Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Gió Nghiêng Mưa Nhẹ Chẳng Nên Về

Thể loại: Ngôn tình hiện đại, điền văn, nhẹ nhàng mà thấm sâu, HE Nguồn convert: Tàng Thư Viện Edit: JR94 Chỉnh dịch: Xiao Fang Fuong Đây là chuyện xưa của Cận Duy Nghi. Cho tới nay vẫn muốn viết một câu chuyện xưa. Hy vọng nhân cách bọn họ cao quý, sự cao quý đó, không màng xuất thân cùng nghèo hèn. Hy vọng bọn họ kiên nhẫn chờ đợi, sự kiên nhẫn đó, không màng phong hoa cùng tuyết nguyệt. *** [*] : Một câu thơ trích trong loạt bài “Ngư  ca tử kỳ” (viết theo điệu Ngư ca trong dân ca TQ) của Trương Chí Hòa (張志和). Xin được phép dẫn nguyên văn cả bài kèm bản dịch của Nguyễn Chí Viễn : Ngư ca tử kỳ 1 Tây Tái sơn tiền bạch lộ phi, Đào hoa lưu thuỷ quyết ngư phì, Thanh nhược lạp, Lục thoa y, Tà phong tế vũ bất tu quy. … Trước non Tây Tái nhộn cò bay, Nước chảy hoa đào mập cá rô, Nón lá mảnh, Áo tơi phờ, Mưa phùn gió rít vẫn làm ngơ. *** [Review] Gió nghiêng mưa nhẹ chẳng nên về – Vô Xứ Khả Đào Tháng Tư 7, 2018 yukiht Book review Đoản văn. Rất ngắn. Văn án mở đầu thế này “Đây là câu chuyện cũ về Cận Duy Nghi”. 1 đoản văn rất ngắn khi đọc lại thấy vô cùng trọn vẹn, vừa vặn. Cũng lâu lắm mới có 1 đoản văn mình thích đến vậy. 1 câu chuyện đầy đủ cấu tứ, không dư thừa, 1 câu chuyện đủ làm người đọc thoải mái và bình yên. Đường Giang yêu Cận Duy Nghi, có lẽ cô cũng cảm nhận được. Nhưng trong mắt Cận Duy Nghi, Đường Giang là đại diện tiêu biểu của lứa công tử nhà giàu hoa hòe và không đáng tin cậy. Với Cận Duy Nghi, Đường Giang có lẽ là hết cách, nghiêm túc thì cô không tin được và đề phòng xa cách, trở về phong cách hoa hoa công tử thì cô thoải mái hơn 1 chút nhưng câu chuyện yêu đương thì đặt vào tình trạng “không phải bàn”. Nói Đường Giang xui xẻo cũng được đi bởi thực tế dưới vỏ bọc của 1 chàng công tử lông bông là 1 người con trai thông minh tinh tế, chỉ là Cận Duy Nghi không thấy được, bởi cô ấy có 1 câu chuyện chưa bao giờ cũ, bởi người ấy vẫn mãi trong trái tim cô. Cận Duy Nghi gặp Hoắc Cảnh Hành vào 1 ngày hè khi bước vào đại học. 1 chàng trai có ánh mắt ngay thẳng, nụ cười điềm đạm, trên người là bộ đồ chỉn chu đã cũ sờn nhưng người con trai ấy ánh mắt luôn sáng, nụ cười luôn là sự tự tin điềm đạm và dịu dàng. Cận Duy Nghi vào 1 ngày hè năm đó trái tim bắt đầu lỗi nhịp vì anh. 4 năm đại học cứ thế trôi qua, Duy Nghi thường duy trì 1 thói quen tìm kiếm bóng hình anh nơi sân trường, góc thư viện. Cô biết anh ngồi học ở đâu, cô biết sau mỗi mùa hè làn da của anh sạm đi vì những chuyến đi tình nguyện. Duy Nghi tựa như 1 vì sao nhỏ mải miết tìm kiếm hình dáng của mặt trời. Chỉ là Cận Duy Nghi là 1 cô gái thông minh khoác lên mình cái vỏ bọc mạnh mẽ, chẳng dám theo đuổi Cảnh Hành công khai, chỉ hết mình cố gắng trở nên nổi bật để mong anh 1 lần nhìn lại. Trong ký ức của Cận Duy Nghi, ngày cô hạnh phúc nhất là 1 lời hẹn gặp của anh ở góc thư viện nơi cô thường ngồi, chỉ vậy thôi, cô mất ngủ cả đêm, là anh biết, anh biết cô ở đó. Nhưng mối tình của Cận Duy Nghi là 1 mối tình đơn phương dang dở. Có lẽ đúng như Đường Giang đã nói Duy Nghi không quên được Cảnh Hành ngoài tình yêu còn có cả nỗi tiếc nuối và không cam tâm. Cô không có can đảm đuổi theo anh đến chân trời góc bể, anh là người con trai có lý tưởng sống rõ ràng, còn cô chỉ lặng lẽ ủng hộ anh lên đường đến miền hoang mạc xa xôi, ngày đó đã định tình yêu sẽ chẳng thể nở hoa kết quả. Phân đoạn mình thích nhất trong truyện khi Duy Nghi đuổi theo bóng dáng Cảnh Hành, gặp được chỉ dám ngập ngừng nói nhỏ “Đã lâu không gặp”. 