Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mỹ Nhân Mềm Mại (Nhuyễn Kiều Mỹ Nhân) - Đằng La Vi Chi

Thể loại: Hiện đại, trùng sinh, ngược nam, cường thủ hào đoạt, nam chính bệnh xà tinh, chân khống, HE. CP: Nhuyễn manh trọng sinh tiểu mỹ nhân X bá đạo nhị thế tổ luyến túc phích. Tình trạng: Hoàn convert. Review bởi: Tuno - fb/hoinhieuchu Chỉnh ảnh: Jas  Văn án: Sống lại vào năm mười chín tuổi, Tô Lăng thề rằng, đời này sẽ không dẫm lên vết xe đổ. Cô phải bảo vệ người thân. Tiến vào giới giải trí. Và điều quan trọng nhất là: không để bị đẩy lên giường của Tần Kiêu, trở thành tình nhân trong bóng tối của hắn. Tần Kiêu có một bí mật, hắn mê luyến những đôi chân đẹp, đồng thời còn yêu thích mỹ nhân ngây thơ, yếu đuối. Đến khi Tô Lăng xuất hiện, từ đầu ngọn tóc đến mũi chân mỹ nhân này đều như đúc ra từ khẩu vị của hắn vậy. Đáng tiếc là nàng ghét hắn tận xương tuỷ. Dưới ánh sáng le lói của ngọn đèn, Tần Kiêu khẽ liếm vết thương trên khoé môi, cúi đầu xem dáng vẻ sợ hãi đến phát khóc của Tô Lăng. Con mẹ nó, sao khóc cũng đẹp đến như vậy! Kiếp trước, thời điểm hắn động tình, Tô Lăng sợ nhất ba câu: Lăng Lăng, ngoan nào. Lăng Lăng, mau kêu lên nào. Lăng Lăng, nói yêu anh. Yêu cái đầu anh, mau cút đi!!!! 1. Bàn tay vàng lớn nhất của nữ chính là khuôn mặt xinh như thiên thần. 2. Nam chính thật sự có bệnh. 3. Truyện nhiều tình tiết cẩu huyết, mô tuýp nữ xinh đẹp, yếu đuối, hay khóc x nam tổng tài bá đạo, biến thái, bệnh thần kinh, điên cuồng chiếm hữu… 4. Nam chính sinh năm 1986, cao 1m87, nữ chính sinh năm 1994. ***  “Mỹ Nhân Mềm Mại (Nhuyễn Kiều Mỹ Nhân)” là câu chuyện về hành trình lừa gạt chú thỏ nhỏ ngây thơ về nhà của một con sói già hung ác xảo quyệt, lại cứ cố gắng ngụy trang thành chó nhà vô hại. Có cẩu huyết, có sạn, đầy tình tiết phi logic… nhưng vì quá cảm màn tương tác vừa ngọt ngào, vừa cầm thú của bộ đôi chính mà mị vẫn quyết định review truyện này cho các con dân. Cho nên ai đọc mà không hợp thì cũng đừng ném đá nhé!  Tô Lăng là một cô gái vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp tựa như yêu nghiệt ấy vừa thuần khiết lại vừa mị hoặc, đôi mắt hạnh trong suốt long lanh ngập nước, tựa như muốn hút lấy toàn bộ linh hồn của kẻ tội nghiệp nào lỡ chân sa vào ánh mắt nàng. Kiếp trước, một Tô Lăng của năm mười chín tuổi vừa chập chững bước vào đời, chưa kịp cảm nhận hương vị tuyệt vời của tuổi thanh xuân, thì đã bị người người phỉ nhổ, ước mơ tan biến, buộc phải thôi học, trên cổ mang theo xiềng xích nặng nề mà bước vào chiếc lồng giam hoa lệ của Tần Kiêu, rơi vào vòng xoáy nhục dục của tên ma quỷ ấy, để rồi bị vây khốn đời đời kiếp kiếp. Em biết không? Ngay từ giây phút đầu tiên bóng hình của em hiện lên trước mắt tôi, Trái tim cằn cỗi này đã muốn ngừng đập vì em, ….. Thiên sứ của tôi ơi, Phải làm thế nào để em mãi mãi ở bên tôi đây? Xiềng xích em trong trái tim này, Hay khoá chặt em bằng tình yêu điên cuồng của tôi!  