Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dòng Thơ Thứ Chín (Thời Câm)

Năm thứ hai cao trung, trong lớp có một bạn học mới, dùng sắc để thả thính.

Là hàng xóm, hàng tháng, Diệp Già Lam thay các bạn nữ trong trường chuyển thư tình, lần nào cũng bị trả lại thẳng thừng.

Có bạn tốt đánh giá: Đường Ngộ là một đóa hoa lạnh lùng kiêu ngạo, đã đẹp trai lại học giỏi, trừ việc không thể cưa đổ thì điểm nào cũng tốt.

Diệp Già Lam không có ý kiến gì.

Sau đó trong một lần cả lớp tụ tập, mỗi người bị bắt phải viết ưu điểm của mình rồi chuyển cho người ngồi bên phải. Tìm mua: Dòng Thơ Thứ Chín TiKi Lazada Shopee

Lúc này, bạn học Diệp đã say khướt, ngồi trong góc, trơ mắt nhìn người bên cạnh nhẹ giơ bàn tay đẹp đẽ cân đối, giữa hai ngón tay thon dài kẹp tờ giấy đưa qua.

Tờ giấy viết ngắn ngọn năm chữ, cộng thêm hai dấu câu:

Nghe lời,

Đừng dính người.

Nhắc nhở bạn đọc: Gương vỡ lại lành, giai đoạn trước nam chính hai nhân cách, chú ý cẩn thận.***

Câu chuyện bắt đầu khi nữ bác sĩ xinh đẹp khoa tâm thần bệnh viện Hoa Khê, Diệp Già Lam, bị bác sĩ nam tài năng bậc nhất lại điển trai mê hồn vừa chuyển đến khoa ngoại thần kinh, Đường Ngộ, say rượu làm loạn, đè lên cửa hôn đến thất hồn lạc phách. Mà câu đầu tiên anh hỏi cô sau 5 năm chia ly gặp lại lại là: "Nụ hôn đầu của em như thế nào, nhớ ra chưa?!"

Đó dĩ nhiên chưa phải xuất phát điểm của toàn bộ câu chuyện. Bởi vì duyên nợ của họ, chân chính là đã bắt đầu vào 8 năm trước, khi Diệp Già Lam còn là lớp trưởng năm thứ 2 Cao trung, và Đường Ngộ là học sinh mới chuyển đến lớp cô, về sau lại làm hàng xóm đối diện nhà cô; hoặc cũng có thể là từ rất lâu rất lâu trước đó khi Diệp Già Lam vẫn còn là cô bé con 10 tuổi nghịch ngợm không sợ trời không sợ đất, ngay lần đầu gặp mặt đã đạp chân vào đôi giày trắng của tiểu tử đẹp trai con bạn thân của mẹ, hung dữ bắt nạt khiến cậu nhóc Đường Ngộ mới 9 tuổi phải khóc toáng lên. Có lẽ một sợi dây tơ của định mệnh, đã nhẹ nhàng mà bền chắc quấn quanh hai cô nhóc và cậu bé ngày đó, lúc gần lúc xa, khiến họ gặp gỡ rồi chia ly, chia ly lại gặp gỡ, cuối cùng vẫn là kết lại tại một nơi, không thể tách rời.

Yêu một người, có thể yêu bao lâu?!

Với Diệp Già Lam, đó là dành hết thời thanh xuân tươi đẹp nhất để rung động trước Đường Ngộ, không oán không hối trao cho anh những thứ quý giá nhất của một người con gái, lại dùng quãng thời gian 5 năm để tưởng nhớ anh, mà đến cuối cũng trái tim của người phụ nữ trưởng thành dù trải qua bao thăng trầm sóng gió, gặp thêm bao nhiêu người đàn ông xuất sắc khác (dù sao cũng không xuất sắc bằng anh), thì vẫn chỉ có thể chứa được một người duy nhất là anh. Bao lâu với cô, chính là vĩnh viễn. Vĩnh viễn yêu anh.

