Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nguyện Ước Trọn Đời - Lục Xu

Cửa hàng áo cưới  trang hoàng lộng lẫy như mộng ảo, trước mắt cô là vô số những chiếc áo cưới với muôn vàn kiểu dáng, màu trắng muốt của những chiếc váy giống như biểu tượng cho hạnh phúc. Tay cô mân mê tà váy. -     Chúng ta hãy hủy bỏ hôn ước đi. Âm giọng trầm thấp của anh chậm rãi vang lên. Bàn tay cô đang nhẹ nhàng vuốt ve theo tà váy chợt khựng lại, nhưng chẳng qua chỉ là để nhìn rõ hơn hình ảnh khuôn mặt trầm tư của anh phản chiếu trong gương. -     Chúng ta hãy huỷ bỏ hôn ước đi.  Thấy cô không nói tiếng nào, anh lại tiếp tục tăng âm lượng. -     Tại sao vậy anh?  Ngẩng cao đầu, cô lặng lẽ rút tay về.  -   Anh từng nói em đã làm anh cảm động?  Im lặng. Tiếp tục im lặng. Cô vẫn cố gượng cười. -     Cô ấy thì sao? Cô ấy đã làm gì cho anh chứ? Anh bình tĩnh nhìn cô :  - Cô ấy khiến tôi đau lòng. Anh không hề biết, giờ phút này người đang đau đớn nhất chính là cô. Trình Nghi Triết nói -     Từ sau khi gặp gỡ cô gái khiến tôi đau khổ, trái tim tôi đã quên đi rung động.  Bạch Nặc Ngôn :  -     Anh cho em một kết thúc mỹ mãn tốt đẹp , nhưng cả quá trình anh đều khiến cho em phải khóc , khiến em mệt mỏi, khiến em rối loạn, khiến em đau đớn. Nhưng tất cả cũng không sao, em chỉ cần như  vậy, dù trả bất kỳ giá nào. *** Lên 5 tuổi, Trình Tiểu Kiều có thêm một người cha ruột thịt. Ngay từ khi còn rất nhỏ, cô bé đã khá hiểu chuyện, khi biết thân thế thật sự của mình, cô bé không quá bài xích đối với chuyện này, cũng không hề cảm thấy bất công hay tủi thân. Điều duy nhất khiến cô bé buồn lòng là Bạch Nặc Ngôn luôn ở bên ngoài rất lâu và cực kỳ ít về nhà, nhưng khi vừa về đến nhà, Bạch Nặc Ngôn sẽ đưa cô bé đi chơi, hoặc mua rất nhiều đồ ăn linh tinh rồi hai mẹ con cùng nhau ăn. Không giống với mấy người lớn xung quanh, Bạch Nặc Ngôn rất thích ăn vặt, Trình Tiểu Kiều cảm thấy về điểm này cô bé rất giống mẹ nhé. Đối với người đàn ông có tên Trình Nghi Triết, Trình Tiểu Kiều cũng không hề xa lạ, cô bé đã từng xem qua ảnh rất nhiều lần, cho nên buổi học hè hôm đó, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Trình Nghi Triết, cô bé mới đi theo anh. Cô bé nghĩ, chắc chắn anh đến để tìm mẹ, hơn nữa lần này về nhà mẹ cũng có vẻ không vui. Cô bé rất ít khi hỏi Bạch Nặc Ngôn về cha ruột mình, vì cô bé không quan tâm, cô bé rất yêu mẹ mình, cô biết nếu muốn nói thì mẹ đã nói rồi, nếu mẹ đã không muốn nói ra, thì dù cô bé có hỏi thế nào, chắc chắn mẹ cũng sẽ không nói. Bạch Nặc Ngôn không quá quan tâm đến thành tích học tập của cô bé. Còn cha ruột cô bé cũng đối xử rất tốt với cô bé, chuyện gì có thể tự làm thì sẽ đích thân làm, và cha cũng không bao giờ bắt ép cô bé phải tuân theo ý cha. Vì vậy cuộc sống của cô bé cũng không quá thay đổi, mỗi ngày đều trôi qua rất êm đềm. Trong lòng của cô bé luôn ghi nhớ lời dạy của Bạch Nặc Ngôn, cho dù những lời đó có thể sẽ khiến rất nhiều người không đồng tình. Bạch Nặc Ngôn tương đối theo chủ nghĩa cá nhân, cuộc sống không thể dựa vào cha mẹ hay