Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai, HE, Tình cảm, Trọng sinh, Tinh tế, Cường cường, Độc miệng tang thi thụ x Cường đại cơ trí công. Số chương: 137 + 2 phiên ngoại. Chuyển ngữ: Châu Chíp (JuJu) Ở thế giới đang xảy ra mạt thế trăm năm bị loài người cưỡng ép làm cho đầu óc mê muội, mà trong số đó có một tang thi sợ quỷ đã vậy còn sợ nghèo dã man là Sân Mộc. Vào một ngày Sân Mộc quyết định  đóng gói gia sản đi ẩn cư. Sau khi ăn hết lương thực dự trữ, Sân Mộc chuẩn bị hảo hảo ngủ một giấc, lại không ngờ, một giấc ngủ dậy đã là vạn năm về sau. Vạn năm về sau, địa cầu đã làm cổ chiến trường di chỉ không còn sinh mệnh. Tỉnh lại, Sân Mộc trong lúc vô tình nhặt về một nam nhân bị thương, dự định mang làm sủng vật, lại không ngờ, nguyên bản cho rằng chỉ là một con cừu con nam nhân kia trên thực tế lại chính là một con sói đang dấu đi răng nanh. Ngao ô một tiếng, liền đem "tiểu" tang thi đóng gói mang về tinh cầu. - "Ngươi lưu manh!! Ta đã cứu ngươi!"  "Bé" tang thi lời lẽ chính đáng. "Hảo, ta lấy thân báo đáp." Ngài nguyên soái mặt poker, nhào lên, áp đảo...... Vì thế, tang thi vương tử cùng ác long nguyên soái hạnh phúc sinh hoạt ở cùng nhau. *** DƯỚI ĐÂY LÀ PHẦN REVIEW. CÓ TỪ NGỮ KHÁ MỞ :v Ôi mợ ơi. Phải nói là đọc xong nó thoả mãn mà cũng hụt hẫng gì đâu. Sân Mộc vừa ngầu vừa soái vừa manh, Viên nguyên soái thì vừa ngầu vừa soái vừa u mê cùng trung khuyển ???? cơ mà một trong những điều làm tui tiếc nhất là hầu như, gần như không có phần về sức chiến đấu của Viên nguyên soái, chỉ biết là ảnh mạnh hơn Sân Mộc (khi tỉnh lại dưới lớp băng vạn năm và đến Lam Tinh Á) còn ở thời kì đỉnh cao thì ai mạnh hơn ai cũng là ẩn số mặc người suy đoán ???? Chính văn thì tình tiết đôi khi hơi dài dòng (chắc đối với tui), tui lại là con người bị tự hào khách quan (kiểu như nhân vật chính mà ngầu bá cháy hay có mấy kiểu áp đảo vcl thì tui cực kì tự hào vcl như kiểu mẹ tự hào con vậy, trong khi tui chỉ là reader ????) thì cảnh Sân thiếu bạo ngược diện rộng chưa đủ đô tui lắm ????????‍♀️????????‍♀️ Cơ mà những cảnh áp đảo của Sân Mộc thì phải nói là ngầu thôi rồi !!!!! Mà đôi phu phu nhà nguyên soái phải nói là có số đào hoa vcl, xong rồi hai bên đổ giấm qua lại dòm cưng gì đâu( dù ko nhiều lắm). Đến đỉnh điểm là nguyên soái bị người gài nên bị tung xì căn đan với người mà trước đó gia gia của nguyên soái muốn ổng cưới,( kiểu là gia gia nguyên soái muốn nguyên soái cưới, vì đối phương là cháu của ông bạn già, trong một lần say rượu mà định hôn ước ????, lúc đầu ổng tính làm tròn trách nhiệm nhưng không hề có tình cảm, cái gặp nạn rồi gặp trúng người êu cái về từ bỏ mẹ luôn), xong rồi chiến tranh lạnh ti tí cái nguyên soái quyết định đến thẳng học viên cầu hôn trước bàn dân thiên hạ để công khai luôn(chứ trước đó cả hai đính hôn rồi, lúc đính hôn còn làm cả Lam Tinh Á sôi nổi vcl ra). Còn nguyên soái phải nói là ổng cũng thuộc dạng bình thường nghiêm túc + cường thế vcl, cái gặp người thương cái kiểu băng sơn hoá thành ánh mặt trời, ôn nhu cùng thiếu điều muốn biến thành chân chó bà luôn. Tiêu chuẩn kép phải nói cũng trên trung bình, bao che cũng có thừa với người yêu, gặp người bình thường mà phá như người yêu ổng là ổng cho đi thẩm vấn bà rồi. Và đặc biệt là ổng yêu Sân Mộc vcl ra, thà đối mặt với cả hành tinh mình từng hi sinh mà phục tùng để bảo vệ em, yêu em và hi sinh cả mạng sống để chữa trị tinh hạch cho em (trước đó em cũng đã từng chữa trị cho anh đến độ tinh hạch nứt và bị biến về bộ dạng tang thi). Anh cưng em thì em cũng thương anh không