Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Những Cô Gái Mất Tích

Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết giật gân Những Cô Gái Mất Tích của tác giả Megan Miranda & Hoàng Thị Minh Phúc (dịch). “Những cô gái mất tích” là tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng của nữ nhà văn Megan Miranda. Khác với lối kể chuyện xuôi dòng thời gian như thông thường, toàn bộ sự kiện trong cuốn sách này đều ngược về quá khứ. Câu chuyện xoay quanh những vụ mất tích bí ẩn của hai người phụ nữ trẻ, điều kỳ lạ là thời điểm họ biến mất cách nhau đúng một thập kỷ. Đã mười năm trôi qua kể từ khi Nicolette Farrell rời khỏi vùng nông thôn quê hương sau khi người bạn thân nhất của cô – Corinne biến mất khỏi Cooley Ridge mà không để lại chút manh mối nào. Trở lại quê nhà để giải quyết nốt chuyện cũ và chăm sóc người cha ốm yếu, Nic nhanh chóng bị cuốn vào một tình huống bất ngờ khiến mọi ký ức về vụ án của Corinne ùa về, đồng thời khơi gợi lại những tổn thương cũ vốn đã ngủ quên trong lòng cô bấy lâu nay. Cuộc điều tra mười năm trước tập trung vào Nic, anh trai cô Daniel, Tyler – bạn trai Nic và Jackson – bạn trai Corinne. Kể từ khi vụ việc xảy ra, chỉ có Nic rời khỏi Cooley Ridge. Vào đêm Corinne mất tích, Daniel và vợ anh – Laura đang chờ mong em bé chào đời; Jackson làm việc ở quán bar trong thị trấn còn Tyler đang hẹn hò với Annaleise Carter- hàng xóm của Nic cùng nhóm người có bằng chứng ngoại phạm. Chỉ vài ngày sau khi Nic trở lại quê nhà, Annaleise đột ngột mất tích. Ngược từ ngày 15 trở về ngày 1 – thời điểm Annaleise biến mất, Nic quyết tâm làm sáng tỏ vụ mất tích của cô hàng xóm trẻ tuổi. Từ đây, những sự thật ngoài sức tưởng tượng về bạn bè, gia đình cô và chuyện xảy ra với Corinne vào buổi tối mười năm trước dần được tiết lộ. Không giống với bất kỳ cuốn sách nào bạn đã từng đọc trước đây, “Những cô gái mất tích” sắp xếp tình tiết cực kỳ thông minh và độc đáo. Đọc cuốn sách này giống như bạn đang dấn thân thám hiểm một vùng đất lạ. Khi những khúc quanh uốn lượn dẫn xuống ngõ cụt và những con hẻm tối tăm khép lại, có thể bạn nghĩ rằng mình đang đi trên con đường quen thuộc, nhưng chỉ một giây sau đó, Megan Miranda sẽ xoay chuyển toàn bộ bản đồ và khiến bạn băn khoăn tự hỏi: “Chúng ta sẵn sàng đi bao xa để bảo vệ những người mình yêu thương?” Một số nhận định về cuốn sách “Những cô gái mất tích”:  “Cuốn tiểu thuyết kinh dị này tập hợp đủ mọi yếu tố mà các mọt sách tìm kiếm!” – TheSkimm  “Bạn có đang chú ý không đấy? Bạn sẽ tập trung ngay thôi bởi cuốn sách này sẽ làm bạn xoắn não với cấu trúc thời gian đảo ngược, và bạn sẽ không thể ngừng đọc cho tới trang cuối cùng.” – Elle  “Với nhịp độ nhanh và đầy nguy hiểm, Những cô gái mất tích sẽ khiến bạn hiểu vì sao đi vào rừng một mình vào buổi tối là chuyện quá liều lĩnh.” – Refinery29. *** [Review Sách] “Những Cô Gái Mất Tích”: Đóa Hồng Gai… Sắc Lạnh “Sự thật giống như hoa hồng, đều có gai, nhưng bạn sẽ không thoát khỏi ám ảnh khi chưa tìm ra nó.” - đây đích xác sẽ là cái cảm giác mà bạn chắc chắn sẽ phải trải qua xuyên suốt 500 trang sách của cuốn Những cô gái mất tích (nguyên gốc tiếng Anh: All the missing girls) của tác giả Megan Miranda. Và nếu bạn đang tìm kiếm một màu sắc mới mẻ ở thể loại trinh thám vốn dĩ đã tồn tại nhiều điều bất ngờ này thì chắc chắn Những cô gái mất tích sẽ là một sự lựa chọn không tồi dành cho bạn. Được viết bởi nữ nhà văn Megan Miranda, Những cô gái mất tích không đơn thuần chỉ là một cuốn tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng. Cuốn sách là sự pha trộn của các yếu tố tâm lý đan xen với những phút dồn dập vốn có của thể loại hành động, những khoảng lặng sắc lạnh của thể loại kinh dị hay cũng không thiếu những phút giây sâu lắng của tình cảm trên nền u ám và bí hiểm của thể loại trinh thám. Toàn bộ cuốn sách có thể được xem như một thước phim tua ngược đưa độc giả quay trở về quá khứ, nơi giao thoa của những bí mật, dối trá và sự thật đầy ám ảnh dẫn tới kết cục chết chóc. Đôi nét về tác giả Megan Miranda được xếp vào hàng “tác giả bán chạy nhất của The New York Times”. Cô lớn lên ở New Jersey, học ở Học viện Công nghệ Massachusetts, tốt nghiệp MIT và hiện sống ở Bắc Carolina cùng với chồng và hai con. Megan là nhà khoa học và giáo viên trung học cơ sở trước khi viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên của mình, Fracture (tạm dịch Rạn nứt). Cuốn tiểu thuyết được viết dựa trên sự say mê những bí ẩn khoa học của cô, đặc biệt là những thứ liên quan đến não bộ. Cô dành nhiều thời gian cho việc trả lời cho câu hỏi “tại sao?” và “làm như thế nào?” với mọi thứ và điều đó giúp Megan được bay bổng trong những giả thuyết “nếu - thì” của mình. Những tác phẩm làm nên tên tuổi của nữ tiểu thuyết gia gồm một số cuốn sách dành cho lứa tuổi mới trưởng thành: Fracture (tạm dịch Rạn nứt), Vengeance (tạm dịch Báo thù) và Hysteria (tạm dịch Ảo Ảnh), Soulprint (tạm dịch Dấu ấn tâm hồn) và The Safest Lies (tạm dịch Lời nói dối an toàn). Những cô gái mất tích (All the missing girls) là cuốn tiểu thuyết dành cho người lớn đầu tiên của Megan. Ngay sau khi phát hành, tác phẩm nhanh chóng nhận được cơn mưa lời khen và đánh giá cao từ giới chuyên môn.  Đóa hồng gai huyền bí - một câu chuyện với những bí ẩn đầy sức hút Khác với lối kể chuyện xuôi dòng thời gian như thông thường, toàn bộ sự kiện trong cuốn sách này đều ngược về quá khứ. Và cho tới khi bạn tìm ra sự thật, Những cô gái mất tích vẫn sẽ khiến bạn chìm đắm trong nỗi ám ảnh khi chưa tìm ra chúng, như một đóa hồng gai sắc lạnh nhưng vẫn khiến ta tò mò mà chạm vào gai nhọn, và thậm chí, không ngần ngại mà bẻ gãy nó. Câu chuyện xoay quanh những vụ mất tích bí ẩn của hai người phụ nữ trẻ mà điều kỳ lạ là thời điểm họ biến mất cách nhau đúng một thập kỷ.  