Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)

Thể loại: Tình cảm lãng mạn, cổ trang Việt Nam, thanh mai trúc mã, sóng gió gia đình, âm mưu giành quyền... Truyện được xây dựng vào thời đầu thế kỷ XIX năm Quý Hợi, thời vua Gia Long, ở xã Thổ có ông xã trưởng Triệu Am được người dân mến mộ. Ông có ba người vợ, hai đứa con trai: Triệu Liêm và Triệu Tưởng. Nội dung truyện bắt nguồn nguyên nhân từ việc Triệu xã trưởng đưa về đứa bé gái mang cái tên Tằm, vốn là con gái của vị ân nhân năm xưa nay đã qua đời. Tằm và Triệu Liêm nhanh chóng kết thân, riêng Triệu Tưởng thì không thích Tằm nên bày ra bao nhiêu trò chọc phá. Năm tháng nối tiếp nhau, ba đứa trẻ dần khôn lớn, tình cảm cũng thay đổi theo duyên phận. Truyện lấy bối cảnh làng quê thanh bình của Việt Nam đầu thế kỷ 19, về cuộc sống giản dị của người dân, bên cạnh đó phản ảnh những âm mưu toan tính, lòng dạ con người đồng thời quay quanh mối quan hệ trong gia đình và đề cao tình yêu son sắt. ------------------------- * Các nhân vật và xã Thổ trong truyện là hư cấu, không hề có trong lịch sử của Việt Nam. Vào thời này, dân ta đã bớt chịu ảnh hưởng của Trung Quốc nên cách xưng hô trở nên đơn giản và thuần Việt hơn. *** Tác giả: Võ Anh Thơ Thể loại: cổ đại, gia đấu, thanh mai trúc mã Tằm x Tưởng Vì mình vừa được thưởng thức một bộ khá hay của một tác giả Việt, nên mình chợt có cảm hứng thử thêm :3 Tình cờ mình thấy bộ này mới full cách đây không lâu, mình đọc văn án thấy cũng hay hay nên quyết định nhảy hố thử :3 Tằm được Triệu Am (Triệu xã trưởng) đem về cưu mang vì cô là con gái của ân nhân. Cậu hai (Liêm) hoà nhã, đối xử tốt với nàng; trong khi cậu ba (Tưởng) lại khinh thường, ghét bỏ ra mặt. Quyển 1 kết thúc bằng một lời thề không bao giờ xem Tằm là em gái của Tưởng. Quyển 2 là ba năm kể từ lúc Tằm đến Triệu phủ. Tằm lúc này đã 13 tuổi, Liêm 16 còn Tưởng thì 15. Quyển 2 kết thúc bằng nhiều sự việc. Đỗ Quyên (con gái của tri huyện Đỗ Phần) thích Tưởng và vì hành động của Tưởng, cô ta ảo tưởng, hi vọng, quyết định lớn lên sẽ quay lại gặp Tưởng. Tình cảm của Tằm dành cho Liêm ngày càng lớn, Tằm cũng nhận ra rằng Liêm không có tình cảm với cô. Tưởng mãi mãi không thể coi Tằm là em gái vì Tưởng đã thích cô rồi. Quyển 3 kể về câu chuyện của ba năm sau. Lúc này Liêm đã rơi vào lưới tình với Ái – một đào hát. Cặp đôi “không trúc mã” Tằm – Tưởng đã có cảm tình với nhau, nhưng vì hiểu lầm nên Tưởng bỏ lên kinh thành để tránh mặt Tằm. Quyển 4 là hai năm sau khi Tưởng rời đi. Tằm và Tưởng đã kết hôn. Đỗ Quyên đã trở lại và muốn phá đám. Trịnh Kiên (con trai của quan tri phủ Trịnh Văn Thất) cũng xuất hiện, Kiên thích Quyên. Ái và Liêm cũng đã trở lại, có thể nhận thấy Ái là người đàn bà toan tính, tham vọng. Kết thúc quyển 4 là mở đầu cho những âm mưu tranh giành quyền lực của Ái. Quyển 5 kết thúc bằng việc Ái thành công khiến Tằm sảy thai. Quyển 6 kết thúc bằng việc Ái bị bắt, trả giá cho ba tội ác: bức chết cha chồng, hại chết con của Tằm, giết chết bà Hai để bịt đầu mối. Quyển 7 là quyển kết thúc mọi chuyện. Mình