Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Quấn Lấy Không Buông - Bán Hạ Lương Lương

[Boss leo lên giường tôi] Nhan nữ vương: Lên giường em là người của em, đi theo em! Boss: mỉm cười ???? ——– Xuyên qua trở thành nữ phụ trong thế giới tiểu thuyết, không sao hết, chẳng qua chỉ đổi nơi ở mà thôi. Nhưng, nếu như đoạt lấy số mệnh của nữ chính thì sao? Tinh Nhan suy nghĩ rồi nở nụ cười, đấu với ông trời, cũng vui đấy. “Nhan Nhan, anh có dao.” Boss mỉm cười, “Mài xong rồi.” —- ‖ Nữ hoàng xinh đẹp vs ảnh đế dịu dàng chiều vợ: Ảnh đế Dung à, cách khiến đối phương chú ý như học sinh tiểu học ấy của anh không theo đuổi vợ được đâu! ‖ Cô chủ nhà giàu tùy hứng vs anh trai của chồng sắp cưới Làm sao bây giờ, hình như em… thích anh mất rồi ~ ‖ Tiểu hòa thượng vs Nữ ma đầu: Tiểu sư phụ, ta có đẹp không? Editor lảm nhảm: Cám ơn bé Qin và bé Mì đã đặt tên cho “con” chị =]] Cám ơn mẹ đỡ đầu Rose Nguyễn =]] Lưu ý khi đọc truyện này: Không cần mang não :)) *** Câu chuyện mở đầu khi nữ chính của chúng ta – Quý Tinh Nhan xuyên vào thế giới đầu tiên để hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ. Ở thế giới đầu tiên, nguyện vọng của nguyên chủ là đá văng tên tra nam đã lợi dụng cô ấy trong lúc khó khăn, sẵn tiện sống hạnh phúc với người khác. Nhờ lần gặp đầy ấn tượng của nữ chính với nam phụ mà nam chính (Dung Ngọc) đã để ý đến cô. Sau đó, nam chính nghĩ đủ mọi cách theo đuổi vợ yêu. Khổ nỗi là cô nàng này hơi bị thờ ơ với những người qua đường. À, cũng vì trước đây nam chính không thích nguyên chủ nên nữ chính nghĩ là nam chính cố tình gây sự với mình Nhưng mà, Quý Tinh Nhan là nữ cường, lúc cô thích ai thì sẽ xuống tay với người ấy liền. Vì vậy, sau khi đã thông suốt tình cảm của nam chính và thấy bản thân cũng thích anh là chạy ngay đến chỗ nam chính rồi cưỡng hôn con người ta Truyện này có tổng cộng 6 thế giới, mỗi thế giới tầm 10-15c và thế giới thực 2c nên tính ra bộ này dài từ 60-95c. Các thế giới đều rất đa dạng, đa phần là ngược tra nam tiện nữ. Nếu nữ chủ và nam chủ không đụng đến nam nữ chính thì nữ chính sẽ không gây hấn hay trả thù họ. Các thể loại trong truyện này bao gồm: hiện đại, tu tiên, tinh tế, thần thoại phương Tây và mạt thế. Thế giới 2: Cấm dục đại ca x tiểu công chúa. Thế giới 3: Tiểu hoà thượng trong trắng x ma nữ. Thế giới 4: Nguyên soái bá đạo x nữ hoàng bạo lực. Thế giới 5: Hoàng tử lạnh nhạt x ác long thích châu báu. Thế giới 6: Boss mù mặt x thây ma đẹp nhất. Theo ý kiến cá nhân của em, thế giới nào cũng dễ thương, chỉ có tu tiên là hơi ngược một tẹo. Xin mọi người chú ý, nam chính là một người xuyên suốt các thế giới, sống hạnh phúc với nữ chính đến hết kiếp nhé. Lý do nữ chính phải xuyên vào các thế