Đã mười năm trôi qua kể từ khi Nicolette Farrell – tên thường gọi là Nic, rời khỏi vùng nông thôn quê hương sau khi người bạn thân nhất của cô – Corinne biến mất khỏi Cooley Ridge mà không để lại chút manh mối nào. Cuộc điều tra mười năm trước tập trung vào Nic, anh trai cô – Daniel, Tyler – bạn trai Nic và Jackson – bạn trai Corinne. Kể từ khi vụ việc xảy ra, chỉ có Nic rời khỏi Cooley Ridge. Trở lại quê nhà để giải quyết nốt chuyện cũ và chăm sóc người cha ốm yếu, Nic nhanh chóng bị cuốn vào một tình huống bất ngờ khiến mọi ký ức về vụ án của Corinne ùa về, đồng thời khơi gợi lại những tổn thương cũ vốn đã ngủ quên trong lòng cô bấy lâu nay. Tất cả chỉ được đẩy lên đỉnh điểm khi Annaleise Carter – hàng xóm của Nic cũng đột nhiên mất tích chỉ vài ngày sau khi Nic trở lại quê nhà. Vào đêm Annaleise mất tích, Daniel và vợ anh – Laura đang chờ mong em bé chào đời; Jackson làm việc ở quán bar trong thị trấn còn Tyler đang hẹn hò với Annaleise cùng nhóm người có bằng chứng ngoại phạm.  Ngược từ ngày 15 trở về ngày 1 – thời điểm Annaleise biến mất, Nic quyết tâm làm sáng tỏ vụ mất tích của cô hàng xóm trẻ tuổi. Từ đây, những sự thật ngoài sức tưởng tượng về bạn bè, gia đình cô và chuyện xảy ra với Corinne vào buổi tối mười năm trước dần được tiết lộ. Không giống với bất kỳ cuốn sách nào bạn đã từng đọc trước đây, Những cô gái mất tích sắp xếp tình tiết cực kỳ thông minh và độc đáo. Đọc cuốn sách này giống như bạn đang dấn thân thám hiểm một vùng đất lạ. Khi những khúc quanh uốn lượn dẫn xuống ngõ cụt và những con hẻm tối tăm khép lại, có thể bạn nghĩ rằng mình đang đi trên con đường quen thuộc, nhưng chỉ một giây sau đó, Megan Miranda sẽ xoay chuyển toàn bộ bản đồ và khiến bạn băn khoăn tự hỏi: “Chúng ta sẵn sàng đi bao xa để bảo vệ những người mình yêu thương?”   … khiến con người ta lạc lối trong mê cung của thời gian “Con người… không thể học cách quên đi mà luôn muốn níu kéo quá khứ: dù anh ta có chạy xa và nhanh như thế nào, xiềng xích đó vẫn đuổi theo anh ta.” _ Friedrich Nietzsche. Đây là câu nói được tác giả Megan Miranda lựa chọn làm lời đề từ mở đầu cuốn tiểu thuyết của mình. Nhân vật nữ chính của chúng ta cũng bị quá khứ quấn chân. Sau khi người bạn thân nhất của Nicolette Farrell – Corinne biến mất khỏi Cooley Ridge mà không để lại chút manh mối nào, cô rời khỏi vùng nông thôn quê hương đến một nơi thật xa. Điều thực sự thu hút cô quay về là lời nhắn từ bố với nội dung: “Bố cần nói chuyện với con. Cô gái đó. Bố đã nhìn thấy cô gái đó.” Cô gái đó ám chỉ người bạn thân nhất đã mất tích mà không để lại chút manh mối nào của Nic - điều khiến cô rời khỏi quê hương đến một nơi thật xa. Tôi mở bức thư ra - một trang báo bị xé nham nhở, nét chữ của ông kéo dài qua cả đường kẻ, hơi nghiêng về phía bên trái, cứ như thể ông đang cố rượt đuổi để ghi lại các suy nghĩ của mình trước khi chúng vuột khỏi tầm nắm. … Tờ giấy bị xé, nét chữ nghiêng ngả, tên tôi trên phong bì. Và giờ một thứ gì đó sắc nhọn và hoang dã đã bị thả ra trong đầu tôi. Tên của cô gái đó, xuất hiện xung quanh như một tiếng vọng. Sắc lạnh nhưng không thiếu đi vị ngọt của tình yêu, Megan Miranda đã kể Những cô gái mất tích theo chiều ngược về quá khứ, cuốn độc giả lần theo từng manh mối của vụ án. Vẫn là những con đường quanh co, tăm tối dẫn tới kết cục chết chóc, song nó đã được biến hóa thành một mê cung phức tạp, khó lường và điểm tận cùng của sự thật sẽ làm bạn thực sự sửng sốt.  Lật giở từng trang sách, bạn đọc sẽ như đang lạc vào mê cung nơi những manh mối và đích đến vẫn còn là bí ẩn, nơi mà cả không gian và thời gian chỉ dường như là một thứ gì đó đầy mơ hồ và mờ ảo. Như vẻ ngoài vốn dĩ chỉ như một lớp vỏ bọc, càng đi sâu, cách dẫn dắt của Megan càng khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng và hồi hộp.  Thời gian không cạn kiệt. Nó thậm chí còn không có thật nữa kia. … Nó chỉ là một biện pháp đo lường khoảng cách mà chúng ta tạo nên để hiểu rõ về mọi vật. Giống như một inch. Hoặc một dặm. … Chiếc đồng hồ kia. Nó không đo thời gian. Nó tạo ra thời gian. Khi những cô gái… mất tích Corinne, mãi mãi tuổi 18 trong ký ức của thị trấn Cooley Ridge, một cô gái tính cách có phần “điên dại” mà có lẽ bị ảnh hưởng một phần bởi sự bạo lực trong gia đình mà cô sinh trưởng. Việc mất tích của cô sớm bị chìm vào quên lãng và “đóng băng” suốt 10 năm mà không một ai mảy may quan tâm và suy nghĩ, tất cả những gì còn sót lại là những lời đồn, một câu chuyện mà người ta cho rằng sự việc là thế, tất cả manh mối chỉ gói gọn trong chiếc hộp, mà có lẽ, đã phủ bụi nhiều năm ở một góc nào đó trong sở cảnh sát.  Và vào tối muộn sau đó, khoảng thời gian không rõ giữa lúc hội chợ đóng cửa và 6 giờ sáng, Corinne đã BIẾN MẤT. Những tuần tiếp sau đó, khả năng cái chết đã xảy ra trở nên rõ ràng. Nó hiển hiện mọi nơi xung quanh chúng ta, không mang hình hài nhưng lại khiến chúng tôi nghẹt thở, hiện hữu ở mọi biến thể tình huống khác nhau của sự kiện đã xảy ra. Kết quả của cô ấy luôn là cái chết, bằng một ngàn cách khác nhau. Có lẽ cô ấy đã rời đi bởi người cha bạo hành cô. Cũng có thể đó là lý do vì sao mẹ cô đã ly dị ông ta và rời khỏi thị trấn một năm sau đó. Hoặc có lẽ người bạn trai của cô, Jackson, bởi vì thường là do người bạn trai, và họ đã cãi nhau. Hay người đàn ông mà cô đã tán tỉnh ở hội chợ, người mà không ai trong chúng tôi không quen biết - người đứng ở quầy bán bánh mì kẹp xúc xích. Người mà Bailey đã thề cứ theo dõi chúng tôi. Hoặc cũng có thể cô ấy đã chìa ngón tay cái ra để xin đi nhờ về nhà, trong chiếc váy quá ngắn và chiếc áo dài tay, mỏng manh của cô, và có lẽ một người lạ mặt đi ngang qua thị trấn đã thấy cô, lạm dụng và bỏ lại cô. Có thể cô ấy chỉ đơn giản là rời đi. Đó là điều mà cảnh sát đã quyết định cuối cùng. Cô mười tám tuổi - là một người lớn, theo luật - và cô đã chịu đựng quá đủ với nơi này... Corinne không hoàn toàn hiện hữu trong cuốn sách, bởi lẽ cô là người bị mất tích cơ mà, nhưng hình ảnh của cô gái này dần dần hiện rõ qua từng lời kể, từng hồi ức và từng bí mật dần được lộ diện. Đọc Những cô gái mất tích, có lẽ bạn sẽ phải bối rối khi không biết nên nhìn Corinne là một con người như thế nào, bởi cô gái này đáng thương có, nhưng đáng trách cũng có. Tính cách của cô có thể xem như một bảng màu loang lổ với đầy sự hỗn loạn của các nét tính cách khác nhau.  