Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thiên Hình Kỷ - Duệ Quang

Ta tu tiên không phải vì trường sinh, không cầu sự hư vinh phù phiếm. Ta giương mắt nhìn thiên hình, nhấc tay mở kỷ nguyên để làm gì?! Đơn giản chỉ để trọn kiếp được bên nàng! thế thôi!. *** Trời đang vào mùa hè, Phong Hoa Cốc âm u và hoang vắng vì vậy nơi đây rất ít người đặt chân đến, xa xa có thể thấy những hàng cây mọc vươn cao như muốn chạm vào chân trời, cỏ mọc um tùm một màu xanh thăm thẳm, cảnh sắc như tranh vẽ. Ở bên mé sườn đông của sơn cốc, có một chỗ được gọi là Kỳ gia Từ Đường, trong cái sân nhỏ có mấy bụi trúc mọc túm tụm lại với nhau làm khung cảnh nơi đây xanh mơn mởn. Đi khoảng hai ba dặm về hướng tây phía trên sườn núi, chính là khu đất tọa lạc của Kỳ gia thôn, nơi sinh sống của hơn mười hộ gia đình. Buổi chiều ngày hôm đó, thời tiết nóng nực oi bức, một cơn gió thổi qua cũng không có, toàn bộ sơn cốc im ắng tĩnh lặng không một tiếng động cảm giác như mọi vật chìm sâu vào trong giấc ngủ. “Két…----” Trong khoảng khắc ngắn ngủi, Từ Đường đang yên tĩnh, cánh cửa đột nhiên cửa mở rộng, có người đang ôm theo một đứa bé chạy ra ngoài, bảy mồn tám miệng lớn tiếng quát: “Tiểu Đông, không muốn nghe giảng bài thì thôi, sao lại còn nghịch ngợm quậy quá trong lớp, thước của ta sẽ hầu hạ ngươi …” Người này tự xưng mình hai chữ tiên sinh, là một thư sinh trẻ vẻ mặt búng ra sữa tuổi tác chừng đôi mươi, tóc trên đầu quấn thành búi, đang mặc một chiếc áo vải dài màu xanh, hai gò má gầy gò,lông mày hình kiếm dài và đậm, mũi phẳng, hai mắt linh hoạt có thần, cộng thêm làn da trắng trẻo, nhìn sơ qua thì thấy có phần thanh tú nhã nhặn, nhưng lúc này sắc mặt của hắn rất khó coi, khuôn mặt méo mó tức giận nghiến răng nghiến lợi. Hài tử đang bị sách lỗ tai khoảng sáu hoặc bảy tuổi thân thể khỏe mạnh mặt mày kháu khỉnh, tay giữ lấy ba bím tóc nhỏ le que dựng đứng trên đầu nhe răng nhếch miệng không chịu khuất phục kêu lên: “Ái da, tiên sinh ngài nếu dám đánh, ta nhất định đi tìm tổ phụ gia gia tố cáo…” Trong nháy mắt, trước cửa lớn lại chạy ra liên tục bốn năm đứa bé nữa, đứa nào đứa nầy khuôn mặt đang tươi cười tỏ vẻ tinh nghịch và vô cùng bướng bỉnh. Thư sinh trên tay phải cầm một thanh thước dài, giơ lên cao, tức giận nói: “Muốn tố cáo thì cứ đi mà tố cáo! Tiên sinh gia gia hôm này mà không dạy dỗ được bọn hư hỏng bất trị các ngươi thì ta cuốn gói xéo đi luôn cho rồi…” Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hài tử muốn tiến hành trừng trị, không ngờ được tiểu giả hỏa này rất lanh lợi, thuận thế theo cánh tay vừa đưa lên của thư sinh, đứa bé đột ngột phóng ra một đạo hồng quang bắn thẳng vào khủy tay của thư sinh. Đó là một con rắn nhỏ dài giống như một cây thước kẻ, toàn thân được bao bọc trong hỏa diễm rực rỡ, xuất hiện đột ngột đến dọa người! Thư sinh quá hoảng sợ không kịp suy nghĩ, dưới tình thế cấp bách theo bản năng vôi vàng buông đứa bé và cây thước trong tay ra để tránh né thoát thân. Hài tử thò tay túm miệng huýt sáo, nghe thấy hiệu lệnh con rắn nhỏ như một ánh lửa nhỏ đang lơ lững trên không nhanh chóng quay ngược trở về, bay vào trong tay áo của đứa bé nó cười đắc ý rồi quay đầu bỏ chạy. Mấy hài tử mồm miệng cười toe toét thấy vậy cũng hùa theo bỏ học, chạy theo tên nhóc đó, bỏ mặc thư sinh vô cùng chật vật ở lại với khôn mặt còn đang sợ hãi,xoa xoa vết thương nơi khủy tay nhìn lũ trẻ một cách bất lực. ... Mời các bạn đón đọc Thiên Hình Kỷ của tác giả Duệ Quang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bất Hủ Phàm Nhân - Ngã Thị Lão Ngũ
