Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chuộc Tội

Vương Hải Yến (dịch) Truyện hấp dẫn, bố cục thực sự lạ lẫm với việc tập hợp các các đoạn "hồi ký". _NQK Emily, Sae, Maki, Akiko, Yuka – năm cô bé cùng nhau đến trường chơi bóng chuyền song chỉ có bốn về được nhà, với tư cách là bốn nhân chứng của một vụ giết người tàn nhẫn gây chấn động. Nhưng trở về an toàn không có nghĩa là bình an sống tiếp. Trước bốn lời khai như một: “không nhớ rõ mặt hung thủ”, người mẹ mất con gái đã phẫn nộ gieo vào đầu bốn cô bé lời nguyền rủa độc địa – bước ngoặt lái bốn số phận mới chớm thành hình vào bốn ngã rẽ bất hạnh khác nhau: “Hãy tìm ra hung thủ trước khi quá thời hạn khởi tố. Nếu không làm được điều đó, hãy tìm ra cách chuộc tội khiến tao có thể chấp nhận. Còn nếu không làm được một trong hai điều trên tao sẽ trả thù chúng mày.” “Căng thẳng từng chữ, đồng thời cũng lay động từng dòng… Minato đã khéo léo viết nên một câu chuyện ớn lạnh của bi kịch, tội lỗi và sự chuộc tội.”       - Publishers Weekly *** Kanae Minato là một nhà văn Nhật Bản về viễn tưởng và phim kinh dị. Cô là thành viên của các nhà văn bí ẩn của Nhật Bản và Câu lạc bộ nhà văn bí ẩn Honkaku của Nhật Bản. Tác phẩm: Thú Tội Những Đứa Trẻ Bị Mắc Kẹt Chuộc Tội Tất Cả Vì N Vòng Đu Quay Đêm ,,, *** Gửi cô Asako, Cảm ơn cô vì hôm trước đã tới dự đám cưới của cháu. Suốt buổi lễ, cháu đã luôn lo rằng khi nhìn những người họ hàng cháu rồng rắn kéo nhau từ thị trấn thôn quê đó lên, cô sẽ nhớ lại sự việc khi ấy để rồi cảm thấy không thoải mái. Bởi đám người đó chẳng hề nhận ra cử chỉ và hành động của mình thiếu tế nhị tới chừng nào. Không khí trong lành. Lần đầu tiên cháu nhận ra rằng, ngoại trừ điều đó, thị trấn ấy chẳng còn gì đáng kể là vào khoảng bảy năm trước, khi cháu tốt nghiệp cấp ba và lên Tokyo theo học trường đại học nữ sinh. Bốn năm trời cháu sống trong ký túc xá của trường. Lúc cháu nói với bố mẹ rằng mình muốn lên Tokyo học đại học, bố mẹ cháu đều đồng thanh phản đối. Lỡ con bị kẻ xấu lừa, bắt làm công việc bán thân thì phải làm sao? Rồi bị lôi kéo vào con đường nghiện ngập thì phải làm thế nào? Bố mẹ biết làm gì nếu con bị người ta sát hại? Một người sinh trưởng nơi đô thành như cô Asako đọc đến đây chắc sẽ phì cười mà nghĩ, rốt cuộc bố mẹ cháu nghe thông tin ở đâu mà lại có những lo lắng kỳ cục như vậy nhỉ. Cháu đã mang chương trình yêu thích của bố mẹ ra mà cãi lại, rằng, “Đấy là tại bố mẹ xem chương trình Hai tư giờ ở đô thị lớn nhiều quá đó thôi”, dù thực ra cháu cũng nhiều lần tưởng tượng tới những chuyện đáng sợ như thế rồi. Dẫu vậy, cháu vẫn rất khát khao được lên Tokyo học. “Trên Tokyo có gì hay đâu? Ngành mà con muốn theo học, mấy trường đại học trong tỉnh mình cũng có. Nếu là các trường đó, thì tuy không thể đi về trong ngày, nhưng giá nhà trọ rẻ, gặp chuyện gì cũng có thể về nhà ngay được. Như vậy cả con và bố mẹ đều an tâm.” Bố