Thế nhưng khi tiếp tục có một cô gái khác mất tích thì chuyện này không còn đơn giản như vậy nữa. Và tương tự, có một điều trùng hợp đến ngẫu nhiên rằng ngay khi Nic quay trở lại quê hương sau cả một thập kỷ, lại có thêm một cô gái nữa mất tích, bỗng dưng “hóa thinh không” như một màn deja vu lặp lại sau 10 năm dài đằng đẵng. Annaleise, người con gái thứ 2 bị mất tích, nhà của cô là hàng xóm gần nhất xét về mặt khoảng cách địa lý đối với ngôi nhà của Nic, một cô gái mà mà mới ngày hôm trước vẫn còn loáng thoáng xuất hiện trong tiềm thức của Nic bên khung cửa sổ thì ngày hôm sau đã biến mất một cách kỳ bí. Như khu rừng vốn dĩ âm u và huyền ảo, ở cô gái này hội tụ những điều luôn luôn bí ẩn. Trong mắt người khác, cô là một kẻ lập dị bị bạn bè khinh ghét, hành động kỳ cục và lủi thủi chìm đắm trong thế giới riêng của bản thân, thế giới của nghệ thuật với nhiếp ảnh và hội họa. Phòng của cô có vô vàn những bức tranh về các cô gái, trong đó có Corinne, mà ở họ đều mang vẻ gì đó buồn bã. Cho đến cuối cùng thì điều thực sự ẩn giấu sau những bức tranh ấy, có thể, vẫn còn là ẩn số.  Những đôi mắt mở to, những đôi mắt nhắm chặt, bằng một cách nào đó, tất cả đều cô độc.   … và những sự thật dường như chỉ mang nửa sự thật Ở phần đầu câu chuyện, độc giả có thể trở nên mơ hồ khi các mảnh ghép lần lượt chồng chéo lên nhau và những manh mối thậm chí còn chẳng đủ để kết luận điều gì. Nhưng có lẽ điều khiến các bạn bất ngờ hơn cả đó là quá khứ thậm chí còn không bí ẩn bằng những gì hiện hữu và vốn có, và những người bí ẩn hơn cả lại chính là người đóng vai “thám tử” trong câu chuyện này, những con người không biến mất mà vẫn luôn tồn tại, chỉ có điều, mỗi người đều có những bí mật bị che giấu. Bởi lẽ, như sợi dây nối mạch truyện lại với nhau, giữa những con người này cũng có những điều bí mật mà một khi đã được phơi bày, tất cả sẽ lần lượt kéo nhau phơi bày ra ánh sáng.  Càng lật giở những trang sách về sau, bầu không khí càng trở nên dồn dập và bí bách. Cái hay ở đây là khi Megan Miranda có thể khiến cho độc giả vừa trải qua cảm giác hồi hộp và sợ hãi, nhưng cũng có thể khiến người ta phát sinh cái cảm giác khó chịu do mất kiên nhẫn khi sự thật mãi vẫn chưa được tiết lộ, để rồi cuối cùng, nếu muốn giải quyết được hết tất cả mớ tơ vò ấy, chúng ta bắt buộc phải đọc cho đến những trang sách cuối cùng.  Những sự thật dường như chỉ mang nửa sự thật, bí mật dường như nằm gói gọn tất thảy trong chiếc hộp nơi sở cảnh sát. Nhưng không, tất cả mới chỉ là vẻ bề ngoài. Thứ thực sự bí ẩn là thị trấn Cooley Ridge, nơi những con người và khu rừng bản địa cũng mang trong mình những bí mật tiềm tàng. Một câu chuyện với nhiều góc nhìn khác nhau và ai cũng có mặt tối của riêng mình. Nhưng thực sự thì cô ấy không biến mất ở đó. Còn nhiều điều khác nữa. Một mẩu thông tin mà chúng tôi đã giấu đi. Đối với Daniel, cô ấy đã biến mất bên ngoài hội chợ, đằng sau quầy bán vé. Đối với Jackson, là từ bãi đỗ xe. Còn đối với tôi, cô ấy dần tan biến sau khúc quanh của con đường trở về Cooley Ridge. Chúng tôi là một thị trấn đầy sợ hãi, tìm kiếm câu trả lời. Nhưng chúng tôi cũng là một thị trấn đầy sự giả dối.    Liệu bạn có dám “theo chiều ngược” để tìm ra ánh sáng? Hẳn là không phải ngẫu nhiên khi Những cô gái mất tích lại nhận được những đánh giá tích cực và khen ngợi từ công chúng, và lối kể chuyện “ngược” của Megan Miranda chính là minh chứng cho điều đó. Với các cuốn tiểu thuyết thuộc thể loại trinh thám, thông thường sẽ có một “ai đó” đóng vai trò thám tử đi đào sâu và bóc tách vấn đề để từ đó bằng chứng ngày một nhiều lên, nhân chứng ngày càng lộ diện thì Những cô gái mất tích lại không như thế. Với cuốn sách này, sự thật vẫn ở đó, vẫn luôn tồn tại trước mắt, và khi thời gian qua đi thì có nghĩa là để đào sâu chân tướng, chúng ta phải lật ngược quá khứ.  Cách kể chuyện của tác giả có thể coi là khá “lạ” và cũng là một phương thức tạo điểm nhấn cho tác phẩm. Ban đầu, độc giả có thể cảm thấy bố cục lỏng lẻo và sự thiếu liên kết giữa các chương, ứng với các ngày trong chuỗi từ ngày 15 trở về ngày 1. Điều này hoàn toàn có thể lý giải được. Tuy nhiên, khi chúng ta đã quen với dòng thời gian này thì rất dễ dàng để nhận ra sức hút từ câu chuyện. Bởi lẽ chương sau sẽ là “ngày hôm qua”, cho nên cuối chương sau sẽ liên kết với chương trước để hình thành nên sợi dây với các mắt nối để giữ mạch truyện được trở nên thống nhất. Một cuốn sách tưởng đứt đoạn mà lại liền mạch không tưởng, một câu chuyện tưởng rời rạc với các chi tiết và hành động tưởng như chẳng liên quan, hóa ra lại can hệ đến nhau một cách “cố ý”.  Câu hỏi đặt ra là: sẽ ra sao nếu chúng ta đọc ngược lại câu chuyện để mọi thứ trở nên minh bạch và rõ ràng hơn? Dĩ nhiên, chẳng sao cả, vì bạn mới chính là người đọc cuốn sách này. Nhưng hẳn là Megan Miranda có dụng ý khi viết ra một câu chuyện như thế, nên lời khuyên cho bạn là vẫn nên “xuôi chiều ngược” để cảm nhận được cái lạ của Những cô gái bị mất tích.  “Triết học đã nói một điều khá đúng, rằng cuộc sống cần phải được thấu hiểu theo chiều ngược lại.” _ Soren Kiergaard.    Thay lời kết Dịu ngọt mà cũng không kém phần sắc lạnh, Những cô gái mất tích được bao trùm lên bởi một màu sắc u ám và tang thương, như những gì độc giả có thể thấy ngay từ phần bìa sách vậy. Hỗn độn nhưng lại liền mạch một cách ngẫu nhiên, cuốn sách như một bảng màu loang lổ mà sau cùng dần dần được pha trộn và sắp xếp lại các khối màu. Vẫn là cái nền huyền bí với các khối màu lạnh phác họa nên các đường nét huyền bí nhưng cái bầu không khí trong Những cô gái mất tích, bằng một cách nào đó, có thể khiến độc giả bị ám ảnh. Bạn sẽ được đắm chìm trong thế giới mờ ảo xen lẫn những điều bí ẩn do Megan Miranda tạo ra, và khi ấy, chính bạn sẽ là người giải mã mê cung.  Nếu bạn đang kiếm tìm một sắc màu mới trong những gam màu u buồn vốn có của dòng trinh thám hay kinh dị, ắt hẳn Những cô gái mất tích sẽ là một cuốn sách đáng thử. Một cuốn sách đi theo chiều ngược, ngược về phía bóng tối và sợ hãi, thách thức đặt ra cho bạn là, liệu bạn có dám quay đầu lại và xuôi theo chiều ngược ấy?   