Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngộ Phật (Phù Hoa)

Văn án

Vừa xuyên không đã *beep* người xuất gia, Giang Trừng rất lấy làm áp lực.

Đại sư bị cô *beep* có khuynh hướng Thánh, chẳng những không trách, còn lặng lẽ trở thành đùi vàng của cô.

Cuộc sống tu chân bình thường ở thế giới khác của Giang Trừng - gái cường dịu dàng trong sáng kiểu Lỗ Trí Thâm* và bạn trai trâu bò.

[*Một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc. À thì nghe nói người ta có vẻ ngoài lực lưỡng, mặt tròn tai lớn, mũi thẳng mồm vuông…] Tìm mua: Ngộ Phật TiKi Lazada Shopee

Mục tiêu số một: Về nhà bình an!

Mục tiêu số hai: Dắt đại sư về chung!

Giang Trừng: Đệt mợ chờ đã, đại sư à, chàng rốt cuộc có bao nhiêu nhân cách vậy! Em hem chịu nổi xì tai từ Thánh đùng cái thành Quỷ đâu!

[PS: Chuyến này tính viết truyện dài tu chân, không ngọt ngấy như dạo trước, sẽ chăm chút tình tiết tu chân hơn.]

Nhãn: Xuyên không, đại lục khác, tiên hiệp tu chân, ngọt ngào

Nhân vật chính: Giang Trừng, Thanh Đăng***

Để cân băng sau hai tháng đọc tu tiên nam chủ choáng váng đầu óc, tớ quyết định nhảy một hố ngôn tình tu chân (tu chân làm hàng thôi) hài hước bỉ bựa để đổi gió.

Đúng tiêu chí ngôn tình, truyện tu luyện 3 phần, yêu đương 6 phần, lâu nhâu 1 phần. Điểm nổi bật là giọng văn bỉ bựa hài hước, đông tây kim cổ kết hợp cả cúng, nhân vật nữ chính xuyên không nên toàn dùng tiếng lóng, tiếng mạng, tư duy logic cũng giật cục đá nhau chan chát với thời đại, phối hợp với một dàn nhân vật tưng tửng chập cheng trong cả truyện tạo thành một nồi lẩu thập cẩm.

Giang Trừng là một cô nhân viên văn phòng mẫn cán, ba mẹ li dị, hai chị em cô nương tựa nhau sống riêng. Vì tăng ca liên tục, một hôm nằm ngủ cô mệt quá mà nghẻo củ tẻo, để làm em dai thơ sống bơ vơ lạc lõng. Xuyên đến thời cổ đại, trong một thế giới tu chân, vừa mở mắt ra cô đã rơi vào tình cảnh vô cùng hiểm nghèo. E hèm, ấy là lúc nguyên thân bị chuốc thuốc đè nghiến một vị tăng nhân đắc đạo ra mà “beep”. À thì theo tag ngôn tình, ta có #419,#tình_một_đêm, #cường_thủ_đoạt_hào trong truyền thuyết, cơ mà phiên bản ngược. Sau đó hai người thoát khỏi kẻ gian, đại sư tuy bị cô “beep’ nhưng vẫn rất dịu dàng cưu mang cô về chùa chữa bệnh còn cô thì ngày ngày dằn vặt áy náy vì mình đã xấu lại còn “híp” một đại sư không vướng bụi trần như vầy.

Sau này đại sự còn giúp cô tìm một môn phái tu tiên để làm đệ tử, nhờ đó cô hòa nhập với thế giới này, cộng với thiên phú của thân thể này mà từng bước thăng cấp. Tại đây cô gặp được một vị sư phụ cà chớn thích xỏ lá đồ đệ, đại sư huynh shota ngoại hình 12 tâm hồn sói đói 30 có gian tình với sư phụ, nhị sư tỷ aka nhị sư huynh đẹp tuyệt trần nhưng tính tình chảnh chó độc miệng, tam sư tỷ dịu dàng ga lăng đốn tim bao thiếu nữ (ko nhầm đâu ạ, là thiếu nữ nhé) nhưng lại chung tình với gã ma ốm họ Hứa. Còn bản thân cô ấy hả, ngoại hình tuấn tú, tóc dài buộc lơi phất phơ tuấn láng, dung nhan sáng sủa hài hòa cười tựa gió xuân, đạo y trắng phấp phới, đảm bảo liếc cái thiếu nữ chỉ còn nước gục tim. Ấy chết, hình như có gì đó sai sai! Vâng, nữ chính của chúng ta hễ ra đường là các cô nương đỏ mặt, lại còn thêm vụ học tập tính tình tam sư tỷ nên phong độ cứ gọi là ngời ngời, thường xuyên giúp đỡ các em gái.

Nữ chính sống rất phóng khoáng, dễ hài lòng, suy nghĩ lạc quan, yêu người không yêu mình cũng không cảm thấy quá khổ sở, biết tự tìm niềm vui, biết nhìn vào điều tích cực. Chính vì tính cách lạc quan, thi thoảng lạc quẻ này mà trong truyện xảy ra biết bao tình huống dở khóc dở cười, cũng khiến cho nữ chính được nhiều người yêu mến.

