Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thời Gian Chỉ Dừng Lại Vì Em - Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Làm thế nào mà môi họ gặp nhau? Làm thế nào mà chim hót, tuyết tan, hoa hồng nở và bình minh bừng sáng sau những hàng cây ảm đạm trên đỉnh đồi đang run rẩy? Một nụ hôn, và chỉ vậy thôi. – Ôn Hành Chi đã niêm phong những lời nói của Ôn Viễn bằng một nụ hôn cùng lời hứa: "Anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho em." *** Cuộc đời anh – quả là một truyền kỳ Ngày hè, Ôn Viễn đứng trên tầng hai ngước nhìn mặt trời chói chang trên đầu một thoáng, thấy hơi bực bội. Vào những ngày tháng Bảy tháng Tám này, bao giờ thành phố B cũng nóng y như một cái lò hấp, chỉ hoạt động nhẹ một chốc là cả người đã đẫm mồ hôi chứ đừng nói là đứng yên dưới nắng nửa tiếng đồng hồ. Ôn Viễn uể oải lau mồ hôi trên trán, chợt nghe thấy một giọng nam trầm gọi cô từ phía sau: "Ôn Viễn." Không giận mà tự uy, Ôn Viễn rụt cổ dè dặt quay người lại, không dám nhìn khuôn mặt của người nọ, chỉ dám nhìn chằm chằm chiếc khuy măng sét màu vàng trên tay áo anh. Người nọ nhìn cô một hồi, biết cô đang giả vờ cũng không vạch trần, nói với người phụ nữ tóc xoăn đang đứng bên cạnh: "Cô giáo Phương, nếu không còn việc gì nữa thì tôi dẫn Vỉễn Viễn về trước đây, thực sự xin lỗi vì đã làm mất thời gian của cô.” Người phụ nữ được gọi là cô giáo Phương mỉm cười e thẹn, thân thể mập mạp khẽ nhúc nhích, "Đâu có, Ôn tiên sinh, dạy dỗ học trò chính là trách nhiệm của giáo viên chúng tôi, huống hồ em Viễn Viễn đúng là hơi bướng bỉnh." Với lại, phụ huynh trẻ tuổi đẹp trai lại nho nhã thế này, gặp nhiều một chút cũng không sao. Người nọ gật đầu, nhẹ mỉm cười: "Đã làm phiền cô rồi." Ôn Viễn đứng bên cạnh nghe hai người trò chuyện, khẽ bĩu môi. Hai người này nói qua nói lại, người tung kẻ hứng, bán đứng cô mà chẳng hề do dự. Cô ngẩng đầu muốn lườm người nọ một cái để thể hiện sự bất mãn của mình lại bị anh bắt được, một giây sau cô đành ngoan ngoãn cúi đầu. Chiếc Bentley màu đen lặng lẽ đỗ cách cổng trường hai trăm mét, Ôn Viễn vừa lên xe liền cảm thấy từng lỗ chân lông trên người đều thả lỏng, đôi mắt thoải mái híp lại trong chốc lát. Đang định cảm thán một câu thì nghe người ngồi cạnh mình lên tiếng: "Lái xe về dinh thự." Ôn Viễn lập tức lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, liếc người bên cạnh mình qua khóe mắt, tuy chỉ thấy được nửa gương mặt tinh tế của anh, nhưng dù sao anh cũng vừa giúp cô thoát khỏi cô giáo Phương, Ôn Viễn rất biết thời biết thế mà hiền hòa nói với anh, "Cảm ơn chú." Người nọ nhắm mắt tựa người vào ghế xe nghỉ ngơi, nghe cô nói vậy cũng chẳng bận tâm. Nhưng nữ trợ lý của anh, một cô gái xinh đẹp họ Lại ngồi ở hàng ghế trước mỉm cười tiếp lời: "Viễn Viễn, Ôn tiên sinh vừa họp xong, nhận được điện thoại của cô giáo là tới đây ngay." Ôn Viễn nhỏ giọng ấp úng nói: "Cũng không thể trách cháu được." Trợ lý Lại mỉm cười không đáp, Ôn Viễn ôm cặp sách với vẻ chán nản, bỗng nghe thấy người ngồi cạnh mình lên tiếng: "Tại sao bài kiểm tra tiếng Anh hàng tháng lại không đạt tiêu chuẩn?" Ôn Viễn nghẹn họng, nhịn một lúc mới hỏi: "Cô béo nói cả chuyện này cho chú sao?" "Đó là cô giáo của cháu." Cô giáo gì chứ, làm gì có cô giáo nào suốt ngày tỏ ra háo sắc với phụ huynh học sinh như