Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mê Muội Vì Em

Quan An Tĩnh chỉ là một cô sinh viên năm ba lớp điện tử bình thường, ngoài thành tích học tập có chút khá giỏi thì mọi thứ đều không có gì nổi bật. Cuộc sống của cô đáng lẽ cũng sẽ như chính cái tên của cô mà “an tĩnh” sống qua ngày, nếu không có cái topic dấy lên nghi án gian tình giữa cô và nam thần của trường – Nghiêm Dịch.  Nghiêm Dịch trên cô một khóa, học lớp vật lý. Tuyệt đối là nam thần trong lòng rất nhiều nữ sinh trong trường. Nhưng mà oan uổng cho bé ngoan An Tĩnh của chúng ta quá, chỉ vì một lần tình cờ ở thư viện cho nam thân mượn bút mà bị người ta chụp lén, tung lên diễn đàn của trường mà cuộc sống của cô bắt đầu thay đổi.    Đứng trước một nam thần như vậy thì làm sao một người thường như Quan An Tĩnh không khỏi rung động cơ chứ. Tình cờ hoặc vô ý cả hai đôi lần tiếp xúc qua lại mà dần phát sinh tình cảm? Không lầm rồi! Từ chuyện mượn bút, lời đồn trên diễn đàn, rồi cái cớ giảng bài cho người ta hoàn toàn có mục đích cả đấy.  Mặc dù nam thân rất phúc hắc nhưng đôi khi cũng rất đáng thương vì nữ chính đúng chất là đầu gỗ trong truyện tình cảm í mà.  Chuyện tình của 2 bạn này có nhiều tình tiết cực kỳ dễ thương luôn. Ví dụ như ban đầu nữ chính hiểu lầm, tưởng nam chính có ý muốn giới thiệu đàn em của mình cho cô, thế là An Tĩnh “ hiểu lòng người “ mới nói khéo nhắc nhở, kết quả là bạn đàn em nào đó bị Nghiêm Dịch chỉnh cho lên bờ xuống ruộng luôn. Rồi khi bị bệnh, còn giả vờ nhắn nhầm tin qua số cô chỉ vì muốn cô mua cháo qua thăm mình… Túm váy là bạn nam chính cũng đau lòng, đau bao tử lắm mới có thể tóm được nữ chính vào tay. Tình tiết nam phụ/ nữ phụ thích nữ chính/ nam chính cũng có, nhưng không quá kịch tính, cũng có hiểu lầm nhưng không làm quá lên khiến người ta quằn quại, vì thứ nhất: nam chính Nghiêm Dịch tính tình thẳng thắng, rõ ràng, không lằng nhằng, và nữ chính Quan An Tĩnh mặc dù tính tình hơi nhút nhát, cũng có chút chậm chạp trong chuyện tình cảm, nhưng yêu ghét đều từ chối thẳng thừng, đó cũng là điều làm mình thích cặp đôi này.  Truyện vui, nhẹ nhàng, sủng và ngọt thì miễn bàn luôn. Một bộ truyện đúng chất thanh xuân vườn trường khá gần gũi. Đảm bảo khi đọc truyện này bạn sẽ không ít lần bắt gặp chính thanh xuân cũng như những hình ảnh, tình huống về tình cảm đầu đời của chính mình trong đó. Spoil một đoạn nhỏ dễ thương nhé ^^ “Nghiêm Dịch chầm chậm nói ra quyết định của mình; quá khứ, tương lai, về anh, về cô, về bọn họ. Từng bước một, nói hết ra những suy nghĩ về tương lai của mình.   -Cho nên, anh đã sớm có quyết định?_ Cuối cùng, Quan An Tĩnh hỏi:  -Nếu như em vẫn không chịu mở miệng giữ anh lại thì sao? -Vậy anh đi, sau đó dùng hộ chiếu F2 lãnh em sang Mỹ. -F2 là gì? Nghiêm Dịch: “Visa vợ chồng.” Quan An Tĩnh: “…”  ------------ Review by Pisà - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Chào mọi người! Tôi chính là Quan An Tĩnh. Về nội dung mà bài viết này đề cập, tôi muốn nói rõ hai chuyện: Thứ nhất, nội dung của bài viết sai sự thực nghiêm trọng! Tôi không quen đàn anh Nghiêm Dịch, lại càng không phải bạn gái của anh ấy. Thứ hai, xin mọi người đừng làm thịt tôi nữa. Cám ơn! Một buổi tối giữa hè, Quan An Tĩnh ngồi trong căn phòng nhỏ xíu của mình tức tối gõ phím viết mấy câu trên. Sau khi đọc lướt qua một lần rồi ở khung trả lời thêm bốn chữ “trịnh trọng nói rõ” thì chẳng chút do dự click vào nút “trả lời”, bài viết được đăng sau 0.1 giây. Đại công cáo thành! Tuy trên trán vẫn còn bịn rịn một lớp mồ hôi mỏng nhưng cả thể xác lẫn tinh thần đều bắt đầu thư giãn. Click vào “xem bài trả lời”, Quan An Tĩnh thấy bài viết của mình nằm yên ở lầu 660. Vừa rồi chỉ mới 1 page nhưng bây giờ đã 23 page… hết cách, danh tiếng của nam thần quá cao rồi! Quả nhiên chuyện gì dính tới Nghiêm Dịch đều sẽ trở thành tiêu điểm. Tắt trang web, đầu đuôi sự việc lại bắt đầu đảo quanh trong suy nghĩ. Quan An Tĩnh thấy rất bất đắc dĩ, nghĩ lại thì thấy nổi oan mà cô phải gánh trên lưng này quá kỳ diệu khó hiểu rồi! Lại nói, ngọn nguồn của cả sự việc cùng lắm chỉ là một lần mượn viết rất bình thường, nhưng có ai lại nghĩ một chuyện nhỏ như thế lại gây ầm ĩ như vậy trên diễn đàn của đại học F. Chỉ trách cô cho ai mượn thì mượn nhưng hết lần