kém. Kiểu như lâu lâu biệt nữu các thứ thì phải nói là tự hào về anh ra mặt. Em còn từng bảo không tin tưởng nhân loại, kể cả đồng loại tang thi(sao chép lại từ mẫu gen tang thi của em- tự nhận là người nhà), vậy mà vẫn tin anh. Phải nói là uma, khúc mà anh cầu hôn tặng bông công khai, em còn giận dỗi ti tí vụ xì căng đan mà bỏ đi, cái lúc dừng rồi quay lại nhìn anh mà hôn hoa anh tặng, duma, cẩu lương ngon lắm các bác ạ ???????? Tóm lại phu phu nhà này là yêu nghiệt !!!! Cơ mà hổng có thích cái kết chính văn mấy, kiểu vừa là OE vừa SE vừa HE ấy ???? Kết phiên ngoại thì tạm chấp nhận được cơ mà tui vẫn thấy hơi thiếu, dù tui hổng biết thiếu gì, chỉ là hơi hụt hẫng tí ???????? cơ mà nếu nghĩ lại đây cũng là cái kết có logic, còn logic thế nào tuỳ mỗi người mỗi ý, đọc truyện đi là biết à!!! Còn có 2 cp phụ mà mị cũng rất hóng: cp Trác Kỳ Bảo (thụ) với Tư Kỳ(công) .( cp này thì phải nói là mần nhau mẹ rồi. Lúc đầu anh còn đạp lên mông em, sau khi mần nhau xong bị Sân Mộc chọc em thì anh mặt dày nhận vợ mợ luôn rồi) Cp Long Vũ (công) với Mễ Phi (thụ) ( cp này thì cũng hổng có nhiều tình tiết thân mật dạng anh anh em em gì, mà là em hay núp sau anh, còn anh hay lo lắng cho em vậy). ( cơ mà tui phân dị thôi chứ trong chính văn hổng ai biết ai công hay thụ đâu ???? lỡ tác giả gu lạ cho em Mễ Phi loi choi làm công thì tui ngã ngửa. Vì dù gì có tình tiết bảo hai người là hôn ước giả( tức là người có hôn ước) thôi ????????‍♀️????????‍♀️. Chứ có nói ai là chồng còn ai là chồng của chồng đâu !!! NÓI CHUNG TÓM GỌN LẠI LÀ NÊN XEM!!!!! ***   Lảm nhảm: Sân Mộc ở mạt thế là tang thi hoàng, là chúa tể của đàn tang thi ấy, cậu ngủ 1 giấc thế mà vừa mở mắt tỉnh dậy đã là vạn năm sau cmnr. Sân Mộc chỉ còn nhớ đứt quãng một vài kí ức thôi chứ không nhớ hết. Cậu ở địa cầu hoang vu không một bóng người chỉ có đàn tang thi, cậu đi loanh quanh thì gặp Viên Úc Thần và cấp dưới đang đánh nhau với tang thi, Viên Úc Thần bị thương nặng, vì anh là nhân loại đầu tiên cậu nhìn thấy sau khi tỉnh dậy cộng thêm cậu thích hơi thở, giọng nói của anh nên cậu quyết định cứu anh (mê trai ấy mà ==). Viên Úc Thần bị thương vô cùng nặng, dị năng bị hủy, nếu không cứu kịp thì sẽ chết, cậu cắn răng đem viên tinh hạch yêu quý mà cậu dành lấy được lúc trước cho Viên Úc Thần ăn, và quyết định coi anh như sủng vật của mình. Sân Mộc nói không cho phép Viên Úc Thần rời bỏ cậu vì anh là (sủng vật) của cậu, Viên Úc Thần thì nghĩ là sân mộc muốn lấy mình nên hứa là sẽ cưới cậu để báo ơn. Viên Úc Thần là người của tinh cầu khác, anh là nguyên soái của một binh đoàn, sau một thời gian thì có phi hành khí đến đón anh về, Viên Úc Thần dẫn Sân Mộc về tinh cầu của mình luôn, Sân Mộc cũng không muốn ở lại địa cầu không một bóng người này nên đồng ý đi theo anh và cố gắng che dấu thân phận tang thi của mình. Viên Úc Thần nói với gia đình và cấp dưới thân phận của cậu là nguyên soái phu nhân là vị hôn phu của anh, chỉ cưới Sân Mộc không cưới ai cả. Sau đó Sân Mộc vào học ở trường quân sự, cậu mạnh lắm với thông minh nữa nên không ai ăn hiếp được cậu, còn làm trùm trường luôn ấy bảo kê cho cả trường. Sân Mộc phân vân có nên trị thương cho Viên Úc Thần không, vì cậu nghĩ rằng nếu anh hồi phục rồi sẽ không cần cậu nữa, sẽ bỏ đi, cậu lại phải mất công đi tìm sủng vật khác, đắn đo suy nghĩ lắm nhưng cậu vẫn đồng ý chữa trị cho Viên Úc Thần, chữa trị cho anh rất tiêu tốn năng lực nên Sân Mộc đã hấp thụ hết tinh hạch mà vẫn không đủ dùng, cạn kiệt sức lực cậu biến về nguyên dạng tang thi, sợ bị phát hiện