Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hana, Alice Và Lời Nguyện Của Linh Hồn Judas

Tin tức về một nam sinh lớp 9B bị mưu sát lan truyền khắp trường Ishinomori. Cậu là ai? Kẻ nào đã giết cậu và với mục đích gì? Tất cả vẫn phủ tấm màn bí ẩn. Nhưng vụ án mạng dường như chỉ là khởi đầu của mọi chuyện. Linh hồn của cậu trở về từ Ma giới, buông lời nguyền độc địa tới các học sinh lớp 9B. Lời nguyền vô tình gắn kết hai cô bé Arisugawa – học sinh mới chuyển đến trường Ishinomori, và Hana – người đã trốn trong nhà một năm bởi vết thương lòng trong quá khứ. Nhằm điều tra sự thật về lời nguyền của Judas, hai cô bé cùng dấn thân vào một chuyến phiêu lưu kỳ lạ và bất ngờ thay, trên hành trình đó họ đã tìm ra lời giải cho những hoài nghi về bản thân mình. *** Review Hana, Alice Và Lời Nguyện Của Linh Hồn Judas by Iwai Shunji: Cuốn sách này được mình mua bởi tên tác giả: Otsuichi. Mình từng rất ấn tượng các truyện của Otsuichi bởi cốt truyện độc đáo, mặc dù cách dẫn truyện khá đơn giản và chỉ sử dụng thủ pháp giấu nhân vật chính dưới góc nhìn thứ nhất và tráo đổi góc nhìn giữa các câu chuyện nhỏ. Từ Goth đến Zoo và ấn tượng bởi “7 căn phòng”, mình tìm đến Alice, Hana và lời nguyền của linh hồn Judas cùng tâm trạng háo hức mong chờ xem thử lần này, Otsuichi sẽ đưa câu chuyện nào ra cho độc giả. Nhưng có lẽ vì mong chờ quá nhiều nên mình có cảm giác câu chuyện này chưa thật sự đáp ứng được mình. Hoặc có thể do giọng văn dịch, hoặc do khung truyện là của người khác được Otsuichi viết lại...nhưng dù với bất kì lý do nào, thì mình cũng không đánh giá cao Alice, Hana và lời nguyền của linh hồn Judas cho lắm. Nó quá nông. Nông về nội dung và cũng nông về cảm xúc khi đọc truyện. Về nội dung, thì câu chuyện quá đơn giản. Truyện kể về Arisugawa - một cô bé 14 tuổi vừa đổi từ họ cha sang họ mẹ mới chuyển đến một khu phố xa lạ, sống bên cạnh căn nhà có đầy hoa cùng người chủ là cô Arai trông có vẻ kì quặc. Cuộc sống của Arisugawa càng bị đảo lộn hơn khi chỗ ngồi của cô bé là vị trí cũ của một người tên Judas - kẻ được cho là thuộc về “Ma giới”. Chịu sự kì thị xa lánh của bạn cùng lớp, Arisugawa không thể chấp nhận được việc đó và cô bé quyết định đi tìm chân tướng sự việc, từ đây, mọi việc dẫn đến nhiều tình huống ngẫu nhiên bất ngờ hơn nữa. Nhìn chung, câu chuyện của Arisugawa - hay Alice (chơi chữ của từ “Arisu” đồng âm với Alice trong bảng chữ cứng Katakana) khá đơn giản. Động cơ của cô bé chỉ là muốn kết nối với phần còn lại của lớp học và thay đổi cuộc sống của mình, mặc dù tác giả có đưa thêm vào chi tiết bố của Alice làm cảnh sát hình sự, nhưng sự xuất hiện của ông trở nên dư thừa và mờ nhạt đến độ khiến mình cảm thấy bực bội. Mình đã hy vọng rằng câu chuyện sẽ có diễn tiến kịch tính hơn khi người bố làm hình sự nói đến các vụ án, nhưng cuối cùng câu chuyện lại trở về với những lấn cấn rất đời thường và nhỏ bé của những cô bé cấp 2. Về tuyến nhân vật, câu chuyện bị dư thừa khá nhiều nhân vật. Trong khi tình tiết toàn truyện chỉ xoay quanh hai nhân vật chính là Alice và Hana - cô bạn đã nghỉ học 1 năm trời vì lỡ làm người con trai mình thích bị phản ứng với nọc ong đang không biết sống chết. Nhưng một loạt các nhân vật phụ được nêu ra và “làm quá” lên với vẻ bí ẩn khiến câu chuyện bị loãng hẳn đi, khiến độc giả như mình cảm thấy chán nản khi phải theo dõi tiếp. Người mẹ làm nhà văn của Alice được nhắc đến vài lần nhưng rồi cũng trôi tuột đi mà không để lại ấn tượng gì, tương tự với vấn đề múa ballet của nhân vật chính được nhắc tới trong vài chương cũng không nêu ra được vấn đề nào, hoặc cô bạn kì lạ vẽ pháp trận kêu gọi Ma giới được dành hẳn 2 chương dài để kể về...mẹ của cô bé cũng gây khó hiểu cho người đọc. Quá nhiều nhân vật thừa thãi, chiếm dụng hết phần lớn mạch truyện chỉ khiến người đọc cảm thấy mong chờ một cái kết xứng tầm hơn thế. Tâm lý nhân vật được nhắc đến nhưng không thực sự sâu. Mình rất mong chờ tác giả đào sâu hơn về tâm lý của Hana hoặc nhân vật Mutsumi nhưng đáng tiếc, người đọc chỉ có thể nhìn thấy các tình tiết ngớ ngẩn của hai cô bé cấp hai cố gắng liên hệ lại với một người chưa rõ sống chết theo cách phức tạp hoá. Hana và Mutsumi thực sự là hai nhân vật ấn tượng nhất trong truyện nếu được khai thác tâm lý tốt. Một là hikikomori (tương tự như NEET - người không học vấn, không việc làm, không có mối quan hệ xã hội) bởi chấn thương tâm lý về việc lỡ tay khiến người mình thích bị sốc phản ứng với nọc ong. Một là người bị bắt nạt khi vô tình ngồi trúng vị trí xui xẻo trong lớp, phải chịu sự ghẻ lạnh của một xã hội thu nhỏ tại trường học. Nếu nhấn sâu được vào điểm này thì mình cho rằng câu chuyện sẽ cuốn hút hơn nhiều. Cả câu chuyện khiến mình đọng lại một chút về việc bắt nạt học đường tại Nhật Bản (được nhắc qua rất mơ hồ trong vài đoạn), và tâm lý dễ hoảng hốt của lứa thanh thiếu niên tự nhốt mình trong nhà bởi những lý do nhỏ nhặt. Hướng giải quyết của câu chuyện cũng khá lằng nhằng, trong khi nhân vật trong truyện có thể lựa chọn một phương pháp nhanh chóng dễ dàng hơn nhiều. Vì thế, cả câu chuyện bị thổi phồng lên ở đoạn đầu và kết thúc quá nhẹ nhàng về sau cuối. Nó khiến mình không thực sự thoả mãn hoặc thích thú như khi đọc Zoo hoặc Goth trước đó. Dĩ nhiên, cuối truyện kết thúc khá thoả đáng. Cách Hana quay lại trường học cũng khiến mình cảm nhận được tính chất “bầy đàn” của một xã hội thu nhỏ, khi có được một lý do để đặt niềm tin, thì dù điều đó có lố lăng đến mấy họ đều lắng nghe và gật đầu lia lịa, chẳng khác gì một bầy cừu non nghe gõ chuông là chạy ngay đến bất kể ở phía xa kia là sói hay người chăn cừu. Tóm lại, Alice, Hana và lời nguyền của linh hồn Judas có lẽ sẽ thích hợp với các bạn thích anime ở lứa tuổi từ 13-17 hơn. Vì nó khá đơn giản, dễ đoán và nhẹ nhàng. Nếu cần một cuốn sách đọc để giải trí cho lứa tuổi thiếu niên, thì có lẽ nó rất thích hợp. Nhưng với mình thì Alice, Hana và lời nguyền của linh hồn Judas chưa thực sự đạt tới mức tiêu chuẩn để mình gọi nó là một cuốn sách có nội dung tốt. Đánh giá: 5/10. *** Sau cùng thì, tôi quyết định sẽ không oán trách Otsuichi là người đã chuyển thể anime này thành tiểu thuyết, hay Shunji Iwai là tác giả của cốt truyện gốc, mà sẽ là NHÃ NAM vì đã lừa tình tôi và khiến cho tôi có một kì vọng sai lệch vào cuốn truyện này ????   ___ Hana, Alice, và lời nguyền của linh hồn Judas (Thôi không rating nữa vì cảm xúc khi đọc đã bị ảnh hưởng quá nhiều) (Nhưng chắc chắn là sẽ không đạt 7/10 đâu)   —   Hana, Alice, và lời nguyền của linh hồn Judas được Nhã Nam giới thiệu là một cuốn truyện trinh thám kinh dị, kể về một vụ án mạng kì dị được miêu tả là “4 Judas đã giết 1 Judas, và giờ đây linh hồn của Judas đang quay về báo thù”.   Nhưng BÙM!! Méo phải ????   Bình thường mình sẽ không spoil, nhưng lần này xin được nói ngay trọng tâm vấn đề ở đầu bài, và rồi chi tiết phân tích sẽ để xuống dưới. Mong rằng có ai muốn đọc nó thì sẽ không rơi vào tình trạng như mình, lỡ đặt kì vọng vào nó với cái tag “trinh thám, kinh dị” mà Nhã Nam in ngoài bìa sách để rồi khi kết thúc đến dòng cuối cùng là phẫn uất tràn trề. Đọc xong từ sáng mà giờ mới viết để xả được, ngứa ngáy hết cả người.   CUỐN SÁCH NÀY NÓ ĐÁCH PHẢI TRINH THÁM KINH DỊ ĐÂU   —   Phải nói là cuốn sách này là một sự lừa tình vô cùng hoàn hảo.   Thứ nhất là bìa và tựa sách, nghe đã thấy bí ẩn, và khi kết hợp “lời nguyền” với hình ảnh hai nữ sinh dễ tạo cảm giác cho độc giả đây thuộc thể loại vụ án ẩn nấp dưới truyện ma học đường, hay mấy cái như bảy điều bí ẩn ở trường mà học sinh Nhật vẫn kháo nhau đó. Bìa mang tông đen đỏ chủ đạo, cái tông màu mà nhìn vào là nghĩ ngay đến những chủ đề không lành mạnh, thiết kế bìa để che khuất mặt nhân vật lại càng khiến cho những hoài nghi tăng dần lên về những bí ẩn của nó.   Thứ hai là thể loại sách, bìa sau NN in chình ình 2 chữ “trinh thám, kinh dị”.   Và thứ ba là nhà văn đã chắp bút cho tác phẩm này, OTSUICHI, một nhà văn đã vốn nổi tiếng với lối hành văn đặc trưng và những cốt truyện độc nhất vô nhị, kì dị đến quái đản mà độc giả vẫn nói vui là chắc ổng phải hít quá nhiều cần, nhai quá nhiều thuốc mới có thể nghĩ ra những ý tưởng quái dị như vậy.   Và bùm, bạn Hồ đã bị lừa một cách ngoạn mục ????   Đoạn đầu khá ổn và đúng kiểu “trinh thám, kinh dị”, nhưng dần đến khúc giữa thì bắt đầu có vấn đề, cảm giác nó hơi bị lệch mạch đi và không khí truyện bắt đầu khác hẳn. Mình cũng không hẳn là kì vọng quá cao vì mình biết cốt truyện không phải là của Otsuichi nên chắc chắn sẽ không thể khớp với cách thể hiện của ổng được, nhưng trong đầu mình lúc đó đã nghĩ, rằng dẫu sao ổng cũng là người viết, và plot của nó cũng phải tầm dạng không tệ và gần với phong cách của ổng thì mới phù hợp được chứ. Thế nên, mình đã vẫn còn hi vọng và đọc tới cuối, dẫu sao sách cũng khá mỏng, mình đọc trong có 1 ngày đã hết. Và rồi khi gập sách lại, cảm xúc của mình đã hòa quyện trong phẫn nộ và thất vọng ???? Ban đầu là thất vọng, nhưng sau khi suy ngẫm lại thì nó liền chuyển sang phẫn nộ.   LÀ BỞI VÌ CUỐN NÀY NÓ MÉO PHẢI TRINH THÁM KINH DỊ   Lúc đọc đến giữa quyển, mình có đi search thông tin về bản gốc, là anime của Shunji Iwai. Cái poster của nó trông trong sáng và bình thường một cách kì lạ, khác hẳn với cái bìa của NN, hoàn toàn chẳng gợi một chút không khí bí ẩn nào cả. Lúc đó mình cũng nghi nghi rồi, nhưng khi đọc thêm một đoạn nữa thì mình đã có thể hoàn toàn khẳng định, và đến cái kết thì thôi phải ráng kìm nén.   CUỐN NÀY NÓ MÉO PHẢI TRINH THÁM KINH DỊ MÀ CHỈ ĐƠN GIẢN LÀ CHUYỆN ĐỜI THƯỜNG XEN CHÚT BÍ ẨN THÔI   Mình thề mình thề mình thề mình thề.   Nếu đứng dưới góc nhìn nhận rằng cuốn truyện này thuộc thể loại Slice of Life, Slight Mystery thì nó hoàn toàn không tệ. Một câu chuyện về học đường, có nhiều điều khó hiểu xảy ra, khó khăn của nhân vật chính, sự móc nối đến một nhân vật thứ hai có liên quan cũng như tìm hiểu những bí ẩn xoay quanh một nhân vật trọng tâm trong quá khứ, và rồi là con đường tiến đến sự giải đáp cho tất cả những điều đó. Có mở, có kết, có nút thắt, có tháo nút, có li kỳ nhưng không quá phức tạp, và một cái kết dễ vừa lòng phần đông độc giả. Một câu chuyện nhẹ nhàng, đọc để giải trí, cho vui hoặc thư thái thì rất thích hợp, giống như là cầm lên một quyển sách nhẹ đọc vào những phút giây giải lao để thư giãn đầu óc vậy.   Nhưng không, mình đã không thể làm được điều đó ????   Bởi vì tất cả những điểm lừa tình ở trên đã hợp tác với nhau đánh vào tâm trí của mình và hình thành nên kì vọng rằng đây là một cuốn truyện trinh-thám-kinh-dị, khiến mình đọc nó dưới góc nhìn nhận của thể loại trinh-thám-kinh-dị. Và mọi người biết gì không? NẾU CUỐN SÁCH NÀY MÀ LÀ THỂ LOẠI TRINH THÁM KINH DỊ THÌ NÓ SẼ DỞ TỆ MỘT CÁCH THẢM HỌA LUÔN   Slice of Life chú trọng vào những tình tiết đời thường, nhẹ nhàng, dù có những khúc mắc hay bí ẩn xảy ra thì nó cũng sẽ không quá nặng nề, chỉ vừa đủ để khiến độc giả tò mò và quan trọng nhất là đem đến sự thư thái, thoải mái và thỏa mãn. Trong khi đã là trinh thám, kinh dị thì vụ án phải ra trò, phải khiến độc giả hồi hộp và rùng mình, phải khiến độc giả bị cuốn theo với khao khát tìm ra sự thật, phải khiến độc giả sốt sắng khi lật sang trang sách tiếp theo và phải khiến độc giả ồ lên hốt hoảng trước một sự thật được tiết lộ.   