Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tân Nương Là Nữ Quỷ

Những câu truyện ma về thế giới tâm linh là đề tài được các tác giả khai thác ở nhiều góc độ khác nhau. Thế giới ma quỷ luôn có điều gì đó thu hút người đọc một cách lạ kỳ,đặc biệt là câu chuyện về những Tân Nương Là Nữ Quỷ mà tác giả Độc Hành Nhân giới thiệu dưới đây. Giới thiệu nội dung truyện: Lúc tôi 5 tuổi, có một bà đồng đã từng nói với tôi rằng: "Cô bé này chỉ có một nửa linh hồn, một nữa còn lại đã bị thất lạc. Trước khi về được nhà chồng, nhất định phải cẩn thận. Nếu không...e là nửa linh hồn này cũng bị người ta lấy mất!" Ảnh hậu Ninh Phồn Di với tính tình vô cùng đắc tội người khác, cô ngoài người bạn trai là bác sĩ pháp y ra thì còn lại chính là khối tài sản kếch xù. Sau khi cãi nhau với người cha và mẹ kế ở Pháp, cô bèn chi ra một đống tiền mua lại một căn nhà hoài cổ tứ hợp viện ở thành phố Trùng Khánh. Trên chuyến bay lúc nửa đêm quay về Trung Quốc, cô nằm mơ nghe thấy một giọng nói kì quái, sau đó ở viện pháp y gặp một chiếc băng cát xét cũ phát bài hát kỳ quặc. Sau khi dọn về căn nhà tứ hợp viện đó, một loạt những chuyện ma quái xảy ra. Lúc đã không còn chịu đựng nổi nữa, cô quyết định đào sâu quá khứ, vén lên tấm màn rùng rợn, sự thật vì bộ giá y kia. *** “Tôi đồng ý!” Ba chữ ấy thốt ra khỏi miệng tôi trong sự tan nát cõi lòng. Lai sinh, tôi được sống trong nhung lụa, có tiền có quyền. Vì vậy mà tôi đâu thể mặc cho họ chết đi. Tình yêu ư? Trái tim tôi vỡ tan rồi. Liệu Cảnh Dã kiếp này có còn giúp tôi lai sinh ở kiếp sau hay không. Hay anh ấy từ đây sống trong cô độc một mình mãi mãi, khép mình trong tội lỗi và bi thương. Cô ta cất một tràng cười đắc thắng rồi nói: “Ta không thể chiếm giữ thân xác của ngươi lâu được. Nếu ngươi muốn cứu gia đình mình, hãy phối hợp với ta.” Cô ta ném xuống cho tôi một tấm da người có khắc chữ, tôi đọc nó mà lệ rơi nhoè cả mắt. Tôi cắn môi, cắn đếm mức chảy máu, máu tanh hoà quyện với nước mưa chảy vào trong miệng tôi. Sau khi được cô ta thả ra, tôi đưa ba người họ về lại khách sạn. Họ đều mệt nhoài ngủ li bì, còn riêng tôi trải qua một đêm thức trắng. Thời hạn đã đến, 9 giờ sáng hôm sau tôi cùng cô ta đến căn hộ của Cảnh Dã. Anh ấy cũng giống như đã một đêm không ngủ rồi, anh ấy phờ phạt như người bệnh nặng. Không biết anh ấy có biết được điều gì không, chỉ là trông thấy tôi, anh ấy vươn tay quàng qua cổ tôi giữ lại, sau đó phủ lên môi tôi một nụ hôn. Nụ hôn ấy rất nhẹ nhàng, nó không giống như là hôn, mà chỉ là một sự hỏi thăm. Tôi nghe một giọt lệ ấm nóng rơi xuống vươn trên môi mình, là nước mắt của Cảnh Dã, tại sao anh ấy lại khóc? Tôi lấy con dao trong túi quần ra, run rẩy đâm anh ấy một cái. Cảnh Dã dừng lại, anh không hoảng loạn, không bất ngờ mà chỉ từ tốn thả tôi ra. Anh ấy không nhìn vết đâm dưới bụng mà chỉ lẳng lặng nhìn tôi, trong đôi mắt ấy chứa đầy buồn thương, oán giận. “Cảnh Dã, xin lỗi anh!” Tôi không nói thành lời, chỉ nghèn nghẹn câu ấy trong cổ họng. Con dao đó là cô ta đưa cho tôi, nó được làm bằng xương con quái vật nào đó. Theo lời cô ta, nó không hề gì với Cảnh Dã, chỉ là hút mất chút pháp lực của anh mà thôi. Cô ta xuất hiện, trong cái hình dạng đàng hoàn và rõ ràng. Cảnh Dã đảo mắt nhìn cô ta, không rõ là vui hay buồn. Cô ta nhìn tôi rồi nhìn