Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Những Miền Linh Dị - Nhật Bản

Lần theo dấu kẻ thù, hai người bạn tìm sang Nhật Bản, nào ngờ, lại bước nhầm lên con tàu ma ám, tiếp tục những trải nghiệm kinh hoàng trên biển. Nhật Bản chào đón họ với những truyền thuyết kỳ bí rùng rợn. Đảo Miyajima với thế trận cột đèn âm sát và cổng Otorii huyền thoại trên sóng nước, ma khói núi Rokko, yêu tinh cáo đỏ núi Phú Sĩ... Theo suốt chặng đường phiêu lưu là những cuộc gặp gỡ gay cấn với những người đàn bà bị rạch miệng Kuchisake-onna, thằng bé đèn lồng, thủy quái Kapka, người mèo Bekeneko, và mối tình đầy tuyệt vọng với một nữ thuật sĩ xinh đẹp. *** Bộ sách Những Miền Linh Dị gồm có: Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan Những Miền Linh Dị - Tập 2: Nhật Bản Những Miền Linh Dị - Tập 3: Ấn Độ Những Miền Linh Dị - Tập 4: Hàn Quốc ... *** “Anh Takahashi, anh có biết hôm ấy tôi sợ thế nào không?” Y tá Tonomi vừa giúp Takahashi thay băng xong. “Thấy anh bê bết máu me xông vào, tôi lại cứ tưởng là gặp ma giữa ban ngày cơ đấy.” “Làm phiền cô quá.” Takahashi gắng gượng cúi rạp người xuống, bỗng thấy đầu óc choáng váng. “Anh cứ nằm yên đừng cử động.” Tonomi vội vàng đỡ lấy Takahashi. “Mà anh Takahashi, anh làm thế nào mà đầu anh lại thành ra nông nỗi này?” Takahashi gượng cười lắc đầu, thầm nghĩ: “Việc này sao có thể nói với cô được!” Ba ngày trước... Tuy đầu thu còn nóng, nhưng trên sân thượng tầng 27, gió thổi vù vù lạnh ngắt. Takahashi di chân dụi tắt đầu mẩu thuốc lá cuối cùng, lập cập đúng dựa lan can. Đứng đây nhìn xuống, xe cộ trên đường chẳng khác gì đàn kiến dày đặc di chuyển thành dòng. Một cơn gió mạnh ập đến khiến Takahashi loạng choạng. Nhưng anh không hề thấy sợ, bởi vì, từ lâu rồi anh đã không còn muốn sống. Khủng hoảng tài chính, áp lực công việc, mồ côi cha mẹ, bị bạn gái đá, không trả được nợ, dường như tất cả mọi chuyện xui xẻo trên đời đều đổ cả lên đầu anh. Sống không hy vọng, chết quách cho xong. Hơn một tháng nay, suy nghĩ đó cứ trở đi trở lại trong đầu anh, và anh cũng đã nhiều lần tìm đến cái chết. Lần này, chắc là sẽ thành công. Takahashi gượng cười, nhắm mắt lại, dang tay từ từ ngả người về phía trước, thả cơ thể vào trong không trung. Cảm giác rơi tự do thình lình dừng lại, dường như có người chụp lấy chân anh, ngay sau đó là cảm giác đau choáng váng vì cú va đập. Khi mở mắt ra, anh thấy mình đang treo ngược giữa không trung, mép quần Jeans móc vào một cái móc sắt chìa ra ngoài lan can. Trèo trở lên trên, Takahashi chán chường ngồi phịch xuống nền xi măng, hét ầm lên như thằng điên. Dường như chỉ có vậy mới giải tỏa được Cơn uất ức trong lòng. Tại sao? Tại sao lại xui xẻo tới mức tự sát cũng thất bại? Từ lâu, Takahashi đã mất đi lòng tin với cuộc sống, anh đã thử đủ mọi cách thức để tự sát. Nhưng lần nào cũng vậy, cứ vào thời khắc cuối cùng lại xảy ra sự cố bất ngờ, kiểu gì anh cũng không thể chết được. Đang chuẩn bị thọc tay vào ổ điện, cầu dao đột nhiên đứt phựt. Cầm nắm thuốc ngủ trong tay, sờ đến bình nước thì không còn một giọt, vòi nước máy cũng không tài nào vặn mở được. Treo cổ thì đứt dây thừng. Cắt cổ tay thì sờ mãi chẳng thấy dao đâu, muốn đập lấy miếng kính thì kính chỗ nào cũng như kính cường lực, đập hết hơi cũng không cái nào vỡ. Nhảy cầu thì vừa uống mấy ngụm nước lịm đi, mở mắt ra đã thấy nằm thẳng cẳng trên bờ, mặc dù anh chẳng hề biết bơi... Giờ tới nhảy lầu cũng bị cái móc câu giữ lại! Tất cả các biện pháp có thể nghĩ ra được, anh đã thử suốt lượt, vẫn cứ không chết nổi. Trong cõi u minh như thể có ai đang bỡn cợt anh, bất kỳ việc gì anh muốn làm cũng đều thất bại, kể cả tự sát. Takahashi đấm ngực thình thịch, đôi mắt trợn trừng chợt liếc thấy đường ống dẫn nước chạy dọc tháp nước ban công thì nhảy bật dậy, cắm đầu lao thẳng vào đó. Trong cơn choáng váng, anh mơ hồ nghe có tiếng con gái kêu thét lên. Lúc tỉnh lại, trước mắt anh trắng lòa như tuyết. Cơn đau tại mũi kim truyền cắm trên tay khiến anh biết rằng mình chưa chết. Không biết kẻ rỗi hơi nào lại mò lên sân thượng vào đúng giờ làm việc để cứu anh. Cứ để anh chảy máu đến chết có hơn không! Takahashi đấm mạnh xuống giường bệnh. “Ồ? Anh Takahashi, trên cổ anh có nốt ruồi này!” Tonomi tò mò chớp chớp mắt. “Ở Edo quê tôi có một truyền thuyết nói về nốt ruồi mọc trên cổ đấy, anh có muốn nghe không?” Takahashi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là mười hai giờ đêm. Nếu Tonomi quay về phòng trực, vậy thì ở đây chỉ còn lại một mình anh. Anh luôn mang một nỗi sợ hãi khó hiểu với bệnh viện, nên khẽ gật đầu đồng ý. Tonomi kéo ghế lại gần, nhấc hai chân lên ghế, hai tay ôm gối ngồi thu lu như con mèo: “Nghe nói những người có nốt ruồi trên cổ là mang theo oán khí từ kiếp trước đầu thai đến kiếp này đấy.” Takahashi bất ngờ khi Tonomi bắt đầu bằng một câu chuyện rùng rợn đến vậy, anh vô thức sờ lên cổ, trong lòng dấy lên một nỗi thấp thỏm. Dưới đây là lời kể của Tonomi... Iwashima là võ sĩ nổi tiếng nhất thời Edo, chém đầu vô số địch thủ, đến năm mươi tuổi, được Thiên hoàng phong danh hiệu “Trảm vạn người”. Theo lý mà nói, lẽ ra Iwashima phải cảm thấy vui mừng mới đúng, nhưng ông ta càng ngày càng rầu rĩ. Là một võ sĩ lừng lẫy một phương, không có con nối dõi quả thực là một nỗi sỉ nhục to lớn. Tiếc thay thế thiếp đã sắp nhiều hơn cả nô bộc, nhưng lại chẳng ai có thể mang thai. Iwashima tìm suốt lượt danh y khắp cả nước, thậm chí mời cả tăng nhân, thầy âm dương làm phép, nhưng chẳng bà vợ nào có động tĩnh gì. Mọi người đều xì xào rằng do Iwashima sát nghiệp quá nặng nên gặp quả báo, tuyệt tử tuyệt tôn. Những lời này đến tại Iwashima, ông ta đùng đùng nổi giận, xách thanh kiếm võ sĩ do Thiên hoàng ngự ban giết sạch tất cả những kẻ phao tin đồn nhảm, chặt đầu treo trên tường quanh phủ võ sĩ cho đến khi bị gió hong khô thành một đống thủ cấp quắt queo. Từ đó, không ai còn dám nói ra nói vào nữa. Càng đáng ngạc nhiên hơn là chúng một năm sau, phủ Iwashima bỗng giăng đèn kết hoa chuẩn bị ăn mừng con trai Iwashima đầy trăm ngày. Tin này khiến cả thành Edo chấn động. Sao trước đó chưa bao giờ nghe thấy mảy may động tĩnh mà giờ Iwashima lại đã có con trai rồi? Có người nhiều chuyện tình lúc người nô bộc nhà Iwashima là Kenjiro ra phố mua đồ liền kéo anh ta vào uống rượu, đến khi ngà ngà liền tìm cách dò hỏi. Kenjiro đang ngất ngưỡng lập tức tỉnh như sáo, xua tay rối rít hoảng loạn bỏ đi ngay. Điều này càng khiến mọi người đoán già đoán non. Thế là tin đồn lan khắp, nói rằng Iwashima bị thương trong chiến trận không thể sinh con, đứa trẻ, Hideo, chắc chắn là do tiểu thiếp