Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Văn án: Một người bị quỷ khí quấn thân chính là người cực kỳ xui xẻo. Chính là kiểu người dân gian hay gọi là kẻ uống nước cũng mắc nghẹn đó. Trùm xui xẻo chính là như vậy, phút trước vừa ra khỏi nhà, giây sau tai họa đã ập đến, ngàn lần vạn lần đều như vậy. Một người có số mệnh xui xẻo đến thế, cuối cùng lại gặp một người có số may mắn đến nghịch thiên, bọn họ như bị hút vào nhau trên quỹ tích duyên phận, vướng vào đủ thứ rắc rối dở khóc dở cười, nhưng qua đó lại khiến cho mọi người cảm thấy thật sự rất đáng yêu. *Quỷ khí chính là luồng khí mà con người lưu lại sau khi chết đi, ác tâm ác tính cũng sẽ tụ thành quỷ khí, hận thù ngưng kết lại thành quỷ khí, những đồ vật bị quỷ khí bám vào sẽ mang tới vận rủi khôn  cùng (Trích giải thích trong truyện). Nói tóm gọn lại là bạn công cứ xui xẻo không thôi đó! … Tuyết Nguyên U Linh không phải là cái tên xa lạ trong làng tiểu thuyết đam mỹ, văn phong chị này luôn có một chút linh dị thần quái đan xen vào thiên văn hài hước khiến cho bạn đọc có một trải nghiệm thực thú vị. Boss, vận hạnh lai tập cũng chính là thiên văn như vậy, vừa hài hước lại vừa khiến người đọc cảm thấy trầm trọng. Hai không khí này sẽ khiến câu chuyện càng thêm đáng đọc hơn nữa. Trong truyện này, bạn công là một người cực kỳ xui xẻo, làm chuyện gì cũng gặp rắc rối, kể cả khi là một thương nhân thành công, một ông chủ thì bạn ấy cũng chính là ông chủ xui rủi nhất mọi thời đại. Bạn thụ trong truyện này lại là một trùm may mắn, có lẽ chính là loại khác dấu thì hút nhau, may mắn gặp xui xẻo chính là loại bù trừ mà mọi người thích nhất. Sự xuất hiện của bạn thụ trong đời bạn công đúng là khiến bạn công giải trừ bớt xui xẻo, mà bạn ấy cũng đồng thời khiến bạn công quyến luyến không thôi, cứ thế là một thiên văn ngọt ngào hỗ sủng đã ra đời rồi. *** Review RinBaBa: Ài… tui nói là tui thích tổng tài lạnh lùng nhưng sủng thụ tới trời rồi đúng không? Nhưng nếu là một boss xui xẻo tột cùng đi sủng thụ thì đó không biết là nên vui hay nên buồn đây. Tui xì-bôi tro trét trấu chút nội dung để các chế nắm nha. Tề Dịch là siêu cấp vô địch may mắn. Dòng họ của Tề Dịch luôn luôn may mắn nhưng đều không thể sống qua khỏi 35 tuổi. Giảm đi tuổi thọ là cái giá cho sự may mắn và cả đời không cần lo nghĩ tới việc xui xẻo. Tốt đấy! Còn Ân Thứ, một cục nợ xui xẻo, trùm xui xẻo và vô địch xui xẻo. Nhưng vì sống trong gia tộc Ân – một gia tộc có phúc khí mạnh mẽ, mà quỷ khí không thể ăn mòn và làm Ân Thứ chết được. Tuy nhiên, anh lại xui xẻo triền miên, làm gì cũng có thể xảy ra chuyện. Cái gì khác nhau thì thường hút nhau mạnh mẽ. Tề Dịch ngoài sự may mắn của mình thì còn có khả năng nhìn thấy quỷ khí và lần đầu tiên cậu gặp Ân Thứ, quỷ khí trên người anh đã khiến cậu chú ý. Tề Dịch đến với Ân Thứ mục đích là dùng sự may mắn của mình để áp chế quỷ khí của anh. Quỷ khí của Ân Thứ ngoài gây xui xẻo cho chính bản thân anh thì còn cho những người xung quanh (trừ người của Ân gia và Tề Dịch). Cho nên “Ta không vào địa ngục thì ai vào”, vậy là Tề Dịch nhảy vào hố lửa và ở bên cạnh Ân Thứ. Nhưng cậu là một người có thần kinh khá thô. Ân Thứ và những người đàn ông khác xuất hiện trong truyện này đều yêu mến cậu, còn cậu thì hầu như không nhận ra, cho đến khi bị Ân Thứ cưỡng hôn. Vì sự may mắn của mình mà tình yêu của Tề Dịch hoàn toàn không gặp trở ngại gì. Nếu có trở ngại thì cái kẻ bị Ân Thứ phóng thù địch cũng vận phải xui xẻo mà từ bỏ ý định chen ngang. Hô hô… Yêu nhầm một con sâu xui xẻo nên nếu được sủng thì là một cực hình đấy. Đối với Ân Thứ, Tề Dịch là bạn đời. Và cả đời này, anh công nhận mình có 2 điều may