưng chính vì sự kiện này, mà Thời Thiển cùng Tùy Cẩn Tri chính thức bước vào mối quan hệ “thân thuộc.”   Cô cùng anh, vừa là hàng xóm, vừa là bạn, vừa là đối tác. Tất cả các vai trò này biến thành một cuộn len lớn, quấn quanh hai người, buộc cô và anh cùng chung một chỗ. Hơn nữa, Thời Thiển còn phát hiện ra, cơ trưởng Tùy lạnh lùng lại chính là đại thần phối âm Bác Diễn mà cô luôn hâm mộ.   Cô chính là “con diều” nhỏ theo đuổi âm thanh của anh suốt bao nhiêu năm, đối với cô, âm thanh của anh chính là loại rượu hảo hạng nhất, khiến cô say mê không thể thoát ra.   Vài lần gặp gỡ ở sân bay, những lần anh đưa cô bay qua các thành phố cùng những cuộc trò chuyện lúc đêm muộn trở thành vị rượu của thời gian, khiến tình yêu của anh lên men, tỏa hương nồng nàn trong không gian, khiến cô say theo trong đó.    Bọn họ không hẹn mà gặp, vượt qua năm dài tháng rộng, cho dù thế giới này có đối với cô ra sao, cũng chỉ có âm thanh cùng vòng tay của anh, là loại tâm dược duy nhất có thể chữa khỏi.   *** Thời Thiển là nữ kiến trúc sư, diện mạo xinh đẹp, khí chất dịu dàng, tính cách trầm ổn. Mặc dù không phải mẫu phụ nữ vừa gặp đã khiến người khác choáng ngợp nhưng lại toát ra sự thu hút của người trưởng thành.    Đối với Niên Mẫn, có lẽ là cảm thấy thích hợp, đồng thời muốn kiếm tìm một người cạnh bên, Thời Thiển mới quyết định quen. Thế nhưng, bởi vì tình cạn duyên mỏng, mà bọn họ chỉ có thể bước qua đời nhau. Ít nhất, bởi vì dừng lại đúng lúc mới không khiến cô tổn thương. Càng may mắn là, bởi vì có Niên Mẫn, Thời Thiển mới gặp được Tùy Cẩn Tri.    Thời Thiển cho rằng, “lần đầu tiên” gặp cơ trưởng Tùy là ngày đó ở sân bay, anh được Niên Mẫn nhờ cậy chăm sóc cô. Lại không biết rằng, từ rất lâu trước đó, anh đã xuất hiện trong cuộc sống của cô. Âm thanh của anh chính là liều thuốc xoa dịu những nỗi buồn trong trái tim cô, giúp cô vượt qua năm tháng đầy những ưu tư. Vậy nên, nếu thời gian đã cho cô cơ hội, cô nhất định nắm chắc, giữ anh lại cho riêng mình.    Thời Thiển là mẫu phụ nữ trưởng thành, lý trí. Cô hiểu rõ mình cần gì và muốn gì. Đối với chuyện tình cảm, càng thêm rõ ràng. Nếu đã không thể bên nhau, vậy thì dừng lại, không cần cãi vã, cũng không cần níu kéo. Nhưng nếu cô yêu một người, sẽ cố gắng hết sức vì người đó, vì anh vượt qua những nỗi tự ti cùng ám ảnh trong trái tim.   Tùy Cẩn Tri là cơ trưởng ưu tú của hàng không Bác Viễn, khiêm tốn ôn hòa, tính tình lạnh nhạt. Anh được người quen nhờ cậy mà chăm sóc Thời Thiển, lại không ngờ những lần đưa đón cô ở sân bay lại khiến cho trái tim anh rung động. Vì thế, khi có cơ hội, khi cô lần nữa trở thành đóa hoa chưa chủ, anh vội vàng tiến lên, giữ lấy cho riêng mình.    Bởi vì anh phát hiện ra, ở một thân phận khác, khi là đại thần phối âm Bác Diễn, Thời Thiển vẫn xuất hiện trong sinh mệnh anh, là con diều nhỏ đã theo anh rất nhiều năm. Anh dùng thanh âm của mình, trói trái tim cô lại. Lại dùng thân phận cơ trưởng Tùy, không cho anh chạy thoát khỏi vòng tay mình.    Tình yêu của anh nhìn bên ngoài có vẻ dịu dàng, thầm lặng, thế nhưng chỉ có anh và cô biết thứ tình cảm đó có bao nhiêu thâm, bao nhiêu nồng như một loại rượu từ từ thấm vào tim, xoa dịu hết các nỗi đau, dìu cô đi qua năm tháng.   ***   Đây là một câu chuyện tình yêu của những người trưởng thành, không mang màu hồng lãng mạn, cũng không mang theo sự nồng nhiệt của thanh xuân. Thay vào đó là lý trí, là sự chín chắn của những tâm hồn đã trải qua sương gió.    Mặc dù tình tiết không mới, nhưng cách tác giả xử lý các tình huống cực kỳ hợp lý, có vui có buồn nhưng được tiết chế ở mức độ vừa phải, dễ chịu.    Nếu bạn là những người có nội hàm, thích đọc những câu chuyện có chiều sâu, trong vị ngọt tình yêu mang theo dư vị của nỗi buồn, thì hãy đến nơi này, hy vọng “Tình nồng, người không biết” sẽ làm bạn say.  _____   “ “: Trích từ truyện được edit bởi rv-er.   