Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngày Về

Nội dung: Đô thị tình duyên, gương vỡ lại lành Converter: Ami Editor: Legi Nếu quân ra đi, không hẹn gặp lại! Giới thiệu như thế là hết. Nhìn có vẻ SE như vậy thôi chứ thực ra là truyện HE nhé. (Tóm tắt chút nội dung cho bạn đọc nào có hứng thú: Truyện này là hành trình theo đuổi lại vợ của anh chàng Chu tổng đẹp trai, lạnh lùng và bá đạo. Nam chính thì về cơ bản là như vậy vả hơi mặt dày vô sỉ, nữ chính thì chuẩn kiểu giả vờ nhã nhặn nhưng nội tâm ghê gớm. Nói chung là cường cường) Nhân vật chính: Đỗ Nhược Hành, Chu Yến Cầm, Chu Đề và một số nhân vật phụ khác... Số chương: 60 chương (theo tác giả) còn theo editor thì bao nhiêu chưa biết. :3 *** #REVIEW: NGÀY VỀ Tác giả: Chiết Hoả Nhất Hạ Thể loại: Hiện đại, phản bội trong hôn nhân, ngược nam, nữ cường, HE Tình trạng: Hoàn Review bởi: Trang Mèo - fb/hoinhieuchu ----- #NÉM_Đá Lời tâm sự của người review: Thật ra mình drop rv này lâu rồi, vì mình nhảy bộ này do nó gắn tag ngược nam, cố lê lếch xong quyết định viết rv ném đá thì phát hiện nó chẳng còn gì đọng lại trong mình cả, quá nhạt nhẽo, không đủ thông tin để rv. Nhưng tâm trạng đang bị ức chế vì chủ đề này, nên lôi ra ném đá luôn, và viết ngắn gọn theo những gì mình còn “cảm” được, còn lại chẳng spoil hoặc trích dẫn gì thêm. Có rất nhiều người mặc định cho rằng hôn nhân là cuộc đời, hôn nhân hạnh phúc, cuộc đời sẽ hạnh phúc, hôn nhân tan vỡ, cuộc đời sẽ bi ai. Nhưng có lẽ mỗi chúng ta quên rằng hôn nhân chỉ là ngôi nhà, ở đó có những con người sống cạnh nhau không phải kết nối mỏng manh như những tấm bè, mà cần những bàn tay nắm chặt, những trái tim đồng điệu, những sự tồn tại tuyệt đối là duy-nhất, chứ không phải chỉ cần thứ-nhất là được. Nếu một ngày bạn nhận ra người chồng đầu ấp tay gối, người đi cùng bạn cả thanh xuân, nắm tay bạn vào lễ đường, hôn lên môi bạn trước thánh địa thề nguyền chung thuỷ một tay ôm vai người tình, một tay gọi điện thoại ngọt ngào với bạn, có đau đớn không? Nếu một ngày bạn nhận được bộ lễ phục không đúng số đo, kèm theo ánh mắt áy náy xin lỗi từ cô thư ký riêng của chồng, có thấy mỉa mai không? Nếu ở trước mặt mọi người, chồng bạn luôn thể hiện yêu thương bạn hết mực, quay lưng lại không từ chối bất kỳ cô gái nào đưa đến miệng, có thấy bẩn không??? Nếu một ngày bạn phát hiện ra ngôi nhà của bạn bị gió lùa, có thấy lạnh lẽo??? Đỗ Nhược Hành trả lời có, cô có đau, có mỉa mai, cô thấy bẩn, thấy lạnh lòng. “Nếu quân ra đi, không hẹn gặp lại” Đây là một câu chuyện về hai người yêu nhau từ thuở thiếu thời, bên nhau cả thanh xuân và cưới nhau dưới sự chúc phúc của tất cả mọi người. Nhưng hôn nhân không phải là cuốn phim lãng mạn, mà là cuộc đời. Kết hôn không phải kết thúc cuối cùng cho một cuộc tình, mà chỉ là chìa khoá mở ra thử thách, nhất là đối với lòng trung thành. Chu Yến Cầm và Đỗ Nhược Hành gặp nhau trong chuyến đi du học, hai con người cô độc ở hai đất nước xa lạ đã cuốn hút nhau, họ dắt tay nhau vào hôn nhân trước sự chứng kiến của tất cả những người thân thuộc, mọi thứ bắt đầu như một giấc mơ, và kết thúc bằng cơn ác mộng. Chu Yến Cầm sinh ra trong một gia đình khá phức tạp, cha anh ta