Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kinh Niên Lưu Ảnh

Thời niên thiếu, ai chẳng từng thích một người. Cậu ấy là chàng trai rực rỡ như ánh mặt trời, xuất sắc khiến người ta chói mắt. Cậu ấy là bầu trời, thi thoảng nắng, thi thoảng mưa, bất kể cậu mang dáng vẻ nào cũng đều là phong cảnh đẹp nhất. Và Triển Nhược Lăng đã yêu thầm một cậu bạn như thế. Cậu ấy tên là Chung Khi. Kì thực yêu thầm khiến cho con người ta vừa vui lại vừa buồn. Vui vì không phải thất tình, buồn vì chẳng có cơ hội để mà thất tình.   Cậu không hề hay biết, có một người con gái vẫn luôn lẳng lặng ngắm nhìn mình. Cậu không hề hay biết, có một người con gái bao dung cho mọi trò đùa ấu trĩ của mình. Cậu không hề hay biết, có một người con gái, dù ở phương xa, dù qua bao năm tháng, vẫn chờ đợi cậu, vẫn nhớ nhung cậu, vẫn gửi tin nhắn đến một số điện thoại không còn tồn tại, chỉ vì quá thích một người. Những điều mà cậu không biết nhiều hơn cả những gì cậu thấy ở cô ấy và chính những điều đó, đã làm cô ấy đau khổ day dứt suốt những tháng năm trưởng thành. “Thì ra, thích một người lại đau lòng như vậy.”  Đời người có bao nhiêu lần 12 năm? Chúng ta quen biết được 12 năm. Chúng ta xa cách 8 năm. Nhưng lại yêu thầm nhau 10 năm. Vậy 10 năm dang dở ấy, chúng ta đã làm gì để rồi nuối tiếc không nguôi? Nhược Lăng là một cô gái dịu dàng, vô cùng dịu dàng và giàu tình cảm, là cô gái khiến cho mình có cảm giác, nếu mình là một người con trai, mình nhất định sẽ thích cô ấy. Bởi Nhược Lăng kiên cường, Nhược Lăng cố chấp, Nhược Lăng thích Chung Khi đến đau lòng và hết mình như vậy. Và hơn hết mình cảm phục cô ấy, vì cô ấy có thể lẳng lặng ôm một mối tình trong nhiều năm đến thế cho dù có đau buồn hay khổ sở cũng chưa từng buông tay. Thanh xuân năm ấy, Nhược Lăng và Chung Khi là bạn cùng lớp năm lớp 10 và 11. Năm lớp 10, Nhược Lăng bị tai nạn, vụ tai nạn trở thành vết thương ám ảnh nghiêm trọng với cô. Sau khi trở lại trường, cô gặp được Chung Khi, cậu bạn như ánh mặt trời có thể xua tan hết những tăm tối trong lòng. Cô lẳng lặng thích cậu suốt những năm tháng ấy. Lên 12, hai người khác lớp, cô vốn tưởng có thể học đại học chung một thành phố với cậu, nào ngờ, cô đến Bắc Kinh mà cậu thì vẫn ở lại phía Nam. Từ đó, hai người bắt đầu xa nhau. Lần chia tay ấy, không ngờ lại đến tận 8 năm đằng đẵng. “Nếu như có thể, mình sẽ dùng cả đời này để nhớ về cậu.” “Thoáng chớp mắt, bao nhiêu năm đã qua đi, thời gian đã làm phai nhòa rất nhiều thứ, chỉ có ký ức về anh, chưa từng phai nhạt.” “Năm năm, em chỉ làm hai việc, việc thứ nhất là sống, việc còn lại chính là nhớ anh." Yêu thầm. Bỏ lỡ. Xa cách. Gặp lại... Liệu Nhược Lăng và Chung Khi có thể về bên nhau hay không khi mà họ đã từng vì những nỗi buồn đau trong lòng mà rời xa nhau lâu như thế?  .... "Kinh niên lưu ảnh" là câu chuyện không mới lạ trong thời đại ngôn tình tràn lan này. Nữ thích nam, hai người chia cách nhiều năm (nam nữ chính đều ra nước ngoài), sau này gặp lại mới biết nam cũng thích nữ, cuối cùng ở bên nhau. Nó là kịch bản vẫn thường thấy trong các câu chuyện thầm mến. Nhưng bù lại giọng văn tác giả khá hay, chầm chậm, nhẹ nhàng và được dịch mượt nên góp phần làm câu chuyện trở nên cảm động đi vào lòng người hơn.  Mình rất thích tính cách nữ chính, dịu dàng, kiên cường. Còn nam chính thì cũng giống như bao anh nam chính khác, tổng tài này, đẹp trai này, được cái hơi ấu trĩ, mặc dù chính bởi sự ấu trĩ này khiến hai người xa cách nhiều năm. Truyện lấy nữ làm chủ đạo, toàn chính văn hầu như đều là suy nghĩ, tình cảm của Nhược Lăng, có ngoại truyện về nam chính.  Thật sự thì mình không thích nam chính cho lắm, chắc vì không đủ… xứng đáng? Chung Khi thích Nhược Lăng sau, lại hiểu lầm cô ấy trước, cậu cũng là người rời đi trước, may là người chờ đợi đến cuối cùng. Cho nên mình luôn có cảm giác tình cảm của nam chính đuối hơn, chỉ có duy nhất một chi tiết mình ấn tượng về nam chính, đó là cậu ấy đã học tiếng Tây Ban Nha vì nữ chính. Theo mình thấy thì phân đoạn phía sau khi hai người đến với nhau hơi nhanh. So với thời gian chờ đợi thì không nhanh, nhưng cách miêu tả tâm lí lại nhanh. Có lẽ vì sau khi gặp lại hai người ở bên nhau quá dễ dàng, nên mình cứ cảm thấy thiếu chút gì đó. Giống như kiểu bạn vừa ăn xong món khai vị đã bắt đầu món tráng miệng ấy.  Ngoài ra, trong truyện có nhắc đến anh trai nữ chính, tình cảm anh trai dành cho nữ chính khá cảm động. Mặc dù chỉ xuất hiện chút xíu, nhưng mà anh là nguyên nhân gián tiếp khiến hai người không đến được với nhau. Truyện mang màu sắc nhẹ nhàng cảm động và chút gì đó man mác rất thích hợp cho mn nhâm nhi bên ly trà chiều nè ^^ Trích đoạn: “Cậu đã ra nước ngoài rồi. Cuộc sống của cậu có lẽ có rất nhiều màu sắc. Cũng không biết cậu có trở về không. Nhưng mà cho dù cậu quay về, cũng chưa chắc đã nhớ được mình. Nếu như có thể, mình sẽ dùng cả đời này để nhớ về cậu.” “Em nói anh chưa chắc đã nhớ được em. Em nói sai rồi, người anh nhớ rõ nhất, chính là em. Em nói hy vọng anh được vui vẻ, nhưng nếu em không trở về, anh sẽ không thể nào vui vẻ được. Em có hiểu không? Để anh tính một chút, em viết cho anh tổng cộng 37 bức mail. Những câu hỏi trong đó, lẽ nào em không muốn biết được câu trả lời sao? Anh sẽ dùng thời gian cả đời này để trả lời em. Anh chỉ có một câu này thôi, anh đợi em trở về.” Triển Nhược Lăng ngẩn ra, qua rất lâu mới biết mình cần phải lên tiếng: “Sao anh lại ở đây?” Giọng nói phát ra nghe như không phải của chính cô nữa. Một tay Chung Khi chống vào khung cửa, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: “Bởi vì có em ở đây.” ----------------------- " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Thượng Dung Hoa  - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Review bởi: Mai Nguyễn **Ghi chú : Nam nữ chính sạch, độc giả ăn chay Hai nhân vật chính học cùng nhau lớp 10. Dưới con mắt của bạn bè Triển Nhược Lăng và Chung Khi là đôi oan gia, thỉnh thoảng trêu chọc nhau. Nhưng nào ai hay trong lòng