thế! Ôn Viễn uất ức, "Đáng lẽ bài của cháu cũng đạt tiêu chuẩn, tuy nhiên chính cô béo bảo cháu gian lận, cho cháu 59 điểm." Lúc ấy cô không nhịn nổi nữa bèn lẩm bẩm gọi cô béo, chẳng may bị cô ta nghe thấy, kết quả là bị gọi cho phụ huynh. Người nọ không nói gì, nhìn về phía bàn tay cô. Ôn Viễn tự biết mình đuối lý bèn rụt tay lại, "Cho dù, cho dù cháu có chép từ mới vào lòng bàn tay thì lúc kiểm tra cháu cũng không xem, không xem gì hết!" Cô thề là mình nói thật. Hiển nhiên là người nọ không hề tin lời cô, anh híp mắt tựa vào ghế một lần nữa rồi nhắm mắt lại, dịu giọng nói: "Lần sau không được làm vậy nữa." Thế là coi như không truy xét nữa rồi, Ôn Viễn thở phào nhẹ nhõm. Xe từ từ dừng lại bên ngoài một dinh thự, tuy dinh thự khá kín đáo song ai cũng biết rõ, bước qua cánh cổng này chính là nhà họ Ôn. Vì dì Thành thường xuyên dạy bảo nên Ôn Viễn cũng hiểu khá rõ về lịch sử huy hoàng của gia đình mình, cô biết ngày hôm nay của nhà họ Ôn quá nửa là nhờ vào thành tựu chiến công của thế hệ trước. Trong sân bà Kiều Vũ Phân đang tưới hoa, thấy hai ngườị cùng bước vào cổng thì mỉm cười; "Hành Chi đó à, chú đưa Viễn Viễn về sao?" Rồi liếc nhìn Ôn Viễn, "Viễn Viễn lúc nào cũng luôn làm phiền chú của con." Ôn Viễn chậc lưỡi, kéo quai cặp sách đi qua vườn hoa vào nhà, trước mặt mẹ, cô luôn tỏ ra ngoan ngoãn hiền lành. Ôn Hành Chi ngẩng đầu, thấy cô nhóc kia đã vào nhà liền dời mắt đi, "Không sao." Ôn Viễn vừa bước vào nhà thì đã thấy Ôn Kỳ đang ngồi trên sofa đọc sách, lập tức cảm thấy đau đầu. Đương nhiên Ôn Kỷ cũng nhìn thấy cô, ồ một tiếng đầy mỉa mai: "Lại nhờ chú đón về à, gây chuyện rồi đúng không?" Ôn Viễn phát cáu, song lại thầm nghĩ phụ nữ tốt không thèm tranh chấp với đàn ông ác độc, bèn nghiêng đầu mỉn cười: "Biết làm sao bây giờ, chú thương em mà." Ôn Kỳ lườm cô đầy khinh bỉ, Ôn Viễn liền thấy tâm trạng mình vui vẻ hẳn lên. Trong nhà này Ôn Kỳ và cô là hai người không hợp nhau nhất, ở nhà người ta thì anh trai luôn thương yêu em gái, còn Ôn Kỳ thì ngược lại, ngày nào anh cô mà không bắt nạt cô thì Ôn Viễn đã phải khấn A di đà Phật rồi, cũng may Ôn Viễn đã quen, đấu võ mồm với Ôn Kỳ xong vội vào phòng bếp tìm dì Thành. Dì Thành là người giúp việc trong nhà, giờ đã sáu mươi tuối nhưng sức khỏe vẫn rất dẻo dai. "Dì Thành, hôm nay có món nào ngon không ạ?" Ôn Viễn nhìn một loạt đồ ăn trên kệ bếp, không nhịn được mà chảy nước miếng. "Mèo ham ăn." Mũi bị véo nhẹ một cái, "Chẳng mấy khi chú của cháu về nhà, hôm nay dì nấu toàn món mà chú ấy thích ăn." "Ồ..." Ôn Viễn lùi lại, qua ô cửa phòng bếp, cô có thể thấy được một bên mặt của người có bóng dáng cao gầy mà mạnh mẽ. Ôn Hành Chi. Một người rõ ràng mang họ Ôn, nhưng quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi thấy anh ở nhà. Cô nghe mẹ kể, anh là một người rất bận rộn, xuất thân là thạc sĩ Tài chính học của Ivy League(*), sau khi làm việc từ phố Wall tới ngân hàng tư nhân Anh, cuối cùng về nước với tư cách Tổng giám đốc khu vực châu Á — Thái Bình Dương, khi ấy thì anh cũng mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mà thôi, quả là một truyền kỳ. (*). Hệ thống gồm tám trường đại học và viện đại học danh giá và lâu đời nhất nước Mỹ. Tuy nhiên điều khiến cô ấn tượng nhất về anh không phải là những thứ này, mà là thái độ của ông