Tô Lăng là một cô bé mồ côi, từ nhỏ luôn phải dè dặt cẩn trọng, thân phận ăn nhờ ở đậu nên lúc nào cũng âm thầm chịu đựng tất cả, chỉ sợ làm người khác không vui. Bản thân cô cũng luôn phải nỗ lực học tập, tự kiếm tiền, tự chăm lo cho bản thân. Kiếp trước, khi bao sóng gió dồn dập kéo đến, bông hoa nhỏ bé ấy sao có thể đứng vững? Tần Kiêu xuất hiện, dù là cường đoạt, dù là chiếm hữu, nhưng trong một phút giây nào đó, hắn thật sự đã bảo vệ cô, đã thật sự rất tốt với cô. Cho nên cô gái yếu đuối như Tô Lăng sao lại chưa từng rung động với Tần Kiêu được chứ? Tô Lăng của năm hai mươi tuổi, mất đi tình thân, trở thành kẻ tàn phế, và rồi những phút giây tâm động mong manh, cuối cùng vẫn bị chính sự ích kỉ, máu lạnh của Tần Kiêu bóp nát, trái tim cô chỉ còn lại nỗi hận, nỗi đau đớn cả đời không nguôi. Tần Kiêu chưa bao giờ là người tốt, không từ thủ đoạn, máu lạnh vô tình, bất hiếu, bất nghĩa… còn mỹ từ nào có thể khắc họa được đức hạnh của hắn nữa đây? Và đương nhiên, tình yêu của Tần Kiêu cũng đáng sợ như chính con người của hắn vậy. Thiên sứ của tôi ơi, Vì em mà tôi đã biến thành một ác ma điên cuồng mất rồi, Có được thân thể em vẫn chưa bao giờ là đủ, Cho nên tôi không thể dừng lại.  Đời này cùng đời trước, xuất phát điểm khác nhau, nên thái độ của Tần Kiêu với Tô Lăng cũng khác biệt. Kiếp trước, khi Tô Lăng trở thành tế phẩm của hắn, phụ thuộc vào hắn, bản thân nàng lại là một cô gái yếu đuối, trước bão tố cuộc đời, Tô Lăng chỉ có thể dựa vào Tần Kiêu, mặc hắn an bài. Có người sẽ trách, tại sao Tô Lăng muốn thoát khỏi Tần Kiêu triệt để mà còn cố tiến vào giới giải trí, sao không biến mất khỏi tầm mắt của hắn ta, sống một cuộc sống bình bình đạm đạm cả đời… nhưng có thể sao? Đó chính là ước vọng cả đời của mẹ cô mà! Kiếp trước, đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời, Tô Lăng vẫn phải chôn mình trong bóng đêm thầm lặng, đời này có cơ hội được sửa sai, sao cô có thể buông tay được? Tô Lăng muốn thay bà hoàn thành giấc mơ ấy: toả sáng dưới ánh đèn sân khấu, được muôn vạn người ngưỡng mộ. Tần Kiêu của đời này, tuy rằng cái sự cố chấp đến tận xương kia vẫn còn, nhưng hắn đã biết cách ngụy trang, hắn thu liễm hơn, cũng biết học cách tôn trọng cảm xúc, suy nghĩ của Tô Lăng. “Có kẻ trời sinh đã là người tốt, nhưng cũng có những kẻ, vì một người khác, mới trở nên tốt hơn.” Tần Kiêu của năm mười ba tuổi đã bắt đầu cuộc sống lang bạt, không ai quản thúc, tựa như con ngựa đứt cương hung hăng quần thảo giữa cuộc đời. Sống đến năm hai mươi tám tuổi, Tần Kiêu vẫn là kẻ ích kỷ, dối trá lại tàn nhẫn. Nhưng hắn yêu Tô Lăng, thậm chí còn yêu hơn cả tính mệnh của mình, vì cô hắn nguyện ý thay đổi, nguyện ý dâng ra toàn bộ trái tim của mình. Nếu yêu em là một loại bệnh, một loại tội nghiệt, Thì tôi nguyện cả đời này không cần thuốc chữa, cứ mãi mãi sai như vậy đi. Em tựa như một tinh linh cô độc, lạc lõng giữa thế gian, sinh trưởng giữa chốn thâm sơn cùng cốc, khó khăn bủa vây, nguy hiểm chập chùng, nhưng vẫn cố gắng vươn mình khỏi vách đá cheo leo, để rồi nở rộ thành một đóa hoa xinh đẹp nhất… Còn tôi thì sao, một ác ma canh giữ nơi vực sâu, toàn thân dơ bẩn, ngày ngày ngước về phía đóa hoa mà thèm muốn, mà ngưỡng vọng.  