cháu đã thuyết phục cháu như vậy. “Sao bố mẹ có thể an tâm được? Không phải bố mẹ chính là những người hiểu rõ nhất, rằng khoảng tám năm trở lại đây, con đã sống trong sợ hãi ở thị trấn này như thế nào hay sao?” Thấy cháu nói vậy, bố mẹ không phản đối nữa. Nhưng bố mẹ cháu ra một điều kiện là, khi lên đó thay vì sống một mình ở phòng trọ hay căn hộ chung cư, cháu phải vào sống trong ký túc xá dành cho sinh viên. Cháu không có ý kiến gì về việc đó. Tokyo trong lần đầu tiên cháu tới thăm giống như một thế giới khác. Bên trong nhà ga nơi cháu bước từ tàu điện cao tốc xuống nhìn đâu cũng thấy toàn người với người, đến mức cháu nghĩ số người bên trong nhà ga này có khi còn nhiều hơn cả dân số của thị trấn quê cháu nữa. Điều làm cháu ngạc nhiên hơn nữa là, dù có nhiều người đến vậy, nhưng mọi người vẫn có thể đi lại bình thường mà không hề đụng vào nhau. Ngay cả cháu lúc đó dù đi loạng quạng do mải nhìn bảng hướng dẫn điện tử để lên tàu điện ngầm mà vẫn không đụng phải ai, vẫn có thể suôn sẻ tới được nơi mình muốn tới. Lên được tàu điện ngầm rồi, lại có một chuyện khiến cháu ngạc nhiên hơn nữa. Đó là, những người quanh cháu dù có vẻ đều đi cùng ai đó, nhưng hầu như không ai nói chuyện với ai cả. Thỉnh thoảng cháu có nghe thấy tiếng cười hay tiếng nói chuyện lớn, nhưng đa phần những âm thanh đó đều do người ngoại quốc gây ra. Cho đến hết cấp hai cháu vẫn đi bộ đi học, lên cấp ba thì đi xe đạp nên cho tới lúc đó một năm cháu chỉ đi tàu điện vài lần, ví như những lần tới các trung tâm mua sắm ở thị trấn khác cùng gia đình hay bạn bè. Và trong khoảng một tiếng trên tàu điện trước khi tới nơi ấy, cháu và mọi người trò chuyện không dứt. Chúng mình mua gì bây giờ nhỉ. À tháng sau có một cái sinh nhật đấy, hay mình mua sẵn quà luôn cho tiện. Trưa nay mọi người muốn ăn ở McDonald’s hay KFC?… Cháu tuyệt nhiên không nghĩ mình làm như vậy là thiếu ý thức. Bởi tiếng nói cười vang lên ở khắp mọi nơi trên tàu, và không ai cau mày khó chịu vì chuyện đó cả, nên cháu đã nghĩ cư xử như thế khi ở trên tàu là bình thường. Đột nhiên cháu nghĩ, phải chăng người Tokyo không nhìn thấy những người xung quanh mình? Phải chăng họ không quan tâm gì đến người khác. Miễn là bản thân không thấy phiền, thì người bên cạnh muốn làm gì cũng được? Phải chăng họ không muốn biết tiêu đề cuốn sách mà người ngồi ở ghế đối diện đang đọc? Phải chăng họ không buồn để ý dẫu cho người đứng trước mặt họ có mang một cái túi xách hàng hiệu cao cấp đến đâu? Lúc nhận ra thì cháu đã đang rơi nước mắt rồi. Nhìn một con bé quê mùa với cái túi hành lý lớn đang khóc, hẳn mọi người sẽ hiểu lầm cháu nhớ nhà nên mới vậy. Hơi xấu hổ, cháu vừa quệt nước mắt vừa nhìn quanh, nhưng chẳng có người nào đang nhìn cháu cả. Cháu cảm động vì nơi đây tuyệt vời hơn cả trong tưởng tượng của mình. Lý do cháu muốn đến Tokyo không phải là vì nơi đây có nhiều cửa hàng tráng lệ, hay nhiều chỗ để đi chơi. Cháu chỉ muốn hòa vào đám đông những người không biết về quá khứ của cháu, để xóa đi hình ảnh của mình. Nói chính xác hơn, cháu muốn trốn khỏi đôi mắt của kẻ sát nhân trong vụ án mà cháu là nhân chứng giờ này vẫn đang ung dung ngoài kia. Cháu ở phòng ký túc bốn người. Mọi người đều là dân tỉnh lẻ, ngày đầu tiên tới ở mọi người tự giới thiệu bản thân và thi nhau khoe về những điều đáng tự hào của quê hương mình. Nào là quê họ có món mì Udon ngon, có suối nước nóng, rồi nhà gần nhà tuyển thủ bóng chày nổi tiếng… Ba người còn lại tuy nói là dân tỉnh lẻ, nhưng tên thành phố, thị trấn quê họ thì cháu đều đã nghe qua. Cháu có nói ra tên thị trấn quê cháu, nhưng cả ba người đều không biết nó nằm ở tỉnh nào. Họ hỏi nơi ấy là nơi như thế nào, cháu trả lời, không khí ở đó rất trong lành. Cháu nghĩ nếu là cô Asako, hẳn cô sẽ hiểu rằng, chẳng phải vì nơi đó không có gì đáng tự hào nên cháu mới miễn cưỡng nói một câu chung chung như vậy. Sinh ra và lớn lên ở thị trấn đó, hằng ngày cháu đều hít thở không khí nơi ấy như một lẽ đương nhiên. Cháu nhận ra không khí nơi đó thật trong lành, vào một ngày khi cháu mới lên lớp bốn, mùa xuân năm vụ án đó xảy ra. Trong giờ học môn xã hội, thầy Sawada giáo viên chủ nhiệm đã nói thế này: “Các em đang sống ở vùng quê có khí hậu trong lành nhất Nhật Bản. Các em có biết tại sao thầy có thể nói như vậy không? Những máy móc chính xác được dùng trong các bệnh viện và phòng nghiên cứu phải được chế tạo ở môi trường mà không khí không lẫn bụi bẩn. Vì thế, nhà máy sản xuất những máy móc ấy cũng phải được xây dựng ở nơi có không khí trong lành. Và trong năm nay, nhà máy mới của công ty chế tạo máy Adachi đã được xây dựng ngay tại thị trấn này. Việc nhà máy của công ty sản xuất thiết bị chính xác hàng đầu Nhật Bản được xây dựng ở nơi này chứng tỏ nơi đây đã được chọn là nơi có không khí trong lành nhất Nhật Bản. Các em hãy tự hào vì mình đang được sống trên một vùng đất tuyệt vời như thế nhé.” Sau buổi học, chúng cháu đã hỏi Emily xem điều thầy giáo nói có đúng không. “Tớ cũng từng nghe bố tớ nói như thế.” Mời bạn đón đọc Chuộc Tội của tác giả Minato Kanae.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Doña Bárbara - Rómulo Gallegos
Rómulo Gallegos, tác giả của Doña Bárbara, là nhà viết tiểu thuyết nổi tiếng không những ở Venezuela – Tổ quốc ông – mà cả ở Trung và Nam Mỹ. Người đọc và nhà phê bình ở nhiều nước đều nhiệt liệt hoan nghênh tác phẩm của ông. Sinh năm 1884 và lớn lên trong một gia đình nghèo, Rómulo Gallegos, sau khi học xong trung học, phải đi làm “nghề gõ đầu trẻ” để kiếm sống. Với tư tưởng tiến bộ và nhiệt tình gắn bó với vận mệnh của đất nước, ông tham gia hoạt động chính trị rất sớm chống chế độ quân phiệt, độc tài Gómez đã bán rẻ quyền lợi kinh tế quốc gia cho tư bản nước ngoài và đàn áp tàn bạo nhân dân. Bắt đầu viết văn thật sự khi đã hơn ba mươi lăm tuổi, ông