nên sau khi trị thương thành công cho Viên Úc Thần thì cậu bỏ trốn. Viên Úc Thần tìm được Sân Mộc nhưng cậu không chịu về, cậu thẳng thắn thừa nhận thân phận tang thi với Viên Úc Thần, anh có chút giật mình nhưng cũng chấp nhận rồi thổ lộ với cậu luôn. Sân Mộc thì hết cmn hồn, đó giờ cậu không nghĩ giữa 2 người là tình yêu, mãi đến khi anh thổ lộ cậu mới phát hiện mình cũng có tình cảm với anh, cuối cùng thì cũng theo anh về. Thật ra Sân Mộc không quá tin tưởng viên úc thần, cậu đã từng bị nhân loại hãm hại nên mang nỗi hận thù, nhân loại ích kỉ, ngu xuẩn, không có lương tâm, cậu luôn nghĩ có một ngày nào đó cậu và Viên Úc Thần sẽ phải đối đầu với nhau. Sân Mộc đáng yêu lắm, vì cậu là tang thi nên có chút ngây ngốc, đáng yêu, hơi chậm tiêu xíu thôi thế nhưng đừng nhầm, cậu mạnh cực kỳ mặc dù đã ngủ sau vạn năm và công lực chưa khôi phục hoàn toàn. Sân Mộc mang nỗi hận với nhân loại ngu ngốc ích kỉ, những người đã từng tiếp xúc với Sân Mộc đều nhận xét cậu là một người cực kỳ tàn nhẫn và khát máu, tính cách cực kỳ không tốt, trong suy nghĩ của cậu thì chỉ có bạo lực và giết chóc thế nên không ai dám đắc tội với sân mộc. Viên Úc Thần thì trầm ổn, ngầu cực, mạnh mẽ, đối với Sân Mộc thì rất ôn nhu, dịu dàng và càng ngày càng yêu thích cậu, rất thương Sân Mộc, bảo vệ cậu mặc dù biết cậu rất mạnh. Theo như Sân Mộc nói thì Viên Úc Thần như là một "đứa trẻ", một ngày nào đó sẽ bị chính tín ngưỡng của mình làm cho thất vọng tột cùng. Truyện ngọt ngào lắm luôn, ngược ở những chương cuối ????. Càng về sau sẽ giải thích lý do tại sao tên truyện là "trọng sinh", về thân phận tang thi của Sân Mộc, về Viên Úc Thần, về những người bạn xung quanh Sân Mộc. Sau đó có xuất hiện 3 người là người của địa cầu xưa giống như sân mộc, tiếp cận cậu với mục đích muốn cậu mang theo họ về địa cầu. Gần cuối thân phận tang thi của Sân Mộc sẽ bị bại lộ, cậu không muốn liên lụy đến Viên Úc Thần nên cắn răng đả thương anh, nói không yêu anh, sau đó bỏ trốn, lại dùng hết công lực của cậu để đánh nhau với những người địa cầu xưa mang ý xấu, cậu dùng sức lực cuối cùng để lấy tinh hạch trong đầu mình ra tặng cho Viên Úc Thần, sau đó bỏ mạng ???? Viên Úc Thần dùng công lực của mình chữa trị tinh hạch cho Sân Mộc, anh muốn cứu sống cậu, cuối cùng Sân Mộc thì sống còn Viên Úc Thần thì lại chết ???? Sân Mộc phát điên lên sau đó tiêu diệt kẻ thù, cậu dùng dị năng của mình quay ngược thời gian, nhưng lỡ tay quay về ngàn năm trước. Sân Mộc tỉnh dậy trong băng và đợi ngàn năm sau để được gặp lại Viên Úc Thần, sau đó hai người làm lính đánh thuê đi qua khắp các tinh cầu. Truyện này rất hay thế nhưng ở những chương cuối, tác giả vội kết thúc quá hay sao đấy vẫn chưa giải thích được lý do tại sao Sân Mộc dùng quay ngược thời gian mọi người đều quên mất sự tồn tại của cậu nhưng chỉ có Viên Úc Thần nhớ, nói chung là kết khá ổn chỉ là tình tiết quá nhanh. Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi của tác giả Diễm Quỷ Thất Nương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hoa Miêu Miêu - Quất Hoa Tán Lý