hai bạn đã nhen nhóm tình cảm thầm thương trộm mến. Khi Nhược Lăng vào lớp 10 gia đình cô xảy ra biến cố. Nhìn thấy em trai tai nạn mất trước mặt mình là sự đả kích rất lớn với Nhược Lăng. Dù cô luôn thản nhiên, tỏ vẻ vui vẻ nhưng trong cô chứa đựng vết thương lòng rất lớn. Chính lúc đó Chung Khi xuất hiệt. Sự trêu đùa của cậu giúp cô xoa dịu nỗi buồn. Cậu ở bên cô khi cô tuyệt vọng, cùng cô đợi xe bus. Hình bóng cậu ngày càng khắc sâu trong cô. Cô nhớ điệu cười của cậu, nhớ hình bóng cậu khi chơi bóng rổ. Thế rồi khi phân ban khi học đại học, cơ hội hai người gặp càng ít, duy trì liên lạc ngày càng thưa. Để rồi khi biết Chung Khi là du học sinh trao đổi bên Úc cô bỗng nghẹn nỗi buồn xót xa . Buồn vì sự chia cắt không biết có ngày gặp lại, buồn vì " hóa ra cô là người bạn không đáng để cậu thông báo khi đi '' Rất nhiều người trong chúng ta đồng cảm với tình yêu không dám nói của như Nhược Lăng. Nhưng mấy ai có được sự cố chấp của cô. Khi sang Tây Ban Nha học thạc sĩ cô vẫn mang trong mình hình bóng của anh, 8 năm xa cách không làm tình cảm của cô phai nhạt. 5 năm bên Tây Ban Nha cô chỉ "sống và nhớ anh" Cô về nước và thấy anh trên TV. Cậu học trò thích đùa cợt trêu chọc ngày nào giờ đã trưởng thành trở thành người đàn ông lịch lãm, thành đạt. Anh đã về nước, anh và cô rất gần nhau nhưng sao cô thấy anh quá xa xôi. "Đúng vậy, cuối cùng anh đã trở về, hơn nữa còn thành công chứng minh bản thân "- ,"Nhưng quá khứ của anh, thành công của anh đều không có hình bóng em" " Chung Khi, tạm biệt. Từ nay, em sẽ đem toàn bộ những kí ức về anh, chôn cất tận cùng trong tim, không còn trông mong gì nữa. Nửa đầu truyện dưới góc nhìn của nữ chính ta không khỏi thương cảm, xót xa cho Nhược Lăng, cho sự si tình cố chấp của cô. Đến nửa sau khi nội tâm Chung Khi hé mở, chúng ta thấy anh cũng đáng thương không kém. Những năm tháng thời niên thiếu trong lòng anh cũng cất giấu cái tên của một nữ sinh - Triển Nhược Lăng. " chỉ một khoảnh khắc, một nụ cười có lúm đồng tiền đã đủ để anh bắt đầu cơn say nắng. Trong lúc vô tình, hình ảnh người đó đã ở lại trong trái tim anh." Nhưng có những hiểu lầm, có những sự im lặng, sự vô tình khiến người ta xa nhau Dù sang Úc du học với bộn bề công việc anh vẫn lưu giữ hình bóng cô trong tim. Sau khi về nước, tham gia họp lớp khi biết cô đi Tây Ban Nha, khi biết những nghi ngờ trước kia chỉ là hiểu lầm. Cảm giác của anh chuyển từ chua chát rồi chìm xuống địa ngục. " Chung Khi không thể cử động, cảm giác như thể lăn từ núi đao xuống, đau đến thấu xương. Đến khi anh đọc những bức thư cô gửi qua mail - những giãi bày tình cảm của cô. Trong lòng anh giờ là nỗi buồn thăm thẳm. " Thì ra một hạnh phúc chỉ cần đưa tay ra là với tới, cứ như thế trôi tuột qua kẽ tay anh. " Bức thư dưới lời văn của Nhược Lăng , ta cảm thấy nỗi buồn, khắc khoải, day dứt của cô khi viết. Bức thư dưới góc nhìn của Chung Khi, độc giả có thể cảm nhận thấy sự đau khổ , xót xa, ân hận của anh. Chắc hẳn anh đã không ngừng " oán trách sự hàm hồ của mình, nhạo báng lòng tự ái đến nực cười của mình Những bức thư cô gửi, anh chỉ có một câu trả lời duy nhất " anh sẽ đợi em em về, anh sẽ dùng cả cuộc đời đời để chờ em" Chung Khi tự trừng phạt mình, anh muốn tự trải nghiệm sự vô vọng, khắc khoải day dứt, và cả sự đau khổ giống như cảm giác Nhược Lăng khi đợi anh. " Bởi vì không thể biết sẽ đợi đến bao giờ, cho nên quãng thời gian chờ đợi thêm đằng đẵng. Truyện kết thúc HE, một kết thúc có hậu cho sự si tình của Nhược Lăng, cho sự kiên trì của Chung Khi, cho sự chờ đợi của hai người. Đoạn đầu hơi ngược, sau ngọt. Không tiểu tam, không nam nữ phụ. Mình rất thích văn phong tác giả, nhẹ nhàng sâu lắng,những đoạn miêu tả nội tâm rất thấm, thấy đâu đó hình ảnh cảm xúc của mình trong nhân vật. Bạn edit mượt. *** Thanh xuân, còn gì đáng quý hơn khi người mình thầm yêu cũng yêu mình. Có lẽ đó là điều tuyệt vời nhất nhưng nếu cùng yêu thầm nhau, lại không ai dám tỏ tình thì điều ấy ngược lại vô cùng đáng tiếc vì khi ấy chúng ta đã vô tình bỏ lỡ lẫn nhau, bỏ lỡ đoạn thời gian được ở bên nhau.  ” Kinh niên lưu ảnh” là một câu chuyện kể về tình yêu thầm của Chung Khi và Triền Nhược Lăng từ khi còn học Cao Trung, họ bỏ lỡ 10 năm của nhau, cũng may cuối cùng cũng đến được với nhau. Ngay từ khi vào lớp 10, Triển Nhược Lăng đã bị ấn tượng bởi Chung Khi trong tiết hóa học, giáo viên bảo đọc lại bài thì anh nói ” Xem xong rồi”, chính câu nói ấy đã khiến Nhược Lăng để ý anh. Chung Khi là mẫu con trai rất dễ gây ân tượng cũng như thiện cảm đối với thầy cô, bạn bè. Anh có ngoại hình nổi bật, thành tích xuất sắc, lại thêm sự năng động, sôi nổi kèm chút nghịch ngợm, ngây thơ rất phù hợp với lứa tuổi. Và có lẽ đây cũng là nam chính trong những truyện thanh xuân vườn trường hợp với gu của mình nhất. Thật không may cho Nhược Lăng khi vào học được vài tháng cô bị tai nạn, phải nghỉ học tận 4 tháng khi quay lại thì có cảm giác không quen thân với lớp nữa dù sao cô cũng đã nghỉ quá lâu. Lần đầu nói chuyện của cô à Chung Khi là khi được Trình Tử Dao nhờ phát vở bài tập hộ vì chưa quen với chỗ ngồi mới nên cô hỏi anh ngồi ở đâu và anh đã lên tiếng trả lời. Còn sau này anh càng ngày càng hay trêu cô, phải chăng đây cũng chính là thích ? Mình có ấn tượng nhất với ba chi tiết của truyện, một là khi Nhược Lăng nghĩ mình bị ung thư máu, khóc bên đường và Chung Khi đứng chờ xe bus cùng cô, khi cô viết vào vở ngữ văn của anh bày tỏ chuyện anh hay gán ghép cô với Ngôn Dật Khải, và khi cô cùng anh trai đi vào McDonald đã gặp anh cùng nhóm bạn ngồi ăn. Đối với mình, những chi tiết này đều báo hiệu cho sự nảy sinh tình cảm từ cả hai và là nút thắt dẫn đến quãng thời gian xa cách sau này. Lên 12, thì cô chọn học Lịch sử nên không cùng lớp với anh nữa, trong năm ấy cô tham gia cuộc thi tiếng Anh nên đã được tuyển thẳng vào đại học ở Bắc Kinh, cô nghĩ anh cũng sẽ học ở Bắc Đại nhưng năm ấy môn Văn anh lạc đề nên chỉ đành học Trung Đại thế là hai người lại