Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vợ Ơi Chào Em

Anh hỏi một cách khó hiểu: Anh có nhà, có xe, có tài, có mạo, có chỗ nào không tốt? Cô trả lời: Những ưu điểm này của đàn ông đều hấp dẫn kẻ thứ ba, có chỗ nào tốt? Đầu tiên, anh xấu hổ, sau đó nghĩ lại rồi nói: Anh còn có thể một lòng một dạ, biết dọn dẹp nhà cửa, biết nấu ăn, biết lái xe, biết trải giường chiếu, em muốn ra ngoài, anh hộ tống Cô nghe vậy, thương xót nói: Vậy em đành cố mà không chê bai anh. *** Đàn ông tốt không được để cho người phụ nữ mình yêu tranh đấu với kẻ thứ ba, mà phải tự giác đá văng cô ta. *** Câu chuyện có motip quen thuộc của thể loại ngọt, sủng: nam chính yêu chiều và sủng nữ chính đến tận trời. Tô Nhạc là một cô gái tài giỏi, không hề “bánh bèo”, mít ướt mà cực kì tự lập, kiên cường, yêu, hận hết mình, không hề lụy tình, là một hình tượng nữ cường điển hình. Biết mình bị phản bội, cô đã dứt khoát đá tên đàn ông bạc bẽo. Ngụy Sở thì đúng chuẩn thê nô, là một nam chính vô cùng hoàn hảo: yêu chiều nữ chính, luôn đặt cô lên hàng đầu. Anh là một chủ tịch giỏi nhưng luôn giữ mình, không ăn chơi, trai gái như một vài vị tổng tài khác. Thế nhưng, đường tình duyên với nữ chính lại rất lận đận. Vậy, vì sao tình duyên hai người lận đận như thế mà vẫn đến được với nhau? Các bạn hãy tự đọc và tìm hiểu nhé. Review (cảnh báo spoil): Tô Nhạc và Ngụy Sở hồi xưa học chung trường đại học với nhau. Anh chàng Ngụy Sở sau vài lần gặp Tô Nhạc đã có cảm tình với cô. Thế nhưng, vì sự chần chừ của mình mà anh đã bỏ lỡ Tô Nhạc… Nếu để nói chính xác thì có lẽ mình sẽ yêu thích Tô Nhạc hơn Ngụy Sở. Bởi vì Tô Nhạc là hình tượng nữ chính mà mình yêu thích. Cô là nữ cường, nhưng lại không quá hoàn hảo hay tài năng như Mộc Ly Tâm (Đạo tình), Yến Thanh Ti (Boss hung dữ, ông xã kết hôn đi) hay Ninh Tịch (Chọc tức vợ yêu, mua một tặng một). Tô Nhạc không phải là người hoàn hảo nhất nhưng lại giống “người” nhất. Cô cũng chịu cú sốc lớn trong tình yêu khi người mà cô nghĩ sẽ là người ở với mình đến cuối cuộc đời lại ngang nhiên “ăn vụng” với kẻ luôn coi cô là đối thủ từ bé đến lớn, rồi thản nhiên đổ lỗi cho sự kiên cường, tự lập của cô khiến anh ta chán (dù cho trước đó, anh ta nói rằng chính những điều này khiến anh ta yêu cô). Nhưng nào đâu có câu chuyện cổ tích của cô bé Lọ Lem và chàng hoàng tử. Chí ít, Tô Nhạc cũng may mắn vì đã nhận ra bộ mặt thật kẻ sở khanh như Trang Vệ trước khi bước chân vào hôn nhân với anh ta. Tô Nhạc từ khi còn bé đã không được nhận tình cảm từ cha. Người đàn ông đó đã bỏ mẹ con cô để đến với một người phụ nữ khác có thể mang tới cho ông ta nhiều danh vọng. Tô Nhạc thiếu cha, nhưng cô còn có mẹ, và chỉ cần mẹ là đủ. Cô vẫn lớn lên, trưởng thành, tài giỏi, và đáng được người khác coi trọng. Ai biết được, khi nhìn thấy đứa con của mình lớn lên tốt