“Hoa Miêu Miêu” là câu chuyện hư cấu diễn ra trong thời kỳ thần tiên, con người, yêu quái cùng tồn tại và tranh giành lẫn nhau. Câu chuyện kể về mối tình giữa tiểu yêu mèo dưới hạ giới và vị thần dũng mãnh trên thiên giới. Nhân vật chính là cô mèo có tên gọi là “Hoa Miêu Miêu” là tiểu yêu tu luyện thành người. Vì mất đi trí nhớ nên Miêu Miêu không biết tại sao mình lại bị lưu lạc vào thế giới của con người. Thường xuyên đánh nhau, hành nghiệp trượng nghĩa có thể vì bạn mà quên đi mạng sống của mình nên Miêu Miêu được anh em kết nghĩa gọi là: "Lão đại", trở thành thủ lĩnh của các loài vật trong vùng sơn cốc.  Ngoài những việc trên ra Hoa Miêu Miêu không biết làm gì khác, ngay cả đến một chữ cũng không biết đọc, biết viết. Sau thời gian sống dưới hạ giới cùng với huynh đệ kết nghĩa, đến một ngày xuất hiện vị anh hùng chiến tướng có tên gọi Bích Thanh Thần Quân với tướng mạo vô cùng khôi ngô tuấn tú, luôn đi tiêu diệt yêu ma đã nhận Hoa Miêu Miêu làm đệ tử và đưa Miêu Miêu lên thiên giới sống cùng. Cuộc sống trên thiên giới chẳng khác gì cuộc sống của các vương tôn quý tộc dưới phàm trần, đầy đủ vinh hoa phú quý, kẻ hầu người hạ. Miêu Miêu rất được Thần Quân yêu thương quan tâm, nhưng có thể là do tính cách ngốc nghếch nên cô không nhận ra được tình cảm của Thần Quân giành cho mình đó là tình cảm nam nữ vượt qua tình cảm thầy trò.  Vượt qua bao khó khăn thử thách Miêu Miêu dần hiểu ra được tình yêu chân thành mà Thần Quân giành cho mình. Cuối cùng họ đã vượt qua ranh giới giữa thần yêu rồi đi đến hôn nhân. *** Nếu ở trường, tất cả học sinh đều mặc quần áo màu đen mà duy chỉ có bạn là mặc quần áo màu trắng thì sẽ như thế nào? Nếu tất cả mọi người đều có năm ngón tay, chỉ có bạn có sáu ngón tay thì với khiếm khuyết khác thường này, bạn sẽ thế nào? “Chú quạ bay qua bầu trời xanh, chú quạ bay qua đỉnh núi cao, mọi người cùng bay vòng tròn, vỗ tay cùng hát, quạ ơi, quạ à, bộ quần áo đen, đôi mắtmàu đen, đáng yêu làm sao, đáng yêu làm sao…” Một đàn quạ mặcquần áo đen bay lượn trên bầu trời, một đám trẻ mặc quần áo đen kéo taythành vòng tròn, chúng đều là những con yêu quái quạ, chỉ khác nhau làcó con đã tu được thành hình người, con thì chưa. Miệng đám yêuquái nhỏ hát một bài đồng dao, vui vẻ truyền một quả cầu trong tuyết,khi tiếng ca chấm dứt, người nhận được quả cầu là một cô bé đáng yêu tên Dạ Ly, cô bé khá cao so với những đứa trẻ khác, vẫn chưa thể hiện vẻđẹp kiều diễm, vốn được coi là đại tỷ của bọn trẻ. Lúc này cô bé khôngche giấu được vẻ vui mừng, cười tươi rói: “Sao tỷ lại phải làm quỷ? Mọi người cố ý sao?” “Tỷ xui thì phải chịu thôi!” Đám tiểu yêu vỗ tay reo hò, sau đó nhìn Dạ Ly đi tới gốc cây bên cạnh, nhắm mắt vào đếm to: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…” Tất cả những tiểu yêu đã thành hình người lập tức nhảy lên khi cô bé đếm,cánh đen sau lưng giang rộng ra, lẫn với đám quạ chưa thành hình ngườibay ẩn vào trong rừng, chớp mắt đã biến mất. “Xong chưa?” Đếm tới một trăm, Dạ Ly gọi to. Khu rừng rộng lớn không vang lên tiếng trả lời của bọn trẻ, chỉ có tiếng những bông tuyết nặng nề đậu lên cành cây. Dạ Ly chầm chậm quay người lại, cũng giang rộng đôi cánh đen, nhưng khôngvội vã đi tìm kiếm mà hít hít mùi còn lại trong không trung, miệng nóhơi nhếch lên, sau đó bay vào sâu trong rừng. Bọn trẻ con của tộc quạthích chơi trò trốn tìm, nó vốn là cao thủ của trò này, trong phạm vikhu rừng mười dặm quanh đây, chẳng bao lâu nó đã tìm được mấy đứa núptrong bụi quả, trong hốc cây hay trong hang đá. “Còn thiếu mộtngười…” Dạ Ly đếm lại mấy đứa trẻ, nhưng phát hiện ra còn thiếu con quạtrốn giỏi nhất, nó hình như đã dùng loại quả gì đó có mùi rất kích thích trong không trung để giấu mình, mà thời gian hạn định đã sắp hết. Con quạ đó thật phiền phức, Dạ Ly thực sự muốn bỏ cuộc. Nó đang chuẩn bịnhận thua thì ở bụi cỏ khô sau lưng vang lên tiếng quần áo sột soạt. Thế là nó nở nụ cười, gọi to về phía đó: “Ra đây nào! Ta tìm thấy đệ rồi!” ... Mời các bạn đón đọc Hoa Miêu Miêu của tác giả Quất Hoa Tán Lý.
