Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đông Chí

Thể loại: Hiện đại, điều tra phá án, gương vỡ lại lành, SẠCH SỦNG SẮC, HE. Độ dài: 60 chương + 10 ngoại truyện Tình trạng: Hoàn edit “Đông chí” - ngày khởi đầu của mọi chuyện. Một ngày mùa đông 8 năm về trước, Giang Thành Ngật và Lục Yên xác định tình cảm bằng một nụ hôn đầu trúc trắc dưới ráng chiều, đẹp như một bức tranh. Một ngày mùa đông 8 năm sau, Giang Thành Ngật và Lục Yên, gặp lại nhau trong một buổi họp khối, lướt qua như hai người xa lạ. Khoảng cách 8 năm, đã xảy ra chuyện gì? Lục Yên là bác sĩ gây mê. Trước khi gặp lại Giang Thành Ngật, vào một đêm khuya vắng, trong lúc Lục Yên vội vã đến bệnh viện để tham gia vào một ca phẫu thuật, cô đã va phải một người. Không, chính xác là một hồn ma thì đúng hơn. Vì người đó, giống y hệt một người bạn thân của cô, Đặng Mạn. Chỉ có điều, cô ấy đã mất cách đây 8 năm, kết luận là tự sát. Sau buổi tối đó, Lục Yên liên tiếp gặp những chuyện kỳ lạ. Cô cảm giác có ai đó đang theo dõi mình và bất cứ lúc nào cũng có thể bị tấn công. Không biết là may mắn hay tình cờ, lúc này Giang Thành Ngật lại quay về. Trước kia anh và cô cùng học một trường trung học, trải qua những năm tháng cuối cùng của đời học sinh trong những rung động đầu tiên vô cùng ngọt ngào. Thế nhưng không hiểu vì lý do gì, sau khi cả hai cùng đỗ đại học thì cô lại chia tay, một cách tàn nhẫn. Giang Thành Ngật ôm mối tình bị tổn thương sâu sắc, kiêu ngạo bỏ đi, bỏ cả ngành học đã đăng ký, thi vào trường cảnh sát. Và ngày trở về của anh, chính là 8 năm sau, với cương vị là đội trưởng tổ trọng án thành phố nơi Lục Yên đang sống. Ngày gặp lại, anh đối xử với cô lạnh hơn cả lạnh, cô đối với anh, nhạt hơn cả nhạt. Nhưng đó thực sự chỉ là vẻ ngoài mà thôi. Bởi vì, khi biết trước nhà cô có kẻ lạ mặt, anh đã không ngần ngại chạy một mạch đến nhà cô, rồi hờ hững nói một câu, tiện đường. Lục Yên biết mình có lỗi với anh, không dám lại gần, nhưng không thể giấu nổi cảm giác an toàn khi ở bên anh. Thế là, với lý do chưa tìm được kẻ tình nghi, anh cứ thế mang cô… về nhà mình. Trước mặt Lục Yên, anh công chính liêm minh, chỉ vì nhiệm vụ. Ấy vậy mà, mẹ anh vừa gọi điện hỏi, anh đã hất mặt lên hùng hồn tuyên bố: “Đó là bạn gái của con!”. Tất nhiên, câu này không thể để Lục Yên nghe thấy. Nếu không anh làm sao đòi lại “công bằng” cho chính mình? Thế là, Lục Yên đột nhiên trở thành đối tượng được Giang Thành Ngật bảo vệ nghiêm ngặt, đưa đi đón về vô cùng trách nhiệm. Và cùng với vụ án người lạ mặt theo dõi Lục Yên và các án mạng liên tục xảy ra xung quanh họ, bức màn bí mật của 8 năm về trước dần hé mở. Thì ra, Đông Chí không chỉ là tên của một ngày mùa đông, mà nó còn