Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thung Lũng - Agatha Christie

Được mệnh danh là 'nữ hoàng tiểu thuyết trinh thám', Agatha Christie là nhà văn người Anh ăn khách nhất trên thế giới trong thể loại này. Hơn 3 thập niên sau ngày bà qua đời, dường như chưa có tác giả nào soán ngôi Agatha Christie (1890-1976) trong thể loại tiểu thuyết trinh thám. Nữ nhà văn này được xem như là một hiện tượng văn học và được giới chuyên gia dày công nghiên cứu không kém gì tác giả truyện trinh thám Arthur Conan Doyle, cha đẻ của thám tử tài ba Sherlock Holmes. Bén duyên với truyện trinh thám Ở cái thuở ban đầu không dễ quên ấy, bà bước vào nghiệp văn với lý do hết sức ngẫu nhiên tình cờ. Trong một cuộc trò chuyện giữa mấy chị em gái, các chị của bà cho rằng tiểu thuyết trinh thám rất chán bởi vì chỉ cần xem một vài trang là người đọc đã biết ngay kẻ nào là thủ phạm rồi. Không đồng tình với những ý kiến đó của các chị mình, Agatha Christie đã lặng lẽ dấn thân vào nghề viết như muốn phản biện lại quan niệm của các chị. Và dường như đây chính là mối tơ duyên gắn kết cuộc đời bà với hoạt động sáng tác văn học. Bà đã viết với tất cả vốn hiểu biết và lòng say mê của mình. Tưởng chừng viết thử, nào ngờ quá hay Tưởng chừng làm thử một cú, nào ngờ trở thành bậc thầy. Với trí tưởng tượng phong phú dồi dào, Agatha Christie đã đưa người đọc đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, tạo ra nhiều sự gay cấn hồi hộp khiến người đọc khi cầm sách trong tay muốn đọc liền một mạch, như thể cặp mắt bị dán vào các dòng chữ sinh động. Trong 56 năm theo đuổi nghề viết, nữ nhà văn Agatha Christie đã cho ra đời 66 cuốn tiểu thuyết và 147 truyện ngắn trinh thám, hai tập thơ, hơn ba chục kịch bản sân khấu cùng với hai cuốn tự truyện., với trên hai tỷ bản in, phát hành rộng rãi trên toàn thế giới... Theo sách kỷ lục Guinness, tính đến nay tác phẩm của bà được dịch ra hơn một trăm ngôn ngữ khác nhau với hơn 2 tỷ bản được phát hành rộng rãi trên toàn thế giới. Sinh thời, bà đã được độc giả tôn vinh là nữ hoàng tiểu thuyết trinh thám. Đúng 35 năm sau ngày qua đời, ngòi bút đầy ma lực của Agatha tiếp tục hớp hồn nhiều thế hệ độc giả, trẻ cũng như già. Tác giả thích giết người bằng thuốc độc Thời còn trẻ, bà làm việc trong một bệnh viện rồi sau đó trong một cửa hiệu bán thuốc tây. Điều đó có thể giải thích vì sao nhiều vụ án mạng trong tiểu thuyết của bà thường là bằng thuốc độc như thạch tín, ricin và thallium (chiếm khoảng 40% tác phẩm). Cảm hứng của Agatha thường nẩy sinh trong những tình huống mà bà bắt gặp trong đời thường, bà ghi chép nó vào sổ tay chứ không dùng ngay, và đến một lúc nào đó thì chi tiết này lại được đưa vào tiểu thuyết như thể nó cần một thời gian để được tiêu hoá nghiền ngẫm. Trong quyển sổ tay được tìm thấy của Agatha Christie, bà lập ra một danh sách của đủ loại thuốc độc và liệt kê tất cả những nhân vật có thể trở thành nạn nhân, cũng như những nguyên nhân thúc đẩy thủ phạm ra tay giết người. Bằng cách này, tác giả muốn tạo ra sự bất ngờ nơi người đọc, bởi vì bất cứ nhân vật nào cũng có thể là hung thủ, cũng có đủ lý do để gây ra án mạng. Kho tác phẩm nổi tiếng Bằng lối tư duy thời gian, hạn chế đến tối đa sự đoán trước của người đọc về tính cách, số phận của các nhân vật cũng như kết thúc câu chuyện… tiểu thuyết trinh thám của Agatha Christie có một sức hấp dẫn đến kỳ lạ. Các trạng thái tâm lý, tình cảm của người đọc dường như cũng bị cuốn hút theo những sự kiện những tình huống của truyện: khi băn khoăn lo lắng, lúc hồi hộp đến bất ngờ… và chỉ đến trang cuối cùng của cuốn sách, người đọc mới có thể tìm được lời giải cuối cùng và đáp số cho những ẩn số của cuốn sách. Hai nhân vật thám tử lừng danh xuất hiện trong hầu hết các tiểu thuyết của Agatha Christie là Hercule Poirot và bà Marple (Miss Marple). *** Henrietta lái xe về London. Hai câu hỏi quanh quẩn trong đầu nàng, hai câu hỏi đơn giản mà nàng lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại: "Đi đâu? Làm gì?". Suốt mấy tuần lễ vừa rồi, Henrietta đã chiến đấu liên tục, không một phút nghỉ ngơi, để hoàn thành nhiệm vụ John giao phó. Vậy là nàng đã hoàn thành chưa? Có thể nói "đã" mà cũng có thể nói "chưa". Dù sao thì công việc đã kết thúc, và bây giờ Henrietta mới thấy thấm mệt. Henrietta nhớ lại những câu nàng nói với Edward tối hôm ngồi