Yêu một người, lại có thể yêu như thế nào?

Với Đường Ngộ, chính là dùng ấm áp cả đời để yêu một người con gái khi cô ấy còn trẻ, dùng bao dung và nhẫn nại cả đời để chờ đợi cô ấy khi chia ly, lại dùng cố chấp cả đời để một lần nữa theo đuổi cô ấy khi gặp lại. Yêu là định mệnh. Là dùng tất cả trái tim và dục vọng chiếm hữu để yêu em. Chỉ có thể là em. Luôn luôn là em. Mãi mãi là em.

Chuyện tình của Diệp Già Lam và Đường Ngộ, thật ra có một khởi đầu nhẹ nhàng dễ thương và đơn thuần như bao chuyện tình thanh xuân khác. Anh đẹp trai vô cùng, vẻ đẹp quyến rũ yêu mị người gặp người mê, vừa mới chuyển tới đã thu hút biết bao ong bướm lao đến đòi hút mật. Nhưng người con trai ấy quá mức lạnh lùng, lãnh đạm mà xa cách bằng lý do duy nhất "không yêu sớm" để từ chối hết thảy những đóa hoa xinh đẹp tình nguyện xin chết đó. Mà cô lúc đó còn đang bận crush một vị bạn học tài năng cùng trường. Chỉ là từ khi gặp anh, cô gái đã giã từ hình tượng bất hảo nổi loạn lúc bé, ngoan ngoãn và chỉ biết tập trung học hành khi đó, dường như mới bắt đầu hiểu được, thế nào mới là thật sự thích một người: Là cảm giác trái tim đập nhanh như vừa chạy xong tám trăm mét, như bị lắp thêm một cái mô tơ, rối loạn hết cả lên, không chịu nghe lời cũng chẳng thể tự chủ mỗi khi anh ở bên. Là cảm giác nhớ nhung mỗi khi anh đi vắng. Là cảm giác chờ mong mỗi lần gặp mặt.

Mà Đường Ngộ, chàng trai từ lúc sinh ra đã có hết thảy mọi thứ: dáng dấp đẹp trai, khuôn mặt yêu mị, gia thế khủng, trí thông minh vượt bậc, nhưng lại có gia đình không hạnh phúc, mẹ mất từ nhỏ, bố trăng hoa, đã sớm sinh ra cảm giác lạnh nhạt, lãnh đạm với mọi người mọi việc, thế nhưng lại bất ngờ bị thu hút bởi Diệp Già Lam, cô gái nhỏ ngoan ngoãn thiện lương. Một người vô cùng ghét ngọt nhưng lại bị mê hoặc bởi vị ngọt tỏa ra từ cô. Từ khi nào bỗng thích bắt nạt cô, thích chọc cô bối rối, thích nhìn cô vì mình mà lúng túng đỏ mặt. Càng thích ở gần cô, chạm vào cô, cưng chiều nâng niu cô.

Cách thức mà Đường Ngộ và Diệp Già Lam đến với nhau, tuyệt đối chính là kiểu tình yêu thanh xuân mà bất kì một bậc phụ huynh nào cũng nhiệt thành ủng hộ. Lấy việc học làm tiền đề, lấy vấn đề yêu sớm làm trách nhiệm. Dù đã nhận định tình cảm dành cho nhau nhưng nhất định đợi đến khi kết thúc kì thi cấp 3, nhất định đợi đến khi thành niên 18 tuổi, thì nụ hôn đầu tiên mới trao nhau, hoàn toàn xé vỡ bức tường mập mờ giữa hai người, cũng chính thức đánh dấu tình yêu của họ một cách công khai.

