Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nữ Đế Trọng Sinh

Bạn đang đọc truyện Nữ Đế Trọng Sinh của tác giả Tùy Vân Lưu Thủy. Chỉ mới ba năm, mà cảm giác như một giấc mộng thật dài, cả đời người dường như cũng chỉ ngắn lại chừng đó! Còng không phải là một đời sao? Vì Dạ An Thần hiện giờ đã không phải là Dạ An Thần của ba năm trước nữa. Đời trước, muội muội của nàng lật đổ nàng, muốn bước lên đế vị, còn người nàng để ở trong lòng, đến mức đem hết tâm can dâng hiến, cuối cùng lại chĩa mũi đao hước về nàng. Nàng mới hiểu mình đã ngu dại đến chừng nào! Những người nàng tin tưởng, bộ mặt thật xấu xí và ghê tởm đến cỡ này! Trọng sinh trở lại, nàng một lần nữa bước lên ngôi vị nữ đế, nhưng người đã lặng lẽ bảo vệ nàng – Tuyết Sương Linh – đã không thấy bóng dáng. Khi tất cả bắt đầu lại lần nữa, nàng biết ông trời đối với nàng không tệ, những người thiếu nàng, tất cả phải trả lại cho nàng. Mà Tuyết Sương Linh, nàng phải sủng trong lòng bàn tay, không ai có thể tổn thương nàng lần nữa. *** Ba năm trước, muội muội của nàng làm phản. Người nàng yêu nhất cầm đao hướng về phía nàng, khi đó nàng mới hiểu rõ mặt nạ của người nàng coi trọng, người nàng yêu nhất là như thế nào. Ba năm sau, nàng một lần nữa bước lên ngôi vị nữ đế, nhưng người đã lặng lẽ bảo vệ nàng - Tuyết Sương Linh - đã không thấy bóng dáng. Khi tất cả bắt đầu lại lần nữa, nàng biết ông trời đối với nàng không tệ, những người thiếu nàng, tất cả phải trả lại cho nàng. Mà Tuyết Sương Linh, nàng phải sủng trong lòng bàn tay, không ai có thể tổn thương nàng lần nữa. Editor: Nói chung, tác phẩm này nói về một nữ đế sống lại và trở về quá khứ. Nàng sủng người đã bảo vệ nàng năm xưa và trả thù tất cả những kẻ đã hại nàng! *** Hoa tuyết từ không trung lả tả rơi xuống, chỉ trong chốt lát, mặt đất đều bị tuyết bao phủ. Tựa như mùa đông ba năm trước. Một lần nữa bước lên ngai vàng, một lần nữa trở thành nữ đế của Linh Quốc, Dạ An Thần đứng trước cung điện nguy nga, trên người còn mang theo khí tức âm trầm từ thiên lao, gương mặt lạnh lùng không thể che giấu sự tàn nhẫn. Nàng vừa đi ra từ thiên lao, từng là Thụy Đoan vương gia, sau lại trở thành Thụy Đoan nữ đế, đang bị nàng nhốt tại thiên lao. Trước mắt cung điện từng là tẩm cung của nàng, chỉ là ba năm trước đây một lần đại hỏa, đem nơi này đốt thành tro bụi, bao gồm nữ nhân làm cho nàng ngày đêm suy tư suốt ba năm. Tẩm cung đã hoàn toàn không giống như lúc trước, cứ như ông trời muốn nói cho nàng, tất cả đều không thể quay trở về được. Mùa đông năm đó cũng là phá lệ rét lạnh, cũng là như vậy một hồi đại tuyết. Chính là khi đó hoàng cung một mảnh hỗn loạn, rất huyên náo, không giống giờ phút này yên tĩnh không tiếng động. Khi đó là nàng là Linh Quốc hoàng đế đời thứ bảy, sủng ái quân thị Ly Tuần Lạc, coi trọng muội muội Thụy Đoan Vương gia, cho bọn họ vô thượng sủng ái cùng tín nhiệm, chỉ là hai người này đều phản bội nàng, cùng nhau phản bội nàng. Dạ An Thần nhìn cung điện, suy nghĩ lại về mùa đông ba năm trước đây. Nàng ngồi bên trong cung điện nguy nga, cô linh hiu quạnh, chỉ có mình nàng, những người ngày xưa đi theo làm tùy tùng của nàng, đều rời khỏi, chỉ còn nàng một người - mặc kệ là tự đi, hay là bị nàng đuổi đi, đều đi rồi. Không lâu trước đây, Dạ An Thần thu được tin tức, thân sinh muội muội của nàng, Linh