này lần khác lại cho hot boy đại nhân mượn… Chuyện này, phải ngược dòng thời gian đến cuối học kỳ trước tìm hiểu. Sau khi kết thúc đợt thi cuối năm, vì mua nhầm phiếu xe nên Quan An Tĩnh phải nán lại trường học mấy ngày. Lúc đó phần lớn sinh viên đã rời trường, chỉ còn lại sinh viên năm 3 được cho là cực khổ nhất còn ở lại trường cố gắng cho kỳ thi chuyên ngành. Vì vậy, trong lúc ở thư viện giết thời gian thì Quan An Tĩnh trùng hợp ngồi gần nam thần khoa Vật lý – Nghiêm Dịch học năm 3 đại học, trong một phòng tự học. Đương nhiên, ở chỗ đó vẫn còn những sinh viên khác chưa rời trường chứ không phải chỉ có riêng hai người bọn họ, bọn họ cùng lắm chỉ ngồi gần nhau mà thôi. Quan An Tĩnh ngày thường cũng không mấy nhiều chuyện, làm người cũng tương đối yên phận. Thế nhưng cô cũng biết đến cái tên Nghiêm Dịch này, dù sao hot boy của đại học F nổi tiếng gần xa, có biết bao cô gái đổ ngã với anh, nếu như ngay cả anh mà cô cũng không biết thì thực uổng cho sự thực là người ở đại học F. Có thể ngồi cách hai bàn đối mặt với anh đẹp trai cấp trường thế này, hơn nữa lại còn ngồi cả một ngày, thực cũng chẳng biết có bao nhiêu nữ sinh hâm mộ muốn chết đi được! Nhưng Quan An Tĩnh trái lại vẫn giữ bình tĩnh, trừ lúc đầu lén ca ngợi gương mặt như mộng ảo cùng dáng người mê hồn của Nghiêm Dịch ra thì cũng không mấy cảm xúc dâng trào lắm. Giống như trong tiềm thức đã nhận định rằng Nghiêm Dịch giống như những minh tinh trên tạp chí vậy, đẹp trai thì đẹp trai, hoàn mĩ thì hoàn mĩ, nhưng đều cách xa ngàn dặm. Chỉ có thể đứng ngắm từ xa chứ không thể khinh nhờn. Chỉ cần thưởng thức một lát thì được chứ mấy việc như tiếp cận thì chẳng hề xuất hiện trong từ điển của Quan An Tĩnh. Ôm suy nghĩ như vậy, Quan An Tĩnh lại đọc tiểu thuyết, lật tạp chí, làm chuyện mà cô nên làm. Ngồi như vậy bình an qua hai ngày nhưng ai ngờ tới ngày thứ ba đã xuất hiện một việc nhỏ xen vào — Ít nhất thì Quan An Tĩnh lúc ấy thấy việc đó chẳng có gì to tướng — không biết có phải hot boy đại nhân làm bại tập quá nhiều hay vì lí do gì khác mà đã dùng hết mực trong hai ngày. Vì vậy, rất tự nhiên, anh đã tìm đến Quan Tĩnh An cách anh gần nhất — mượn viết. Mời các bạn đón đọc Mê Muội Vì Em của tác giả Người rơm Aden.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần
Edit: Trác Lam Thể loại: hiện đại, minh tinh văn, hài, yêu nghiệt đại thúc nữ vương thụ x trung khuyển công, HE. Tình trạng: 66 chương Pairing: Vệ Hồng x Đoàn Hàn Chi. Nội dung mấu chốt: cường x cường, giải trí, hào môn thế gia, báo thù rửa hận. Diễn viên chính: Đoàn Hàn Chi; Phối hợp diễn: Vệ Hồng, Quan Tĩnh Trác. Một người là đạo diễn có tính cách khó chịu , lời nói cay độc khó nghe. Một người là diễn viên mới nổi nhờ vào quy tắc ngầm mà nổi tiếng . Quy tắc ngầm là dùng thân xác để đổi lấy vai diễn. Sau khi hắn được làm diễn viên nổi tiếng thì một lòng yêu thương đạo diễn miệng lưỡi cay độc đó. trung thành tận tâm như một con cún bự chảng, luôn luôn phe phẩy đuôi theo sau… Đây là hài kịch nhẹ nhàng, thoải mái, không ngược, HE. Tác phẩm này xuất phát từ oán niệm của tác giả: vì sao chỉ có tiểu thụ dùng “quy tắc ngầm”, vì sao không có mỹ nhân thụ miệng lưỡi cay độc, cao cao tại thượng được tiểu trung khuyển công dùng “quy tắc ngầm”? *** Đáng lẽ ra chưa đọc hết thì ko nên ý kiến nhiều làm chi, nhưng mà ta thực sự thực sự thực sự bị ĐIÊN nha =((((((((((((( Chỉ là vài dòng tự kỷ linh tinh trút oán mà thôi. ~ Aigooooooo. Chính là đọc đến chương 26 rồi chợt có cảm giác : Đoạn đại nữ vương sẽ là không bao giờ yêu Vệ Hồng như  Quan Tĩnh Trác đi :-< Không biết là vì sao nữa, chỉ là cảm giác như vậy. Thời xa xưa, khi mà Đoạn đại nữ vương mới chỉ là một Đoạn Hàn Chi cực bình thường, y yêu Quan Tĩnh Trác. Ta biết đó đã là quá khứ. Nhưng mà…..thời gian qua đi lâu như vậy, con người thay đổi nhiều như vậy, Đoạn Hàn Chi giờ đã trở thành 1 con người lão luyện, con người hắc ám, 1 con người sống không biết đến ngày mai……..