Đọc Hana Alice, mình thấy các tình tiết của nó trôi qua một cách bình lặng đến đáng sợ luôn, không phải là không có thăng trầm, nhưng nó quá nhạt để có thể coi là một “vụ án kinh dị”. Cũng có khá nhiều khúc mắc, hiểu lầm và những bí ẩn khó hiểu, nhưng khi được giải đáp ra thì thành ra nó lại quá ư là… nhạt, và thậm chí là có một chi tiết lúc giải ra được mình còn thấy nó cực kì nhảm nhí. Nó quá-đơn-giản, giống như là cố tình bày vẽ ra một vỏ bọc hào nhoáng nhưng bên trong chất lượng lại chỉ dừng ở mức trung bình thôi vậy. Có những tình tiết dường như là cao trào của bộ truyện, mang tính nắm trùm và là trọng tâm chủ yếu xoay quanh hành trình của hai nhân vật chính, thì lại có một cái kết thiếu muối đến mức dốc ngược cả lọ đổ vào cũng được. Chúng được thêu dệt nên bằng một vẻ bề ngoài bí ẩn, ma mị, nhưng kết cục kết cấu bên trong lại chẳng có gì phức tạp và xoắn vặn, cảm giác như nâng mình lên chưa đủ cao đã lại thả tõm xuống dưới vực thẳm vậy, thất vọng tràn trề. Nhân vật A có hành động khó hiểu, gây náo loạn những người xung quanh, mình đã cứ đinh ninh chắc mẩm hẳn là đầu óc của người đó có vấn đề, tâm lí không được bình thường và biết đâu sẽ còn ẩn chứa cả những nguyên do tâm thần nào đó. Nhưng không, chẳng có cái quái gì cả, chẳng có nguyên do sâu xa gì đằng sau nó, tất cả chỉ được giải thích bằng những lí do đến nước ốc cũng không mặn bằng, thực nản đến không thể tả.   Nếu đọc Hana Alice với tư thế của việc đọc một tác phẩm đời thường, tâm trí mình cũng sẽ bình lặng mà dừng lại ở chỗ đây chỉ là một câu chuyện đời thường, không có gì phức tạp cả đâu, không có ai bị điên hay tâm thần phân liệt đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi và kiểu gì cũng sẽ êm đẹp mà. Mặc dù mình cũng chẳng thích đọc những tác phẩm nhẹ nhàng mang tính giải trí bởi với mình đã đọc là phải đọc những cuốn khó hiểu, phức tạp hay có nhiều vấn đề về mảng tâm lí để còn mổ xẻ nghiên cứu, nhưng nếu đã biết trước là nó thuộc thể loại đấy thì ít nhất khi đọc mình còn có tâm lí đi đúng hướng và không suy nghĩ quá nhiều. Nhưng NN và sự lừa tình của cuốn sách đã hướng mình sang tư thế của việc đọc trinh thám kinh dị, khiến mình kì vọng vào độ phức tạp của vụ án, khiến mình kì vọng vào sự khắc họa tâm lí nhân vật, khiến mình kì vọng vào những bí ẩn và khiến mình kì vọng vào việc sẽ có plot twist tát thẳng vào mặt mình như cách Otsuichi đã từng làm trong những cuốn sách trước của ổng. Nhưng không, chẳng có gì cả. Nếu không kì vọng thì cùng lắm mình chỉ thở dài vì đọc không đúng thể loại yêu thích, thấy cũng không tệ nhưng không có ấn tượng gì, và rồi dần dần sẽ quên luôn. Nhưng nó đã cho mình kì vọng, nên về cuối khi không được đáp ứng mình liền rơi tõm xuống hố thất vọng, thất vọng vì đã kì vọng, và rồi phẫn nộ vì nó đã gieo rắc kì vọng vào đầu mình để rồi thành ra thế này.   Đấy là còn chưa kể đến việc, có quá nhiều tình tiết, chi tiết thừa, chỉ nên để làm tình tiết phụ, nói ít thôi và lướt nhanh qua đi, và thậm chí là bỏ quách đi luôn cũng được vì nó chẳng ảnh hưởng gì đến cái xương chính cả. Nhưng không, chúng lại được nói kĩ, không đến mức quá sa đà nhưng nó cũng kiểu ngang ngửa với một tình tiết chính vậy, dù cho nó chẳng ăn nhập gì với “vụ án” và chẳng có gì móc nối với những chi tiết khác cả. Và nó khiến cho câu chuyện dù ngắn nhưng vẫn rườm rà, thi thoảng lại lạc đề mà chẳng hiểu trọng tâm nó bay đi đâu, khi đọc mình đã thử suy luận xem ở đây có gài cái gì không, có gì đáng để lưu tâm mà sau này có thể nhắc lại và trở thành một mấu chốt quan trọng nào đó không. Nhưng không, chẳng có cái gì cả, ngoài một đống tình tiết bên lề thừa thãi.   Tác phẩm này có bản manga với nét vẽ khá xinh, mình có lướt qua thì thấy đoạn kết có hơi khác trong light novel. Tuy nhiên mình không còn có một chút kiên nhẫn hay mong muốn nào đi xem cả bản anime với manga để đối chiếu với light novel như đã từng làm với Confession nữa, cho dù mình đã từng tính làm như vậy khi dang đọc đến nửa quyển, cho dù anime chỉ là một movie ngắn và manga cũng chỉ có đâu 12 chap. Là bởi vì mình đã nản lắm rồi, mình quá chán vì bị lừa, mình cảm thấy quá mất thời gian với cuốn sách thiếu muối này rồi và chẳng muốn dây dưa gì đến nó nữa. Nhẽ ra với những đầu sách khác là mình tính kế tống luôn đi đấy, nhưng vì lần này nó lại được viết bởi Otsuichi, idul của mình, nên thôi thì cất tủ giữ lại làm kỉ niệm.   Nhắc về Otsuichi, hành văn của cuốn này vẫn đúng cái chất giọng của ổng, không phải quá đặc biệt nhưng đọc là nhận ra ngay. Ở cuốn trước của ổng mà mình đọc, GOTH, ổng miêu tả tâm lí và xây dựng hình tượng nhân vật quá tuyệt vời, đọc mà bị cuốn luôn vào dòng cảm xúc của nhân vật, vậy nên sang cuốn này, mình có khá thất vọng khi tâm lí nhân vật được miêu tả rất sơ sài, không có điểm nhấn, nông choèn choẹt và chả đọng lại trong đầu mình cái gì cả. Mình có hai giả thuyết, một là cuốn này Otsuichi viết khi bút lực chưa được tốt bằng GOTH, và hai là chính bản gốc của nó cũng sơ sài như thế, truyện lại không có tag psychological nên ổng cũng không thể quá đi vào miêu tả tâm lí và khiến cho nó trở nên nặng nề. Nhưng dù sao thì mình cũng chẳng muốn kiểm chứng làm gì cả, vì nó cũng chẳng thay đổi được gì cách nhìn nhận của mình dành cho cuốn sách. Mà nói thật là, nếu plot kiểu này là phong cách của Shunji Iwai thì nó chẳng hợp với Otsuichi chút nào đâu, và nó cũng chẳng hợp với mình luôn. Vì Otsuichi cũng có từng viết truyện tình cảm nhẹ nhàng rồi, là Calling You đó, và đọc vẫn hay hơn cuốn này nhiều.   