Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Không Phải Khúc Tình Ca

Đây là một lời thú tội, không phải khúc tình ca. Lời người dịch: Xuân Thập Tam Thiếu luôn nằm trong số hiếm các tác giả ngôn tình mình yêu thích và không bỏ sót một tác phẩm nào. Mình đã dự định ấp ủ dịch một tác phẩm của chị rất lâu và cuối cùng nay đã thực hiện được. Hy vọng bạn sẽ thích câu chuyện này. ***   Review Trịnh Hoàng Phương - fb/XuanThapTamThieu: --- Tôi kể bạn nghe về thành phố Otaru khiến người ta khó quên. Nơi đây đã chứng kiến bốn cô gái với bốn cảm xúc khác biệt, nhưng tựu chung lại nó đều liên quan đến tình yêu. Là Hiroko đã bước tiếp khỏi cái vòng luẩn quẩn trong nỗi nhớ khắc khoải một người. Là Itsuki nhận ra mình cũng yêu người ấy khi đã quá muộn màng. Là Tưởng Dao có thể sống thật với bản thân, dũng cảm với tình yêu. Là Đinh Linh mang theo con tim vụn vỡ, mất hết cảm hứng sáng tác đến với thành phố này. Cả bốn người họ đều thể hiện cho mỗi mặt của phụ nữ trong cuộc sống. Chỉ là cuối cùng có người may mắn tìm được hạnh phúc, còn có người thì không. Xuân Thập Tam Thiếu nhận định "Không phải khúc tình ca" phỏng theo lối viết giống như búp bê Matryoshka tức là truyện lồng trong truyện và khi đọc tác phẩm tôi nhận ra được nguồn cảm hứng lớn lao của bộ phim "Bức thư tình" bản 1995 kinh điển xuất hiện mọi ngõ ngách trong tác phẩm này. Nếu trong phim "Bức thư tình" là những lá thư trao đổi không ngừng của hai cô gái Hiroko và Itsuki thì trong "Không phải khúc tình ca" nó đúng nghĩa là lá thư tình thực sự của Tưởng Dao và Chúc Gia Dịch. Tôi xin trích lại lá thư của Tưởng Dao viết trong khoảnh khắc cô ấy hạnh phúc nhất. "Tôi vẫn luôn muốn cám ơn cậu, nhưng lại sợ mất mặt. Tôi vẫn luôn muốn nói xin xin lỗi cậu, nhưng lại không thể lấy được dũng khí. Gia Dịch thân yêu, cám ơn cậu đã luôn trả giá cho dù không được báo đáp. Xin lỗi vì trước đó tôi thường xuyên làm tổn thương cậu, ngang ngạnh không chịu giải thích với cậu. Cuối cùng nếu tôi có thể lấy được dũng khí nói với cậu những lời này thì tôi muốn nhân tiện nói luôn với cậu, I love you." Đọc qua có lẽ ai cũng sẽ cảm nhận được tình cảm đã kìm nén bao lâu của cô dành cho người con trai kém mình năm tuổi Chúc Gia Dịch. Có lẽ suốt hai năm họ qua lại trong mối quan hệ ngoài luồng đã khiến cô phải kìm nén lắm khi không chịu chấp nhận mình yêu cậu, không chịu tin con tim đã rộng mở thêm một lần nữa khi tình yêu gõ cửa. Tưởng Dao là một nhân vật khiến tôi vừa thương vừa hận y như Chúc Gia Dịch. Tại sao tôi lại thương cô ấy ư? Thương vì cô ấy bị tổn thương quá sâu sắc nên không dám buông bỏ cuộc hôn nhân bế tắc để đến với Chúc Gia Dịch; thương vì như Tào Thư Lộ nhận xét cô ấy vẫn là một cô gái truyền thống từ trong xương tủy nên mới không từ bỏ cuộc hôn nhân mà cứ mãi giữ gìn vẻ bề ngoài hư ảo; thương vì ai cũng nghĩ là cô ấy mạnh mẽ, cô ấy sẽ vượt qua được nhưng ngờ đâu khi tinh thần sa sút cô ấy lại lao đầu vào nghiện thuốc lá, dường như Tưởng Dao cứ thế chịu đựng bao vây trong nỗi đau thắt tim chứ không muốn chia sẻ cho bất cứ ai; thương vì khi cô ấy muốn theo đuổi tình yêu thì đã sai thời điểm; thương vì cô ấy thể hiện cho hình ảnh chị em phụ nữ hiện đại phải chịu quá nhiều áp lực. Còn giận thì nhiều lắm: giận vì cô ấy bị phản bội, tổn thương nhưng lại dùng chính cách ấy đi làm tổn thương người cô yêu; giận vì tại sao cô ấy không rời khỏi cuộc hôn nhân hữu danh vô thực sớm hơn; giận vì cô ấy hoàn toàn chỉ cần nói thẳng với Chúc Gia Dịch thì biết đâu mọi chuyện đã khác; giận vì cuối cùng cô ấy đã lựa chọn cách kết thúc bi kịch nhất. Tôi tin Tưởng Dao chắc chắn sẽ là một trong những nhân vật nữ khiến bạn tranh cãi hàng nghìn lần mà vẫn không thể đi đến một quan điểm chung thống nhất. Đối với tôi mà nói chuyến đi đến Otaru của 3 năm sau chính là hồi quang phản chiếu, là chiếc đèn kéo quân trong cuộc đời Tưởng Dao. Tôi chỉ ước giá như cô ấy đừng bao giờ gặp lại Chúc Gia Dịch sau ba năm thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Xuân Thập Tam Thiếu tàn nhẫn đến mức khiến tim tôi vụn vỡ khi những tưởng hạnh phúc đã ở bên họ, nhưng hóa ra nó chỉ giống như hư ảo. Bức thư của Chúc Gia Dịch như một cú tát thẳng vào mặt độc giả. "Tưởng Dao! Một tuần trước, tôi gọi đến công ty hàng không đổi vé máy bay, tôi vốn tính ở lại đây một tuần, nhưng sau khi gặp lại em, tôi quyết định ở thêm một tuần nữa. Đối với tôi mà nói chuyện này đúng là ngoài dự liệu, nhưng đó cũng là hiển nhiên. Tôi phải đáp chuyến bay đầu tiên vào sáng nay đến Tokyo thì mới bắt kịp chuyến bay buổi trưa đến Boston. Cho nên xin lỗi em vì đã ra đi mà không lời từ biệt. Ba năm trước, tôi cũng chỉ có một mình mang theo hành lý đơn giản, lưng đeo ba lô lên máy bay. Lúc đó tâm trạng hơi phức tạp, trong khoảnh khắc máy bay cất cánh, tôi nhìn mặt đất dưới chân, bất giác rơi nước mắt. Tôi nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy em là ở trong nhà chị Tố Trân, hôm đó là ngày cuối cùng của năm, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, chỉ có một mình em im lặng ngồi ở sô pha trước cửa sổ. Thực ra tôi đã bị em hấp dẫn từ cái nhìn đầu tiên rồi. Nếu em muốn hỏi tôi tại sao chỉ nhìn em thôi mà cũng bị hấp dẫn, chỉ sợ tôi cũng chẳng trả lời được. Em không quá xinh đẹp, không phải dạng phụ nữ biết cách làm cho đàn ông mê muội, thậm chí em còn mang lại cảm giác lạnh lùng cho người ta, không hề dễ dàng tiếp cận. Có lẽ tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên chăng? Khi tôi quyết định bạo gan theo đuổi em cũng không suy nghĩ quá nhiều, hoàn toàn dựa vào bản năng. Chỉ là dần dần tôi phát hiện, sự hấp dẫn giữa nam và nữ biến thành một thứ gì đó, ít nhất đối với tôi mà nói thì nó đã thay đổi, tôi nhận ra mình yêu em. Trước đó thực ra tôi không hiểu được ý nghĩa của tình yêu, tôi còn quá trẻ, chưa lo nghĩ quá nhiều, tôi chỉ muốn vui vẻ mà thôi. Ở bên cạnh em, tôi vui hơn so với ở bên bất cứ người nào. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt em, ánh mắt của em, tôi đều cảm thấy lòng ấm áp, giống như tự đáy lòng sinh ra một loại cảm giác an toàn, không tự chủ được muốn nhường nhịn em, yêu thương em, chiều chuộng em, còn cả vĩnh viễn muốn được ở bên em. Chỉ là dần dần tôi phát hiện ngoài sự vui vẻ tăng lên còn song hành một loại cảm xúc nữa không ngừng sản sinh, đó là đau khổ. Tôi phát hiện mỗi lần nghe chuyện về "anh ta", tôi cảm thấy rất khó chịu, thậm chí chỉ cần tưởng tượng hai người ở bên nhau, ở chung dưới một mái hiên, cùng nhau ăn cơm uống trà, còn cùng nằm chung giường, tôi cảm thấy phẫn nộ và khó chịu. Sau đó tôi hiểu ra sự phẫn nộ và khó chịu này xuất phát từ một loại tội ác nguyên thủy có tên là ghen tị. Vì thế tôi bắt đầu dùng cách của mình thể hiện sự bất mãn với em, nhưng phản ứng của em không rõ ràng như tôi mong muốn, thậm chí tôi thất vọng phát hiện em không muốn thay đổi hiện trang. Cho dù em luôn miệng nói cục diện hôn nhân của em thật đáng buồn, nhưng em không hề muốn thay đổi. Đối với sự thật này có một thời gian rất dài, tôi cảm thấy hoang mang uể oải. Tôi nghĩ nhất định là do tôi không tốt cho nên em mới không hạ được quyết tâm rời bỏ anh ta. Cho nên tôi càng nhân nhượng em hơn, dù thỉnh thoảng tôi cũng sẽ giả vờ khôn vặt hoặc giận dỗi, nhưng tóm lại tôi là một kẻ tầm thường ở trước mặt em, tôi cảm thấy mình không đáng kể như thế đấy. Em có thể rời khỏi tôi bất cứ lúc nào, mà tôi lại trở nên càng ngày càng không thể rời xa em. Đối với tôi mà nói, em đã trở thành thuốc độc, trở thành thuốc phiện, tôi nghiện em đến mức hỏng bét, nhưng không thể cai được. Mỗi ngày tôi đều chìm trong tâm trạng tự giày vò, cho đến khi chúng ta cùng đến nơi này. Có thể nói chuyến du lịch lần đó là một hồi ức đẹp nhất kể từ khi tôi chào đời đến nay. Chúng ta không cần phải để ý đến ánh mắt của người khác, chúng ta có thể tay trong tay đi dưới ánh mặt trời, tôi có thể hôn em, ôm em. Hơn nữa tất cả mọi người đều cho rằng em là của tôi, chúng ta là tình nhân, thậm chí đến lúc cuối cùng bản thân tôi cũng tin như vậy. Khi tôi nhìn vào mắt em, tôi đã cho rằng em thực sự yêu tôi. Cho nên sau đó khi em nói với tôi, em quyết định ly hôn với "anh