xem việc ngoại tình là một điều hiển nhiên, và mẹ anh ta im lặng chấp nhận điều đó, không ly hôn, chỉ vì muốn gìn giữ mái ấm trọn vẹn, nên mọi thứ trở thành một con đường quy hoạch sẵn trong đầu nam chính. Chu Yến Cầm cảm thấy việc anh ta nuôi tình nhân bên ngoài, chấp nhận lên giường với bất kỳ người phụ nữ nào “dâng hiến” là hết sức bình thường, miễn là anh-ta-còn-yêu-vợ. Đỗ Nhược Hành phát hiện việc chồng mình ngoại tình, cô cảm thấy Đỗ Yến Cầm bẩn, cô ghê tởm đến tận xương tuỷ, ghê tởm kẻ nằm cùng giường, ghê tởm sự dịu dàng, sạch sẽ anh ta mang về nhà, mọi sự diễn ra trong im lặng và đè nén, tra tấn cô đến mức bị bệnh trầm cảm, cuối cùng cô quyết định ly hôn. Đến lúc Đỗ Nhược Hành chính thức bước ra khỏi cuộc sống của Chu Yến Cầm thì anh vẫn bàng hoàng chưa biết việc gì đang diễn ra, anh tìm mọi cách dây dưa, níu kéo, thậm chí dùng cả con gái làm lý do chỉ để được tiếp cận vợ cũ, nhưng đổi lấy chỉ là ánh mắt thù hận, sự lạnh lùng, vô tình từ Đỗ Nhược Hành. Tuy vậy trong suốt những năm này, Chu Yến Cầm vẫn ung dung bay nhảy khắp “hậu cung” của mình, bên cạnh anh ta chưa bao giờ thiếu vắng phụ nữ, dù sau này biết được nguyên nhân thật sự vì sao Đỗ Nhược Hành ly hôn nhưng nam chính vẫn có sự “đấu tranh” tâm lý và giằng co về qua niệm chung thuỷ trong hôn nhân. Với Chu Yến Cầm, chuyện chuyên nhất cả thể xác và tinh thần là việc rất mang tính phi thực tế, điều anh ta cần là yêu vợ, thế là đã thấy đủ, tại sao phụ nữ cứ phải phức tạp lên trong việc tình dục “trong luồng” hay “ngoài luồng”, miễn là anh ta dành trọn vẹn con tim cho gia đình và vợ con, nghe có vẻ đau đầu, nhỉ? Thật ra phản bội không đáng sợ, mà đáng sợ nhất là họ không biết đó gọi là phản bội. Thật ra chia tay không khó khăn, khó khăn nhất là không biết lý do vì sao lại chia tay. Chu Yến Cầm mang đến cho Đỗ Nhược Hành điều thứ nhất, thì Đỗ Nhược Hành thực hiện điều thứ hai. Để rồi khi lòng đã chết, niềm tin lụi tàn, mọi thứ chỉ còn lại là vết sẹo trong tim và Đỗ Nhược Hành quyết định tìm một người khác để đồng hành thì Chu Yến Cầm lại tỉnh ngộ. Đây là một câu chuyện về quá trình truy vợ của tra nam, và là một motif gương-vỡ-lại-lành, ngược nam chính trong truyền thuyết cẩu huyết. Đây là phần ném đá: Theo bệnh lý, thì nam chính Chu Yến Cầm là kẻ mắc bệnh đa nhân cách, trước mặt vợ là một người đàn ông chịu dàng, ôn nhu chung thuỷ, sau lưng vợ là kẻ đa tình ong bướm phong lưu. Theo quan niệm của Chu Yến Cầm, trái tim và thể xác là hai phạm trù hoàn toàn tách rời riêng biệt, với anh ta, lòng chung thuỷ được đo trên tinh thần, còn thể xác chỉ là thứ phàm tục, chỉ là nhu cầu cá nhân cần giải quyết, giá trị của lòng chung thuỷ là việc anh ta hằng ngày vẫn nói yêu vợ, vẫn cố gắng làm việc, vẫn cung cấp mọi thứ vật chất người vợ ấy cần, vẫn về với con, vẫn hoàn thành trăm phần trăm chuẩn mực một người chồng tốt nên có, vậy còn đòi hỏi gì thêm??? Thật ra bản thân mình thấy cả quá trình hối lỗi của Chu Yến Cầm từ đầu đến cuối, mọi sự sủng nịnh, yêu thương chân thành, sự giác ngộ cách mạng về lòng chung thuỷ hay quyết tâm quay đầu là bờ đều là một sự tẩy trắng chau chuốt của tác giả. Tác giả xây dựng hình tượng nam chính như một đứa