Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tượng Tâm

Văn án: Ở quán bar bàn bạc, Lục Thương tiện tay cứu một cậu nhóc bẩn thỉu, vốn dĩ chỉ là tiện tay mà thôi, không ngờ khi nhìn thấy vết súng sau lưng cậu thiếu niên, ký ức mười năm trước tràn vào trong óc. Lục Thương hỏi: “Cậu tên gì?” “Tiểu Lê… Em họ Lê, họ đều gọi em là Tiểu Lê.” “Không có tên sao?” “Không nhớ ạ.” Lục Thương nói: “Thế gọi Lê Thúy đi, sau này cậu theo tôi.” Kể từ hôm đó, bên cạnh Lục Thương có thêm một người yêu nhỏ tên Lê Thúy. Thật nhiều năm về sau, bác sĩ Lương cười nhạo y, tim người ta thì không muốn, còn góp cả tim mình vào, ông chủ Lục, vụ buôn bán này không có lời nha. Nhìn cậu trai tuấn tú ở trong bếp nấu cơm, Lục Thương buồn bực nghĩ, rõ ràng lúc nhặt về chỉ là một con rùa đen nhỏ không nhận nổi mặt chữ, sao mới chớp mắt đã biến thành chó săn lớn thấy mình là nhào tới rồi? “Sống chết có số” liệu bạn có tin vào điều đó? Hay việc sinh tử là việc mà con người có thể tự mình định đoạt? Lục Thương là người đàn ông anh tuấn, thành đạt nhưng anh luôn bị dằn vặt về cả thể chất lẫn tinh thần bởi căn bệnh tim bẩm sinh. Lê Thúy - cậu thiếu niên được Lục Thương cưu mang, dạy bảo. Chính nhờ Lục Thương, Lê Thúy từ một con rùa đen nhận diện mặt chữ còn không được đã trở thành một thanh niên ưu tú. Lục Thương nuôi dưỡng Lê Thúy, cũng vô tình nuôi dưỡng tình cảm giữa hai người. Lục Thương - một con cáo già trên thương trường lại không ngần ngại giao hết gia sản của mình vào tay Lê Thúy, dung túng cho Lê Thúy, luôn dõi theo từng bước chân của Lê Thúy trên con đường trưởng thành, dạy cho Lê Thúy biết nóng lạnh cuộc đời. Ban đầu tình cảm của Lục Thương đối với Lê Thúy chỉ là mong muốn được chuộc những lỗi lầm trong quá khứ thế nhưng tình cảm cứ càng ngày càng lớn dần không thể kiểm soát nổi. Chính nhờ Lê Thúy mà Lục Thương - ở những năm tháng tưởng chừng như cuối đời, lại có thể can đảm trao hết tình cảm mà một đời người chưa từng trao cho ai, tình cảm đó đưa trọn Lê Thúy. Khi tình yêu đã lên tiếng thì hạnh phúc sẽ không dành cho những người nhút nhát. Lê Thúy và Lục Thương đã dũng cảm nói ra lòng mình, không quan trọng ngày tháng ngắn dài, em và anh chúng ta chỉ cần có nhau là đủ. “Cậu ấy có một trái tim nghệ nhân sâu sắc, sáng trong đích thực” đấy là những lời mà theo mình là mĩ miều và cực kì ngọt ngào của Lục Thương dành cho người yêu của mình. Lê Thúy có “tượng tâm”. “Tượng tâm trái với tượng khí, người ta thường đánh giá một vật “có tượng khí không tượng tâm” ý chỉ vật này cứng nhắc, được làm một cách máy móc, hoàn thành cho có chứ không hề đặt tâm tư tình cảm trong đó”. Ở đây mình xin hiểu là Lê Thúy luôn đặt Lục Thương ở nơi đầu quả tim của bản thân, Lục Thương chính là tâm đường tròn của cậu. Cậu lo lắng cho anh từng bữa ăn giấc ngủ. Vì biết Lục Thương ghét uống thuốc đắng nên đã tự tay làm bộ ấm tách nung. Ở từng chiếc tách có ghi: “Lần sau bác sĩ Lương còn bắt anh uống thuốc đắng, em đánh anh ấy giúp anh.” “Uống hết một nửa rồi, ông chủ Lục giỏi quá!” “Thuốc đắng nhỉ, hôm nay ngoan lắm, mau lên lầu đi, mời anh ăn kẹo.” “Ngày mai uống li thuốc cuối cùng rồi, uống xong sẽ khỏe lại, cố lên!” “Không khỏe lại cũng không sao, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh”. Lê Thúy khi ngủ luôn ôm chặt Lục Thương, cậu dùng cách này để phán đoán nhịp tim và thân nhiệt của anh, để nếu anh không khỏe cậu sẽ biết ngay lập tức. Lục Thương mù cũng được, bệnh cũng không sao bởi Lê Thúy không chỉ yêu anh khi anh