Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Văn Thuyết

Thể loại: Cổ đại, tiên hiệp, ngôn tình. Edit: Yunchan Các cô nương đều tương tư đại sư huynh Mộ Sơ Lương của phái Không Thiền. Vừa tuổi trẻ tài cao, lại còn ôn nhu, nhã nhặn. Thế mà không hiểu sao Vân Khâm cứ cảm giác vị đại sư huynh này chẳng giống như trong lời đồn chút nào, không lẽ đây là đại sư huynh giả?! =__= *** Hệ liệt Mộ Thâm Viện của Hạnh Dao Vị Vãn: 1. Tỏa Hồn (Sở Khinh Tửu - Tô Tiện) 2. Văn Thuyết (Mộ Sơ Lương - Vân Khâm) 3. Vãn Thiền (Minh Khuynh - Yến Hạ) 4. Thu Sát (Quân Linh - Phó Nhiên/ tác giả đã drop) *** Edit: Yunchan  Trên núi tuyết gió lạnh thổi rít qua như dao cắt, một bóng người để lại bước chân nông sâu giữa nền tuyết trắng, chẳng biết qua bao lâu mới ngẩng đầu lên trong vùng hoang dã, nhìn sơn môn cao ngất ngưỡng ở cách đó không xa.  Không Thiền phái.  Vào mười năm trước, đây chính là đầu não của tông môn chính đạo, là danh môn đại phái nhất hô bá ứng, nhưng hôm nay, nó chỉ còn là một vùng ven nằm giữa núi tuyết bị người đời quên lãng.  Thình lình một cơn gió thổi thốc tới, màn tuyết lại vùi lấp tầm mắt một lần nữa, gió tuyết thổi quét qua khiến người nọ phải siết chặt mũ trùm đầu, cắn răng sải bước nhanh hơn, nhắm về hướng đại môn của Không Thiền phái cách đó không xa.  Người đang vượt qua cơn gió tuyết này là một thiếu nữ choàng chiếc áo khoác bằng da cừu trắng muốt, tuổi tầm mười lăm mười sáu, vì gấp gáp mà dáng vẻ vô cùng chật vật, môi tái nhợt và khô nẻ, đôi mắt vô thần nhìn thẳng tới trước, gương mặt vốn đẹp đẽ lộ ra chút tiều tụy, chỉ thả từng bước vô hồn.  Chẳng biết phải mất bao lâu, cái sơn môn dường như mãi mãi cũng không tới được ấy cuối cùng cũng xuất hiện ngay trước mắt.  Nhìn xuyên qua cánh cửa nọ là một bậc đá dài tít tắp, trên đó trải tuyết mỏng, bốn bề vắng lặng như tờ, chẳng có gì khác với con đường vừa mới đi qua.  Không Thiền phái tọa lạc trước mắt chỉ có vài tòa đại điện gác cao trống rỗng đứng sừng sững trên đỉnh núi, khó phát hiện ra chút hơi thở sự sống nào.  Thiếu nữ không khỏi thở dài một tiếng, nàng mệt mỏi ngã ngồi xuống đất, kề hai tay bị đông cứng lên mép hà hơi.  Nàng nhìn chằm chằm vào bậc thang dài không có điểm tận cùng, như đang do dự mình có nên đi tiếp hay không.  Gió tuyết dường như đã bớt đi đôi chút, trên đầu là ánh mặt trời chẳng mấy ấm áp, nhưng dưới nền tuyết trắng ánh mặt trời lại vô cùng chói mắt. Thiếu nữ hơi che mắt lại, đương lúc chần chừ thì chợt nghe cách đó không xa vọng tới một giọng nói: “Lạc đường à?”  Thiếu nữ nghe tiếng thì ngẩn ra, ngẩng phắt đầu lên nhìn về hướng giọng nói, lúc này mới phát hiện đằng sau góc sơn môn là một tiểu cô nương. Cô nương nọ nom chỉ trạc mười hai mười ba tuổi, mặt mũi xinh xắn, phấn điêu ngọc mài. Nàng khoác một chiếc đạo bào rộng lùng nhùng càng làm nổi bật thân hình gầy gò nhỏ nhắn, ôm trong lòng một cây chổi còn cao hơn mình, dựa vào bên cạnh cửa, đôi mắt đen láy trong veo đang nhìn thiếu nữ kia một cách vô cảm.  