giới là gì? Mời mọi người đọc truyện để biết nhé :))) Về nhân vật: Nữ chính cực kỳ hung hãn và mạnh mẽ trước mặt những thành phần đáng ghét, nhưng cô vẫn là cô gái nhỏ hay làm nũng và giận dỗi trước người yêu. Nhìn chung, nữ chính thuộc tuýp nữ vương điển hình theo đúng gu của em. Ở bất kỳ thế giới nào, nam chính cũng là boss cuối Trong nguyên tác, nam chính không hề yêu ai và cũng sống cô độc đến suốt đời. Vậy nên, khi nữ chính xuyên vào, em có cảm giác là nữ chính đã cứu rỗi đời anh ấy. Nam chính rất dễ hắc hoá, lúc nào cũng suy nghĩ là nếu không có nữ chính thì thế giới này chả là cái đinh gì hết, anh phải tiêu diệt thế giới ???????? Nhưng mà, anh cũng có nhiều ưu điểm lắm nhé: lên được phòng khách, xuống được phòng bếp. Không những vậy, anh còn có thể làm ấm giường nữa. À, anh cũng cực kỳ dịu dàng với vợ, ngây thơ vô đối trong chuyện tình cảm.  Các nhân vật phụ ở mỗi thế giới cũng rất đáng yêu, họ đã góp phần thúc đẩy quá trình theo đuổi vợ của nam chính. Ví dụ như trong thế giới tinh tế, đám thuộc hạ của nam chính cứ tưởng là nữ chính bắt cóc sếp của mình nên lập kế hoạch giải cứu anh. Ai dè, người không cứu được mà còn bị boss đánh bay mất tiêu Về văn phong: Truyện có sạn nhưng em không thấy đó là trở ngại gì. Nhìn chung truyện này để giải trí nên mấy hạt sạn bé tí tẹo kia cũng chả là gì hết. Bán Hạ Lương Lương viết cũng tạm ổn, không thích hợp với những ai đang cần những truyện siêu sâu lắng hay thực tế. Tác giả này chỉ phù hợp với ai thích truyện hường phấn (như em ) và không cần mang não. Đánh giá: 10/10 P/S: Truyện không có tiểu tam tiểu tứ hay nam phụ. *** Lời nguyền rủa của chó độc thân hình như rất linh nghiệm. Ít ra, 7 năm đã trôi qua mà chàng trai chỉ có thể nhìn mà không thể ăn. Đương nhiên, Aure cũng duy trì số phận độc thân suốt 7 năm trời. ... Gửi lời chào thân ái. Đối với người đại lục Vân Phỉ, đối với người tu luyện, đặc biệt là người có thiên phú, chỉ cần bắt đầu thu luyện, dù chỉ đột phá ở giai đoạn đầu tiên cũng sẽ kéo dài tuổi thọ. Trong sinh mệnh dài dằng dặc này, 10 năm chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua. Nhưng đối với người có lòng riêng thì thời gian ấy quá dài. Công chúa lại không có thiên phú tu luyện. Đó là lí do vì sao Công chúa nảy sinh tình cảm với Aure từ rất sớm, nhưng vẫn chưa chấp nhận hắn. ... Mời các bạn đón đọc Quấn Lấy Không Buông của tác giả Bán Hạ Lương Lương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trăng Trong Gương - Cửu Lộ Phi Hương
“Chỉ là một giành hoa trong gương, trăng trong nước.” ~ Tập hợp đoản văn bao gồm những câu chuyện thần quái, giang hồ cảm động ~ *** “Môn chủ! Môn chủ!” Bên ngoài truyền đến tiếng kêu vội vàng, cửa phòng bị đẩy ra, khiến chàng giật mình phục hồi lại tinh thần, hai chữ “Hưu thư” trên giấy cũng đã khô từ lâu, chàng không liếc mắt nhìn người tới, chỉ nhàn nhạt viết —— Tô thị Kính Nguyệt, đố kị. . . . . . Chưa viết xong, thị vệ xông vào cửa quỳ xuống đất, ôm quyền dập đầu: “Môn chủ! Phu nhân! Phu nhân bị tập kích. . . . . .” Nét mực dừng ở trên giấy Tuyên Thành, lan thành một điểm nhìn mà ghê người. Tần Sơ giật mình chưa tỉnh, chỉ ngẩng đầu nhìn người nọ. Thị vệ cúi thấp đầu, nơm nớp lo sợ từ trong kẽ răng nói ra mấy chữ: “. . . . . . Rơi xuống dốc núi bỏ mình.” Hô hấp ngừng lại, Tần Sơ sững sờ nhìn người báo tin, dường như không nghe hiểu mấy chữ lạnh lẽo như lưỡi dao này. Sau một lúc lặng im, thị vệ chỉ nghe chàng lạnh nhạt hỏi: “Thi cốt ở đâu?” “Còn đang tìm. Chỗ vách núi kia quá mức kỳ lạ, thuộc hạ. . . . . . không tìm được đường đi xuống.” Tần Sơ nhìn chằm chằm hai chữ ‘hưu thư’ trên giấy bị nét mực lan ra, mở miệng nói: “Nàng sẽ không chết. . . . . .” Chàng như đang tự an ủi bản thân, “Nàng còn chưa đạt được tự do từ ta, sao có thể cam tâm. . . . . .” Đặt bút xuống, chàng đứng dậy, “Chuẩn bị ngựa.” Chàng đi ra ngoài phòng, chân trái có chút bất tiện. Thị vệ lo lắng khuyên: “Chủ thượng, phu nhân rơi vào dốc núi địa thế cực kỳ hiểm trở, chân ngài. . . . . .” Mời các bạn đón đọc Trăng Trong Gương của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Thiên Hiểu - Cửu Lộ Phi Hương
Trăng mồng một khuyết tựa lưỡi câu, ánh vàng bàng bạc mỏng manh xuyên qua lỗ tròn trên nóc nhà giam truyền xuống địa lao âm u. Một người mặc bộ quần áo vải thô cuộn mình ngồi ở góc tường, ánh mắt vô thần nhìn chăm chăm vệt sáng bàng bạc trên mặt đất, hình như có gió nhẹ thổi từ bên ngoài vào, cánh hoa hồng nhạt bồng bềnh đung đưa khẽ khàng đáp xuống, phác họa nên một bức tranh ấm áp tuyệt đẹp nơi phòng giam lạnh lẽo này. Bên ngoài… đang mùa xuân ư? Đôi ngươi cứng đờ chậm chạp chuyển động, ngước nhìn cái lỗ tròn trên nóc cao, thanh sắt kiên cố hé mở cắt vỡ ánh trăng non in trong phòng giam u tối, bất chợt âm thanh “lộp bộp” vang lên phá tan sự tĩnh mịch hằng mấy năm ở nơi này, cánh cửa phòng giam từ từ mở rộng, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy hết mảnh trăng cong đang treo lơ lửng trên bầu trời đêm kia.... *** Giết chết Thiên Hiểu thật quá dễ dàng, nhưng quả thật Dục Dao không thể nào làm được. Nàng chưa từng chắc chắn rằng mình sẽ thất bại như lần này… Phương Nam đương giữa mùa hè, Dục Dao đi tới thành Tử Việt, đây là thành trì mà tàn dư của Hoàng thất chiếm cứ, Thái tử tiền triều đã trở về, sẽ đứng trên thành lâu này tuyên cáo thiên hạ, đem quân tiến lên phương Bắc, khôi phục nghiệp lớn. Dục Dao tưởng tượng rất lâu cũng không thể tưởng tượng ra được cảnh