Đọc đến đây chắc mọi người đoán được nam chính là ai rồi, vâng, chính là anh hòa thượng bị rape đầu truyện ))) Anh là Thanh Đăng đại sư nổi tiếng trong giới tu chân, là một đại sư chính hiệu, tấm lòng bao la nhân ái, bị rape cũng không oán than còn lấy ơn báo oán, đối xử chăm chút dịu dàng với nữ chính. Ý lộn, thực ra là anh cũng có tình cảm với chị đi, do anh bị rút phần “tình” trong bản thể cho nên cách thể hiện của anh với nữ chính nó cũng hơi khác lạ. Nam chính là kiểu mẫu chu đáo, ôn nhu, thể hiện bằng hành động chứ không phải lời nói. Tuy không nói ra lời tình cảm với nữ chính, lại thi thoảng mới xuất hiện một chập nhưng hành động của anh đong đầy ấm áp cưng chiều, rất ngọt ngào đáng yêu. Lần thứ 2 nữ chính bị chuốc thuốc (đến cô cũng phải thốt lên cẩu huyết vãi), anh đã không ngần ngại dâng hiến mình một cách dịu dàng nhất cho cô, ahihi, và thế là tèn ten, có bảo bảo ra đời.

Trải qua kiếp đại nạn của giới tu chân, tường tỏ tiền căn hậu quả kiếp trước kiếp này, cả hai người đã giải đáp được thân phận thực sự của đối phương cũng như đoạn duyên buộc họ với nhau từ kiếp trước. Lịch kiếp thành công, Thanh Đăng đã có được đáp án thực sự về chữ “tình” với Giang Trừng và về chính bản tâm của mình, để dệt nên cái kêt đẹp cho đôi lứa, để cuối cùng 1 nhà ba người cũng có thể hạnh phúc bên nhau, dù đội hình bây giờ có vẻ hơi sai sai (bố 12 tuổi, mẹ 7 tuổi và con gái đã thành thiếu nữ to đoành).

Ngoài dàn chính, truyện có các nhân vật vừa cute vừa bựa rất đặc sắc. Ví như sư tổ trong hắc thất dạy đồ đệ tu luyện “công kích vào chỗ nào mới khiến nam tu không cửng nổi”, “Làm thế nào để từ chối nam tu mạnh hơn mình”. Ví như sư phụ và đại sư huynh suốt ngày chim chuột nhưng thực ra còn chưa được ăn mặn do là đại sư huynh tuy 100 tuổi nhưng ngoại hình mới 12, sư phụ ra tay không nổi dù đại sư huynh cam kết nàng muốn to bao nhiêu cũng được. Ví như nam phụ aka em trai của nữ chính Hạc Kinh Hàn, nam thần mặt lạnh đằng đằng sát khí, idol của biết bao thiếu nữ thiếu nam ước mong rước về làm đạo lữ song tu. Thế nhưng đằng sau vẻ đẹp trai lồng lộn ấy chính là anh chàng stundere cuồng chị, chẳng là chàng ta cũng xuyên không, trước cả chị mình, từ bé đã ngờ ngợ 1 giấc mộng, sau này có cơ hội nhận chị thì lập tức biến thành chó béc giê, canh chị như canh xương. Anh chàng được ví như sát thần, cả đời coi kiếm như đạo lữ, cưới kiếm làm vợ, thế mà thấy chị trở về thì vứt kiếm đánh xoảng, vợ cũng ném sang 1 bên. Buồn cười nhất là màn nhận chị, nam thần mặt đơ bỗng vọt ra trước mặt nữ chính hỏi “how are you”, làm cô rớt quai hàm, thiên tài tu đạo Hạc tiền bối mà nói tiếng Anh á???? Sau này anh chàng rất là hằm hè với đại sư nam chính nhưng cũng ngấm ngầm giúp hai người được đoàn tụ, buồn cười cả mấy đoạn dân tình cứ đoán già đoán non Giang Trừng là nam tu, còn là người yêu Hạc Kinh Hàn.

Nói chung là truyện rất vui vẻ thoải mái, hài kinh khủng, vừa đọc vừa cười khằng khặc ))))) Mấy đoạn yêu đương rải thính đều đều, ngọt ngào kích thích phết, tình yêu cũng lạ, vì nam chính là nhà sư, tác phong cũng đường đường chính chính như đại sư chứ không phải sói đội lốt sư đâu. Mấy đoạn pha hài của truyện vừa bựa vừa duyên, truyện tu chân nhưng làm hàng thôi, tình tiết đơn giản lắm, chủ yếu vẫn là ngôn tình hường phấn. Nhiệt liệt đề cử chị em ủng hộ em Kéo dịch nốt nào!

