Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhất Ngôn Thông Thiên - Hắc Huyền

Trời có chín tầng, đất có bát hoang. Ta muốn tranh hùng thất giới, không cầu lục đạo nương thân, ta từng đoạt người ngũ cốc, cũng từng hành hiệp Tứ Hải, tam sinh tình tận, hai đời vì là tiên, chỉ nguyện một lời Thông Thiên! *** Đây là truyện mới của Hắc Huyền, Ai là độc giả của Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo thì mời xem nhé. Mình thì mình khá là thích lão Hắc Huyền này, theo cảm nhận của mình thì có đủ cái võ và cái tình, cũng có phần hài hước, logic vừa phải. *** Lâm Sơn Trấn, biên thùy Phổ Quốc, tiếp giáp với dãy núi Vạn Hằng cao ngút tầng mây, heo hút không người, chỉ có bách thú và những rặng núi trải dài vô biên, ngăn đôi Nam Bắc hai quốc gia, cũng thành công phân tách được cả hai thiên tượng đông hạ. Lâm Sơn Trấn được xây dựng tại phía Nam dãy núi, khí hậu quanh năm ôn hòa như xuân. Nơi này không có mùa đông, cách vài ngày còn có sương sớm tràn ra từ trong dãy núi, tựa như sâu bên trong sơn mạch vô biên là nơi cư ngụ lý tưởng của các bậc thần tiên. Vào sáng sớm, sương mù lại phủ kín khắp đường mòn ngoài trấn, chim chóc líu ríu liên hồi trên ngọn cây. Dù cho cuối con đường mòn kia xuất hiện một bóng người cũng không ngăn được khúc ca chào buổi sáng đầy hào hứng của bọn chúng. Trong cái nắng sớm đó, một tiểu đạo sĩ với tướng mạo chất phác, mặt mày lại có chút thanh tú, chừng mười bốn mười lăm tuổi, đang tung tẩy quang gánh trên vai từ đằng xa đi tới. Hai đầu quang gánh còn treo lủng lẳng hai thùng nước trong vắt. Thùng nước đầy tràn. Do vậy mà bước chân tiểu đạo sĩ có vững vàng đến mấy, cũng vì đường núi gập ghềnh xóc nảy mà nước trong thùng tràn ra không ít. Từng giọt nước trong vắt rơi vãi xuống hai bên đường mòn, phản chiếu dưới ánh mặt trời tạo thành giọt ánh sáng lấp lánh đủ màu sắc. Sáng sớm tĩnh lặng, đường núi không người, tựa như một bức họa đồ về phong cảnh quê hương yên bình. Phần cuối bức họa này là một đạo quán sát rìa của thị trấn, có tên là Thừa Vân. “Tiểu đạo sĩ, ngày nào cũng gánh đầy nước như vậy không mệt sao?” Một nông hộ đốn củi vào sáng sớm ở ngoài trấn cười ha hả nói. Tiểu đạo sĩ mỉm cười lắc đầu, không mệt. “Tiểu đạo sĩ, nước tràn hết xuống đường rồi, ngươi về đến đạo quán chỉ còn nửa thùng nước. Không thấy phiền lòng sao?” Bà lão bán điểm tâm sáng bên đường hảo tâm nhắc nhở. Bà cũng nhớ đã từng nói mấy lời này vài năm nay rồi, thế nhưng tiểu đạo sĩ vẫn cứ mỉm cười lắc đầu như trước, không phiền lòng. “Tiểu đạo sĩ, ngày nào ngươi cũng vãi nước qua con đường này một lượt, ngươi không cảm thấy con đường này vậy mà còn sạch sẽ hơn Minh Thúy Lâu chúng ta hay sao?” Trên Minh Thúy Lâu, tiểu tỳ phải dậy sớm hơn chủ nhân mình ghé qua cửa sổ nhìn. Tiểu đạo sĩ ngây ngốc gánh nước chính là niềm vui duy nhất của đám hạ nhân các nàng. Tiểu đạo sĩ vẫn cứ mỉm cười lắc đầu, không cảm thấy vậy. “Gánh cả thùng đầy nước, vậy mà còn không được tới nửa thùng. Ngay cả ta là loại chưa từng gánh nước qua cũng không thế. Từ Ngôn, ngươi là heo sao?” Đứa con thứ hai nhà Trương đại hộ đang bê lấy một tô cơm thịt, ngồi ngay cửa ra vào, vừa ăn vừa cười. Cả người to béo ngồi chật khít cả lối đi. Tiểu đạo sĩ được gọi là Từ Ngôn kia vẫn mỉm cười như trước, lần này không lắc