Cảnh Dã, đắc ý nói: “Thanh Phù, linh hồn yếu đuối phản bội ngươi rồi. Cô ta vì gia đình mình mà bán đứng ngươi, đâm ngươi một dao theo ý của ta. Ngươi biết con dao đó là gì mà, phải không?” Tôi run rẩy nhìn Cảnh Dã, lông mày anh ấy hơi nhếch lên, điều đó chứng tỏ con dao đó không hề tầm thường. Tôi bị cô ta lừa rồi, thì ra tôi vẫn là ngu ngốc như vậy. Cô ta lại tiếp tục nói: “Nhưng ta có thuốc giải, nếu như ngươi đâm cô ta, ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi. Nếu không, lần này ngươi không xong rồi.” Cảnh Dã rút con dao trong bụng ra, dần dần đưa lên ngang ngực. Tôi nuốt khan, câu nói của cô ta đêm qua vang vọng lại trong đầu tôi: “Khi Thanh Phù đâm con dao đó vào tim ngươi, sẽ là lúc đoá hoa bỉ ngạn trên vai ngươi và ta hợp lại hoàn chỉnh. Khi ấy, linh hồn ngươi sẽ tan biến. Và ta sẽ chiếm giữ thân xác của ngươi, từ đây thay ngươi sống tiếp một đời bất tử.” Nước mắt tôi không ngừng tuôn trào, khoảnh khắc trước giây phút chia ly tử biệt này mới thê lương làm sao. Cảnh Dã vẻ mặt lạnh tanh giơ con dao lên, vẻ mặt này tôi đã nhìn thấy qua ở đâu rồi. Là lúc moi tim tế thần thú Trá Dũ, đúng rồi, anh ấy lại muốn hy sinh sao? “Nửa hồn vương vấn nơi mồ lạnh Nửa hồn thanh thản bước luân hồi!” Đó là câu nói duy nhất mà Cảnh Dã nói khi đâm dao vào ngực mình. Tôi gào thét tên anh, nhào tới giành lấy con dao trong vô vọng và đã quá muộn. Bởi vì Cảnh Dã đã đâm vào ngực anh ấy rồi. Cảnh Dã khụy xuống đất, máu thấm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng. Tôi cuống quýt ấn vào chỗ dao đâm để ngăn không cho máu chảy, vừa khóc: “Sao anh lại làm như thế. Tại sao chứ?” Cảnh Dã vươn tay âu yếm sờ lên má tôi, anh nở một nụ cười: “Di Di ngốc! Anh đã từng nói với em rồi. Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, hãy nói với anh, đừng sợ. Cho dù hiện tại Tử Thần có đến đòi mạng, anh cũng sẽ chết thay em.” “Không được, anh không thể chết. Người đáng chết là em, là em này.” Tôi ôm lấy Cảnh Dã, sau đó quay đầu nhìn cô ta. Vẻ mặt cô ta vẫn thất vọng như vậy, giống như lần đó cô ta điều khiển thần thú Trá Dũ vậy. Không đúng, cô ta giống như đang tuyệt vọng vậy. Lúc này nên ngoài có người đẩy cửa đi vào, là bà đồng. Nhìn thấy Cảnh Dã nằm dưới vũng máu, bà ta thoáng chút kinh ngạc rồi chằm chằm nhìn cô ta. Đem trong túi xách ra một tờ giấy cũ kĩ, bà đồng nói: “Bắc Cung Phồn Di, ngươi hết thời gian rồi. Bọn họ ở dưới đã chuẩn bị bắt ngươi đi, nên ngươi mới làm tới nước này phải không? Nếu như chiếm được thân xác ấy, ngươi đường hoàng là con người rồi.” Bà đồng nhìn tôi và Cảnh Dã rồi nói tiếp: “Rất tiếc, ngươi lại thua rồi. Ngươi chưa bao giờ thắng được Thanh Phù.” Cô ta ra sức lắc đầu, giống như không chấp nhận nổi sự thật. Bất chợt cô ta dừng lại rồi nhìn ra cửa, bên ngoài có một người lăn xe lăn đi vào. Người đó mặc bộ Tăng y, đầu không còn tóc, là một người xuất gia. Tôi vừa kịp nhìn thấy mặt người đó, người đó đã vội lăn xe trở ra. Tôi không nhìn nhầm, đó chính là Phàn Vĩ, cậu ấy đã xuất gia rồi. Bóng Tăng vừa khuất, cô ta đã vội vã chạy theo. Bà đồng đi đến xem vết thương cho Cảnh Dã, sau đó cho anh ấy uống loại thuốc gì đó. Bởi vì không phải là loại vết thương bình thường, nếu đã uống được thuốc giải sẽ lành lại trong chớp mắt. Bà đồng nói với Cảnh Dã đã sắp xếp xong rồi, mặc