Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hướng Dương (Tạ Sơ)

Chịu đựng được thì đó chính là thử thách nhưng nếu chống cự không được thì chính là sự mê hoặc.

LỜI EDITOR:Ai từng thích Phồn Giản, chắc chắn sẽ thích Hướng Dương (Mạnh miệng vậy thôi, tớ chưa đọc hết đâu, để dành edit cho hồi hộp. Nếu không hay như tưởng tượng cũng đừng ném đá tớ nhé.). ***

“Hướng dương” là câu chuyện viết trong bối cảnh trấn Thanh Vân với nạn lừa đảo lan tràn, trở thành cần kiếm cơm cho bao kẻ lười lao động, bao gia đình chỉ nhìn thấy món lợi trước mắt mà dồn ép con em mình đi theo con đường “phát tài” ấy. Khương Ninh là một cô gái xa quê bao năm với quyết tâm không bao giờ trở lại nơi này, nhưng ai dè chỉ vì một cú sốc đã khiến cô bỏ tất cả quay về. Tình cảnh của gia đình Khương Ninh thì thực sự khiến người ta chán ghét, bà me nuôi thì ham cái lợi trước mắt, bố nuôi nướng tiền cho cờ bạc, cậu em trai lêu lổng không chịu học hành. Cuộc sống của Khương Ninh đúng vất vả trăm bề, vậy nên quyết định quay về sẽ phải đối mặt với tương lai đầy bấp bênh. Có lẽ từ nhỏ đối mặt với việc bị mẹ ruột “bỏ rơi”, gia đình bố mẹ nuôi đối xử cũng không tốt hơn nên Khương Ninh làm gì cũng độc lập đến cố chấp. Biết mình là kẻ thứ ba, cô quyết tuyệt bỏ việc cắt đứt, dù biết sẽ mất tất cả, dù biết cuộc sống sẽ đầy gian nan, dù phải quay về trấn Thanh Vân cô đã thề dứt áo ra đi. Trong trấn Thanh Vân tam quan bất chính cô vẫn giữ mình đến cùng. Tiền Cường - gã lưu manh theo cô từ xưa giờ đã có tiền nhà xe vẫn không khiến cô rung động bởi đống tiền bẩn. Lý Hoằng Huy muốn cô quay lại thì cô dứt khoát từ chối. Khi mẹ ruột Lưu Vân cần tiền phẫu thuật cô cũng quyết không mở miệng nhờ vả ai mà tự mình xoay xở. Con người cô độc như cô không muốn nợ ân tình của bất cứ ai. Khi nhìn thấy Vu Dương bị đánh cô liều lình bám theo đám Tiền Cường và báo cảnh sát. Khương Ninh tự nhận mình là có thù tất báo. Một cô gái mạnh mẽ như cô song đôi khi cũng gặp phải bất lực. Cô muốn học luật lại bị sửa thành học tài chính. Cô chứng kiến Vu Dương bị đánh mà không thể chắn hộ anh. Cô không ngăn cản được sự lựa chọn bi kịch của bạn mình.

Vu Dương - anh thợ sửa xe kiên cường vì món nợ của cha mà tha hương biệt xứ. Bản thân gia đình anh vì bị lừa đảo mà mất hết nên ở trấn Thanh Vân bị gạ gẫm “lên núi” bao lần anh vẫn từ chối. Vu Dương là minh chứng của “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Vì lẽ đó mà anh đã thu hút được Khương Ninh giữa bao gã đàn ông hơn anh về mọi mặt. Ban đầu chỉ là sự cảm kích vì cô trả tiền xe hộ, rồi dần dần tiếp xúc nhiều hơn cho đến khi anh được thăng cấp lên thành tài xế xe ôm riêng được chứng kiến nhiều mặt của cô hơn. Thế là anh nhận ra cô ấy không hề kiên cường như vẻ bề ngoài của mình.

“Khương Ninh, anh không thể cho em thứ tốt nhất, nhưng anh sẽ cố hết sức cho những thứ em cần.” Tìm mua: Hướng Dương TiKi Lazada Shopee

Đó là lời hứa danh dự của anh dành cho cô. Anh không giàu có gì nhưng anh sẽ ở bên mỗi khi cô cần, làm mọi việc vì cô. Biết cô không ăn được cay anh đến quán mỳ cay dặn đầu bếp làm riêng cho cô. Anh không dám đến quá gần cô nhưng rồi khi cô thực sự chủ động anh đã không còn kìm nén được nữa. Biết cô ở bên gã Lý Hoằng Huy mấy năm trời, biết cô từng làm người thứ ba, anh có ghen, anh hận mình không gặp được cô sớm hơn. Khi mẹ cô cần tiền phẫu thuật, anh tích góp hết mọi khoản trong thẻ giao cho cô. Khi bị đám Tiền Cường đánh, đập phá quán sửa xe, anh nhất quyết giấu không cho cô biết.

Bởi vì Khương Ninh và Vu Dương là hai con người bình thường vậy nên họ cũng phải đối mặt với vô vàn biến cố dồn dập, nhưng đi qua những ngày bão táp họ lại nắm tay nhau hướng về phía mặt trời.

Một nhân vật khác tôi muốn đề cập đến trong truyện là Từ Thanh Tú, cô giáo Từ với cuộc sống tưởng chừng hoàn hảo thì phát hiện thằng chồng khốn nạn ngoại tình và đó là dấu hiệu cho những bi kịch sau này của cô ấy. Mẫu phụ nữ hi sinh nhiều vì gia đình như Từ Thanh Tú và nếm trái đắng không hề ít trong xã hội chỉ là mỗi người họ sẽ phải đối mặt thế nào thôi. Vợ chồng ly hôn, gia đình chồng không ngừng giành quyền nuôi con, áp lực kinh tế đè nặng lên đôi vai cô ấy nên cô ấy đã quyết liệt được ăn cả ngã về không. Cô ấy đã phải đấu tranh rất nhiều và việc xóa bỏ tệ nạn lừa đảo ở trấn Thanh Vân được chọn là nhiệm vụ cuối trong đời cô ấy.

“Trong hai bọn mình phải có một người hoàn thành được ước mơ.”

Từ Thanh Tú không ngừng nhắc lại mong Khương Ninh được sống với ước mơ học luật. Cô ấy biết mình không còn hi vọng gì nên đã gửi gắm tất cả vào Khương Ninh. May mà trời xanh có mắt khi sự hi sinh của cô ấy đã được đền đáp.

Giọng văn của tác phẩm đều đều không có nhấn nhá cao trào, nhưng nhờ một số tình tiết nổi bật đã kéo lại điểm cộng cho nó. Với mình thì đoạn sau của tác phẩm mặc dù là cái kết cho tất cả nhưng bởi mạch hành văn của tác giả khiến cho người đọc không cảm thấy quá hồi hộp. Song tổng thể mình vẫn đánh giá đây là một tác phẩm khá và đáng đọc.

Review: Thỏ Trong Sáng

***

Nhận được điện thoại của Khương Ninh, ngay ngày hôm sau, Phương Nguyên lập tức xin nghỉ, mua vé xe chạy thẳng đến thành phố của trấn Thanh Vân.

Mới sáng sớm, Khương Ninh và chú Vương, cùng bà Vu đã vào thành phố để đón Phương Nguyên, sau đó đi thẳng đến cục cảnh sát. Vào trong cục, chú Vương nhận được điện thoại của đội trưởng đội cảnh sát giao thông, nói vụ tai nạn xe của Vu Dương đã có phát hiện mới. Ban đầu, vì thủ phạm cố tình tránh né tất cả máy quay trên đường, gây khó khăn trong việc lấy lại bằng chứng tại hiện trường nên vụ án không mấy tiến triển. Nhưng hiện tại đã có phát hiện mới, chú Vương vô cùng phấn khởi, vội vàng chào họ rồi chạy đến đội cảnh sát giao thông.

Phương Nguyên trao đổi với bên cảnh sát điều tra, đưa toàn bộ số ảnh lần trước Vu Dương chụp được gửi cho cậu, chứng minh trong quá trình điều tra trấn Thanh Vân, Vu Dương đã có rất nhiều đóng góp. Anh là người đứng ra vạch trần tội ác nên đương nhiên không có lý gì lại là người đi cấu kết với bọn lừa đảo làm việc xấu.

Khương Ninh và bà Vu lo lắng đứng ngoài chờ. Phương Nguyên vừa đi ra, hai người liền chạy vội tới hỏi: "Sao rồi?".

Phương Nguyên trả lời: "Cần điều tra thêm".

Khương Ninh nhíu mày.

"Chị, chị đừng lo lắng, họ không đủ bằng chứng nên không thể giam giữ lâu được đâu".