Bởi vì Đường Ngộ của năm 17 tuổi đó thật sự rất có kiên nhẫn, càng có tự chủ và trên hết có lẽ là sự tự tin ngạo mạn của tuổi trẻ. Anh kiên nhẫn với tính chiếm hữu của bản thân và cũng kiên nhẫn với tình cảm của Diệp Già Lam. Nếu thả thính là một nghệ thuật vậy thì chỉ có thể khẳng định Đường Ngộ chắc chắn là bậc thầy trong lĩnh vực này. Khi gần, khi xa, khiến cho Diệp Già Lam bắt đầu biết nhớ thương, biết chờ mong mà lại không phản cảm sợ hãi (dù sao người ta vẫn còn là học sinh, trách nhiệm lớn nhất là còn phải học à nha). Cho đến cuối, chọn thời điểm thích hợp nhất, mới ra tay bắt trọn lấy trái tim cô gái ấy.

Đọc đoạn thời gian hai người bắt đầu quen biết thật sự rất nhẹ nhàng, dễ thương, ngọt mà không hề ngấy chút nào. Giống như trái tim mình luôn tự nhận thấy nó đã già cỗi lắm rồi, đã quên mất cảm giác rung rinh là như thế nào rồi, vậy mà khi tưởng tượng khung cảnh Đường Ngộ ghé sát khuôn mặt yêu mị của cậu lại gần Diệp Già Lam, khi hai người lần đầu nắm tay, khi Diệp Già Lam bất tri bất giác viết xuống trang nhật kí của cô mấy chữ "nhớ Đường Ngộ", mà khi Đường Ngộ vừa hôn vừa thì thầm vào tai Diệp Già Lam câu "Anh cũng nhớ em", thì trái tim bỗng tự nhiên như nhảy lên một cái, trật một nhịp. Cái cảm giác rung động ngọt ngào như bay trên mây này, thật giống khi nghe một bài hát xưa cũ của Carpenter vậy