Thiếu nữ lấy lại phản ứng rất nhanh, khẽ lắc đầu coi như trả lời.  Tiểu cô nương quét sân bèn hỏi tiếp: “Vậy là tới tìm người?”  Lúc này thiếu nữ mới gật đầu.  Tiểu cô nương gật đầu nghiêm túc, rồi ôm cây chổi bước tới trước mặt thiếu nữ, chìa tay ra với nàng.  Thiếu nữ sững sờ giây lát, sau đó mới đưa tay ra cho nàng đỡ mình dậy. Tiểu cô nương đỡ người dậy xong thì quay lưng bước dọc theo bậc thang trước mắt, nói mà không ngoái đầu lại: “Đi theo ta.”  Bề ngoài của nàng nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng cách nói chuyện lại vô cùng đứng đắn, khá có phong thái của người từng trải, thiếu nữ nhìn nàng xách cái đạo bào rộng thùng thình sải bước nghiêm trang lên núi mà mọi khổ nhọc đều quên hết, lại mỉm cười tít mắt.  Thiếu nữ vội bước theo, giọng nhẹ nhàng: “Tên của tỷ là Hoa Tình, tới Không Thiền phái để bái sư theo lệnh của cha mẹ.”  Tiểu cô nương đi trước không lên tiếng đáp lại, cứ như đang nghiêm túc đánh nhau với vạt đạo bào không vừa người.  Thấy vậy Hoa Tình lại bước lên hai bước, tới trước mặt tiểu cô nương nọ, cất giọng hỏi tiếp: “Muội tên gì, là đệ tử của Không Thiền phái sao?”  “Ta à?” Tiểu cô nương nghe vậy thì lắc đầu đáp thờ ơ: “Không phải, ta chỉ là đệ tử tạp dịch thôi.”  “Tạp dịch?” Hoa Tình dừng chân lại, có vẻ không tin lắm.  Tiểu cô nương hất cằm về hướng bậc thang trước mắt, sau đó liếc Hoa Tình: “Ừ, toàn bộ đều do ta quét hết.” Nói rồi nàng kéo Hoa Tình qua, lẩm bẩm: “Ta mới quét xong, đừng làm dơ.”  Hoa Tình không ngờ sẽ nhận được câu trả lời thế này, chỉ biết “A” lên ngạc nhiên, sau đó đi đường cũng cẩn thận hơn rất nhiều, không để tuyết ven đường vẩy lên sơn đạo.  Sơn đạo này quá dài, mà tiểu cô nương có vẻ không thích nói chuyện nên không chủ động mở lời, Hoa Tình chỉ còn biết lủi thủi theo sau ngước mắt nhìn theo bóng lưng nàng, hai người đi được hồi lâu, cuối cùng cũng lên tới núi, tới khoảng sân trống mênh mông bên ngoài chính điện của Không Thiền phái.  Ở đây cũng vắng lặng như bên ngoài, tuy lầu cao khá nhiều nhưng chẳng có lấy một bóng người, tiểu cô nương như cũng đã quen với cảnh lạnh lẽo này nên trong giọng nói chẳng chút gợn sóng, chỉ thấp giọng hỏi: “Cô tìm ai?”  “Môn chủ Không Thiền phái, Mai Phương Viễn.”  Tiểu cô nương chỉ về phía đại điện đằng trước, nhướng mày nói: “Cô đi tới đó, tự động sẽ có người dẫn cô đi gặp môn chủ.”  “À.” Hoa Tình gật đầu một cái, hoang mang hỏi: “Muội không đi chung với tỷ sao?”  Tiểu cô nương lắc đầu: “Ta còn việc phải làm.”  Thấy tiểu cô nương nọ sắp đi mất, Hoa Tình phân vân chốc lát, cuối cùng gọi với theo: “Tiểu cô nương, muội tên gì?”  Tiểu cô nương đi được hai bước thì ngoái đầu lại, đáp: “Vân Khâm.”  “Còn nữa, đừng gọi ta là tiểu cô nương, ta với cô không hơn nhau bao nhiêu tuổi đâu.” Vân Khâm sửa lại vạt áo, nói với giọng rất là bất mãn: “Ta mười lăm tuổi rồi.”  