Sách Nói Bất Hủ Phàm Nhân   Người phàm chỉ có phàm căn, phàm nhân thì không có vĩnh sinh. Chúng ta đều là phàm nhân, nhưng chúng ta cũng có ngạo cốt và phương thức sinh tồn của riêng mình! Hãy cùng xem câu chuyện về một người phàm tục Mạc Vô Kỵ, làm cách nào giữa đông đảo cường giả thoát khỏi trùng vây, Chứng Đạo Bất Hủ! Đây là truyện mới ra lò, nóng phỏng tay của Lão Ngũ – Bất Hủ Phàm Nhân. Các đạo hữu yêu thích Diệp Mặc và Ninh Thành cùng phong cách viết của Lão Ngũ với Tạo Hóa Chi Môn, Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi, Công Tử Điên Khùng , hãy cùng đón đọc bộ truyện này nhé. *** - Ha ha ha ha... Nhược Nhân, ta rốt cục đã luyện ra Khai Mạch dược dịch rồi, ta thành công rồi... Trong phòng thí nghiệm có chút xốc xếch, Mạc Vô Kỵ nắm lấy bình sứ trong tay cười ha ha, giống như một kẻ điên cuồng. - Keng... Tiếng ly thủy tinh rơi trên mặt đất, nước trà bắn ra bốn phía. Một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám đứng ở cửa vào, ngơ ngác nhìn Mạc Vô Kỵ đang điên cuồng cười to, một hồi lâu mới run rẩy nói: - Vô Kỵ, ngươi thành công rồi? Thực sự thành công rồi? Mạc Vô Kỵ nhìn thấy cô gái đẹp ở cửa, biết là Nhược Nhân mang trà cho hắn. Nhược Nhân hiển nhiên giống như hắn, cũng là bị tin tức này làm kinh sợ, lúc này mới bị kích động, đem ly nước đánh rơi trên mặt đất. - Nhược Nhân, lần này tuyệt đối không sai. Ta vừa rồi nếm nửa bình, có thể rõ ràng cảm thụ được một cái kinh mạch được mở ra, thật giống như một cái hoả tuyến thiêu đốt vậy, sau đó kinh mạch dần dần mở rộng. Lúc này kinh mạch còn đang trong quá trình khai phá, chúng ta thành công rồi. Mạc Vô Kỵ cầm chặt bình sứ, kích động đi tới trước mặt nữ tử, nắm hai tay của nàng: - Nhược Nhân, những năm gần đây, ta vì nghiên cứu Khai Mạch dược dịch, trái lại đã bắt nàng chiếu cố ta, nàng đã cực khổ rồi. Chúng ta hãy kết hôn nhé, sau đó khai trương công ty, chuyên môn sản xuất loại dược dịch này. Ta tin tưởng, công ty của chúng ta rất nhanh thì sẽ oanh động toàn bộ thế giới. Nữ tử rốt cục bình phục lại, thanh âm vẫn run rẩy như cũ nói: - Phương thuốc đã có rồi sao? Mạc Vô Kỵ gật đầu: - Nhược Nhân, không cần lo lắng, hết thảy tư liệu đều tại trong máy vi tính xách tay của ta kia, ta cho nàng xem một chút... Mạc Vô Kỵ nói xong, xoay người đi về phía Laptop của mình. Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác được hậu tâm mát lạnh, theo đó là một loại xé rách đau đớn. Lập tức hắn nhìn thấy một mũi đao xuất hiện trước ngực hắn, đó là một thanh đao nhọn đâm từ sau lưng của hắn, xuyên qua trái tim hắn. Đau đớn mang đến cảm giác cực độ ngất xỉu, cả người khí lực đều đang từ từ biến mất. Mạc Vô Kỵ từ từ quay đầu lại, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Hạ Nhược Nhân đang nắm chuôi đao, mở to hai mắt thì thào hỏi: - Nhược Nhân, vì sao? Vì sao??? Hắn đến bây giờ còn không tin, người nữ nhân đâm sau lưng hắn lại là người hắn yêu thương nhiều năm, là người hắn tin tưởng không giữ lại chút nào. - Xin lỗi, Vô Kỵ, xin lỗi... Tay Hạ Nhược Nhân đang run rẩy, cả người cũng đang run rẩy. Nàng tự tay giết người yêu yêu nhau hơn mười năm, tự tay giết nam nhân yêu nàng không giữ lại chút nào. Hai giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu từ khóe mắt Mạc Vô Kỵ tràn ra, hắn cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh lẽo. Tri giác của hắn dần dần biến mất, quang mang trong mắt cũng bắt đầu tán loạn, thế nhưng hắn vẫn như cũ không muốn nhắm hai mắt, chỉ là nhìn chằm chằm Hạ Nhược Nhân: - Nếu mà nàng muốn phương thuốc này... Nàng chỉ cần nói một lời... Ta sẽ cho nàng... Vì sao... Hắn không phải là vì sinh mệnh sắp biến mất mà rơi lệ, từ khi bắt đầu trưởng thành, Mạc Vô Kỵ hắn chưa từng rơi lệ. Nhưng ngày hôm nay, hắn bị thương nặng nhất không phải là vết thương xuyên ngực, mà là trái tim hắn. Có lẽ ngay cả chính bản thân Hạ Nhược Nhân cũng không biết địa vị của nàng tại trong lòng Mạc Vô Kỵ, chỉ cần nàng nguyện ý, hắn tùy thời sẽ vì nàng mà chết. Mà hôm nay, nữ nhân hắn nguyện ý vì nàng mà chết, lại tự tay cầm dao đâm vào sau trái tim của hắn. Có lẽ là một lúc lâu không có được đáp án, cũng có lẽ là chết không nhắm mắt, ánh mắt của hắn tản ra hào quang chậm rãi nhắm lại, chỉ còn hai giọt lệ đọng ở khóe mắt. - Lạch cạch... Hạ Nhược Nhân rốt cục chảy xuống hai hàng nước mắt, nước mắt rơi vào khóe mắt Mạc Vô Kỵ, đem hai giọt nước mắt của Mạc Vô Kỵ cuốn trôi đi. (sau khi Tạo Hóa Chi Môn kết thúc, ngày hôm nay lão ngũ ra truyện mới 《 Bất Hủ Phàm Nhân 》 rốt cục cùng các bằng hữu, bạn đọc gặp mặt. Mong được các bạn đọc ủng hộ nhiệt tình!) ... Mời các bạn đón đọc Bất Hủ Phàm Nhân của tác giả Ngã Thị Lão Ngũ.
Lạc Hồng Ký - Long Giang
Tu đạo, trường sinh, thần tiên là gì? Hiểu được bản chất của thiên địa, ngộ ra thâm ý của vạn vật, vượt qua được ranh giới của sinh – lão – bệnh – tử rồi sẽ ra sao? Biết tận căn cơ, xương tủy của đạo, trở thành thần tiên, thọ ngang trời đất cuối cùng cũng không rũ bỏ được quá khứ của một phàm phu tục tử. Hỏi trời đất, có thèm không cảm giác hỷ - nộ - ái - ố? Có thèm không một cảm giác được yêu thương, mong ngóng? Khi người ta đạt được đến cảnh giới cuối cùng mới nhận ra rằng, điều quan trọng không phải là sự trường sinh bất tử mà là cảm xúc của một con người bình dị, sống một cuộc sống vô ưu bên cạnh người mà mình thương yêu nhất. Thế nhưng, cho dù một người ngộ ra, trăm triệu người khác vẫn tranh đấu khốc liệt, vẫn ôm giấc mộng một lần bước đến ngưỡng cửa thần thánh. Trong cuộc ganh đua ấy, có mưu ma chước quỷ, có thủ đoạn tàn khốc, có máu, có nước mắt, có những thiên anh hùng ca được viết lên không phải bởi những thần tiên đắc đạo mà từ chính những con người phàm trần, nhỏ bé. Mời các bạn đón đọc Lạc Hồng Ký của tác giả Long Giang.