Đã thay đổi nhiều như vậy…..nhưng  là….vẫn không quên được Quan Tĩnh Trác. Vậy chẳng phải y yêu Quan Tĩnh Trác rất nhiều, nhiều thật nhiều hay sao? Đối với hình ảnh Tĩnh Trác lớn như vậy, Vệ Hồng còn có thể chen chân vào hay sao? Ta chỉ đơn thuần cảm thấy, Đoạn Hàn Chi, rất có thể sẽ chọn lựa Vệ Hồng, tuy nhiên, là chọn lựa 1 người có thể đưa về nhà. Phải! Chính là cái cảm giác gia đình ấy. Cảm giác bình yên, cảm giác có 1 người mãi mãi chẳng thay lòng, mãi mãi “chở y về nhà”……chỉ cần như vậy thôi, cũng là quá đủ cho nửa đời cô độc của y. Trải qua ngần ấy năm, cái y cần đã không còn là tình yêu nồng cháy thời trẻ tuổi, cái y cần….có lẽ chỉ là cái cảm giác bình yên ấy thôi! Vậy nên y chọn Vệ Hồng sao? Ta không chắc….nhưng ta hâm mộ mối tình của Tĩnh Trác cùng Đoạn Hàn Chi. Nghĩ mà xem…..những người yêu nhau….dù có trải qua bao sóng gió….vẫn là yêu nhau đấy thôi. Họ vẫn yêu đối phương, thậm chí yêu đến mức hận không thể bóp nát đối phương….nhưng họ quá cao ngạo. Chính là nó. Mối tình của họ dường như quá bền vững, bền vững đến mức không 1 ngoại nhân nào có thể phá vỡ rồi…..nhưng lại bởi vì họ quá cao ngạo mà….chia ly. Nếu như…chỉ là nếu như….Đoạn nữ vương có thể bớt cao ngạo đi 1 chút, Quan Tĩnh Trác có thể chịu nhẫn 1 chút, hẳn là giờ đây ta đã có thể thấy 1 mối tình đẹp như mơ. Nhưng đó chỉ là nếu như mà thôi….sự thực là, bởi Tĩnh Trác quá cao ngạo, nên hắn thua Vệ Hồng. Nói đi nói lại thì cũng chỉ là cái sự chân thực của cuộc đời mà thôi. Dù tình yêu có đẹp đến mấy cũng chưa chắc đã đi đến cuối con đường. Đôi khi, mệt quá, con người ta, lại muốn chơi chạy tiếp sức, muốn người khác giúp ta hoàn thành nốt quãng đường còn lại thì sao? Đoạn Hàn Chi có sống hay không, ta thực sư không biết. Nhưng ta vừa muốn y sống, lại vừa muốn y chết quách đi cho xong. Muốn y sống là bởi ta thương Vệ Hồng, ta không muốn thấy 1 con cún trung thành như vậy quằn quại trong cơn đau đầu đời, để rồi hắn sẽ chẳng bao giờ ngóc đầu lên được. Muốn y chết là bởi vì y là ngọn nguồn của tất cả sự việc, nếu không có y, mọi việc đã chẳng rắc rối như thế này………… Đời người có được bao nhiêu, đến lúc sắp chết, cô quạnh bó mình trong gian phòng rộng lớn trắng toát, bốn bề lặng thinh, không âm thanh, không ánh sáng, không….sự sống…….Đoạn Hàn Chi….ngươi quả là may mắn lắm, may mắn lắm mới có thể không tiếp nhận cái viễn cảnh đáng sợ kia….quả là…may mắn lắm! Thật lòng….ta bắt đầu thích văn phong Hoài Thượng, rất hợp khẩu vị ta, hơn nữa, chưa có tác giả nào có thể làm ta vừa yêu vừa hận tên thụ như thế này…………………………. *** Trên chiếc giường lớn tầng tầng lớp lớp màn che ở khách sạn năm sao, ánh đèn rực sáng như kim cương, mơ hồ chiếu ra hai thân ảnh đang cuồng nhiệt quấn lấy nhau. Thanh âm rên rỉ vừa trầm thấp vừa tiêu hồn phát ra, phối hợp cùng tiếng thở dốc. Thanh âm ấy vô cùng đặc biệt, giàu từ tính lại hoa lệ thấu xương, đại khái chỉ cần nghe qua một lần sẽ khắc sâu ấn tượng, khó có thể quên. Còn tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ tựa như truyền đến từ cực lạc địa ngục, mang theo một chút thống khổ, khi bị khoái cảm trùng khích âm cuối liền tăng cao lên, cho dù là nam nhân ý chí sắt đá cũng không thể thờ ơ. Một bàn tay vươn ra từ dưới lớp màn, năm ngón tay thon dài co rút, gắt gao siết chặt ga giường, đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Tuy là bàn tay nam tử nhưng có thể nhìn ra được cốt cách xuất chúng, bảo dưỡng hợp lý, dấu vân tay thuộc về người chuyên nghiệp không chút nào kém cỏi. Một nam nhân khác dùng bàn tay thô ráp bắt lấy cánh tay kia, dưới kích thích của khoái cảm cùng hưng phấn, hung hăng ràng buộc cổ tay trắng nõn, nhất thời để lại dấu tay đỏ hồng. Ngay sau đó là một tiếng gầm nhẹ, nam nhân rốt cuộc phóng thích, mang đến một trận chấn động kịch liệt. …… “Cắt!” Màn che bị thô bạo xé rách, Đoàn Hàn Chi mặc quần áo ngồi dậy, nhu nhu cổ tay bầm tím, “Chát!” một tiếng giòn tan, lạnh lùng thưởng cho nam diễn viên chính một bạt tai. “Đạo diễn Đoàn!” Trợ lý kinh hoàng thất sắc chạy tới. Đoàn Hàn Chi không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người trong phim trường, thản nhiên đứng lên sửa lại cổ áo: “Khăn lạnh.” Trợ lý lập tức nhanh như chớp cúi đầu chạy lại, kinh sợ đặt khăn lạnh lên cổ tay Đoàn đại đạo diễn. “Kêu tên tiểu tử này ngày mai không cần đến nữa.” Đoàn Hàn Chi từ trên cao nhìn xuống tiểu sinh gương mặt anh tuấn trên giường, nói với phó đạo diễn: “Bảo cậu ta về nhà chờ luật sư đến hủy hợp đồng.”   Mời các bạn đón đọc Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần của tác giả Hoài Thượng.