Quốc Thụy Đoan Vương gia Dạ An Từ phạm thượng tác loạn, đã khống chế được hoàng thành binh mã, rất nhanh sẽ tới hoàng cung, bức vua thoái vị. Mà binh mã của hoàng đế là nàng, còn xa xăm ngàn dặm, đợi khi binh mã đến, Hoàng đế... đã sớm thay đổi người làm. Nàng thực tín nhiệm muội muội của mình, phong nàng làm Linh Quốc thân vương, cho nàng vô thượng vinh quang, bên trong hoàng thành, ai dám cùng nàng sánh vai, cho nàng nắm giữ hoàng thành binh mã, cơ hồ là đem chính mình tính mạng giao cho nàng, nhưng cuối cùng, Dạ An Từ phản bội nàng, khi lấy được binh phù, liền khẩn cấp muốn mạng của nàng. Dạ An Từ thành công. Dạ An Thần xác thực thực tin tưởng nàng, bằng không, cũng không đem toàn bộ binh mã của hoàng thành giao cho nàng. Sau đó, Dạ An Từ phản bội nàng. Hiện tại, toàn bộ hoàng thành đều vào tay nàng. Dạ An Thần biết chính mình sẽ không chết, Dạ An Từ muốn danh chính ngôn thuận làm Linh Quốc hoàng đế, nhất định phải cho nàng viết chiếu thư thoái vị, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho nàng, sau đó đem nàng nhốt ở trong cung, có lẽ lúc Dạ An Từ đăng cơ, một lúc nào đó nàng vô thanh vô tức chết đi. Nhưng là, trong vòng ba năm, nàng tuyệt đối sẽ sống được thật tốt. Nàng sẽ sống được thật tốt, bằng không, người trong thiên hạ sẽ mắng tử Dạ An Từ. Nhưng là, điều này không phải điều nàng muốn. Nàng Linh quốc nữ đế, tình nguyện chết, cũng không nguyện ý sống như vậy. Một nam tử ăn mặc phức tạp trang sức chậm rãi tiến vào, tiện tay đóng cửa tẩm điện. Dạ An Thần thủy chung trên mặt không có biểu tình lại gợn sóng, nàng đi vài bước rồi ngồi xuống, sốt ruột nói, "Trẫm không phải phân phó ám vệ đưa ngươi ra ngoài sao? Nơi này rất nguy hiểm, ngươi đi mau, Lạc, nơi này thật sự rất nguy hiểm, ngươi nhanh lên rời khỏi nơi này, ngươi yên tâm, trẫm không có việc gì." Nàng nói xong đẩy nam tử rời đi. Ly Tuần Lạc tránh Dạ An Thần. Dạ An Thần sửng sốt, "Lạc......" Ly Tuần Lạc khinh thường nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nở nụ cười, "Lo lắng? Dạ An Thần, không cần tự mình đa tình, ta không đi, là muốn nhìn ngươi mất đi ngôi vị hoàng đế như thế nào, chết như thế nào!" Dạ An Thần thật không ngờ Ly Tuần Lạc sẽ nói như thế, "Ngươi nói cái gì?" Ly Tuần Lạc lớn tiếng nở nụ cười, trong thanh âm mang theo vô hạn trào phúng: "Dạ An Thần, ngươi sao so với được với Thụy Đoan Vương gia? Người như ngươi, làm sao có thể làm Linh Quốc hoàng đế? Ngươi nhìn còn không hiểu sao? Là ta, là ta phản bội ngươi, là ta bảo ngươi đem hoàng thành binh mã giao cho nàng, ngươi quên sao?" Đồng tử Dạ An Thần co rụt lại. "Dạ An Thần, ta căn bản không thương ngươi, do ngươi, là ngươi, hủy diệt cả đời ta." Trong anh mắt Ly Tuần Lạc, nàng nhận ra hận ý khắc cốt ghi tâm, hắn nhẫn đến hiện tại, đến nay là rốt cuộc nhịn không nổi nữa, "Nếu không phải ngươi cứng rắn nạp ta làm phi, ta đã sớm cùng vớiThụy Đoan Vương gia cùng một chỗ. Chúng ta sẽ hài tử, sẽ rất vui vẻ, đều là ngươi, Dạ An Thần, là ngươi hủy diệt hết thảy, đây đều là trừng phạt ngươi." "Tiến cung, là ngươi nguyện ý." Dạ An Thần nhẹ giọng nói, có lẽ, nàng cho tới bây giờ đều không biết chính mình yêu một người như thế nào, Ly Tuần Lạc biểu hiện, tất cả đều là giả. Ly Tuần Lạc hét lên, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, "Nếu ngươi không phải hoàng đế, ta