Có người nói, cảnh giới cao nhất của tình yêu chính là buông tay, nhưng Tần Kiêu là ai cơ chứ? Hắn là kẻ bá đạo cuồng vọng, chưa từng có ước mơ, cũng không ham thích bất cứ điều gì, hắn không quan tâm đến những quy tắc buồn cười của thế giới này, càng không đồng tình với bất kì kẻ nào. Tô Lăng là điều duy nhất mà hắn điên cuồng thèm muốn. Khi yêu đã quá sâu, tình yêu đã khảm vào cốt tủy, thì sao có thể nghĩ đến hai chữ “buông tay” đây? Tôi yêu em, Không phải vì khuôn mặt tuyệt sắc kia, cũng không phải vì chứng bệnh mê luyến, Mà vì em là Tô Lăng. Dù em chán ghét tôi, nhưng cũng xin đừng hủy đi đường sinh cơ cuối cùng của tôi. ….. Có lẽ cuối cùng tôi sẽ chết, Chết trong tình yêu vô vọng này, Nhưng trong giây phút này, hãy để tôi tự huyễn hoặc bản thân rằng… em nguyện ý yêu tôi. Tần Kiêu của kiếp này biết rằng hắn không thể bẻ gãy đôi cánh của Tô Lăng, cũng không thể giam cầm cô trong chiếc lồng kiên cố mà hắn tạo ra, bởi vì hắn sợ hãi, sợ hãi ánh mắt trong suốt của cô sẽ chan chứa đầy nỗi chán ghét, hận thù. Tần Kiêu hiểu rằng, khi bản thân chiếm được cảm giác an toàn, thì cũng chính là lúc hắn sẽ hoàn toàn đánh mất tình yêu của thiên sứ. Và dù đến cuối cùng, bản chất của Tần Kiêu vẫn chẳng hề thay đổi, nhưng đời này hắn đã không phạm phải những lỗi lầm giống kiếp trước, liệu rằng Tô Lăng có tiếp tục lựa chọn trốn tránh tình yêu điên cuồng của hắn không, hay cô sẽ cho bản thân cùng Tần Kiêu một cơ hội? Why don't you, Lock me up with joy and kisses? Lock me up with love? Chain me to your heart's desire, I don't want you to stop!! Lock me in and hold this moment. Lock me up!!! *** Hắn đến cùng đang làm cái gì đâu? Tần Kiêu kỳ thực bản thân trong lòng rõ ràng, Tô Lăng không đồng ý cùng hắn. Một cái không thích hắn, lại bởi vì các loại lý do đến ủy thân hắn nữ nhân, hắn bị nàng hôn mê đầu, kiệt đem hết toàn lực đi lấy lòng. Cứ việc như thế, nàng vẫn là không vui. Tần Kiêu đi ra ngoài đàm sinh ý thời điểm, đám kia hồ bằng cẩu hữu nói: "Nữ nhân chính là quán không được, ngươi càng quán nàng càng mạnh hơn nhi, hếch mũi lên mặt. Lãnh nàng vài ngày, bản thân chỉ biết thiếp lên đây." Tần Kiêu như có đăm chiêu. Vì thế Tô Lăng phát hiện, mấy ngày nay Tần tiên sinh hết sức lãnh đạm. Trong lòng nàng vụng trộm nhạc, cũng không đi trêu chọc hắn. Vì thế mỗi đêm Tần Kiêu trở về, xem bên người sớm ngủ say sưa nữ nhân, đều hận không thể một phen bóp chết nàng. Hắn lạnh mặt, đem nàng quần áo thoát: "Đứng lên, theo giúp ta làm." Nàng ánh mắt sương mênh mông: "Tần tiên sinh, ta