thấy buồn vì cứ tưởng Quyên sẽ có được hạnh phúc bên Kiên, ai ngờ Kiên bị giết chết. Truyện được viết theo giọng văn Việt Nam nên gần gũi hơn, chỉ có vài chỗ chưa tốt lắm, như khúc này: Tằm có gương mặt trái xoan, mắt to, mũi nhỏ, môi thanh. Trông thông minh. Là con nhà lễ giáo vì vừa gặp các bà, Tằm khoanh tay cúi chào. Truyện có một lỗi sai chính tả ở chương 3 (gian xảo). Một điểm mình thấy có chút buồn cười: Tưởng bị vu oan giết Kiên, nhưng lại không thể đoán ra ai vu oan, bản thân Tưởng không đoán được, Tằm cũng không được. Trong khi lão Sâm được miêu tả là người gian xảo, quỷ quyệt, là người đang “ngoài phục trong không phục” Tưởng, cả hai vợ chồng đều chưa bao giờ nghĩa lão Sâm vu oan Tưởng. Lão Sâm có động cơ: vì giấu tội biển thủ, vì muốn chức xã trưởng mà!! Truyện khá thực tế nên nam nữ chính không hoàn hảo. Tưởng cũng có lúc sụp bẫy, có lúc bất lực… Tằm có lúc thông minh, giúp đỡ được chồng; có lúc lại bình thường. Cả Tằm và Tưởng đều không đầy mưu kế, không giỏi nhận biết lòng người nên không nhận ra được Ái là người xấu xa. Mình không thích truyện thực tế như vậy, mình thích nam chính hoàn hảo, nữ chính bình thường hoặc cả hai đều hoàn hảo hơn. Bạn nào thích truyện thực tế thì sẽ thích bộ này. Bạn nào có gu giống mình thì đừng lo, vẫn chấp nhận được :3 Cốt truyện khá logic. Về văn phong, trừ một vài lỗi nhỏ thì văn phong khá ổn. Cho truyện này 4/5 điểm. *** Tóc em vừa chấm bờ vai, Bẻ hoa dưới ánh ban mai trước nhà. Chàng từ cưỡi ngựa trúc qua, Nghịch đùa tung quả mơ hoa quanh giường(1). =========================================== Trang 1: Đây là Tằm Đầu thế kỷ XIX, năm Nhâm Tuất (1802), sau khi thống nhất Đàng Trong Đàng Ngoài và đánh bại triều Tây Sơn, Nguyễn Ánh lên ngôi, lấy niên hiệu Gia Long. Đặt quốc hiệu Việt Nam, đóng đô ở Phú Xuân (Huế). Đây là thời kỳ đầu mở ra vương triều nhà Nguyễn và kéo dài một thế kỷ sau đó... Câu chuyện bắt đầu vào năm Quý Hợi (1803), một năm sau khi vua Gia Long lên ngôi, xã Thổ ở phương Nam khi đó có xã trưởng Triệu Am thương dân như con, được người người mến mộ. Ông có ba người vợ hiền lương thục đức, ngặt nỗi gần đến tứ tuần Trời mới cho ông hai đứa con trai là Liêm và Tưởng. Khi cả hai hơn mười tuổi thì Triệu gia có thêm một người. Buổi chiều hôm ấy buông sớm. Mặt trời thả mình xuống phía sau lũy tre già. Ánh dương tàn dần ở cuối chân trời, hoàng hôn lấp liếm lên những đám mây lãng đãng trôi. Vài đôi cánh nhạn bay chấp chới về tổ sau một ngày kiếm ăn mệt mỏi. Người dân cũng kéo trâu trở về. Thời khắc này, mọi việc đồng áng đều kết thúc. Thỉ thoảng đã có bóng dáng tuần đinh(2) đi qua. Trên cánh đồng dọc triền đê, đám trẻ đang nô đùa. Đứa nào cũng để đầu ba chỏm, gương mặt lấm lem bùn đất. Trong đó có hai bé trai nhìn khác hẳn. Từ mái tóc búi tó nhỏ xíu đến y phục chúng vận trên người, cho thấy là con nhà quyền thế. Liêm đứng nhìn lũ trẻ chơi, dáng vẻ ra điều thong thả. Ngay từ nhỏ, cậu đã mang gương mặt thanh tú, dáng đi nho nhã, giọng nói nhẹ nhàng. Người ta dễ dàng đoán được về sau, cậu sẽ dùi mài kinh sử, biết