1 đoạn truyện rất cảm xúc thể hiện tình yêu bất lực của Duy Nghi, Cảnh Hành biết rất rõ anh muốn đi đâu về đâu, còn Duy Nghi chỉ ôm tiếc nuối tìm bóng anh giữa dòng đời xuôi ngược. Duy Nghi từng nghĩ cô ở thành phố chờ ngày Cảnh Hành mệt mỏi quay về, chỉ là chưa từng nghĩ tới nơi xa đó có 1 người con gái cùng chí hướng với anh. Cô từng hỏi “Anh có từng biết….?” lời nói chưa hết câu đã có trả lời “Xin lỗi trên phương diện này anh chưa từng cố gắng.”. Nói Đường Giang xui xẻo đi, gặp phải Duy Nghi trong lòng có 1 Hoắc Cảnh Hành hoàn mỹ, trái tim cô ấy chẳng còn có thể thêm ai được nữa. Nói Đường Giang xui xẻo đi, bởi trong tình yêu anh cũng là người cố chấp, cô ấy trong trái tim anh rồi thì anh chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể tiếp tục giúp đỡ, yêu thương cô ấy, chỉ dám đứng bên kia vạch đỏ làm bạn bao năm. Cuối cùng cũng có thể nói là Đường Giang may mắn đi vì Cận Duy Nghi sau bao năm đã cảm động rồi, cô ấy yêu anh rồi cô ấy sẽ mãi ở lại bên anh. “Gió nghiêng mưa nhẹ chẳng nên về.” Quote: Cô cũng thấy mình lập dị, hai người ở trường chỉ được coi là bạn hơi hơi tối thôi, cô từ xa nhìn về anh, đến việc anh có nhìn lại không cô còn chẳng rõ. Anh nói “Duy Nghi, có những người trời sinh ra chỉ thích ứng với cuộc sống nơi phố thị, những việc đã qua rồi thì đừng bận tâm suy nghĩ tới nói nữa. Hơn nữa, giữa chúng ta cũng chẳng có những việc đã qua.” *** GIÓ NGHIÊNG MƯA NHẸ CHẲNG NÊN VỀ Vô Xứ Khả Đào dtv-ebook.com Chương 1 Cuối cùng Đường Gia cũng đến được thành phố này, gió biển mát lạnh hòa cùng vị mằn mặn phảng phất trong không khí. Lái xe năm giờ liền cuối cùng đỗ lại ở quảng trường Nhân Dân giữa trung tâm thành phố, một đôi nam nữ ngà ngà say khoác tay nhau lảo đảo bước qua. Anh hạ cửa kính xe, híp mắt nhìn đồng hồ. Đợi một lúc lâu ước chừng phải hơn nửa giờ, Cận Duy Nghi mới vội vàng chui ra từ trong một chiếc taxi, cô khoác trên người chiếc khăn len mỏng, bước nhanh ngồi vào trong xe. “Em cũng học được cách đến muộn rồi đấy nhỉ?” Câu nói mở màn của Đường Gia khiến cô trầm xuống một lúc lâu, trước kia khi hai người hẹn nhau, cô lúc nào cũng tới sớm hơn, rồi anh buột miệng nói: “Thường thì con gái tới muộn khoảng mười lăm phút mới hợp lý.” Cận Duy Nghi không thèm để ý: “Thời gian của ai mà chẳng quan trọng chứ?” Công việc của cô vốn bận rộn, đâu giống anh, gia đình có sản nghiệp lớn, cha mẹ lại quán chiều, cậu ấm mà, tất nhiên phải tự do hơn người làm công ăn lương bình thường như cô rồi. Anh lại nhìn cô lần nữa, giọng điệu châm chọc: “Duy Nghi, chắc không phải em túng tới nỗi bán cả xe rồi chứ?” Cận Duy Nghi vén một đoạn tóc dài ra phía sau, rộng lượng nói: “Công ty của Tri Viễn vừa mở nên tài chính hơi khó khăn.” Cô quay mặt đối diện anh: “Nếu không em đã chẳng tới muộn, nửa đêm rồi nên khó bắt xe.” Anh cười: “Đến muộn đúng là không phải phong cách của em.” Bóng tối bao phủ cả thế giới bên ngoài, chỉ có ánh đèn đường yếu ớt hắt vào trong xe, ánh mắt anh sáng ngời, nhưng thần khí lại có chút lộn xộn. “Nói đi, tìm em có việc gì?” Cô xoa nhẹ hai mắt, giọng nói hiện rõ sự mệt mỏi, “Ngày mai em còn phải lên máy bay sớm.” Anh chỉ siết chặt tay lái hơn một chút, nhàn nhạt hỏi lại cô: “Vậy mà còn đồng ý ra ngoài với anh?” “Đại thiếu gia, anh từ xa tới, em có thế nào thì cũng phải đồng ý .” Duy Nghi quay đầu tránh ánh mắt anh, cười gượng: “Muốn đi ăn khuya không? Anh dẫn đường đi.” Cô siết chặt khăn choàng rồi tựa mình ra sau, “Em ngủ một chút, đến nơi thì đánh thức em dậy.” Vẫn là thái độ thờ ơ này, Đường Gia khép lại cửa kính xe, nhẹ nhàng nhìn lướt qua cô gái bên người, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt tái nhợt, tràn ngập mệt mỏi, ngay cả đôi môi cũng trắng bệch. Anh nhớ lại lần đầu gặp cô, khi đó anh mới từ nước ngoài về. Phải cùng cha mẹ đi ngoại giao cùng đủ loại gia đình. Gia đình buôn bán có, quan chức có, nói chung là kiểu gì cũng có. Lúc đó cô ngoan ngoãn ngồi cạnh