Hoa Tình ngây ra giây lát như bị bất ngờ, đến khi muốn đổi lại cách xưng hô thì phát hiện Vân Khâm đã đi khá xa rồi, nàng mỉm cười nhìn theo bóng lưng của Vân Khâm, sau đó mới đi về hướng chính điện mà Vân Khâm chỉ.  *  Trong khi đó, sau khi rời khỏi khu vực chính điện, Vân Khâm ôm cây chổi to về lại chỗ ở của đệ tử.  Chỗ ở của đệ tử nằm ở phía tây của Không Thiền phái, vì trước đây Không Thiền phái có rất đông đệ tử nên nơi này có rất nhiều nhà, được chia thành ba khu trúc tùng mai, mỗi khu đều có chừng trăm căn nhà, nhưng hôm nay Không Thiền phái ít nhân khẩu nên những căn nhà này đều để trống.  Vân Khâm đi tới nơi ở của đệ tử, nhìn vô số khung cửa sổ tối om trống hoác xung quanh, tìm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được chỗ ở của mình là gian ba mươi bốn chữ tùng.  Nàng đẩy cửa bước vào.  Trong phòng bày biện rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn và một cái ghế, trên tường treo vài bộ đạo bào sờn cũ, trên bàn đặt cái chai nhỏ cắm một nụ hoa mai trắng chưa nở.  Đóng cửa phòng lại xong, Vân Khâm lập tức cởi chiếc áo khoác không vừa người xuống, vóc dáng nàng gầy gò, làn da trắng trẻo khuất dưới lớp đạo bào trắng, cổ tay mảnh dẻ không giống với người quen làm lụng.  Nàng chọn một bộ đồ treo trên tường để thay vào, lúc này mới như nhớ ra điều gì, đảo mắt tìm trong phòng.  Chỉ lướt qua một cái, nàng đã nhìn thấy thứ quấn vải màu xám tro đặt ngang trên cửa sổ.  Thứ nọ trông như cây gậy, bị lớp vải tối màu bọc kín, không nhìn ra hình dáng của vật bên trong, Vân Khâm lấy vật đó khỏi cửa sổ rồi dựa nó vào góc tường, lẩm bẩm nói: “Hôm nay Không Thiền phái có người mới đến.”  “Có phải ngạc nhiên lắm không, nơi quỷ quái này mà cũng có người tìm tới.” Nàng cụp mắt về lại bàn, ngồi chống cằm, như đang chờ nụ mai trắng trong bình nở: “Người đó nói tới đây bái sư theo lệnh của cha mẹ, vậy là cuối cùng Không Thiền phái cũng có đệ tử mới rồi.”  Nói tới đây, Vân Khâm chợt bật cười, hàng mi mảnh nhướng lên một độ cong xinh xắn: “Thể nào Mai sư bá cũng vui lắm cho coi.”  Trong phòng yên tĩnh, ngoài nàng ra chẳng còn ai khác, nhưng nàng cứ như đang trò chuyện với ai đó: “Ở đây cũng được ba năm rồi, chúng ta cũng sắp phải đi, ngươi nói xem có đúng không?”  Nàng nói xong thì nghiêng đầu nhìn vào góc đặt cây gậy.  Nhưng trong góc trống trơn, chẳng có cây gậy nào cả.  Vân Khâm chẳng kinh ngạc chút nào, hướng mắt về cửa sổ, thấy bên ngoài cửa sổ có một nữ đệ tử Không Thiền phái đang đi ngang qua đây, nhìn thấy Vân Khâm trong phòng nàng ta cũng chỉ gật đầu qua loa, rồi cứ thế đi lướt qua.  Trong Không Thiền phái, tính cả chưởng môn, đệ tử và tạp dịch như nàng thì chưa vượt qua bảy người, trong bảy người này, trừ nàng và Mai sư bá ra thì cũng chỉ có đệ tử mới đi ngang qua đây là nữ.  Vân Khâm mỉm cười với nữ đệ tử nọ xong, đợi cho bóng người đi khuất mới thu nụ cười lại, vội vàng lôi cây gậy đã treo về lại cửa sổ từ lúc nào không hay, đặt cạch xuống bàn nói: “Ngươi thích ngắm Cận Sương sư tỷ lắm hả.”  