Dương Cửu
Thể loại: đam mỹ – cận đại hiện đại – quỷ súc công vs yêu nghiệt nữ vương thụ. Hành lang ngai ngái khói đượm hơi dầu mỡ quanh năm, bức tường hai bên cầu thang đã ám màu đen kịt, từng mảng vôi vữa tróc rơi lả tả như mặt bà cô già trang điểm quá tay. Dưới lớp phấn trắng dày cui là nếp nhăn chen chen xếp lớp, tuổi tác càng cao phấn rũ càng thảm hại, mùi thức ăn ngậy mỡ lẫn mùi cũ kĩ thi nhau lan tỏa trong ánh đèn lù mù....Câu chuyện bắt đầu. *** Câu chuyện ban đầu có hơi rắc rối, nhưng dần dần sự thật được phơi bày thì chỉ biết thở dài. Không ai đúng không ai sai hoàn toàn. Duyên phận giữa họ cứ dây dưa mãi  không dứt, chỉ là do tình cảm quá sâu sắc, bỏ không được, giữ không xong. Tính cách Dương Cửu và Tiêu Trọng Giản thể hiện rất tốt, nên dù có khó chịu với cách hành xử của họ thì cũng không trách ai được. Tôi thích Tiêu Trọng Giản hơn La Tuấn, dù ban đầu hắn có thể coi là tra. Đơn giản vì La Tuấn không coi Dương Cửu là tất cả. Hắn trẻ tuổi, yêu quyền lực và sức mạnh. Còn Tiêu Trọng Giản thì khác. Trải qua bãi bể nương dâu Tiêu Trọng Giản chín chắn giảo hoạt hơn nhiều. Đồng thời thời gian bên Dương Cửu dài hơn, đủ để hiểu Dương Cửu hơn hẳn. Thi thoảng tôi cũng trách Dương Cửu quá cố chấp, cứ ôm ấp suy nghĩ riêng mình không nói ra, chịu đựng mà chạy trốn, yêu mà phải thể hiện là hận. Đôi lúc tôi cảm giác được chính bản thân Dương Cửu rất mệt mỏi. Aiz. Nói chung thì tác giả viết chắc tay, hồi hộp gay cấn đủ cả.  *** Dương Cửu khóa cái xe đạp Giant* cà tàng dưới lầu, ngón tay tung tẩy móc chìa khóa, nhảy cách bậc cách bậc lên cầu thang. Hành lang ngai ngái khói đượm hơi dầu mỡ quanh năm, bức tường hai bên cầu thang đã ám màu đen kịt, từng mảng vôi vữa tróc rơi lả tả như mặt bà cô già trang điểm quá tay. Dưới lớp phấn trắng dày cui là nếp nhăn chen chen xếp lớp, tuổi tác càng cao phấn rũ càng thảm hại, mùi thức ăn ngậy mỡ lẫn mùi cũ kĩ thi nhau lan tỏa trong ánh đèn lù mù. Khu nhà ngang* tồi tàn một buồng một gian vậy, mà Dương Cửu hai năm trước phải đổ bao công sức mới thuê được một căn. Còn may không lựa phải căn hư hỏng quá, người môi giới chỉ mong sớm sớm tìm được khách thuê, thành ra thủ tục giấy tờ đều qua loa đại khái; bằng không Dương Cửu không chứng minh thư, không chứng nhận tạm trú, vào mạng cục công an tìm mòn mắt không ra tên tuổi hắn, bảo hắn quang minh chính đại ở giữa nội thành thế này, rõ là chuyện trên trời. Phòng ở hơi xập xệ một chút, tiền thuê cũng dễ chịu hơn, các loại phụ phí linh tinh nửa năm đóng một lần, bằng vào tiền lương coi kho của hắn tại một công ty nho nhỏ hiện giờ cũng đủ trả. Còn dư đồng nào để tích lại, mua một cái lò sưởi… hai năm nay khí lạnh trong người hắn càng nặng nề, nếu không có lò sưởi giữ ấm, mùa đông quả thật có chút gian nan. Dương Cửu ở tầng bốn, đường ống nước đại khái có vấn đề, tầng cao thế này nước lên không tới, hàng xóm đều phải mang xô thùng cất công xuống lầu xách nước lên dùng. Tan tầm Dương Cửu trở về vừa vặn giờ ăn chiều, vừa lên lầu đã nghe bà cô nhà đối diện dạy dỗ chồng, giọng đàn bà hò hét lẫn khóc lóc cao vút xuyên qua lớp ván cửa mỏng tang: “Đều tại đồ vô dụng nhà ông, đời tôi sao lại khốn khổ theo ông không biết! Ru rú trong cái chuồng chim này để thiên hạ nó khinh cho!… Con đồng hương đại học của tôi, nào nó đẹp hơn tôi chỗ nào, giờ nó lấy nhà giàu tha hồ ăn sung mặc sướng, cứ nhìn chồng nó kia kìa…” Ông chồng đại khái nghe chửi quen tai rồi, ngồi ngoài cửa chẳng ừ hữ một câu, thấy Dương Cửu lên lầu liền thò đầu ra cười hắc hắc: “Chú em, cho vay điếu thuốc hút cái nào!” “Ông anh hết hả?”   Mời các bạn đón đọc Dương Cửu của tác giả Hoài Thượng.
