Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vong Xuyên

Y ở dưới chân cầu đưa đò ngàn năm, nhìn người kia ở trên cầu lần lượt tìm kiếm, lại lần lượt bi thương. Một người tìm đủ mọi cách để trốn chạy; một người bất chấp tất cả để đuổi theo; còn một người chỉ lặng lẽ ngồi dưới chân cầu, im lặng nhìn, im lặng lắng nghe, im lặng suy nghĩ. Mấy ngàn năm luân hồi, mấy ngàn năm trước lầm lỗi, để mấy ngàn năm sau còn mãi rơi lệ, ai, mới chân chính là người ngoài cuộc? *** Thiên Hoàng vẫn cắn răng đứng trong góc phòng, không hề nhúc nhích, mặt nạ màu đồng che khuất nét bi thương trên mặt. Máu tươi nhuộm khắp trên tường dưới đất, khiến cho đại điện xa hoa được phủ lên một lớp màu đỏ nhàn nhạt. Thiếu niên ngồi giữa đại điện, suối tóc đen huyền giờ đã rơi xõa, người còn trẻ mà dung nhan tái nhợt, bạch y trên người đều đã bị nhuộm đỏ. Một người cầm kiếm đứng ngoài ba bước, kiếm quang lạnh lẽo, một nửa đã đâm vào trước ngực thiếu niên. Kiếm ảnh lóe lên, trường kiếm rút ra, toàn thân thiếu niên không khỏi co rút một hồi, máu theo thanh kiếm ồ ồ chảy xuống, y lại khe khẽ nở nụ cười: “Đại ca… cũng không nguyện tin ta một chút sao?” Cánh tay của người cầm kiếm run lên, thanh kiếm rơi xuống đất, hắn lui lại một bước: “Ngươi dung túng cho giáo chúng ma giáo tàn sát chính đạo, ta có thể tin là do ngươi bất lực, người khác nói ngươi vong ân phụ nghĩa, ta cũng có thể làm như toàn bộ đều không hay không biết, nhưng đại tẩu của ngươi… nàng, nàng không lí nào lại vu oan cho ngươi!” Thiếu niên hơi rủ mắt, ánh mắt dần có điểm rã rời, nét cười nơi khóe miệng lại làm cho dung nhan bình thường vẫn ảm đạm phủ lên một tầng ánh sáng áp đảo người khác: “Như vậy… cứ như vậy đi. Lấy một mạng của ta, để đền cho nàng một mạng, từ nay về sau, đại ca hãy quên nhị đệ, cứ coi như hai ta chưa từng quen biết”. Thanh âm cực nhẹ, lại lộ ra nét mệt mỏi vô cùng. “So với chết trong tay Trưởng lão, như thế này vẫn… có phần cam tâm… Khụ khụ!” Cơn ho khan dữ dội cắt ngang lời y, y há mồm thở hổn hển, máu tươi theo nụ cười yếu ớt không ngừng chảy ra nơi khóe môi khiến người kinh tâm. Ánh mắt người cầm kiếm chợt lóe lên: “Ngươi nói cái gì?” Thiếu niên khó nhọc lắc đầu, dường như không còn chống đỡ được nữa, tay bất giác bưng lấy ngực, ngã gục về phía trước. Người cầm kiếm cảnh giác lại lui thêm một bước, đến lúc phản ứng trở lại, người lập tức cương tại chỗ: “Nhị…” Một chữ sau chung quy giữ lại bên môi, không nói ra. Trong ánh mắt đã tản mác của thiếu niên phủ lên một mạt tịnh mịch thê lương: “Ngay cả gọi một tiếng… cũng không chịu sao? Thôi, như vậy, cũng đã đủ… cũng đã đủ…” Y khẽ lẩm bẩm, dần dần không còn thanh âm, nằm yên bất động giữa đại điện, bạch y đẫm máu, tựa như một con rối bị nghiền nát. Người cầm kiếm đứng yên thật lâu, cuối cùng không chịu nổi mà gọi to một câu, trong thanh âm có một tia nghẹn ngào: “Nhị đệ”. Thiếu niên không trả lời, cũng không còn trả lời được nữa. Thiên Hoàng từ đầu đến cuối đều chỉ đứng trong góc phòng, lúc này đã có điểm chết lặng. Bên trong tòa điện phủ to như vậy, ba người đều không có thanh âm, cũng không di chuyển một chút. Không biết qua bao lâu, người cầm kiếm mới chậm rãi nhìn qua Thiên Hoàng: “Tả ngự tọa muốn giết ta để báo thù cho Giáo chủ của các ngươi sao?” Thiên Hoàng cười nhẹ một tiếng, mặt nạ che đi toàn bộ biểu tình của y, chỉ nghe y chậm rãi nói: “Không cần, hối hận suốt phần đời còn lại, chính là sự trừng phạt của ngươi”. Trong mắt người cầm kiếm nổi lên một mạt mờ mịt. Rồi hắn nghe thấy thanh âm lạnh lẽo như sương của Thiên Hoàng tiếp tục vang lên: “Cả đời này, người duy nhất y phụ, chỉ có chính bản thân y. Vì bảo hộ cho ma giáo, y bị các ngươi trách là vong ân phụ nghĩa, các ngươi chẳng qua cũng chỉ nuôi y lớn lên, lại đã từng đối đãi tốt với y? Vì bảo hộ cho những cái mà các ngươi gọi là chính đạo, y nhiều lần vi phạm ý nguyện của giáo chúng, cho đến khi Trưởng lão hộ giáo đứng ra phế Giáo chủ, xử y tử hình… Các ngươi lại có ai thật sự nghe qua một lời giải thích của y?” Người cầm kiếm thất thần lui lại hai bước, gắt gao nhìn thi thể của thiếu niên trên mặt đất, không nhịn được phải lắc đầu, dường như đang cố gắng không tin. Thiên Hoàng ảm đạm cười, thân thủ tháo mặt nạ trên mặt xuống, vứt trên mặt đất, khom người cẩn thận ôm lấy thân thể của thiếu niên, giống như đang ôm một bảo vật vô cùng quý giá, không nhìn lại người kia một lần: “Ngươi tin hay không, đều đã không còn ý nghĩa nữa rồi”. Bởi vì người đã chết, tin hay không, đều không quan trọng. Người cầm kiếm đứng yên rất lâu, cuối cùng chậm rãi phủ phục xuống, trong cổ họng truyền ra một trận nức nở: “Chẳng lẽ… ta thật sự đã sai lầm rồi sao…” Thiên Hoàng vốn đã đi ra ngoài, nghe hắn nói một câu như vậy, chỉ mỉm cười thê lương: “Không, sai chính là ta”. Người cầm kiếm khó hiểu ngẩng đầu, lại chỉ thấy Thiên Hoàng phất phất tay, ống tay áo hạ xuống, trong điện liền dấy lên ngọn lửa đỏ rực quỷ dị, hắn cả kinh, đến khi bình tĩnh nhìn lại thì đã không còn trông thấy Thiên Hoàng đâu nữa. Bên ngoài đại điện, hành lang dài trăm bước, không một bóng người. Chỉ nhớ là ngoại trừ ánh lửa, tựa hồ có hiện ra một khuôn mặt, tao nhã tuyệt diễm, lại ẩn chứa nét bi thương không thể xua tan. Nại hà kiều, lộ đồ diêu, nhất bộ tam lí nhâm tiêu diêu; Vong xuyên hà, thiên niên xá, nhân diện bất thức đồ nại hà. (Cầu Nại Hà, lộ trình xa xôi, một bước tiêu dao đến ba dặm; Sông Vong Xuyên, ngàn năm thí xả, mỗi người chẳng biết làm sao qua.) Nước sông Vong Xuyên huyết hoàng yên ả tưởng chừng đã ngừng lại, sương mù dày đặc phủ trên mặt sông tựa như một màn khói, những đóa mạn châu sa hoa đỏ rực lan ra khắp đường, Thiên Hoàng đạp lên biển hoa trùng trùng điệp điệp mà chạy, linh đăng lần lượt phát ra ánh sáng bàng bạc u ám, những đóa hoa đỏ tươi như máu rơi xuống phía sau y đang dần hóa thành sương. Y giương mắt tìm kiếm phía xa, một thân ảnh đơn bạc đang theo hồn phách đã mất đi ý thức chậm rãi bước lên cầu. Không còn là thiếu niên ngây thơ được y ôm vào trong lòng nữa, dung nhan tái nhợt, chỉ có đôi mắt buông xuống cùng khuôn mặt vẫn còn có thể tìm được chút bóng dáng của thiếu niên, không hề xuất chúng, lại mang theo nét bình tĩnh khiến cho người ta cảm thấy thư thái. Muốn mở miệng gọi, lại gọi không ra tiếng, người nọ đi lên đầu cầu, đứng giữa một đám cô hồn mà trông qua đây, nhưng chỉ liếc qua một cái liền thu tầm mắt, vẻ khinh miệt trong đôi mắt lại làm cho Thiên Hoàng như ngã vào giữa hố băng. “Xin thượng tiên dừng lại”. Đang muốn đuổi theo, không biết từ đâu xuất hiện hai tên quỷ tốt vận bạch y trắng toát, một tả một hữu chặn đường Thiên Hoàng, mặt không chút biểu tình. Thiên Hoàng cương lại tại chỗ, nhìn người trên cầu mỗi lúc mỗi đi xa, qua cầu Nại Hà, lên Vọng Hương đài mà chưa hề quay đầu nhìn lại, vươn tay uống xong chén canh Mạnh Bà không màu, trong nháy mắt lại rơi vào luân hồi. Y cuối cùng mất hết sức lực mà quỳ rạp xuống đất, hai tên quỷ tốt áo trắng đã biến mất không chút tiếng động, chỉ để lại mình y bên sông Vong Xuyên, chầm chậm cúi người. “Khai Dương…” Thanh âm thấp như đang nói mớ, mang theo nghẹn ngào không cách nào kiềm chế, y ôm vai, liều mình cắn chặt răng, không ngừng run rẩy. Không biết qua bao lâu, bên cạnh truyền đến tiếng nước, kế đó còn có thể nghe được tiếng khua mái chèo, cuối cùng dừng ngay cạnh bên Thiên Hoàng, lại im lặng. Cảm giác được ánh mắt dừng trên người mình, Thiên Hoàng