người yêu, vì người đáng tin nhất chính là bản thân. Cha mẹ rồi sẽ già yếu, lúc đó người thân duy nhất của mình là chồng và con trai, rất không công bằng ở chỗ, cả cuộc đời cha mẹ đều hi sinh cho con cái, nhưng đến cuồi cùng vẫn không phải là người thân thiết nhất đối với con, thế nhưng đó chính là sự thật, không ai có thể trốn tránh. Suy nghĩ của Bach Nặc Ngôn vô cùng đơn giản, con người sống không làm hại người khác, ngược lại cũng không nên bạc đãi chính bản thân, bất kể là cái gì đều sẽ có ranh giới cuối cùng, kể cả tình yêu. Khi Trình Tiểu Kiều chưa tròn 5 tuổi, Bạch Nặc Ngôn đã từng đưa cô đến nhà một người thân ở rất xa, xe khách không đến tận nơi nên còn phải đi bộ. Lúc đó vì còn rất nhỏ, Bạch Nặc Ngôn từng hỏi cô bé: - Mẹ đưa con đến đây làm gì nào? - Để đi thăm nhà người thân ạ. Cô đang dần dần thực hiện lời hứa đối với chính bản thân cô. Nhưng con đường thực sự rất xa, ánh mặt trời chói chang liên tục dội xuống đỉnh đầu. Trình Tiểu Kiều nhanh chóng cảm thấy khát khô cả cổ, miệng như muốn nứt toác ra. Cô bé nghĩ, hẳn mẹ cũng khát khô rồi. Con đường đó rất rất dài, cô bé không nhấc nổi chân nữa, nên Bạch NẶc Ngôn phải cõng cô trên lưng. Lúc đó, cô bé nghĩ, mẹ chắc chắn rất yêu cô bé, nếu không đã mệt như vậy sao mẹ còn cõng cô trên lưng chứ. Trước mặt là một sườn núi rất cao, Trình Tiểu Kiều nhìn sang, chợt thấy hoảng hốt, thật sự rất cao, lại còn toàn là bậc thang dốc, không biết phải đi bao lâu mới đến. Nhưng Bạch Nặc Ngôn vẫn cõng cô bé, từng bước từng bước leo lên từng bậc thang. Lưng áo mẹ đã ướt đẫm, khiến Trình Tiểu Kiều rất muốn khóc. Khi lên đến đỉnh núi, Bạch Nặc Ngôn dừng lại, nói dừng lại một chút, mồ hôi toát ra nhiều, gặp không khí lạnh, rất dễ bị cảm. Mặt chời vẫn tỏa nắng chói chang. Trình Tiểu Kiều không tình nguyện đi tiếp, cô bé cảm thấy sắp chết mất, miệng đã đã khát khô lắm rồi, cảm thấy chỉ cần thêm một giây nữa thôi là có thể chết ngay tại chỗ. Hai mẹ con đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng cũng đến một cửa hàng. Bạch Nặc Ngôn mua hai hộp kem, cửa hàng này quá nhỏ, đến nước cũng chẳng có, nghe nói vì trẻ con ở đây cũng không bao giờ mua nước. Bạch Nặc Ngôn đưa cho Trình Tiểu Kiều một hộp kem, rồi nhìn cô bé cuống lên ăn, mẹ chỉ cười cười. Thế nhưng Trình Tiểu Kiều nhận ra, mẹ chỉ nhìn cô bé ăn, dù mẹ cũng rất khát, nhưng chẳng ăn chút nào. Sau khi cô bé ăn xong, Bạch Nặc Ngôn mới nói: - Nhất định con phải nhớ thật kỹ cảm giác này. Từ đó về sau, Trình Tiểu Kiều luôn ghi nhớ cảm giác đó, cảm giác sắp chết khát lại được ăn một que kem. Có một năm hạn hán kéo dài, có người còn bị chết khát trên đường. Nhưng Bạch Nặc Ngôn không hiểu tại sao Bạch Nặc Ngôn phải chờ đến khi cô bé ăn xong mới nói câu đó. Nhưng rất lâu về sau, Trình Tiểu Kiều mới hiểu được, đó là Bạch Nặc Ngôn đang tự nói với chính bản thân rằng, trên thế giới, không có gì đau khổ bằng cảm giác sắp chết, không có gì hạnh phúc bằng khi sắp chết khát lại được người ta đưa cho một que kem. Ranh giới cuối cùng của con người chính là sinh mạng. Bạn có