Chiết Tẫn Xuân Phong
Thể loại: Cổ đại, HE “Người khắp thiên hạ đều nói nàng không tốt, ta cũng sẽ nói nàng tốt!” *** Đây là câu chuyện về một tiểu cô nương vì có người cha quá khốn nạn nên đâm ra có cái nhìn lệch lạc về tình yêu, chỉ tin vào tiền bạc mà không tin đàn ông, cuối cùng bị một gã nào đó uốn nắn lại quan điểm tình yêu lệch lạc kia. *** Dịch giả: Giới thiệu thế thôi, chứ truyện này loạn lạc, gia đấu cung đấu sơ sơ, ai thích nữ chính thông minh cơ trí thì mời nhập hố ^^ *** [Review] CHIẾT TẪN XUÂN PHONG – THỊ KIM By: Quỳnh Văn - rimiejung.wordpress.com Đây là truyện cùng tác giả với “Mỹ nhân nan giá” và “Ba con uyên ương một đôi lẻ”, mình thì hơi bị thích bộ Mỹ nhân nan giá nên nghe thấy Thị Kim là lao vào đọc ngày. Quả nhiên bộ này không làm mình thất vọng, 77 chương, 2 ngoại truyện, không quá dài để nhâm nhi trong ngày nghỉ cuối tuần.  Đây là câu chuyện về một tiểu cô nương vì có người cha quá khốn nạn nên đâm ra có cái nhìn lệch lạc về tình yêu, chỉ tin vào tiền bạc mà không tin vào đàn ông, cuối cùng bị một gã nào đó uốn nắn lại quan điểm lệch lạc kia. Vừa vào đọc giới thiệu đã muốn té ghế, tò mò đọc hết bộ truyện thì thấy… đúng thế thật :))). Truyện có một chút gia đấu, một chút cung đấu, lại có một chút nhuốm màu chính trị tranh quyền đoạt vị, nhưng nói chung vẫn là một bộ truyện tình cảm hài, và nói thật ra là chẳng có chút “ngược” nào hết. Bối cảnh truyện được đặt vào thời loạn lạc (không rõ triều đại), tiên đế băng hà, tiểu hoàng đế mới 6, 7 tuổi đã lên ngôi dưới sự chấp chính của ông ngoại thừa tướng Úy Trác, ngoài ra còn có Tần Vương, Ngô Vương và nhiều thế lực tranh đoạt ngôi vương, trong đó có Vân Định Quyền – châu mục Kinh Châu, cha của nữ chính Vân Phỉ. Vân Phỉ là một tiểu cô nương thông minh cơ trí, tính tình khá tinh quái và có chút quật cường, có lẽ vì có một người cha khốn nạn, vâng, thật sự khốn nạn, nên mới hình thành tính cách quật cường và yêu tiền như mạng như vậy. Từ nhỏ Vân Phỉ đã nhận thấy cha mình chẳng hề yêu thương mẹ cùng em trai, sau này được ông ngoại hé lộ bí mật về người cha lợi dụng tiền tài của mẹ, càng lớn nàng càng nhận ra bản chất thật sự của người cha bề ngoài được ca tụng là yêu thương gia đình hết lời kia.  Cha nàng – Vân Định Quyền từ nghèo khó mà đi lên, dã tâm cùng tham vọng rất lớn, ông ta cưới Tô Thanh Mai mẹ Vân Phỉ, sau đó lợi dụng tiền tài nhà họ Tô mà từng bước đi lên, đến nay đã là Châu Mục của Kinh Châu. Để từng bước bước lên cái hoàng vị mà mình mong muốn, ông ta không tiếc coi vợ con gia đình là bàn đạp, đến khi hết lợi dụng được, ông ta trở mặt, tiếp tục tìm những cái bàn đạp khác. Đã có lúc Vân Phỉ vẫn còn hy vọng, nàng vẫn muốn cha mình có thể đoạt được ngôi vương, rồi mẹ nàng cùng em trai có thể sống trong sung sướng, nhưng hết lần này đến lần khác, cha nàng không tiếc thậm chí cả tính mạng con của mình để leo từng bước từng bước cái ngai vàng kia.  Vì vậy đàn ông vốn không đáng tin, nhất là loại đàn ông giống như cha nàng. Ông ta ngày xưa thề non hẹn biển với mẹ nàng ngọt ngào như thế nào thì sau khi hết lợi dụng được ông làm tan nát cõi lòng bà như thế ấy. Mẹ hai, mẹ ba, mẹ tư lần lượt vào cửa, đến con trai trưởng còn lớn tuổi hơn cả nàng. Sự thật luôn là trần trụi như vậy, đàn ông không đáng tin, chỉ có tiền tài là chân thật nhất. Vân Phỉ luôn nghĩ như vậy, ngay cả khi gặp được Úy Đông Đình, người luôn dành cho nàng tình yêu ngọt ngào không chút giấu giếm.  Bởi vậy toàn bộ bộ truyện là hành trình gian nan nhưng cũng ngọt ngào để sửa đổi quan niệm sai lệch của Vân Phỉ của Úy Đông Đình. Thật ra nam chính trong bộ này khá ít đất diễn, được cái là xuất hiện đúng lúc, biết kéo biết đẩy, đủ mặt dày để đeo bám, cuối cùng cũng khổ tận cam lai mà lừa được nữ chính tới tay.  “Lòng ta cứng như đá, yêu tiền như mạng, ngoại trừ khuôn mặt có hơi dễ nhìn một chút thì không có chỗ nào tốt cả, tại sao chàng lại thích ta?  “Ở trong lòng ta, nàng như thế nào cũng đều tốt.Cho dù người khắp thiên hạ có nói nàng không tốt thì ta cũng sẽ vẫn nói nàng tốt.” Vân Phỉ yêu tiền như mạng, vừa vặn, Úy Đông Đình vàng bạc không thiếu. Vân Phỉ không tin vào tình yêu, Úy Đông Đình cho nàng một thứ tình cảm ngọt ngào nhất, ấm áp nhất. Vân Phỉ không tin vào đàn ông, Úy Đông Đình luôn luôn xuất hiện để làm “anh hùng cứu mỹ nhân”, làm chỗ dựa vững chãi nhất của nàng.  