Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cô Gái Trên Cây Sa Kê - Trương Tiểu Nhàn

Ở châu Á và Châu Mỹ có một loại cây gỗ lớn tên là cây bánh mỳ. Có người nói rằng hạnh phúc của mọi người phụ nữ chính là tìm thấy cái cây để gửi gắm được. Cũng có người nói rằng vấn đề của mọi phụ nữ chính là lựa chọn giữa bánh mỳ và tình yêu. Trình Vận, Chu Địch Chi, Thẩm Quang Huệ trong tiểu thuyết vẫn đang đi kiếm cây bánh mỳ thuộc về riêng mình. Các cô gái quen nhau từ năm mười ba tuổi, tình bạn bắt đầu từ đội bóng chuyền. Họ cùng trải qua niềm vui của sự trưởng thành, bối rối của mối tình đầu, yêu và hận, nỗi nhớ cùng niềm đau.  Chuyện phụ nữ làm giỏi nhất và cũng thất bại nhất chính là yêu đàn ông.  Chu Địch Chi nói, nếu cô ấy chết thì bài ca phúng điếu của cô ấy chính là chuyện một cô gái không ngừng gặp phải đàn ông xấu.  Thẩm Quang Huệ nói, lấy chồng ở Truân Môn rất không vẻ vang, chí ít cũng phải lấy chồng ở khu Bào Mã mới được.  Trình Vận nói, có thể khiến đối phương đau lòng, mới là tình yêu mãnh liệt giữa hai người. *** Bộ sách gồm có:  Quyển 1: Cô gái trên cây sa kê Quyển 2: Cây sa kê ra đi Quyển 3: Cây sa kê lưu lạc *** Đặng Sơ Phát đáng thương nhìn cô nàng. “Đặng Sơ Phát là đàn ông tốt.” Tôi chữa lại. “Đúng vậy, ngoại trừ anh ấy.” Đặng Sơ Phát cười khổ. Anh ấy giống như một người lái đò giàu tình cảm. Anh sinh ra và lớn lên trên hòn đảo nhỏ, suốt ngày làm bạn với biển. Đại khái anh ấy sẽ không hiểu tình cảm phức tạp của loài người. Hai ngày sau khi rời đảo Nam Nha, Địch Chi đã làm một chuyện khiến tôi không ngờ. “Tớ mới ăn cơm xong với Lâm Phương Văn.” Cô ấy báo cho tôi biết. “Anh ấy vẫn khỏe chứ?” “Vẫn như xưa. Sự thay đổi của đàn ông chưa bao giờ kịch liệt so với phụ nữ. Tớ nói với anh ấy, cậu đã chia tay với Từ Khởi Phi. Anh ấy vẫn còn yêu cậu.” “Anh ấy sẽ không nói như vậy.” “Là tớ nhìn ra.” “Lâm Phương Văn không phải một người đàn ông có thể phó thác cả đời.” Tôi nói đều đều. “Từ khi nào cậu trở nên yếu bóng vía như thế? Cái gì là suốt đời suốt kiếp? Nếu cậu chỉ muốn tìm một người để phó thác cả đời, thì sẽ chọn Từ Khởi Phi.” Địch Chi nói đúng, nếu tôi muốn tìm một người để giao phó cả đời, thì tôi đã không bỏ Từ Khởi Phi. Vấn đề là tôi muốn ở bên Lâm Phương Văn suốt đời suốt kiếp, nhưng e rằng anh không làm được. Tôi không muốn lại dùng nỗi đau để đổi lấy niềm vui ngắn ngủi. “Tớ đã đưa số điện thoại của cậu cho Lâm Phương Văn. Chắc hẳn anh ấy sẽ tìm cậu, khi đó cậu tự đi mà từ chối.” Lâm Phương Văn không tìm tôi. Tôi quá hiểu anh, anh sẽ không cầu xin tôi. Anh đã phá lệ cầu xin tôi một lần, lần đó tôi đã cự tuyệt anh. Anh nhất định sẽ không cầu xin tôi lần nữa, mà tôi cũng không cầu xin anh. Mùa hè trôi qua, mùa thu lại đến. Tôi nhận được điện thoại của Lâm Phương Văn, anh đến chậm tròn một mùa. “Em có rảnh không?” Giọng của anh có gì đó không ổn. “Có. Anh đang ở đâu?” “Anh ở gần đây, anh tới tìm em được không?” “Được.” Tôi chạy đi tắm, trong thời gian ngắn nhất làm mình tỏa sáng nhất có thể. Lâm Phương Văn đến. Chúng tôi không nói những câu từ khách sáo, giống như hai người bạn đã lâu không gặp. “Chỗ này cũng được.” Anh mở miệng nói. “Chỉ có hơn ba mươi ba mét vuông.” “Có ban công à.” Anh ra ban công. Tôi không nói cho anh biết, tôi vì cái ban công kia mới mua căn phòng này. Tôi vẫn luôn nhớ cái ban công ở nhà anh. “Anh