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Dòng Thơ Thứ Chín PDF của tác giả Thời Câm nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Một Ngày Mưa Đẹp Trời (Eric Emmanuel Schmitt)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Một Ngày Mưa Đẹp Trời PDF của tác giả Eric Emmanuel Schmitt nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Một Ngày Của Ivan Denisovich (Aleksandr Isayevich Solzhenitsyn)
Aleksandr Isayevich Solzhenitsyn là nhà văn, nhà viết kịch của Liên Bang Xô Viết và Liên Bang Nga đoạt giải Nobel Văn học năm 1970. Aleksandr Isayevich Solzhenitsyn sinh ở Kislovodsk, vùng bắc Kavkaz. Bố mất khi Solzhenitsyn chưa sinh, mẹ đi làm nghề đánh máy để nuôi con. Năm 1925 hai mẹ con chuyển về thành phố Rostov-trên-sông-Đông (Rostov-na-Donu). Từ năm 1926 đến 1936 học ở trường phổ thông thường bị bạn bè chế diễu vì đeo thập tự và không muốn vào Đội thiếu niên Lenin. Sau đó, nghe theo lời khuyên của các thầy cô giáo, Solzhenitsyn đã tiếp nhận lý tưởng cách mạng, năm 1936 vào Đoàn thanh niên cộng sản Komsomol. Từ nhỏ Solzhenitsyn đã muốn trở thành nhà văn nhưng có năng khiếu toán học nên năm 1936 ông theo học khoa Toán trường Đại học Rostov để sau này dễ kiếm việc làm. Những năm học ở Đại học Rostov, Solzhenitsyn luôn là sinh viên xuất sắc, được nhận học bổng Stalin. Năm 1970, Alekxandr Solzhenisyn được tặng giải Nobel nhưng ông không đến Thụy Điển nhận lễ trao giải vì sợ sau đó không trở về nước được; hai năm sau ông mới đến nhận giải và đọc Diễn từ. Năm 1974, sau khi công bố bản tuyên ngôn Không sống bằng dối trá (Жить не по лжи) và cho in tác phẩm Quần đảo GULag (Архипелаг ГУЛаг) ở Paris, Solzenitsyn bị bắt, bị nhà nước Liên Xô tước quyền công dân và bị trục xuất sang Cộng hòa Liên bang Đức, sau đó ông định cư ở Hoa Kỳ. Bản tuyên ngôn Không sống bằng dối trá được viết ngay trước khi ông bị trục xuất khỏi nước Liên Xô đã thể hiện tâm tư của ông, có đoạn viết Chúng ta đã bị phi nhân tính một cách tuyệt vọng tới mức chỉ vì một khẩu phần ăn khiêm tốn hàng ngày cũng sẵn lòng đánh đổi mọi nguyên tắc của mình, tâm hồn của mình, những nỗ lực của tiền nhân và cơ hội dành cho hậu thế - cốt sao sự tồn tại mong manh của mình không bị phá vỡ. Chúng ta chẳng còn lấy một chút vững vàng, một chút tự hào và một bầu nhiệt huyết. Chúng ta thậm chí còn chẳng sợ cái chết vì vũ khí hạt nhân, không sợ thế chiến thứ ba (còn có thể trú ẩn trong những kẽ hầm mà!), thế nhưng lại sợ những hành động can đảm của công dân! Bài viết này được các báo chí trên thế giới đăng lại hoặc nhắc đến, gồm The Washington Post, NewYork Times *** Tìm mua: Một Ngày Của Ivan Denisovich TiKi Lazada Shopee ... Người ta la hét, chửi bới ông, thúc vào lưng ông đòi chỗ. Pavlo nói:- Trung tá! Trung tá!Buinovski giật bắn mình, như bị đánh thức và quay lại.Pavlo đưa bát cháo cho ông, không hỏi xem ông có muốn ăn hay không.Cặp lông mày của Buinovski dựng ngược lên, hai mắt nhìn vào bát cháo như thể nhìn vào một vật lạ chưa từng thấy bao giờ.