Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tương Du Nữ Quan

Truyện cùng hệ liệt với bộ “Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận” Truyện được edit phi thương mại, chưa có sự đồng ý của tác giả. Giới thiệu: Nhiếp chính vương một tay che trời đột nhiên đề cử thực hiện tân chính. Thiếu nữ nào đó bởi vì kế mưu sinh, thừa nước đục thả câu. Kết quả vừa vào vương phủ đã lầm lỡ cả cuộc đời. Từ này về sau khí tiết gì đó trở thành đều người qua đường Tổng kết: Câu chuyện về một cô nương dường như không có gì nổi bật, trong lúc một bước lên mây còn câu được vị Nhiếp chính vương hùng mạnh……… *** Dạo này thể loại nữ chính vào triều làm quan có vẻ hot, nên vớ đại 1 bộ xem thử jgwb_thumb Tác giả Thiên Như Ngọc thì ko phải bình luận nhiều, đc khen cũng ko ít, hiện giờ có mấy bộ như “Ngày tháng trắc trở” và “Nữ ân sư” đang đc edit . Mình ko theo dõi 2 bộ này nên ko đánh giá chung đc, nên chỉ nói gọn trong bộ này thôi ^^ Nhìn chung thì sủng nhưng ko ngấy, ko phải kiểu hài giải trí mà có chỗ xoắn hẳn hoi, cũng có đôi chỗ buồn man mác, đôi trẻ yêu nhau cutoe lắm nên nhiệt liệt đề cử nhé, mình chỉ REVIEW ngắn thôi . Tên gốc của bộ này là “Thất tiết là chuyện nhỏ, chết đói là chuyện lớn”. Nhưng cơ bản thì mình thấy nó chả liên quan gì cả. Tác giả cũng sửa lại tên & xuất bản theo như tên mới là “Tương du nữ quan”. Tương du ở đây là xì dầu, nước tương, xuất phát từ cụm từ “Đả tương du” – 1 trong 10 từ thịnh hành nhất Internet năm 2008, ý chỉ những kiểu người thích hóng hớt chuyện ko liên quan đến mình, hoặc dạng như người qua đường cưỡi ngựa xem hoa. Truyện này cũng lâu rồi, tác giả viết hồi 2011 mà đến 2014 mới xuất bản nên phong cách vẫn còn mang âm hưởng phong cách ngôn tình ngày xưa lắm. NỘI DUNG CHÍNH: Nữ chính – Văn Tố là gái Giang Nam hàng thật giá thật, sống triều Đại Lương, nhà nghèo nên lên kinh thành kiếm miếng ăn. Bỗng nhiên thấy phủ nhiếp chính vương treo bảng cần tìm nữ phụ tá, vừa đc ăn ngon, có chỗ ngủ lại đc hưởng bổng lộc, thế là nàng tiện chân ghi danh ứng cử luôn. Truyện là quá trình yêu đương mưa dầm thấm đất của Văn Tố và nam chính – nhiếp chính vương – Tiêu Tranh, ko cẩu huyết sến súa màu mè gì nhé.) Ko có tiểu tam, nam phụ chỉ là gió thoảng mây bay :)) Hơi sầu là đoạn cuối nữ chính đi “công tác” tới 4 năm, về nhà thì tác giả miêu tả cảnh ngọt ngào của 2 anh chị trong vòng vài nốt nhạc rồi… hết truyện . Thật ra cứ nhắc đến nhiếp chính vương thì mình lại nghĩ sẽ là 1 triều đại sóng gió nhiều bão tố cơ ???? Trong truyện này Hoàng đế chỉ là 1 cậu nhóc 8 tuổi thôi, là cháu nam chính. May mà bối cảnh ko quá khắc nghiệt, chứ mà viết theo kiểu Ngự phồn hoa thì sẽ ngược tâm cỡ nào. May mà tác giả này viết theo lối