cha anh như thể đã quá quen với những kiểu giao tiếp thế này. Đường phu nhân khen cô vừa xinh đẹp, vừa hiểu biết nên chẳng bỏ lỡ thời cơ kéo đôi trẻ lại gần nhau hơn. Cô lịch sự mỉm cười đáp lễ với anh, anh thấy thinh thích nụ cười của cô, môi chỉ nhẹ nhàng nhếch một chút, đẹp dịu dàng lại không quá vồ vập. Đương nhiên, sau này anh mới biết mình đã bị lừa, cô và em trai cô là hai người vô cùng kiên định và quyết đoán. Đường phu nhân rất quý mến cô nên ngồi bên cạnh hỏi lấy hỏi để, cô không những kiên nhẫn trả lời hết thảy mà lại còn ứng đối rất lễ độ. Tới khi tàn tiệc về nhà rồi mẹ anh vẫn khen cô không ngớt. Khi đó anh còn trẻ, gia đình cũng khá giả nhưng không ngờ Cận Duy Nghi lại xếp anh vào hàng mấy chàng công tử phong lưu. Mà anh thì cũng chẳng có mấy ấn tượng về buổi gặp mặt đó. Cuối năm, anh gặp lại cô tại buổi liên hoan của công ty, cô tuổi còn trẻ nhưng nghe nói là đều dựa vào năng lực bản thân để vươn lên chứ hoàn toànkhông dựa dẫm vào thế lực của cha mình. Thế nhưng phong thái của cô lại có chút kiêu ngạo. Bữa ăn đó, Cận Duy Nghi như biến thành một người khác vậy, cô mặc một bộ vest công sở đen đầy chuyên nghiệp, bên trong vận áo sơ mi trắng rất vừa mắt, khác hoàn toàn với cô gái đẹp dịu dàng hôm nào. Anh dẫn bạn gái đi cùng, Cận Duy Nghi nhìn thấy chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào như hai người không quen biết. Vì thế nên anh thấy cô rất đặc biệt, hôm sau liền gọi điện hẹn cô, Cận Duy Nghi ở đầu kia lặng đi một lúc rồi từ chối: “Không được rồi, hôm nay em có hẹn ăn cơm với em trai em rồi.” Cận Duy Nghi chưa bao giờ là một cô gái hay nhõng nhẽo, ngày hôm sau khi anh lại hẹn, cô đã vui vẻ nhận lời, vừa cười vừa nói:“Không cần tới đón em đâu, anh nói địa chỉ để em tự tới là được rồi.” Anh vừa nói địa chỉ thì bên kia đầu dây đã vang lên tiếng cười giòn: “Ồ, nơi đó sao? Thực ra ăn uống chỉ cần thoải mái là được rồi.” Kết quả là anh vội vàng tới chỗ hẹn, vừa bước tới gần bàn đã đặt trước, anh nhìn đồng hồ rồi kinh ngạc tới nỗi chẳng biết phải nói gì khi thấy cô gái đang ngồi uống trà ngay trước mặt. Cận Duy Nghi vẫn bình tĩnh, khẽ vuốt mái tóc ngắn, cười:“Xin lỗi, không phải anh đến muộn, do em làm hết việc được cấp trên giao cho rồi mà lại chẳng nghĩ ra phải làm gì nữa nên mới chạy tới đây. Ở đây khá đẹp, ngồi ngắm cảnh cũng được lắm.” Cô chỉ chỉ ra khu vườn phía ngoài, một cây mai già, mấy bông hoa chúm chím nở giống như trong tranh vậy. Cuối cùng, anh chỉ nói:“Em làm anh thấy mình mất phong độ quá.” Cận Duy Nghi khẽ động khóe miệng như đang cố nín cười:“Vậy ạ? Em đâu nghĩ nhiều đến thế.” Thế nên những lần hẹn ăn cơm sau đó Đường Gia đều rất hồi hộp, trước giờ hẹn khoảng nửa tiếng thường gọi điện hỏi cô: “Em đến chưa?” Thực ra lần đó là một dịp rất hiếm hoi, sau lần đó cô dường như chẳng có mấy thời gian rảnh rỗi, hẹn mười lần mà cô đi được một lần đã là may lắm rồi. Có những chuyện Đường Gia tự biết, dù rằng những người như anh thường ít có dũng khí để mở miệng đến hai lần chứ đừng nói tới chuyện nảy sinh thứ tình cảm nghiêm túc mà xưa nay anh chưa từng có với ai. Cận Duy Nghi hai tay bưng cốc Mark, lơ đễnh hỏi anh: “Đường Gia, sao anh cũng thế?” Cô uống một ngụm, mắt trong trẻo khẽ chuyển động sáng rỡ không ngờ, thật thà nói,“Em biết lần đó anh hẹn em là ý của bác gái, em đồng ý cũng vì nể mặt bác gái để không ai phải khó xử. Nhưng cứ mãi thế này thì chẳng vui chút nào.” Chuyện kết hôn vì sự nghiệp của hai gia đình cô chẳng có hứng tuân theo đâu. Đường Gia nhìn cô, hận không thể đá văng cái bàn trước mặt đi, thì ra trước nay vẫn là mình anh đa tình?! Tình cảm của anh chỉ là đơn phương mà thôi?! Anh quay mình bước đi mà chẳng thèm nói với cô câu nào. Cận Duy Nghi do dự một lúc rồi cũng đuổi theo, níu áo anh lại. Cô khá cao ráo, vừa chuẩn đứng tới vai anh: “Không phải là anh thật lòng chứ?” Anh vẫn cố nhắc mình rằng thế giới còn có thứ có tên là “Phong độ” nhưng lửa phẫn nộ đang bốc lên ngùn ngụt nên giọng điệu cũng biến thành trào phúng:”Giờ em đang nói thật lòng với anh đấy à?” Cô ngơ ngác buông tay anh ra rồi đứng trân trân nhìn xe đi mất. Quả thực Đường Gia không biết rằng cái cô gái vẫn kiên cường cứng cỏi ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.   