ngoài sân, ngay sau khi John chết. Hôm đó Henrietta đã ra lầu bát giác vẽ lên bàn cây Ygdrasil, dưới ánh sáng của mấy que diêm. Tối hôm đó nàng đã nói: "Tôi muốn được rất buồn!". Tuy nhiên lúc đó Henrietta chưa muốn bị nỗi đau đớn làm tê liệt trí óc. Nàng phải tỉnh táo để hoàn thành nhiệm vụ John giao phó. Bây giờ Henrietta đã có thể thả cho nỗi buồn tha hồ xâm chiếm. Thế rồi bỗng nhiên nàng tiếc là hôm vừa rồi đã không uống tách trà có thuốc độc Gerda đưa cho. Vừa rồi ở London, Henrietta có bước vào xưởng họa. Nàng thấy nó trông trải và nghĩ rằng nó sẽ trống vắng như thế mãi mãi, vì John sẽ không bao giờ còn ngồi xuống trong đó, trêu nàng và giữa những câu nói yêu đương, kể nàng nghe về căn bệnh Ridgeway, về cuộc chiến đấu của chàng, về bà Crabtree và về bệnh viện Saint-Christophe. "Phải rồi, bệnh viện Saint-Christophe!". Henrietta thầm nghĩ: - Tại sao ta không đến đó? ° ° ° Nằm trên chiếc giường bệnh viện hẹp, bà Crabtree giương cặp mắt nhăn nheo nhìn người phụ nữ lạ. Trông bà già đúng như John đã tả và nhận xét này làm Henrietta thấy phấn chấn. Nàng cảm thấy như bóng dáng John đang đứng ở đầu giường bệnh này. Bà Crabtree kể. - Tội nghiệp ông bác sĩ, cô nhỉ? Khủng khiếp quá! Bị bắn gục xuống như thế! Khi nghe tin, tôi choáng váng! Cô y tá rất tốt bụng, đã đem tất cả các báo chí cô ấy có thể kiếm được cho tôi đọc. Có đầy đủ các tấm ảnh... Cái bể bơi... Chị vợ tội nghiệp của ông bác sĩ lúc ra khỏi cuộc thẩm vấn... Rồi bà Lucy Angkatell, chủ nhân dinh cơ... Quả là một vụ án bí hiểm, phải không thưa cô? Trong giọng nói của bà Crabtree có nỗi thương tiếc, nhưng đồng thời cũng có chút thích thú: bà Crabtree yêu cuộc sống và những vụ án lạ, những "tin vặt giật gân", những thứ đem niềm vui đến cho cuộc sống. Henrietta không hề thấy chối. John sinh thời rất quý mến bà Crabtree và nàng thấy tán thành cách nhìn của bà ấy đối với cái chết. Bà bệnh nhân già nói tiếp: - Điều mong muốn duy nhất của tôi là người ta sẽ tìm ra được hung thủ và treo cổ hắn. Thời nay người ta không còn treo cổ tội nhân công khai trước đám đông dân chúng như xưa kia. Mà thế là rất đáng tiếc! Tôi rất thích được xem thứ đó!... Bởi kẻ nỡ giết một con người đáng quý như thế, ắt phải không còn nhân tính! Loại bác sĩ như ông John Christow, hàng ngàn người đã chắc có một người như ông ấy không? Lại còn niềm nở, tươi vui, tốt bụng nữa chứ! Ông ấy pha trò đến mức đang đau đến chết mà cũng phải bật cười! Với tôi thì khác, tôi sẵn sàng làm mọi thứ ông ấy muốn. Henrietta lẩm bẩm: - Đúng thế! John Christow là một con người đáng gọi là con người! - Tại bệnh viện này ai cũng quý ông ấy. Y tá, bệnh nhân, tất cả mọi người! Khi khám cho ai, ông ấy cũng động viên là bệnh sẽ giảm... - Bà cũng vậy, thưa bà Crabtree! Tôi tin bà sẽ khỏi bệnh! Bà Crabtree đáp: - Tôi thì không tin chắc như cô! Bây giờ chữa cho tôi là một bác sĩ người nhỏ bé, đeo kính cận. Ông ta rất lành, nhưng không cười bao giờ. Không giống như bác sĩ Christow, lúc nào cũng có sẵn một câu đùa vui khi khám cho bệnh nhân. Cô biết không, có những lúc khó khăn lắm. Có lần tôi đã phải nói: "Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa đâu, thưa bác sĩ!". Ông ấy bảo: "Thôi đi, bà sức vóc thế kia cơ mà, bà Crabtree! Bà thừa sức chịu đựng! Bà hãy tin rằng tôi với bà, hai chúng ta đang viết một chương mới trong lịch sử y học đấy!", ông ấy nói thế thì tôi còn biết trả lời ra sao? Và tôi cùng với ông ấy vượt qua mọi khổ ải của việc nghiên cứu phương pháp chữa căn bệnh Ridgeway này! - Tuyệt vời! Một tia sáng ranh mãnh lóe lên trong cặp mắt bà Crabtree: - Xin lỗi cô nhé! Cô có phải vợ ông Christow không đấy? Henrietta đáp: - Không. Tôi chỉ là bạn thân thôi. Bà Crabtree nói: - Hiểu! Nếu cô không cho là tôi quá tò mò, xin hỏi, cô đến gặp tôi để làm gì? - Vì ông bác sĩ đã kể tôi nghe rất nhiều về bà và về phương pháp điều trị mới. Tôi rất muốn xem bệnh tình bà hiện ra sao... Bà Crabtree nhăn mặt: - Tôi đang xuống dốc! Henrietta kêu lên: - Bà đừng nghĩ thế! Bà sẽ khỏi bệnh! - Không phải tôi buông xuôi đâu, nhưng... - Nếu vậy bà phải chiến đấu! Bác sĩ John Christow kể với tôi rằng bà là một chiến sĩ... - Thật ông ấy nói thế ư? Bà Crabtree im lặng một lúc, rồi nói tiếp: - Kẻ giết ông ấy đúng là một tên khốn nạn! Bởi làm gì có nhiều bác sĩ như ông ấy! Sau một lát im lặng, bà lại nói tiếp: - Cô cũng đừng tuyệt