mắn: một là người Ân gia, hai là gặp được Tề Dịch. Gần 30 năm, anh làm gì cũng khó khăn, làm gì cũng gặp chuyện… đến khi gặp Tề Dịch, anh đã có cơ hội sống như một người bình thường. Tui đặc biệt thích phân khúc cả hai đi du lịch cùng nhau. Khi Tề Dịch đưa tay dắt Ân Thứ qua cây cầu treo thì Ân Thứ như bật khóc. Đối với anh, bàn tay ấy vừa ấm áp vừa là chìa khóa giải thoát mình khỏi ngục tù quỷ khí. Đây là một bộ truyện hay, nhưng mà bản edit thì khá í ẹ. Sạn và QT nhiều nên đọc sẽ khó chịu đấy nhé. Truyện 84 chương, nội dung đủ thú vị để mấy chế đu theo. Truyện này kết HE. Nếu không HE thì hơi vô duyên, vì tác giả đã buff thụ lên tới trời rồi, không thể nào cho ẻm knock out được. *** Tề Dịch là một người trẻ tuổi bình thường có một căn nhà trọ nhỏ hai phòng, không có công việc chính thức, thích làm thêm ở khắp nơi. Điều duy nhất cậu khác với mọi người chính là, ánh mắt cậu có thể nhìn thấy quỷ khí. Quỷ khí là thứ lưu lại sau khi người ta chết đi, do ác niệm hay thù hận của con người mà thành, đồ vật khi bị quỷ khí bám vào sẽ mang tới điềm xui rủi… Người có quỷ khí, một là tâm thuật bất chính, từng gieo hận thù, hoặc là xúi quẩy không ngừng, làm việc gì cũng không thuận. Tề Dịch cùng tổ tông của cậu đều có thể chất đặc biệt có thể hóa giải quỷ khí, cả đời bình an, vô tai vô nan, nhưng người của gia tộc bọn họ lại không có ai sống quá ba mươi lăm tuổi. Cái này chính là vận cực tất suy, trên đời này bất cứ thứ gì cũng có cái giá của nó. Tề Dịch không biết mẹ mình là ai, năm cha hai mươi tuổi thì có cậu, lúc cậu mười hai tuổi thì cha qua đời, sau đó cậu được thầy nhận nuôi, thẳng đến khi trưởng thành, thầy mới từ chức dọn ra nước ngoài, đoạn tụ với con cháu, an hưởng tuổi già. Vốn ông cũng muốn dẫn Tề Dịch đi cùng, bất quá cậu lại không đồng ý, chính là hứa sẽ định kỳ bay qua nước ngoài thăm ông. Tề Dịch không học đại học mà lựa chọn ra đời sớm. Cậu biết mình sống không lâu, vì thế mỗi ngày đều sống thực sự nghiêm túc, không ngừng nếm trải những điều mới lạ, hưởng thụ cảm giác vui sướng cùng thành tựu khi học hỏi cùng tăng trưởng các kỹ năng của bản thân. Thành thị phồn hoa, xa hoa trụy lạc, quỷ khí cũng có đủ loại kỳ quái. Rất nhiều người quần áo sang trọng, sự nghiệp thành công nhưng lại có quỷ khí quấn thân, oán hận chất chứa. Tề Dịch thấy nhiều, cũng tập thành thói quen. Trên đời có mấy ai có thể sống tự do tự tại như cậu? Lại có mấy ai sống mà không hề oán hận câu nào? Có oán khí thì dần dần sẽ tích tụ thành quỷ khí, mà có sát tâm thì sẽ gặp huyết tinh. Chỉ là có vài loại quỷ khí có thể nhạt đi, nhưng có loại càng ngày lại càng tích tụ nhiều. “Tốt lắm.” Tề Dịch cắm thêm vài thanh chocolate lớn, cười nói: “Toàn bộ phần hôm nay đã hoàn thành.” Chị Tô tựa vào quầy, nhìn chiếc bánh ngọt xinh đẹp ngon miệng trên bàn, thở dài: “Tiểu Dịch Dịch, sao em không chịu tới tiệm làm thợ chuyên trách bánh ngọt a?” “Như vầy không phải cũng rất tốt sao?” Đến tiệm Thải Hồng làm bánh ngọt là một trong những công việc làm thêm của Tề Dịch. Bánh ngọt do cậu làm rất được hoan nghênh, mỗi lần vừa xếp lên quầy liền bán sạch. Này cũng chính là nguyên nhân làm chị Tô đặc biệt than vãn như vậy, rõ ràng có tay nghề tốt, tiền lương được trả cũng không thấp, nhưng Tề Dịch lại không chịu. Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông leng keng, một người đàn ông bước vào tiệm.   Mời các bạn đón đọc Boss, Hạnh Vận Lai Tập của tác giả Tuyết Nguyên U Linh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi - Bạo Táo Đích Bàng Giải