lần nữa vô duyên với nhau. Những lần họp lớp sau này, anh đến cô không đi, cô đến thì anh lại không đi. Cứ thế họ ngày càng xa cách, cô đi trao đổi học sinh, anh cũng đi du học Úc, khi anh về thì cô lại Du học Tây Ban Nha và ở đấy làm việc. Mãi đến sau này khi tình cờ gặp lại nhau trong bệnh viện ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên: ” Ánh mắt của Chung Khi dừng lại trên người cô, trong đôi đồng tử đen sâu thẳm của anh đều là hình ảnh của cô, khóe môi anh nhếch lên thành một nụ cười nhạt, “Triển Nhược Lăng tôi sắp không nhận ra cậu nữa rồi.” Triển Nhược Lăng dùng sức miết chặt quai túi, tựa như bằng cách này có thể đem đến cho mình nhiều sức lực hơn, nhưng trong đầu chỉ hoàn toàn trống rỗng. Anh vẫn còn nhớ cô. Đã tám năm qua rồi, anh vẫn còn nhớ ra cô. Trong lòng không rõ đang cảm động hay được giải thoát, hốc mắt lại nóng lên. Nhưng mà, thế này cũng ích gì kia chứ? Triển Nhược Lăng mở miệng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “thế à?” Đúng thế, anh đương nhiên không nhận ra em rồi. Chúng ta đã tám năm không gặp nhau rồi mà. Tám năm, dài đến mức nào. Vết thương từ những năm tháng niên thiếu, giờ phút này, không chút giữ lại bị xé toạc ra. Cô bất giác nghĩ, nếu như anh vẫn là anh của trước đây, hoặc giả cô có đủ dũng khí để nhìn thẳng vào anh. Chỉ là gặp lại nhau, mới hoảng hốt nhận ra anh đang đứng trước mặt cô lúc này, đã là một anh hoàn toàn khác rồi. Bộ dạng non nớt thuở thiếu niên đã được cởi bỏ, thay vào đó là sự trưởng thành, thận trọng của một người đàn ông. Mong chờ lâu như vậy, thật sự có thể đợi đến bây giờ, vậy mà cô lại không biết làm cách nào để đối mặt với anh.” Họ đã biết nhau ” 12 năm, yêu thầm nhau 10 năm, xa cách nhau 8 năm và ở nước ngoài 5 năm”. 8 năm quãng thời gian đó đủ để cho con người ta vơi đi nỗi đau của một cuộc tình, tìm kiếm cho mình hạnh phúc mới nhưng không thể làm dịu đi sự trăn trở, nuối tiếc của tình yêu thầm bấy năm nhất là khi cả hai đều không thể quen nhau. Giây phút gặp lại không chỉ có sự ngạc nhiên mà tôi nghĩ đấy còn là giây phút tuyệt vời nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời họ. Có lẽ ông trời cũng không nỡ thấy họ đều yêu thầm nhau mà xa cách nhau nhiều năm như thế nên giờ đây đã để họ gặp lại nhau. Những tháng ngày sau này cũng chính là những tháng ngày hai người dần dần gỡ bỏ từng lớp rào chắn do khoảng thời gian xa nhau từ từ từ đến bên nhau. Khi nhận được lời tỏ tình của Chung Khi, Nhược Lăng đã khóc và những tháng ngày sau này là những tháng ngày sống trong tình yêu của hai người. Một cái kết quá viên mãn của một tình yêu thầm nhiều năm như thế. Truyện không có tình huống kịch tính, rất nhẹ nhàng nhưng để lại dấu ấn khó quên bởi khó có được tình yêu thầm nào hay đúng hơn là một mối tình thanh xuân nào có thể có cái kết trọn vẹn như thế. Có lẽ bản thân tôi không thích những gì quá mạnh mẽ, kịch tính nên đây là bộ truyện rất đáng thưởng thức.   Mời các bạn đón đọcKinh Niên Lưu Ảnh của tác giả Như Thị Phi Nghênh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tôi Không Phải Thiên Tài - Kim Tử
Một cô nàng học lực trung bình, tiếng Anh dở tệ vì một cơ hội ngẫu nhiên mà được tuyển vào công ty rất nổi tiếng; còn một sinh viên xuất sắc của trường đại học công an, lại vì một sai lầm nghiêm trọng mà bị điều từ đội cảnh sát hình sự sang làm một cảnh sát khu vực. Từ thiên tài đến tầm thường, từ tầm thường đến thiên tài họ đã trải qua những câu chuyện gì, đối mặt với chúng thế nào… *** Kim Tử, một cô gái mộng mơ, sắc không xuất chúng, tài không hơn người, chỉ mong một cuộc sống bình lặng vui vẻ. Là tác giả của cuốn tiểu thuyết best seller “Mộng hồi Đại Thanh”, “Mộng hồi Đại Thanh (Phần kết)”, liên tục ba năm liền dẫn dắt trào lưu đọc sách thịnh hành trong phái nữ Trung Quốc.  Năm 2006, “Mộng hồi Đại Thanh” vừa ra mắt đã nhanh chóng nổi tiếng, dẫn đầu cơn bão “xuyên không” trên thị trường sách Trung Quốc, đến nay vẫn bán rất chạy. Kim Tử trở thành một trong những tác gia có tầm ảnh hưởng nhất trong “Hội những người mê đọc sách” với những tác phẩm dành cho phái nữ đã nổi tiếng thành thương hiệu. *** “Vi Vi…” Đào Hương sờ tay Vi Tinh, nước mắt lã chã rơi, cô biết Vi Tinh đều là vì mình mới thành ra thế này, Vi Tinh ban đầu còn định khoe khoang thành tích chợt giật nảy mình, lúc trước dù gặp chuyện đen đủi bị vu cáo hãm hại như thế cô vẫn bình tĩnh như không ứng phó, giờ cô lại khóc thế này, Vi Tinh vội cười khì: “Tớ không sao, bị thương tí xíu thôi, chắc chắn sẽ khỏi trước cái khuỷu tay của cậu, khóc gì chứ?” Cú lôi thật lực hôm qua của Vi Tinh, khiến cả tên tiểu tử lẫn bản thân cô đều nghiêng ngả, hai người xô vào quầy ăn thử cá viên sau lưng, Vi Tinh vì giữ thăng bằng nhưng vẫn quyết không buông tay, kéo luôn tên tóc vàng cùng bàn tay vào nồi canh đang sôi sùng sục, tiếng kêu thảm thiết lúc đó, khiến bảo vệ nghe tin chạy tới còn tưởng siêu thị bắt đầu triển khai mổ lợn tại chỗ. Tên tóc vàng cuối cùng không chạy thoát, ôm lấy tay đau đớn kêu ôi mẹ ơi ôi mẹ ơi, Vi Tinh đau đến phát khóc, nhưng vẫn sống chết không chịu buông tay. Cảnh sát nhận được tin báo bèn tiến hành thẩm vấn hắn ngay trong viện, chiếc điện thoại đó là của Dương Mỹ Ngọc mới mua, hắn cướp xong định mang tặng bạn gái mới của mình làm quà sinh nhật, chính là cô ả trang điểm đậm hạ độc thủ với Vi Tinh kia. Mấy hôm trước có đoàn làm phim bắt đầu ghi hình, tên tóc vàng cùng mấy bạn học đi làm diễn viên quần chúng, vừa mới về, còn chưa kịp bán. Nắm được tình hình đó, bọn Đinh Tử lập tức tới chỗ hắn ở tìm ra điện thoại, mở ra xem, quả nhiên có đoạn quay phim, chân tướng sự việc rõ ràng như ban ngày. Nghe Mễ Dương nói, khi họ đến nhà đưa Dương Mỹ Ngọc đi, cô ả còn lăn lộn kêu oan, Cao Hải Hà chẳng nói chẳng rằng cho cô ta một cái tát, cô ả lúc đó bị đánh lịm đi, bọn Mễ Dương vờ như không trông thấy, người đàn bà này quá độc ác, đến chị ruột của mình cũng không tha! ... Mời các bạn đón đọc Tôi Không Phải Thiên Tài của tác giả Kim Tử.
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Người - Bố Đinh Lưu Ly
“Có vài cuộc gặp gỡ kì lạ. Như là khi em gặp anh vậy…” (*) Trong một cái chớp mắt, duyên phận liền định sẵn. Bà ngoại mà Hạ Ngữ Băng vô cùng yêu thương lâm bệnh nặng rồi qua đời. Trước khi mất bà để lại cho cô một căn nhà nhỏ ở quê nhà và di nguyện đem tro cốt của bà về rải trên sông Linh Khê. Mang trái tim trĩu nặng những đau buồn trở lại, Hạ Ngữ Băng không biết rằng, tại vùng quê nghèo này, cô sẽ gặp được vận mệnh của cuộc đời mình là Lâm Kiến Thâm. Lâm Kiến Thâm là cháu trai được bà nhặt về nuôi, cũng xem như là anh trai nuôi của cô. Khác với những thanh niên sinh ra ở nông thôn, anh cao gầy, trắng trẻo và gương mặt vô cùng tuấn tú. Đặc biệt là đôi mắt của anh, luôn lạnh nhạt và có màu như ánh hoàng hôn buổi chiều rất đẹp. Hạ Ngữ Băng đau lòng vì sự ra đi của bà nên cô muốn sống ở đây một thời gian. Bởi vì, ở đây, trong không khí, trong mùi hương, trong tiếng gió, trong ánh mặt trời, trong hoa thơm cỏ dại… đều vương vấn bóng dáng bà. Thế là, Hạ Ngữ Băng và anh trai Lâm Kiến Thâm bắt đầu cuộc sống ở chung trong nhà nhỏ. Hạ Ngữ Băng vốn là một tiểu thư xinh đẹp, thông minh, có tài năng về hội họa. Cô sống trong nhung lụa từ bé, tuy mất mẹ nhưng được bố vô cùng yêu thương sủng ái mà lớn lên. Nhưng không vì thế mà cô kiêu căng, ngạo mạn hay không hiểu chuyện. Hạ Ngữ Băng luôn đem đến những gam màu rực rỡ và sống động ở những nơi cô dừng chân. Từng ánh mắt lấp lánh, từng nụ cười giòn tan vui vẻ của cô đều nhuộm thế giới xung quanh thành sắc màu tươi sáng. Lâm Kiến Thâm lại là một thanh niên có vẻ ngoài ưu tú nổi bật, tính cách thì có phần xưa cũ, lạnh lùng và đặc biệt kiêu ngạo. Hạ Ngữ Băng muốn chung sống hài hòa cùng anh, nên cũng cố gắng nỗ lực làm mọi thứ. Đáng tiếc, vì chưa quen môi trường cùng công việc nên đôi khi sẽ gây ra một ít rắc rối. Tuy nhiên, cô lại nấu ăn rất ngon nên anh cũng hài lòng thưởng thức. Quãng thời gian ở chung cùng Lâm Kiến Thâm đã khiến Hạ Ngữ Băng thật sự học được rất nhiều điều đáng giá và trưởng thành hơn. Cô cũng nhận ra, Lâm Kiến Thâm tuy tính cách có chút kiêu ngạo thất thường nhưng kì thật lại đơn thuần, tốt bụng và ấm áp biết nhường nào. Anh sẽ vì nhớ bà mà lặng lẽ ngắm nhìn bức ảnh cũ hàng giờ liền, anh sẽ vì cô bị bệnh mà quan tâm chăm sóc, anh sẽ vì cô thích dưa hấu ngày hè mà chọn cho cô quả thật ngon, anh sẽ luôn ở bên cạnh âm thầm bảo vệ cô khi những người xấu tính đến quấy rối. Tất cả những điều nhỏ nhặt ấy, tựa như hạt mưa nhỏ, cứ rơi mãi rơi mãi trong trái tim của Hạ Ngữ Băng, đến khi cô quay đầu nhìn lại thì đã hóa thành biển rộng mênh mông mất rồi. Nhưng Hạ Ngữ Băng vẫn chưa dám thổ lộ những tình cảm trong lòng mình với Lâm Kiến Thâm. Bởi vì, cô cảm nhận được giữa anh và mình dường như có một cái gì đó ngăn cách bởi bí mật rất lớn. Cô vẫn chưa định hình được đó là gì và phát hiện ra những điều anh đang che dấu trong lòng thì biến cố đến, đem mọi thứ vạch trần… Đêm đó, chiếc xe của Lâm Kiến Thâm chở Hạ Ngữ Băng về nhà gặp phải sự cố. Tai nạn kinh hoàng xảy ra, những kẻ xấu xa toan tính muốn đẩy cả hai xuống vực sâu thăm thẳm. Hạ Ngữ Băng bị thương rất nặng, máu thấm đẫm, một tay đã gãy, từng hơi thở mỏng manh yếu đuối níu kéo Lâm Kiến Thâm. Nhìn thấy người con gái nhỏ mình đã dùng tất cả những dịu dàng mềm mại trong cả ngàn năm qua để yêu thương chở che sắp mất đi, Lâm Kiến Thâm đã điên cuồng phẫn nộ và hóa thân nguyên hình đem cô cứu trở về, đồng thời trừng trị những kẻ xấu kia. Nhưng đúng lúc đó, Hạ Ngữ Băng tỉnh dậy, tận mắt chứng kiến tất cả những biến hóa đáng sợ và nỗi giận khủng khiếp của anh đã khiến cô sợ hãi muốn chạy trốn. Một cái lùi bước, một ánh mắt run rẩy, một câu nói tàn nhẫn… Hóa ra, giữa yêu quái và con người vốn dĩ không thể có sự tin tưởng, cảm thông và yêu thương. Vậy thì, Hạ Ngữ Băng, vĩnh biệt… Lâm Kiến Thâm không biết, Hạ Ngữ Băng hối hận, đau lòng biết nhường nào trong khoảnh khắc tuyệt vọng cuối cùng anh nhìn cô rồi tung cánh bay về ánh trăng nơi rừng sâu kia. Cô cứ thế vô tình làm tổn thương anh rồi. Vậy thì, cô sẽ dùng sự chân thành và tình yêu của mình, cầu xin anh tha thứ và đưa anh trở về. *** "Có một số thứ mất đi chính là vĩnh viễn, có một vài người quay lại chính là cả đời." Lâm Kiến Thâm không phải là con người. Đúng thế, nguyên thần của anh vốn là rồng, trải qua một trăm năm mới mọc sừng, một ngàn năm mới mọc cánh hóa thành Ứng Long, lại tu luyện để biến thành hình người. Anh chính là chúa tể của muôn loài nơi đây, có thể hô mưa gọi gió ở mảnh đất này… Nhưng cho