nội Ôn Khác - người đứng đầu nhà họ Ôn đối với anh. Thời trẻ ông Ôn Khác là quân nhân, nghiêm nghị đã thành tính cách, lại hiếm khi hiền hòa gần gũi nên mọi người trong nhà đều rất sợ ông. Cơ mà thực ra Ôn Viễn biết, có một người vẫn luôn là ngoại lệ, người đó chính là chú út Ôn Hành Chi. Tóm lại anh là người đặc bịệt nhất trong nhà, mẹ cô thường xuyên lấy anh làm gương để cô phấn đấu học tập, bà nói: "Con bằng được một nửa chú con thi mẹ chẳng phải lo gì nữa." Một nửa ấy à? Cố tới mức bóc một lớp da của cô ra cũng chưa chắc đã bằng được một phần ba nữa. Con cháu nhà họ Ôn trong mắt của người ngoài đều cực kỳ xuất chúng, ông Ôn Khác luôn lấy đó làm lý do để tự hào, cảm thấy ba đời nhà họ Ôn chưa từng có ai kém cỏi. Nếu để ông biết nhà họ Ôn có một cô nhóc như Ôn Viễn - cứ dăm ba ngày lại bị gọi phụ huynh tới trường, chắc phải giận tới mức nôn ra máu. Nghĩ tới đây, cô nằm nhoài trên một đống sách, mỉm cười ranh mãnh. Cũng may là cô có chiêu bài riêng, ở nhà có dì Thành bảo vệ, còn ở trường... cũng có người che chở cho mình. Dù sao bảo cô thông minh cũng không sai, vì từ nhỏ cô đã biết một khi gây chuyện thì phải tìm ô dù che chở. Cô vẫn nhớ có người từng nói với cô: "Ngốc thì không ngốc, có điều trước nay không bao giờ chịu động não cho những chuyện đứng đắn." Một lời trúng đích, người có thể nói ra những lời này trừ Ôn Hành Chi thì còn ai vào đây nữa? Cũng chỉ anh mới nói được một câu như thế, bởi vì— Anh luôn là người thu dọn mớ rắc rối mà cô bày ra ở trường học. Nhìn bóng dáng lặng lẽ trong sân qua khung cửa sổ, Ôn Viễn chợt cảm thấy khó tin. Từ bao giờ và làm thế nào mà cô tìm được một đại thần luôn bao che cho mình như vậy? Về chuyện này, phải bắt đầu kề từ rất lâu trước đây. ... Mời các bạn đón đọc Thời Gian Chỉ Dừng Lại Vì Em của tác giả Scotland Chiết Nhĩ Miêu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lấy Thân Nuôi Long - Cát Cân
Văn án: Có câu, bước vào cửa cung sâu tựa biển. Nơi đây nước sôi lửa bỏng, chỉ thoáng bất cẩn mạng mất chẳng hay. Lần đầu gặp nhau, nàng suýt mất mạng vào tay chàng. Triệu Phác Chân dầu thông minh mẫn tuệ, nhưng lại không đủ mưu sâu kế độc, một cô cung tỳ nho nhỏ không nơi dựa dẫm, để tồn tại, chỉ có một cách - lấy thân nuôi long. ***  Lúc đầu nghe cái tên kèm văn án thì mình đã nghĩ chắc đây cũng chỉ là một câu chuyện ngược sủng bình thường, tức mạch truyện chủ yếu xoay quanh tình yêu của chàng và nàng, còn lại mọi sự chỉ là một món trang trí cho đời thêm sắc thêm hương. Nhưng không, truyện có chiều sâu và hấp dẫn hơn thế rất nhiều.  Nam nữ chính chạm mặt trong một hoàn cảnh hết sức tréo ngoe, đêm hôm khuya khoắt, nữ thì đói bụng trộm đi tìm ăn, nam thì không biết cớ gì xuất hiện chốn ấy, và đúng lúc bắt gặp đương kim Hoàng thượng – cũng chính là cha ruột nam chính – đang cùng Hoàng hậu của tiên đế thông dâm. Chính vì nhẽ đó mới có chuyện nàng suýt chết trong tay chàng, nếu không có một phút yếu đuối sợ hãi lên đến cùng cực của một đứa trẻ tuổi mười trong phút cuối để nàng chạy vuột mất, có lẽ mọi chuyện đã khác rồi.  