ta", em không biết được tôi vui đến nhường nào đâu! Loại cảm giác này giống như tôi có được toàn bộ thế giới. Chỉ là cuối cùng tôi phát hiện, thực ra tôi không có được may mắn như vậy. Tất cả chỉ là giả dối, khi em tuyên bố phải rời khỏi tôi, nó lập tức sụp đổ. Cuối cùng tôi đã biết kết quả mình lo lắng đã tới, nhưng tôi không có cách nào trách em mà chỉ có thể tự trách bản thân. Cuối cùng tôi đã hiểu được sâu sắc bất luận chuyện gì cũng đều phải trả giá, đây là chân lí vĩnh viễn không thay đổi được. Tinh thần tôi sa sút mất mấy tháng, đối với tôi mà nói đó là giai đoạn đen tối nhất trong cuộc sống. Tôi không có hứng thú với bất cứ chuyện gì, tôi không quan tâm người khác đang làm gì, rốt cuộc thế giới này trở nên như thế nào. Tôi chỉ biết mình khó chịu muốn chết! Tôi từ chức, từ chối gặp gỡ mọi người, ngay cả cha mẹ tôi. Cả ngày tôi ru rú trong nhà trọ, hiếm khi ăn uống, chỉ khi thực sự đói đến mức không chịu nổi mới nhấm nháp tạm thứ gì đó. TV bật cả ngày, nhưng tôi không biết trên đó phát gì, thậm chí không biết mình đang nghĩ gì. Sau đó có một ngày chị Tố Trân đến mắng tôi, thế là tôi bật khóc. Sau khi chị ấy đi, một mình tôi vẫn ngây người trong nhà trọ, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ mình không thể tiếp tục sống như vậy nữa! Vì thế tôi xốc lại tinh thần, quyết định chấp nhận "đề nghị" của em đi Boston. Tôi nghĩ mình phải thay đổi, tôi phải làm gì đó mới có thể lôi mình ra khỏi "đầm lầy". Nếu tôi không làm gì thì sẽ không có ai kéo được tôi ra. Sau đó vào ngày mùng năm đầu năm nào đó, tôi cất bước đi, tất cả giống như trước đó tôi đã nói cho em. Tôi dùng hết sức lực để thích ứng với hoàn cảnh mới, vì thế dần dần thời gian trôi qua, tôi trở nên chẳng còn đau khổ nữa. Tôi nghĩ cuối cùng đã thoát khỏi bóng ma, vượt qua chuyện này rồi. Tôi trở nên chín chắn, rộng lượng hơn. Chỉ là mọi chuyện không hề đơn giản như tôi nghĩ. Khi tôi bắt đầu thích ứng với hoàn cảnh mới, sau đó xung quanh tôi xuất hiện rất nhiều phụ nữ, tôi thử qua lại với một người trong số đó. Nửa năm sau cô ấy đề nghị chia tay với tôi, nói chúng tôi vẫn nên làm bạn bè thì hơn, tôi rất bình tĩnh chấp nhận. Sau đó tôi lại qua lại thêm với mấy người nữa, nhưng gần như mỗi mối quan hệ chỉ duy trì được vài tháng. Tôi cảm thấy nghi ngờ, vì thế có một lần không nhịn được hỏi một cô gái trong số đó, kết quả cô ấy trả lời, cô ấy cảm thấy tôi không yêu cô ấy, cảm thấy tôi không tập trung cho đoạn tình cảm này, điều đó khiến cô ấy tổn thương. Hơn nữa cô ấy cảm thấy cho dù làm gì cũng không thể thay đổi được, cho nên cô ấy nghĩ chấm dứt thì tốt hơn. Từ đầu tôi cho rằng chỉ là cô ấy lấy cớ, vì thế tôi cố lấy dũng khí đi hỏi những cô gái trước đó. Có lẽ bởi vì họ đá tôi, nên vẫn đối xử với tôi rất tốt, khi tôi hỏi câu đó, điều khiến tôi chấn động chính là họ cũng trả lời như vậy. Vì thế tôi nhận ra vấn đề nằm ở mình. Sau đó tôi tự hỏi bản thân, rốt cuộc mình có vấn đề gì, tại sao lại khiến các cô ấy có chung cảm nhận như vậy? Cuối cùng tôi bình tĩnh suy nghĩ, sau khi trải qua cuộc trò chuyện dông dài với nhóm bạn gái cũ, tôi đã phát hiện hóa ra mình đã thay đổi, trở nên hiểu được phải bảo vệ mình thế nào để tránh khỏi tổn thương, nhưng đồng thời cũng không dám mở rộng lòng đi yêu một người. Hiểu được nguyên do của nó càng khiến tôi bất lực. Hơn nữa có một thời gian dài tôi cũng cho rằng đây không phải là vấn đề lớn. Tôi nghĩ sẽ tốt thôi, một ngày nào đó tôi sẽ gặp được một người phụ nữ mình nhiệt tình yêu thương, lúc đó tất cả vấn đề sẽ biến mất. Nhưng khi chúng ta gặp lại trên chuyến tàu từ Sapporo đến Otaru, khi tôi nhìn vào ánh mắt em, tôi đột nhiên nhận ra không thể, vấn đề này có lẽ sẽ đeo bám tôi suốt đời. Mấy hôm trước, em hay nửa đùa nửa giỡn hỏi tôi cô gái trong cửa hàng tiện lợi kia là ai, tôi không trả lời em. Song sự thật là cô ấy là vị hôn thê của tôi, chúng tôi quen nhau ở Boston, cô ấy nhỏ hơn tôi một tuổi, tính cách cởi mở, vô cùng hợp ý tôi. Chúng tôi có cùng sở thích và sở ghét, chúng tôi còn thường xuyên đồng thanh nói ra một câu nào đó. Rất nhiều lúc chúng tôi không cần giải thích gì với nhau hết, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là hiểu. Tất cả những người chúng tôi quen biết đều khen chúng tôi xứng đôi, quả là trời sinh một cặp. Khi bọn họ nghe nói tôi đã cầu hôn với cô ấy, tất cả mọi người đều chúc phúc cho chúng tôi. Nhưng quan trọng nhất là cô ấy yêu tôi và tôi cũng vậy, đây là một sự thật không cần phải tranh cãi, chúng tôi sẽ có tương lai hạnh phúc. Nhưng từ khi chúng ta gặp lại nhau, từ khoảnh khắc ánh mắt em nhìn tôi, cuối cùng tôi đã nhận ra mình sai rồi. Tôi không có cách nào yêu cô ấy được như đã từng yêu em, thậm chí cả những người khác cũng thế. Tôi cho rằng mình đã quên mất em, cho là đã hoàn toàn chỉ yêu mình cô ấy, nhưng thực ra không có, tôi không hề quên em, cũng không quên được nỗi đau em đã gây ra cho tôi. Tôi nhận ra có những vết thương cả đời không thể xoa dịu được, tôi từng tự tin cho rằng đó là lời nói vô căn cứ, nhưng hiện tại tôi tin rồi. Bởi vì mỗi lần khi tôi nhìn vào mắt em, tôi nhìn thấy rõ được chính mình, nhìn tận sâu vào đáy lòng mình, nhìn thấy tôi từng yêu em như vậy, lại nhìn thấy sự bàng hoàng và sợ sệt của tôi chân thật nhất. Thực ra, tôi sẽ không và cũng không có cách nào yêu một người vô tư như trước, tôi trở nên giống như em, sau khi chịu tổn thương chỉ yêu bản thân mình đã trở thành bản năng. Sau chuyện xảy ra trong thang máy, hôm sau tôi lập tức từ chức. Tôi tự nhủ với bản thân còn có vị hôn thê, còn có cha mẹ, tôi quyết định quay về Boston. Ban đầu cô ấy cảm thấy khó hiểu, lúc trước tôi là người đề nghị về đây, hiện tại cũng là tôi nói rời đi, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn đồng ý. Chúng tôi quyết định qua Tết âm lịch sẽ quay về, tôi nói nếu tôi đã từ chức rồi thì nhân dịp này quay về tìm nhà. Vì thế tôi mua vé máy bay, một mình đeo ba lô đi. Song ma xuy quỷ khiến, chuyến bay của tôi lại quá cảnh ở Tokyo, lúc mua vé bọn họ họ tôi có muốn ở lại Nhật chơi vài ngày không, gần như là theo phản xạ, tôi nghĩ trước khi về Boston phải quay lại nơi này một lần, không vì gì hết, chỉ là tôi muốn quay lại xem thôi. Tôi đã nói gặp lại em ở đây, ở bên em, tất cả đều nằm ngoài tính toán, nhưng cũng là hợp lý. Dù em có tin hay không thì ngay từ đầu tôi đã từng thề đừng trở nên giống như em, nhưng tôi đã thua rồi. Đối với tôi mà nói cho dù quá khứ đã qua bao lâu, cho dù tôi đã trải qua chuyện gì, có được gì, mất đi gì, nhưng em vẫn là em. Em vẫn là liều thuốc độc trí mạng, là loại thuốc phiện không cai được. Tôi không muốn phản bội, làm tổn thương người khác giống như em, song trên thực tế cuối cùng tôi lại làm như vậy. Lúc ở bên em, tâm trạng của tôi rất phức tạp, vừa áy náy vừa đau khổ, nhưng cũng có cả đam mê và vui vẻ, nhưng tất cả chỉ có một kết quả là chết lặng. Tôi cảm thấy tôi vẫn còn yêu em, người tôi yêu nhất chỉ có mình em, tôi không muốn thừa nhận điều này, nhưng đây là sự thật. Song tôi đã không còn là tôi của ban đầu, tình yêu của tôi không thể còn được vô tư như xưa bao gồm cả em. Cho nên tôi biết chúng ta sẽ không thể vui vẻ được. Có lẽ vào một khoảnh khắc nào đó, chúng ta quả thật đã từng yêu nhau, nhưng thời khắc ấy đã qua rồi, con người không thể tìm lại quá khứ, không ai phủ nhận được điều này. Tôi không thể ở bên em, tôi phải trở về bên cô ấy. Tôi biết nếu tôi ở bên em, thế giới này sẽ có thêm một người như "tôi" bởi vì chịu tổn thương quá sâu nên không có cách nào hoàn toàn yêu người khác. Tôi không muốn làm như vậy, tôi không muốn làm tổn thương cô ấy, giống như tôi không muốn làm tổn thương em, giống như em luôn miệng nói "Tôi không muốn làm tổn thương cậu" vậy. Tôi chấp nhận lời giải thích và tự trách của em, tôi tin tưởng em, tôi đã không còn hận em nữa. Chỉ là cho dù tôi tin tưởng tất cả lời nói của em, nhưng không thể phủ nhận được sự thật là em từng làm tổn thương tôi. Chỉ sợ không có ai thay đổi được điều này. Tôi cảm thấy mình làm như vậy thật đê tiện, cũng làm tổn thương cả em nữa. Song tôi muốn nói hiện tại có lẽ tôi giống như em năm đó, trong lòng yêu một người, nhưng về