vọng!... Tôi hy vọng đám tang ông ấy được tổ chức chu đáo chứ? - Rất long trọng. - Thế hả?... Rất tiếc là tôi không đến dự được! Tôi sẽ dự đám tang tiếp theo, đó là đám tang của tôi! Henrietta phản đối mạnh mẽ: - Không! Bà không có quyền buông xuôi! Bác sĩ Christow chẳng nói với bà rồi là gì? Bà và ông ấy cùng viết chung một chương mới trong lịch sử y học! Bây giờ ông ấy không còn, vậy bà phải viết tiếp một mình! Phương pháp điều trị vẫn thế, và bà phải có đủ nghị lực để làm thay cho cả hai người! Bà phải viết cái chương ấy vì ông Christow! Bà Crabtree nhìn Henrietta rất lâu, rồi nói: - Cô đòi ở tôi nhiều quá! Tôi sẽ cố gắng làm hết sức mình, tôi chỉ dám hứa với cô như thế thôi! Henrietta đứng lên, nắm bàn tay bà bệnh nhân già. Nàng nói: - Nếu bà không phản đối, tôi sẽ còn đến đây thăm bà. - Tốt quá rồi còn gì! Tôi rất muốn được nói chuyện về ông bác sĩ với cô. Nháy mắt, bà nói thêm: - Ông ấy là con người toàn diện, đúng vậy không?   Mời các bạn đón đọc Thung Lũng của tác giả Agatha Christie.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đồng Thoại Đen - Otsuichi
Có một con quạ làm tổ dưới mái rạp chiếu phim. Từ hồi còn là quạ non, nó đã vừa nhấm nháp sâu béo cha mẹ mang cho, vừa ngắm nhìn màn hình trong rạp qua lỗ thủng nhỏ trên tường. Ngày qua tháng lại, cứ thích thú nhẩm theo lời thoại, nó nói được tiếng người tự lúc nào chẳng biết. Một ngày nọ rạp chiếu phim bị phá dỡ, quạ bấy giờ đã đủ lông đủ cánh và trình độ ngôn ngữ cũng đã rất đáng kể, bèn nai nịt lên đường ngao du. Rồi nó quen cô bé ấy, cô bé thích được tặng quà là những nhãn cầu đẫm máu. Quạ quyết tâm làm vui lòng cô dù có phải dùng mỏ khoét mắt cả nhân loại. Dẫn nhập bằng một câu chuyện cổ tích tăm tối, xoáy sâu nỗi đau da thịt, cuốn tiểu thuyết hiếm hoi của nhà văn chuyên viết truyện ngắn Otsuichi dẫn người ta vào một thế giới ngoại cảm cô đơn, rùng rợn và u buồn. *** Otsuichi là bút danh của Hirotaka Adachi, sinh năm 1978. Ông là một nhà văn Nhật Bản, chủ yếu là truyện ngắn kinh dị, đồng thời là một nhà làm phim. Ông là thành viên của Mystery Writers of Japan và The Honkaku Mystery Writers Club of Japan. Tác phẩm đầu tay của Ông là Summer, Fireworks and My Corpse được viết khi còn học trung học. Tác phẩm đã được dịch và xuất bản tại Việt Nam: Goth - Những Kẻ Hắc Ám - Otsuichi Zoo - Otsuichi Đồng Thoại Đen ...   *** Lưu ý to đùng: 18+ ! Không dành cho các bạn yếu tim, yếu dạ hay yếu… ruột! Mình hạn chế spoil đến tối đa nên chỉ có xíu spoil thôi, yên tâm đọc nhé. Có thể nói Đồng thoại đen xếp trên Goth một bậc, mình hoàn toàn chắc chắn về điều đó. Tag Trinh thám và Kinh dị không phải để đùa, một quyển trinh thám ở mức khá cực kì xuất sắc về mảng kinh dị. Cái kinh dị của Otsuichi mang một màu sắc và dẫn người đọc vào một cảm giác khác biệt, không hề tìm thấy được ở bất cứ đâu. Đừng cố giải thích bất cứ gì trong quyển này nhé ,vì đó là điều không thể! Bạn có đọc Đồng thoại không? Có đồng thoại kể rằng có một con quạ biết nói, vì quá thương cảm cô bé mù mà ngày ngày đi tìm “mắt” (vâng, là “mắt” theo nghĩa đen) cho cô bé làm quà. Cô bé ngây ngô tin lời “người bạn gì ấy” mà cô không thể thấy, lắp “món quà nhồi bông” ấy vào mắt. Cô nhìn thấy những gì mà chủ nhân con mắt ấy thấy… từ đótình thân thiết giữa cô và người bạn kia càng thắm thiết. Đồng thoại kia tưởng chừng như chỉ là hư cấu, nhưng cô bé Nami lại vô tình “thấy” được những “kí ức” của con mắt trái của cô sau khi cô phẫu thuật ghép mắt không lâu. Chuyện cũng không có gì quá đặc biệt vì đoạn đầu chỉ là “lót đường” cho mạch truyện chính, nhưng mình lại đặc biệt thích cách mà tác giả đặt tình huống và làm bật lên áp lực mà Nami phải gánh chịu. Mất kí ức quả là điều khó khăn nhưng việc bị so sánh với chính mình trước đó thì lại càng đau khổ hơn. Mình có chút gì đó đồng cảm với Nami, trong lúc mà ta cần những lời động viên nhất thì lại bị dìm xuống bởi dèm pha và chỉ trích. Mình thử nghĩ đây chính là cái điều mà Otsuichi muốn mọi người thấy?! Bạn hãy thử đọc để biết tại sao mình lại nghĩ như thế, bởi đây chính là đoạn mình cực-kì-thích ở quyển này. Mình sẽ không nói thêm bất cứ chi tiết nào nữa vì tất cả đều spoil nghiêm trọng cốt truyện và plot twist nên bây giờ mình sẽ đi vào nhận xét tổng thể thôi.  