Tác giả: Annie - Bookademy *** Tóm tắt Cuốn tiểu thuyết “Những cô gái mất tích” của Megan Miranda xoay quanh hai vụ mất tích bí ẩn của hai người phụ nữ trẻ trong một thị trấn nhỏ. Vụ việc đầu tiên xảy ra cách đây 10 năm, nạn nhân là Corinne, người bạn thân nhất của Nicolette Farrell. Vụ việc thứ hai xảy ra ngay sau khi Nic trở về quê hương để chăm sóc người cha ốm yếu, nạn nhân là Annaleise Carter, hàng xóm của Nic. Nic quyết tâm làm sáng tỏ cả hai vụ án, và từ đây, những sự thật kinh hoàng về những người cô yêu thương dần được tiết lộ. Review “Những cô gái mất tích” là một cuốn tiểu thuyết trinh thám giật gân với lối kể chuyện độc đáo. Tác giả Megan Miranda đã sử dụng cấu trúc thời gian đảo ngược, bắt đầu từ ngày 15 của tuần cuối cùng trong cuộc đời của Annaleise và ngược trở về ngày 1, thời điểm cô gái này biến mất. Cách kể chuyện này khiến người đọc bị cuốn hút và tò mò muốn tìm hiểu những gì đã xảy ra. Cuốn sách cũng được đánh giá cao về cách xây dựng nhân vật. Nic là một nhân vật nữ chính mạnh mẽ và kiên cường. Cô sẵn sàng làm mọi thứ để tìm ra sự thật, ngay cả khi điều đó có nghĩa là cô phải đối mặt với những bí mật đen tối về những người thân yêu của mình. “Những cô gái mất tích” là một cuốn sách hấp dẫn và đáng đọc. Cuốn sách sẽ khiến bạn phải suy nghĩ lại về những người bạn bè và gia đình của mình. Một số điểm nổi bật của cuốn sách Lối kể chuyện độc đáo, đảo ngược thời gian Nhân vật nữ chính mạnh mẽ và kiên cường Cốt truyện hấp dẫn, đầy bất ngờ Khiến người đọc phải suy ngẫm về những mối quan hệ thân thiết Mời các bạn mượn đọc sách Những Cô Gái Mất Tích của tác giả Megan Miranda & Hoàng Thị Minh Phúc (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Đọc Sách

Exodus - Đường Về Đất Hứa
Leon Uris là tác giả các tiểu thuyết, văn xuôi và kịch bản phim gồm nhiều tác phẩm thuộc hàng best - seller: Battle Cry, Exodus, Mila 18, Trinity... Cuốn tiểu thuyết sử thi EXODUS (1958) của ông đã được dịch ra hơn năm mươi thứ tiếng. Tác phẩm của Uris nổi bật vì sự nắm bắt những khoảnh khắc bi tráng của lịch sử hiện đại, bao gồm Thế chiến II và hệ lụy của nó, sự sinh ra của quốc gia Israel ngày nay và Chiến tranh Lạnh. Qua thành công rực rỡ của các tiểu thuyết cùng nghệ thuật kể chuyện bậc thầy, Uris đã tạo ảnh hưởng  lớn lao lên nhận thức của công chúng về lịch sử nhân loại thế kỷ hai mươi. EXODUS ĐƯỢC TÌM ĐỌC NHIỀU NHẤT THẾ KỶ CÙNG VỚI CUỐN THEO CHIỀU GIÓ–NẰM TRÊN BẢNG XẾP HẠNG BESTSELLER CỦA THE NEW YORK TIMES SUỐT 15 TUẦN LỄ LIỀN EXODUS – một hiện tượng xuất bản quốc tế – là cuốn tiểu thuyết tượng đài về những sự kiện địa chính trị khốc liệt nhất thế kỷ 20. Leon Uris dựng lên chân dung một quốc gia bất khuất khai sinh giữa trùng vây quân thù–khởi đầu cuộc tranh dành quyền lực kinh thiên động địa. Đây là câu chuyện quét ngang thế giới trong cơn cuồng nộ: chuyện về mối tình khắc khoải giữa một nữ y tá Mỹ và người chiến sĩ vì tự do Israel trong vòng xoáy bi tráng, lẫm liệt, đau thương nhất của một giai đoạn lịch sử... “Tầm nhìn sử thi, chói sáng, khai mở, bi hùng không thể tin nổi!” - SATURDAY REVIEW “Câu chuyện dập dồn hoang dại... hằn sâu trong sức nén, bừng sáng trong chiều sâu thấu suốt.” - NEW YORK HERALD TRIBUNE “Câu chuyện siêu tuyệt–thực sự siêu tuyệt–về một dân tộc trong cuộc tìm kiếm giấc mơ đã hai ngàn năm.” - CHRISTIAN HERALD “Cực kỳ kích động... một cuốn tiểu thuyết khổng lồ, đĩnh đạc trong phong thái Tolstoy, thuật lại hành trình dân Do Thái đi tìm một quê hương thất lạc... mà cũng thật ấm lòng.” - SAN FRANCISCO EXAMINER “Cuốn tiểu thuyết ngồn ngộn về một Israel khai sinh... Viết với nhiệt lượng trắng.” - CHICAGO TRIBUNE *** Tháng mười một 1946. Phi cơ nhấp nhổm trên phi đạo rồi ngừng lại trước tấm bảng lớn: CHYPRE HÂN HOAN CHÀO ĐÓN QUÝ KHÁCH. Dán mặt vào cửa sổ, Mark Parker nhận thấy phía xa đỉnh lởm chởm của ngọn Ngũ Chỉ, đỉnh cao nhất của dãy núi duyên hải miền Bắc. Một giờ nữa thôi, chàng sẽ vượt đèo đưa tới Cyrénia. Tiến theo hành lang, chàng xiết lại nút cà-vạt, hạ tay áo sơ mi xuống và mặc áo vét-tông. “Chypre hân hoan đón chào quý vị” đúng rồi, đó là ở trong cuốn Othello1 nhưng chàng không sao nhớ lại được phần sau của câu văn ấy. - Có gì khai báo không? - Hai kí-lô á phiện và một mớ sách về nghệ thuật khiêu dâm - Mark lầu nhầu trả lời. - Khi chàng vượt qua quan thuế, một nữ tiếp viên phi cảng tiến lại. - Ông là Mark Parker phải không? Có tin nhờ chuyển tới ông: Bà Kitty Fremont gửi lời xin lỗi vì bận việc không ra được. Bà xin ông đến thẳng Cyrénia khách sạn Dôme, bà đã giữ sẵn phòng tại đó. - Cám ơn cô bé. Tôi có thể kiếm taxi chỗ nào để đến Cyrénia? - Xin để tôi lo việc này. Xin ông vui lòng đợi vài phút... Quán rượu ở đầu bên kia chỗ “hành khách đến”. Mười lăm phút sau, trong chiếc taxi đưa về thành phố, Mark ngả người về phía sau và nhắm mắt lại. Thực ra, chàng thích Kitty bị kẹt không tới đón chàng ở phi cảng. Nhiều năm đã đi qua kể từ lần gặp chót, hai người sẽ có biết bao nhiêu điều để kể cho nhau nghe, biết bao nhiêu kỷ niệm để nhớ lại... Nghĩ tới rằng sau hết lại được gặp nàng, chàng cảm thấy sự xúc cảm ấm áp dữ dội, một xúc động sâu xa lẫn với một bồi hồi thầm kín trong cơ thể. Kitty, con người xinh đẹp, nàng Kitty quyến rũ. Liệu chàng có thể lập nổi một trật tự đại khái cho vô vàn hình ảnh nàng đang dồn dập tới với chàng không? Kitty Fremont, cô bé “hàng xóm láng giềng” như người ta thường nói ấy, với tóc kết bím, mặt lấm tấm tàn nhang, dáng điệu con trai, miệng đương nhiên là có mang máy sửa lại hàm răng cho thẳng: mẩu điển hình cho các cô gái nhỏ Hoa Kỳ. Rồi vào một ngày nào đẹp trời, con sâu xấu xí đã lột thành con bướm duyên dáng: Bộ máy sửa răng đã biến mất, đôi môi mấp máy một màu đỏ không nhờ gì thiên nhiên, các chiếc áo thung phồng căng hai trái chín mời mọc. Một thứ cây tươi mát, lành mạnh, ngon lành.. Cũng có cả Tom Fremont nữa. Lại một mẩu người điển hình Hoa Kỳ: Cậu bé khỏe mạnh tóc ngắn, nụ cười vừa trẻ con vừa chế nhạo, thể thao có hạng và ham mê làm những đồ lặt vặt. Người bạn thân nhất và tốt nhất của Mark, kể từ khi... nói chung, kể từ trước cho tới giờ. Các bà mẹ đã cai sữa họ vào cùng một thời, đã thả họ trên cùng một bãi cỏ, nhìn họ chơi cùng một trái banh. ... Mời các bạn đón đọc Exodus - Đường Về Đất Hứa của tác giả Leon Uris.
