Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại - Cuồng Tưởng Chi Đồ

Cửa lớn tập đoàn Vạn Vật mở Hoan nghênh đón khách từ bốn phương Nếu hỏi các vị từ đâu tới Chỉ nghe đặc trợ hét thảm thương …Boss lớn, cứu mạng, có yêu quái! QAQ *** Thước tam thiếu gia - nhà mặt phố bố làm quan, tuyệt đối là một cậu ấm trung nhị được cưng chiều không biết sự đời, thành phần ất ơ không lo ăn mặc, có tiền tiêu như nước thì ba đời cũng không hết.  Nhưng nói Thước Cần là phá gia chi tử thì cũng không đúng lắm. Số lần theo mấy tên thiếu gia nhà giàu ăn chơi cũng chẳng được bao nhiêu lần. Đơn giản vì một điều: Thước Cần quá lười, không có động lực để phá, chỉ thích ở nhà xem TV, lên mạng chơi game. Vì vậy, Thước Cần có thể coi là bé ngoan giữa đám hồ cẩu bằng hữu khác. Dưới sự yêu thương bao bọc của mọi người, 20 năm qua vô lo vô nghĩ mà lớn lên, Thước Cần chẳng biết cái gì gọi là khó khăn cuộc sống, đến việc học cũng đã được trải đường vào trường đại học tốt nhất nước rồi. Vậy cuối cùng thiếu gia Thước Cần của chúng ta đang làm gì? Đang lo nghĩ cho kế mưu sinh về sau. Tại sao ư? Thực ra đó bắt nguồn một câu chuyện rất bi thương rất bi kịch và cũng rất thối nát… Ngày qua ngày, cuối cùng đến một ngày nọ, Thước đại lão gia bùng nổ khi thấy đứa con thứ 3 của mình suốt ngày trốn học. Túm cổ được thằng con không còn từ gì để miêu tả của mình đang trốn tiết về nhà, Thước Cần lập tức bị lão già nhà mình dùng ba nghìn từ chửi bới giáo huấn, nào là không biết cầu tiến ăn không ngồi rồi, lại đến bại hoại gia phong là mất mặt gia đình, thậm chí còn cả cái gì mà làm ảnh hưởng đến phẩm chất dân tộc làm cho đất nước xấu hổ… đến chuyện kế thừa hương khói.  Thước Cần ngồi ngu ngơ nghe cha mình mắng mà lòng đầy dấu ???Từ khi nào sứ mệnh vĩ đại gánh vác vinh quang gia đình và danh dự dân tộc quăng lên vai cậu thế này? Vâng! Và trong một giây phút nông nổi, lời nói ra trước suy nghĩ, Thước tam thiếu gia của chúng ta đã thốt ra một câu nói có sức tàn phá 20 độ richter, khiến nhà cậu gà bay chó sủa: “Hiện tại con không có hứng thú với phụ nữ" < Ý của Thước Cần: Con bây giờ chỉ yêu bình trà nhỏ và kiếm Càn Khôn (trang bị trong game) thôi> Ý hiểu của Thước lão gia: Con mình không thích phụ nữ, con mình không thích phụ nữ, con mình không thích phụ nữ < điều quan trọng phải nhấn mạnh n lần >… CHA NÓ CHỨ, CON MÌNH THÍCH CON TRAI!!!!! Thế là trong khi bạn nhỏ Thước Cần của chúng ta chưa hiểu gì đã bị ông bố đang thay đổi sắc mặt như con tắc kè hoa, từ đỏ sang xanh, từ xanh sang đen xách cổ đuổi ra khỏi nhà với lời tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi mày không còn là người của cái nhà này nữa, cũng đừng mong lấy được một đồng của tao! Cút ngay!” Bạn nhỏ Thước Cần từ nhỏ đã được mọi người trong nhà “nâng như trứng, hứng như hoa” chưa từng nói nặng một câu, hôm nay bị đuổi đi như thế, Thước Cần cũng cảm thấy uất ức vô cùng, không cam lòng gào lên: “Con không cần! Ba yên tâm, con sẽ không lấy một đồng nào của ba hết, cho dù về sau ba muốn cho con cũng không nhận đâu!”. Nói xong thì cậu hiên ngang xoay người đi ra khỏi cửa, lái xe rời đi. Nói cho oai thế thôi chứ 5 phút sau, đúng 5 phút sau, Thước tam thiếu gia đã hối hận, chỉ muốn tự đập nát đầu mình. Cậu vừa nói cái gì thế này? Không lấy một đồng nào? Có cho cũng không nhận? Sao cái loại khẩu khí như thằng ngu mắc bệnh trung nhị giai đoạn cuối lại xuất phát từ mồm cậu cơ chứ Orz… Hết tự kiểm điểm lỗi lầm cho đến việc ấu trĩ như thế này: Thước Cần quỳ xuống khấn: ”Đèn thần của Aladdin, vừng ơi mở ra, phật pháp mười phương phổ độ chúng sinh, làm ơn hãy ban cho con