thể rất yêu, rất rất yêu một người, có thể rất rất đau khổ vì người đó, nhưng liệu có đau khổ bằng cảm giác sắp chết đâu cơ chứ? Người đó nói rất yêu rất rất yêu bạn, nhưng như vậy có hạnh phúc bằng lúc bạn sắp chết khát lại được cho một que kem không?Chúng ta luôn đặt tình cảm lên một vị trí quá cao, lại quên rằng, vật chất mới là bản chất của tất cả sự vật. Từ đó, Trình Tiểu Kiều luôn ghi nhớ, bất kể là ai, đều không quan trọng bằng sinh mệnh của chính mình. Điều đó không có nghĩa là đối phương không quan trọng, mà chỉ là nhắc nhở bản thân, phải luôn giữ cho nội tâm được kiên định mạnh mẽ. Vì vậy Trình Tiểu Kiều rất yêu mẹ mình, mẹ luôn để cô bé tự lựa chọn, tự quyết định, thậm chí dù sau này có thất bại thì chính bản thân cô bé đã tự đạt được một cái gì đó bằng chính khẳ năng của mình, những kinh nghiệm trong cuộc sống không phải ngẫu nhiên sẵn có mà cần phải qua rất nhiều trải nghiệm mới có thể rút ra được bài học. Vì vậy, Trình Tiểu Kiều cho rằng mẹ rất yêu cha, có lẽ cả cuộc đời này mẹ sẽ chỉ yêu duy nhất một người là cha thôi, nhưng nếu không có được, mẹ cũng sẽ không cố chấp gượng ép bản thân. Bởi vì Bạch Nặc Ngôn từng vô tình nói rằng, điều quý giá nhất đối với phụ nữ chính là thời gian, cho dù phải dành bao nhiêu thời gian để chờ đợi một tình yêu, cũng không cần phải bỏ ra nhiều thời gian đến thế chỉ để chờ đợi một người không yêu mình, không ai phải dành cả cuộc đời để chứng minh mình yêu người nào đó nhiều đến mức nào. Nếu thực tế không thế có được, nếu không còn cách nào khác, thì đành phải buông tha, sẽ không có một ai vì thiếu một người nào đó mà không thể sống nổi, sẽ luôn có thể gặp được người tiếp theo. Mỗi lời nói của Bạch Nặc Ngôn, Trình Tiểu Kiều đều luôn ghi lòng tạc dạ. Từ khi trong nhà có thêm một người đàn ông, nụ cười trên khuôn mặt mẹ cũng xuất hiện nhiều hơn. Trình Nghi Triết cũng không quan tâm cha mẹ hay trò chuyện cái gì, chỉ cần không liên quan đến cô bé, cô bé sẽ tự chơi đồ chơi của mình. Trình Nghi Triết không ngừng tẩm bổ cho Bạch Nặc Ngôn, lại thường đưa Bạch Nặc Ngôn đến bệnh viện, sau này cô bé mới biết, là cha muốn sinh thêm một đứa con, hẳn phải là con trai rồi. Trình Tiểu Kiều rất coi thương cha nhé, chẳng lẽ cha không biết mẹ vốn không thích con trai sao? Thời gian đầu, Trình Nghi Triết rất hay ngồi ngắm Bạch Nặc Ngôn đến ngẩn ngơ, khiến Trịnh Tiểu Kiều còn lo lắng, không biết có phải cha bị tẩu hỏa nhập ma, muốn có con đến phát điên rồi không nhỉ. Cuối cùng, Trình Nghi Triết đành bỏ cuộc, Và thế là, đến lúc đó Trình Tiểu Kiều mới nhận ra mình yêu người cha bị tẩu hỏa nhập ma đến mức nào, vì khi cha không còn tẩu hỏa nhập ma nữa, liền bắt đầu hành hạ cô bé. Đầu tiên là học tập, mỗi ngày đến đúng giờ, cha sẽ kiểm tra bài tập, mỗi ngày đều xem thời khóa biểu của cô bé, ngoài ra ngày nào cô bé cũng phải luyện chữ nữa chứ. Trình Tiểu Kiều nhớ đến muốn khóc, vội vàng chạy vào mách mẹ, cô bé hi vọng người cha luôn coi lời mẹ như thánh chỉ này sẽ thỏa hiệp, sẽ từ bỏ ý định bồi dưỡng cô bé thành một học sinh xuất sắc. Ngoại