Xét đến đầu tiên phải là điểm Kinh dị của Otsuichi trong quyển này. Lần này lối viết xen kẽ ngôi thứ nhất và ngôi thứ 3 của ông thực sự rất rất hiệu quả khi mà vừa lột tả cảm xúc một cách chân thực nhất lại vừa viết nên những cảnh kinh dị lạnh lẽo nhất. Cái kinh dị của Otsuichi không chỉ nằm ở những cảnh chặt xác giết người, hay cảnh “lột ngược” cơ đúng nghĩa đen giống như cảnh bạn lột ngược một cái bao vậy. Cái kinh dị nhất chính là giọng văn lạnh của tác giả dù là cảnh đó có máu me hay tởm lợm đến mức nào đi nữa thì giọng văn đó vẫn như thế, đều đều và lạnh lẽo, không chút xúc cảm. Điều này làm người đọc cảm thấy ớn lạnh hơn cả những quyển kinh dị có giọng văn mang vẻ u ám hay hù dọa. Và bạn cũng không thể ngờ được sự thay đổi khó tin khi chính giọng văn đó lại mang đầy cảm xúc, đầy xúc cảm một cách ấm nồng. Và xếp trên thang 10 và lấy Đồng thoại đen làm mốc 8 thì kinh dị trong GOTH cũng chỉ ở mức 5-6, với Zoo là 10! Đủ để bạn thấy Đồng thoại đen ám ảnh và kinh dị cỡ nào, lúc đọc thật sự mình cảm thấy buồn nôn, lạnh sống lưng và ớn đến từng thứa thịt. Thế nên, nếu bạn quá yếu vía hay bạn không thể chịu nổi những cảnh tượng kinh tởm thì không nên đọc quyển này nhé. Và quay lại với trinh thám, mình công nhận đây là quyển trinh thám khá. Mình quay cuồng cùng những suy nghĩ, đúng hơn là quay cuồng với những hình ảnh kinh tởm nên không biết có ảnh hưởng đến suy luận hay không nhưng mình không thể đoán ra được hung thủ. Chính xác hơn là: Không thể đoán được hung thủ là ai! Với ngần ấy thông tin và sự chi phối bởi cách suy luận của nhân vật, thêm cả hàng tá chi tiết mập mờ thì mình kết luận đây không thích hợp để tự suy luận, hoàn toàn không đủ thông tin ! Nhưng ít ra, nạc ra nạc mỡ ra mỡ, Đồng thoại đen không dở dở ương ương như GOTH, trinh thám lẫn kinh dị đều ở mức hay và xuất sắc. Tuy nhiên, trinh thám trong Đồng thoại đen không phải là quá xuất sắc nếu so với các quyển trinh thám cùng dung lượng. Ám ảnh cực kì ám ảnh, mình chỉ cần nghĩ đến thôi đã ớn lạnh, cảm xúc hệt như lúc đọc xong Zoo vậy, nó nhấn sâu vào tâm trí người đọc và khó mà dứt ra được. Otsuichi trong tưởng tượng của mình khá giống một tên bệnh hoạn chuyên viết lại những gì đã làm tiểu thuyết (hơi xa quá nhể) nhưng truyện mà ông sáng tác rất rất bệnh hoạn và độ kinh tởm đến level max rồi (với mình thì hơi hơi, vì cũng thấy quen quen sao đó :v túm lại thấy thường ).  Lưu ý 2: Đừng đọc quyển này hay bất cứ quyển nào của Otsuichi kèm nhạc piano hay nhạc nhẹ không lời (dù có lời cũng đừng nên nhé)!    Mời các bạn đón đọc Đồng Thoại Đen của tác giả Otsuichi.
Hoa Mộng Ảo - Higashino Keigo
Một ngày thu, viên cảnh sát trẻ Shinichi trên đường ra ga tàu điện để tới sở làm, gặp một kẻ điên đang tàn sát nhiều người trên phố. Anh bị hắn dùng kiếm chém chết.Mấy chục năm sau, ông cụ Shuji sống một mình trong căn hộ nhỏ cũng bị giết. Tài sản trong nhà không mất mát gì, trừ một chậu hoa lạ lùng không có tên.Quyết làm rõ nguyên nhân cái chết của ông nội, Rino kiên nhẫn lần theo từng manh mối vụn vặt, nhiều khi tưởng chừng vô nghĩa, hòng tìm ra bí mật của chậu hoa bị mang đi. Nhưng cô không biết rằng, mình đang vô tình vướng vào một lời nguyền khủng khiếp kéo dài hơn một trăm năm: “kẻ nào theo đuổi loài hoa mộng tưởng, sớm muộn cũng sẽ hủy hoại bản thân mình.”    *** Higashino Keigo, sinh năm 1958 tại Osaka, là nhà văn trinh thám hàng đầu hiện nay tại Nhật Bản. Năm 1985, Higashino Keigo giành được giải Edogawa Rampo lần thứ 31 cho tác phẩm trinh thám hay nhất với tiểu thuyết Giờ tan học. Các năm sau đó, Higashino Keigo liên tục được đề cử vô số giải thưởng văn học lớn. Năm 1999, ông đoạt giải Mystery Writers of Japan Inói chuyện với tiểu thuyết Bí mật của Naoko, và năm 2006, là giải Naoki lần 134 cho Phía sau nghi can X. Năm 2012 tiểu thuyết Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya giành giải thưởng Chuokoron lần thứ 7. Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya đã bán được hơn một triệu bản ở Nhật, hơn một,sáu triệu bản tại Trung Quốc, được dựng thành kịch hai lần vào năm 2013 và 2016. Một số tác phẩm của Higashino Keigo đã được dịch và xuất bản tại Việt Nam:  Phía Sau Nghi Can X - Higashino Keigo Bạch Dạ Hành - Higashino Keigo Bí mật của Naoko - Higashino Keigo Thánh Giá Rỗng - Higashino Keigo Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya Hoa Mộng Ảo ... Mời các bạn đón đọc Hoa Mộng Ảo của tác giả Higashino Keigo.