đâu còn đậu Giám sinh(3) và ra làm quan. Khi đã cầm sách trên tay là Liêm chong đèn đọc miệt mài đến tận canh khuya. Triệu Tưởng nhỏ hơn Liêm một tuổi. Trời sinh cậu có phúc tướng, mặt mày xán lạn, lại rất láu lỉnh lắm trò. Mà khổ nỗi, học văn chương tệ quá. Không phải do ngu si vì bởi cái mặt thông minh thế kia, mà vì cậu ba nhà họ Triệu lười biếng. Tưởng chẳng có chút hứng thú gì với thơ văn, lại ghét nhất cái chuyện canh khuya ngồi bên bàn sách đọc bài như điên dại. Bù lại, cậu thích nghịch ngợm chạy nhảy. Cứ mỗi lần chơi đùa với đám trẻ là y như rằng, Liêm sẽ thua và Tưởng luôn là người cứu anh. Tưởng đã phải nhảy qua lưng của thằng tóc ba chỏm cả chục lần. Chín lần đầu thì ngon lành, đến lần thứ mười thì Tưởng bỗng hụt tay ngã chúi mặt xuống đất do thình lình nghe tiếng gọi thất thanh trên triền đê: "Cậu Liêm ơi! Cậu Tưởng ơi!" Liêm đỡ em trai đứng dậy. Chiếc áo lụa đắt tiền dính bùn đất đen xì, Tưởng bặm môi, điên tiết quá! Thằng ôn dịch nào dám phá đám cú nhảy điệu nghệ của cậu Ba này vậy? Vừa lúc, tên người làm chạy hối hả xuống dốc đê xói lở, đến chỗ Liêm và Tưởng: "Thưa hai cậu, các bà cho gọi hai cậu. Ông về nhà rồi ạ." "Hóa ra cha đi lên huyện hôm nay đã về." Liêm vui mừng nói với em trai. Tưởng phủi quần áo, thế ra lại ngỡ chuyện gì gấp gáp, đây có phải lần đầu tiên cha đi xa nhà rồi trở về đâu. Có vậy mà tên người làm đáng kiếp này dám phá mất cuộc vui của cậu. Trông thái độ dửng dưng của Tưởng, Liêm bảo với tên người làm là mình sẽ về cùng. Ấy vậy, hắn lắc đầu nhất quyết phải đưa cả hai cậu chủ về, vì chuyện rất quan trọng. Tưởng hậm hực trước vẻ úp mở của hắn, mới gặng hỏi: Rốt cuộc là chuyện gì? Nghĩ chuyện này trước sau gì hai cậu cũng biết, với các bà đâu có dặn dò phải giữ bí mật nên hắn đáp luôn: "Dạ là vì ông có mang về một..." "Lại sách vở và đồ chơi mới chứ gì?" Tưởng thở hắt. Mời các bạn đón đọc Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802) của tác giả Võ Anh Thơ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mạc Phụ Hàn Hạ - Đinh Mặc (Bản Xuất Bản)
Sách Nói Mạc Phụ Hàn Hạ   Cuối cùng em cũng trở về, trong lúc anh vẫn chưa cô độc đến già. Bầu trời không còn xa xôi, mặt đất không còn tối tăm nữa. Anh vẫn nhớ nụ cười rạng rỡ như ánh dương của em, nhớ đôi tay kéo anh trong giấc mơ. Anh từng có được em, để mất em. Anh từng khóc trong đau đớn, từng cười ngu ngơ. Em là nỗi vương vấn lớn nhất trong cuộc đời anh, làm sao anh có thể từ bỏ, có thể không khát khao? *** Năm 2011, năm thứ ba sau khi Mộc Hàn Hạ rời đi, cũng là năm Phong Thần lên san chứng khoán. Công ty có quy mô lớn hơn trước, nhân viên cũng đông hơn nhưng người được tiếp xúc trực tiếp với Chủ tịch Hội đồng quản trị Lâm Mạc Thần ngày càng ít đi. Bây giờ xung quanh anh chỉ có Tôn Chí, Chu Tri Tố, những người phụ trách các bộ phận của tập đoàn và mấy nhân viên thuộc Văn phòng Tổng Giám đốc. Một ngày cuối năm, tuyết bay ngập trời Bắc Kinh. Sau buổi liên hoan tổng kết hoành tráng, đám nhân viên của Văn phòng Tổng Giám đốc rủ các lãnh đạo đi hát karaoke. Tôn Chí và Chu Tri