dù tôi không hiểu gì nhưng cũng không muốn hỏi nữa. Hai người đó cứ mất tích như thế đến ba ngày sau mới xuất hiện. Câu chuyện đại khái là sau lần tai nạn đó, Phàn Vĩ đã nhìn rõ kiếp trước, cuối cùng xuống tóc quy y. Ba ngày giải nói, ân oán giữa hai bọn họ đã có thể hoá giải. Cô ta đồng ý để cho Phàn Vĩ giúp đỡ lai sinh, nhưng cô ta bị dính lời nguyền, nếu như chưa xuất giá thì không thể siêu sinh. Nhưng ai sẽ cưới một con quỷ? Chỉ có thể là Cảnh Dã mà thôi. Thời gian không còn nhiều nữa, bà đồng đã tìm được một bộ áo cưới gần giống cái áo của cô ta. Chọn đại một ngày làm lễ bái đường. Nhà cũng đã cháy rồi, vì vậy bốn ngày sau, trước mặt vài người thân thích, làm một lễ cưới đơn giản. Bà đồng tìm được một nơi bày tiệc nhỏ trong núi. Tôi cũng đồng ý cho cô ta mượn xác một ngày. Truyền thông đưa tin ảnh hậu Ninh Phồn Di kết hôn với bạn trai pháp y tại một lễ đường nhỏ trong núi. Bạn bè trong giới đều không được mời đến dự, nghe nói gia thế của cô dâu rất lớn, không muốn để lộ ra ngoài. Thực chất không ai biết rằng cô dâu không phải tôi, mà cô dâu là một nữ quỷ. Lễ thành hôn, bọn họ đều chỉ bái thiên địa sơn thần. Đêm ấy, cô ta viết một bức thư để lại cho tôi rồi giao trả thân xác. Trong thư, cô ta nói với tôi, cô ta đã để lại nửa linh hồn còn lại cho tôi, chỉ có ý niệm của cô ta về dưới chịu tội. Từ đây, tôi đã có một linh hồn nguyên vẹn, tôi đã có thể sống như một người bình thường. Bà đồng nhìn về núi rừng, nở một nụ cười nhẹ nhõm nói với tôi: “Cô ấy đi rồi, Quỷ Sai đã đưa ý niệm của cô ấy đi rồi. Cô ấy đi rất thanh thản.” Một tháng sau, ba chúng tôi đến chùa gặp Phàn Vĩ, cậu ấy không nói nhiều nữa, nhìn cậu ấy rất thanh thản. Lúc ra đến cổng chùa, đột nhiên bà đồng quay đầu lại rồi mỉm cười. Tôi hỏi bà cười vì cái gì, bà ấy nói: “Quỷ nhi, nó cũng được đi rồi. Vừa nãy nó đến bái tạ cô.” Tôi cũng cười, kể từ khi đó tôi đã là một người bình thường, không còn nhìn thấy mấy thứ đó nữa. Nghe Cảnh Dã nói, Kha Vĩnh Trạch vỡ trận đang bị truy nã rồi. Vừa ra khỏi cổng chùa, bà đồng nói với Cảnh Dã: “Thanh Phù, cuối cùng ngươi cũng được mãn nguyện rồi. Sống cho tốt nhé, vĩnh biệt.” “Bà đồng, bà phải đi rồi sao?” Tôi hỏi, bà đồng lại cười nói: “Ta đương nhiên phải đi, sống hơn năm trăm năm rồi, còn tham gì nữa.” “Bà rốt cuộc là ai?” “Ta là một bà đồng ương dở sống cùng thời với Thanh Phù, hắn là một pháp sư tài giỏi, có khả năng thấy trước tương lai. Năm xưa hắn thấy ngày hôm nay, nên khi ngươi tiến vào vòng luân hồi chuyển thế hắn đã độ cho ta một pháp thuật, để ta đi theo bảo vệ ngươi. Hắn đã nghịch thiên không ít lần, nhưng cũng làm không ít việc thiện. Tuy nhiên bị trời đánh lần đó hắn triệt để phế rồi, lai sinh lần này cũng không tệ, tuy rằng mồ côi cha mẹ, nhưng kết giao toàn người tốt. Cuộc sống cũng rất thoải mái.” Người tốt? Tôi chợt nghĩ đến Kha Vĩnh Trạch mà sầu. Cảnh Dã trợn mắt nhìn bà đồng nói: “Đi đi, cố gắng cho tốt. Kiếp sau gặp lại.” “Vĩnh viễn cũng đừng gặp lại, ta không còn nợ ngươi gì nữa rồi.” Bà đồng gắt gỏng, Cảnh Dã bật cười rồi gật đầu, sau đó bà một thân cô độc bước đi. Cảnh Dã nắm lấy tay tôi, cả hai dạo bước trên con đường đầy hoa cải nở. Từ đây, tôi đã có thể sống bình thường, với một linh hồn hoàn chỉnh. Nửa năm sau, truyền thông đưa tin ảnh hậu Ninh Phồn Di sau khi