của Iwashima dan díu với người khác sinh ra. Tin đồn truyền tới tại Iwashima, Iwashima chỉ cười, chẳng buồn đếm xỉa. Nhưng mấy hôm sau đã thấy thêm một cái thủ cấp nữa trên tường, là đầu của Kenjiro. Máu nhỏ xuống tường, khô đặc lại như một đạo bùa kỳ dị. Tiệc đầy trăm ngày của con trai Iwashima cuối cùng cũng tới, hầu hết các võ sĩ trong thành Edo đều tới chúc mừng, đương nhiên cũng có nhiều người tìm đến để hóng tin. Iwashima chẳng quan tâm, ai tới cũng vui vẻ đón tiếp. Rượu quá ba tuần, người thiếp mới cưới năm ngoái là Koyomi liền bế con ra. Trên khuôn mặt bụ bẫm xinh xẻo của đứa bé loáng thoáng mấy phần giống Iwashima. Sự nghi ngờ liền tiêu tan, mọi người nhiệt tình chúc mừng Iwashima, Iwashima cũng uống tới tuý luý. Nhưng không ai chú ý tới vẻ ai oán thể thiết trong nụ cười của Koyomi. Thời gian vùn vụt trôi qua, Hideo đã sắp bảy tuổi, càng lớn càng tuấn tú và giống Iwashima. Những đứa con ra đời vẫn không hề giảm bớt tính hiếu sát của cha nó. Cứ cách một khoảng thời gian, trên tường nhà lại có thêm cái đầu người mới. Người qua kẻ lại ai thấy cũng khiếp sợ, nhưng vì trí tò mò cố hữu, nên thường kéo nhau đến xem bức tường như một “kỳ quan”. Tuy nhiên cũng có người tinh ý phát hiện ra, từ sau tiệc trăm ngày, không ai còn nhìn thấy Koyomi - mẹ của Hideo nữa. Nô bộc trong nhà Iwashima đều nhớ kỹ một mệnh lệnh: tuyệt đối không được bén mảng tới hậu viện, bằng không lập tức chém đầu. Nhưng vẫn có gã nô bộc gan lì lên tới gần hậu viện nghe ngóng, ngay hôm sau liền bị Iwashima lột da sống. Từ đó trở đi, khu hậu viện giống như một Iwashima thứ hai, vừa nhắc tới đã khiến mọi người tái mặt. Không ai biết bên trong khoá nhốt thứ gì. Nhưng sợ thì sợ, trong phủ võ sĩ vẫn xì xầm đồn đại, trước khi chết, người nô bộc bị lột da không ngừng làm nhảm: “Ma, ma...” Và cứ tới đêm khuya ngày đầu tháng và cuối tháng, bầu trời không trăng, trong hậu viện lại vọng ra những tiếng “thịch... thịch...” kỳ quái, giống như có ai đang đi lại, bước chân rất nặng nề. Một hôm, Hideo ra phố chơi trong vòng vây kín mít của rất nhiều nô bộc. Ngẫu nhiên gặp một thầy âm dương vấn du bốn phương, vừa nhìn thấy Hideo, ông ta đã chỉ vào nốt ruồi trên cổ cậu bé nói: “Người có nốt ruồi này mang theo oán niệm và ký ức của kiếp trước, không biết là ai mà gây ra sát nghiệp nặng nề đến thế?” Tuy thầy âm dương ở Nhật Bản rất được trọng vọng, nhưng đám nô bộc vẫn bắt lấy ông ta đánh cho một trận thậm tệ. Thầy âm dương thì không được gây thù kết oán với người bình thường. Sau khi lau sạch máu me, ông ta dò hỏi được đứa trẻ là con trai của Iwashima “Trảm vạn người” , liền hỏi han tìm tới tận phủ của ông ta. Khi nhìn thấy hàng dãy đầu người quắt queo treo lủng lẳng trên tường, thầy âm dương liền bật cười vang: “Ha ha! Quả báo sắp tới rồi!” Nói xong, ung dung bỏ đi. Sự việc nhanh chóng đến tai Iwashima, ông ta chau mày, cầm thanh kiếm katana trong tay, lẩm nhẩm tính toán: “Còn một tháng nữa là đến sinh nhật của Hideo, còn một tháng nữa!” Nhưng quả báo mãi chưa thấy đến như lời thầy âm dương dự báo, phủ võ sĩ sóng yên gió lặng thêm một tháng nữa, sinh nhật bảy tuổi của Hideo đã tới. Yến tiệc hết sức linh đình. Trong tiệc, Hideo cầm kiếm múa một bài, rồi chém chết một người nô bộc như sự tuyên bố trưởng thành, toàn bộ yến tiệc tưng bừng hoan hỉ. Mọi người lũ lượt chúc mừng Hideo có một người con trai tuổi nhỏ tài cao. Hôm đó, Iwashima uống rất nhiều, khi về phòng nghỉ đã là nửa đêm. Mọi người ai cũng ngủ say sưa, nhưng Iwashima vẫn tỉnh táo, cầm thanh kiếm võ sĩ lên, kéo từ gầm giường ra một cái bao, âm thầm đi tới trước cổng hậu viện, móc ra một chùm chìa khoá. Trong sân, lại vang ra những tiếng “thịch... thịch...” Iwashima nhếch mép cười, trong mắt lóe lên một tia hung ác. Ông ta mở khoá, chầm chậm gõ sợi xích gì sét quấn quanh cửa. “Két...” Cánh cửa bị đẩy mở. Trong sân hậu viện rợp bóng cây, có một người đang chậm chạp bước xung quanh một gốc đại thụ. Cứ đi mấy bước, bóng người lại vung chiếc dùi gỗ trong tay gõ vào thân cây. Chân hắn bị cùm khoá nặng trịch, áo quần rách nát gần như không che nổi cơ thể da bọc xương, từ xa nhìn lại, chẳng khác gì một bộ xương biết đi đang lòng vòng dưới ánh trăng trắng bệch. “Đại nhân, xác người và da người hôm nay đâu?” Bộ xương lắng tai nghe rồi ngẩng đầu “nhìn” sang Iwashima. Đằng sau bộ tóc dài rối bù dính bết là hai hốc mắt đen ngòm không còn ánh sáng. “Một lần cuối cùng này nữa thôi, con trai đại nhân sẽ biến thành người... Koyomi, Koyomi vẫn khoẻ chứ?” “Tất nhiên là khoẻ.” Iwashima lạnh lùng đáp, tiện tay ném cái bao xuống trước mặt con người da xương đó. Từ trong bao lăn ra một người đàn bà béo tròn nhưng bẩn thỉu cáu ghét, cơ thể trần truồng sặc mùi phân và nước tiểu. Vừa nhìn thấy bộ xương, người đàn bà há miệng định hét lên, nhưng không thể phát ra thành tiếng. Trong cái miệng há hốc không còn thấy lưỡi, và trên cổ có một vết thương ở ngay thanh đới. Hai tay hai chân bà ta mềm nhũn không thể cử động, gân tay gân chân đã đứt từ lâu. Bộ xương sờ vào người đàn bà béo tròn, hỏi: “Đại nhân, lần này là sống à?” Mời các bạn đón đọc Những Miền Linh Dị - Tập 2: Nhật Bản của tác giả Dương Hành Triệt & Thúy Hương (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thập Niên 70 - Đoán Mệnh Sư
Thể loại: Trọng sinh, Xuyên không, Huyền học, Linh dị, Hài hước, Truyện sủng, Thị giác nam chủ, Bình dân sinh hoạt…  Văn án: Văn Trạch Tài là một thầy đoán mệnh, tức vừa là thầy tướng vừa là thầy tử vi. Thầy tướng là xem tướng mạo đoán vận mệnh. Thầy tử vi là dựa vào các thuật bói toán để tiên đoán tương lai và hoá giải kiếp nạn.Văn Trạch Tài vừa tỉnh dậy đã phát hiện mình xuyên về thập niên 70 trở thành một nam thanh niên trí thức. Điều đáng nói nam thanh niên trí thức này vốn là một gã chó chui gầm chạn, lại còn hay đánh vợ đánh con, có thể nói không có khốn nạn hơn chỉ có khốn nạn nhất! Thở dài ngao ngán, đã tới nước này Văn Trạch Tài chỉ còn cách tự lực cánh sinh, dùng chính nhân phẩm của bản thân làm thay đổi cách nhìn của mọi người, đồng thời dựa vào bản lĩnh đoán mệnh giúp người nhà thoát nghèo làm giàu. “Văn thanh niên trí thức trong thôn mấy người còn đánh vợ con không?” “Cái gì mà Văn thanh niên trí thức, giờ người ta đã là Văn đại sư rồi!” “Hả?!” Chú ý: 1. Thị giác nam chủ. 2. Nam chủ là đại sư đoán mệnh, từ trong thôn cho đến trong thành. 