có chút ngỡ ngàng mà ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên sông Vong Xuyên có một người bạch y như tuyết, dung nhan vô sắc, nhưng chỉ riêng đôi mắt, hệt như ngôi sao sáng rực giữa bầu trời đêm, đặc biệt áp đảo người. Y phiêu dật đứng trên một chiếc thuyền nhỏ, tay nâng mái chèo, nhìn thẳng vào mình, trong ánh mắt nhu hòa không hề che đậy vẻ tò mò. Thấy Thiên Hoàng ngẩng đầu, người kia dường như có chút hoang mang mà mỉm cười, hơi cúi đầu, khẽ hỏi: “Ngươi làm sao vậy?” Một tiếng bình thản, lại như dòng suối trong mát chảy qua, Thiên Hoàng từ từ buông lỏng khớp hàm đang cắn chặt, mở miệng định nói, lại nghẹn ngào chẳng thốt nên lời.   Mời các bạn đón đọc Vong Xuyên của tác giả Trần Sắc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy - Bát Nguyệt Trường An
Có lẽ Mary Sue(*) là một loại bệnh. Mà chúng ta đều là người bệnh. Bệnh nhẹ thì không ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường. Bệnh nặng có thể vang danh Cửu Châu —— hức, chẳng hạn như Phù Dung tỷ tỷ ấy. Mắc bệnh cũng đừng hoang mang, nó chỉ là lời tuyên bố rằng giai đoạn trưởng thành đã bắt đầu. Điều đáng sợ chính là lúc khỏi hẳn. Nó cho thấy, trái tim thiếu nữ của bạn đã lớn rồi. Tuổi già sắp đến, đành nén bi thương thay đổi theo. Câu chuyện này dành tặng cho rạp hát nhỏ trong đầu tôi suốt 21 năm qua. Những anh chàng đẹp trai đã lướt qua tôi. Đừng hâm mộ cô ấy quá, cô ấy chỉ có trong truyện thôi. Đây là câu chuyện kể về một cô gái nhỏ thích sắm vai nhân vật vừa anh dũng lại vừa dịu dàng. Cô bé là nữ hiệp, tổng đà chủ, Athena, Usagi Tsukino, Simic, She-ra, Bạch nương tử… Cô tưởng rằng tất cả mọi người đều yêu cô, thế giới đang chờ cô cứu vớt. Lại không biết rằng, chẳng ai có thể cứu vớt thế giới, điều cô có thể làm, chỉ là lớn lên. Sau đó chìm vào biển cả người lớn không thể cứu vãn. (*) Mary Sue là kiểu nữ chính hoàn hảo thái quá mà người viết sáng tạo nên từ mơ ước của chính mình trong truyện hư cấu và thường bị người đọc căm ghét. *** Chấn Hoa cao trung hệ liệt gồm có: Xin chào, ngày xưa ấy Thầm yêu: Quất Sinh Hoài Nam Điều tuyệt vời nhất của thanh xuân Dưới vòm kí ức *** Dư Chu Chu không biết những ánh mắt đồng loạt hướng về phía mình và sự im lặng kỳ lạ này rốt cuộc có ý nghĩa gì. Ngay lúc cô còn chưa kịp ý thức thì đã thốt ra câu đó rồi, không ngờ lại khiến mấy người này có biểu cảm phức tạp như vậy. Dư Chu Chu vẫn nhớ lúc cô chị họ nhỏ của mình hoảng hốt ôm cái kéo vào lòng, cho dù tình cảm giữa cô và Dư Đình Đình vẫn rất bình thường, cộng thêm lần trước Dư Đình Đình coi thường người yêu nhỏ của cô khiến quan hệ giữa hai người càng thêm căng thẳng. Nhưng mà, giờ phút này, cô cực kỳ bất bình thay Dư Đình Đình. Dư Chu Chu giỏi đoán lòng người là vì sức tưởng tượng luôn dồi dào của cô. Suy bụng ta ra bụng người. Nếu bây giờ là Minami giơ cao món quà mà mình tặng cho Kazuya thì sao? Cô sẽ nổi giận ngay lập tức. Dư Chu Chu bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh, đứng bên ngoài đám người. Thế giới được bao phủ bởi tuyết yên lặng đến kỳ lạ, ngay cả tiếng cười đùa ầm ĩ của đám nhóc chơi ném tuyết dường như cũng bị ngăn ở ngoài bởi một cái lồng thủy tinh. Lúc lên lớp tám, khi làm bài tập lý, Dư Chu Chu đọc được một đề mục mới biết được, những lỗ hổng trong tuyết mới rơi có tác dụng hấp thụ âm thanh. Khoảnh khắc đó, cô nhìn chằm chằm vào ngòi bút bi, cái ngày tuyết rơi hồi lớp năm như tái hiện lại trước mắt. Một cô gái rụt rè đánh vỡ sự im lặng: “Lẽ nào… hộp quà này… là của bạn?” Dư Chu Chu đã nghĩ ra một đống lý do để thoái thác, kết quả là, câu hỏi này khiến cô hoàn toàn muốn ngất. Của tôi? ... Mời các bạn đón đọc Xin Chào, Ngày Xưa Ấy của tác giả Bát Nguyệt Trường An.