Mời các bạn đón đọc Gió Nghiêng Mưa Nhẹ Chẳng Nên Về của tác giả Vô Xứ Khả Đào.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trăng Lạnh Như Sương - Phỉ Ngã Tư Tồn
Mười bốn tuổi năm đó, ta vẫn chỉ là một tiểu cô nương, nhìn cuộc đời như một dải lụa hồng, biết bao nhiêu là mơ mộng! Sống chết ngàn xa Cùng người thề nguyện Chàng nói ta hãy chờ chàng. Ta vẫn một lòng ngây ngốc ôm kỷ vật của chúng ta đợi chờ. Chờ chàng đem kiệu hoa đến rước ta về, chờ đợi ngày hạnh phúc mà chàng nói. Thế nhưng, ta đợi mãi, đợi cả tuổi thanh xuân qua đi, đợi cả cuộc đời héo úa, tại sao chàng không đến? Thì ra, cây chủy thủ hẹn ước mà chàng trao ta, cũng chính nó đã chặt đứt dải lụa hồng của đời ta. Trở về trong đêm nguyên tiêu năm ấy Trở về trong cơn mưa tuyết năm ấy Trở về trong quán rượu nhỏ năm ấy Chàng có thấy chăng, có một người con gái ngốc nghếch là ta, vẫn ngồi chờ nơi đó? Định Thuần, ánh trăng tịch mịch làm sao, lạnh lẽo làm sao, trăng lạnh như sương, thấu tận tâm hồn, tận trái tim ta! Giới thiệu 2: Sống chết ngàn xa Cùng người thề nguyện Nắm tay trọn kiếp Bên nhau đến già *** Bước chân vào chốn hậu cung sâu hút tựa bể, được che đậy bởi những cung điện lầu dài xa hoa mỹ lệ, nàng dường như đã lầm lạc giữa dòng xoáy của tình yêu và nỗi thù hận, đã định trước cả cuộc đời này sẽ chỉ mãi âu sầu phiền muộn. Một hồi chuyện xưa này của Phỉ Ngã nơi đất cổ đại, vẫn luôn gắn liền với những tình tiết câu chuyện đẹp đẽ đến lạ thường như vậy, nhân vật vẫn luôn thanh lịch tao nhã là thế, còn có cả một bầu ưu thương đau xót nồng đậm vĩnh viễn không thể tan biến. (Thương Nguyệt) Ngắn ngủi mười tám vạn chữ, lại đã viết hết cuộc đời mọt con người khi còn sống. Tác giả là một cây bút hiện thực, hết thảy những “Nhân sinh nếu như ngày mới gặp, nào để gió thu biến u sầu?” cũng chỉ là cổ tích tươi đẹp. Một lần hiểu lầm, thế nhưng bỏ lỡ đâu chỉ một vài năm trôi qua? Chính là cả đời! Đáng thương thay nữ chính, rõ ràng là nàng, lại bởi vì hiểu nhầm, trở thành thế thân cho kẻ khác, nào biết có tình yêu cũng chẳng thể nhận ra. Nàng chỉ đành làm thế thân, thử hỏi nếu như chàng sớm biết ? Không phải người đó, chả nhẽ sẽ không yêu sao? Nhất kiến chung tình nào có được cái gì, có thể thắng nổi ngày đêm vành tai tóc mai kề cận bên nhau hay sao? Tình yêu sinh ra từ thời gian, năm tháng qua đi, ai cũng có thể thay thế được ai. Mười sáu tuổi, may mắn thoát khỏi kiếp nạn tru di tam tộc, hai mươi hai tuổi, trở thành mẫu nghi thiên hạ Hoàng thái hậu. Cuộc đời biến đổi bất ngờ, cứ ngỡ nàng từ địa ngục mà lên tới thiên đường. Thế nhưng, quanh co một vòng, nào có chốn nào gọi là thiên đường? (Vô danh) Bỏ lỡ cuối cùng vẫn là bỏ lỡ, lấy sinh mệnh cả cuộc đời cũng không thể cứu vãn nữa rồi! Ngày đầu gặp mặt, nàng thanh thuần như hạt sen, ngây thơ trong trắng. Tươi tắn dịu dàng, ngông cuồng ngạo nghễ.  Từng đã cho cuộc đời vĩnh viễn là thế, nào biết từ một khoảnh khắc kia, bọn họ rốt cuộc đều đã bước qua nhau. Đường đời trăm mối, cuối cùng vẫn nhận ra nhau, thế nhưng đã muộn mất rồi! Nàng, đã không còn là nàng của năm đó, mà chàng, cũng thế. Hóa ra là nàng, nhưng, đã sớm không phải là nàng. (Kỷ niên lưu quang) Mời các bạn đón đọc Trăng Lạnh Như Sương của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.