Tuy Khương Ninh gật đầu nhưng mặt mũi cô vẫn ủ dột.

Giữa trưa, chú Vương từ sở cảnh sát giao thông chạy về, khó nén được vẻ mặt vui mừng, nói với mọi người: "Bữa trước Tiểu Vu đi chở hàng có dừng lại trạm nghỉ một đêm. Trong quá trình điều tra, cảnh sát không ngờ toàn bộ camera ở trạm dừng chân đều đã bị phá hỏng, không lưu giữ bất kỳ hình ảnh nào. Vừa rồi, cảnh sát tiếp tục điều tra thêm một lần nữa, vừa hay gặp được tài xế xe khách nghỉ cùng một chỗ với Tiểu Vu. Người tài xế đó có chút ấn tượng với Tiểu Vu, anh ta nói hai người họ có trò chuyện với nhau vài câu, ngày hôm sau anh ta và Tiểu Vu còn trước người sau lái xe rời đi".

Chú Vương nói tiếp: "Cảnh sát đã lấy camera trên xe của anh ta về để kiểm tra. Họ phát hiện thấy một chiếc xe van luôn theo sát chiếc xe hàng của Vu Dương. Theo manh mối này họ đã tra ra, chiếc xe đó là của Lưu Hưng".

Thông tin quá đỗi bất ngờ của chú Vương quả là tin vui. Tuy Khương Ninh đã sớm dự đoán kẻ gây họa chắc chắn là Tiền Cường nhưng lúc này, sau khi kết quả được chứng thực, thâm tâm cô ngược lại không chút vui mừng. Cô cảm thấy khó chịu buồn bực hơn, hận không thể nghiền nát Tiền Cường thành tro.