Trước khi đến với nam nữ chính, có lẽ nên nhắc đến ngài Hoàng đôi ba câu. Y xuất thân là con trai của một cung nữ thấp kém, chính vì nhẽ đó mà y luôn mặc cảm tự ti về mình, đỉnh điểm là việc được lựa chọn để đưa lên ngôi Hoàng đế sau khi tiên đế - anh trai y - một người được xem là có toàn dòng máu cao quý từ cả họ cha và mẹ - mất trong cuộc chinh chiến. Dĩ nhiên y được chọn cũng nhờ đôi ba lý do nào yếu kém, không thế lực, dễ thao túng, dễ điều khiển... Điều đau khổ cho y khi y là một con người rất tham vọng, đam mê quyền lực, tiền tài nhưng lại bạc nhược, ích kỷ, nghi kỵ, điều này áp dụng ngay cả trong việc đối xử với những đứa con ruột thịt. Với những đau khổ đã từng chịu của một thứ Hoàng tử xuất thân thấp kém, y luôn bị ám ảnh về cái gọi là nguồn gốc, y tự huyễn hoặc mình bằng việc ép buộc chị dâu Thôi thị - một người phụ nữ xuất thân gia đình danh môn cao quý - dâm loạn, huyễn hoặc rằng Thái tử - con trai của tiên đế và Thôi thị - thực chất là con mình, từ đó có lý do chính đáng để đối xử tử tế, thương yêu, bênh vực hết mực chàng ta.  Nam chính – con trai trưởng của Hoàng đế - sinh ra và lớn lên trong một hoàn cảnh đau khổ như thế đấy, vốn là một con người đầy tình cảm, chàng tha thiết được cha mẹ đối xử dịu dàng dù chỉ một chốc, bởi vậy từ nhỏ chàng luôn tự dặn phải dốc lòng học tập, thể hiện tài hoa, nhưng đổi lại chỉ là những thờ ơ từ người cha - người đang bận khen tặng nâng niu Thái tử, những trách móc chì chiết từ người mẹ - người phụ nữ xuất thân bần hàn nhưng may mắn được ngài Hoàng đưa lên ngôi Hậu, để rồi cứ mãi mang ơn chồng, xem chồng là trời, lấy niềm vui của chồng làm niềm vui của mình, lấy sự không hài lòng của chồng với con cái làm lỗi lầm của mình và con. Ban đầu chàng cũng cho rằng ấy là do mình, vì thế càng ra sức cố gắng, nhưng đến khi thấu tỏ mọi chuyện cùng nhìn rõ bản chất người cha ruột, chàng thu mình trong một vỏ bọc nhu nhược, yếu ớt, kém tài.  Nữ chính là một cô cung nữ nhỏ nhoi làm việc trong kho sách, dĩ nhiên nàng xinh đẹp như hầu hết các nàng nữ chính ngôn tình khác, hơn nữa với đặc thù công việc cho phép nàng được tiếp xúc và hấp thu nhiều tinh hoa thời đại, để với trí thông minh sẵn có, nàng càng tài hoa hơn. Sau đêm ác mộng định mệnh, với những hiểu nhầm và vòng xoay thời cuộc, nàng trở thành cung tỳ bên cạnh nam chính, với bí mật kinh hoàng mà cả hai cùng chứng kiến trước đó, nàng được chàng ưu ái ‘trọng dụng’ trong kha khá công việc quan trọng. Sớm chiều chung đụng, dầu nghi kỵ đề phòng lẫn nhau, hai bạn trẻ vẫn không cưỡng lại được những hấp dẫn dành cho nhau, tuy nhiên để đi đến quả ngọt phải tốn cả chặng đường dài mênh mang.  Đọc truyện dễ thấy tác giả mượn kha khá nhân vật và tư liệu lịch sử để khắc hoạ nên một giai đoạn chính biến đầy khói bụi và xương máu trong này. Dàn nhân vật từ nam đến nữ đều rất ổn, lẽ dĩ nhiên thiện ác, đúng sai đủ cả, mỗi sự đều có nguyên nhân kết quả của nó, ai cũng được biện giải cho việc làm của mình, nhưng cái sai, cái ác vẫn sẽ bị phê phán, khinh thường. Đặc biệt truyện khá ưu ái phái nữ khi xuất hiện kha khá nhân vật nữ xinh đẹp, tài hoa, thông minh, đáng yêu, muôn màu muôn vẻ. Dàn nam thì ngoài một hai nhân vật mang danh ‘nguỵ quân tử’, còn lại đều đáng nể, có mắt nhìn thời cuộc.  