đầu mà gật gật. Phải a, ta chính là heo… Thừa Vân quan nhìn qua không lớn, chỉ có hai đạo sĩ một già một trẻ. Khách hành hương cũng không nhiều, lại chỉ chủ yếu cầu phúc mà không bố thí. Cũng may dịp Tết đến, mấy nhà giàu có sẽ lưu lại vài đồng nên nhờ vậy mà hai đạo sĩ được no bụng. Nhưng cũng chỉ là no bụng. Tiểu đạo sĩ gánh nước về tới Thừa Vân Quan, xuôi theo con đường mòn cạnh đại điện đi thẳng ra vườn rau phía sau. Vườn rau xanh tươi mơn mởn. Nhìn từng mầm non mới nhú ra, Từ Ngôn không kìm được vui vẻ. Hắn đang chuẩn bị đem hai thùng nước đổ vào vạc lớn thì không ngờ thùng nước lại trơn trượt tuột khỏi tay, rớt qua một bên. Roạt! Từ Ngôn không kịp nghĩ ngợi nhiều, vội lật tay hất lấy thùng nước bị tuột tay, sắp đổ ra ngoài vạc chuyển hướng về phía vườn rau. Dù lượng nước rơi vãi không đồng đều nhưng vậy cũng không tính là bỏ phí mất một thùng nước. Khò khè, khò khè. Gần nửa thùng nước rơi xuống vườn rau, còn phần nhiều là đổ xuống chuồng heo bên cạnh vườn. Trong chuồng, một con heo đen nhỏ toàn thân sũng nước, thế nhưng nó không sợ mà ngược lại còn khò khè líu ríu kêu lên đầy sung sướng. Trận nước lạnh này như một trận tắm rửa khiến nó đầy thống khoái. "Khò khè, khò khè!" Tiểu đạo sĩ ngồi xổm xuống ngoài chuồng heo, phát ra tiếng kêu tương tự con heo đen nhỏ này, vừa bắt chước tiếng heo kêu vừa cười ngây ngốc. Đạo quán nghèo khó làm sao mua nổi heo. Cho nên heo này không phải là heo nhà mà là một con heo rừng nhỏ Từ Ngôn nhặt được trong núi khi hắn được khoảng mười tuổi, rồi mang về đạo quán nuôi dưỡng. Nuôi một hơi bốn năm năm nay, heo rừng cũng trở thành heo nhà rồi, thậm chí còn được đặt cho cái tên là Tiểu Hắc. Thế nhưng nuôi nấng thế nào đi nữa thì đầu heo này vẫn không lớn lên chút nào, mấy năm trời nhưng cân nặng cũng chỉ xấp xỉ mãi chừng mười cân. “Từ Ngôn, ngươi vừa đi gánh nước về sao?” Lão đạo sĩ cao tuổi đi từ mé bên kia bước đến, nhìn qua thùng còn lại hơn một nửa nước bên trong rồi nhìn tiểu đạo sĩ đang ngồi ngoài chuồng nói chuyện với heo, lắc đầu nói. “Đứa nhỏ nhanh nhẹn hoạt bát này, học ai không học, lại học heo làm gì. Ngươi không thấy mệt sao?” “Không mệt a sư phụ, rơi rớt có vài cân nước mà thôi, coi như là quét phố đi.” Tiểu đạo sĩ rất nghiêm túc nói: “Không phải người từng nói qua heo sống còn tiêu dao hơn so với người sao. Bởi vì heo không có đầu óc, cho nên hàng ngày trôi qua đều rất vui vẻ, cho dù trước mắt là dao mổ cũng vẫn ăn uống được ngon lành, vẫn ngủ được say sưa.” "Thế nhưng mà ngươi có đầu óc." Lão đạo sĩ giận dữ. “Ta sẽ cố hết sức đem đầu óc giấu kín đi.” Tiểu đạo sĩ cười hì hì đáp. “Một khi heo đủ lớn, thì nhất định sẽ bị đồ tể giết mổ.” Giọng nói của lão đạo sĩ lại trở về bình thản. “Người thì cũng sẽ chết già, chết bệnh, chết đói. Rốt cuộc cũng không phải bị địa phủ bắt đi sao?” Nói xong, Từ Ngôn đưa tay qua chấn song chuồng vỗ vỗ lấy đầu heo Tiểu Hắc, nói tiếp: “Hơn nữa, chúng ta sẽ không ăn thịt Tiểu Hắc.” Dường như dưới góc nhìn của Từ Ngôn thì vận mệnh của người và heo cũng không khác nhau là mấy. Có chăng chỉ là heo không có phiền não, còn người, lại rất nhiều phiền não. “Đứa nhỏ ngốc! Vi sư kêu ngươi học heo vô lo, chứ có kêu ngươi học ở heo ngu si đần độn đâu!” Lão đạo sĩ tức giận vớ lấy đòn gánh làm bộ muốn đánh, còn tiểu đạo