Tố chịu trách nhiệm mời Lâm Mạc Thần. Lâm Mạc Thần đương nhiên từ chối. Anh đến KTV lần cuối cùng là lúc nào nhỉ? À, vào mùa thu năm 2008, hôm Trình Vi Vi đến quán KTV tìm anh. Tối hôm ấy, anh và Mộc Hàn Hạ ngồi ở trong phòng, nghe mọi người hát. Hôm đó cũng là lần thứ hai, anh khiến cô bị tổn thương. "Tôi không đi." Lâm Mạc Thần cầm áo khoác, định ra về nhưng bị Tôn Chí và Chu Tri Tố chặn lại, bắt anh đi cùng mọi người. Dù lăn lộn trong chốn kinh doanh nhưng con người cũng có những lúc mềm lòng. Đối với Lâm Mạc Thần, sự mềm lòng này đều dành cho những người anh em bên cạnh. Thế nên cuối cùng anh cũng đồng ý đi cùng bọn họ. Trong phòng VIP sang trọng, Lâm Mạc Thần ngồi riêng một chỗ. Tuy khoé mắt anh luôn hiện ý cười nhưng vẫn toát ra một vẻ khó tiếp cận. Đám nhân viên đi mời rượu Chủ tịch, có cô gái trẻ bạo dạn trêu chọc anh. Tuy nhiên, anh không muốn hát thì chẳng ai dám ép. Chu Tri Tố tham gia những buổi tụ tập như thế này chỉ nhằm mục đích gần gũi với nhân viên. Anh ta cũng không hát, chỉ nghe mọi người tự do thể hiện rồi thỉnh thoảng cụng ly với Lâm Mạc Thần. Tôn Chí là người hoà đồng nhất, cùng bọn họ chơi xúc xắc, uống rượu, hát hò, hết sức thoải mái. Lâm Mạc Thần không rõ mình bắt đầu trở nên lơ đễnh từ lúc nào? Là lúc có người chọn bài hát Mười năm, ca khúc mà siêu thị phát khi anh và Mộc Hàn Hạ gặp nhau lần thứ hai, hay là lúc cô nhân viên trẻ rụt rè hát một bài mà anh chưa nghe bao giờ? Lâm Mạc Thần đột nhiên nhớ tới người con gái ngồi cạnh mình trong phòng karaoke tối mờ mờ năm xưa. Dù anh rất muốn nghe nhưng cô không chịu hát. Lâm Mạc Thần bỗng nhếch miệng cười. Đến khi Mộc Hàn Hạ ra đi, anh mới phát hiện sự hiểu biết của mình về cô thực ra vô cùng ít ỏi. Ví dụ, cuộc sống của cô vất vả đến mức nào trong quãng thời gian sau khi bố mẹ qua đời. Hồi cô còn ở bên anh, anh chưa từng hỏi kỹ về điều đó. Ví dụ, cô rất thích âm nhạc nhưng cô chưa từng hát trước mặt người khác bao giờ. Đến khi hỏi Hà Tĩnh, anh mới biết nguyên nhân. Hà Tĩnh tiết lộ: "Bởi vì A Hạ hát không hay. Cậu ấy xinh thật đấy nhưng giọng hát giống đứa trẻ mấy tuổi, thường bị lạc điệu. Cậu ấy đâu dám hát trước mặt người khác. Trong di động của tôi còn một đoạn video ghi lại hình ảnh cậu ấy hát. Mỗi lần nghe, tôi đều trêu cậu ấy đúng là thảm hoạ." Lâm Mạc Thần đã copy đoạn video đó. Anh nghe đi nghe lại rất nhiều lần, lần nào cũng bật cười. Anh rất muốn một ngày nào đó, cô sẽ hát cho anh nghe. Nhắc đến mới nhớ ra một chuyện, cô cũng chưa từng nghe anh hát bao giờ. "Chọn cho tôi một bài hát." Anh đột nhiên mở miệng. Cả căn phòng trở nên yên tĩnh trong giây lát. Chu Tri Tố quay sang nhìn anh, Tôn Chí mỉm cười, còn đám nhân viên thì sững sờ, sau đó hoan hô ầm ĩ. Không ngờ hôm nay chủ tịch lại cất giọng hát. Có người nghĩ thầm, dù khó nghe đến mấy cũng phải tích cực vỗ tay mới được. Giai điệu quen thuộc nổi lên, mọi người đều yên lặng lắng nghe. Lâm Mạc Thần mỉm cười, cầm micro đứng dậy. "Chuyện xưa đừng nhắc đến nữa, đời người đã đầy giông bão; Dù ký ức không thể xoá nhoà, yêu và hận vẫn còn ở