3. Niên đại văn tư giả thiết hư cấu nhiều, dân thích săm soi không nên vào, hy vọng mọi người vui vẻ đọc truyện. Tag: Trọng sinh,Ngọt văn,Sảng văn,Niên đại văn Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Văn Trạch Tài ┃Cái khác: Sinh hoạt bình dân, ngọt văn,.... *** Tóm tắt: Văn Trạch Tài, một thầy đoán mệnh ở thế kỉ 21, trọng sinh về thập niên 70 và xuyên vào thân xác của một nam thanh niên trí thức. Nam thanh niên này vốn là một kẻ tệ bạc, đánh vợ đánh con, khiến cả thôn đều ghét bỏ. Văn Trạch Tài quyết tâm thay đổi bản thân, dùng năng lực đoán mệnh của mình để giúp người nhà thoát nghèo làm giàu, đồng thời lấy lại thiện cảm của mọi người. Đánh giá: Truyện có cốt truyện khá ổn, với sự kết hợp hài hòa giữa yếu tố trọng sinh, xuyên không, huyền học, linh dị và hài hước. Văn Trạch Tài là một nhân vật đáng yêu, có tính cách lương thiện và luôn cố gắng hết sức để thay đổi bản thân. Anh cũng là một thầy đoán mệnh tài giỏi, có thể giúp mọi người giải quyết những vấn đề trong cuộc sống. Các nhân vật phụ trong truyện cũng được xây dựng khá tốt, mỗi người đều có những nét tính cách riêng và góp phần tạo nên sự thú vị cho câu chuyện. Ưu điểm: Cốt truyện ổn, có sự kết hợp hài hòa giữa các yếu tố. Nhân vật chính đáng yêu, có tính cách lương thiện. Các nhân vật phụ được xây dựng tốt. Truyện có nhiều tình tiết hài hước, mang lại tiếng cười cho người đọc. Nhược điểm: Một số tình tiết hơi phi lý, không hợp với thực tế. Kết luận: Thập Niên 70 - Đoán Mệnh Sư là một truyện khá hay, phù hợp với những bạn yêu thích thể loại trọng sinh, xuyên không, huyền học, linh dị và hài hước. Đánh giá điểm: Nội dung: 8/10 Nhân vật: 7/10 Tình tiết: 7/10 Nghệ thuật: 6/10 Tổng điểm: 7/10 *** Vừa có chút ý thức, âm thanh đầu tiên dội vào tai Văn Trạch Tài là tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ. Anh bất trí bất giác cau chặt mày, thử cử động ngón tay xem thế nào, ui cha…đau quá! Đau toàn thân…đặc biệt là phần đầu! Văn Trạch Tài dùng sức hít sâu một hơi rồi mở bừng hai mắt. Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng quát tháo ầm ĩ của một người đàn bà lớn tuổi: “Năm đó cha mẹ đã không đồng ý chúng mày lấy nhau, nhưng mày nhất định không nghe, khăng khăng đòi gả cho bằng được. Bây giờ nhìn đi, nhìn xem hai mẹ con mày đang sống như thế nào, hả? Con ơi là con, cháu ơi là cháu, con cháu khổ sở như này thử hỏi một mai cha mẹ chết đi làm sao nhắm mắt được đây?” Rõ ràng người đàn bà đang vô cùng kích động, không chỉ đau lòng vì thương con thương cháu mà còn giận điên bởi cái đứa con gái qua vô tri ngu muội này. Cơn đau trên đầu khiến Văn Trạch Tài hít thở khó khăn, cả người như cạn kiệt sức lực, muốn nhấc tay lên cũng không nổi, chỉ có thể nằm im nhìn chòng chọc lên nóc nhà. Nhưng! Không nhìn thì thôi, nhìn kỹ mới phát hiện ra vấn đề, một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng đó là… anh đang nằm trong một gian nhà lá xiêu xiêu vẹo vẹo tưởng chừng sắp sập đến nơi! âm thanh ồn ào ở bên ngoài vẫn chưa dứt, lần này tới lượt một người đàn ông lên tiếng: “Con nhìn đi, Hiểu Hiểu gầy trơ cả xương, rồi nhìn những vết thương trên người con đi. Như thế này mà vẫn còn muốn sống cùng với cái tên táng tận lương tâm kia nữa hả?” Bởi vì giọng ông ta quá to quá hùng hổ khiến Văn Trạch Tài nằm trong này cũng phải giật mình đánh thót! Má ơi, tình huống máu chó gì đây? Ngay sau đó anh lại nghe thấy một giọng nữ khàn khàn cất lên: “Cha, mẹ, con sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại. Nếu Văn Trạch Tài còn đánh con một lần nữa, con sẽ lập tức ly hôn.” Ly hôn? Văn Trạch Tài vừa nghe thấy hai chữ này là cả người tê rần, trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng suýt chút nôn hết cả ra. Nhưng chưa kịp định thần lại thì trong đầu bỗng ập tới một loạt ký ức không thuộc về chính mình. Văn Trạch Tài, nam thanh niên trí thức tới từ Liêu Thành (1), tướng mạo đẹp trai, dẻo mồm dẻo miệng, có ăn có học. Vì vậy khi bị điều xuống nông thôn tham gia sản xuất, rất nhiều thôn nữ chưa lập gia đình tranh nhau để ý tới hắn. Là trai thành phố tất nhiên hắn cực kỳ dị ứng và coi thường những cô gái nông thôn quê mùa, ít học. Tuy nhiên ngờ đâu công việc đồng áng quá nặng nhọc, làm quần quật từ sáng tới tối mà hết ngày vẫn chưa hết việc, thế là hắn liền ngấp nghé con gái đội trưởng đội sản xuất, nếu có thể thành công chui vào làm rể nhà ông ta quả đúng là thượng sách. Kiên trì theo đuổi ròng rã suốt một năm trời, cuối cùng hắn cũng cưới được Điền Tú Phương về làm vợ. Nào ngờ thay sự tình không theo kế hoạch, sau khi kết hôn chẳng có bất cứ một đãi ngộ nào, hắn vẫn phải tiếp tục làm việc như thường. Văn Trạch Tài cảm thấy bực bội vô cùng, đã thế cái đám thanh niên trí thức cứ suốt ngày chế nhạo hắn trộm gà không thành lại còn mất luôn nắm thóc. Bực mình vì bị hố cộng thêm việc thấy cô vợ có thể làm được bảy phần công điểm mỗi ngày thế nên hắn bèn lươn lẹo giờ thủ đoạn hòng trốn việc. Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi qua, tới tận khi Điền Tú Phương hạ sinh cho Văn Trạch Tài một cô con gái xinh xắn, hắn vẫn không sửa đổi tính tình, thậm chí mỗi khi bực dọc trong người sẽ sẵn sàng thượng cẳng chân hạ cẳng tay với hai mẹ con. Sở dĩ hắn ra tay đánh vợ đánh con còn một nguyên nhân khác đó là lúc này bên trên ban hành chính sách mới, cho phép khôi phục thi đại học. Chỉ cần nghĩ tới chuyện thi đỗ đại học, quay trở về thành phố sống những ngày tháng ung dung tự tại là Văn Trạch Tài sướng rần người. Mỗi lần cao hứng hắn lại ra ngoài tìm đám bạn lưu manh uống rượu. Và lần này cũng vậy, khi hắn lết về được đến nhà thì người ngợm đã say mèm, nhìn thấy Điền Tú Phương đang lúi húi làm việc, Văn Trạch Tài càng thêm điên tiết, hắn lập tức lao vào đánh cô tới tấp. Thấy mẹ bị đánh, Hiểu Hiểu năm tuổi quýnh quáng chạy lại ôm lấy chân cha định ngăn cản. Ai dè Văn Trạch Tài giơ chân đá nó ngã lăn ra đất. Nhìn thấy con gái bị ngã, Điền Tú Phương dường như mất hết lý trí, cô lập tức lao vào phòng chứa củi rút lấy một thanh gỗ giáng thẳng xuống đầu Văn Trạch Tài. À, hoá ra là bị ăn đập! Rồi, giờ thì Văn Trạch Tài đã hiểu tại sao mình nằm ở đây rồi! Lúc này, ngoài sân bỗng nhiên im phăng phắc, không còn bất cứ tiếng mắng chửi hay khóc lóc gì nữa, chắc có lẽ vợ chồng Điền đội trưởng đã rời đi. Văn Trạch Tài một bên thầm mắng nguyên chủ quá khốn nạn, một bên nhắm mắt lại nhẹ nhàng nâng tay phải lên bấm đốt ngón tay, miệng lẩm nhẩm tự xem cho mình một quẻ. Tổ tiên của Văn Trạch Tài chính là đệ tử chân truyền của Chu Dịch, một môn phái đoán mệnh đã ở ẩn từ lâu đời. Và đây cũng chính là nghề kiếm cơm của Văn Trạch Tài ở thời hiện đại. Bấm một quẻ, Văn Trạch Tài phát hiện ra nguyên chủ chính là mình của kiếp trước- của kiếp trước- của kiếp trước- trước …trước… trước… nữa…. Chết tiệt! Hay cho một nam thanh niên trí thức tự