bé trai chưa lớn, anh ta rong ruổi từ chân váy người phụ nữ này sang ống quần người phụ nữ khác, và nguỵ biện mộ thứ bằng hai từ “ngộ nhận”. Hoặc có lẽ tác giả đang cố biện minh cho việc nam chính ngoại tình, nên xây dựng một hình ảnh tra nam bất đắc dĩ, lồng vào đó là những hình ảnh tươi đẹp hạnh phúc, những chuẩn mực ông chồng một trăm điểm chất lượng của Chu Yến Cầm trong quá khứ. Ừ thật ra chắc anh cũng không cần ngoại tình lắm đâu, mà chỉ là anh thấy bình thường như cân đường hộp sữa nên tiện tay thì cầm thôi mà... Đừng nguỵ biện cho bất kỳ sự phản bội nào bằng “bồng bột”, bằng nhất thời bị che mờ lý trí. Một người đàn ông có thể đứng cao trên sự nghiệp lại dễ dàng buông bỏ kiên định trong hôn nhân và tự nguỵ trang rằng đó chỉ là gặp dịp thì chơi thì thật nực cười. Vậy thử hỏi nếu Đỗ Nhược Hành cũng chơi cùng trò chơi đó thì sẽ thế nào???? Nếu Đỗ Nhược Hành cũng cặp kè, cũng ngủ từ giường thằng đàn ông này sang giường thằng trai tơ khác, và miễn là cuối ngày về nhà nấu cơm chăm con đầy đủ nghĩa vụ thì thế nào?????? Truyện ngược nam, gắn tag và cảnh báo ngược nam, cũng là quá trình nam chính theo đuổi nữ chính nhưng liên tiếp đụng phải “vách tường băng”, thậm chí thái độ ác liệt đến mức đôi lúc cay nghiệt của Đỗ Nhược Hành, nhưng theo như lời một bạn độc giả bình luận cực hợp gu mình là “Nói ngược nam chính? Hắn đau đầu, mất ngủ có tính là ngược không?” Mà nói đúng hơn cho đến tận cuối truyện mình cũng chẳng biết là nam chính thật sự hối cãi, hay chỉ là sự nhúng nhường thoả hiệp vì thái độ quá cứng rắn của nữ chính. Có lẽ với Chu Yến Cầm, đáng sợ nhất không phải là ly hôn, mà đáng sợ nhất là người trong cuộc đã không còn sợ mất nhau. Có thể những người phụ nữ ngoài kia chỉ là mới mẻ, nhưng thực phẩm ngoài hàng rồi sẽ nguội đi, khi quay trở về đã chẳng còn ai ngồi chờ đợi. Nữ chính ban đầu có tính cách mình khá thích, quyết tuyệt và kiên định. Đỗ Nhược Hành gần như tách bỏ phần tim từng yêu Chu Yến Cầm ra khỏi thể xác và linh hồn của mình vậy, dù bị dây dưa, níu kéo hay quá khứ có bị đem ra nhắc đi nhắc lại thì cô vẫn lặng lẽ đứng đó vô tình đến lạnh lẽo. Có lẽ phụ nữ đáng sợ nhất không phải là có thể hi sinh bao nhiêu cho đàn ông, mà là khi đã quyết định buông tay, thì sẽ buông ra triệt để, không lưu lại chút vết tích gì. Vì tổn thương quá nhiều, vì bất lực và kiệt sức, nên cô quyết định đi. Nhưng mọi thứ càng về sau càng đuối dần. Nếu nữ chính ở phần đầu cứng rắn, kiên cường bao nhiêu, thì càng về sau sự kiên định này lại vô tình huỷ hết cả tác phẩm. Tác giả muốn một cái kết HE, nhưng tính cách của Đỗ Nhược Hành không đủ mềm mại, quá trình diễn biến tâm lý của nữ chính để thúc đẩy tình tiết cho cả câu chuyện là một sự thất bại. Cô quá chấp nhất, quá tự huyễn hoặc bản thân về quá khứ khi tha thứ cho Chu Yến Cầm. Cô cứ nhập nhằng giữ việc “bỏ thì thương, vương thì tội”, đến cuối cùng mình cũng chẳng biết là cô có tha thứ được cho nam chính hay chưa, hay chỉ vì con, vì quá khứ, vì cô đơn, vì yếu lòng mà buông tay trở về. Hành văn ổn, edit mượt, tình tiết diễn biến hợp lý trừ cái kết. Nếu không kết HE thì chắc sẽ tròn đầy hơn nhiều, vì với mình nó khá gượng ép, như kiểu tác giả đang cố