Review by #Nghịch Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Thành phố S đêm khuya sân bay, ánh trăng hoà thuận vui vẻ, đêm tối trút xuống bao phủ cả tòa ga sân bay, mà lâu nội, chỉ còn lại có linh tinh lữ khách ở đi lại. Thời Thiển kéo rương hành lý, có chút mệt mỏi dọc theo thông đạo bảng hướng dẫn phương hướng đi phía trước đi, cái này điểm đã là nàng ngày thường ngủ lúc. Hai ngày này đi công tác thật sự có chút mệt, chờ nàng đi tới tiếp cơ khẩu, nhìn một chút chung quanh trống trải hoàn cảnh, liền tùy ý tìm một chỗ vị trí ngồi xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Trong đầu lăn qua lộn lại nghĩ những cái đó thiết kế bản vẽ, nghĩ phải nhanh một chút quyết định hợp lý nhất phương pháp giải quyết, cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên ý thức được có người đến gần. Nàng hơi hơi nâng mí mắt, giây tiếp theo, nhìn đến đối phương hướng tới chính mình tầm mắt đi tới. Cái này trạm ly nàng vài bước ở ngoài nam nhân, người mặc áo khoác, hai chân thẳng tắp, đến nỗi gương mặt kia, tựa hồ cũng không thể dùng một ít lưu với mặt ngoài từ ngữ tới hình dung hắn, chỉ khóe môi một cái đơn giản độ cung, đều là ôn tú tuấn mỹ, phảng phất huy khai đêm vắng lặng, lệnh người xúc động mộ chi. “Chờ đã bao lâu, lần này đi thuận lợi sao?” Thời Thiển theo thường lệ bị này ôn nhã thanh triệt, lại làm người kinh diễm vô cùng thanh âm chấn một chút, mới cười nói: “Còn hành, chỉ là không tránh được gặp gỡ một ít loạn lưu.” Nàng che dấu nội tâm ngượng ngùng cảm xúc, ngày thường mặc kệ đụng phải chuyện gì nhi đều là vô cùng bình tĩnh, nhưng cố tình liền gặp như vậy một cái làm nàng động bất động liền túng đến không được đại thần. “Thật sự phiền toái ngươi, rõ ràng không phải ngươi đi làm nhật tử, còn cố ý……” “Ta cũng là mới vừa khai xong sẽ không lâu, lại đây tiện đường mang đoạn đường, đừng có khách khí như vậy.” Tĩnh mà trầm thanh âm chậm rãi chảy vào nàng trong tai, đồng thời cũng khởi tới rồi nâng cao tinh thần tuyệt hảo hiệu dụng. Thời Thiển đứng dậy, đang muốn đi kéo cái rương, hắn cũng đã chủ động vươn tay tới hỗ trợ, tay nàng chỉ không kịp dịch khai, đã bị nam nhân hơi nhiệt đầu ngón tay điệp đi lên, nàng kinh ngạc một chút, lập tức buông ra tay hãm, cả người đều như là qua điện. Lại lần nữa ngẩng đầu xem đối phương thời điểm, Tùy Cẩn Tri chỉ dường như không có việc gì mà nghiêng đi thân, nhẹ giọng đối nàng nói: “Đi thôi, đi gara.” Hai người một đường không nói chuyện, thực mau liền tới đến cửa thang máy, Thời Thiển liền đứng ở hắn bên người, cầm di động cho người ta hồi phục WeChat, cúi đầu tư thái khiến nàng lộ ra một đoạn oánh bạch như ngọc cổ. Nàng nháy đôi mắt, cong vút lông mi trên dưới kích động, không cười thời điểm, mặt mày chứa thanh lãnh thần - vận. Từ thang máy phản quang kính mặt, có thể nhìn đến Tùy Cẩn Tri ánh mắt tiệm thâm, an tĩnh mà nhìn chăm chú bên người nữ hài. Một lát, Thời Thiển như là nhận thấy được cái gì, tầm mắt từ di động thượng dịch khai, nhưng Tùy Cẩn Tri đã bay nhanh mà dời đi ánh mắt, chỉ là bên môi lưu có một mạt nhạt nhẽo ý cười. “…… Làm sao vậy?” Nàng hỏi. Tùy tiên sinh lại không có trả lời, mà là nhìn thoáng qua tầng lầu, chờ cửa thang máy mở ra về sau, đè lại ấn phím, làm nàng đi trước, động tác nhất phái nước chảy mây trôi, săn sóc lại chu đáo. Đèn đường mờ nhạt, bên ngoài sắc trời đã là thanh nặng nề áp xuống tới, lúc này, ngầm gara cũng trống vắng liền một bóng người đều không thấy được. Tùy Cẩn Tri đóng cửa xe, ghé mắt thấy nàng khấu hảo đai an toàn, lúc này mới phát động xe, nhẹ giọng dặn dò: “Còn muốn một giờ tả hữu mới có thể đến trung tâm thành phố, ngươi trước ngủ, một hồi ta kêu ngươi lên.” Thời Thiển rất muốn nói cái gì đó qua lại ứng, chính là, vừa định mở miệng thời điểm, liền phát hiện chính mình đã khẩn trương không được, lòng bàn tay tất cả đều là ướt nóng hãn. Mời các bạn đón đọc Tình Nồng, Người Không Biết của tác giả Đam Nhĩ Man Hoa.