kết hôn đã rời khỏi giới giải trí, cùng chồng về Pháp kế nghiệp gia đình. Chương trình giải trí xàm xí buổi sáng phát trên tivi, người giúp việc bận rộn lau chùi. Mẹ kế tôi đang nấu ăn trong bếp, Vị Ương lăn xăn vì trễ việc ở công ty đến buồn cười. Tôi đứng ngoài ban công nhìn cây xanh hoa lá nở rộ bạt ngàn xung quanh toà lâu đài. Bố tôi ngồi trước sân đọc sách, thi thoảng có cấp dưới ra vào báo cáo sổ sách. Cảnh Dã trở về từ viện pháp y, anh ấy đến bên cạnh tôi nhìn nắng sớm. Đây là khung cảnh tôi mơ ước ngần ấy năm, cuối cùng cũng thành hiện thực. Mẹ kế đã nấu xong bữa sáng, người giúp việc ra sân mời bố tôi. Đây cũng là một trong những bữa sáng thường lệ trong suốt nửa năm nay. Mọi người ở trên bàn ăn nói cười rôm rả, bố tôi luôn hỏi han Cảnh Dã về công việc mà ông ấy giới thiệu ở viện pháp y thế nào. Mời các bạn đón đọc Tân Nương Là Nữ Quỷ của tác giả Độc Hành Nhân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Siêu Cấp Tài Xế Địa Phủ
Tần Hạo không cẩn thận cùng nhật nguyệt khách vận ký kết khế ước, trở thành âm dương tài xế, xe tải quỷ hồn xuyên toa âm dương hai giới. Tần Hạo chỉ đành phải nhận tài lên phải thuyền giặc, nhưng là rất nhanh hắn phát hiện đây cũng là một mỹ soa. Tại âm phủ bình thường mỏ sắt, ở nhân gian nhưng là rất tốt bảo ngọc. Nắm giữ một thân pháp thuật Tần Hạo, không việc gì có thể tướng mạo phong thủy, đuổi quỷ hàng ma, gõ gõ bọn họ trúc giang cũng phi thường cao hứng. Gì đó? Y tổ biển thước tâm nguyện chưa dứt, muốn trở lại nhân gian đúc thành công đức? Không thành vấn đề ta có thể mang ngươi ra ngoài đi dạo một chút, có thể điều kiện tiên quyết là ngươi muốn dạy ta y thuật... Nuôi chỉ Thần Thú Đế Thính, chẳng những có thể tìm theo tiếng kiếm tích, cũng có thể phân biệt nghe đồ cổ bản chính. Cuộc sống này trải qua không nên quá tiêu sái! *** "Không thể nào ? Đây chính là ta phải lái xe ?" Đêm khuya , khi Tần Hạo nhìn đến chiếc này lập tức từ mình mở xe buýt lúc , cảm giác rất không ngờ , có chút trợn mắt ngoác mồm. Chỉ thấy chiếc này xe buýt , toàn thân màu trắng đen , làm cho người ta một loại nghiêm túc , thâm trầm cảm giác , hơn nữa cùng với những cái khác xe bất đồng là , chiếc xe này cửa sau xe lại có ba cánh cửa! Hơn nữa mỗi một cánh cửa trên đối mặt ứng , còn có mấy cái sáng lên ánh đèn , theo thứ tự là trắng , hắc , đỏ ba loại nhan sắc. "Ta chỉ muốn làm cái bình thường xe buýt tài xế a , lái xe có muốn hay không cao cấp như vậy?" Tần Hạo thở dài nói. Tần Hạo nguyên lai là một cái tài xế xe buýt , bất quá sau đó công ty vỡ nợ , hắn lấy được rồi nhất bút thất nghiệp bảo đảm kim sau , lại tại trên mạng tìm một cái công tác mới , ngay tại lúc này nhà này nhật nguyệt khách vận công ty. Mà công ty này chủ quản , vậy mà không có yêu cầu để cho Tần Hạo thử xe , liền trực tiếp mượn dùng hắn , mà hắn nhiệm vụ là làm việc ban đêm , là mở 11 đường chuyến xe cuối , theo Khang Môn Trạm đến Phúc Hưng Trạm , nửa đêm mười hai giờ theo trạm xe khởi hành , sau đó ba giờ sáng thời điểm , theo Phúc Hưng Trạm trở lại. Bất quá , Tần Hạo phát hiện mấy cái tương đối kỳ quái vấn đề. Đó chính là , chuyến này xe buýt là vừa đứng thức thẳng tới , nói đúng là sở hữu lên xe hành khách , chỗ đến mục đích , đều là chung nhau trạm cuối — Phúc Hưng Trạm. Hơn nữa chủ quản dặn dò qua , tại đường về trên đường , có bất kỳ người lên xe , đều không thể chở. Mặc dù cảm giác nhà này khách vận công ty có chút kỳ quái , thế nhưng tại 5000 khối tiền lương , cùng với năm tiền bảo hiểm không tệ đãi ngộ xuống , Tần Hạo vẫn là quyết định làm công việc này. . . Tần Hạo tùy tiện chọn một đạo cửa xe , đi lên xe buýt , nhìn một chút bên trong xe vẫn là bình thường , dài 12 mét , rộng 2. 