vẫn còn ở Tiêm Sa Chủy chứ?” Tôi hỏi về anh. “Ừ, anh không muốn rời xa cái ban công kia.” Anh nói. “Ngày đó em ở trên ban công rải chín trăm tám mươi sáu chiếc máy bay khắp không trung, khung cảnh thế nào?” Anh bất ngờ hỏi tôi vấn đề này. “Khung cảnh rất đồ sộ.” Tôi cười nói, “Vậy khi anh về nhà, phải nhặt từng chiếc máy bay trên đường, khung cảnh thế nào?” “Khung cảnh rất bi tráng. Toàn bộ Tiêm Sa Chủy đều là máy bay.” Anh cũng cười nói. Tôi cười khanh khách: “Em không tin, anh nói xạo.” “Mẹ anh qua đời rồi.” Anh nói. Tôi ngạc nhiên: “Sao lại thế?” “Bị bệnh ung thư. Đã mất vào một tiếng trước, ở bệnh viện gần đây.” Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng nói gì thêm. Tôi không biết an ủi anh thế nào. Đôi vai anh bỗng nhiên co giật, kích động khóc thét lên. Tôi chưa từng thấy anh khóc, tôi lúng túng không biết phải làm sao. “Đừng vậy mà.” Tôi an ủi anh. Anh ôm tôi, khóc nức nở trên vai tôi. Tôi ôm chặt anh, muốn dùng hơi ấm vỗ về anh. “Anh rất yêu bà.” Anh nói trong nước mắt. “Em biết.” “Anh thật không ngờ bà sẽ chết đột ngột như thế. Anh đã cho rằng anh và bà còn thời gian.” “Chúng ta thường cho rằng còn thời gian.” Anh siết tay ôm tôi thật chặt, nước mắt thấm ướt lưng áo của tôi. Người đàn ông yếu đuối giống một đứa trẻ đáng thương. Tối hôm đó, Lâm Phương Văn qua đêm ở nhà tôi. Anh ngủ ở phòng khách, tôi ngủ trong phòng. Sáng hôm sau, anh nói tạm biệt với tôi. “Chuyện tang lễ có cần em giúp không?” Anh lắc đầu. “Trước khi chia tay em, anh và Nhạc Cơ chưa từng lên giường.” Anh nói. Tôi không bày tỏ điều gì. Tôi đứng trên ban công nhìn theo bóng lưng anh. Ngày hôm đó, tôi quyết định chia tay là do tôi quá kích động sao? Nhưng sau đó anh đã lên giường với Nhạc Cơ, đó là sự thật. Mấy ngày sau, tôi gọi điện cho anh, tôi hỏi anh tang lễ cử hành ở đâu. Ai dè anh nói tang lễ đã cử hành xong rồi. Tôi không biết vì lẽ gì anh không cho tôi tham dự, hay là anh vẫn không định cầu xin tôi. Mùa thu đi qua. Từ lần đó, tôi không gặp lại Lâm Phương Văn. Vào một ngày, tôi nhận được điện thoại của Tống Tiểu Miên: “Cuối tuần này, tớ tổ chức tiệc đầy tháng cho con gái, cậu có rảnh không?” “Cậu sinh cháu rồi sao?” Tôi kinh ngạc. “Đến cuối tuần này là đầy tháng rồi. Tớ biết cậu bận nên lúc vào bệnh viện sinh tớ không báo cho cậu biết.” “Tớ nhất định sẽ đến.” “Từ Khởi Phi cũng tới, cậu không ngại chứ?” “Đương nhiên không ngại. Anh ấy thế nào?” “Vẫn như xưa thôi.” Tôi, Địch Chi và Quang Huệ cùng đến dự tiệc đầy tháng con gái của tiểu Miên. Tiểu Miên mập hơn nhiều, đã không thể làm người ta liên tưởng đến cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, duyên dáng trong đội bóng chuyền năm xưa nữa. Không ngờ Diệp Thanh Hà và Lưu Hân Bình đã lâu không gặp, hôm đó cũng đều trở về. Thanh Hà định cư ở Italy. Nghề nghiệp của cô ấy tương đối ít phổ biến, là chuyên gia tu bổ danh họa. Năm ngoái, cô ấy đã lấy một họa sĩ. Chỉ có kiểu phụ nữ chưa bao giờ vì cuộc sống mà phải âu sầu như Thanh Hà, mới có tư cách yêu nghệ sĩ. Còn Hân Bình thì kết hôn với một chuyên gia não ở Anh, cũng bám rễ ở đấy luôn, năm ngoái cô ấy còn sinh một bé gái. “Thời gian trôi qua nhanh quá. Bộ dạng của chúng ta bây giờ không thể đánh bóng chuyền nữa rồi.” Hân Bình than thở, “Tớ thật thèm được như các cậu, vẫn tự do tự tại.” Tôi, Địch Chi và Quang Huệ có nỗi niềm riêng