là tên của một trang web, được một người bạn thời trung học tên là Đinh Tịnh lập ra. Nhưng điều kỳ lạ chính là, lần lượt những người lên trang web đó cầu nguyện, đều bị giết với cùng một nghi thức, kể cả chủ của trang web đó. Chỉ duy nhất một người có liên quan là Đặng Mạn, lại kết luận là tự sát. Điều này khiến cho Gianh Thành Ngật không thể không đào sâu, lật lại vụ án 8 năm về trước. Và trong lúc truy tìm chứng cứ, anh phát hiện ra một điều thật bất ngờ. Thì ra năm đó, Lục Yên chia tay anh là bởi vì cô nghĩ rằng mình là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Đặng Mạn. Cô đã nói những lời làm Đặng Mạn đau lòng khi biết rằng cô ấy cũng thích Giang Thành Ngật. Chính vì vậy, sau cái chết của cô ấy, Lục yên không thể tiếp tục đối mặt với anh nữa. Nhưng lúc đó, Lục Yên không nói với anh một câu nào đã vội quyết định. Cô coi anh là gì chứ? Giang Thành Ngật không biết cũng giận, mà biết rồi càng giận hơn. Nhưng mà, anh lại không nỡ. Đêm hôm đó về nhà, sau khi biết được cô chính là người trong suốt 8 năm qua đều gửi thư đến cục cảnh sát xin điều tra lại vụ án của Đặng Mạn, anh đã không thể khống chế được mình nữa, tự tay tra còng số 8 vào tay cô, khóa chặt vào tay anh. Cô không nói nhưng anh biết, cô vẫn không buông bỏ được, vẫn muốn vãn hồi tình cảm của cả hai. Chỉ khi chứng minh được Đặng Mạn không tự sát, cô mới không phải dùng sự cô độc để tự trừng phạt mình nữa. Sống như vậy, có khác nào hủy hoại cả anh đâu cơ chứ. Giang Thành Ngật dùng một thái độ hết sức giận dữ ép hỏi cô, ép cô thừa nhận những việc đã làm, cuối cùng ép cô đến mức không thể kiên cường chống đỡ được nữa, phải khẽ khàng thốt lên: “Giang Thành Ngật, em không quên được anh…” Chiến thuật của anh thành công rồi. Nhưng anh vẫn không mở khóa cho cô. Cứ để như vậy, chiếc còng số 8 sắc lạnh khóa chặt tay hai người, đồng thời khóa luôn hai trái tim đang hừng hực lửa không cách nào dập tắt được. Nghề nghiệp đặc biệt, cảnh xuân sắc cũng trở nên ly kỳ. Bác sĩ gây mê Lục Yên và đội trưởng đội trọng án Giang Thành Ngật, trong tình trạng hai tay bị mất tự do, anh dũng “chiến đấu” trên mọi mặt trận, từ trên giường đến phòng tắm, từ sofa đến dưới đất. Cho đến khi Lục Yên “hi sinh”, gục ngã trong tay anh. Một đêm dày vò, như muốn bù đắp tất cả nhưng thiếu hụt của 8 năm qua. Gương vỡ đã lành, hai người lại cùng nhau đi tìm đáp án cho những bí mật từ trước đến nay. Mỗi khi tháo gỡ được một mắc xích, lại thêm một bất ngờ. Nhưng rất may, sau tất cả nỗ lực, cuối cùng hung thủ cũng sa lưới. Kết quả thật sự ngoài dự đoán. Toàn bộ câu chuyện chỉ xoay quanh một vụ án duy nhất, nhưng đan xen là những phân đoạn tình cảm của Giang Thành Ngật và Lục Yên. Có những lúc