đẹp như thế, người đàn ông bội bạc kia sẽ có cảm giác gì.  2 người đàn ông, cả già cả trẻ đều bỏ Tô Nhạc mà đi (một theo danh vọng, một thì vì muốn chứng tỏ bản thân), nhưng người đàn ông thứ 3 trong cuộc đời cô thì không như vậy. Anh coi trọng cô, nâng niu cô và vì cô làm rất nhiều, rất nhiều việc thầm lặng. Tình yêu của Ngụy Sở nhẹ nhàng như một ly trà chiều, nó thoang thoảng, nhẹ nhàng mà không quá mạnh mẽ. Nhưng tình yêu ấy đủ để làm cho một Tô Nhạc cảm động. Mình không rõ ban đầu Tô Nhạc có phải vì có cảm tình với Ngụy Sở mà tới với anh không. Nhưng chí ít, cô dám thử yêu một người đàn ông có vẻ không quá an toàn để cuối cùng nhận lại được hạnh phúc. Ngụy Sở ban đầu là từ hứng thú với Tô Nhạc, rồi thành cảm mến, và cuối cùng là yêu. Nhưng ở bất cứ một giai đoạn nào, anh cũng đều rất nghiêm túc. Những thứ anh làm vì Tô Nhạc chẳng có gì to tát, cũng chỉ là vì người mình thương mà cố gắng học nấu ăn những món cô thích; cũng chỉ vì biết cô là tác giả vài cuốn tiểu thuyết mà bỏ tiền ra mua không sót cuốn nào; cũng chỉ vì muốn rước được vợ về nhà mà từ một anh chàng chẳng bao giờ nấu ăn cho bạn bè lại sẵn sàng lấy cớ mời bạn đến ăn để mời cô gái mình yêu tới ăn cùng. Còn rất nhiều điều nhỏ nhặt khác Ngụy Sở làm cho Tô Nhạc khiến cho mình cảm động. Nó nhỏ, nhưng đủ nặng để khiến một người như Tô Nhạc sẵn sàng giao cả tim mình cho anh. Nhiều người nói rằng, đây là câu chuyện của cô bé Lọ Lem và Hoàng Tử. Nhưng mình thì không nghĩ Tô Nhạc là cô bé Lọ Lem bởi cô hoàn toàn xứng đáng có được điều đó. Người con gái ấy đâu có đợi Hoàng Tử tới, rồi bảo cô đi thử chiếc giày thủy tinh. Rõ ràng, chính cô tự tìm được hạnh phúc của mình cơ mà.  Ngụy Sở rất hoàn hảo, gần như là hoàn hảo nhất trong số những nam chính mà mình đã từng đọc. Trên đời này, sẽ chẳng còn tồn tại một ai như thế (hoặc do mình chưa gặp được?). Nhưng điều khiến cho mình vẫn yêu Ngụy Sở và coi anh là nam chính mình yêu thích nhất (bỏ qua mọi sự phi thực tế từ anh) chính là câu nói mà anh nói với Tô Nhạc  “Đàn ông tốt không được để cho người phụ nữ mình yêu tranh đấu với kẻ thứ ba, mà phải tự giác đá văng cô ta.” Không phải, người phụ nữ nào cũng chỉ mong muốn người đàn ông của mình làm được điều này sao? Chẳng phải một lời nói hoa mỹ, chẳng có hoa, chẳng có nến, nhưng câu nói ấy chính là lời khẳng định tình yêu chân thành nhất mà Ngụy Sở có thể dành cho Tô Nhạc.  Mình vẫn tự hỏi, nếu người con gái đó không phải là Tô Nhạc thì Ngụy Sở có còn hoàn hảo như vậy không, hay anh cũng sẽ trở thành một Trang Vệ thứ 2? Có thể có, có thể không, vì đây là một câu chuyện ngôn tình. Nhưng ít ra, trong câu chuyện này, Tô Nhạc là nữ chính, Ngụy Sở là nam chính và, hai người đã tìm lại được nhau. Nhận định, đánh giá Đọc hai lần vẫn đầy cảm xúc như vậy. Đàn ông không cần quá đẹp trai,quá giàu có,có