vây, có thể hay không không cần?" Khi đó nàng kiều kiều lôi kéo tay áo của hắn, vẻ mặt ngây thơ. Hắn trong lòng bị người hung hăng nhất kích, lấy lại tinh thần đã ôn nhu đem nàng ôm vào trong ngực: "Ân, ngủ đi." Lâu, hắn chỉ biết, hắn dưỡng là cái tiểu tổ tông. Nếu hắn lãnh đạm, nàng vui vẻ đến thiên đi lên. Tần Kiêu có chút nhận mệnh, hắn nghĩ thầm, như vậy quá cả đời cũng không sai. Nhưng mà thiên bất toại nhân nguyện, Tô Lăng bà ngoại qua đời. Hắn lạnh lùng tưởng, kia nàng hội rời đi đi? Nàng không cần của hắn tiền, cũng không cần hắn đưa gì lễ vật, chính là làm tốt tùy thời có thể thanh toán xong chuẩn bị. Nhưng là còn muốn chạy? Chờ hắn đã chết lại nói. Hắn che giấu Tô Lăng, kỳ thực đối với Tần Kiêu người như thế, nhà hắn nhân chết hết, hắn cũng không thấy điệu một giọt nước mắt. Hắn lấy này thị giác đến đo lường được Tô Lăng, không nghĩ tới đây là nàng hận hắn khai đoan. Kia mấy trễ đều đang mưa. Tô Lăng bị hắn nhốt tại biệt thự, khóc suốt, nước mắt làm ướt gối đầu. Nguyên bản mềm mại nhuyễn cô nương, đáy mắt tràn đầy hận ý. Hắn lần đầu tiên cảm giác đau, trong lòng bị người hung hăng tìm một đao, máu tươi đầm đìa. Chờ nàng đang ngủ, hắn xem của nàng mặt mày, nhiễm lên vài phần điên cuồng hương vị: "Đừng rời khỏi ta, không được rời đi." Tốt nhất một điểm là, cô nương này sức sống rất cường đại, nàng không có tìm chết. Nàng còn tưởng sống khỏe mạnh, sống đến rời đi của hắn ngày nào đó. Cũng là theo khi đó bắt đầu, nàng không lại nhu nhu kêu hắn Tần tiên sinh. "Tần Kiêu, ngươi có ghê tởm hay không? Như vậy không giống như là ở gian thi sao?" Hắn dừng lại động tác, thân thể nhẹ nhàng run run, thật lâu sau cúi người thể đi hôn nàng cái trán: "Ngươi có cảm giác." Nàng xem hắn, tùy ý hắn lừa gạt bản thân. Sau đến lúc lâu, hắn các loại lấy lòng phương thức đều thử qua. Có một ngày hắn đột nhiên nhớ tới đã từng nghe được quá lời nói, Đường Vi Vi nói Tô Lăng thích diễn trò, hắn phóng Tô Lăng đi diễn trò. Đó là lâu như vậy tới nay, nàng lần đầu tiên lộ ra nhạt nhẽo ý cười. Như tháng ba tươi đẹp kiêu dương, ở trong lòng hắn phá vỡ nhất thúc quang, bị xua tan lâu như vậy tới nay vẻ lo lắng. Năm đó hắn tình yêu xem không quá chính. Chẳng sợ phóng nàng đi diễn trò, cũng vẫn cứ là một loại khác tính kế. Hắn nghĩ đến tâm đều đau, nàng vì sao không chịu thương hắn đâu? Thương hắn một chút đều tốt. Mời các bạn đón đọc Mỹ Nhân Mềm Mại (Nhuyễn Kiều Mỹ Nhân) của tác giả Đằng La Vi Chi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Manh Sủng Ký - Lục Manh Tinh