Thầm yêu: Quất sinh Hoài Nam - Bát Nguyệt Trường An
“Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam, chẳng ai hay biết.” Bạn có từng, hay đang yêu một người mạnh liệt đến khắc cốt ghi tâm, nhưng không ai hiểu thấu chưa? Chỉ một lần gặp gỡ thời ấu thơ, thế mà hình ảnh Thịnh Hoài Nam như đã in sâu vào tim Lạc Chỉ suốt mười một năm dài đằng đẵng. Lần tiếp theo xuất hiện, anh ấy rực rỡ như ánh mặt trời, từ đó nhật ký của Lạc Chỉ trở thành một vở kịch chỉ có một diễn viên chính - đó chính là anh . Lạc Chỉ rón rén yêu, cẩn thận yêu, nhưng tình yêu đó cũng vô cùng kiêu ngạo. Mối tơ vương trong lòng cô bung nở rất nhanh, chẳng thể nào mà dễ dàng tháo gỡ. Người ấy ở đây, trong trái tim Lạc Chỉ, trong đôi mắt Lạc Chỉ. Chỉ cần bước thêm một bước là có thể phá vỡ khoảng cách của mười mấy năm. Nhưng khoảng cách xa nhất trên thế gian, không phải là em yêu anh nhưng anh không biết. Mà là yêu anh, nhưng không thể chạm tới anh. Giữa Bắc Kinh phồn hoa huyên náo, đại học P rộng lớn cũng chỉ giống như trường phổ thông Chấn Hoa mãi nơi phương Bắc xa xôi, khiến Lạc Chỉ bơ vơ, không có nơi nương náu. *** Tác giả:  Bát Nguyệt Trường An, tên thật là Lưu Uyển Hội, sinh năm 1987. Tốt nghiệp Đại học Quang Hoa ở Bắc Kinh, ngành Quản lý. Được Nguyên Tổng biên tập Triệu Trường Thiên (Tạp chí " Manh nha " Trung Quốc) khen ngợi là thế hệ nhà văn mới, là tác giả xuất sắc và phổ biến được hoan nghênh nhất trên mạng Tấn Giang – Trung Quốc, được trang mạng Douban.com cho điểm cao nhất trong mục tác giả viết về văn học tuổi trẻ. Một số tác phẩm đã xuất bản của tác giả: Trở về tuổi thơ, Điều tuyệt nhất của chúng ta, Lá thư không đề tên người gửi, Năm năm bị đánh cắp, Xin chào những tháng năm xưa…  *** Tác phẩm:  Tiểu thuyết do tác giả Bát Nguyệt Trường An của “Xin chào, những tháng năm xưa” tập trung sáng tác trong suốt bốn năm, bộc bạch hết thảy cảm xúc khi yêu một người suốt cả thời niên thiếu. Đây là một trong những tác phẩm được độc giả mong chờ nhất trên mạng văn học Tấn Giang. “Đây là tiểu thuyết được tôi viết một cách nghiêm túc nhất, cất chứa nhiều tình cảm nhất, thời gian sáng tác cũng lâu nhất...” Nếu như trong “Xin chào, những tháng năm xưa”, tôi kiếm tìm sự đồng cảm, vậy ở trong “Thầm yêu – Quất Sinh Hoài Nam”, tôi đang tìm kiếm những nét giống nhau giữa chúng ta.” – Bát Nguyệt Trường An Đây là một câu chuyện về tình yêu thầm thương trộm nhớ. Chỉ là, thời gian thầm yêu này dài quá, dài đến mức có thể đánh thức ký ức về mối tình sâu kín mà mỗi người đã từng trải qua. Bốn năm chờ đợi sẽ không uổng phí. Trước giờ chưa từng có một tác phẩm tiểu thuyết thanh xuân nào có thể miêu tả tỉ mỉ trái tim của những người trẻ tuổi như thế.  Cuốn sách này sẽ khiến người ta mê mẩn. Tất cả những gì ngủ say trong não, hết thảy những gì sôi sục trong tim, toàn bộ những ký ức về yêu thương, đều sẽ ngầm cuộn trào mãnh liệt. “Tình yêu thiết tha của những người trẻ tuổi sẽ đủ sức lay động trái tim bất cứ ai, cũng có thể khiến họ phải thốt ra một tiếng thở dài cảm thán.” (Giải thích về tên tác phẩm một chút: Quất sinh Hoài Nam tức là cây quýt mọc ở Hoài Nam (phía Nam sông Hoài), Trung Quốc. Quýt này khi chuyển đến trồng tại phía Bắc sông Hoài trở thành cây chỉ (hay còn gọi là cây quýt hôi, cây tranh gai, một loài cây cùng họ cam quýt). Thành ngữ này xuất phát từ tích một câu chuyện đối đáp thử trí thông minh giữa Yến Tử thời Xuân Thu và vua nước Sở khi đó, sau này dùng để chỉ hoàn cảnh có thể thay đổi tính chất của sự vật. Quýt mọc ở Hoài Nam là cây quýt, mọc ở Hoài Bắc trở thành cây chỉ, giống tốt chỉ có thể sinh tồn trong môi trường thích hợp với mình. Môi trường tự nhiên có tính quyết định đối với thực vật. Trong truyện, cô gái tên là Lạc Chỉ, chàng trai tên Thịnh Hoài Nam. Cây Chỉ sinh trưởng ở Hoài Bắc chứ không sống ở Hoài Nam, vì vậy cái tên này có ý muốn nói, đất đai ở nơi