làm sao cần gả cho ngươi? Ngươi sao có thể so với Thụy Đoan vương gia! Hiện tại nhanh viết chiếu thư thoái vị đi." Dạ An Thần cảm thấy tâm một mảng lạnh lẽo, nàng thật sự không dám tin tất cả là sự thật. Nàng nhớ mẫu hoàng từng nói: "Con không thể yêu hay tin tưởng bất kỳ ai, nhất là người bên cạnh con, bởi vì tình yêu sẽ làm con nhìn không rõ sự thật, ở hoàng gia, nhìn không rõ, sẽ chết." Nàng đăng cơ lúc niên thiếu, mẫu hoàng giao cho nàng một quốc gia phồn vinh, tuy biên cương có chiến tranh, nhưng đa số là thắng, quốc lực cường đại; Bên người nàng cũng không thiếu những kẻ hơn người, nàng tự nhận có khả năng thấy rõ hoàng cung kẻ đùa người xiếc, nàng nghĩ Ly Tuần Lạc yêu nàng, nhưng nàng không nghĩ đến tất cả đều là giả! Nàng quả nhiên vẫn là quá non. "Nga, đúng rồi! Còn có hài tử của ngươi, vì muốn cho Thụy Đoan vương gia ngồi lên ngôi vị hoàng đế, hài tử của ngươi đều bị ta giết chết." Ly Tuần Lạc cười nói "Dạ An Thần, ta từng mang hài tử của Thụy Đoan vương gia, nhưng ta bỏ nó, vì ta không thể lưu lại . " Giờ khắc này, trong lòng Dạ An Thần nỗi lên hận ý đến tận xương, nàng đăng cơ mới năm năm, hài tử đều chỉ có vài người, lớn nhất chỉ bảy tuổi, nhưng, tiện nhân trước mắt, cư nhiên hại chết hài tử của nàng! Là nàng có mắt không tròng, coi trọng kẻ lòng lang dạ sói. Tín nhiệm của nàng, tình yêu của nàng, toàn bộ đều cho sai người rồi! "Ly Tuần Lạc, trẫm thật là có mắt không tròng, mới có thể yêu người như ngươi." Dạ An Thần lạnh lùng nói, lửa giận dâng lên, xông tới bóp cổ nam nhân, "Vì hài tử của trẫm, đền mạng đi!" Ly Tuần Lạc từ trong lòng lấy ra một thanh đao nhỏ, trực tiếp hướng Dạ An Thần đâm tới, Dạ An Thần bất đắc dĩ, chỉ có thể buông tay lui về sau.   Mời các bạn đón đọc Nữ Đế Trọng Sinh của tác giả Tùy Vân Lưu Thủy.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngươi Là Cái Tay Nải - Nhĩ Nghiên
Chuyện kể về một vu nữ mồ côi, từ nhỏ bị nhốt trong sơn động tích phúc cho vịnh Tấn Vân cùng với tên sát thủ máu lạnh lưu lạc. Thẩm Thế Liên sinh ra trong một vùng hẻo lánh, từ lúc sinh ra, ngoài trưởng vịnh, Tiểu Ngưu lang và một số người trong vịnh thì nàng chưa từng gặp một nam nhân nào khác. Ngày cô gặp Phượng Thất Thiềm, là ngày máu tươi nhuộm đầy vịnh, hắn cầm kiếm đứng ở đầu dốc giọng trầm thấp mà hờ hững nói :"trốn nhiều năm như vậy, sống cũng đủ rồi" làm lưng cô ướt đẫm mồ hôi. Nén lại sự sợ hãi trong lòng, nàng nói :"Tiên sinh, ta chỉ đi ngang qua thôi mà" *** Sau đó, Trương lão tà bị vạch mặt, nỗi oan mẹ ta phải gánh chịu nhiều năm rốt cuộc được giải bỏ. Còn ta thì xuất hiện trước con mắt mọi người với thân phận Thất phu nhân cùng thánh tế tân nhiệm của Phượng Minh Cô Thành. Ngày ta cùng Tiểu Phượng Tiên đưa Trương lão tà lên pháp trường, lúc được ngàn vạn thành dân vây quanh, ta trông thấy một bóng dáng quen thuộc trong biển người. Là Tiếu Tiếu. Hắn đi theo xe tù chở Trương lão tà, cho đến khi tận mắt nhìn thấy Trương lão tà bị chặt đầu, hắn mới bỏ đi, trước khi đi, hắn còn ngoái lại nhìn ta, sau đó cúi mình vái chào, rồi biến mất trong biển người đang vui mừng hò reo. Trong lòng ta không vui, đứng trên đài cao cho thành dân chiêm ngưỡng một lúc rồi quay về kiệu. Tiểu Phượng Tiên biết lý do ta buồn, chỉ ôm ta không nói một lời. ... Mời các bạn đón đọc Ngươi Là Cái Tay Nải của tác giả Nhĩ Nghiên.
