Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tấm Ảnh Cũ

Năm ấy, chàng trai xinh đẹp Triệu Mộ 16 tuổi cõng theo chiếc violon gõ cửa sổ nhà Lê Vũ, gõ luôn vào trái tim cậu. Một nhịp dài, một nhịp ngắn, là giai điệu tình yêu riêng của hai người, là câu nói "Anh yêu em". 11 năm sau, khi chỉ còn nằm một mình trên chiếc giường đôi, Lê Vũ lại nghe thấy giai điệu tình yêu ấy trên cửa sổ, vẫn nhịp dài nhịp ngắn như thế nhưng ngoài cửa sổ chàng trai năm đó đã không còn vẻ mặt ngây thơ non nớt, chỉ còn sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt xám ngoét. Anh vừa gõ theo nhịp vừa nói "Anh yêu em". Cậu thì thào đáp lại "Em cũng yêu anh"... Đây là câu chuyện về tình yêu của một kẻ thần kinh - một tình yêu vặn vẹo, chiếm hữu đến điên cuồng. Khi còn sống anh sẵn sàng giết hết tất cả những người đến gần cậu, chết rồi anh vẫn là một con quỷ độc chiếm không cam lòng để cậu quên đi mình. Cậu yêu anh, nhưng cậu có thể yêu anh bao lâu? 10 năm? 20 năm? Thời gian vẫn luôn là viên thuốc hữu hiệu nhất, bởi vậy, anh không thể cho phép cậu uống viên thuốc này... *Đánh giá truyện: 8/10 - An Jing - *** Triệu Mộ và Lê Vũ là người yêu, sống chung với nhau. Họ ngoài tính yêu, cái gì cũng không có; chỉ là hai người cô độc nhưng yêu nhau hết lòng nương tựa lẫn nhau trong cảnh nghèo túng. Triệu Mộ thích âm nhạc. Anh đàn cho Lê Vũ nghe rất nhiều, cũng hy vọng âm nhạc của mình có thể làm cho cuộc đời cả hai trở nên sung túc. Thế nhưng đáng tiếc, đây lại là hiện thực. Triệu Mộ say mê với cây đàn của mình, còn Lê Vũ lại phải làm những công việc thật nặng nhọc để chăm lo cho cuộc sống của mình và Triệu Mộ. Ước mơ bị hiện thực tàn nhẫn đập nát. Cuối cùng Triệu Mộ ra ngoài hát rong. Tính khí cũng trở nên không tốt. Cái duy nhất không thay đổi chính là, anh rất yêu rất yêu Lê Vũ. Thế nhưng Lê Vũ mệt mỏi. Cậu muốn rời xa Triệu Mộ. Mặc dù chính bản thân cậu biết rằng, cậu yêu người này tới độ muốn khắc sâu tình yêu đó vào tận xương tủy. Nếu như bạn muốn tìm một câu chuyện mà tiểu công là đại thiếu gia nhà giàu, đi đến đâu cũng có người lấy lòng, phất tay một cái tiền bay đầy trời; tiểu thụ yếu đuối đáng yêu sau khi gặp tiểu công một bước lên mây thì mình nghĩ rằng “Tấm ảnh cũ” không phải là tác phẩm phù hợp với bạn. Bởi vì trong truyện này cả hai đều rất rất rất nghèo. Tuy có chút yếu tố thần bí, nhưng lại cực kì thực tế. Mình quyết định nhảy hố bởi vì Triệu Mộ được giới thiệu nằm trong mẫu hình tiểu công mình rất thích - độc chiếm điên cuồng công. Và quả thực mình đã không phải thất vọng. “Tấm ảnh cũ” chỉ dài 7 chương, nhưng tác giả viết rất tốt, giọng văn edit cũng mượt, không có cảm giác “làm quá” về phần tình yêu của hai người, cũng không có cảm giác diễn biến nhanh. Mặc dù rất thương cho cuộc tình này, nhưng khi đọc tới đoạn độc chiếm của Triệu Mộ, mình vẫn có cảm giác thõa mãn khó nói thành lời. :v Trích chương 2: “Lê Vũ vẫn rời đi, cậu từ công nhân bốc