Cây gậy nằm im trên bàn không rục rịch gì.  “Lần nào giáo huấn thì ngươi cũng giả chết.” Vân Khâm chọt chọt cây gậy, càm ràm: “Ngươi là đồ kiếm lưu manh.” Nàng ngừng lại, nghĩ ngợi một chút rồi bồi thêm: “Chẳng biết ai dạy ngươi ra cái dạng này nữa.”  Vân Khâm nói tới đây thì suy nghĩ lại dần bay xa, hồi lâu sau nàng mới hoàn hồn lại, thấp giọng nói: “Đệ tử mới tới cũng là một tiểu cô nương, cô ấy lớn hơn ta không bao nhiêu, còn rất xinh đẹp, nhìn rõ ràng là một đại gia khuê tú, không hiểu sao lại tới Không Thiền phái này chịu khổ nữa.”  Nàng nói xong thì nhìn một cái, cây gậy kia đã lỉnh khỏi cái bàn, nhưng chẳng mấy chốc Vân Khâm đã tìm thấy nó ở cạnh cửa.  “…” Nàng nhấc cây gậy đó lên, lắc đầu nói: “Không được ra ngoài, cũng không được nhìn cô nương kia, ngươi ngoan ngoãn ở lại đây cho ta.”  Cây gậy bay vọt khỏi tay Vân Khâm như một làn khói, treo mình về tường.  Vân Khâm cười ngất, lúc này mới mở miệng nói: “Ngày mai sẽ mang ngươi đi nhìn cô ấy một chút.”  Trời đã trở tối, những việc Vân Khâm muốn làm cũng đã làm xong cả rồi, ăn qua loa ít thứ xong thì ôm chăn đi ngủ, mãi tới rạng sáng hôm sau.  Vân Khâm bị hàng loạt tiếng động “Lạch cạch” đánh thức, nàng dụi mắt ngồi dậy thì phát hiện cây gậy vốn treo nghiêm chỉnh trên tường bây giờ lại đứng ở trước giường, gõ vào mép giường cộp cộp.  Vân Khâm dụi mắt tóm cây gậy ném vào góc, sau đó ném chăn qua trùm nó lại.  Đợi tới khi thay áo xong Vân Khâm mới đào cây gậy ra khỏi chăn, xốc lại tinh thần nói: “Đi thôi, mang ngươi ra ngoài ngắm thử.”  Nàng bẻ gãy cán gỗ trên cây chổi, rồi lấy cây gây bọc vải tối màu thay vào đó, ngụy trang thành một cây chổi bình thường, xong xuôi mới xách nó ra ngoài. Suốt đường đi không nói gì, chẳng mấy mà Vân Khâm đã tới khoảng sân rộng của Không Thiền phái, khoảng sân bình thường trống hươ trông hoác, hôm nay lại có một người đang múa kiếm.  Không Thiền phái quanh năm phủ tuyết trắng, rét lạnh vô cùng, mà Không Thiên phái ngoài nàng ra thì sáu người còn lại kể cả tông chủ môn chủ đều thà ở trong nội điện trầm tư tu luyện còn hơn là ra ngoài luyện kiếm, người có tinh thần ra ngoài luyện kiếm vào những ngày tuyết rơi thế này cũng chỉ có đệ tử mới mà thôi.  Vân Khâm bước đến gần, quả nhiên thấy người luyện kiếm chính là thiếu nữ tên Hoa Tình mới tới hôm qua.  Hoa Tình có lẽ đã gia nhập Không Thiền phái, thứ nàng mặc là đồng phục trắng của đệ tử Không Thiền phái, múa kiếm một cách linh hoạt kỳ ảo, nhìn thật đẹp, Vân Khâm xách gậy đứng nhìn hồi lâu, cuối cùng Hoa Tình mới dừng tay, ngoái đầu lại mỉm cười với Vân Khâm.  Vân Khâm không ngờ nàng sẽ chú ý tới mình, thấy đối phương chào hỏi cũng đành phải gật nhẹ đầu.  Chẳng qua Vân Khâm không ngờ rằng, cây gậy đó cứ như xem Hoa Tình luyện kiếm tới phát nghiện, ngày hôm sau cũng gõ đầu giường Vân Khâm như phát rồ, mãnh liệt biểu đạt nguyện vọng muốn ra ngoài của mình.  