Văn phong chặt chẽ, chắc tay, nhất quán, đặc biệt mình thích sự nhẹ nhàng và tinh tế của tác giả xuyên suốt câu chuyện, như nữ chính dầu ‘chững chạc’ là thế nhưng lại rất thích mặc đồ thêu đầy hoa lá, những vai nữ bên kia chiến tuyến xuống sàn với một cái chết nhẹ nhàng, hay có thể gọi là nhân đạo, không có những màn đấu đá trả thù tàn ác ghê rợn… Mình cũng thích việc tác giả không buff quá đà về độ hoà hợp của cái được gọi là lòng người sau thời chiến, dầu tin nhau tới đâu, vua tôi gì cũng phải tính đường lui cho mình, cái khác ở đây là họ đã chỉ cho nhau thấy mình làm thế nào.  Mạch truyện không chậm, nhưng tuyến tình cảm lại khá chậm, đã thế chỉ có canh suông nước lã nên đòi hỏi khá kiên nhẫn khi đọc. Bù lại truyện hấp dẫn với những bí mật dần được hé lộ xung quanh xuất thân nữ chính, bối cảnh truyện trải rộng nhưng không lan man với những cuộc chiến căng não giữa nạn ngoại xâm và hoạn nội loạn. Mình thích cái thật khi tác giả tả một nam chính đầy mồ hôi bụi bặm, mắt đỏ ngầu râu lởm chởm trên chiến trường, với những chuyến hành quân liên tục, những cuộc mật đàm liên miên, hỡi đâu thời gian chăm sóc sắc đẹp để mãi như chàng vương gia nhàn tản chốn cung xưa.  Nói chung mình rất đề cử truyện này cho cả đọc và edit/dịch, không cảm thấy tiếc thời gian đã bỏ ra, truyện hợp với những bạn có gu ngược (nhẹ), nam nữ chính sạch bong, gần cuối có 2 bạn bé con, đặc biệt bạn anh rất lí lắc, siêu đáng yêu. Tình cảm giữa các cặp đôi ít ỏi khác cũng khá đẹp, các vai nữ rất lí trí, nam thì đàng hoàng không gái gú. Mời các bạn đón đọc Lấy Thân Nuôi Long của tác giả Cát Cân.
Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo - Mặc Thư Bạch
Thế nào là một bộ truyện hay? Đơn giản là một bộ truyện đúng gu, đúng sở thích của bạn, khiến bạn vừa đọc vừa tấm tắc khen.  Thế nào là một bộ truyện hay xuất sắc? Chính là một bộ truyện thuộc thể loại bạn ghét cay ghét đắng nhưng vẫn không thể ngừng đọc, đọc xong còn bồi hồi mãi không thôi. Dị năng, dị giới, zombie, mạt thế,… Tôi không biết các bạn thế nào chứ, riêng tôi vừa nghe đến mấy thể loại này là muốn xách dép chạy cho xa rồi. Mà “Nhân vật phản diện tôi nuôi đều ngoẻo” lại tập hợp đủ các thể loại này mới chết chứ. Nhưng vì truyện được người người nhà nhà nhiệt liệt đề cử nên tôi quyết định thử “nhắm mắt đưa chân” xem sao. Trồi ôiiii, tôi nói các bạn nghe, một khi đã đọc là không dừng lại được đâu ý.  Câu chuyện bắt đầu từ cô nàng Diệp Trần hâm hâm đơ đơ, được người ta tỏ tình thì vui vẻ nhận lời đi, tự dưng đòi người ta cứu vớt hoà bình thế giới làm gì. Đòi hỏi ác quá nên lăn đùng ra chết luôn mới sợ! Mà chết xong cũng chẳng siêu chẳng thoát được, linh hồn lại bay thẳng vào một hệ thống kỳ quái với nhiệm vụ rất chi là cao cả: gìn giữ hoà bình thế giới. Nghiệp quật chưa!  Tất nhiên, cô nàng Diệp Trần chẳng đủ tài đủ trí để trở thành đấng cứu thế đâu ạ. Con đường gìn giữ hoà bình thế giới của cô nàng vòng vèo hơn nhiều. Đại khái là trong mỗi thế giới mà cô nàng xuyên vào sẽ có một nam phụ tà ác, lý do tà ác thì siêu phong phú, từ bị dòng đời trù dập cho tới tâm lý vặn vẹo, có đôi khi là vì gái.  Mà nhân vật phản diện tà ác sinh ra để làm gì? Đương nhiên là để oán hờn cả thế giới sau đó thành cái đệm lò xo giúp nam nữ chính thăng hoa tới tận trời cao rồi. Bạn còn mong đợi cái gì nữa? Đâu phải ai cũng may mắn được như Mã Lệ Phi Xuân (Tiên hắc ám Maleficent) được Disney ưu ái làm ra hai bộ phim kinh phí tiền tỷ cho mà “tẩy trắng” đâu! (Đùa thôi :v) Mời các bạn đón đọc Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo của tác giả Mặc Thư Bạch.