dù Lâm Kiến Thâm có thế nào thì với Hạ Ngữ Băng cô, anh chỉ là một người con trai cô đem lòng yêu thương mà thôi. Vậy nên, cô gái nhỏ vượt núi băng rừng, dùng chân tình cùng máu và nước mắt của mình, cảm động Ứng Long, đưa anh về nhà. Thời gian này là thời gian vui vẻ, ngọt ngào và ấm áp nhất trong cuộc đời ngàn năm qua của Lâm Kiến Thâm. Bởi Hạ Ngữ Băng như cơn gió dịu dàng, lướt qua tim anh, rất khẽ lại rất êm. Nhưng trong khi Hạ Ngữ Băng đã hiểu rõ lòng mình và muốn cùng anh yêu đương thì Lâm Kiến Thâm lại chậm chạp chưa nhận ra tình cảm của bản thân. Tuy nhiên, khi có người con trai khác ghé về quê thăm Hạ Ngữ Băng, anh nhìn đâu cũng thấy tên kia đáng ghét. Hoa hay quà gì của anh ta tặng cho Ngữ Băng, anh đều muốn ném. Anh cũng không muốn Ngữ Băng đi cùng anh ta luôn. Thậm chí, anh muốn đánh cho tên đó quay về thành phố càng nhanh càng tốt. Thì ra, tận sâu trong lòng anh, Hạ Ngữ Băng là nơi mềm mại dịu dàng nhất anh cất dấu, là viên ngọc quý anh giữ gìn không để ai thấy hay cướp đi. Nhưng, có những khoảng cách không phải cứ bước là có thể qua, có những ngăn cản cứ vùi lấp là không thể thấy được, bởi vì giữa Lâm Kiến Thâm và Hạ Ngữ Băng chính là thân phận yêu quái và con người. Từ xưa đến nay, duyên phận này vẫn thường là bi kịch. Lâm Kiến Thâm không muốn cô vì anh mà đánh mất tương lai tại vùng quê nghèo và cuối cùng là đánh mất sinh mệnh bởi nhân duyên oan nghiệt này. Vì thế, anh để cô rời xa, đem nhung nhớ trở thành cơn mưa, mỗi ngày đều rơi xuống thấm ướt trái tim, cho đến khi… Đêm giáng sinh, Hạ Ngữ Băng gọi điện cho anh, giọng cô rất buồn và cô đơn. Thế giới rộng lớn như vậy, cô lại tịch mịch không có ai bên cạnh. Dường như, bông tuyết cũng muốn hóa thành nước mắt, vương trên mi cô. Lâm Kiến Thâm không thể trốn tránh nữa rồi. Bởi vì, cô gái nhỏ chỉ có anh mà thôi. Bởi vì, cô gái nhỏ đang đau lòng. Bởi vì, cô gái nhỏ là người anh yêu hơn cả sinh mệnh của bản thân mình. Vì thế, khi Hạ Ngữ Băng trở về nhà liền thấy anh đứng đợi cô dưới ngọn đèn vàng rất lâu rất lâu đến nỗi tuyết đã phủ đầy trên tóc anh, trên vai anh. Khoảnh khắc đó cô liền biết, cho dù kiếp này vì yêu anh mà đánh mất tất cả cô cũng cam tâm tình nguyện. Và Lâm Kiến Thâm cùng Hạ Ngữ Băng quyết định dùng tình yêu chân thành của mình đối mặt với tất cả những thử thách sóng gió phía trước. Cuối cùng, sau tất cả những biến cố lớn ấy, họ đã có thể dùng những sắc màu rực rỡ và xinh đẹp nhất tô lên cho câu chuyện tình của mình bằng một kết thúc viên mãn ấm áp đầy hạnh phúc. *** "Bạn trai cùng nhà không phải người" có lẽ là bộ truyện hay nhất, đáng đọc và đề cử nhất của mình cho mn trong thời gian này của tác giả Bố Đinh Lưu Ly. Phải nói rằng, ở thể loại mới này đã một lần nữa khẳng định sự tài năng cùng văn phong tuyệt vời của tác giả. Một bộ truyện với nội dung độc lạ khi kể về mối tình giữa yêu quái và con người bé nhỏ, mà đằng sau nó là cả một câu chuyện đầy tính nhân văn về tình yêu, sự hy sinh cùng những mất mát đau thương khi rời xa người ấy. Không chỉ là những nét vẽ đẹp cho chuyện tình của hai nhân vật chính mà còn là của những nhân vật phụ khác. Đó là sự chờ đợi bi thương, yêu nhưng không thể gặp, muốn nhưng không thể quay về vô cùng cảm động của ông ngoại cùng bà ngoại. Thật sự, khi tìm hiểu và lật mở quá khứ của hai người, rất đau lòng. Về nam nữ chính, mình thấy tác giả đã xây dựng rất tốt cả hai nhân vật. Nữ chính xinh đẹp, đáng yêu, tình cảm lại hiểu chuyện. Nam chính thì vốn là Ứng Long chưa từng trải qua yêu đương nhưng thật sự rất dễ thương. Anh lúc nào ngoài miệng cũng lạnh nhạt phũ phàng nhưng hành động lại dịu dàng và mềm mại vô cùng. Khi nhận ra mình yêu nữ chính, anh đã không ngại thay đổi bản thân, chấp nhận đánh đổi nhiều thứ để có thể bảo vệ tình yêu ấy. Và khi anh ghen hay giở trò muốn xxx vs nữ chính phải nói là đáng iu cực luôn. Mình đọc mà mình bồ kết anh lắm. Mn phải đọc mới cảm được chứ rv thì dài dòng quá, mình khó nói hết được qua câu chữ. Cho nên, nếu mn đang cần một câu chuyện mới lạ với các yếu tố như sạch, sủng, ngọt lại hài hước và cảm động thì mình nghĩ không nên bỏ qua truyện này đâu ạ. Mình đảm bảo "Bạn trai cùng nhà không phải người" sẽ khiến mn có những phút giây thư giãn thật thoải mái và vui vẻ ạ. __________ (*): trích bản dịch lời bài hát Tiểu Vũ do Lam Tâm Vũ cover. " ": trích từ truyện *** Cây dẫn hồn trên đầu giường nở hoa kết trái, phiến lá khô héo, cành cây như một người già gù lưng tuổi đã xế chiều, cuộn tròn thành một cục nho nhỏ. Ở xung quanh cành khô có một luồng sáng màu xanh lam mỏng manh di