là hoài niệm của từng người, có lúc là cảm giác của hiện tại. Nhưng cho dù ở thời điểm nào, thì tình cảm mà hai người dành cho nhau là không hề thay đổi. Tình yêu thời cắp sách, tuy rất dễ dàng để có cảm giác thích một ai đó, nhưng cái cách mà Giang Thành Ngật theo đuổi Lục Yên, quả thật rất kiên định, rất trưởng thành. Bởi vì có lẽ chính anh cũng không thể ngờ, người con gái mà mình để mắt đến, cũng là một người kiên định như vậy. Nhận lời yêu anh, là yêu đến mức có thể xác định, chỉ là Giang Thành Ngật anh mà thôi. Người con gái như vậy, anh còn có thể buông tay sao? __________ " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Trắng Tiệp Dư *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban *** Thể loại: Hiện đại, phá án, gương vỡ lại lành Tình trạng: Hoàn Review bởi: Tit Mit - fb/hoinhieuchu  Sau 2 tuần cố thử cai truyện nhưng chẳng nổi nên lại mò cuốn này để đọc. Lúc đầu đọc cứ tưởng 1 cuốn phá án nữa cơ, nhưng hóa ra là một cuốn truyện ngọt ơi là ngọt.  Lục Yên cô bác sỹ xinh đẹp có rất nhiều người theo đuổi nhưng lại chỉ biết có công việc. Bố mẹ cô đã ly dị khi cô còn nhỏ. Người mẹ vì lo toan cuộc sống nên từ người phụ nữ xinh đẹp mà già nua nhiều. Ba cô thì tưng bừng chuẩn bị cưới vợ 3 nên đã hào phóng chuyển cho cô số tiền khi cô ra trường.  Giang Thành Ngật – anh chàng đội trưởng đội cảnh sát phá án mới chuyển về thành phố nơi mình sinh ra và lớn lên do hoàn cảnh gia đình đã từng có mối tình thời thanh xuân tươi đẹp với Lục Yên. Mối tình ấy đẹp và ngọt ngào ấy đã kết thúc vào kỳ nghỉ hè khi bọn họ thi vào đại học cùng với cái chết của Đặng Mạn. Từ đó cả 2 không bao giờ nói vì sao họ đã chia tay cũng những vết thương lòng chưa từng phai mờ.  Những tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc tại 8 năm trước nhưng dường như vào tiết Đông chí năm nay chuyện xưa lại quay về sau khi 2 người gặp lại. Những việc kỳ lạ liên tiếp diễn ra. Lục Yên bị theo dõi bởi một số người lạ mặt mà chẳng hiểu nguyên do. Bên cạnh đó cô dường như còn gặp lại người có bóng lưng và cử chỉ rất giống người bạn đã tự tử của mình làm cô rối rắm không thôi. Quá trình điều tra mở rộng từng bí mật tưởng chừng không còn nhớ đến từng bước lật giở.  Đặng Mạn từng nhìn cái gì khi cô không trả lời những câu hỏi của bạn mình? Cái chết của Đặng Mạn phải chăng không phải là tự tử? Ai là người hằng năm gửi thư về cái chết của cô gái tự tử 8 năm trước cho đội cảnh sát? Và vì sao Đinh Tịnh lại hỏi Lục Yên về “ Đông chí” ? Ai đã theo dõi Lục Yên? Định Tịnh sao lại chết ở hồ nước? Vô cùng nhiều câu hỏi cần lời giải. Theo diễn biến câu truyện bạn sẽ bị cuốn hút vào lúc nào không hay.  