cho xuất bản tác phẩm đầu tay Reinaldo Solar (1920). Ngoài nhiều truyện ngắn, các tác phẩm khác gồm có Cây leo (1925), Doña Bárbara (1929), Canaima (1935), Cantaclaro (1934), Anh da đen khốn khổ (1937), Cũng trên mảnh đất ấy (1943), Cọng rơm trong gió (1952), Nổi loạn (1946). Đấu tranh không mệt mỏi cho tương lai tươi sáng của đất nước bằng cả hành động chính trị và tác phẩm văn học có tính chiến đấu sâu sắc, Rómulo Gallegos được bầu làm tổng thống Venezuela năm 1948, nhưng chẳng bao lâu ông bị các phe phái phản động lật đổ trong một cuộc đảo chính quân sự. Ông mất năm 1960. Đánh giá sáng tác văn học của Rómulo Gallegos, nhân dân nước ông và người đọc nước ngoài đặc biệt ca ngợi tính chiến đấu trong tiểu thuyết của ông nhằm cải tạo xã hội, giải phóng con người, chiến thắng thiên nhiên khắc nghiệt. Nổi bật hơn cả là Doña Bárbara được in lại rất nhiều lần ở Tây bán cầu, được dịch ra nhiều thứ tiếng và xuất bản ở nhiều nước thuộc các lục địa khác. Thảo nguyên bao la của Venezuela ngót sáu mươi năm trước đây, “Những dòng sông rộng không tưới cho đất trồng trọt, cũng không đưa đẩy thuyền bè ngược xuôi”, với những cuộc săn dồn bò hoang, săn cá sấu, bắt ba ba, tìm mật ong, đốt phá đồng cỏ trên phạm vi rộng cũng như những buổi liên hoan nhảy múa vào mùa chia đàn súc vật được miêu tả thật đặc sắc dưới ngòi bút của ông. Con người thảo nguyên cường tráng, chất phác, dũng cảm mà thiên nhiên hoang vu tạo nên và rèn luyện được dựng lên rất sắc sảo trong tác phẩm của ông. Tố cáo chế độ thống trị bất công, lên án bọn cầm quyền tàn bạo, vạch trần bọn ăn cướp Bắc Mỹ vừa trơ trẽn vừa nham hiểm trên đất Venezuela, tác giả tỏ ra là một nhà văn hiện thực sâu sắc, gây ấn tượng mạnh đối với người đọc. Nhưng đấu tranh bằng con đường nào để đất nước ông “sẽ có ngày trù phú và vui tươi” thì Rómulo Gallegos không vạch ra được. Con mụ địa chủ ác bá Doña Bárbara, tham lam cực kỳ, lại tự nguyện từ bỏ trang trại mà nó tạo nên bằng mọi thủ đoạn và đam mê hơn cả tình yêu say đắm, rồi lưu lạc nơi đâu chẳng ai biết nữa. Thằng cướp đất, cướp súc vật Bắc Mỹ cũng tự nguyện rời bỏ cơ ngơi nó chiếm được và đi kiếm ăn nơi khác khi thấy láng giềng của nó giăng dây thép cương quyết bảo vệ đất đai và súc vật của mình. Đó là do ông bị hạn chế trong quan điểm đấu tranh giai cấp gay gắt trong thời đại ngày nay để giải phóng xã hội, cải tạo con người, là ảnh hưởng của chủ nghĩa xã hội không tưởng – những hạn chế rất dễ hiểu vào những năm 1925-1930. Dù sao, với những ưu điểm nổi bật của nó, nhà nghiên cứu văn học Đức Ulrich Leo đã đánh giá Doña Bárbara “là một trong những cuốn tiểu thuyết hay nhất, vừa khỏe khoắn vừa mềm mại, vừa rộng lớn vừa thâm thúy, vừa hùng tráng vừa trữ tình… có thể so sánh với bất kỳ tác phẩm văn học hiện đại nào.” NHÀ XUẤT BẢN TỔNG HỢP PHÚ KHÁNH ... Mời các bạn đón đọc Doña Bárbara của tác giả Aleksandr Isayevich Solzhenitsyn.