vác chuyển tới một bar gay làm phục vụ. Làm phục vụ tuy thoải mái ung dung, nhưng cậu trước đây không dám làm — Triệu Mộ là một bình giấm chua, cậu lại không nỡ để Triệu Mộ có chút uất ức nào. Còn bây giờ? Cậu vốn là cong, mà cũng không thấy điều kiện ở đây kém lắm, đôi khi có hai ba vụ ẩu đả của mấy thanh niên trẻ tuổi cậu cũng mặc kệ, cậu chỉ là người phục vụ, chỉ cần bưng rượu đến, nhưng tiền lương lại gấp hai lần so với công việc bốc vác trước đây. Cơ bắp của cậu rắn chắc, dáng người cao gầy, tướng tá điển trai, mỗi ngày đều làm cho một đám tiểu 0 phải rít gào. Mỗi ngày Triệu Mộ đều trốn nằm sấp trên cửa kính ở ngoài bar để quan sát bọn đàn ông làm điệu làm bộ với Lê Vũ, ánh mắt anh gần như chất chứa sự oán hận. Bọn nó là cái thá gì chứ!! Lê Vũ là của anh!! Anh!! Một ngày rồi một ngày, nỗi đau đớn ăn mòn trái tim anh. Lê Vũ không đáp trả bọn chúng, có lúc thậm chí còn lộ ra vẻ mặt phiền chán, nhưng Triệu Mộ vẫn không chịu được, anh đố kị đến phát điên. Anh không chịu được, ngộ nhỡ A Vũ của anh thật sự thích người khác thì anh phải làm sao bây giờ? Giết chết? Phân thây? Quá tiện nghi cho kẻ đó rồi. Anh cầm theo con dao xông vào bên trong quán bar nhìn bốn phía xung quanh tìm Lê Vũ, người khách đang nhận ly rượu Lê Vũ đưa đến chợt bị đâm tới. “Mẹ kiếp mày dám chạm vào em ấy hả!!!” Anh như phát điên mà xông vào. Một tiếng vang dội lại, khách khứa hoảng sợ nhìn Triệu Mộ với cặp mắt đỏ chót, may mà người đó kịp thu tay lại, con dao đáng lẽ cắm trên tay người khách kia nay lại phách lối găm lên mặt bàn, găm sâu đến 1 cm… Triệu Mộ đang cười, anh chậm rãi quay người lại, tựa sát lên Lê Vũ đang cứng đờ người… “A Vũ… thân yêu, đừng để ý đến loại hàng này.” Anh cố gắng tựa dính lên người Lê Vũ, trên mặt Triệu Mộ đều là mị sắc quái dị, “Cứ coi như chỉ là trò chơi chó má gì đấy, thì anh chẳng phải vẫn đẹp hơn sao?” Ánh mắt nham hiểm đến gần như muốn giết người, anh quay đầu lại đối với người khách đang sợ hãi không ngừng kia lộ ra một nụ cười khoe khoang xán lạn.” Để tag là HE, nhưng thực ra cuối cùng Triệu Mộ chết. Chỉ còn lại Lê Vũ. Nhưng mà Triệu Mộ yêu Lê Vũ đến phát điên, vì thế làm sao có thể dễ dàng buông tha? Cho nên, “dù thành quỷ cũng không tha cho Lê Vũ”. Triệu Mộ trở về qua bức ảnh Lê Vũ tìm được ấy, sau đó “ám” Lê Vũ, ý đồ muốn kéo cậu đi cùng mình. Thực ra mình cho rằng đây là kết cục tốt nhất rồi, HE rất xứng đáng. Thử nghĩ xem, Lê Vũ vì Triệu Mộ mới gắng gượng được từng ấy năm sống trong thế giới đầy rẫy bất công này. Cậu chỉ có Triệu Mộ làm bạn, làm chỗ dựa. Thế nhưng bây giờ Triệu Mộ mất rồi, cậu phải dựa vào cái gì để sống tiếp đây? Lúc đọc truyện mình luôn có một suy nghĩ rằng, mục đích sống của Triệu Mộ chính là Lê Vũ mà Lê Vũ cũng vậy. Lê Vũ cố gắng đi bốc vác nặng nhọc ở công trường để bữa cơm có thêm chút thịt, thì Triệu Mộ cũng cố gắng biến ước mơ thành hiện thực để cải thiện cuộc sống của cả hai đó thôi. Nói chung, kết theo