Điểm khác biệt của cuốn này chính là sự ngọt ngào của cặp đôi chính. Anh ngoài mặt lạnh lùng hết nấc nhưng nào biết sẽ tự nói với mẹ mình rằng “ cô ấy là bạn gái con” ( bạn có dám khẳng định người nào đó là bạn gái mình khi mình mới gặp lại họ mấy ngày và còn không thèm nói chuyện với nhau câu nào không?). Bạn có thấy ai bị cưỡng hôn mà tinh thần vô cùng sảng khoái, ai là người cưỡng hôn mà vẫn không hiểu mình làm sao làm được điều đó không? Nếu bạn ghét ai đó bạn có nấu ăn cho họ không? Bạn có cuống cuồng chạy đi tìm họ không? Đấy anh là vậy mà cứ làm như không quan tâm đến chị chút nào. Kiểu này là ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu ( à quên 2 người không hiểu chứ).  Điểm cộng tuyệt vời nữa mà mình chẳng nói ai cũng hiểu ở người edit trên kia nữa nhỉ. Không cần lời khen mà sự thật đã thành thương hiệu cho truyện trinh thám rồi mà. Cảm giác truyện thiên về tình cảm nhiều hơn nên nội dung trinh thám hơi nhẹ , sự đáng sợ lẩn khuất trong bóng tối ở những chương đầu bị sự ngọt ngào che mất. Nhưng bạn đừng để điều đó đánh lừa mình, cuốn này yếu tố trinh thám vẫn đủ để những ai ham mê điều tra đưa ra suy đoán của mình. Đánh giá điểm 4.5/5.   Mời các bạn đón đọc Đông Chí của tác giả Ngưng Lũng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thứ Nữ - Bất Du Vịnh Tiểu Ngư
Người ta xuyên qua không làm công chúa cũng làm Vương Phi, tại sao nàng chỉ là thứ nữ không được sủng ái? Là thứ nữ còn chưa tính, vì sao mẹ cả luôn nghĩ mọi biện pháp tới ngược đãi nàng thế? Được rồi! Hiếm khi được sống lại, nàng quyết tâm phải thay đổi tình cảnh để sống tốt hơn! Mẹ cả muốn hại nàng sao? Không sao! Binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn. Ngươi dùng âm mưu, ta liền dùng dương mưu để ngươi không còn mặt mũi! Đại tỷ khi dễ? Không sao! Nàng cũng không phải là quả hồng mềm, mà mặc cho ngươi tới bóp tròn bóp méo? Chẳng qua, dù nàng thông minh lanh lợi hơn nữa, cũng đánh không lại chết độ gia trưởng phong kiến chuyên chế. Bất đắc dĩ, nàng bị buộc phải gả đứa con thứ của Vương Phủ với hai chân tàn tật. Nhưng mà, khi gả đi mới phát hiện —— Thì ra hết thảy cũng không phải như nàng tưởng tượng . . . . . . *** Đêm tân hôn, khăn voan vén lên, nàng mở mắt thấy chú rể của mình cũng không tệ—— Trên đời này còn có nam nhân xinh đẹp tới vậy sao? Mà chú rể, hắn lại cúi đầu xấu hổ mang theo e sợ , khẽ mở đôi môi đỏ mọng nói: háo sắc! Hắn giống như nhu nhược, thường mở to đôi mắt trong suốt như nai con Bambi để nhìn nàng, cũng trong lúc nàng không có…phòng bị nhất, đem nàng ăn xong lau sạch, còn làm cho nàng không nỡ trách cứ nửa phần. *** Chuyện kể rằng bốn năm trước, sau khi Lãnh Hoa Đình mang Hách Liên Dung Thành xử tử, nhìn thân thể từ từ đông lại của Lãnh Hoa