Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hoàng Đình (Thân Vẫn Chỉ Tiêm)

Trong cõi đất trời bao la vô tận này, có nhiều người dành cả đời mình tìm tòi, khám phá những mong lý giải được hết thảy những điều họ có thể nhận biết, đồng thời ước vọng rằng thông qua đó họ có thể khám phá ra sự huyền bí của đất trời. Song, tuyệt đại đa số người trong số đó cho dù đã dùng cạn sinh lực của mình cũng chỉ có thể kéo dài được thêm mấy trăm năm tuổi thọ, có thể vận dụng một số quy luật thần diệu của đất trời, còn cái cụm từ 'thọ cùng trời đất' chẳng qua chỉ là trăng trong đáy nước mà thôi.

Lại có rất nhiều người suốt đời đều dồn vào việc lý giải những người và sự việc xung quanh mình, mong sao có thể tìm thấy sự siêu thoát trong tâm hồn, vậy mà cuối cùng lại được vinh danh là bậc thánh hiền của thế gian.

Bất kể là loại người nào đi chăng nữa, nếu như đem so với cả thiên địa cũng đều chỉ như muối bỏ biển, dẫu cho những người đó có dâng nên sóng cả bão bùng, nhưng chỉ chớp mắt một cái thôi rồi họ cũng sẽ lại im lìm tĩnh mịch mà hòa mình vào cõi hư vô.

Ở nơi đất trời kỳ lạ này có đủ loại sinh linh, khi ngược dòng thời gian tìm về thời điểm thiên địa còn đang diễn hóa thì có thể thấy mỗi loại sinh linh đó có khi cũng đã từng trải qua một thời quá khứ huy hoàng. Những sự việc và người trong quá khứ kia đã dần mai một theo sự xói mòn của dòng thời gian, nhưng cũng có một vài câu chuyện và con người trong số đó lại trở thành truyền thuyết, thần thoại.

Khi những truyền thuyết mà chúng sinh lưu truyền được tập hợp lại ở một nơi, nó sẽ hóa thành cơn sóng triều lịch sử của thiên địa, bao la và mạnh mẽ. Tìm mua: Hoàng Đình TiKi Lazada Shopee

Nếu như trên chín tầng trời có Thiên đình thống ngự các đấng tiên thần trong thiên hạ, trong Thiên đình lại có một tấm gương lớn soi rọi khắp nơi trên thế gian thì trong gương sẽ hiện lên hình ảnh vô số sinh linh trong thiên địa không ngừng bước tới đi lui, đó là hình ảnh của bọn họ kể từ khi sinh ra cho tới khi mất đi, kể từ khi còn phàm tục cho tới khi vang danh khắp sơn hà. Nếu thật sự nhìn kỹ thì có lẽ sẽ phát hiện rằng trong số những sinh linh hỗn loạn kia có một ông lão đi khắp thiên địa, dấu chân lão lưu lại khắp nơi, bất kể cho đó là danh sơn đại trạch hay là nơi tà địa hung sát.

Bỗng một ngày, ở phía sau ông lão có thêm một đứa trẻ. Nó đi theo sau lão, dần dần trưởng thành, cuối cùng hai người dừng chân trong một tòa thành rồi chia tay. Ông lão vẫn như trước kia, một thân một mình đi tới khắp nơi trong thiên địa như đang mải mê tìm kiếm thứ gì. Còn đứa trẻ đã trưởng thành kia tựa như giọt nước đã hòa mình vào sông lớn, có lẽ, đôi khi có sóng gió bão bùng nổi lên trong dòng lịch sử cũng chính là do một giọt nước ấy tạo thành...***

Đôi lời từ nhóm dịch:

Tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm có lẽ không còn xa lạ với các đồng đạo chuyên "cày" convert qua những bộ truyện Tiên hiệp cổ điển mang hơi hướng mông lung, mờ ảo xen lẫn chút bi thương và bí ẩn như Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung, Chúng Diệu Chi Môn v.v... Hoàng Đình cũng không ngoài số đó, nó như một chốn tĩnh lặng để ta chiêm nghiệm về cái tình, hòa mình vào thiên địa.***

Tháng chạp cuối đông, tuyết bay đầy trời.