hài sủng. Đoạn cuối có 1 chi tiết cũng rất giống Ngự phồn hoa đấy, à ko, phải nói Ngự phồn hoa giống, tại truyện này viết trước, hehe, sẽ nói sau. NHÂN VẬT: – Nữ chính – Văn Tố: 1 điểm cộng là tuy ham tiền nhưng ko điên khùng như nhiều nữ chính khác. Nàng trưởng thành dần dần theo câu chuyện, từ 1 nữ phụ tá nhỏ trở thành thiếu phó cho Hoàng đế, rồi thành sứ giả Đại Lương sang nước khác. Nói chung thân thế cũng bí hiểm, nhưng đoạn thân thế này mình lướt vì thấy ko hấp dẫn mấy, nhưng đọc ngoại truyện về đời trước thì đúng là gây cấn thiệt.. – Nam chính – Tiêu Tranh: Nhiếp chính vương nhưng hiền như cục đất. Cảm giác như anh này giống người gõ đầu trẻ, xung quanh là 1 đám con nít ăn nhờ ở đậu. Đã làm quân sư cho bạn Hoàng đế 8 tuổi thì thôi đi, nhà lại trông chừng 1 thằng nhóc & 1 thằng to xác nhưng tâm hồn trẻ trâu, vâng, tất cả đều là cháu anh.  Chỉ trách anh là con út của tiên đế, khi anh chào đời thì các ông anh zai chuẩn bị vợ con đề huề cả rồi.. Nói chung thì ko sạch, nhưng vì yêu lần đầu nên còn bẽn lẽn lắm. Mấy đoạn ghen tuông cũng dễ thương hết sức, kiểu ko biết xả đi đâu, tội nghiệp anh cận vệ Triệu Toàn vừa hứng mà phải vừa nín cười. Buồn cười nhất chắc là đoạn lỡ trèo tường ôm eo nữ chính, thế là cứ hỏi có cần phải chịu trách nhiệm ko miết. Cơ bản thì mang tâm hồn thiện lương, ko mang tham vọng gì cả, nên trong chuyện tình cảm Tiêu Tranh ko đc quyết liệt cho lắm (mình nghĩ vậy .) Văn Tố 5 lần 7 lượt né tránh lời tỏ tình của Tiêu Tranh, mà chàng thì cũng chưa có kinh nghiệm gì, thế nên cứ… “chúc bạn may mắn lần sau” hoài. Đc tí cao trào khúc đến cứu Văn Tố ở pháp trường, với đoạn nàng đi công tác 4 năm nơi đất khách, nhưng nói chung thì tác giả là mẹ ruột, nên giải quyết nhẹ nhàng hoy. Nói về nút thắt của truyện này, có 1 đoạn mình đã nghĩ là có thể sẽ hay hơn, tạo đc mâu thuẫn hơn. Đó là sự tồn tại của nhân vật Tiêu Đoan – cháu của Tiêu Tranh. Anh này thể chức yếu kém, nên ko có tư cách tham gia cuộc đấu chính trị rồi. Nhưng Tiêu Đoan rất kính trọng Tiêu Tranh, cho rằng Tiêu Tranh là người sinh ra mang sẵn tố chất vương giả, nên ko ai xứng đáng với ngôi vua bằng Tiêu Tranh hết. Chi tiết Tiêu Đoan muốn loại trừ điểm yếu của Tiêu Tranh là Văn Tố thông qua việc xúi giục Hoàng đế xử trảm nàng, để Tiêu Tranh hận Hoàng đế và tạo phản làm mình nhớ đến Nguyên Hạo Hành trong “Ngự Phồn Hoa”. Thật ra Tiêu Đoan & Văn Tố đã có thể là bạn tốt của nhau (Tiêu Đoan còn thừa nhận mình có thể thích nàng nữa), nhưng cuối cùng đại cục vẫn quan trọng hơn, & Tiêu Đoan đã quyết định chọn Tiêu Tranh. Cái hay của truyện là ở nhân vật Tiêu Đoan này, vì từ đầu anh này đc xây dựng như 1 công tử lông bông, ko có tầm nhìn, chỉ thích hưởng thụ. Nhưng