sĩ thì đã nhanh chân cười cười chạy ra xa. Ném đòn gánh đi, lão đạo sĩ nhìn theo bóng lưng tiểu đạo sĩ, đôi mắt đục ngầu hiện lên vẻ khổ sở, lắc lắc đầu lẩm bẩm: “Mấy thứ không sạch sẽ người khác không nhìn ra thì ngươi lại một mực nhìn rõ ràng, hài tử số khổ…” Sống nương tựa vào nhau đã mười mấy năm, lão đạo sĩ biết rõ lý do Từ Ngôn luôn thân thiết với con heo Tiểu Hắc trong chuồng, cũng thừa biết vì sao hắn luôn biểu hiện ra vẻ đần độn như heo. Vì chỉ có đầu heo Tiểu Hắc mới có thể ở trước mấy thứ không sạch sẽ kia mà vẫn vét sạch đồ ăn trong máng một cách ngon lành, cũng vẫn có thể trước mặt mấy thứ không sạch sẽ đó mà thản nhiên nằm ngủ ngáy o o … Sự nhạy cảm của động vật, cường đại hơn con người nhiều lắm. Một vài thứ con người không nhìn thấy nhưng động vật lại có thể dễ dàng phát giác ra. Ngoại trừ con heo Tiểu Hắc, toàn bộ đám súc vật, hoặc cả chim chóc sâu bọ…khi nhìn thấy bóng đen không thuộc về dương gian xuất hiện đều chọn cách tránh xa. Lão đạo sĩ ho khan, sau nửa ngày mới ngừng được. Lão cười khổ một tiếng rồi múc lấy một ca nước trong, tưới lên vườn rau. Ở đó, là những mầm non xanh mơn mởn, sinh cơ bừng bừng. Một con bọ cánh cứng ngốc nghếch vừa mới đáp xuống chiếc lá xanh, bị nước xối ướt đẫm nhưng vẫn chẳng chịu nhúc nhích. Ngốc đến mức khiến người khác phải xem thường, thậm chí vài con kiến nhỏ còn bò lên bò xuống trên người cũng không khiến nó động đậy chút nào. Mãi đến khi có một con kiến rất lớn đầy uy phong đang chuẩn bị đạp lên người con bọ để bước lên chiếc lá xanh ấy. Con bọ ngốc mới tránh cái gọng kìm trên miệng con kiến, một ngụm gắt gao cắn chặt lấy nó. Lão đạo sĩ nhìn thấy rõ ràng cả một quá trình săn mồi của bọ cánh cứng, không khỏi ho khan lên vài tiếng rồi bật cười: “Là một đầu heo cũng được. Có vài con heo, lại ăn thịt hổ đấy…” Lão đạo sĩ tên là Từ Đạo Viễn, mười lăm năm trước lão nhặt được một đứa cô nhi. Đứa trẻ lúc đó mới sinh nhưng lại không quấy khóc mà chỉ y y nha nha như đang nói gì đó, nên lão mới đặt tên là Từ Ngôn. Thân thể Từ Đạo Viễn hết sức yếu ớt, lại có bệnh cũ quấn thân, chỉ có vết chai trên lòng bàn tay biểu thị việc quanh năm cầm kiếm mới cho thấy lão không phải là phàm phu. Mười mấy năm qua, cho dù lão chưa bao giờ hiển lộ bất cứ tài nghệ võ học gì, thế nhưng lại chỉ dạy Từ Ngôn luyện ra được một món Phi thạch có thể nói là tuyệt diệu công phu. Từ Ngôn ném ra cục đá, có thể so được với thiện xạ. Tường rào đạo quán không cao, lúc này chợt xuất hiện mấy cái đầu của đám trẻ thò qua hô lớn: “Từ Ngôn, đi kiếm vài món dân dã a. Đám thỏ trên Lão Phần Sơn chắc là rất béo tốt rồi!” Vắt vẻo trên tường là đám trẻ nhỏ ở mấy nhà cùng khổ trong sơn trấn, quanh năm suốt tháng không có nổi vài bữa thịt ăn. Cho nên đánh bắt được vài món dân dã chính là niềm vui thú duy nhất của đám trẻ nhà nghèo này. Nếu có thể bắt được vài con thỏ rừng hoặc gà rừng nọ kia thì mấy đứa nhỏ có thêm một bữa cải thiện, đương nhiên cũng không thiếu mấy đứa nhỏ con nhà giàu ưa náo nhiệt tham gia vào. “Được!” Từ Ngôn đáp lời, quay về phòng cầm theo một cái xẻng nhỏ, tiện tay cầm theo cái bánh nướng trên bếp bỏ vào ngực áo. Sau đó chạy ra khỏi Thừa Vân quan, trên tay còn cầm thêm một sợi dây đỏ. Đám nhỏ đang chờ bên ngoài, thấy Từ Ngôn đi ra không khỏi hưng phấn hô