anh sẽ mãi mãi không thể cho em kết quả mà em mong muốn, tình yêu thầm kín của em vĩnh viễn cũng không thể nở ra đóa hoa mà anh cần. Tuy nhiên mọi người yên tâm, nói vậy thôi chứ truyện này happy ending, tình yêu này cuối cùng vẫn đâm hoa kết trái, câu chuyện vẫn viên mãn, bõ công độc giả ở bên ý chờ đợi suốt bốn năm (2010 đến 2014) =)) Hy vọng độc giả bên mình cũng sẽ yêu thích tác phẩm như vậy :"> Xin cảm ơn ạ :x ) *** Trịnh Văn Thụy xông lên sân khấu khiến mọi người nhốn nháo lên. Mới vừa có một màn cầu hôn cầu khai, lẽ nào lại là một màn tỏ tình công khai nữa? Ngay cả MC cũng sững người, chưa kịp tránh đã bị Trịnh Văn Thụy cướp micro. Micro có chút trục trặc, cô ấy “a lô” mấy tiếng cũng không có phản ứng gì. Thời gian này đủ cho khán giả phía dưới phản ứng lại. Tiếng huýt sáo, tiếng hoan hô vang lên rần rần, ngay cả ban giám khảo ngồi hàng đầu cũng ngoảnh lại nhìn hội trường náo nhiệt phía sau, các ngôi sao được mời tới cũng bật cười, trên gương mặt các lãnh đạo trường hiện rõ vẻ bối rối. Em gái khóa dưới thích hóng chuyện gần như đứng hẳn người dậy, liên tục dùng cùi chỏ huých Trương Minh Thụy: “Anh, anh nhìn kìa! Này, anh làm sao thế?” Trương Minh Thụy ngẩn ngơ nhìn cô gái mập mạp đứng dưới ánh đèn. Cô ấy vừa tránh vòng vây của nhân viên, vừa vội vã gõ lên micro. Anh bỗng đoán được ý đồ thực sự của Trịnh Văn Thụy. Lần đầu tiên Trương Minh Thụy gặp Trịnh Văn Thụy là ở trước cửa ký túc xá. Không phải trước cổng tòa nhà, mà là trước cửa phòng. Mùa hè năm thứ hai vừa kết thúc, khắp hành lang là đám con trai để trần nửa thân trên, có người thậm chí gần như khỏa thân, cười hì hì đi ra khỏi phòng tắm chung, vừa nhìn thấy nữ sinh mặt lạnh đứng chắn giữa đường thì rú ầm lên rồi trốn mất dạng. Nữ sinh ấy làm như không thấy gì, bình tĩnh đưa mắt nhìn về phía Trương Minh Thụy đang nép mình sau cánh cửa. “Thịnh Hoài Nam dọn đi rồi?” Trương Minh Thụy gật đầu. “Tất cả đồ đạc đều chuyển đi rồi?” “Không. Có những thứ cậu ấy bảo không dùng đến nên quẳng lại đây, bảo bọn tôi vứt đi hộ.” Trương Minh Thụy chợt nhớ ra, “Đúng rồi, cậu… đến tìm cậu ấy có việc gì à? Có cần tôi bảo cậu ấy một tiếng giúp cậu không?” “Cậu liên lạc được với cậu ấy à?” Rốt cuộc đôi mắt lạnh của cô ấy cũng lóe sáng. Trương Minh Thụy lúc này mới nhớ ra Thịnh Hoài Nam từng dặn anh, đừng để Lạc Chỉ tìm ra cậu ấy. Cô gái này hẳn là do Lạc Chỉ cử đến. Anh lúng túng nói: “Cậu ấy không nghe điện thoại của bọn tôi, nói là dạo này có chuyện phải giải quyết, không muốn liên lạc lại.” Những lời này là thật. Trương Minh Thụy nghe được tin từ chỗ đàn anh hại Thịnh Hoài Nam bị tóm khi giúp đỡ trong phòng thi. Anh ta nói bố mẹ cậu ấy gặp chuyện, cậu ấy chẳng có thời gian phân tâm, ngay cả bữa cơm chia tay cũng không kịp ăn, cứ thế xách va-li rời khỏi trường. Đúng là chó cắn áo rách. Trong lòng Trương Minh Thụy bỗng cảm thấy buồn. Cô gái không gặng hỏi thêm mà tiến lên một bước: “Cậu ấy bỏ lại thứ gì? Cho tôi xem được không?” Mặc dù là lời khẩn cầu nhưng ngữ điệu của câu nghi vấn lại trầm thấp, rõ ràng không cho phép thương lượng, Trương Minh Thụy bị cô ấy nhìn đến đổ mồ hôi. Sao lại có người có đôi mắt như thế? Lẽ ra cô ấy phải học ngành trinh sát hình sự mới đúng. Trương Minh Thụy lúng túng cười: “Không phải không được, nhưng cậu phải chờ tôi một lát. Chẳng ngờ là có con gái gõ cửa, ít ra cậu cũng để tôi mặc quần đã rồi sẽ cho cậu vào.” Cô gái hờ hững gật đầu, vẫn chằm chằm nhìn anh. Trương Minh Thụy vội vàng khóa cửa, dùng “tốc độ ánh sáng” mặc ngay quần lửng dài đến đầu gối, cầm chiếc áo phông lên rồi lại do dự một lúc. Cái áo vắt trên thành ghế là áo sạch, anh vốn định đi tẩy hết mùi mồ hôi trên người rồi mới mặc vào, không ngờ chỉ vì chơi game thêm mười mấy phút mà phải đón ngay vị khách không mời này. ... Mời các bạn đón đọc Thầm yêu: Quất sinh Hoài Nam của tác giả Bát Nguyệt Trường An.