phương diện khác lại không thể không lựa chọn ở bên người khác. Khi tôi nhận ra điều này, ngoài việc cảm thán số phận trêu ngươi thì không còn cách giải thích nào khác. Em có thể hận tôi, có thể mắng tôi, thậm chí có thể cầu cho tôi trải qua nỗi đau giống em, nỗi đau mà tôi chưa từng hiểu được, chỉ là lúc này, tôi phải làm như vậy. Tôi không biết sau này chúng ta còn có thể gặp lại hay không, nếu có hy vọng đó là lúc hai ta đã quên lẫn nhau. Tạm biệt. Chúc Gia Dịch" Tôi từng nhận xét lý trí thì cảm thấy đây là kết thúc hợp lý nhất, con tim thì mong muốn họ có một kết thúc hạnh phúc. Chỉ là khoảng cách giữa lý tưởng và thực tế quá xa xôi, con người đều sẽ bị thực tế quất cho những nhát roi máu chảy đầm đìa rồi mới trưởng thành. Chúc Gia Dịch của năm 28 tuổi đã không còn là chàng trai xốc nổi, bồng bột, yêu hết mình không giữ lại gì cho bản thân của năm 25 tuổi. Chúc Gia Dịch của ngày xưa đã mất rồi, dù có là Tưởng Dao người cậu yêu thương nhất thì cậu cũng không thể trao trọn con tim như xưa. Bạn hỏi tôi sự lựa chọn của Chúc Gia Dịch có hợp lý không? Tôi vẫn sẵn sàng trả lời là hợp lý bởi cậu ấy là một người đàn ông biết chịu trách nhiệm cho những lựa chọn của mình. Tuy nhiên tôi vẫn hận cậu vì sự bất công của cậu đối với Tưởng Dao. Cô ấy của ba năm sau đã không còn quá nhiều động lực, cô ấy có thể già đi về số tuổi, nhưng linh hồn của cô ấy mỏng manh dễ vỡ hơn bất cứ lúc nào. Những nỗi đau trước kia không là há gì bằng cái cú đẩy mạnh mẽ cuối cùng của cậu. Nếu Tưởng Dao là Hannah trong phim "13 the reasons why" tôi nghĩ chắc cô ấy sẽ liệt kê hẳn n lý do về cậu là người khiến cô ấy đi đến bước đường cùng. "Không phải khúc tình ca" phơi bày hết tất cả mọi mặt xấu xí trong đời sống này: cuộc hôn nhân bế tắc mà không thể vứt bỏ, ngoại tình cả trong tư tưởng và thể xác, bạn bè hơn chục năm vẫn có thể sẵn sàng bán đứng nhau bất cứ lúc nào, con người luôn đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, tự sát luôn là cách phụ nữ thường chọn khi níu giữ đàn ông. Nếu bạn muốn tìm một cuốn truyện màu hồng trong tác phẩm này thì không có đâu vì càng tìm bạn chỉ càng nghe thấy tiếng trái tim nát bấy. Nếu muốn tìm một liều thuốc hàn gắn trái tim tổn thương thì cũng xin đừng rớ vào vì nó là thuốc độc. Nếu muốn đọc giai xinh gái đẹp thâm tình thì có đấy chỉ là họ không ở bên nhau thôi. Nếu muốn có được bài học nào đó từ tác phẩm thì chắc chắn sẽ học được luôn phải yêu bản thân mình, đừng bao giờ đặt hết mọi thứ vào một người đàn ông. Phụ nữ cần phải có một sự nghiệp vững vàng để bảo bọc mình trong mọi thời khắc gian khó nhất, để mà ít nhất không có đàn ông thì bạn còn có công việc bận rộn vùi đầu để quên đi và còn có tiền cho những thú vui khác. Lời cuối muốn nhắn nhủ là đừng sống như Chúc Gia Dịch và Tưởng Dao. *** Review bởi: Cúnnn - fb/hoinhieuchu ----- “Không phải khúc tình ca”: Không phải khúc tình ca, là một lời thú tội Thật ra mình thường hâm mộ những cuốn tiểu thuyết thanh xuân, nhân vật trong đó luôn ngập tràn hơi thở trẻ tuổi, đầy dũng khí, dám yêu dám hận, dám nghĩ dám làm, yêu một người không sợ ngày mai, không sợ có được không sợ mất đi. “Không phải khúc tình ca” lại không phải một câu chuyện như thế. Đây là một bản nhạc thực tế, về những nhân vật như được ghép lại từ những đau khổ, những mặt xấu xí nhất của xã hội trưởng thành. Đối nghịch với thanh xuân, đó là cuộc đời tàn nhẫn, là những đôi giày cao gót bo bo giữ mình, là trái tim nguột ngăt chằng chịt vết thương, khao khát được yêu nhưng chẳng dám trao đi, là hèn nhác là chán nản, là bi kịch không lối thoát. Motip là truyện lồng trong truyện. Nhân vật “tôi” – Đinh Linh - là một tác giả trẻ bị mất cảm hứng sáng tác. Cô ấy đại diện cho mặt tối luôn bị phỉ nhổ của tình yêu – một người thứ ba. Thực ra cô ấy luôn giằng co giữa yêu và hận, bản thân Đinh Linh biết tình yêu của mình là sai trái, nhưng mặt khác cô quá si mê người đàn ông kia. Đến khi lương tâm dằn vặt không chịu nổi, đến khi nhận ra người tình quá kiên cứng, cô lựa chọn rời đi. Chạy đến thành phố Otaru xinh đẹp, tại đây Đinh Linh đã nghe đôi ba câu chuyện do ông chủ khách sạn thần bí kể lại. Người đàn ông không có tên ấy đã khiến Đinh Linh nhận ra giá trị thực của cuộc sống, của sai lầm, và cô bắt đầu sáng tác một câu chuyện mới ở Otaru này. Câu chuyện về Tưởng Dao – một người phụ nữ đầu ba, đang bị kẽo dãn giữa cuộc sống tạm bợ. Tưởng Dao từng yêu và kết hôn với Vương Trí Vĩ. Cô yêu người này trong những tháng ngày bất chấp nhất, từng hi vọng về tương lai tốt đẹp, cuộc sống hôn nhân trong mơ “một đời một kiếp một đôi người”. Nhưng trái tim màu hồng dần trở nên khiếm khuyết và vặn vẹo khi Tưởng Dao phát hiện Vương Trí Vĩ ngoại tình. Và áp lực từ cha mẹ, xã hội, gia đình và từ chính bản thân khiến Tưởng Dao cứ duy trì cuộc hôn nhân “hữu danh vô thực” này nhiều năm nhiều năm. Một cặp vợ chồng, một mái nhà như phòng khách sạn trống, một cuộc hôn nhân mà chính người trong cuộc cũng chẳng hiểu duy trì nó để làm gì? “Ông ăn chả, bà ăn nem”. Tưởng Dao có người tình, cô cho rằng đây là mối quan hệ tùy ý vui vẻ, gặp dịp thì chơi, biết trước tương lai sẽ kết thúc vậy chẳng bằng vui chơi đã đời? Chúc Gia Dịch trong lòng Tưởng Dao chính là như vậy. Một chàng trai trẻ hơn cô năm tuổi, hừng hực khí chất thanh xuân. Một người tình tuyệt vời, đôi khi dịu dàng, đôi khi biết làm nũng, đôi khi ghen tuông, đôi khi nhỏ nhặn nhưng vẫn dễ thương. Không bao giờ quá phận nhắc về chồng và những điều cấm kị trong cuộc hôn nhân gần như đổ nát kia. Sự thỏa mãn của cậu chỉ là cái gật đầu của cô sau câu hỏi: “Đêm nay em đừng về có được không?” Nhưng cũng chính tính cách ngông cuồng yêu hết mình đó của Chúc Gia Dịch đã kéo Tưởng Dao từ bể chai sạn trở về với tình yêu. Cô thừa nhận trái tim chằng chịt của mình đã lại yêu, cô từng quyết tâm ly hôn, chấm dứt ngày tháng tạm bợ để ở bên Chúc Gia Dịch, để cho cậu một “danh phận” rõ ràng. Thật sự lúc đọc mình cực kỳ ức chế với Tưởng Dao. Sự phản bội từ chồng đã làm tổn thương cô ấy quá sâu nặng, cô nàng trở thành một người bo bo giữ mình. Sự dùng dằng, thiếu dứt khoát, lo được lo mất của Tưởng Dao nhiều lúc khiến độc giả phát điên, phát điên! Nhưng nhìn vào quá khứ của cô ấy lại chẳng nói được gì. Rốt cục thì “người đáng thương ắt có chỗ đáng giận”, Tưởng Dao chắc chắn không phải hình mẫu phụ nữ mình thích. Cô ấy quá thông minh, cũng quá lý trí, sự lý trí ấy như con dao hai lưỡi vừa đâm bản thân lại tổn thương những người muốn tới gần. Còn nam chính Chúc Gia Dịch. Nói thế nào nhỉ, dù tác giả miêu tả cậu quá tốt đẹp, sự ngông cuồng lẫn dịu dàng, sự ngốc nghếch lẫn thẳng thắn của cậu khiến mình cảm giác đây là luồng sáng duy nhất trong toàn bộ câu chuyện. Nhưng vẫn không thể làm mờ đi sự thật rằng Chúc Gia Dịch là người thứ ba. Mặc dù cuộc hôn nhân đấy chỉ là sợi giây trước gió, chỉ là bên ngoài mạ vàng bên trong thối nát, thế nhưng phủ nhận sao được việc cậu ấy là người thứ ba? Chúc Gia Dịch cũng có đôi phần đại diện cho bản chất tàn nhẫn của xã hội, của trưởng thành. Hình ảnh ba năm sau, Chúc Gia Dịch trở lại, mà tính cách đàn ông trầm ổn hiện lên sau tổn thương của cậu ấy khiến mình đau lòng. “Đối với tôi mà nói, em đã trở thành thuốc độc, trở thành thuốc phiện, tôi nghiện em đến mức hỏng bét, nhưng không thể cai được.” Mình thương tiếc cho một tính cách từng rất góc cạnh, như viên ngọc chưa được mài giũa của năm xưa, nhưng sự thật vốn là như vậy, thời gian nào có bỏ qua cho ai? Nếu là năm ấy, Chúc Gia Dịch nhất định sẽ từ bỏ tất cả chạy theo tiếng gọi tình yêu phát ra từ trái tim cậu, không chút dao động, không chút lưỡng lự, nhưng về sau này, rơi vào trường hợp như thế, cậu ấy sẽ đặt tay lên trán tự hỏi, vậy còn bản thân mình, còn những người xung quanh thì sao? Học thương mình sau những tháng năm thương người chưa bao giờ là sai. Chúng ta ai cũng từng như Chúc Gia Dịch, nhưng rồi thời gian và xã hội nhất định sẽ biến chúng ta trở thành Tưởng Dao. Chính là mệnh, tránh không nổi. Cặp đôi chính có một chuyến du lịch ở Otaru, nơi Đinh Linh sáng tác về họ. Đây là khoảng thời gian hạnh phúc, ngọt ngào nhất của cả hai. Mượn lời Chúc Gia Dịch: “Có thể nói chuyến du lịch lần đó là một hồi ức đẹp nhất kể từ khi tôi chào đời đến nay. Chúng ta không cần phải để ý đến ánh mắt của người khác, chúng ta có thể tay trong tay đi dưới ánh mặt trời, tôi có thể hôn em, ôm em. Hơn nữa tất cả mọi người đều cho rằng em là của tôi, chúng ta là tình nhân, thậm chí đến lúc cuối cùng bản thân tôi cũng tin như vậy. Khi tôi nhìn vào mắt em, tôi đã cho rằng em thực sự yêu tôi. Cho nên sau đó khi em nói với tôi, em quyết định ly hôn với "anh ta", em không biết được tôi vui đến nhường nào đâu! Loại cảm giác này giống như tôi có được toàn bộ thế giới.” Không phải khúc tình ca, đây là một lời thú tội. Đinh Linh dằn vặt vì đã yêu sai, đã làm kẻ thứ ba Tưởng Dao dằng xéo vì đã ngoại tình, đã làm tổn thương người sau những tổn thương mình Chúc Gia Dịch, cậu ấy xuất hiện ở đây không phải thú tội, là chuộc lỗi. Truyện được dịch bởi Rabbitlyn, bản dịch xuất sắc thực sự, không hề thua kém bất kỳ cuốn sách xuất bản nào. Mượt mà, thuần nghĩa nhưng không làm mất đi cái tôi cá nhân của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu. Nhiệt liệt đề cử. Mời các bạn đón đọc Không Phải Khúc Tình Ca của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Em Không Cần Lại Cô Đơn
Giới thiệu Chúng ta không màng yêu đương, cũng không nói chuyện tình ái. Chúng ta chỉ cảm nhận muôn vàn sắc màu nhân gian từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày, sau đó dần dần xích lại gần nhau, không thể tách rời. ... Ôn Dương, chị đã 33 tuổi. Vừa rồi là khoảnh khắc... hạnh phúc nhất trong suốt 33 năm cuộc đời chị. ... Giản Mộc Tư, chị có muốn thích màu xanh da trời không? Xanh da trời là màu áo đồng phục của em, chị có thể nghĩ kỹ xem có thích hay không. ... Bệnh viện ngoại khoa tim số một ở Bắc Kinh sắp bị trống vị trí trưởng khoa, trùng hợp có một nhân tài nhảy dù đáp xuống vào làm ở bệnh viện. Chưa đầy một tháng, nhân tài được đặc biệt tuyển vào ấy bị chuyển đi thực tập tại Trung tâm Cấp cứu trước viện trong thành phố. Nhân tài cao cấp biến thành bác sĩ theo xe cấp cứu trước viện ư? Cảnh sát tuần tra thuộc khu vực Bệnh viện số 1, luôn có thể nhận được những yêu cầu báo cảnh sát liên quan đến vài chuyện nhà chuyện cửa. Hôm nay, lại có một người già gọi 110 vì vấn đề trời nóng quá, không biết có đáng bật điều hoà không. "110 gọi 10919, 110 gọi 10919." "110, 10919 đây, mời nói." #Tình yêu, có mở đầu đặc biệt nhất là từ em# ... Truyện theo xu hướng hiện thực, HE Thể loại: Cường x cường, chỉ yêu mình em, duyên trời tác hợp, tinh hoa sự nghiệp. Nhân vật chính: Giản Mộc Tư, Ôn Dương. Nhân vật phụ: Trương Lộ Chi, Trần Phi, Lưu Dịch, Lục Nhiên, Cố Ngôn Minh, Minh Lạp, Kiều Mộ Quân. Một câu giới thiệu ngắn gọn: Hãy để em trở thành bạn của chị. *** Editor review: Đây là một bộ rất chậm nhiệt, thực tế, nói không với tổng tài, nửa đầu truyện kể về các khía cạnh công việc (cảnh sát và bác sĩ cấp cứu trước viện), nửa đầu sau nhấn mạnh tuyến tình cảm; nửa đầu nhẹ nhàng, hài hước, nửa sau cao trào, kết HE. Truyện kể về hai cô géi u30 lần đầu biết yêu (lý do đọc xong sẽ rõ) cùng những người đồng nghiệp thân thiết gắn bó cùng hai cô gái qua những nhiệm vụ từ nhỏ nhặt đến khó nhằn. Tình yêu của hai người chủ yếu được thể hiện qua những chi tiết nhỏ, đọc không kỹ có thể rất dễ bỏ qua, cũng có rất nhiều bí ẩn về quá khứ hai người, sẽ được gỡ nút dần dần qua các chương truyện. Tóm lại thì đây là một bộ chữa lành, nhẹ nhàng, không nhàm chán, có nhiều kiến thức về y khoa và cảnh sát và những sự việc có thật ngoài đời (tại Trung Quốc). Rất đáng đọc, hoan nghênh mọi người lọt hố. *** Công việc cấp cứu hiện nay chủ yếu gồm 3 phần: Cấp cứu trước viện, tiếp tục cứu chữa sau cấp cứu, điều trị đầy đủ hơn trong đơn vị điều trị tích cực. "Cấp cứu trước viện" hay còn gọi là "cấp cứu ngoài viện" hoặc "cấp cứu tại chỗ", là hành động cứu trợ mọi lúc mọi nơi trước khi vào bệnh viện. Đối với những bệnh tình nguy kịch cấp tính và những sự cố xảy ra đột ngột, phải đưa bệnh nhân nhanh chóng thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm một cách an toàn và nhanh chóng, tiến hành đánh giá, cấp cứu, chăm sóc, đưa đi và theo dõi tình trạng bệnh nhân, đưa bệnh nhân đến bệnh viện an toàn, tạo điều kiện thời gian để tiếp tục chữa trị trong bệnh viện và cứu vãn sinh mạng. Trung tâm Cấp cứu 120, là một tổ chức y tế cung cấp các dịch vụ cấp cứu trước khi nhập viện cho khu vực có dân số hơn 1 triệu người tại Trung Quốc, là bộ phận cấp cứu đảm nhận công việc cấp cứu trước viện. Các bác sĩ cấp cứu 120 là những bác sĩ đảm nhận công việc cấp cứu trước viện, là lực lượng có mặt tại hiện trường cấp cứu. Bác sĩ cấp cứu 120 khác bác sĩ khoa cấp cứu hay bác sĩ cấp cứu. Bác sĩ cấp cứu 120 là những bác sĩ thực hiện công tác cứu hộ trên xe cấp cứu (xe cứu thương) và tại chỗ, còn bác sĩ cấp cứu và bác sĩ khoa cấp cứu là những bác sĩ thực hiện công tác cứu hộ trong khu vực cấp cứu của bệnh viện. Một bên làm việc ngoài viện, một bên đảm nhận trong viện. Tại các thành phố có điều kiện và nguồn lực y tế tương đối tốt, xuất hiện sự phân biệt nghiêm ngặt giữa bác sĩ cấp cứu 120 và bác sĩ cấp cứu, hai bên thuộc hai đơn vị hoàn toàn khác nhau, nội dung công việc cũng không hề có tính giao nhau, vì thế sẽ không có tình trạng bác sĩ cấp cứu 120 cần tiến hành phẫu thuật cho người bệnh trong bệnh viện. Bác sĩ cấp cứu 120 chỉ đảm nhận công việc cấp cứu trước khi nhập viện. Ở Tokyo - Nhật Bản, thời gian phản hồi cấp cứu trung bình là 5 phút. Tại Seattle - Hoa Kỳ, thời gian phản hồi cấp cứu trung bình là 5 phút. Tại Thượng Hải - Trung Quốc, thời gian phản hồi cấp cứu trung bình là 15 phút. Tại Bắc Kinh - Trung Quốc, thời gian phản hồi cấp cứu trung bình là 16 phút. Tại các nơi khác của Trung Quốc, thời gian phản hồi cấp cứu trung bình là 60 phút. Các thành phố ở Trung Quốc nhiều năm nay đã phải đối mặt với tình trạng thiếu hụt bác sĩ cấp cứu, trung bình một chiếc xe cấp cứu và một bác sĩ cấp cứu phải chăm sóc cho 100.000 người trước khi nhập viện. Để cải thiện tình trạng thiếu hụt nhân tài này, một số thành phố đã nối tiếp nhau đưa ra những quy định cứng nhắc. Đó là tất cả các bác sĩ mới vào bệnh viện công lập cần phải thực tập tại Trung tâm Cấp cứu Thành phố từ 6 đến 18 tháng nhằm giảm bớt tình trạng thiếu bác sĩ cấp cứu trong trung tâm cấp cứu. (II) Cảnh sát tuần tra, là những cảnh sát nhân dân thực hiện nhiệm vụ tuần tra bảo vệ an ninh công cộng. Cảnh sát tuần tra trong khi chấp hành nhiệm vụ cần thực hiện các nhiệm vụ sau: 1. Chịu trách nhiệm quản lý an ninh khu vực tuần tra, giữ gìn trật tự an ninh đường phố, trật tự an toàn giao thông và an toàn công cộng. 2. Phòng ngừa, ngăn chặn và xử phạt các hành vi vi phạm an ninh trật tự. 3. Phòng ngừa và ngăn chặn các hành vi phạm tội, hỗ trợ bộ phận điều tra bảo vệ hiện trường, truy bắt kịp thời các nghi can phạm tội. 4. Nắm giữ chặt chẽ các động thái xã hội, kịp thời chỉ thị, báo cáo. 5. Ngăn chặn và hòa giải các tranh chấp dân sự có thể hoặc sắp chuyển thành các vụ án an ninh trật tự nơi công cộng. 6. Ngăn chặn các hành vi gây rối của người bệnh tâm thần và người say rượu, giúp đỡ các bộ phận xử lý có liên quan. 7. Cứu trợ những người bị thương, người bệnh, người gặp nạn đang không có sự giúp đỡ, giúp đỡ những người tàn tật, người già và trẻ em gặp khó khăn. 8. Nhận lại đồ bị mất, tìm cách trả lại cho người bị mất hoặc giao cho đơn vị thi hành nhiệm vụ để tìm và trả lại. 9. Tuần tra nắm bắt tình hình an ninh trật tự trong khu vực, nhắc nhở các đơn vị và dân cư dọc tuyến phố, loại bỏ những nguy cơ tiềm ẩn, đôn đốc chấn chỉnh. 10. Thực hiện các nhiệm vụ khác của cảnh sát tuần tra theo quy định của pháp luật, quy chế quốc gia và nội bộ công an. 11. Nhận cuộc gọi từ Trung tâm Chỉ huy 110 và quần chúng nhân dân, nhanh chóng đến hiện trường tiến hành xử lý trước. Cảnh sát nhân dân tuần tra được ví như thần dược vạn năng của Cục Công an, là lực lượng công an tiền tuyến nhất. --------- Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng, "Em không cần lại cô đơn" đến đây~ Mời các bạn mượn đọc sách Em Không Cần Lại Cô Đơn của tác giả Nhất Tâm Hướng Tiền Đích Tương Quả.