Đường,trong lòng cảm thấy nặng nề đau thương, nên hạ lệnh cho người đem thi thể của Lãnh Hoa Đường nâng trở về Giản Thân Vương Phủ, còn mình xoay mình lên ngựa, đi vào cung gặp Hoàng Thưọng. Thượng Quan Mai đang ở trong nhà khóc, ngày hôm qua nàng đem theo người trong phủ đi đến Hoàng cung một chuyến, van cầu Hoàng Hậu để cho nàng gặp mặt Lãnh Hoa Đường một lần, dù cho Hoàng hậu khuyên thì cũng đã khuyên, mắng thì cũng đã mắng,nhưng nàng vẫn không chịu từ bỏ, vẫn nhiều lần nhất định phải đi đến nhà lao một chuyến, cuối cùng hoàng hậu cũng nhìn thấy nàng rất thương tâm,nghĩ tới việc nàng cùng Lãnh Hoa Đường cũng là vợ chồng một lúc, lòng cảm thấy mền nhũn, liền đồng ý, ra lệnh cho người bí mật đưa nàng vào đại lao. Nhìn thấy Lãnh Hoa Đường, nàng cảm thấy một trận thương tâm không thôi, hối hận thống khổ dĩ nhiên là không cần phải nói, cuối cùng, nàng giữ lại thuốc độc cho Lãnh Hoa Đường, nếu cứu không được hắn, chỉ hi vọng hắn có được cái chết thống khoái, vốn nghĩ rằng, nàng vừa rời đi, hắn sẽ tự tử , không nghĩ tới, ngày thứ hai vẫn nghe được tin tức của Lãnh Hoa Đường bị áp giải ra pháp trường, lúc ấy, nàng đã khóc đến hôn mê bất tỉnh. Thị Thư chen vào giữa dòng người, vỗ ngực, thật vất vả mới có thể đem nàng cứu tỉnh dậy, đột nhiên tỉnh lại, một ngụm máu phun ra ngoài, khiến cho Thị Thư vội vàng để cho Thị Họa đi mời thái y, nhưng Thượng Quan Mai lại ngăn cản: “Ngươi. . . . . . hạ lệnh cho người đến pháp trường, giúp ta xem một chút. . . . . . Nhìn xem hắn, nếu là. . . . . . rất tàn khốc, hãy mua chuộc đao phủ, hãy cho hắn thống khoái một chút .” ... Mời các bạn đón đọc Thứ Nữ của tác giả Bất Du Vịnh Tiểu Ngư.
Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn! - Ảm Hương
Nàng ra đời liền mang theo tiên đoán trời định, long tình phượng cảnh thiên hạ chi mẫu, chỉ tiếc nàng mang danh phận đê tiện nhất – nữ nhi của thương nhân. Nàng đọc thuộc tất cả điển tịch, là một tài nữ không hơn không kém, chỉ là có chút “giả tạo”! Như thế nào “giả tạo”? Tài nữ chân chính tất nhiên phải có một tấm lòng bao la, hải nạp bách xuyên*, khoan dung độ lượng! Nhưng vị tài nữ này, lòng dạ rất hẹp hòi, rất phúc hắc, trừng mắt tất báo*, vì vậy ngày nào cũng gây thù kết oán với không biết bao nhiêu người! “Nguyên lai là cô!” Tiêu Vân Trác nhìn nữ tử trước mắt, dung nhan khiến núi sông phải e lệ mà cắn răng nghiến lợi. “Tại sao lại là ngươi?” Ngu Thường Hy nhìn cái người trước mắt từng khiến nàng hận không thể róc xương lóc thịt của hắn, nhất thời hóa đá! Đây hắn phải là tên thối cầm thú, cư nhiên lại biến thành Đông cung thái tử! Một ngày nào đó. “Thái tử điện hạ, Phùng lương đễ hỏi tối nay vị nào thị tẩm?” “Đi hỏi Ngu cung nữ!” “Hải Hà