Tuyết lớn đã phủ trùm lên cả một dải Thiên La dài hơn trăm dặm, cây lớn bị tuyết đọng gãy cành, suối đóng thành băng. Núi Thiên La là tên gọi chung cho một vùng núi non lớn nhỏ hơn ngàn ngọn như sao giăng, ngọn trung tâm là nơi Thiên La môn tu hành huyền môn đại đạo. Tính trong toàn bộ thiên địa, Thiên La Môn là một môn phái nhỏ, nhưng trong phương viên ngàn dặm thì đây là môn phái hàng đầu, đã có lịch sử hơn ba trăm năm.

Lúc lập phái, Thiên La tổ sư đã lấy kiếm dẹp yên yêu linh khắp núi, chấn nhiếp ngàn dặm, được tôn làm Thiên La Tiên Quân. Nhưng bởi tiên đạo khó cầu, tuy pháp lực cao cường, đạo hạnh cao thâm nhưng cuối cùng Thiên La Tiên Quân vẫn không thoát khỏi luân hồi. Ông đã tọa hóa trong núi từ trăm năm trước.

Hơn trăm năm trôi qua, Thiên La Môn không những không còn uy thế như hồi Thiên La Tiên Quân còn sống, mà ngay cả sự trầm tĩnh an tâm tu đạo, một lòng cầu trường sinh cũng gần như đã mất.

Cuối đông giá lạnh, vào lúc nửa đêm.

Vài tia sáng yếu ớt chiếu qua khe cửa Tàng Kinh các, nơi trọng địa Thiên La Môn, lộ rõ vẻ cô tịch trong trời tuyết yên tĩnh lạnh lẽo này.

Từ cửa các đi vào, bên phải là một cái bàn gỗ dài cũ kỹ, giữa bàn có một ngọn đèn xám, bên cạnh ngọn đèn là một thanh trường kiếm vỏ gỗ bình thường đặt nằm ngang. Một thanh niên đang cúi đầu chăm chú đọc một quyển sách lụa.

Dưới ánh đèn yếu ớt có thể thấy được trong phòng này ngoại trừ mấy hàng giá sách và sách thì chỉ có một bàn, một ghế dựa, một đèn, một người, toát ra cảm giác cô tịch lạnh lẽo.

Chỉ có người của Thiên La môn mới biết, trông coi Tàng Kinh các là một việc cực kỳ kham khổ và buồn chán, bởi vì sau khi nhận trách nhiệm sẽ không thể tự ý rời đi, dẫu ăn hay ngủ cũng đều ở trong Tàng Kinh các.

Người thanh niên này tên là Trần Cảnh, hắn gia nhập Thiên La môn đã được ba năm. Lúc hắn nhập môn cũng là lúc trời đông giá rét, tuyết lớn cũng bay đầy trời như bây giờ. Hắn được đệ tử duy nhất của chưởng môn tiền nhiệm là Diệp Thanh Tuyết đưa về núi Thiên La, sau đó được chưởng môn thu làm đệ tử. Tuy tính là đệ tử của chưởng môn nhưng lại chưa từng gặp mặt người, ngay cả phương pháp luyện khí của Thiên La môn cũng do sư tỷ Diệp Thanh Tuyết truyền thụ. Cho dù là như thế nhưng những đệ tử nhập môn lâu hơn cũng không có một ai khinh khi hay vô lễ với hắn.

Không thể ngờ rằng khi hắn vừa mới học được phương pháp luyện khí của Thiên La Môn thì môn chủ Thiên La môn là Đạo Trùng chân nhân lại đột nhiên tọa hóa. Hắn lập tức cảm nhận được sự biến hóa cực lớn trong thái độ của các đệ tử khác, vừa lúc Tàng Kinh Các thiếu một gã đệ tử trông coi, gã bèn xin nhận việc này, môn chủ đương nhiệm Giang Lưu Vân cũng chỉ động viên vài câu rồi chấp nhận. Hắn thủ hộ nơi này đã gần ba năm rồi.

"Cốc cốc cốc..."

Tiếng gõ cửa với nhịp điệu không nhanh không chậm vang lên. Nó thể hiện sự trầm ổn của người gõ cửa, không nóng vội, không gấp gáp.

Trần Cảnh khẽ cau mày, nhẹ nhàng cầm thanh kiếm dựng vào góc khuất của chân bàn. Hắn không lập tức đứng dậy mà mở miệng hỏi:

- Ai đó?

- Trần Cảnh sư đệ, là ta, Huyền Đồng đây.

Từ ngoài cửa truyền vào một giọng nói điềm đạm. Giọng cũng như tên, rất điềm đạm.

- A, Huyền Đồng sư huynh đó ư!?