***

Giang Trừng về giường nướng một giấc đến chiều, mở cửa đón nắng hoàng hôn, thỏa thuê híp mắt vươn vai. Tịch dương mới đẹp làm sao ~

Bỗng một bóng đen trờ tới, che khuất ánh mặt trời trước mắt. Là Hạc Kinh Hàn, hắn đanh mặt đứng lặng nhìn cô.

Giang Trừng đầy ngờ vực: Ấy? Gì thế, trông Hạc tiền bối như có hàng ngàn điều muốn nói với mình vậy?

“Ơ, Hạc tiền bối? Anh có tâm sự à?” Giang Trừng ướm hỏi.

Hạc Kinh Hàn lẳng lặng gật đầu.

Giang Trừng tò mò đứng đợi, nhưng hắn vẫn mãi im lìm. Lòng hiếu kỳ của Giang Trừng đã chạm đỉnh, song Hạc Kinh Hàn không nói thì cô cũng chẳng thể lay hắn ép cung được, đành kiên nhẫn chờ. Rốt cuộc, khi tịch dương sắp khuất, Hạc Kinh Hàn buông lời.

Hắn nói: “How are you?”

Giang Trừng: “Fine thank you, and you?”

Mà khoan, Giang Trừng vô thức trả lời xong mới thấy sai sai, Hạc nam thần… Hạc Kinh Hàn của Vô Cực đạo quán vừa mới xổ tiếng Anh? Tiếng Anh?! Giang Trừng bước lùi sập cửa, sờ cằm suy tư. Mình lại trúng mộng yểm của Yểm Ma rồi ư? Chứ sao Hạc nam thần biết nói tiếng Anh được ha ha ~

Mà giấc mơ này sai quá rồi ha ha ~ Giang Trừng vỗ tay cười nhạt cốc đầu mình, dạo này hay nghĩ tào lao, thành ra mơ cũng lạ lùng.

Bỗng tiếng Hạc Kinh Hàn lại vang lên ngoài cửa, hắn bình thản nói: “Em là Giang Tầm… chị à.”

Giang Trừng bỗng ngẩn ngơ, sau đó tung cửa, to giọng: “Gì cơ!”

“Em là Giang Tầm.”

“Em trai tôi?” Giang Trừng trợn mắt, rối trí ôm trán, “Không thể nào, sao anh lại là em trai tôi được, hai người chẳng giống gì nhau, cả thế giới đang sống cũng khác. Tôi biết tỏng rồi, Hạc tiền bối đừng đùa nữa. Hay tôi đang nằm mơ? Mộng cảnh của Yểm Ma?”

“Không phải mơ, em là Giang Tầm.” Hạc Kinh Hàn bình tĩnh nhấn mạnh.

Giang Trừng sắp bứt trụi dúm tóc mái tiêu soái phong lưu của mình rồi, “Nhưng sao cậu lại có thể là Giang Tầm? Cậu chứng minh mình là Giang Tầm tôi xem?!”

Hạc Kinh Hàn ngập ngừng một lúc rồi đáp: “Nhà mình có bốn thẻ ngân hàng, mật khẩu theo thứ tự là 1****9, 4****7, 4****8, 2****6.”

Giang Trừng: “Chẳng là tôi quên sạch mật khẩu mấy tấm thẻ đấy rồi, không chắc cậu đáp có chuẩn không.”

Hạc Kinh Hàn: “Ngày 15 tháng 7 năm 2004.”

Đó là ngày hai chị em bắt đầu sống cùng nhau, hằng năm cứ vào dịp này, cả hai sẽ nấu thật nhiều món ngon, làm tiệc linh đình.