Dư Tình Khả Đãi
Tên tác phẩm: Dư Tình Khả Đãi [余情可待] Tác giả: Mẫn Nhiên  Editor: Linh Ngụy aka Linh The Girl   Ngày ảnh hậu Cảnh Tú cử hành hôn lễ, các trang blog trong nước bùng nổ thông tin 'tân ảnh hậu Quý Hựu Ngôn say rượu qua đời'. Ngay sau đó, tin nóng tiếp theo nhanh chóng gây xôn xao dư luận chính là: 'Hôn lễ đã bị hủy bỏ'. Sau giấc ngủ say, Quý Hựu Ngôn không ngờ mình có thể quay lại ba năm về trước. Đồng thời cũng là năm thứ hai sau khi rời xa Cảnh Tú. Lần này cô thề tuyệt đối sẽ không để vuột mất đối phương thêm một lần nào nữa.   Kể cả khi đã lơ đãng bỏ lỡ nhau suốt bấy lâu qua, chúng ta vẫn chưa từng ngừng yêu.   Bể sao rạng rỡ, mây trời lồng lộng, nếu không thể ở bên người thì cuộc sống sẽ trở nên vô vị biết nhường nào.   1. Thời giả tưởng, có thể kết hôn đồng giới   2. Trầm ổn ôn nhu công x ngạo kiều thâm tình thụ   Số chương: 141 chương + 3 phiên ngoại   *Chú ý: Đây là Bách hợp tiểu thuyết :x ; Xin tránh trường hợp vô cmt hỏi "ơ sao hai chị gái xinh đẹp lại yêu nhau thế ạ?" nhé. :))   Linh Ngụy: Ta đa, không ngờ đến đúng không? =)))))) Đến cả tui cũng không ngờ đến sau bao nhiêu năm tui sẽ quay trở lại biên tập một bộ truyện, không những vậy còn là truyện giới giải trí >_> Tui chưa đọc nó đâu, nên tui sẽ để vừa đọc vừa edit, có gì lưu ý hãy cứ nháy nháy tui nhé, miễn không spoil thì tui đều hoan nghênh =]]] Đây là món quà dành tặng cho một em bé đã dành tình cảm cho tui :"> Dù không biết bao giờ sẽ hoàn thành được nó, nhưng tui đã bao giờ làm người yêu quý mình phải hụt hẫng hay chưaaaaa? Kể cả khi có từng thì tôi cũng sẽ coi như chưa...   Trái Đất, ngày 20/01/2021, trời trong mây trắng nắng chan hòa Dành tặng cho em bé  aka Dĩm aka Thỏ ngoan hiền cùng những cái tên có thể gọi em =]]] Linh Ngụy.   P/S: Đi được một quãng khá xa rồi tớ mới quay lại đây bổ sung thêm một dòng tái bút nho nhỏ =]]] Vì cũng chưa có một lời giải thích rõ ràng nào ngoại trừ rep cmt trong suốt quá trình hẳn sẽ khiến nhiều bảo bối thắc mắc về: Cách xưng hô. Nhiều bạn đã đọc và yêu thích "Dư Tình Khả Đãi" trước/sau bản edit của tớ có thể sẽ thắc mắc vì sao tớ lại để xưng hô giữa hai bạn là tôi-cậu dù Cảnh Tú hơn tuổi Quý Hựu Ngôn, thì câu trả lời của tớ sẽ là bởi: tớ ưa thích điều ấy. Sự chênh lệch tuổi tác dường như bị xóa nhòa khi tham gia một chương trình mới như một khởi đầu mới - cái lý do đó tớ coi là thứ chính =]]] Festist của tớ, sự cân bằng đến mức đáng yêu trong tớ về cách xưng hô là một trong những lý do đến giờ tớ vẫn gan lì cóc tía giữ nguyên tôi-cậu. Đương nhiên là tớ cũng không ép mọi người... tớ sẽ không nói những câu kiểu 'chịu thì chịu, không chịu thì thôi' đâu =)) Tớ cũng cần bạn đọc, và bạn đọc cũng cần tớ, tuy nhiên vì cũng là một người chia sẻ với cộng đồng những nội dung phi thương mại, tớ còn thêm một chút ích kỷ của bản thân vào từng tác phẩm nữa. Chỉ mong mọi người hiểu, còn yêu các bảo bối rất nhiều :x  Đọc truyện vui vẻ nhe các bảo bối :3  *** [Review] Dư tình khả đãi – Mẫn Nhiên | BHTT   Mình tính lên bài review về Dư tình khả đãi cũng rất lâu rồi, mà quá lười tốn rồi công việc nên cứ kéo mãi. Mình lười viết review cho chính văn lắm, bởi vì cảm thấy thà viết bài spoil dài 10 trang word còn đỡ mệt não hơn là một bài review cảm nhận. Bộ truyện này tình tiết không có gì đao to búa lớn hack não nhưng mình vẫn sợ viết review không tốt. Không trình bày rõ ra được các điểm mấu chốt của mỗi nút thắt tâm lý ở từng mâu thuẫn. Giới thiệu sơ một chút bối cảnh để các bạn có cái nhìn chung, Dư tình khả đãi là một bộ truyện mang yếu tố trọng sinh, bối cảnh giới giải trí, hai nhân vật chính Quý Hựu Ngôn – Cảnh Tú đều là minh tinh nổi tiếng. Vì là một bộ truyện mang nhãn giới giải trí nên dễ bị người nhầm lẫn là không có chiều sâu, mì ăn liền. Nhưng thật ra tuy nó cũng có đề cập đến các màn đấu đá ngầm, doanh tiêu và thuỷ quân cùng dư luận, nhưng đồng thời không chỉ dừng lại ở việc hai nhân vật là ảnh hậu yêu nhau rồi fan đấu đá, quần chúng ăn dưa. Mẫn Nhiên tài tình ở việc chọn mốc thời gian cho nhân vật sống lại không phải như đại đa số các truyện khác là trở lại từ đầu ‘tránh sai lầm diễn ra’, mà Mẫn Nhiên cho nhân vật chính sống lại vào thời điểm hai nhân vật đã chia tay 2 năm. Không phải kiểu sống lại biết trước rồi dễ dàng tránh né sai lầm, mà là chân chính quay lại khắc phục sai lầm, chữa lành vết thương. Về mặt ý nghĩa chân chính mà nói, tình yêu của Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú được sống lại, tâm lý của họ được bồi đắp, niềm tin của họ được vung vén, còn hơn chỉ là sống lại về mặt thể xác. Mẫn Nhiên xuyên suốt mạch truyện đan xen lồng ghép tình tiết kiếp này và mâu thuẫn kiếp trước, ở mỗi tình tiết đều có sự luân chuyển góc nhìn nhân vật, lột ra từng lớp cảm nhận, tâm lý cả hai nhân vật chứ không chỉ chủ công chủ thụ. Bởi nó là dạng kéo tơ, trong mạch tình tiết mới đan xen vào các khía cạnh “lỡ lầm” của quá khứ, nên cay đắng ngọt bùi càng đậm vị hơn. Tưởng chừng ngọt, tưởng chừng nhẹ nhàng, nhưng lồng vào đó là các mặt tâm lý ưu nhược của nhân vật, có sự tự ti, có sự yếu đuối, có sự bất an, có sự dằn xé. Thấy được mặt tâm lý yếu đuối của không chỉ Quý Hựu Ngôn, mà cả Cảnh Tú. Từng, Cảnh Tú cảm thấy trong tình cảm với Quý Hựu Ngôn cô ngày càng trở nên hèn mọn, bất an, trông chờ Quý Hựu Ngôn có thể ban phát từng chút sự quan tâm, mở lòng; Cũng từng, Quý Hựu Ngôn cảm thấy bản thân càng tự ti càng bất kham, yếu đuối khi đối diện với tình yêu dành cho Cảnh Tú. Từng, Quý Hựu Ngôn cho rằng Cảnh Tú luôn tự tin dũng cảm, mà bản thân thì bởi lòng tự trọng mà ngày càng lún sâu, ngày càng hèn mọn so với một Cảnh Tú như ánh trăng cắt đứt tất cả âm u. Cùng từng, Cảnh Tú băn khoăn không biết Quý Hựu Ngôn mà mình biết có thật sự là Quý Hựu Ngôn hay không, Quý Hựu Ngôn có thực sự thích mình hay không. Tình yêu của họ ở kiếp trước là không lành mạnh, có thể dùng một câu của Linh Điểm Để Đạt để mô tả chính là: “Người yêu của ngươi không thấy được sự yếu đuối của ngươi, mà ngươi cũng không phát hiện được sự khó xử của nàng.” Quý Hựu Ngôn không chịu mở lòng, cho Cảnh Tú thấy được mặt yếu đuối, không hoàn hảo của mình, rồi cũng bởi thế Cảnh Tú khó lòng phát hiện được sự khó xử của Quý Hựu Ngôn. Ở những chương đầu truyện dễ gây cho ta cái nhìn phiến diện rằng Quý Hựu Ngôn sống lại để chuộc lỗi thì càng đọc về sau ta lại càng cảm động bởi dũng khí của Quý Hựu Ngôn, bởi vì thấy được kiếp trước Quý Hựu Ngôn sai ở đâu rồi đồng thời cũng hiểu được những dằn xé và dày vò mà Quý Hựu Ngôn đã chịu. Thấy được Cảnh Tú cũng có sự yếu đuối, có lúc không tự tin. Tất cả đều có từng nguồn cơn cớ sự, đều làm cho ta cảm thấy được ‘bất đắc dĩ’. Bọn họ thâm tình nhưng càng khổ tình. Cho nên mới nói, Mẫn Nhiên vô cùng tài tình khi chọn thời điểm sống lại là sau khi chia tay. Những sai lầm đã xảy ra mới làm nên con người họ hiện tại, mới trau chuốt họ, mới nhào nặn họ, thành hai mảnh ghép càng thích hợp, càng khắng khít, càng không thể tách rời, càng ‘mệnh trung chú định’. Mình luôn tâm niệm rằng ‘thà sinh ly còn hơn tử biệt’, nhưng Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú không chỉ sinh thời ly, mà còn chia cắt bởi cái chết. “Số phận của chúng ta, bị cái gì ràng buộc, vì sao chúng ta có thể gặp nhau, rồi lại trải qua nhiều nhấp nhô như vậy. Tình yêu của chúng ta, bị cái gì ràng buộc, vì sao chúng ta yêu chân thành, rồi lại ưu thương khó tả, bồi hồi như vậy. Chúng ta khi còn sống, bị cái gì truy đuổi, vì sao chúng ta nắm chặt hai tay, rồi lại cứ tụ tụ tán tán.” (Trung Thu) Vậy chứ truyện cũng có nhiều tình tiết ngọt và cưng lắm nhé, ví dụ điển hình là Cảnh Tú giả vờ hát lạc tông để Quý Hựu Ngôn đến giúp điều chỉnh, rồi Quý Hựu Ngôn giả vờ quên bước nhảy để nhờ Cảnh Tú đến dạy. Cùng phòng ký túc xá, buổi tối che màn cùng nhau “tâm tình” qua mảnh giấy câu chữ. Mạng của họ đã chú định đời đời tương liên. Mà tình yêu của họ trong (những) quãng đời còn lại là đáng đợi chờ. P/s: Ai hiểu thì hiểu, ai không hiểu đọc truyện cho hiểu
Đoạt Thê