sức mạnh để con trở thành She-ra, nhầm rồi, trở thành He-man… Xin cho thời gian đảo ngược trở lại, để con có cơ hội sửa sai, con sẽ không bao giờ nói ra câu nói não tàn như phim truyền hình kia một lần nữa đâu QAQ” mà Thước Cần cũng làm được là đủ để hiểu bạn nhỏ này phụ thuộc vào người nhà ra sao rồi ha:v :v  Và tiếp theo vì cái gọi là lòng tự tôn của bản thân Thước Cần đành ngậm đắng nuốt cay, đau khổ trở lại căn hộ đứng tên mình, ăn hết một rổ nho, tâm hồn vỡ nát của Thước Cần mới cảm thấy được an ủi phần nào. Tiếp theo khi dây thần kinh phản ứng của cậu chạy xong 3 vòng Trái Đất, Thước Cần mới suy nghĩ ra tại sao lão cha của cậu đột nhiên nổi giận đuổi cậu ra khỏi nhà. Cậu bất đắc dĩ “bị” come out. Đến cái lúc cậu kịp phản ứng, muốn về nhà giải thích sự hiểu lầm thì khắp thành phố A đã lưu truyền mấy cái tin lá cải như: Thước tam thiếu gia sau khi come out với gia đình tuyên bố ra đi với hai bàn tay trắng, phỏng vấn người tình đồng tính bí mật của cậu..v..v hay đủ các kịch bản cẩu huyết khác. Tài khoản thì bị đóng băng, đám anh em tốt thì cười trên nỗi đau khổ mà không chịu cứu vớt, hai ông anh mắc chứng “đệ luyến” thì đang ở tít mù khơi nào đó, Thước Cần rất muốn bắt chước những nhân vật trong mấy bộ phim truyền hình cũ rích lúc 8h: quỳ xuống ngửa đầu lên trời hét dài: Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử với ta như vậy? Lục tung từng ngóc ngách của nhà lên moi ra được 2,5 vạn (~100 triệu), cuối cùng gà công nghiệp Thước Cần dù đã sống 1 cuộc sống “bình dân” nhưng cuối cùng lại tiêu hết vèo trong vòng 2 tháng. < Trích ngang: Nỗi niềm tâm sự của rv-er khi thấy mức chi tiêu hằng ngày của Thước tam thiếu là: “Muốn ném cho tên thần kinh này vài quả trứng thối và lá rau rồi đó nha~ * nghiến răng*” > Thế là Thước Cần không bằng cấp, không kinh nghiệm lại phải lăn vào tìm việc nếu không muốn trở thành ma đói. Đúng lúc ấy, thông báo tuyển dụng trợ lí đặc biệt của tập đoàn Vạn Vật với tiêu chí: “Không cần thông minh, không yêu cầu nghiệp vụ chỉ cần có tâm lí vững vàng, lương thỏa thuận” lọt vào tầm mắt của cậu khiến Thước Cần lập tức “hăng tiết gà” mà đi thử việc. Đây là màn tường thuật trực tiếp màn phỏng vấn của Thước Cần: “Sao cậu lại lựa chọn tập đoàn của chúng tôi?” “Hoạt động của tập đoàn Vạn Vật những năm gần đây rất phát triển, tương lai nhất định sẽ còn tiến xa trong nền kinh tế thị trường. Tôi hi vọng có thể trở thành một thành viên trong tập thể này, cùng công ty tiếp tục tiến lến.” “Tại sao lại muốn ứng tuyển vào vị trí này?” Thước Cần im lặng nghĩ, các người chỉ tuyển mỗi vị trí này, không ứng tuyển vào nó thì còn ứng tuyển vào đâu được nữa, ngoài miệng lưu loát trả lời, để phối hợp còn trưng ra vẻ mặt vô cùng sùng bái:  “Đi theo người đứng đầu một tập đoàn lớn như ngài là cơ hội để tôi được học hỏi trau dồi kinh nghiệm và kiến thức hạn hẹp của bản thân.” < Chí hướng cao cả này nếu cha già Thước Cần nghe được nhất định sẽ ngồi thắp hương trong từ đường ba ngày ba đêm!> “Vậy cậu có gì muốn hỏi tôi không?" “Không có.”  “Chúc mừng, cậu được nhận.” “…”  (Tiếng lòng của Thước Cần: Đến trình độ người ta cũng không hỏi, thực ra mấy người đi lừa đảo đúng không hả?? (╯‵□′)╯) Và cứ như thế, con thỏ Thước Cần đã bị vứt vào một chỗ mà ở đó ai ai cũng không phải người “phình phường”. Đến lúc phát giác ra: Thước Cần: “Lão tử muốn nghỉ việc, muốn đình công!!!!!” Vị chủ tịch nào đó nở nụ cười hắc hóa: “Cậu đã kí hợp đồng bán thân, không nghỉ được đâu. Nếu cậu nhất quyết muốn nghỉ, để bảo toàn bí mật, chúng tôi đành…” Thước Cần: "Đành..” Chủ tịch ý vị thâm trường: "Cậu chắc không