gia thế chỉ cần nguyện ý để người anh yêu là chính minh . Phụ nữ khi yêu phải lý trí nhưng khi gặp được người đàn ông tốt phải sống theo con tim. Truyện hay, rất thích tính cách nhân vật nữ chính. Còn nam chính thì chắc chỉ có tác giả tạo ra. Ý kiến cá nhân: rất thích sự tuyệt tình của nữ chính, lời thoại rất chất không giống như đa số ngôn tình bây giờ,muốn tìm 1 nữ chính có lòng tự trọng cũng khó toàn thấy nữ chính chẳng ra làm sao khó khăn lắm mới tìm được nữ chính khiến mình vừa lòng, nữ chính có lòng tự trọng chỉ đếm được trên đầu ngón tay đa số toàn đưa đẩy giả tạo. *** Mình đã hiểu vì sao câu được comment nhiều nhất là “Nguỵ Sở không có thật.” Truyện hay dã man luôn không có tình yêu sét đánh dữ dội nồng cháy gì cả. Mình có cảm giác giống như 1 câu truyện học đường nam chính đi trên con đường thê nô theo đuổi nữ chính hết sức nhẹ nhàng ???? Chính thức hoàn bộ này, mình thì thích ngược hơn, cơ mà bộ này đọc ngọt từ đầu đến cuối mà không thấy ngán, hay với đáng yêu lắm luôn, nên đọc đi nhé ! *** Đây là câu chuyện tình của “cô bé lọ lem” và “hoàng tử”. Chuyện kể rằng, ngày nảy ngày nay, ở một thành phố nọ, có một cô bé tên là Lọ Lem, một cô gái mạnh mẽ và độc lập. Bố mẹ ly hôn từ nhỏ, một mình cô học được cách may áo, đóng giày để đi dự dạ hội mà không cần đến bà tiên vẫy đũa thần. Một hôm, sau một ngày làm việc vất vả, cô trở về nhà và nhìn thấy bạn trai mình đang quấn lấy mụ phù thủy độc ác. Anh ta dùng chính sự tự lập của cô để biện minh cho sự phản bội của mình. Lọ Lem mạnh mẽ quyết định bỏ đi không quay đầu nhìn lại. Rồi một ngày, Lọ Lem gặp lại Hoàng Tử, một người đàn ông không có khuyết điểm trong mắt mọi người. Anh thông minh, có tiền, có địa vị, sống trong một thế giới khác hẳn với Lọ Lem. Vốn tưởng rằng Lọ Lem và Hoàng Tử là hai đường thẳng cắt nhau, gặp nhau một lần rồi vĩnh viễn xa cách. Nhưng bằng tình yêu của mình, Hoàng Tử đã vượt qua muôn trùng khó khăn, chiếm được trái tim người đẹp. Bị cảm động bởi tình yêu của Hoàng Tử, Lọ Lem quyết định tin tưởng vào cuộc sống một lần nữa, cuộc sống vẫn có thể đẹp như truyện cổ tích nếu người ta là chính mình và sống hết mình vì nó. Và từ đó, họ sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi. (Nguồn: thanhdaocac.wordpress.com) – Nhận xét: Về nội dung: Câu chuyện có nội dung không mới hoàng tử – lọ lem. Tuy nhiên, cách dẫn dắt câu chuyện của tác giả khá thu hút, góc nhìn sáng tạo, lối viết hài hước và đặc biệt là cực cực sủng. Tuy nội dung và kết thúc có thể đoán ra nhưng mình cực kỳ bồ kết giọng văn của tác giả, kiểu như vừa đọc vừa tủm tỉm cười sung sướng vậy đó. Bên cạnh đó, tuy lấy mô tuýp quen thuộc nhưng chuyện không đi vào lối mòn mà vẫn có những chi tiết, tình huống đột phá, khiến cho người đọc ko thấy nhàm chán với cốt truyện cũ này. Ví dụ bạn sẽ không phải