Giường Đơn Hay Giường Đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà
Mười năm trước, họ là đôi bạn cùng học một lớp. Mười năm sau, họ là cặp vợ chồng ly dị cùng một mái nhà. Từ bạn học đến tình nhân, từ vợ chồng đến ly dị, Diệp Phổ Hoa và Thi Vĩnh Đạo trải qua mười lăm năm sóng gió để trưởng thành. Hai năm ly hôn, hai người giấu không nói cho bạn bè, người thân biết, cho đến khi Thi Vĩnh Đạo bất ngờ tái hôn với cô bạn cùng lớp cấp ba, cuộc sống yên bình của Diệp Phổ Hoa bị khuấy đảo. Trong cơn sốc, Diệp Phổ Hoa không ngừng quay về hồi ức thử tìm ra nguyên nhân thất bại của cuộc hôn nhân này, hy vọng sớm thoát khỏi gông xiềng, bước chân ra khỏi vực thẳm. Đối diện với người đã từng thầm yêu Kỷ An Vĩnh, với người bạn học cũ cùng lập nghiệp nơi đất khách Ngu Thế Nam, thậm chí là anh trai của chồng cũ Thi Vĩnh Bác, Diệp Phổ Hoa mới nhận thấy không dễ gì tìm lại được hạnh phúc đã mất. Tuy nhiên cuộc sống còn nhiều điều bất ngờ đang chờ đón cô phía trước. Trái tim vẫn hướng về nhau, nhưng tấm gương đã vỡ liệu có thể lành? *** Hạnh phúc nằm ở trong lòng bàn tay. Rất nhiều cô gái được khuyên lấy người yêu mình sẽ hạnh phúc hơn lấy người mình yêu. Nhưng thực ra chẳng phải, hạnh phúc không nằm ở người mình yêu hay người yêu mình. Hạnh phúc là ở trong lòng bàn tay, biết nắm lấy hay không lại là chuyện khác. “Giường đơn hay giường đôi” là câu chuyện lật lại những ký ức của mười lăm năm quá khứ, tìm lại xem hạnh phúc mình đã đánh rơi đâu mất của Diệp Phổ Hoa. Diệp Phổ Hoa là một cô gái không biết cách hạnh phúc. Vì bản thân cô ấy chỉ mong chờ vào những thứ ngoài tầm tay. Con cá chưa bắt được là con cá to, còn con người thì luôn tham lam quá mức, không bao giờ biết điểm dừng. Muốn lấy một người đàn ông đủ sức lo lắng cho mình về vật chất, rồi lại muốn có một người đàn ông yêu thương mình, rồi lại tham lam muốn có một người tri âm tri kỷ thấu hiểu bản thân. Chắc trong số chúng ta ai cũng đều sẽ như thế. Chúng ta thường coi những thứ đã có như là chuyện đương nhiên và chỉ mơ mộng hoài về những thứ không bao giờ có được. Diệp Phổ Hoa của tuổi mười lăm, mười tám, hai mốt, hai lăm chưa bao giờ coi trọng Thi Vĩnh Đạo. Cô sợ hãi tình cảm anh ấy dành cho mình. Cô chạy trốn. Cô thừa nhận. Rồi cuối cùng cô coi nó như một chuyện đương nhiên. Diệp Phổ Hoa của tuổi hai lăm cố chấp với tình cảm trong lòng mình, ra sức đóng cửa trái tim và không muốn cho Thi Vĩnh Đạo bước chân vào trong đó. Ai yêu trước người ấy thua. Vì vậy Diệp Phổ Hoa là người thắng. Cô ấy tự cho mình cái quyền không cần đáp trả lại tình cảm của Vĩnh Đạo. Hàng ngày chỉ cần ở bên anh ấy, hôn anh ấy, cưới anh ấy. Vậy là đủ báo đáp rồi, còn Vĩnh Đạo thì không có quyền can thiệp vào tâm tư của cô ấy. Nhưng tiền bạc thì còn có thể sòng phẳng, chứ tình cảm thì báo đáp làm sao cho đủ đây? Tính tình của Thi Vĩnh Đạo hết sức mạnh mẽ. Mạnh mẽ như một cơn sóng thần, sẵn sàng cuốn phăng tất cả mọi thứ. Mười lăm tuổi, sẵn sàng đánh nhau với bạn, thi học kỳ nộp giấy trắng, bỏ học uống rượu, ngang nhiên hút thuốc trước cổng trường, chẳng có việc gì là anh ấy không dám làm cả. Mười lăm tuổi, khắc hằn mấy chữ PH của D lên mặt bàn, coi như một sự đánh dấu chủ quyền. Mười lăm tuổi, bọc tất cả sách vở bằng tờ giấy có bút tích của cô như một sự công khai sở hữu. Thi Vĩnh Đạo là như vậy. Anh ấy yêu Phổ Hoa nhiều đến mức có trao cả trái tim cho cô ấy cũng không đủ. Tình cảm dạt dào như đại dương. Chỉ tiếc Phổ Hoa không phải là một con cá. Thế nên khi bị tình cảm của Vĩnh Đạo bao bọc, cô ấy chỉ thấy