Nhất Phẩm Thiên Kim - Địch Hoa
Nội dung dễ thương, có những lúc ngọt ngào, có những lúc hài hước và có cả những lúc làm người đọc cảm động về tình cảm của 2 nhân vật chính. Hoắc Truy Ân bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong rất đáng yêu, Tiết Niệm Chung bề ngoài thư sinh nhưng bên trong lại rất kiên cường và khôn ngoan. Những lúc Tiết Niệm Chung nhẹ nhàng quan tâm đến Truy Ân làm người đọc ghen tị đến mức ước gì có chàng Tiết Niệm Chung như vây ngoài đời: quan tâm, nâng niu Truy Ân như sợ chỉ cần mạnh tay một cái là Truy Ân sẽ vỡ tan. Tuy nhiên,  Truy Ân lại lạnh nhạt với Tiết Niệm Chung. Họ cùng nhau trải qua bao nhiêu sóng gió, đã có những lúc muốn được sẻ chia và thấu hiểu với đối phương nhưng bị ngăn cách bởi muôn vàn nỗi sợ hãi. Đối với tình yêu, cả hai tấm lòng đều thành thật, cam tâm chấp nhận vì đối phương dù có xảy ra bất cứ chuyện gì. Rốt cuộc, câu chuyện tình giữa hai người sẽ có những diễn biến gay cấn như thế nào? *** Văn án Lữ "Ba Hoa" là gã chuyên kể chuyện rong trong quán trà cho khách đi đường kiếm mấy xu mấy cắc. Lão phù phép vào những mẩu tin trôi nổi trên giang hồ, nay thì là chuyện về Ma giáo giáo chủ thích ra vẻ ta đây "đoạn tụ" đi ghẹo thiếu niên nhà tử tế, mai lại sang chuyện đại thiếu gia Danh Kiếm Môn "ngàn dặm tìm chồng". Hôm nay lão lại đang thao thao bất tuyệt ở quán nước đầu đường, khách vây xem đông nghịt. "Rất lâu về trước, có một tòa sơn trang Dật Long, trong sơn trang có một vị thiên kim tiểu thư thông minh tài trí, dung mạo yêu kiều. Ngày nọ, có tên "cẩu" quan thất phẩm đến xin cưới tiểu thư về làm vợ. Trải qua bao sóng to gió lớn, sấm rung chớp giật, "cẩu" quan cũng ôm được mỹ nhân về xây tổ ấm. Ai dè, tiểu thư lại chẳng phải tiểu thư, mà là đại thiếu gia..." Thanh Thủy Kiếm Hoắc Truy Ân - một trong tam đại cao thủ võ lâm, tính tình bộc trực, còn trẻ đã có danh tiếng không nhỏ trong giới múa kiếm vung đao. Thế nhưng người ta nói, núi cao còn có núi cao hơn. Kỳ tài võ học trăm năm có một như hắn lại đụng phải một thiên tài còn khủng khiếp hơn. Và kết quả hiển nhiên, hắn thua. Phụ thân Hoắc Truy Ân nhân cớ này tịch thu kiếm của con trai, bắt hắn ở trong nhà tu thân dưỡng tính, lo chuyện kế nghiệp gia đình. Trong lúc Hoắc Truy Ân đang trong cơn hậm hực vì bị phụ huynh cấm cửa, "tin dữ" lại ập tới nhà. Rằng thì là mà năm xưa Hoắc gia từng bị vu oan hãm hại, suýt bị chém cả nhà. May mà có thanh thiên Tiết lão gia không quản đường xa lên tận kinh thành dâng tấu chương minh oan mới thoát khỏi kiếp nạn. Hoắc lão gia trong cơn cảm kích đã xin được hứa hôn đứa con chưa ra đời của mình cho con trai của Tiết gia. Hai mươi năm sau, chàng thanh niên Tiết Niệm Chung tìm tới cửa xin đón vợ về. Trải qua một phen cưỡng bức cùng dụ dỗ, Hoắc Truy Ân đã phải nuốt nước mắt mang theo hiệp ước bất bình đẳng với cha theo chồng về nhà. "Một, con rể là văn nhân yếu đuối, mày lại võ nghệ cao cường, an toàn tính mạng của nó do mày chịu trách nhiệm hoàn toàn, con rể nếu gặp phải chuyện gì bất trắc, thì thân mày đã gả cho nó, chôn cùng cũng là chuyện nên làm. Giả như nó bị mất một tay, mày cũng nên tự giác chặt một chân, cho vợ chồng chung hoạn nạn!" "Thứ hai, con rể thân ở chốn quan trường, không thể giống thương trường cùng võ lâm, mày phải chú ý lời nói và việc làm, không thể làm mất danh dự Tiết gia, tránh gây tai họa." "Thứ ba, nếu mày mà bị con rể bỏ thì tự sát tạ tội với thiên hạ luôn đi nhé! Tiết gia không có đứa con mất mặt như thế!" Một Hoắc Truy Ân tính nóng như lửa, nhưng chân thành thẳng thắn, dám yêu dám nhận. Một Tiết Niệm Chung hiền hòa như nước, mặt chân chất mà bụng dạ khó lường. Hãy cùng dõi theo sinh hoạt của một đôi vợ chồng "hứa hôn từ bé", chứng kiến Tiết đại nhân dùng những thủ đoạn trên cả sở khanh để giành được trái tim của giai nhân.   Mời các bạn đón đọc Nhất Phẩm Thiên Kim của tác giả Địch Hoa.