Nói chung là sách lừa tình, nội dung truyện nhẹ nhàng nói về tình bạn, không tệ nhưng cũng chẳng có gì đặc sắc, và cái kết thì như light novel dành cho thiếu nhi.   —   Chắc đây là bài review ngắn nhất của mình từ hồi bắt đầu nghiêm túc viết review dài :))))))   Phải nói là cuốn này có hơi gợi mình liên tưởng tới quãng thời gian mình đọc cuốn Ánh trăng (Gekkou) của Sakura LN, cũng kiểu đoạn đầu trinh thám bí ẩn đoạn sau bay quách sang chuyện đời thường tình cảm lãng mạn. Cơ mà để nói thì cái kết của Gekkou vẫn nhảm nhí hơn Hana Alice nhiều, và so với cái độ ức chế đến tột cùng của mình khi đọc xong Gekkou thì cảm xúc khi đọc xong Hana Alice vẫn còn thư thái chán lắm.   Và mọi người biết điều gì vui nhất không, đó là vừa rồi mình cũng có dạo xem review ngắn của một số bạn khác trên mấy trang rating thì cũng có rất nhiều người nghĩ giống mình về khoản lừa tình của cuốn sách này. Mong là thông qua bài review này mình sẽ cứu rỗi được những bạn nào đang lưỡng lự cân nhắc mua và đọc Hana Alice để các bạn đỡ mất thời gian rồi lại bị kết cục như mình ????   Thông tin ngoài lề thay cho lời kết là cái series này có tận 2 phần. Phần 1 là The Case of Hana and Alice (và được dịch ra tiếng Việt bằng một cái tên vô cùng mỹ miều là “Hana, Alice, và lời nguyền của linh hồn Judas”), và phần 2 là Hana and Alice, là live action dành cho teengirl và lần này thay vì cuốn vào một vụ án (dù cho nó cũng chẳng giống vụ án lắm) thì Hana và Alice lại bị cuốn vào một cuộc tình tay ba đúng kiểu tình cảm học đường lãng mạn. Mời các bạn đón đọc Hana, Alice Và Lời Nguyện Của Linh Hồn Judas của tác giả Otsuichi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nghiệp Chướng
“ Trong cuộc sống chúng ta thường nghe đến cái “ Nghiệp “ mà mỗi người phải gánh. Nghiệp của kiếp trước chưa trả hết thì kiếp sau phải trả. Đôi khi “ Nghiệp” được hình thành ngay trong cuộc sống hiện tại, những lầm lỗi gây ra trong một gia đình sẽ bị báo ứng vào con cái, anh chị em, người thân của họ với mức độ nặng nhẹ khác nhau. Nói đơn giản “ Nghiệp “ chính là khi bạn mắc lỗi và tai ương sẽ giáng xuống đầu chính những người thân của bạn. Con người sống thường không biết, không chú ý hoặc không quan tâm đến cái “ Nghiệp “ của mình. Họ sống ích kỷ, sống chỉ biết bản thân và họ quên mất một điều : Cho dù họ có chết đi thì “ Nghiệp “ vẫn còn. Không chỉ thế, nếu gây Nghiệp Chướng quá nặng thì hậu quả sẽ không phải chỉ một người gánh chịu mà còn là rất nhiều người và đáng sợ hơn nó sẽ còn kéo dài cho đến nhiều đời kế tiếp. “ Đó là những lời nói của anh Huấn nói với tôi trong cuộc nói chuyện cách đây một tháng. Và hôm nay, khi đứng bên trên huyệt mộ nhìn người ta đang thòng dây thừng đưa quan tài anh xuống dưới cái hố mới được đào cách đây một ngày, trời thì mưa rả rích. Tháng 7 mưa ngâu, hay người ta còn gọi là Mưa Thất Tịch. Nhưng giữa nghĩa địa hoang vắng, nổi lên những nấm mồ lạnh lẽo, nhiều ngôi mộ đã phủ rêu xanh, nước ve trắng đã chuyển sang màu ố đen kịt. Tiếng gào khóc thảm thiết của mẹ anh Huấn như xé tan cái bầu không khí u ám, đau thương đến tột cùng này. Bởi đây là đứa con trai thứ 3 của bà Hoài được đưa xuống mồ trong 6 năm qua. Đọc truyện, nghe truyện mới nhất cập nhật thường xuyên tại truyenaudiohay.com “ Kịch…kịch..” Nền đất bùn khá trơn bởi trời mưa nên vất vả lắm người ta mới đặt được chiếc quan tài nằm ngay ngắn đúng vị trí của huyệt mộ đã được đào sẵn. Cũng chẳng có ai đi đưa ngoài những người thân trong gia đình anh Huấn, tôi đúng ra cũng bị vợ bắt ở nhà bởi vì không chỉ riêng vợ tôi mà cả làng này đều rùng mình hoảng sợ khi anh Huấn qua đời. Cái họ sợ không phải là cái chết của anh Huấn, mà đã 6 năm nay, cách 2 năm một lần cứ vào ngày mùng 10 tháng 7 âm lịch, một người con của bà Hoài lại chết. Dân làng gọi đó là Trùng Tang. Nhưng không đi sao được khi mà nhà tôi với nhà anh Huấn chỉ cách nhau đúng một giậu mồng tơi. Trong số 4 người con của bà Hoài thì anh Huấn là người thân với tôi nhất, có lẽ cũng do tuổi của anh Huấn là trẻ nhất so với những người còn lại. Bà Hoài có cả thảy 4 người con, ba trai, 1 gái. Chồng bà Hoài đã qua đời cách đây cũng khá lâu. Ba người con trai lần lượt sinh năm 1972, 1975, 1980, còn người con gái sinh năm 1977. Anh Huấn là con út, anh hơn tôi 10 tuổi nhưng vì gần nhà nên từ bé tôi đã rất thân với anh. Bà Hoài năm nay cũng đã trên 80 tuổi, nếu phải nói ở đây ai là người bất hạnh nhất thì chính là bà Hoài. Sống đã gần hết cuộc đời, mái tóc của bà Hoài giờ đây bói không ra một sợi tóc đen. Nhưng bà đã chứng kiến cái chết của chồng, rồi cái chết của ba cậu con trai. Nhìn tấm lưng còng cúi rạp, phủ phục trên nền đất bùn, bàn tay bà Hòa túm chặt những khóm cỏ giày xéo trong đau đớn tuyệt vọng tôi thấy bà Hoài thật đáng thương. Chuyện người chết hàng ngày có lẽ rất bình thường bởi vì ngày nào chẳng có người chết. Nhưng chuyện một gia đình có đến 4 người đàn ông đã chết, trong đó ba cậu con trai lần lượt chết theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, xong còn mất trùng một ngày thì chắc hẳn nó là một câu chuyện được chú ý. Dân làng ngay từ cái chết của người con trai thứ 2 của bà Hoài đã truyền tai nhau những câu chuyện kỳ bí về cái mảnh đất mà gia đình bà Hoài đang ở. Những câu chuyện thoạt nghe qua có vẻ sẽ không ai tin, nhưng nó là sự thật. Bởi nếu là người dân bên ngoài đồn tôi cũng chẳng tin, nhưng những điều mà tôi sắp kể cho các bạn sau đây lại được chính một người trong gia đình bà Hoài kể lại. Người đang nằm trong quan tài bên dưới cái huyệt đang dần bị phủ kín kia, anh Huấn. Nghiệp Chướng Full Truyện Ma mới nhất của tác giả Trường Lê Mời các bạn đón đọc Nghiệp Chướng của tác giả Trường Lê.