trong tim..." Anh vừa mở miệng, mọi người đều sững sờ. Người đàn ông có chất giọng trầm ấm, dày dặn này là Lâm Mạc Thần lạnh nhạt và khó gần hay sao? Giọng hát của anh sao có thể rung động lòng người đến thế? Trong phòng vang lên tiếng xuýt xoa và tiếng vỗ tay lốp bốp. Lâm Mạc Thần vẫn tỏ ra bình thản. Mọi người có thể nhận thấy anh vô vùng nghiêm túc và nhập tâm vào ca khúc này. "Em chưa từng thực sự ra đi. Em vẫn luôn ở trong trái tim tôi. Tôi vẫn còn tình ý với em. Với bản thân, tôi hoàn toàn bất lực... Dừng lưu luyến tình cảm dịu dàng nhưng vô ý của tôi ở những năm tháng xưa cũ. Đừng hỏi tôi liệu có tương phùng, đừng để ý đến chuyện lời nói của tôi có thực lòng hay không..." Giọng hát trầm ấm như lời thổ lộ tâm tình của anh khiến một cô nhân viên rung rung nước mắt. Anh hát bằng cả trái tim mình. Ngay cả người không hiểu gì về âm nhạc cũng nghe ra sự thâm tình trong mỗi câu hát của anh. Vào thời khắc này, anh hoàn toàn chìm đắm trogn lời ca tiếng nhạc, chẳng để ý đến bất kỳ người nào khác. Thậm chí có người còn tưởng Chủ tịch rơi lệ. Nhưng khi để ý kỹ thì chỉ thấy đôi mắt anh một màu tối thẫm như vực sâu hun hút. "Một ngày em sẽ biết, không có tôi, cuộc đời cũng chẳng có gì khác biệt. Đời người quá vội vã. Tôi quá sợ hãi, nước mắt mờ mịt. Quên tôi đi thì sẽ không đau nữa. hãy để chuyện cũ theo gio cuốn đi."(*) (*Lời bài hát Khi tình yêu đã trở thành chuyện quá khứ, ca khúc chủ đề của phim điện ảnh Bá Vương Biệt Cơ do Trương Quốc Vinh trình bày.) Khi ca khúc kết thúc, Lâm Mạc Thần buông micro, bất động vài giây mới ngồi xuống. Lúc này, mọi người mới bừng tỉnh, vỗ tay rào rào. Người biết nội tình như Tôn Chí chỉ mỉm cười nhìn anh. Hoá ra anh có một giọng hát khiến tất cả mọi người bất ngờ. Chắc chắn anh từng yêu tha thiết ai đó thì mới có thể cất lên thanh âm khiến người nghe rơi lệ đến vậy. Đây là lần duy nhất Lâm Mạc Thần thể hiện giọng ca. Từ đó về sau, chẳng có người nào được nghe anh hát nữa. Mời các bạn đón đọc Mạc Phụ Hàn Hạ của tác giả Đinh Mặc.
Thiếu Tướng Ế Vợ - Tùy Hầu Châu
Một hôm, Trình Điện Điện làm nũng cùng Thủ trưởng Hàn yêu dấu, ôm lấy cánh tay anh, cô nói: “Sao mãi đến giờ anh mới tìm thấy em, có phải anh lạc lối hay không?” Thủ trưởng Hàn lặng lẽ buông tờ tạp chí quân sự trong tay, cất tiếng thở dài, anh đáp: “Trốn em lâu như vậy kết quả vẫn bị em tìm thấy”. Một gái già sắp trở thành gái ế cùng một anh trai ế cực phẩm, nếu đến tận giờ mới hẹn hò yêu đương, liệu có phải quá muộn màng? Tình yêu là thế nào? Tình yêu chính là việc đôi nam nữ đến với nhau dựa trên chuẩn mực xã hội nhất định, dựa trên những ước vọng cùng nhau xây dựng cuộc sống, trong lòng mỗi người sẽ nảy sinh tình cảm khiến đôi bên chẳng những khao khát mãnh liệt đối phương trở thành người bạn đời mà còn mong muốn có được tình cảm trong sáng và thủy chung. Bạn tin không? Tôi tin. *** Hàn Ích Dương là một người đã lên chức chú bác từ lâu. Anh có ba đứa cháu luôn miệng gọi anh là bác, gọi đến mức anh cảm thấy như mình lớn tuổi thật rồi. Lớn tuổi là sự thực, nhưng anh vẫn còn độc