Chuyện Tình Tristan & Iseut
Truyền thuyết về truyện tình của Tristan và Iseult là một sáng tạo lớn của trí tuệ, được hình thành bởi sự gặp gỡ của nhiều luồng tư tưởng văn minh khác nhau. Truyện tình rất đam mê, ai oán, não nùng, nhưng cũng rất “người” này, cho thấy là khi đụng phải nó, các cổ tục khắc khe, các luật lệ nghiêm khắc đều phải bó tay. Từ thế kỷ này sang thế kỷ khác, mối tình của Tristan và Iseult vẫn làm say mê lòng người cũng như vẫn gây những xúc động mạnh. Trong một số tác phẩm văn học xưa và nay, đôi khi xuất hiện những nhân vật ảo xen lẫn với nhân vật thực, thí dụ như trong Truyền kỳ mạn lục của Nguyễn Dữ (thế kỉ 16). Có lẽ cũng là một hình thức hữu hiệu để tác giả phát biểu được ý kiến của mình trên một số vấn đề tế nhị. Mặt khác, ở chính trong một con người - tác giả - cũng có thể có mặt này và mặt nọ, vv. , làm tôi liên tưởng tới truyện Dr. Jekyll và Mr. Hyde (1886) của tác giả (người Anh) Robert Louis Balfour Stevenson. Bác sỹ Jekyll, là con người thiện, tình cờ phát minh ra được một liều thuốc, uống vào thì biến thành ông Hyde, một con người ác. Nhưng trong bài viết này, không phải là lúc luận chuyện thiện hay ác, thuần đạo hay nghịch đạo, có chăng chỉ là hình thức phát biểu. Tôi có một kẻ đối thoại, thực và ảo, gọi là Y, thường cùng tôi trao đổi, luận bàn, trong những buổi thư nhàn hay trong những cơn mộng mị. Y và tôi có qui ước như sau : khi đã trao đổi xong về một vấn đề gì mà y muốn tôi viết ra, tôi mất công ghi chép, thì tôi nhận phần « hơn » : những gì ôn tồn, nghiêm chỉnh, thanh tú, thì tôi nhận phần tôi ; những gì thô bạo ngang ngược, chướng tai thì y phải nhận ; và y đã đồng ý. Lại qui ước với nhau về cách xưng hô : gọi nhau bằng « vị », xưng tôi, để tránh gọi nhau bằng « Ngài », xưng « tại hạ », vv., lủng củng và lỉnh kỉnh. *** Ngày xưa, thời trung cổ bên Âu châu, vua Marc trị vì tại miền Cornouaille. Đất đai rộng lớn, nhiều đô thị, nhiều rừng tốt, nhiều mỏ quý và nhiều lông thú. Nhà vua ngự tại Tintagel, trong một tòa lâu đài với những cây tháp cao vời vợi. Thương thuyền tứ xứ đua nhau kéo tới bỏ neo dưới bến. Hiệp sĩ bốn phương đều ao ước tới triều đình vua Marc dự những cuộc đua tài đấu võ. Rivalen, trị vì tại miền Loonois, cũng tới dự đua. Rivalen dòng dõi quý tộc và can trường, trước triều vua Marc có nhiều dịp biểu dương đức tính hiệp sĩ và chiếm được trái tim công chúa Blanchefleur, em gái của vua Marc. Cả hai cùng xinh đẹp và phong nhã, được cảm tình của hết thảy mọi người chung quanh. Nhà vua hoan hỷ chiều ý đôi bạn,cho phép kết hợp thành đôi vợ chồng. Hôn lễ vừa xong, có tin từ Loonois tới cấp báo. Công tước Morgan cho quân tới đánh chiếm lãnh thổ của Rivalen. Dọc đường tiến quân lâu đài bị phá nát, chúng dân bị cướp bóc, quân lính của Rivalen bị hại rất nhiều. Rivalen vội vã xuống thuyền trở về, đưa theo công chúa Blanchefleur đã thụ thai. Về tới đất nhà, Rivalen hối hả triệu tập binh sĩ, tung quân ngăn chặn xâm lăng. Trước khi lên đường, Rivalen trao cho người thân tín Roald, tức Foi-Tenant, nhiệm vụ bảo vệ và chu toàn công chúa Blanchefleur. Trong một cuộc đấu nảy lửa, Rivalen bị hạ sát. Blanchefleur đợi mãi chồng chẳng thấy tin. Khắp miền Loonois, dân chúng kêu gào than khóc. Khi hay tin Rivanlen đã bị giết, Blanchefleur tái xanh, chết ngất. “Phu quân ta chết đi làm sao ta sống được nữa. Ta là cuộc sống, là nguồn an ủi của chàng; chàng là niềm vui, là cả đời ta. Ta phải chết theo chàng. Nếu ta không mang thai trong bụng chắc ta phải chết tức khắc.” Blanchefleur cho gọi Foi-Tenant. “Ta giao phó cho nhà ngươi đứa nhỏ trong bụng. Nhớ tới phu nhân ta, nhà ngươi hãy lo bao bọc đứa nhỏ, coi như con của nhà ngươi. Còn đây là chiếc nhẫn: tặng vật của vua Marc. Một ngày nào vua Marc trông thấy chiếc nhẫn sẽ nhìn nhận con của em gái nhà vua.” Một ngày một đêm công chúa Blanchefleur đau đớn, sáng hôm sau hạ sanh một trai. Nhờ ơn Thượng Đế, đứa nhỏ khỏe mạnh. Bồng con trên tay, công chúa Blanchefleur nhủ thầm với con: Mời các bạn đón đọc Chuyện Tình Tristan & Iseut của Dân Gian Pháp.