Úy Đông Đình từ từ đi vào lòng nàng như thế.  Cuối cùng, nàng không phải là công chúa tôn quý mà trở thành hoàng hậu duy nhất của Úy Đông Đình. Nàng vẫn yêu tiền như vậy, cũng ghét thề non hẹn biển. Không sao, Úy Đông Đình dùng cả đời mình để tỏ rõ với nàng. ~oOo~  Về tuyến nhân vật phụ cũng có nhiều điều đáng nói, đặc biệt là từ nam chính đến các anh nam phụ đều đáng yêu cả. Nếu như Úy Đông Đình thật đáng yêu – cộp mác “thê nô” chính hiệu thì Lục Nguyên, Tống Kinh Vũ hay Triệu Sách đều đáng yêu không kém. Lục Nguyên là công tử nhà giàu chính hiệu, gia tài bạc vạn còn nhiều hơn cả quốc khố, có được lợi thế vượt trội như vậy nhưng rất tiếc chỉ là người đến sau. Tống Kinh Vũ gặp nữ chính sớm nhất, cũng ở bên nàng nhiều năm nhưng lại không đủ mặt dày để đeo đuổi như ai kia. Triệu Sách – thế tử Tần Vương từ kẻ thù trở thành bằng hữu với Vân Phỉ, nhưng rất tiếc lúc này nàng đã gạo nấu thành cơm, trở thành Úy Phu nhân của ai kia rồi. Bộ truyện cũng cũng khắc họa thật trần trụi về cuộc đời của những người phụ nữ bị dùng làm bàn đạp để tranh quyền đoạt lợi. Ví như Tô Thanh Mai, bà đã dâng cả tuổi thanh xuân, tình yêu và gia sản của cha cho người đàn ông bà yêu nhất, nhưng cuối cùng những gì bà nhận lại là sự thật tan nát cõi lòng. Anh Hồng Tụ, người vợ đầu tiên của Vân Định Quyền cũng thế, bà ta chấp nhận làm một người vợ trong bóng tối để đưa chồng lên bục tối cao nhưng cũng không thể bằng cô quận chúa trẻ tuổi xinh đẹp Triệu Hiểu Phù. Lâm Thanh Hà thì bị anh trai gả, cuối cùng kết quả của cuộc hôn nhân chính trị đó bị giết hại khi chưa thành hình. Vòng xoáy danh lợi xoay vần cuộc đời Vân Định Quyền, cũng đạp đổ hạnh phúc của những người phụ nữ ấy. Một bộ truyện hay, không quá dài, rất thực tế, cũng nhuốm màu sắc tươi vui và một chút hài hước. Nhảy hố sẽ không phải thất vọng! *** #Review CHIẾT TẪN XUÂN PHONG  Tên Xb: Thâu trọn gió xuân Tác giả: Thị Kim Thể loại: Cổ đại, trạch đấu, nữ tham tiền, nam nhiều tiền, sủng, hài, HE Độ dài : 77 chính truyện + 2 ngoại truyện  Tình trạng: Hoàn - đã xb --------------- Úy Đông Đình lần đầu tiên gặp Vân Phỉ, hắn trêu chọc nàng vì thấy tiểu cô nương này rất thú vị. Lần tiếp theo gặp mặt, hắn cảm thấy, có lẽ hắn đã thích tiểu cô nương đó mất rồi… Thế nhưng để theo đuổi nàng thật là khó… Nàng là một thiếu nữ mạnh mẽ cơ trí, chưa bao giờ phụ thuộc vào ai: “Nàng nói nàng không phải là kẻ mềm yếu, mà là cái nĩa bằng sắt. Ta sợ cái nĩa sắt nàng chọc ta thủng mấy lỗ.” Nàng là một người yêu tiền hơn mạng: “Đợi nàng gả cho ta rồi, mỗi năm sinh nhật nàng ta đều tặng nàng những đĩnh vàng, được không?” Nàng không tin vào nam nhân hay tình yêu: “Năm ấy ông từng thề thốt với mẹ ta rằng vĩnh viễn cũng không nạp thiếp.” “Ta sẽ không thề thốt, ta sẽ hành động cho nàng thấy.” Khi cha nàng nắm quyền đã phong Vân Phỉ làm Công chúa, không sao cả, khi hắn lên ngôi, hắn sẽ phong nàng làm Hoàng hậu: “Vậy thì nàng hãy bước vào lòng ta đi.” Cuối cùng, sau bao nhiêu khó khăn, Úy Đông Đình và… tiền của hắn cũng được nàng tiếp nhận. “Ta thích nhất là tiền. Nếu chàng luôn cho ta rất nhiều tiền thì có lẽ ta sẽ luôn thích chàng. Nếu ta không thích thì giàu ngang quốc khố cũng vô dụng. Nếu thích thì… cửu ngũ chí tôn cũng không sao.” (P/S cửu ngũ chí tôn là hoàng đế đó… :v)  -------------- Vân Phỉ là một cô nương xinh đẹp và thông minh. Nàng có một người mẹ hiền hậu và một người cha rất mực yêu thương gia đình. Cuộc sống của Vân Phỉ cứ diễn ra êm đềm như thế cho tới một ngày, nàng phát hiện ra, dùng từ “êm đẹp” để miêu tả gia đình nàng, quả là một “sự châm biếm”. Vân Định Quyền - hình ảnh người cha thương con, người chồng yêu vợ bấy lâu nay của ông chỉ toàn là giả dối. Ông xuất thân nghèo khó nhưng lại có dã tâm và tham vọng lớn. Vì vậy đã lừa gạt tình cảm và toàn bộ tài sản không những của mẹ nàng mà còn cả những người phụ nữ đáng thương khác. Vân Định Quyền chưa bao giờ thực sự yêu thương ai, trong mắt ông chỉ có vinh quang quyền lực và ngôi vị mới là thứ đáng giá. Trước tấm gương của cha mình, Vân Phỉ quyết định, chỉ có tiền bạc là đáng tin, nam nhân chỉ là chó má.. Nhưng Úy Đông Đình lại xuất hiện trong cuộc đời nàng. Hắn là nam nhân, lại là nam nhân có quyền cao, hơn nữa hắn còn có rất nhiều tiền… Vân Phỉ nên làm sao bây giờ? … “Lòng ta cứng như đá, yêu tiền như mạng. Ngoại trừ khuôn mặt hơi dễ nhìn một chút thì