mình là rất thỏa đáng và “Tấm ảnh cũ” rất là đáng đọc nhé. Nhiệt liệt đề cử. ““Anh đến rồi.” Triệu Mộ nói, ôm lấy Lê Vũ gầy đến trơ cả xương, lưu lại một nụ hôn lên trán Lê Vũ, “Xin lỗi, đã để em đợi lâu rồi.” Lê Vũ yên lặng lắc đầu, Triệu Mộ liền ôm cậu đi đến chỗ tấm ảnh. Anh bước từng bước chậm rãi, đủ để Lê Vũ cáo biệt với thế giới này. Lê Vũ cố gắng quay đầu lại liếc mắt nhìn, cơ thể cậu vẫn còn đang nằm trên giường, cậu chợt hiểu rõ — mình đã chết rồi. Triệu Mộ đến đón cậu. Triệu Mộ rốt cục cũng đến đón cậu. Lê Vũ nhếch môi. “Chúng ta đi cùng nhau,” Triệu Mộ dừng bước, anh mỉm cười nhìn Lê Vũ, “A Vũ, đây mới là kết cục không thay đổi được.”” Review by #Ám Dung Hoa Mời các bạn đón đọc Tấm Ảnh Cũ của tác giả Nhị Bức Nham Tế Bào.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng - Hi Vũ Yên
Hai năm trước, Bạch Tuyết liền xem một con sói con thành cẩu lưu lạc rồi mang về nhà. Chẳng ngờ, đây không phải là con sói bình thường, mà là Lang Vương tu luyện ngàn năm biến thành. Lang Vương biến thân, dọa Bạch Tuyết choáng váng. Anh là Lang Vương tu luyện ngàn năm, cô bị anh bắt có mang sói con. Ba tháng sau, cô sinh ra ba bé sói con.... ..... *** "Cha, có thể không đi được không?" Bạch Tuyết cầu xin nói. "Phải đi, cha nuôi con nhiều năm như vậy, hiện tại cũng là lúc con phải báo đáp cha, mau nhanh lên xe!" Bạch Hàn thúc giục nói. Bạch Tuyết bất đắc dĩ lên xe. Nửa giờ sau, xe dừng lại ở trước cửa tòa biệt thự xa hoa. "Xuống xe đi, chính là nơi này, nhớ kỹ lời cha nói, cả nhà chúng ta, còn có công ty phải nhờ con đó?" Bạch Hàn nói xong đem Bạch Tuyết kéo xuống xe, sau đó lái xe rời đi. Bạch Tuyết mắt rưng rưng nước nhìn theo cha rời đi , đây là cha của cô, ông thực nhẫn tâm. . . . . . ! Bất lực nhìn tòa biệt thự này, không biết người đàn ông ở bên trong là người như thế nào? Tay nhỏ bé nhéo góc áo, nước mắt không tiếng động rơi xuống. Cha từng nói qua: Nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ không được về nhà của ông! Bất đắc dĩ! Đành phải đi vào biệt thự, kỳ quái là, không cần ấn chuông cửa, mà tất cả cửa đều đã được mở ra, cô nhìn chung quanh xem xét , để xem có người nào đang ở đây hay không. "Em đến muộn!" Thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến. "Xin, xin lỗi, trên đường bị kẹt xe!" Bạch Tuyết cẩn thận đáp, bởi vì vừa rồi không có người, cô mới dám nhìn xem một chút, nay lại có một người đàn ông xuất hiện, cô không dám ngẩng đầu liếc mắt một cái, mà chỉ hoảng sợ cúi đầu. Lãnh Dạ tuy rằng nhìn không thấy mặt của Bạch Tuyết, nhưng vẫn nhìn thấy một hàng lông mi dài mê người như vậy. Khóe miệng anh hơi mỉm cười, cô cùng trong tưởng tượng đề giống nhau. Trong hai năm , anh vẫn không tìm được người nào giống cô—— Bạch Tuyết, người cũng như tên. Nhưng mà, nhìn cô lớn lên vẫn thật nhỏ bé! "Thời giờ của tôi rất quý giá, theo tôi lên lầu!" Lãnh Dạ tiến lên từng bước bắt lấy cách tay Bạch Tuyết, đi lên trên