Không Nhớ, Không Quên - Trừu Phong Mạc Hề
Ai đã quên, ai vẫn còn nhớ. *** Gần đêm ba mươi, Hạ Bồng Bồng bị các bạn học kéo đi hát karaoke, cũng may hôm qua trường học đã cho nghỉ, cô không cần lo lắng tối về ký túc xá không được. Nhưng cô cũng không thích hát lắm, cho nên cả đêm đều ngồi đó nghe người ta hát. Không biết tại sao, Hạ Bồng Bồng lại nhớ đến Hạ Đông Ngôn. Ngược lại anh rất thích hát, có nhiều lần anh tắm rửa bảo cô trông chừng ở bên ngoài, cô nghe anh vừa tắm vừa hát, tuy điệu hát bị tiếng nước róc rách làm rời rạc, nhưng Hạ Bồng Bồng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ca hát uốn éo của Hạ Đông Ngôn. Khoan đã...cô đang tưởng tượng tới Hạ Đông Ngôn trần truồng tắm rửa sao? Hạ Bồng Bồng vội vàng lắc đầu, chắc chắn là trong KTV ồn ào quá, làm đầu óc cô rối loạn. Rạng sáng mọi người mới đi ra khỏi KTV, mùa đông ở thành phố J rất lạnh, gió đêm càng lạnh hơn, Hạ Bồng Bồng tạm biệt sự ấm áp đi ra khỏi cửa lớn thì hắc xì một cái. Cái nhảy mũi này rất mạnh, đến nước mắt cô cũng rơi xuống, tầm mắt hơi mơ hồ, lúc cô mở mắt ra, lại thấy Hạ Đông Ngôn. Vẫn là khuôn mặt với nụ cười bất cần đời ngày xưa, vẫn là trời tối, vẫn dưới ánh đèn màu ấm. Thiếu chút nữa Hạ Bồng Bồng đã nghĩ rằng mình xuyên về ba năm trước. Người bạn bên cạnh vỗ cô một cái, "Hạ Bồng Bồng, tìm cậu à?" Cô quay đầy thì thấy người bên cạnh cô là bạn cùng học đại học chứ không phải bạn trung học, cô tỉnh táo lại, thì ra Hạ Đông Ngôn thực sự đã quay về. ... Mời các bạn đón đọc Không Nhớ, Không Quên của tác giả Trừu Phong Mạc Hề.