Kiếm Sống - Macxim Gorki
Macxim Gorki (1864 – 1934) là nhà văn vĩ đại của giai cấp vô sản, là ngọn cờ đầu của văn học hiện thực xã hội chủ nghĩa. Trong cuộc đời hoạt động văn học gần nửa thế kỷ, ông đã để lại một sự nghiệp chói lọi, một di sản sáng tác khổng lồ, nó là niềm tự hào của nhân dân Nga và của cả loài người tiến bộ. Truyện ngắn Macxim Gorki có sự kết hợp hài hoà yếu tố lãng mạn và hiện thực. Ở đó có sự gắn bó máu thịt của ông với nhân dân và đất nước qua các giai đoạn cách mạng. Trong truyện ngắn Macxim Gorki bộc lộ niềm khao khát tự do và ca ngợi ý chí hào hùng, bất khuất của con người, phơi bày tính chất tàn bạo của chế độ xã hội – chính trị trước cách mạng, cái chế độ giết chết mọi cái có sức sống trong con người; quá trình trăn trở, tự ý thức đầy gian khổ của các tầng lớp “dưới đáy” để vươn tới sự đổi đời; đề cao và thi vị hoá lao động: phê phán lối sống và tâm lý ươn hèn của tầng lớp trí thức tiểu tư sản và tư sản; những truyện ngắn triết lý, những truyện có tính chất tự thuật… Danh tiếng của Gorky như giọng văn học duy nhất từ những tầng lớp đáy xã hội và như một người ủng hộ nhiệt thành cho cuộc cải cách xã hội, chính trị và văn hoá Nga (tới năm 1899, ông công khai liên kết với phong trào Dân chủ xã hội Mác xít) khiến ông trở nên nổi tiếng trong cả giới trí thức và số lượng ngày càng gia tăng các công nhân "có ý thức". Ở trung tâm của mọi tác phẩm của ông là một niềm tin ở giá trị vốn có và khả năng của con người (личность, lichnost'). Ông đưa ra các cá nhân đầy sức sống, nhận thức về phẩm giá tự nhiên của họ, và có cảm hứng từ nhiệt tình và ý chí của họ, những người chống lại các điều kiện sống đang ngày càng tồi tệ đi quanh mình. Tuy nhiên, cả các tác phẩm cũng như những bức thư của ông cho thấy một "con người không ngừng nghỉ" (một người thường xem xét lại mình) đấu tranh để giải quyết những tình cảm về đức tin và thái độ hoài nghi trái ngược bên trong, tình yêu cuộc sống và sự phẫn nỗ với sự tầm thường và nhỏ mọn của thế giới con người. Mời các bạn đón đọc Kiếm Sống của tác giả Macxim Gorki.
Chỉ Là Chuyện Thường Tình - Tâm Văn
Cô bé lọ lem cũng có hoàng tử yêu thương, đóa hoa dại xuân sang cũng sẽ nở. Lần đầu gặp gỡ, cô là cô nữ sinh gày gò xanh xao, chẳng ai chú ý tới, bị người ta lãng quên. Tô Hàng, 14 tuổi, như vầng thái dương, xuất hiện trong cái thế giới ảm đạm của cô, mang đến cho cô những hơi ấm đầu tiên. Rồi cuối cùng mới nhận ra rằng, anh không phải là người thuộc về cô, mà chỉ là người khách qua đường. Lần đầu gặp gỡ, anh là cậu thiếu niên ngỗ ngược lầm lì ít nói, với bảng thành tích gây lộn, trốn học lẫy lừng. Là cô đã nắm lấy tay anh, đem đến cho anh tình bạn và niềm an ủi. Từ đó, hình bóng nhỏ bé và yếu ớt đó nhẹ nhàng xâm chiếm tâm tư anh, kéo dài tới tận 18 năm. Có biết bao mối tình khắc cốt ghi tâm, biết bao thâm tình sâu nặng, lúc đó cũng chỉ là chuyện thường tình. Vận mệnh xoay vòng, trải qua bao thăng trầm, ai mới là người