lùa nữ chính về nhà, nhưng do cô lỡ bỏ đi quá lâu nên nhà hơi đóng bụi, thôi kệ, bỏ chương cuối nhé mọi người. Đánh giá: XX *** Một đôi giày cao gót đúng nghĩa, gót giày chỉ bằng ngón út, cao hơn mười phân nhẹ nhàng bước trên mặt thảm thật dầy, không phát ra âm thanh nào. Đây là khách sạn cao cấp năm sao lớn nhất thành phố S, khách hàng lui tới toàn là những thành phần tai to mặt lớn nên tất cả trang thiết bị đều phải là những thứ tốt nhất, nên tấm thảm lót sàn màu đỏ sậm không hoa văn này cũng phải là loại hạng nhất. Một ngày ít nhất bốn lần hút bụi, mỗi tháng một lần giặt sạch theo kỳ, nghiêm khắc bảo dưỡng theo yêu cầu của chuyên gia để những tấm lót sàn này ba năm sau vẫn mềm mại như mới. Đỗ Nhược Hành đứng ở trước của phòng số 1605, dùng ngón tay day day thái dương hơi đau, gõ cửa tượng trưng hai tiếng, sau đó lưu loát cà thẻ tiến vào. Rạng sáng, hai giờ rưỡi, bị người ta gọi dậy từ trong giấc ngủ ngon, hơn nữa giấc ngủ này còn là giấc ngủ đầu tiên sau hai ngày tăng ca liên tục, khiến người kiên nhẫn dễ tính như Đỗ Nhược Hành, cũng khó mà cảm thấy vui vẻ, dễ chịu. Nhưng đây chính là yêu cầu công việc của ngành khách sạn. Một năm 365 ngày, khách sạn vẫn luôn hoạt động, phàm là còn có khách vào ở, thì phải chuẩn bị tất cả mọi thứ, phục vụ tận tình, không để xảy ra bất cứ tình huống không hay nào xảy ra. Không có điều lệ quy định đã là khách sạn phải yên tĩnh tuyệt đối. Trên thực tế, cũng rất khó giữ cho nới nào đó yên tĩnh tuyệt đối được, huống hồ là nơi con người tạp nham đủ thành phần như nơi này. Từ say rượu đến gây lộn, từ tạp âm ồn ào đến dữ dội, khách sạn có thể giữ vẻ bộ mặt yên tĩnh ấm áp cũng như rất trật tự an toàn, nhưng bên trong hơn năm trăm gian phòng, mấy chục hành lang kín như bưng đang có bao nhiêu hành động, bao nhiêu câu chuyện đang diễn ra? Từ lúc Đỗ Nhược Hành nhận chức quản lý ở khách sạn này cho đến nay, chuyện xảy ra thật sự rất đa dạng phong phú, chuyện khiến người ta kinh ngạc đúng là không xuể. Mời các bạn đón đọc Ngày Về của tác giả Chiết Hỏa Nhất Hạ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Em Mù Mới Yêu Anh - Bàn Lật Tử
Truyện 3s, hài sủng, showbiz, tổng tài cực chảnh, không tiểu tam không máu chó, hoàn HE, 65 chương.  Truyện kể về tình yêu của một vị tổng giám đốc cái gì không thiếu chỉ có khiêm tốn là không có =)) và một diễn viên có tiếng đi đến đâu công ty phá sản tới đó.  Truyện ngọt ngào dễ thương, hai người cũng hay cắn nhau như cho với mèo nhưng hay lên mang ngược cẩu ( độc thân bên TQ gọi là single dog). Dàn diễn viên phụ trong này cũng rất bá đạo *** Trực trong đồn công an là người cảnh sát lần trước. Anh ta để thanh niên áo đen bị đánh chảy máu rửa sạch mặt trước, sau đó đưa ra mấy miếng dán vết thương. "Người theo dõi cô tên là Khiêu Nhậm Cường, trước kia vô cùng hèn hạ, dâm ô với phụ nữ tới nỗi bị kiện." Cảnh sát nói với Bùi Anh: "Theo khai báo, anh ta trong lúc vô tình nhìn thấy cô, ban đầu cũng không biết cô là minh tinh, chẳng qua chỉ cảm thấy cô dáng dấp xinh đẹp nên có ý xấu. Lần trước, sau khi cô báo cảnh sát cậu ta cũng có chút sợ, đã thu lại chút, sau đó nhìn tin tức về cô trên weibo lại không nhịn được." Một bên anh paparazi đập bàn: "Loại người không biết hối cải này phải xử phạt thật nặng! Phạt nặng!" Cảnh sát nhìn anh ta: "Nên xử lý như thế nào chúng tôi sẽ dựa vào luật pháp, nhưng tiểu tử anh ra tay thật độc ác, đập đầu anh ta thành lỗ lớn như vậy." ... Mời các bạn đón đọc Em Mù Mới Yêu Anh của tác giả Bàn Lật Tử.
Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt
Sống lại nông gia thành một đứa bé, chuyện nhà nhiều thị phi. Nhà nghèo ít bạc bị người khi dễ? Không sợ! Có cha có nương có đại ca! Một nhà đồng lòng thật ấm áp, xem ta mang theo người nhà làm giàu. Phu quân? Khụ khụ, nhà còn nghèo nào đâu nghĩ lựa chọn... *** Tàn thu bắt đầu mùa đông, mỗi ngày một lạnh hơn. Người ta đã mặc áo bông. Trong thời gian ngắn, thành bắc đã dấu hiệu mới. Đường lớn lát đá uốn lượn, đã không còn cảnh một cơn gió nổi lên là một thân bụi đất. Hiện tại trời có nổi gió đổ mưa cũng có thể thong dong đi. Muốn nói đến trước đây thì nên nói như thế nào, mang guốc gỗ, khoác áo dầu, tư thái càng thêm lả lướt. Vừa vặn hôm nay trời đổ mưa, Hoàng bà mối thành bắc đã sớm ra cửa. Trên mặt bôi phấn tỉ mỉ, mặc vào áo màu đỏ tía, vẻ mặt rất vừa lòng trang phục và đạo cụ của mình. Nhìn trời mưa, tự tay chỉnh sửa lại áo vải dầu trên người, cố kéo cho ngay ngắn, có chút hối hận lúc trước mình thu gọn lại phần eo trên áo mưa, bước đi trên đôi guốc gỗ, hai ngón tay nhè nhẹ cầm lấy cái khăn màu mật thơm nức, xong xuôi mới đi ra cửa. ... Mời các bạn đón đọc Điền Viên Cốc Hương của tác giả Thẩm Duyệt.
Bình An của Anh - Tích Hòa
Lúc cô bé nói: Em là tiểu Hoa, nội rất thương em. Anh đáp: Cái thứ hoa dại ven đường như mày thì ai thèm thương. Sau khi nội qua đời rồi, em trai được sinh ra, đúng là chẳng còn ai thương em. Nhưng sau này lớn lên, đóa hoa dại bướng bỉnh kiên cường này lại đâm rễ cắm cọc thật sâu trong lòng anh. Anh nói: Hứa Bình An, anh đưa hết tiền mừng tuổi cho em, em đi mua máy trợ thính được không? Cô nói: Không cần, em nghe rõ mà. ~~> Nói đơn giản, thì đây là chuyện tình chung thủy của cậu thiếu niên với cô bé Hứa Bình An. Nhân vật chính: Hứa Bình An, Thẩm Hi Tri *** Khác với nữ sinh, bình thường nam sinh đăng kí chạy 3000m đều là người giỏi thể thao, tham gia thi đấu đều là những nam sinh cao to, được các nữ sinh chào đón. Mà hội trưởng hội học sinh năm nào cũng thi chạy 3000m, nên phần thi này lại càng được các nữ sinh mong chờ. Đại hội thể dục thể thao ngày cuối cùng thi chạy bền 3000m, nữ thi trước nam, lúc Tiểu Hoa đứng trong hàng ngũ khởi động thì bé Hứa Đống được anh hai đón đến trường. Với học sinh tiểu học thì cấp 2 và cấp 3 giống như cái gì đó xa xôi không thể chạm đến, cậu bé kéo tay anh hai sợ hãi, còn Bạo Bạo nghênh ngang đi theo sau, nó chẳng sợ gì hết, thỉnh thoảng lại cắn bông hoa chiếc lá, có khi còn đuổi theo các nữ sinh mấy bước mới chạy về. Bé Hứa Đống vừa vào trường liền bám lấy Thẩm Hi Tri hỏi: “Chị ở đâu rồi?” Thẩm Hi Tri nhìn cậu bé cười, chỉ hướng sân vận động đông đúc. Hứa Đống bé nhỏ lấy trong cặp ra một chai sữa, nói để cho chị uống, chị uống rồi có thể chạy về nhất. Thẩm Hi Tri sờ đầu cậu: “Em ở đây là chị có thể chạy về nhất thôi.” ... Mời các bạn đón đọc Bình An của Anh của tác giả Tích Hòa.
Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng! - Lăng Lam Ca
Thúy Kiều bán mình chuộc cha, hai lần bị lừa bán vào kĩ viện, bị bắt làm nô tì, hai lần được sư Giác Duyên cứu, trải qua vô vàn sóng gió cuộc đời, cuối cùng được đoàn tụ cùng gia đình… Đó là toàn bộ cuộc đời của Vương Thúy Kiều, con gái lớn của Vương viên ngoại, vậy người đời có mấy ai nhớ rằng còn có một Vương Thúy Vân? Thúy Vân không phải bán thân, vẫn được sống cùng người thân nhưng mấy ai hiểu được nỗi lòng của nàng? Nhân sinh là thế, cuối cùng cái gì còn, cái gì mất… Thúy Vân nàng, cho đến chết mới phát hiện ra một điều, hóa ra nàng không có gì cả, chỉ biết sống cúi đầu dưới cái bóng vô cùng to lớn của đại tỉ, chịu ơn của đại tỉ, tài hoa không bằng đại tỉ, không được yêu thương như đại tỉ… “Chết, có thể buông tay được rồi. Vị trí vợ lẻ này, ta không cần, tình yêu của tướng công, ta không có, ngay cả đứa bé trong bụng cũng không giữ được, đến phút cuối, người có được tất cả lại là đại tỉ của ta, thật bất ngờ có phải không?” Nàng chỉ là một nhân vật quần chúng làm nền cho sự tài hoa khéo léo của đại tỉ mà thôi! Chết đi rồi những tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nào ngờ khi tỉnh lại lần nữa lại phát hiện ra mình đã quay về thời gian hai mươi năm trước, khi ấy nàng chỉ là tiểu cô nương mười tuổi, gia đình vẫn trọn vẹn yên ấm. Có điều như thế cũng không giúp ích được gì? Nàng không thể ngăn cản đại tỉ bán mình, vẫn tiếp tục chăm sóc cha mẹ, lo lắng cho Vương Quan, nhưng chỉ khác một chuyện, nàng đã không còn là Thúy Vân của ngày trước nữa rồi. Thất hứa thì sao? Thúy Vân chịu ơn của đại tỉ thật, nhưng việc đó không có nghĩa là nàng sẽ đồng ý thay đại tỉ gả cho Kim Trọng. Nàng vẫn là một cô gái, có tài có sắc, tương lai nàng sẽ do nàng quyết định, ai có thể định đoạt? Chịu ơn đại tỉ, nàng sẽ trả. Đại tỉ gặp nạn, nàng sẽ giúp đỡ. Nhưng tuyệt đối không ngu ngốc mặc cho người khác định đoạt nữa. Cứ ngỡ nhân duyên của nàng đã sớm phai nhạt, nào ngờ khi gặp được hắn, trong người lại bắt đầu xuất hiện nhiều thứ cảm xúc kì lạ… Chỉ tiếc, hắn lại là một duyên nợ kiếp trước của đại tỉ… Có điều, cái duyên nợ này của đại tỉ lại cứ đeo dính lấy nàng như sam, một tấc cũng không bỏ ra. Hắn muốn gì? Thay đổi số mạng của hắn? Thay đổi số mạng của nàng? Gặp được hắn là hạnh phúc hay bi kịch của cuộc đời nàng đây? *** Hoạn Thư uống hơn nửa vò rượu to, trên tay vẫn không chịu buông bầu rượu nhỏ xuống mà cứ lắc lắc liên hồi. Nàng giắt bầu rượu hồ lô bên hông mình, rút kiếm ra chĩa thẳng vào mặt Trần Đông mà hô to: “Trần Đông, lần trước tỉ thí thua ngươi, lần này thì đừng hòng bổn cô nương nhường nhịn ngươi nữa nhé!” “Sặc!”, Trần Đông đang đứng gần đó nghe Hoạn Thư bảo với mình như thế thì phát sặc, ho khụ khụ không dứt. Chúng cướp biển trên tàu thấy phong thái của Hoạn Thư thì vỗ đùi khen ngợi không dứt, miệng la tốt tốt, sau đó ngồi dàn đội hình chờ nhìn cảnh tượng máu chảy đầu rơi sắp tới, dường như không có vẻ gì là lo lắng hay sợ hãi cả. Trần Đông định lên tiếng ngăn cản Hoạn Thư lại, nào ngờ Hoạn Thư nói là làm, tung người nhảy tới chỗ Trần Đông đang đứng mà đấm đá thật. Lần này đúng là nàng không hề nương tay, chiêu thức bay bay lượn lượn, Thúy Vân nhìn không rõ nên chỉ thấy Trần Đông khéo léo tránh né, vừa né vừa cố khuyên nhủ: “Hoạn Thư, nàng say rồi thì nghỉ ngơi đi!” “Say cái con mẹ nhà ngươi! Hây!!!” Một kiếm bổ tới, Trần Đông dứt khoát chạy, không đánh nữa. Đám đông ngồi phía sau đang hò reo cổ vũ, thấy Trần Đông chạy về phía này thì ai cũng la hoảng lên chạy theo. Nãy giờ Hoạn Thư ra toàn sát chiêu với Trần Đông, bây giờ mà Hoạn Thư lại đây thật chắc thủ tiêu luôn bọn họ mất. Trần Đông bỏ chạy, đương nhiên Hoạn Thư không tha, đuổi theo sát nút. Nàng leo lên trên lan can gỗ của tàu đứng, tay chống nạnh bên hông: “Trần Đông, ta xem ngươi trốn ở chỗ nào nhé, giỏi thì trốn luôn đi!” Ngay lúc này, tàu nhẹ lắc lư một cái khiến Hoạn Thư chao đảo đứng không vững, nguy cơ rơi xuống biển là rất cao. Trần Đông hốt hoảng từ trên cột buồm nhảy xuống túm lấy Hoạn Thư kéo ngược lại, chân nàng chưa kịp chạm đất, kiếm đã kề sát bên cánh tay Trần Đông. Hoạn Thư cười ha ha: “Sao hả, có nhận là mình thua hay không?” Từ Hải cười to: “Trần Đông thua Hoạn Thư cô nương rồi! Cô nương tha cho hắn đi!” Tiết mục kể chuyện đêm khuya nhờ có Hoạn Thư mà giải tán sớm, ai làm việc nấy, Từ Hải cùng Trần Đông phải đi họp bàn gì đó, Thúy Vân cùng Hoạn Thư không để tâm, chỉ yên lặng đứng trên tàu ngắm nhìn cảnh biển đêm. Trăng trên cao hắt ánh sáng xuống biển tạo nên những vệt dài như được dát bạc trải dọc tới tận chân trời. Tăng thanh gió mát thế này, đúng là không cảnh hữu tình! Biển hôm nay rất êm, chốc chốc tàu mới lắc lư vài cái nhưng rất nhịp nhàng. Thúy Vân nhắm hờ đôi mắt thì bị Hoạn Thư gọi dậy: “Này, tiểu tử, uống rượu với ta đi!” Thấy Thúy Vân e ngại không dám uống, Hoạn Thư khẳng định: “Không có say đâu! Rượu này khá nhẹ mà!” “Thôi, ta không uống được đâu!” “Ta bảo này, thử nghĩ tới chuyện gì buồn thật là buồn xem! Đang buồn như thế lại uống rượu vào...” ... Mời các bạn đón đọc Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng! của tác giả Lăng Lam Ca.