không có chỗ nào tốt cả, tại sao chàng lại thích ta?” Úy Đông Đình siết chặt tay nàng, nói: “Ở trong lòng ta, nàng thế nào đều tốt. Cho dù người khắp thiên hạ đều nói nàng không tốt thì ta cũng sẽ nói nàng tốt.” ---------- Thật ra đây là truyện đầu tiên tôi đọc của tác giả Thị Kim và phải nói là ấn tượng đối với nó là “không phải dạng vừa đâu.” :v Tôi rất thích Vân Phỉ, nàng là một nữ cường nhân chính hiệu, thông minh, tài giỏi và đầy mưu kế, từ khi chưa trưởng thành đã biết chăm lo cho mẹ và em trai. Nhưng lí do lớn nhất tôi thích nàng là vì cái tính tham tiền của nàng - giống y như tôi vậy, chỉ là tôi còn chưa đạt đến cảnh giới như nàng, đến đặt tên con cũng phải thêm chữ gì đó liên quan đến tiền cho được :v  Nam chính thì không phải nói, mỗi lần anh xuất hiện lại để lại một ấn tượng “đủ sâu sắc”, chỉ tiếc đất diễn của anh chưa được nhiều cho lắm. Không kém cạnh nam chính, các nam phụ trong truyện cũng rất đáng yêu đấy nhé! TT-TT Nếu bạn đang tìm đọc một bộ truyện đặc sắc mà không kém phần hài hước, đừng bỏ qua sự lựa chọn này! ____________ " ": Trích từ truyện Review by Tuệ tần Bìa: #Hy Tần - lustaveland.com *** Reviewed by Dạ Vũ - davu308blog.wordpress.com Truyện lấy bối cảnh là một triều đại không rõ lịch sử, tiền đế băng hà, tân hoàng đế mới chỉ là đứa con nít ốm yếu 7 tuổi. Chính bởi vậy mà có rất nhiều thế lực nhăm nhe muốn tranh quyền đoạt vị, trong đó có Vân Định Quyền, một người đàn ông tâm cơ hung hiểm, cũng là cha của nàng. Nữ chính Vân Phỉ có tính cách rất đặc biệt, thông minh cơ trí, tinh ranh lắm trò nhưng đều bị nam chính lật tẩy và “gậy ông đập lưng ông”. Nàng có một người cha hết sức khốn nạn, bội tình bạc nghĩa. Mẹ nàng dốc cả trái tim lẫn gia tài để giúp cho con đường sự nghiệp của hắn, chỉ mong hắn mãi mãi thủy chung với mình. Nhưng ngờ đâu, từ đầu tới cuối hắn chỉ lợi dụng nàng, khi đã từng bước đạt được danh vọng thì hắn vứt bỏ nàng, nạp hết thiếp này đến thiếp khác. Từ nhỏ Vân Phỉ đã thấy được dã tâm và sự bội bạc của cha mình, nàng biết đàn ông không đáng tin, nhất là loại đàn ông đầy tham vọng giống như cha nàng. Nàng vô cùng quật cường, nàng luôn cố gắng nhẫn nhịn người cha và những người “mẹ” của mình, âm thầm tính kế để một ngày có thể đòi lại tất cả những gì vốn thuộc về ba mẹ con nàng. Nàng chỉ yêu vàng, bởi chỉ có nó mới thật, sờ được thấy được, cũng có tác dụng rõ ràng. Ngay cả khi đối mặt với Úy Đông Đình, một đại tướng quân trẻ tuổi anh tuấn, hàng ngày được hắn dành tặng những nụ hôn ngọt ngào, nàng cũng quyết khép trái tim mình lại, từ trong thâm tâm luôn bài xích với tình cảm của hắn, bởi nàng không muốn đi trên vết xe đổ của chính mẹ mình. Nàng năm lần bảy lượt chạy trốn khỏi hắn, cũng như chạy trốn khỏi mối hôn ước giữa hai người, nhưng rồi cuối cùng vẫn trở về tay hắn. Chính tình yêu ngọt ngào không chút giấu giếm của Úy Đông Đình đã khiến trái tim ngây ngô của nàng dần hướng về hắn, đáp lại hắn. Nàng yêu vàng, hắn lại vừa vặn có rất nhiều vàng. Nàng không tin vào đàn ông, hắn luôn xuất hiện vào thời điểm khó khăn để làm chỗ dựa cho nàng. Nàng không tin vào tình yêu vĩnh hằng, nên hắn không thề non hẹn biển, hắn dùng hành động cả đời để chứng minh cho nàng thấy. Nhưng ngay khi nàng từng bước đặt hắn vào trong tim, những hiểu lầm lại liên tiếp xảy đến. Hắn từng có một mối hôn ước xưa cũ, rồi có một đứa con không biết từ đâu ra. Nhưng hắn chỉ nói một câu rằng, từ trước đến nay, hắn chưa làm điều gì có lỗi với nàng. Cuối cùng mọi hiểu lầm được hóa giải, con đường chinh phục trái tim mỹ nhân của hắn cũng có một ngày khổ tận cam lai. Truyện có nhiều nhân vật phụ, mỗi nhân vật đều có một cuộc đời mang màu sắc riêng của họ. Nam phụ ai cũng dễ thương hết, tiếc là trong mắt nữ chính của chúng ta chỉ có vàng và Úy Đông Đình @@ Về nam chính Úy Đông Đình thì theo mình thấy, anh này có tính cách rất hay, yêu là nói yêu, không dây dưa lằng nhằng, nhưng mà anh “hiền” quá, biết bị chị gạt mà vẫn chấp nhận, toàn bị chị bắt nạt rồi phải ăn giấm chua liên tục. Tác giả ưu ái nữ chính Vân Phỉ nên đất diễn của anh hơi ít, nhưng anh toàn xuất hiện vào thời khắc mấu chốt cùng với tình yêu dịu dàng nên cũng đủ để nữ chính và độc giả si mê anh. Truyện có một ít cung đấu và gia đấu, hợp lí logic, không phức tạp quá nên đọc dễ chịu.   Mời các bạn đón đọc Chiết Tẫn Xuân Phong của tác giả Thị Kim.