Thiên Hiểu nghiêm trang đứng trên thành lâu sẽ như thế nào… Nàng ở trọ trong thành mấy ngày, cuối cùng cũng đợi được đến ngày Thiên Hiểu tuyên thệ… Ngày hè chói chang, trên thành lâu đứng đầy người, Thiên Hiểu mặc long bào đen có thêu rồng đỏ đứng ở chính giữa, đứng bên cạnh hắn là Tĩnh Nam vương và cựu thần đã đón hắn ngày đó… Có thể là do long bào quá mức trang nghiêm, có thể là tình cảnh hôm nay quá mức trọng đại, Dục Dao nhìn thấy khí thế vương giả trong truyền thuyết trên người Thiên Hiểu, hoặc có thể nói là khí chất con người có từ lúc sinh ra, dẫu cho thời gian có thay đổi thì khí chất ấy vẫn còn in đậm mãi. Nàng đứng ở phía xa xa nhìn hắn, Thiên Hiểu như vậy khiến nàng cảm thấy xa lạ vô cùng, cũng cảm thấy được, tương lai sau này ắt hẳn hắn sẽ là một Hoàng đế tốt… Dưới thành lâu, vạn người chăm chú, một người đưa cho Thiên Hiểu tấm thánh chỉ được cuộn tròn, Thiên Hiểu đưa tay ra tiếp nhận, nhưng hắn cầm trên tay rồi vẫn không mở ra đọc. Cứ như vậy thật lâu nên người bên cạnh cảm thấy kỳ quái, có người mạo phạm quay đầu nhìn hắn, nhìn thấy vị Thái tử của họ đang sững sờ mất hồn nhìn một nữ tử đang đứng trong đám đông dưới thành lâu…   Mời các bạn đón đọc Thiên Hiểu của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Tuyết Thảo - Cửu Lộ Phi Hương
Không có bắt đầu sẽ không có kết thúc, trời cao nhân từ đối với Tô Mặc, lại tàn nhẫn đối với Tuyết Thảo. Tiết Tử           Tuyết Thảo lại nhìn thấy Tô Mặc ở dưới tán cây già trong rừng sâu núi thẳm.           Quần áo trắng tinh của hắn đều thấm máu, đầu cúi xuống, làn tóc tán loạn phủ xuống bờ vai. Mặt Tuyết Thảo không chút thay đổi bước về phía trước, không chút khách khí đá hai chân hắn, người Tô Mặc bị bị đá nghiêng sang phía bên cạnh, lộ ra đôi mắt nhắm chặt và hai má trắng bệch —— thoạt nhìn như người đã chết.           Tuyết Thảo lành lạnh cười: “Ngươi cũng có ngày hôm nay.”           Nàng quay đầu đi, tiếp tục tiến sâu vào núi thẳm tìm kiếm thảo dược. Cho đến khi hoàng hôn mới trở về nhà, lại đi ngang qua gốc cây già kia, Tô Mặc vẫn ngồi ở chỗ kia như cũ, máu trên mặt hắn đã ngưng kết thành khối, đủ loại côn trùng bay tới bay lui quanh người hắn, Tô Mặc cao cao tại thượng, chưa từng chật vật như vậy.           Bước chân dừng lại bên cạnh hắn một chút, Tuyết Thảo nhìn thấy dưới làn tóc bay rối, bờ môi của Tô Mặc còn hơi vẽ lên một đường cung, xem ra, hắn chết thật sự như ý hắn quá. Nghĩ thấy kẻ kia đến chết vẫn còn thoải mái như vậy, trong lòng Tuyết Thảo càng cảm thấy vô cùng chán ghét.           Nàng xách áo hắn lên, thô bạo kéo hắn về nhà giống như kéo một xác chết. Tuyết Thảo cảm thấy, người như vậy không nên chết thoải mái, hắn nên chết thảm một chút. . . . . .           