có thể khiến cô sống chết không buông tay? *** Thanh Y bước xuống lầu, trong phòng khách, bố và dì Kiều đang ngồi đối điện, câu được câu chăng, chuyện phiếm với nhau. Từ sau khi Trác Thanh Liên trở về, bố sẵn sàng tâm thái chuẩn bị về hưu, mọi việc lớn nhỏ trong công ty đều giao cho anh lo liệu. “Bố, dì Kiều, chào buổi sáng!”, cô mỉm cười cất tiếng chào. “Con xem xem mấy giờ rồi, vẫn sớm quá nhỉ?”, ánh mắt trách móc của bố lướt một vòng quanh cô con gái, “Trang điểm cầu kỳ thế này, lại định ra ngoài đàn đúm với lũ bạn đầu trâu mặt ngựa hay sao?” Dì Kiều đưa mắt ra hiệu với chồng, mềm mỏng: “Y Y, cơm sáng và cả cơm trưa con đều chưa ăn, nhất định là đói rồi.Trong bếp dì vẫn để phần cơm, để dì đi hâm lại”. Nói rồi, dì toan dợm chân đứng dậy. Bố liền đưa tay ngăn lại: “Chẳng phải đã có thím Trương rồi sao? Những việc thế này đâu cần em phải động tay vào?” "Thím Trương hôm nay xin nghỉ nửa ngày, cháu thím ấy bị ốm”. Nói rồi dì Kiều gạt tay chồng ra, bước vào bếp. Thời buổi này, làm mẹ kế đâu có đễ, người giúp việc cũng khó mướn. ... Mời các bạn đón đọc Chỉ Là Chuyện Thường Tình của tác giả Tâm Văn.
Trường Học Cho Các Bà Vợ - Magdalena Witkiewicz
'Trường học cho các bà vợ' - cuốn sách dạy sex, sự ích kỷ cho phụ nữ. Không chỉ là một tác phẩm văn học, tiểu thuyết của nhà văn Ba Lan có tác dụng như liều thuốc tâm lý, giúp phụ nữ hiểu về bản thân và yêu mình hơn. Jadviga, Julia, Michalina và Marta là bốn phụ nữ khác nhau về độ tuổi, công việc, hoàn cảnh nhưng họ có một điểm chung là đều gặp bi kịch. Julia 30 tuổi, xinh đẹp, vừa ly hôn. Chồng cô đã bị thư ký thâu tóm hoàn toàn. Jadviga ngoài 50 tuổi, là một giáo viên dạy Toán. Chị thường quên hiện thực bằng rượu bởi chồng ngoại tình với hết cô này đến cô khác. Cô gái Michalina trong sáng, thẳng thắn mới 19 tuổi nhưng đã từ bỏ ước mơ nghề nghiệp, gia đình, từ bỏ mọi nhu cầu bản thân chỉ để làm cho người yêu Misiu hài lòng. Thậm chí, người đàn bà có cuộc sống gia đình yên ổn như Marta cũng không phải là không có vấn đề. Mặc dù chồng chị sẵn sàng chăm sóc ba đứa con để chị có kỳ nghỉ dưỡng thì Marta vẫn loay hoay với sự béo phì của mình. Tác giả Magdalena Witkiewicz đã cố tình đặt tên cho tiểu thuyết của mình trùng tên với một tác phẩm kinh điển của Moliere - "Trường học cho các bà vợ". Trong vở kịch, Moliere viết: "Ngọn lửa tinh khiết nhất trong tâm hồn, tôi xin hứa với vẻ đẹp ấy tôi sẽ cưới nàng làm vợ"; thì nữ văn sĩ Ba Lan lại cổ vũ phụ nữ tự giải phóng mình khỏi núi việc nhà, sự lệ thuộc cảm xúc vào chồng, người tình. Không chỉ là một cuốn sách bình quyền như nhiều lời nhận xét, Trường học cho các bà vợ nhắc tới một vấn đề cực kỳ quan trọng: giá trị và sự tôn trọng đối với chính bản thân mỗi người; mà vấn đề ấy thường bị lãng quên trong sự gấp gáp thường nhật. Đọc Trường học cho các bà vợ, độc giả nữ vừa được thưởng thức một tác phẩm văn chương, vừa cùng các nhân vật chạy trốn vào những mong ước, mà thậm chí mỗi người cảm thấy ngượng ngùng khi nói về chúng. Cuộc chạy trốn ấy có phần can đảm, có phần phù phiếm, nhưng đẹp và nên tham dự. Cuốn sách lãng mạn pha chút hài hước này chính là một trường học cho phái đẹp. Câu chuyện dạy cho phụ nữ con đường thoát ra khỏi chính mình bằng những khát khao để có thể trở thành phiên bản tốt hơn của bản thân. Sách cũng bổ ích cho phái mạnh, để họ có thể hiểu đúng hơn, đánh giá đúng hơn về một nửa của mình.  Là một cuốn sách được gắn mác "Chỉ dành cho người lớn", Trường học cho các bà vợ không thiếu các cảnh làm tình. Tuy nhiên, với văn phong nhẹ nhàng, tác giả đã biến tiểu thuyết thành một thiên lãng mạn. Dịch giả Nguyễn Thị Thanh Thư cũng chuyển tải nội dung một cách tinh tế, đặc biệt là với những đoạn nhạy cảm.  *** Thư của tác giả tặng bạn đọc Việt Nam Gdańsk, 17 tháng 12 năm 2013 Các bạn đọc nữ yêu quí, Tôi cười với những đoạn trong “Trường học cho các Bà Vợ” bằng tiếng Việt và tôi chẳng hiểu gì cả. Nhưng tôi hy vọng rằng chị Nguyễn Thị Thanh Thư đã dịch cuốn sách này của tôi một cách hoàn hảo. Và tôi tin tưởng rằng các bạn sẽ tìm thấy ở đây một điều gì đó có thể khích lệ các bạn và giúp các bạn tin rằng tất cả rồi sẽ tốt đẹp. Tôi rất mong cuốn sách của tôi sẽ như một người bạn tốt, tiếp thêm sức mạnh cho các bạn trong những thời điểm khó khăn nhất. Phụ nữ trên toàn thế giới đều có chung những ước mơ và khát vọng. Đơn giản là họ muốn được hạnh phúc. Họ sống ở châu Âu, châu Á hay châu Phi, điều đó không quan trọng - Hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất. Tất cả chúng ta đều muốn sao cho cuộc sống của chúng ta trôi đi thật nhẹ nhàng, chúng ta có thể vượt qua mọi khó khăn để những ước mơ của chúng ta được thực hiện. Đôi khi... Đôi khi cần phải được giúp đỡ phần nào. Đôi khi cần phải tự mình tin tưởng rằng những khát khao của chúng ta sẽ trở thành hiện thực. Cuốn sách này còn là một cuộc chạy trốn vào những mong ước mà thậm chí các bạn cảm thấy ngượng ngùng khi nói về chúng. Có phần can đảm, có phần phù phiếm, nhưng đẹp biết bao... Chúc các bạn thật thành công trong Trường học cho các bà vợ. Các bạn thấy sao? Tôi chờ email của các bạn (tốt nhất là bằng tiếng Anh) magdalena.witkiewicz@ gmail.com và tôi rất mong nhận được những bức hình của các bạn trong khi đọc Trường học cho các bà vợ. Tôi rất hạnh phúc khi sách của tôi được xuất bản tại Việt Nam. MAGDALENA WITKIEWICZ *** Bốn nhân vật chính trong tiểu thuyết là Julia, Jadviga, Michalina và Marta. “Trường học cho các Bà Vợ” là một biệt thự sang trọng nằm tren vùng hồ Mazury đẹp nhất Ba Lan. Một phong cảnh vô cùng lãng mạn. Bốn nhân vật chính sẽ ở đây trong ba tuần trong một khóa học. Đó là những phụ nữ bình thường và muốn thay đổi cuộc sống của mình. Julia, 27 tuổi, đến đây hoàn toàn tình cờ. Cô trúng thưởng khóa học tại trường này trong cuộc bốc thăm ở một buổi gặp mặt của một nhóm bạn thân nhân dịp cô vừa... ly dị. Jadviga, 53 tuổi, vừa “bắt quả tang” ông chồng đi với