Trần Cảnh đáp rồi đứng dậy đi ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một công tử mặc áo gấm, nhác trông ấm áp như ngọc. Hắn tên Tôn Huyền Đồng, là đệ tử thân truyền thứ ba của môn chủ đương nhiệm Giang Lưu Vân. Chỉ là bây giờ đã vào dịp cuối năm, đệ tử đại gia tộc như y đáng lẽ là đã sớm về nhà, sao lại tìm đến mình lúc đêm hôm khuya khoắt?! Trần Cảnh lấy làm khó hiểu nhưng vẫn mỉm cười đón Tôn Huyền Đồng vào bên trong, hắn đi phía sau Tôn Huyền Đồng, vừa đi vừa nói:

- Sư đệ lo việc trà nước đang không ở đây, trong phòng không trà, mong sư huynh thứ lỗi.

- Ha ha, không sao, sư đệ trông coi Kinh các đúng là khổ cực, đợi lúc ta trở lại sẽ kêu người đưa trà ngon tới, mong sư đệ đừng cự tuyệt.

Tôn Huyền Đồng chắp tay đứng, y liếc mắt nhìn quanh Tàng Kinh các rồi nói một cách ôn hòa. Từ thái độ nói chuyện của y có thể thấy hiển nhiên lời nói của y có trọng lượng trong nhà, chiêu thi ân thi huệ này dùng cực kỳ tự nhiên.

Trần Cảnh cười nói:

- Đa tạ sư huynh quan tâm.

- Ha ha, sư đệ khách sáo rồi, nói ra thì có rất nhiều sư huynh đệ ước ao công việc của sư đệ đấy.

Trần Cảnh chỉ cười cười chứ không nói gì.

Tôn Huyền Đồng nói thêm:

- Không ai quản thúc, lại có thể thoải mái đọc kinh thư trong các, tuy cuộc sống vắng lặng nhưng với những người tu hành như bọn ta mà nói thì đó không hẳn là một chuyện không tốt.

- Ha ha, sư huynh nói giỡn rồi, huynh là đệ tử thân truyền của môn chủ tất rõ hơn đệ chuyện tu hành pháp thuật không cần đa mà cần tinh. Nếu tâm cảnh không đủ, đọc càng nhiều pháp chú, càng nhiều kinh thư lại càng vô ích.

Hắn dừng một chút rồi hỏi:

- Không biết có chuyện gì mà sư huynh tới muộn như thế?

Trần Cảnh đi vòng qua người Tôn Huyền Đồng tới cạnh chiếc ghế ngồi lúc trước.

- Sư đệ nói rất đúng, pháp thuật cần tinh mà không cần đa. Ài, chỉ là một tiểu muội trong nhà gần đây say mê pháp thuật, tháng trước ta về nhà bị nó bám riết nên đành đáp ứng lúc hạ sơn sẽ mang về một quyển pháp chú cho nó mượn. Ha ha, sư đệ yên tâm, chỉ mượn ba tháng là trả, không biết sư đệ có thể giúp đỡ một chút được không?

Lời nói thái độ của Tôn Huyền Đồng vẫn ôn hòa, miệng mỉm cười, mắt nhìn thẳng vào mắt Trần Cảnh.

Trần Cảnh khẽ giật mình, thầm nghĩ: "Với thân phận của y thì nếu xin linh phù mượn sách tuyệt không khó, sao lại phải đêm hôm khuya khoắt tới tìm ta cơ chứ?"

Trong lòng nghĩ vậy, hắn tỏ vẻ khó xử nói:

- Sư huynh, có lẽ huynh không biết, lúc đệ nhận trông coi Tàng Kinh các đã được chưởng môn nhắc nhở, nếu tự ý cho mượn kinh thư đem ra ngoài mà bị phát hiện thì cả hai sẽ bị phế pháp lực, trục xuất khỏi sơn môn.

- Ha ha, sư đệ đừng lo, đệ không nói, huynh cũng không nói thì tự nhiên không ai biết, dù cho có người đã biết ta cũng có thể bảo hộ được cho sư đệ, sư đệ cứ yên tâm.

Tôn Huyền Đồng khẳng định xong, lập tức hiển lộ vẻ bề trên đảm đương trách nhiệm.

Đa số người tu hành trong Thiên La môn là đệ tử các danh môn phú quý trong các thành ở ngàn dặm xung quanh. Bọn họ không lấy đạo trường sinh làm mục tiêu mà chỉ muốn học pháp thuật hay rồi trở về trần thế hưởng phú quý.