thông qua những hành động của anh này, tác giả dần dần hé lộ mục đích thật sự của Tiêu Đoan. Chỉ tiếc mấy anh zai sinh ko đúng thời, thiên hạ thái bình, tham quan lần lượt rớt đài hết, minh quân nắm quyền (triển vọng).. Có 1 bạn nam phụ là Thám hoa, thuộc tuýp thư sinh, tình cờ quen nữ chính khi còn ở Giang Nam. Nếu tác giả xây dựng thành hình tượng thanh mai trúc mã thì chắc sẽ tạo đc kịch tính cho việc phân vân của nữ chính hơn. Chứ sự xuất hiện của anh này cũng thuộc kiểu bình bình, chỉ tăng tình thú cho anh Tiêu Tranh nhờ mấy màn ghen bóng ghen gió thôi chứ ko có gì ghê gớm.. Còn 1 bạn nữ phụ, cùng nhập phủ chung đợt với Văn Tố, có tri thức hơn nhưng kỹ năng xử sự ko bằng Văn Tố nên ko đc trọng dụng. Chị này thầm thương trộm nhớ nhiếp chính vương, nhưng luôn bị mâu thuẫn bởi tình bạn với Văn Tố nên có lần suýt hãm hại Văn Tố. Thật ra mình lại thấy chị này đáng thương, có lẽ vì do nữ chính lên mây phần nhiều là ăn may nên với những người đi từ năng lực lên như chị này mình lại thấy tiếc.. Điểm trừ là vụ Văn Tố vào triều làm nữ quan hơi ảo. Mặc dù đc bạn nam chính cất nhắc nhưng truyện lại ko bật đc lý do quyết tâm của Văn Tố. Có lẽ 1 phần cũng là do cái tựa truyện, do thích bon chen nên tiện đà lên mây. Về sau có lẽ là vì muốn sánh vai cùng nam chính nên muốn tìm 1 vị trí xứng đáng, chấp nhận ra đi 4 năm để tạo dựng chỗ đứng. Nhưng nói chung là mình ko cảm nhận đc động lực. Mà tác giả cũng ko đề cập chi tiết đến chuyện cha mẹ Văn Tố đã tác động đến sự hình thành thế giới quan của nàng thế nào để từ 1 người dân thường quyết tâm cống hiến vì đất nước đến vậy. Đây là 1 trong những lý do mình rất hạn chế xem thể loại nữ chính làm quan này. Với mình, thường thì nữ phẫn nam trang sẽ có nhiều nút thắt để xoáy hơn, nhưng còn nữ chính vào triều danh chính ngôn thuận thế này trong thời đại phong kiến thì rất khó để xây dựng thuyết phục. Nói về nữ chính làm quan, mình vẫn đánh giá cao bộ “Thái Vân quốc truyện” nhất, vì nó bật đc những mâu thuẫn trong tư tưởng, khó khăn từ định kiến của mọi người, & lối suy nghĩ trọng nam khinh nữ của xã hội phong kiến. Thật ra logic chung của những bộ truyện theo thể loại này đại khái thì là: Làm quan thì có thể trợ giúp các anh trong việc cai quản đất nước, còn bước vào hậu cung hay nhà trong thì vĩnh viễn ko thể tham gia chính trị. Có lẽ vì bị giới hạn về thể loại (hài) nên Thiên Như Ngọc chưa khai thác yếu tố này sâu sắc, mình vẫn thấy nữ chính chẳng qua chỉ làm quan vì… đột nhiên hứng thú thôi. Nói chung là thuộc kiểu siêu sủng nên ko đòi hỏi gì nhiều, nếu đọc giải trí thì OK. *** Lương quốc đã hỗn loạn vô cùng. Kể từ khi Sùng Cảnh đế nửa năm trước nhắm mắt xuôi tay, giang sơn giao cho nhi tử chưa tròn