thân. Lớn tuổi và độc thân vốn chẳng liên quan gì nhau. Ai nói đàn ông lớn tuổi nhất định phải lập gia đình? Đứng trên góc nhìn của một chuyên gia xã hội học mà nói, người độc thân lớn tuổi đang có chiều hướng tăng cao, nó làm ảnh hưởng trạng thái cân bằng của xã hội. Do đó, lớn tuổi mà chưa lập gia đình là có tội. Mọi việc không chỉ ngừng ở đó. Trong mắt ông Hàn bà Hàn, anh không chỉ có tội, mà còn bất hiếu. Hàn Ích Dương từ đứa con ưu tú nhất của ba mẹ trở thành đối tượng khiến ông bà đau đầu. Tuy bất mãn vì điều này, nhưng mỗi khi Hàn Ích Dương bị bà Hàn dạy bảo, anh cũng cảm thấy mình hơi bất hiếu. Hiện nay, bà Hàn đang chạy theo trào lưu của giới trẻ. Thỉnh thoảng bà sẽ thốt ra một hai từ lóng trên mạng gọi con mình. Bà hay dùng từ "Trai ế" để hình dung về anh, rồi gắn cho anh biệt danh... "Thiếu tướng ế vợ". Thiếu tướng còn khoảng một năm rưỡi nữa là bước vào hàng ngũ bốn mươi. Không ế thì là gì? Nếu trước đây bà Hàn thường nhân nhượng con mình, thì bây giờ bà đang dốc hết lòng khuyên bảo anh. "Anh cả, lúc nào con mới giải quyết xong việc cá nhân hả? Đàn ông hơn ba mươi đã ế, con bây giờ bao nhiêu, con là người ế nhất trong đám đàn ông ế đấy. Mẹ có thể bảo với người ngoài con chưa gặp được đối tượng kết hôn, nhưng trong nhà mẹ phải nghiêm túc nhắc con rằng, con đang bị ế. Nếu con không tranh thủ, con sẽ rất đáng thương!" Bạn xem xem, đàn ông không lập gia đình, không chỉ mang tiếng bất hiếu, mà còn rất đáng thương. Hiện nay có khá nhiều đàn ông sống độc thân, không lập gia đình. Trong đó, người có diện mạo xấu xí là chiếm đa số, phần còn lại là do gặp vấn đề về tâm sinh lý. Trên đời này, không gì là không thể xảy ra. Vậy nên đẳng cấp như Hàn Ích Dương lại chưa lập gia đình cũng có thể hiểu được. Có lẽ do anh quá kén chọn nên không thấy ai hợp mắt hoặc gặp vấn đề nghiêm trọng về sinh lý chăng? Nếu nói theo tiểu thuyết ngôn tình thì người đàn ông này đã trải qua quá nhiều biến cố nên mất hết niềm tin vào đời sống hôn nhân. Nếu có người hỏi Hàn Ích Dương tại sao chưa kết hôn, anh chỉ im lặng, không trả lời. Đây là một bí mật và bí mật này bị rất nhiều người soi mói. Đối với Hàn Ích Dương mà nói, anh không quan tâm người khác dị nghị thế nào về mình. Việc của anh là của mỗi một mình anh, có gì đáng để bàn tán. Chẳng lẽ anh phải đi phân bua với người ngoài tại sao mình chưa lập gia đình? Hàn gia có hai người con. Con út là Hàn Tranh đã kết hôn từ lâu. Vợ con út Châu Thương Thương sinh ba, một nữ hai nam. Ba đứa bé đều hết sức đáng yêu. Mỗi lần Hàn Ích Dương về nhà, hai đứa sẽ ngồi lên hai đùi anh, còn một đứa vừa bám lên lưng anh vừa nói, "Bác ơi, Bì Bì muốn cưỡi ngựa!" Nhiều khi Hàn Ích Dương rất biết ơn "Ngưu Bì Đường", bởi vì nhờ bọn trẻ mà bà Hàn bớt càm ràm, cũng không quản lý chặt chẽ chuyện hôn nhân của anh như trước đây. Tuy đã có đủ cháu trai cháu gái, nhưng chuyện cưới xin của con lớn vẫn là quan trọng nhất với hai người lớn Hàn gia. Họ sợ không đợi được ngày con lớn yên bề gia thất. ... Mời các bạn đón đọc Thiếu Tướng Ế Vợ của tác giả Tùy Hầu Châu.