chứng kiến mấy chuyện cẩu huyết như bố mẹ nam chính ép nữ chính chia tay với con trai mình hay nữ chính khóc lóc lên bờ xuống ruộng khi bị bồ cắm sừng, vân vân và mây mây. Về nữ chính Tô Nhạc: Tính cách lạc quan, tự lập, mạnh mẽ, kiên cường, có đôi chút lạnh lùng và tàn nhẫn (với những người từng phụ bạc cô). Ban ngày, cô là nhân viên văn phòng như bao người khác, nhưng tối đến, cô là một tác giả có chút tiếng tăm trên mạng, vì ghét thể loại nữ chính lụy tình mà bắt đầu viết tiểu thuyết nữ cường. Khi cô chứng kiến ban trai Trang Vệ ngoại tình, cô tuyệt đối không nhiều lời, bỏ đi rất phong độ. Mình nghĩ ko phải cô ấy ko từng yêu Trang Vệ mà vì cô ấy quá lý trí. Ngay khoảnh khắc Trang Vệ phản bội cô thì cô cũng tuyệt tình cắt đứt đoạn tình cảm ấy luôn. Chuyện gì thì chuyện, cô tuyệt đối ko chấp nhận chuyện phản bội, đó là điều tối kỵ nhất với cô. Cá nhân mình nghĩ ai cũng có nguyên tắc riêng của mình thôi. Cho nên ko thể trách tại sao Tô Nhạc lại ko mảy may buồn bã, đau khổ, khóc lóc khi chia tay Trang Vệ được, mình nghĩ vì người đàn ông như vậy mà đâu buồn thì chả đáng tí nào, cứ sống vui vẻ như Tô Nhạc chính là sự trả thù tàn nhẫn nhất với kẻ phản bội kia. Vì đã bị phản bội 1 lần như thế nên cô luôn cảm thấy đàn ông đẹp trai, có tiền, có gia thế tuyệt đối là sinh vật không an toàn. Cô chỉ đơn giản muốn có một bạn trai bình thường, chung thủy, chân thành là được. Vậy nên khi nam chính đại thần kia xuất hiện, cô đã liệt anh vào danh sách không an toàn, cần tránh xa. Thế nhưng cuối cùng cô vẫn bị sự chân thành của nam chính làm rung động. Trong một cuốn sách của mình, cô từng viết một câu rất hay thế này: “Người đàn ông che ô cho phụ nữ trong ngày mưa chẳng có gì đáng khen tặng, quan trọng là, người đàn ông này có bằng lòng che chắn tất cả nước bùn, tai nạn và gió lạnh hay không” (và tất nhiên nam chính đã làm được chuyện này). Mình thấy cách cô ấy bị nam chính dụ dỗ rất đáng yêu: thông qua con đường dạ dày. Bình thường tuy cô rất thông mình, cư xử có chừng mực, nhưng mỗi khi nhìn thấy các món ăn cay Tứ Xuyên là như kiểu bị bỏ đói mấy ngày vậy đó. Về nam chính Ngụy Sở: Trên thương trường là người lạnh lùng, công tư phân minh. Trên tình trường là một chàng thiếu niên si tình, mặt dày. Dẫn chứng cho việc mặt dày là anh ý đã nói với nữ chính rằng “Nếu mỹ nam kế có tác dụng, anh không ngại mỗi ngày đều cười với em.” =)) Vì bề ngoài và gia thế hoàn hảo nên con đường cua gái của anh đầy chông gai (đúng là ngược đời mà), nhiều khi anh còn lăn tăn không biết có cần phẫu thuật thẩm mỹ cho xấu đi để bạn gái được yên tâm hay không. Vì người mình thầm để ý thích món cay Tứ Xuyên mà đi học nấu các món ăn này. Vì không muốn người yêu cực khổ mà tình nguyện lau nhà, rửa chén, xách đồ cho cô ấy (khiến cho nhiều bạn đọc truyện ném đá sao Tô Nhạc lại ăn cơm