Trần Cảnh mỉm cười, nghênh đón ánh mắt Tôn Huyền Đồng rồi nói:

- Sư huynh chớ trách, đó là chức trách của sư đệ, thực sự không thể đáp ứng.

- Tốt tốt...

Tôn Huyền Đồng khe khẽ vỗ tay, vừa cười nhẹ vừa nói:

- Sư đệ có trách nhiệm như vậy đích xác không sai. Nhưng mà, đệ với huynh đều là kẻ tu hành, không phải là những người chức tước trong thành trì ở nhân gian. Cái chúng ta tu chính là đạo, vậy cũng không nên tư duy bó buộc như đám Nho môn trần thế. Ha, đột nhiên mới nhớ, tháng trước về nhà phát hiện một chuyện hay, muốn kể cho sư đệ nghe một chút.

Trần Cảnh nhìn Tôn Huyền Đồng chắp tay thả bộ bước đứng ở cạnh cửa nhìn bầu trời, âm thầm cảnh giác nói:

- Thỉnh sư huynh dạy bảo.

- Tháng trước quay về Bá Lăng, ta ngẫu nhiên nghe được chuyện ba năm trước đây ở thành tây từng xảy ra một vụ án mạng.

Tôn Huyền Đồng quay đầu lại, vừa nói vừa nhìn Trần Cảnh.

Trần Cảnh thì hơi cúi đầu lắng nghe, dưới ánh đèn mờ không thể thấy rõ sắc mặt hắn.

Tôn Huyền Đồng tiếp tục:

- Một tú tài giết ba danh môn đệ tử nơi thanh lâu, việc này lúc đó chấn động toàn thành, đáng tiếc lúc đó ta ở trong núi, mãi ba năm sau mới biết được. Nói cũng khéo, kẻ sát nhân kia cũng tên là Trần Cảnh, y như sư đệ.

- Ha ha, thật là thú vị, không ngờ lại trùng tên trùng họ với đệ.

Trần Cảnh ngẩng đầu lên vẻ mặt tự nhiên nói:

- Chỉ là không biết ảnh của kẻ sát nhân giống đệ hay không?

Nơi hắn đứng chính chỗ mới vừa rồi ngồi đọc sách, cổ tay buông xuống vừa khéo được bàn che, nếu có người phía sau hắn thì có thể thấy ngón tay buông dưới mặt bàn đang như có như không đụng vào thanh trường kiếm dài ba thước trong bóng tối.