vương đang muốn xông vào phủ, không ai dám ngăn cản, làm sao bây giờ?” “Đi hỏi Ngu cung nữ!” “…..” Mỗ thái giám im lặng triệt để, cái gì cũng hỏi Ngu cung nữ, vậy Thái tử gia ngài dùng làm cái rắm gì a? Đông cung này đến tột cùng là ai làm chủ? Vì vậy mỗ nữ hoàn toàn bị chọc giận, vò đầu bứt tai, lệ rơi đầy mặt, liên tục vỗ ngực ngẩng đầu hô to: “Ai tới diệt tên cầm thú này đi!” *hải nạp bách xuyên: biển lớn dung nạp trăm dòng sông nhỏ, ý chỉ khoan dung độ lượng. *trừng mắt tất báo: người ta thì có thù tất báo nhưng chị Hy thì chỉ cần trừng mắt cũng sẽ cố sống cố chết mà báo thù! *** Lúc Vạn thịnh đến nơi rốt cục vẫn chậm một bước, Dương Lạc Thanh đã đi đời nhà ma rồi. Thẩm Phi Hà bị nhốt vào thiên lao, Tiêu Vân Triệt tâm tình quá kích động. Liệt Phong giữ lấy hắn thật là tốn sức lực, nhân cơ hội mọi người không chú ý liền cho hắn một chưởng bất tỉnh nhân sự, bớt việc! ……………………………………………. Trên bầu trời xanh thẳm điểm xuyết vài cụm mây trắng lững lờ trôi. Thường Hy ở dưới mái hiên cong trong Đông cung yên lặng phơi nắng, không khí yên tĩnh thanh bình bao trùm bốn phía. Nàng hí mắt buồn ngủ nhưng một đạo thánh chỉ sáng nay vẫn khiến nàng hồi hông thôi. Cung đình bí sử đúng là không bao giờ công bố sự thật cho mọi người. Triều đình tuyên bố Lạc phi mắc bạo bệnh bỏ mình. Ngay đêm Thẩm Phi Hà vào thiên lao liền thắt cổ chết, tự sát so với bị chặt đầu thì vẫn tốt hơn. Hơn nữa Thẩm Phi Hà tin rằng Hoàng thượng sẽ không công bố chuyện này cho thiên hạ, chỉ sợ vẫn như cũ được chôn cất ở hoàng lăng. Nếu như vậy thì coi như nàng có chết vẫn là chính thê của Tiêu Vân Triệt, tương lai nếu hắn tái giá thì người sau cũng chỉ được phong thiếp, thủy chung không hơn được nàng. Sau này Tiêu Vân Triệt nếu qua đời sẽ hợp táng cùng nàng, bọn họ sẽ mãi mãi ở bên nhau. Hoàng thượng cũng sẽ vì nhớ đến nàng đã bảo vệ uy nghiêm hoàng thất cho hắn mà không dễ dàng làm khó Thẩm gia, chỉ khiến cho bọn họ lưu vong, giữ lại hơn trăm mạng người. Một người chết đổi lấy hơn trăm người sống, đáng giá! Tiêu Vân Triệt bị bệnh, cả ngày nhốt mình trong Đông Lăng vương phủ không ra ngoài nửa bước. Mọi người đều cho rằng hắn đau lòng ái thê qua đời cho nên mới triền miên giường bệnh mà không biết được nội tình ở bên trong. Kế tiếp trong cung tổ chức tang sự của Lạc phi. Lũ triều thần cho rằng lấy trình độ sủng ái của Hoàng thượng đối với Lạc phi nhất định sẽ hạ táng nàng ở nơi trang trọng trong hoàng lăng ai ngờ cuối cùng lại thấy phần mộ của Lạc phi nằm trong một góc nhỏ hẻo lánh. Mọi người bí mật nghị luận một thời gian rồi cũng không dám tiếp tục bàn tán. ... Mời các bạn đón đọc Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn! của tác giả Ảm Hương.
