Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chước Phù Dung

Warning: Truyện này dành nhiều tình yêu cho sắc nữ nha, chống chỉ định với mấy thanh niên nghiêm túc, trẻ vị thành niên … vì thịt truyện này không chỉ chất lượng mà còn tuyệt đối biến thái. :]] Suy nghĩ kỹ trước khi đọc review cũng như nhảy hố. ……………. Cổ đại luôn cho rằng song sinh là điều đại hung, chính điều đó đã khiến cho Tiêu Ngạo Lam chết một cách tủi nhục trong kiếp trước. Kiếp trước nàng cùng muội muội bị kế mẫu hãm hãi, chứng kiến người thân thuộc nhất ra đi trong vòng tay của mình, sống như một tên ăn xin bị câm suốt những năm tháng còn lại cho đến khi chết đi.  Nhưng có lẽ ông trời còn thương tình cho số phận của nàng nên mới để nàng trùng sinh. Mặc dù vẫn không thể cứu được muội muội, nhưng ít nhất cũng đã cho nàng cơ hội làm lại từ đầu với một gia đình mới, cuộc sống mới, một thân phận mới là _ Nghê Ngạo Lam nghĩa tử của hộ bộ thượng thư Nghê Chính Quân, cũng chính là tân khoa trạng nguyên sẽ nhậm chức hữu tướng trẻ tuổi nhất của Đại Cảnh Quốc.  Nghê Ngạo Lam một phần vì muốn trả thù cha ruột của mình là Tiêu Sùng Viễn, phần khác là muốn góp sức xây dựng Đại Cảnh Quốc được quốc thái dân an. Nhưng quái lạ ở chỗ vì sao hoàng đế với vẻ ngoài yêu nghiệt cứ hết lần này đến lần khác cứ quấn lấy nàng, đến nỗi canh ba mà bạn hoàng đế đại nhân vẫn ngồi ỳ thẩn thờ ở Vận Xương Hiên ( nơi làm việc của thừa tướng trong cung), càng quá hơn là sau này thỉnh thoảng lại động tay động chân, còn có những cử chỉ thân mật quá trớn không khỏi làm Nghê Ngạo Lam có suy nghĩ “ Hoàng thượng, không phải là bị đoạn tụ chi phích chứ”.    Bản thân đế vương Nam Cung Lân cũng đôi lần rối rắm suy nghĩ về vấn đề giữa hắn và thừa tướng đương triều. Trong lòng hắn suốt sáu năm vẫn không ngừng mong ngóng về cô gái nhỏ Hiểu Lam ngày xưa, nhưng từ khi gặp và gần gũi thừa tướng thiếu niên không khỏi làm trong lòng hắn nhộn nhạo, thậm chí còn dẫn đến “ mộng xuân”. Cuối cùng, cho đến khi Nam Cung Lân chấp nhận được chuyện mình là đoạn tụ thì người con gái hắn tương tư suốt sáu năm lại xuất hiện.  Ấy vậy mà Hiểu Lam lại là muội muội sinh đôi với Ngạo Lam? Hèn gì làm hắn có cảm giác thân quen giữa hai người như vậy. Sau này Nam Cung Lân lại càng rối rắm hơn khi hắn vừa yêu Hiểu Lam ngây thơ, thuần khiết, vừa không thể buông tay được đối với Ngạo Lam thông minh , mưu trí. Hắn thế mà lại thích cả nam lẫn nữ sao? Rốt cuộc hắn là gì đây?  Nam Cung Lân cữ nghĩ sẽ mãi đắm chìm trong sự rối rắm đó cho đến khi một tờ giấy rơi xuống làm dấy lên nghĩ ngờ trong hắn. Và khi sự thật được sáng tỏ… ôi chúng ta chỉ có thể cầu phúc cho thừa tướng đại nhân được bình an thôi.  Như đã cảnh báo ở trên, truyện này ưu ái cho sắc nữ nên thịt tuyệt đối chất lượng, chủ yếu xoáy sâu vào diễn biến tình cảm của nam và nữ chính và tin mình đi có rất nhiều cảnh biến thái khiến các sắc nữ phải hít hà đấy :v.  