Khuynh Tẫn Triền Miên - Vô Hoan Dã Tiếu
Truyện có H tả khá kỹ, yêu cầu các bạn trẻ cân nhắc trước khi đọc. Ấm áp xuyên qua, nhiều người sủng ái, có tiểu bao tử, nhân vật mỹ hình, nội dung bao quát giang hồ cung đình. . . Ái tình cố sự của tuyệt mỹ niên thiếu mang theo ký ức sống lại tại cổ đại giá không cùng ba huynh đệ một nhà. . . *** Vân Khuynh bốn người lên đài, không giống với Nhã Sóc Lam và Mạc Nguyệt lúc trước. Bọn họ là bốn người nam tử tuấn mỹ vô tư, bọn họ mặc quần áo bọn hắn chưa từng gặp qua. Loại quần áo này rất phẳng, màu sắc tuy không nhiều lắm, thế nhưng lại dị thường nghiêm túc trang trọng, Vân Khuynh màu trắng ôn nhuận, Tần Vô Phong màu đen lãnh tuấn, Tần Vô Song lam thẫm nho nhã, Tần Vô Hạ xám sậm trang nghiêm. Áo sơmi trắng dựng thẳng cổ áo khiến cho bọn họ nhìn qua rất ưu nhã rất chỉnh tề, trên khuôn mặt bọn họ đều mang theo tâm tình phức tạp kỳ lạ. Có kích động hưng phấn có chờ mong thấp thỏm có khẩn trương bất an, tân khách ở đây lần thứ hai nghe thấy phượng cầu hoàng liền có chút nghi hoặc, thấy bốn người Vân Khuynh lên sân khấu thì càng thêm mê man. “Du Hàn, đó không phải tiểu Phong bọn họ sao, bọn họ mặc cái gì vậy, lão nhân ta sống lâu như vậy lần đầu tiên thấy quần áo như thế... Chỉ là bọn họ nhìn qua thật đúng là tuấn tú, không hổ là tử tôn Tần gia ta!” Lão nhân ngồi ở bên người Tần Du Hàn vươn tay vuốt vuốt râu mép, gật đầu cười vẻ mặt đắc ý. Dứt lời hắn đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp: “Không đúng, Du Hàn, ca khúc này không phải vừa rồi hai tiểu oa nhi thành thân kia đã dùng sao, sao hiện tại vẫn là khúc này???” Tần Du Hàn dùng ống tay áo thấm thấm mồ hôi lạnh trên trán: “Lão tổ tông, bọn họ đây không phải đang cử hành hôn lễ sao, Duyệt nhi nói, ca khúc này dùng để thay thế cái gì khúc quân hành hôn lễ.” “Cử hành hôn lễ??? Có ý gì???” Nguyên bản lão nhân vẻ mặt cười cười lập tức cứng lại, trừng lớn hai mắt ngẩng đầu nhìn Tần Vô Phong bốn người. Hắn đột nhiên nhớ tới vừa rồi Tần Du Hàn nói cho hắn, nói trọng điểm ngày hôm nay là hôn lễ của Vân Khuynh. Mà Vân Khuynh là nam tức phụ Tần Vô Song thú... Nghĩ nghĩ khuôn mặt lão nhân trầm xuống, hóa ra Tần gia muốn làm một hồi hôn lễ long trọng cho Vô Song và nam tức phụ kia, trách không được Tần Du Hàn không dám nói cho đám lão già bọn họ. Lão nhân lão bà tử Cô Sa trấn, nghe xong đối thoại của Tần Du Hàn và lão nhân kia, đều hiểu ra trạng huống hiện tại, đều lãnh nghiêm mặt, trở nên mất hứng. ... Mời các bạn đón đọc Khuynh Tẫn Triền Miên của tác giả Vô Hoan Dã Tiếu.
Gặp gỡ Vương Lịch Xuyên tập 2 - Thi Định Nhu
Gặp Gỡ Vương Lịch Xuyên còn có một tên khác là Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên. Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên kể lại tình yêu lãng mạn, nồng thắm kéo dài suốt 10 năm với nhiều trắc trở của hai nhận vật chính là Vương Lịch Xuyên và Tạ Tiểu Thu. Ở tuổi 17, Tiểu Thu, một cô gái tỉnh lẻ, nhà nghèo một mình đến Bắc Kinh xa xôi học đại học. Để có tiền đóng học phí và trang trải chi phí sinh hoạt, cô phải vừa học vừa làm thêm tại một quán café Starbuck ở khu ngoại thành Bắc Kinh. Tại đây, cô gặp gỡ và yêu chàng kiến trúc sư Hoa kiều tài năng nhưng bị tàn tật là Vương Lịch Xuyên. Tuy nhiên, khi tình yêu đang độ rực rỡ, thì đột nhiên Lịch Xuyên vô cớ chia tay và về nước (Thụy Sĩ), để lại Tiểu Thu chìm đắm trong đau buồn và nghi hoặc. 6 năm sau, Tiểu Thu tốt nghiệp đại học và vào làm việc tại tập đoàn kiến trúc CPJ của Thụy Sĩ. Tại đây, cô đã gặp lại Lịch Xuyên và dần dần phát hiện ra, anh rời xa cô vì anh mang căn bệnh ung thư ác tính và không muốn cô phải sống một cuộc sống thấp thỏm lo âu vì người mình yêu có thể sẽ chết bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, cũng chính lúc này, bệnh tình của Lịch Xuyên trở nên nguy ngập, anh kiên quyết phải rời xa Tiểu Thu, để cô quên anh và tìm được hạnh phúc khác. Tiểu Thu hứa với anh là cô sẽ “move on” với một điều kiện là anh phải tiếp tục chiến đấu với căn bệnh ung thư và phải sống. 3 năm sau, sau khi ghép tủy, bệnh của Lịch Xuyên chuyển biến tốt hơn. Lo lắng cho Tiểu Thu, anh trở về thăm cô và từ đó, hai người không bao giờ xa nhau nữa. Những chương đầu tiên của tác phẩm Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên được Thi Định Nhu (bút danh Huyền Ẩn, người Trung Quốc, hiện đang sinh sống tại Canada) đăng