Vì vậy Vân Khâm lại ngụy trang nó thành một cái cán chổi để nhìn người ta luyện kiếm.  Cứ tưởng đâu Hoa Tình là người mới nên mới luyện kiếm sáng giữa trời tuyết, Vân Khâm ngỡ rằng chỉ nhìn thêm vài ngày thì chẳng cần tới nữa, nhưng không ngờ Hoa Tình lại luyện suốt một tháng ròng. Trong thời gian này Vân Khâm cũng rảnh chẳng có việc gì làm, nên chiều ý cây gậy kia tới xem luyện kiếm mỗi ngày, tuy nàng và Hoa Tình không trao đổi với nhau, nhưng luôn nhìn nhau, hoặc mỉm cười hoặc vẫy tay, qua vài lần lui tới cũng bắt đầu quen thuộc.  Nhưng hôm nay, Hoa Tình luyện kiếm xong thì không thu kiếm rồi ra về như trước, mà sau một hồi do dự lại mím môi bước lại gần Vân Khâm.  Vân Khâm không cử động, chỉ nhìn chằm chằm Hoa Tình đang đi về hướng này, không biết nàng muốn làm gì.  Hoa Tình đến gần Vân Khâm rồi mới mỉm cười một tiếng, kéo Vân Khâm tới cạnh bậc thang ngồi, hai người hàn huyên mấy câu nàng mới thử dọ lời: “Ta thấy ngày nào muội cũng tới đây nhìn ta luyện kiếm, có phải thật ra muội… cũng rất muốn tu luyện không?”  “…” Vân Khâm cau mày, không ngờ được Hoa Tình lại nghĩ tới chuyện này.  Hoa Tình thấy Vân Khâm không đáp thì nghĩ rằng mình đoán đúng, bèn nói tiếp: “Ta nghe chưởng môn nói muội ở Không Thiền phái làm tạp dịch ba năm rồi, nếu muội muốn tu luyện thì tại sao không bái nhập Không Thiền phái tu hành?”  Vân Khâm nghe câu hỏi của Hoa Tình mới vỡ lẽ thiếu nữ trước mắt đang muốn nói tới điều gì.  Ánh mắt nàng có một thoáng rối rắm, giọng cũng nhỏ xuống, lắc đầu đáp: “Cô hiểu lầm rồi, ta không muốn tu luyện, cũng không muốn bái nhập Không Thiền phái.”    Mời các bạn đón đọc Văn Thuyết của tác giả Hạnh Dao Vị Vãn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Incarceron - Catherine Fisher
Incarceron - hay còn được gọi là Bên Trong - là một ngục tù bao la, một thế giới song song tồn tại với thế giới bên ngoài, dùng để giam giữ những tù nhân. Hệ thống quản lý, môi trường sống ở Incarceron vô cùng phức tạp, tất cả đều do máy tính điều khiển. Và không hề có lối ra, không một ai có thể thoát ra ngoài được. Còn Bên Ngoài là một triều đại mà sự tiến bộ bị dừng lại ở thế kỷ 17, có Vua, có Nữ Hoàng và các quan chức, mặc dù vẫn có các thiết bị hiện đại: máy tính, các bộ điều khiển, máy nghe lén, cuộc sống phồn thịnh và sung túc. Finn là môt tù nhân sống trong Incarceron, nhưng cậu lại có những phẩm chất và khả năng khác người, cậu luôn cho rằng mình từ Bên Ngoài tới, vì cậu có ký ức về các vì sao. Claudia là con gái quan Thống Đốc canh giữ Incarceron, hôn phu của cô là Hoàng Tử ở triều đình, nhưng Hoàng Tử này đã bị tai nạn qua đời cách đây vài năm, và cô phải chấp nhận làm lễ cưới với gã em trai khác mẹ xấu tính của vị hoàng tử vắn số. Với tính tò mò, thích khám phá, một ngày Claudia đã lén trộm đi chiếc chìa khóa pha lê kết nối với Incarceron, đồng thời Finn cũng tìm được một bản sao hoàn hảo của chiếc chìa khóa đó tại Incarceron. Hai người ở hai thế