Đạo Sĩ Kinh Kỳ
Ngày nay mọi người sống trong cuộc sống hiện đại mà liệu có còn tồn tại những loại bùa chú, ma thuật nữa hay không? Ngoài ra còn có ma quỷ tồn tại trên đời này không? Liệu có những đạo sĩ trừ ma diệt quỷ? Cùng đón đọc truyện Đạo Sĩ Kinh Kỳ của Trần Hữu Khương để phần nào có được câu trả lời cho riêng mình nhé. Tóm tắt truyện: Mọi chuyện bắt đầu từ cái chết của một người bạn mà một cậu học trò bình thường nghiện truyện ma bỗng chốc trở thành đạo sĩ tập sự. Từ đó, Lâm lại phát hiện ra nhiều điều kì lạ về chính bản thân mình. Liệu rằng cuộc sống của Lâm có bị đảo lộn? *** " - Tha thu... Lôi Phá Quyền...! Những tia sét vẫn còn bao quanh nắm đấm của tôi như xác nhận lại chưởng lực vừa rồi từ đâu mà ra, con ma cà rồng hộc máu tươi đau đớn nói không lên lời, rồi nó gồng hết sức lại rống lên một tiếng cực lớn... " Lâm chăm chú đọc bộ truyện "Tôi là đạo sĩ" của tác giả Nguyễn Điệp. Hắn rất thích bộ truyện này, luôn mơ ước trở nên bá đạo như nhân vật Đ trong truyện, đi khắp nơi trừ gian diệt ác với những khả năng dị thường... Mạc Lâm - một thiếu niên 17 tuổi, hiện đang theo học tại một trường nội trú tư thục của thành phố, lực học cũng không phải là yếu nhưng cũng tạm đủ để lên lớp đều đều. Sở thích của cậu là tìm hiểu về những bí ẩn tâm linh trong cuộc sống và đọc các tiểu thuyết kinh dị. Ước mơ của Lâm là trở nên bá đạo, sở hữu nhiều dị năng như các nhân vật chính trong các bộ truyện như "Đạo sĩ tản mạn kì", "Vùng đất vô hình" hay cực ngầu, nhiều tài phép như huyền thoại Lâm Chánh Anh... Vậy nên Lâm luôn chìm đắm trong mớ suy nghĩ viễn vông, tư tưởng luôn ở trên mây khiến vẻ bề ngoài lúc nào cũng khù khờ, lờ đờ như mấy thằng thiểu năng. ... - Lâm! Lâm...xuống dọn dẹp nhà cửa phụ mẹ coi! Đi học cả tuần về rồi cứ ở trên phòng suốt là sao? Chẳng là hôm nay chủ nhật, Lâm về nhà vào cuối tuần để nghỉ ngơi và chuẩn bị cho tuần học mới. Và như thường lệ lại nhốt mình trong phòng để nghiền ngẫm mấy bộ truyện yêu thích. Cho tới khi nghe mẹ gọi. - Dạ...! Con xuống liền... - Lâm uể oải đáp, mắt rời khỏi màn hình laptop, gấp máy lại rồi bước xuống lầu. - Mày coi dọn dẹp nhà kho cho gọn lại, để mẹ đem mớ đồ cũ cất vô cho đỡ chật nhà, đồ đạc gì đâu tha về cả đống... Lâm miễn cưỡng bước vào nhà kho cùng cây chổi, dọn nhà kho là công việc mà cậu ghét nhất... - Khụ khụ! Bụi bặm gì dữ vậy trời! Lâm vừa quét vừa than thở. - Ế! Có cái gì vậy ta? – Cậu chú ý đến một chiếc hộp nhỏ đặt trên nóc tủ đồ cũ - "Nguyễn Đ nhờ vớ được cái hộp của bà nội mà trở thành đạo sĩ bá đạo, có khi nào..." - Lâm thầm nghĩ, mừng rỡ khi mình đang trong hoàn cảnh giống nhân vật Đ, biết đâu lớ ngớ lại vớ huy chương thì bá cmn đạo rồi. Nhanh chóng, Lâm lôi ngay chiếc hộp xuống, phủi lớp bụi dày bám trên nắp và mở ra. Tim đập thình thịch, mồ hôi chảy ướt cả trán, mọi giác quan hoạt động hết công suất. Hai tay run run mở chốt khóa, đẩy nhẹ nắp hộp ra. Lâm tưởng tượng trong hộp sẽ là một quyển sách cũ kỹ ghi đủ mọi loại bùa chú ấn quyết trừ tà. Nhưng đời thì méo bao giờ như mơ...à nhầm, méo như truyện... bên trong chiếc hộp chỉ vỏn vẹn một quyển vở hiệu....ba cây bút cùng những dòng chữ và nhiều con số: "Cô 6 bán chè: 26 - 50 ngàn. Chị 7 đầu xóm: 39 - 70 ngàn. ......." - Mắc thằng bố nó! Làm mừng hụt - Lâm bực bội ném chiếc hộp vào một góc rồi nhanh chóng dọn dẹp lại nhà kho sau đó về phòng nghiền ngẫm tiếp những chương cuối dang dở của bộ "Tôi là đạo sĩ". Mà có cái Lâm rất bực đó là tác giả Nguyễn Điệp viết truyện rất ngắn, vừa liếc cái là hết ngay nên lúc nào cũng phải đợi tầm 3-4 chap truyện Lâm mới bắt đầu đọc. ________________ Sáng đầu tuần... - Ê Lâm, dậy đi, cô gọi mày kìa - Tuấn - bạn thân của Lâm đang lay mạnh. - A...a...a...Tha thu...Lôi Phá Quyền...! - Lâm đứng bật dậy la lớn, hai tay đẩy mạnh về trước làm bà cô già giật mình xém chút té ngửa. Cả lớp được một trận cười vỡ bụng, Tuấn lắc đầu ngao ngán... - Ra hành lang đứng ngay cho tôi...! _________ -Còn nữa- Mời các bạn đón đọc Đạo Sĩ Kinh Kỳ của tác giả Trần Hữu Khương.
Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký
Cơn ác mộng đã bắt đầu tại một ngôi làng khi phát hiện ra một xác chết treo cổ trong khu rừng gần đó... *** Đang bắt đầu chuẩn bị lên đàn để giải ngãi thì lão sư thầy của thằng cà lăm mới lên tiếng. -Khoan đã! Giọng chú Lâm ngơ ngác hỏi: -Có chuyện gì vậy sư? Lúc này sư mới hạ giọng lại và nói: -Kiếp nạn lần này thầy sẽ giúp chịu thay cho cả nhà con, thầy chỉ có một thỉnh cầu là sau khi thầy diên tịch thì hãy thu nhận thằng bé cà lăm này làm đệ tử, thằng bé rất tội nghiệp, cả nhà nó đều bị mấy ông thầy pháp khác bên tàu thư ếm liên lụy đến cả nhà… Ông chú nghe đến đây mà người ổng cứ run run, ngay cả tôi sau khi nghe sư thầy nói về hoàn cảnh của thanh niên cà lăm thì cũng không khỏi rùng mình… tự trong tâm tôi khi gặp phải kiếp nạn ở làng chú Lâm và giờ nghe thêm cái này nữa nên hơi khiếp sợ những cuộc chiến như vậy, nó không đẫm máu nhưng sự tàn bạo của nó lại kinh khủng hơn bao giờ hết. Bùa mà làng chú Lâm dính phải cũng có tầm ảnh hưởng y như vậy, nếu giải được thì phải chết cả ba đời luôn chứ không phải nhận cho riêng mình, đó cũng chính là lí do vì sao tôi luôn lo sợ chú giải bùa. Quay trở lại hiện trường! Lúc này chú Lâm đang thủ sẵn trên tay mớ bùa kèm nhang đèn, sau khi nghe sư ra mặt giúp đỡ cho kiếp nạn này của chú mà lúc đó tôi nhìn chú Lâm cứ thấy chú ái náy thế nào ấy, cũng không lạ gì khi chuyện này nó còn liên lụy đến cả nhà sư thầy nữa nên chú Lâm đã lắc đầu từ chối. -Thưa sư! Có lẽ đây là ý trời rồi cho nên con không muốn bất cứ ai phải gánh chịu thay con, dù cho có tận diệt tam tộc thì con cũng vẫn phải làm. Nói rồi chú Lâm