muốn biết đâu ha~~” Thước Cần: “(╯‵□′)╯︵┻━┻. Tôi muốn kiện mấy người….” Thiều Khuynh Tri - chủ tịch của tập đoàn vạn vật, vẻ trầm ổn lịch lãm ưu nhã ung dung, người đàn ông giá trị hàng tỷ bề ngoài là như vậy. Sự thật ra sao?? Đây chính là câu trả lời:  Thứ nhất, phải nhấn mạnh rằng anh ta là boss trong cái đám mà Thước Cần cho là yêu quái, nên nếu không có gì thì đừng có đụng chạm gì đến vị này. Chết lúc nào không biết đâu ~~ Thứ hai, là một vị tổng tài, Thiều Khuynh Tri có đầy đủ tính cách để xứng với chức vị. Đó là: tư bản độc tài, chuyên hút máu của nhân viên “lương thiện” như Thước Cần, bề ngoài ôn thuận như ngọc nhưng bên trong thì hắc hóa, chuyên đi lừa đảo người khác, bóc lột sức lao động. Ví dụ như sau: Thiều Khuynh Tri: “Tiểu Thước Cần < phiên bản Thước Cần chibi bằng cỏ do ngài chủ tịch đính thân làm> tôi cho em em có giữ cẩn thận không?" Thước Cần: “Hình như….” Thiều Khuynh Tri: “Nếu không giữ cẩn thận, trừ tiền lương.” Hay như thế này: Thước Cần: “Ngài chủ tịch à, tôi chỉ là một người bình thường thôi, không phải so với đám thần thú của mấy người được. Đến đấy có lẽ hơi nguy hiểm, tôi sẽ chỉ làm vướng chân tay của ngài thôi. Ngài xem...” Thiều Khuynh Tri nhướng mày: “Tôi phải vất vả đi mà cậu dám không đi!” Thước Cần: “~~~ Đi, đi chứ ngài chủ tịch đi sao tôi không dám đi. Ha ha” Thiều Khuynh Tri: “Ngoan.” Thước Cần: *Lệ rơi đầy mặt* Và điều cuối cùng, người mà chủ tịch Thiều nhắm trúng, không ai có thể chạy thoát. Nếu rơi vào trường hợp như vậy, tốt nhất về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi chờ bị ăn đi là vừa :v :v ------ Trích đoạn:  “Tôi hỏi lại lần nữa, phải nói đúng lương tâm, tôi đối với em thế nào?” “…… Có thể bỏ qua vụ đúng lương tâm được không?” Thiều Khuynh Tri từ chối cho ý kiến. “Anh đối xử với tôi rất tốt, dạy tôi rất nhiều thứ, cho tôi môi trường để phát triển, rất tin tưởng tôi, lúc nào có nguy hiểm cũng xuất hiện cứu tôi...”  Nói xong, Thước Cần cảm giác hình như mình hơi bị có lương tâm quá đà, nhanh chóng bổ sung “Nhưng mà tôi gặp nguy hiểm cũng đều tại anh, thỉnh thoảng anh lại còn như phần liệt, dọa tôi sợ chết khiếp!” Thiều Khuynh Tri gật đầu: “Đoạn trước nhận xét rất tốt.” Thước Cần phát điên: “Đoạn sau mới là mấu chốt!” “Nhân thân thì sao?” “Khống chế cuồng, tự đại cuồng, phần tử bạo lực, phúc hắc, không phải người!” Thiều Khuynh Tri mặt không đổi sắc: “Tiếp tục.” “… Mặt mũi cho qua, năng lực cho qua, sự nghiệp cho qua, chỉ số thông minh cho qua nốt, nấu ăn coi như không tệ.” Thước Cần cực kỳ trái lương tâm nói. “Em thấy chưa, tôi diện mạo xuất chúng, tài hoa hơn người, sự nghiệp thành công, thông minh trí tuệ, còn biết làm việc nhà, biết bảo vệ em, em còn bất mãn cái gì?” “…” Thước Cần nháy mắt sợ ngây người. Cái anh này anh tự luyến cmnr à? Còn có thể quang minh chính đại bẻ cong sự thật hơn nữa hay không? --------- Trước đây tôi đã từng đọc một truyện của tác giả Cuồng Tưởng Chi Đồ và cảm thấy rất thích nên khi nhìn thấy tên truyện này tôi đã lập tức nhảy hố và cuối cùng nó cũng không làm tôi cảm thấy thất vọng. Truyện rất nhẹ nhàng hài hước có nhiều tình tiết dở khóc dở cười khiến cho người đọc có thể giải trí nên nếu ai muốn tìm một câu chuyện để thư giãn sau những ngày làm việc mệt mỏi thì hãy nhảy hố. Nhưng đặc biệt nhấn mạnh một điều: "Nếu ai đọc truyện này trông mong vào cái chân nhân của anh công thì tốt nhất từ bỏ ý định đi. Tại vì anh ấy trong dạng thần thú chỉ là một con cừu mà thôi ????????????.????????????.  ________ " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Huyền_Sắc Dung Hoa Bìa: #Vân Tiệp Dư *** Sống mấy ngàn năm, Yến đại giáo sư lần đầu tiên gặp phải vấn đề nan giải như thế này. Yến Tây Như hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào hay phải nói cái gì trong tình trạng bị người ta lột sạch quăng lên giường, trong lòng thậm chí còn cảm thấy sợ hãi. Thước Thừa Dụ nhìn thân thể người trước mặt, chỉ hận không thể một phát ăn luôn, nhưng nhìn đến vẻ mặt quẫn bách của Yến Tây Như lại không đành lòng. “Đừng căng thẳng, thả lỏng đi, anh sẽ cẩn thận.” Thước Thừa Dụ vừa dỗ người vừa hoàn thành công tác chuẩn bị, bắt đầu làm chính sự. Yến Tây Như khẽ rên một tiếng, cả người run lẩy bẩy. ... Mời các bạn đón đọc Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại của tác giả Cuồng Tưởng Chi Đồ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thanh Hoa Đế Quân
“Thế nhân đều biết đến sự tồn tại của Thần – Ma – Nhân tam giới, song lại không biết, trên đời này thực tế có giới thứ tư mang tên Vô Phương. Tuy vậy, nhiều năm trước đây, Vô Phương Thần Tộc đóng cửa Vô Phương Giới và toàn bộ thông đạo đến tam giới. Vô Phương trở thành nơi thần bí nhất trong bốn giới. Vô Phương Giới lấy nữ tử làm đầu, nhưng có điều, nếu thân phận cao quý một chút, nam tử cũng có thể dựa vào nỗ lực để giành lấy địa vị tương đồng.” (*) Thần quân Quân Tử Thiều cai quản Vô Phương Giới đã độc thân sáu vạn năm, giờ là lúc muốn kén “rể”. Nàng nhìn khắp tam giới, cuối cùng cũng nhắm trúng Thanh Hoa Đại đế ở Đông Cực, bèn lấy sính lễ đưa lên thiên giới, xin được cưới Thanh Hoa làm thần hậu. Vâng, bạn không đọc nhầm đâu, nữ chính của chúng ta lấy lễ vật định rước thần hậu Thanh Hoa về Vô Phương Giới. Nhưng thần hậu này dường như hơi “khó nhai”, cứng mềm gì đều không ăn. Ngày đầu tiên, sờ tay chàng một cái, chàng lạnh lùng ném Quân Tử Thiều xuống vách núi. Sau này Quân Tử Thiều chạy luôn xuống địa phủ làm phán quan, hằng ngày lên thiên giới báo cáo công việc để được ngắm thần hậu tương lai. Nhưng mặc cho nàng sàm sỡ hay tán tỉnh chàng, kết quả chỉ có một - Quân Tử Thiều bị đánh roi rồi ném khỏi Thái Hoà cung của Thanh Hoa đế quân. Cứ tưởng câu chuyện cọc đi tìm trâu này cứ tiếp diễn mãi như vậy mà không có kết quả, thì sau một lần hai người giúp một người trần thoát khỏi thiên mệnh bi thảm, mọi thứ đã thay đổi. Thanh Hoa đối xử tốt với nàng hơn, còn nói muốn lấy nàng. Quân Tử Thiều vui sướng chuẩn bị một đám cưới thật hoành tráng. Nhưng đến lúc hai người cùng bước vào Vô Phương Giới, nàng lại buông tay. Đường thông giữa hai thế giới đóng lại, Quân Tử Thiều đã chuẩn bị cùng tất cả đám thần tiên trên thiên giới cùng táng thân. Đây là một câu chuyện xưa rất dài, cũng rất đau khổ. Ngàn năm vạn năm trước, có một cô gái nhỏ được hứa hôn cho Thanh Hoa đế quân. Nhưng chẳng kịp đợi đến lúc nàng trưởng thành, cha của nàng bị buộc tội phản bội thiên giới, chịu cực hình, hai mẹ con bị đày đến Vô Phương Giới. Cô gái nhỏ đến phút cuối vẫn cầu xin Thanh Hoa giúp đỡ, nhưng chàng chưa bao giờ quay đầu lại. Chuyện cũ như một thước phim đã mòn vẹt, chiếu đi chiếu lại đến mức tim đau nhỏ máu. Cô gái nhỏ năm xưa quay lại thiên giới, trở thành một thần quân xinh đẹp tài giỏi, nhưng lòng vẫn chất chứa hận thù. Cô gái đó chính là Quân Tử Thiều. Vậy thì, Thanh Hoa tình nguyện gánh chịu tất cả những hận thù ấy, chỉ mong nàng một đời bình yên. Cuối cùng, nàng ôm trái tim vỡ nát quay về Vô Phương, hắn ở lại thiên giới, chắp vá nốt những mảnh hồn của cha nàng đưa đi đầu thai. Sau tất cả, nàng vẫn yêu hắn như thế, vì hắn mà buông tha những chuyện năm xưa. Và hắn cũng yêu nàng đến thế, dù cho nàng từng kiếm chém hắn đến máu thịt tan nát, dù cho nàng