tự mình biết. “Nhạc Cơ đến rồi!” Thanh Hà nói: “Bạn ấy càng ngày càng đẹp.” “Bạn trai chạy chiếc Ferrari thể thao của cậu đâu?” Địch Chi chế nhạo cô ta. “Cậu nói tới người nào?” Nhạc Cơ đắc ý dạt dào hỏi ngược lại Địch Chi. “Cái người đuổi cậu xuống xe đó. Cậu có nhiều bạn trai đuổi cậu xuống xe sao?” Địch Chi cười đểu hỏi cô ta. Sắc mặt Nhạc Cơ nhất thời sa sầm. Hẳn là cô ta đã biết tối hôm đó là ai đã từ trên ban công đổ champagne mắc tiền lên người cô ta rồi. ... Mời các bạn đón đọc Cô Gái Trên Cây Sa Kê của tác giả Trương Tiểu Nhàn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi - Tân Di Ổ
Hướng Viễn từ nhỏ tính cách đã rất kiên cường. Từ nhỏ cô đã mồ côi cha mẹ nên cô sớm hiểu rằng mình phải cố gắng hết sức để thay đổi vận mệnh của chính mình. Nơi cô ở có một cậu bé tên Diệp Khiên Trạch - cùng chơi với cô thời thơ ấu - năm 14 tuổi đã bị cha quay trở lại và đón lên thành phố sinh sống. Nhưng Hướng Viễn đã đem lòng yêu Khiên Trạch và mong có một ngày được đến bên cậu, được sống một cuộc sống hạnh phúc bên người mình yêu. Sau nhiều năm sống ở đô thị, cuối cùng Hướng Viễn cũng có thể biến giấc mơ của mình thành hiện thực, đã được ở bên người cô yêu và được sở hữu một gia tài mà chỉ có trong mơ mới có. Nhưng sau đó cô phát hiện ra rằng, những người mà cô yêu quý và những người đã từng yêu quý cô cứ ngày một rời xa cô... dường như không có ai hiểu cô cả... Tiểu thuyết " Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi" được hàng triệu độc giả say mê và bị hấp dẫn. Mời các bạn đón đọc Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi của tác giả Tân Di Ổ.
Bình Minh Và Hoàng Hôn - Tân Di Ổ
Gia đình họ Kỉ và gia đình họ Cố là hai gia đình rất thân thiết với nhau. Từ nhỏ, con trai nhà họ Kỉ là Kỉ Đình đã là bạn “thanh mai trúc mã” với hai cô con gái song sinh nhà họ Cố là Cố Chỉ Di và Cố Chỉ An. Chỉ Di và Chỉ An hồi nhỏ giống nhau như hai giọt nước, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực. Chỉ Di dịu dàng, nữ tính, có phần trầm mặc, yếu đuối, trong khi Chỉ An lại nghịch ngợm, hiếu động và có phần ương bướng. Chỉ Di từ nhỏ đã thầm yêu Kỉ Đình. Kỉ Đình thì luôn thấy mình phải có trách nhiệm bảo vệ, chăm sóc cho Chỉ Di thánh thiện, nhưng khi trưởng thành, anh lại phát hiện ra người mình yêu chính là Chỉ An. Đằng sau vẻ ngoài bướng bỉnh, ngang tàng của Chỉ An là một tâm hồn khao khát được yêu thương. Từ nhỏ, Chỉ An đã biết mình không phải là con đẻ của mẹ. Cô chỉ là đứa con rơi của bố với một người em họ của mẹ, nên từ lúc sinh ra cô đã là đứa trẻ không được ai mong đợi. Vậy nên, cô luôn có cảm giác cô đơn. Lúc Kỉ Đình và Chỉ An hiểu rõ tâm tư nhau, tưởng như sắp đến được với nhau thì một vụ tai nạn xảy ra đã làm cuộc đời họ rẽ ngoặt. Sau một vụ tai nạn, Chỉ An bỏ đi, Kỉ Đình ở bên chăm sóc Chỉ Di nhưng trong tâm hồn vẫn cứ mải miết chờ đợi Chỉ An. Chỉ An như cánh chim bay không mỏi, không biết đến điểm dừng còn Kỉ Đình như hòn đảo cô độc giữa đại dương mong được làm chốn nghỉ chân cho chú chim ấy. Và khi nghe được tin về Chỉ An từ một người bạn, Kỉ Đình đã tức tốc đi tìm cô. Họ gặp lại nhau và cùng nhau tận hưởng những ngày hạnh phúc ngắn ngủi, rồi Chỉ Di đến tìm Kỉ Đình, và Chỉ An lại bỏ đi. Kỉ Đình lại tiếp tục chờ đợi, lại tiếp tục đi tìm Chỉ An… Mời các bạn đón đọc Bình Minh Và Hoàng Hôn của tác giả Tân Di Ổ.