Màn 1 cảnh 1: “Ôi, cô gái nhà ai mà xinh đẹp nhường này, đợi anh đợi anh!” “Này, này, anh làm cái gì thế?” “Du Điểm Điểm, anh đối với em là nhất kiến chung tình!” “Thế nên, anh mới, anh mới… bắt nạt người ta.” “Em yên tâm, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm.” “Anh làm sao mà chịu trách nhiệm?” “Anh… anh còn có chủ nhân mà, anh ấy nhất định sẽ chịu trách nhiệm.” Cắt! Đừng vội hiểu lầm, trên đây chính là đoạn đối thoại của hai bạn Samoyed được tưởng tượng ra, còn tình huống thực sự thì là ở bên này cơ. Thẩm Thanh Châu lấy ví ra: “Thật xin lỗi, chó nhà tôi…, ừm,... với chó nhà cô… Phải bồi thường bao nhiêu tiền?” Du Vãn trừng mắt, “Anh xem Du Điểm Điểm nhà người ta là cái gì? Tình một lần?” Nói xong liền dắt con chó nhà mình hiên ngang bỏ đi. Đại ý thì chuyện tình Samoyed của Đậu Đỏ và Du Điểm Điểm bắt đầu như vậy, chỉ là không ngờ, hai sủng vật yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên vừa khéo cũng khiến cho hai vị chủ nhân của mình bước vào ngưỡng cửa trái tim. Người ta là phát cẩu lương theo nghĩa bóng, còn hai người này chính là phát cẩu lương theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Thẩm Thanh Châu nuôi Samoyed đực tên Đậu Đỏ, còn Du Vãn nuôi Samoyed cái tên Du Điểm Điểm. Sau tình huống ở màn 1 cảnh 1 phía trên, vừa vặn làm sao mà màn 1 cảnh 2 lại diễn ra ngay sau đó, bởi vì về đến nhà mới biết, thì ra hai người là hàng xóm đối diện trong cùng một tiểu khu. Hai con chó nhất cự ly nhì cường độ, Đậu Đỏ sang nhà Du Vãn hẹn hò với Du Điểm Điểm, thế nên cũng được “ăn chùa". Nhưng mà thức ăn ngon quá, về nhà lại không thèm thức ăn của Thẩm Thanh Châu cho nữa. Thế là, tất cả vì sự nghiệp nuôi chó, đại đạo diễn đẹp trai lạnh lùng đành phải sang nhà cô gái nhỏ xinh đẹp ở đối diện để “nhờ vả". Du Vãn cảm thấy chuyện này cũng không có gì, dù sao cũng phải nấu cơm cho Du Điểm Điểm, tiện tay thì thêm một phần cho “tình lang" của nó cũng được. Hơn nữa, anh hàng xóm này cũng thú vị lắm, không kể cái vẻ đẹp trai xuất chúng ấy, thì khuôn mặt bị liệt cơ như núi băng ngàn năm kia cũng khá là đặc biệt. Mối quan hệ của họ, cứ như vậy mà bắt đầu. Chỉ có điều, ban đầu là cẩu lương nghĩa đen, dần dần lại thành cẩu lương nghĩa bóng. Du Vãn chính hiệu là một cô gái “nhà hàng xóm", xinh đẹp đáng yêu, lại nấu ăn cực giỏi, ngon đến nỗi chó thích mà chủ nhân của chó … cũng thích. Thành ra, Du Vãn kiêm thêm nhiệm vụ mới, nấu cơm cho Thẩm Thanh Châu. Cuộc đời nhiều lúc lại đầy những bất ngờ như vậy đấy. Thẩm Thanh Châu là một đại đạo diễn nổi tiếng long trời lở đất, vậy mà Du Vãn không biết. Chính vì không biết nên mới có thể đối xử với anh thật tự nhiên, thật chân thành. Ngược lại, Du Vãn là một tác giả tiểu thuyết vô cùng nổi tiếng trên mạng, nhưng Thẩm Thanh Châu lại luôn cảm thấy cô ngoài đời thật gần gũi và giản dị, còn có, ở bên cô… ừm, rất thoải mái. Chính vì cảm giác nhẹ nhàng không tên ngày một nảy nở trong lòng, khiến cho Thẩm Thanh Châu ngày càng muốn đến gần cô hơn. Và cuối cùng, mong muốn ấy đã trở thành hiện thực. Tiểu thuyết của Du Vãn được chuyển thể, đạo diễn lại là Thẩm Thanh Châu. Ừ thì, duyên phận đến rồi, không trốn được mà cũng không muốn trốn. Cứ như vậy, toà thành băng giá Thẩm Thanh Châu tan chảy trong sự