mà ko rửa chén, quét dọn các kiểu, nhưng thật ra là bạn Ngụy Sở dành làm hết rồi, có cho bạn Tô Nhạc sờ vô đâu). Cứ như thế, cuộc cách mạng cua gái của anh cũng dần dần thu được kết quả. Mình thích cái cách lấy lòng bạn gái của anh này: phong độ là phù du, bạn gái vui mới quan trọng, không muốn cuộc sống bạn gái phiền muộn vì mình. Anh này thiệt tình là soái ca điển hình luôn ý, giỏi việc công ty, đảm đang việc nhà, lúc nào cũng đội vợ lên đầu mà không ngại mất mặt. Vì Tô Nhạc vốn đã có tính tự lập nên anh chỉ có thể âm thầm quan tâm đến những việc mà cô ít để ý đến. Chỉ có những người thực sự quan tâm đến bạn mới chú ý đến những thói quen của bạn mà có khi ngay cả bạn cũng ko chú ý đến. Tóm lại, đây là một truyện nhẹ nhàng, đủ cuốn hút bạn thức đêm mà luyện, đủ làm cho bạn mỉm cười tự kỷ, đủ làm cho bạn GATO với nữ chính. Thành viên hội FA cân nhắc kỹ trước khi đọc truyện ^^   Mời các bạn đón đọc Vợ Ơi Chào Em của tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Có Lẽ Nào Lại Như Thế - Cư Ni Nhĩ Tư
"Một khối băng, đi tới đi lui đã không thấy tăm hơi đâu nữa, tại sao lại như vậy?" - Trác Lí "Mỗi ngày lạnh lẽo". "... ..." "Bởi vì có mặt trời chứ sao." - Trác Lí "Mỗi ngày lạnh lẽo xem thêm đáp án". "Một khối băng, đi tới đi lui đã không thấy tăm hơi đâu nữa, tại sao lại như vậy?" - Viên Khởi Lương "Bảo bối vợ yêu". "Vì có mặt trời chứ sao." - Trác Lí. Đúng, là bởi vì có em. -Viên Khởi Lương "Bảo bối vợ yêu" (Tôi biết cái tên này có mùi vị đặc biệt trẻ con). Câu chuyện kể về chuyện tình muôn thuở, một khối băng lạnh giá bị ánh mặt trời bé nhỏ làm tan chảy. *** Trác Lí nhỏ hơn tôi bảy tuổi, lúc tôi đã hiểu rõ rất nhiều chuyện thì Trác Lí mới lớn bằng lòng bàn tay. Rất nhiều năm sau đó tôi mới lĩnh ngộ ra được, nhìn thấy một đứa bé lớn lên, thật sự là một chuyện hết sức kỳ diệu. Tôi nghĩ, có rất nhiều thời điểm, tôi đối với Trác Lí có một loại cảm xúc, loại cảm xúc tôi có thể xác định được —— là tình thương của người mẹ. Bởi vì, cho dù đã trôi qua rất nhiều năm, có rất nhiều chuyện lớn nhỏ xảy ra, tôi vẫn như cũ, vẫn nhớ lần đầu tiên Trác Lí nói câu, “Chị Ý’, tôi khắc sâu khoảnh khắc đấy, thậm chí cô bé tám tuổi như tôi lần đầu tiên có cảm giác của một người mẹ hạnh phúc. Mẹ tôi không quản được nó. Lúc Trác Lí lên 7 tuổi, nó bắt đầu học trèo tường, chạy loạn trong các con hẻm nhỏ, học được lúc đánh nhau với bé trai thì giả bộ hôn mê, học được cắm pháo vào vũng nước, đợi đến lúc có người đi qua thì đốt pháo làm nước bắn tung toé lên người khác, rồi cùng bà Vương vãi hạt củ cải trong vườn, rồi nhổ củ cải. . . . Có lẽ, không phải là học được, mà giống như lời người bà tôi tôn kính nhất từng nói, "Trác Lí là đứa trẻ trời ban, cho nên, tất cả đều là tính cách trời cho." ... Mời các bạn đón đọc Có Lẽ Nào Lại Như Thế của tác giả Cư Ni Nhĩ Tư.