hào một tiếng. Cả bọn xấp ngửa chạy thẳng ra ngoài trấn, chỉ cần có Từ Ngôn thì bọn nó chắc chắn có thu hoạch rồi. Cái bổn sự phi thạch bắt thỏ, ngoại trừ Từ Ngôn thì không ai làm được đấy. Mấy đứa trẻ con nhà nghèo trong trấn lên núi đánh bắt món ăn dân dã cũng chỉ là tiện đường mà thôi, còn việc chính của bọn nó vẫn là đốn củi. Đừng nhìn vẻ ngoài nhỏ nhắn, nhưng trên eo mỗi đứa đều có sợi thừng quấn quanh. Vài đứa còn đeo theo một con dao chặt củi mòn vẹt sau lưng, coi như không bắt được thỏ rừng thì cả đám cũng vẫn nhặt đủ một bó củi đem về. Những đứa trẻ khác đã chạy xa rồi. Bước chân Từ Ngôn cũng chậm dần lại, rồi cuối cùng đứng lại bên ngoài cách Thừa Vân Quan hơn mười trượng. Mặt trời đã lên cao, trời xanh trong vắt không gợn mây, nhìn qua chỉ thấy là một mặt trời rực rỡ giữa không trung, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Ngôn lại hiện lên một vệt đen. Hắn hít một hơi thật sâu, tựa như vừa quyết định xong một chuyện đầy khó khăn. Từ Ngôn chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía cửa ra vào của đạo quán, đôi mày thanh tú nhăn lại. Sau đó đôi chân nhanh chóng ra sức đuổi theo đám trẻ nhỏ đang chạy ra khỏi sơn trấn. Mười lăm tuổi, chính là độ tuổi hồn nhiên ngây ngô của một thiếu niên. Không thiếu niên nào trong độ tuổi này có thể thu liễm được bản tâm mình. Từ Ngôn là tên khờ ngốc đần độn như heo trong mắt người khác thế nhưng lại là một thiếu niên cổ quái thông minh tuyệt đỉnh trong mắt lão đạo sĩ, khắp thiên hạ cũng không có được người thứ hai. Không ai nguyện ý giả làm một đầu heo, hơn nữa lại đã kéo dài một hơi tới sáu bảy năm trời. Ngoại trừ lão đạo sĩ, càng không kẻ nào biết được nỗi khổ tâm của Từ Ngôn. Bởi vì chỉ khi bản thân là một đầu heo, thì Từ Ngôn mới có thể lờ đi những cảnh tượng biến hóa kì lạ mà người khác không nhìn thấy được. Từ nhỏ, hắn đã nhìn thấy được một vài thứ đồ vật cổ quái kì lạ. Chẳng hạn như Linh tinh nhảy nhót trong khu rừng này, như quái điểu bay lượn trong đám mây đen, như nữ nhân phiêu đãng trong những ngày gió rét tuyết bay đầy trời, hay chẳng hạn như là…quỷ! Ngay khi Từ Ngôn ngừng chân bên ngoài đạo quán. Người khác chỉ nhìn thấy được hai bên cửa lớn trống hoắc, thế nhưng trong mắt Từ Ngôn lại xuất hiện thêm hai cái bóng dáng, đầu đội mũ dài, một đen một trắng. Mặc dù không nhìn rõ diện mạo của hai bóng người ấy nhưng Từ Ngôn có thể dễ dàng khẳng định ra thân phận của bọn họ. Quỷ sai, Hắc Bạch Vô Thường! ... Mời các bạn đón đọc Nhất Ngôn Thông Thiên của tác giả Hắc Huyền.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đế Tôn - Trạch Trư
Ngươi càng mạnh, dã tâm cũng sẽ càng lớn, dã tâm đã lớn thì năng lực đồng dạng cũng phải lớn theo. Phải có những ham muốn to lớn thì ngươi mới có động lực để tiến lên, mới đạt được những thành tựu ngày càng cao hơn! Võ đạo có thể Thông Thần! Võ đạo tu luyện đến cảnh giới Thần Luân, liền có thể luyện thành Thần Thông, siêu phàm thoát tục! Nhận xét: Sau thành công của Độc Bộ Thiên Hạ và Dã Man Vương Tọa, Trạch Trư lại tiếp tục bộc lộ tài năng về thể loại tiên huyễn của mình qua tác phẩm Đế Tôn. Đế Tôn hội tụ đầy đủ các yếu tố mà Linh mỗ thích: pk gay cấn, tu luyện bài bản, tình tiết hài hước hấp dẫn, càng đọc càng phê! Mời các bạn đón đọc Đế Tôn của tác giả Trạch Trư.