tám tuổi, nhi tử giao cho hoàng hậu còn chưa tới ba mươi, còn đại quyền triều chính thì giao cho đệ đệ thứ mười bảy Tấn vương, Lương Quốc loạn thật rồi. Nói ra thì, Lương quốc truyền tới trên tay đời này của ấu đế chẳng qua mới chỉ là đời thứ sáu, đương vào thời kỳ cường thịnh, có điều tiên đế ra đi như vậy quả thật quá mức vội vã, thế nên liền dẫn tới cơn rung chuyển lớn. Trước là ngoại tộc ở biên cương rục rịch, kế đó là ở trong nước, bởi vì bất mãn Tấn vương phụ chính mà thân đệ của tiên đế – Ngô vương-dẫn dầu mấy vị vương gia phát động tạo phản. Tiên đế đột ngột băng hà, ấu đế mất đi chỗ dựa, loạn trong giặc ngoài, Nhiếp chính nắm giữ triều đình….. Nhất thời, ‘thiên hạ đại loạn’ là một trong những từ có tần suất xuất hiện cao nhất trong bàn tán của bách tính. Tấn vương Tiêu Tranh nhận lời ủy thác của tiên đế trước lúc lâm chung, vì an nguy của quốc gia, kiên cường quyết đoán tiếp nhận cục diện hỗn loạn này, nhận sắc phong làm Nhiếp chính vương, tuổi còn trẻ đã đảm nhận trọng trách thống lĩnh triều chính, quả thực là gan dạ, đại trí đại dũng, anh hùng kiệt xuất….. “Mấy lời này ai nói vậy? Lôi ra chém cho trẫm!” Trong Ngự thư phòng, tiểu hoàng đế Tiêu Dực sau khi nghe những lời Lễ bộ thượng thư tâng bốc Nhiếp chính vương thì như thường lệ ném vỡ một nghiên mực bằng ngọc Thanh Điền, phùng mũi trợn mắt, dọa Lễ bộ thượng thư sợ đến rụt cổ chẳng dám hé răng. “Bệ hạ bớt giận, Trương đại nhân tới có chuyện cần bẩm báo.” Tiểu thái giám tùy thân Phúc Quý nhỏ giọng nhắc nhở bên tai hoàng đế, vừa hay để tiểu hoàng đế sớm một chút thu hồi lại thái độ, tránh bị truyền đến tai Nhiếp chính vương những lời mới nghe vừa rồi. Trương đại nhân này cũng thật là, trong triều ai ai cũng biết tiểu hoàng đế bất mãn Nhiếp chính vương, ông ta lại dám ở trước mặt hoàng đế mà tán dương ca tụng Nhiếp chính vương, đây không phải là muốn ăn mắng à? Tiểu hoàng đế mặc dù hãy còn chưa tròn tám tuổi, nhưng ở trong cung đã thấy quá nhiều cảnh tượng ngươi lừa ta gạt, điểm nhãn lực này vẫn có, càng huống chi Lý thái hậu mỗi ngày đều tận tâm răn dạy: Hoàng thúc rất đáng sợ, tiếp xúc cần thận trọng. Cho nên sau khi bùng phát lửa giận xong, tiểu hoàng đế lại trở về như thường, bày ra bộ dạng nghiêm trang ngồi trở lại sau án thư, nhìn Trương đại nhân, “Khanh có việc gì cần tấu?” Kỹ xảo tuyệt vời đến độ suýt nữa khiến Trương đại nhân cho rằng một tiếng sư tử hống mới rồi là ảo giác. “Khởi tấu bệ hạ, phụng thủ dụ của Nhiếp chính vương, hạ thần đến thông báo cho bệ hạ về chuyện liên hôn giữa bệ hạ và nữ vương Thanh Hải quốc………..” “Thông…..báo…..” Trên gương mặt tinh xảo của tiểu hoàng đế tràn đầy oán niệm. Mời các bạn đón đọc Tương Du Nữ Quan của tác giả Thiên Như Ngọc..