Theo Anh Bay Đến Tận Cùng Thế Giới - Nguyệt Lưu Quang
Có bạn trai là phi công thì sẽ thế nào? Là dù rõ ràng hai người ở cùng nhau, nhưng lại giống như là đang yêu xa vậy. Vì lịch làm việc của anh ấy thất thường, lúc nào cũng lên lên xuống xuống, coi trời xanh là tri tri kỉ kỉ; còn bạn chỉ có thể ở dưới mặt đất, chờ đợi anh ấy trở về. Có bạn trai là phi công thì sẽ thế nào? Thì bạn sẽ được nếm thử rất nhiều món ăn ngon từ các nơi mà anh ấy đã đặt chân tới. Bánh bao nướng Tân Cương, trà sữa Nội Mông, táo đỏ Sơn Tây… Ngay cả lúc được đồng nghiệp tặng cho mỗi người một hộp chocolate, anh ấy cũng không nỡ ăn trước một miếng mà phải ngồi chờ bạn đến… để nhìn anh ấy ăn.(*) Có bạn trai là phi công thì sẽ thế nào? Thì chắc sẽ tựa như chuyện tình của Đại Miu và người yêu cô ấy – Mr. Uông vậy. Dù cho lịch làm việc của anh ấy dày đặc, ở bên nhau mà cứ tựa như là yêu xa, lúc nào cũng lo sự cố xảy ra trên chuyến bay… nhưng hai người vẫn hết lòng yêu thương nhau, xây dựng một chuyện tình hạnh phúc khiến hiệp hội cẩu độc thân phải mù mắt chó. :v “Theo anh bay đến tận cùng thế giới” là những ghi chép tản mạn về cuộc sống của Đại Miu và Mr. Uông, cùng với bạn bè của họ. Những ghi chép này, có cái thì tràn ngập màu hồng, có cái thì hơi hồng, có cái thì đỏ rừng rực (bởi vì quá ngọt ngào huhu T_T ), tất nhiên cũng có vài đoạn khá ảm đạm. Thế nhưng nhìn chung, đây là một câu chuyện ngọt ngào, giống như một cốc sữa sóng sánh kem bơ khiến ai đi qua cũng muốn “liếm thử” một cái. :v Lúc đầu khi đọc “Theo anh bay đến tận cùng thế giới”, có mấy lần mình đã phát bực vì… nó NGỌT QUÁ, và đứa dễ bị bội thực như mình sẽ có nguy cơ cao là bị tiểu đường mất thôi. T_T Thêm nữa là vì trước đó đã đọc “Mr. Bu không phải là idol của tôi” và “Anh không thích thế giới này anh chỉ thích em”, nên hứng thú của mình với cách viết nhật kí đời thường này đã giảm đi đáng kể. Nhưng mà Mr. Uông của Đại Miu trong “Theo anh bay đến tận cùng thế giới” vẫn gây cho mình ấn tượng. Bởi vì anh không chỉ là người cưng chiều bạn gái, mà còn biết đối nhân xử thế, kiềm chế bản thân rất tốt. Trong truyện có đoạn tác giả viết về thực trạng mọi người thường rủa xả công ti, nói mình bị chèn ép vân vân…, cái này thì cũng dễ hiểu và bình thường. :v Vì mình tin là ai cũng đã có một lần như thế trong đời (kể cả mình đây). Nhưng Mr. Uông thì không như thế. ___________ “Anh nói nếu không phải công ty tuyển dụng mình, thì có lẽ anh sẽ giống như nhóm bạn học hồi tiểu học của mình, cắm đầu cắm cổ cày thục mạng mà chẳng được bao nhiêu." “Cho nên Mr. Uông luôn biết ơn công ty, và bày tỏ sự trân trọng đối với từng người anh gặp như nhân viên lễ tân, bảo vệ ký túc xá, an ninh sân bay, thím lao công… Anh luôn bắt tay với mỗi nhân viên bơm xăng, bất kể vẻ mặt họ ngạc nhiên hay hoảng hốt. Bởi vì có rất ít người đối xử với họ tử tế như vậy.” ___________ Đó, chỉ với hai đoạn trên thôi, mình đã tự giác lấy bút đỏ tích cho Mr. Uông n dấu cộng vào hình tượng của anh trong lòng mình rồi. Người ta vẫn nói con trai thường chỉ chịu cúi đầu và tử tế với cô gái mà anh ta đang tán tỉnh; còn người mà tử tế với tất cả những người xung quanh, mà đặc biệt còn tự cảm thấy biết ơn họ nữa, thì chính xác là sinh vật quý hiếm. Cách suy nghĩ và đối nhân xử thế của Mr. Uông khiến mình rất ấn tượng. Và cũng hiểu vì sao Đại Miu lại quý trọng anh như thế. Thêm nữa, anh là một người theo chủ nghĩa “đội vợ lên đầu trường sinh bất tử” luôn cơ mà. :v ____________ Mr. Uông: “Đang video call với vợ yêu.” Cô bạn học: “Khi nào cậu về thành phố Y, bọn mình tụ họp đi.” Mr. Uông: “Về mình phải đưa bà xã đại nhân đi chơi, không rảnh lắm.” Cô bạn học: “Cậu tốt nghiệp xong sẽ đi đâu?” Mr. Uông: “Đi tìm vợ.” (**) _____________ Chắc đọc đến đây sẽ có bạn tự hỏi, vậy Đại Miu là cô gái như thế nào? Không phải lại là motif một anh chàng soái ca đi yêu một cô gái hết sức bình thường đó chứ? Thì mình xin trả lời rằng, đúng là Đại Miu là một cô gái bình thường đó. Nhưng chẳng vì thế mà trong mắt mình, Đại Miu lại trở nên “không xứng” với Mr. Uông. Cô là một người rất tình cảm, dù cho mắc bệnh lười kinh niên, đầu óc cũng không được xuất chúng, nhưng cô rất biết nỗ lực và cố gắng trong cuộc sống. Thêm nữa, giữa Đại Miu và Mr. Uông luôn có một mối giao cảm kì lạ. Như thể họ đã gặp nhau từ 7749 kiếp trước rồi vậy. _______________ “Lần trước anh đến đây, vừa đi dạo vừa gọi điện cho em, cảm giác giống như em đang ở bên cạnh anh vậy.” “…” “Mỗi lần nói chuyện với nhau qua điện thoại, trước khi đi ngủ, anh vừa nói xong câu đầu tiên, tôi sẽ hỏi ngay, “Hôm nay, anh bay có tốt không?” hoặc là “Hôm nay, anh có bị mắng không?” Thế nên Mr. Uông rất kinh ngạc, nói lúc nào tôi cũng nắm bắt được tâm trạng của anh, là người hiểu anh nhất. Thật ra thì anh cũng như vậy. Mỗi lần tâm trạng tôi hơi sa sút, anh luôn nhanh nhạy phát hiện ra, rồi ân cần hỏi thăm: “Có phải bị trả bản thảo không?” … “Em là người duy nhất trong lớp không nhận được học bổng.” Mr. Uông khe khẽ cất lời: “Em còn có anh mà.” “Vâng.” Rốt cuộc tôi không kìm được mà rơi nước mắt, thế nhưng nụ cười vẫn đọng lại trên môi. “Mỗi lần đối mặt với thất bại, em đều an ủi mình như vậy. Cũng may em còn có anh.” Mr. Uông đồng cảm sâu sắc: “Mỗi lần tưởng chừng muốn bỏ cuộc, chỉ cần nghĩ đến em là anh lại tràn đầy động lực.” (**) ______________________ Ngoài Đại Miu và Mr. Uông là hai nhân vật chính ra thì hai nhân vật phụ cũng rất đáng yêu. Chuyện tình của họ không hẳn là xuôi chèo mát mái như vậy, nhưng vì thế mà cũng cho người đọc ấn tượng rất thực. Cuối cùng trải qua bao khó khăn thì ai cũng tìm được một người để nắm tay cùng an an ổn ổn đi tiếp quãng đường của mình. Điều mình rất thích ở những nhân vật trong “Theo anh bay tới tận cùng thế giới” là họ luôn có niềm tin vào nhau, thành ra chẳng bao giờ hình thành nên câu chuyện cẩu huyết dài lê thê cả. Và khi nào đọc truyện mà các nhân vật có sự tin tưởng lẫn nhau thì mình thích lắm, bởi vì nếu không tin tưởng, thì tình yêu khó mà lâu bền, cũng sẽ phát sinh những tình huống hiểu nhầm dở hơi khiến cho người đọc phát bực. Tựu chung, “Theo anh bay đến tận cùng thế giới” là một câu chuyện khá nhẹ nhàng, hài hước, đương nhiên cũng có vài chỗ khiến người ta cảm thấy không chân thực lắm (theo cảm quan của mình thì chắc là vì ngọt quá chăng), nhưng nếu được đánh giá cuốn này, mình sẽ đánh giá nội dung là 3,5/5 – nếu mình không phải là một con cuồng ngược thì có thể sẽ đánh giá lên 4/5 ấy chứ. Vậy là từ giờ sẽ lại có thêm cuốn này nằm trong danh sách đề cử truyện cho những bạn thích kiểu viết nhật kí này rồi nhé. ^^ __________________ (*) Dẫn gián tiếp từ truyện. (**) Trích dẫn từ truyện. Review by #Ám Dung Hoa Retouch by #Vy Tiệp Dư Mời các bạn đón đọc Theo Anh Bay Đến Tận Cùng Thế Giới của tác giả Nguyệt Lưu Quang.