Đao Kiếm Thần Hoàng - Loạn Thế Cuồng Đao
Tên ebook: Đao Kiếm Thần Hoàng (full prc, epub) Tác giả: Loạn Thế Cuồng Đao Thể loại: Kiếm hiệp, Tiên hiệp, Văn học phương Đông   Nhóm dịch: Sói Già   Nguồn: vipvandan.vn, doctruyen.org, banlong.us   Tạo prc: thanhson   Ebook: Đào Tiểu Vũ's eBook - http://www.dtv-ebook.com Bìa Đao Kiếm Thần Hoàng - Loạn Thế Cuồng Đao Giới thiệu: Một thanh kiếm băng, một thanh đao lửa, một cái truyền thuyết hoành tráng về Bất Hủ Thần Hoàng tuyệt đỉnh! Loạn Thế Cuồng Đao, tân tác nhiệt huyết. Đao Kiếm Thần Hoàng rất ngắn gọn nhưng qua đó chắc cũng hiểu, nhân vật chính song tu băng hỏa, lại dùng đao và kiếm (như Công Tôn Chỉ trong tuyệt tình cốc), truyện được đánh giá rất cao... Mời các bạn đón đọc Đao Kiếm Thần Hoàng của tác giả Loạn Thế Cuồng Đao.
Thế Giới Hoàn Mỹ
Tên ebook: Thế Giới Hoàn Mỹ Tác giả: Thần Đông Thể loại: Huyền ảo, Tiên hiệp, Văn học phương Đông   Dịch giả: yencute   Nguồn: tangthuvien.com   Ebook: Đào Tiểu Vũ's eBook - http://www.dtv-ebook.com Bìa ebook Thế Giới Hoàn Mỹ Giới thiệu: Một hạt bụi có thể lấp biển, một cọng cỏ chém hết mặt trời mặt trăng và ngôi sao, trong nháy mắt ở giữa long trời lỡ đất. Quần hùng cùng nổi lên, vạn tộc mọc lên san sát như rừng, chư thánh tranh bá, loạn khắp đất trời. Hỏi mặt đất bao la, cuộc đời thăng trầm? Một thiếu niên theo trong đất hoang đi ra, tất cả bắt đầu từ nơi này... *** Tóm tắt Thế Giới Hoàn Mỹ kể về quá trình trưởng thành của Thạch Hạo, một đứa trẻ trời sinh Chí Tôn cốt, nhưng lại bị người thân hãm hại, rút xương đổi cốt, trở thành phế nhân. Hắn phải lánh nạn ở một thôn sơn hẻo lánh, nhưng ý chí quật cường, không hề bị thù hận che mất lý trí, hắn đã dần dần trưởng thành, vượt qua mọi khó khăn trắc trở để trở thành một đại anh hùng, bảo vệ quê hương và người thân. Review Thế Giới Hoàn Mỹ là một bộ truyện kiếm hiệp, huyền huyễn, có nhiều yếu tố hài hước, nhưng không kém phần kịch tính, hấp dẫn. Ưu điểm: Nhân vật: Thạch Hạo là một nhân vật chính rất ấn tượng, với ý chí kiên cường, nghị lực phi thường, và tấm lòng bao la. Các nhân vật phụ cũng được xây dựng rất tốt, mỗi người đều có tính cách và câu chuyện riêng. Cốt truyện: Cốt truyện của Thế Giới Hoàn Mỹ rất rộng lớn và hấp dẫn, với nhiều tình tiết bất ngờ, gay cấn. Giá trị nhân văn: Thế Giới Hoàn Mỹ mang đến những bài học sâu sắc về ý chí, nghị lực, và tình yêu thương. Nhược điểm: Một số tình tiết hơi phi logic, không hợp lý. Tác phẩm có hơi dài dòng, có thể gây nhàm chán cho một số người đọc. Kết luận: Thế Giới Hoàn Mỹ là một bộ truyện kiếm hiệp, huyền huyễn rất đáng đọc. Nếu bạn là fan của thể loại này, thì đừng bỏ qua bộ truyện này nhé! *** Bộ này từng dậy sóng một thời lúc còn đang ra. Truyện của Thần Đông thì đảm bảo chất từ nhân vật đến bố cục. Kể về quá trình lớn lên của một đứa bé trời sinh Chí Tôn cốt lại bị người thân hãm hại, rút xương đổi cốt, trở thành phế nhân, phải lánh nạn ở một thôn sơn hẻo lánh.Nếu bạn nào đã từng đọc qua Già Thiên thì đừng bỏ qua bộ này. Các đạo hữu nào đã từng đọc Già Thiên, thì bộ truyện Thế Giới Hoàn Mỹ là một lựa chọn hoàn hảo để tiếp tục. 1. Thế Giới Hoàn Mỹ của tác giả Thần Đông có hay không?  Bước vào Thế Giới Hoàn Mỹ, chúng ta sẽ theo gót bước chân của Nhóc Tỳ hay tên khai sinh là Thạch Hạo từ những ngày hắn còn nhỏ tí miệng còn dính sữa.  Các đạo hữu chắc chắn phải cười té ghế như đọc Nhất Niệm Vĩnh Hằng khi thấy Nhóc Tỳ “làm thịt” đối thủ của mình theo đúng nghĩa đen hay là một cậu nhóc thiếu kiến thức về “giáo dục giới tính” chê những hot girl bốc lửa bên mình là những nàng “Béo” thậm chí bắt những thần thú về “Thủ hộ thôn”.  Truyện viết theo lối hài hước nhưng không hề nhảm nhí chút nào, chất hài hước được gia giảm một cách vừa phải để không bị quá lố khi đọc truyện, điều này khiến mình đánh giá cao tác phẩm.  Truyện mang theo nhiều dòng cảm xúc từ vui vẻ khi ở trong thôn xóm của Nhóc Tỳ, hay thậm chí buồn muốn khóc khi Nhóc Tỳ hi sinh bảo vệ Thạch quốc và người thân, hài hước nhưng không kém phần lắng đọng. Đằng sau Nhóc Tỳ luôn vui vẻ, hăng hái vẫn luôn tồn tại những hình dáng cô độc khi tiến bước trong con đường tu luyện dài dằng dặc.  Main chỉ có 1 vợ và 2 hồng nhan, tính ra thì cũng không thuộc kiểu nhân vật không chung thuỷ có nhiều nữ tử vây quanh, nói chung là hợp lý vì tu luyện thời gian dài như vậy mà. 2. Thế Giới Hoàn Mỹ của tác giả Thần Đông giảng cố sự gì?  Kể về quá trình trưởng thành của một đứa trẻ trời sinh Chí Tôn cốt (đứa bé này tương lai có thể sánh vai cùng hung Thái cổ được trời ưu ái, có thể chinh chiến với Chân Hống, Kim Sí Đại Bàng có huyết mạnh tinh thuần đến hoàn mỹ, Nguyên thủy bảo thuật của nó sẽ danh chấn thiên hạ, được ghi khắc vào lịch sử của Nhân tộc). Nhưng làm sao có thể dễ dàng đến vậy, chính vì chí tôn cốt của mình lại khiến hắn bị người thân hãm hại, rút xương đổi cốt, trở thành phế nhân, phải lánh nạn ở một thôn sơn hẻo lánh. Sinh ra là một đứa trẻ có cốt chí tôn, trong thiên hạ đã được định trước là người sẽ đứng đầu. Ta có hạnh phúc không? Không! Một kẻ sinh ra có thiên phú ngất trời để làm gì? Chẳng phải cũng chỉ để cho thân nhân rút xương đổi cốt. Người vì muốn xưng bá thiên hạ, không tiếc làm việc tội ác động trời. Nam chính: Thạch Hạo tính cách bá đạo, nhưng lại mang tấm lòng bao la vĩ đại, như muốn gánh vác cả tồn vong thiên hạ chúng sinh trên vai mình. Đó là Hoang của kỷ nguyên Tiên vực trong truyện này còn Hoang trong truyện Già Thiên mang tính cách độc đoán, bá đạo kiêu hùng hơn nhiều lần. Từ nhỏ Thạch Hạo đã có ý chí quật cường, không hề bị thù hận che mất lý trí, hắn có ngạo khí bản thân. Hắn liên tục gặp phải khó khăn trắc trở, mọi thứ không hay đều không ngừng giáng xuống, dường như lần nào cũng làm hắn sống đi chết lại. Nhưng chính những lần chiến đấu vào sinh ra tử ấy đã tôi rèn bản lĩnh