Đinh Nam Ti Vũ - Địch Qua
Đây là câu chuyện tình yêu về một bậc thầy tranh sơn dầu trường phái ấn tượng và sinh viên ưu tú hệ y học. Lúc mới quen An Tầm nói, anh có thể giúp em làm mẫu cho bức tranh của em không? Nhưng mà em có yêu cầu đặc biệt... Sau khi cưới, bác sĩ Thẩm Tư Vũ mang theo bộ đồng phục y tá về nhà và nói với cô rằng, bản thân anh cũng có một yêu cầu đặc biệt... *** Ông nội An Tầm vẫn thường hay đến bờ sông câu cá, bất kể lúc xuân hạ thu đông, chỉ cần ông còn ở trong nước mà thôi, dù rằng ông chẳng thích ăn cá sông là mấy. Sau này, An Phi được ông dẫn theo cũng thấy khá hứng thú, theo phân tích của An Tầm, có thể là do An Phi thích đục băng. Đợt bão tuyết lần trước ở Xuân Giang quá lớn, thế cho nên đến bây giờ cả đường sông vẫn bị bao phủ bởi một màu trắng xóa mênh mang. Tư Vũ dắt An Tầm đi trước, nhàn nhã và dễ chịu, có khi thỉnh thoảng sẽ khe khẽ chuyện trò. ... Mời các bạn đón đọc Đinh Nam Ti Vũ của tác giả Địch Qua.
Địch Hậu - Kiều Ninh
Đúng là năm xui xẻo, không có việc gì tốt lành, gặp chuyện xui xẻo cực độ. Phu quân Hoàng đế của nàng có lẽ là vạn năm mới bước vào hậu cung một lần.  Không ngờ nàng lại xui xẻo gặp phải hắn. Ở trước mặt hắn, nàng vẫn giả trang thành ngu si, cử chỉ thô tục. Làm cho hắn ta đối với Hoàng hậu ngu ngốc này không có hứng thú. Nghe nói bởi vì địch quốc có “Linh Nguyệt quân sư” có kế sách thần kỳ mà hắn ta được nếm mùi thất bại. Nàng cười sung sướng trong lòng, toàn bộ oán khí đều biến mất. A, chỉ là một quân sư nho nhỏ cũng có thể làm cho hắn giận đến mức đen mặt. Nếu như hắn biết thật ra người này đang ở trong hậu cung của Kim Lương Quốc. Hơn nữa chính là nàng - Hoàng hậu ngốc không được sủng ái. Không biết con người hào hoa phong nhã tuấn mĩ vô song đó sẽ có vẻ mặt như thế nào? Nàng hào hứng đoán kế sách tiếp theo của hắn sẽ như thế nào? Nhưng mà hắn giống như là uống nhầm thuốc, lại có thể bắt đầu lấy lòng kẻ ngu như nàng. Mà nàng thân là hoàng hậu của hắn, vợ của hắn, tất nhiên không thể kháng cự. Không xong, khi hắn bắt đầu coi nàng như trân bảo, nàng hình như cũng động lòng ---- Không, hắn là người đã đoạt đi tự do của nàng, nàng tuyệt đối không thể thích hắn! Cả đời này, hắn chỉ có thể là kẻ địch của nàng, không hơn ...... *** Đôi mắt trong như nước, nàng nhìn sâu vào mắt hắn, giọng nói mềm mại ngọt như đường, quấn vào lòng hắn. Lồng ngực Nghiêm Tuyển căng lên, không nhịn được mà kéo tấm mặt nạ, cánh tay dài vươn ra ôm nàng vào ngực. Tựa vào lồng ngực mà mình nhung nhớ, chóp mũi nàng đau xót, nàng nhịn cảm xúc muốn rơi nước mắt, bàn tay thon đặt lên trái tim hắn. “Người phu quân xấu xa kìa vì nàng, bỏ kiêu ngạo xuống, bỏ cả nghiệp thống nhất giang sơn,... Nàng vẫn ngu ngốc nghĩ rằng người phu quân đó vẫn tức giận, hắn không thích nàng. Cho đến khi người bạn thân và mẫu phi của nàng nghĩ ra cách dùng nàng làm lợi thế, dùng nàng để uy hiếp người phu quân xấu xa đó, dò xét tình yêu sâu đậm của hắn dành cho nàng, nàng mới hiểu được, tình yêu của hắn dành cho nàng hơn tất cả mọi thứ”. Nghe người trong ngực nghẹn ngào nói, ngực của hắn bị nước mắt của nàng thấm ướt, những giọt nước mắt kia cũng chảy vào trong lòng hắn tạo thành một dấu vết không thể xóa. “Đời này kiếp này, trẫm chỉ cần mình nàng”. Nghiêm Tuyển cúi người, ngón tay thon dài nâng nhẹ cằm nàng, vội vàng hôn nàng. ... Mời các bạn đón đọc Địch Hậu của tác giả Kiều Ninh.