Đại Quốc Tặc - Phó Kỳ Lân
Mang nội dung sâu sắc, có chiều sâu, khác với Ác Hán và Đại Quang Nhân, cốt truyện Đại Quốc Tặc xoay quanh nhân vật có trí tuệ xuyên việt, bản lĩnh vô song sẵn sàng đối đầu với tất cả mưu mô xảo quyệt, toan tính đen tối của những kẻ có gia thế chức quyền thời xưa, thậm chí cả hoàng tộc và Hoàng đế cũng phải dè chừng, rồi trở thành một Đại Quốc Tặc độc nhất vô nhị. Tình tiết ly kỳ hấp dẫn nhưng cũng không kém phần lãng mạn bởi thiên tình sử với người đẹp của nam chính, lại thêm sự cuốn hút bởi đầu óc kinh doanh nhạy bén của hắn. Thuộc thể loại lịch sử, truyện là một luồng gió đầy thú vị vì nó đề cập đến rất nhiều vấn đề, khía cạnh trong cuộc sống của nhân vật chính chứ không đơn thuần chỉ là chuyện bình thiên hạ, câu chuyện không dài nhưng tình tiết, kết cấu chặt chẽ và bất ngờ, ngoài những cuộc chiến trên chính trường, thương trường và chiến trường đầy gió tanh mưa máu thì vẫn còn đó tình người ấm áp. Càng đọc, độc giả càng bị lôi cuốn vào câu chuyện của Cảnh Giang Long với tầng tầng lớp lớp âm mưu dương mưu và rất nhiều triết lý khiến độc giả phải suy ngẫm để từ đó nhìn lại bản thân mình. Mời quý độc giả cùng đến với cuộc phiêu lưu đầy màu sắc của Cảnh Giang Long. *** Đầu xuân, khí trời ấm lại, vạn vật khôi phục. Hậu viện Cảnh phủ, trong một gian Phật đường an tĩnh trang nhã. - Lão phu nhân, người sốt ruột như vậy, có phải đã bức tiểu thiếu gia quá rồi hay không? Một phụ nhân trung niên mặc áo vải bông lục sắc đang quỳ gối trên sàn nhà lạnh như băng, không dám ngẩng đầu, biểu hiện trên mặt có chút phức tạp, cố gắng cả gan mở miệng hỏi. Bên cạnh tượng Phật toàn thân bằng vàng, bầy một lư hương ba chân bằng vàng sậm, phía trên châm hương nến, sương khói màu lam nhạt lượn lờ lên không, mùi đàn hương có thể nâng cao tinh thần, tỉnh đầu óc tràn ngập cả gian phòng. Ở ngay phía trước tượng Phật, một lão bà đang quỳ, tóc búi cao, tóc mai bên tai đã có nhiều điểm sương trắng. ... Mời các bạn đón đọc Đại Quốc Tặc của tác giả Phó Kỳ Lân.
Phù Lam - Giá Oản Chúc
Nam chính của câu chuyện hôm nay là người đặc biệt nhất mà tôi từng biết trong suốt ngần ấy năm chinh chiến trong thế giới ngôn tình. Không phải vì anh thâm tình đẹp trai nhưng mang thân hình “cò hương”, cũng không phải vì anh mồm miệng tép nhảy, nói lời sắc như dao cạo, càng không phải vì anh có một quá khứ trắc trở huy hoàng và một trái tim đầy nhân hậu, mà là do anh là nam chính đầu tiên nghiện ma tuý nặng. Mà không phải do tình thế bắt buộc, là anh tự nguyện TT.TT. Doãn Tiểu Đao là một cô gái từ nhỏ lớn lên ở võ quán vùng sâu vùng xa, đầu óc hết sức ngây thơ nhưng thân thủ lại nhanh nhẹn như sóc. Một ngày nọ, võ quán nhà cô nhận được một mối làm ăn kì lạ, đó là làm vệ sĩ cho nhị thiếu gia nhà họ Lam - Lam Diệm. Doãn Tiểu Đao xung phong “hạ phàm”, nhưng khi gặp mặt Lam Diệm, cô mới biết mình bị lừa rồi.  Lam Diệm thiếu gia gì chứ, anh ta chính là một con nghiện hạng nặng, một tay chơi bời lêu lổng không nghề nghiệp không học thức. Cực chẳng đã tiền nhận rồi, việc cũng hứa, con gái nhà họ Doãn phải giữ đúng chữ tín. Cô tự nhủ với mình, chỉ ba tháng thôi, chịu đựng ba tháng là sẽ được giải thoát. Vậy là từ ngày đó nhà họ Lam có một hình ảnh kì dị như sau xuất hiện: Một người đàn ông đẹp trai nhưng gầy, yếu ớt đi trước, đằng sau lẽo đẽo theo sau một cô gái “vai hùm lưng gấu”, người trước thì tự chửi tự nghe, người sau thì im thít như thịt nấu đông.  Doãn Tiểu Đao bắt đầu cuộc sống “không rời một bước” Lam Diệm, trừ khi anh ta đi vệ sinh. Lam Diệm vốn là cậu hai nhà họ Lam, tiền bạc không thiếu, nhưng sự thật lại khác xa. Lam Diệm nghiện ma tuý nặng, mà người cung cấp hàng trắng cho anh không ai khác chính là cậu anh cả - đại thiếu gia Lam Úc.  