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Dữ Quỷ Vi Thê (Làm Vợ Của Quỷ) - Quỷ Sách
Mẹ gọi điện thoại kêu Ngụy Ninh về nhà,bất ngờ khi vừa về tới nhà thì hắn đã bị mẹ ép phải kết hôn, Nhưng càng không ngờ tới đối tượng mà mẹ hắn bắt kết hôn là  một bài vị — đó là một thiếu niên đã chết năm 13 tuổi *** Biên tập đánh giá: Gần đây Ngụy Ninh không gặp may, không chỉ bị cô bạn gái hẹn hò nhiều năm đá mà còn bị gặp chuyện đen như mực. Buồn bực vì xui xẻo, hắn bị một cuộc điện thoại của mẹ gọi về ngôi nhà đã rời đi nhiều năm Không nghĩ đến thứ đang đợi Ngụy Ninh chính là một cuộc âm hôn. Hoang đường hơn nữa chính là hắn là đàn ông mà lại kết hôn với một thiếu niên đã chết năm 13 tuổi! Nhiều năm qua vẫn thấy hổ thẹn với cậu thiếu niên đã chết Ngụy Ninh bất đắc dĩ đành đồng ý… Từ đây về sau bắt đầu những ngày sống chung với quỷ Lối suy nghĩ của tác giả độc đáo, xây dựng bầu không khí tốt, miêu tả cảnh quỷ thần sắc sảo, giật gân nhưng không dọa người. Cái gọi là bát vị tương hợp, thiên tác chi mỹ, đại khái chính là nhân duyên giữa ngụy an và A tích. Mặc kệ sinh tử, bỏ qua giới tính, trốn cũng không thoát được. Một loại hương vị của số mệnh tràn ngập. Hãm sâu trong đó không chỉ là Ngụy Ninh làm vợ của quỷ, còn kéo thêm người bạn tốt Ngụy Thời và người ngoài Trần Dương. Tình cảm nam nam chưa dứt của quỷ tình này nên phát triển như thế nào? *** Tác giả: Tác phẩm này chia ra thành ba cố sự độc lập, từng cố sự đều có liên quan một chút với nhau, do một đầu mối xuyên qua tạo thành tác phẩm hoàn chỉnh, cuối cùng kết thúc công việc. mùa hè quá nóng, trời nắng chang chang, viết thử một câu chuyện của quỷ hẳn là không kinh khủng, chủ yếu vấn là xu hướng ấm áp =.= *** Trong phòng im ắng, Ngụy Ninh không nói lời nào, “Ngụy Tích” cũng duy trì trầm mặc, dường như có một loại không khí giằng co giữa hai bên. Ngụy Ninh vươn tay đẩy “Ngụy Tích” vẫn cứ đè trên người mình: “Cậu nói cái này vô ích, giả vờ không hiểu cũng vô dụng, cậu không ngốc như vậy, ý của anh cậu rất rõ ràng.” Ngụy Ninh một lời nói thẳng “Ngụy Tích” không khờ dại, cũng không phải không hiểu sự đời như vẻ ngoài của cậu. “Ngụy Tích” vẫn cúi đầu không chút kháng cự, tùy anh đẩy cậu sang một bên, cậu ngồi trên giường nhìn xuống, Ngụy Ninh đứng trên vũng nước bẩn, trên gương mặt trắng bệch hiện lên một nụ cười: “Anh biết rõ vậy, nhưng thế thì sao?” “Ngụy Tích” lắc đầu, dường như không đồng tình với việc Ngụy Ninh vẫn ngoan cố như vậy: “A Ninh, anh biết rõ em là quỷ nên đừng nghĩ đến việc có thể thuyết phục em. Chẳng lẽ Ngụy Thời không nói với anh cái này, hay anh quên rồi?” Ngụy Thời có nói không cần nói lý với quỷ, nhất là với những đứa oán khí nặng, chấp niệm sâu, nói cũng vô ích. Bọn chúng cầu không được, quên không xong, yêu không được, hận cũng không đành, sau khi chết hóa thành chấp niệm. Do đó mấy người âm hồn bất tán là do khi sống họ kiên định ở một mặt nào đó, hoặc là người vô cùng chấp nhất, sau khi chết rồi liền đi ngăn cản việc mà người sống muốn làm, chặn những thứ mà họ muốn, cứ ở lại như vậy, tồn tại như vậy. Lúc Ngụy Thời nói đến đấy thì hỏi Ngụy Ninh: “Anh Ninh, anh nghĩ xem chuyện này đáng sợ thế nào?” ... Mời các bạn đón đọc Dữ Quỷ Vi Thê (Làm Vợ Của Quỷ) của tác giả Quỷ Sách.