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ngộ Phật PDF của tác giả Phù Hoa nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Con Voi (Slawomir Mrozek)
“Con voi” là tập truyện ngắn của nhà văn trào phúng số một của Ba Lan từ trên nửa thế ký nay: Slawomir Mrozek. Những tác phẩm châm biếm giàu tính bi hài của ông thường nêu lên vấn đề quan hệ giữa cá nhân với tập thể, phê phán thói hư tật xấu, tư duy thấp kém, nghịch lý đời thường và phương pháp giáo dục thô thiển. Có những truyện người ta phải đọc đi đọc lại mới cảm thụ hết chiều sâu của tác phẩm và càng đọc càng thấy hay. Có những chuyện từ Ba Lan xa xôi, nhưng độc giả Việt Nam hẳn cũng thấy bóng dáng mình đâu đó. Hãy thử đọc tác phẩm “Cuộc sống mới”, một truyện ngắn trong tập truyện này: “Tôi quyết định bắt đầu một cuộc sống mới. Kiên quyết và dứt khoát! Chỉ còn một câu hỏi phải trả lời: từ khi nào? Và câu trả lời không chút do dự là: từ ngày mai.Hôm sau, khi ngủ dậy, tôi nhận thấy lại đang là hôm nay, y hệt ngày hôm qua. Bởi lẽ, tôi phải bắt đầu cuộc sống mới từ ngày mai, cho nên hôm nay không thể bắt đầu thực hiện điều này.“Chẳng sao cả! - tôi nghĩ bụng - Ngày mai sẽ là ngày mai thôi”.Và tôi yên tâm sống ngày này theo kiểu cũ. Lương tâm tôi không hề bị cắn rứt, toàn những ý nghĩ tốt đẹp và tràn đầy hy vọng.Có điều, hôm sau lại là hôm nay, như hôm qua và hôm kia.“Đó đâu phải tại mình, - tôi thầm nghĩ - cái đồ quỷ sứ nào đó liên tục biến ngày mai thành hôm nay. Quyết định của mình không thể bị chê trách và không thể đảo ngược. Hãy thử một lần nữa xem sao, có thể tên quỷ sứ này sẽ mệt mỏi và ngày mai rồi sẽ được là ngày mai”.Tiếc thay, không phải như vậy, vẫn cứ chỉ hôm nay và hôm nay. Cuối cùng tôi mất hy vọng. “Có lẽ cái ngày mai kia sẽ không bao giờ có - tôi nghĩ bụng - nếu đã vậy, liệu mình bắt đầu cuộc sống mới không phải từ ngày mai, mà từ hôm nay có được không?”.Nhưng rồi ngay sau đó tôi nhận ra cái phi lý của ý nghĩ này. Bởi vì, nếu hôm nay lặp đi lặp lại không ngừng đã từ xa xưa thì nó là rất cũ và theo đó, mỗi cuộc sống hôm nay cũng phải cũ. Cuộc sống mới là cuộc sống mới, nó chỉ có thể bắt đầu từ mới, tức ngày mai, nếu nó muốn là mới thật sự.Và tôi lên giường đi ngủ với quyết định dứt khoát, kể từ ngày mai, tôi bắt đầu cuộc sống mới. Vì dù gì đi chăng nữa, lúc nào cũng có một ngày mai” Trong truyện “Sứ mạng bí mật”, tác giả nhạo báng kẻ dốt nát đã không từ một thủ đoạn vô liêm sỉ nào để dấu dốt, giữ thể diện, ra oai với thiên hạ. Hoặc phê phán bệnh quan liêu qua “Kẻ lỗ mãng”. Người khách chỉ vào trú mưa nhờ thôi mà cả cơ quan lo sốt vó, cứ ngỡ là khách của mình. Tìm mua: Con Voi TiKi Lazada Shopee Là nhà văn đương đại rất ăn khách tại Ba Lan, các tác phẩm của Slawomir Mrozek đã được dịch ra hàng chục thức tiếng khác nhau trên thế giới. Qua ngòi bút của dịch giả Lê Bá Thự, người đọc sẽ thấy được một Ba Lan gần gũi hơn, thú vị và nhiều cảm xúc hơn.***Con voi (cũng là tiêu đề của tập truyện) là một truyện ngắn nổi tiếng của Mrozek, được đưa vào sách giáo khoa của Ba Lan từ nhiều năm nay. Giám đốc vườn bách thú nọ, một cán bộ hãnh tiến, vì cái lợi trước mắt đã gây nên hậu quả khôn lường. Con voi làm bằng cao su theo “sáng kiến” của ông là kết quả của bệnh sính thành tích, dối trên lừa dưới, đã làm hại công việc giảng dạy của nhà trường, làm hỏng giờ học ngoại khóa môn sinh vật, khiến học sinh nghi ngờ bài giảng của thầy giáo, thậm chí không tin là có voi. Tượng thi hào, Vườn bách thú cũng là những truyện châm biếm và phê phán bệnh dối trên lừa dưới như vậy. Tiền để xây tượng thi hào thì người ta lại tùy tiện đem làm việc khác, đến nỗi phải thuê người thật đóng tượng giả. Hoặc, việc chiếm đoạt thức ăn dành