Thiên Vương - Triệt Dạ Lưu Hương
Điền Viên – một chàng trai nông thôn nghèo với ước mơ được đặt chân lên thành phố để đeo đuổi người tình trong mộng của mình –  thiếu gia giàu sang Thu Hàn Lâm. Nhưng cũng chính bởi cuộc sống thành phố khắc nghiệt đã khiến cậu nhận ra nhiều điều và mất niềm tin vào tình yêu. Để chạy trốn mối tình đầu đau khổ và kiêu hãnh, cậu chấp nhận ra đi, làm lại từ đầu bằng đôi bàn tay trắng với nghề người mẫu có thu nhập bấp bênh. Những tưởng số phận lại mỉm cười với cậu khi đưa đẩy Nicon (Lý Bạc Nhiên) – một nhiếp ảnh gia danh tiếng nhất châu Á với những đòi khỏi khắt khe tuyệt mỹ trong cả công việc và cuộc sống, đến với cậu thì đột nhiên người mẫu danh giá hàng đầu châu Á Phạm Triết Tây- người yêu cũ của Nicon đột ngột xuất hiện. Cuộc chiến gắt gao xung quanh việc ai giành được vương miện trong cuộc thi Thiên Vương mới giờ đây không chỉ là cuộc chiến cá nhân giành giật tình yêu giữa Điền Viên và Phạm Triết Tây, mà còn là cuộc chiến gay gắt giành giật quyền lợi và vị trí giữa những kẻ chủ chốt trong các tập đoàn cùng các âm mưu ghê gớm nhất trong giới showbiz người mẫu... Ở trên cao có gì? Ở dưới thấp có gì? Ngoài phù hoa có gì? Trong tăm tối có gì? Nơi nào cũng xô bồ. Nơi nào cũng mỏi mệt. Nơi nào cũng khát vọng. Nơi nào cũng mỏi mong. Cậu, chơ vơ giữa dòng đời hoa lệ mà bộn bề, dẫu nhìn sang ngang hay nhìn lên trên, cũng chỉ thấy nơi đó có một đường thẳng song song chẳng vươn tay chạm tới. Cậu những tưởng rồi hai đường thẳng sẽ giao nhau, lại biết đâu khi nhận ra nó là ảo mộng chỉ càng làm lòng thêm chua chát muôn phần. Anh, dù tài hoa được người người săn đón, nhưng giữa thành thị mộng mị, anh vẫn chỉ đang đi bằng bước chân hững hờ. Cứ gồng mình sắm vai Thượng Đế trong thế giới của bản thân, thực chất bàn tay anh vẫn mòn mỏi kiếm tìm yêu thương đâu đó, kiếm tìm hơi ấm đơn sơ nho nhỏ, kiếm tìm giấc mơ bấy lâu thất lạc. Đô thị phồn hoa có là chi? Sân khấu hào nhoáng có là gì? Nhân tình thế thái vạn vẻ biến đổi, lòng người ấm lạnh biết giờ chia phôi. Ai cứu rỗi ai đã chẳng còn quan trọng, chỉ cần anh và cậu nắm chặt tay nhau, cùng vượt qua cầu vồng chót vót, và trên đám mây cao ấy, chính là chiếc ôm ấm áp giữa vầng hào quang sáng chói vô ngần. *** Văn án Ở trên cao có gì? Ở dưới thấp có gì? Ngoài phù hoa có gì? Trong tăm tối có gì? Nơi nào cũng xô bồ. Nơi nào cũng mỏi mệt. Nơi nào cũng khát vọng. Nơi nào cũng mỏi mong. Cậu, chơ vơ giữa dòng đời hoa lệ mà bộn bề, dẫu nhìn sang ngang hay nhìn lên trên, cũng chỉ thấy nơi đó có một đường thẳng song song chẳng vươn tay chạm tới. Cậu những tưởng rồi hai đường thẳng sẽ giao nhau, lại biết đâu khi nhận ra nó là ảo mộng chỉ càng làm lòng thêm chua chát muôn phần. Anh, dù tài hoa được người người săn đón, nhưng giữa thành thị mộng mị, anh vẫn chỉ đang đi bằng bước chân hững hờ. Cứ gồng mình sắm vai Thượng Đế