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Hướng Dương PDF của tác giả Tạ Sơ nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Nguyên Tôn - Phần 2 (Thiên Tàm Thổ Đậu)
Ta có một cái Huyền Hoàng khí, có thể thôn Thiên Địa Nhật Nguyệt Tinh. Truyện có lối viết văn vui vẻ, miêu tả cảnh chiến đấu rất có thần, khá cuốn hút. Tình tiết: có cao trào, bí cảnh, động thiên. Chu Nguyên thuộc kiểu nam chính đánh 10 trận thì thắng 8, 9 trận, càng đánh càng nhanh lên cảnh giới. Nhân vật: hài hước, có cá tính riêng. Nhưng tác giả vẫn giữ nguyên kiểu nhân vật rất thuần nguyên, đó là chính là chính, mà tà là tà, không có đấu tranh nội tâm nhiều. Cảm nhận: truyện hay, tình tiết nhanh, không quá dài dòng. Truyện sẽ là 1 nam chính yêu duy nhất 1 nữ tử, vì Yêu Yêu quá dữ, cộng thêm đồng minh Thôn Thôn bên cạnh nữa., Chu Nguyên chạy đường nào. Tìm mua: Nguyên Tôn - Phần 2 TiKi Lazada Shopee Điểm đánh giá: 8/10 sao.*** Chu Nguyên là thế tử của Đại Chu. Ngay vào lúc hắn chào đời, trên trời có dị tượng, tử khí xuất hiện, có long khí quấn thân, tiếng rồng ngâm vang trời, chính là thánh long khí tượng. Chu Nguyên bởi vì bị cướp đi thánh long khí vận, khiên cho thánh long đã bị phá đi phần gốc rễ, bát mạch trời sinh cũng biến mất, mãi cho tới hôm nay bát mạch cũng không hề xuất hiện, tu hành chi lộ đầy gian nan. *** Tại một nơi nào đó Lúc này trong nội điện đèn đuốc sáng rực, vàng son lộng lẫy, khí thế uy nghiêm, đèn trường minh thiêu đốt, tại trung tâm ngọn đèn thiêu đốt một viên đá xanh, khói xanh lượn lờ bay quanh quẩn trong điện. Đó là Thanh Đàn Thạch, khi bốc cháy sẽ phóng xuất ra dị hương, có hiệu quả ngưng thần tĩnh tâm, là đồ vật tu luyện thiết yếu, bất quá giá cả vật này không thấp, có thể làm làm nhiên liệu sử dụng, đủ để chứng minh chủ nhân nơi đây rất có địa vị. Trong nội điện, một nam tử trung niên trên thân mang bào phục màu vàng sáng đứng chắp tay, khuôn mặt kiên nghị, ánh mắt uy nghiêm, hiển nhiên sống ở vị trí cao lâu năm, người ẩn ẩn toát ra khí tức giống như viêm lôi, âm thanh trầm thấp tiếng oanh minh. Nhưng nếu nhìn kỹ thì ta sẽ phát hiện người nam tử này đã mất đi một cánh tay.*** Bối cảnh trong truyện Nguyên Tôn: Trên Thương Mang Đại Lục, vốn tồn tại vô số vương triều lớn nhỏ, có một vương triều cực kỳ nhỏ bé, chỉ là một tiểu quốc nghèo nàn là Đại Chu vương triều. Vốn dĩ trước đó cũng là một đại quốc nguy nga, được các chư quốc ngưỡng mộ, uy chấn bốn phương. Thế nhưng, thời gian hưng thịnh chưa được bao lâu thì đã bị Vũ gia ám toán, tính toán lúc nam chính - Chu Nguyên ra đời, âm mưu thôn phệ số mệnh, Long khí của Chu nguyên, cũng chính là số mệnh vương triều Đại Chu. Tất cả chỉ vì một lời tiên đoán: Mãng tước nuốt rồng, Đại Vũ tất hưng! Vũ vương cướp đi khí vận Chu Nguyên, chuyển qua cho con cái của hắn. Từ đó, Đại Vũ có được long phượng bảo hộ, quốc vận thịnh vượng, tất cả sự hưng thịnh mà Đại Vũ vương triều có được, đều nhờ khí vận đã cướp của Chu Nguyên. Khi thánh long khí vận, bị mãng tước chi mệnh cưỡng chế cướp đi, tất nhiên sẽ sinh ra oán khí mãnh liệt, Vũ vương cố ý phong ấn oán khí này trong cơ thể Chu Nguyên, tạo thành oán long độc, nó sẽ nuốt chửng lấy tinh huyết của hắn, không ngừng lớn mạnh, mãi cho tới một ngày nào đó nó trưởng thành bạo phát, sẽ triệt để nuốt chứng hết sinh cơ của người đó. Diễn biến tiếp theo của truyện là Chu Nguyên, nhờ có đại cơ duyên từ Yêu Yêu cùng với sự nỗ lực tu luyện của mình trở thành Nguyên Sư. Trả thù cho cha mẹ, giành lại được thánh long khí vận, đánh bại kẻ thù đã được chú định từ khi sinh ra. Sau đó tìm ra được mục đích cao cả hơn, trở thành cường giả nắm giữ lực lượng mạnh nhất trong thiên địa này. Nam chính: Chu Nguyên là thế tử của Đại Chu. Ngay vào lúc hắn chào đời, trên trời có dị tượng, tử khí xuất hiện, có long khí quấn thân, tiếng rồng ngâm vang trời, chính là thánh long khí tượng. Chu Nguyên bởi vì bị cướp đi thánh long khí vận, khiên cho thánh long đã bị phá đi phần gốc rễ, bát mạch trời sinh cũng biến mất, mãi cho tới hôm nay bát mạch cũng không hề xuất hiện, tu hành chi lộ đầy gian nan. Nữ chính: Yêu Yêu thần bí. Trong truyện vẫn chưa nhắc đến thân thế hay tên thật của Yêu Yêu, chỉ biết đây là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, hay ôm sủng vật Thôn Thôn, có trình độ nguyên văn thượng thừa. Tính tình Yêu Yêu cực kỳ thanh cao lãnh đạm, hiếm khi nở nụ cười, lại là con sâu rượu chính hiệu. Đồng thời sở hữu sắc đẹp hoạ thuỷ hồng nhan. Yêu yêu là nữ chính nhưng lại được miêu tả nổi bật hơn cả Chu Nguyên, theo đánh giá Nam chính nhà ta chắc chắn sẽ thành soái ca sợ vợ rồi. Khả năng Yêu Yêu là trùm cuối rất lớn, hơn nữa Chu Nguyên lại bị Yêu Yêu dại dỗ từ thuở bơ vơ thế này, thật sự quan ngại sâu sắc cho main quá. Yêu Thú: Thôn Thôn ham ăn. Là một linh thú cường đại, tính cách bá đạo ẩn trong hình dáng dễ thương. Các đạo hữu đọc truyện tranh sẽ thấy Yêu yêu ôm Thôn Thôn cực kỳ đáng yêu. Trong truyện nhiều lúc thấy Thôn Thôn thật là thê thảm. Ở bên cạnh, vừa làm chân sai vặt vừa làm bảo kê cho Chu Nguyên, lúc chiến đấu lúc nào cũng bị lôi ra cùng, lâu lâu mới được đãi ăn một chầu. Khi giành được bảo vật thì chả khi nào được giữ, toàn bị Yêu Yêu tịch thu tặng cho Chu Nguyên. Lâu lâu còn bị lấy máu để Chu Nguyên tu luyện nữa chứ. Thật là quá thảm đi mà. Cảnh giới trong truyện Nguyên Tôn: Hiện tại chỉ mới tổng hợp những cảnh giới đầu Khai Mạch cảnh - Dưỡng Khí Cảnh - Thiên Quan Cảnh - Thái Sơ Cảnh - Thần Phủ Cảnh - Thiên Dương Cảnh - Nguyên Anh Cảnh - Pháp Vực Cảnh - Thánh Giả Cảnh. Trong nguyên tôn, mọi cảnh giới tu hành đều liên quan đến “nguyên”. Bằng cách tu luyện Nguyên lực, Nguyên khí, Nguyên Văn. Tu luyện nguyên văn: là lấy thần hồn làm vật dẫn, sau đó hội tụ hồn lực ở ngòi bút, phác họa ra nguyên văn. Mỗi một bút vẽ ra, đều phải dùng thần hồn làm mực, cho nên nguyên văn được khắc họa ra mới có thể dẫn động nguyên khí thiên địa. Lúc vẽ nguyên văn, cần phải tĩnh tâm, không được có một chút tạp niệm nào. Cầm bút nguyên văn trong tay, biến nó trở thành một bộ phận trên người, như thế mới có thể khiến cho thần hồn tụ lại nơi ngòi bút, khiến cho bút theo tâm mà động, liền mạch lưu loát.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Thiên Tàm Thổ Đậu":Nguyên TônĐại Chúa TểĐại Chúa Tể - Phần 2Đại Chúa Tể - Phần 3Đấu Phá Thương KhungĐấu Phá Thương Khung - Phần 2Đấu Phá Thương Khung - Phần 3Đấu Phá Thương Khung - Phần 4Nguyên Tôn - Phần 2Nguyên Tôn - Phần 3Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Nguyên Tôn - Phần 2 PDF của tác giả Thiên Tàm Thổ Đậu nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 4 (Nhĩ Căn)