Trước khi kết hôn, Trầm Khê biết vị hôn phu của mình đã thầm mến một cô gái khác từ rất lâu. Sau khi ly hôn, cô mới biết được cô gái kia chính là mình. Trước khi kết hôn, Trầm Khê biết cuộc hôn nhân này căn bản không có tình yêu. Sau khi ly hôn, cô mới biết được chồng trước cưới mình vì tình yêu. Trước khi kết hôn, tài sản nhà chồng cũ bạc triệu. Sau khi ly hôn, chồng trước phá sản, mà mình lại có được khoản phụng dưỡng phí kếch xù. Sau đó, Trầm Khê trùng sinh lại vào thời điểm cô mới kết hôn. Trầm Khê liền muốn hỏi một câu, nói một câu thích tôi anh có thể chết sao?? *** Trước khi trọng sinh, cuộc hôn nhân của Trầm Khê và Tô Hàng kéo dài chỉ vỏn vẹn năm năm. Trong năm năm đó, Trầm Khê luôn nghĩ Tô Hàng có một người trong lòng, thích người đó mười mấy năm.  Sau khi Tô Hàng đưa ra đề nghị ly hôn, Trầm Khê hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Tô Hàng, cho đến khi cô hay tin Tô Hàng tán gia bại sản, người cũng chết mất xác vì tai nạn máy bay. Một kết cục không hề tốt đẹp. Mở đầu câu chuyện là một khung cảnh tang thương, Trầm Khê nhận lấy hũ tro cốt cùng di vật của Tô Hàng từ một người bạn thân của anh. Người đó kể cho cô biết rất nhiều chuyện mà Tô Hàng vẫn một mực giữ kín, kể cả việc người con gái Tô Hàng tâm tâm niệm niệm từ đầu đến cuối chỉ có một mình Trầm Khê. Sau đó không hiểu lý do gì, Trầm Khê bỗng dưng được quay về lúc vừa kết hôn với Tô Hàng. Trầm Khê là thiên kim duy nhất của Trầm gia, là đứa con duy nhất của gia đình hào môn bậc nhất nơi này. Từ nhỏ cuộc sống của Trầm Khê gắn liền với nhung lụa và sự yêu chiều của cha mẹ. Là một con phượng hoàng trên cành cao danh giá, hai mươi mấy năm chưa phải lo nghĩ điều gì.  Cho đến khi biến cố gia đình xảy ra, đối mặt với việc Trầm thị trên đà phá sản, mẹ không có tiền chữa bệnh, Trầm Khê mới biết mình vô dụng đến nhường nào. Khi Tô Hàng tự mình đến nhà họ Trầm hứa sẽ giúp đỡ với điều kiện được cưới Trầm Khê. Vì lo cho cha mẹ, cô tự đồng ý gả cho anh. Mọi người trong giới hào môn đều nói Tô Hàng thừa nước đục thả câu, lợi dụng lúc Trầm gia rơi vào khó khăn mà ép cưới Trầm Khê. Nếu là quá khứ, Trầm Khê cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng sau khi quay lại, sau khi nhìn những hành động của Tô Hàng với một góc nhìn khác, cô nhận ra mình lúc trước không hề hay biết Tô Hàng đã làm rất nhiều chuyện cho mình. Cô không biết được khi Tô Hàng đứng ra cho Trầm thị vay tiền duy trì hoạt động, anh phải đối mặt với rất nhiều sóng gió, phải làm việc liên tục không ngày nghỉ. Cô không biết trong năm năm lấy nhau, mỗi năm đến Tết, Tô Hàng đều lấy lý ra nước ngoài công tác để cô có thể ăn Tết vui vẻ cùng cha mẹ, anh biết cô không muốn đón năm mới cùng anh, cha mẹ cô cũng không thích người cướp đi con gái họ. Cô không biết được anh trai nhỏ lúc bé dẫn mình đi lạc tìm cha mẹ là Tô Hàng, người đã dõi mắt theo cô từ bé đến lớn, âm thầm thích cô mười mấy năm. Cô không biết lý do Tô Hàng đề nghị ly hôn với mình, không phải vì anh có người khác mà chỉ vì “năm năm qua anh không thấy em cười nữa". Tô Hàng trước khi 18 tuổi chỉ học qua tiểu học, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, dựa vào nhặt ve chai mà sống. Năm 18 tuổi Tô Hàng được Tô gia nhận về, mặc dù hiện tại anh rất thành công, nắm giữ quyền lực cùng tập đoàn nhà họ Tô, nhưng hoàn cảnh lớn lên khác biệt quá nhiều, nhiều người vẫn trong tối ngoài sáng xì xào về xuất thân và thân phận của anh. Nhưng Tô Hàng không quan tâm điều đó, thứ anh quan tâm là cái nhìn của Trầm Khê đối với mình. Anh biết mình với Trầm Khê có nhiều khác biệt, “nhưng dù cho như thế, liền coi như chúng ta có nhiều cái khác biệt đi, dù có một tia cơ hội, anh vẫn muốn có được em, muốn cưới em về nhà, dù trong mắt người khác, anh là cưỡng ép em.” Với tư cách một người đàn ông thành