lầu. Bạch Tuyết sợ hãi bắt đầu run sợ, cô không dám phản kháng, bị Lãnh Dạ lôi kéo đi lên trên lầu. Chăm chú nhìn vào bóng lưng anh, cũng may là một người trẻ tuổi, bằng không cô càng không thể chấp nhận! Người đàn ông này chính là tổng giám đốc Lãnh Dạ mà cha đã nói, anh có thể làm mưa gọi gió trên thương trường Sợ, cô rất sợ! Sợ hãi đến, cô muốn lập tức xoay người chạy trốn, nhưng mà, làm sao có thể nói với cha đây! Cô cắn lấy môi, than nhẹ một tiếng, yên lặng theo Lãnh Dạ lên lầu! Phòng ngủ. "Cạch——" cửa phòng bị Lãnh Dạ dùng sức đóng lại, Bạch Tuyết nghe tiếng đóng cửa, sợ tới mức cả người run lên. "Có người từng nói qua với em là em rất xinh đẹp như yêu tinh hay không?" Bạch Tuyết càng thêm sợ hãi, chẳng lẽ lúc này đã muốn bắt đầu? Cô cả người suy nghĩ làm sao có thể kéo dài thời gian, hoặc có thể cầu anh giúp đỡ cha vượt qua nguy cơ. Nhưng mà cô còn chưa kịp nghĩ ngợi gì, người Lãnh Dạ toả ra khí lạnh làm cho cô sợ hãi. Cả người cô càng run lên, cô gắt gao nhắm đôi mắt lại, không dám nhìn tất cả chuyện sảy ra kế tiếp. Lãnh Dạ nhìn cô gái trước mắt đang run rẩy, cô là đang sợ hãi? Quả nhiên là người rất đáng yêu. Cảm giác được anh dừng lại động tác , Bạch Tuyết bắt đầu có chút lo lắng, nếu cô làm không tốt chuyện này, công ty của cha sẽ đóng cửa, về đến nhà nhất định sẽ bị đánh! Từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày có chuyện là thường bị đánh. Nhưng, mẹ kế nói, lần này làm không tốt, sẽ đuổi cô ra khỏi nhà! Ngay lúc Bạch Tuyết mải suy nghĩ không để ý. Cô bị đẩy sát vào cửa phòng, bởi vì va chạm mạnh đến ván cửa thân thể còn rất đau! Anh giống như dã thú hung hãn, cô thì run rẩy đứng đó. .. Mời các bạn đón đọc Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng của tác giả Hi Vũ Yên.
Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Tình Nhân: Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc - Diệp Miểu Miểu
Độc chiếm? Đồ chơi? "... .... Công dụng của cô, chỉ là ngoan ngoãn với tôi mở rộng cơ thể.....". Trả thù và oán hận, chiếm giữ và điên cuồng, yêu nhau và đau khổ...... Lần lượt làm nhục, lần lượt tàn bạo, lúc cô hạ quyết tâm, cầm lấy dao đâm vào ngực anh, anh lại cúi đầu dịu dàng lưu luyến hôn cô? ** Khi Hạ Nhược Du tỉnh lại, trước mặt tối đen một mảnh, sàn nhà lạnh buốt ẩm ướt khiến xương cốt của cô bắt đầu phát đau! Xung quanh đều là hơi thở dã thú, buồn nôn, lo lắng. Đây là chỗ nào? Mình làm sao ở đây? Em gái đâu? "Tiểu Hi, Tiểu Hi?" Hạ Nhược Du vội vã kêu to, theo sàn nhà từ từ lần mò. Bỗng nhiên, Hạ Nhược Du nghe được một tiếng trầm thấp mang theo hưng phấn gào thét, cô kinh ngạc, bởi vì đây không phải là âm thanh con người, mà là lúc nhìn thấy con mồi, tiếng dã thú khát máu. Tâm Hạ Nhược Du càng thêm bất an, em gái đâu? Em ấy ở đâu rồi? Bỗng nhiên quay đầu, lại phát hiện một đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào mình, Hạ Nhược Du "A!" một tiếng, vội vàng lui về phía sau, khi không