nuôi khỉ trong vườn bách thú đã khiến con khỉ lăn đùng ra chết, phải dùng người đóng giả khỉ để rồi gây nên hậu quả nực cười, khách xem tưởng rằng “con khỉ vườn bách thú nói được tiếng người”. Trong truyện Sứ mạng bí mật, tác giả nhạo báng kẻ dốt nát đã không từ một thủ đoạn vô liêm sỉ nào để giấu dốt, giữ thể diện, ra oai với thiên hạ. Mũi tên trào phúng của Mrozek cũng nhằm phê phán bệnh quan liêu mà truyện Tên lỗ mãng là một thí dụ. Người khách chỉ vào trú mưa nhờ thôi mà cả cơ quan lo sốt vó, cứ ngỡ đó là khách của mình. Bệnh quan liêu ở bệnh viện lại càng tai hại, bệnh nọ xọ bệnh kia, phẫu thuật nhầm, đến nỗi biến đàn ông thành đàn bà! Mrozek cũng chọc cười chúng ta, khi ông cho thấy những điều tưởng chừng phi lý nhưng lại hoàn toàn có lý. Hai anh em sinh đôi trong truyện Sự đời chính là hai nhân vật chứng tỏ cái phi lý có lý này. Rốt cuộc, nhân vật trong truyện phải thốt lên: “Sự đời thật giản đơn, chỉ có óc tưởng tượng của tôi cứ làm cho nó rối rắm không cần thiết”. Trong Chuyến tàu tốc hành đêm, Mrozek giễu nhại kẻ nhạy cảm, tự chuốc khổ vào thân rất tội nghiệp và khôi hài. Trong truyện Mất ngủ vì logic tác giả nhắc nhở chúng ta, không phải logic lúc nào cũng logic, chỉ vì logic mà ông khách nọ đã mất ngủ cả đêm vì một con chuột và ông ta đã rút ra bài học: “Từ đó trở đi tôi không suy luận theo kiểu logic nữa. Một con chuột ngu mạnh hơn tất thảy mọi logic, còn logic chỉ tổ làm mất ngủ mà thôi”. Trong truyện Người bạn nhỏ, kẻ cho mình vô tội, vì mọi tội lỗi của hắn đã có con mèo gánh chịu, càng ngày càng lún sâu vào vũng bùn tội lỗi, khiến con mèo gánh tội thay hắn càng ngày càng trở nên tiều tụy, thân tàn ma dại. Hắn lại còn tưởng bở, nghĩ cách nhân giống con mèo, để được tha hồ mắc tội. Nhưng hắn đã bị cụt hứng, vì con mèo không chịu nhân giống... Rốt cuộc hắn đã ngộ sát ông già, đương nhiên con mèo cũng chết vì phải gánh tội tày đình của hắn và cả hắn nữa cũng bị trừng phạt. Một tấn bi kịch theo kiểu “quýt làm cam chịu”. Slawomir Mrozek là nhà văn đương đại rất ăn khách ở Ba Lan hiện nay. Các tác phẩm của nhà văn đa tài này đã được dịch ra hàng chục thứ tiếng khác nhau trên thế giới. 85 truyện dịch trong cuốn sách này là do chúng tôi chọn lựa từ tuyển tập truyện ngắn của ông, ấn hành năm 1999, gồm ba tập, tổng cộng gần bốn trăm truyện ngắn và cực ngắn.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Con Voi PDF của tác giả Slawomir Mrozek nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Con Trâu (Trần Tiêu)
Từ rằm tháng hai sang đầu tháng ba, lại suốt tháng ba sang tháng tư, không một giọt mưa. Cây cối xơ xác như sau một trận giông tố. Chỉ trừ một vài thứ cây chịu khô, chịu nắng như cây si, cây đa, cây tre là giữ được màu xanh tươi. Bao nhiêu ruộng đồng cao đều nẻ toác. Những cây lúa cằn cỗi đâm tua tủa lên trời những lá cứng, vàng úa, ngọn cháy xém. Không còn kiếm đâu ra nước mà tát. Các ao chuôm cạn khô để phơi đáy bùn phần nhiều phủ cỏ và những cây cúc dại, hoa vàng chóe. Tìm mua: Con Trâu TiKi Lazada Shopee Chỉ mười hôm không mưa nữa là đi đời cả một cánh đồng hàng nghìn mẫu. Nếu được cái lạch con ăn thông với cái đầm ở đồng cửa (ruộng triều) thì cũng chưa đến nỗi hoàn toàn thất vọng. Khốn nỗi các cụ không dám cho đào, sợ đứt long mạch, động đến làng, đến mồ mả nhà các cụ. Ngày năm ngoái, hôm làng họp về việc cấp điền, ông Rao bàn đến vấn đề đào ngòi xây cống liên tiếp đồng nọ sang đồng kia để phòng đại hạn đã bị các cụ nhiếc móc thậm tệ. Các cụ cho ông là một người thiển cận, chỉ biết việc sờ sờ trước mắt, không nhìn xa đến tương lai, đến dòng dõi con cháu. Rồi các cụ kết luận: - Thầy không am hiểu lý số có khác. Người ta không sợ nguy khi nào người