của hắn, giúp hắn giành được địa vị, tiếng nói cho bản thân, đồng thời bảo vệ được quê hương thân hữu. Truyện ban đầu khá hài hước về cái tính trẻ con của Thạch Hạo nhưng về sau lại quá bi đát, đạt tới cảnh giới nào thì gặp kẻ thù cảnh giới lớn hơn săn giết, người thân anh em huyết tế để chiến đấu cùng. Những trích đoạn chiến đấu cực kỳ thảm liệt, đọc mà cảm giác như muốn nhập tâm vào từng trận đánh luôn vậy. Đặc biệt cảm nhận đoạn phụ thân của nhóc tỳ Thạch Tử Lăng pk với toàn bộ tộc nhân phải nói là cực kỳ hay. 3. Bình luận về Thế Giới Hoàn Mỹ? – Hệ thống tu luyện rõ ràng – Các tính huống đánh nhau được miêu tả tốt, hấp dẫn. – Thế giới rộng lớn, nhiều chủng tộc, nhiều vị diện. – Tình tiết truyện đi từ hài hước ở những lúc đầu truyện, cùng với sự trường thành của nhân vật chính, tình tiết truyện càng lôi cuốn nhưng lại đượm buồn hơn. – Main bá, không lằng nhằng, dùng vũ lực thay lời nói. – Main không phải ngựa giống. 4. Thập hung thái cổ trong Thế Giới Hoàn Mỹ là những loại nào? Thập hung bảo thuật trong Thế Giới Hoàn Mỹ? Cửu U: Đứng đầu thập hung Chân Long: Xưng tiên vương tộc. Côn Bằng: Nằm ở Bắc Hải bên trong Hoang Vực Lôi Đế: Cường giả cái thế của Lôi Linh tộc. Bất Tử Tiên Hoàng: Cũng gọi Phượng Hoàng. Kỳ Lân: Có bạch kỳ lân, tổ kỳ lân, thủy kỳ lân. Thiên Giác Nghĩ: Sinh linh có lực lượng lớn nhất, bị chọc giận thực lực càng tăng. Cửu Diệp Kiếm Thảo: Lá như kiếm, cộng sinh chín phiến, có bảo thuật "thảo tự kiếm quyết". Cô: Bắt đầu tại Cửu Thiên Thập Địa, nắm giữ đại đạo thời không, nhạy cảm với thiên địa hư không. Đả Thần Thạch: Có thể sinh sôi đời sau thần thạch kỳ dị, từ xưa đến nay được vài khối. 5. Cảnh giới tu luyện trong Thế Giới Hoàn Mỹ ( Phân chia cấp độ )  - Nhân Đạo Bàn Huyết Động Thiên Hóa Linh Minh Văn (Hầu) Liệt Trận (Vương) Tôn Giả (Nhân hoàng): Tu sĩ bình thường đi đến cực hạn, siêu thoát thế tục. Thần Hỏa (Ngụy thần) Chân Nhất (Chân thần): Có được lực lượng siêu thoát thế tục. Thánh Tế Thiên Thần Hư Đạo (Giáo chủ) Trảm Ngã: Tên đầy đủ "Trảm Ngã Minh Đạo Cảnh", trảm bản thân, minh ngộ đạo pháp chính mình. Độn Nhất Chí Tôn (Vô địch giả): Nhân đạo chí tôn, có thể sống mấy trăm vạn năm hoặc càng lâu.  - Tiên Đạo Chân Tiên (Bất hủ giả, trường sinh giả): Tương đương Hồng Trần Tiên, một giọt máu có thể sống mấy cái kỷ nguyên. Tiên Vương (Bất hủ vương, táng vương): Chân chính trường sinh bất tử. Tiên Vương Thể Phổ thông Tiên Vương Tuyệt đỉnh Tiên Vương Cự đầu Vô thượng cự đầu Tiên Vương đỉnh phong Chuẩn Tiên Đế: Có thể hủy diệt giới vực trong nháy mắt. Tiên Đế (Bất hủ đế, táng đế): Luyện chế tiên nguyên, phong ấn tiên đạo. Đạt đến cảnh giới này rất khó, cửu tử nhất sinh. Có khả năng ngược dòng thời gian đem kẻ thù hạn chế ở bên trong thời không, không thoát ra được. ​​​​​​​6. Kỳ trân dị bảo trong Thế Giới Hoàn Mỹ ​​​​​​​ - Tiên chủng ​​​​​​​Thế Giới Thụ mầm non Sinh mệnh chủng Hồng mông tử khí chủng