Người phụ nữ cả đời Bùi Tứ Trăn thương nhớ lại là của người ta. Bạn gái người ta, vợ người ta. Anh chỉ mới ''nếm'' một lần đã nghiện. Đổng Từ là thế hệ con nhà giàu đời thứ ba, thiếu phu nhân hào môn đời thứ hai, và là nữ minh tinh hạng nhất. Cô hiểu bản thân cần làm thế nào để xoay chuyển ván bài này. Đến lúc sắp đạt được mục đích lại bị ''nhà cái'' chiếu tướng. "Lợi thế về em, em thuộc về anh." Từ nay về sau, cô chính thức trở thành đệ nhất phu nhân nhà giàu. ------ 1. SẠCH - SẠCH - SẠCH  2. Nam truy, thâm tình, truyện SIÊU NGỌT  3. Nam 9 yêu nữ 9 điên cuồng và có độ ghen cao :))  4. Chốt đơn giản lại một câu, đây là câu chuyện kể về quá trình nam 9 bày mưu tính kế "đào góc tường" nhà người ta, nữ 9 và nam phụ là hợp đồng hôn nhân, đôi bên đều có lợi. 5. Mình rất cảm ơn vì mọi người đã quan tâm đến truyện nhưng nếu ai cảm thấy không hợp với cách edit của mình hay nội dung truyện thì hãy lướt qua nhau và xin đừng gieo lời cay đắng. *** REVIEW TRUYỆN ĐOẠT THÊ Tác giả: Giang Tử Quy Thể loại: Hiện đại, hào môn, showbiz, cường thủ hào đoạt, nam ghen tuông chiếm hữu (bệnh tâm lý) – nữ thông minh giảo hoạt, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, mối tình đầu, HE Độ dài: 80 chương (64 chương chính văn + 16 phiên ngoại) Tình trạng: Hoàn edit – có PASS dạng trả lời câu hỏi trong truyện và giải quiz. Đổng Từ là diễn viên nổi tiếng đi theo trường phái thực lực, vẻ ngoài trời sinh hoàn mỹ đến mức giới giải trí khắc nghiệt cũng không mấy ảnh hưởng đến cô. Đổng Từ đẹp như một bức tranh sơn dầu cổ xưa có một không hai, có một khí chất rất riêng, dù mệt mỏi thiếu sức sống nhưng phong thái không giảm nửa phần. Giới hào môn kín tiếng, không mấy người biết cô là Cố thiếu phu nhân của nhà họ Cố danh gia vọng tộc nhất nhì ở Hương Giang. Cố Diễm Sinh là một bác sĩ văn nhã tuấn lãng, tính tình dịu dàng, hai người sống chung không tệ. Đến đây ắt hẳn mọi người nghĩ lại là cốt truyện cưới trước yêu sau? No no, nhầm to ạ. Chúng ta hãy cùng nhìn lại tên truyện – “Đoạt thê” nào. Đúng vậy, cướp vợ, và kẻ tranh đoạt không ai khác ngoài Bùi Tứ Trăn. … Khỏi cần giới thiệu dài dòng, họ Bùi là gia tộc đứng đầu giới thượng lưu, người ta  sinh ra ngậm thìa vàng đã đành, anh còn ngậm hẳn tòa núi vàng. Bùi Tứ Trăn được chính tay ông nội nuôi dạy từ nhỏ để trở thành người thừa kế tiếp theo, năng lực của anh cực kỳ xuất chúng, thủ đoạn lợi hại, chỉ vài năm ngắn ngủi đã đứng vững trong hội đồng quản trị mà hô mưa gọi gió. Nhưng anh có tài giỏi đến mấy, thì cũng khuất phục trước Đổng Từ, hay còn gọi là Lina Hà của bảy năm về trước. Khi đó, cô dùng một điệu Tango Argentina hòa tan cả thế giới vào điệu nhảy, dung nhập cả trái tim Bùi Tứ Trăn. Cô bước vào cuộc đời anh ngay lúc anh mất tự do nhất, cho anh những ngày tháng như sống trên thiên đường mà chưa bao giờ được nếm trải. Quãng thời gian hai người quen biết không hề dài nhưng sự hòa hợp từ thân thể, tính cách, thậm chí là những vấn đề nhỏ nhặt giữa họ đều cực kỳ đồng điệu. Nhưng càng hạnh phúc thì càng ngắn ngủi, Đổng Từ rời đi như chưa từng xuất hiện. Bùi Tứ Trăn tìm cô như mò kim đáy bể, cứ ngỡ đó chỉ là mộng ảo anh tự tạo ra. Bảy năm sau, họ tái ngộ, người vốn thuộc về riêng anh lại được gọi là “Cố thiếu phu nhân”, cái danh xưng nghe thôi cũng khiến Bùi Tứ Trăn căm ghét. Bên ngoài anh bình tĩnh lạnh lùng nhưng lại chất chứa không biết bao nhiêu mạch nước ngầm dưới đáy lòng.  Sự kiên nhẫn của Bùi Tứ Trăn từng ấy năm sống trên đời đều dồn hết cho một người phụ nữ là Đổng Từ, cũng vì tin lời đường mật của cô nên lúc trước anh mới bị ăn quả lừa để cô vỗ mông chạy trốn, nhưng một khi thật sự chạm đến giới hạn, anh sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi. Tính vốn và lời, cô có lăn lộn cả đời cũng chưa chắc đã trả hết, số phận đã định sẵn họ phải dây dưa không dứt, kiếp này không trả hết nợ thì còn kiếp sau. … Ngoài thân phận và gia cảnh, Bùi Tứ Trăn luôn là cảnh đẹp ý vui cất bước đến đâu là biến người khác thành phông nền đến đó. Dù là quá khứ hay tương lai, Bùi Tứ Trăn đều thuộc tuýp người trầm ổn, dáng vẻ xa cách, thái độ lạnh lùng, tính ngạo mạn trời sinh ăn vào xương cốt. Từ nhỏ anh đã được dạy cách che giấu cảm xúc trước đám đông, những cảm xúc ấy chỉ dần dần xuất hiện khi anh quen Đổng Từ. Bùi Tứ Trăn là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, loại người có thể khống chế dục vọng đến mức biến thái. Nhưng có một điều kiện duy nhất để anh phá bỏ, người đứng trước mặt anh phải là Đổng Từ. Đổng Từ dụ hoặc đến mức lý trí lúc nào cũng thôi thúc Bùi Tứ Trăn chiếm lấy cô, toàn bộ của cô đều phải thuộc về anh. Anh hiểu rõ từng tấc da thịt trên người cô, cô là bảo bối anh nâng niu không được phép vuột mất. Dù hợp đồng hôn nhân hay hôn nhân thật vẫn không thể thay đổi sự thật Cố Diễm Sinh mới là ‘chồng’ Đổng Từ, còn anh chỉ là một ‘chồng bé’ không danh phận trong mắt người đời. Nhưng điều đáng cười là chính tên ‘gian phu’ này lại vả mặt nhà hộ Cố bỉ ổi bán con dâu vì lợi ích. Anh là người có tính kiểm soát cực cao, Đổng Từ là của anh, Bùi Tứ Trăn sẽ không để người của mình thua thiệt. … Người như Đổng Từ, nhìn có vẻ mềm yếu không để bụng chuyện gì nhưng thực chất là ngoài mềm trong cứng, không hề dễ chèn ép. Bùi Tứ Trăn có rất nhiều ưu điểm nhưng khuyết điểm lại vô cùng đáng sợ, điển hình như dục vọng chiếm hữu của anh quá khủng khiếp. Đổng Từ rất ghét cảm giác trói buộc, đây là lý do bảy năm trước cô trốn biệt tích.  Cô biết anh cố chấp, lý trí cũng muốn cô tránh xa anh, nhưng cô vẫn vô thức bị anh hấp dẫn. Hai người đã đấu đá vô số lần, không thể thiếu mạo hiểm hay kích thích mà càng đấu lại càng nghiện. Nếu đổi là người khác ngoài Bùi Tứ Trăn thì đã sớm lật thuyền. *** Tác giả: Giang Tử Quy Team: [L.A]_Tà Thần Designer: [LA]_Lệ Tần Tag: Cưỡng ép - chiếm đoạt, Điên cuồng - độc chiếm - biến thái, Hào môn thế gia, HE, Hiện đại, Nam cường, Sạch, Showbiz, Song xử, Cưng chiều, Tâm lý, Thâm tình, Độ dài: 80 chương Tình trạng: Đã hoàn thành Review: 31/07/2020 Đổng Từ là diễn viên nổi tiếng đi theo trường phái thực lực, vẻ ngoài trời sinh hoàn mỹ đến mức giới giải trí khắc nghiệt cũng không mấy ảnh hưởng đến cô.   Đổng Từ đẹp như một bức tranh sơn dầu cổ xưa có một không hai, có một khí chất rất riêng, dù mệt mỏi thiếu sức sống nhưng phong thái không giảm nửa phần.   Giới hào môn kín tiếng, không mấy người biết cô là Cố thiếu phu nhân của nhà họ Cố danh gia vọng tộc nhất nhì ở Hương Giang.   Cố Diễm Sinh là một bác sĩ văn nhã tuấn lãng, tính tình dịu dàng, hai người sống chung không tệ.   Đến đây ắt hẳn mọi người nghĩ lại là cốt truyện cưới trước yêu sau? No no, nhầm to ạ. Chúng ta hãy cùng nhìn lại tên truyện - “Đoạt thê” nào.   Đúng vậy, cướp vợ, và kẻ tranh đoạt không ai khác ngoài Bùi Tứ Trăn.   ...   Khỏi cần giới thiệu dài dòng, họ Bùi là gia tộc đứng đầu giới thượng lưu, người ta  sinh ra ngậm thìa vàng đã đành, anh còn ngậm hẳn tòa núi vàng.   Bùi Tứ Trăn được chính tay ông nội nuôi dạy từ nhỏ để trở thành người thừa kế tiếp theo, năng lực của anh cực kỳ xuất chúng, thủ đoạn lợi hại, chỉ vài năm ngắn ngủi đã đứng vững trong hội đồng quản trị mà hô mưa gọi gió.   Nhưng anh có tài giỏi đến mấy, thì cũng khuất phục trước Đổng Từ, hay còn gọi là Lina Hà của bảy năm về trước.   Khi đó, cô dùng một điệu Tango Argentina hòa tan cả thế giới vào điệu nhảy, dung nhập cả trái tim Bùi Tứ Trăn.   Cô bước vào cuộc đời anh ngay lúc anh mất tự do nhất, cho anh những ngày tháng như sống trên thiên đường mà chưa bao giờ được nếm trải.   Quãng thời gian hai người quen biết không hề dài nhưng sự hòa hợp từ thân thể, tính cách, thậm chí là những vấn đề nhỏ nhặt giữa họ đều cực kỳ đồng điệu.   Nhưng càng hạnh phúc thì càng ngắn ngủi, Đổng Từ rời đi như chưa từng xuất hiện. Bùi Tứ Trăn tìm cô như mò kim đáy bể, cứ ngỡ đó chỉ là mộng ảo anh tự tạo ra.   Bảy năm sau, họ tái ngộ, người vốn thuộc về riêng anh lại được gọi là “Cố thiếu phu nhân”, cái danh xưng nghe thôi cũng khiến Bùi Tứ Trăn căm ghét.   Bên ngoài anh bình tĩnh lạnh lùng nhưng lại chất chứa không biết bao nhiêu mạch nước ngầm dưới đáy lòng.    