có dáng vẻ khỏe mạnh mà còn yêu anh dù anh ốm đau bệnh tật bủa vây, chỉ cần Lục Thương đừng giấu cậu, đừng đẩy cậu ra khỏi anh, đừng vô tức vô thanh rời xa cậu bởi yêu Lục Thương là quyền lợi ý nghĩa duy nhất của cậu. Lục Thương biết rõ tình trạng sức khỏe của bản thân, anh biết mình không sống được bao lâu nữa. Nhưng Lê Thúy đã từng lớp, từng lớp bóc tách sự bi quan luôn tồn tại trong Lục Thương: “Anh thường bảo em là rùa đen mà, anh đi không nổi, em cõng anh đi”. “Nếu một người dù liều cả mạng cũng muốn sống, ông trời rồi sẽ phải nhường đường cho người đó”. Chính Lê Thúy là người khiến Lục Thương đưa trọn tình cảm chỉ trao ra một lần, khiến Lục Thương tìm được mục đích sống, cảm thấy phải sống vì chính bản thân và vì chính Lê Thúy. Lục Thương từ bé đã chịu chấp nhận bệnh tật trong mình như chấp nhận việc bánh xe số phận một khi đã lên dây cót thì không gì thay đổi. Nhưng cũng chính số phận đã cho hai người gặp nhau, cùng giúp đỡ chở che đối phương, hoàn thiện đối phương và cả chính bản thân mình. Tình yêu đẹp không phải là một cuộc sống tĩnh lặng không cãi nhau mà tình yêu đẹp còn là khi bản thân ta như được tái sinh nhờ nó. Tình yêu, sự dũng cảm đã của Lê Thúy và Lục Thương đã làm thay đổi số mệnh, cả hai như thay da đổi thịt. Liệu có ai nhận ra được người đàn ông ốm yếu bệnh tật năm đó hay cậu thiếu niên gầy gò ngu ngơ năm nào không? Chúc các bạn tìm được người nghệ sĩ mang “tượng tâm”, mang tấm lòng tình cảm nhất của chính trái tim mình. #Xoài - fb/reviewdammyngontinh *** Một chiếc xe việt dã chạy đều đều trên quốc lộ thành phố. Bị tiếng thở dốc bên cạnh thu hút, Lục Thương quay đầu dời mắt khỏi cảnh đêm ngoài cửa sổ. Một người cuộn tròn ở chỗ ngồi bên cạnh y, toàn thân bê bết máu, hít thở dồn dập, hai tay siết chặt thành nắm đấm, dáng vẻ vô cùng đau đớn. Phát hiện điểm khác thường, Lục Thương đưa tay sờ trán đối phương, nhưng lại bị đối phương thô lỗ hất văng. “Đừng đụng.” Giọng nghe rất non, là một cậu thiếu niên. Tài xế ngồi đằng trước, chú Viên, khẽ quay đầu lại: “Ông chủ Lục?” “Không có gì.” Lục Thương bình thản rút tay về. Dường như đang gắng sức nhẫn nhịn điều gì đó, cậu thiếu niên nhích ra thật xa, áp sát vào cửa xe, cuộn mình càng chặt hơn. Đèn đường ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối, chỉ soi được vài sợi tóc mái dài ngoằng của cậu ấy, không thấy rõ mặt mũi. Chẳng biết cậu ấy bị thương chỗ nào mà trên đệm dây không ít máu, trong xe nồng nặc mùi máu tươi. “Bị thương ở đâu?” Lục Thương nhìn chằm chằm cậu thiếu niên, cất giọng hỏi. Trả lời y chỉ có hơi thở ngày càng rối loạn, hệt như trong cơ thể cất giấu một con thú hoang sẽ bùng phát bất cứ lúc nào. “Cậu ta như vậy, có cần dẫn về nhà không?” Chú Viên ngồi đằng trước hỏi. Lục Thương quay đầu nhìn một lát, lâm vào trầm tư, dường như đang cân nhắc điều gì đó. Bấy giờ xe phóng nhanh lên cầu vượt, thân xe ngoặt một cái, chếch sang bên phải, cậu thiếu niên nằm kế bên không có thắt dây an toàn, theo quán tính ngã sang đây, ngửi thấy mùi hương trên người Lục Thương, hình như nhất thời không kiềm chế nổi, há miệng cắn cổ tay y. “Chuyện gì vậy…” Chú Viên quay đầu lại. “Không có gì,” Lục Thương không ngẩng đầu lên cắt lời chú Viên, “Nhìn đường đi.” Chẳng biết có phải do kiệt sức hay không mà độ lực từ cổ tay truyền đến không nặng lắm, ngoại trừ thoáng chốc ban đầu thì không đau gì mấy. Lục Thương cảm nhận được cậu nhóc này không phải muốn tổn thương người, y khẽ nhíu nhíu mày, dùng tay còn lại sờ trán cậu ấy. Tay