ấm áp ngọt ngào của cô gái đáng yêu Du Vãn. Nhưng mà, con đường đi từ trạng thái tình cảm “tĩnh” sang trạng thái “động” của hai người cũng không kém phần hấp dẫn và dễ thương. Ngoài chuyện nấu ăn ngon thì Du Vãn là một thầy châm cứu cực giỏi mà cả đoàn phim ngưỡng mộ. Lý do chính là, ai cũng cho rằng Thẩm đại đạo diễn bị liệt cơ mặt nên mới lúc nào cũng lạnh như băng vậy, thế nhưng chỉ cần là nhìn thấy Du Vãn là lập tức bệnh nặng mấy cũng khỏi. Trong mắt anh chỉ còn là dịu dàng và cưng chiều, thỉnh thoảng không nhịn được còn mỉm cười. Thế nên, trong mắt của tất cả mọi người, Du Vãn không chỉ là một tác giả, một biên kịch tài năng, mà còn là cứu tinh của vô số người đang làm việc dưới sự chỉ huy của đạo diễn nghiêm khắc Thẩm Thanh Châu. Không cần nói cũng biết, đãi ngộ của Du Vãn thật sự là vô cùng, vô cùng tốt. Tuy rằng Thẩm Thanh Châu lạnh lùng, nhưng không khí toàn bộ câu chuyện lại vui vẻ và ấm áp. Bởi vì cô gái nhỏ Du Vãn nhẹ nhàng đáng yêu, từng bước lan toả sự dịu dàng của mình dành cho anh, khiến người đàn ông ấy không thể kìm lòng mà muốn yêu thương cô. Không trách được, bởi vì trên đời, người muốn yêu thương cô gái này nhiều vô kể. Anh trai Du Hoán bên ngoài là đại minh tinh, về nhà lại là một người anh giản dị muốn dành hết tất cả những gì tốt đẹp nhất cho người em gái duy nhất này. Còn có, cô bạn thân Giản Vũ Nùng thẳng thắn nhưng vô cùng hiểu ý, luôn muốn vun đắp hạnh phúc cho cô bạn thân ngốc nghếch của mình. Còn có, ba mẹ của Thẩm Thanh Châu, cũng muốn thay ba mẹ đã mất của Du Vãn mà yêu thương cô nhiều hơn một vạn lần. Và còn rất rất nhiều người khác nữa.  Đương nhiên, những tình cảm này phải là vô cùng trong sáng thì mới được Thẩm Thanh Châu cho phép đến gần. Nói chung là, Thẩm đại đạo diễn không yêu thì thôi, yêu là yêu đến mức tự biến mình thành thế giới của riêng Du Vãn mà thôi. Du Vãn: “em biết, tất cả đàn ông đều thích phụ nữ sexy.” Thẩm Thanh Châu: “nhưng anh chỉ thích em.” Thích em, cho dù là kiểu nào cũng thích. … Một câu chuyện ngọt ngào đáng yêu, viết về thế giới showbiz đầy thị phi nhưng không hề có sự tranh giành đấu đá hay âm mưu đen tối khiến người ta sợ hãi, hoặc giả những chuyện đó đều không còn ý nghĩa gì khi đứng trước sự chân thành trong tình cảm của họ. Một đạo diễn tài ba và cô biên kịch trẻ, một đại minh tinh và cô em gái hàng xóm có bối cảnh bình thường, ngay cả là tình cảm đơn phương nhiều năm của một diễn viên nổi tiếng, đến cuối cùng cũng sẽ chấp nhận buông bỏ vì hạnh phúc của người mình thầm mến. Mỗi một mối lương duyên trên đời đều là đáng quý. Nếu đã gặp được rồi, hãy cố gắng nắm giữ thật chặt, nếu chưa gặp được xin đừng vội vã. Bước một mình trên đường cũng chưa hẳn là cô đơn, hãy ngẩng đầu nhìn về phía trước, biết đâu tại một ngã rẽ nào đó, bạn sẽ nhìn thấy có người đang đi về phía mình thì sao? Mời các bạn đón đọc Manh Sủng Ký của tác giả Lục Manh Tinh.
Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy! - Thịnh Thế Ái
Thi thể cá voi chết trong biển sâu cần mười lăm năm để phân giải, để quên đi một người thì cần mất bao lâu? Nghiêm Hi Quang. Nhiều năm trước, anh là một người không có bằng cấp chân trái còn bị tật, làm nghề thợ may ở Ôn Châu. Trong trí nhớ hỗn loạn của anh bên cửa hàng may đã cùng cô có một thời niên thiếu không kìm lòng được. Nhiều năm sau cô đã có bằng cấp mà rời đi trấn nhỏ và tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng. Mà anh, lại trở thành truyền kì. Một người không có bằng cấp, tiếng ý lưu loát, yêu thích âu phục, trên cổ luôn đeo cà ra vát của đàn ông. *** Đừng để tất cả những dòng trên lừa bạn, kể cả là thể loại nhé. Không thấy thanh mai trúc mã, ngọt văn đâu ????. Nghiêm Hi Quang là một cậu bé mới được học hết lớp sáu. Vì nghèo, người mẹ bỏ con, người vợ bỏ chồng để ra nước ngoài kiếm một cuộc sống giàu sang. Anh theo bố và ông ngoại học nghề may từ nhỏ. Hai cha con mở một tiệm may nhỏ ở Ôn Châu. Tiệm may này lại gần nhà Thẩm Mộc Tinh. Nghiêm Hi Quang là cậu bé sáng sủa, đẹp trai, hiền lành, ít nói và hay ngại ngùng. Nếu ai đó hỏi Hi Quang, ước mơ của cậu là gì, cậu sẽ đáp không có. Cậu không có ước mơ, cũng không có mục đích. Thẩm Mộc Tinh là tiểu Trạng nguyên ở Ôn Châu. Một cô gái học hành giỏi giang, tương lai tươi sáng ấy vậy mà lại thi trượt đại học trọng điểm nên bị bố mẹ bắt học lại để thi lại. Thẩm Mộc Tinh vốn là đứa con ngoan, mẹ nói đi hướng Đông, cô không dám đi hướng Tây. Cô luôn là niềm tự hào của gia đình họ Thẩm. Như duyên trời đã định, Hi Quang và Mộc Tinh mến nhau, thương nhau từ khi nào, là ai chủ động trước, là ai nói thương ai trước đã chẳng phân biệt nổi. Từ những lần gặp nhau ngắn ngủi, những lần đưa hộ canh, những lần đón đưa cô về nhà, họ thường im lặng nhưng lại luôn để ý từng hành động của đối phương…. Một anh thợ may nghèo là thế nhưng luôn cưng chiều Mộc Tinh hết mực. Vì cô mà anh đã có ước mơ, có hoài bão của mình. Với Hi Quang, Mộc Tinh chính là mặt trời của anh. Tình cảm của họ rất đẹp, tác giả miêu tả không sâu sắc đến rung động đất trời, nhưng qua từng con chữ, chắc chắn bạn sẽ cảm nhận được Tuổi trẻ là những vụng dại do còn thiếu từng trải, thiếu va vấp. Họ đã vấp ngã, họ bế tắc, họ bị ngăn cấm. Nhưng không có ai chỉ đường dẫn lối cho họ. Cô làm mất mặt mũi, thể diện của gia đình. Còn anh quá nghèo, không thể cho cô một tương lai ổn định. Vì thế người đã từng hứa với Mộc Tinh “sẽ không ra nước ngoài” đã đi Ý để học nghề may. Nhưng không phải đi theo con đường chính thống. Anh đi theo đoàn người dẫn sang Ý, là vượt biên, nhập cư trái phép, những tháng ngày sống chui lủi trong địa bàn của đám tội phạm, xã hội đen,… Những ngày tháng khổ sở anh chưa từng hé răng nửa lời oán thán với cô, sau này anh chỉ nói: “Nếu không thể khiến em thoải mái, mấy năm anh chịu khổ coi như toi công rồi”. Nếu một người từ ăn hủ hiếu biến thành vi cá, phải mất bao nhiêu thứ để đánh đổi…? Nay anh đã công thành danh toại, tình cảm anh dành cho Mộc Tình vẫn chưa hề thay đổi, chỉ có một thứ thay đổi, đó là chân anh không còn lành lặn nguyên vẹn như xưa nữa….. Nhưng may mắn thay, giờ đây, gia đình Mộc Tinh không còn ngăn cấm họ nữa. Cái hay nữa của truyện đó chính là cách khắc họa nhân vật. Mẹ của Mộc Tinh đã từng rất độc đoán, thời gian qua đi, trải qua những biến cố, giờ bà đã già, nhớ nhớ quên quên, đã biết thương con trai, con gái, biết sửa sai. Xung quanh đó, còn tình cảm vô cùng tốt đẹp của nữ chính và em trai. Một người em trai có trái tim chung tình nhưng lại bất hạnh, một tương lai cũng rộng mở ấy mà lại bị chôn vùi… Đối với bản thân mình, đây là một cuốn nhẹ nhàng do tác giả khắc họa vừa phải, không đâm chỗ này, chọt chỗ kia. Nhưng với nhiều người, có thể thấy đây là một truyện tẻ nhạt. Nhân vật được khắc họa khá thực tế, không có ai quá đáng ghét, không có ai quá tuyệt vời. Mỗi người đều có cuộc sống riêng, suy nghĩ riêng, tính toán riêng,… bạn sẽ không hiểu vì sao họ lại thế? Tại sao lại hành xử như vậy?... Tất nhiên, mọi chuyện đều sẽ có đáp án ở phía cuối … truyện. Truyện cũng không xoáy sâu vào giàu có, tiền nhiều như nước, tất cả mọi thứ đều bình thường, không có tình tiết cao trào. Tình yêu cũng vậy, bình dị lặng lẽ, len lỏi vào lòng người đọc, không có những chi tiết sến, sủng, hay những câu nói ngọt ngào đâu.   Mời các bạn đón đọc Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy! của tác giả Thịnh Thế Ái.