bước đi vĩnh viễn không trở lại. Và cuối cùng, khi yêu thương đủ nhiều cảm động trời đất, họ sẽ có một cái kết hạnh phúc bên nhau. “Nếu đã yêu đến vậy, hà cớ gì để cho nàng đi?” “Nếu nàng thống khổ như thế, vì sao phải khiến nàng ở lại. Là ta có lỗi với nàng, nàng hận ta, lại yêu ta, thấy ta chỉ thêm đau lòng. Nếu ta đã yêu nàng như vậy, thì sao có thể đứng nhìn nàng đau lòng.” (*) Diệp Tiếu là một trong số tác giả huyền huyễn tôi khá yêu thích. Truyện của Diệp Tiếu vừa hài hước, lại có những tình tiết đau lòng đến tê tái. Và đặc biệt, tác giả này có sở thích ngược các nhân vật nữ. Quân Tử Thiều còn may mắn hơn chán các bạn đồng lứa của mình bởi nàng chỉ bị nam chính đánh vài cái, ném khỏi núi vài lần. Truyện này tổng quan thì thiên về ngược nam hơn một chút. Và vì là đoản văn nên có một số chi tiết không rõ ràng cũng hơi vội vàng (thật sự nếu viết thành truyện dài cũng được vì cái cốt khá là hay). Kết truyện thì… đừng để review lừa tình, hai người cuối cùng cũng sống hạnh phúc bên nhau. :v Quân Tử Thiều quay lại thiên giới, Thanh Hoa đế quân cũng “sống lại”, hai người buông bỏ hết chuyện cũ. Truyện ngắn và khá dễ đọc, nên hi vọng các bạn sẽ thích nó. (*) Trích đoạn từ bản edit _______________ Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Thời điểm Tất Phương mang theo công văn chuyên vụ tiến vào Lăng Tiêu Điện, chúng tiên môn vừa thương nghị vấn đề lũ lụt xong. Sau một hồi hăng chí tranh luận, chúng tiên cảm thấy có chút mệt mỏi, thế là dưới sự ân chuẩn của Thiên Đế, sai tiên thị(1) bày biện bàn ghế, một đám thần tiên bầu bạn cùng Thiên Đế uống trà uống trà, dưỡng thần dưỡng thần, chuẩn bị lát nữa lại tiếp tục vì vấn đề ban nãy mà tái chiến một phen. Tất Phương đến quả thật đúng lúc, sau khi đi vào, khỏi phải chờ đợi chúng tiên nói dứt lời, Thiên Đế liền trực tiếp giơ tay bắt chuyện: “Có công văn gì sao?” Kỳ thực những công văn thông thường từ lâu đã không cần do Tất Phương đích thân trình lên, Tất Phương tự mình lên điện, nhất định là văn kiện quan trọng khẩn cấp. Nghe Thiên Đế hỏi, Tất Phương tiến về phía trước một bước, chậm rãi mở miệng nói: “Vừa rồi có công văn từ Vô Phương Giới chuyển đến.” Lời này vừa thốt ra, trà không ai uống, dưỡng thần cũng không ai dưỡng, chúng tiên trên Lăng Tiêu Điện đều sáng rực con mắt, chuyển tầm nhìn về phía cuộn giấy lớn duy nhất trong tay Tất Phương. Thế nhân đều biết đến sự tồn tại của Thần – Ma – Nhân tam giới, song lại không biết, trên đời này thực tế có giới thứ tư mang tên Vô Phương. Năm đó Phụ Thần sáng thế, Vô Phương chính là tác phẩm đầu tiên, chẳng qua kỹ thuật không thành thục, về sau bị Phụ Thần vứt bỏ, vốn tưởng rằng vùng đất này không còn khả năng tiếp tục sinh sôi nảy nở thêm bất kỳ sinh mệnh nào nữa, nhưng không nghĩ tới, Vô Phương Giới cuối cùng vẫn cho ra đời Vô Phương Thần Tộc. Bọn họ dùng một loại tinh thần kiên trì cứng cỏi, cải tạo Vô Phương thành chốn phồn hoa không hề thua kém ba giới khác. Tuy vậy, nhiều năm trước đây, Vô Phương Thần Tộc lại đóng cửa Vô Phương và toàn bộ thông đạo đến tam giới, từ đó cùng tam giới đoạn tuyệt, độc chiếm một phương. Vô Phương Tộc không ra, những giới khác cũng không tìm được lối vào, thế là Vô Phương Giới liền trở thành nơi thần bí nhất trong bốn giới. Vạn năm trước, một vị Tinh quân đi nhầm vào Vô Phương rồi quay về, viết nên “Vô Phương Du Ký” bán chạy nhất tam giới, góp phần đẩy cảm giác thần bí của Vô Phương lên đỉnh điểm. “Vô Phương Du Ký” kể rằng, Vô Phương Giới lấy nữ tử làm đầu, nhưng có điều, nếu thân phận cao quý một chút, nam tử cũng có thể dựa vào nỗ lực để giành lấy địa vị tương đồng. Chuyện này đối với tam giới luôn lấy nam tử làm đầu mà nói, là một sự kiện mới lạ, vả lại sự kiện này thuộc về Vô Phương Giới, nên càng dị thường hơn. Mời các bạn đón đọc Thanh Hoa Đế Quân của tác giả Diệp Tiếu.