Sự kiên nhẫn của Bùi Tứ Trăn từng ấy năm sống trên đời đều dồn hết cho một người phụ nữ là Đổng Từ, cũng vì tin lời đường mật của cô nên lúc trước anh mới bị ăn quả lừa để cô vỗ mông chạy trốn, nhưng một khi thật sự chạm đến giới hạn, anh sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi.   Tính vốn và lời, cô có lăn lộn cả đời cũng chưa chắc đã trả hết, số phận đã định sẵn họ phải dây dưa không dứt, kiếp này không trả hết nợ thì còn kiếp sau.   …   Ngoài thân phận và gia cảnh, Bùi Tứ Trăn luôn là cảnh đẹp ý vui cất bước đến đâu là biến người khác thành phông nền đến đó.   Dù là quá khứ hay tương lai, Bùi Tứ Trăn đều thuộc tuýp người trầm ổn, dáng vẻ xa cách, thái độ lạnh lùng, tính ngạo mạn trời sinh ăn vào xương cốt. Từ nhỏ anh đã được dạy cách che giấu cảm xúc trước đám đông, những cảm xúc ấy chỉ dần dần xuất hiện khi anh quen Đổng Từ.   Bùi Tứ Trăn là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, loại người có thể khống chế dục vọng đến mức biến thái.   Nhưng có một điều kiện duy nhất để anh phá bỏ, người đứng trước mặt anh phải là Đổng Từ.   Đổng Từ dụ hoặc đến mức lý trí lúc nào cũng thôi thúc Bùi Tứ Trăn chiếm lấy cô, toàn bộ của cô đều phải thuộc về anh.   Anh hiểu rõ từng tấc da thịt trên người cô, cô là bảo bối anh nâng niu không được phép vuột mất.   Dù hợp đồng hôn nhân hay hôn nhân thật vẫn không thể thay đổi sự thật Cố Diễm Sinh mới là ‘chồng’ Đổng Từ, còn anh chỉ là một ‘chồng bé’ không danh phận trong mắt người đời.   Nhưng điều đáng cười là chính tên ‘gian phu’ này lại vả mặt nhà hộ Cố bỉ ổi bán con dâu vì lợi ích.   Anh là người có tính kiểm soát cực cao, Đổng Từ là của anh, Bùi Tứ Trăn sẽ không để người của mình thua thiệt.   …   Người như Đổng Từ, nhìn có vẻ mềm yếu không để bụng chuyện gì nhưng thực chất là ngoài mềm trong cứng, không hề dễ chèn ép.   Bùi Tứ Trăn có rất nhiều ưu điểm nhưng khuyết điểm lại vô cùng đáng sợ, điển hình như dục vọng chiếm hữu của anh quá khủng khiếp.   Đổng Từ rất ghét cảm giác trói buộc, đây là lý do bảy năm trước cô trốn biệt tích.    Cô biết anh cố chấp, lý trí cũng muốn cô tránh xa anh, nhưng cô vẫn vô thức bị anh hấp dẫn.   Hai người đã đấu đá vô số lần, không thể thiếu mạo hiểm hay kích thích mà càng đấu lại càng nghiện. Nếu đổi là người khác ngoài Bùi Tứ Trăn thì đã sớm lật thuyền.   Bùi Tứ Trăn là người đặc biệt, cô không biết đặc biệt nhường nào, chỉ biết mỗi lần đầu đá dù thắng thua nhưng chung quy họ vẫn trở về điểm xuất phát. Mà anh nghiễm nhiên trở thành người đứng ngay vạch xuất phát ấy.   Đổng Từ không cần bất kỳ ai che chở khi cô có thể tự bảo toàn mình, đến cha ruột còn nhẫn tâm bán cô thì không ai có thể bảo vệ cô mãi mãi. Nhưng những lần cô được tên Đại thiếu gia họ Bùi bảo vệ chu toàn đều rất… không tệ.   Anh là người đầu tiên xem cô như búp bê sứ mỏng manh dễ vỡ, cẩn thận chở che, săn sóc kỹ lưỡng, chỉ hận không thể xử lý tất cả thay cô.   Quan trọng nhất là, chỉ khi ở bên anh, Đổng Từ mới có thể “ngủ đủ mười hai tiếng” =))).   Bùi Tứ trăn giống như chất cấm, một ly rượu mạnh, dẫu biết dính đến là không tốt nhưng mấy ai có thể cầm lòng được?    Dứt một lần còn tốt, nhưng Đổng Từ lại ‘không may’ dây vào thêm lần nữa, cô biết mình thật sự xong đời rồi. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)   …   Mạch truyện của “Đoạt thê” giống một dòng sông, bên trên nhìn có vẻ yên ả nhưng lực nước chảy xiết bên dưới đủ để giết chết bất cứ ai.   Nó đại diện cho giới hào môn, bề ngoài hào nhoáng mà bên trong thối rữa, ví dụ như Đổng Từ bị người cha tham tiền tài bán cho nhà họ Cố trọng hư vinh.   Đổng Từ hay Bùi Tứ Trăn đều là cực phẩm nhưng không thoát khỏi có “khuyết điểm”. Nếu của anh là tính “chiếm hữu mãnh liệt” thì của cô là “vô tâm”.    Cô sống theo lối buông thả, chỉ cần đạt được mục đích thì không ngại dùng bản thân làm con cờ, kể cả trong hôn nhân.   Bị hoàn cảnh cộng thêm “tấm gương” cuộc hôn nhân của cha mẹ ảnh hưởng khiến Đổng Từ chỉ coi hôn nhân như trò đùa không phải mới ngày một ngày hai. Cô không cảm thấy nó là thứ gì thiêng liêng cả.   Nhưng Đổng Từ đi qua vạn bụi rậm cuối cùng lại mắc phải một cây dây leo gai mang tên Bùi Tứ Trăn quấn lấy cô không buông.    Mọi sự chiếm hữu của anh đều không cho phép cô từ chối, anh như dã thú cuồng loạn nhấm nháp con mồi là cô.   Đổng Từ vốn nghĩ anh hứng thú với mình vì không cam lòng bị cô lừa, nhưng Bùi Tứ Trăn cứng rắn nhận định đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên và điên cuồng chứng minh bằng hành động.   Bút lực của tác giả khá ổn trọng, không có những tình tiết gay cấn thót tim nhưng chẳng hề nhàm chán, vừa đủ để bạn gắn kết đến tận những chương truyện cuối cùng mà vẫn chưa đã thèm.   Nhân vật phụ tốt có xấu có, nhưng rất tiếc dù tốt đến mấy cũng không đủ sức thu hút được một cái liếc mắt từ Bùi đại thiếu và Bùi “thiếu phu nhân” tương lai.   Đây là một bộ truyện khá thú vị và lôi cuốn, bạn có muốn đến với “Đoạt thê” để tìm hiểu quá trình đuổi bắt, săn con mồi ‘vợ yêu’ của Bùi đại thiếu không ạ? _____   *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ Cre: Google/Huaban Mời các bạn mượn đọc sách Đoạt Thê của tác giả Giang Tử Quy.
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo
Hán Việt: Xuyên thành bá tổng tiểu trốn thê Tác giả: Đằng La Vi Chi Editor: Sel Nguồn: wikidich Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, xuyên sách, hào môn thế gia, nữ phụVăn án: Vừa ngủ dậy, Nặc Nặc phát hiện mình đã xuyên vào trong quyển sách "Vị Hôn Thê 17 Tuổi Bỏ Trốn Của Bá Đạo Tổng Tài". Nam chính nhìn cô bằng đôi mắt trống rỗng, âm trầm mà bóp chặt cổ của cô, ngữ khí hưng phấn: "Cô không phải Tống Nặc Nặc. Cô rất đẹp. Nhân lúc tôi còn chưa yêu cô, thì cô nên đi chết đi!" Nặc Nặc bị giết. Thời gian của cuốn sách đảo ngược lại, trở về thời điểm người trong nhà muốn đưa Nặc Nặc cho nam chính. Lại tới một lần nữa, Nặc Nặc nơm nớp lo sợ, sợ muốn chết. Cô nhớ lại lí do mà nam chính giết mình, liều mạng nhớ kỹ ba điều: Phải xấu một chút. Nỗ lực diễn vai Tống Nặc Nặc. Không được để nam chính yêu mình. [ma quỷ có bệnh tổng tài x yêu mạng của mình hơn tất cả tiểu khả ái] "Cừu...Cừu thiếu...tôi sắp thi đại học. Bài...bài tập còn chưa làm xong!" Hắn cởi nút áo, cười nhạo: "Em làm việc của em, tôi làm chuyện của tôi." "..." cái đồ xấu xa, cô mới 17 tuổi thôi đấy! *Gỡ mìn: - Nữ chính so với nguyên thân xinh đẹp hơn. - Nam chính một lòng chỉ muốn ngủ với Nặc Nặc, cô lại một lòng chỉ muốn giữ mạng sống! - Nam chính cầm thú, nữ chính ngoan ngoãn. *** Sampahn Review Thể loại : Ngôn tình, Xuyên sách, Tổng tài bá đạo phúc hắc - cô gái nhỏ mềm mại ngoan ngoãn, 30 vs 17??!, Cường hào thủ đoạt, sủng. __________ Xin chào tất cả các bạn!! Whoop! Lại là mình đêy Hnay lại là một bộ xuyên sách nữa, bộ này chủ yếu để giải toả căng thẳng não sau khi đọc bộ |Nguyệt Minh Thiên Lý | Hố này rất ngọt!! Vô cùng ngọt ngào Nữ chính mềm mềm như kẹo bông Vô cùng đáng iêu, chăm chỉ học hành, muốn chửi người nhưng cũng hong biết dùng từ ntn. Quá đáng yêu!! Nam chính phúc hắc vô cùng, có xu hướng biếи ŧɦái vặn vẹo trầm trọng.  Ổng còn chuốc thuốc chỉ để gặm người nữ chính. ___________ Ok! Vào nội dung nhé! Truyện này xoay quanh cô gái nhỏ Nặc Nặc ở hiện thực vừa thi xong vào một trường đại học danh tiếng. Do sự cố bất ngờ mà chết đi, xuyên vào một cuốn sách. Cô xuyên vào thân thể Tống Nặc Nặc, chị gái cùng cha khác mẹ của nữ chính Tống Liên. Hôm đầu tiên xuyên vào là một đêm trời mưa. Do gia đình gặp khó khăn nên Tống Nặc Nặc bị cha bán cho tên quân chủ ác độ Cừu Lệ làm vị hôn thê của hắn. Đêm ấy, thiếu niên Hàng Duệ thích cô nên dẫn cô bỏ trốn, kết quả bị Cừu Lệ bắt lại.  