Truyện có nhiều đoạn cũng rất vui và dễ thương, ví dụ như đoạn nam chính ghen với phi tử khi tưởng nữ chính và phi tử của mình có gian tình ( lúc đó nữ chính vẫn còn trong thân phận nam nhân), thế là gần như tống khứ vị phi tử kia vào lãnh cung luôn :v rồi những lúc anh giận dỗi phồng má, giậm chân không khác gì một đứa trẻ. Nữ chính đôi khi làm mình hơi phản cảm, được cái cũng thông minh, ở mấy chương dỗ dành nam chính cũng rất đáng yêu nên vớt vát lại được chút ~.~.  Các tình tiết tiểu tam, trả thù chưa được nhấn mạnh lắm, chỉ lướt qua như cho chút gia vị thôi, nam nữ chính ngược nhau cũng có chút chút, nhưng không là gì so với độ ngọt-sủng-sắc bao quát cả câu chuyện.  Nếu là một sắc nữ, hay thỉnh thoảng muốn đổi khẩu vị, hoặc muốn hiến máu thì bộ này là lựa chọn hoàn hảo đó :v ------------- Review by Pisà - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Bên hồ, trên cành cây thường xanh cao to, đóa hoa tuyết trắng mọc thành bụi, tỏa ra từng đợt thơm ngát. Tán hoa tinh khiết theo gió run rẩy, chút hồng ấn ở giữa tựa như mai đỏ xinh đẹp động lòng người. Càng xinh đẹp, càng độc. Thiếu nữ quỳ xuống ruộng đất tơi xốp, đầu ngón tay vê hoa mướp sát rơi trên mặt đất, đôi môi hé mở, ngậm từng đóa từng đóa hoa nhỏ héo tàn. Mỗi một đóa cũng khiến nàng đầm đìa mồ hôi lạnh, hơi thở dần dần mong manh[1]. [1] Cây mướp sát có độc. Con ngươi long lanh trong veo nhìn hoa tàn đầy đất, nàng nghĩ, cả đời này đều giống như bọn chúng, rốt cuộc chỉ có thể bay khắp nơi, mặc cho người ta chà đạp. Song, cho dù là chết, cũng không tổn hại thắt lưng, rất thẳng lưng, cho đến một khắc cuối cùng vẫn giữ được tôn nghiêm. Sợi tóc lay động theo gió, nước da tái nhợt làm tôn thêm bóng mờ dưới hàng mi dài, giống như bướm đen đang đậu, lộ ra vẻ đau thương nồng đượm, nhân vật trước mắt trở nên hư vô mờ ảo. “Đáng tiếc cho túi da đáng tiếc này, nếu có thể vui đùa một chút thì tốt quá.” Đôi mắt của hai tên hán tử cường tráng tràn ngập sắc dục. lại không dám thực hiện hành vi, sợ bản thân rước lấy tai họa, chỉ dám nhìn chằm chằm sinh mạng nàng đang trôi qua từ từ. Theo tập tục xưa lưu truyền, song sinh ắt mang tới đại hung, khuôn mặt tương đồng, một trong số đó là yêu ma ký thai, sau cùng cả hai chết yểu, đồng hương và gia tộc sẽ rước lấy tai họa. Nhiều năm về trước, một trong cặp song sinh đã chết sớm, để lại nàng sống tạm trên thế gian này, hôm nay cũng bị ép bước lên con đường Hoàng Tuyền. Nhắm mắt lại, chút độc theo máu lan tỏa khắp người, thần kinh nóng rực giống như bị lửa thiêu đốt, mở miệng lại không thể phát ra lời nào, chỉ vì giọng nói của nàng đã hỏng mất. Nương, ngài từng nói, trên đời này đều có nhân quả, thiện nhân ắt