nhận ba tốt, lừa quỷ à, Văn Trạch Tài giận tím tái mặt mày. Vậy nên khi Điền Tú Phương nín thở rón rén bước tới kiểm tra liền phát hiện Văn Trạch Tài đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt bi ai thống khổ. Điền Tú Phương hoảng hốt vô cùng, lắp ba lắp bắp mãi mới thành chữ: “Văn…Văn Trạch Tài…” Sợ hãi là đúng rồi vì một gậy này chính tay cô đánh xuống, nếu hôm nay Văn Trạch Tài chết có nghĩa cô đã phạm tội giết người, phải ngồi tù. Cô không sợ tội cũng chả sợ đi tù, cuộc đời này đã đủ thống khổ và tuyệt vọng rồi, có ngồi tù cũng chẳng vấn đề gì, nhưng còn con gái, con gái phải làm sao bây giờ? Văn Trạch Tài cố gắng khống chế tinh thần, hơi hơi nghiêng đầu nhìn đối phương. Trước mắt anh là một cô gái gầy gò tới đáng thương, tuy mặt mũi đang xám ngắt vì vừa trải qua một cú sốc kinh hoàng thì vẫn không che lấp được đường nét thanh tú cùng ngũ quan hài hoà. Sực nhớ tới thân phận hiện giờ của mình, tuy nói là kiếp trước của kiếp trước trước trước, nhưng phải công nhận mình khốn nạn thật, Văn Trạch Tài giật giật khoé miệng: “Tú, Tú Phương, có nước không?” Điền Tú Phương sửng sốt, đã nhiều năm, rất nhiều năm rồi cô không nghe Văn Trạch Tài kêu tên mình. Phút ngỡ ngàng qua đi, cô lập cập nói “Tôi đi lấy ngay” rồi xoay lưng hấp tấp chạy ra khỏi phòng. Văn Trạch Tài nặng nề khép mi mắt lại. Sau khi kết hôn, hai vợ chồng lập tức được phân gia ra riêng. Bố mẹ hắn ở thành phố biết chuyện con trai mình cưới một cô vợ nông dân thì vô cùng tức giận, thẳng thừng tuyên bố từ con, từ đó về sau không gửi cho hắn bất cứ thứ gì nữa. Không có tiền trong tay, hai vợ chồng đành nhờ bà con làng xóm hỗ trợ dựng tạm một căn nhà lá ba gian. Điền Tú Phương xuống bếp lấy nước rồi bưng tới đặt trên tủ gỗ cạnh giường, cô không đỡ anh ngồi dậy. Tủ gỗ không cao, dựa sát mép giường, Văn Trạch Tài chỉ cần duỗi tay ra là có thể dễ dàng lấy được chén nước. Văn Trạch Tài chậm rãi ngồi dậy, nhìn hai bàn tay Điền Tú Phương đang siết chặt lấy nhau, anh hỏi: “Hiểu Hiểu thế nào rồi?” Vì quá căng thẳng, Điền Tú Phương càng siết tay chặt hơn, thậm chí cô không dám nhìn thẳng mà rũ mắt đáp: “Nó ngủ rồi.” Ban nãy, anh trai Điền Tú Phương nghe tiếng Hiểu Hiểu khóc lạc cả giọng nên vội vã chạy sang xem có chuyện gì. Ai ngờ vừa bước vào sân, đập vào mắt anh là cảnh tượng vô cùng kinh hoàng, cháu gái khóc ngất, trên đầu em rể toàn máu là máu, em gái thì hoảng loạn ngồi bệt xuống đất. Điền Kiến Quốc lập tức ôm đứa bé tới bác sĩ trong thôn, cũng may thôn y nói không có gì đáng ngại. Sau khi về nhà con bé liền ngủ thiếp đi. “Là anh sai, xin lỗi em…” Văn Trạch Tài ngượng ngùng đỏ mặt nói lời xin lỗi. Nghe thấy câu này, Điền Tú Phương càng khiếp sợ hơn nữa. Nhưng chỉ trong tích tắc đột nhiên sực nhớ ra điều gì đó, cô bất giác lắc đầu cười khổ: “Anh không cần phải nói vậy, yên tâm đi, tôi và con gái sẽ không làm ảnh hưởng tới việc thi đại học của anh.” Dứt lời cô xoay người, liêu xiêu bước ra khỏi phòng. Văn Trạch Tài lúc này mới nhớ tới khi “hắn” đánh vợ và con đã nói rất nhiều lời khó nghe, chủ yếu là yêu cầu hai mẹ phải biết an phận, nếu dám kéo chân sau gây trở ngại việc thi đại học thì đừng trách hắn không khách khí. Chứ bình thường mày khách khí à?! Thằng khốn! Thở dài một hơi, Văn Trạch Tài bưng chén nước trên tủ gỗ đầu giường uống một hơi cạn sạch. Việc quan trọng bây giờ là phải dưỡng thương thật nhanh, rồi sau đó đối xử thật tốt với hai mẹ con Điền Tú Phương. Nói đến cùng thì kiếp trước kiếp này chung quy cũng chính là mình, tự mình gây nghiệt, không thể trốn tránh. Tuy phụ nữ chân yếu tay mềm nhưng nếu lấy hết sức ra thì cũng không đùa được đâu, tỷ như vết thương lần này của Văn Trạch Tài không nhẹ tí nào, phải ba ngày sau anh mới có thể xuống giường, chầm chậm đi lại hoạt động nhẹ nhàng trong sân. Liên tiếp mấy ngày nay, Văn Trạch Tài để ý thấy lịch làm việc của Điền Tú Phương đều kín mít từ sáng sớm tới tối mịt. Mỗi sáng thức dậy cô sẽ mang Hiểu Hiểu đi gửi ở nhà Điền đội trưởng đến tối mới đón về. Còn trong ngày, ngoài những lúc nấu cơm cô đều luôn chân luôn tay làm hết việc này tới việc kia, gần như không có thời gian nghỉ ngơi thư giãn. Thú thực khi thấy người phụ nữ vất vả quần quật cả ngày trời, tối về lại cặm cụi cơm nước cho mình, Văn Trạch Tài cảm thấy khó chịu cực kỳ. Mời các bạn mượn đọc sách Thập Niên 70 - Đoán Mệnh Sư của tác giả Túy Cai Ngoạn Tử.
Lạc Trong Núi Ai Lao
Gần đây giới giải trí nổi lên một làn sóng huyền học, vì vậy một chương trình giải trí thám hiểm đã được tổ chức. Tổ tiết mục mời hai đại sư phong thủy đến trấn giữ, một người là đại sư ở Hong Kong, một người là tôi. Tất cả mọi người đều cười nhạo tôi trẻ tuổi, bọn họ không biết, tôi là truyền nhân duy nhất của Địa sư. *** Địa Sư Kiều Mặc Vũ hệ liệt (hay còn gọi là Thiếu Nữ Địa Sư Hệ Liệt) là một hệ liệt tiểu thuyết ngôn tình hiện đại của tác giả Zhihu (Sữa Chua Vị Xoài). Hệ liệt gồm 17 tập, được xuất bản từ năm 2016 đến nay. Địa Sư Kiều Mặc Vũ kể về Kiều Mặc Vũ, một nữ sinh trung học có năng lực đặc biệt. Kiều Mặc Vũ là một cô gái xinh đẹp, thông minh và tài năng. Cô có khả năng nhìn thấy và điều khiển các linh hồn.  Các tập: 1/ Đại Chiến Tuyệt Sát 2/ Âm Thi Hồng Kông 3/ Hồi Dương Thảo 4/ Lạc Vào Núi Ai Lao 5/ Lời Nguyền Trong Ngôi Mộ Cổ 6/ Hang Rắn Ở Thành Phố Quỷ 7/ Trống Da Người Tây Tạng 8/ Quỷ Thành Phong Đô 9/  Thủy Hầu Tử Ở Hồ Bà Dương 10/ Đại Chiến Xuất Mã Tiên 11/ Giáng Đầu Sư Ở Quảng Tây 12/ Đại Chiến Dã Nhân Cốc 13/ Linh Hồn Của Bút Tiên 14/ Lâu Đài Ma Anh Quốc (Cùng Lục Linh Châu Khám Phá Lâu Đài Ma Ở Anh Quốc) 15/ Đại Chiến Âm Dương Sư 16/ Nữ Đồng Nghiệp Trà Xanh Bị Quỷ Ám (Kiều Mặc Vũ Là Khách Mời) 17/ Ngôi Sao Tái Sinh Đã Trở Lại Nhận xét Địa Sư Kiều Mặc Vũ hệ liệt là một hệ liệt tiểu thuyết ngôn tình hiện đại được đánh giá cao về nội dung và cách viết. Hệ liệt có cốt truyện hấp dẫn, nhân vật được xây dựng tốt và có nhiều tình tiết ngọt ngào, lãng mạn. Đặc biệt, hệ liệt đã khai thác một đề tài mới lạ là đề tài về địa sư, mang đến cho người đọc những trải nghiệm thú vị. Đánh giá Nội dung: 9/10 Nhân vật: 8/10 Cách viết: 8/10 Tổng thể: 8/10 *** Tôi tên là Kiều Mặc Vũ, là sinh viên năm nhất đại học Nam Giang, cũng là truyền nhân duy nhất của Địa sư lúc bấy giờ.   Địa sư, cổ đại gọi là thầy phong thủy nhưng không phải thầy phong thủy nào cũng được gọi là Địa sư.   Tục ngữ có câu, nhất đẳng Địa sư xem tinh đấu, nhị đẳng Phong thủy sư tìm thủy khẩu, tam đẳng tiên sinh dò đường đi*. Hiện tại, phần lớn người hành nghề trên thế giới này đều là thầy phong thủy bình thường. Ở cổ đại, những người có thể xem thiên văn, hiểu vọng khí thuật** đều nhậm chức ở Khâm Thiên Giám, cống hiến cho gia đình Đế Vương.   *Theo mình tìm hiểu thì đây là câu nói mô tả 3 cấp bậc của địa sư thời xưa. Trước khi xây dựng, xây mồ hoặc làm gì liên quan đến tâm linh, người tôi thường sẽ cần Địa sư, thầy phong thủy hoặc tiên sinh dò đường để nhìn trời đoán dị tượng, tìm cửa sông (nơi dòng nước bắt đầu chảy vào), và cần người dò đường tìm nơi tốt. Tùy theo trường hợp mà tìm người, Địa sư là cấp bậc cao nhất, có thể cân tất cả luôn.   **Vọng khí thuật là phương pháp quan sát chiêm tinh để đoán điềm lành và điềm dữ. Người tu luyện vọng khí thuật tới một trình độ nhất định thì sẽ cảm nhận được năng lượng "may mắn của trời đất" hay còn gọi là "vận khí", từ đó phán đoán được vận khí vượng hay suy để mà làm việc, đương nhiên họ cũng có thể xem cho người khác.   [Theo mình sưu tầm và tìm hiểu là vậy. Bạn nào có hiểu biết thêm về hai định nghĩa trên thì nhắn cho đảo nha, tụi mình sẽ bổ sung nè, xin cám ơn rất nhiều ^_^]   Tổ tiên họ Kiều nhà tôi chính là Giám Chính* Khâm Thiên Giám, cũng là môn chủ gia truyền của Phong Môn.   *Là chức quan ngũ phẩm, đứng đầu Khâm Thiên Giám. Các thứ tự lần lượt là Giám Chính (ngũ phẩm), Giám phó (lục phẩm), Ngũ quan chính (lục phẩm). Theo wiki.   Sau khi từ Tương Tây trở về, tôi đến nhà của hotboy Giang Hạo Ngôn ăn cơm. Tôi phát hiện bác cậu ấy cũng ở đó, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp.   Giang Hạo Ngôn giới thiệu với tôi, cô ấy tên là Triệu Tư Tư, là chị họ của cậu. Năm trước cô ấy mới debut, bây giờ là diễn viên vô danh tiểu tốt của giới giải trí.   Lần này hẹn tôi ăn cơm là muốn nhờ tôi hỗ trợ chị họ cậu.   Thì ra là khoảng thời gian trước, đài truyền hình Giang Nam làm một show bắt ma, họ đã đưa một loạt các ngôi sao trong giới vào thăm ngôi nhà ma, chương trình đã gây tiếng vang lớn trong một đêm. Chỉ trong vòng một đêm mà đã xuất hiện đủ các thể loại show dựng lên theo phong trào, nào là nhà ma này, nghĩa trang kia. Công ty của Triệu Tư Tư cũng không chịu thua kém, họ vội vã bày ra một show thám hiểm.   Show này mời sáu minh tinh, ba nam ba nữ cùng đi đến khám phá một địa danh nổi tiếng rùng rợn. Sự khác biệt của show này với các show khác chính là tổ tiết mục mời hai vị đại sư huyền học tham gia chung.   "Ài, bọn họ trẻ người non dạ, không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy mạo hiểm mới thú vị. Nhưng những người từng trải như chúng ta mới biết chuyện tâm linh không đùa được đâu. Kiều đại sư, tôi chỉ có một đứa con gái là Tư Tư, chỉ có ngài đi theo thì tôi mới yên tâm được."   Bác Giang thở dài, vừa nói lời chân thành vừa cầm tay của tôi, còn tiện thể nhét một tấm chi phiếu vào tay tôi nữa.   Tôi vốn muốn từ chối, cú điện thoại lần trước của Đồng Phúc Sinh kia vẫn còn khiến tôi như bị mắc xương cá trong cổ họng. Tôi vẫn luôn cảm thấy thằng nhóc này đang theo dõi tôi, sau này nó sẽ tiếp tục gây sự cho mà xem. Nhưng mà nhìn vào phần "tình cảm" của bác Giang trong tay, tôi chỉ đành gật đầu một cách khó xử.   Cũng không phải chỉ vì tiền bạc đâu, Triệu Tư Tư là một cô gái nhỏ vừa xinh đẹp vừa trẻ tuổi, tôi không đành lòng nhìn cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn.   "Kiều đại sư, nói lời phải giữ lấy lời. Bên phía trường học cứ giao cho tôi sắp xếp, tôi mua vé máy bay đi Vân Nam cho hai người."   Tôi sửng sốt, trong lòng hiện lên cảm giác bất an.   "Dì nói địa điểm thám hiểu ở Vân Nam hả? Chỗ nào ở Vân Nam vậy dì?"   Triệu Tư Tư: "Vân Nam, núi Ai Lao."   Mời các bạn mượn đọc sách Lạc Trong Núi Ai Lao của tác giả Zhihu (Sữa Chua Vị Xoài).
Trộm Mệnh
Người đã khuất tất có oan khiên, di nguyện cần hóa giải, người còn sống ắt có sân hận, buồn thương cần giãi bày. Âm dương cách biệt, tưởng chừng chỉ luân hồi chuyển kiếp mới có thể trả hết nghiệt duyên. Thế nhưng, có một người dường như đã bị Diêm Vương lãng quên - một người trải qua cả nghìn năm sóng gió mang trong mình sứ mệnh duy nhất - “trộm mệnh đổi mắt” cứu cả gia tộc thoát khỏi lời nguyền phục sinh. Nam Tinh là một “thầy trộm mệnh” , chỉ cần vật chủ còn mệnh, cô có thể hồi sinh bất cứ linh hồn người chết nào, cái giá phải trả cho cuộc giao dịch này là đôi mắt của kiếp sau. Chứng kiến sự đổi thay của biết bao triều đại, Nam Tinh vẫn là một cô gái tuổi đôi mươi, không bao giờ già đi, đồng nghĩa với việc chưa trả được thù, cô chưa thể chết. Trong hành trình thực thi sứ mệnh của mình, Nam Tinh đã gặp Khưu Từ - một chàng trai thời hiện đại, cũng mang trong mình những bí mật lớn lao. Định mệnh vốn luôn là một ẩn số, rốt cuộc họ là bạn hay thù? Đến cuối cùng, liệu Nam Tinh có tìm được kẻ thù, giải lời nguyền truyền kiếp của gia tộc và nếm trải cuộc sống như một người bình thường đúng như ước nguyện trải suốt nghìn năm qua của cô hay không? Hãy cùng bước vào thế giới bí hiểm của Trộm mệnh và dõi theo hành trình hồi sinh người chết của cô gái Nam Tinh. *** Chén rượu Thao Thiết đựng đầy tham dục, lư hương ngư văn đốt cháy phản bội, đèn lồng hình người nửa đêm du tẩu, đoạn hầu bảo kiếm vua ban...chúng nó đều là những mạng sống đã bị Diêm Vương quên lãng, mà người còn có thể trộm mà biết trộm loại mệnh này, gọi là Trộm mệnh sư.  Nam Tinh chính là một trộm mệnh sư, chuyên trộm mệnh đồ cổ cho người chết. *** Editor Review  Truyện là quá trình nữ chính săn lùng kẻ thù và tìm cách cứu gia tộc mình khỏi kiếp nạn ngàn năm có một. Truyện có yếu tố huyền huyễn nhưng vì bối cảnh hiện đại nên không được 'tiên hiệp phiêu phiêu' cho lắm. Nữ chính: Nam Tinh, là một món đồ cổ hơn 800 tuổi, vì mang sứ mệnh cứu cả gia tộc mới 'bị' sống lâu như vậy. Bà chị này có đặc điểm là rất đẹp, rất thông minh, rất lạnh, rất tỉnh, khô khan, bạo lực...nhưng giấu đằng sau vẻ ngầu lòi của bả là một trái tim thiếu nữ mong manh dễ vỡ đã sắp hóa đá do độc thân quá lâu và một tấm lòng lương thiện ngất ngưởng do được nuôi dạy quá tốt, nói chung là cụ bà luôn mang tôn chỉ là chuyện mình thì mình lo, lo xong rồi rút quân, nói càng ít càng tốt, cách tránh né phiền phức tốt nhất là đừng đi cửa chính mà hãy nhảy cửa sổ dù đang ở tầng 2...tôn chỉ luôn suôn sẻ cho đến khi gặp nam chính...Nghề của nữ chính là trộm mệnh sư, nghĩa là người dùng bí thuật gọi hồn người chết lên vài phút theo yêu cầu người nhà để hoàn thành một yêu cầu nào đó của người nhà người chết, việc này được thực hiện thông qua một món đồ cổ có quan hệ với chuyện đời của người chết. Ngầu hết biết luôn, nhưng cái giá phải trả thì khá là thốn! Trộm mệnh ở đây không phải mệnh người, mà là mệnh của đồ cổ. Nam chính: Khâu Từ, tất nhiên là trẻ hơn nữ chính 700++ tuổi vì sinh sau đẻ muộn đến mấy đời, nhưng điều này không cản được việc độ tò mò của anh dành cho nữ chính tăng vọt sau vài lần chạm mặt rất trùng hợp. Anh cũng đi săn đồ cổ, nhưng chỉ tìm để ngó một cái thôi, ko mua ko bán ko chôm chỉa gì hết, vì anh cũng mang một sứ mệnh do người nuôi anh cũng là sư phụ của anh giao cho trước khi chết. Anh trai khá đáng yêu, vô cùng tốt tính, mặt dày, bảnh trai (cái này thì đến tuốt mấy chương sau mới biết), tính cách rộng rãi trong sáng lương thiện như ánh mặt trời, nên dù cầm tinh con đỉa, cụ Tinh cũng không nỡ đạp bẹp do không nhẫn tâm được. Anh được sinh ra là để hâm nóng trái tim của nữ chính, hỗ trợ cụ ấy trên con đường báo thù, hmmm, đại loại là vậy, có thể coi anh là con rể nhặt được nuôi từ bé của Nam gia.  