đạt, Tô Hàng không hề e dè ở mặt nào cả. Nhưng với tư cách là “chồng Trầm Khê”, khi anh đứng trước mặt cô, sự tự tin của anh đều biến mất, yêu mà không dám nói, không dám thổ lộ hay quan tâm trực tiếp chỉ vì sợ cô chán ghét mình. Tô Hàng tặng một món quà cũng đắn đo lý do, sợ Trầm Khê không nhận, anh quan tâm từng li từng tí cảm nhận của cô, sợ cô có khúc mắc với mình. Để bây giờ khi Trầm Khê nghĩ lại những hành động của Tô Hàng trong năm năm đó, cô mới cảm thấy anh ấy thích mình đến nhường nào và mình cũng đã vô tâm đến nhường nào.  Từ lúc bắt đầu cuộc hôn nhân, Trầm Khê từng thử mở lòng mình để sống cùng với Tô Hàng, vì hơn hết con người Tô Hàng không có điểm nào đáng chê trách. Thế nhưng khúc mắc “người con gái Tô Hàng thích mười mấy năm kia không phải mình” làm hai người dằn vặt bỏ lỡ nhau một kiếp.  Khi có cơ hội trở lại, Trầm Khê quyết chí phải ép xem Tô Hàng nín nhịn đến bao giờ mới chịu thừa nhận tình cảm của mình, đến khi nào anh mới chịu tỏ tình. Cô biết ở lần này, hai người sẽ không kết thúc như vậy, họ sẽ bên nhau hạnh phúc thật lâu dài. "Hãy tỏ tình với ta đi" với nội dung truyện nói tóm lại chỉ là câu chuyện quay về rồi thấu hiểu nhau hơn, cùng nhau tránh khỏi những đau thương của kiếp trước, ân ân ái ái sống cùng nhau. Truyện không có nhiều điểm nhấn, tập trung mô tả diễn biến tình cảm của hai nhân vật chính và truyện cũng ngắn nữa, thích hợp để đọc giải trí không cần dùng não.    Mời các bạn đón đọc Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi của tác giả Bạo Táo Đích Bàng Giải.
Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng - Toan Giác Cao
“Chờ đến khi gió êm sóng lặng” là một câu chuyện rất “đời”. Hiện thực tàn khốc, không cho người ta một lối thoát nào. Nhưng đó cũng chính là bản chất của cuộc sống, con người muốn tồn tại cần phải tự mình vươn lên, tự mình tìm thấy lối đi, hoặc giả, tìm được người dẫn lối cho chúng ta. Trên đời này có rất nhiều Giang Thủy, sẽ bị cám dỗ, sẽ vì hoàn cảnh khắc nghiệt mà chọn sai con đường. Nhưng mỗi Giang Thủy cũng sẽ gặp được một Dương Mai, chấp nhận con người thực sự của anh, dùng tình yêu rực rỡ như cầu vồng của mình để sưởi ấm cho anh. Vì vậy, nếu gặp được rồi, xin người hãy trân trọng. *** Ánh nắng chói chang mùa hè không rực rỡ bằng em. Ngày đó, tháng đó, năm đó, em mang theo tình yêu, soi sáng cuộc đời tăm tối của anh. Chào em, Dương Mai. Anh là Giang Thuỷ. Dương Mai là một cô gái hợp thời, xinh đẹp, có tiền và cá tính. 25 tuổi và một mối tình kết thúc thảm hại vì bị lừa cả tình lẫn tiền, Dương Mai cảm thấy cuộc đời không có gì phải hối tiếc. Yêu thì cứ yêu thôi, không được nữa thì chấm dứt, một cái quay đầu cũng không muốn cho người kia. Chính vì quan điểm phóng khoáng như vậy, ngày đầu tiên Dương Mai gặp Giang Thủy ở trường dạy lái xe, cô biết mình đã tìm được “con mồi” tiếp theo. Giang Thủy đẹp trai, nam tính và rắn rỏi. Anh trầm tĩnh, nếu có thể không cần nói chuyện thì nhất định sẽ không nói. Nhưng dù sao cũng là thầy dạy lái xe, vài câu trao đổi cùng học viên vẫn phải có. Thế nên, Dương Mai câu được câu chăng, vừa dụ vừa dỗ khiến anh bắt buộc phải tiết lộ một vài thông tin với cô. Cuối cùng, Dương Mai kết luận, Giang Thủy này cô nhất định phải có được. Không vì điều gì khác, chỉ vì cảm giác khi ở cùng anh. Từ những sinh hoạt ngày thường của Giang Thủy, Dương Mai nhận ra được, anh rất nghèo. Ăn uống tiết kiệm, chỉ tiêu xài cho những nhu cầu vô cùng cấp thiết. Nhưng cô không để ý, bởi vì cô có tiền. Không phải là kiểu có tiền thì có thể lấn lướt người khác, mà là kiểu, vì em có tiền nên không cần anh nuôi.Anh cứ yên tâm mà yêu em, thế là đủ rồi. Nhưng hiện thực cuộc