- Cầm lấy, cầm lấy, - Pavlo nói cho ông yên tâm, rồi cầm lấy bát cháo cuối cùng cho đội trưởng, đứng dậy, bước ra ngoài.Nụ cười ngượng ngập nở trên đôi môi nứt nẻ của viên trung tá, người đã từng bôn ba bốn biển, vòng quanh châu Âu và vùng cực Bắc mênh mông. Ông sung sướng cúi xuống bát cháo mạch đong vơi, loãng hoét, không một chút mỡ, chỉ có hạt mạch và nước.... Fechiukov hậm hực nhìn Sukhov và trung tá rồi bỏ đi.Theo Sukhov thì việc Pavlo cho ông trung tá bát cháo là đúng. Rồi sẽ đến lúc ông ta tự học được cách xoay xở, chứ như bây giờ ông còn ngu ngơ lắm. Sukhov còn có thêm một niềm hi vọng mỏng manh nữa: Sezar có thể sẽ cho anh bát cháo của hắn chăng?Sau khi ăn xong xuất thứ hai, Sukhov lại lấy cùi bánh vét sạch lòng bát, vừa lau vừa liếm miếng bánh, cuối cùng thì anh ăn hết miếng bánh đó. Xong xuôi anh mới bưng bát cháo đã nguội của Sezar và đứng dậy đi ra ngoài.- Mang lên văn phòng! - anh ẩy tên phạm canh bát đĩa ở cạnh cửa định không cho anh ra.Văn phòng là một cái nhà gỗ thô mộc cạnh trạm gác. Vẫn như lúc sáng, khói cuồn cuộn tuồn từ trong ống khói ngôi nhà ra. Bếp lò lúc nào cũng được một tên cần vụ kiêm tuỳ phái trông nom. Hắn được trả lương khoán để làm những việc này. Đối với văn phòng người ta không tiếc củi.Sukhov kẹt mở cửa ngoài, rồi đến một cửa nữa được nhồi kín chặt bằng những sợi đay. Anh bước lẹ vào mang theo một đám hơi nước băng giá, vội vàng sập cửa lại (kẻo lại bị la tướng lên: “Ê, đồ ngu, đóng cửa lại!”).Anh thấy trong phòng nóng như nhà tắm hơi vậy. Qua lớp băng chảy trên mặt kính cửa sổ, mặt trời vui vẻ đùa nghịch, không giận dữ như ở phía trên nhà máy điện. Và khói từ trong chiếc tẩu của Sezar nhả ra cuồn cuộn như hương trầm trong nhà thờ. Còn lò thì cháy đỏ rực, các ngài ở đây xài củi khiếp thật. Đến cả ống dẫn khói cũng đỏ rực.Nóng như thế này ngồi xuống một tí là ngủ ngay.Văn phòng chia làm hai căn. Cửa phòng của ông giám công hé mở, tiếng ông oang oang vọng ra:- Ta đã chi quá mức cho quỹ tiền lương và cho vật liệu xây dựng. Có những tấm gỗ rất quý, đây tôi còn chưa nói đến những bộ ván, tù nhân đem bổ ra chặt làm củi sưởi, thế mà các anh chẳng biết gì cả. Mấy ngày hôm nay trời gió to như vậy mà tù nhân bốc dỡ xi măng ở cạnh kho, lại còn lấy cáng mà khiêng xi măng đi đến cả chục mét. Xung quanh kho đâu cũng thấy xi măng ngập đến mắt cá chân, lúc ra về áo tù không phải màu đen nữa, mà là màu xám. Mất mát bao nhiêu các anh có biết không hả?Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Một Ngày Của Ivan Denisovich PDF của tác giả Aleksandr Isayevich Solzhenitsyn nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Một Mình Ở Châu Âu (Phan Việt)
Bất hạnh là một tài sản Những người đàn bà, họ không một mình ngẫu nhiên tới Paris, Venice, Rome, Florence…Họ có thể là sinh viên mới ra trường, muốn đến Paris để viết văn; có thể là người đã đi qua một cuộc hôn nhân, giờ đến đó để nhìn lại; có thể là người bấy lâu vẫn mòn mỏi chờ đợi mối tình lớn của đời mình và mong nó xảy ra ở châu Âu… Hoặc họ có thể, như tác giả của cuốn sách này, đến châu Âu một mình để du lịch như một người không quá khứ, không ràng buộc; và để hỏi những câu hỏi bước ngoặt về tình yêu và hôn nhân…Cuốn sách này, hơn cả một cuốn du ký về những ngày du ngoạn qua các thánh địa mơ ước ở châu Âu, còn là một hành trình nội tâm xuyên suốt, dai dẳng, và không phải không đau đớn.Có thể thấy điều đó, dẫu chẳng ở châu Âu một mình. Tìm mua: Một Mình Ở Châu Âu TiKi Lazada Shopee Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Một Mình Ở Châu Âu PDF của tác giả Phan Việt nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Một Mình Một Ngựa (Ma Văn Kháng)