quay nhìn tôi, chú lại xoa đầu tôi rồi nói trong nghẹn ngào. -Long à...! Ai am Sơ Ri....!!! Hãy tha lỗi cho chú nghe con. Ngay lúc này chiếc điện thoại trong túi của tôi bỗng reo lên phát đúng bài nhạc. “Em đi xa quáaaa…. Em đi xa anh quáaaa…. Là la lá” ♪ Càng làm cho không khí trở nên u uất đến nhối lòng, rồi cái giây phút chú đưa tay lên chuẩn bị phá đảo thì cùng lúc đó sư thầy nhanh chóng đánh chú Lâm ngất xỉu, kêu tôi và thằng cà lăm dìu chú về nhà, để lại một mình sư thầy ở lại giải quyết. Dù tôi biết rằng điều đó là vô cùng nghiệt ngã đối với chú khi phải nhờ đến sư thầy cứu giúp trong khi bản thân chú lại là một đạo sĩ cao tay, trước khi đi sư có nói với hai người bọn tôi rằng: -Nhiệm vụ này phải là của thầy! Bởi không khi tự nhiên thầy dẫn thằng cà lăm đến gặp Lâm và con, giờ con đã hiểu chưa??? Tôi gật đầu, còn riêng thằng cà lăm thì ôm sư phụ của hắn khóc nức nở, sư thầy còn nhắn nhũ cậu ấy rất nhiều thứ, xong xuôi rồi mới theo tôi trở về nhà. Suốt đêm hôm đó không ai ngủ được, tiếng kêu la thất thanh của những người dân trong làng vẫn cứ ráo riết như xe cứu hỏa, những ngôi nhà nhỏ mọc sang sát nhau dù nghe rõ những âm thanh đó nhưng vẫn tuyệt nhiên đóng kín cửa như không có chuyện gì xảy ra. Tôi và thằng cà lăm ở trong nhà nhưng đứng ngồi không yên, tiếng đập cửa từ bên ngoài vẫn cứ phát ra đều đặn, ban đầu chỉ là những tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhưng càng về sau nó lại càng mạnh và dồn dập hơn, nó khiến cho hai thằng đực rựa núp sau cánh cửa ấy sợ đến nổi thất kinh hồn vía luôn vậy, những âm thanh tạp chất bên ngoài cứ như một dàn hợp ca vậy. Tiếng gió trời se lạnh thổi ồn ào trong đêm, tiếng bước chân ngoài cửa “lộp cộp” rồì đùng vội vã, tiếp theo lại đến tiếng ai đó khóc như ai oan trong đêm. Tôi và thằng cà lăm vẫn cứ ngồi bệch dưới sàn nhà và dựa lưng chắn ngang ở cửa mặc cho những tiếng đập cửa cứ như bom tấn bên ngoài, lúc đó tim tôi đập thình thịch mà không sao hiểu được, kiểu như phải cố thoát khỏi một thứ gì đó đang sắp giết tôi. Cho đến khi đến canh ba, gà bắt đầu gáy thì trong lúc vật vờ chú Lâm tỉnh lại sau mấy tiếng nằm bất tỉnh, thì mới biết là mọi chuyện đã quá muộn, sư thầy đã tự tay giải bùa thay cho chú. Mà phải nói thật là công lực của thầy cũng cứng vãi ra luôn, mới đập nhẹ sau gáy ông chú một phát là ổng lăn ra xỉu tại chỗ rồi, chứ gặp người thường thì ổng cũng không dễ bị đánh lén vậy đâu. Một thời gian sau, sau cái đêm kinh khủng đó… chú Lâm, tôi và cả thằng cà lăm lên chùa thắp hương cho sư thầy, thằng cà lăm chính là thằng khóc nhiều nhất. Cũng chả trách được vì hai thầy trò khá là giống nhau về hoàn cảnh, cả hai người đều là cô nhi và được đem vào chùa từ rất sớm, cho nên khi được thầy nhận làm đệ tử từ năm mười tuổi cho đến bây giờ thì cậu ta luôn luôn xem thầy của cậu như là một người cha vậy. Riêng về phần tên đạo sĩ đáng ghét kia thì mãi đến vài tháng sau đó, bác Dương từ bên Tàu gọi qua cho chú Lâm hay tin là ông bạn năm xưa của ổng đã bị xe đụng chết thì ông chú Lâm nhà tôi mới biết. Các bạn biết rồi đó! Ở đời có nhân có quả… cho nên làm chuyện gì cũng phải biết suy trước tính sau, nếu việc lợi mình mà hại người thì tuyệt đối đừng nên làm kẻo tổn phước rồi đến một ngày phải gặp họa. Bản thân tôi từ sau chuyện đó thì chú lại trả tôi về quê với mẹ, bảo với tôi là sau này nếu có duyên ắt sẽ còn gặp lại, cũng từ đó tôi và chú mất liên lạc với nhau luôn, tôi cũng không biết hiện giờ chú Lâm đã chu du đến thế giới nào rồi nhưng có một điều tôi chắc chắn rằng … “Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký” tài giỏi nhất vẫn chỉ có mỗi mình chú Lâm nhà tôi thôi… À khoan!!! Câu chuyện về chú Lâm vẫn còn tiếp diễn chứ? … ^^ sẽ tiếp diễn! Nhưng gặp lại chú Lâm khi nào thì đó lại là bí mật.:v Mời các bạn đón đọc Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký của tác giả Tiểu Hỏa Long.
Hắn Đến Từ Địa Ngục
Hắn tên Lương Xuyên, có thể nghe thấy tiếng nói của người chết... *** Bên cạnh những bộ linh dị dài cả ngàn chương thì Thuần Khiết Tích Tiểu Long còn có một bộ trinh thám khá ngắn mà không phải ai cũng biết, đó chính là Trở Về Từ Địa Ngục.   Nếu bạn đã từng đọc bộ Ma Lâm Thiên Hạ mà mình đã review trước đây, hẳn bạn sẽ có ấn tượng rất tốt với tác giả Thuần Khiết Tích Tiểu Long, một tác giả văn học mạng Trung Quốc nổi tiếng với những tác phẩm đậm chất linh dị rùng rợn và bí ẩn cuốn hút. Về văn phong thì Thuần Khiết Tích Tiểu Long có lối viết chắc tay, câu từ mạch lạc, diễn đạt phong phú. Còn về nội dung thì… xoắn não không có gì phải bàn. Độ logic trong truyện của tác giả rất cao, những đoạn linh dị rùng rợn chắc chắn sẽ khiến bạn lạnh cả sống lưng. Bên cạnh những bộ linh dị dài cả ngàn chương thì Thuần Khiết Tích Tiểu Long còn có một bộ trinh thám khá ngắn mà không phải ai cũng biết, đó chính là Trở Về Từ Địa Ngục. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đàm Quang Huy đi ra khỏi phòng, nhấc điện thoại ở trên quầy lên nghe. Thời điểm Đàm Quang Huy đang nói chuyện điện thoại, hắn không thể nào thấy được… đôi mắt của tượng sáp mô phỏng bà nội hắn đang ngồi trên ghế đột nhiên khẽ nhắm lại rồi chậm rãi mở ra, dầu sáp trên người nhỏ xuống càng lúc càng nhanh hơn… Nhân vật chính trong truyện là Lương Xuyên, một chuyên gia tâm lý học có tiếng tăm nhưng đột nhiên biến mất không để lại chút dấu vết. Sau mấy năm, Lương Xuyên trở về và mở một cửa tiệm bán vàng mã, đồng thời được người bạn thân Ngô Đại Hải mời về làm cố vấn không lương cho Cục cảnh sát. Từ đó, Lương Xuyên đã giúp Ngô Đại Hải phá nhiều vụ án ly kỳ hóc búa và rùng rợn. Nhưng Ngô Đại Hải không hề biết một điều, Lương Xuyên có khả năng “giao lưu” với người chết, hoàn toàn theo nghĩa đen! Bản thân sự biến mất trong mấy năm trời của Lương Xuyên đã là một bí mật cực lớn xuyên suốt toàn bộ truyện, song song với đó là những vụ án bí ẩn, kinh dị có, mà linh dị cũng có. Cũng bởi vì phải tiếp xúc với người chết và linh hồn họ quá nhiều nên Lương Xuyên đặc biệt rất không thích bóng tối. Phòng ngủ của tôi và mẹ cách nhau một vách tường, bên kia cái lỗ là phòng ngủ của mẹ tôi, lúc ấy tôi không nghĩ nhiều đã cúi đầu xuống nhìn về phía bên kia lỗ nhỏ. Sau đó… mặc dù lúc ấy ánh sáng không tốt lắm…. Nhưng tôi vẫn nhìn thấy một con mắt ở phía bên kia! Tất cả những nỗi sợ hãi, bất bình, giận dữ, khó hiểu, đã bùng cháy ngay lúc đó, tôi cầm bút máy của mình đi đến vách tường toàn là các lỗ nhỏ chi chít dày đặc… trực tiếp dùng bút đâm xuyên qua lỗ nhỏ… Cốt truyện âm u rùng rợn và những vụ án giết người quá sức ly kỳ máu tanh đan xen với những linh hồn người đã chết vất vưởng mãi trên nhân gian, nhưng thỉnh thoảng lại được xoa dịu bởi sự hài hước đáng yêu của dàn nhân vật phụ như Ngô Đại Hải. Tuy chỉ vẻn vẹn có 150 chương nhưng Trở Về Từ Địa Ngục vẫn rất xứng đáng là một trong những bộ linh dị trinh thám hay nhất năm 2019. Nếu là fan của trinh thám và linh dị thì bạn chớ nên bỏ qua. - GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH - review *** Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục Biên: Lãng Nhân Môn *** "Cháu tên Tôn Hiểu Cường. Năm nay cháu 16 tuổi. Cha cháu mất trong một vụ tai nạn giao thông khi cháu 10 tuổi, thế nên cháu vẫn sống cùng mẹ từ đó đến nay. Mẹ cháu rất thương cháu, cực kỳ thương luôn. Cháu cũng không hề cảm thấy mình thua kém bọn trẻ khác vì cha mất sớm, do mẹ luôn dành ánh mắt yêu thương nồng nàn cho cháu. Dù có đi đến phương trời nào, cháu vẫn cảm nhận được sự ấm áp của Mẹ. Với cháu, bấy nhiêu đã đủ lắm rồi. Mẹ thích dõi theo cháu, thích quan sát cháu lớn lên từng ngày, nhìn cháu trưởng thành qua tháng năm. Cháu biết, trong mắt của mẹ, cháu chính là sự người nối tiếp sự sống của cha, cũng là hy vọng sống sót duy nhất của bản thân mẹ. Hai mẹ con cháu nương tựa nhau mà sống không phải là một việc rất tốt sao? Năm nay cháu lên lớp 10. Trường học không xa nhà lắm. Sau khi tan học, cháu chỉ cần đi khoảng mười mấy phút là về đến khu phố nơi cháu ở. Mỗi khi về tới cổng vào khu phố, chỉ cần cháu ngẩng đầu nhìn lên ban công nhà là có thể thấy mẹ đang đứng ở phòng bếp. Mẹ đang chờ cháu về nhà, mẹ đang mong đợi cháu quay lại. Cháu biết, chắc chắn là mẹ đã nấu xong bữa tối ngon lành cho cháu. Sau khi về nhà, cháu sẽ tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi trên bàn ăn chuẩn bị ăn cơm, mẹ sẽ bới cơm rồi ngồi nhìn cháu ăn. Bản thân mẹ thì không ăn cơm, mẹ nói là thích nhìn cháu ăn cơm bà nấu, điều đó làm mẹ vui sướng và cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa hơn rất nhiều. Phải rồi, bác sĩ Từ! Cháu quên mất, do vấn đề sức khỏe nên từ sau khi cha qua đời, mẹ cháu cũng không còn đi làm nữa. Nhưng nhờ có tiền bồi thường tai nạn của cha nên hai mẹ con cháu không phải lo chuyện cơm ăn, áo mặc. Sau khi dùng cơm tối xong, cháu sẽ bắt đầu học bài. Mẹ thích ngồi cạnh mép giường của cháu, vừa đan áo len vừa nhìn cháu học bài. Cháu đã quen có mẹ ngồi bên cạnh, điều này làm cháu có cảm giác an toàn hơn. Nhất là ánh mắt của mẹ, luôn dịu dàng như vậy. Nhưng gần đây, cháu bỗng nhiên cảm thấy khó chịu trước ánh mắt của mẹ. Khi cháu về nhà, mẹ vẫn đứng ở cửa sổ phòng bếp nhìn cháu, vẫn lẳng lặng nhìn cháu ăn cơm, lúc cháu làm bài tập bà vẫn ngồi trên giường vừa đan áo vừa nhìn cháu. Nhưng có một ngày, lúc cháu đi WC sau khi làm bài tập xong đã vô tình bắt gặp ánh mắt của mẹ qua khe cửa khép hờ của phòng vệ sinh. Mẹ lại đứng ngoài cửa WC nhìn cháu đi vệ sinh. Cháu đã lớn rồi, không còn là trẻ con phải nhờ mẹ tắm táp rửa ráy cho nữa, cho nên lúc ấy cháu rất hoảng, sau đó kêu một tiếng "mẹ!" Tiếp theo, ánh mắt ngoài khe cửa cũng biến mất, cháu biết mẹ đã đi rồi. Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, cháu thấy mẹ đang ngồi xem TV ở sô pha. Cháu có hỏi tại sao mẹ lại đứng trước cửa phòng vệ sinh. Mẹ nói là mình không hề đứng trước cửa phòng vệ sinh, nãy giờ mẹ vẫn luôn ngồi xem TV ở đây. Cháu biết mẹ nói dối, vì trong nhà này chỉ có hai mẹ con mà thôi. Hơn nữa, khi ngồi trên bồn cầu nhìn ra, cháu thấy rõ đó là mép quần thêu hoa mà mẹ mặc hôm nay. Chắc chắn người đứng nhìn lén ở sau cánh cửa nhà vệ sinh là mẹ, nhưng bà không chịu nhận, cháu cũng bó tay. Sau đó, một buổi tối nọ, trong khi cháu đang ngủ... À mà khoan đã, để cháu miêu tả sơ qua về nhà cháu. Cháu ở ngôi nhà thuộc dạng có hai phòng ngủ, một phòng khách, cháu và mẹ ngủ mỗi phòng khác nhau. Hôm đó cháu thức dậy giữa đêm vì khát nên ngồi dậy định tìm nước uống. Cháu hay để một chai nước suối cạnh đầu giường do thói quen nhiều năm nay. Nhưng vừa ngồi dậy, cháu lại phát hiện cửa phòng đang mở hờ. Bác sĩ Từ! Nhà cháu nằm sát rìa khu phố, nhờ có xe cộ qua lại và ánh đèn đường chiếu vào, trong khi rèm cửa sổ không dày lắm, nên dù không bật đèn vẫn có thể nhìn mọi thứ xung quanh khá rõ ràng. Cháu nhìn thấy một đôi mắt sau khe cửa! Đó là mẹ, chắc chắn là mẹ! Mẹ đứng sau khe cửa. Trong khi cháu ngủ, mẹ vẫn đứng sau khe cửa để nhìn cháu, cứ nhìn lăm lăm như thế. Lúc đó cháu đã thét toáng lên vì sợ. Thế rồi ánh mắt sau khe cửa biến mất. Mẹ đã đi khỏi, rồi cháu nghe tiếng bật đèn bên phòng của mẹ. Chắc là mẹ đã quay lại phòng mình. Cháu ngồi trên giường, mất khoảng 15 phút đồng hồ mới bình tĩnh lại. Bác sĩ Từ, chắc là chú khó mà tưởng tượng ra được cái cảm giác của cháu khi đó. Cháu không chạy sang phòng mẹ ngay, mà cứ ngồi trên giường như thế. May