Dưới Vòm Ký Ức - Bát Nguyệt Trường An
Tựa xuất bản của tác phẩm này là Đã nhiều năm như vậy. Chuyện xưa của trường Trung học Chấn Hoa Nhân vật chính: Lý Nhiên (xuất hiện ở "Điều tuyệt nhất của chúng ta"), Trần Kiến Hạ (Xin chào, ngày xưa ấy), và Sở Thiên Khoát Các nhân vật chính bắt đầu bước vào cuộc sống học sinh cấp ba. Sở Thiên Khoát, Dư Châu Châu, Lâm Dương đều xuất hiện. Trần Kiến Hạ và Dư Châu Châu ngay từ đầu đã là bạn cùng bàn. *** Khi Trần Kiến Hạ ngồi xổm ở góc tường khóc không ra nước mắt, vừa đúng lúc Vu Ti Ti cầm bình nước từ cửa sau bước ra, đằng sau là người bạn mới cùng bàn của cô nàng, hai người cười cười nói nói lại còn nắm tay. Vu Ti Ti và bạn cùng bàn nhìn thấy Lý Nhiên và Kiến Hạ ở góc tường thì kêu lên một tiếng "a" không lớn không nhỏ. Vu Ti Ti ngừng lại, ánh mắt nhìn quanh Kiến Hạ, Lý Nhiên, thấy Lý Nhiên cầm máy CD chuyển tới chuyển lui nhét vào trong lòng Kiến Hạ, biểu cảm trên mặt vô cùng kì lạ. Trong đầu Kiến Hạ nổ "ầm" một tiếng. Vừa mới vào trường đã dây dưa lằng nhằng với thiếu niên bất lương với cái đầu quấn đầy băng gạc, lại bị bí thư chi Đoàn bắt gặp ngay tại trận, Kiến Hạ không biết nên giải thích thế nào. Lý Nhiên nhìn Vu Ti Ti trong thoáng chốc, khóe miệng khinh miệt nhếch lên. "Lâu rồi không gặp." Vào thời khắc hoang mang rối bời như thế này, giọng điệu của Lý Nhiên vẫn khiến cho Kiến Hạ thất thần, kiểu giọng điệu muốn ăn đòn khiến cô bất giác nhớ lại trận cãi vã của hai người trong phòng y tế. Vu Ti Ti khôn khéo không để ý đến Lý Nhiên, ánh mắt lạnh băng nhìn trực tiếp lên người Kiến Hạ. "Trần Kiến Hạ, cậu làm gì vậy?" Kiến Hạ sợ hãi đứng lên, "Tớ..." ... Mời các bạn đón đọc Dưới Vòm Ký Ức của tác giả Bát Nguyệt Trường An.
Đóa Sen Bên Hồ Tả Vọng - Dưa Hấu
Đóa Sen Bên Hồ Tả Vọng là tựa truyện mang đậm phong cách xuyên không được kết hợp với nét nhẹ nhàng, dịu dàng của thể loại truyện teen, mở ra một câu chuyện sâu sắc và mới mẻ. Chàng mang trong mình dòng máu vương tử cao quý, vì một giấc mộng rồng mà được sinh ra, được người người khom lưng cúi đầu. Từ đó vận mệnh của chàng gắn với vận mệnh của gia tộc, gắn với tranh bá quyền hành. Nàng là một cô gái hiện đại, chỉ vì một tai nạn bất ngờ, linh hồn nàng quay ngược thời gian nhập vào thể xác của một cô gái đang hấp hối, sống cách nàng đến hơn 200 năm, nước Đại Việt thế kỷ 18. Từ đây, nàng gặp được chàng và bị cuốn vào thời thế hỗn loạn. Vận mệnh liệu có xoay vần? Nàng với những kiến thức hiện đại, liệu có thể thay đổi được số phận của chàng? Có thể thay đổi được lịch sử? *** Trịnh Khải định kéo tay tôi quay lại đường cũ thì nghe tiếng người ngựa ở đầu con phố vang lại. Tôi quay qua nhìn sắc mặt lo lắng của Trịnh Khải thì không khỏi sợ hãi trong lòng: - Họ là...? - Đừng sợ. Tuy Trịnh Khải đang trấn an tôi nhưng giọng anh vẫn không giấu được sự lo lắng, tay anh nắm chặt tay tôi, cả hai nhanh chóng chạy vào một con ngõ nhỏ gần đó. Ánh trăng mờ nhạt trên đầu soi sáng con đường nhỏ có hai bóng người đang vội chạy trốn. Cuối con ngõ là một ngôi nhà gỗ nhỏ bị khóa cửa từ bên ngoài, Trịnh Khải rút kiếm chặt đứt dây khóa rồi vội vàng mở cửa kéo tay tôi bước vào trong nhà. Bên ngoài cũng vừa lúc có tiếng bước chân và cả ánh sáng từ ngọn đuốc của bọn lính. Giọng một người đàn ông ra lệnh cho lính dưới quyền: - Bao vây tất cả các con đường xung quanh đây, bất cứ ai lạ mặt đều bắt hết cho ta. - Dạ! Tôi cố nín thở nghe trống ngực đang đập từng hồi mạnh mẽ. Trịnh Khải nắm chặt tay của tôi, anh ghé mặt sát khe cửa để nhìn ra ngoài. Mùi bụi bặm và không khí ngột ngạt trong nhà cho thấy ngôi nhà này đã lâu không có người ở. Chít chít... ... Mời các bạn đón đọc Đóa Sen Bên Hồ Tả Vọng của tác giả Dưa Hấu.