Sư Gia Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến - Vương Tịch Mộ
Bởi vì trong huyện nha Ngô Đồng thiếu thốn nhân thủ, nay tuyển thêm một gã sư gia và hai mươi tên nha dịch. Sư gia yêu cầu như sau: Một, năng lực xuất chúng, kiêm làm Huyện thừa, chủ bạc. Dỗ được Huyện lệnh, khuyên điêu dân, biết xướng dân ca, chơi đấm bóp, có thể chắn trứng gà, có thể cản rượu, nhất định phải biết ăn nói. Hai, tướng mạo sánh ngang Phan An, thân cao tám thước có cơ bụng, lúc nguy cấp thì lật mình làm lá chắn chịu đánh mắng. Nha dịch yêu cầu: Thân thể khoẻ mạnh, ưu tiên người có kungfu ; có thể thức đêm tăng ca, thỉnh thoảng đi làm việc vặt. Tiền lương, đãi ngộ cần gặp mặt thỏa thuận. Xin mời đến nha môn báo danh, tuyển chọn người ưu tú. *** Sau khi Quý huyện lệnh ngồi lên đường án, nhìn Sư gia tuấn mỹ xuất trần bên phải, trong lòng thầm nghĩ: Bản quan tuyển sư gia này muốn bề ngoài có bề ngoài, muốn nội hàm có nội hàm, thật sự là sáng suốt. Sư gia tuấn mỹ nhìn thoáng qua Quý huyện lệnh đang ngẩn ngơ, mỉm cười. Quý huyện lệnh vội vàng che trái tim nhỏ, thực sự là nhất tiếu bách mị sinh, mê chết người không đền mạng. Sư gia nhíu mày mở miệng nói: “Đại nhân, bổng lộc khất nợ tháng này khi nào phát?” *** Lại một đêm trung thu, ánh trăng trung thu sáng tỏ. Giờ dậu canh ba, Huyện Ngô Đồng thắn đèn đuốc sáng trưng, lung linh trong ánh sáng đỏ rực của ngàn vạn đèn lồng làm bằng tre trúc, trăng tròn vành vạnh, bình yên kèm theo một tia ấp áp, vô cùng xinh đẹp. Trên đường người người chen chúc nhau đi về phía Huyện thành, dù là cửa hàng ven đường hay là trên đỉnh đầu đều treo đầy đèn lồng màu đỏ. Trên đèn lồng có thể vẽ nữ tử trong trẻo vẩy ống tay áo dưới ánh trăng, hay hình ảnh một gia đình đoàn tụ vui mừng bên nhau, yên dị thêm vài phần vui mừng, đây cũng bước tiến mới làm nổi bật sự tài giỏi của Huyện lệnh đương nhiệm. Không bao lâu, phố xá sần ấp trong huyện đã người người tấp nập, rất nhiều dân chúng từ nông thôn, thị trấn nhỏ kéo tới đây xem hội đèn này, chỉ sợ cũng quên cả hô hấp. Những năm trước cũng tổ chức hội đèn lồng những lại thiếu đi vài phần náo nhiệt và dụng tâm. Quý Lương tựa vào song cửa nhã gian ở một quán rượu, ngón tay thon dài trắng nõn gõ một cách quy luật trên bệ cửa, đồng nhịp với tiết tấu khúc nhạc của sư phụ trên khán đài cánh đó không xa. Không thể không nói, Chúc Ti Nam ngược lại rất có năng lực. Lục thẩm nhìn bức thư trên tay Quý Lương, cẩn thận quan sát sắc mặt nàng hỏi: "Đại nhân, phu nhân nói gì trên thư vậy?" ... Mời các bạn đón đọc Sư Gia Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến của tác giả Vương Tịch Mộ.
Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ - Liễu Như An
Có những tình yêu, dở dang khiến tim đau xót. Có những ân tình, khắc ghi hết kiếp không quên.  Nếu đã gặp được người yêu thương, xin đừng buông lơi đôi tay ấy. Xin hãy giữ thật chặt đến trọn kiếp này. Vì biết đâu chỉ trong thoáng giây nào đó sẽ phải ly biệt mãi mãi... Như vậy, rất đau lòng và chua xót. Và Tô Nhiên đã cảm nhận được tất cả những đau đớn ấy. Bởi vì, kiếp trước cô nhận ra tình cảm của mình dành cho Tần Trạch quá muộn. Đến khi muốn trân trọng thì lại đánh mất cơ hội. Nhưng ông trời vẫn thương tình cho Tô Nhiên thêm một lần nữa để tìm lại và bảo vệ tình yêu cùng hạnh phúc của mình. Cô may mắn quay về năm 12 tuổi, lại bắt đầu công cuộc dưỡng "chồng nhỏ" từ bé. Từ đây cô tự hứa với lòng sẽ vì anh yêu anh và bên anh đến hết kiếp này. Cho dù chuyện gì xảy ra cũng nguyện nắm tay anh mãi về sau. Vì vậy, cô nỗ lực đem cậu bạn bàn sau Tần Trạch hướng đến mặt trời, giúp cậu tỏa sáng rực rỡ và thành công trong tương lai. Vì Tần Trạch giống như chiếc gai nhọn dấu ở tim cô. Mỗi lần nghĩ đến lại đau nhức nhối. Kiếp trước, anh yêu cô nhiều như thế, bất chấp tất cả vì cô nhiều như thế. Vậy mà, cuối cùng lại chia li. Cô rời đi rồi, anh biết làm sao....? Tần Trạch vốn dĩ đã để ý cô bạn nhỏ bàn trên lâu lắm rồi. Nhưng cậu lại e ngại không dám bày tỏ tâm ý quá nhiều. Cậu sợ cô gái xinh đẹp đó sẽ xa cách mình. Bởi những rung động chớm nở vẫn thường dở dang. Thế nhưng, Tần Trạch không ngờ rằng Tô Nhiên càng lúc càng đến gần bên cậu. Cô mỉm cười dịu dàng với cậu, cô mua sữa cho cậu mỗi ngày, cô còn giúp cậu học tập... Mọi chuyện cô làm như cơn mưa nhẹ nhàng rơi xuống lòng cậu, nơi đó có hạt mầm yêu thương đã được gieo xuống. Cứ thế, trái tim từ rung động ban sơ dần trở thành chấp niệm một đời. Những năm tháng thanh xuân tươi đẹp dần trôi nhanh, tình cảm của Tô Nhiên và Tần Trạch ngày càng thắm thiết. Tuy cả hai đều chưa lên tiếng yêu nhưng vốn dĩ nó đã luôn tồn tại ở đó, một cách rất chân thành và tự nhiên.  Nào ngờ, sóng gió đến lúc này mới thật sự bắt đầu. Trong giấc mơ của Tô Nhiên, hôm ấy trời mưa rất to. Có một người con trai ôm một cô gái vào lồng ngực, ánh mắt anh bi thương đến cùng cực, đôi tay như thể đang ôm trọn cả thế giới vào lòng. Anh đau đớn tuyệt vọng chỉ lên trời trách móc ông tàn nhẫn. Vì ông nỡ cướp mất người con gái anh yêu nhất đi rồi. Mưa rơi hay lệ ai nhòe...  