mà khi đó trời cũng gần sáng, cháu đành thức dậy, đánh răng rửa mặt rồi đến trường. Lúc cháu làm vệ sinh cá nhân xong, ra ngoài thì mẹ đã thức dậy rồi. Mẹ đang chuẩn bị bữa ăn sáng cho cháu trong bếp. Cháu ngồi xuống bàn ăn, chẳng nói chẳng rằng mà cắm đầu nhai ngấu nghiến bát mì mà mẹ cháu dọn ra. Mẹ vẫn ngồi cạnh bàn ăn, quan sát cháu như cũ. Cháu không hề hỏi tại sao mẹ lại không chịu ngủ mà đến rình rập cháu làm gì. Cháu sợ làm mẹ buồn, ngộ nhỡ mẹ chỉ giật mình giữa đêm rồi muốn qua xem cháu ngủ có đắp kỹ chăn hay không mà thôi thì sao. Sau này, lúc đi vệ sinh cháu đã khóa trái cửa bên trong lại. Buổi tối đi ngủ, cháu cũng không quên khóa trái cửa phòng. Cháu hy vọng mẹ hiểu rõ thái độ của cháu. Cháu biết mẹ rất quan tâm cháu, nhưng cháu cũng cần không gian riêng tư. Thế nhưng, cháu không muốn tổn thương tình yêu của mẹ dành cho cháu. Mẹ đã khổ lắm rồi. Cháu nghĩ, cháu và mẹ nên thông cảm cho nhau. Thực tế, trong những ngày tiếp theo thì cuộc sống của cháu cũng yên tĩnh hơn. Hai ngày kể từ sau đêm ấy, dường như cháu nghe thấy âm thanh nạy khóa vào buổi tối. Nhưng cháu đã khóa trái cửa, mẹ không thể vào được. Cháu tin rằng mẹ sẽ biết rõ được ý nghĩ của cháu. Mẹ sẽ thông cảm và hiểu cho cháu. Con trai của mẹ đã trưởng thành, cần có không gian độc lập. Chỉ như vậy thôi, cháu trải qua quãng thời gian nửa tháng rất yên bình. Cháu vẫn rất yêu thích hình ảnh mẹ chờ cháu tại ban công nhà bếp mong cháu về, thích thú với việc mẹ ngồi bên cạnh xem cháu ăn tối. Cháu cũng không ngại việc mẹ ngồi đan áo bên cạnh khi cháu học bài hằng đêm. Cuộc sống này đã quay lại thời khắc êm ấm như xưa. Ít nhất thì khi đó, cháu đã cảm thấycnhư thế. Chỉ là... Đêm ấy, cháu vẫn thức dậy uống nước. Cửa đang khóa trái. Cháu vẫn giữ thói quen này. Nhưng khi uống nước, cháu bỗng nhìn thấy một chấm đen ở vách tường đối diện. Khi đó, cháu cứ tưởng đó là một con sâu bò lên tường nên lấy một tờ giấy, định qua xử lý con côn trùng đó. Nhưng khi đến gần, cháu đã nhận rađó chẳng phải là sâu gì cả, mà là một cái hốc nhỏ xíu ngay trên vách tường! Phòng ngủ của mẹ và cháu chung vách. Sau cái hốc này chính là phòng ngủ của mẹ. Lúc đó, cháu cũng không suy nghĩ quá nhiều, mà cúi đầu xuống, áp mắt nhìn vào cái hốc đó. Sau đó... Dù ánh sáng không rõ lắm, nhưng cháu đã trông thấy một con mắt khác cũng đang áp vào cái hốc đó để nhìn qua đây! Lúc đó, toàn thân cháu cứng đờ vì sợ rồi ngã nhoài xuống đất. Cháu điên tiết lên, mở tung cửa phòng, xông ra ngoài. Sau đó, cháu đẩy cửa phòng ngủ của mẹ ra, hỏi mẹ tại sao lại như thế. Hỏi nguyên nhân vì sao mẹ lại đục cái hốc đó! Mẹ nhìn cháu bằng một gương mặt đầy ngơ ngác. Mẹ bảo là chẳng hiểu gì cả. Mẹ còn nói cái hốc đó đã có từ lúc sửa nhà ngày xưa. Cháu và mẹ cãi nhau rất lâu, và chắc chắn là cháu không nhìn lầm. Nhưng mẹ cứ không chịu nhận, được rồi, cháu biết làm gì bây giờ? Cháu đành quay lại phòng ngủ của mình. Ngày hôm sau, khi tan trường về nhà, cháu bèn tìm đồ chặn cái hốc đó lại, rồi dáng băng keo màu đen lên. Nhưng do cảm giác chưa đủ an toàn, cháu lấy một cái ghế có lưng tựa chắn ngang nơi đó. Làm như thế, dù có dùng mảnh gỗ đâm thủng lớp băng keo thì cũng không thể nào thấy được cháu. Sau đó, cháu tiếp tục nằm chờ. Thấy cái ghế không hề động đậy, cháu rất yên tâm, ngủ một giấc ngon lành. Cứ nghĩ ngày tiếp theo cũng thế, nào ngờ khi cháu chuẩn bị ngủ, cháu lại phát hiện một cái hốc khác vừa được đục thủng ngay trên vách tường. Cháu giận lắm, lại cãi một trận với mẹ. Thế mà mẹ vẫn khăng khăng là chẳng biết mô tê chi cả, mẹ không dám nhận! Cháu đành bó tay, tiếp tục che kín cái hốc thứ hai. Để rồi... Ngày thứ ba… Ngày thứ tư… Ngày thứ năm… Ngày thứ sáu... Mỗi ngày, chỉ cần cháu bịt kín một cái hốc thì ngày hôm sau mẹ cháu lại đục thủng một cái hốc mới. Cháu biết, mẹ muốn quan sát cháu mỗi ngày, nhưng cũng ép cháu sắp điên lên đây. Bác sĩ Từ, chú có tưởng tượng ra được cảnh tượng mà phòng ngủ của cháu có tới hàng chục cái hốc nhỏ trên tường không? Rốt cuộc, có một ngày, cháu hết nhịn nổi. Cháu vào nhà bếp, lấy bột tiêu mang vô phòng ngủ của mình. Chờ đến khi cái hốc mới lại xuất hiện vào buổi tối thì cháu bước đến, cúi đầu xuống. Vừa nhìn thấy ánh mắt của mẹ ở phía bên kia, cháu lập tức hất mớ bột tiêu này về phía bên kia. Thế rồi, cháu lại luống cuống tay chân. Cháu cảm giác mình thật xấu xa, quá trẻ trâu. Mẹ đã vì cháu mà sống cuộc đời cơ cực, trong khi cháu lại tự do, buông thả. Chẳng phải mẹ chỉ muốn nhìn cháu thêm một chút hay sao? Tại sao cháu lại tổn thương mẹ chứ? Thậm chí cháu không dám đi sang căn phòng sát vách, cứ nơm nớp lo sợ như thế rồi quay lại giường nằm. Trong bữa sáng ngày hôm sau, cháu nhìn thấy mắt mẹ sưng đỏ lên. Đó là do bột tiêu gây ra. Cháu nói lời xin lỗi mẹ, nhưng cũng mong mẹ đừng làm thế nữa. Mẹ hỏi cháu đang nói xàm gì đó, vì mắt của mẹ chỉ bị nhiễm trùng mà thôi, tối nay nhỏ thuốc là ổn. Cứ như thế mãi, cháu ngủ ít dần. Tinh thần của cháu càng lúc càng suy sụp. Cứ đến giờ tan trường là cháu rất hốt hoảng, cảm giác bản thân mình tựa như một xác chết di động vậy. Mãi cho đến... Đêm hôm đó... Cháu hoàn toàn bùng nổ... Mọi sự sợ hãi, uất ức, tức giận, khó hiểu đều bị thiêu đốt bùng lên ở ngay khoảnh khắc đó. Cháu cầm cây bút bằng kim loại của mình... bước về phía bức tường với những hốc nhỏ chằng chịt kia. Cháu nhắm ngay cái hốc vừa mới xuất hiện ngày hôm nay... … Đâm thẳng cây bút bằng kim loại vào. Máu... Cháu thấy máu chảy ra từ cái hốc đó. Máu dính đầy tay cháu. Máu đổ đầy trên mặt đất. Máu lấm lem khắp vách tường. Máu thấm đẫm mọi nơi. Và đó... chính là máu của mẹ cháu!" Mời các bạn đón đọc Hắn Đến Từ Địa Ngục của tác giả Thuần Khiết Tích Tiểu Long.