ta không biết cái nguy. Thầy vào hạng người ấy đấy, thầy giáo ạ. Chúng tôi nói thầy đừng giận. *** Trần Tiêu (1900 - 1954) là một nhà văn Việt Nam. Ông là em ruột của Khái Hưng và là "cộng tác viên thân tín" của Tự Lực văn đoàn. Trần Tiêu sinh tại xã Cổ Am, huyện Vĩnh Bảo, Hải Phòng. Sau khi đậu bằng thành chung,[Ghi chú 1] ông mở trường dạy tư. Trần Tiêu không có ý định viết văn nhưng được sự khuyến khích của Khái Hưng nên cũng bước vào nghề văn khi đã 36 tuổi, và có một vài tiểu thuyết như Con trâu, Chồng con. Sau cách mạng tháng Tám, Trần Tiêu viết tiểu thuyết Làng Cầm đổi mới phản ánh sự thay đổi của làng Cổ Am. Khác với Khái Hưng, Trần Tiêu đi theo cách mạng, làm Ủy viên Hội đồng nhân dân xã Cổ Am và tham gia kháng chiến chống Pháp một thời gian. Sau vì ốm nặng Trần Tiêu trở về Hải Phòng chữa bệnh rồi dạy học tư ở trường trung học Bạch Đằng. Ông mất ở Hà Nội năm 1954, có tài liệu ghi ông mất tại Hải Phòng. Ông là cha của giáo sư, Nghệ sĩ Nhân dân Trần Bảng và ông nội của diễn viên, đạo diễn Trần Lực.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Con Trâu PDF của tác giả Trần Tiêu nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Con Trâu (Trần Tiêu)
Từ rằm tháng hai sang đầu tháng ba, lại suốt tháng ba sang tháng tư, không một giọt mưa. Cây cối xơ xác như sau một trận giông tố. Chỉ trừ một vài thứ cây chịu khô, chịu nắng như cây si, cây đa, cây tre là giữ được màu xanh tươi. Bao nhiêu ruộng đồng cao đều nẻ toác. Những cây lúa cằn cỗi đâm tua tủa lên trời những lá cứng, vàng úa, ngọn cháy xém. Không còn kiếm đâu ra nước mà tát. Các ao chuôm cạn khô để phơi đáy bùn phần nhiều phủ cỏ và những cây cúc dại, hoa vàng chóe. Tìm mua: Con Trâu TiKi Lazada Shopee Chỉ mười hôm không mưa nữa là đi đời cả một cánh đồng hàng nghìn mẫu. Nếu được cái lạch con ăn thông với cái đầm ở đồng cửa (ruộng triều) thì cũng chưa đến nỗi hoàn toàn thất vọng. Khốn nỗi các cụ không dám cho đào, sợ đứt long mạch, động đến làng, đến mồ mả nhà các cụ. Ngày năm ngoái, hôm làng họp về việc cấp điền, ông Rao bàn đến vấn đề đào ngòi xây cống liên tiếp đồng nọ sang đồng kia để phòng đại hạn đã bị các cụ nhiếc móc thậm tệ. Các cụ cho ông là một người thiển cận, chỉ biết việc sờ sờ trước mắt, không nhìn xa đến tương lai, đến dòng dõi con cháu. Rồi các cụ kết luận: - Thầy không am hiểu lý số có khác. Người ta không sợ nguy khi nào người ta không biết cái nguy. Thầy vào hạng người ấy đấy, thầy giáo ạ. Chúng tôi nói thầy đừng giận. *** Trần Tiêu (1900 - 1954) là một nhà văn Việt Nam. Ông là em ruột của Khái Hưng và là "cộng tác viên thân tín" của Tự Lực văn đoàn. Trần Tiêu sinh tại xã Cổ Am, huyện Vĩnh Bảo, Hải Phòng. Sau khi đậu bằng thành chung,[Ghi chú 1] ông mở trường dạy tư. Trần Tiêu không có ý định viết văn nhưng được sự khuyến khích của Khái Hưng nên cũng bước vào nghề văn khi đã 36 tuổi, và có một vài tiểu thuyết như Con trâu, Chồng con. Sau cách mạng tháng Tám, Trần Tiêu viết tiểu thuyết Làng Cầm đổi mới phản ánh sự thay đổi của làng Cổ Am. Khác với Khái Hưng, Trần Tiêu đi theo cách mạng, làm Ủy viên Hội đồng nhân dân xã Cổ Am và tham gia kháng chiến chống Pháp một thời gian. Sau vì ốm nặng Trần Tiêu trở về Hải Phòng chữa bệnh rồi dạy học tư ở trường trung học Bạch Đằng. Ông mất ở Hà Nội năm 1954, có tài liệu ghi ông mất tại Hải Phòng. Ông là cha của giáo sư, Nghệ sĩ Nhân dân Trần Bảng và ông nội của diễn viên, đạo diễn Trần Lực.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Con Trâu PDF của tác giả Trần Tiêu nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Con Tàu Trắng (Chyngyz Torekulovich Aytmatov)