Anh Muốn Cùng Em Đi Tới Cuối Cuộc Đời
Edit: tramhuong3890 Nội dung chính của câu chuyện xoay quanh về chuyện tình yêu của nam chính sau khi chia tay bạn gái lại muốn quay lại nên đã nghĩ hết thảy biện pháp để bạn gái trước trở lại với mình. P/S: Truyện nhẹ nhàng, ngọt ngào, ngược là nhân vật phụ nhưng văn phong của tác giả nhẹ nhàng nên không có cảm giác nặng nề. Truyện không quá dài, vừa phải, không gây nhàm chán. *** Review truyện Anh muốn cùng em đi đến cuối cuộc đời HIỆN ĐẠI, REVIEW TRUYỆN, ĐIỀN VĂN Thể loại: hiện đại, hơi hướng điền văn Tác giả: Thị Kim Số chương: 48 hoàn chính văn + 1 phiên ngoại Nhiếp Tu x Đồng Tịch Truyện của tác giả này mình đã đọc được năm tác phẩm, đa số đều là truyện mình khá ưa thích. Trừ bộ Trầm hương tuyết không hợp gu với mình, còn lại bốn bộ Tình bất yếm trá, Chiết tẫn xuân phong, Mỹ nhân nan giá, Ba con uyên ương một đôi một lẻ thì mình rất thích. Vì thế, dù không hảo nội dung trong văn án lắm nhưng mình vẫn sẽ nhảy hố. Nội dung của truyện không có gì quá đặc sắc để kể cả, chỉ là quá trình theo đuổi lại bạn gái cũ của một người con trai thôi. Mấy năm trước Nhiếp Tu đã đòi chia tay lúc Đồng Tịch đang gặp khó khăn nên khiến cô cảm giác cực kỳ suy sụp. Chứng kiến nhiều cuộc tình chia ly của những người xung quanh, trái tim Đồng Tịch ngày càng lạnh giá, không còn hứng thú yêu đương gì nữa. Thế mà lúc này Nhiếp Tu lại quay về bắt đầu quá trình theo đuổi lại cô… Truyện của Thị Kim mình từng rất thích nhưng bộ này có vẻ không hợp với mình. Ngoài việc truyện quá nhẹ nhàng, không có gì đặc sắc thì còn một lý do nữa đó chính là truyện tệ hơn sự mong đợi của mình. Mình mong đợi một câu chuyện truy lại bạn gái cũ nhưng mình đọc đến chương 15 thì chỉ có vài chương đầu là có truy một chút, còn lại những chương sau đó đều kể về quá khứ. Đã vậy còn nói lan man khá nhiều về những nhân vật phụ khác. Mình không biết mấy chương sau có truy hay không nhưng mình chờ không nổi nên đành phải drop. Về phần tình cách của nam nữ chính, mình không biết nhận xét làm sao nữa. Trong số 15 chương mà mình đọc, nam chính Nhiếp Tu chỉ xuất hiện mờ ảo dưới những câu chuyện về nhân vật phụ trong quá khứ nên mình chỉ cảm thấy anh có chút lạnh lùng, cao ngạo, ngoài điểm đó ra thì chưa cảm nhận được gì cả. Còn nữ chính Đồng Tịch thì chỉ giống một nữ nhân bình thường, vì thấy nhiều cuộc tình tan vỡ nên mất niềm tin vào tình yêu. Mình không ghét nữ chính nhưng cũng không có điểm nào để thích cả. Nếu bạn nào thích một bộ truyện nhẹ nhàng, khá giống điền văn thì nên nhảy hố để giải trí. Mình drop là vì mình không hợp, lỡ các bạn khác hợp thì sao? Cho truyện này 3/5 điểm. *** Sáu giờ rưỡi sáng sớm, Mạc Phỉ bị đánh thức bởi tiếng điện thoại. Anh mê mang nhìn tên người hiện trên màn hình, nheo mắt lại, hơi ngẩn ra. Người này đã ở nước ngoài hai năm, bận tới mức như biến thành người ẩn hình luôn rồi, tết âm lịch gọi điện mười lần thì có tám lần không thèm nghe máy, thế mà hôm nay mới sáng tinh mơ đã chủ động gọi điện tới, nhất định là có chuyện gấp hoặc xảy ra chuyện gì đó rồi. Vội nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói thanh lãnh quen thuộc: "Tôi nhớ là lần trước cậu bảo rằng, sau khi chia tay bạn gái rồi lại quay lại với nhau?" Giọng nói tuy hơi khàn, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh trấn định như trước kia, không giống như đã xảy ra chuyện gì. Mạc Phỉ thở phào một hơi, nói: "Đúng vậy, sao thế?" Lạ thật, người này từ trước tới nay không hề tỏ ra tò mò về sinh hoạt cá nhân của người khác, đương nhiên cũng không thích người khác đưa chuyện về mình. Sao mới sáng tinh mơ đã hỏi chuyện này nhỉ? "Làm thế nào để quay lại với nhau?" Ồ, khó được vị đại thần này lại hạ mình hỏi người khác như thế, tinh thần Mạc Phỉ lập tức tỉnh táo lên, ôm gối hưng phấn nói: "Gọi điện thoại xin lỗi, lên mạng tặng lì xì, tặng quà tặng hoa, đưa đi đón về. Cậu yêu đương rồi à? Bị đá hả? Ai thế?" Nhiếp Tu không trả lời những câu hỏi của anh ta, chỉ đưa ra vấn đề tiếp theo: "Nếu như bị xóa hết phương thức liên lạc thì sao?" "Thế thì khó hơn. Cô ta cho cậu vào danh sách đen hả?" Người bên kia điện thoại im lặng hai giây mới nói: "Là tôi cho cô ấy vào danh sách đen." Mạc Phỉ sửng sốt một chút mới không quá chắc chắn hỏi: "Người cậu nói là Đồng Tịch hả?" "Ừ." Một chữ không nghe ra cảm xúc, nhưng trả lời rất nhanh, không chút chần chờ. Mạc Phỉ không lên tiếng, ngừng một lát, thở dài: "Nếu là Đồng Tịch, cậu tự cầu nhiều phúc, mặc cho số phận đi. Sau khi chị cô ta gặp chuyện không may, cô ta đã không có dự định kết hôn nữa, hiện tại chị của tôi lại ly hôn, cô ta cũng chẳng thiết yêu đương gì nữa rồi." Mời các bạn đón đọc Anh Muốn Cùng Em Đi Tới Cuối Cuộc Đời của tác giả Thị Kim.