Chiếc Hộp Giáng Sinh
Giáng sinh đã về trên thành phố. Những cơn gió tháng Mười hai buốt giá, tuyết rơi dày và ngọn lửa trong lò sưởi đã rực lên ấm nóng. Trong căn áp mái một ngôi biệt thự trên khu Đại Lộ thành phố Salk Lake, những bức thư ngả vàng nằm đó mấy chục năm, chờ được đọc lên lần nữa.  Những lá thư bí ẩn khiến người ta rơi lệ, bởi nỗi đau song hành cùng tình yêu tha thiết của một người mẹ mất con. Và nhờ đó, ý nghĩa của Chiếc hộp Giáng sinh đựng những bức thư, của ngày Giáng sinh thiêng liêng đã hé lộ. Một cuốn sách như lời ngợi ca tình yêu bất tử mà Thượng đế dành cho loài người, khi Người gửi con trai mình ra đi, dẫu biết con đường nào chờ đợi phía trước… Kể từ lần xuất bản đầu tiên, hơn bảy triệu người đã bị lay động bởi Chiếc hộp Giáng sinh, cuốn sách kinh điển về ngày Giáng sinh của thời đại chúng ta, thường được xếp cạnh Bài ca mừng Giáng sinh của Charles Dicken. Richard Paul Evans đã viết Chiếc hộp Giáng sinh như  một sự bày tỏ tình yêu ông dành cho hai con gái nhỏ của mình, Jenna và Allyson, nhưng câu chuyện rồi đã trở thành một thông điệp đầy sức mạnh, vượt qua nhiều biên giới, không chỉ dành riêng ngày Giáng sinh, gieo những nốt nhạc cảm động trong tâm hồn người nhận. Nhận định “Cuốn sách là về những sức mạnh bao bọc chúng ta, như gió, vô hình nhưng mãnh liệt khiến ta bàng hoàng chấn động. Và câu chuyện Giáng sinh nhỏ mà tôi viết ra là kết quả của những sức mạnh đó. Một vài người có thể coi đó là sự linh thiêng, một số khác gọi là sự trùng hợp. Còn có những người mà với họ, đó chính là phép màu.” *** “Chiếc hộp Giáng sinh" của Richard Paul Evans từng giành vị trí thứ nhất trong top best-seller cho cả ấn bản bìa cứng và bìa mềm của tạp chí New York Times “Món quà Giáng sinh đầu tiên là gì?” - bạn đã bao giờ đặt ra và trả lời câu hỏi này. Có lẽ phần lớn chúng ta khi được hỏi câu này đều nghĩ đến một món quà vật chất, một thứ đồ quý giá nào đó. Và nếu bạn chưa có câu trả lời, hãy đọc “Chiếc hộp Giáng sinh” (The Christmas Box) của nhà văn người Mỹ Richard Paul Evans.  Câu chuyện mở đầu bằng hình ảnh gia đình Richard - Keri và cô con gái nhỏ Jenna, một gia đình nhỏ gặp những khó khăn về chỗ ở khi trở về quê hương lập nghiệp. Căn hộ một phòng ngủ chật chội đến mức cô con gái của họ đã 4 tuổi vẫn được đặt trong chiếc nôi kê vừa khít vào phòng ngủ. Qua một trang báo, hai vợ chồng tìm được ngôi biệt thự cổ của một người phụ nữ độc thân sống trong vùng cần một gia đình có trẻ nhỏ đến ở cùng. Từ đây, ý nghĩa câu chuyện dần được mở ra. Mary Anne - chủ nhân ngôi biệt thự lộng lẫy ấy đã mất cô con gái duy nhất khi cô bé được 3 tuổi và chưa đêm nào bà nguôi ngoai nỗi nhớ con. Nỗi nhớ ấy được bà gửi gắm vào những bức thư nhuốm màu thời gian đựng trong chiếc hộp Giáng sinh bí mật trên căn gác áp mái của ngôi biệt thự. Sự ra đi của cô con gái khiến bao nhiêu năm Mary đắm chìm trong buồn bã, đau khổ và cô độc, khi không biết thổ lộ lòng mình cùng ai. Có thể nói, cuộc gặp gỡ giữa gia đình Rachard và bà Mary giống như một định mệnh mà Chúa trời đã sắp xếp. Một bên người phụ nữ dư giả nhưng gần như cả đời sống trong cô đơn, đến tuổi “gần đất xa trời” chợt nhận thấy cần có ai đó để được sẻ chia, được trò chuyện, để yêu thương: “Thật là tuyệt khi có ai đó trong nhà khi những ngày lễ đến”. Còn bên kia là một gia đình trẻ hạnh phúc, ăm ắp tiếng cười trẻ thơ nhưng đang gánh trên vai nỗi lo toan cơm áo gạo tiền. Sự gặp gỡ giữa họ giống như những mảnh ghép trong cuộc sống, bổ khuyết cho nhau những phần thiếu để làm nên một bức tranh tươi đẹp về cuộc sống hạnh phúc.  Sống chung với Mary, càng ngày vợ chồng Richard càng cảm thấy gần gũi với người phụ nữ cô đơn ấy, cảm thấy bà như một người thân trong gia đình: “Em có cảm giác như em đã biết bà ấy cả đời rồi” - Keri nói. “Như là bà mình vậy”, tôi nhận xét. Vợ chồng Richard nhận ra rằng người phụ nữ ấy muốn có người ở cùng là vì bà mong muốn có được cái không khí gia đình chứ không phải vì nhu cầu vật chất. Và điều làm Richard tò mò, muốn khám phá chính là những bức thư ngả vàng trong chiếc hộp Giáng sinh có thể chơi nhạc trên căn gác áp mái của căn biệt thự. Những lá thư chứa đầy tình yêu thương tha thiết, nỗi nhớ nhung của người mẹ đối với con gái mỗi dịp Giáng sinh về. Chủ nhân của những bức thư bí ẩn ấy là ai? Tại sao nó lại được đựng trong chiếc hộp Giáng sinh ấy. Nhưng bí mật dần hé mở cũng là lúc Mary phát hiện có một khối u trong não. Chính trong những ngày tháng ấy, khi Richard tìm hiểu được nguồn gốc những bức thư kia là của bà Mary viết cho cô con gái đã qua đời Andea. Đọc những bức thư nhuốm màu thời gian nhưng chứa chan xúc cảm của người mẹ ấy, Richard đã có câu trả lời cho câu hỏi của bà Mary dành cho anh “có bao giờ anh tự hỏi món quà Giáng sinh đầu tiên là gì không?”. Đấy chính là lời nhắn gửi đầy yêu thương mà bà góa phụ đã gửi đến cho anh, để anh nhận thấy đâu mới là thứ quý giá nhất của cuộc đời. Trải qua mất mát, đớn đau của cuộc đời nên Mary hiểu rõ, dù có kiếm được bao nhiêu tiền, dù cuộc sống vật chất có đầy đủ đến đâu nhưng thiếu sự quan tâm, dành thời gian cho gia đình là ta đã đánh mất món quà quý giá nhất của cuộc đời. Những lo toan thường nhật, những giấc mơ kiếm tiền dần thành công đã phần nào chiếm mất thời gian Richard dành cho gia đình, dành cho cô con gái nhỏ Jenna. Trẻ con luôn ngây thơ, trong sáng những cực kỳ nhạy cảm. Nghe cách cô bé Jenna trò chuyện với bà Mary không ít người trong chúng ta cũng tự soi lại chính mình bởi rất nhiều lúc, giống như Richard, ta mải mê với những lo toan mà xao nhãng sự quan tâm dành cho con cái. Có đôi lúc ta nghĩ cố gắng dành cho con những gì tốt nhất, cố gắng kiếm tiền để lo cho cuộc sống của con mà quên đi rằng, tuổi thơ của con cần nhất là sự gần gũi, chuyện trò của cha mẹ. Và cũng giống như Richard, chắc hẳn cũng không ít người, một ngày nào đó bỗng nhận ra rằng