Làm Sủng Phi Như Thế Nào? - Nhu Mễ Hôi Hôi
Sủng phi có bộ dáng như thế nào? Xinh đẹp động lòng người lại ngang ngược.    Bề ngoài là nữ nhân hoàng thượng sủng ái nhất, nhưng thực tế lại chỉ là tấm gỗ cho chân ái mà thôi.    No no no, hãy để cho Ôn thị A Uyển ta tiến công trên con đường của sủng phi đến nói cho ngươi biết thế nào gọi là sủng phi.    Cấp bậc hậu cung: Hoàng hậu Quý phi Chính nhất phẩm: Thục phi, Hiền phi, Lương phi, Đức phi Tòng nhất phẩm: Phi Chính nhị phẩm: Chiêu nghi, chiêu viện, chiêu dung Tòng nhị phẩm: Thục nghi, thục viện, thục dung Chính tam phẩm: Quý tần Tòng tam phẩm: Tiệp dư Chính tứ phẩm: Vinh hoa, dung hoa Tòng tứ phẩm: Phương nghi, phân nghi, thuận nghi Chính ngũ phẩm: Tần Tòng ngũ phẩm: Tiểu nghi, tiểu viện Chính lục phẩm: Quý nhân Tòng lục phẩm: Mỹ nhân Chính thất phẩm: Thường tại Tòng thất phẩm: Tuyển thị Chính bát phẩm: Thải nữ Tòng bát phẩm: Canh y     Lời editor: Truyện này nam không sạch. Truyện sủng, ngọt ngào, không ngược. *** Đại Tề xây dựng được sáu mùa xuân. Là một thảo trường oanh phi, bách hoa tranh nhau khoe sắc ngày xuân, lúc này là buổi trưa, bên trong Ngự Hoa viên trăm hoa đua nở, oanh phi điệp vũ, cảnh xuân hòa thuận vui vẻ. Chỉ thấy bên trong lương đình, có một nữ tử áo hồng ngồi trong chòi nghỉ mát, ghế đá bên cạnh còn có một tiểu cô nương mặc quần áo hồng nhạt, trên đầu có hai búi tóc nhỏ, thắt nơ hồng nhạt rũ xuống ngực, theo cử động khi tiểu cô nương này nói chuyện cùng nữ nhân kia, hai dãy ti đái lấp lánh, càng làm cho cô bé khả ái hơn. Không bao lâu sau có một thân ảnh màu vàng bước vào trong đình, phía sau còn có một tiểu nam hài thập phần giống với tiểu cô nương kia, chỉ là đứa bé này luôn tỏ ra lão thành, rõ ràng là còn non nớt, người khác vừa nhìn thấy vẻ mặt này, thật sự là thú vị. Nữ tử trong đình nhịn không được bật cười, tiểu nam hài vội nói, “Mẫu phi cười ta!” Đây rõ ràng không phải là lần đầu tiên nghe lời này, mà thân ảnh màu vàng kia sau khi ngồi xuống ghế đá, đã bế tiểu cô nương ôm vào lòng, mới nói chuyện với bé trai, “Tiên sinh dạy ngươi như thế nào? Thấy mẫu phi cũng không biết hành lễ?” ... Mời các bạn đón đọc Làm Sủng Phi Như Thế Nào? của tác giả Nhu Mễ Hôi Hôi.
Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li
Lạc Mộng Khê: Trưởng nữ của tướng phủ, nhưng là do tiểu thiếp sinh ra.       Nhát gan nhu nhược, diện mạo xấu như quỷ, không tài không đức.       Tin đồn nàng có tướng sát, khắc tử khắc phu.       Muốn bay lên cành cao làm Vương phi, dẫn đến bị người trong thiên hạ chế giễu!       Trong lòng phiền muộn té xuống sông không may bị mất mạng. ♦ ♦ ♦       Lạc Mộng Khê: Đặc công ở hiện đại, thân thủ siêu phàm, phúc hắc lạnh lùng.       Trong lúc chấp hành nhiệm vụ cuối cùng bị bạn trai phản bội, xuyên qua dị thế. ***       Mở mắt, hàn quang thoáng hiện, đặc công hiện đạikinh diễm sống lại. Khóe miệng vẽ ra ý cười nghiền ngẫm. Đáy mắt lóng lánh không hề nhu nhược và sợ hãi, mà là nồng đậm khinh thường và trào phúng.       