Bi ai và khổ sở làm sao khi cô nhận ra người con trai đó là Tần Trạch và người con gái anh ôm trong lòng đã chết kia lại là mình. Đây là kiếp trước hay kiếp này? Kết thúc thương tâm kia là mơ hay thực? Tại sao lại cho cô trở về khi tất cả mọi chuyện không thể đổi thay. Cô không thể rời bỏ anh thêm lần nào nữa... Cô không muốn giấc mơ đầy nước mắt kia trở thành sự thật. Cô yêu anh, yêu đến hai kiếp rồi, sao nỡ bỏ anh một mình đối diện với thế giới tàn nhẫn này. Vậy mà, giấc mơ kia đang dần hiện rõ ở thực tại. Anh và cô dù cố gắng chống đỡ đến thế nào cũng không thể thoát khỏi vận mệnh biệt li. Anh đã từng nói với cô rằng: "Em không cần kiên cường thêm nữa, mềm yếu một chút cũng không sao, mọi thứ đã có anh rồi". Thế nhưng, vẫn không thể phản kháng ý trời. Cô bị bệnh - rất nặng - khả năng không bao giờ tỉnh lại. Khi ấy, anh nghe trái tim mình đau đến vỡ nát. Cuối cùng, vẫn để cô chịu đau thương hai kiếp người. Và anh phải tận mắt chứng kiến tất cả.  Cần bao nhiêu nỗ lực để có thể chịu đựng những bi thương ấy. Cần bao nhiêu dũng khí để có thể nhìn cô nhắm mắt ngủ yên. Là 1 năm 2 năm hay 10 năm... hay vĩnh viễn như thế... Câu chuyện đang dần đi đến bi kịch, Tần Trạch giãy giụa bởi đau lòng và tuyệt vọng. Anh yêu Tô Nhiên, yêu đến vứt bỏ sinh mệnh mình để níu giữ cô ở lại. Liệu sự thâm tình trong cả hai kiếp của anh có khiến trời xanh cảm động và cho anh cơ hội hay không? Anh sẽ phải trả giá như thế nào để từ địa ngục mang linh hồn của cô về bên mình? Tình yêu chân thành có vượt qua được giông tố cuộc đời và nở đóa hoa yêu thương rực rỡ hay không? Tất cả sẽ có lời giải ở câu chuyện "Sống lại, có anh bên em là đủ" nha mn ???? _________________ #Lạc_Hậu Bìa: #Cỏ Chiêu Nghi  *** Nghe các bạn học nói, công việc làm ăn của cha Triệu Giang Sơn xuất hiện khủng hoảng rất lớn, cho nên hắn chuyển trường rồi, hình như xuất ngoại làm lại từ đầu. Tô Nhiên vừa nghĩ đến người này lại thở dài, tự làm tự chịu, bị như vậy không đáng thương một chút nào. Ngày mồng một tháng năm được nghỉ dài hạn bảy ngày, người ta kiên quyết chia thành ba ngày và bốn ngày chia như vậy thì được cái gì chứ? Thật là, muốn đi du lịch, thì cứ đi, không muốn đi du lịch , thì không đi thôi, điều này có thể tránh dịch SARS lan truyền được à? Mẹ cô tuân thủ ước định với cô, mang cô vào nội thành mua mấy bộ quần áo, mỗi bộ đều hơn 100 tệ, giá tiền như vậy ở năm 2003, đối nhà Tô Nhiên đã cực kỳ đắt tiền rồi, xem ra mẹ thật sự đã vung tay thưởng cho cô rất nhiều. Lúc ngồi trên xe buýt, nhìn thấy mấy người ngồi xung quanh đều mang theo khẩu trang, vẻ mặt lạnh lùng, mà Tô Nhiên và Triệu xuân lại chẳng trang bị cái gì cả, trong lòng Tô Nhiên đã biết trước, cho nên không sợ hãi, mà Triệu Xuân lại cảm thấy không cần thiết, hai người cứ đi trong đám đông như vậy, cuối cùng vẫn bình an trở về. Sau ngày nghỉ lễ dài hạn mồng một tháng năm, trong chớp mắt đã đến nghỉ hè, lúc này dịch SARS đã được khống chế, mà rất nhiều bộ phim điện ảnh lấy chủ đề dịch SARS cũng như măng mọc ào ào nổi lên. ... Mời các bạn đón đọc Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ của tác giả Liễu Như An.