y lạnh ngắt, cậu thiếu niên như bỗng giật mình tỉnh giấc, thình lình nới lỏng hàm răng, cuống quít bò lại bên cửa xe, cuộn thành một cục, miệng còn lẩm ba lẩm bẩm. Thế này là trúng độc rồi, sắc mặt Lục Thương trở nên nghiêm túc, y bụm cổ tay, ngẩng đầu dặn dò chú Viên: “Đi bệnh viện.” … Hai tiếng trước, quán bar Nam Thành. Nhiệt độ lại giảm mấy phần. Tôn Mậu nhìn đồng hồ đeo tay, thấp thỏm nhích tới nhích lui trên sô pha. “Vay bắc cầu hai mươi triệu?” *Vay bắc cầu (Bridge loan): Một khoản vay ngắn hạn được sử dụng cho tới khi một cá nhân hay công ty củng cố được khả năng tài chính dài hạn hoặc thanh toán được các nghĩa vụ nợ hiện tại. Các khoản nợ này là ngắn hạn (dưới một năm) với lãi suất cao và được bảo đảm bằng một vài dạng tài sản ký quỹ như bất động sản hoặc hàng hoá tồn kho. “Phải.” Tôn Mậu gật đầu lia lịa. “Cũng không phải không được, chỉ là tôi mới chợt nhớ đến chuyện năm xưa.” Người đang nói tên là Lý Nham, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tóc chải ngược ra sau, ngậm điếu thuốc tựa vào sô pha cười như không cười. Sắc mặt Tôn Mậu tức thì xanh mét, trực giác nói cho gã biết, lời tiếp theo mà Lý Nham muốn nói ắt khó lọt tai. Quả nhiên, Lý Nham phun một vòng khói, bắt đầu lôi chuyện cũ: “Năm đó bố tôi làm ăn thiếu tiền, đúng lúc chú là lãnh đạo ở chi nhánh ngân hàng, ban đầu chú nói thế nào với bố tôi nhỉ, ‘cho dù Thiên vương lão tử đến tôi cũng sẽ không cho các người vay’. Chậc, tôi nói chứ bí thư Tôn ạ, hôm nay sao chú lại đến cầu cạnh tôi, chú cũng biết tính tình bố tôi không tốt mà, chú làm tôi khó xử quá.” Lúc này Tôn Mậu gần năm chục tuổi trông như học sinh tiểu học bị thầy cô dạy dỗ, lão rũ mắt, ngượng ngùng cười xòa: “Năm đó là hiểu lầm thôi…” Lý Nham nở nụ cười, cắt lời lão: “Chuyện trước đây qua rồi thì cho qua đi, thật ra bố tôi mạnh miệng chứ mềm lòng lắm, thấy chú gặp nạn là bảo tôi tới giúp chú ngay đấy thôi.” Biểu cảm trên mặt Tôn Mậu hết sức phức tạp, lát sau lão mới nói tiếp: “Là ông chủ Lý đại nhân có đại lượng.” “Đúng thế,” Lý Nham không hề khách sáo nhận lời khen của lão, “Nhưng dù sao chúng tôi cũng là thương nhân, không giống loại làm công ăn lương như chú, tôi có thể cho chú vay bắc cầu khoản này, nhưng chú có thể cho tôi cái gì chứ? Lỡ như họ nhận tiền xong không cho chú vay tiếp, chẳng phải tôi sẽ lấp nợ không công cho chú?” “Tôi còn hai căn nhà, ở ngoại ô còn có một mẫu đất, nếu ông chủ Lý không yên tâm, tôi có thể gán nợ cho cậu.” Lý Nham phất tay: “Tạm thời khoan nói chút đồ của chú đáng bao nhiêu tiền, theo tôi được biết, hai căn nhà của chú làm sổ hồng rồi phải không? Tôi không muốn thứ vô nghĩa này, tôi chỉ muốn tiền mặt.” Tôn Mậu há miệng, nhưng không thốt được lời nào. Lão lăn lộn vài chục năm, lăn lộn đến vị trí hôm nay chẳng dễ dàng gì, nếu không phải nhất thời bị quỷ ám cờ bạc thua tiền, lão cũng không sa đọa đến mức ngần ấy tuổi đầu mà còn phải ăn nói khép nép với thằng nhóc miệng còn hôi sữa này. “Ông chủ Lục thấy thế nào?” Đang im lặng, Lý Nham đổi đề tài, đột nhiên nhìn về phía người đàn ông ngồi trong góc phòng. Tôn Mậu quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Lý Nham, bấy giờ mới thấy một người đàn ông trẻ tuổi vẫn còn ngồi bên cạnh quầy bar, người nọ mặc áo bành tô màu đen, thân hình thon gầy, đang thất thần nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt. Lúc này vừa khéo có người bưng trà đến, Lý Nham nói: “Ông chủ Lục không uống rượu, đổi tách trà cho ngài ấy đi.” Nhân viên phục vụ có mắt