trên website văn học mạng lớn nhất Trung Quốc (mạng Tấn Giang) từ tháng 11/2008. Tác phẩm lập tức thu hút sự quan tâm của số lượng lớn người đọc online (hơn 1,3 triệu lượt người trong vòng 6 tháng). Không bao lâu sau đó, Công ty Sách Hoàng Sơn đã mua bản quyền và xuất bản sách giấy vào tháng 04/2009. Ngay sau khi có mặt tại các nhà sách, tác phẩm đã lập tức gây nên cơn sốt. Một năm sau, công ty sách Vớ Xanh cũng mua bản quyền và xuất bản bản tiếng Hoa phồn thể tại Đài Loan, và cũng được độc giả Đài Loan đón nhận nồng nhiệt. Hiện nay, Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên đang được chuyển thể thành phim. Ngoài ra, dự án audio book Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên cũng đang được tiến hành. Tại Việt Nam, tác phẩm Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên được một editor (ngôn ngữ mạng, chỉ những người không biết tiếng Hoa nhưng dịch tác phẩm tiếng Hoa dựa trên bản phiên âm Hán-Việt và bản chuyển ngữ của các công cụ dịch nhanh như Google…) có bút danh Mi Krazy dịch online từ tháng 06/2011, hiện đang nhận được sự ủng hộ cuồng nhiệt của các độc giả online tại Việt Nam. *** Tác giả: Thi Định Nhu (bút danh khác là Huyền Ân), quê Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc, là một trong những cây bút nữ hàng đầu của mạng văn học Tấn Giang, đồng thời cũng đang lấn sân sang lĩnh vực biên kịch. Thi Định Nhu bắt đầu sáng tác từ năm 2003 và gây dựng tên tuổi với bộ ba tác phẩm tiểu thuyết võ hiệp mang phong cách giang hồ thủy mặc "Định Nhu Tam Mê" (gồm "Mê Hiệp Ký", "Mê Hành Ký" và "Mê Thần Ký" (tải trọn bộ eBook Tam mê), đã được xuất bản tại Việt Nam) thu hút hàng triệu lượt truy cập. Sau bộ tác phẩm "Tam Mê", Thi Định Nhu chuyển sang đề tài tình yêu đô thị và huyền ảo giả tưởng, các tác phẩm nổi tiếng gồm có "Gặp gỡ Vương Lịch Xuyên’, "Muôn kiếp yêu em" và "Thành phố hoang vắng" (đã được xuất bản ở Việt Nam). Riêng bộ phim "Gặp gỡ Vương Lịch Xuyên" được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên đang ở giai đoạn hậu kỳ, không lâu sau sẽ được lên sóng màn ảnh nhỏ tại Trung Quốc. Một số tác phẩm của Thi Định Nhu: Gặp gỡ Vương Lịch Xuyên Mê Thần Ký Mê Hành Ký Mê Hiệp Ký Thành Phố Hoang Vắng *** Tôi viết xong quyển “Gặp gỡ Vương Lịch Xuyên” trong thời gian rảnh rỗi, một ngày sau khi xuất bản, tôi được mời đến nhà sách ký tặng độc giả. Mặc dù Lịch Xuyên có đọc vài chương đầu, nhưng anh thẳng thắn thừa nhận: thứ nhất, số lượng chữ Hán anh biết rất ít, lại lười tra từ điển, cho nên cơ bản là đọc không hiểu. Thứ hai, phần anh đọc hiểu làm anh đỏ mặt, anh từ chối đọc tiếp... “Vậy anh có để ý việc tên mình được dùng để đặt cho tên truyện không?” “Vậy anh có để ý việc tên mình được dùng để đặt cho tên truyện không?” “Không sao.” Không đúng, trước nay Lịch Xuyên không thích công khai chuyện đời tư, tôi cũng không hiểu nổi. “Sao không sao?” “Nếu em hỏi bố anh, bố sẽ chỉ cho biết cách viết chữ “Lịch” như thế nào. Tên chính thức của anh trên hộ chiếu là phiên âm theo hệ thống Wade-Giles. Hai chữ “Lịch Xuyên” này là do em tự đặt.” “Cái gì? Cái gì?” Tôi nhảy dựng lên! Thì ra lấy nhau đã một năm, ngay cả tên tiếng Trung của chồng tôi cũng viết sai! “Đúng vậy,” Lịch Xuyên cười nói “Lần đầu tiên em viết hai chữ này là lần đầu tiên em đến Long Trạch. Em để lại một tờ giấy nhắn, nói “Lịch Xuyên, tôi về trường đây. Không cần tiễn tôi”. Chữ Lịch trên tờ giấy đó là chữ Lịch có ba chấm thủy. Nói thật, lúc đó anh không đọc được chữ này, lại là chữ giản thể, nên anh phải tra từ điển. “Vậy tên anh là chữ “Lịch” nào?” “Ha ha, không nói cho em. Đây là lỗi lầm suốt đời của em.” Lúc tôi đi nhà sách, Lịch Xuyên cũng đi theo. Vì tôi nói với anh, tôi sợ gặp độc giả. Lịch Xuyên nói để anh đi theo, anh sẽ ngồi phía xa xa, cổ vũ tôi. Hôm đó tôi ăn mặc rất lịch sự, ngồi nghiêm túc kí tên. Nhà sách khá đông người, nhưng mới kí có 10 phút đã xong. Ngẩng đầu nhìn lên, phía trước có một hàng dài, ai cũng đang cầm quyển “Gặp gỡ Vương Lịch Xuyên” trong tay. Kỳ quái, tôi là tác giả, sao người ta không xin chữ ký của tôi? Tôi hỏi một cô gái nhìn giống học sinh trung học trong hàng: “Xin hỏi... bạn đang đợi tác giả ký tên à?” Cô gái đó nhìn tôi một cái, gật gật đầu, lại lắc đầu. Tôi liền cười nói: “Là vầy... tôi chính là tác giả, thật đó, không thật không lấy tiền.” Cô gái khách sáo bắt tay, mở