chuyển lên xuống. Hạ Ngữ Băng mở to mắt, có lẽ bởi vì hồi phục suy nghĩ mà không ngừng hỗn loạn, một hồi lâu sau, cô mới từ trong cái hôn môi trấn an của Lâm Kiến Thâm mà dần dần hoàn hồn, ôm chặt lấy cổ anh, thấp giọng nói: "Em đã hiểu, toàn bộ đều đã sáng tỏ... Người mà em và ba vẫn luôn nhớ nhung trong đau khổ, vẫn luôn truy tìm, hóa ra ở thời điểm sớm như vậy đã đi theo sự chỉ định của vận mệnh mà đi đến bên cạnh chúng em." Lâm Kiến Thâm sờ sờ cái trán vì bị mồ hôi toát ra khiến cho lành lạnh của cô, hỏi: "Em gặp được ai?" "Từ Miêu." Hạ Ngữ Băng nói: "Em nhìn thấy ông ngoại tụ hồn phách của mẹ lại, nhưng lại vì tai nạn xe mà làm vỡ bình lưu li, hồn phách dung nhập vào thân xác của một cô gái khác cũng tử vong vì tai nạn xe, một lần nữa sống lại." "Khó trách cây dẫn hồn không tìm thấy chuyển thế của mẹ em, bởi vì căn bản dì không hề nhập luân hồi." Lâm Kiến Thâm gật gật đầu, lại hỏi: "Cô bé mà em nhìn thấy ở bệnh viện kia, chính là Từ Miêu?" Hạ Ngữ Băng "vâng" một tiếng, trong lòng vẫn tồn tại một nỗi băn khoăn cực lớn, nhíu mày hỏi: "Nhưng mà nếu trên thân thể của Từ Miêu có hồn phách của mẹ, vì sao mẹ lại không nhận chúng em?" Lúc trước ở chung với Từ Miêu, chỉ cảm thấy ngôn hành cử chỉ của cô ấy thật giống Lâm Miểu, có một lần cô còn cho rằng vì để tranh thủ tình cảm của ba nên cô ấy mới cam nguyện bắt chước dáng vẻ của mẹ, hiện tại xem ra là có nguyên nhân khác. Nhưng đã kết giao với Hạ Tông Trạch những mấy năm, cô ấy không giống dáng vẻ nhớ rõ ký ức năm xưa, nhưng nếu là trọng sinh, vì sao lại không có ký ức? Hạ Ngữ Băng có nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng Lâm Kiến Thâm lại đã thông suốt khúc chiết trong đó, ngẩng đầu nhìn làn khói lam nhạt quấn quanh cành khô trên đầu giường, nói: "Trong mộng, em thấy Lâm Tây mang hồn phách của mẹ em đi, lại vì tai nạn xe ngoài ý muốn mà hồn phách nhập vào thân thể người khác, tôi nghĩ, đó là nguyên nhân mẹ em không có ký ức." "Cái gì?" Hạ Ngữ băng nhìn theo tầm mắt anh, giữa cành khô có làn khói lam lượn lờ, như là một con mắt dịu dàng, tràn ngập quyến luyến. "Người có ba hồn bảy phách, có lẽ vì tai nạn hôm đó đã khiến cho một phách của mẹ em biến mất, mà một phách này trùng hợp lại lưu giữ ký ức, cho nên sau khi mẹ em sống lại mới không có ký ức trước kia." Lâm Kiến Thâm duỗi tay tụ luồng sáng lam nhạt kia lại trong lòng bàn tay rồi giao vào trong tay Hạ Ngữ Băng: "Cây dẫn hồn không triệu hồi được sinh hồn cho nên chỉ có thể gom một phách ký ức mà mẹ em đã mất đi lại, đây là lý do vì sao ở trong mộng em chỉ có thể thấy được ký ức của dì mà lại không thấy được kiếp sau của dì." Ánh sáng màu lam tụ lại trong lòng bàn tay Hạ Ngữ Băng, như là được trở về với huyết mạch tương liên, quang mang đột nhiên sáng lên không ít. Ánh sáng màu lam chiếu vào trong mắt Hạ Ngữ Băng, phảng phất như ảnh ngược của ngân hà lộng lẫy. Cô nhẹ nhàng khép bàn tay lại, đem ánh sáng ấm áp kia dán sát vào trong ngực, muốn cười nhưng nước mắt lại đi trước một bước mà chảy xuống trước. "Ý anh là đây là ký ức mà mẹ mất đi?" Trong một khắc này, tâm tình khó lòng diễn tả bằng lời, Hạ Ngữ Băng sốc đệm chăn lên, xuống giường, vội vàng thay quần áo, tùy tay lấy một chiếc lọ thủy tinh đựng nước hoa đã hết, đem hồn phách mang theo ký ức yếu ớt kia thả vào trong bình. Nghĩ ngợi trong chốc lát, cô nói với Lâm Kiến Thâm: "Em đi tìm ba!" "Từ từ đã." Lâm Kiến Thâm giữ chặt cô: "Loại chuyện như hoàn hồn này quá mức tâm linh, em đã nghĩ nên giải thích thế nào với chú Hạ chưa?" Hạ Ngữ Băng lắc lắc đầu: "Đi một bước tính một bước đi, cùng lắm thì nói rất cả mọi chuyện với ba." Mẹ trọng sinh thành Từ miêu hay Lý Miêu đều không có vấn đề gì cả, tuổi tác cũng không thành vấn đề, chỉ cần mẹ có thể nhớ lại tất cả, có thể cùng ba nối lại duyên xưa, như vậy thì nỗ lực đến mấy cũng là đáng giá. Đồng hồ chỉ tám giờ sáng, Hạ Tông Trạch đang bận rộn trong phòng bếp. Hạ gia và Lâm gia đều không có họ hàng thân thích gì cần phải đi thăm hỏi, cho nên trong tháng giêng càng thêm thanh nhàn, ngoại trừ làm cơm và đi dạo phố thì cũng không còn việc gì cần làm. Nhìn thân ảnh quen thuộc của da đang bận rộn nấu mì, Hạ Ngữ Băng bỗng nhiên cay cay khóe mắt. Cô nhớ lại trong ký ức, Hạ Tông Trạch bỡ ngỡ cỡ nào mà vào bếp để chăm sóc vợ đang mang thai, hơn hai mươi năm qua đi, ông từ một "sát thủ phòng bếp" luyện thành "người chồng nấu ăn trong nhà", mà loại trưởng thành này là do cực khổ trong cuộc sống ban cho ông.... Mời các bạn đón đọc Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Người của tác giả Bố Đinh Lưu Ly.