trừ tức phát khóc, Trình Tiểu Kiều chẳng biết phải làm gì. Điều quan trọng khiến cô bé càng muốn khóc đó là, đến năm cô bé 20 tuổi, mẹ lại mang thai. CÔ bé tức muốn chết. Sao mẹ không mang thai sớm một chút chứ, để cha tàn phá mấy chục năm tuổi thơ của cô bé, cho dù sự tàn phá của cha là muốn tốt cho cô bé, nhưng bỏ qua đi, cô bé phải xả ra mình đã từng đau khổ như thế nào đã. Thế nhưng lại là một cô con gái. Vậy mà Trình Tiểu Kiều cảm thấy cha không hề buồn bực, cha đặc biệt chiều chuộng cô con gái này, điều này khiến Trình Tiểu Kiều cảm thấy ghen tị. Ở trong phòng sinh, BẠch Nặc Ngôn còn buồn bực: - Còn chưa siêu âm là con trai hay con gái, sao anh đã biết là con gái, còn mua trước bao nhiêu là quần áo dành cho bé gái, không mua chút quần áo nào cho bé trai thế hả? - Đấy là giác quan thứ sáu của anh nhé. Trình Nghi Triết ôm cô con gái rượu trong lòng nhất định không buông. Bạch Nặc Ngôn tức muốn chết: - Đặt xuống đặt xuống ngay, không được bế như vậy. Trẻ con được bế nhiều sẽ thành quen, nhất định sẽ suốt ngày đòi bế đấy. - Thì đã sao, con gái anh, anh yêu anh quý, anh cứ bế đấy... Trình Tiểu Kiều lại oán trách cho số phận hẩm hiu của mình, nhưng cô bé nhớ lại ngày bé cha cũng suốt ngày bế cô bé, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng rất công bằng mà. Thế nhưng, tiểu gia hỏa này chẳng giống cô bé chút nào. Mẹ kể rằng hồi bé cô rất ầm ĩ, còn tiểu gia hỏa thì vô cùng yên lặng, rất ngoan ngoãn. Trình Tiểu Kiều lại nhìn mọi người trong nhà, tự nhiên lại cảm thấy rất hạnh phúc, dù sâu trong một góc khác tận đáy lòng, vẫn có một sự chua xót nhẹ nhàng. ... Mời các bạn đón đọc Nguyện Ước Trọn Đời của tác giả Lục Xu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp - Tùng Tô
“Hứa cho em một đời ấm áp” là cuốn tiểu thuyết vô cùng thú vị và kịch tính. Không giống nhiều tiểu thuyết khác với tuyến nhân vật đặc biệt xuất sắc, “Hứa cho em một đời ấm áp” là câu chuyện của những người trẻ tuổi, thành công có, thất bại có, bế tắc có, kiên cường có, hạnh phúc có và bi kịch cũng có. Nữ chính của truyện là một cô gái tài năng, mạnh mẽ, sắc sảo nhưng, như mọi cô gái khác giữa cuộc đời, kỳ thực nội tâm rất yếu đuối và mong manh. Còn nam chính Bùi Trung Khải, bề ngoài hào hoa, phong lưu, thành công trong sự nghiệp khi còn rất trẻ, nhưng bản thân cũng phải trải qua nhiều vật lộn và mâu thuẫn trong quá khứ và cuộc đời. Bởi thế, độc giả đọc “Hứa cho em một đời ấm áp” đều cảm thấy đây là câu chuyện rất thực, rất đời, giống như đang hiện hữu đâu đây trong cuộc sống. Câu chuyện dễ khiến người ta liên tưởng đến cuộc đối chọi vừa gay gắt, vừa kỳ thú giữa một gam màu trắng lạnh lẽo – tượng trưng cho nữ nhân vật chính – và màu đen bí ẩn tượng trưng cho nam chính. Với tiết tấu nhanh, bất ngờ và kịch tính, “Hứa cho em một đời ấm áp” chắc chắn sẽ đưa độc giả đi qua vô vàn cảm xúc thăng trầm trước khi đến một cái kết ấm áp cuối cùng. ***  Cố Hứa Ảo - một đứa trẻ mồ côi, nhờ vào sự nỗ lực không ngừng của bản thân đã trở thành một phiên dịch viên cao cấp, có địa vị và chỗ đứng trong một công ty có tiếng. Trong một chuyến công tác, cô đã gặp và có “tình một đêm” với Bùi Trung Khải – một tổng giám đốc tài hoa, phong lưu, theo một cách thức đầy kịch tính và đậm chất “bàn tay số phận”. Cố Hứa Ảo dù bề ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ, đầy lòng tự tôn; nhưng kì thực có một trái tim rất mẫn cảm và yếu đuối. Tạo hóa trêu ngươi đã đẩy Bùi Trung Khải vào cuộc đời cô, làm thay đổi nó, trái tim cô từng bước lỗi nhịp. Cô càng lùi, anh càng tiến. Cô cố né tránh, anh tìm mọi cách giáp mặt, chiếm đoạt cô. Liệu anh và cô có chống lại lực hút mãnh liệt khi con tim yêu bùng cháy? Liệu tiếng gọi tình yêu sẽ neo đậu bến nao? Liệu những uẩn khúc về thân thế của Cố Hứa Ảo và món nợ phong lưu của Bùi Trung Khải có ngăn cách được hai người? *** “Hứa cho em một đời ấm áp” nhận được rất nhiều yêu mến của độc giả: "Chuyện tình của Cố Hứa Ảo – cô gái mồ côi luôn biết vươn lên như cái cây hướng sáng với Bùi Trung Khải – anh chàng giám đốc hào hoa, thanh lịch đã khiến trái tim tôi rung động. Họ vô tình là của nhau, dần dần từng bước tiến lại gần nhau. Họ, cũng có lúc giận hờn, cũng có lúc xa cách, cũng có lúc đau khổ; nhưng vượt lên tất cả là trái tim họ dành cho nhau, luôn hướng về nhau." - Độc giả: Tảo Vân   "Chính tình huống “nhầm phòng”, “nhầm giường” đã khởi đầu cho mối tình của họ. Tình yêu phải chăng không có chỗ dành cho những thứ tầm thường như nhục dục? Nhưng với họ, nó lại bắt đầu từ đó. Cơ thể cô đã khơi gợi đam mê luyến ái trong anh, khiến anh thổn thức, khiến anh theo đuổi. Thật ngưỡng mộ là, sau bao nhiêu thách thức, họ đã chính thức cập bến tình yêu! - Độc giả: Ái Thanh *** Tùng Tô thuộc cung Ma Kết lai Bảo Bình, vốn học và làm về Tài chính. Là người lý tính, hết lòng vì công việc, thích sự tự do vô kỷ luật, tôn thờ tự do giới tính. Thích ngó nghiêng khi đi trên phố, thích được thử những bộ đồ ngộ nghĩnh đáng yêu, thích lặng một mình.   Mời các bạn đón đọc Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp của tác giả Tùng Tô.
Hoa Miêu Miêu - Quất Hoa Tán Lý
“Hoa Miêu Miêu” là câu chuyện hư cấu diễn ra trong thời kỳ thần tiên, con người, yêu quái cùng tồn tại và tranh giành lẫn nhau. Câu chuyện kể về mối tình giữa tiểu yêu mèo dưới hạ giới và vị thần dũng mãnh trên thiên giới. Nhân vật chính là cô mèo có tên gọi là “Hoa Miêu Miêu” là tiểu yêu tu luyện thành người. Vì mất đi trí nhớ nên Miêu Miêu không biết tại sao mình lại bị lưu lạc vào thế giới của con người. Thường xuyên đánh nhau, hành nghiệp trượng nghĩa có thể vì bạn mà quên đi mạng sống của mình nên Miêu Miêu được anh em kết nghĩa gọi là: "Lão đại", trở thành thủ lĩnh của các loài vật trong vùng sơn cốc.  Ngoài những việc trên ra Hoa Miêu Miêu không biết làm gì khác, ngay cả đến một chữ cũng không biết đọc, biết viết. Sau thời gian sống dưới hạ giới cùng với huynh đệ kết nghĩa, đến một ngày xuất hiện vị anh hùng chiến tướng có tên gọi Bích Thanh Thần Quân với tướng mạo vô cùng khôi ngô tuấn tú, luôn đi tiêu diệt yêu ma đã nhận Hoa Miêu Miêu làm đệ tử và đưa Miêu Miêu lên thiên giới sống cùng. Cuộc sống trên thiên giới chẳng khác gì cuộc sống của các vương tôn quý tộc dưới phàm trần, đầy đủ vinh hoa phú quý, kẻ hầu người hạ. Miêu Miêu rất được Thần Quân yêu thương quan tâm, nhưng có thể là do tính cách ngốc nghếch nên cô không nhận ra được tình cảm của Thần Quân giành cho mình đó là tình cảm nam nữ vượt qua tình cảm thầy trò.  Vượt qua bao khó khăn thử thách Miêu Miêu dần hiểu ra được tình yêu chân thành mà Thần Quân giành cho mình. Cuối cùng họ đã vượt qua ranh giới giữa thần yêu rồi đi đến hôn nhân. *** Nếu ở trường, tất cả học sinh đều mặc quần áo màu đen mà duy chỉ có bạn là mặc quần áo màu trắng thì sẽ như thế nào? Nếu tất cả mọi người đều có năm ngón tay, chỉ có bạn có sáu ngón tay thì với khiếm khuyết khác thường này, bạn sẽ thế nào? “Chú quạ bay qua bầu trời xanh, chú quạ bay qua đỉnh núi cao, mọi người cùng bay vòng tròn, vỗ tay cùng hát, quạ ơi, quạ à, bộ quần áo đen, đôi mắtmàu đen, đáng yêu làm sao, đáng yêu làm sao…” Một đàn quạ mặcquần áo đen bay lượn trên bầu trời, một đám trẻ mặc quần áo đen kéo taythành vòng tròn, chúng đều là những con yêu quái quạ, chỉ khác nhau làcó con đã tu được thành hình người, con thì chưa. Miệng đám yêuquái nhỏ hát một bài đồng dao, vui vẻ truyền một quả cầu trong tuyết,khi tiếng ca chấm dứt, người nhận được quả cầu là một cô bé đáng yêu tên Dạ Ly, cô bé khá cao so với những đứa trẻ khác, vẫn chưa thể hiện vẻđẹp kiều diễm, vốn được coi là đại tỷ của bọn trẻ. Lúc này cô bé khôngche giấu được vẻ vui mừng, cười tươi rói: “Sao tỷ lại phải làm quỷ? Mọi người cố ý sao?” “Tỷ xui thì phải chịu thôi!” Đám tiểu yêu vỗ tay reo hò, sau đó nhìn Dạ Ly đi tới gốc cây bên cạnh, nhắm mắt vào đếm to: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…” Tất cả những tiểu yêu đã thành hình người lập tức nhảy lên khi cô bé đếm,cánh đen sau lưng giang rộng ra, lẫn với đám quạ chưa thành hình ngườibay ẩn vào trong rừng, chớp mắt đã biến mất. “Xong chưa?” Đếm tới một trăm, Dạ Ly gọi to. Khu rừng rộng lớn không vang lên tiếng trả lời của bọn trẻ, chỉ có tiếng những bông tuyết nặng nề đậu lên cành cây. Dạ Ly chầm chậm quay người lại, cũng giang rộng đôi cánh đen, nhưng khôngvội vã đi tìm kiếm mà hít hít mùi còn lại trong không trung, miệng nóhơi nhếch lên, sau đó bay vào sâu trong rừng. Bọn trẻ con của tộc quạthích chơi trò trốn tìm, nó vốn là cao thủ của trò này, trong phạm vikhu rừng mười dặm quanh đây, chẳng bao lâu nó đã tìm được mấy đứa núptrong bụi quả, trong hốc cây hay trong hang đá. “Còn thiếu mộtngười…” Dạ Ly đếm lại mấy đứa trẻ, nhưng phát hiện ra còn thiếu con quạtrốn giỏi nhất, nó hình như đã dùng loại quả gì đó có mùi rất kích thích trong không trung để giấu mình, mà thời gian hạn định đã sắp hết. Con quạ đó thật phiền phức, Dạ Ly thực sự muốn bỏ cuộc. Nó đang chuẩn bịnhận thua thì ở bụi cỏ khô sau lưng vang lên tiếng quần áo sột soạt. Thế là nó nở nụ cười, gọi to về phía đó: “Ra đây nào! Ta tìm thấy đệ rồi!” ... Mời các bạn đón đọc Hoa Miêu Miêu của tác giả Quất Hoa Tán Lý.