Thảm hại hơn một chút. *** Hôm sau Tuyết Thảo lại về nhà, trong nhà còn lại một mảnh vắng lặng, căn nhà lộn xộn nhắc nhở nàng lúc trước nơi này đã xảy ra chuyện gì, Tô Mặc đi đâu rồi? Tốt nhất là chết đi. Nét mặt Tuyết Thảo lạnh lùng cười không chút thay đổi. Nàng bắt đầu quét tước nhà cửa, nhặt đồ dùng trong nhà lên, nhặt dược liệu lên phân loại lại. Cho đến lúc chạng vạng, mới làm cho căn nhà khôi phục lại nguyên trạng. Ban đêm, Tuyết Thảo muốn tắm rửa sạch sẽ một chút, nàng nấu xong nước, lúc cởi quần áo, cây trâm gỗ đột nhiên rơi xuống đất. Tuyết Thảo nhặt cây trâm gỗ lên, hình dáng cây trâm cực kỳ đơn giản, ở đuôi trâm dùng lưỡi dao tinh tế khắc bốn chữ “Tô Mặc Tuyết Thảo”, chữ nhỏ như vậy nhưng khắc vô cùng đẹp, người đó nhất định dùng hết mười phần tâm tư để khắc. Tuyết Thảo sửng sờ một chút, trong chớp mắt đầu óc chỗ trống, hình như đột nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, nàng giật mình hiểu ra, chắc chắn Tô Mặc sẽ không bao giờ … trở về nữa. Ngày hôm sau, Tuyết Thảo vẫn như thường ngày lên núi hái thuốc, kiếm củi, về nhà bổ củi, nấu xong cơm, Tuyết Thảo theo thói quen bới hai chén cơm, mang vào trong nhà, đặt ở trên bàn, Tuyết Thảo ngồi xuống, lấy cho mình một đôi đũa, đưa một đôi đũa khác ra nhưng vẫn không có người tiếp nhận. Tuyết Thảo ngây người hồi lâu, giương mắt lên nhìn, trong ánh phản quang của mặt trời buổi ban chiều hình như có người ngồi xuống, mỉm cười với vẻ mặt hạnh phúc nhìn nàng, nhưng khi nàng chớp mắt một cái, đâu còn người như vậy nữa. Tuyết Thảo cắm chiếc đũa xuống, giống như tấm bia trong bát cơm. Nàng vùi đầu ăn cơm, lại nếm thấy vị chua xót từ khóe mắt mình chảy xuống. Chua xót càng lúc càng nhiều, Tuyết Thảo chưa từng hận Tô Mặc như thế, mặc dù ba năm trước đây, khi hắn đẩy nàng xuống vách núi cũng chưa từng hận hắn như thế. Tô Mặc còn có bản lĩnh như vậy, hắn ngốc nghếch đến độ mỗi nơi đều lưu lại dấu vết của hắn, ăn cơm, trang điểm, hái thuốc, xuống núi, khắp nơi đều là những hồi ức. Vì sao phải gặp lại, vì sao trong căn phòng này đều lưu giữ ký ức về hắn, nếu như ngay từ đầu bọn họ là người xa lạ, thì thật tốt biết bao. ... Mời các bạn đón đọc Tuyết Thảo của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Tử Cầm - Cửu Lộ Phi Hương
Mộc Cẩm Không biết là lần thứ mấy nửa đêm nằm mộng mơ về chuyện cũ, cuối cùng luôn có một giọng nói thỏ thẻ bên tai y “Sư phụ” “Sư phụ” Tiếng gọi khiến lòng y tràn ngập yêu thương, nhưng phút chốc liền trở nên chua xót. Trăm năm trôi qua trong lặng lẽ cô đơn, trên Thanh Trúc Phong chỉ còn lại một gốc cây đào sắp chết khô, cùng một cây đàn gãy. Ngày qua ngày vẫn bế quan, chuyên tâm tu luyện thuật pháp, đều không phải vì mình đã từng chịu trọng