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Hoàng Đình PDF của tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Chúng Ta (Tân Di Ổ)
Theo bạn, thời gian dành cho một cuộc tình là bao lâu? 1 năm - là thời gian tình yêu đẹp nhất, là những vị ngọt nếm rõ trên đàu môi mỗi chúng ta. 5 năm - là thời gian tình yêu thử thách nhất, là những vị đắng, chat và cái mằm mặn của nước mắt ai rơi. 10 năm - là những khoảng thăng trầm mỗi người tĩnh lại sau nhưng biến cố cuộc đời. Có thể ly, hợp cũng có thể vẫn bên nhau như lúc bắt đầu. Vậy tình yêu hai mươi tám năm gọi là gì? Cái tên nào mới có thể hợp được với nó? Tìm mua: Chúng Ta TiKi Lazada Shopee “ Điều em có thể cho anh, chính là ký ức hai mươi tám năm chúng ta quen biết nhau”. Kỳ Thiện và Chu Toản sinh ra chỉ hơn kém nhau đúng một ngày, từ bé đã được người lớn hai bên xem nhau là “ tiểu oan gia”, gần như mọi người đều cho rằng, sớm muộn họ cũng sẽ ở bên nhau thôi. Nhưng nào ngờ, họ lại giữa được mối quan hệ bạn nối khố thân thiết này suốt hai mươi tám từ lúc còn nằm trong nôi đến hiện tại. Đối với Kỳ Thiện, Chu Toàn giống như một con diều vậy. Anh cao ngạo, rực rỡ đến lóa mắt bay lượn trên trời hè. Trời sinh ra anh tiêu dao, tự tại. Còn cô nắm sợ dây diều đó trong tay nhưng dù diều có đẹp đến nhường nào, bay cao đến đâu, người người có trầm trồ ngước nhìn thì có tích gì? Gió thổi về phía nào, anh sẽ bay theo về phía đó dù cô có cầm thì cũng chẳng thể kéo anh về hướng mình. Thứ duy nhất cô có chính là sợ dây kia diều mà thôi. Điều mà Kỳ Thiện thật sự muốn là một người bạn đời ổn định, một tình yêu nương tựa vào nhau. Cô tốn bao nhiêu thời gian để trao trái tim cho một người, thì cũng tốn từng ấy thời gian để lấy lại nó. Cô nghĩ, đã hai mười tám năm rồi, cô hẳn có thể miễn dịch với người đàn ông tên “Chu Toản”. Nhưng hóa ra “miễn dịch” lại chính là từng “trúng đôc”, chỉ là may chưa chết mà thôi. Từ đó, lòng cô trở nên vô tư, tầm mắt trở nên rộng mở hơn. Câu hỏi vẫn luôn canh cánh nơi đáy lòng cô, hãy cứ để thời gian trả lời! *** Chu Toán, Cậu còn nhớ, tôi từng hỏi cậu xem tôi là gì của cậu không? Lúc đó tôi thực sự rất muốn biết câu trả lời, nhưng bây giờ thì không cần nữa. Tôi của năm 18 tuổi ấy, hoang mang mờ mịt với mối quan hệ của chúng ta mới hỏi ra một câu ngu ngốc như vậy. Tôi của hôm nay đã 28 tuổi, vẫn không có cách nào thoát khỏi mối ràng buộc với cậu, nhưng tôi thoát khỏi chính mình. Chúng ta sinh cách nhau một ngày, uống chung bầu sữa mẹ, hai nhà thân nhau còn hơn cả ruột thịt, nhưng như vậy thì sao? Hoàn cảnh tạo nên tính cách, tôi biết. Bố mẹ tôi bình bình đạm đạm yên ổn qua ngày, thế nên tôi cũng muốn được giống như họ vậy, có một tình yêu bình dị, với cậu. Tôi nhận ra điều này từ những ngày bắt đầu có sự hiểu biết về giới tính. Xung quanh tôi toàn là cậu và dấu vết của cậu. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ tồn tại một tình bạn thuần khiết giữa nam và nữ, chỉ là vấn đề thời gian, xem ai sẽ là người phá vỡ vách ngăn mỏng manh mang tên “bạn thân" này trước mà thôi. Tôi đã từng thích cậu, chính vì vậy cũng từng mong cậu cũng sẽ thích tôi. Tuy tôi biết trong lòng cậu có tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy không an toàn. Vậy, cậu có thể buông tay tôi không? Để tôi đi tìm một nơi gửi gắm khác, có thể người ta không thân với tôi như cậu, không quan trọng bằng cậu trong lòng tôi, nhưng ít ra, khiến tôi bớt sợ hãi. Được không, Chu Toán? … Kỳ Thiện, Cậu đừng nằm mơ! ***Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Tân Di Ổ":Anh Có Thích Nước Mỹ KhôngÁnh Trăng Không Hiểu Lòng TôiBình Minh Và Hoàng HônCho Anh Nhìn Về Em - Tập 1Cho Anh Nhìn Về Em - Tập 2Chúng TaHóa Ra Anh Vẫn Ở ĐâyPhù Thế Phù ThànhTháng Ngày Ước HẹnAnh Sẽ Đợi Em Trong Hồi ỨcĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Chúng Ta PDF của tác giả Tân Di Ổ nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Chúng Ta (Tân Di Ổ)