có thiện quả, tại sao nữ nhi an phận làm người nhưng vẫn rơi vào kết cục thê lương, lẽ nào nhân của kiếp trước, kiếp này chịu? Vậy chỉ mong, kiếp này gieo quả tốt, kiếp sau có thể để nữ nhi chết già. Ngay cả sức lực chống đỡ cũng không còn, nàng yếu ớt nằm sấp, ý thức hỗn loạn, khóe môi lại hơi nhếch lên. Cuối cùng sau nhiều năm như vậy, nàng có thể gặp lại nương và muội muội ruột rồi, đúng không? Khoang mũi tràn ngập hương cỏ tươi, giống như trở lại lúc còn bé, nương luôn tự tay làm bếp, rửa tay nấu canh giao cho nàng và muội muội, nàng nhào tới túm y phục thanh lịch của nương, vải vóc nhiều mùi bùn đất. Hán tử cường tráng nhấc chân lên đá đá thân thể nữ tử, tiện đà ngồi xổm xuống, ngón tay đặt ngay nhân trung nàng kiểm tra, sau khi xác nhận không còn thở nữa, mới yên tâm cười nói, “Thủ đoạn này rất cao minh, quan phủ chỉ có thể phán tự sát”. Đại Cảnh quốc trải qua bao đời đế vương trị vì, tình hình quốc gia phát triển rất thịnh. Thời gian cực thịnh, khởi nguôn của suy bại, các đời thịnh suy tồn vong, đều để lại vết tích, người không thể không cảnh giác. Đây là lão hoàng đế khai quốc để cho con cháu, có lẽ người thống trị thứ năm sống an nhàn và hèn yếu, triều thần mỗi người chia bè kết phái, tham ô dần dần phổ biến, thanh quan ai cũng cáo lão hồi hương, hoặc sinh tồn giữ kẽ hở phe phái. Mời các bạn đón đọc Chước Phù Dung của tác giả Độc Cô Cầu Yêu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bé Con, Chú Không Thể Chờ
Bạn đang đọc truyện Bé Con, Chú Không Thể Chờ của tác giả Nhiên Nhiên. Là anh đưa Du Ánh Tuyết về nhà nuôi, chăm sóc, quan tâm cô trong thầm lặng. Còn cô vì thấy người chú Kiều Phong này lúc nào cũng mang vẻ mặt "thần chết" nên rất sợ anh. Vốn dĩ là quan hệ chú và cháu dâu, nhưng thật ra anh muốn nhiều hơn thế. Rốt cuộc cô gái này có nhận ra tình cảm của anh và chấp nhận nó hay không? *** "Chú Ba, chú...!Chú say rồi." Du Ánh Tuyết nhìn người đàn ông đang chặn trước người, ánh mắt hơi hốt hoảng. Vừa rồi cô đang xem TV thì Kiều Phong Khang bỗng nhiên trở về, cô chưa kịp lên lầu đã bị anh chặn trên ghế salon. Kiều Phong Khang thường xuyên đi công tác, hiếm khi về nhà, nhưng mỗi khi anh xuất hiện liền khiến cô cảm thấy lúng túng. Kiều Phong Khang nhìn chằm chằm cô chẳng nói chẳng rằng, gương mặt không rõ vui buồn. Điều này càng khiến Du Ánh Tuyết thấp thỏm hơn. Bỗng nhiên, Kiều Phong Khang cất lời. "Cháu sợ tôi à?" Du Ánh Tuyết lắc đầu nguầy nguậy: “Đâu có, sao cháu lại sợ chú Ba chứ." Thật ra cô sợ lắm, nhưng không phải sợ Kiều Phong Khang sẽ đánh cô mà do khí thế của Kiều Phong Khang quá mức mạnh mẽ mới khiến cô lo sợ vẩn vơ. "Bé thảo mai." Kiều Phong Khang nhéo nhẹ mũi cô, cười mắng một câu. Truyện Khoa Huyễn Du Ánh Tuyết bị hành động của anh khiến trái tim đập rộn."Chú...!Chú Ba, chú