giới tình cờ liên lạc được với nhau. Claudia cho rằng Finn chính là vị hôn phu tưởng đã qua đời của mình. Và một cuộc trốn thoát bắt đầu với sự trợ giúp của những người bạn từ Bên Ngoài và Bên Trong. Cuối cùng, nhiều bí mật kinh hoàng đã được khám phá. Bộ Incarceron gồm có: Incarceron Sapphique *** ''Incarceron'' là cuốn sách được viết bởi Catherine Fisher. Cuốn sách thuộc thể loại kỳ bí, là một trong những tác phẩm bán chạy nhất theo đánh giá của báo New York Times. Incarceron là một nhà tù rộng lớn. Tại đó, mọi người phải làm chiến đấu để sinh tồn, sống sót.Finn là một đứa trẻ sống trong nhà tù đấy. Cách đây hai năm, cậu bị mất trí nhớ và đột nhiên tỉnh dậy ở Incarceron. Ở đây, cậu phải tham gia một băng nhóm tên là ''Comitatus'' để cùng nhau chống lại sự khắc nghiệt ở nhà tù. Một ngày, Finn bất ngờ có được chiếc chìa khóa pha lê mà nó có nét tương đồng với hình xăm trên cánh tay của cậu. Bên ngoài,Claudia là con gái người quản lý của Incarceron. Cô bị bắt kết hôn với hoàng tử vương quốc. Thất vọng vì phải cưới một gã xấu tính, cô liền tìm cách phá vỡ chế độ quân chủ lập hiến của vương quốc. Để làm được điều đó, phải có sự kích động lớn ở trong vương quốc, và Claudia đã ăn trộm chùm chìa khóa pha lê của cha cô để kết nối với Incarceron. Và Finn và Claudia đã liên lạc với nhau.... Tôi vô cùng thích cái bối cảnh mà tác giả lấy để dựng lên câu chuyện: một triều đại có hoàng gia, quý tộc, lâu đài,... tuy nhiên lại có những công nghệ tiên tiến, hiện đại:trí thông minh nhân tạo,.... Riêng bối cảnh đó thôi, cùng với cách miêu tả chân thực, chúng ta như được đi xuyên thời gian, chính mình đắm chìm trong cái thế giới đó vậy. Cách hành văn khiến cho bạn đọc tò mò đọc liên tục, không thể rời mắt khỏi cuốn sách. Cốt truyện đầy mới lạ, thú vị, được đầu tư hết sức kĩ lưỡng. Tuy nhiên, có lẽ vẫn còn nhiều chỗ câu văn còn hơi lủng củng, có lẽ do cách dịch.   Mời các bạn đón đọc Incarceron của tác giả Catherine Fisher.
Phá Muôn Trùng Vây - Leigh Bardugo
Phá Muôn Trùng Vây là tập 2 ( tập 1: Bóng Tối và Xương Trắng) trong bộ tiểu thuyết Grisha. Lấy bối cảnh nước Nga tươi đẹp. Truyện xoay quanh các Grisha, những người có năng lực điều khiển thế lực tự nhiên hùng mạnh. Nữ nhân vật chính là một cô gái có tâm hồn mạnh mẽ trong vẻ ngoài bình thường, cô là một Grisha có khả năng điều khiển ánh sáng mặt trời, là niềm hy vọng để chống lại thế lực bóng tối của Hắc Y - Một Grisha mạnh với tâm hồn u tối và đam mê quyền lực đến vô cùng. Đan xen giữa những câu chuyện pháp luật lạ lùng, hấp dẫn, là câu chuyện tình mãnh liệt của nữ nhân vật chính. Một con người với năng lực đặc biệt như cô sẽ chọn nghe theo trái tim, hay tiếng gọi chính nghĩa, hay chọn một người đồng hành có sức mạnh tương xứng với mình. *** Leigh Bardugo là một tác giả giả tưởng và người trưởng thành trẻ tuổi người Mỹ, nổi tiếng với bộ phim Six of Crows và bộ ba Shadow and Bone, đã bán được hơn hai triệu