Nhất niệm thành biển cả, nhất niệm hóa nương dâu. Nhất niệm trảm nghìn Ma, nhất niệm giết vạn Tiên. Chỉ có niệm của ta... là Vĩnh hằng. Người ta thường nói rằng không có bất cứ thứ gì có thể vĩnh hằng nhưng thật ra vẫn còn có một ngoại lệ chưa bao giờ được biết đến... Nhĩ Căn, với hai tác phẩm nổi bật là Cầu Ma và Tiên Nghịch, sẽ hứa hẹn đem đến một tác phẩm xuất sắc nữa cho chúng ta. Tìm mua: Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 4 TiKi Lazada Shopee *** Mạo Nhi Sơn là một ngọn núi ở bên trong Đông Lâm sơn mạch. Ở dưới núi có một thôn làng, dân phong ở đây thuần phác, thường cày ruộng mà sống, đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài. Một buổi sáng sớm... Ở trước cổng chính của thôn trang, toàn bộ hương thân trong thôn đang đứng tiễn đưa một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi. Thiếu niên này trông gầy yếu nhưng trắng trẻo sạch sẽ, thoạt nhìn rất là nhu thuận. Y phục trên người hắn chỉ là một bộ thanh sam bình thường nhưng đã bị phai màu trở thành màu trắng, hai mắt toát lên vẻ lanh lợi, trong sáng. Hắn tên là Bạch Tiểu Thuần. “Các hương thân phụ lão, ta phải đi tu tiên rồi, nhưng ta không nỡ xa các ngươi”. Vẻ mặt thiếu niên tràn ngập vẻ không nỡ, bộ dáng của hắn vốn nhu thuận, lúc này thoạt nhìn lại càng trở nên chất phác. Các vị hương thân quay mặt nhìn nhau, cũng làm ra vẻ không nỡ rời xa hắn. “Tiểu Thuần, cha mẹ ngươi mất sớm. Ngươi là... một đứa trẻ ngoan!!! Chẳng lẽ ngươi không muốn trường sinh? Trở thành tiên nhân là có thể trường sinh, có thể sống rất lâu. Đi thôi! Chim ưng con lớn lên, sẽ có một ngày cũng phải bay đi.” Một lão giả tóc hoa râm ở trong đám người bước ra, lúc nói đến ba chữ “đứa trẻ ngoan” thì giọng nói có chút ngập ngừng. “Ở bên ngoài, gặp bất cứ chuyện gì ngươi đều phải kiên trì. Ra khỏi thôn rồi thì cũng đừng quay lại, bởi vì con đường của ngươi là ở phía trước!” Lão nhân hiền lành vỗ vỗ bả vai của thiếu niên. “Trường sinh...”. Thân hình của thiếu niên rung lên. Hắn mạnh mẽ đứng dậy, ánh mắt kiên định. Trong sự cổ vũ của lão giả này cùng với tất cả thôn dân có mặt, hắn nhẹ gật đầu mấy cái, liếc nhìn mọi người thật kỹ rồi quay người bước nhanh ra khỏi thôn. Thấy thân ảnh của thiếu niên đã đi xa, mọi người trong thôn lập tức trở nên kích động. Vẻ lưu luyến trong mắt bị nỗi vui sướng thay thế. Lão giả mặt mũi tràn đầy hiền lành lúc trước giờ cũng đang run rẩy, nước mắt chảy thành dòng. “Trời xanh có mắt, cái tên Bạch Thử Lang này, rốt cuộc cũng đi... Cuối cũng đã đi rồi! Là ai nói cho hắn biết đã nhìn thấy tiên nhân ở gần đây? Ngươi đã vì thôn mà lập được đại công đấy!" “Tên Bạch Thử Lang này rốt cuộc đã chịu đi rồi. Đáng thương cho mấy con gà nhà ta! Chỉ vì nó sợ gà gáy sáng mà không biết đã dùng cách gì xui khiến một đám hài tử đi bắt gà, đem gà trong cả thôn ra ăn sạch sẽ...” “Hôm nay, năm mới đến rồi!” Âm thanh hoan hô, phấn khởi vang khắp thôn nhỏ. Thậm chí có người còn lấy ra cả chiêng trống, đánh lên rất là cao hứng. Bên ngoài thôn, Bạch Tiểu Thuần còn chưa đi xa lắm. Hắn chợt nghe thấy âm thanh khua chiêng gõ trống từ trong thôn truyền ra, còn có cả tiếng hoan hô vang dậy. Hắn dừng lại, vẻ mặt có chút cổ quái, sau đó ho lên một tiếng, nương theo tiếng chiêng trống truyền tới, theo đường núi đi lên Mạo Nhi Sơn. Ngọn Mạo Nhi Sơn này mặc dù không cao nhưng lại có nhiều bụi cỏ dại. Giờ là sáng sớm mà không gian vẫn tối đen, bốn bề yên tĩnh. “Nghe Nhị Cẩu nói, mấy ngày hôm trước, lúc hắn bị một con lợn rừng đuổi theo tới chỗ này thì nhìn thấy trên bầu trời có tiên nhân bay qua…” Bạch Tiểu Thuần đi ở trên sơn đạo, trái tim đang nhảy lên thình thịch. Bỗng nhiên từ mé rừng truyền tới từng âm thanh rào rào giống như tiếng lợn rừng đang chạy. Âm thanh đến bất chợt khiến Bạch Tiểu Thuần vốn đã khẩn trương, lo lắng cảm thấy lạnh dọc cả sống lưng. “Ai? Ai ở đó!” Tay phải hắn vội lấy từ trong bọc hành lý ra bốn cây búa, sáu lưỡi rìu. Chưa hết lo lắng, hắn lại lấy từ trong ngực ra một cây nhang màu đen, cầm chặt trong tay. “Đừng đến đây, ngàn vạn lần đừng đến đây. Ta có búa, ta có rìu, nhang trong tay ta còn có thể triệu hoán thiên lôi, có thể dẫn tiên nhân hàng lâm. Ngươi dám đi ra, ta liền đánh chết ngươi!” Bạch Tiểu Thuần vừa run vừa hô to, kẹp chặt những thứ vũ khí kia, tranh thủ thời gian chạy theo đường núi. Dọc đường, những tiếng lách cách vang lên loạn hưởng, búa, đao bổ củi rơi xuống đầy đất. Chắc là hắn đã quá lo lắng, vì những tiếng rào rào rất nhanh biến mất, sau đó cũng không thấy có dã thú nào chạy đến. Sắc mặt của hắn tái nhợt. Hắn lau mồ hôi lạnh, trong đầu đã có ý buông tha không tiếp tục lên núi nữa. Nhưng rồi hắn nghĩ tới cây nhang mình đang cầm trong tay, cây nhang của cha mẹ trước khi qua đời lưu lại cho hắn. Nghe nói là do tổ tiên hắn khi xưa đã tình cờ cứu giúp một vị tiên nhân bị rơi xuống. Trước khi rời đi, vị tiên nhân đã để lại cây nhang này để báo đáp, còn nói sẽ nhận một người có huyết mạch Bạch gia làm đệ tử. Chỉ cần đốt nó lên là tiên nhân sẽ đến. Trước đây, cây nhang này đã từng được hắn đốt lên hơn mười lần rồi nhưng cuối cùng vẫn không thấy vị tiên nhân kia đến. Điều này làm cho Bạch Tiểu Thuần bắt đầu hoài nghi vị tiên nhân kia có đến thật hay không. Hôm nay, hắn quyết định thử thêm một lần là bởi cây nhang này cũng không còn nhiều lắm, lại nghe người trong thôn nói cách đây vài ngày đã nhìn thấy có tiên nhân bay qua chỗ này. Hắn leo lên núi vì biết đâu, ở gần thêm một chút thì tiên nhân sẽ nhận ra cũng không chừng. Sau một lúc do dự, Bạch Tiểu Thuần lại cắn răng tiếp tục. Cũng may là ngọn núi này cũng không cao, chẳng bao lâu sau hắn đã lên đến đỉnh núi, há miệng thở phì phò. Đứng ở trên đó, hắn quay nhìn thôn trang hiện lên thấp thoáng dưới chân núi, thần sắc có chút cảm khái rồi cúi đầu nhìn đoạn hương đen chỉ còn bằng móng tay ở trong tay. “Ba năm rồi... Cha mẹ phù hộ cho ta, lần này nhất định phải thành công!” Bạch Tiểu Thuần hít thở sâu, cẩn thận đem hương đốt lên. Gió lớn nổi lên bốn phía, bầu trời kéo mây đen dầy đặc. Từng tia chớp lóe lên sáng lòa, sấm nổ ầm ầm bên tai Bạch Tiểu Thuần. Âm thanh vang dội làm cho thân hình của Bạch Tiểu Thuần run lên, hắn có cảm giác như lúc nào cũng có thể bị sét đánh chết. Trong một giây lát, hắn đã muốn phun nước miếng dập tắt cây nhang nhưng lại dằn lại vì không cam lòng. “Ba năm rồi, ta đã đốt cây nhang này mười hai lần. Đây là lần thứ mười ba, lần này nhất định phải làm được. Tiểu Thuần ta không sợ, chắc sẽ không bị đánh chết đâu...”. Bạch Tiểu Thuần nhớ tới kinh nghiệm ba năm qua, không tính lần này, mười hai lần trước hắn đốt cây nhang thì mỗi lần đều có sấm chớp nổi lên như thế này, mà tiên nhân thì không thấy đến. Hắn vốn sợ chết, mỗi lần sấm chớp nổi lên là đều phun nước miếng dập tắt. Nhắc tới cũng kỳ, cây nhang này nhìn như bất phàm, nhưng lúc hắn phun nước vào là nó tắt ngay. Trong lúc Bạch Tiểu Thuần còn đang hãi hùng khiếp vía, chật vật chờ đợi trong tiếng sấm thì ở bầu trời cách đó không xa có một đạo trường hồng đang gào thét, bay đến rất nhanh. Trong đạo trường hồng này là một nam nhân trung tuổi. Nam tử này mặc y phục hoa lệ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhưng thần sắc lại như phong trần mỏi mệt. Thậm chí, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy hắn đang thực sự rất mệt mỏi. “Ta rất muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi là cái dạng gì mà đốt một cây nhang suốt ba năm qua!” Vừa nghĩ đến những gì mình đã trải qua trong ba năm vừa rồi, nam tử này liền nổi giận. Ba năm trước, y phát giác có người đốt cây nhang mà mình đã cho đi lúc vẫn còn ở Ngưng Khí kỳ. Nhớ tới đoạn nhân tình ở chốn phàm trần năm đó y vội vàng bay tới. Lần đó, theo tính toán của y thì rất nhanh sẽ tìm tới nhưng y lại không ngờ rằng, vừa mới nhận thấy mùi hương, còn chưa đi được bao xa thì cái khí tức kia đã biến mất trong nháy mắt, cắt đứt mối liên hệ. Nếu chỉ là một lần thì cũng thôi, nhưng trong ba năm qua, khí tức kia xuất hiện tới hơn mười lần làm cho y tìm kiếm nhiều lần mà lần nào cũng bị gián đoạn. Cứ tới tới lui lui như vậy, giằng co suốt ba năm... Giờ phút này y đã thấy ngọn Mạo Nhi Sơn ở xa xa, thấy Bạch Tiểu Thuần đang đứng trên đỉnh núi. Trong chớp mắt y đã bay tới đỉnh núi, sau đó vung tay, đem que hương không còn nhiều lắm kia dập tắt. Tiếng sấm liền im bặt. Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, hắn ngẩng đầu nhìn vị trung niên đang đứng bên cạnh mình. “Tiên nhân?” Bạch Tiểu Thuần e dè hỏi bằng giọng nói có vẻ không chắc chắn, lại lén lút với lấy một cây búa ở sau lưng. “Bổn tọa là Lý Thanh Hậu. Ngươi là hậu nhân của Bạch gia?” Ánh mắt của tu sĩ trung niên như điện, không để ý tới cây búa ở sau lưng Bạch Tiểu Thuần, mà bắt đầu đánh giá một phen. Y thấy kẻ trước mắt này lông mày xanh, đôi mắt đẹp, lờ mờ tương tự với cố nhân năm đó, tư chất cũng không tệ, vẻ phiền muộn ở trong đáy lòng cũng bớt đi một ít. “Vãn bối đúng là hậu nhân của Bạch gia, tên là Bạch Tiểu Thuần.” Bạch Tiểu Thuần mở mắt nhìn rồi nhỏ giọng đáp. Tuy trong lòng hắn có chút sợ hãi, nhưng vẫn đứng thẳng. “Ta hỏi ngươi, châm một cây nhang thôi, vì sao lại châm những ba năm!” Tu sĩ trung niên này nhàn nhạt mở miệng, hỏi tới vấn đề mà trong suốt ba năm qua y rất muốn biết. Bạch Tiểu Thuần nghe thấy câu hỏi, đầu óc nhanh chóng chuyển động, sau đó làm ra bộ phiền muộn nhìn xuống thôn trang xa xa ở dưới chân núi. “Vãn bối là một người trọng tình trọng nghĩa, không nỡ bỏ những hương thân kia. Mỗi lần ta đốt hương, bọn hắn đều không nỡ để ta rời đi. Hôm nay bọn hắn bởi vì ta rời đi mà vẫn còn bi thương đây này.” Tu sĩ trung niên sững sờ. Cái nguyên do này lúc trước y không nghĩ tới, vẻ phiền muộn trong mắt đã mất đi thêm một ít nữa. Từ lời nói mà xem xét thì bản tính kẻ này cũng không tệ lắm. Nhưng khi y hướng ánh nhìn về phía dưới thôn, dùng thần thức đảo qua, nghe được tiếng khua chiêng gõ trống cùng với những câu hoan hô vì Bạch Thử Lang đã rời đi thì sắc mặt lại trở nên khó coi. Y cảm thấy đau đầu. Kẻ trước mắt này nhìn bề ngoài thì nhu thuận chất phác, cả người lẫn vật đều vô hại nhưng trong lòng lại chứa đầy những ý nghĩ xấu xa kỳ quái. “Nói thật!” tu sĩ trung niên vừa trừng mắt, vừa quát lên như tiếng sấm làm Bạch Tiểu Thuần giật mình, sợ hãi tới mức thân thể run lên. “Việc ấy cũng không trách được ta a. Cái cây nhang gì đó của ngươi, mỗi lần ta đốt lên đều kéo theo sấm sét, nhiều lần thiếu chút nữa là đánh chết ta rồi. Ta tránh thoát mười ba lần là đã rất không dễ dàng rồi.” Bạch Tiểu Thuần ra vẻ đáng thương nói. Tu sĩ trung niên nhìn Bạch Tiểu Thuần, im lặng một lúc. “Ngươi đã sợ như vậy, vì sao còn dám đi đốt nhang tới hơn mười lần?“ Tu sĩ trung niên chậm rãi nói. "Ta sợ chết! Không phải tu tiên là có thể trường sinh sao? Ta muốn trường sinh a!” Bạch Tiểu Thuần ủy khuất nói. Tu sĩ trung niên lại im lặng. Y cảm thấy chấp niệm của kẻ này cũng đáng khen, cứ ném tới môn phái ma luyện một phen xem sao, biết đâu tính tình lại có thể thay đổi ít nhiều. Vì vậy sau khi suy nghĩ một chút, y liền hất tay áo quấn quanh Bạch Tiểu Thuần rồi hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng về phía chân trời. ”Đi cùng ta.” ”Đi đâu? Bay quá cao rồi...” Bạch Tiểu Thuần thấy mình đang bay trên trời, phía dưới là vực sâu vạn trượng thì sắc mặt nó tái nhợt, quăng búa ra, gắt gao ôm chặt lấy đùi của vị tiên nhân. Tu sĩ trung niên nhìn xuống chân của mình, bất đắc dĩ nói. “Linh Khê Tông.”Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Nhĩ Căn":Tam Thốn Nhân GianTiên NghịchTiên Nghịch - Phần 2Tiên Nghịch - Phần 3Tiên Nghịch - Phần 4Tiên Nghịch - Phần 5Ngã Dục Phong ThiênNhất Niệm Vĩnh HằngNhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 2Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 3Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 4Ngã Dục Phong Thiên - Phần 2Ngã Dục Phong Thiên - Phần 3Ngã Dục Phong Thiên - Phần 4Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 4 PDF của tác giả Nhĩ Căn nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 3 (Nhĩ Căn)
Nhất niệm thành biển cả, nhất niệm hóa nương dâu. Nhất niệm trảm nghìn Ma, nhất niệm giết vạn Tiên. Chỉ có niệm của ta... là Vĩnh hằng. Người ta thường nói rằng không có bất cứ thứ gì có thể vĩnh hằng nhưng thật ra vẫn còn có một ngoại lệ chưa bao giờ được biết đến... Nhĩ Căn, với hai tác phẩm nổi bật là Cầu Ma và Tiên Nghịch, sẽ hứa hẹn đem đến một tác phẩm xuất sắc nữa cho chúng ta. Tìm mua: Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 3 TiKi Lazada Shopee *** Mạo Nhi Sơn là một ngọn núi ở bên trong Đông Lâm sơn mạch. Ở dưới núi có một thôn làng, dân phong ở đây thuần phác, thường cày ruộng mà sống, đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài. Một buổi sáng sớm... Ở trước cổng chính của thôn trang, toàn bộ hương thân trong thôn đang đứng tiễn đưa một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi. Thiếu niên này trông gầy yếu nhưng trắng trẻo sạch sẽ, thoạt nhìn rất là nhu thuận. Y phục trên người hắn chỉ là một bộ thanh sam bình thường nhưng đã bị phai màu trở thành màu trắng, hai mắt toát lên vẻ lanh lợi, trong sáng. Hắn tên là Bạch Tiểu Thuần. “Các hương thân phụ lão, ta phải đi tu tiên rồi, nhưng ta không nỡ xa các ngươi”. Vẻ mặt thiếu niên tràn ngập vẻ không nỡ, bộ dáng của hắn vốn nhu thuận, lúc này thoạt nhìn lại càng trở nên chất phác. Các vị hương thân quay mặt nhìn nhau, cũng làm ra vẻ không nỡ rời xa hắn. “Tiểu Thuần, cha mẹ ngươi mất sớm. Ngươi là... một đứa trẻ ngoan!!! Chẳng lẽ ngươi không muốn trường sinh? Trở thành tiên nhân là có thể trường sinh, có thể sống rất lâu. Đi thôi! Chim ưng con lớn lên, sẽ có một ngày cũng phải bay đi.” Một lão giả tóc hoa râm ở trong đám người bước ra, lúc nói đến ba chữ “đứa trẻ ngoan” thì giọng nói có chút ngập ngừng. “Ở bên ngoài, gặp bất cứ chuyện gì ngươi đều phải kiên trì. Ra khỏi thôn rồi thì cũng đừng quay lại, bởi vì con đường của ngươi là ở phía trước!” Lão nhân hiền lành vỗ vỗ bả vai của thiếu niên. “Trường sinh...”