sống không đơn giản như vậy, đặc biệt là người có hoàn cảnh thê lương như Giang Thủy. Gần ba mươi năm sống chỉ để trả ơn, hay nói đúng hơn là trả nợ, Giang Thủy vốn luôn nghĩ rằng anh sẽ chẳng bao giờ có tâm trí để mà yêu đương, còn là yêu đương với một cô gái hoàn hảo như Dương Mai. Anh quá bận, bận làm lụng kiếm tiền, bận nghĩ cách tiếp tục sinh tồn. *** Giang Thủy khập khiễng rời khỏi bệnh viện. Có người qua đường dùng ánh mắt khác thường nhìn anh, anh cũng không để ý. Có mấy bà bác đã bắt đầu khe khẽ nói nhỏ sau lưng, suy đoán cái chân kia của anh là vì sao mà què. Kỳ thật thời điểm anh đi bộ về đến nhà, đau nhức trên đùi đã hoàn toàn biến mất. Vốn dĩ chỉ là bởi lúc nhảy khỏi cửa sổ ngã xuống tạo ra cảm giác đau ngắn ngủi. — Anh nhảy khỏi cửa sổ bệnh viện. Khi đó tình huống khẩn cấp, mẹ Dương đã sắp tới cửa, anh e là trốn không thoát. Sau đó, trước ánh mắt hứng thú bừng bừng của Dương Mai anh chơi một hồi “soái”. Đương nhiên, là không chơi đủ “soái”, bằng không cũng sẽ không thành què. Nhiều ngày nay, anh cùng Dương Mai gặp nhau có vẻ thần bí lại khẩn trương, giống như hai người lén lút gặp mặt, nơi chốn cẩn thận lưu ý. Loại trạng thái tập trung tinh thần cao độ này, làm anh có đôi khi sẽ thiếu ngủ. Anh về nhà chính là đi ngủ bù, anh tính ngủ đến khi trời đen kịt, hai ngày sau lại ra ngoài, đến lúc đó lại đi một chuyến vào phố cổ, có một món ăn mới sắp đưa ra thị trường, anh muốn mua một cân mang cho Dương Mai nếm thử. Thời gian anh ở Bắc Kinh, tiểu khu nơi anh ở vẫn yên lặng lãnh đạm như cũ, mùa hạ mới lộ ra những góc nhọn, tiểu khu an tĩnh giống như một bức họa. Người trong họa lẳng lặng đứng bên bờ sông tối đen, chờ anh đi qua, người nọ mới sâu kín quay đầu lại. Gương mặt này rất quen thuộc, nhưng lại khiến Giang Thủy cảm giác dường như đã có mấy đời. “Anh biết tôi tới làm gì.” Giang Thủy gật gật đầu, rất hoà bình mỉm cười, lơ đãng thấy băng dán trên thái dương người đối diện, hỏi: “Cái trán của cậu làm sao vậy?” Hắn chẳng hề để ý mà đáp: “Còn có thể như thế nào, mệnh đấy. A, thời điểm anh huy hoàng chị Vân yêu anh nhất, thời điểm anh nghèo túng chị Vân cũng yêu anh nhất. Đây là cái gì? Đây là mệnh!” Giang Thủy nhấp môi: “Cậu là đàn ông thế nào còn không đánh lại phụ nữ?” “Phi! Đó là tôi không thể đánh trả!” “À.” Giang Thủy né qua hắn, nhắm thẳng hướng cửa sắt đi. Móc ra chìa khóa mở cửa, người phía sau đuổi theo, không vào cửa, chỉ giữ anh lại. “Tôi cũng lười phí miệng lưỡi với anh, đi, Bắc Kinh cần anh.” Giang Thủy tránh tránh, dễ như trở bàn tay ném hắn ra. “Có ý gì?” Giang Thủy bình tĩnh mà lắc đầu: “Tôi không tính quay lại.” “?” Khó có thể tin mà nhìn anh chằm chằm, như là chưa từng nghĩ tới chuyến này sẽ gặp chuyện khó dễ. Trong ngắn ngủi đối diện, Tóc đỏ lại trì độn, cũng có thể cảm giác được chỗ nào không giống, nếu trước kia hắn có thể sử dụng tiền tài để hấp dẫn người đàn ông này, thì bây giờ, dường như không thể. Suy nghĩ trong chốc lát, hắn hỏi Giang Thủy: “Không bao giờ trở lại Bắc Kinh?” Giang Thủy nhìn hắn, không nói gì. Bắc Kinh với anh mà nói vốn chính là tha hương, đâu ra cách nói “Trở lại”? Bất quá, anh đích xác không tính toán đến Bắc Kinh. Nếu có người chú định cả đời bình đạm, thì anh có nhảy nhót thế nào cũng nhảy không khỏi vòng tròn mà trời cao đã sớm tạo ra cho anh. Đây là bất công sao? Không, đây là ban ân. Mỗi người đều có nhân sinh quỹ đạo thuộc về chính mình, thiên nhiên lớn như vậy, núi là núi, sông là sông, gió là gió, hoa là hoa. Vĩ nhân sống trong hoa tươi vỗ tay, phàm nhân sống trong củi gạo mắm muối. Mời các bạn đón đọc Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng của tác giả Toan Giác Cao.