CON TÀU TRẮNG của Chyngyz Torekulovich Aytmatov là một câu chuyện buồn kể về một cậu bé có những ước mơ không ai hiểu được. Bố mẹ chia tay, cậu ở với ông ngoại Mômun già nua ở một trạm gác rừng hẻo lánh. Cậu bé sống bằng những món ăn đơn giản và tâm hồn chất chứa những những huyền thoại và truyền thuyết đẹp đẽ mà ông Mô-mun kể. Trong đó có câu chuyện về Mẹ Hươu Sừng.Theo truyền thuyết, Hươu sừng Maran đã cứu bộ lạc Kirghidi khỏi bị diệt vong và được coi là tổ mẫu của người Kirghidi. Đây là huyền thoại từ ông Mômun. Còn cậu bé cũng có một huyền thoại của riêng mình- Con tàu trắng".Những khi trèo lên núi tìm bóng con tàu trắng, nó cứ mơ cái ngày nó bước xuống sông, biến thành cá và bơi ra biển, bơi thẳng ra chỗ con tàu trắng để gặp người bố làm thuỷ thủ của nó và bảo: Bố ơi, con là con của bố đây!" Nhưng cậu bé mơ mộng phải đối mặt với một thế giới không huyền thoại và đầy bạo lực. Ông ngoại bị ép phải bắn con hươu Maran mà cậu tin là Mẹ Hươu Sừng...Kẻ ép ông cậu bắn hươu tàn nhẫn hơn, đem cho cậu phần thịt xẻ từ con hươu Maran đã chết... Bi kịch đầu tiên xảy ra với ông già Mô mun.Vì cháu trai của ông "không hề ngờ rằng ông nó nằm đây để đền nợ về câu chuyện hoang đường của mình về Mẹ Hươu Sừng, rằng do bị cưỡng ép, ông đã giết chết những gì mà chính ông đã gieo vào tâm hồn thằng bé khiến nó suốt đời không quên - ông đã xúc phạm đến lòng tôn kính tổ tiên, đến lương tâm và những lời dạy bảo của chính ông, nó có biết chăng rằng ông làm việc đó là vì người con gái khốn khổ của ông, là vì nó, đứa cháu trai của ông…Và bây giờ, ngã gục vì đau xót và nhục nhã, ông già nằm như người bị giết, mặt úp sấp, không đáp lời thằng bé." Bi kịch thứ hai xảy ra nặng nề hơn với cậu bé."Không ai nhận thấy thằng bé từ trên giường tụt xuống và ra khỏi nhà. Nó vừa kịp rẽ vào góc nhà là ói mửa liền. Thằng bé vịn vào tường, rên rỉ, khóc qua làn nước mắt, nó nức nở nghẹn ngào, lẩm bẩm: Không, thà làm cá còn hơn. Ta sẽ bơi đi nơi khác. Thà ta làm cá còn hơn." Cậu bé muốn đi tìm Con tàu trắng... Tìm mua: Con Tàu Trắng TiKi Lazada Shopee Con tàu trắng như là một bài thơ dài.Sự băn khoăn, tiếc nuối và nỗi đau ẩn trong từng trang sách. Ngay cả ở nơi sơn cùng thủy tận ta cũng không còn chốn nương thân. Khi đối diện với cô đơn, cùng lúc có thể ta phải đối diện với sự hiển hiện của các ác làm tan vỡ mọi giấc mộng đẹp nhất. Dường như khi đau đớn và tổn thương hiện hữu, chỉ có sự tỉnh táo mới cứu nổi ta.***Nó có hai huyền thoại. Một của riêng nó, không ai biết. Chuyện kia do ông kể. Rồi chẳng còn huyền thoại nào cả. Ở đây xin thuật lại câu chuyện đó. Năm đó nó vừa tròn bảy tuổi, mới lên tuổi thứ tám.. Mở đầu, nó được mua một chiếc cặp, chiếc cặp giả da mầu đen, có chốt kim loại bật tanh tách luồn qua móc gài. Có túi ngoài để đựng các thứ lặt vặt. Tóm lại là một chiếc cặp học trò hết sức bình thường mà lại rất lạ kỳ. Có lẽ mọi chuyện đều bắt đầu từ đó. Ông nó mua cái cặp ở ô tô bán hàng lưu động khi chiếc ô tô đó đến đây. Chiếc ô tô đó đưa hàng đến bán cho những người chăn gia súc trong núi, dôi khi cũng tạt vào trạm gác rừng của ông cháu nó ở hẻm Xan-Tasơ. Từ trạm gác này, khu rừng cấm qua các khe hẻn và các sườn dốc leo lên tận thượng nguồn. Ở xóm trạm gác chỉ có ba gia đình. Tuy vậy, ô tô bán hàng đôi khi vẫn ghé thăm những người coi rừng.Là một thằng bé duy nhất trong cả ba hộ, bao giờ nó cũng là người trước tiên trông thấy chiếc ô tô bán hàng.-Xe đang đến đấy, - Nó vừa gào ầm lên vừa chạy tới các cửa lớn và cửa sổ.