nhìn nhanh nhẹn dẹp ly rượu trước mặt Lục Thương, đổi thành bình trà Phổ Nhị tốt nhất: “Xin lỗi vì phục vụ không chu toàn ạ.” Lục Thương khẽ gật đầu, người này thật sự quá yên lặng, từ đầu chí cuối không nói câu nào, nếu Lý Nham không nhắc, Tôn Mậu suýt quên trong phòng còn một người như thế. “Chắc bí thư Tôn cũng nghe tin hồi đầu năm ông chủ Lục bỏ vốn cho vài trường đại học trong thành phố xây lầu rồi nhỉ, nói đến thực lực, ông chủ Lục cũng không thua gì nhà họ Lý chúng tôi.” Lý Nham cười đầy thâm ý. Tôn Mậu lập tức hiểu ý, lần nữa dời mắt về phía Lục Thương: “Ý cậu là…” “Tôi và ông chủ Lục cũng xem như thân nhau mấy đời, nếu chuyện này do ngài ấy làm bảo lãnh đối ứng, vậy thì mọi việc dễ bàn rồi.” Lý Nham nói. *Bảo lãnh đối ứng: là một hình thức bảo lãnh ngân hàng, theo đó bên bảo lãnh đối ứng (Lục Thương) cam kết với bên bảo lãnh (Lý Nham) về việc sẽ thực hiện nghĩa vụ tài chính đối với bên bảo lãnh,trong trường hợp bên bảo lãnh (Lý Nham) phải trả thay cho khách hàng của bên bảo lãnh đối ứng (Tôn Mậu). Theo tui hiểu thì ở đây ý nói nếu Tôn Mậu không có tiền trả cho Lý Nham thì Lục Thương làm bên bảo lãnh đối ứng sẽ trả giúp rồi sau đó Tôn Mậu mới trả tiền lại cho Lục Thương. Mời các bạn đón đọc Tượng Tâm của tác giả Mao Hậu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mị Cốt Thiên Thành - Du Gia Tiểu Kiều
Tô Hồng Tụ là con gái của Thừa tướng, suốt mười năm chỉ yêu Chiến thần Lâm Hạo Hiên của Đại Chu, thế nhưng trớ trêu thay khi trong ngày đại hôn nàng lại nhận được một bức hưu thư, trước mặt nàng hôn lại đang vui vẻ bên người khác. Vừa đau khổ vừa tức giận, Tô Hồng Tụ tự đi tìm cái chết. Mắt phượng lạ mở, Tô Hồng Tụ đã không còn là người chỉ biết cúi đầu khi gặp người khác suốt ngày tự kỉ nữa. Thân dược nhập bởi mị hồ ngàn năm, một cái nhíu mày, một cái hờn dỗi của nàng cũng đủ phong hoa hoa vô tận. Trước khi nhập vào thân. Nam nhân lông mi dài khép hờ, vẻ mặt lười biếng, gò má tuấn mỹ lạnh lẽo quyến rũ: “Ý ta đã quyết, hôn ước không còn giá trị, nhưng khuyên ngươi, giết không tha.” Tô Hồng Tụ đã lệ rơi đầy mặt, đau đến không muốn sống: “Lâm tướng quân, van cầu ngài, đừng bỏ ta, Lâm tướng quân!” Một tháng sau khi nhập vào thân. Tin đồn trưởng nữ Thừa tướng nước Chu Tô Hồng Tụ mị hoặc thiên hạ, thân mang mùi thơm lạ lùng, pháp lực vô biên, có thể ngăn chặn mười vạn hùng binh. Tân đế Đại Lương yêu thích, truyền lệnh sáu nước, sắc phong nàng làm hậu. Chúng mưu sĩ cùng nhau quỳ xuống đất, khấu đầu không ngừng, lệ rơi đầy mặt: “Tướng quân, không thể xuất binh, vạn lần không được! Chẳng qua chỉ là một nữ tử mà thôi, chỉ là một món đồ chơi mà thôi!” Sắc mặt nam nhân chợt tái nhợt, lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: “Tình đã nhập chướng, không phải ta có thể làm chủ, gia quốc lão phụ, tất nhiên khó bỏ, lòng này sao như lửa đốt, huyết khí trong lồng ngực kích động, thân bất do kỷ, tâm bất do kỷ *.” (*) Thân bất do kỷ, tâm bất do kỷ: việc không thể theo ý mình. Dứt lời, máu tươi trong miệng phun lênh láng, bất tỉnh trên đất. *** Trăng sáng sao thưa, trăng tròn dần lên cao. Hồ tiểu yêu hơi cuộn tròn thân mình, vẻ mặt lười biếng nhìn Tô phủ. Chín cái đuôi nhung trắng như tuyết lần lượt đảo qua quầng trăng mờ nhạt, tạo ra ngàn vạn tao nhã, bóng dáng mê hoặc đung đưa. Nàng đang nhìn - Trong Tô phủ, một nam nhân dáng vẻ nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng đang ngồi cạnh bàn gỗ tử đàn, mà bên cạnh nam nhân, theo sát là một thiếu nữ vóc người nhỏ nhắn, dung mạo thanh tú. Không biết hai người đang thương nghị cái gì, toàn thân nữ tử phát run, lệ rơi đầy mặt, một bộ trang phục bằng lụa mỏng trắng như tuyết giống như hoa quỳnh tàn lụi trong bầu trời đêm, run run rẩy rẩy, lảo đảo muốn ngã. Nhìn lại người nam nhân bên cạnh nàng, ngũ quan lạnh nhạt hoàn mỹ như dao khắc, gò má u ám không có chút biểu cảm gì, mày kiếm cứng nhắc bởi vì không vui mà nhíu lại, mặt mũi lạnh lùng không chút kẽ hở nào. Nam nhân là Chiến thần của Đại Chu, Trấn Quốc Tướng quân Lâm Hạo Hiên, nữ nhân còn lại là vị hôn thê đã xác định từ nhỏ của hắn, trưởng nữ Tô Thừa tướng. Lâm Hạo Hiên đến phủ Thừa tướng là vì từ hôn, nguyên nhân không có gì, trong lúc hắn ra ngoài chinh chiến làm quen với trưởng Công chúa nước Lương – Lương Hồng Xu, hai người vừa gặp đã yêu, vừa thấy đã chung tình, chung đụng ba tháng lập tức tự định cả đời. Lâm Hạo Hiên cho Hoàng thất Đại Lương lời thề son sắt, không phải trưởng Công chúa Lương Hồng Xu không cưới. Chính vì thế, hắn mới vừa thu quân về triều, đã lập tức tới phủ Thừa tướng từ hôn. Hồ tiểu yêu lắc lắc chín cái đuôi nhung hồ ly, lười biếng treo trên nhánh cây ngáp một cái. Nàng đang đợi Tô Hồng Tụ mất mạng. Hồ tiểu yêu có thể nhập vào thân thể con người, nhưng không phải thân thể nào cũng có thể bị nàng chiếm lấy, nàng tìm kiếm mấy chục năm trong nhân thế, tìm được thân thể thích hợp duy nhất là Tô Hồng Tụ này. Chỉ cần Tô Hồng Tụ vừa chết, hồ tiểu yêu có thể nhân cơ hội chiếm cứ thân thể của nàng ấy, hồ tiểu yêu tu luyện năm trăm năm, đã vượt qua bảy mươi hai lần thiên kiếp. Chỉ cần lấy hình người lần nữa chịu đựng xong chín lần thiên kiếp nữa, là có thể thoát khỏi thân thể, thoát xác thành tiên. “Lâm ca ca, đừng, đừng như vậy, van cầu huynh... Đừng từ hôn với muội... Đừng...” Tô Hồng Tụ nước mắt ràn rụa, buồn bã đau xót. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lớn cỡ lòng bàn tay đau xót gần chết. Lâm Hạo Hiên không hề cử động, vẻ mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt âm trầm, “Phạch” một tiếng ném thư từ hôn trong tay lên bàn. “Ý ta đã quyết, vì vậy cáo từ!” Lâm Hạo Hiên vừa dứt lời, thân thể đã đứng dậy, sát khí lạnh thấu xương cả người đúng là chấn động đến tôi tớ xung quanh cùng nhau lui lại. Tô Thừa tướng sao có thể cam tâm? Hành động lần này của Lâm Hạo Hiên tương đương với tát một bạt tai mạnh mẽ lên mặt hắn trước cả đám người làm. “Từ đã! Đường đường là phủ Thừa tướng, há để cho ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!” Tô Thừa tướng lớn tiếng gầm thét, mặt già nua xanh mét bởi vì tức giận mà sung huyết đỏ bừng. Vậy mà Lâm Hạo Hiên chỉ khẽ quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như đao nhọn đảo qua, chắc trong lòng Tô Thừa tướng giật mình, liên tiếp lui lại phía sau ba bước. Chính ở trong phủ Thừa tướng, lại cũng có người dám cản hắn. Khóe môi của Lâm Hạo Hiên nhếch lên một đường cong duyên dáng lộ ra nụ cười tàn nhẫn. “Tô lão muốn lưu ta?” Lâm Hạo Hiên vừa dứt lời, thương bạc sau lưng đã phát ra tiếng gào thét sắc nhọn rào rào. Hổ khiếu long ngâm, khí phách ngất trời. “Ngươi...” Tức lấp đầy ngực Tô Thừa tướng, thở không ngừng, cuối cùng lui đến góc tường, không lên tiếng. Lâm Hạo Hiên rốt cuộc rời đi, không hề lưu luyến, lưu lại Tô Hồng Tụ sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vô hồn, giống như búp bê vải rách nát hoàn toàn mất trái tim, bước chân lảo đảo, xụi lơ trên mặt đất. ... Mời các bạn đón đọc Mị Cốt Thiên Thành của tác giả Du Gia Tiểu Kiều.