Đối mặt với âm mưu quỷ kế liên tiếp kéo đến, hục hặc với nhau, vu oan hãm hại, nàng thong dong ứng đối. Trong nháy mắt tìm ra sơ hở, dấy lên từng đợt sóng to gió lớn.       Bày mưu tính kế, mưu kế ký lạ vô cùng khiến cho đối thủ không kịp ứng phó mà chật vật chạy trốn.       Toàn thân phát ra hào quang chói mắt, giống như thoát thai hoán cốt, mê hoặc ánh mắt mọi người…… *** “Người nào lớn mật như vậy, dám xông vào Phủ Thừa tướng!” Cùng với tiếng gầm lên giận dữ, Lạc Hoài Văn mang theo Lôi Đình, Lôi Minh đi nhanh đến, sắc mặt âm trầm đáng sợ. “Lạc Thừa tướng!” Nhạc Địch hơi hơi cui người. “Nguyên lai là Nhạc quản gia cùng Tứ Hoàng tử, không biết hôm nay hai vị đến Tướng phủ là có chuyện gì?” Còn mang theo nhiều thị vệ như vậy, làm Tướng phủ nháo đến gà bay chó sủa, đến tột cùng là muốn thế nào. “Là như vầy, Vương phi bị người thiết kế hãm hại, rơi xuống vách núi đên, khi Vương gia cùng đám người ty chức tìm được Vương phi, Vương phi đã là một xác hai mạng, thân thể bị sơi hoang cắn nát, hoàn toàn biến dạng.” Nhạc Địch cầm vật trong tay đưa đến trước mặt Lạc Hoài Văn: “Đây là khuyên tai phát hiện trong tay Vương phi, là của Lạc thải Vân tiểu thư, vì vậy, Vương gia lệnh ty chức đến chứng thực.” “Mộng Khê đã chết, một xác hai mạng?” Mặt Lạc Hoài Văn đầy khiếp sợ. Ta không có nghe lầm chứ? “Đúng vậy, Lạc Thừa tướng, Vương gia đang rất thương tâm, đang trông chừng thi thể của Vương phi cho nên không thể đến phủ Thừa tướng tra hỏi Tứ tiểu thư.” Nhạc Địch vừa dứt lời, cảm thấy trước mặt có một trận cuồng phong nổi lên, Lạc Hoài Văn đã đến trước mặt Lạc thải Vân, đem Lạc thải Vân bên dưới bàn kéo ra: “Thải Vân, Mộng Khê có phải ngươi hại chết hay không?” “không phải, không phải...... Chuyện không liên quan đến ta...” Lạc thải Vân vội vàng phủ nhận, đáy mắt đầy hoảng sợ. “Ngươi biết là ai giết Mộng Khê hay không?” Lạc Hoài Văn bắt được sơ hở trong lời nói của Lạc thải Vân. “không biết, không biết.... ta không nhìn thấy Đại tỷ bị đem đi cho sói ăn...... cái gì ta cũng chưa nhìn thây, thật sự cái gì cũng chưa nhìn thấy.... Đại nương không cần a, không cần.....” Đại nương? Chẳng phải chính là Đại phu nhân Vân Bích Lạc sao? Bà ta còn trốn ở Kinh thành, là bà ta hại chết Lạc Mộng Khê, “Mộng Khê bị đem đi cho sói ăn?” “Đúng vậy, Lạc Thừa tướng, khi Vương gia cùng ty chức tìm được Vương phi ở dưới vách núi đen, thân thể của người đã bị sói ăn nhiều lắm......” “Cho dù nàng ta không giết Mộng Khê tỷ tỷ thì nàng ta cũng là kẻ đồng lõa, Mộng Khê tỷ tỷ chết, đều có liên quan đến nàng ta, nếu không làm sao trong tay Mộng Khê tỷ tỷ lại có khuyên tai của nàng ta!” Thanh Nguyệt không chịu buông tha, “Mau khai thật ra, bằng không ta giết ngươi!” ... Mời các bạn đón đọc Lạc Vương Phi của tác giả Mạn Diệu Du Li.