ngạt thở. Và càng cố sức vùng vẫy thì càng không thể thoát ra. Khoảng cách xa nhất trên thế giới này là giữa con chim trên trời và con cá dưới đại dương. Vĩnh viễn không bao giờ có thể ở bên nhau được. Nhưng mười năm, mười một năm, mười hai năm, Vĩnh Đạo dần mệt mỏi. Anh ấy không còn là cậu thiếu niên cao to dám đợi Phổ Hoa hàng giờ, bưng bát phô mai cho cô ấy. Thời gian khiến anh ấy trưởng thành, bình tĩnh và cũng mệt mỏi hơn. Trái tim không dám mang ra đánh cược nữa. Trong lòng Vĩnh Đạo có một khe nứt mà qua thời gian khe nứt đó càng lớn hơn. Đó là Kỷ An Vĩnh, Kỷ An Vĩnh trong trái tim của Phổ Hoa. Vậy nên, yêu hay không yêu vẫn mãi là chuyện của riêng anh ấy. Mười hai năm trôi đi, vẫn mãi chỉ là “Mình thích cậu là chuyện của mình, cậu không thích mình là chuyện của cậu” Vì anh ấy yêu nhiều nên cũng muốn Phổ Hoa đáp trả bằng cả trái tim. Chỉ tiếc là tình cảm lớn quá, cô ấy không gánh nổi. Vậy nên bọn họ rời xa nhau. Hạnh phúc cứ phải mất đi mới biết là hạnh phúc. Tình yêu cứ đến lúc tan tành mới biết đã từng yêu. Phổ Hoa cũng thế, đến lúc mất đi anh ấy mới biết tình yêu là như thế nào. Phổ Hoa của tuổi hai chín một lần nữa chạy trốn. Lần này không phải bỏ trốn khỏi Vĩnh Đạo mà lại trốn chạy khỏi chính cảm tình của mình, chạy trốn khỏi sự hờn ghen vô cớ, chạy trốn khỏi sự tự tin của những năm mười lăm, mười sáu tuổi. Chỉ có điều cô ấy không hề nhận ra, mười lăm năm, cô ấy đã dần học được cách yên bình trong biển cả. Tình yêu thật là kỳ diệu, nó khiến Diệp Phổ Hoa trở thành con cá, học được cách hít thở dưới đáy đại dương, học được cách yêu anh bằng cả tấm lòng. Không phải ai cũng may mắn như Phổ Hoa, cũng biết hạnh phúc đánh rơi ở đâu để nhặt lại, cũng có một người đàn ông kiên nhẫn trong suốt mười lăm năm. Vì “Cuộc đời có mấy lần mười lăm năm”? Vậy nên đừng để lúc hạnh phúc mất đi mới đi nhặt lại, để người thương đi mất rồi mới biết vị trí của trái tim. Review Yên Chi Mời các bạn đón đọc Giường Đơn Hay Giường Đôi của tác giả Cầm Sắt Tỳ Bà.
Đừng Buông Tay Em (Mười Năm) - Tuyết Tiểu Thiền
Đừng buông tay em là một câu chuyện tình yêu đầy đắm say và cũng đầy mơ mộng của Vu Bắc Bắc, một cô gái Hàng Châu bình dị yêu văn chương và chàng trai tài hoa Sở Giang Nam. Câu chuyện bắt đầu từ một hiểu lầm nho nhỏ khi Vu Bắc Bắc thay bạn thân của mình là Khả Liên đưa thư tình cho Sở Giang Nam. Sở Giang Nam vốn đã để ý Vu Bắc Bắc từ lâu qua những bài thơ của cô trên báo trường, giờ nhận được thư của cô cậu vô cùng vui sướng. Khi được cậu bày tỏ tình cảm, cô rất khó xử bởi bản thân cô nhận ra mình cũng dành cho Sở Giang Nam những tình cảm đặc biệt. Giữa tình yêu với Sở Giang Nam và tình bạn thân thiết với Khả Liên, Vu Bắc Bắc sẽ làm thế nào đây. *** Tôi đeo nhẫn cưới lên tay, mở cuốn album ra, một lớp bụi rất dày phủ bên ngoài, nhìn thấy bản thân mình lúc hai mươi mốt tuổi, nét mặt tươi tắn đang tựa vào người Sở Giang Nam, hai đứa đang cười rất tình tứ, tình tứ đến mức như đang diễn một cảnh trong phim vậy. Bắc Kinh, mùa xuân. Tôi đi tìm Mùa xuân Paris, ảnh viện mà năm năm trước chúng tôi chụp ảnh cưới. Năm năm, rất dài phải không? Tại sao trong mắt tôi, như mới hôm qua, đêm hôm đó, ký ức tôi như mới, dường như vừa mới bước ra từ cổng ảnh viện vậy, chúng tôi chụp ảnh thẻ để dùng khi đăng ký kết hôn, chúng tôi còn đến nhà hàng “Mì yêu mì” để ăn mì và uống rượu, đêm hôm đó, tôi đã trở thành cô dâu của Sở Giang Nam. Tại sao tôi không tìm được ảnh viện Mùa xuân Paris?   Mời các bạn đón đọc Đừng Buông Tay Em (Mười Năm) của tác giả Tuyết Tiểu Thiền.