Anh Có Quyền Giữ Im Lặng
Warning: Vì nội dung bài review có một vài từ ngữ có thể vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng của FB nên Ad đã có chỉnh sửa lại đôi chút cho phù hợp. Rất mong mn thông cảm cho sự bất tiện này khi đọc ạ ****** Nhiều năm về trước, Sầm Ngưng - em gái của Sầm Qua từng bị ung thư máu. Khi đó, sự sống của cô bé mong manh như ngọn đèn trước gió, chỉ có phương pháp ghép tuỷ mới có thể cứu sống cô. Thế nhưng cả Sầm Qua và ông bà Sầm đều không có tuỷ tương thích với cô bé, may mắn thay, có một cô gái đã tình nguyện hiến tuỷ cho Sầm Ngưng. Bởi vì luật pháp quy định rằng trong vòng hai năm đầu tiên sau ca ghép tuỷ thì người nhận tuỷ và người hiến tuỷ sẽ không được biết danh tính của đối phương, thế nên mãi về sau Sầm Qua và gia đình anh mới biết được tên của cô gái lương thiện đó. Cô ấy là Triệu Tô Dạng, sinh viên ngành Ngoại Ngữ của đại học Lăng Nam. Khi Sầm Qua nghe tin Triệu Tô Dạng là nghi phạm của một vụ giết người bằng thuốc độc, anh đã ngay lập tức ngỏ lời muốn hợp tác phá án cùng người đồng nghiệp đang phụ trách vụ án này. Thấy vậy, mọi người xung quang đều cảm thấy rất bất ngờ. Sầm Qua trước giờ chỉ đảm nhận những vụ trọng án, tại sao bây giờ lại muốn nhúng tay vào một vụ án phổ thông như thế này? Thật ra, lần này Sầm Qua muốn đến đại học Lăng Nam một chuyến để có cơ hội trực tiếp nói lời cảm ơn với Triệu Tô Dạng. Cho dù cô có là hung thủ giết người đi chăng nữa, anh vẫn muốn chân thành cảm ơn cô và trao đến tận tay cô chiếc khăn len mà Sầm Ngưng đã tự tay đan tặng ân nhân cứu mạng của mình. Triệu Tô Dạng là một cô gái rất trầm lặng. Suốt bốn năm đại học, cô không thường xuyên tiếp xúc với các bạn học, quan hệ với bạn cùng phòng cũng rất tệ, thế nên khi bạn cùng phòng của cô trúng độc mà chết ngay trên giường ngủ của kí túc xá, cô trở thành nghi phạm hàng đầu. Quả thực, giữa cô và người bị hại có rất nhiều mâu thuẫn. Bởi vì cô ta thường hay đặt điều nói xấu cô, không chỉ vậy còn có thói quen trộm vặt. Trong một lần Tô Dạng vô tình nhìn thấy cô ta đánh tráo lọ phấn nền đắt tiền của cô, hai người đã xảy ra xô xát. Mọi người xung quanh không rõ thực hư sự việc, chỉ nhìn thấy Tô Dạng cho cô ta một cái tát và nghe những lời bịa đặt của cô ta nên luôn cho rằng Tô Dạng là người xấu. Tô Dạng cũng không muốn nhiều lời, thường mặc kệ những lời đàm tiếu, tự tách mình ra khỏi thế giới xung quanh. Triệu Tô Dạng tuy luôn trầm mặc nhưng không hề nhu nhược, nhút nhát lại mà ngược lại còn vô cùng cá tính. Trước đây có một lần hai nữ sinh bất hảo đã chặn đường gây sự với Tô Dạng, cho cô một bạt tai, cô liền không do dự mà đưa chân đạp thẳng vào bụng nữ sinh nọ khiến cô ta đau đến phát khóc. Mình rất thích tính cách của Tô Dạng, nếu ai đó thật lòng yêu thương cô, cô sẽ chân thành mà đáp lại tình cảm ấy, nhưng nếu ai đó cố tình gây tổn thương cho cô, thì đừng mong có thể nhởn nhơ, yên ổn. Đang yên đang lành bỗng nhiên trở thành nghi phạm giết người, Triệu Tô Dạng cảm thấy vô cùng phiền phức. Lúc thẩm vấn, cô ra sức biện luận cho bản thân, chỉ mong thoát khỏi “mớ bòng bong” này càng nhanh càng tốt. Thế nên, cô đã vô tình để lộ tầm hiểu biết sâu rộng về lĩnh vực điều tra phá án, khiến Sầm Qua cảm thấy cô gái này thực sự rất thông minh. Sau khi vụ án được phá, Tô Dạng bỗng nhiên muốn tham dự kì thì tuyển cán bộ điều tra. Nguyên nhân vì sao, thì chỉ có mình