Nơi Nào Phong Cảnh Như Tranh - Lâm Địch Nhi
Nơi nào phong cảnh như tranh là những trang sách chứa đựng đầy những điều ngọt ngào, những vẻ đẹp giản dị được Lâm Địch Nhi chắt lọc từ cuộc sống để dệt nên một câu chuyện lãng mạn từng chút một thấm dần, thấm dần vào tâm hồn người đọc qua từng con chữ. Bảy năm trước Họa Trần mới mười sáu, còn Hà Dập Phong là "Phu tử" nghiêm khắc lại còn phải kiêm làm bảo mẫu, làm vệ sĩ và "chồng bất đắc dĩ" của cô. Bảy năm sau gặp lại, anh vẫn muốn là "Phu tử" để chăm sóc, che chở cho cô, thực hiện những mơ ước của cô dù lúc này ánh mắt cô đang dõi theo một người con trai khác… Nơi nào phong cảnh như tranh còn đặc biệt thú vị với những ai yêu thích du lịch khám phá và văn hóa đọc,nó truyền tải đến người đọc cả những triết lý sâu sắc tinh tế về cách cảm thụ vẻ đẹp của thiên nhiên, của cuộc sống và tận hưởng thú vui đọc sách giữa cuộc sống bộn bề ngày nay. *** Nội dung tác phẩm kể về câu chuyện tình thú vị của cặp đôi mê xê dịch. Trước khi 2 người tìm lại được nhau, họ đã đặt chân khắp muôn nơi, thấy muôn vàn cảnh cảnh đẹp trên thế giới... Để rồi cuối cùng sau mỗi chuyến đi cả 2 cùng nhận ra rằng mọi cảnh đẹp trên thế giới đều là vô nghĩa nếu chỉ có một mình ở đó. Quay ngược thời gian 7 năm trước Hà Dật Phong và Họa Trần từng xuất hiện trong cuộc sống của nhau. Khi đó cô chỉ mới 16 tuổi, còn anh đã là một sinh viên ngành y. Số phận đã sắp đặt  cho 2 người tới với nhau khi anh được một người bạn nhờ kèm cặp cô học sinh Họa Trần hay mơ mộng này. Và cứ thế tình cảm lớn dần lên giữa 2 con người ấy, anh trở thành thầy nghiêm khắc nhưng bên cạnh đó còn phải kiêm thêm rất nhiều chức vụ khác như làm bảo mẫu, làm vệ sĩ và đặc biệt là danh phận chồng bất đắc dĩ của cô. Mời các bạn đón đọc Nơi Nào Phong Cảnh Như Tranh của tác giả Lâm Địch Nhi.
Như Châu Như Ngọc - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Nhiều người cho rằng, Nhị cô nương của Cố gia xinh đẹp tươi tắn, chắc chắn là một cô nương dịu dàng như nước, nhu mì thiện lương. Nhưng mà, sự thật như thế nào thì có đôi khi chẳng mấy ai biết được. *** Trăng lạnh như sương, toàn thành bị bao phủ dưới màn đêm u tịch.   Lúc này cũng là giờ giới nghiêm, mọi con đường trong kinh đô lúc này ngoại trừ người cầm mõ gõ canh ra chỉ có bóng của những tuần vệ quân hoàng thành. Bởi vì thời tiết không tốt, trời đêm không một ánh sao, các con phố chìm trong một màu đen thăm thẳm, còn có đèn lồng lắc lư trong tay của tuần vệ quân cùng với đèn lồng treo trên cổng chính phủ đệ của nhà quý tộc thế gia tỏa ra ánh sáng le lói ảm đạm.   Đội trưởng đội tuần vệ hà hơi thổi ra một luồng khí lạnh, liếc nhìn các huynh đệ sắc mặt bị cóng đến trắng bệch bước đi ở phía sau, khẽ hô: “Các huynh đệ, hăng hái lên nào.”   Gần đây, sức khỏe của thánh thượng không tốt, vui buồn thất thường, do đó không ít cung nhân chịu tai bay vạ gió, hắn cũng không muốn gặp phải chuyện không hay trong ca gác của mình.   Vừa nghĩ như vậy, hắn nhìn thấy ở phía thông với cánh cổng hoàng cung, đột nhiên một đội thị vệ mặc cẩm y cưỡi ngựa phóng vọt qua. Đội nhân mã này nhìn thấy bọn hắn cũng không ngừng lại, chỉ ném cho hắn một tấm thẻ bài, sau đó thúc ngựa biến mất trong màn đêm.   Hắn cầm thẻ bài lạnh lẽo kia lên, đặt ngay trước mặt quan sát, lập tức giật thót mình hít một hơi thật sâu.   Đây không phải là lệnh bài của đội thân vệ thánh thượng sao, hơn nửa đêm vội vội vàng vàng phóng ra ngoài cung. . .   Hắn biến sắc, không dám nghĩ nhiều nữa, nhưng tay bất giác nắm thật chặt bội đao đeo bên người   “Bong…bong….bong…” Nửa đêm canh ba, tiếng chuông ngân lên xé tan màn đêm tĩnh mịch.   