Lương Điền Mỹ Thương - Tiêu Diêu Dương Dương
Ra cửa đi dạo phố, Lý Noãn - bậc thầy một đời về dưỡng sinh lại gặp phải tai họa bất giờ từ trên trời rơi xuống, bị bà bác nhảy lầu đè chết, tỉnh lại lần nữa, không ngờ sống lại ở trên người một tiểu cô nương mười lăm tuổi, tuy trong nhà nghèo nhưng được nhiều người yêu thương, cũng coi như cha yêu thương, mẹ bảo vệ, lại có huynh đệ tỷ muội bà con yêu thương, nhưng vì cái gì. . . . . . Cô gần như nhảy qua tất cả các bước, thành mẹ đứa bé? Vuốt cái bụng bằng phẳng mang vẻ mặt âu lo: "Thôi thôi, con à, mẹ nhất định sẽ đối xử với con như con ruột của mình . . . . . ." *** "Có nghe nói không, nha đầu Lý gia kia chết rồi!" Vẻ mặt thôn nhân Giáp mang vẻ thần bí, hợp với phong cách một bà tám. "Mệt nó chết sớm, đồ tiểu tiện chân (đồ đĩ) kia quả thật bại hoại nếp sống của thôn Lý gia chúng ta, nếu nó không chết, cũng nhất định phải kéo đi dìm lồng heo!" Vẻ mặt thôn nhân Ất mang theo vẻ khinh bỉ khinh thường, khẽ ngước cái cằm béo ba bốn ngấn, lúc đó đôi môi đỏ như quả mận, giống như là dính máu heo. Thôn nhân Bính lắc đầu, giống như tiếc nuối không dứt, thở dài nói: "Còn nhỏ tuổi không lo học, thế nhưng tằng tịu với nam nhân, còn mang thai nghiệt chủng, chết cũng sạch sẽ." "Đáng tiếc gương mặt đó, dáng dấp cũng xinh đẹp, sao tính tình phóng đãng như vậy? Hai phu thê nhà Lý Tứ kia cũng không biết nuôi khuê nữ thế nào, nuôi một người có đức hạnh thế này, cũng thật là mất thể diện ném ra nơi xa xôi mà đi cho rồi, chậc chậc!" Thôn nhân Giáp nói xong, còn ý vị sâu xa chép miệng. Sáng sớm trên đầu thôn, ba nông phụ vác lấy rổ rau bước đi, ngươi một câu ta một lời, nói đại sự xảy ra trong thôn tối hôm qua. Vừa đúng lúc này, lại có hai người từ trong đường mòn đi ra ngoài, đang nói gì đó, thôn nhân Giáp bên này lập chen miệng nói: "Mẹ Trương Sinh, La đại tỷ, các ngươi biết không, nha đầu Lý gia mang thai con hoang kia đã treo ngược tự sát vào ban đêm rồi!" "Nghe nói lúc khiêng xuống, còn trừng mắt, lè lưỡi, tình trạng chết tương đối dọa người!" Thôn nhân Ất nhớ lại hình ảnh kia, miệng to như chậu máu nói chuyện, một bụng mỡ béo run rẩy. "Á! Đó thật sự là quá đáng sợ!" Mẹ Trương Sinh cũng run lên, lập tức bị đề tài này hấp dẫn. La đại tỷ với dáng người khỏe mạnh to lớn đứng bên cạnh lại khẽ cau mày, không nói tiếng nào, xưa nay nàng tin Phật, không có thói quen nói ngắn nói dài ở sau lưng người khác, hơn nữa người cũng đã chết rồi, nên nhập thổ vi an, cho dù là khi còn sống làm sai, vậy cũng không nên bị lấy ra nói chuyện. Mấy người khác ngươi một lời ta một câu, càng nói càng hăng say, chỉ có La đại tỷ không nói lời nào, bị hỏi cái gì, cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu. Một nhóm năm người, cứ như vậy dần dần đi về phía trấn trên, ai cũng không chú ý tới, trên một cây đại thụ bên cạnh đường mòn mà hai người La đại tỷ vừa mới đi ra, có một thiếu nữ xinh đẹp mười lăm mười sáu tuổi, sắc mặt có chút tái nhợt đang ngồi ở phía trên, trên cần cổ nàng có một vết dây sâu, chỉ bình tĩnh nhìn bọn họ đi xa.di.e.n.d,a,n/le/quy.don Từ trên cây bước xuống, Lý Noãn bình thản vuốt sinh mạng mới trong bụng mình, có chút bất đắc dĩ nói: "Bảo bối à bảo bối, người cha đáng chết khốn kiếp không chịu trách nhiệm, bỏ chạy mất tăm, làm hại đứa bé dịu dàng động lòng người như con cũng mất mạng theo mẹ, cũng làm cho ta đây một người từ bên ngoài đến chiếm tiện nghi. Chỉ là con hãy yên tâm đi, coi như chỉ vì mẹ con đưa ta cơ thể, ta cũng sẽ xem con như ruột thịt." Nói xong dừng một chút, lại cảm thấy lời này có chút không được tự nhiên, lập tức bổ sung một câu: "Xem ta nói gì vậy kìa, con từ trong bụng ta chui ra, đương nhiên là ruột thịt của ta rồi. Haizz, ta một hoàng hoa đại khuê nữ, vừa mới chết đi, lại không giải thích được tiết kiệm tất cả các bước trực tiếp làm mẹ, ta thật sự quá mức kích thích và kinh hãi, có chút tìm từ không thích hợp, con đừng để ý nhé." ... Mời các bạn đón đọc Lương Điền Mỹ Thương của tác giả Tiêu Diêu Dương Dương.