cô biết. Thật ra, Tô Dạng đã trót phải lòng Sầm Qua rồi. Thế nên, cô muốn được trở thành đồng nghiệp của anh để có thể được gần anh hơn một chút. Nếu nói rằng Tô Dạng muốn làm cảnh sát hình sự chỉ vì Sầm Qua cũng không hoàn toàn đúng, nhưng nếu không có Sầm Qua, có lẽ cô sẽ đi con đường nhàn hạ mà bố đã trải sẵn cho cô, chứ không chọn một công việc vất vả và đầy hiểm nguy như thế này. Tô Dạng thành công vượt qua kì thi tuyển và thật may mắn vì cô được phân về đúng cục điều tra Châu Lập nơi Sầm Qua đang công tác. Đây là một sự “trùng hợp” được sắp đặt từ trước, Sầm Qua là người biết rõ nhất điều này. Thật ra, không chỉ có một mình Tô Dạng thầm yêu Sầm Qua, mà anh cũng có tình cảm với cô gái đáng yêu ấy. Từ những lần gặp mặt đầu tiên, anh đã cảm thấy cô rất xinh đẹp, rất tự tin, rất có khí chất. Tình cảm của anh dành cho cô từ sự biết ơn dần trở thành tình yêu nam nữ, khiến anh không kìm được khao khát muốn giữ cô cho riêng mình, thi thoảng còn nảy ra những suy nghĩ xấu xa  “Có lần tôi phát hiện có một con nhện đang bò trên vách ngăn, tay trái và tay phải của nó không to bằng nhau, tôi suy luận được con nhện này thuận tay trái!" Dứt lời, cô giơ nắm đấm bên trái lên. “Làm sao phân biệt được tay với chân của nhện?” Sẩm Qua hỏi đầy hứng thú. Cô đáp đầy tự tin: “Hai chi trước là tay, sáu chi sau là chân, giống như con cua ấy.” Sầm Qua nhìn cô vừa bó tay vừa cạn lời. Cô cứ tiếp tục đáng yêu đến kì cục thế này, anh không kìm lòng được muốn áp cô vào tường mà hôn cuối cùng làm cô sợ chết khiếp thì sao?” Nhưng mà sau đó, Sầm Qua không thể kiềm lòng được nữa. Cho cô sợ chết khiếp cũng được, anh nhất định phải có được cô! Ấy thế mà Tô Dạng không những không hoảng sợ, mà còn sung sướng vô cùng. Không chỉ vậy còn mặt dày đòi hỏi nhiều hơn, nói rằng một nụ hôn chẳng bõ! Haizz, đáng yêu chết mất thôi! Đội trưởng Sầm thường ngày lạnh lùng điềm tĩnh, khi yêu vào bỗng hóa lưu manh, trong đầu chỉ nghĩ toàn những chuyện đen tối. “Với anh lúc này thì “một nơi rất hay” chính là nhà em hoặc là… nhà anh.” “Không, là một người trưởng thành, chúng ta không thể suốt ngày u mê trong mấy chuyện lung tung đó được.” Khi thật lòng yêu thương một người, chúng ta luôn muốn dành cho người ấy những gì tốt nhất, chỉ sợ người ấy không hiểu được tâm ý của bản thân, không biết rằng ta đã yêu người nhiều như thế. “Nếu em kiếm được nhiều tiền hơn, mấy mẫu phấn nền siêu đắt đó cũng sẽ trở thành tất yếu.” “Đi.” Sầm Qua nắm lấy khuỷu tay cô. “Đi đâu cơ?” “Thỉnh thoảng mua loại đắt một lần.” Triệu Tô Dạng sợ hết cả hồn: “Em em em không có nhiều tiền thế đâu!” Sầm Qua dừng bước, quay lại, “Anh có.” Được anh chiều cô vừa mừng vừa lo, từ từ ngồi xuống. Thế là ánh mắt anh lại càng cao vời hơn. “Em đang làm gì vậy?” “Làm một việc mà không phải ai cũng có cơ hội làm.” “Gì cơ?” “Ôm cột đình.” Triệu Tô Dạng giả bộ òa khóc, ôm chầm lấy một cái chân của anh.” Chuyện tình yêu của Sầm Qua và Tô Dạng rất êm đềm, nhưng cuộc đời Sầm Qua lại không được bình yên như thế. Vài năm trước, có một biến cố rất lớn đã xảy đến với gia đình anh. Sầm Ngưng - cô em gái mà anh hết mực yêu thương đã bị b.ắt cóc và s.