Doãn Tiểu Đao tuy ngốc nghếch nhưng cũng nhận ra có điều gì đó kì lạ trong mối quan hệ giữa những người trong nhà họ Lam. Lam Úc ngoài mặt thì quan tâm Lam Diệm, trên thực tế lại hết lần này đến lần khác đẩy em ruột tới “chỗ chết”. Còn bản thân Lam Diệm cũng rất kì lạ, rõ ràng là một kẻ nghiện, rõ ràng không thể sống thiếu ma tuý, nhưng dường như anh không hề muốn hít thứ thuốc trắng ấy dù chỉ một chút.  Ba tháng chung sống với Lam Diệm, Doãn Tiểu Đao nhận ra một điều, rằng kẻ mạnh mồm mạnh miệng, lại hay nói lời “chua ngoa” Lam Diệm hoá ra lại rất ấm áp, đúng kiểu ngoài cứng trong mềm. Anh ta còn nấu ăn rất ngon, lại quan tâm, bảo vệ người khác. Doãn Tiểu Đao khoẻ hơn anh ta không chỉ mấy lần, thế nhưng đứng cạnh anh, cô có cảm giác như một người con gái thực sự, được săn sóc, chiều chuộng và yêu thương.  Nhưng hạnh phúc quả thật không dễ dàng, nhất là với những người đặc biệt như Lam Diệm và Doãn Tiểu Đao. Khi Lam Diệm chấp nhận cai nghiện ma tuý, khi tình yêu giữa hai người bắt đầu nảy nở rồi thăng hoa, thì khó khăn lại ập đến. Bí mật của gia tộc họ Lam bị phơi bày. Hoá ra, Lam Diệm chỉ là người thế thân cho “cậu hai” thực sự, là con cờ trong ván bài những kẻ cầm đầu bày ra.  Lam Diệm tên thật là Lam Tứ, bố mẹ đều đã mất, mà đặc biệt mẹ của anh chính là chết vì bị ma tuý hãm hại. Lam Tứ (từ giờ sẽ gọi anh bằng tên này nha) căm thù ma tuý đến tột cùng, nhưng chỉ vì một lời hứa hẹn giả dối của cấp cao Lam thị rằng sẽ tiêu diệt ổ ma tuý mà Lam Tứ đã chấp nhận dấn mình vào con đường thế thân mạo hiểm. Cho đến khi gặp Doãn Tiểu Đao, nhìn thấy hình ảnh hồn nhiên và mộc mạc của cô, anh mới thấy hối hận vì đã dính vào thứ thuốc độc ấy. Doãn Tiểu Đao không thích những kẻ nghiện, Doãn Tiểu Đao đã hứa sẽ yêu anh nếu anh bỏ được ma tuý. Vì vậy Lam Tứ lại gắng gượng đứng lên, làm lại từ đầu.  Nhưng nhà họ Lam làm sao có thể dễ dàng tha cho Lam Tứ một con đường sống. Lam Tứ vốn là một con sói, dù bị nuôi như thỏ thì có một ngày sói vẫn sẽ cắn người. Để bảo vệ hạnh phúc mới chớm của mình và Doãn Tiểu Đao, Lam Tứ quyết tâm đối đầu với anh em nhà họ Lam một lần cuối cùng.  Trải qua bao phen thử thách, thậm chí ngăn cách giữa sự sống và cái chết chỉ trong gang tấc, cuối cùng thì Lam Tứ cũng đã thành công lật đổ nhà họ Lam cùng với tổ chức phân phối ma tuý. Để đánh đổi lại, thân thể anh cũng trở nên kiệt quệ. Nhưng có hề gì, bởi đã có Doãn Tiểu Đao, người duy nhất trên thế giới này luôn tin tưởng anh dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa… “Ý trung nhân của hắn là một vị anh hùng cái thế. Có một hôm, nàng sẽ mặc thánh y giáp vàng, chân đạp mây ngũ sắc đến đây cứu hắn.” (*) Truyện không ngắn không dài, lúc đầu thì tưởng như ngược mà hoá ra lại là sủng văn ngầm. Nam chính Lam Tứ là một người vỏ cứng ruột mềm, thích nghe nói ngọt, thích bị ngược, cũng thích tự ngược mình. Điểm tốt là anh tụ hợp mọi điểm tốt của nam chính ngôn tình, từ thâm tình đẹp trai cho tới thông minh, mồm mép lanh lợi, trí tuệ siêu phàm. Còn điểm xấu là không có một nam chính nào lại bê tha và “bám váy” như anh. Bị bắt cóc – đã có Doãn Tiểu Đao đến cứu. Bị ám sát – đã có Doãn Tiểu Đao bảo vệ. Về thăm nhà gái ư, không cần giỏi võ, nấu được cơm là auto được nhận.  Truyện có những đoạn hài cười ra nước mắt, lại có những khúc buồn khóc huhu ngay được. Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện có nội dung mới mẻ đổi gió thì “Phù lam” chính là tác phẩm thích hợp nhất.  ___________ (*) Trích dẫn trong bản edit Review by #Huyên Tần Bìa: #Trắng Tiệp Dư Mời các bạn đón đọc Phù Lam của tác giả Giá Oản Chúc.