Phế Thiên - Long Giang
Phế Thiên Kiếm - Một kiếm xẻ đôi thiên địa Định Thiên Kiếm - Một kiếm định lại giang sơn Truyền thuyết kể rằng, từ thủa hỗn mang, khi chưa có thần tiên, yêu ma, quỷ quái và con người, linh khí trong vũ trụ đã hình thành Phế Thiên Kiếm và Định Thiên Kiếm. Qua tỷ tỷ năm, song kiếm chu du khắp 3000 đại thiên thế giới. Song kiếm đi đến đâu núi sụp, đất lở, biển sâu dậy sóng, gặp thần giết thần, vô cùng bá đạo. Tương truyền, một kiếm phóng ra có thể xẻ đôi trời đất. Lại một kiếm nữa phóng ra, giang sơn được định lại thủa ban đầu. Mời các bạn đón đọc Phế Thiên của tác giả Long Giang.
Vĩnh Hằng Chí Tôn - Kiếm Du Thái Hư
Võ đạo đỉnh phong, di sơn đảo hải, truy tinh nã nguyệt, nghịch loạn thời không! Kiếm cực cảnh, nhất kiếm thành đạo, nhất kiếm thông thần, nhất kiếm phá vạn pháp! Thiếu niên Lý Phù Trần, ngẫu nhiên đạt được Kim Sắc Tiểu Phù, Linh hồn không ngừng tiến hóa. Ở thế giới thiên tài như mưa, cường giả như mây, dùng kiếm trong tay, đăng lâm tuyệt đỉnh. Trời đất cuối cùng cũng ngã xuống, duy ta muốn vĩnh hằng bất hủ. *** Vạn Kiếm Quy Tông có danh tiếng quá lớn. Mỗi khi nhắc tới Thương Lan Tông, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu rất nhiều cao thủ hầu như là về bí pháp Vạn Kiếm Quy Tông. Trong phạm vi hơn mười vạn dặm, được chia thành rất nhiều khu vực, cùng đông đảo các thế lực lớn nhỏ, mọi người đều nhất trí đồng ý Vạn Kiếm Quy Tông là bí pháp 5 sao mạnh nhất, không có bí pháp nào sánh bằng. Năm đó, Tông Chủ đầu tiên của Thương Lan Tông cũng chính là người sáng lập lên tông môn, dựa vào Vạn Kiếm Quy Tông, không biết đã giết chết bao nhiêu cao thủ, rất nhiều đối thủ có thực lực tương đương với hắn, đều bị giết chết trong nháy mắt chỉ với một chiêu, căn bản không có sức chống cự lại. Từng tông môn đều có lá bài tẩy của riêng mình, không cần phải nghĩ cũng biết được, Vạn Kiếm Quy Tông chính là một trong những lá bài tẩy của Thương Lan Tông. “Đây là bí pháp Vạn Kiếm Quy Tông sao? Chớp mắt đã xuất hiện mấy nghìn đạo kiếm khí, hơn nữa mỗi một đạo kiếm khí đều có uy lực rất mạnh, cùng giới hạn của kiếm chiêu quả nhiên không giống nhau.” Lý Phù Trần có nhãn lực hơn người, hắn có thể nhìn ra được, mỗi một đạo kiếm khí trong hư không, đều có uy lực rất lớn, kiếm khí dày đặc dường như muốn xé mở trời cao, xuyên thủng hư không, đừng nói đối đầu trực diện với Vạn Kiếm Quy Tông, chỉ sợ vừa mới liếc mắt nhìn đã tê dại toàn thân, hồn vía lên mây. Mà giới hạn của kiếm chiêu, là hy sinh lực sát thương, để tăng lên số lượng công kích. ... Mời các bạn đón đọc Vĩnh Hằng Chí Tôn của tác giả Kiếm Du Thái Khư.