Thề Nguyền - Tắc Nhĩ
Không biết nhà mình có nhiều người đọc truyện này chưa? Mình đi qua nhiều diễn đàn, hội nhóm ngôn tình review, confession các kiểu nhưng chưa thấy truyện được đề cử bao giờ, cảm thấy rất tiếc vì đây là 1 trong những truyện hiếm hoi mình có thể đọc đi đọc lại mà vẫn thấy rung động trong từng tình tiết, câu chữ. Lần đầu mình mạnh dạn đề cử, nếu truyện không hợp với khẩu vị của ai cũng mong đừng ném đá hay ghét bỏ, vì "Thề nguyện" thực sự là truyện mình thích nhất, theo quan điểm cá nhân.  Truyện kể ở ngôi thứ 3 nhưng đi theo vai của nam chính. Hầu hết ngôn mà mình từng đọc nếu không phải ở ngôi thứ nhất của nữ chính thì cũng thứ 3 nhưng vẫn focus nữ. Nam chính truyện này phải nói thực sự tuyệt nên focus vào vai anh ấy khiến mình đọc rất thỏa mãn.   Mở đầu truyện, nam chính - Thanh Huyền - là đồ đệ nữ chính, chỉ biết mình được sư phụ cứu vớt, đưa về Yên Sơn chăm sóc, tu luyện từ nhỏ. Chuyện khổ sở, đau lòng trong kiếp này và nhân quả từ chín kiếp trước chàng đều đã quên. Lúc nhỏ chàng đã từng ngộ nhận mà lo sợ sư phụ nuôi mình là để làm thuốc bổ song tu, hoang mang bỏ trốn, để rồi được sư phụ cứu ra từ hiểm nguy mà vẫn ngây ngô: - “Sư phụ, người nhìn đi, con còn chưa phát dục hoàn toàn, chuyện dùng thân báo đáp con chết cũng không làm được.” Sư phụ chỉ nhìn hắn nói: “Vậy đợi khi nào phát dục hoàn toàn rồi nói tiếp.” Hắn “mặt đẫm lệ nhòa, nói không nên lời.” *** Hơn một ngàn năm qua, kể từ khi hắn bắt đầu nhớ lại chuyện cũ, hắn vẫn không dám ngủ, vì chỉ cần nhắm mắt lại hắn sẽ nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết nàng moi tim trả hắn. Nhưng điều làm hắn càng tự trách mình hơn là nàng lặng lẽ hồn phi phách tán ngay bên cạnh hắn thế mà hắn còn ngủ say sưa không hay biết gì, thậm chí còn tự cho rằng nàng sống rất ổn. Với hắn mà nói, những năm qua ngủ là một nỗi đau hắn không bao giờ dám chạm tới, càng đừng nói là nằm mơ. Hơn nữa, lúc trước hắn nằm mơ cũng từng chứng kiến thảm cảnh nàng người chết hồn tan. Nhưng hôm nay, hắn đang mơ thật rồi ư? Mà nàng lại xuất hiện trong giấc mơ của hắn thật… Cảnh trong mơ là một biển hoa hướng dương rộng lớn vô bờ… Gần như xuất phát từ bản năng, hắn muốn vội vàng chạy tới, ôm nàng thật chặt vĩnh viễn không rời xa. Nhưng lúc này hắn chỉ có thể cứng đờ tại chỗ, không thể cất một bước nào. Hắn do dự, ngập ngừng, bàng hoàng, lưỡng lự… Hắn không tin cảnh tượng trước mắt, hắn sợ nàng chỉ là một giấc mơ, vừa chạm vào sẽ vỡ tan. ‘Thanh Huyền’ dường như có thể hiểu thấu tâm tư hắn, nhìn theo bóng người áo đỏ đứng trong biển hoa hướng dương, giải thích với Bình Sinh: “Đúng vậy, đây là giấc mơ của ngài.” Dừng một lát, ‘Thanh Huyền’ thở dài: “Có lẽ chính ngài cũng không biết, ngài đã tạo nên một đồi hoa hướng dương trong mơ vì người, có lẽ trong khoảng hai ngàn năm qua những đóa hoa đó chưa bao giờ héo tàn.” ... Mời các bạn đón đọc Thề Nguyền của tác giả Tắc Nhĩ.