Nữ phụ: không có, may quá a. Nam phụ: có hai anh, lên sàn nửa sau của truyện, nhưng sức chiến đấu dành tình cảm của nữ chính thì gần như bằng 0, à thật ra là bằng 0 luôn, vì nữ chính căn bản ko có một cái cặn tình cảm gì với hai anh này, và chị từ chối cũng rất là huỵch toẹt, hai anh như hai bông hoa trên đường nữ chính đi qua, một anh là bông vạn thọ phơi khô rất đáng ghét, anh còn lại là hoa oải hương rất dễ thương, nhưng rất tiếc nữ chính không thích hoa. Theo chị thì hoa nếu A Từ tặng thì chị vẫn sẽ không thích, nhưng chắc là sẽ không lấy thùng rác làm bình cắm, cho nên mọi người tự suy đoán số phận của mấy bó bông không phải A Từ tặng kia đi ha.  Truyện được chia làm nhiều quyển, mỗi quyển là một vụ trộm mệnh, vụ nào cũng có mùi bi kịch, chỉ là không phải về cặp nam – nữ chính nên lão còn chấp nhận được?! Có thể coi bộ này như việc nam nữ chính xuyên nhanh về từng thời và cùng nhau coi một bộ phim tình cảm cẩu huyết SE với công nghệ 4D, nghe từng câu chuyện kể, thổn thức một chút rồi dẹp đường hồi phủ. Truyện có vài chi tiết hơi ghê rợn nhưng lão từ chối liệt nó vô thể loại kinh dị, vì nó không kinh dị lắm theo thang đo của lão, mà lão nhát cáy lắm nghe.  Truyện nhìn chung khá nhẹ nhàng, rất là đề cao tình cảm gia đình, tình tiết A Từ trêu chọc Tinh Tinh đáng yêu, nhân vật phụ cũng vô cùng đáng yêu (lão hết vốn từ rồi hay gì?!), có Đào lão bản nè, con golden retriever mà vì nó A Từ bị Tinh Tinh 'ghét bỏ' nè, hai mảnh giấy Hắc Bạch tùy tùng rất có cá tính của Tinh Tinh nè, và hai chú cá Âm Dương hiền hậu của A Từ nữa. Ông cố của Đào lão bản phải gọi Tinh Tinh là cụ nhưng ông vẫn lo cho Tinh Tinh như cháu gái mình, một ông nội nhà vườn đúng nghĩa, dù bản lĩnh nhìn đồ cổ của ông thì không hề nhà vườn chút nào. Đoạn cuối truyện có vài cái twist cũng ổn, kết thúc khá mỹ mãn bình an tươi sáng hài hòa tốt đẹp, có điều lão tìm không ra phiên ngoại. Thực ra khi lão làm bộ này là vừa làm vừa đọc luôn, cho tiện, không phải đọc hết mới làm như hai bộ trước, lý do thì nhiều lắm: concept của nó khá ngộ, lão muốn thử sức edit ngôn tình hiện đại, lại thấy nữ chính suy nghĩ có chút giống mình nên tự nhiên đồng cảm dâng trào ào ạt (ý là cái khoản ế mốc lâu năm với EQ thường xuyên rớt mạng thôi, còn mấy cái khác thì không dính biên), à rồi cũng có vài lý trấu nữa nhưng thành thật mà nói thì bộ này ko quá sảng như lão muốn, mạch truyện cứ đằm đằm. Về logic của truyện thì có lẽ lão đã đọc qua nhiều bộ logic mạnh mẽ rõ ràng hơn nên ở bộ này cảm thấy nhân vật hiền quá! Đọc bộ này cảm giác như làn gió nhân văn cứ thổi phiu phiu vào bản mặt đồ tể của lão.  Chẳng qua...sau khi làm xong bộ này thì lão cảm thấy mình không hợp với việc edit ngôn tình hiện đại cho lắm, đặc biệt là edit vì sở thích, (vì tiền thì khác nhoa xxx), chỉ vì phần xưng hô quá phiền phức, đây coi như là một lời nhá hàng cho những ai nhảy hố, vì có thể cách xưng hô mà lão edit không hợp miệng của vài người, cơ mà khổ lắm các tình yêu oyyy, đổi kiểu gì cũng thấy nó sao sao đó! Vì bối cảnh, tính cách của nam và nữ chính nên lão không thích lối xưng hô 'anh iem' hay 'tôi iem' như kiểu tổng tài bá đạo và tình nhân bé nhỏ (à thực ra lão ko đọc nổi thể loại này hô hô)! Mà 'ni wo' thì có nghĩ thành 'mày tao' cũng ko sao hả, có rất nhiều không gian để phăng! Dù sao tình cảm của nam nữ chính cũng rất ngọt, rất thơm, rất nhẹ nhàng! Chúc mọi người vừa miệng =)) *** Khi Tôn Phương bước ra từ gian nhà nhỏ cũ nát, trên những ngọn núi xanh ở phía xa xa, mặt trời đã muốn nhô lên. Đến khi hắn cài xong túi trên eo, ngẩng đầu lần nữa, thái dương đã lộ ra phần đầu, như một phiến quạt màu vàng nửa mở, thoáng chốc cả dãy núi đều phủ màu vàng.   Tôn Phương đón ánh nắng sớm chói chang, hơi híp mắt, trước mắt như tràn ngập vàng mảnh bị đập vụn.   Hắn cầm mâm đào treo trên cái kệ bằng trúc bên ngoài, chuẩn bị đi vào khe suối trong lòng sông, giờ này, nhất định đã có nhiều người đi đến đó rồi.   Giờ này...hắn quay đầu lại nhìn về gian phòng nhỏ xiêu vẹo đằng sau.   Phía sau có mười bảy mười tám gian nhà gỗ nhỏ, là những người đào vàng* trước đây để lại, hắn và muội muội chọn hai gian để ở, Tưởng Chính cũng chọn một gian, ở ngay cách vách.   *nguyên văn truyện là Đào kim khách   Nhưng tối hôm qua Tưởng Chính cùng muội muội không trở về.   Làm ca ca kiêm bạn tốt hắn hiểu rõ, có mặt hắn, Tưởng Chính và muội muội cảm thấy rất bất tiện. Dù sao ở núi Bảo Châu này phòng cũ nhiều, bọn họ lâu lâu cũng sẽ ra bên ngoài ở một đêm.   Đối người trẻ tuổi tới nói, vừa mới lạ vừa vui. {LAOHU}   Tôn Phương ngừng suy nghĩ, cái gì mà người trẻ tuổi, khẩu khí như một lão yêu quái, hắn rõ ràng cũng còn rất trẻ, không phải mới 16, nhưng tốt xấu gì tuổi cũng mới 28, một cái tuổi còn rất thanh xuân.   Hắn chuẩn bị đi trước đến lòng sông bên kia, sau đó lại đi kiểm tra bẫy rập đặt tối hôm qua, xem có bắt được món ăn hoang dã nào không, làm bữa ăn ngon. Ăn một tháng bánh bao trắng với cải bẹ, hắn sắp phun ra rồi.   Thái dương dần dần nhô lên, không chút bủn xỉn mà đem kim quang phủ hết toàn bộ núi Bảo Châu, nhìn từ xa thật sự như đống kim châu lấp lánh, làm người say mê.   Làm một người đào vàng, Tôn Phương thích thấy loại thời tiết trong sáng này, như vậy thì lúc đào đãi kim sa sẽ dễ nhìn thấy vàng hơn.   5 năm trước một đám phượt thủ đi ngang qua nơi này, phát hiện núi Bảo Châu cất giấu đầy kim sa, tin tức vừa ra, thanh danh thước khởi, lập tức hấp dẫn rất nhiều người muốn mau phát tài. Vô số người dũng mãnh tiến vào núi Bảo Châu, dựng trại đóng quân, ở khổ một chút cũng không sao, ăn khổ một chút cũng không sao, chỉ cần có vàng, thì những gì thiếu thốn đều sẽ được bù đắp.   Tất cả bọn họ đều trầm mê trong lạc thú đãi vàng, bất kể ngày đêm.   Không ngừng có người tới, nhưng không có ai đi.   