thương, nhưng vì sao phải cố gắng như vậy, đến cả bản thân y cũng không rõ. Y muốn chờ đợi, muốn che chở người kia, nhưng có thể sẽ không bao giờ gặp lại. Thắp đèn ngồi bên bàn đọc, y đề bút muốn vẽ gì đó, cuối cùng lại cảm thấy mình không vẽ được, chỉ đành bỏ bút xuống, im lặng đi ra khỏi phòng, nhìn gốc hoa đào cùng cây đàn gãy chẳng biết là đang nghĩ chuyện gì. Y cứ đứng như vậy một ngày một đêm chẳng hề hay biết. “Ai nha, phong thái đúng là thanh thoát bất phàm.” Một tiếng cảm thán bỗng dưng vang lên tại Thanh Trúc Phong, Mộc Cẩm đưa mắt nhìn lại, là một nam tử mặc áo lam tay cầm quân tử phiến (quạt). Hắn vô cùng thích thú quan sát Mộc Cẩm, “Nhìn tu vi của ngài đã có thể thành tiên, vì sao còn muốn ở lại hạ giới.” Mộc Cẩm nghi hoặc: “Ngài là?” “Tiểu thần Ngao Tín, lúc nãy đi ngang qua nơi đây, cảm giác hạ giới có một cổ thanh tuyệt khí, nhất thời hiếu kỳ liền đến xem. Không ngờ lại để tiểu thần gặp được một người thú vị.”  Mộc Cẩm gật đầu chào hắn: “Thần Quân có muốn vào nhà ngồi không?” . Ngao Tín quan sát Mộc Cẩm từ trên xuống dưới: “Ta cảm thấy lạ vì sao chỉ có một phàm nhân ở đây, thì ra là chưa độ kiếp phi thăng! Lấy năng lực của ngài phi thăng thành tiên không phải việc khó, không lẽ là do ngài tìm không ra kiếp số của mình?” Mộc Cẩm cười cười, khẽ lắc đầu. “Ngài và ta đã có duyên gặp nhau, vậy tiểu thần sẽ chỉ điểm cho ngài một chút.” Ngao Tín bấm ngón tay tiên đoán, bỗng nhiên nở nụ cười, “Kiếp số này thì ra rất có hàm ý, ngài chỉ cần đem cây đàn đó hủy đi liền có thể độ kiếp.” Ngao Tín nói xong, còn lẩm bẩm nói thầm một câu, “Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua kiếp số đơn giản như vậy.” . Mộc Cẩm vẫn lắc đầu. Ngao Tín kỳ quái nhìn y. Mộc Cẩm nói: “Kiếp này không độ cũng được.” “Hắc!” Ngao Tín nở nụ cười, “Ta đúng là lần đầu gặp một người giống như ngài. Vì một cây đàn mà không chịu phi thăng. Xem bộ dáng hiện tại của ngài, nếu không độ kiếp, nhiều lắm cũng chỉ có thể sống thêm hai mươi năm nữa.” Mộc Cẩm ngây ngốc nhìn cây đàn trả lời: “Thà hủy ngàn năm tu vi, thà không phi thăng làm tiên, nhất định không hủy đàn.” Thấy thần sắc của Mộc Cẩm, Ngao Tín nao nao, nhất thời không đoán ra được y nói vậy rốt cuộc là vì không muốn hủy đàn hay không muốn dứt tình. “Ý tốt của Thần Quân, Mộc Cẩm tâm lĩnh, chỉ là… Nếu ngài muốn ở lại, Mộc Cẩm chỉ có thể chiêu đãi chén nước chè xanh, nếu ngài còn có chuyện phải đi, thứ Mộc Cẩm không thể tiễn.” Ngao Tín nhíu mày buồn bực phẩy tay áo bỏ đi: “Không biết tốt xấu!” . Không biết tốt xấu… Có thể, nhưng đó là bởi vì bọn họ đều không biết đối với y cái gì là tốt, cái gì là xấu mà thôi. Mời các bạn đón đọc Tử Cầm của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.