Loạn Thế Vi Vương - Cố Tuyết Nhu
Một cuốn sách rung động tận tâm can về giai đoạn lịch sử hưng vong của Trung Nguyên, một khúc chiến ca thời loạn trải quả mười năm dài đằng đẵng. Thiên hạ ngập khói lửa, non sông bị tàn phá, vương đạo ở ngay trong lòng mỗi người. Liệu với đại nghĩa và thâm tình, con người ta có thể chiến thắng mọi khó khăn. Tập 1: Vốn là một cậu ấm mười sáu tuổi ăn sung mặc sướng, trước gia cảnh đột ngột thay đổi, Du Diểu chỉ còn mỗi sơn trang hoang vu do người mẹ quá cố để lại và người nô bộc Khuyển Nhung rất mực trung thành. Hoàn cảnh khó khăn quẫn bách khi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng đã trở thành thử thách lớn lao đầu tiên trong đời cậu… Tập 2: Đến kỳ khoa cử, Du Diểu vào kinh dự thi, ngờ đâu bộ tộc phương Bắc xâm lược, thế như chẻ tre đánh thẳng xuống phía Nam, người Hán ồ ạt chạy nạn, khói lửa bốn bề, nước mất nhà tan, lang thang phiêu bạt không chốn lương thân… Tập 3: Du Hiểu và các huynh đệ kết nghĩa vượt qua cảnh ngộ lưu lạc cùng khốn, về đến Giang Nam dốc hết sức lực gầy dựng nửa mảnh giang sơn đã bị giày xéo dưới gót sắt quân thù… Tập 4: Cảnh đẹp khó tồn tại lâu dài, Nam Triều thoi thóp hơi tàn phải đối mặt với vô vàn âu lo hoạn nạn cả trong lẫn ngoài. Triều đình rối ren, quyền thần đấu đá, nhưng sau bao cơn sóng gió, ánh trăng nơi đại mạc vẫn vằng vặc sáng trong… Mời các bạn đón đọc Loạn Thế Vi Vương của tác giả Cố Tuyết Nhu.