. Thân hình của thiếu niên rung lên. Hắn mạnh mẽ đứng dậy, ánh mắt kiên định. Trong sự cổ vũ của lão giả này cùng với tất cả thôn dân có mặt, hắn nhẹ gật đầu mấy cái, liếc nhìn mọi người thật kỹ rồi quay người bước nhanh ra khỏi thôn. Thấy thân ảnh của thiếu niên đã đi xa, mọi người trong thôn lập tức trở nên kích động. Vẻ lưu luyến trong mắt bị nỗi vui sướng thay thế. Lão giả mặt mũi tràn đầy hiền lành lúc trước giờ cũng đang run rẩy, nước mắt chảy thành dòng. “Trời xanh có mắt, cái tên Bạch Thử Lang này, rốt cuộc cũng đi... Cuối cũng đã đi rồi! Là ai nói cho hắn biết đã nhìn thấy tiên nhân ở gần đây? Ngươi đã vì thôn mà lập được đại công đấy!" “Tên Bạch Thử Lang này rốt cuộc đã chịu đi rồi. Đáng thương cho mấy con gà nhà ta! Chỉ vì nó sợ gà gáy sáng mà không biết đã dùng cách gì xui khiến một đám hài tử đi bắt gà, đem gà trong cả thôn ra ăn sạch sẽ...” “Hôm nay, năm mới đến rồi!” Âm thanh hoan hô, phấn khởi vang khắp thôn nhỏ. Thậm chí có người còn lấy ra cả chiêng trống, đánh lên rất là cao hứng. Bên ngoài thôn, Bạch Tiểu Thuần còn chưa đi xa lắm. Hắn chợt nghe thấy âm thanh khua chiêng gõ trống từ trong thôn truyền ra, còn có cả tiếng hoan hô vang dậy. Hắn dừng lại, vẻ mặt có chút cổ quái, sau đó ho lên một tiếng, nương theo tiếng chiêng trống truyền tới, theo đường núi đi lên Mạo Nhi Sơn. Ngọn Mạo Nhi Sơn này mặc dù không cao nhưng lại có nhiều bụi cỏ dại. Giờ là sáng sớm mà không gian vẫn tối đen, bốn bề yên tĩnh. “Nghe Nhị Cẩu nói, mấy ngày hôm trước, lúc hắn bị một con lợn rừng đuổi theo tới chỗ này thì nhìn thấy trên bầu trời có tiên nhân bay qua…” Bạch Tiểu Thuần đi ở trên sơn đạo, trái tim đang nhảy lên thình thịch. Bỗng nhiên từ mé rừng truyền tới từng âm thanh rào rào giống như tiếng lợn rừng đang chạy. Âm thanh đến bất chợt khiến Bạch Tiểu Thuần vốn đã khẩn trương, lo lắng cảm thấy lạnh dọc cả sống lưng. “Ai? Ai ở đó!” Tay phải hắn vội lấy từ trong bọc hành lý ra bốn cây búa, sáu lưỡi rìu. Chưa hết lo lắng, hắn lại lấy từ trong ngực ra một cây nhang màu đen, cầm chặt trong tay. “Đừng đến đây, ngàn vạn lần đừng đến đây. Ta có búa, ta có rìu, nhang trong tay ta còn có thể triệu hoán thiên lôi, có thể dẫn tiên nhân hàng lâm. Ngươi dám đi ra, ta liền đánh chết ngươi!” Bạch Tiểu Thuần vừa run vừa hô to, kẹp chặt những thứ vũ khí kia, tranh thủ thời gian chạy theo đường núi. Dọc đường, những tiếng lách cách vang lên loạn hưởng, búa, đao bổ củi rơi xuống đầy đất. Chắc là hắn đã quá lo lắng, vì những tiếng rào rào rất nhanh biến mất, sau đó cũng không thấy có dã thú nào chạy đến. Sắc mặt của hắn tái nhợt. Hắn lau mồ hôi lạnh, trong đầu đã có ý buông tha không tiếp tục lên núi nữa. Nhưng rồi hắn nghĩ tới cây nhang mình đang cầm trong tay, cây nhang của cha mẹ trước khi qua đời lưu lại cho hắn. Nghe nói là do tổ tiên hắn khi xưa đã tình cờ cứu giúp một vị tiên nhân bị rơi xuống. Trước khi rời đi, vị tiên nhân đã để lại cây nhang này để báo đáp, còn nói sẽ nhận một người có huyết mạch Bạch gia làm đệ tử. Chỉ cần đốt nó lên là tiên nhân sẽ đến. Trước đây, cây nhang này đã từng được hắn đốt lên hơn mười lần rồi nhưng cuối cùng vẫn không thấy vị tiên nhân kia đến. Điều này làm cho Bạch Tiểu Thuần bắt đầu hoài nghi vị tiên nhân kia có đến thật hay không. Hôm nay, hắn quyết định thử thêm một lần là bởi cây nhang này cũng không còn nhiều lắm, lại nghe người trong thôn nói cách đây vài ngày đã nhìn thấy có tiên nhân bay qua chỗ này. Hắn leo lên núi vì biết đâu, ở gần thêm một chút thì tiên nhân sẽ nhận ra cũng không chừng. Sau một lúc do dự, Bạch Tiểu Thuần lại cắn răng tiếp tục. Cũng may là ngọn núi này cũng không cao, chẳng bao lâu sau hắn đã lên đến đỉnh núi, há miệng thở phì phò. Đứng ở trên đó, hắn quay nhìn thôn trang hiện lên thấp thoáng dưới chân núi, thần sắc có chút cảm khái rồi cúi đầu nhìn đoạn hương đen chỉ còn bằng móng tay ở trong tay. “Ba năm rồi... Cha mẹ phù hộ cho ta, lần này nhất định phải thành công!” Bạch Tiểu Thuần hít thở sâu, cẩn thận đem hương đốt lên. Gió lớn nổi lên bốn phía, bầu trời kéo mây đen dầy đặc. Từng tia chớp lóe lên sáng lòa, sấm nổ ầm ầm bên tai Bạch Tiểu Thuần. Âm thanh vang dội làm cho thân hình của Bạch Tiểu Thuần run lên, hắn có cảm giác như lúc nào cũng có thể bị sét đánh chết. Trong một giây lát, hắn đã muốn phun nước miếng dập tắt cây nhang nhưng lại dằn lại vì không cam lòng. “Ba năm rồi, ta đã đốt cây nhang này mười hai lần. Đây là lần thứ mười ba, lần này nhất định phải làm được. Tiểu Thuần ta không sợ, chắc sẽ không bị đánh chết đâu...”. Bạch Tiểu Thuần nhớ tới kinh nghiệm ba năm qua, không tính lần này, mười hai lần trước hắn đốt cây nhang thì mỗi lần đều có sấm chớp nổi lên như thế này, mà tiên nhân thì không thấy đến. Hắn vốn sợ chết, mỗi lần sấm chớp nổi lên là đều phun nước miếng dập tắt. Nhắc tới cũng kỳ, cây nhang này nhìn như bất phàm, nhưng lúc hắn phun nước vào là nó tắt ngay. Trong lúc Bạch Tiểu Thuần còn đang hãi hùng khiếp vía, chật vật chờ đợi trong tiếng sấm thì ở bầu trời cách đó không xa có một đạo trường hồng đang gào thét, bay đến rất nhanh. Trong đạo trường hồng này là một nam nhân trung tuổi. Nam tử này mặc y phục hoa lệ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhưng thần sắc lại như phong trần mỏi mệt. Thậm chí, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy hắn đang thực sự rất mệt mỏi. “Ta rất muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi là cái dạng gì mà đốt một cây nhang suốt ba năm qua!” Vừa nghĩ đến những gì mình đã trải qua trong ba năm vừa rồi, nam tử này liền nổi giận. Ba năm trước, y phát giác có người đốt cây nhang mà mình đã cho đi lúc vẫn còn ở Ngưng Khí kỳ. Nhớ tới đoạn nhân tình ở chốn phàm trần năm đó y vội vàng bay tới. Lần đó, theo tính toán của y thì rất nhanh sẽ tìm tới nhưng y lại không ngờ rằng, vừa mới nhận thấy mùi hương, còn chưa đi được bao xa thì cái khí tức kia đã biến mất trong nháy mắt, cắt đứt mối liên hệ. Nếu chỉ là một lần thì cũng thôi, nhưng trong ba năm qua, khí tức kia xuất hiện tới hơn mười lần làm cho y tìm kiếm nhiều lần mà lần nào cũng bị gián đoạn. Cứ tới tới lui lui như vậy, giằng co suốt ba năm... Giờ phút này y đã thấy ngọn Mạo Nhi Sơn ở xa xa, thấy Bạch Tiểu Thuần đang đứng trên đỉnh núi. Trong chớp mắt y đã bay tới đỉnh núi, sau đó vung tay, đem que hương không còn nhiều lắm kia dập tắt. Tiếng sấm liền im bặt. Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, hắn ngẩng đầu nhìn vị trung niên đang đứng bên cạnh mình. “Tiên nhân?” Bạch Tiểu Thuần e dè hỏi bằng giọng nói có vẻ không chắc chắn, lại lén lút với lấy một cây búa ở sau lưng. “Bổn tọa là Lý Thanh Hậu. Ngươi là hậu nhân của Bạch gia?” Ánh mắt của tu sĩ trung niên như điện, không để ý tới cây búa ở sau lưng Bạch Tiểu Thuần, mà bắt đầu đánh giá một phen. Y thấy kẻ trước mắt này lông mày xanh, đôi mắt đẹp, lờ mờ tương tự với cố nhân năm đó, tư chất cũng không tệ, vẻ phiền muộn ở trong đáy lòng cũng bớt đi một ít. “Vãn bối đúng là hậu nhân của Bạch gia, tên là Bạch Tiểu Thuần.” Bạch Tiểu Thuần mở mắt nhìn rồi nhỏ giọng đáp. Tuy trong lòng hắn có chút sợ hãi, nhưng vẫn đứng thẳng. “Ta hỏi ngươi, châm một cây nhang thôi, vì sao lại châm những ba năm!” Tu sĩ trung niên này nhàn nhạt mở miệng, hỏi tới vấn đề mà trong suốt ba năm qua y rất muốn biết. Bạch Tiểu Thuần nghe thấy câu hỏi, đầu óc nhanh chóng chuyển động, sau đó làm ra bộ phiền muộn nhìn xuống thôn trang xa xa ở dưới chân núi. “Vãn bối là một người trọng tình trọng nghĩa, không nỡ bỏ những hương thân kia. Mỗi lần ta đốt hương, bọn hắn đều không nỡ để ta rời đi. Hôm nay bọn hắn bởi vì ta rời đi mà vẫn còn bi thương đây này.” Tu sĩ trung niên sững sờ. Cái nguyên do này lúc trước y không nghĩ tới, vẻ phiền muộn trong mắt đã mất đi thêm một ít nữa. Từ lời nói mà xem xét thì bản tính kẻ này cũng không tệ lắm. Nhưng khi y hướng ánh nhìn về phía dưới thôn, dùng thần thức đảo qua, nghe được tiếng khua chiêng gõ trống cùng với những câu hoan hô vì Bạch Thử Lang đã rời đi thì sắc mặt lại trở nên khó coi. Y cảm thấy đau đầu. Kẻ trước mắt này nhìn bề ngoài thì nhu thuận chất phác, cả người lẫn vật đều vô hại nhưng trong lòng lại chứa đầy những ý nghĩ xấu xa kỳ quái. “Nói thật!” tu sĩ trung niên vừa trừng mắt, vừa quát lên như tiếng sấm làm Bạch Tiểu Thuần giật mình, sợ hãi tới mức thân thể run lên. “Việc ấy cũng không trách được ta a. Cái cây nhang gì đó của ngươi, mỗi lần ta đốt lên đều kéo theo sấm sét, nhiều lần thiếu chút nữa là đánh chết ta rồi. Ta tránh thoát mười ba lần là đã rất không dễ dàng rồi.” Bạch Tiểu Thuần ra vẻ đáng thương nói. Tu sĩ trung niên nhìn Bạch Tiểu Thuần, im lặng một lúc. “Ngươi đã sợ như vậy, vì sao còn dám đi đốt nhang tới hơn mười lần?