Theo bạn, thời gian dành cho một cuộc tình là bao lâu? 1 năm - là thời gian tình yêu đẹp nhất, là những vị ngọt nếm rõ trên đàu môi mỗi chúng ta. 5 năm - là thời gian tình yêu thử thách nhất, là những vị đắng, chat và cái mằm mặn của nước mắt ai rơi. 10 năm - là những khoảng thăng trầm mỗi người tĩnh lại sau nhưng biến cố cuộc đời. Có thể ly, hợp cũng có thể vẫn bên nhau như lúc bắt đầu. Vậy tình yêu hai mươi tám năm gọi là gì? Cái tên nào mới có thể hợp được với nó? Tìm mua: Chúng Ta TiKi Lazada Shopee “ Điều em có thể cho anh, chính là ký ức hai mươi tám năm chúng ta quen biết nhau”. Kỳ Thiện và Chu Toản sinh ra chỉ hơn kém nhau đúng một ngày, từ bé đã được người lớn hai bên xem nhau là “ tiểu oan gia”, gần như mọi người đều cho rằng, sớm muộn họ cũng sẽ ở bên nhau thôi. Nhưng nào ngờ, họ lại giữa được mối quan hệ bạn nối khố thân thiết này suốt hai mươi tám từ lúc còn nằm trong nôi đến hiện tại. Đối với Kỳ Thiện, Chu Toàn giống như một con diều vậy. Anh cao ngạo, rực rỡ đến lóa mắt bay lượn trên trời hè. Trời sinh ra anh tiêu dao, tự tại. Còn cô nắm sợ dây diều đó trong tay nhưng dù diều có đẹp đến nhường nào, bay cao đến đâu, người người có trầm trồ ngước nhìn thì có tích gì? Gió thổi về phía nào, anh sẽ bay theo về phía đó dù cô có cầm thì cũng chẳng thể kéo anh về hướng mình. Thứ duy nhất cô có chính là sợ dây kia diều mà thôi. Điều mà Kỳ Thiện thật sự muốn là một người bạn đời ổn định, một tình yêu nương tựa vào nhau. Cô tốn bao nhiêu thời gian để trao trái tim cho một người, thì cũng tốn từng ấy thời gian để lấy lại nó. Cô nghĩ, đã hai mười tám năm rồi, cô hẳn có thể miễn dịch với người đàn ông tên “Chu Toản”. Nhưng hóa ra “miễn dịch” lại chính là từng “trúng đôc”, chỉ là may chưa chết mà thôi. Từ đó, lòng cô trở nên vô tư, tầm mắt trở nên rộng mở hơn. Câu hỏi vẫn luôn canh cánh nơi đáy lòng cô, hãy cứ để thời gian trả lời! *** Chu Toán, Cậu còn nhớ, tôi từng hỏi cậu xem tôi là gì của cậu không? Lúc đó tôi thực sự rất muốn biết câu trả lời, nhưng bây giờ thì không cần nữa. Tôi của năm 18 tuổi ấy, hoang mang mờ mịt với mối quan hệ của chúng ta mới hỏi ra một câu ngu ngốc như vậy. Tôi của hôm nay đã 28 tuổi, vẫn không có cách nào thoát khỏi mối ràng buộc với cậu, nhưng tôi thoát khỏi chính mình. Chúng ta sinh cách nhau một ngày, uống chung bầu sữa mẹ, hai nhà thân nhau còn hơn cả ruột thịt, nhưng như vậy thì sao? Hoàn cảnh tạo nên tính cách, tôi biết. Bố mẹ tôi bình bình đạm đạm yên ổn qua ngày, thế nên tôi cũng muốn được giống như họ vậy, có một tình yêu bình dị, với cậu. Tôi nhận ra điều này từ những ngày bắt đầu có sự hiểu biết về giới tính. Xung quanh tôi toàn là cậu và dấu vết của cậu. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ tồn tại một tình bạn thuần khiết giữa nam và nữ, chỉ là vấn đề thời gian, xem ai sẽ là người phá vỡ vách ngăn mỏng manh mang tên “bạn thân" này trước mà thôi. Tôi đã từng thích cậu, chính vì vậy cũng từng mong cậu cũng sẽ thích tôi. Tuy tôi biết trong lòng cậu có tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy không an toàn. Vậy, cậu có thể buông tay tôi không? Để tôi đi tìm một nơi gửi gắm khác, có thể người ta không thân với tôi như cậu, không quan trọng bằng cậu trong lòng tôi, nhưng ít ra, khiến tôi bớt sợ hãi. Được không, Chu Toán? … Kỳ Thiện, Cậu đừng nằm mơ! ***Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Tân Di Ổ":Anh Có Thích Nước Mỹ KhôngÁnh Trăng Không Hiểu Lòng TôiBình Minh Và Hoàng HônCho Anh Nhìn Về Em - Tập 1Cho Anh Nhìn Về Em - Tập 2Chúng TaHóa Ra Anh Vẫn Ở ĐâyPhù Thế Phù ThànhTháng Ngày Ước HẹnAnh Sẽ Đợi Em Trong Hồi ỨcĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Chúng Ta PDF của tác giả Tân Di Ổ nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Chúng Mình Lấy Nhau Đi (Ức Cẩm)
"Trên đời này xu hướng giới tính thì ít nhưng tình yêu thì có vô số khả năng. Cứ hối hả đi tìm, quay đầu lại...chính người đó mới là người vừa vặn với bạn nhất!" Cứ vội vã hối hả cho rằng phía trước sẽ có người cả đời này mình chờ đợi rồi chợt quên mất bên cạnh đã luôn có một người luôn song hành. Chúng Mình Lấy Nhau Đi là câu chuyện xoay quanh bộ ba tam giác tình yêu Cao Vũ - Triệu Noãn Noãn - Tô Xán Xán. Góc tam giác đầu tiên là giữa Cao Vũ và Triệu Noãn Noãn, giữa họ tồn tại một tình yêu không phân biệt giới tính, một kiểu tình yêu tuy không còn gây bất ngờ trong thế hệ những con người trẻ tuổi, nhưng vẫn là cái đích ngăn cấm của nhiều bậc phụ huynh. Dù dùng danh nghĩa bạn thân để ở chung, nhưng tình cảm của hai anh chàng nổi bật, thành đạt và đẹp đẽ không hề đem đến sự phản cảm. Với Cao Vũ, anh có thể hy sinh tình yêu của bản thân mình nếu điều đó khiến người anh quan tâm đau khổ và khó xử. Còn với Triệu Noãn Noãn thì sao? Cuộc đời, tình cảm và cả những bí mật của anh sẽ thế nào khi cô bé hàng xóm Tô Xán Xán vô tình bước chân vào? Về góc tam giác thứ hai là giữa Tô Xán Xán và Triệu Noãn Noãn, có lẽ phải dùng cụm từ "muôn màu" để hình dung mối quan hệ giữa hai người họ. Anh là anh trai nhà hàng xóm, vừa giàu có, vừa dịu dàng, điểm trừ duy nhất của anh trong mắt cô chính là anh không thích phụ nữ. Nhưng có hề gì, đó chính là điểm mấu chốt đảm bảo an toàn cho hôn nhân giữa hai người. Mà tại sao họ lại cưới nhau ấy hả? Tất nhiên không xuất phát từ tình yêu nhưng ai nói họ không vui vẻ với lựa chọn của mình nào? Nhưng với cuộc hôn nhân chỉ trên giấy tờ, sự hòa hảo ban đầu ấy liệu có thể duy trì bao lâu? Đã vậy xung quanh hai người còn biết bao ràng buộc, trách nhiệm và tình cảm với những người khác. Góc tam giác cuối cùng trong câu chuyện trên phải lần nữa quay lại Cao Vũ - một anh chàng tinh quái, lắm trò, tuy xấu tính nhưng không hề xấu bụng. Cao Vũ đã từng nghĩ rằng nếu anh thành công quyến rũ được Xán Xán - cô gái xấu xí trong mắt anh thì cũng coi như lấy được tấm vé bảo đảm cho tình yêu của mình. Nhưng khi kế hoạch tình yêu giả dối ấy thành công, trái tim cả hai có còn nguyên vẹn để tiếp tục một mối tình tay ba như trước. Bởi tình yêu ngay ban đầu đã không chấp nhận mang ra chia sẻ. Tìm mua: Chúng Mình Lấy Nhau Đi TiKi Lazada Shopee Vậy liệu cuối cùng, ai sẽ hạnh phúc, hạt giống tình yêu nào sẽ đâm chồi và nở rộ? Bông hoa tình yêu nào dành cho cả ba người Cao Vũ, Noãn Noãn và Xán Xán? Có lựa chọn cái tốt nhất và cái phù hợp nhất, họ sẽ chọn cái nào? Lời giải đáp còn đang chờ các bạn khám phá trong tác phẩm mới nhất của Ức Cẩm "Chúng Mình Lấy Nhau Đi". *** Về phần Xán Xán, hôn lễ này quả là quá đột ngột, đột ngột đến đơn giản, cứ như một giấc mộng. Khi hai người tay trong tay cùng nhau bước ra, hai bên lối đi đã rất đông họ hàng bạn bè mọi người đều ríu rít nở nụ cười chúc phúc. - Xán Xán! - Nhan Như Ngọc mặc áo dân tộc đỏ chóe xông đến, áo lụa đỏ thêu hoa mẫu đơn xanh, hoa nở rực rỡ cực kỳ bắt