cô bồ trẻ là hàng xóm của mình. Chị đã quá chán việc phải giả vờ rằng cuộc sống gia đình họ vẫn ổn. Chị không đủ can đảm để bỏ chồng bởi mặc dù ông ta cặp bồ với hết cô này đến cô khác nhưng chị vẫn còn yêu ông ấy. Và chị ước ao sẽ có ngày mình lại có thể thức tỉnh những tình cảm nơi chồng như hồi mình còn trẻ. Chị đã phải bỏ hết số tiền đi vay để theo học khóa học này. Michalina, 19 tuổi, trẻ nhất trong số các học viên, đến trường với sự chấp thuận của người yêu và do người yêu tài trợ. Một cô bé ngây thơ và có phần đơn giản, còn anh kia lại là kẻ ích kỷ trong chuyện chăn gối. Cho nên cô bé luôn nghĩ rằng mình còn quá ít kiến thức về sex. Cô đến trường với hy vọng rằng mình sẽ có thể làm hài lòng người tình của mình. Marta, một bà mẹ ba con, cuối cùng đã quyết định bứt khỏi cuộc sống gia đình để xả hơi chút ít. Chị có vấn đề về cân nặng bởi chị có thú vui ăn uống. Liệu SPA kia có đúng như được quảng cáo hay không? Trường học đối với họ trước hết là một thử thách. Ở đây họ phải đối mặt với chính mình. Chiến thắng tính ngượng ngùng e ngại, thói câu nệ, những rào cản... để hiểu được những cảm nhận nội tâm về hạnh phúc và sự hài lòng với chính bản thân mình..., đó là chìa khóa để đến với một cuộc sống tốt đẹp hơn. Cuốn sách viết về chủ yếu về những trải nghiệm của những nhân vật trong “Trường học cho các Bà Vợ”. Bằng ngòi bút đặc biệt tinh tế, tác giả đã cho chúng ta thấy những tình cảm, cảm xúc thường được giấu kín ở đâu đó rất sâu xa trong tâm hồn những người phụ nữ ở những lứa tuổi khác nhau. Hội thoại ngắn gọn, hấp dẫn, những đoạn mô tả giầu sắc thái và thu hút, cốt truyện hấp dẫn và thể hiện cuộc sống thực tế trong một kịch bản đặc biệt. Tác giả đã viết về đề tài tình dục một cách mạnh dạn nhưng không vượt qua ranh giới mong manh giữa sự thô thiển và cái đẹp. Và người đọc cần nhìn thấy phía sau vấn đề tình dục là một thông điệp cương quyết và thông minh, đó là chúng ta, những người phụ nữ không chỉ có nghĩa vụ, mà chúng ta còn có quyền. Chúng ta không chỉ là những cỗ máy chỉ để giặt giũ, nấu nướng và sinh con đẻ cái. Trong mỗi chúng ta tồn tại một người ĐÀN BÀ tinh tế và mong manh. Người ĐÀN BÀ ấy cũng có quyền đòi một chút gì đấy cho bản thân mình ở cuộc sống. Đây là một cuốn sách lãng mạn pha chất hài hước. Là TRƯỜNG HỌC cho tất cả chúng ta, phái đẹp, những người luôn tìm kiếm và sợ hãi con đường thoát ra khỏi chính mình bằng những khát khao để có thể trở thành phiên bản tốt hơn của bản thân. Những bài học ở đây giúp chị em nhận thức đúng hơn những giá trị của mình. “Trường học” này không chỉ “dành cho các bà vợ”, mà nó còn bổ ích cả với đàn ông, những người thuộc về phái mạnh. Để họ hiểu đúng hơn, đánh giá đúng hơn về một nửa của mình, biết họ cần gì và phải làm thế nào để đáp ứng những nhu cầu chính đáng và cơ bản của những người vẫn được gọi là phái yếu. NGUYỄN THỊ THANH THƯ   Mời các bạn đón đọc Trường Học Cho Các Bà Vợ của tác giả Magdalena Witkiewicz.