Lụa Đỏ - Trầm Nhược Thư
Ngày ấy, trong bóng chiều tà, Trình Lộc đã nói với nàng… “Chờ khi chúng ta thành thân, ta sẽ treo đèn lồng bằng lụa đỏ trải dài từ nhà muội đến nhà của ta, không, là nhà của chúng ta, được không?!” Màu đỏ vốn là màu sắc mà nàng yêu thích… Còn hôm nay, trên con đường lớn nhất thị trấn, một chuỗi đèn lồng bằng lụa đỏ lay động trong gió, nhuộm cả một vùng trời… Hắn đã thực hiện lời nói của mình, chỉ có điều… tân nương của hắn lại là một người khác. Giữa sắc đỏ từ những chiếc đèn lồng bằng lụa ấy, trời cao lại như trêu đùa nàng, để nàng gặp được một người, đại thiếu gia của Vân phủ. Hắn là đại thiếu gia của Vân phủ, một thiếu gia cao cao tại thượng, lại là anh của tân nương Trình Lộc, vốn dĩ giữa nàng và hắn sẽ chẳng liên quan gì với nhau, lại vì một chiếc vòng ngọc và một câu nói của nàng mà dây dưa cả cuộc đời… Nàng cười, cũng không nhìn hắn: “Đúng là ta nhặt được một chuỗi ngọc, nhưng tại sao ta phải tin rằng đó là của huynh?” “Cô nương muốn đưa ra điều kiện? Cần bao nhiêu bạc?” “Bạc? Vân phủ các người dù sao cũng có rất nhiều bạc, có cái gì mà không thể dùng bạc để giải quyết.” Hắn có chút không kiên nhẫn: “Vậy cô nương muốn điều gì?” “Ta muốn cái gì? Ta muốn gả vào Vân phủ, ta muốn huynh treo đèn lồng lụa đỏ kéo dài từ nhà ta đến Vân phủ, có thể sao?” ***  Ấn tượng của tớ khi đọc xong tác phẩm Lụa đỏ của Trầm Nhược Thư, đó là nữ chính thật may mắn. Nàng không phải trải qua bao nhiêu đau khổ hay bất hạnh để tìm được người yêu thương mình, nàng cũng không phải tranh đấu vì thứ mình yêu thương. Chỉ đơn giản nhẹ nhàng cảm nhận thấy, nhẹ nhàng có được.  Trình Lộc là thanh mai trúc mã của nàng, trong thời thanh xuân đã ở bên nàng, giúp nàng vượt qua những tháng năm khó khăn không có cha ở cạnh, cho nàng một lời hẹn ước: “Chờ khi chúng ta thành thân, ta sẽ treo đèn lồng bằng lụa đỏ trải dài từ nhà nàng đến nhà của ta, không, là nhà của chúng ta, được không?” Nhưng chỉ tiếc, lời hứa càng đẹp, càng khó được viên mãn. Trình Lộc thực hiện lời hứa, cùng với một tân nương khác, bỏ lại nàng với những câu hỏi.  Trong lúc nàng đau khổ vì người xưa, nàng gặp chàng – đại thiếu gia của Vân phủ, nàng vì muốn tìm cơ hội để hỏi Trình Lộc tại sao lại đối xử với nàng như thế, đã dùng chuỗi ngọc của chàng đổi lấy một danh phận trong Vân phủ.  Phu quân của nàng là chàng – nói rằng chỉ có thể cho nàng một danh phận.  Nhưng chàng – nhẹ nhàng như ngọc, dịu dàng, ấm áp ở bên cạnh mỗi khi nàng bối rối vì người xưa, chẳng biết từ bao giờ khiến nàng dần dần quên đi ngọt ngào ở quá khứ, đưa chàng vào trái tim mình. Chàng đã nói: “Nếu đã biết, vậy thì dần dần quên đi! Khi đã quên, sẽ tốt hơn!”  Không ngọt ngào như lời hẹn ước của Trình Lộc dành cho nàng, chàng lại chỉ nói: “Ta ở đây, nàng đừng sợ!” Không hoa mỹ, nhưng chàng đã luôn làm được.  