Một mình một ngựa lấy cảm hứng từ niềm say mê trước vẻ đẹp kiêu hùng của con người giữa cuộc đời gian truân, còn nhiều khuyết tật, đầy mặc cảm cô đơn và dạt dào sức sống mãnh liệt. Có thể coi một mình một ngựa là cuốn tiểu thuyết mang dấu ấn tự truyện cuả cây bút văn xuôi Ma Văn Kháng. "Một mình một ngựa" - tiểu thuyết của Ma Văn Kháng, tác giả của những tác phẩm nổi tiếng như "Đám cưới không có giấy giá thú", "Mưa mùa hạ"... Tiếp tục với dòng sáng tác của các tiểu thuyết "Vùng biên ải", "Chó Bi, đời lưu lạc", "Côi cút giữa cảnh đời", "Mưa mùa hạ"..., "Một mình một ngựa" - Giải thưởng tiểu thuyết Hội Nhà văn Hà Nội 2009 - vẫn lấy cảm hứng từ niềm say mê trước vẻ đẹp kiêu hùng của con người giữa cuộc đời gian truân, còn nhiều khuyết tật, đầy mặc cảm cô đơn nhưng cũng dồi dào sức sống mãnh liệt. Đây là cuốn tiểu thuyết mang dấu ấn tự truyện của một trong những cây bút văn xuôi bút lực dồi dào của văn học VN. *** Tìm mua: Một Mình Một Ngựa TiKi Lazada Shopee Nhà văn Ma Văn Kháng (sinh ngày 1 tháng 12 năm 1936 tại làng Kim Liên, Đống Đa, Hà Nội) tên thật là Đinh Trọng Đoàn. Ông là đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam, học trường Sư phạm Hà Nội. Ông từng là giáo viên cấp hai, dạy môn Văn và là hiệu trưởng trường cấp 3 thị xã Lao Cai nay là tỉnh Lào Cai. Ông cũng là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam từ năm 1974. Từ năm 1976 đến nay ông công tác tại Hà Nội, đã từng là Tổng biên tập, Phó Giám đốc Nhà xuất bản Lao động. Từ tháng 3 năm 1995 ông là Tổng biên tập tạp chí Văn học nước ngoài của Hội Nhà văn Việt Nam. Ông đã 8 lần đệ đơn xin thôi vị trí này. Tác phẩm Đồng bạc trắng hoa xòe (tiểu thuyết, 1979 Vùng biên ải (tiểu thuyết, 1983) Trăng non (tiểu thuyết 1984) Phép lạ thường ngày Thầy Thế đi chợ bán trứng Mưa mùa hạ (tiểu thuyết 1982) Mùa lá rụng trong vườn (tiểu thuyết, 1985) Võ sỹ lên đài Thanh minh trời trong sáng Hoa gạo đỏ Côi cút giữa cảnh đời (tiểu thuyết 1989) Đám cưới không giấy giá thú Đám cưới không có giấy giá thú (tiểu thuyết, 1989) Chó Bi, đời lưu lạc (tiểu thuyết 1992) Ngày đẹp trời (truyện ngắn 1986) Vệ sĩ của Quan Châu (truyện ngắn 1988) Giấy trắng (tiểu thuyết) Trái chín mùa thu (truyện ngắn 1988) Heo may gió lộng (truyện ngắn 1992) Trăng soi sân nhỏ (truyện ngắn 1994) Ngoại thành (truyện ngắn 1996) Truyện ngắn Ma Văn Kháng (tuyển tập 1996) Vòng quay cổ điển (truyện ngắn 1997) Năm tháng nhọc nhằn, năm tháng nhớ thương (hồi ký 2009) Một mình một ngựa (Tiểu thuyết 2007) Một Chiều Dông Gió Một Nhan Sắc Đàn Bà Trốn Nợ *** Tin ông Quyết Định và ông Đồng đi bệnh viện cấp cứu đến với ông Văn Hiến khi ông đang lặn lội ở cánh đồng Quang Kim - vựa lúa chính của tỉnh. Lúc này vụ xuân đang bắt đầu. Công việc chỉ đạo đang vào mùa bận rộn. Gần một trăm cán bộ kỹ thuật nông nghiệp nằm trong gần hai trăm thôn bản vùng lúa lớn này, dưới quyền chỉ huy của Tổng tư lệnh tối cao là ông đang quyết tâm giành một vụ xuân đại thắng lợi. Theo ông, vụ xuân này tại nơi đây sẽ diễn ra một cuộc cách mạng có quy mô lớn chưa từng thấy; nghĩa là sẽ thay đổi đến tận gốc rễ các tập quán canh tác lạc hậu đã thống trị cả ngàn năm ở vùng đất này. Sẽ thay một trăm phần trăm giống mới. Sẽ thực hiện ngâm thóc giống ba sôi hai lạnh. Sẽ chống đến cùng tệ nạn nước chảy tràn bờ, có cấy mà không bỏ phân, không làm cỏ. Sẽ... Sẽ... Và như thế sẽ là một bước nhảy vọt về năng suất sản lượng. Sẽ tạo ra điều chưa từng có. Là bởi vì từ ngàn đời nay vùng lúa này cả mấy chục ngàn hécta quanh năm chỉ cấy hái có một vụ thôi. Vì cho rằng, hai vụ kết quả cũng chỉ như hai bát úp một, chả bõ. Vì cả vùng này, bao năm nay nhất nhất tuân theo một thói quen, cắm được cây lúa xuống ruộng là bỏ đấy. Động đến phân bón thì sợ bẩn, trong khi phân trâu bò ngập ngụa xóm làng. Ông Văn Hiến bận tối mắt tối mũi. Họp hành chỉ đạo từng khâu công việc. Hội ý đầu bờ mỗi ngày mỗi tuần. Ruộng đồng bờ tiếp bờ trải ra mênh mông, phải lội tới từng thửa để xem xét, định giá, dự kiến năng suất sản lượng. Thầy sai sót phải lập tức bổ khuyết ngay! Rời bỏ cương vị Tổng tư lệnh tối cao lúc này thì hỏng. Tính ông thế, đã quyết là làm, là đốc thúc kiểm tra ráo riết. Làm việc dưới quyền ông không thể lơ tơ mơ. Qua loa tắc trách là bị ông cách chức, đuổi việc liền. Ông thể về thăm ông Quyết Định và ông Đồng được, cũng là vì quen nếp nghĩ xưa nay, cán bộ mình toàn loại đã lăn lóc với phong trào, mình đồng da sắt, kham khổ đã quen, hai người chắc chỉ ốm đau lặt vặt bình thường, quá lắm thì cũng chỉ một trận sốt rét rung giường chiếu, uống vài viên kí ninh là khỏi thôi; và nếu vậy thì hết đợt chỉ đạo về thăm cũng không sao! Nói cho công bằng, ông Văn Hiến là người năng nổ nhất, có năng lực nhất trong Thường vụ, đặc biệt là ở lĩnh vực sản xuất nông nghiệp. Gốc gác là anh cố nông. Cày bừa gặt hái nhất nhất việc gì cũng đã trải. Các khâu đoạn làm ra hạt lúa củ khoai đều tận tường. Là người lao động sát sạt với công việc, trời còn phú cho ông lòng ham mê cái mới và tính cả quyết - những đức tính rất cơ bản của người lãnh đạo. Thành ra, bước đường quan lộ của ông xem ra có vẻ rất thuận chiều. Năm 1950, quê hương ông nổi lên phong trào phát động quần chúng giảm tô giảm tức. Ông lập tức trở ngay thành một nhân tố ưu tú. Tiếp đó, lại xuất hiện phong trào vận động cán bộ xã lên miền núi công tác, ông liền xung phong. Của đáng tội, thoạt đầu người ta đánh giá ông quá thấp. Đó là bởi vì thấy ông hình dong xấu xí, thấp bé nhẹ cân nên người ta đã tuyển ông vào cơ quan huyện ủy Pa Kha và giao cho ông công việc giám mã, thuần một việc trông coi mấy con ngựa thôi. Nhưng, sau thì giá trị thật của ông, anh chàng Bật mã ôn nổi dần lên từ công việc ông đảm nhiệm từ phong trào ông tham gia. Nói ông thăng tiến theo các phong trào là có lý!Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Ma Văn Kháng":Xa Xôi Thôn Ngựa GiàChim Én Liệng Trời CaoĐám Cưới Không Có Giấy Giá ThúĐồng Bạc Trắng Hoa XòeGặp Gỡ Ở La Pan TẩnMột Mình Một NgựaNgười Thợ Mộc Và Tấm Ván ThiênVõ Sĩ Lên ĐàiMùa Lá Rụng Trong VườnĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Một Mình Một Ngựa PDF của tác giả Ma Văn Kháng nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.