Giường Đơn Hay Giường Đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà
Mười năm trước, họ là đôi bạn cùng học một lớp. Mười năm sau, họ là cặp vợ chồng ly dị cùng một mái nhà. Từ bạn học đến tình nhân, từ vợ chồng đến ly dị, Diệp Phổ Hoa và Thi Vĩnh Đạo trải qua mười lăm năm sóng gió để trưởng thành. Hai năm ly hôn, hai người giấu không nói cho bạn bè, người thân biết, cho đến khi Thi Vĩnh Đạo bất ngờ tái hôn với cô bạn cùng lớp cấp ba, cuộc sống yên bình của Diệp Phổ Hoa bị khuấy đảo. Trong cơn sốc, Diệp Phổ Hoa không ngừng quay về hồi ức thử tìm ra nguyên nhân thất bại của cuộc hôn nhân này, hy vọng sớm thoát khỏi gông xiềng, bước chân ra khỏi vực thẳm. Đối diện với người đã từng thầm yêu Kỷ An Vĩnh, với người bạn học cũ cùng lập nghiệp nơi đất khách Ngu Thế Nam, thậm chí là anh trai của chồng cũ Thi Vĩnh Bác, Diệp Phổ Hoa mới nhận thấy không dễ gì tìm lại được hạnh phúc đã mất. Tuy nhiên cuộc sống còn nhiều điều bất ngờ đang chờ đón cô phía trước. Trái tim vẫn hướng về nhau, nhưng tấm gương đã vỡ liệu có thể lành? *** Hạnh phúc nằm ở trong lòng bàn tay. Rất nhiều cô gái được khuyên lấy người yêu mình sẽ hạnh phúc hơn lấy người mình yêu. Nhưng thực ra chẳng phải, hạnh phúc không nằm ở người mình yêu hay người yêu mình. Hạnh phúc là ở trong lòng bàn tay, biết nắm lấy hay không lại là chuyện khác. “Giường đơn hay giường đôi” là câu chuyện lật lại những ký ức của mười lăm năm quá khứ, tìm lại xem hạnh phúc mình đã đánh rơi đâu mất của Diệp Phổ Hoa. Diệp Phổ Hoa là một cô gái không biết cách hạnh phúc. Vì bản thân cô ấy chỉ mong chờ vào những thứ ngoài tầm tay. Con cá chưa bắt được là con cá to, còn con người thì luôn tham lam quá mức, không bao giờ biết điểm dừng. Muốn lấy một người đàn ông đủ sức lo lắng cho mình về vật chất, rồi lại muốn có một người đàn ông yêu thương mình, rồi lại tham lam muốn có một người tri âm tri kỷ thấu hiểu bản thân. Chắc trong số chúng ta ai cũng đều sẽ như thế. Chúng ta thường coi những thứ đã có như là chuyện đương nhiên và chỉ mơ mộng hoài về những thứ không bao giờ có được. Diệp Phổ Hoa của tuổi mười lăm, mười tám, hai mốt, hai lăm chưa bao giờ coi trọng Thi Vĩnh Đạo. Cô sợ hãi tình cảm anh ấy dành cho mình. Cô chạy trốn. Cô thừa nhận. Rồi cuối cùng cô coi nó như một chuyện đương nhiên. Diệp Phổ Hoa của tuổi hai lăm cố chấp với tình cảm trong lòng mình, ra sức đóng cửa trái tim và không muốn cho Thi Vĩnh Đạo bước chân vào trong đó. Ai yêu trước người ấy thua. Vì vậy Diệp Phổ Hoa là người thắng. Cô ấy tự cho mình cái quyền không cần đáp trả lại tình cảm của Vĩnh Đạo. Hàng ngày chỉ cần ở bên anh ấy, hôn anh ấy, cưới anh ấy. Vậy là đủ báo đáp rồi, còn Vĩnh Đạo thì không có quyền can thiệp vào tâm tư của cô ấy. Nhưng tiền bạc thì còn có thể sòng phẳng, chứ tình cảm thì báo đáp làm sao cho đủ đây? Tính tình của Thi Vĩnh Đạo hết sức mạnh mẽ. Mạnh mẽ như một cơn sóng thần, sẵn sàng cuốn phăng tất cả mọi thứ. Mười lăm tuổi, sẵn sàng đánh nhau với bạn, thi học kỳ nộp giấy trắng, bỏ học uống rượu, ngang nhiên hút thuốc trước cổng trường, chẳng có việc gì là anh ấy không dám làm cả. Mười lăm tuổi, khắc hằn mấy chữ PH của D lên mặt bàn, coi như một sự đánh dấu chủ quyền. Mười lăm tuổi, bọc tất cả sách vở bằng tờ giấy có bút tích của cô như một sự công khai sở hữu. Thi Vĩnh Đạo là như vậy. Anh ấy yêu Phổ Hoa nhiều đến mức có trao cả trái tim cho cô ấy cũng không đủ. Tình cảm dạt dào như đại dương. Chỉ tiếc Phổ Hoa không phải là một con cá. Thế nên khi bị tình cảm của Vĩnh Đạo bao bọc, cô ấy chỉ thấy