thời gian sẽ đưa tuổi thơ của con đi xa. Và càng lớn thì dường như con càng rời xa vòng tay của mình, cho nên hãy ở bên con, gần gũi với con khi vòng tay mình còn đủ rộng để ôm được nó. “Con gái nhỏ quý giá của tôi. Tôi đã ngu ngốc làm sao, khi để tuổi thơ của nóm tuổi thơ quý giá thoáng qua của nó vô tình trôi đi. Mãi mãi. Trong cái đầu óc khờ khạo của tôi sẽ mà là con gái nhỏ của tôi. Nhưng thời gian đã cho thấy tôi mới lầm lạc biết nhường nào. Một ngày nào đó con bé sẽ lớn. Một ngày nào đó con bé sẽ ra đi, còn tôi bị bỏ lại với ký ức về tiếng cười khúc khích và những điều bí mật mà lẽ ra tôi đã được biết”. Hiếm có tác phẩm đầu tay của tác giả nào lại giành được vị trí thứ nhất trong top best-seller cho cả ấn bản bìa cứng và bìa mềm của tạp chí New York Times như “Chiếc hộp Giáng sinh” cho dù ban đầu tác giả chỉ định viết câu chuyện như một món quà dành cho hai cô con gái của mình. Ngay từ lần xuất bản đầu tiên (năm 1994) “Chiếc hộp Giáng sinh" đã được bán ra tới hơn 7 triệu bản. Tác phẩm này được dịch ra hơn 20 thứ tiếng với bốn mươi triệu bản được bán ra và còn giành được giải Emmy cho bộ phim truyền hình được dựng cùng tên. Tại Việt Nam, sách được Nhà xuất bản Văn học cùng Công ty Nhã Nam liên kết xuất bản năm 2014 và lập tức trở thành cơn sốt với bạn đọc trong nước. Chính những thông điệp đầy nhân văn mà tác giả gửi gắm trong tác phẩm đã làm lay động trái tim bạn đọc trên toàn thế giới. Không còn đơn thuần là một tác phẩm viết cho ngày Giáng sinh mà tác phẩm này giống như những nốt nhạc đầy yêu thương và cảm động gieo vào tâm hồn mỗi người, để chúng ta nhận ra rằng món quà quý giá nhất của cuộc sống tình yêu thương. Ai đã đọc “Chiếc hộp Giáng sinh” có lẽ sẽ có cùng chung nhận xét, tác phẩm này thật sự xúc động dù cả nội dung và văn phong đều vô cùng giản dị. Kết thúc truyện đượm buồn khi bà Mary ra đi vì căn bệnh u não nhưng đằng sau đó vẫn lấp lánh tình yêu thương. Sự ra đi của Mary không gây cho bạn đọc cảm giác nặng nề, u uất mà vô cùng nhẹ nhàng bởi đó là giây phút bà được gặp lại con gái bé bỏng mà suốt đời bà yêu thương, nhung nhớ. Và chiếc hộp Giáng sinh được trao lại cho Richard như một món quà bà để lại, như một lời nhắc nhở hãy luôn trân trọng món quà quý giá nhất cuộc sống - đó là tình yêu thương trong mỗi gia đình. PHẠM NGỌC Mời các bạn đón đọc Chiếc Hộp Giáng Sinh của tác giả Richard Paul Evans.
Cõi Chết
James Joyce được xem là nhà cách mạng tiên phong trong nghệ thuật viết tiểu thuyết của thế kỷ XX. Theo kết quả thăm dò của báo Time (Mỹ) và Le Figaro (Pháp), hai tờ báo uy tín trên thế giới, thì dẫn đầu các nhà văn nổi tiếng nhất thế kỷ XX là James Joyce, tiếp theo là Franz Kafka (Tiệp Khắc), Virginia Woolf (Anh), Ernest Hemingway (Mỹ), Gabriel Garcia Maquez (Colombia)... Có thể coi Joyce là một trong những nhà văn hàng đầu của lối viết "dòng ý thức" với bút pháp độc thoại nội tâm chân thật nhất trong văn học hiện đại. Chủ nghĩa hiện đại hay chính là James Joyce - không chấp nhận lối sáng tác giống các thể loại văn học truyền thống. Nhà văn phá bỏ hoặc tưởng tượng lại các cấu trúc đã được nhận thức và nỗ lực tạo ra chính xác những dòng suy nghĩ theo quy luật hàng ngày với những gì xảy ra. Trong bài viết của nhà nghiên cứu Paul Gray về James Joyce đăng trong tuyển tập 100 con người tạo nên thế kỷ XỬ do báo Time (the Time 100, ngày 6 tháng 8 năm 1998) bình chọn, ông cho rằng chính Ulysses đã mở đường và in dấu sâu đậm trong tác phẩm của nhiều nhà văn lớn của thế giới sau đó như William Faulkner, Albert Camus, Samuel Beckett, Saul Bellow, Gabriel Garcia Marquez và Toni Morrison. Các tác giả này, Paul Gray viết một cách châm biếm, không như Joyce, đều đoạt giải Nobel văn học. James Joyce từng nói "Một trong những điều khi còn trẻ tôi không tài nào quen được là sự khác biệt tôi nhận thấy giữa cuộc sống và văn chương" (trích từ bài của Paul Gray). Joyce dường như đã dành cả sự nghiệp của mình để xóa bỏ sự khác biệt này, đồng thời cách mạng hóa cả nền văn chương thế kỷ XX. Cuộc sống trong tác phẩm của Joyce phần lớn là cuộc đời của chính ông. Tác phẩm được xuất bản đầu tiên của ông, người Dublin, gồm 15 truyện ngắn, bề ngoài có vẻ đơn giản và truyền thống nhưng lại theo một phong cách và ngôn ngữ đa chiều lạ lẫm. Tiếp sau đó là tiểu thuyết mang đậm tính tự thuật A Portrait of the Artist as a Young Man, câu chuyện của chàng Stephen Dedalus, hay chính là Joyce, từ những ngày thơ ấu ở Dublin đến khi quyết định rời quê hương ra đi theo đuổi nghệ thuật. Với độ phức tạp, sáng tạo về ngôn ngữ mô tả những bí ẩn nội tâm thường hiếm khi được tiết lộ, cuốn sách, dù không bán chạy nhưng đã thu hút được sự chú ý của một số nghệ sĩ thuộc trường phái cách tân nổi tiếng thời đó, cho rằng thế kỷ mới đòi hỏi mọi thứ - nghệ thuật, thi ca, văn chương, âm nhạc...cũng phải có gương mặt mới. Vậy là thử nghiệm ngôn từ của James Joyce đã được ủng hộ, và ông cũng không làm họ phải thất vọng. Joyce bắt tay viết Ulysses năm 1914, một số phần của tác phẩm xuất hiện trước trên tạp chí Egoist ở Anh và Little Reivew ở Mỹ, cho đến khi ba số tạp chí bị đình chỉ và chủ báo bị phạt 100 đô la vì bị buộc tội đã đăng bài tục tĩu, không phù hợp với đạo đức xã hội và thuần phong mỹ tục. Tuy nhiên việc này chỉ càng làm tăng thêm sự tò mò của độc giả đối với tác phẩm sắp chào đời. Thậm chí trước khi Ulysses được xuất bản năm 1922, các nhà phê bình đã so sánh những sáng tạo của Joyce với khám phá của Einstein và Freud. Được ca ngợi là tiểu thuyết vĩ đại nhất trong lịch sử, Ulysses, như tên gọi của nó, được sáng tác với cảm hứng từ Odyssey của Homer (khoảng thế kỷ VIII trước công nguyên). Khi còn bé, Joyce đã bị mê hoặc bởi sử thi Odyssey. Năm 20 tuổi, khi được viết về người anh hùng yêu thích nhất của mình, Joyce đã chọn Ulysses, người chiến thắng bằng chính sự khéo léo và thông minh hơn là dùng