trong thế giới của bản thân, thực chất bàn tay anh vẫn mòn mỏi kiếm tìm yêu thương đâu đó, kiếm tìm hơi ấm đơn sơ nho nhỏ, kiếm tìm giấc mơ bấy lâu thất lạc. Đô thị phồn hoa có là chi? Sân khấu hào nhoáng có là gì? Nhân tình thế thái vạn vẻ biến đổi, lòng người ấm lạnh biết giờ chia phôi. Ai cứu rỗi ai đã chẳng còn quan trọng, chỉ cần anh và cậu nắm chặt tay nhau, cùng vượt qua cầu vồng chót vót, và trên đám mây cao ấy, chính là chiếc ôm ấm áp giữa vầng hào quang sáng chói vô ngần. *** Triệt Dạ Lưu Hương Quê quán: Giang Tô Triệt Dạ Lưu Hương-tác giả đam mỹ nổi tiếng Trung Quốc. Quê quán: Giang Tô Sức cuốn hút từ truyện của Triệt Dạ Lưu Hương là bởi Lưu Hương không viết theo lối tình yêu dễ thấy dễ cảm như các tiểu thuyết tình cảm lãng mạn thông thường. Truyện của Lưu Hương không phải ai cũng đọc được, nhưng hễ đọc là dễ nghiện, bởi cách viết về tình cảm của Lưu Hương không mượn quá nhiều câu chữ để thể hiện mà để người đọc tự chiêm nghiệm ra trong suốt quá trình truyện. Vốn sống phong phú thực tiễn ở châu Âu đã giúp cho Triệt Dạ Lưu Hương thành công sử dụng tư liệu thực vào trong văn chương, những kiến thức mà Lưu Hương sử dụng để lồng vào câu chuyện, từ âm nhạc, ẩm thực, thời trang, hội họa, kiến trúc, nhiếp ảnh, phim ảnh, ca kịch, văn học thế giới, khoa học, quân sự, địa lý.v.v… luôn luôn khiến người đọc choáng ngợp và thích thú, lồng vào mà không phô, không khoe mẽ kiến thức mà rất tinh tế. Đấy là truyện hiện đại. Truyện cổ trang, Lưu Hương đã được nhận xét rằng, những tưởng nữ nhi thường tình thì khi viết truyện về cung đình, về trị quốc đều không hẳn là cung đình và trị quốc, nhưng cổ trang của Triệt Dạ Lưu Hương thì khi là những hình ảnh Trung Hoa cổ xưa mềm mại, mượt mà, đẫm màu thủy mặc, khi thì hào hùng, tráng lệ với chiến trường, kế trong kế đến cả những người học Sử học cũng rất ưng ý, khi thì dịu dàng, da diết và ám ảnh khôn nguôi. Phong cách của Lưu Hương biến đổi qua từng bộ truyện, không bộ nào giống bộ nào mà vẫn giữ được đẳng cấp của mình, vậy nên truyện của Triệt Dạ Lưu Hương mới càng tăng sức thu hút. Khi hỏi Triệt Dạ Lưu Hương ở một vài diễn đàn truyện bên Trung Quốc, phần lớn các phản hồi đều là: “Chỉ cần xem tên tác giả đã đủ yên tâm để đọc truyện”, “Nếu là truyện do Lưu Hương viết thì không cần băn khoăn khi xem”. Triệt Dạ Lưu Hương từng giữ chức quản lý cấp cao của công ty, ưa làm từ thiện, đã sáng tác không dưới hai mươi cuốn tiểu thuyết tình cảm, văn phong ngọt ngào ấm áp. Cuộc sống của cô vẫn là điều mơ hồ. Cô yêu thích phim ảnh và tiểu thuyết, thích cà phê và sôcôla ngọt, ham mê du lịch, đã từng đến rất nhiều quốc gia. Đón đọc các tác phẩm của Triệt Dạ Lưu Hương: Diệp gia Lấy chồng nhà giàu Thiên Vương Seven Tình nồng cay Trường sinh cát chảy Ngôi sao là đôi mắt của bầu trời đêm …  ***   Mời các bạn đón đọc Thiên Vương của tác giả Triệt Dạ Lưu Hương.