Pháp y Tần Minh Tập 5: Người Sống Sót - Tần Minh
"Người sống sót” là tập thứ 5 trong bộ truyện “Bác sĩ pháp y Tần Minh” kể về chuỗi những án mạng song song xảy ra trên 2 địa bàn khác nhau, có thời gian sít soát nhau, các nạn nhân ở mỗi vụ án song song có cùng chung 1 đặc điểm (cùng là cô dâu, cùng là trẻ em, hoặc cùng là người già neo đơn…). Hung thủ là ai? Đang trốn ở gầm trời nào? Truyện khởi đầu bằng hai đám cưới đẫm máu dường như không có điểm chung, nhưng các nạn nhân đều là những cô dâu có cùng độ tuổi và danh tính của kẻ giết người bỏ lại phía sau hình dạng in giày, kích thước, dấu vân tay, dấu chân một cách chính xác. Đây là một kẻ giết người tâm thần phân liệt? Hai hay nhiều người phạm tội? Là một sự bắt chước? Hoặc là một cuộc thách đố thể thỏa mãn bản thân? Người sống sót duy nhất liệu có giành chiến thắng trong cuộc chiến sinh tử? Hôn nhân, nếu không có thiên đường, tức là địa ngục. Chân thực Chuyên nghiệp Li kì Chấn động Mỗi giây đều khiến thần kinh người đọc căng thẳng tột độ. Chân thật, trí tuệ, kịch tính, thú vị và đầy chất nhân văn… hội tụ đầy đủ những yếu tố này, Người sống sót có thể làm thỏa mãn bất cứ độc giả mê truyện trinh thám nào, dù là khó tính nhất. Bộ truyện Pháp y Tần Minh gồm có: Người Giải Mã Tử Thi - Tần Minh Lời Tố Cáo Thầm Lặng - Tần Minh Ngón Tay Thứ Mười Một - Tần Minh Kẻ Dọn Rác - Tần Minh Người Sống Sót - Tần Minh. Kẻ Nhìn Trộm *** Tần Minh là một pháp y, tác giả trẻ, sinh năm 1981, quê ở tỉnh An Huy, Trung Quốc. Tần Minh bắt đầu sáng tác từ năm 2012, nổi tiếng lên từ trang mạng xã hội Weibo. Ở đó tác giả có thể tương tác với các bạn đọc thường xuyên, tạo nên sự kết nối ngày càng lan tỏa, từ đó nhận được sự quan tâm, yêu mến của đông đảo các độc giả không chỉ ở trong nước. Đó cũng là động lực để tác giả cho ra đời bộ tiểu thuyết Bác sĩ pháp y Tần Minh, đã “làm mưa làm gió” trong giới văn chương Trung Quốc đương đại và được các bạn đọc Việt Nam đón nhận nhiệt tình.   Mời các bạn đón đọc Pháp y Tần Minh Tập 5: Người Sống Sót  của tác giả Tần Minh.
Nguồn Cội - Dan Brown
Trong cuộc hành trình mới nhất của Nguồn cội, ta sẽ được theo chân giáo sư Langdon đến Tây Ban Nha, một đất nước không chỉ có những đội bóng giàu thành tích như Barcelona hay Real Madrid mà còn chứa đựng cả một nền văn hóa và lịch sử có mối liên hệ mạnh mẽ với Công giáo La Mã. Một quốc gia với 46 di sản thế giới, xếp hàng thứ 3 sau Italy và Trung Quốc, trong đó nhiều di sản được xuất hiện làm bối cảnh cho cuốn sách này. Edmond Kirch là một người theo thuyết vị lai, một thiên tài máy tính, một tỷ phú nổi tiếng khắp thế giới không chỉ bởi khả năng trong lĩnh vực công nghệ thông tin, dự đoán tương lai mà còn nhờ những phát ngôn và diễn thuyết mang tính bài tôn giáo. Kirch là một trong những lứa sinh viên đầu tiên của Langdon cách đây 20 năm. Anh mời thầy giáo của mình đến bảo tàng Guggenheim Bilbao để chứng kiến cậu học trò cũ công bố một phát hiện được mô tả là “sẽ thay đổi bộ mặt khoa học mãi mãi, sẽ đập tan mọi nền tảng tôn giáo". Buổi thuyết trình sẽ sáng tỏ hai câu hỏi về bản chất của loài người: “Chúng ta đến từ đâu” và “chúng ta đi về đâu”. Sự kiện diễn ra giữa hàng trăm quan khách bỗng trở nên hỗn loạn. Edmond bị bắn ngay trong lúc đang diễn thuyết. Kẻ đứng đằng sau vụ ám sát tự xưng “Nhiếp Chính vương”, một nhân vật bí ẩn đầy quyền lực dường như nằm trong chính Hoàng gia Tây Ban Nha. Vì muốn bảo vệ thành tựu của cậu học trò cũ, Langdon hợp tác cùng Ambra Vidal, giám đốc bảo tàng Guggenheim và cũng là hoàng hậu tương lai của Tây Ban Nha. Cả hai được sự giúp đỡ của Winston - một trí tuệ nhân tạo (AI) do Edmond lập trình - để chạy trốn khỏi Bilbao. Họ lao vào cuộc hành trình tìm ra mật khẩu gồm 47 ký tự của Edmond để truy cập vào siêu máy tính của anh, qua đó kích hoạt lại video bài diễn thuyết về khám phá vĩ đại của anh cho toàn thế giới biết. Nội dung cuốn sách xoay quanh việc trả lời hai câu hỏi về bản chất của con người, những tưởng phát hiện của Edmond sẽ phải chấn động lắm, tầm cỡ như việc chứng minh Trái Đất hình cầu hay Mặt Trời là trung tâm. Thế nhưng câu trả lời được Edmond đưa ra dường như không đạt kỳ vọng của độc giả. Về câu hỏi “Chúng ta đến từ đâu”, thì đáp án của câu hỏi này thực ra không hề mới. Đây là một giả thuyết đã xuất hiện từ hơn 50 năm qua, những ai quan tâm đến các vấn đề khoa học đều ít nhiều nghe đến tên của thí nghiệm này. Còn đáp án cho câu hỏi thứ hai "Chúng ta sẽ đi về đâu” lại khá đơn giản, chưa đủ sức thuyết phục. Đọc sách của Dan Brown bạn sẽ vô cùng choáng ngợp trước vô vàn kiến thức về văn hóa, lịch sử, tôn giáo, nghệ thuật… Nguồn cội như một trang Wikipedia về đặc trưng văn hóa Tây Ban Nha. Đầu mỗi cuốn sách, tác giả luôn khẳng định một câu đại ý "mọi kiến thức trong sách đều là thật". Nhưng khi đọc, người ta có cảm giác không tin tưởng lắm về các kiến thức khoa học, công nghệ trong sách này. Thế nên một vài độc giả nói vui: “Đọc Dan Brown tin thôi đừng tin quá vì không biết bao nhiêu phần trăm những gì ông nói là sự thật". Chẳng phải CERN đã viết cả một cuốn sách để vạch ra những sai sót về “phản vật chất” trong cuốn Thiên thần và ác quỷ đó sao. Có thể so với các cuốn khác cùng series, Nguồn cội không được đánh giá cao ở tính hành động, tính trinh thám. Tuy nhiên cách kể chuyện và vấn đề đặt ra trong truyện lại gây được ấn tượng mạnh. Sự phát triển của công nghệ thông tin, của smart phone, trí tuệ nhân tạo có tác động thế nào đến con người là một chủ đề khá hứng thú và tốn bao bút mực báo chí. Có thể, khi đọc cuốn này, độc giả của Dan Brown sẽ kêu ca rằng ông đã xuống tay, không còn ở trên đỉnh cao phong độ. Việc lên - xuống, trồi - sụt, hoặc là phong độ đi ngang vốn là lẽ thường. Với mỗi nhà văn, chỉ cần có một đến 2 tác phẩm để đời đã là rất thành công rồi. Như việc nhắc tới Happer Lee chỉ có To kill a Mockingbird, Conan Doyle được nhớ đến bởi Sherlock Holmes, hay J.K.Rowling nổi tiếng nhờ Harry Potter, và đỉnh cao Dan Brown có lẽ là Mật mã Da Vinci hay Thiên thần và Ác quỷ. *** Review của Trúc Chi: Trước khi đọc Nguồn Cội của Dan Brown mình luôn nghĩ Khoa Học và tôn Giáo là hai phạm trù đối nghịch và mâu thuẫn. Tôn giáo cho rằng Chúa tạo ra sự sống. Còn Khoa học chứng minh rằng sự sống của loài người có được nhờ thuyết tiến hóa của Darwin. Lịch sử ghi lại nhiều cuộc chiến đẫm máu giữa KH và TG bởi những định kiến cho rằng Khoa học chống đối Tôn Giáo. Nhưng sau khi đọc Nguồn Cội và tìm hiểu thêm về mối quan hệ giữa Khoa học và Tôn giáo mình thấy một điều hết sức thú vị rằng Tôn giáo và Khoa học không hề mâu thuẫn. Thậm chí loài người càng phát triển, khoa học càng phát triển thì Khoa học và Tôn giáo càng tiến đến gần nhau hơn. Lịch sử cũng ghi nhận các nền văn hóa thực hành tôn giáo tồn tại lâu hơn hẳn các nền văn hóa phi tôn giáo. Do vậy khoa học và tiến hóa hoàn toàn ủng hộ Tôn giáo. Khoa học và Tôn giáo hòa hợp một cách đáng ngạc nhiên. Dù bạn ủng hộ quan điểm duy vật hay theo quan điểm Sáng tạo luận thì mình nghĩ cũng nên đọc Nguồn Cội. Đừng từ chối đọc những gì sai quấy với tư tưởng của bạn bởi điều đó sẽ càng giúp bạn hiểu sâu sắc hơn những gì bạn tin tưởng. Ngoài ra, vì trí tưởng tượng tuyệt vời, vì sự thông minh xuất sắc của tác giả và vì danh tiếng có được qua các tác phẩm Mật mã Da Vinci, Biểu tượng thất truyền, Hỏa Ngục...mình cho rằng Nguồn Cội rất đáng đọc.   *** Review của Nguyễn Thành Tiến:   Dan Brown Nhân dịp vừa cày xong tác phẩm mới nhất: Origin - Nguồn cội của Dan, xin phép có đôi dòng viết về nhà văn nổi tiếng này cũng như review qua về Nguồn cội cho bạn nào quan tâm! Dan Brown là nhà văn trinh thám đương đại hiếm hoi của phương tây đc độc giả VN hâm mộ, bên cạnh hàng loạt những cái tên đình đám của Trung Quốc, Nhật Bản ????....lý do thì đơn giản thôi: độc giả cả thế giới mong chờ tác phẩm của Dan chứ riêng gì chúng ta ????. Có thể nói những tác phẩm của Dan đc đón nhận vì nhiều lý do, như: chủ đề nhạy cảm, gợi trí tò mò và gây tranh cãi, phản ứng đa chiều của truyền thông khiến cho tác phẩm đc nhiều ng biết đến, khả năng mô tả chi tiết, cách tạo plot twist gay cấn....và dù sao đi nữa cũng phải công nhận khả năng và kiến thức đa dạng của Dan Brown khiến ng đọc ngưỡng mộ ông cũng như những tác phẩm đồ sộ, có đầu tư sâu của ông! Chủ đề yêu thích của Dan là những bí ẩn lâu đời, những biểu tượng cổ xưa, những mật mã tôn giáo, nghệ thuật và nổi bật nhất là sự đối chọi gay gắt giữa tôn giáo và khoa học! Đó là cách lựa chọn chủ đề rất thông minh, vì những vấn đề này luôn khơi gợi rất nhiều trí tò mò của độc giả cũng như tạo ra những làn sóng truyền thông rộng rãi đến đại chúng do mức độ nhạy cảm nó gây ra những tranh cãi giữa các bên. Dan Brown cũng rất khéo léo khi hóa thân vào hình tượng giáo sự biểu tượng Robert Langdon, ng mà trong những tác phẩm luôn đứng chênh vênh giữa lằn ranh của tôn giáo và khoa học, để có cái nhìn khiến cả 2 phe đều ko thể phê phán gay gắt ???? Tuy nhiên thì điểm trừ trong tác phẩm của Dan Brown là ông thường viết quá lê thê, sa đà vào việc miêu tả những công trình, khung cảnh hay tác phẩm nghệ thuật nào đó (có thể do ông quá yêu và có kiến thức và cảm quan khá tốt về nghệ thuật và lịch sử kiến trúc, biểu tượng nên viết hơi khoa trương) khiến cho tác phẩm của ông thường quá dày chữ và nhiều chi tiết thừa ko đáng có (điều ko thường xảy ra ở những tác phẩm trinh thám của Nhật, Trung)....điểm trừ thứ 2 là cách tạo plot twist quá nhiều dẫn đến nhàm và phản tác dụng, khiến cho giờ đây mỗi khi đọc truyện của Dan ngta dễ đoán hơn, thậm chí hy vọng là ko có plot twist nữa để bớt nhàm....và gần đây thì sức viết của Dan cũng giảm, có vẻ như chủ đề tủ đã ko còn đất sáng tạo thêm, và việc mỗi truyện đều quá dài khiến cho bản thân tác giả dường như cũng nản khi viết ???? Về tác phẩm Nguồn cội mới nhất của Dan Brown! Vẫn chủ đề tủ là cuộc chiến giữa khoa học và tôn giáo, vẫn nhân vật chính Robert Langdon, vẫn motif rượt đuổi tạo kịch tính, vẫn tạo plot twist nhan nhản.... và với sức viết giảm sút, tác phẩm này có vẻ đuối hơn, và độc giả cũng ko còn thấy mới mẻ với văn phong cũng như chủ đề của Dan nữa.... tuy nhiên thì tác phẩm này cũng có những điểm đột phá riêng: ko còn nói nhiều đến biểu tượng, mật mã nữa, mà thay vào đó, Dan hướng đến vấn đề đang rất mới, rất hot, cũng rất khó tưởng tượng hiện nay: trí thông minh nhân tạo!.... Dan hướng tác phẩm đến việc giải quyết 2 câu hỏi lớn của nhân loại: chúng ta đến từ đâu? Chúng ta sẽ đi về đâu?....việc đặt vấn đề rất táo bạo, và đề cập đến AI đòi hỏi kiến thức về công nghệ cũng như tính dự đoán rất thông minh của tác giả....có vẻ Dan Brown phải tìm hiểu rất nhiều kiến thức cho tác phẩm mới, và t nghi là trc khi viết nên tác phẩm này, hẳn nhà văn đã phải ngốn ko ít thời gian để đọc sách của những học giả như Jared Diamond, James Barrat và Yuval Harari ????....t rất may mắn khi tình cờ đọc Nguồn cội sau khi đã đọc hết Sapiens và Homo deus của Harari cũng như Phát minh cuối cùng của Barrat ???? nên ko bị khó tiêu hóa khi đọc truyện.... Tóm lại, Nguồn cội là tiểu thuyết mà fan của Dan Brown vẫn nên tìm đọc, hoặc những bạn ham tìm hiểu về AI, về chủ nghĩa tự do, chủ nghĩa nhân văn hay tò mò về tương lai nhân loại thì cũng nên đọc Chấm điểm 7,5/10 *** Review của Ngọc Sơn Vũ: CHỈ LÀ KHÁC CÁCH KỂ CHUYỆN! Đây là lần thứ 5 độc giả được dịp tái ngộ với giáo sư biểu tượng học của Đại học Harvard, Robert Langdon, một “Harrison Ford trong chiếc áo tuýt hiệu Harris" cùng chiếc đồng hồ chuột Mickey trứ danh của ông. Nếu như "Thiên thần và ác quỷ" đưa ta đến Italia, xuyên qua những con đường, những bức tường, những nhà thờ cổ kính của Toà thánh Vatican, trong "Mật mã Da Vinci" đến Pháp với Bảo tàng Louvre và những kiệt tác nghệ thuật điêu khắc và hội họa thời Phục Hưng. Thì trong cuộc hành trình mới nhất này, ta sẽ được theo chân giáo sư đến Tây Ban Nha, một đất nước không chỉ có những đội bóng giàu thành tích như Barca, Real mà còn chứa đựng trong nó cả một nền văn hóa và lịch sử có mối liên hệ mạnh mẽ với Công giáo La Mã. Một quốc gia với 46 di sản thế giới, xếp hàng thứ 3 sau Italia và Trung Quốc, trong đó nhiều di sản được xuất hiện làm bối cảnh cho cuốn sách này. Edmond Kirch, một người theo thuyết vị lai, một thiên tài máy tính, một tỷ phú nổi tiếng khắp thế giới không chỉ bởi khả năng trong lĩnh vực công nghệ thông tin, dự đoán tương lai mà còn nổi tiếng với những phát ngôn và bài diễn thuyết mang tính bài Tôn giáo. Kirch là một trong những lứa sinh viên đầu tiên của Langdon cách đây 20 năm, đã mời thầy giáo của mình đến bảo tàng Guggenheim Bilbao để chứng kiến cậu học trò cũ công bố một phát hiện mà theo như anh nói là “Sẽ thay đổi bộ mặt khoa học mãi mãi, sẽ đập tan mọi nền tảng tôn giáo.” Buổi thuyết trình sẽ sáng tỏ hai câu hỏi về bản chất của loài người: “Chúng ta đến từ đâu” và “chúng ta đi về đâu”. Sự kiện diễn ra giữa hàng trăm quan khách chưa kể hàng triệu lượt view trên internet bỗng trở nên hỗn loạn. Edmond bị bắn ngay trong lúc đang diễn thuyết. Kẻ đứng đằng sau vụ ám sát tự xưng “Nhiếp Chính vương” một nhân vật bí ẩn đầy quyền lực dường như nằm trong chính Hoàng gia Tây Ban Nha. Vì muốn bảo vệ thành tựu của cậu học trò cũ, Langdon hợp tác cùng Ambra Vidal, giám đốc bảo tàng Guggenheim và cũng là hoàng hậu tương lai của Tây Ban Nha. Cả hai được sự giúp đỡ của Winston – 1 trí tuệ nhân tạo (AI) do Edmond lập trình giúp đỡ chạy trốn khỏi Bilbao, lao vào cuộc hành trình tìm ra mật khẩu gồm 47 ký tự của Edmond để truy cập vào siêu máy tính của anh, qua đó kích hoạt lại video bài diễn thuyết về khám phá vĩ đại của anh cho toàn thế giới biết. Nội dung cuốn sách xoay quanh việc trả lời hai câu hỏi về bản chất của con người, những tưởng phát hiện của Edmond sẽ phải chấn động lắm, tầm cỡ như việc chứng minh Trái Đất hình cầu hay Mặt Trời là trung tâm. Thế nhưng tôi lại không đánh giá cao câu trả lời được Edmond đưa ra. Về câu hỏi “Chúng ta đến từ đâu” thì đáp án của câu hỏi này thực ra không hề mới, đây là một giả thuyết đã xuất hiện từ hơn 50 năm qua, những ai quan tâm đến các vấn đề khoa học đều chí ít nghe đến tên của thí nghiệm này. Edmond chỉ đơn giản là người chứng minh được giả thuyết đó là có thật. Còn đáp án cho câu hỏi thứ hai ‘Chúng ta sẽ đi về đâu” lại khá đơn giản, chưa đủ sức thuyết phục. Không đi theo motif thông thường của các cuốn trước series, luôn mở đầu bằng một cái chết để gây chấn