thể lui được nữa, cơ thể gầy yếu dán vào bức từng lạnh buốt, một mùi khó ngửi chui vào mũi, dạ dày Hạ Nhược Du, bắt đầu run rẩy! Cuối cùng là chỗ nào? Địa ngục sao? Cặp mắt xanh kia từ từ đến gần cô, Hạ Nhược Du theo bức tường không ngừng di chuyển, ở dưới chân có gì đó làm trượt chân, cô cực kỳ sợ hãi, vươn tay sờ sờ, đó là áo ngủ bằng bông vải của em gái, cô nhớ rõ, phía trên mặt còn có hình vẽ Winnie the Pooh(*). (*)Winnie the Pooh: Nhân vật trong tác phẩm của nhà văn A. A. Milne, sau này được hãng Walt Disney dựng thành series phim hoạt hình. "Tiểu Hi!" Hạ Nhược Du rung cô gái nhỏ, lớn tiếng gọi. Cô dã quên cặp mắt phía sau kia, cô biết người này là em gái cô Hạ Nhược Hi. "Bốp!" Một ánh sáng đột nhiên chiếu sáng tất cả không gian, ánh mắt Hạ Nhược Du bị chiếu vào khó có thể mở, vài giây sau cô mới nhìn rõ cảnh vật xung quanh mình. Đây là một cái lồng sắt thật lớn, trên sàn nhà, không có ánh mặt trời, xung quanh cực kỳ âm u, còn có vài con dã thú đang cắn bộ lông. Đáng sợ nhất là con vật khổng lồ trước mặt Hạ Nhược Du, toàn thân đen thui, bộ xương cường tráng, rất cao, đây là chó săn sao? Rõ ràng một con dã thú! Lúc này con dã thú mở miệng, Hạ Nhược Du gần như có thể thấy răng nanh của nó đang thèm muốn đến chảy nước miếng! Ánh mắt nó tỏa ra nóng nảy cực điểm, nhìn Hạ Nhược Du không ngừng gầm thét. Em gái! Hạ Nhược Du vội vàng nhìn về phía cô gái nhỏ, thật sự là Hạ Nhược Hi. Em ấy nhíu chặt mày, rơi vào hôn mê. "Tiểu Hi, tỉnh tỉnh! Tiểu Hi?" Hạ Nhược Hi không thể chết được, em ấy không thể chết. Đây là người thân duy nhất của cô! Hạ Nhược Hi từ từ tỉnh lại, mở mắt, còn chưa nói, thấy trước mặt là dã thú, "Oa" khóc một tiếng, không ngừng hướng phía sau Hạ Nhược Du trốn đi. "Tiểu Hi, không sợ, không sợ, có chị!" Tuy trong lòng Hạ Nhược Du sợ muốn chết, nhưng vẫn an ủi em gái. "Chị, em không muốn chết, chị, chị mau mau đuổi nó đi...... Hu hu......" Hạ Nhược Hi một bên hoảng loạn đem cơ thể Hạ Nhược Du hướng phía trước, một bên hô to khóc. Dã thú trước mặt nóng nảy không yên, giống như nó đã đợi lâu lắm, có phần không kiên nhẫn, đột nhiên ánh mắt càng thêm nguy hiểm, ngước lên gầm một tiếng, mở miệng to đầu máu, hướng về phía Hạ Nhược Du bổ nhào. Hạ Nhược Du đem em gái che chở ở sau người, vội vàng lui ra chỗ khác, dã thú gặp lần này bắt hụt, hung hăng rống một tiếng, quay mình lại đánh tới, lúc này Hạ Nhược Du không thể lùi, mà còn lấy cánh tay vung lên đập về phía Hắc Báo, cánh tay bé nhỏ có bao nhiêu phần sức lực, đánh trên mình Hắc Báo giống như muỗi chích vậy, vì thế nó vừa chuyển đầu hung hăng cắn lấy tay Hạ Nhược Du, Hạ Nhược Du đau hít vào một hơi, chịu đưng đem em gái phía sau đẩy sang một bên, sau đó nắm tay lại hung hăng đánh về phía ánh mắt Hắc Báo rất nhanh. ... Mời các bạn đón đọc Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Tình Nhân: Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc của tác giả Diệp Miểu Miểu.