Núi rất nhanh đã bị đào rỗng, vàng càng ngày càng ít, người cũng càng ngày càng ít, đến năm thứ 5, nơi này chỉ còn lại có mười mấy người đào vàng. Nơi đã từng huy hoàng cùng biển người tấp nập giờ không còn nữa, chỉ còn lại những căn nhà gỗ nhỏ dựng tạm vẫn sừng sững khắp nơi trên núi Bảo Châu, vẫn mỗi ngày nghênh mặt trời lên, tiễn mặt trời lặn.   Tràn ngập cảm giác bi thương.       Tôn Phương là đến năm thứ 4 mới mang theo muội muội tới núi Bảo Châu, đào một năm, ngẫu nhiên sẽ phát hiện kim sa, nhưng cũng không đủ để làm người ta phát tài bất chính, chỉ là duy trì ấm no, so với ra ngoài làm việc, cũng không có ưu thế gì.   Thâm sơn cùng cốc tín hiệu kém, muốn lên mạng còn phải dùng sức quơ quơ di động, chẳng khác gì hồi thập niên 80 trong nhà tín hiệu TV không tốt, phải dùng sức lay ăng-ten.   Hơn nữa trong núi nhiều muỗi, nhiều dã thú, tới mùa hè còn có rắn độc.   Tôn Phương đã từng đụng phải lợn rừng, thiếu chút nữa bị nanh lợn rừng ủi chết, hiện tại trên đùi vẫn còn một cái lỗ, nghĩ tới còn thấy sợ hãi.   Nhưng có khổ nữa hắn cũng không rời đi, vì tiền, càng vì tìm người.   Huynh muội bọn họ khi còn nhỏ bị bọn buôn người bắt, bán vào khe suối. Gia đình kia vốn dĩ chỉ muốn một mình hắn, nhưng hắn không chịu, muội muội lại vì quá sợ hãi mà sinh bệnh, ốm yếu. Bọn buôn người thấy muội muội sắp chết, mới đề xuất "mua một tặng một", đưa luôn muội muội cho nhà này.   Năm đó hắn năm tuổi, muội muội hai tuổi.   Hắn hối hận vô số lần, ngày đó không nên dẫn muội muội đi ra cửa thôn chờ ba mẹ về. Nãi nãi nói sắp tết rồi, ba mẹ chắc sắp về nhà. Hắn liền dắt muội muội đi ra đường lớn ở cửa thôn chờ bọn họ, trên đường hắn còn mua một viên kẹo cho muội muội, trong tay còn nắm hai viên, chuẩn bị cho ba mẹ một năm không gặp mỗi người một viên.   Sắp ăn tết, mấy chiếc xe khách xập xệ đi ngang qua đường lớn của thôn hết chiếc này đến chiếc khác, rốt cuộc có một chiếc ngừng lại, hắn kéo muội muội đến thăm dò. Trên xe bước xuống hai người, lại không phải ba mẹ, mà là hai gã đàn ông, bịt miệng bọn họ rồi bế lên xe.   Chờ hắn tỉnh lại, đã ở một chỗ xa lạ.   Gia đình mua bọn họ kia đối với hắn rất tốt, đối với muội muội lại không tốt. Hắn mỗi lần ăn cơm khoai lang đỏ đều trộm giấu đi một ít, lén cho muội muội ăn. Mấy tháng sau, gia đình này muốn đem muội muội "tặng" cho người khác, hắn khóc lóc năn nỉ đều không ăn thua, vì thế khi người mua tới, hắn theo cây thang, bò lên trên ống khói ở nóc nhà, đứng ở đó kêu to: "Mấy người nếu đem muội muội của ta bán đi, ta liền nhảy xuống!" Mời các bạn mượn đọc sách Trộm Mệnh của tác giả Nhất Mai Đồng Tiền.
Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục
Văn án Sinh hài linh, tránh dương quan. Thai đủ tháng, đặt hối danh. Mười hai tháng, cống nến hương, đỡ âm linh!… Tôi kế thừa truyền thống từ bà nội, trở thành thầy đỡ âm linh. Truyện kể lại những câu chuyện ma quái kì dị mà tôi đã gặp trong những năm qua. Review Mỗi người đều vẫn hay tò mò về những câu chuyện bí ẩn ma quái không có lời giải. Thế giới được gọi là âm giới luôn chỉ tồn tại trong tưởng tượng của mọi người. Đã có ai thực sự hiểu qua nơi được gọi là thế giới bên kia chưa? Nơi dành cho những người sau khi chết, đằng sau mỗi cái chết đều là một câu chuyện riêng. Có người chỉ đơn thuần là bệnh chết, chết già, hay là vì tai nạn không may mà qua đời, nhưng cũng có người là bị ám hại, là những cái chết oan ức. Có những cái chết oan có thể được đưa ra ánh sáng, nhưng có những cái chết lại bị ém đi. Mà có một số người sinh ra, đã mang trong mình số mệnh làm sáng tỏ những điều bị giấu kín đi đấy. Những bí ẩn mà đến những vị cảnh sát giỏi nhất cũng không thể làm rõ được. ‘Nhân Gian Ngụy Văn Thực Lục’ là một tác phẩm với chủ đề linh dị, được tác giả vẽ ra một thế giới cõi âm đầy huyền bí. Qua câu chuyện mà tác giả xây dựng, người đọc có thể tự hình dung ra được thế giới bên kia là như thế nào, những câu chuyện về những người sau khi chết đi họ sẽ ra sao? Những kiến thức mà tác giả lồng ghép vào khiến người đọc cảm thấy vô cùng chân thực, cứ như đang dõi theo câu chuyện của một người trong nghề kể lại. Nhân vật chính của tác phẩm tên ‘La Thập Lục’, ngày cậu ra đời cũng là ngày mà mẹ cậu chết vì khó sinh. Bà nội vốn là một bà đỡ đẻ âm linh (đỡ đẻ cho người chết), vốn tưởng rằng mẹ cậu chết cậu cũng chết theo nhưng lúc đó cha cậu đột nhiên thấy bụng vợ mình động đậy nên đã kịp cứu sống cậu. Đứa trẻ được sinh ra từ bụng người chết còn được gọi là âm sanh tử, sẽ luôn có vong hồn người mẹ đi theo. Vì thế từ nhỏ đến lớn không ai trong xóm dám trêu chọc cậu, cũng không dám lại gần. Nhưng có duy nhất một lần, trong xóm có một nhà kia có đứa con bắt nạt La Thập Lục, cả nhà họ không tin rằng vong hồn mẹ cậu đi theo bảo vệ, còn khắp nơi chửi bà cậu lừa đảo và luôn chèn ép nhà Thập Lục. Đến khi cả nhà tên đó bị sát hại dã man thì người trong xóm lại càng sợ hãi không dám bắt nạt Thập Lục. Mà cũng trải qua chuyện này lại càng khiến cho La Thập Lục tin hơn vào cái gọi là ma quỷ ở cõi âm. Đứa trẻ âm sanh tử, đến tuổi hai mươi hai sẽ trải qua ‘khám dương quan’, trừ âm khí, có thể cắt đứt với linh hồn người mẹ đeo bám. Cứ tưởng cuộc đời của La Thập Lục sẽ thoát khỏi những chuyện quỷ quái này, nhưng đại nạn ập tới, cha cậu té sông chết ngay trong đêm cậu tròn hai mươi hai tuổi. Cả thôn làng lại nhìn cậu với ánh mắt căm thù dù trước đây mọi người chỉ là sợ hãi cậu, không phải thù hằn gì cả. Cũng sau ngày ấy, La Thập Lục bắt đầu phát hiện hình như có bí mật gì đó mà bà cậu đã luôn giấu cậu. Những người trong thôn cũng bắt đầu tỏ rõ thái độ không ưa gì cậu cùng bà nội, hai người đã cùng với một người chuyên vớt xác tên Lưu Văn Tam rời khỏi cái xóm này. Bà nội cũng vì tương lai mà bắt đầu dạy cậu hành nghề đỡ âm linh. Cũng bắt đầu từ khi tiếp xúc đến phương diện kì bí quỷ quái này, La Thập Lục lại càng gặp phải nhiều câu chuyện. Những điều cấm kỵ trong đỡ âm linh, những sự thật đằng sau những cái chết của những phụ nữ có thai chết đi. Có khi tưởng chừng đã giải quyết xong mọi chuyện, nhưng sau đó lại sinh ra sai sót khiến người chết biến thành quỷ trở về đòi nợ. Là người đã đỡ âm linh, đã hứa sẽ cho mẹ con họ an táng đàng hoàng, đến cuối cùng lại khiến họ càng rơi vào thảm cảnh, đó chính là một cái nợ. Mà với một người vẫn luôn có linh hồn của mẹ đeo bám như nam chính, khi gặp phải chuyện nguy cũng đã được mẹ mình bảo vệ. Cũng từ đó, câu chuyện trước kia về gia đình cậu cũng được hé lộ dần ra. Bà cậu cũng bắt đầu cho cậu biết được một số tin tức, về đại nạn trong kiếp số của cậu, về những việc làm từ thời ông nội cậu cùng với âm mưu đằng sau việc dân làng