bạo lực. Khi viết Ulysses, (tên của Odysseus theo cách gọi của người La Mã), Joyce đã nói rằng Odysseus là một tính cách toàn diện và mang tính nhân văn nhất trong văn học. Trường ca Odyssey kể chuyện Ulysses, người anh hùng muôn vàn trí xảo, au khi dùng mưu hạ được thành Troy thần thánh, đã phiêu lưu khắp nơi, chiến đấu bảo vệ tính mạng của mình và để cho các bạn đồng hành được trở về xứ sở. Ulysses đã chịu nhiều đắng cay, cám dỗ, những gian nan, nguy hiểm...và chàng đã chiên thắng tất cả bằng mưu trí. Ulysses là hiện thân của trí tuệ, sự thông minh. Chàng không biết khuất phục, không biết nản lòng, là hình tượng người đi tiên phong mở đường cho một sự nghiệp lớn. Ulysses đã tự tạo nên số phận mình bằng tinh thần đấu tranh không mệt mỏi với các lực lượng tự nhiên cũng như với những kẻ thù trong xã hội. Ulysses tiêu biểu cho sự giải phóng tinh thần quan trọng, chứng tỏ sự trưởng thành mạnh mẽ của con người. Sau 20 năm lưu lạc, Ulysses đặt chân lên mảnh đất quê nhà, sống trọng nghĩa vợ chồng, tình cha con, tình cảm bè bạn, giống nòi, quê hương, đất nước... Tiểu thuyếy Ulysses của James Joyce sử dụng thiên trường ca cổ điển Odyssey như một phương pháp sắp đặt những trải nghiệm của con người hiện đại, để miêu tả cuộc sống đương đại. Ông sáng tạo Ulysses là một người đàn ông bình thường tên là Leopold Bloom, đấu tranh trước những thử thách thường ngày, trong một ngày bình thường. Cuốn tiểu thuyết dõi theo những khoảnh khắc hành động và suy nghĩ, ẩn ức, tưởng tượng của Leopold Bloom, của vợ anh ta, Molly, và Stephen Dedalus (nhân vật trong A Portrait of the Artist as a Young man) trong một ngày trọn vẹn ở Dublin, ngày 16 tháng 6 năm 1904 (là món quà của Joyce dành cho Nora Barnacle, ngày đầu tiên hai người hẹn hò). Cùng với ba nhân vật chính, tác phẩm đã tải hiện cuộc sống của người dân Dublin trên đuờng phố, những cảnh tượng, không gian, âm thanh, thậm chí cả mùi vị của Dublin. Mọi hoạt động diễn ra tưởng chừng ngẫu nhiên, nhưng ẩn sau chúng là rất nhiều bí ẩn và câu đố đến mức nó sẽ khiến cho các giáo sư phải bận rộn trong hàng thế kỷ để tranh cãi điều tác giả muốn nói, như Joyce từng tuyên bố. Sáng tạo ngôn từ không mệt mỏi của Joyce (nhiều đoạn trong Ulysses ông viết liên tục không hề có dâu câu) cùng thủ pháp "dòng ý thức" miên man giữa hiện tại, quá khứ và tương lai, và tâng tầng lớp lớp ám chỉ về tôn giáo lịch sử, thần thoại trong mỗi từ, mỗi câu nói, đã khiến Ulysses trở thành một cuốn từ điển về bản chất con người, tiến gần nhất đến sự khám phá hoàn hảo về con người, nhưng cũng trở thành cuốn sách khó đọc, và có lẽ chỉ dành riêng cho "một số độc giả nhạy cảm, tinh tế" như nhà phê bình Joseph Collins nhận xét. Một tác phẩm quan trọng khác của Joyce sau đó, và cũng là tác phẩm cuối cùng của ông, Finnegans Wake, thậm chí còn khó đọc hơn cả Ulysses, được viết với ngôn ngữ riêng do Joyce sáng tạo ra. Nếu Ulysses nói về Dublin ban ngày thì Finnegans Wake mô tả cuộc sống ban đêm của Dublin theo logic của những giấc mơ, hơn 600 trang sách tưởng như ngớ ngẩn với những suy nghĩ được mô tả bằng ngôn ngữ đứt đoạn và ngoại lai, thách thức mọi quy ước về cốt truyện và nhân vật. Thủ pháp dòng ý thức, ám chỉ và những giấc mơ, ẩn ức lộn xộn của Joyce trong Ulysses đã được đẩy đến đỉnh cao với Finnegans Wake. Joyce đã vượt lên chính mình, vượt qua bộ bách khoa Ulysses của chính mình mà không ai vượt nổi. Viết về Joyce, Allen Ruch ca ngợi "James Joyce là nhà văn duy nhất chúng ta có thể hoàn toàn đặt niềm tin, con người duy nhất mà chúng ta có thể chắc chắn 1000 năm sau vẫn sẽ được nhớ đến, nếu như có con người ấy. Như câu nói nổi tiếng của một nhà phê bình: James Joyce đã và sẽ là nhà văn độc nhất trong lịch sử bởi chỉ xuất bản không gì ngoài kiệt tác. *** Tháng 7 năm 1998 Hội đồng cố vấn của Modern Library, một bộ phận của nhà xuất bản Random House, gồm 10 thành viên trong đó có một phụ nữ đã bỏ phiếu chọn một danh sách gồm 100 tiểu thuyết hay nhất viết bằng Anh Ngữ của thế kỷ 20 (Newsweek, 3 Aug. 1998, "Battle of the Books"). Trong số 100 tiểu thuyết được chọn có 6 tác phẩm được viết trong 25 năm qua. Cuốn Ulysses của James Joyce, một nhà văn người Ái nhĩ lan xuất bản năm 1922 đứng đầu danh sách. Cuối cùng là cuốn The Magnificent Ambersons của Booth Tarkington xuất bản năm 1918.  Không phải nhà văn nào cũng đồng ý với lựa chọn này, nhưng ít nhất sự lựa chọn cho chúng ta một tiêu chuẩn tương đối giúp giới thưởng ngoạn văn học quan sát một phần sinh hoạt văn học của thế kỷ này. Riêng nhà văn James Joyce có 3 tác phẩm được chọn trong số 100. Ngoài cuốn Ulysses là cuốn A Portrait of the Artist As a Young Man xuất bản năm 1916, sắp hạng 3 và cuốn Finnegans Wake xuất bản năm 1939 sắp hạng 77. James Joyce sinh tại thành phố Dublin, Ái nhĩ lan năm 1882 và là người độc nhất trong gia đình được ăn học đến nơi đến chốn, Năm 16 tuổi ông vào đại học Dublin và tốt nghiệp năm 20 tuổi. Lúc đó James Joyce đã được biết đến qua bài bình luận về Ibben ông viết đăng trên tờ Fortnightly Review có uy tín trong giới văn học Anh. Năm 1904 James Joyce rời nước qua lục địa Âu châu sống ở Paris, Zurich, Trieste sinh nhai bằng nghề dạy Anh Ngữ, và sống trong nghèo túng cho đến năm 1919 ông được ông Harriet Weaver vì mến tài giúp đỡ một số tiền lớn. Lúc này James Joyce đã nổi tiếng trong giới văn học Âu châu. Việc xếp cuốn Ulysses của ông lên hàng đầu của các tác phẩm viết bằng Anh ngữ hay nhất của thế kỷ dù chỉ là một lựa chọn tương đối đã xác nhận văn tài của ông. Chuyện ngắn "The Dead" tôi dịch sau đây ông viết năm 25 tuổi (khi Anh quốc còn đô hộ Ái nhĩ lan, một quốc gia có hai tôn giáo, hai ngôn ngữ do ảnh hưởng của người Anh) và được xem là một trong những chuyện ngắn xuất sắc nhất của ông. James Joyce qua đời năm 1941, hưởng thọ 59 tuổi. Trần Bình Nam Mời các bạn đón đọc Cõi Chết của tác giả James Joyce.