át hại một cách dã man. Đó là một vụ trọng án, hung thủ có tâm lí vặn vẹo, giết hại hàng loạt những cô gái trẻ và Sầm Ngưng là một trong những nạn nhân của hắn. Nhưng khi đó, Sầm Qua là một thành viên quan trọng của cục phòng chống ma túy, thế nên mẹ anh luôn cho rằng cái chết của Sầm Ngưng là do kẻ thù của anh gây ra. Cú sốc quá lớn đã khiến bà Sầm bị tổn thương tâm lí nặng nề, sau đó bệnh tình của bà không những không thuyên giảm mà càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn. Vì là người nhà của nạn nhân, nên Sầm Qua không được phép tham gia phá vụ án đó. Lúc ấy anh đã từ chức ở cục phòng chống ma túy, đến cục điều tra Châu Lập làm một cán bộ điều tra bình thường và bí mật tìm hiểu về cái chết của Sầm Ngưng. Thế nhưng mọi việc vẫn chìm trong màn sương dày đặc, cho dù Sầm Qua nỗ lực đến mấy, anh cũng chỉ có thể thấy được bề nổi của vụ việc mà thôi. Cho đến khi Triệu Tô Dạng bước đến bên anh, thì mọi chuyện bắt đầu có chuyển biến rõ rệt. Vì Triệu Tô Dạng không phải thân nhân của Sầm Ngưng, nên cô đã được gia nhập tổ chuyên án, điều tra vụ án đặc biệt nghiêm trọng này. Triệu Tô Dạng đã dùng tất cả khả năng của mình và tình yêu đối với Sầm Qua để nỗ lực điều tra vụ án ấy, cô muốn đòi lại công bằng cho cô bé Sầm Ngưng xấu số và gỡ bỏ những khúc mắc trong lòng người đàn ông cô yêu nhất trên đời. Đến cuối cùng, hung thủ là một kẻ không ai ngờ tới, là kẻ vô cùng thân thiết với gia đình Sầm Qua. Khúc mắc trong lòng anh đã được tháo gỡ, còn vết thương trong tim, cô sẽ giúp anh chữa lành. Có lần Tô Dạng từng nghĩ, nếu như cô không trở thành n.ghi phạm của vụ án mạng ấy, có lẽ cũng không có cơ hội được gặp Sầm Qua. Nhưng thật ra duyên phận vốn là thứ được an bài từ trước, chỉ cần có duyên, chắc chắn sẽ tìm thấy nhau trong ngàn vạn người. Cầu chúc cho mỗi chúng ta, đều có thể gặp được người ấy, để rồi được yêu thương, được che chở, được vỗ về, được cảm thông, được bình yên và hạnh phúc! ____ " ": Trích từ truyện Review by #Thiên Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Chín giờ sáng, điện thoại vang lên những tiếng chuông có quy luật. Triệu Tô Dạng vươn tay đóng đồng hồ báo thức, nhanh nhẹn rời giường rửa mặt. Bảo vệ luận văn tốt nghiệp đã được định vào ngày mai, hôm nay có lẽ cô phải ở trong thư viện cả ngày. Bài luận văn tốt nghiệp của cô tên là "Phân tích cách dùng của mạo từ trước danh từ", 70% là cô gom góp từ trên mạng, tốn không ít sức lực để sửa sang cho nó thay đổi hoàn toàn, hệ thống kiểm tra chắc chắn sẽ không tra ra, nhưng cô sợ cửa ải biện hộ này vì nghe nói có một vài giáo sư phụ trách lần bảo vệ này rất gian xảo. Nửa giờ sau, Triệu Tô Dạng cất túi bánh bao mua tối qua rồi chuẩn bị ra khỏi cửa, phát hiện dép lê của học bá cùng phòng Hướng Mạn còn ở bên cạnh thang giường, màn giường được kéo chặt, không biết có phải cô ta còn đang ngủ nướng không, ha ha, đây không giống với phong cách mất ăn mất ngủ của cô ta. Nhưng mà, bởi vì quan hệ hai người không được tốt lắm, Triệu Tô Dạng cũng không để ý nhiều, dựa theo kế hoạch mà đi thư viện ngâm ở đó vài giờ mới trở về. Dưới lầu ký túc xá, nàng nhìn thấy ít nhất hai trăm người vây xem, còn có rất nhiều người từ bốn phương tám hướng tụ tập tới, vây cửa ký túc xá chật như nêm, nếu như không phải có hai chiếc xe của cục điều tra dừng ở cách đó không xa thì còn tưởng rằng ở trong có ngôi sao nào mở cuộc gặp gỡ người hâm mộ. Vài bạn học cùng lớp tinh mắt phát hiện Triệu Tô Dạng ở phía sau, có người nhìn hả hê, có người lộ vẻ vui mừng, tất cả đều nháy mắt với nhau. "Tô Dạng! Xem kìa, Tô Dạng ở đằng kia..." "Mau nói với chuyên viên điều tra một câu, tìm được Tô Dạng rồi!" "Là cô ta làm sao?" "Rất có khả năng, nếu không tắt điện thoại, bây giờ lại lén lén lút lút nhìn lén phía sau đám người chứ." "Tôi nói này, mấy cô gái các cậu có thôi đi không? Nói hươu nói vượn cái gì thế?" "Giả bộ tình thánh cái gì chứ? Cậu theo đuổi Tô Dạng hai năm, bây giờ nói chuyện giúp cô ta thì có thể đuổi được tới tay chắc?" Mời các bạn đón đọc Anh Có Quyền Giữ Im Lặng của tác giả Đào Đào Nhất Luân.