sách ra, xin chữ ký. Sau đó không thèm để ý tới tôi nữa, tiếp tục xếp hàng. Nhục như con cá nục. Tôi kiễng chân nhìn ra đằng trước, hàng dài tới tận cửa, nhìn không thấy cuối. “Xin hỏi, xếp hàng làm gì vậy?” Tôi lễ phép hỏi. “Chúng tôi đang chờ anh Lịch Xuyên kí tên.” Trời đất! Không có thiên lý, tôi trợn tròn mắt. Tôi đi dọc theo tới cuối hàng, quả nhiên thấy Lịch Xuyên đang ngồi kí tên cho một cô bé, vừa ký vừa nói: “Hy vọng bạn không để ý việc tôi ký tên bằng tiếng Anh, tên tiếng Trung tôi viết không đẹp lắm, sợ bạn cười.” Cô bé đỏ mặt, cười ngây ngô, lại còn rưng rưng nước mắt: “Không, không, anh Lịch Xuyên ơi, thấy anh vẫn sống khỏe mạnh, em rất mừng cho anh!” “Ừ...” Lịch Xuyên hòa nhã, “Muốn đến xem tôi có thật không đúng không?”. Đang nói tới đó, nhìn thấy tôi, anh cúi đầu: “Oops!” Sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn mọi người, nói: “Tác giả đến đây rồi, xin mọi người nể mặt tôi, xin cô ấy ký tên, có được không?” “Được, được” Cuối cùng đám đông cũng quây quanh tôi. Ra khỏi nhà sách, tại một góc đường yên tĩnh, Lịch Xuyên bỗng nhiên gọi tôi đứng lại. Anh lấy một chiếc hộp gỗ kiểu cổ từ túi xách ra, mở hộp ra, lấy ra một tập giấy còn dày gấp hai lần sách của tôi. Nhìn tập giấy còn đẹp hơn sách của tôi, đóng thành sách, to khoảng bằng một tập tranh. Anh hôn tôi, đưa tập giấy cho tôi: “Hôm nay là sinh nhật của chúng ta, đây là quà sinh nhật của em.” Trên bìa quyển sách đó viết: “Letters to Xiaoqiu“  Mở trang đầu tiên ra, tôi thấy một lá thư tiếng Trung: “Hi Lịch Xuyên, Có kết quả thi giữa kỳ rồi. Em làm bài khá tốt, ngay cả môn phương pháp đọc hiểu tệ nhất cũng được 86 điểm. Anh có thích không? Buổi trưa em và An An ra cổng bắc ăn mì bò. Em bỏ rất nhiều rau thơm. Mì ngon lắm. Buổi tối em đi tự học, đem theo một ly trà đặc. Ở đó, em đọc xong tập cuối của “Thiên Long Bát Bộ” rồi. Đúng vậy, em không lo học hành, em muốn nghỉ xả hơi. Tiểu Thu.” Bên dưới là thư hồi âm của anh, tôi tạm dịch: “Hi Tiểu Thu, điểm thi cao như thế, anh rất tự hào vì em. Mì thịt bò ở cổng bắc, là chỗ mình hay ăn đúng không? Anh còn nhớ, em nói chỗ đó nước dùng trong và ngọt thanh, hương vị đậm đà. Anh xin lỗi em, Tiểu Thu. Ngày chia tay anh không biết nói gì, đành vội vàng bỏ đi. Lúc đó anh cảm thấy mình là kẻ nhu nhược. Anh mang theo một cái gối em hay nằm, trên gối còn vương vấn hơi thở của em, mùi của đêm trước. Hiện giờ anh nằm viện, vẫn dùng nó gối đầu, như em vẫn ở bên anh. Ca mổ của anh là 10 giờ sáng mai. Người nhà anh đều đi nhà thờ cầu nguyện cho anh. May mà em không có ở đây, cũng không biết gì, anh không muốn thấy em đau lòng. Cho dù như thế nào đi nữa, em luôn chúc anh may mắn, đúng không? Yêu em, Lịch Xuyên.” Tôi xem từ đầu tới cuối, đến giữa sách, tôi không viết email cho anh nữa, nhưng anh vẫn viết tiếp, những đoạn độc thoại thật dài, tiếng Anh và tiếng Trung xen lẫn nhau. Tôi im lặng nhìn anh, cảm động vô cùng. Anh vuốt ve mặt tôi, dịu dàng nói: “Thật ra, mỗi lá thư của em anh đều trả lời. Không đủ sức gõ chữ, anh lén ghi âm lại. Sau đó em không gửi thư cho anh nữa, anh vẫn thường xuyên viết. Anh không kể René nghe, điều này đã thành thói quen của anh rồi.” Anh đặt tay tôi lên tim anh, nói tiếp: “Anh vốn định viết vào di chúc ủy thác René giữ những lá thư này. Nếu có một ngày, anh xảy ra chuyện gì, hoặc không còn sống được bao lâu nữa, René sẽ gửi những lá thư này cho em, để cho em biết trên thế giới này, từng có một người yêu em vô cùng sâu đậm.” Tôi ôm quyển sách dày cộm vào trong ngực, đùa với anh: “Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ, nếu em xảy ra chuyện gì, thì hơn phân nửa là vì anh. Nếu em thật sắp chết, cũng hơn phân nửa là bị anh làm tức chết?” Lịch Xuyên nhìn vào mắt tôi, ánh mắt sâu thẳm, chăm chú, giống như đang tìm bóng dáng mình trong mắt tôi: “Tiểu Thu, sau khi phẫu thuật, anh không dám nhìn chính mình. Không dám chụp ảnh, trong nhà cũng không lắp gương. Anh cứ tưởng, mọi điều tốt đẹp luôn bỏ anh mà đi, chờ đợi anh, chỉ có cái chết và sự mục rữa. Không phải sao? Nếu trong tay em cầm búa, thì mọi thứ còn lại đều là đinh mà thôi. Nhưng mà,” đáy mắt anh ngập tràn ánh sáng lấp lánh, nhưng cũng long lanh những giọt mưa “Anh tìm được cái đẹp mất đi từ lâu nơi em, trong mắt anh, em luôn luôn đáng yêu.” Mời các bạn đón đọc Gặp gỡ Vương Lịch Xuyên của tác giả Thi Định Nhu.