Lời văn của Trầm Nhược Thư thiên về tả, có chút nhẹ nhàng, từ từ ngấm sâu vào lòng người đọc. Một chút day dứt, một chút nuối tiếc, và muôn vàn ngọt ngào … đảm bảo sẽ không khiến bạn mệt tim hay thất vọng. *** Sau khi tạ từ đội tiêu vận, bọn họ ở lại khách điếm của thị trấn nghỉ ngơi vài ngày, sau đó lại lên đường. Xe ngựa chạy rất chậm trên con đường lớn, bởi vì vừa trải qua chuyện kinh động như vậy, hắn và nàng đều mệt mỏi, người mệt, tâm cũng mệt. Hắn tựa người vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần, nàng tựa đầu lên vai hắn, giữa đôi mày là nét mệt nhọc lờ mờ. Bỗng nhiên nàng cử động, mở mắt nhìn hắn>ưng lại không nói gì. "Làm sao vậy?" Đôi mắt hắn vẫn còn nhắm, nhưng dường như nhận ra cử động của nàng, "Có việc gì vậy?" "Ơ . . ." Nàng nói, "Ta đang nghĩ . . .nghĩ chúng ta khi nào thì đến nhà." "Nhanh thôi." Hắn khẽ nói, "Hai ngày nữa là đến." "Ơ . . ." "Còn có việc gì sao?" "Ah . . . Không phải huynh có một chiếc vòng ngọc sao? Tại sao huynh không đeo?" "Cái vòng . . . không phải để ta đeo." "Ơ. . ." "Còn có chuyện khác sao?" "À . . . Không còn . . ." Nàng ngẫm nghĩ, hay là không hỏi. Thế nhưng cuối cùng hắn lại mở mắt, khẽ động, sau đó đeo một món đồ lạnh lẽo lên cổ tay của nàng. "Chiếc vòng?" nàng kinh ngạc nhìn xuống, "Cho ta?" "Ừ." Hắn khẽ nói, "Vốn định về nhà sẽ cho nàng, nhưng nếu nàng hỏi, vậy thì đưa trước cho nàng ." Bỗng nhiên, nàng không biết phải làm sao: "Ta . . . Ta không có ý này . . ." "Ta biết." Hắn khẽ cười, nhẹ nhàng phủ tay lên bàn tay nàng, "Ta biết nàng có điều nghi hoặc, nhưng đó đều quá khứ, hơn nữa, thật sự cũng không có gì." "Mục Ngạn là con nuôi của thúc phục, khi hắn và Tiểu Cảnh còn chưa thành thân thì đã ở tại Mộ Cảnh Viên, bởi vì Tiểu Cảnh thích cho nên mới lấy tên này. Sở dĩ ở Vân phủ có một đình viện cùng tên, cũng vì bọn họ đã từng nói qua muốn tất cả ở cùng với nhau, nhưng sau đó lại thích không khí cảnh vật ở trên núi, thế là cuối cùng cũng dời lên núi, đình viện ở Vân phủ liền tạm thời bị bỏ hoang, sau này nàng đến nên để lại nơi đó cho nàng." Lời nói của hắn rất chậm rất nhẹ, giống như một khúc ca xa xăm mờ ảo, trầm thấp cất lên ở bên tai nàng. "Về phần chiếc vòng ngọc này . . ." Hắn cầm tay nàng, mỉm cười, "Là do một trưởng bối rất tôn kính trong gia tộc tặng, từ nhỏ ta đã mang theo, Tiểu Cảnh từng muốn ta cho nàng ấy, nhưng ta đã nói, chỉ có thê tử của ta mới có thể đeo, nàng hình như . . .hình như có chút canh cánh trong lòng . . ." "Thì ra là vậy . . ." Nàng ngượng ngùng mỉm cười, "Ta còn tưởng rằng . . ." "Nếu đã là quá khứ, cũng đừng tiếp tục suy nghĩ." Hắn khẽ nói, "Hiện tại, nàng cũng có thể tặng ta một vật gì đó để trao đổi đi." Trao đổi? Nàng ngẫm nghĩ, cẩn thận lấy ra túi hương luôn để ở bên người: "Ta chỉ có cái này . . ." "Ừ, rất thơm, là hương hoa Sơn chi ta thích; hoa văn cũng rất đẹp, là Lưu Vân." Hắn giữ túi hương ở trong lòng bàn tay, cúi đầu nhẹ ngửi. Dáng vẻ của hắn, giống như đang thưởng thức một loại trân bảo quý hiếm, vừa cẩn thận vừa yêu thích không buông. Trong lòng nàng ấm áp, nhỏ giọng nói: "Cái này của ta . . . không đáng tiền." "Đúng là không đáng tiền." Hắn gật đầu, "Mũi thêu không tệ, nhưng chất vải lại không được tốt, hình như còn có chút phai màu. Chủ yếu là, ở đâu cũng có thể mua được." "Vậy sao?" Nàng có phần không vui, vươn tay đoạt lấy, "Vậy trả lại cho ta!" Thế nhưng hắn đã nhanh tay thu hồi: "Trước giữ vật này, sau này đổi một vật đáng giá hơn." Nàng vừa buồn bực vừa buồn cười nhìn hắn: "Đáng ghét!" Hắn mỉm cười nhìn nàng, gương mặt nàng ửng hồng, lại nhỏ giọng lầm bầm: "Đáng ghét." "Không đáng ghét." Bỗng nhiên hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, "Một chút cũng không đáng ghét, rất thích, vô cùng thích." ... Mời các bạn đón đọc Lụa Đỏ của tác giả Trầm Nhược Thư.