Anh Biết Gió Từ Đâu Tới Tập 2 - Cửu Nguyệt Hi
Cuốn sách không chỉ nói lên tình yêu đẹp đẽ của hai nhân vật chính, phải biết trân trọng từng chút thời gian yêu nhau, bên cạnh đó cuốn sách còn có thông điệp truyền tải rất ý nghĩa như bảo vệ môi trường, bảo vệ động vật hoang dã (linh dương Tây Tạng, cá voi Bắc Băng Dương), tiết kiệm nước sinh hoạt. *** "Mười hai năm, trách nhiệm và tội lỗi đè nặng trong lòng, giờ khắc này, anh được người phụ nữ này cứu rỗi. Chúng ta không phải thánh hiền, chúng ta sẽ phạm sai lầm. Những sai lầm làm cho cuộc đời sau này tỉnh táo hơn. Bản thân gánh tội, ngày ngày hướng thiện. Đây chính là cuộc đời. Người phụ nữ trình Ca này, cái gì cũng tốt. Anh có thể khẳng định. Người phụ nữ Trình Ca này, cái gì anh cũng yêu. Anh cũng rất khẳng định." - Bành Dã *** Tang Ương, Lão Trịnh, Đào Tử, Đạt Ngõa, tất cả vây quanh Bành Dã. Tang Ương và Đào Tử khóc đến lạc giọng. Trình Ca xoay người bước đi. Hồ Dương lái xe lao nhanh tới. Tang Ương khóc lớn: “Chị Trình Ca!” Trình Ca không quay lại, đi càng lúc càng nhanh trong gió tuyết. Cô rảo bước chạy, nhưng không giữ được thăng bằng, trượt ngã lăn xuống triền núi phủ đầy tuyết trắng. “Chị Trình Ca!” Trình Ca không nghe thấy gì cả. Những mảnh vỡ ký ức trước kia hiện lên như những bông tuyết bay đầy trời xung quanh. Cô đứng chặn đường ra cửa của anh, nói phải sờ lại mới công bằng. Anh nhẫn nhịn, nén giận nhìn cô. Anh đang tắm trong phòng tắm đơn sơ, bỗng quay lại, đôi mắt đen ướt át bắt gặp cô đang nhìn trộm. Anh mặc áo Tây Tạng cho cô, mở cửa phòng thay đồ ra, nói: “Chúng ta không phải người cùng đường”. Nhưng anh lại đè cô vào tường phòng tắm lạnh lẽo, mắt ươn ướt: “Trình Ca, anh cho rằng chúng ta không phải như vậy”. Trình Ca ngẩng đầu, nhìn thấy hình của gió trong màn tuyết. Cô gắng sức bò dậy, đeo đôi găng tay màu đen vào, tiếp tục đi về phía trước, không quay đầu lại dù chỉ một lần. Trong mưa tuyết tạt vào mặt, cô chỉ nhớ lại những lời anh nói, nước mắt như mưa. ... Mời các bạn đón đọc Anh Biết Gió Từ Đâu Tới Tập 2 của tác giả Cửu Nguyệt Hi.