chỉ trong một đêm lại thù hằn với nhà cậu như vậy. Mà con đường hóa giải kiếp nạn vốn có của La Thập Lục, hay việc làm sáng tỏ những âm mưu bị che giấu kia cùng với những câu chuyện của những cái xác sau những lần hành nghề của cậu đều được tác giả xây dựng một cách ly kỳ và cuốn hút. Câu chuyện đan xen yếu tố nhân quả báo ứng, yêu ma quỷ quái cùng âm mưu cần được phá giải rất hợp lý. Những kiến thức về tâm linh cũng được tác giả miêu tả rất chân thực. Còn chờ gì nữa mà không cùng nhau tìm hiểu những âm mưu ly kỳ và điều ma quái tại link truyện: ‘Nhân Gian Ngụy Văn Thực Lục’ *** Tác phẩm: “Dân gian ngụy văn thực lục” Là một tác phẩm tiêu biểu và thành công nhất của La Kiều Sâm cho tới thời điểm hiện tại, được đăng đầu tiên tại nền tảng qimao, liên tục thống trị top 1 về độ hot, lượng fan và lượng donate của app này trong nhiều tháng. Cốt truyện mới mẻ, tình tiết cao trào dồn dập, mắt xích này nối tiếp mắt xích khác một cách logic không phản cảm. Nhân vật chính của truyện, La Thập Lục, là một ‘Âm sanh tử’ - đứa trẻ sinh ra từ bụng người chết. Mở đầu câu chuyện là cái chết đầy bí ẩn của bố cậu, và hành động nhanh chóng đưa cháu rời đi như chạy trốn của bà nội, cùng việc truyền nghề cho cháu một cách gấp rút của bà nội khiến La Thập Lục luôn trong tình trạng căng như dây đàn, luôn đau đáu về nguyên nhân cái chết của bố. Trong quá trình học và hành nghề của bà nội, La Thập Lục kết giao với người vớt xác Lưu Văn Tam, người dẫn đường âm Trần mù, cùng trải qua nhiều sóng gió nguy hiểm, dần vén màn cái chết của bố, của ông nội, và thậm chí là cả những mưu đồ toan tính thù oán từ đời trước để lại. Khắc họa nhân vật của truyện rất thực tế, nhân vật chính vì hoàn cảnh sống từ bé nên tính cách ban đầu khá nhút nhát ngây thơ, trải qua quá trình trưởng thành dần biết nhìn mặt đoán ý người khác, che dấu nội tâm, gài bẫy kẻ thù, nhưng vẫn giữ được cái tâm tình cảm trượng nghĩa ban đầu. Tuyến nhân vật phụ mỗi người đều được khắc họa rất đặc trưng rõ nét, từ đạo sĩ chính phái nhưng cứng đầu cố chấp, từ kẻ tiểu nhân nhưng mang lốt cao nhân đắc đạo, đến người vốn tạo phúc bách tính vì cầu trường sinh mà thành kẻ gây họa một phương, tất cả đều gần gũi với thực tế và hợp tình hợp lý. Hệ thống lĩnh vực tâm linh được nhắc đến trong truyện ngoài những nghề nghiệp đã được nói đến nhiều trong các truyện tâm linh như đạo sĩ trừ tà, âm dương tiên sinh, phong thủy tiên sinh, thần bà ( hay vu sư ), người vớt xác, người đuổi xác... thì còn có một nghề mới là bà đỡ âm linh. Đặc biệt, các kiến thức hay thông tin về phong thủy trong truyện đều được tác giả tham khảo và lấy từ các sách cổ phong thủy nổi tiếng như Táng Kinh, Hám Long Kinh, Thủy Long Kinh... nên khiến độc giả ngoài việc đọc truyện cũng có thể học thêm được nhiều kiến thức phong thủy. *** [[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]] Tết trung thu từ cổ đến nay đều là ngày trăng tròn hoa thắm, cả nhà đoàn tụ. Có một câu nói rằng mười lăm trăng sáng mười sáu trăng tròn, rất nhiều người đều lý giải thành ngày 16 tháng 8 là ngày trăng tròn, nhưng thực tế không phải vậy. Người xưa dùng mười hai canh giờ để tính thời gian, trung thu là ngày nguyệt doanh, nguyệt thuộc âm, doanh là đầy đặn, giờ tý âm khí ngút trời, đây mới thực sự là lúc trăng tròn. Xã hội ngày nay, chính khắc giờ tý vừa đúng 0 giờ, cũng là ngày 16! Tôi là La Thập Lục ... ! ( tức La Mười Sáu ) Hồi năm 95, nhà nghèo, không có tiền đi viện, mẹ sinh tôi tại nhà! Vỡ ối từ lúc chính ngọ, khó sinh cho đến hơn 11 giờ đêm, cho đến khi mẹ tắt thở, tôi vẫn chưa ra. Bà đỡ nói hết cách rồi, một xác hai mạng, chỉ còn cách mời bà Lưu đến đỡ âm linh... Bà Lưu là bà nội tôi, là bà đỡ âm linh nổi tiếng khắp vùng. Những năm trước không đủ điều kiện đi viện, phụ nữ sinh con tại nhà, chuyện một xác hai mạng thường xuyên xảy ra. Chết vì khó sinh, sản phụ căm hận không cam lòng, đứa trẻ oán hận ngút trời, xử lý không đúng cách là thành mẫu tử sát (hung thần mẹ con) gây họa một phương. Đỡ đẻ cho người chết, được gọi là đỡ âm linh. Bà nội kể, phải đợi đến lúc trời sáng mới đỡ âm linh cho mẹ tôi. Giờ tý ngày trung thu, âm khí ngút trời, đỡ đẻ cho đứa trẻ ra, bà không trấn áp nổi! Tôi sẽ thành quỷ! Bố tôi vừa lau nước mắt, vừa mặc quần cho mẹ. Kết quả bố nhìn thấy da bụng mẹ đụng đậy! Bà nội lập tức quả quyết cầm dao rạch bụng mẹ, lôi tôi ra từ giữa đống máu me be bét! .... Từ nhỏ đến lớn, tôi đều không được người khác chào đón. Tôi là đứa trẻ được đỡ âm linh từ bụng người chết, được gọi là âm sanh tử! Tuổi thơ của trẻ con nông thôn, là kết bè kéo đảng lên núi xuống sông, móc trứng chim, bắn súng cao su. Còn tuổi thơ của tôi, là núp sau bờ tường gốc cây, thèm thuồng nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa. Có điều, không ai dám bắt nạt tôi! Có duy nhất một lần, hồi năm tuổi, tôi ra đầu thôn mua xì dầu, bị thằng con nhà thợ mổ lợn trong thôn đuổi đánh sưng đầu, máu mũi chảy ròng ròng! Bà nội đến cổng nhà thợ mổ lợn, bảo cả nhà đấy ra quỳ lạy tạ lỗi. Một con gà đền ba giọt máu, nên còn phải giết đủ một trăm con gà, một con lợn cho tôi mới đủ để bảo toàn mạng sống của cả nhà đấy! Thằng mổ lợn ngày nào cũng dao dính máu, người khác sợ bà nội tôi chứ nó không sợ! Nó cầm dao kề cổ bà nội, bảo bà cút! Đừng nói là một trăm con gà, đến một cái lông gà cũng không cho! Nó còn nói từ sau thằng con nó gặp tôi một lần là tẩn tôi một trận, tẩn cho tôi nát mặt nát mông luôn! Bà nội tím mặt đi về! Vừa đi vừa gân cổ hét, có đứa muốn chết, thì không chết không được! Mười mấy hai mươi năm trước địa vị của bà nội ở trong thôn rất cao. Bà đỡ âm linh mà, mọi người vừa sợ vừa nể. Đã năm 2000 rồi, cơ bản đều đủ điều kiện đi viện, cả năm không có nổi một ca đỡ âm linh, người trong thôn bắt đầu ngăn chặn bà! Nói bà là tàn dư của xã hội phong kiến, là thứ mê tín chưa bị phá bỏ của tứ cựu ( tứ cựu gồm tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ, tập quán cũ) Thậm chí, thằng con trai nhà mổ lợn còn lẻn vào vườn nhà tôi, hắt tôi ướt nguyên cả người toàn máu lợn! Còn bảo cho tôi từ từ mà bổ máu! Bà nội không nói câu nào, lẳng lặng đuổi nó đi. Bảo rằng nhà nó làm thế là rước họa vào thân! Thằng mổ lợn không những không sợ, còn ngày nào cũng dắt thằng con ra đái bậy ở cổng nhà tôi. Gặp ai cũng bảo, tôi là âm sanh tử, là thằng con hoang đáng chết! Hồi đó bố tôi đi làm xa, nhà không có đàn ông, thế nên bị người ta đè đầu cưỡi cổ cũng không có cách phản kháng. Ngày nào tôi cũng trốn trong nhà khóc. Mời các bạn mượn đọc sách Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục của tác giả La Kiều Sâm.