“ Tu sĩ trung niên chậm rãi nói. "Ta sợ chết! Không phải tu tiên là có thể trường sinh sao? Ta muốn trường sinh a!” Bạch Tiểu Thuần ủy khuất nói. Tu sĩ trung niên lại im lặng. Y cảm thấy chấp niệm của kẻ này cũng đáng khen, cứ ném tới môn phái ma luyện một phen xem sao, biết đâu tính tình lại có thể thay đổi ít nhiều. Vì vậy sau khi suy nghĩ một chút, y liền hất tay áo quấn quanh Bạch Tiểu Thuần rồi hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng về phía chân trời. ”Đi cùng ta.” ”Đi đâu? Bay quá cao rồi...” Bạch Tiểu Thuần thấy mình đang bay trên trời, phía dưới là vực sâu vạn trượng thì sắc mặt nó tái nhợt, quăng búa ra, gắt gao ôm chặt lấy đùi của vị tiên nhân. Tu sĩ trung niên nhìn xuống chân của mình, bất đắc dĩ nói. “Linh Khê Tông.”Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Nhĩ Căn":Tam Thốn Nhân GianTiên NghịchTiên Nghịch - Phần 2Tiên Nghịch - Phần 3Tiên Nghịch - Phần 4Tiên Nghịch - Phần 5Ngã Dục Phong ThiênNhất Niệm Vĩnh HằngNhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 2Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 3Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 4Ngã Dục Phong Thiên - Phần 2Ngã Dục Phong Thiên - Phần 3Ngã Dục Phong Thiên - Phần 4Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 3 PDF của tác giả Nhĩ Căn nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 2 (Nhĩ Căn)
Nhất niệm thành biển cả, nhất niệm hóa nương dâu. Nhất niệm trảm nghìn Ma, nhất niệm giết vạn Tiên. Chỉ có niệm của ta... là Vĩnh hằng. Người ta thường nói rằng không có bất cứ thứ gì có thể vĩnh hằng nhưng thật ra vẫn còn có một ngoại lệ chưa bao giờ được biết đến... Nhĩ Căn, với hai tác phẩm nổi bật là Cầu Ma và Tiên Nghịch, sẽ hứa hẹn đem đến một tác phẩm xuất sắc nữa cho chúng ta. Tìm mua: Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 2 TiKi Lazada Shopee *** Mạo Nhi Sơn là một ngọn núi ở bên trong Đông Lâm sơn mạch. Ở dưới núi có một thôn làng, dân phong ở đây thuần phác, thường cày ruộng mà sống, đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài. Một buổi sáng sớm... Ở trước cổng chính của thôn trang, toàn bộ hương thân trong thôn đang đứng tiễn đưa một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi. Thiếu niên này trông gầy yếu nhưng trắng trẻo sạch sẽ, thoạt nhìn rất là nhu thuận. Y phục trên người hắn chỉ là một bộ thanh sam bình thường nhưng đã bị phai màu trở thành màu trắng, hai mắt toát lên vẻ lanh lợi, trong sáng. Hắn tên là Bạch Tiểu Thuần. “Các hương thân phụ lão, ta phải đi tu tiên rồi, nhưng ta không nỡ xa các ngươi”. Vẻ mặt thiếu niên tràn ngập vẻ không nỡ, bộ dáng của hắn vốn nhu thuận, lúc này thoạt nhìn lại càng trở nên chất phác. Các vị hương thân quay mặt nhìn nhau, cũng làm ra vẻ không nỡ rời xa hắn. “Tiểu Thuần, cha mẹ ngươi mất sớm. Ngươi là... một đứa trẻ ngoan!!! Chẳng lẽ ngươi không muốn trường sinh? Trở thành tiên nhân là có thể trường sinh, có thể sống rất lâu. Đi thôi! Chim ưng con lớn lên, sẽ có một ngày cũng phải bay đi.” Một lão giả tóc hoa râm ở trong đám người bước ra, lúc nói đến ba chữ “đứa trẻ ngoan” thì giọng nói có chút ngập ngừng. “Ở bên ngoài, gặp bất cứ chuyện gì ngươi đều phải kiên trì. Ra khỏi thôn rồi thì cũng đừng quay lại, bởi vì con đường của ngươi là ở phía trước!” Lão nhân hiền lành vỗ vỗ bả vai của thiếu niên. “Trường sinh...”. Thân hình của thiếu niên rung lên. Hắn mạnh mẽ đứng dậy, ánh mắt kiên định. Trong sự cổ vũ của lão giả này cùng với tất cả thôn dân có mặt, hắn nhẹ gật đầu mấy cái, liếc nhìn mọi người thật kỹ rồi quay người bước nhanh ra khỏi thôn. Thấy thân ảnh của thiếu niên đã đi xa, mọi người trong thôn lập tức trở nên kích động. Vẻ lưu luyến trong mắt bị nỗi vui sướng thay thế. Lão giả mặt mũi tràn đầy hiền lành lúc trước giờ cũng đang run rẩy, nước mắt chảy thành dòng. “Trời xanh có mắt, cái tên Bạch Thử Lang này, rốt cuộc cũng đi... Cuối cũng đã đi rồi! Là ai nói cho hắn biết đã nhìn thấy tiên nhân ở gần đây? Ngươi đã vì thôn mà lập được đại công đấy!" “Tên Bạch Thử Lang này rốt cuộc đã chịu đi rồi. Đáng thương cho mấy con gà nhà ta! Chỉ vì nó sợ gà gáy sáng mà không biết đã dùng cách gì xui khiến một đám hài tử đi bắt gà, đem gà trong cả thôn ra ăn sạch sẽ...” “Hôm nay, năm mới đến rồi!” Âm thanh hoan hô, phấn khởi vang khắp thôn nhỏ. Thậm chí có người còn lấy ra cả chiêng trống, đánh lên rất là cao hứng. Bên ngoài thôn, Bạch Tiểu Thuần còn chưa đi xa lắm. Hắn chợt nghe thấy âm thanh khua chiêng gõ trống từ trong thôn truyền ra, còn có cả tiếng hoan hô vang dậy. Hắn dừng lại, vẻ mặt có chút cổ quái, sau đó ho lên một tiếng, nương theo tiếng chiêng trống truyền tới, theo đường núi đi lên Mạo Nhi Sơn. Ngọn Mạo Nhi Sơn này mặc dù không cao nhưng lại có nhiều bụi cỏ dại. Giờ là sáng sớm mà không gian vẫn tối đen, bốn bề yên tĩnh. “Nghe Nhị Cẩu nói, mấy ngày hôm trước, lúc hắn bị một con lợn rừng đuổi theo tới chỗ này thì nhìn thấy trên bầu trời có tiên nhân bay qua…” Bạch Tiểu Thuần đi ở trên sơn đạo, trái tim đang nhảy lên thình thịch. Bỗng nhiên từ mé rừng truyền tới từng âm thanh rào rào giống như tiếng lợn rừng đang chạy. Âm thanh đến bất chợt khiến Bạch Tiểu Thuần vốn đã khẩn trương, lo lắng cảm thấy lạnh dọc cả sống lưng. “Ai? Ai ở đó!” Tay phải hắn vội lấy từ trong bọc hành lý ra bốn cây búa, sáu lưỡi rìu. Chưa hết lo lắng, hắn lại lấy từ trong ngực ra một cây nhang màu đen, cầm chặt trong tay. “Đừng đến đây, ngàn vạn lần đừng đến đây. Ta có búa, ta có rìu, nhang trong tay ta còn có thể triệu hoán thiên lôi, có thể dẫn tiên nhân hàng lâm. Ngươi dám đi ra, ta liền đánh chết ngươi!” Bạch Tiểu Thuần vừa run vừa hô to, kẹp chặt những thứ vũ khí kia, tranh thủ thời gian chạy theo đường núi. Dọc đường, những tiếng lách cách vang lên loạn hưởng, búa, đao bổ củi rơi xuống đầy đất. Chắc là hắn đã quá lo lắng, vì những tiếng rào rào rất nhanh biến mất, sau đó cũng không thấy có dã thú nào chạy đến. Sắc mặt của hắn tái nhợt. Hắn lau mồ hôi lạnh, trong đầu đã có ý buông tha không tiếp tục lên núi nữa. Nhưng rồi hắn nghĩ tới cây nhang mình đang cầm trong tay, cây nhang của cha mẹ trước khi qua đời lưu lại cho hắn. Nghe nói là do tổ tiên hắn khi xưa đã tình cờ cứu giúp một vị tiên nhân bị rơi xuống. Trước khi rời đi, vị tiên nhân đã để lại cây nhang này để báo đáp, còn