Đại Lục Thất Lạc - Đa Mộc Mộc Đa
Tác giả Đa Mộc Mộc Đa gửi đến bạn đọc một truyện ngôn tình khá đặc sắc với những tình tiết đầy sức lôi cuốn. Truyện vẫn là đề tài tình yêu nhưng lại là thứ tình cảm xuyên qua không gian và thời gian, tình yêu này có nhiều điều còn khúc mắc. Nếu bạn yêu thích những câu chuyện tình yêu, nếu bạn muốn đọc những câu chuyện có chút vui vẻ những cũng tràn đầy xúc cảm, có chút thực lại mang theo chút cảm xúc, không đậm cũng chẳng nhạt, nhẹ nhàng và dung dị, bạn hãy đọc truyện Đại Lục Thất Lạc. Dương Phàm, một cô gái thời hiện đại không hiểu vì sao lại xuyên không. Người ta xuyên tới cổ đại xuyên tới tương lai còn cô thế mà lại xuyên tới viễn cổ. Một thế giới không có con người, không có đồng loại, không ai hiểu lời cô nói, đã vậy cô còn bị một quái thú bắt giữ muốn biến cô thành.... công cụ sinh con??????. Đây là một câu chuyện không có tranh đấu giữa người với người, chỉ có tương tác giữa thú và thú thuần túy, đấu tranh nội tâm của nhân vật chính giữa môi trường xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, sợ hãi, nguy hiểm xung quanh, trở lại phần con nguyên thủy nhất của con người. Liệu cô có thích nghi được, có giữ được phần người của mình hay sẽ bị đồng hóa với những con thú xung quanh, trở thành một con vật không có tình cảm, không có nhân tính?........... Liệu đến cuối cùng tình yêu này sẽ kết thúc ra sao, còn gì thú vị nữa, truyện còn những gì tiếp nối nữa đây. Mời bạn đón đọc truyện để tìm được lời hồi đáp, bạn cũng có thể đón đọc những truyện khác cùng thể loại như: Duyên Tới Là Anh, Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến,... *** Dương Phàm mới từ siêu thị đi ra ngoài, cô cầm theo một túi đồ, bên trong có băng vệ sinh, kẹo cao su cùng một chút thức ăn vặt, ví dụ như khoai tây chiên, chocolate... Cô vượt qua một góc đường, vẫn cúi đầu nhìn tờ rơi siêu thị trong tay. Trên con đường này rất ít xe, quanh đây tất cả đều là nhà. Sau đó cô vấp một cái, đợi lúc hoàn hồn cô mới phát hiện mình thế mà lại ở trong rừng rậm. Cô sợ ngây người. Cô có thể ngửi được mùi vị ẩm ướt của cỏ cây, của đất. Chung quanh đều là cây cao vút chạm đến mây, che hết ánh mặt trời. Tầm nhìn là rừng rậm um tùm dường như không có biên giới. Cô giống như đang ở trong rừng rậm. Cô lui về phía sau một chút, hình như là vướn phải rể cây trên mặt đất, kết quả đặt mông té ngồi xuống, đồ vật bên trong túi đồ rơi rớt ra bên chân. Dương Phàm tự nhận sinh hoạt tập quán của mình vô cùng lành mạnh, cô không có bất kỳ tật xấu nào, cho dù là hít thuốc phiện hay uống rượu, hơn nữa cô không thích thức đêm, bình thường tâm lý cũng không có vấn đề gì. Cho nên, tất cả chuyện này thật ra chỉ là ảo giác, đúng không? Cô vuốt đất ẩm ướt, bùn đất màu đen có độ đàn hồi rất tốt, có vài con côn trùng nhỏ đang chạy tới chạy lui trong đống lá cây mục nát lẫn cùng bùn đất. Cô móc điện thoại trong túi quần jean ra, nó còn có điện, nhưng tín hiệu thì không. Cô thử soạn một tin nhắn muốn gửi đi, nhưng không được. Cô lại thử bấm gọi mấy cuộc, dĩ nhiên cũng vô ích. Cô cố gắng tỉnh táo lại, trước tiên đem mấy thứ trong túi đồ rơi ra lượm về. Nhìn khoai tây chiên cùng chocolate, cô thấy may, ít nhất còn có một ít thức ăn, sau đó liền hối hận mình không lấy thêm một chai nước suối. ... Mời các bạn đón đọc ​Đại Lục Thất Lạc của tác giả Đa Mộc Mộc Đa.