5 mét , cao tắc là 3. 7 mét , tổng cộng 36 cái chỗ ngồi , là tiêu chuẩn xe buýt phối trí , hơn nữa xe cũng là thật mới. Tần Hạo ở nơi này trên xe , nhảy cỡn lên chân dùng sức đi xuống đạp , phát hiện cái xe này cầu cũng không tệ , thật củng cố , so với hắn lúc trước mở kia mấy chiếc xe buýt , nhìn qua cũng muốn giỏi hơn. Ngồi ở chỗ tài xế ngồi , cảm thụ một chút , vô luận là tay lái vẫn là đổi tốc độ cái , cảm giác cũng không tệ , hơn nữa ghế lái cũng là rất mềm mại , ngồi lên rất thoải mái , cùng ngồi ở trên ghế sa lon không sai biệt lắm. Mười hai giờ vừa đến , Tần Hạo đúng lúc khởi hành. Tựu tại lúc này , "Nhật nguyệt" khách vận công ty bảng hiệu , "Nhật nguyệt" hai cái lóe lên huỳnh quang chữ , quả nhiên tại lóe lên một cái sau đó , biến thành "Dương âm" hai chữ. . . Mười hai giờ khuya chung , trên đường cũng chỉ có rất ít xe cộ rồi , Tần Hạo trước kia cũng bình thường làm việc ban đêm , trực đêm có một cái rất lớn chỗ tốt chính là không kẹt xe , mạo hiểm cũng so với thiếu. Mà Giang thành thị cảnh đêm cũng là rất đẹp , tấm bảng quảng cáo , cầu đèn nê ông , đủ mọi màu sắc , xinh đẹp tuyệt vời , Tần Hạo cứ như vậy , khá là nhàn nhã mở ra xe buýt , chạy tại phố lớn ngõ nhỏ tử trung. . . Đến Khang Môn Trạm , Tần Hạo thấy xa xa , một cái toàn thân mặc Bạch y nhân , trên tay giơ lên một cái tam giác mặt lá cờ nhỏ , mà phía sau hắn , chính là đứng một người hai mươi tuổi nam tử trẻ tuổi. Đậu xe xuống sau đó , Bạch y nhân tại nam tử bên tai nói những gì , đàn ông kia chất phác gật gật đầu , sau đó liền đi lên xe , đầu qua tiền sau , ngồi ở vị trí , Tần Hạo cố ý liếc nhìn , chỉ thấy hắn là thông qua sáng màu đỏ đèn tín hiệu cánh cửa kia đi lên xe. Tần Hạo cảm thấy có chút kỳ quái , chờ trong chốc lát , thấy Bạch y nhân không có cần lên xe ý tứ , Tần Hạo trong đầu nghĩ , có lẽ đây là phụ trách lĩnh hành khách lên xe người đi, vì vậy Tần Hạo mới một lần nữa lái xe , tiếp tục đi đến trạm kế tiếp. Tần Hạo sau khi thông qua coi kính , phát hiện cái này hơn hai mươi tuổi nam tử , một mặt chất phác cùng mờ mịt , nhìn về phía ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì. Đến trạm kế tiếp Thanh Bình Trạm , đi lên một người đẹp , hắn mặc OL đồng phục giả bộ , trên chân một đôi vớ màu da , vóc người rất hot , mà nàng là thông qua hiện ra hắc đèn cánh cửa kia đi tới , Tần Hạo thấy vậy , không khỏi nuốt nước miếng , không nghĩ đến như vậy một đại mỹ nữ , cũng sẽ ngồi chuyến tàu đêm a , không khỏi đưa tới hắn mơ mộng. Chỉ là , người mỹ nữ này thần sắc , nhưng là có chút sầu bi , giữa hai lông mày có vẻ thương cảm , để cho Tần Hạo có một loại ta thấy mà yêu cảm giác. Mà lần này phụ trách chỉ dẫn là một người quần áo đen , sau đó cũng cùng trước Bạch y nhân giống nhau , lặng yên không một tiếng động biến mất trong bóng đêm. . .   Mời các bạn đón đọc Siêu Cấp Tài Xế Địa Phủ của tác giả Quật Cường Tiểu Miên Dương.
Giao Ước!
Nữ chính có tên rất đẹp đó là Hướng Dương, con người cô cũng giống như tên rất yêu đời, nhưng mọi chuyện hoàn toàn thay đổi chỉ sau một tai nạn tưởng chừng như đã lấy đi tính mạng của cô, cũng kể từ đó cô bị mắc chứng mất ngủ và bắt đầu cảm nhận được khả năng kỳ lạ của bản thân, một điều mà không phải ai cũng dám đối mặt đó là nhìn thấy những linh hồn và ma quỷ. Chính vì khả năng bí ẩn này, cô trở nên u sầu và khép kín với cuộc sống xung quanh. Một ngày nọ trời đổ cơn mưa, tại một gia tộc nổi tiếng giàu có sống cách biệt trong một khu rừng ngoại ô thành phố, có một người con trai bị tai nạn giao thông chết cách đây hai năm trên đoàn đường hoang vắng. Người ta gọi là giao lộ âm dương. Bà mẹ muốn tìm một người vợ cho con trai mình nên đã nhờ một bà thầy bói nổi tiếng ở Trung Quốc chuyên làm mối cho người chết, đám cưới của những linh hồn.  Vì gia đình không chấp một đứa con gái quái dị như Hướng Dương, nên ruồng bỏ cô. Cô đi lang thang một mình trên đoạn đường vắng mà không biết rằng mình đã vào giao lộ âm dương, và tình cờ gặp bà thầy bói đó. Từ đây cuộc sống của cô bắt đầu thay đổi. *** Một ngày trời đổ cơn mưa tầm tã, hàng triệu hạt mưa rơi không ngừng nghỉ. Hướng Dương lang thang như một con thiêu thân trên con hoang vắng với hai bên hàng cây thông cao ngút ngàn, không có một cái xe nào qua lại, một bóng người cũng không. Cô cứ thế mà đi như người mất hồn vậy. Vẻ mặt hốc hác xanh xao, với đôi mắt thâm quần mơ màng, vô định. Từ đầu đến chân ướt như chuột lột, cơ thể lạnh cóng hết cả. Bộ váy trắng dính ướt dính vào người. Từ ngày bị tai nạn giao thông tới giờ, khả năng nhìn thấy những linh hồn lang thang vất vướng ngày càng tăng. Lúc đó cô sợ hãi, cô hoảng loạn. Chính điều đó nên gia đình đã hất hủi cô như người dưng vậy. Giờ cô chẳng biết mình đang đi về đâu nữa, mơ hồ, bất định. Chắc cô phải đi chết thì mới giải thoát kiếp này thôi. Bất chợt có một con xe hơi hướng cổ dừng lại, Hướng Dương dừng bước nhíu mày nhìn. Cánh cửa xe mở, một người đàn bà mặc bộ đồ váy màu đen, khuôn mặt trang điểm đậm nét, trên tay còn cầm theo một chuỗi hạt, bung cây dù bước xuống xe. Ánh mắt bà ta nhìn cô từ trên xuống dưới chứa đầy sát khí len lỏi. Bà ta chính là người thầy bói nổi tiếng chuyên làm đám cưới người chết. Bà ta thầm nghĩ: "Cô gái này còn sống như nằm trên ranh giới của cái chết. Thoạt nhìn cô ta có ý định đi tìm cái chết, rất phù hợp để làm dâu cho gia tộc nhà họ Đào kia." Hướng Dương chẳng quan tâm mà ngoảnh mặt bước đi. "Này cô gái, cô đang buồn chuyện gì sao? Có ý định đi chết phải không?" Hướng Dương đứng lại, quay người nhìn bà ta với ánh mắt vô hồn không chứa đựng cảm xúc gì, cô thầm nghĩ: "Bà ta đọc được suy nghĩ của mình sao?" Bà ta tiếp lời: "Qua hết con đường này sẽ đến đại lộ âm dương. Tôi sẽ giúp cô quên đi hết nổi buồn cô đang mang kia. Tôi nghĩ nơi này sẽ cho cô niềm vui đấy." "Niềm vui?" Hướng Dương nhíu mày nhìn bà ta hỏi. "Phải! Một khi bước qua giao lộ âm dương này, cuộc sống của cô sẽ hoàn toàn thay đổi. Hãy cùng hòa nhập vào xã hội của những vong hồn nào." "Xã hội của những vong hồn?" Hướng Dương một lần nữa ngạc nhiên thốt lên. "Nếu cô con ở cai xã hội mà cô đang sống hiện tại thì sẽ toàn gây nổi sợ hãi cho người khác phải không? Bởi cô có khả năng nhìn thấy những vong hồn. Giao lộ âm dương là nơi thuộc về cô." Dù sao thì cô cũng đang cảm thấy chán đời, gia đình ruồng bỏ, nhìn những hồn ma cứ đang luẩn quẩn trước mặt mình cũng ngán ngẩm. Thôi thì cô chấp nhận theo bà ta cho xong. ... Mời các bạn đón đọc Giao Ước! của tác giả An Viên.
Đêm Mưa Tử Thần
Đêm mưa điên cuồng, nữ luật sư chết thảm trong biệt thự, người trần truồng, tử trạng quỷ dị. Không ngờ, đây chỉ mới bắt đầu, những hung án thảm thiết liên tiếp xảy ra sau đó, cảnh sát dưới sự giúp đỡ của nhà tâm lý học tội phạm Hàn Ấn, kéo tơ lột kén, tìm kiếm mật mã tâm lý ác ma giết người bố trí tầng tầng. Nhưng càng xâm nhập điều tra, xuất hiện trong tầm mắt cảnh sát càng nhiều bóng dáng của ác ma hơn, tới cùng ai mới là ác ma thật sự? *** Hàn Ấn đang mơ. Hàn Ấn đeo cặp sách nhảy chân sáo tới cửa nhà. Trong phòng truyền ra tiếng cười rất quen thuộc, đó là thanh âm anh chờ đợi đã lâu. Anh vội vã đẩy cửa ra, quả nhiên là mẹ, vẫn trẻ trung, xinh đẹp như vậy. "Mẹ, con đã về!" Anh hưng phấn kêu to. Mẹ anh vươn đôi tay về phía anh, trong ánh mắt tràn ngập nhớ nhung. Anh nhào vào lòng, mẹ ôm chặt anh, vuốt ve đầu anh, anh cảm thấy thật hạnh phúc. "Mẹ còn chưa đi sao?" Anh ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi. Mẹ anh mỉm cười lắc đầu, đứng dậy nắm bàn tay nhỏ bé của anh bước ra khỏi phòng. Đi mãi đi mãi, trước mắt anh xuất hiện một tòa cao ốc, tòa cao ốc kia nhìn như quen thuộc, rồi lại có chút xa lạ. "Mẹ, chúng ta phải chuyển nhà rồi sao?" Mẹ anh gật đầu. Hàn Ấn vỗ tay: "Thật tốt quá, không cần ở căn nhà trệt kia nữa! Nhà trệt nóng lắm, muỗi lại nhiều!" Mẹ đưa anh vào tòa cao ốc. Tòa cao ốc cao lắm, dường như hơn mười tầng, họ theo cầu thang xoắn ốc đi thật lâu. Cuối cùng, họ đi tới trước một cánh cửa, đẩy cửa, hóa ra là sân thượng. Một trận cát vàng thổi qua, mờ mắt Hàn Ấn. Anh cúi đầu lấy tay dụi, ngẩng đầu lên lại, mẹ đã đứng trên gờ sân thượng. Trên người mẹ anh chẳng biết khi nào đã khoác một tấm lụa trắng, lụa trắng đang tung bay trong gió, mẹ anh phiêu dật như tiên nữ. Anh gọi một tiếng mẹ, mẹ quay đầu lại. Không! Đây không phải mẹ, đó là Vương Mạn, trong hai tròng mắt Vương Mạn đầy nước mắt, hình như có muôn vàn khuất nhục. Hô hấp của Hàn Ấn trở nên dồn dập hẳn, hình như đã dự cảm được gì đó. Vương Mạn thật sự như tiên nữ bay xuống. "Đừng mà..." Hàn Ấn liều mạng dốc toàn lực nhào về phía Vương Mạn. Nhưng chậm một bước, trong tay anh nắm chặt một mảnh lụa trắng, phía dưới Vương Mạn đã hóa thành một vũng máu. Hàn Ấn, mộng chưa tỉnh, lệ đã giàn giụa. ... Hạng Hạo Nhiên đang mơ. Hạng Hạo Nhiên chẳng biết mình đang ở đâu, trước mắt là một vùng núi rừng um tùm xanh ngắt, mây khói lượn lờ, màu sương mênh mông, trong không khí lưu động một loại quỷ dị nói không nên lời. Tiếng quạ đen gào thảm thiết, tiếng bước chân chạy trốn dồn dập, tiếng thở dốc ồ ồ, lộn xộn trộn vào nhau quanh quẩn giữa không cốc. Khi tiếng vang kia từ xa đến gần, giống như ảo lại như thật, đến cuối cùng chẳng biết tại sao lại im bặt. Mây mù đã tan hết trong nháy mắt, bóng dáng hai người hiện ra trong tầm mắt của Hạng Hạo Nhiên -- Là một người đàn ông và một người phụ nữ. Phụ nữ, Hạng Hạo Nhiên quen thuộc đến mức không thể quen hơn, chỉ dựa vào thân hình có thể nhìn ra ngay, đó là vợ của y Liễu Thuần. Còn dáng vẻ đàn ông mới đầu hơi mơ hồ, nhưng khi Hạng Hạo Nhiên mở to hai mắt đi về phía trước muốn nhận rõ ràng, lại đột nhiên phát hiện đó là khuôn mặt quen thuộc hơn nữa -- Đó rõ ràng chính là y. Tại sao có thể như vậy? Y trăm điều khó giải thích. Sau đó, hình ảnh càng khó bề tưởng nổi đã xuất hiện: Người đàn ông -- Cũng chính là y, thế mà lại rút súng bên hông, không chút do dự bắn về phía Liễu Thuần liền mấy phát. Liễu Thuần ngã ầm xuống đất, máu tươi như núi lửa phun trào từ trong cơ thể cô, tung tóe bốn phía, chỉ khoảng nửa khắc đã nhuộm đỏ cả mặt đất, nhuộm đỏ rừng cây, nhuộm đỏ bầu trời, nhuộm đỏ cả thế giới. Freud đã từng nói trong một quyển sách《 Thích Mộng 》: Mộng đều là thỏa mãn nguyện vọng. Nói rộng hơn, mộng sẽ đem dục vọng, sợ hãi, vui sướng, bi thương, phẫn nộ, lo lắng, tội lỗi các loại tâm trạng trong tiềm thức của bạn, dùng phương thức lảng tránh hiện thực biểu hiện ra. Vậy, Hàn Ấn đang trông mong gì sao? Hạng Hạo Nhiên đang sợ hãi gì sao? Mời các bạn đón đọc Đêm Mưa Tử Thần của tác giả Cương Tuyết Ấn.
Cương Thi Dị Truyện - Thi Vương Cuối Cùng
Nội dung chính của câu chuyện Cương Thi Dị Truyện - Thi Vương Cuối Cùng xoay quanh nam chính đến từ Bắc Kinh Trung Quốc, sống vào đời nhà Thanh,trong chốn thâm cung nhiều bí ẩn cũng vì vậy mà  bị chết oan uổng, rồi trở thành  cương thi.  Đến tận hơn ba trăm năm sau, lại tiếp tục lưu lạc sang Việt Nam, từ đây mà mọi chuyện mới càng trở nên phức tạp hơn. *** Cái thời mà con người còn rất lạc hậu, thế giới tâm linh luôn luôn là những đề tài bí ẩn thách thức sự tưởng tượng cũng như tò mò từ con người, những chuyện về ma quỷ rất được nhắc đến và sợ hãi, kiến thức và những bí mật về cương thi hút máu tuy còn rất đơn sơ nhưng họ rất có niềm tin vào nó. Ở phía nam Trung Hoa có một dòng tộc cao quý, người đời thường gọi là Lạc Gia, thời đó gia đình nhà họ Lạc này có thể nói là giàu có nhất vùng kinh thành, họ có cả một gia trang rộng lớn tại Bắc Kinh, số trời cứ tưởng như họ sẽ được êm ấm nhưng nào ngờ vào một kiếp nạn lại đổ ập đến gia đình đó, Lạc Nhất Trung là con cháu đời thứ 7 của dòng họ và có chức vụ cao trong triều đình nhưng do tiểu nhân hãm hại mà bị liên lụy cả dòng tộc và phải tru vi cửu tộc, tất cả phải chết hết, trước khi chết Nhất Trung đã ngẩng mặt lên thề: - Nếu một ngày ta có trở thành cương thi và sống lại ta sẽ đại khai sát giới!!! Nói rồi uống cạn ly rượu độc được nhà vua ban, sau khi Nhất Trung chết, vua sai quân lính đem xác hắn ra ngoại thành mà chôn, do chôn sơ sài nên hôm đó trời mưa làm lộ ra phần mộ, một người dân đi đốn củi đã vô tình đi ngang và nhìn thấy hắn, cầm lòng không đặng nên người nông dân này đã đem về đặt vào quan tài mua được rồi mới đem chôn trở lại. Cho đến tận thế giới hiện tại, một nhà khảo cổ gốc Việt đã khai quật được một cái quan tài vô chủ ở phía sau ngôi trường trung học, mọi thông tin về nó đã được giữ kín đem về Việt Nam,trong khi làm thí nghiệm mọi nhà khảo cổ đã vô cùng bất ngờ khi kiểm tra thấy cái xác không hề bị phân hủy sau mấy trăm năm chôn vùi dưới đất sâu, bộ quan phục của đời nhà Thanh vẫn còn đấy, riêng một lá bùa trấn ma được dán lên trán cái xác, nhưng không may họ không biết được kiến thức gì về cương thi nên đã vô tình gỡ nó ra khỏi cái xác, đột ngột cái xác cử động và bật dậy giết hết tất cả những ai có mặt trong phòng thí nghiệm ấy và hút hết máu của họ. Từ đây mọi bí ẩn về cương thi Lạc Gia bắt đầu được vén màn. Mời các bạn đón đọc Cương Thi Dị Truyện - Thi Vương Cuối Cùng của tác giả Tiểu Hỏa Long.