nói sẽ nhận một người có huyết mạch Bạch gia làm đệ tử. Chỉ cần đốt nó lên là tiên nhân sẽ đến. Trước đây, cây nhang này đã từng được hắn đốt lên hơn mười lần rồi nhưng cuối cùng vẫn không thấy vị tiên nhân kia đến. Điều này làm cho Bạch Tiểu Thuần bắt đầu hoài nghi vị tiên nhân kia có đến thật hay không. Hôm nay, hắn quyết định thử thêm một lần là bởi cây nhang này cũng không còn nhiều lắm, lại nghe người trong thôn nói cách đây vài ngày đã nhìn thấy có tiên nhân bay qua chỗ này. Hắn leo lên núi vì biết đâu, ở gần thêm một chút thì tiên nhân sẽ nhận ra cũng không chừng. Sau một lúc do dự, Bạch Tiểu Thuần lại cắn răng tiếp tục. Cũng may là ngọn núi này cũng không cao, chẳng bao lâu sau hắn đã lên đến đỉnh núi, há miệng thở phì phò. Đứng ở trên đó, hắn quay nhìn thôn trang hiện lên thấp thoáng dưới chân núi, thần sắc có chút cảm khái rồi cúi đầu nhìn đoạn hương đen chỉ còn bằng móng tay ở trong tay. “Ba năm rồi... Cha mẹ phù hộ cho ta, lần này nhất định phải thành công!” Bạch Tiểu Thuần hít thở sâu, cẩn thận đem hương đốt lên. Gió lớn nổi lên bốn phía, bầu trời kéo mây đen dầy đặc. Từng tia chớp lóe lên sáng lòa, sấm nổ ầm ầm bên tai Bạch Tiểu Thuần. Âm thanh vang dội làm cho thân hình của Bạch Tiểu Thuần run lên, hắn có cảm giác như lúc nào cũng có thể bị sét đánh chết. Trong một giây lát, hắn đã muốn phun nước miếng dập tắt cây nhang nhưng lại dằn lại vì không cam lòng. “Ba năm rồi, ta đã đốt cây nhang này mười hai lần. Đây là lần thứ mười ba, lần này nhất định phải làm được. Tiểu Thuần ta không sợ, chắc sẽ không bị đánh chết đâu...”. Bạch Tiểu Thuần nhớ tới kinh nghiệm ba năm qua, không tính lần này, mười hai lần trước hắn đốt cây nhang thì mỗi lần đều có sấm chớp nổi lên như thế này, mà tiên nhân thì không thấy đến. Hắn vốn sợ chết, mỗi lần sấm chớp nổi lên là đều phun nước miếng dập tắt. Nhắc tới cũng kỳ, cây nhang này nhìn như bất phàm, nhưng lúc hắn phun nước vào là nó tắt ngay. Trong lúc Bạch Tiểu Thuần còn đang hãi hùng khiếp vía, chật vật chờ đợi trong tiếng sấm thì ở bầu trời cách đó không xa có một đạo trường hồng đang gào thét, bay đến rất nhanh. Trong đạo trường hồng này là một nam nhân trung tuổi. Nam tử này mặc y phục hoa lệ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhưng thần sắc lại như phong trần mỏi mệt. Thậm chí, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy hắn đang thực sự rất mệt mỏi. “Ta rất muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi là cái dạng gì mà đốt một cây nhang suốt ba năm qua!” Vừa nghĩ đến những gì mình đã trải qua trong ba năm vừa rồi, nam tử này liền nổi giận. Ba năm trước, y phát giác có người đốt cây nhang mà mình đã cho đi lúc vẫn còn ở Ngưng Khí kỳ. Nhớ tới đoạn nhân tình ở chốn phàm trần năm đó y vội vàng bay tới. Lần đó, theo tính toán của y thì rất nhanh sẽ tìm tới nhưng y lại không ngờ rằng, vừa mới nhận thấy mùi hương, còn chưa đi được bao xa thì cái khí tức kia đã biến mất trong nháy mắt, cắt đứt mối liên hệ. Nếu chỉ là một lần thì cũng thôi, nhưng trong ba năm qua, khí tức kia xuất hiện tới hơn mười lần làm cho y tìm kiếm nhiều lần mà lần nào cũng bị gián đoạn. Cứ tới tới lui lui như vậy, giằng co suốt ba năm... Giờ phút này y đã thấy ngọn Mạo Nhi Sơn ở xa xa, thấy Bạch Tiểu Thuần đang đứng trên đỉnh núi. Trong chớp mắt y đã bay tới đỉnh núi, sau đó vung tay, đem que hương không còn nhiều lắm kia dập tắt. Tiếng sấm liền im bặt. Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, hắn ngẩng đầu nhìn vị trung niên đang đứng bên cạnh mình. “Tiên nhân?” Bạch Tiểu Thuần e dè hỏi bằng giọng nói có vẻ không chắc chắn, lại lén lút với lấy một cây búa ở sau lưng. “Bổn tọa là Lý Thanh Hậu. Ngươi là hậu nhân của Bạch gia?” Ánh mắt của tu sĩ trung niên như điện, không để ý tới cây búa ở sau lưng Bạch Tiểu Thuần, mà bắt đầu đánh giá một phen. Y thấy kẻ trước mắt này lông mày xanh, đôi mắt đẹp, lờ mờ tương tự với cố nhân năm đó, tư chất cũng không tệ, vẻ phiền muộn ở trong đáy lòng cũng bớt đi một ít. “Vãn bối đúng là hậu nhân của Bạch gia, tên là Bạch Tiểu Thuần.” Bạch Tiểu Thuần mở mắt nhìn rồi nhỏ giọng đáp. Tuy trong lòng hắn có chút sợ hãi, nhưng vẫn đứng thẳng. “Ta hỏi ngươi, châm một cây nhang thôi, vì sao lại châm những ba năm!” Tu sĩ trung niên này nhàn nhạt mở miệng, hỏi tới vấn đề mà trong suốt ba năm qua y rất muốn biết. Bạch Tiểu Thuần nghe thấy câu hỏi, đầu óc nhanh chóng chuyển động, sau đó làm ra bộ phiền muộn nhìn xuống thôn trang xa xa ở dưới chân núi. “Vãn bối là một người trọng tình trọng nghĩa, không nỡ bỏ những hương thân kia. Mỗi lần ta đốt hương, bọn hắn đều không nỡ để ta rời đi. Hôm nay bọn hắn bởi vì ta rời đi mà vẫn còn bi thương đây này.” Tu sĩ trung niên sững sờ. Cái nguyên do này lúc trước y không nghĩ tới, vẻ phiền muộn trong mắt đã mất đi thêm một ít nữa. Từ lời nói mà xem xét thì bản tính kẻ này cũng không tệ lắm. Nhưng khi y hướng ánh nhìn về phía dưới thôn, dùng thần thức đảo qua, nghe được tiếng khua chiêng gõ trống cùng với những câu hoan hô vì Bạch Thử Lang đã rời đi thì sắc mặt lại trở nên khó coi. Y cảm thấy đau đầu. Kẻ trước mắt này nhìn bề ngoài thì nhu thuận chất phác, cả người lẫn vật đều vô hại nhưng trong lòng lại chứa đầy những ý nghĩ xấu xa kỳ quái. “Nói thật!” tu sĩ trung niên vừa trừng mắt, vừa quát lên như tiếng sấm làm Bạch Tiểu Thuần giật mình, sợ hãi tới mức thân thể run lên. “Việc ấy cũng không trách được ta a. Cái cây nhang gì đó của ngươi, mỗi lần ta đốt lên đều kéo theo sấm sét, nhiều lần thiếu chút nữa là đánh chết ta rồi. Ta tránh thoát mười ba lần là đã rất không dễ dàng rồi.” Bạch Tiểu Thuần ra vẻ đáng thương nói. Tu sĩ trung niên nhìn Bạch Tiểu Thuần, im lặng một lúc. “Ngươi đã sợ như vậy, vì sao còn dám đi đốt nhang tới hơn mười lần?“ Tu sĩ trung niên chậm rãi nói. "Ta sợ chết! Không phải tu tiên là có thể trường sinh sao? Ta muốn trường sinh a!” Bạch Tiểu Thuần ủy khuất nói. Tu sĩ trung niên lại im lặng. Y cảm thấy chấp niệm của kẻ này cũng đáng khen, cứ ném tới môn phái ma luyện một phen xem sao, biết đâu tính tình lại có thể thay đổi ít nhiều. Vì vậy sau khi suy nghĩ một chút, y liền hất tay áo quấn quanh Bạch Tiểu Thuần rồi hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng về phía chân trời. ”Đi cùng ta.” ”Đi đâu? Bay quá cao rồi...” Bạch Tiểu Thuần thấy mình đang bay trên trời, phía dưới là vực sâu vạn trượng thì sắc mặt nó tái nhợt, quăng búa ra, gắt gao ôm chặt lấy đùi của vị tiên nhân. Tu sĩ trung niên nhìn xuống chân của mình, bất đắc dĩ nói. “Linh Khê Tông.”Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Nhĩ Căn":Tam Thốn Nhân GianTiên NghịchTiên Nghịch - Phần 2Tiên Nghịch - Phần 3Tiên Nghịch - Phần 4Tiên Nghịch - Phần 5Ngã Dục Phong ThiênNhất Niệm Vĩnh HằngNhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 2Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 3Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 4Ngã Dục Phong Thiên - Phần 2Ngã Dục Phong Thiên - Phần 3Ngã Dục Phong Thiên - Phần 4Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 2 PDF của tác giả Nhĩ Căn nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.