Theo nguyên tác thì hắn sẽ vứt Tống Nặc Nặc về Tống gia và hành hạ Hàng Duệ. Nhưng Cừu Lệ lúc này lại nâng cằm cô, hắn nói đại loại thế này :  - Cô gái! Em quá đẹp, em hãy chết đi trước khi tôi yêu em! Sau đó, hắn thẳng tay bóp chết cô. Sau khi Nặc Nặc bị bóp chết, lại xuyên lần nữa vào Tống Nặc Nặc. Nhưng lần này, thời điểm sớm hơn. Cô vẫn chưa gặp Cừu Lệ. Cô làm mọi cách khiến mình xấu đi, kịp thời cứu vớt tương lai thiếu niên Hàng Duệ. Ai lại biết tên Cừu Lệ chết tiệt kia lại si mê cô chết đi sống lại, không thèm ngó ngàng đến nữ chính chứ??! Ta thiên a! Đây là quyển sách bất lương nhất trên đời!!! *** Nửa đêm, tia chớp cắt ngang bầu trời, mưa còn chưa tạnh, xung quanh giống như toả ra hương vị của sự thê lương. Lúc ý thức của Nặc Nặc thanh tỉnh một chút, cả người đã hung hăng ngã xuống đất. Tiếng nói của thiếu niên bên người hơi khàn, vội vàng chạy tới đỡ cô: "Nặc Nặc, cậu không sao chứ?" Đau, đau quá! Dưới sự giúp đỡ của thiếu niên, Nặc Nặc chật vật đứng dậy, đầu gối không biết bị cái gì cắt qua, cô đau đến nỗi nước mắt lưng tròng, suýt chút nữa khóc thành tiếng. Thiếu niên nôn nóng, thấp giọng nói: "Nặc Nặc, đừng gây ra tiếng động, chúng ta đi thêm một lát nữa được không? Không cần sợ, tôi nhất định sẽ cứu cậu ra ngoài!" Trong màn đêm thiếu nữ đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, tóc dính vào trên má. Nhưng ánh mắt lại sáng ngời, sắc môi kiều điêm, dáng người thướt tha. Cô mới 17 tuổi, nhưng đã trổ mã vô cùng xinh đẹp, ba phần vũ mị, bảy phần thanh thuần. Vừa mới té ngã gây ra động tĩnh lớn như vậy, không chạy chắc chắn là không thoát được. Nhưng cô thật sự quá đau, cô đứng ngồi không yên, bắt đầu nhỏ giọng nức nở thành tiếng. Giây tiếp theo, tiếng chó săn liên tiếp kêu lên, ở trong bóng đêm càng thêm hung ác. Đèn của biệt thự lần lượt được bật lên. Thân thể thiếu niên cứng đờ, run rẩy nói: "Anh, anh ta phát hiện rồi!" Sau đó kéo Nặc Nặc muốn chạy. Nặc Nặc:"..." Ai? Ai phát hiện? Tình huống bây giờ là như thế nào? Cô rõ ràng vẫn đang ngủ ở trong phòng. Trước khi đi ngủ bạn cùng phòng còn đọc cho các cô một cuốn tiểu thuyết vô cùng máu chó, khiến cho mọi người cười lăn lộn, kết quả vừa mở mắt ra cô lại thấy mình đứng ở trong đêm tối lại còn bị người lảo đảo kéo đi. Nặc Nặc không muốn chạy, cô đâu có quen biết cậu ta. Bây giờ cô chỉ cảm thấy đầu gối rất đau, giống như sắp vỡ vụn. Cô tránh thoát khỏi tay của thiếu niên, cậu ta ngẩn ngơ, quay đầu nhìn cô: "Sao vậy?" Nước mắt Nặc Nặc cứ thế rơi xuống, đại khái cũng biết được thiếu niên này không có khiếu quan sát, EQ rất thấp. Nhưng cô còn chưa kịp nói chuyện, mấy con chó săn đã lao tới vây quanh hai người. Lúc này đau đớn trên đầu gối Nặc Nặc cũng không rảnh mà quan tâm, cô rất sợ chó. Từ lúc nhỏ bị cắn một lần, nỗi sợ này liền khắc sâu vào trong xương cốt. Cô nghĩ lại bản thân lúc này đang bị thương chắc chắn là chạy không thoát liền cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Thiếu niên cũng là người rất dũng cảm, rõ ràng cậu ta đang sợ hãi nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, đứng ra chắn ở trước người Nặc Nặc. Ba con chó săn toàn thân đều là màu đen, ở trong đêm tốc độ cực nhanh. Đến gần cô mới phát hiêj cả ba con đều là Becgie Đức. Nặc Nặc sợ đến oà khóc, khuôn mặt nhỏ treo đầy nước mắt, gắt gao túm lấy góc áo của thiếu niên. Becgie cao lớn uy mãnh, giống như chó nghiệp vụ. Nói không chừng bọn họ sẽ bị ba con chó này gặm đến một miếng xương cũng không còn. Nhưng Nặc Nặc lại cảm thấy hoàn cảnh quỷ dị này rất quen thuộc. Trước khi đi ngủ, bạn cùng phòng đã thần thần bí bí nói: "Hôm nay mình sẽ đoic cho mọi người nghe một câu chuyện tổng tài vô cùng máu cún, tên là [vị hôn thê 17 tuổi bỏ trốn của bá đạo tổng tài]. Khúc đầu chính là cảnh vị hôn thê bỏ trốn cùng người khác trong đêm, chó săn của bá tổng vô cùng soái khí mà lao tới, suýt chút nữa đã cắn thiếu niên dẫn vị hôn thê bỏ trốn kia thành tàn tật..." Cả người Nặc Nặc run rẩy. Becgie đen uy phong lẫm liệt không một chút lưu tình đã cắn chân thiếu niên bị thương. Một trong ba con ghé vào chân Nặc Nặc ngửi ngửi, sau đó giống như không quan tâm mà nhào tới cắn thiếu niên trước mặt cô. Thiếu niên gắt gao cắn răng, liều mạng đấm đá với bọn chúng. Nhưng những con chó kia không hề sợ hãi, mà là chúng nó không hề sợ cậu. Cậu thật sự sẽ có khả năng bị tàn phế. Cả người Nặc Nặc run đến lợi hại, nhìn vết máu trên chân thiếu niên, cô cắn răng ôm lấy một con chó, mở miệng ra mới biết giọng nói của mình mềm mụp đến kì cục: "Không được cắn!" Becgie thế mà lại buông lỏng, quay đầu hung tợn hướng Nặc Nặc "gâu" một tiếng giống như đang uy hiếp. Chân cô đều đã mềm nhũn, nhưng cô phát hiện chúng sẽ không cắn mình, liền làm theo cách vừa rồi để lôi hai con còn lại ra. Làm xong hết thảy, thiếu nữ giống như mất hết sức lực ngồi phịch xuống đất. Ngay sau đó, một đám người mặc đồ đen chạy ra. Ở giữa có người cầm ô, giày da của người đàn ông xuất hiện trước mắt cô. Bước đi của hắn ưu nhã, rũ mắt nhìn cô, thanh âm thập phần lười biếng: "Chơi vui không? Hửm?" Cô nâng mắt, nhưng trong mắt đã ướt sũng nước, không thấy rõ gương mặt của hắn. Người đàn ông cả một thân lãnh lệ, trên đỉnh đầu của hắn che một cái ô đen. Nặc Nặc run rẩy hỏi: "Cừu Lệ?" Hắn không trả lời mà chỉ thấp giọng cười nhạo một tiếng, giống như hoài nghi chuyện cô dám gọi thẳng tên của hắn. Trong lòng Nặc Nặc lạnh ngắt, cô thật sự đã xuyên vào trong sách. Cho nên tình huống bây giờ là...trong đêm mưa cô hẹn cùng người khác chạy trốn, kết quả bị Cừu Lệ bắt được. Mà thiếu niên kia vừa rồi gọi cô là Nặc Nặc, có lẽ tên đầy đủ là Tống Nặc Nặc. Sở dĩ bạn cùng phòng cười nhạo là vì cô gái tên Tống Nặc Nặc này giống tên với Nặc Nặc là cô. Nhưng Nặc Nặc biết. Tống Nặc Nặc này không phải nữ chính, mà em gái Tống Liên của cô. Đây chính là một cuốn tiểu thuyết bá đạo tổng tài kinh điển. Chuyện xưa bắt đầu, Tống Nặc Nặc bị người nhà đưa cho Cừu Lệ, mà cô lại cầu xin thiếu niên cùng lớp cứu cô ra khỏi biển khổ, thiếu niên vốn đã thích cô, cho nên không do dự mà đồng ý. Ai ngờ thiếu niên bị thương nặng, Cừu Lệ không chút để ý nói "chạy rồi cũng đừng trở về!" Vì vậy Tống Nặc Nặc bị đưa về Tống gia. Tống gia kề bên bờ vực phá sản, cả nhà hoang mang rối loạn, chỉ kém quỳ xuống dập đầu, cuối cùng lại đem Tống Liên dâng lên. Trong sách Tống Liên chính là nữ chính ghét cái ác như kẻ thù, tuy rằng quan hệ với Tống Nặc Nặc không tốt, nhưng cô lại vô cùng căm ghét loại đàn ông bá đạo vô tình như vậy, kết quả cô gái nhỏ này cũng...chạy trốn.... Hai chị em cùng tuổi, năm nay đều 17, còn đang học lớp 12. Nhưng nữ chính thì vẫn mãi là nữ chính, Tống Liên tuy rằng chạy không thoát nhưng nam chính vẫn cảm thấy cô vô cùng đáng yêu. Vì thế trải qua một phen tương ái tương sát*, hai người ở bên nhau. Còn Tống Nặc Nặc trở thành trò cười, thiếu niên bị thương quá nặng, ban đầu là một học bá nhưng trải qua chuyện này cả nửa đời còn lại coi như bị huỷ hoại. Người nhà của cậu cưỡng bách, một hai nói Tống Nặc Nặc phải chăm sóc cậu. Tống Nặc Nặc chỉ là đứa con ngoài giá thú, từ bé đến lớn đều bị người của Tống gia ghét bỏ. Lúc đầu cô còn kiên cường, thật sự cùng thiếu niên ở bên nhau, còn chăm sóc cậu. Nhưng thời gian lâu dần, cô gái nhỏ cũng không chịu được sinh hoạt khắc khổ như vậy, hai người đều không thi đại học, bằng cấp không cao, cuộc sống liền vô cùng nghèo túng thê thảm. Tống Nặc Nặc lại nhìn thấy em gái của mình được gả vào hào môn, Cừu Lệ khiến cô sợ hãi hoá ra lại tuấn mĩ giỏi giang như vậy. Trong lòng Tống Nặc Nặc khó có thể bình tĩnh được, cô vứt bỏ thiếu niên kia để quay về tìm Cừu Lệ, kết quả bị ngược vô cùng thảm, bi kịch kết thúc. Câu chuyện về tiểu hôn thê chạy trốn, có lẽ là kể về Tống Liên. Nhưng vị hôn thê bỏ trốn giờ phút này lại là Nặc Nặc. Cô nhớ lại cốt truyện một lần, thật sự muốn khóc. Xuyên thành con gái của tiểu tam thì thôi đi, đã chạy trốn còn bị tóm được để rồi rơi vào bi kịch. Mà mấu chốt là hiện tại cô mới 17 tuổi, nếu muốn thoát khỏi cốt truyện cô phải trải qua một kì thi đại học. Bản thân Nặc Nặc vốn dĩ đã 18 tuổi đang học đại học năm nhất, khổ sở lắm mới trải qua kì thi kinh khủng kia, giờ vừa xuyên qua lại bắt đầu phải đối mặt với nó. Nhưng việc hệ trọng lúc này là cứu người, cô xuyên qua thành Tống Nặc Nặc, cho nên nhất định không thể để bản thân trở thành yêu nghiệt cho mọi người chỉ trích được. Mời các bạn mượn đọc sách Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo của tác giả Đằng La Vi Chi.