Bảo Mẫu Rất Bận - Giản Đơn Đích Bôn
“Đời trước Hách Đằng bị bạn tốt lừa tiền lừa sắc lừa mất giác mạc, cuối cùng chết. Xem ra, quá dốc lòng vì người khác là không đúng, sống lại rồi, cậu quyết định tránh xa cuộc sống trước đây, giấu trái tim mình đi.”(*) Sau khi sống lại, việc đầu tiên Hách Đằng làm là tìm một công việc mới, tránh xa những “người tốt” đã bắt tay hãm hại mình ở kiếp trước. Hách Đằng tìm tới tìm lui, cuối cùng tìm được một công việc vô cùng phù hợp: an toàn lại lương cao, hơn nữa năn nỉ một chút là có luôn chỗ ở rồi! Công việc mới rất hời của Hách Đằng chính là làm bảo mẫu :v Hơn nữa còn là làm bảo mẫu cho... một chú chó. Nghe qua thiệt là an nhàn sung sướng. ♡(ŐωŐ人) Nhưng chăm sóc cho một chú chó… nghe qua thì đơn giản, thực tế thì chẳng đơn giản chút nào. Bởi vì đó không phải là chó bình thường, là chó quý tộc. Hơn nữa nó thực sự rất là… chảnh chó.  Chó quý tộc tên gọi là Đại Bảo, ba đẹp trai của Đại Bảo tên là Tô Dật Tu. “Đại Bảo đã được huấn luyện, bản thân nó không thích há miệng, dù là lúc chạy bộ cũng không muốn, Đại Bảo là chó thuần chủng, nó biết bản thân nó rất cao quý, há miệng sẽ làm nó cảm thấy mình là con chó, cho nên không thè lưỡi thở.” “Chó như Đại Bảo có bao giờ để ý chuyện chó khác sủa mình đâu, căn bản là khinh thường.” “Nó càng mặc kệ thì chúng nó sủa càng hăng.” Hách Đằng cười nói: “Đại Bảo nhà anh hoàng tử quá. Nhưng mà tôi nhớ rồi, nếu muốn đi dạo ban ngày thì phải đến sáu giờ.” “Đúng.” “Buổi tối còn phải đi thêm lần nữa.” “Đúng vậy. Đến tối thì có thể đi lâu một chút. Nếu ít người thì có thể cho nó chạy một lát.” “Vậy nó ở trong nhà không chán sao?” “Có máy chạy bộ và tivi rồi.” Được rồi. Chó nhà có điều kiện mà.”(*) __ Vậy đó, Hách Đằng sống lại, làm bảo mẫu cho một chú chó, cuối cùng thành luôn ba nhỏ của nó, chung chăn chung gối với ba lớn làm nên chuyện đại sự đời người. :v Nói ra thì, mối tình của Tô Dật Tu và Hách Đằng có công rất lớn của Đại Bảo. Đại Bảo là một con chó có huyết thống vô cùng cao quý, Tô Dật Tu coi nó như con, lại không thể 24/24 chăm sóc nó, bần cùng hết cách nên mới phải đăng tuyển bảo mẫu.  Thế nhưng trước khi Hách Đằng tới, anh chưa tìm được ai hợp ý. Người thì lơ là chăm sóc Đại Bảo, người lại lén lút ngược đãi nó, thậm chí vì Đại Bảo quá quý hiếm nên còn có nguy cơ bị người ta bắt đi… Đại Bảo lại không thích người lạ, khó hòa hợp với Đại Bảo chính là khó hòa hợp với Tô Dật Tu. Thế nhưng Đại Bảo lại không bài xích Hách Đằng. Hách Đằng hơi ngốc chút, nhưng đối xử với bố con nó rất tốt. Đại Bảo hài lòng. Hách Đằng nấu ăn rất ngon, nó cũng được hưởng lộc ăn. Đại Bảo hài lòng. Tô Dật Tu cũng cảm thấy Hách Đằng không tệ, thật thà lại ngốc nghếch đến đáng yêu. Tô Dật Tu hài lòng. Nấu ăn ngon, đối xử tốt với bố con anh. Tô Dật Tu hài lòng. Hách Đằng kiếp trước chết oan, nên kiếp này gặp được người tốt và chó tốt cảm thấy vô cùng hoan hỉ.:v Hách Đằng thường đay nghiến trong đầu “nhiều người là người mà không bằng một con chó!”, “chó vẫn tốt hơn một số người”... đại loại vậy.  Thế nhưng cậu không mang năng lượng tiêu cực mà luôn lạc quan vui vẻ, muốn bắt đầu một kiếp sống mới. Nói Hách Đằng đã mang tới nguồn sáng mới cho cuộc sống “gà trống nuôi con” của Tô Dật Tu cũng chẳng sai.  