động cho người đọc, sau đó qua mỗi chương sách, tính hành động được đẩy lên cao dần, mỗi chương luôn có những tiwst gây sự quan tâm và bất ngờ. Hơn trăm trang đầu của “Nguồn cội” được tác giả sử dụng chủ yếu để xây dựng bối cảnh và nội dung câu chuyện. Điều này khiến câu chuyện trở nên hơi dài dòng nếu như bạn đã quen với cốt truyện “chạy đua với thời gian” như ở “Thiên thần và ác quỷ” hay “Mật mã Da Vinci”. Tuy nhiên một điểm mới so với các tập trước khiến độc giả cảm thấy hứng thú: thay vì tập trung vào nghệ thuật cổ điển với những Leonardo Da Vinci, Botticelli thì cuốn sách xoay quanh những tác phẩm theo trường phái hiện đại của Frank Gehry, Antoni Gaudi một chủ đề vốn không phải chuyên môn của Langdon… Dan Brown cũng tỏ ra vô cùng thức thời khi đưa vào sách những Uber, những AI thậm chí cả Elon Musk hay tình yêu đồng tính. Về tuyến nhân vật trung tâm, chắc hẳn nhiều người đồng ý với tôi, ngoại trừ trí tuệ nhân tạo Winston và thiên tài công nghệ Edmond ra, các nhân vật khác, kể cả cặp đôi Langdon-Vidal được xây dựng khá mờ nhạt. Langdon không có nhiều cơ hội thể hiện kiến thức trong tập sách này khi mà Winston đã được lập trình với trí tuệ gần như hoàn hảo chiếm spotlight. Nữ chính Vidal không có gì đặc biệt nếu không muốn nói kém hẳn với các “cộng sự” trước đó của Langdon: Vittoria -thiên tài của CERN, Sophie – chuyên gia mật mã của DCPJ. Cô gần như làm mỗi việc là bám theo ông giáo sư của chúng ta rong ruổi khắp chốn. Kẻ đứng đằng sau, “Nhiếp chính vương” bí ẩn thì tương đối dễ đoán, nếu bạn là fan Dan Brown lâu năm, thì chắc chỉ cần ½ cuốn sách là có thể đoán ra dễ dàng. Đọc sách của Dan Brown bạn sẽ vô cùng choáng ngợp trước vô vàn kiến thức về văn hóa, lịch sử, tôn giáo, nghệ thuật… “Nguồn cội” như một trang Wikipedia về đặc trưng văn hóa Tây Ban Nha. Nhưng tôi lại không tin tưởng lắm về các kiến thức khoa học, công nghệ trong sách dù đầu mỗi cuốn sách ông luôn khẳng định một câu đại ý rằng “mọi kiến thức trong sách đều là thật”. Thế nên tôi mới hay nói vui là “Đọc Dan Brown tin thôi đừng tin quá vì không biết bao nhiêu phần trăm những gì ông nói là sự thật đâu.” Chẳng phải CERN đã viết cả một cuốn sách để vạch ra những sai sót về “phản vật chất” trong cuốn “Thiên thần và ác quỷ” đó sao. Đánh giá một cuốn sách cần một cái nhìn tổng thể và đa chiều. Có thể so với các cuốn khác cùng series, “Nguồn cội” không được đánh giá cao ở tính hành động, tính trinh thám. Tuy nhiên cách kể chuyện và vấn đề đặt ra trong truyện lại gây được ấn tượng mạnh với cá nhân tôi. Sự phát triển của công nghệ thông tin, của smart phones có tác động thế nào đến con người là một chủ đề khá hứng thú và tốn bao bút mực báo chí. Các bạn cũng đừng kêu ca rằng Dan Brown đã xuống tay và không còn ở trên đỉnh cao phong độ. Xin thưa với các bạn, các nhà văn cũng là con người bình thường và cả đời họ cũng chỉ có được 1-2 tác phẩm để đời. Happer Lee chỉ có “To kill a Mockingbird”, Conan Doyle được nhớ đến bởi Sherlock Holmes chứ không mấy người biết đến “The Lost World”. Hay J.K.Rowling nổi tiếng nhờ “Harry Potter” chứ không phải “Casual Vacancy”… Là tập 5 của bộ sách về Robert Langdon, cuốn sách có sự kết nối với 4 tập trước. Langdon được nhắc trên truyền thông là người “Khá nổi tiếng với việc truy tìm Chén thánh” nhiều năm trước. Tuy nhiên có một chỗ sơ sót chưa được Dan Brown xử lý. Nếu như bạn đọc còn nhớ ở cuối tập 4 “Hỏa ngục” thế giới đã gặp phải một vấn đề vô cùng nghiêm trọng và rắc rối bởi “thứ đó” và tới khi kết thúc câu chuyện, vấn đề vẫn chưa thể giải quyết. Thì ở tập 5, hoàn toàn không hề đề cập lại, liệu vấn đề đó đã được giải quyết hay chưa? “Thứ đó” liệu còn tồn tại? Hay tác giả viết “Hỏa ngục” thuộc một “dòng thời gian” khác? Về vấn đề dịch thuật, cuốn sách này do anh Xuân Hồng người đã dịch 2 cuốn trước đó là “Biểu tượng thất truyền (bản IPM 2009)”, “Hỏa ngục (2014)” dịch thuật. Trong cuốn thứ 3 này anh dịch, tôi không hài lòng lắm ở việc anh Việt hóa quá nhiều các danh từ riêng, các thuật ngữ tin học khiến tôi khá khó khăn trong việc tra google tìm kiếm thông tin. Đặc biệt là mật khẩu 47 ký tự của Edmond được tác giả chơi chữ rất xuất sắc cũng dịch ra làm mất cái “chất” của truyện. Tuy nhiên, bỏ qua những điểm không vừa ý, với tôi “Nguồn cội” vẫn là một cuốn sách rất đáng đọc. Nếu hỏi đoạn văn mà tôi thích nhất trong sách thì đó chính là bài diễn thuyết mở đầu của Edmond về vấn đề “Khoa học và tôn giáo” hoàn toàn đối lập với bài phát biểu của giáo chủ thị thần trong tập 1: “Thiên thần và ác quỷ”. Một bên là Tôn giáo và một bên là Khoa học, bạn hãy chọn một. Không, bạn không cần lựa chọn bên nào cả vì “Tôn giáo và khoa học không phải là kẻ thù, mà là đồng minh cũng kể một câu chuyện.” Đánh giá: 7,5/10   Mời các bạn đón đọc Nguồn Cội của tác giả Dan Brown.