Giao Dịch Triền Miên - Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc - Tả Nhi Thiển
"Liên tiên sinh, búp bê bơm khí mà ngài đặt đã được đưa tới, xin ngài ra ngoài ký nhận." Giọng nói ngọt ngào đột nhiên vang lên, truyền khắp cả phòng hội nghị.      Ngoài cửa kính thủy tinh trong suốt, một cô gái mặc trang phục người chuyển phát nhanh nói: "Liên tiên sinh, mời đến ký nhận búp bê!"      Sắc mặt tổng giám đốc ngồi đó đen xì, Liên Tĩnh Bạch nghiến răng nhìn ra ngoài cửa, trong nháy mắt vò nát tài liệu trong tay.  Mịch Nhi chết tiệt, xa cách năm năm, cuối cùng em cũng lộ diện!      Bởi vì khi còn bé vô ý cướp đi nụ hôn đầu của cô, anh đã giao dịch bồi thường bản thân mình, cẩn thận nuôi nhốt đợi cô vợ nhỏ.này lớn lên. Nhưng năm năm trước, anh chỉ vì một lần say rượu, cô liền không giải thích bỏ trốn mất dạng. Bây giờ cô đã trở về, chính là vì cho anh ngạc nhiên này sao! Hừ, bây giờ, để thể nghiệm mười mấy năm chờ đợi, anh sẽ nói cho cô biết, anh không cần búp bê bơm khí, mà là cần cô vợ nuôi từ bé này.... ..... *** 【 Đoạn ngắn một 】 “Mịch Nhi, em- – sao em lại cắn mặt anh!” Tiểu Bạch tám tuổi lau đi dấu răng trên mặt, giận giữ tố cáo. “Anh còn dám nói em, không phải anh cũng cắn miệng của em sao…” Mịch Nhi bốn tuổi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói, đôi môi bé sưng đỏ, toàn là những dấu răng khiến cho người nào đó không thể chối cãi. Khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ của Tiểu Bạch hơi đỏ lên, cậu sờ lên môi mình, tròng mắt đen đảo qua vài vòng, nhíu mày than thở nói: “Vừa nãy anh chỉ là… Ôi, không có biện pháp nào, nếu anh đã cắn miệng của em, thì không thể không phụ trách với em, cho nên anh sẽ bồi thường bản thân anh cho em…” 【 Đoạn ngắn hai 】 “Ngu ngốc, chân cũng đã ngã như vậy rồi, mà vẫn còn chạy xa như thế…” Nhìn Mịch Nhi đáng thương như vậy, Tiểu Bạch đành thở dài, xoay người đưa lưng về phía cô bé, “Đến đây đi, anh cõng em về nhà.” Mịch Nhi khó có khi ngoan ngoãn mà chèo lên lưng cậu, nhỏ giọng giải thích: ” Anh Tiểu Bạch, thật xin lỗi…” Tiểu Bạch đưa lưng về phía cô bé, nhíu mày mắng: “Ngu ngốc, sao em có thể ngốc như vậy! Em xem, chỉ cần anh không có ở bên cạnh em, thì em sẽ sảy ra mọi chuyện, em ngốc đến nỗi khiến anh không thể nào yên tâm được!” ” Uhm – -…” Mịch Nhi mím môi, dúi đầu vào bờ vai cậu. Đi tới gần khu hội, Tiểu Bạch bỗng nhiên lớn tiếng ra lệnh: “Mịch Nhi, nghe này, dù sau này thế nào, cho dù sảy ra chuyện gì, em cũng không thể thoát khỏi tầm mắt anh! Anh sẽ bảo đảm sự an toàn cho em, vì vậy giao dịch nhé, em tuyệt đối không được biết mất ở trước mắt anh!” 【 Đoạn ngắn ba 】 “Mịch Nhi, nhắm mắt lại, không được nhúc nhích, anh không nói mở mắt thì em không được mở mắt nghe chưa! Anh đã chuẩn bị quà sinh nhật cho em, cho nên em phải ngoan ngoãn nghe lời…” “Thứ gì mà thần bí như vậy? Được rồi được rồi, em sẽ nhắm mắt lại…” Liên Tĩnh Bạch đã trở thành thiếu niên trưởng thành, bỗng nhiên trong lòng bàn tay xuất hiện mồ hôi, cậu nhẹ nhàng lôi ra một chiếc hộm màu hồng, tìm kiếm lỗ tai của cô, thật cẩn thận đeo vào thứ gì đó lấp lánh. “Thứ gì vậy!” Mịch Nhi sờ lên trên tai, nhất thời thét to, “Đây là cái gì! Khóa? Khuyên tai hình khóa? Cái chìa khóa đâu, mau đưa cho em cái chìa khóa!” Liên Tĩnh Bạch né tránh sự cào cấu của Mịch Nhi, hài lòng nhìn bộ dạng cô, khóe miệng khẽ vểnh lên tuyên có chìa khóa! Em đã bị anh khóa lại, phải đeo nó cả đời, vĩnh viễn không thể tháo xuống!” án: “Không 【 Đoạn ngắn bốn 】 “Liên tiên sinh, búp bê thổi khí mà ngài đặt đã được đưa tới, xin ngài ra ngoài ký nhận.” Giọng nói ngọt ngào đột nhiên vang lên, truyền khắp cả phòng hội nghị. Ngoài cửa kính thủy tinh trong suốt, cô thiếu nữ mặc trang phục người chuyển phát nhanh nói: “Liên tiên sinh, mời đến ký nhận búp bê!” Sắc mặt tổng giám đốc ngồi đó đen xì, Liên Tĩnh Bạch nghiến răng nhìn ra ngoài cửa, trong nháy mắt vò nát tài liệu trong tay. Mịch Nhi chết tiệt, xa cách năm năm, cuối cùng em cũng lộ diện! Bây giờ, anh muốn em phải thực hiện nghĩa vụ cô dâu nuôi từ bé! Xem em còn dám chạy trốn đi đâu! ... Mời các bạn đón đọc Giao Dịch Triền Miên - Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc của tác giả Tả Nhi Thiển.
Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng
" Hoàng thượng! không hay rồi, con chồn con đem bức thư pháp người yêu thích phá hủy!" "Không sao, nó thích là tốt rồi!" Mỗ đến vương tuấn mỹ phi thường bình tĩnh. " . . . . . . . .  " Mỗ thị vệ không nói gì, trước có người không cẩn thận làm rơi bức thư pháp này, còn bị kéo xuống đánh một trăm gậy mà ! . . . . . . . .  "Hoàng thượng! không hay rồi, con chồn nhỏ đem cá chép gấm thượng hạng Bắc Lăng quốc tiến cống ăn !" " Nếu nó thích, để Bắc Lăng quốc tiến cống nhiều chút!" " . . . . ." Mỗ thị vệ tiếp tục không nói gì, phá sản a! Cá chép gấm thượng hạng Bắc Lăng quốc, chính là vô giá đấy ! . . . . . . . " Hoàng thượng ! Không hay rồi! Con chồn nhỏ bị thiên kim thừa tướng gia đả thương rôi!" Mỗ thị vệ vừa nói ra, chỉ thấy vẻ mặt đễ vương tuấn mỹ vẫn bình tĩnh, thân mình 'vù' một tiếng, nhanh chóng vô tung vô ảnh biến mất! Cuối cùng, nghe nói một nhà Thừa tướng bị tịch biên, thiên kim thừa tướng, lại đi đày quân doanh, cảo phần thưởng tam quân . . . . .  Từ đó trong hoàng cung, mọi người biết được, thà đắc tội Diêm vương, không thể đắc tội phượng hoàng chồn! Phượng hoàng chồn chính là bảo bối trong lòng đế vương cao cao tại thượng bọn họ! Thế nhưng, khi phượng hoàng chồn tập hợp hàng vạn hàng nghìn sủng ái này mất tích. . . . . .  *** Ánh mặt trời tháng ba vô cùng ấm áp, dương quang vàng rực, chiếu vào phía trên dòng suối trong suốt không chất bẩn, làm cho trên mặt suối nước giống như phủ lên một tầng vàng, rạng rỡ rực rỡ, rất lóa mắt! Gió mát chầm chậm, mang đến từng đột mùi hoa tươi mát, rất hợp lòng người! Nhưng mà, vào lúc này, núi này nước trong hoa nở, ánh nắng tươi sáng, Đồng Nhạc Nhạc vẻ mặt lại đau thương, ngẩn đầu chín mươi độ, ngưng lệ không nói gì. Trời xanh a ! Đất rộng a ! Con mẹ nó a ! Ngươi đây là đang đùa nàng sao! ? Vì cái gì một khi tỉnh lại, nàng lại thành đức hạnh này rồi !? Cúi đầu nhìn nhìn tay bản thân, a, không, hẳn là gọi là móng vuốt. . . . . Chỉ thấy, một đôi móng vuốt này, bộ lông trắng như tuyết, phần trên móng vuốt, nộn thịt hồng nhạt mềm mại vô cùng, thịt vù vù, cực kỳ đáng yêu! Ngày trước Đồng Nhạc Nhạc là một người rất yêu thích động vật nhỏ. Mặc kệ là mèo mèo chó chó, cũng rất thích ! Thích nhất, chính là vân vê móng vuốt chó mèo, bởi vì nàng cảm thấy, móng vuốt miêu miêu cẩu cẩu, thịt hô hô, manh đát đát, đáng yêu khiến người ta yêu thích không buông tay ! Nhưng mà, giờ khắc này, móng vuốt này, đột nhiên biến thành tay mình, lại là một nỗi sợ hãi, làm cho không thể tiếp nhận chuyện này ! Cúi đầu lần nữa từ trong nước quan sát đến hình ảnh phản chiếu của bản thân, Đồng Nhạc Nhạc ngay cả tâm chết đều có rồi. Chỉ thấy ở trong suối nước, bóng ngược