Hình thức ban đầu của vũ trụ Âm dương chủng Vạn đạo thụ  - ​​​​​​​Kỳ thảo linh dược ​​​​​​​Đế đan: Xuất từ tay Diệt Thế lão nhân, Chuẩn Tiên Đế trọng thương dùng xong có thể khỏi hẳn trong nháy mắt. Tam sinh dược: Có thể khởi tử hồi sinh, Hắc Hoàng đang tìm thứ này hi vọng có thể cứu Vô Thủy Đại Đế. Địa ngục hoa: Chân Tiên sau khi chết hồn biến bố trí, dùng vô số máu tươi uẩn dưỡng ra hoa này. Thế giới thụ: Thái cổ thần thụ, có thể mở mang vũ trụ. Bồ đề thụ: Cổ tăng nhất mạch bảo thụ, có thể giúp ngộ đạo. ​​​​​​​ - Bảo vật ​​​​​​​Tam thế đồng quan: Cửu Long kéo quan tài đồng, vật truyền thừa từ Tiên Cổ thần thánh. Nó chính là cửu long kéo quan tài bên trong tác phẩm 《 Già Thiên 》. Không người nào biết do ai luyện chế, đến từ đâu. Tự cổ trường tồn quan: Quách quan nằm bên trong Tam thế đồng quan. Hoang nghiên cứu đã lâu kết luận có thể sánh vai với pháp khí phòng ngự cấp Tiên Đế. Thiên Đế đỉnh: Pháp khí Chuẩn Tiên Đế của Diệp Phàm. Vô Thủy Chung: Pháp khí Chuẩn Tiên Đế của Vô Thủy Đại Đế, từng trấn áp thế giới kỳ dị nằm ở phía sau tổ Côn Bằng. Thập Giới Đồ: Đến từ Vô Lượng Thiên Ngoại ở cái nào đó cổ địa. Ngũ Hành Sơn: Sinh ra trong Hỗn Độn, từng thai nghén ra rất nhiều Thần Ma, nó từng che chở Hoang. Thiên Hoang: Thái cổ thập đại binh khí, đi theo nữ Côn Bằng chinh chiến cả đời. 7. Thạch Hạo và Diệp Phàm ai mạnh hơn? Tóm tắt về Hoang Thiên Đế (Hoang độc đoán vạn cổ) Tên hán việt: Thạch Hạo Biệt danh: Hoang, Tội, Hoang Thiên Đế, Thạch Hoàng, Thiên Đình Chủ Tộc nhân: Thạch tộc Thân phận: Hoang Thiên Đế, Thạch Hoàng, người sáng lập Loạn Cổ Thiên Đình Thế lực: Thạch quốc Hoàng tộc, Thạch Tộc, Cửu Thiên Thập Địa, Thiên Đình Nơi sinh: Võ Vương phủ, Thạch quốc Hoàng Đô, hạ giới Hoang Vực Tín ngưỡng: Có ta vô địch, duy ngã độc tôn, trấn áp hết thảy, không tin luân hồi chỉ tin đương thời Mời các bạn mượn đọc sách Thế Giới Hoàn Mỹ của tác giả Thần Đông.   
eBook Tiên Quốc Đại Đế - Quan Kỳ full prc, pdf, epub [Tiên Hiệp]
Tên eBook: Tiên Quốc Đại Đế (full prc, pdf, epub) Tác giả: Quan Kỳ Thể loại: Tiên hiệp, Tu chân, Văn học phương Đông   Nhóm Dịch: Thanh Vân Môn   Nguồn: bachngocsach.com   Ebook: Đào Tiểu Vũ's eBook - http://www.dtv-ebook.com Bìa eBook Tiên Quốc Đại Đế Giới thiệu: Thiên hạ to lớn, duy ta chính thống! Dùng khí thế của thiên triều mà quét ngang tất cả Tiên môn trong thiên hạ! Một cường giả tu 'Đế Vương chi đạo' buông xuống một thế giới có Tiên môn, để cho một vương triều thế tục bị người tu hành khinh thường từng bước đi đến địa vị ngang bằng với tất cả đại đỉnh cấp Tiên môn. Pháp tắc của Vương triều là: "dưới bầu trời không chỗ nào không phải là đất của Vương, dù sống ở đâu thì cũng không ai là không phải dân của Vương!" Thiên hạ chính thống chỉ có một, tất cả Tiên môn đều là tổ chức không hợp pháp! Quan Kỳ cũng chính là tác giả của Trường Sinh Bất Tử. Mời các bạn đón đọc Tiên Quốc Đại Đế của tác giả Quan Kỳ.