Tình Yêu Bên Trái - Liên Tâm
Tình yêu bên trái - một bài ca về tình yêu vĩnh cửu, nó làm cho chúng ta không khỏi cảm động với tình yêu mộc mạc chân thành, đơn giản mà sâu sắc, bình dị nhưng lại vô cùng mãnh liệt… một tình yêu như duyên trời đã định, để rồi chính tác giả cũng phải thốt lên rằng: “Có một kiểu tình yêu gọi là sự mê muội ấm áp. Nó như gần như xa, nhưng lại khiến trái tim người ta rung động. Bởi vì trái tim rung động, cho nên mới vỡ tan. Cuối cùng sự rung động của trái tim khiến người ta sợ hãi, sợ hãi đến mức phải chạy trốn…”. Hách Gia Tuấn, một chàng công tử luôn hách dịch, chỉ biết quát tháo người khác, không coi ai ra gì, lúc nào cũng chỉ thích phá phách nhưng từ khi gặp Trình Gia Mỹ – một người con gái “hết sức bình thường” đã làm thay đổi cả cuộc đời anh. Trình Gia Mỹ, một cô gái thông minh và thẳng thắn, luôn bênh vực cho cái thiện. Cô vốn được sinh ra trong một gia đình không được hạnh phúc, một mình cô phải chèo lái cuộc đời mình… Nhưng số phận đã không buông tha cho cô, một căn bệnh quái ác đã khiến cho tình yêu giữa cô và Hách Gia Tuấn không được trọn vẹn, họ vượt qua bao sóng gió của cuộc sống để đến với nhau, nhưng rồi cũng vì tình yêu mà họ không thể đến với nhau, cũng vì yêu nên họ sẵn sàng hy sinh tất cả… Truyện không chỉ hấp dẫn người đọc bởi các tình tiết nhẹ nhàng nhưng không kém phần gay cấn, đem lại cho ta những phút giây thư giãn, như được xem những thước phim đẹp về một tình yêu lãng mạn. Truyện được kết thúc như thế nào, tình yêu của Trình Gia Mỹ và Hách Gia Tuấn được diễn biến ra sao, mời các bạn đón đọc tác phẩm! *** Liên Tâm là bút danh tình cờ nghĩ đến. Liên là chữ "liên" trong từ "khả liên" (đáng thương), Tâm là chữ "tâm" trong từ "tâm tạng" (tạng phủ). Thời niên thiếu luôn cảm thấy thanh xuân là một cuốn sổ ghi chép mơ hồ, trưởng thành là vòng quay tuổi tác của năm tháng, thuận theo vòng quay ấy mà tuổi tác cũng quay thêm từng vòng, con người chung quy rồi cũng chín chắn hơn. Nhưng lại chưa từng nghĩ đến, trong xương cốt mình vẫn muốn mãi mãi thanh xuân. Bởi vì những năm tháng thanh xuân, cho dù hồi tưởng lại vào bất cứ lúc nào, cũng đều là những gì tốt đẹp nhất. *** Ngày hôm sau, khi vừa tỉnh dậy cô đã liên tục dọn dẹp đồ đạc, chạy tới chạy lui bận bịu không ngưng tay. Dường như cô không dám ngừng công việc ấy lại, bởi cô sợ mình chỉ cần dừng lại, nước mắt lại rơi trên khóe mi. Gia Tuấn chắc cũng biết tại sao lại như vậy, nên mới sáng sớm đã vào bệnh viện để chăm sóc Hách phu nhân. Chắc chắn anh biết chuyện, cô hiểu điều ấy! Bởi vì, hai người họ hiểu nhau còn hơn cả bản thân mình! Cô cầm chặt cuốn hộ chiếu, chạy một mạch xuống cầu thang, cô không dám đứng lại, cho đến khi ngồi trên xe taxi mới dám thở phào. Người lái xe bắt chuyện với cô một cách lịch sự: “Cô đi du lịch đúng không.” “Tôi…”, chưa kịp nói hết câu nước mắt cô đã rơi lã chã. Cô quay mặt giấu nước mắt nhìn ra ngoài cửa xe, hai môi mím chặt cố ngăn tiếng khóc. Ngoài trời xầm xì, lạnh lẽo, hai bên đường những rặng cây xanh ủ rũ xếp hàng chạy thẳng tắp không có điểm dừng. Cảnh tượng ấy đưa cô vào giấc mộng mị. Những kỉ niệm ngày xưa lại ùa về, bốn bề lặng lẽ như không có sức sống, thảm cỏ hai bên đường dành cho người đi bộ đầy hoa, những bông hoa đại đóa đang nở bung đỏ rực đến nhức mắt. Giống như trong mơ, cô lại trở về với cảnh tượng trước lúc mẹ qua đời. Trong bệnh viện toàn một màu trắng xóa, khuôn mặt mẹ cô cũng trắng toát, hai mắt nhắm nghiền, một chiếc chăn mỏng màu trắng phủ lên người bà khiến thân hình bà càng trở nên gầy guộc như con búp bê bằng sứ, sẽ vỡ tan khi ai đó chạm vào, Vỡ vụn không thể ghép lại được với nhau. Cô nhìn mẹ nước mắt lại không ngừng tuôn rơi. Tiếng khóc của cô làm lay động linh hồn, mẹ bỗng mở nhìn khiến cô bất giác sợ hãi ngã ra nền đất. Bà nhìn cô nói với giọng yếu ớt: “Gia Mĩ… con gái của mẹ… Gia Mĩ của mẹ… nhất định phải sống cho thật hạnh phúc…” Hai tay cô chống xuống nền đất lạnh lẽo, dường như có muôn vàn viên đá lạnh đang chạy khắp người cô qua những mạch máu nhỏ, cảm giác lạnh lẽo khiến cô muốn khóc cũng không khóc được thành tiếng. Cô vẫn biết, đó chính là tình yêu, tình yêu tuyệt vọng và bi thương của mẹ dành cho cô. Nhưng tình yêu ấy giống như mũi dao nhịn cứ chọc ngoáy trong tim cô không ngừng lại đến một phút giây. Mời các bạn đón đọc Tình Yêu Bên Trái của tác giả Liên Tâm.
Tân Hôn Phòng - Hà Lạc
Nhiều bạn trẻ quan niệm, nền tảng của một cuộc hôn nhân hạnh phúc luôn khởi đầu bằng một tình yêu đắm say, lãng mạn nhưng trong cuộc sống hiện đại có rất nhiều người lại cho rằng một người đàn ông giàu có cùng một ngôi nhà đẹp, chiếc xe sang mới là tiêu chuẩn của một cuộc hôn nhân trong mơ của họ. Cho dù bạn là người theo xu hướng nào thì cái đích mà chúng ta hướng tới vẫn là "hạnh phúc". Trên con đường kiếm tìm hạnh phúc của nhân vật trong cuốn Tân hôn phòng, mỗi bạn đọc đều nhìn rõ những băn khoăn, lo toan trong cuộc sống từ lúc còn đơn thân cho tới khi hướng tới một cuộc sống hôn nhân với những mong ước về gia đình hạnh phúc. Trình Hạo và Tiểu Lạc là hai bạn trẻ như thế. Trình Hạo làm việc cho một công ty chuyên về công nghệ thông tin còn Tiểu Lạc là một biên tập viên làm việc cho một tạp chí khá nổi tiếng. Gia đình của Trình Hạo và Tiểu Lạc đều sống ở quê cách xa thành phố nơi hai người đang sinh sống. Mối tình giản dị, lãng mạn từ những năm tháng còn là sinh viên của họ kéo dài bảy năm và cả hai đang muốn đặt một dấu mốc đẹp cho mối tình của họ bằng một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Nhưng giữa họ lại bắt đầu nảy sinh những mâu thuẫn vì mục tiêu về gia đình, nhà cửa, hạnh phúc của cả hai không giống nhau. Nhưng trải qua những va chạm rất đời, gần gũi với cuộc sống, cuối cùng đôi bạn trẻ đã nhận ra rằng đâu mới chính là giá trị đích thực của tình yêu, đâu mới chính là ngôi nhà lý tưởng. Tiểu Lạc tin rằng gia đình mơ ước thực sự của mình trong tương lai là một mái ấm hạnh phúc phải có Trình Hạo. Còn Trình Hạo lại không ngừng nỗ lực để hiện thực hóa ngôi nhà trong mơ của Tiểu Lạc. ... "Thực ra, hôn nhân không phải là kết thúc của tình yêu mà hôn nhân chỉ là tìm một gia đình cho tình yêu, để tình yêu không còn phải lưu lạc nữa. Hạnh phúc của em chính là được ở cùng bên anh, cùng nhau sống trong căn nhà thuộc về hai chúng ta. Hôn nhân có tình yêu mới hạnh phúc, ngôi nhà có tình yêu mới được gọi là gia đình."