ngạt thở. Và càng cố sức vùng vẫy thì càng không thể thoát ra. Khoảng cách xa nhất trên thế giới này là giữa con chim trên trời và con cá dưới đại dương. Vĩnh viễn không bao giờ có thể ở bên nhau được. Nhưng mười năm, mười một năm, mười hai năm, Vĩnh Đạo dần mệt mỏi. Anh ấy không còn là cậu thiếu niên cao to dám đợi Phổ Hoa hàng giờ, bưng bát phô mai cho cô ấy. Thời gian khiến anh ấy trưởng thành, bình tĩnh và cũng mệt mỏi hơn. Trái tim không dám mang ra đánh cược nữa. Trong lòng Vĩnh Đạo có một khe nứt mà qua thời gian khe nứt đó càng lớn hơn. Đó là Kỷ An Vĩnh, Kỷ An Vĩnh trong trái tim của Phổ Hoa. Vậy nên, yêu hay không yêu vẫn mãi là chuyện của riêng anh ấy. Mười hai năm trôi đi, vẫn mãi chỉ là “Mình thích cậu là chuyện của mình, cậu không thích mình là chuyện của cậu” Vì anh ấy yêu nhiều nên cũng muốn Phổ Hoa đáp trả bằng cả trái tim. Chỉ tiếc là tình cảm lớn quá, cô ấy không gánh nổi. Vậy nên bọn họ rời xa nhau. Hạnh phúc cứ phải mất đi mới biết là hạnh phúc. Tình yêu cứ đến lúc tan tành mới biết đã từng yêu. Phổ Hoa cũng thế, đến lúc mất đi anh ấy mới biết tình yêu là như thế nào. Phổ Hoa của tuổi hai chín một lần nữa chạy trốn. Lần này không phải bỏ trốn khỏi Vĩnh Đạo mà lại trốn chạy khỏi chính cảm tình của mình, chạy trốn khỏi sự hờn ghen vô cớ, chạy trốn khỏi sự tự tin của những năm mười lăm, mười sáu tuổi. Chỉ có điều cô ấy không hề nhận ra, mười lăm năm, cô ấy đã dần học được cách yên bình trong biển cả. Tình yêu thật là kỳ diệu, nó khiến Diệp Phổ Hoa trở thành con cá, học được cách hít thở dưới đáy đại dương, học được cách yêu anh bằng cả tấm lòng. Không phải ai cũng may mắn như Phổ Hoa, cũng biết hạnh phúc đánh rơi ở đâu để nhặt lại, cũng có một người đàn ông kiên nhẫn trong suốt mười lăm năm. Vì “Cuộc đời có mấy lần mười lăm năm”? Vậy nên đừng để lúc hạnh phúc mất đi mới đi nhặt lại, để người thương đi mất rồi mới biết vị trí của trái tim. Review Yên Chi Mời các bạn đón đọc Giường Đơn Hay Giường Đôi của tác giả Cầm Sắt Tỳ Bà.
Đừng Buông Tay Em (Mười Năm) - Tuyết Tiểu Thiền
Đừng buông tay em là một câu chuyện tình yêu đầy đắm say và cũng đầy mơ mộng của Vu Bắc Bắc, một cô gái Hàng Châu bình dị yêu văn chương và chàng trai tài hoa Sở Giang Nam. Câu chuyện bắt đầu từ một hiểu lầm nho nhỏ khi Vu Bắc Bắc thay bạn thân của mình là Khả Liên đưa thư tình cho Sở Giang Nam. Sở Giang Nam vốn đã để ý Vu Bắc Bắc từ lâu qua những bài thơ của cô trên báo trường, giờ nhận được thư của cô cậu vô cùng vui sướng. Khi được cậu bày tỏ tình cảm, cô rất khó xử bởi bản thân cô nhận ra mình cũng dành cho Sở Giang Nam những tình cảm đặc biệt. Giữa tình yêu với Sở Giang Nam và tình bạn thân thiết với Khả Liên, Vu Bắc Bắc sẽ làm thế nào đây. *** Tôi đeo nhẫn cưới lên tay, mở cuốn album ra, một lớp bụi rất dày phủ bên ngoài, nhìn thấy bản thân mình lúc hai mươi mốt tuổi, nét mặt tươi tắn đang tựa vào người Sở Giang Nam, hai đứa đang cười rất tình tứ, tình tứ đến mức như đang diễn một cảnh trong phim vậy. Bắc Kinh, mùa xuân. Tôi đi tìm Mùa xuân Paris, ảnh viện mà năm năm trước chúng tôi chụp ảnh cưới. Năm năm, rất dài phải không? Tại sao trong mắt tôi, như mới hôm qua, đêm hôm đó, ký ức tôi như mới, dường như vừa mới bước ra từ cổng ảnh viện vậy, chúng tôi chụp ảnh thẻ để dùng khi đăng ký kết hôn, chúng tôi còn đến nhà hàng “Mì yêu mì” để ăn mì và uống rượu, đêm hôm đó, tôi đã trở thành cô dâu của Sở Giang Nam. Tại sao tôi không tìm được ảnh viện Mùa xuân Paris?   Mời các bạn đón đọc Đừng Buông Tay Em (Mười Năm) của tác giả Tuyết Tiểu Thiền.