Không Thịt Không Vui - Tát Không Không
Đây là một truyện thấp kém, một truyện phức tạp, một truyện không có đạo đức, một truyện thú vị tách biệt khỏi hàng ngũ văn chương cao cấp, một truyện vô ích cho nhân dân. Hãy cẩn thận nếu nhảy vào. NP, máu chó, sét đánh, nhảy hố nhớ cẩn thận. *** Năm nào đó tháng nào đó ngày nào đó, 14 giờ 23 phút 56 giây chiều nào đó, trong một căn phòng khách sạn rộng tổng cộng 11 mét vuông, trên đầu giường có 2 cái tủ, bên trái hai cái tủ đầu giường có 3 đóa tường vi, số lượng mỗi đóa hoa lần lượt là 32, 35, 38. Bên phải tủ đầu giường có 4 cái áo mưa, trong đó 3 cái chỉ còn vỏ, trên vỏ có tổng cộng 17 chữ cái tiếng Anh cùng 9 chữ cái tiếng Trung. Trên sàn nhà trải tấm thảm dệt trong 17 giờ 12 phút 8 giây, trên thảm lại có 8 thứ quần áo vất lung tung, theo thứ tự thì đầu tiên là nội y ren cỡ 36D màu đỏ thẫm của nữ, quần lót ren màu đen trong suốt 2.5 tệ, áo ngực màu tím nhạt 8 tệ, quần đùi vàng nhạt 10 tệ, quần sịp xẻ đôi của đàn ông, áo trong nhuộm 24 loại màu sắc Hawaii, cái quần đùi có 5 chấm đen đỏ thẫm. Bên cạnh đống quần áo là cái giường lớn có thể mua bằng 78 tệ theo giá thị trường cũ, dài 2 mét, rộng 1.8 mét, nệm lò xo có 6 cái đã mất đi sự co dãn. Trên giường có 1 đôi nam nữ. Bốn cánh tay, 4 cái chân, 2 đầu lưỡi, còn có 1 bộ phận không thuần khiết khác của bọn họ đang giao quấn lấy nhau. Bộ phận không thuần khiết kia có bọc 3 lớp áo mưa, nhưng mà trong quá trình điên cuồng, nòng nọc con của người đàn ông vẫn đào thoát khỏi nhà giam vững chắc nhất, trong đó có một con nhanh nhất, thành công chui vào một quả ~ trứng của người đàn bà, hạ cánh, bắt đầu trưởng thành. 7 tháng sau, tôi sinh ra. Một năm sau nữa, cha già của tôi chết. Ông ấy là thành viên của một bang phái xã hội đen – bang Thanh Nghĩa Tiểu Trường, công việc bình thường chính là thu phí bảo hộ trong địa bàn quản lý, kéo bè kéo lũ đánh nhau, bắt cóc con nít linh tinh. Vào ngày sinh nhật tròn một tuổi của tôi, buổi tối hôm đó ông ấy tăng ca -- giúp đại ca thanh trừng bang phái khác. Truyền thuyết kể rằng, đêm đó gió mát trăng thanh, tại một góc phố âm u hạng nhất có một cái bóng tỏa ánh sáng lờ mờ ra xung quanh, hai bên người ngựa xông về phía đối phương, cầm đao chém giết. Ngay lúc mấu chốt, công nhận đoạn đường đang thi công phía trước không cẩn thận làm đứt dây điện, làm góc phố nhất thời lâm vào bóng đêm. Mọi động tác đều ngừng lại, bốn phía lặng ngắt như tờ. Lúc này, một ông chú của bang đối phương lôi đèn pin ra, màu vàng chiếu sáng bộ mặt thánh nhân của ông ta. Ông ta dùng giọng trìu mến nói với những con sơn dương đang cần cứu vớt phía đối diện: "Đừng sợ, chỗ tôi đây có ánh sáng!" Một giây đó, ông chú này cảm thấy trên đầu mình chính là cái vòng phát sáng, có thể giả mạo thành Jesus rồi. Đáng tiếc, cho dù có thật sự là chú Jesus thì cũng bị đóng đinh trên giá chữ thập, bị tội đồ giết chết. Lúc ông chú giả mạo Jesus nói xong, giây tiếp theo, vô số đao kiếm phi thẳng tới chỗ ông ta, thành công tiễn ổng đến chỗ Mạnh Bà Ngự Tỷ [1] nói chuyện yêu đương. Nói, bản thân muốn trở thành mục tiêu, không chém ông ta còn chém ai? Chém ông ta xong, hai bên cũng lao vào chém giết đến đỏ cả mắt, mặc kệ là địch hay đồng bọn, cứ đụng được là chém. Nửa giờ sau, bang Thanh Nghĩa kéo đến hỗ trợ, mở đèn xe lên nhìn một cái, cha già của tôi đã ngã xuống trong vũng máu. Mà máu, đều từ mông chảy ra -- có người dùng dao chọc trúng bộ phận kia của ông ấy. Nghe nói, câu di ngôn cuối cùng của ông ấy là: "Ai con mẹ nó động đến hoa cúc của ông đây! ! !" Sau khi cha già đi, mẹ già lại rất vui vẻ, bởi vì bang phái nể mặt tôi, cho bà ấy một khoản tiền không ít. Mẹ già lúc ấy mới 18, bộ dạng xinh đẹp, người theo đuổi rất đông. Điều không ngờ là, lại lọt vào mắt xanh của Lão Tam bang phái đó. Không ngờ nữa là, Lão Tam kia là người ăn trong bát, nhìn trong nồi, thì ra phía sau còn có một cô bạn gái rất dũng mãnh. Có ngày ở trong toilet một quán bar, mẹ tôi bị cô bạn gái dũng mãnh kia dẫn đám chị em chân tay vây quanh, cũng lôi dao ra nói muốn cắt khuôn mặt xinh đẹp của bà. Mẹ già xem như có vài đứa con, vài lá gan, liền đem dao đâm thẳng vào ngực bạn gái dũng mãnh, làm thủng túi nước muối của người ta. Vì thế, bộ ngực bạn gái dũng mãnh giống như bóng bay bị xì hơi, dần dần xẹp xuống. ... Mời các bạn đón đọc Không Thịt Không Vui của tác giả Tát Không Không.