- Ô tô bán hàng đến đấy.Con đường cho xe chạy tới đây khởi đầu từ ven hồ Ix xưc-Kun, luôn luôn qua các khe núi và bờ sông, toàn đá và ổ gà. Cho xe chạy trên con đường như thế không phải là dễ dàng gì. Đến núi Karaun, đường từ đáy lũng hẹp lên trên cao, rồi lại đổ xuống theo sườn núi dựng đứng trơ trụi, chạy dài mãi đếnn sân nhà những người gác rừng. Núi Karaun ở ngay cạnh xóm, mùa hè ngày nào thằng bé cũng chạy lên núi chiếu ống nhòm nhìn ra hồ. Ở đấy, bao giờ cũng nhìn thấy hết mọi thứ trên đường cái, rõ như trên lòng bàn tay: cả người đi bộ, cả người cưỡi ngựa, cà cố nhiên cả ô tô.Lần ấy vào một ngày hè nóng bức, thằng bé tắm trong cái đập nước của mình và từ đấy nó nhìn thấy chiếc ô tô tung bụi trên sườn dốc. Cái đập ở ria bãi sông, trên đá sỏi. Ông nó chất đá đắp nên cái đập ấy. Nếu như không có cái đập thì chưa biết chừng thằng bé đã mất mạng từ lâu. Thì có lẽ như bà nó nói, nước sông đã rửa trắng xương nó từ lâu và cuốn trôi tuột ra hồ Ix xưc-Kun, cá và các loài thủy tộc tha hồ mà ngắm nghía. Sẽ chẳng ai tìm kiếm và đau buồn xót thương nó. Bởi vì ai bảo đi nhảy xuống nước làm gì, vả chăng người ta cũng chẳng thiết gì nó lắm. Hiện thời chuyện đó chưa xảy ra. Chứ nếu xảy ra chuyện chẳng lành thì không chừng bà sẽ chẳng nhảy xuống cứu nó đâu, thật thế đấy. Nếu nó là máu mủ ruột thịt thì chẳng nói đằng này bà lại bảo nó là người dưng. Mà người dưng thì dù có nuôi nấng chăm sóc thế nào đi chăng nữa cũng vẫn cứ là người dưng. Người dưng nước lã…Ừ, nhưng nếu nó không muốn là người dưng thì sao? Tại sao chỉ có nó bị coi là người dưng? Có thể không phải nó, mà chính bà mới là người dưng thì sao? Nhưng chuyện ấy sau này sẽ nói, cả chuyện đập nước cũng để sau…Vậy là nó nhìn thấy chiếc ô tô bán hàng từ xa, chiếc xe đang xuống núi, bụi cuốn bốc lên đường theo sau xe. Thằng bé mừng quýnh lên, như thể là nó biết chắc là nó sẽ được mua chiếc cặp. Nó lập tức lên cạn, xỏ đôi chân gầy guộc vào ống quần, và người còn ướt nước, tái ngắt ( nước sông vẫn lạnh), nó chạy trên con đường mòn về sân, để là người đầu tiên báo tin người bán hàng đang tới. Thằng bé chạy nhanh, nhảy qua những bụi cây và chạy vòng qua những khối đá tảng nếu không đủ sức chạy qua, không dừng lại lấy một giây ở bất cứ chỗ nào: dù là bên những đám cỏ cao hay bên những khối đá, mặc dù nó biết đấy hoàn toàn không phải là những vật thông thường. Chúng có thể bực tức và ngáng chân cho ngã, “ô tô bán hàng đã đến rồi. Tớ sẽ trở lại sau.”- nó vừa chạy vừa nói với” Lạc đà nằm” (đấy là tên nó đặt cho khối đá hoa cương có bướu lún sâu dưới đất đến ngang ngực.). Bình thường, không bao giờ nó đi qua mà không vỗ vào bướu con “Lạc đà” của mình. Nó vỗ về con lạc đà như chủ vỗ về con vật, như ông nó vỗ về con ngựa thiến cộc đuôi của ông, nhân đi qua thì tiện tay làm thế thôi, như có ý bảo: mày đợi đây nhé, tao đi có việc một lúc. Nó có khối đá ’Yên ngựa": khối đá nửa trắng nửa đen, đốm khoang, lưng oằn xuống có thể ngồi lên như cưỡi ngựa. Còn có khối đá “Chó sói”, rất giống con chó sói lông màu nâu đốm bạc, ót rất khoẻ, gồ trán nặng nề. Thằng bé thường len lén bò tới gần và nhắm bắn. Nhưng khối đá nó thích nhất là “chiếc xe tăng”- khối đá kiên cố vô cùng, ở ngay cạnh sông, chỗ bờ bị xói mòn. Nom cứ như “Chiếc xe tăng” sắp từ trên bờ lao xuống nước, bò đi và sông sẽ sủi réo, tung lên những đợt sóng nhào trắng xoá. Trên màn ảnh, xe tăng cũng từ trên bờ lao xuống nước và bò đi…Thằng bé ít được xem phim, nên nó nhớ như in tất cả những gì đã được xem khi ông đèo cháu đến xem phim ở trại quốc doanh nuôi vật giống, trại này thuộc địa khu lân cận, phía bên kia núi. Chính bởi thế trên bờ sông mới xuất hiện “Chiếc xe tăng” sẵn sàng lao xuống nước, vựơt qua sông. Ngoài ra còn có những khối đá khác, “có hại” hoặc “hiền từ”, thậm chí “ranh mãnh” hay “đần độn”.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Con Tàu Trắng PDF của tác giả Chyngyz Torekulovich Aytmatov nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.