một hình dáng một con vật nhỏ vô cùng đáng yêu. Thân mình dài nhỏ, tứ chi ngắn ngủn, cái lỗ tai hình tam giác, toàn thân lông trắng như tuyết , lông lá xồm xàm, rất là đáng yêu ! Một đôi con ngươi đen ngập nước, giống như chứa một vũng nước xuân, rất chọc người thương tiếc ! Khiến người ta nhìn đến, cũng nhịn không được ôm vào trong lòng thuận tiện chà đạp yêu thương ! Nhưng mà, điều đáng chú ý nhất, giữa mặt kia có một vết đỏ tươi ! Đỏ như lửa! Ở bên trong bộ lông trắng như tuyết, rất tiên diễm xinh đẹp! Nhìn dáng vẻ bản thân hiện tại này, vì hiểu biết Đồng Nhạc Nhạc đối với động vật nhỉ, chỉ biết, đây là một con chồn ! Chỉ là, con chồn này lại không giống với trước kia nàng thấy. Bởi vì trên mặt con chồn có hình ngọn lửa, mỹ lệ như vậy, lóa mắt! Nếu như là ngày trước, nàng nhìn thấy Tiểu bạch chồn đáng yêu như vậy, khẳng định sẽ yêu thích không buông tay. Nhưng mà hiện tại . . . . . . . . Vừa nghĩ đến nơi đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi âm thầm rơi lệ. Trong đầu nghi ngờ không thôi Chuyện này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, yên lành tỉnh lại, nàng lạ biến thành tấm đức hạnh này rồi? Chẳng lẽ, nàng đang nằm mơ sao !? Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi dâng lêm một cỗ hy vọng, lập tức, liền vươn móng vuốt ra, hung hăng cấu đùi mình ! Nhưng mà ----- " Ôi uy, đâu chết lão nương rồi !!!!!!! Trên đùi đau buốt, làm cho Đồng Nhạc Nhạc nhe răng nhếch mép một hồi. Nước mắt ứa ra, cũng không phải không tin, chuyện này hết thảy, là thật rồi ! Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thương tâm gần chết, chỉ cảm thấy, bản thân giống như chén cụ trên bộ đồ trà! Nhớ bản thân là một trẻ mồ coi! Từ nhỏ, vô cùng yêu thích tiểu thuyết xuyên không các loại. Cuối cùng, sau khi tốt nghiệp trung học, liền lập tức dấn thân vào bên trong tiểu thuyết ở internet. Nhưng mà, trước kia xem tiểu thuyết trên mạng, chỉ cảm thấy cực kì thích, cũng không đoán được, chính mình trở thành tiểu thuyết trên mạng. cũng là một chuyện khổ bức như vậy. Mẹ nó vì cái đồng ba trăm đồng tiền thưởng chăm chỉ, mỗi ngày gõ hơn mười tiếng đồng hồ, mẹ nó còn bị biên tập độc giả thúc giục thúc giục thúc giục! Làm cho nàng mỗi ngày đồng thời **, chuyện thứ nhất chính là gõ chứ đến trời tối! Tóc rụng một dúm một dúm, mỡ bụng một lớp một lớp, vành mắt đen, táo bón sang trĩ đó là chuyện thường. Kiếp sống khổ bức gõ chữ nhưu thế, làm cho nàng hận không thể vứt bỏ quên đi! Bất đắc dĩ, phòng cho thuê phí điện nước phí ăn uống đè tới, nàng chỉ có thể mỗi ngày cắn chặt khớp hàm, mỗi ngày rau xanh củ cải kề bên. ... Mời các bạn đón đọc Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu của tác giả Túy Mộng Khinh Cuồng.