mắt. Nhan Như Ngọc xông tới trước mặt cô, lập tức vỗ vai bạn đánh bộp: - Xán xản, cậu quá chểnh mảng đấy! Cú vỗ này quá mạnh khiến Xán Xán suýt ói ra máu: - Như Ngọc, cậu làm gì thế? - Khai thực ra, chiêu này cậu thực hiện lúc nào vậy? Cậu cứ lo tớ không tìm được bạn trai, kết quả tớ phải chịu cậu còi to cho vượt rồi… - Hứ! - Xán Xán vội vã bịt miệng bạn - Đừng để bố mẹ nghe thấy. Có sao đâu! - Nhan Như Ngọc vô tư lự nhún vai - Dù sao cũng trả lại sự trong trắng cho cậu rồi. Trả lại sự trong trắng? Vừa nghe thấy từ này, Xán Xán đã hốt hoảng, không kìm nổi quay đầu nhìn Triệu Noãn Noãn. Anh đang nhìn cô cười mỉm trong lòng ấm áp vô cùng, ngọt ngào khôn xiế.t - Úi chà, lại còn lén đánh mắt cho nhau nữa! - Nhan Như Ngọc đứng bên cạnh chọc ngoáy. Xán Xán má ửng hổng: - Nói gì cơ… - Bỗng cô ý thức được điều gì, ngẩng đầu nhìn Nhan Như Ngọc - Như Ngọc, hôm nay cậu tới làm gì? Tới làm gì? Nhan Như Ngọc sững sờ: - Cậu không biết à? Tớ đến làm phù dâu cho cậu đấy! Phù dâu! - Thế phù rể là… - Tim Xán Xán chợt nảy lên một linh cảm không lành. - Phù rể hả? - Nhan Như Ngọc e lệ cúi đầu, nhìn Xán Xán chớp chớp mắt. Chẳng phải là… anh thân yêu của nhà tớ.. Trong vô số mối lo, Xán Xán chầm chậm đưa mắt nhìn vê’ phía không xa…Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Ức Cẩm":Chàng Trai Trong Hoa Hướng DươngChạy TìnhChúng Mình Lấy Nhau ĐiCó Cần Lấy Chồng Không?Độc Dược Phòng Bán VéNày, Buông Cô Ấy Ra!Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Chúng Mình Lấy Nhau Đi PDF của tác giả Ức Cẩm nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Chúc Mừng Sinh Nhật (Điệp Chi Linh)
Tầm Mộng giải tán làm các fan hâm mộ vô cùng đau lòng. Nhiều năm trôi qua, tại tuần diễn cả nước của Lưu Tầm, Dương Trần ngồi xem hắn biểu diễn. Tề Việt bị đuổi học, trong lúc quay phim Dư Phi lại ngoài ý muốn bị thương Rốt cuộc năm đó giải tán là vì nguyên nhân gì? Mà bốn người tình như thủ túc, tình yêu thâm sâu ngày xưa lại trở thành như vậy…***Mùa hè năm 2008, buổi nhạc hội của hắn rốt cuộc cũng diễn ra tại thành phố của tôi. Tìm mua: Chúc Mừng Sinh Nhật TiKi Lazada Shopee Thành phố không lớn, chỉ có một quảng trường, lại dán đầy áp-phích buổi biểu diễn.Tôi đứng dưới tấm áp-phích, nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ được phóng to của hắn, không biết có phải vì ánh mặt trời chói mắt quá hay chăng, đột nhiên thấy mắt mình nhoi nhói.Về nhà rồi, tôi lại lấy cuốn danh bạ điện thoại trong ngăn bàn, bấm số gọi cho Dư Phi.“Anh Dương Trần, anh tìm em có chuyện gì vậy?” Vừa nghe giọng nói của tôi, cậu ta liền nói một câu như vậy.Lời nói khách khí làm tôi thấy khó chịu, cũng không tiện mở miệng, vì thế ôn tồn nói, “Không có gì, nhớ cậu, nên hỏi thăm cậu vậy mà.”Cậu ấy nói, “Vậy à.” Sau đó, yên lặng thật lâu.Tôi đột nhiên cảm thấy mình thực dối trá.Trước kia lúc còn bên cạnh cậu ấy, mặt đối mặt, gọi điện, nhắn tin, chuyện nhàm chán gì cũng làm, còn bây giờ chỉ khi có việc mới liên lạc.Người vừa đi khỏi trà nguội lạnh, vốn chẳng sai.Tôi ho một tiếng, sau đó bèn mượn cớ.“Bạn của tôi muốn đi xem buổi biểu diễn của Lưu Tầm, có thể giúp tôi xoay một vé được không?”Cậu ta yên lặng một chút.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Điệp Chi Linh":Cho Tôi Một Bát CháoChúc Mừng Sinh NhậtĐiểm Khởi Đầu Hạnh Phúc (Ngoại Truyện Tình Yêu Đau Dạ Dày)Ốc Sên ChạyThành Phố Vô TậnTình Yêu Đau Dạ DàyVăn Sĩ Điên Cuồng Tập 1Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Chúc Mừng Sinh Nhật PDF của tác giả Điệp Chi Linh nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.