... Cùng tìm đọc Tân hôn phòng - tác giả Hà Lạc, một cuốn sách chân thực về hôn nhân, tình yêu, gia đình và ngập tràn những giá trị đáng quý ẩn chứa trong mỗi con người. Đánh giá của độc giả Cho dù chỉ là một chú ốc sên nhỏ bé sống trong một thành phố rộng lớn nhưng hằng ngày tôi luôn nỗ lực hướng về phía trước! Năm 2010, thế hệ 8X bước vào giai đoạn lập nghiệp. Người xưa có câu: “Nhân sinh thất thập cổ lai hy”[1], đồng thời cũng nhấn mạnh: “Tam thập nhi lập”[2]. Vì thế, bước qua tuổi ba mươi chúng ta dường như đã đi hết nửa cuộc đời. Năm 2010, cuốn sách này được xuất bản để dành tặng thế hệ 8X, những người đã phấn đấu hết mình vì tình yêu, hôn nhân, một ngôi nhà riêng và một gia đình hạnh phúc! [1] Người thọ bảy mươi xưa nay hiếm. [2] Ba mươi tuổi là tuổi để lập nên sự nghiệp. Lời tựa : Hạnh phúc là chuyện hết sức thực tế và nghiêm túc Chiều nay, khi đọc cuốn tiểu thuyết Tân hôn phòng của Hà Lạc, tôi bỗng nhớ tới câu chuyện của năm năm về trước. Khi đó, tôi mới kết hôn với người anh họ A Ngai, hai vợ chồng sống trong căn hộ nhỏ thuộc khu tập thể cơ quan. Ở đây, mỗi hộ gia đình chỉ có một phòng ngủ, còn lại phải dùng chung phòng khách, phòng bếp và nhà vệ sinh. Vì thế, những hôm trời nóng, chúng tôi vẫn phải ăn mặc kín mít, bởi nếu chẳng may sơ ý quên cài cửa nhà vệ sinh thì y như rằng sẽ bị hàng xóm “chiếu tướng”. Nhưng dù có như vậy thì mọi người vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Có lẽ câu nói: “Có tình yêu uống nước lã cũng no” là để chỉ cuộc sống của chúng tôi lúc đó. Nhưng cổ nhân cũng có câu: “Vợ chồng nghèo trăm điều phiền muộn”. Vì vậy, dù đang ở chốn thành thị phồn hoa nơi đất khách quê người nhưng chúng tôi vẫn luôn cố gắng hết sức mình để có được một cuộc sống khấm khá, tiện nghi hơn trong tương lai. Đó là chúng tôi sẽ có một căn hộ riêng, thuộc quyền sở hữu của chính chúng tôi, không cần chia sẻ phòng tắm vào mùa hè với bất kỳ ai, không cần dùng chung phòng bếp vào mỗi bữa ăn và đêm đến có thể nói chuyện thoải mái mà không cần phải hạ thấp giọng hết mức để tránh ảnh hưởng đến phòng bên cạnh. Sau khi chúng tôi kết hôn, “Nhà” đã trở thành mục tiêu phấn đấu hàng đầu trong “kế hoạch năm năm lần thứ nhất”. Chính vì mục tiêu này mà chúng tôi phải chắt bóp tằn tiện như Tiểu Lạc và Trình Hạo trong truyện: mua quần áo hay xem phim luôn phải chọn ngày giảm giá, tự nấu cơm ở nhà chứ không đi ăn quán, thời gian rảnh rỗi thì tranh thủ làm thêm để có chút đồng ra đồng vào. Lúc đó, mỗi khoản thu nhập thêm dù ít ỏi nhưng đối với chúng tôi, những đồng tiền nhỏ nhoi ấy một lúc nào đó có thể đổi lấy được một phòng vệ sinh, nửa phòng ngủ hoặc một phần tư phòng khách. Trên thực tế, cuộc sống như vậy đâu phải là vòng quay số phận chỉ của riêng gia đình chúng tôi. Thế hệ chúng tôi được sinh ra trong thời đại có điều kiện tốt nhất nhưng ai cũng có cảm giác mình “sinh không gặp thời”. Chúng tôi chấp hành chế độ giáo dục chín năm bắt buộc, tức là phải học thêm một năm so với chế độ cũ, sau đó đua nhau đăng ký tuyển sinh đại học và phải đối mặt với ngày càng nhiều những đối thủ cạnh tranh khi cầm tấm bằng tốt nghiệp đi xin việc. Từ đó mỗi người sẽ có thêm nhiều cơ hội và ngã rẽ khác nhau nhưng sau lưng những con người tha hương lập nghiệp như chúng tôi lại được dán cái mác “dân con kiến”. Chúng tôi không biết cái gì gọi là “phân việc sau tốt nghiệp” hay “chia nhà phúc lợi”, thậm chí rất nhiều người ngay cả đến “biên chế chính thức” vẫn chỉ là giấc mơ xa vời. Trong hoàn cảnh như vậy, căn nhà – bến đỗ hạnh phúc sau hôn nhân – sao mà xa xôi đến thế! Cùng với sự trưởng thành của tầng lớp chúng tôi, trong xã hội cũng xuất hiện thêm một cụm từ mới gọi là “hôn nhân chay”. Sau khi kết hôn, chẳng lẽ bản thân chúng ta không muốn có nhẫn kim cương, có nhà mới, có váy cưới và đi hưởng thụ tuần trăng mật hay sao? Nhưng thực tế thì không phải ai cũng làm được như thế. Trình Hạo và Tiểu Lạc trong tiểu thuyết Tân hôn phòng cũng không ngoại lệ. Không có nhẫn kim cương cũng được, thất nghiệp họ cũng chẳng sợ, tuy nhiên cái ý niệm “không có nhà riêng thì không thể kết hôn” có lẽ đã ăn sâu vào tiềm thức của một số người. Trên thực tế, nếu nhiều người đã quen với việc tích lũy can đảm và bản lĩnh từ những áp lực, giành lấy sự sống từ những cạnh tranh thì đến một ngày, chúng ta sẽ phải chung tay để sở hữu được tất cả những thứ mà trước đó không có cách nào có được. Chẳng hạn như tôi và người anh họ A Ngai, vào năm 2010 nằm trong giai đoạn cuối của “kế hoạch năm năm lần thứ nhất” sau khi kết hôn, chúng tôi rốt cuộc cũng được sở hữu một căn nhà “second-hand”, một chiếc xe giá rẻ và một cô công chúa nhỏ đáng yêu. Mặc dù mọi thứ trong gia đình rất đơn giản nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy vô cùng đầm ấm và hạnh phúc. Vì vậy, nhìn từ góc độ này, Tân hôn phòng không phải là tuyên ngôn về việc mua nhà rồi mới kết hôn mà thực chất nó phản ánh những cố gắng giành lấy một căn nhà – bến đỗ cho hôn nhân của Trình Hạo và Tiểu Lạc. Hơn thế nữa, vì những đắng cay nhọc nhằn, vì mồ hôi công sức đổ xuống để có được căn nhà đó, họ đã làm cách nào để biến nó trở thành một mái ấm thực sự. Vì cùng nhau tích góp tiền mua nhà nên chúng ta gần như có chung một quyết tâm và nỗ lực. Vì cùng nhau tích góp tiền mua nhà nên từng giây, từng phút, từng ngày chúng ta sẽ cảm thấy vui vẻ. Vì cùng nhau đặt lời thề hẹn cho tương lai nên hạnh phúc sẽ nằm trong tầm tay của chính chúng ta. Các tình huống chân thực trong Tân hôn phòng cùng những nét chấm phá nhỏ nhặt như ngụm trà đắng, bát nước tương pha muối mặn chát chính là cuộc sống mà chúng ta đang phải đối mặt hằng ngày. Nếu nói rằng trong mỗi con người đều có một Trình Hạo, một Tiểu Lạc, chi bằng hãy nói họ là chính chúng ta. Vì thế, quá trình đọc cuốn tiểu thuyết này cũng chính là quá trình mỗi cá nhân tìm được sự đồng điệu với chính bản thân mình. Đây là những trang viết mà tôi yêu thích – vô cùng thực tế nhưng lại không mất đi sự lãng mạn làm rung động lòng người. Quả nhiên, bản thân cuộc sống cũng chính là một cuốn tiểu thuyết tuyệt vời nhất. Chính vì vậy, nó nhất định phải xuất phát từ những điều tưởng chừng vô cùng nhỏ nhặt. Cảm ơn Hà Lạc! Diệp Huyên (Tác giả Hôn nhân trên giấy) 08/07/2010 Mời các bạn đón đọc Tân Hôn Phòng của tác giả Hà Lạc.