Trong đông tiểu viện của nội viện phủ Ninh Bình Bá, mấy nha hoàn gác đêm đã bị tiếng chuông ngân đánh thức từ lâu, cũng không kịp búi tóc, phủ thêm ngoại sam đã vội vàng chạy về phía nội thất.   “Tiểu thư.” Bảo Lục chạy vào trong viện đầu tiên, nhìn thấy trong sa mạn có động tĩnh, liền chạy thẳng đến bên giường, gấp gáp nói: “Tiểu thư đã tỉnh chưa?”   Đi theo sau lưng Bảo Lục là mấy nha hoàn khác cũng bắt đầu châm lửa đốt đèn còn nhanh tay tháo gỡ những vật dụng trang trí gì đó hoa lệ bên trong phòng, động tác nhanh thoăn thoắt khiến ai nấy nhìn thấy cũng phải chấn kinh.   “Bảo Lục, đã xảy ra chuyện gì?” Dưới áo ngủ hoa gấm là một tiểu tiểu thư chừng 10 tuổi, chậm rãi ngồi dậy, nghe thấy tiếng chuông vẫn âm vang như cũ, khuôn mặt ngây thơ trắng noãn ngơ ngác ngước mắt lên hỏi.   Bảo Lục thấy nàng ngẩn ngơ như vậy thầm nghĩ tiểu thư đã đoán được chuyện gì vừa xảy ra, xoay người mở rương gỗ lấy ra sam y thay cho tiểu thư, còn lo khí trời đêm nay trở lạnh bèn phủ thêm cho nàng một tấm áo choàng.   Ngay sau đó lại có một tốp nha hoàn đi đến, nhanh chóng thay vớ đã được ủ ấm vào cho nàng. Cũng bởi vì tuổi nàng còn nhỏ, nha hoàn Thu La chỉ búi cho nàng một kiểu tóc đơn giản, dùng hai cây trâm cố định tóc lại chứ không dùng thêm bất cứ vật trang sức nào nữa.   Cố Như Cửu ngồi trên băng ghế được bọc gấm, mặc kệ mấy nha hoàn liên tay sửa soạn cho mình, tiếc tiếc rằng trong một năm tới lại không được dùng bộ trang sức trâm cài mấy hôm trước đây mẫu thân vừa chọn cho mình.   Lúc này tiếng chuông tang lại vang lên, đồng thời còn có thêm nhiều tiếng chuông như thế ngân lên, ngoại trừ đế vương băng hà ra, còn có ai được cử hành nghi lễ thế này?   Chờ đến khi nàng cầm ấm lò sưởi tay bước đến nhà chính gặp mẫu thân thì tất cả mọi vật trang trí hoa lệ trong tiểu viện của nàng đã được gỡ xuống nham nhở. Nàng có chút tiếc nuối ngẩng đầu nhìn nơi lúc trước được treo chiếc đèn lồng đỏ, tuy rằng không kịp thay bằng đèn lồng có màu sắc khác, nhưng đèn lồng đỏ đã được lấy xuống nên bây giờ nhìn lên trông có vẻ trống trải.   Nhìn thấy cảnh này, nàng liền nhớ tới vị tỷ tỷ đã xuất giá mấy ngày trước đây, khẽ mím chặt môi, trên má liền ẩn hiện đôi lúm đồng tiền xinh xinh.   Mấy nha hoàn đi bên cạnh thấy thế, biết tiểu thư đang tiếc nuối vị đại tiểu thư mới xuất giá, chẳng qua các nàng chỉ là nha hoàn, cũng không tiện khuyên can điều gì.   Phu nhân có được bốn người con, hai trai, hai gái, hai vị công tử cùng đại tiểu thư đều lớn tuổi hơn khá nhiều so với tiểu thư, cho nên đều rất thương yêu cô em gái bé nhỏ này. Sau khi Đại tiểu thư xuất giá, nhị tiểu thư luyến tiếc cũng là chuyện hiển nhiên.   Đông tiểu viện cũng khá gần chính viện, nhóm người của Cố Như Cửu đi vài bước đã đến chính viện.   Lúc này, Dương thị đang loay hoay căn dặn đám nô bộc thu xếp tất cả mọi thứ trong phủ, nhìn thấy con gái mình đến, vội vàng quay sang nói: “Cửu Cửu sao lại đến đây?” Tuy miệng nói thế, nhưng quay sang vội bảo hạ nhân ngâm ấm trà nóng cho nàng, sau đó cầm lấy tay của Cố Như Cửu xoa xoa sưởi ấm, cẩn thận kiểm tra xem nàng có bị lạnh hay không.   Năm đó, nàng đã qua tuổi 30 mới mang thai cô con gái nhỏ này. Lúc con gái chào đời, dung mạo tuy rằng xinh đẹp hơn hẳn ba đứa con trước của mình, nhưng thân hình gầy gò, tong teo, cho nên nàng luôn lo lắng đứa bé này không chống đỡ được bao lâu, liền bàn với phu quân đặt nhũ danh cho con là “Cửu Cửu”, duy nguyện con gái mình được sống thật lâu, thật bình an. ... Mời các bạn đón đọc Như Châu Như Ngọc của tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh.