Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đen Trắng Kết Hợp

Dịch Tự là nam thần mà Tô Dã Nghi thầm mến bằng những tình cảm trong sáng chân thành nhất. Một buổi chiều hoàng hôn, Tô Dã Nghi lấy hết can đảm thổ lộ với anh, thứ cô nhận lại chỉ là hai chữ “Cảm ơn” lạnh nhạt. Thế nhưng cảm xúc của Tô Dã Nghi rất kiên cường, cho dù không thể ở bên thì cô vẫn lặng lẽ dõi theo anh. Bẵng đi một thời gian, Dịch Tự trở thành đồng nghiệp cùng công ty, Tô Dã Nghi mới biết, duyên phận thật là một thứ thích trêu chọc lòng người. Một thanh niên mới tài giỏi, tuấn tú tới làm việc, đó là một nguồn cảm hứng cho hội chị em văn phòng để tới công ty mỗi ngày trong sự hưng phấn. Đối với Tô Dã Nghi thì chuyện này chả đáng mừng chút nào, cứ thử nghĩ mà xem, crush của mình có một đống bà cô bà chị vây quanh như hổ rình mồi, vui là vui thế nào được cơ chứ?   Đáng thương nhất chính là, cô nàng Tô Dã Nghi còn chẳng dám bộc lộ một xíu xiu tư xuân của mình ra ngoài, cô sợ Dịch Tự sẽ lại xa lánh cô một lần nữa. Nhưng mà trong cái rủi lại có cái may, Tô Dã Nghi chuyển tới phòng trọ mới, phát hiện được ở chung nhà với nam thần trong lòng mình. Nếu phải diễn tả cái cảm giác này, lấy bối cảnh thế nào nhỉ? Ắt hẳn là trúng xổ số Vietlott rồi :v. Một khoảng thời gian dài không gặp Dịch Tự, lửa lòng của Tô Dã Nghi còn chưa bị dập tắt, huống chi hiện giờ, người ấy ngẩng mặt không thấy, thì cúi đầu cũng thấy, tình cảm của cô như một chiếc điện thoại Samsung phát nổ để rồi bốc cháy hừng hực. Ông trời không quá bất công với Tô Dã Nghi, tuy IQ không cao nhưng tài năng nấu nướng lại cực đỉnh. Đường ngắn nhất để bắt lấy trái tim của người đàn ông là đi qua dạ dày, Dịch Tự cũng không phải ngoại lệ. Từng chút quan tâm của Tô Dã Nghi, cố ý nấu đồ ăn anh thích, đặc biệt chuẩn bị những món thanh đạm khi anh đổ bệnh,... dần dần kéo sự chú ý của Dịch Tự về phía cô nhiều hơn. Dịch Tự ơi, Dịch Tự à, rõ ràng đã lung lay mãnh liệt đến thế kia rồi, nhưng vẫn chưa chịu đổ, là thế nào vậy hả? … Khi Dịch Tự bắt đầu chú ý tới Tô Dã Nghi, nhìn thấy cô lòng anh cũng bất giác vui vẻ hơn, ăn đồ ăn cô làm có hương vị càng ngọt ngào hơn, đặc biệt là có ngồi cạnh nghe cái miệng nhỏ lải nhải cả một ngày cũng không thấy nhàm chán. Cái cảm giác kỳ lạ không tên này khiến Dịch Tự khá hưởng thụ, nhưng cũng rất nhanh lại sầu não. Đó là khi có một người đàn ông thứ hai bước vào cái vòng nhỏ của Tô Dã Nghi - Đới Duy. Anh không phải một người thích nghe bát quái nơi công sở, nhưng chỉ cần vô tình biết Đới Duy là một tên đàn ông lừa gạt phụ nữ, anh vừa để tâm, cũng rất bận tâm. Anh không quen với sự lo lắng này, cứ muốn tìm một lí do ngụy biện, vì Tô Dã Nghi đối tốt với anh, nên anh cũng cần phải làm vậy với cô chăng? Nhưng tại sao anh lại tức giận khi người đàn ông đó có cử chỉ động chạm dù chỉ là một chút với Tô Dã Nghi? Dịch Tự ghét cái cảm giác này, nó khiến anh mất kiểm soát quá dễ dàng, điều mà trước giờ chưa từng có. Kết quả là anh không khống chế được bản thân mà lao tới giành lại cô, Dịch Tự hôn Tô Dã Nghi, anh cảm thấy vui vẻ, nhìn cô lúng túng đỏ mặt, anh lại càng thỏa mãn hơn. Vẻ mặt ngây thơ xấu hổ của Tô Dã Nghi làm anh muốn xoa đầu cô, muốn ôm cô vào lòng mà hôn cô. Có lẽ, Tô Dã Nghi đã biến anh thành một tên biến thái mất rồi… Tô Dã Nghi bước vào cuộc sống của Dịch Tự, Dịch Tự thích Tô Dã Nghi, tình cảm cứ tự nhiên mà đến. Sự thật là, ở cùng Tô Dã Nghi, sự tự chủ của anh yếu ớt tới mức đáng sợ, phải chăng, chính anh cũng không muốn kìm nén, cả trái tim và cơ thể này… … Thực ra ban đầu đọc truyện này với mình khá là chật vật, vì guu truyện của mình là hài hước, nên xin phép đưa ra hai chữ thiếu muối. Đọc cảm giác hơi mệt mỏi vì tình cảm của nữ chính cứ phải nhẫn nhịn giấu giếm, lời tỏ tình cứ đến đầu lưỡi lại phải nuốt, nhưng rồi đến lúc nam chính phát hoảng vì sợ mất cô thì phải nói là cực kỳ hả hê :v. Dù sao thì truyện này đánh giá chung là khá dễ thương và ngọt ngào. Khi yêu thì nam chính sủng vợ tận trời, mỗi tội là có cái tật độc mồm không bỏ được :v (cẩn thận có ngày cái mồm hại cái thân nha anh :v). "Em nói anh đẹp rồi, tại sao anh không nói em đẹp?"  Dịch Tự mặc cho cô "bắt nạt" mình, lại hơi nghiêm túc ở bên vỗ về bụng của cô: "Nói em đẹp sẽ dạy hư con của chúng ta."   Tô Dã Nghi khó hiểu: "Tại sao?" "Anh không thể để thằng bé học nói dối."   Lại qua một lúc lâu, Tô Dã Nghi suy nghĩ cẩn thận ý tứ trong lời nói của Dịch Tự, có chút tức giận giương nanh múa vuốt đứng dậy, rất nhanh bị Dịch Tự kiên nhẫn đè lại, sau cùng, anh hôn trán cô, dịu dàng nói với cô: "Ngoan, ngủ tiếp một lát đi."   Tô Dã Nghi đã cực kỳ buồn ngủ, lại vẫn như làm nũng than thở một câu: "Vậy anh khen em đẹp đi!"   Đợi một lát không nghe thấy anh trả lời, cô cho rằng Dịch Tự sẽ bơ cô, hoặc là nói sang chuyện khác, đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy giọng nói của anh truyền đến: "Em thật sự rất đẹp." "Lừa gạt..." Những chữ phía sau bị Dịch Tự nuốt vào trong miệng. Sau đó, anh đem những lời nói sau đó của anh vào trong miệng cô: "Đẹp đến mức khiến anh nhịn không được... Muốn ăn em." ... Có một ngày, Tô Dã Nghi lén lút cầm một trang giấy xuất hiện trước mặt Dịch Tự, che che giấu giấu mà đưa giấy cho anh, trên giấy rõ ràng viết: Anh thích loại con gái như thế nào?  Khóe miệng cong lên, anh nhận bút từ tay Tô Dã Nghi, tùy ý một câu, đưa trả giấy cho Tô Dã Nghi, quay lại ra cửa. Sau khi Dịch Tự đi được hai phút, nhịp tim của Tô Dã Nghi mới bình ổn lại, cô lấy hết dũng khí mở mắt ra, nhìn thấy bút mực màu đen chọn ra mục đó: loại ngu muội. Rất nhiều năm sau đó, Tô Dã Nghi nhớ tới chuyện này, buồn bực trong lòng, nhân lúc Dịch Tự ngủ mà mắng to với anh: Anh mới ngu muội! Cả nhà anh đều ngu muội!   Review by Tà Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Thời điểm Tô Dã Nghi thổ lộ với Dịch Tự là một buổi hoàng hôn, ánh nắng chiều rực đỏ cả một góc trời. Cô nói với anh “Em thích anh”, anh trở về nói với cô “Cảm ơn”. Từ đó về sau, mặc dù Tô Dã Nghi vẫn hay kéo Mạc Ninh hoặc Chu Nhất Nặc đi nhìn trộm diễn xuất của anh, nhưng trong lúc đó cô cùng Dịch Tự, quả thật không còn cùng xuất hiện nữa. Cho nên, lúc Tô Dã Nghi ở trên xe chuyển đến công ty thấy Dịch Tự, cô ngây ra khoảng hai phút, một mực hoài nghi có phải mình đã xuyên qua hay không, sau đó nữa, có hai chữ vẫn luôn lượn vòng trên đầu cô, một hồi lâu vẫn không biến mất. Phân vượn. (1) Tô Dã Nghi không phải một người nhát gan, Chu Nhất Nặc từng sắc bén chỉ ra: “Kẻ ngu này trên người có một loại dũng cảm kỳ lạ, mà nguyên nhân sâu sắc nhất của loại dũng cảm này chính là vì cậu ngu ngốc. Cậu ngu ngốc để dũng cảm. Nói chuyên nghiệp một chút, loại dũng cảm này gọi là ngu dũng.” Đối với lần này, Mạc Ninh rất là tán thành, ít nhất cái đó cũng khiến Tô Dã Nghi cất lời thổ lộ toàn bộ - điều này không phải tất cả nữ sinh đều có thể làm được. Vào lúc này, vẻ ngu dũng trên người Tô Dã Nghi lại tới. Cô ngồi ở sát chỗ ngồi bên ngoài, đáng lẽ cô nên ở trước mặt Dịch Tự, nhưng mà cô lại dựa vào cái vẻ ngu dũng ở sau lưng của Dịch Tự làm càn làm bậy, thậm chí trong lúc không có những người khác cô còn khéo léo để cô và Dịch Tự dính sát vào nhau, sau đó, cô cùng anh đứng ngang nhau ở một hàng ngũ phía sau chờ thang máy. Lại sau đó, ở sau lưng Dịch Tự cô một giây cũng không bỏ bắt đầu thưởng thức cái gáy của anh – đuôi tóc sạch sẽ, gáy, cổ áo sơ mi kẻ ô rất chỉnh tề, tinh thần rất phấn chấn, ngay cả khi anh đeo dây tai nghe nhạc so với người khác cũng đẹp hơn rất nhiều… Tô Dã Nghi có thể cảm giác được xung quanh cô đang tỏa ra một vòng lại một vòng bong bóng hình trái tim màu hồng, bay trong thế giới của cô, còn kèm theo âm thanh nhịp tim “Phốc phốc phốc” của cô nữa. Dịch Tự xuống lầu ở tầng mười sáu, đó là phòng phát triển phần mềm của công ty. Phòng, phát, triển, phần, mềm. Mời các bạn đón đọc Đen Trắng Kết Hợp của tác giả Cư Ni Nhĩ Tư.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Độc Giả Và Nhân Vật Chính Đích Thị Là Chân Tình - Đồi
Đỗ Trạch là một tên độc giả anti fan (rởm), chính vì cái lý luận trai không hư gái không thương, độc giả không ném đá tác giả không nhìn thấy. Tên độc giả ngốc nghếch cuồng tín vào chân lý “càng yêu càng chửi”, cứ thế theo dõi tiểu thuyết dài kỳ trong nỗi niềm đau đớn cứ tuần hoàn hết ném đá rồi lại bấm phiếu đề cử, bấm phiếu đề cử rồi lại ném đá… Mà hôm nay, một bình luận ném đá Đỗ Trạch gửi cho tác phẩm mới “Hỗn Huyết” của tác giả, không ngờ lại để tác giả đọc được! Kể từ đó, nhân vật chính tươi sáng ngời ngời - Tu - từ một thiếu niên thiên tài của học viện phép thuật tức khắc thức tỉnh dòng máu Undead, biến thành một bộ xương trắng một cách thần kỳ! Tên độc giả anti fan ngốc nghếch liền tức ói máu… Tác Giả! Anh Thắng Rồi! Bất ngờ hơn còn ở phía sau. Chủ hàng nơi Đỗ Trạch mua sách đã gửi nhầm cuốn đồng nhân cao H của “Hỗn Huyết” cho cậu, và thế là Đỗ Trạch - mắt đeo kính cận dày cộp, tai đeo máy trợ thính - cứ thế xuyên-không vào trong “Hỗn Huyết” một cách phản khoa học! Một cuốn tiểu thuyết của độc giả, nhưng lại là cả cuộc đời của nhân vật chính. Một fan trung thành mang theo tuyệt kĩ xuyên không tới, rốt cuộc người này là cứu tinh của nhân vật chính, hay là kẻ hủy diệt? *** Độc giả: Tôi là một ngụy anti-fan Đỗ Trạch là một ngụy anti-fan. .Ngụy anti-fan có thể giải thích như thế này: có một đám người đối xử với thần tượng của mình tàn bạo y chang như với kẻ thù, đủ kiểu soi mói đủ kiểu chửi bới, thể hiện triệt để tinh thần “Tương ái tương sát”(Yêu nhau giết nhau).. Đỗ Trạch lựa chọn trở thành một ngụy anti-fan cũng vì ba nguyên nhân. Thứ nhất đương nhiên là nguyên nhân xuất hiện của ngụy anti-fan: soi mói, chửi bới, thu hút sự chú ý cho người mình yêu thích từ một góc độ khác. Họ không thể khiến người ấy được vinh quang tột đỉnh thì phải phá rồi dựng, bôi đen người ấy để thu hút ánh mắt của quần chúng, khơi gợi sự chú ý và đồng cảm của người khác đối với người ấy. Sau khi đã thành công khiến người yêu thích nổi tiếng, họ cũng công thành lui thân.. Thứ hai, chuyện Đỗ Trạch thích làm nhất là post bài soi mói thần tượng của cậu, sau đó ngồi chờ những fan khác của người ta nhảy ra công khai ném đá lại mình. Nhìn những fan khác không ngừng post bài ở dưới để phản bác, Đỗ Trạch vô cùng thỏa mãn: tốt lắm, ý tôi là thế đó. Các anh em à, cứ tiếp tục phát huy tinh thần đó đi ~. Nguyên nhân cuối cùng là do một chút tâm tư nhộn nhạo của Đỗ Trạch. Tình cảm của fan dành cho thần tượng đương nhiên là vừa yêu vừa kính. Nhưng họ cũng ôm ấp một thứ tình cảm khác: muốn chủ động tiếp cận người ta, nhưng thứ nhất là sợ quấy rầy đối phương, thứ nhì là sợ người ta chả thèm để mắt tới. Vì thế họ chỉ có thể cố gắng lưu lại dấu ấn của mình để khiến người ta chú ý, giống như cô gái tim thì đen thui mà lại tỏ vẻ rụt rè ngượng ngùng ngồi chờ người yêu đến giở khăn voan lên. Đại nhân, đại nhân, mau tới đây nhận em đi ~ Em rất dễ nuôi đó! ... Mời các bạn đón đọc Độc Giả Và Nhân Vật Chính Đích Thị Là Chân Tình của tác giả Đồi.
Biên Nhược Thủy - Sài Kê Đản
1. Biên Nhược Thủy (Tập 1) Biên Nhược Thủy, tên cũng như người, mẹ cậu những mong cậu trong sạch được như nước, và quả thật cậu trai ấy cũng đã sống cuộc đời mình như vậy. Trong sạch, bình đạm, dịu dàng như nước. Chỉ tiếc rằng dù có là suối nguồn chảy mãi, thì cũng có ngày phải băng thác vượt ghềnh, rồi cũng sẽ phải mài mình qua những khúc quanh gồ ghề đá sỏi. Trên con đường ra biển lớn ấy của Biên Nhược Thủy, lại tình cờ vấp phải một khúc ngoặt mang tên Tống Thiên Lộ, một con người gần như trái ngược hoàn toàn với cậu. Vậy mà chẳng hiểu sao lại như nam châm trái dấu hút chặt lấy nhau. Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không được. Là duyên là nghiệt chung quy cũng vẫn phải trải qua. Mang trong lòng tình cảm không sao phơi bày ra ánh sáng mà rời khỏi Tống Thiên Lộ, liệu Biên Nhược Thủy còn có thể quay trở lại những ngày tháng trước kia của mình được nữa không? 2. Biên Nhược Thủy (Tập 2) Mẹ mất, những nơi có thể coi là nhà cũng chẳng thể quay về, Biên Nhược Thủy bắt đầu sống cảnh chẳng còn biết ngày mai.  Những tưởng cuộc đời cứ mù mịt như vậy mà trôi đi, thì Tống Thiên Lộ lại một lần nữa xuất hiện. Hai năm cách xa, hai năm thương nhớ, ngày gặp lại thấy người mình yêu sống trong khổ sở và tủi nhục, Tống Thiên Lộ nào có chịu được, nhất quyết ép cậu quay về cùng mình. Thế nhưng cuộc đời đâu có dễ dàng đến thế, chưa nói đến ánh mắt người ngoài hay nỗi lòng của người làm cha mẹ, thì trong chính tình yêu này, Biên Nhược Thủy và Tống Thiên Lộ cũng đã có quá nhiều khúc mắc với nhau. “Pháo hoa chóng tàn, tình đời dễ tan, mà người lại hỏi ta có nguyện cùng người hồng trần phiêu bạt, một kiếp thanh cao…” Một người như suối nhỏ, một người như nước lũ, giữa dòng đời cuộn sóng này, liệu có bờ bến nào họ có thể dừng chân? *** Lớp ta sắp có học sinh mới chuyển tới đấy, nhìn coi thế nào?” “Ai thế?” Tôi cắn bánh mì khô, quay đầu nhìn khuôn mặt to bành của Lưu Duy đang nhăn nhở cười. Lưu Duy chỉ tay ra ngoài, “Đó đó! Cái thằng tiểu tử đằng kia kìa, cái đứa đầu bù, tóc thì như hành tây đó, thấy chứ?” Tôi huýt gió rồi chạy tới trước cửa phòng bảo vệ trường, quả nhiên, tiểu tử kia quay đầu lại nhìn thấy tôi, tôi trợn mắt vẫy tay với hắn, kêu to Dương Thông Đầu. Hắn cũng nhìn lại, thản nhiên cười, tôi sững người đôi chút, sau đó cười to lên, rất thú vị, nhìn như trẻ con thế thì trong lớp lại có người bị bắt nạt rồi. Đi, đi qua đó nào!” Tôi vỗ vai Lưu Duy, vài bước đã nhảy tới trước mặt Dương Thông Đầu. “Hắc hắc…Dương Thông Đầu, cậu là người ở đâu a?” Tôi chống tay lên cái bàn trước mặt, cúi đầu nhìn hắn. “Tên tớ không phải là Dương Thông Đầu, là Biên Nhược Thủy, mẹ tớ muốn tớ lớn lên cũng thanh thuần như nước.” Tôi xùy một tiếng, coi cái dáng bộ nho nhã đó, vừa nhìn qua đã đoán được là loại người tới cái rắm cũng không đánh được mà (*)! Biên Nhược Thủy thấy tôi cười cũng không đáp lại, cúi đầu lấy cái gì đó. Tôi cúi đầu nhìn theo, xem có gì hay không, đều là một đống chẳng ra gì, mà học tới cao trung rồi vẫn còn mang theo hộp bút sao, tôi tính cầm lên xem thì đã bị hắn giật lấy. “Cho tớ xem nào!” Tôi giật mạnh lại cái hộp, sao lại keo kiệt thế, hắn không cho tôi coi thì tôi càng muốn coi. “Đừng mở ra!” Biên Nhược Thủy đứng dậy muốn đoạt lại, nhưng tôi nhanh hơn, quay người lại, nhanh chóng mở hộp ra, hộp mở ra còn mang theo âm thanh rin rít, đúng là đồ cũ. Trong hộp bút chỉ có mấy cây bút, cả hai đều là bút máy, có một cái đã bị dùng tới mòn cả đầu bút. Trong thoáng chốc, tôi thấy trên đầu hộp bút có dính một mảnh giấy màu đỏ thẫm được cắt thành hình trái tim, trông tầm thường muốn khóc, lại còn dùng băng dính, dính chặt, gỡ không ra. ... Mời các bạn đón đọc Biên Nhược Thủy của tác giả Sài Kê Đản.
Thế Bất Khả Đáng - Sài Kê Đản
Nội dung truyện nói về hai anh em cực phẩm nhà họ Viên trên hành trình theo đuổi Hạ Diệu, một cảnh sát – thái tử gia đã cải tà quy chính ~(‾▿‾~) Anh công là một bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, mở một công ty vệ sỹ, nhờ sự “mai mối” của cô em gái mà quen biết với em thụ. Từ ánh mắt đầu tiên anh đã để ý đến em và rồi bắt đầu bước lên con đường “đoạt ái” với em gái. *** Mỗi năm một lần giải thi đấu vật tự do dành cho cảnh sát Trung Quốc và Hoa Kỳ lại diễn ra ở sân vận động Bắc Kinh. "Ngày hôm qua chúng tôi đã tiến hành một cuộc thi dự tuyển, trải qua những trận đấu kịch liệt, đã tìm ra mười sáu tuyển thủ tiến vào trận chung kết. Người chủ trì lần lượt gọi to tên của mười sáu người này: "Joy, Brown, Đới Cao Cao, Hạ Diệu,..." Mười sáu tuyển thủ mặc đồng phục cảnh sát lần lượt lên đài biểu diễn, tám người Trung Quốc tám người Hoa Kỳ, mặt đối mặt xếp thành hai hàng, hướng về đối thủ cúi chào làm lễ một cái. Brown đứng ở vị trí thứ ba thuộc hàng ngũ Hoa Kỳ, cúi người chín mươi độ âm thầm đánh giá người đứng chếch phía đối diện là Hạ Diệu từ trên đầu xuống dưới đũng quần, khoé miệng kín đáo nhếch lên một nụ cười không mấy tử tế. Tiếng súng báo hiệu bắt đầu thi đấu khai hoả, lần lượt hai người đối kháng, người thắng sẽ được vào đấu vòng trong. Giải đấu vật tự do giữa cảnh sát Trung Quốc và Hoa Kỳ là sự giao thoa giữa hai nền văn hoá võ thuật khác nhau giữa Trung Hoa và Tây Phương. Cảnh sát Trung Quốc chú trọng vào các chiêu thức bằng chân, vô cùng ác liệt. Bên Hoa Kỳ lại lấy nấm đấm là đòn sát thủ, một chiêu hạ gục đối phương. Mà Brown người giỏi nhất trong đội hình cảnh sát Hoa Kỳ. ... Mời các bạn đón đọc Thế Bất Khả Đáng của tác giả Sài Kê Đản.
Thời Thượng Tiên Sinh - Ngữ Tiếu Lan San
Bạn người mẫu Tô Nặc vốn gắn liền với hình tượng đóa sen trắng thanh khiết chẳng vướng bụi trần. Nhưng chẳng ai biết, đằng sau hình tượng đó, bạn lại sợ nhất người khác phát hiện ra những bí mật to bự của mình. Chàng mẫu họ Tô thực sự là một kẻ thích ăn và tham ăn quá mức, có sở thích dùng nick ảo chửi loạn đối thủ chỉ vì hắn có thể hình sáu múi nam tính. Trong họa có phúc. Mà chẳng hiểu là phúc hay họa. Bạn Tô Nặc lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc Âu Dương quyền lực mà bụng toàn âm mưu. Thời buổi này, với dung mạo và trí thông minh của bạn Tô, rơi vào tay tổng giám đốc gian xảo, quả thực khó sống! *** Là một người mẫu nam thời thượng, Tô Nặc sợ nhất người khác nói mình giống con gái. Nhưng hắn lớn lên lại cố tình giống con gái, vì thế lúc truyền thông đưa tin đều thích dùng một số từ ngữ na ná nhau như “xinh đẹp”, “tinh xảo”, “yêu nghiệt”, cực kì không có khí phách! “《Người đẹp Tô Nặc diễm áp quần phương, yêu nghiệt vừa bước ra cả hội trường hết hồn!》Đây là cái tiêu đề chó má gì!” Sáng sớm trên bàn cơm, người mẫu Tô run rẩy kịch liệt, miệng phun ra một ngụm sữa đậu nành, tay phải vò nát bánh quẩy! *diễm áp quần phương: sắc đẹp vượt trội hơn người thường “Tô gia cậu bớt giận!” Người đại diện vội vàng dỗ dành, “Trước đó tôi thật sự có gọi điện thoại cho phía truyền thông, yêu cầu bọn họ đổi tên bản thảo thành《Anh Tô Nặc dục hỏa trùng sinh, cơ bụng tám múi lực lưỡng săn chắc!》” nhưng đều bị tổng biên tập cự tuyệt thẳng thừng thậm chí còn cho là tôi bị sốt đến đần độn, quả thật là tức muốn khóc! “Vậy tại sao vẫn còn y như cũ!” Tô Nặc tức giận, “Gần đây tin tức đưa lên càng lúc càng quá đáng!” “Cái này là tốt hơn nhiều rồi, lúc đầu bọn họ còn định viết là yêu tinh họ Tô lưỡng tính nữa cơ. . .” Người đại diện chưa kịp nói hết câu đã bị hộp khăn giấy đập trúng mặt, vì thế liền kêu thảm một tiếng, “Gương mặt mịn màng của tôi!” ... Mời các bạn đón đọc Thời Thượng Tiên Sinh của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.