bản. *** Người con trai và người con gái đã mơ về những con tàu từ rất lâu về trước, trước cả khi họ nhìn thấy Chân Hải. Chúng là khởi nguồn của vô số câu chuyện, những con tàu ma thuật với cột chèo được đẽo từ gỗ cây tuyết tùng và cánh buồm dệt bằng chỉ vàng bởi tay người trinh nữ. Thuyền viên trên tàu là lũ chuột bạch luôn hát vang và cọ rửa sàn tàu bằng chiếc đuôi hồng của chúng. Verrhader không phải là một con tàu ma thuật. Nó chỉ là tàu buôn của nước Kerch, nặng trĩu những cây kê và nhựa mật. Khắp tàu bốc mùi hôi thối của bọn người ở bẩn và mùi củ hành sống mà thủy thủ tin rằng sẽ giúp ngừa bệnh hoại huyết. Thuyền viên thì khạc nhổ bừa bãi và đánh bạc với nhau để giành khẩu phần rượu rum. Người con trai và người con gái nhận được mấy ổ bánh mì mốc, và phòng của cả hai là một căn buồng chật hẹp mà họ bị ép phải dùng chung với hai hành khách khác cùng một thùng cá tuyết ướp muối. Nhưng họ không lấy đó làm phiền. Họ dần quen với tiếng chuông báo giờ, tiếng mòng biển kêu và những câu chữ tiếng Kerch rời rạc. Con tàu là vương quốc của họ và đại dương là thành trì ngăn bước kẻ thù. Người con trai dễ dàng thích nghi với cuộc sống trên tàu như cậu đã từng thích nghi với những thứ khác. Cậu học cách thắt dây thòng lọng và khâu vá buồm, rồi cậu làm việc cùng thủy thủ đoàn khi vết thương lành hẳn. Cậu vất giày sang bên, chân trần leo lên gia cố cột buồm một cách gan dạ. Đoàn thủy thủ sửng sốt thấy cậu dò được những đàn cá heo, cá đuối, cá hổ sọc rực rỡ, cách cậu nhận ra khi nào cá voi sẽ nhảy khỏi mặt nước ngay trước lúc tấm lưng khổng lồ và lấp lánh của nó đập tan sóng biển. Họ cho rằng mình giàu to nếu có được chút vận may của cậu. ... Mời các bạn đọc Phá Muôn Trùng Vây của tác giả Leigh Bardugo.
Lại Tán Sơ Đường - Bắc Minh Lão Ngư
Võ đức năm năm, Đại Đường sơ lập, Lí Uyên đứng ở mỹ nữ như mây trong hậu cung, vội vàng hưởng thụ bản thân được không dễ thành quả thắng lợi, Lý Kiến Thành vội vàng củng cố bản thân Thái Tử vị, Lý Thế Dân vội vàng ngấp nghé đại ca vị trí, võ tướng càng vội vàng chiến tranh, văn thần càng vội vàng trị quốc, các thương nhân vội vàng cùng thương nhân người Hồ việc buôn bán, nông hộ càng vội vàng khai khẩn đất hoang. . . Tại đây mảnh bận rộn bên trong, Lý Hưu ôm mộ bia tại Trường An ngoại ô tỉnh lại, nhìn trước mắt sơ đường khí tượng, hắn nhưng là thở dài, nếu như người khác cũng bận rộn như vậy, vậy hắn sẽ không quấy rầy, hay vẫn là an tâm qua bản thân cuộc sống gia đình tạm ổn tốt rồi, nghĩ ăn thì ăn, nghĩ ngủ là ngủ, biếng nhác cũng rất tốt. Mời các bạn đón đọc Lại Tán Sơ Đường của tác giả Bắc Minh Lão Ngư.
Đại Khâu Giáp Sư (Đại Quy Giáp Sư) - Đường Gia Tam Thiếu
"Thần Lan kỳ vực -vô song châu " ảnh mục lục quyển mới nhất tới trăm chương lận mà trên mạng lại ghi 52 C hết Q1 ??? chả hiểu nổi. Bộ này nam chính nhẹ nhàng có 2 vợ thôi Mời các bạn đón đọc Đại Khâu Giáp Sư (Đại Quy Giáp Sư) của tác giả Đường Gia Tam Thiếu.