Hách Đằng và Tô Dật Tu cùng ở trong một căn nhà, lại có thêm đứa con trai Đại Bảo, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén; cuối cùng Tô Dật Tu phát hiện ra, không biết từ bao giờ, Hách Đằng đã chiếm cứ một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng anh. Hách Đằng cũng phát hiện ra một điều mà đời trước mình không hề biết: Hóa ra mình thích đàn ông, mà đối tượng cậu thích chính là Tô Dật Tu. Vậy là hai người thuận lí thành chương, trở thành một đôi phu phu ân ái hạnh phúc. Và tháng ngày “ăn giấm” của Tô Dật Tu bắt đầu. :vTrước khi xác định tình cảm, trong lòng Tô Dật Tu, Đại Bảo là nhất, Đại Bảo không thể bị đói, không thể bị đau, không thể bị thương. Thế nhưng sau đó… Ảnh lại có suy nghĩ, hay là thiến Đại Bảo luôn cho rồi. =]] __ “Chà giày sạch sẽ rồi dựng lên tường phòng tắm cho ráo, chà chỗ ướt trên ống quần Tô Dật Tu trước, vừa chà Hách Đằng vừa nghĩ đến Đại Bảo lúc đó, lại thấy buồn cười, dễ ghét thật, nhưng mà, nó cũng vì bảo vệ mình mà, Đại Bảo đáng yêu như vậy làm sao mà không thích cho được? “Giặt đồ cho anh hạnh phúc vậy sao.” Tô Dật Tu đột nhiên cất tiếng. Hách Đằng đã quen với thói tập kích của anh rồi, phản ứng nhẹ hơn trước nhiều, “Đừng tự đa tình, em đang nghĩ tới Đại Bảo.” Tô Dật Tu đi ra sau lưng Hách Đằng ôm lấy cậu, “Em như vậy, anh đành phải thiến Đại Bảo thôi.” “Nói bậy, anh nghĩ lung tung gì vậy!” “Nhưng mà em tốt với Đại Bảo như vậy, Đại Bảo cũng tốt với em, nói thật ra, mỗi lần nhìn thấy anh vừa vui vừa khó chịu.” Tô Dật Tu vắt người lên vai cậu, “Em nói xem sao mà anh lắm chuyện quá vậy?”(*) ... “Nhưng mà sau này ra ngoài đừng nhìn chằm chằm con gái nhà người ta, lỡ người ta đòi em chịu trách nhiệm thì sao.” “Không thể nào, nhìn một cái thôi mà.” Hách Đằng cầm lấy quần áo của Tô Dật Tu để cạnh bồn nước, “Hơn nữa đâu phải em chỉ nhìn con gái.” “Trai cũng đừng nhìn.” “Ngoài đường không gái thì là trai, em không nhìn thì nhắm mắt đi à.”(*) __ “Bảo mẫu rất bận” là một câu chuyện rất hay, nhẹ nhàng hài hước, đáng yêu đến quắn tim. Mình thích Hách Đằng tốt bụng, Tô Dật Tu chín chắn, Đại Bảo chảnh chó, thích cách họ từ từ tiếp nhập và hòa hợp vào thế giới của nhau. Sự thật chứng minh người tốt thì luôn được đền đáp các bạn ạ. Kiếp trước Hách Đằng chết tức tưởi không ai hay, kiếp này lại gặp được Tô Dật Tu và Đại Bảo, nhân sinh có thể gọi là mỹ mãn rồi. ʕ·ᴥ· ʔ  Truyện sau này còn phát triển đến đoạn Đại Bảo bị bắt cóc nè, phối giống cho Đại Bảo nè, chuyện thất tình của Tráng Tráng (chú chó thích Đại Bảo nhưng oái oăm thay lại là chó đực =]]), chuyện Tô Dật Tu báo thù hộ Hách Đằng hai người bạn đã đẩy cậu vào chỗ chết kiếp trước nữa. Phải nói thực là kiếp trước số Hách Đằng quá xui mới vướng phải hai tên đó :v một tên bị bệnh thần kinh cuồng khống chế, một tên thì thích tận hưởng việc bị khống chế (giống S và M ấy). Chỗ này có twist khá thú vị, đọc truyện để biết thêm chi tiết nha. Mình sẽ không spoil cho thêm phần bí ẩn. =]] Tóm lại, mình có recommend “Bảo mẫu rất bận” không? Có! Highly recommend luôn nha! Truyện đáng yêu cực, các bé động vật cũng đáng yêu nữa. Những bạn nào thích truyện ngọt sủng thì không nên bỏ qua đâu ạ. ^^ Mời các bạn đón đọc Bảo Mẫu Rất Bận của tác giả Giản Đơn Đích Bôn.