Kiếp Này Em Từng Có Anh - Trương Tiểu Nhàn
Câu chuyện nhắc tới rất nhiều chi tiết xoay quanh một bức tranh (2000 mảnh ghép lại) có tên là “Bầu trời Cherbourg” (tiếng Trung có nghĩa là bầu trời phía trên lâu đài tuyết). Đó là một bức tranh phong cảnh, một nhà hàng ở một thị trấn nhỏ nước Pháp. Nhà hàng gồm hai tầng, cổ kính, các bức tường đã xuống cấp, phần mái có vết ám khói. Trong phòng có một bàn ăn, một đôi nam nữ chắc là chủ nhà đang ngồi bên bàn ăn uống rượu vang. Đó cũng là ước mơ của một đôi nam nữ trong truyện, muốn có một nhà hàng của riêng mình. Cũng nhờ bức tranh đó mà họ luôn nhớ về nhau, luôn tìm thấy nhau dù phải xa cách. *** Anh có thể bảo vệ em suốt đời được không? Anh sẽ không bao giờ rời xa em. Anh ấy nói. Chỉ tiếc em không thể mãi mãi ở bên anh. Tại sao? Chẳng phải anh nói tuổi thanh xuân của người con gái có giới hạn hay sao? Em sẽ ở bên anh đến khi em tròn 30 tuổi. Tại sao lại là 30? Bởi quãng thời gian trước khi người phụ nữ bước vào tuổi 30 là quãng thời gian đẹp nhất. Sau đó, em sẽ phải... Ổn định cuộc đời mình. *** “Chẳng may tôi lại phát hiện thấy tấm chi phiếu mà cô viết trả anh ấy trong ví, nói cho cô hay, chính tôi đã đi đổi nó thành tiền mặt. Khoản tiền đó vốn là của anh ấy, nhưng tương lai sẽ là của tôi.” Chị ta lại nở nụ cười đắc thắng. Tôi đã đoán trước chính là chị ta, Văn Lâm nói anh lúc nào cũng để nó trong ví, chính chị ta đã lục ví sau khi anh ấy chết. “Cô có biết vì sao tôi hỏa táng anh ấy không?” Chị ta hỏi tôi. “Tôi không muốn anh ấy có mồ mả, đáng lẽ bình tro cốt cũng nên để trên chùa, nhưng tôi đã không thèm màng đến những lời phản đối của tất cả mọi người, đem bình tro cốt ấy về nhà. Chẳng phải vì tôi không nỡ rời xa anh ấy. Cô có biết nguyên nhân chính là gì không?” Chị ta bước tới trước mặt tôi, cơ thể dường như dán sát vào tôi, nhìn tôi chằm chằm nói. “Tôi không muốn để cô có cơ hội đến thắp hương khấn vái anh ấy. Anh ấy là chồng tôi, chết cũng là chồng của tôi.” Chị ta cay độc nhìn tôi cười khẩy. ... Mời các bạn đón đọc  Kiếp Này Em Từng Có Anh của tác giả Trương Tiểu Nhàn.
Lúc Gió Nổi, Nhớ Em - Giang Tiểu Lục
Lúc Giang Kiến Hoan và Tô Mạt ở bên nhau, anh là một học sinh nghèo ôm giấc mộng âm nhạc. Sau khi chia xa, anh trở thành nhạc sĩ có hàng triệu fan hâm mộ. Trong mắt công chúng, anh bí ẩn, lạnh lùng, tài hoa đầy mình. Nhưng không ai biết rằng, áo ngủ, sữa tắm, thậm chí là kem đánh răng của Tô Mạt đều giống hệt với mấy năm trước, chưa từng thay đổi.  Thời gian ngừng lại vì em. Nhà thiết kế bị phá sản ôm nợ x Bạn trai cũ là ngôi sao Mời các bạn đón đọc Lúc Gió Nổi, Nhớ Em của tác giả Giang Tiểu Lục.