say rồi, mau chóng lên lầu nghỉ ngơi đi." "Ừ, dìu tôi về phòng." "Vâng." Du Ánh Tuyết cắn môi, vịn cánh tay của Kiều Phong Khang rồi chệnh choạng nhấc từng bước lên lầu. Kiều Phong Khang nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì mệt của cô, chợt hỏi: “Tôi nặng lắm à?" Du Ánh Tuyết khẽ gật đầu, nhưng nhanh chóng lắc đầu: “Không nặng, là sức cháu quá yếu." Kiều Phong Khang lẳng lặng nhếch môi, hơi đứng thẳng người lên, không tiếp tục cố ý đổ trọng lượng lên người cô nữa. Du Ánh Tuyết vừa tắm gội xong, tóc còn ướt, mùi sữa tắm thoang thoảng len vào khoang mũi khiến mắt anh ngày càng thâm trầm. Sau khi vào phòng, Du Ánh Tuyết đặt Kiều Phong Khang lên giường rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng không ngờ, lúc đi đến cửa chợt bị gọi lại. "Nếu như tôi nhớ không lầm thì bây giờ cháu bắt đầu đăng ký nguyện vọng vào đại học." Du Ánh Tuyết dừng bước, gật đầu trả lời: “Vâng, cháu đã chọn xong rồi." "Cháu định vào trường nào?" "Đại học B." Du Ánh Tuyết không chú ý tới ánh mắt không vui của Kiều Phong Khang, tiếp tục nói: “Cha của Minh Đức nói muốn chúng cháu vào cùng một trường đại học để thúc đẩy tình cảm. Sau khi tốt nghiệp đại học xong thì chúng cháu sẽ kết hôn." Sáu năm trước, cha mẹ của cô đều mất, từ khi Kiều Phong Khang đưa cô vào nhà họ Kiều, Kiều Phong Khang lấy thân phận phụ huynh mà chu cấp cái ăn cái ở cho cô, còn nuôi cô học hành. Sau đó, như duyên trời dệt, cô trở thành con dâu nuôi từ bé của cháu ruột của Kiều Phong Khang là Kiều Minh Đức, vậy nên cô mới gọi Kiều Phong Khang là chú Ba. Bây giờ, vị hôn phu của cô là Kiều Minh Đức đang học đại học B. Kiều Phong Khang cau mày: “Tốt nghiệp đại học xong cháu chỉ mới 22 tuổi, không cảm thấy kết hôn quá sớm sao?" Sớm à! 22 tuổi cô chưa được trải nghiệm gì hết, đương nhiên là kết hôn quá sớm rồi. Nhưng... Hiện tại cô không có lòng dạ nào thảo luận chuyện này với anh, thuận miệng trả lời: “Cháu nghe theo sự sắp xếp của cha Minh Đức." Kiều Phong Khang giương mắt nhìn Du Ánh Tuyết một lát, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy. Bởi vì ánh mắt lướt ngang của anh khiến cô hoảng sợ như nai con, lòng lo lắng băn khoăn cúi đầu thật thấp. "Cháu không có chủ kiến hay sao?" "Cháu…" Cảm nhận được sự tức giận của Kiều Phong Khang, Du Ánh Tuyết hơi mờ mịt, không hiểu tại sao anh đột nhiên tức giận. Cô đương nhiên có chủ kiến! Trên thực tế, ý muốn vào đại học B cũng không hoàn toàn vì suy nghĩ của cha Minh Đức, mà bởi vì vào đại học B luôn là ước mơ lớn nhất của cô, cũng là nguyện vọng của cha ruột gửi gắm vào cô mấy năm trước. Ba năm nay, những khi học hành vất vả, chỉ cần nghĩ đến vào đại học B là cô sẽ luôn vui vẻ chịu đựng... Kiều Phong Khang lạnh lùng nhìn cô, vừa tắm gội xong, gương mặt mộc mạc càng sạch sẽ và sáng long lanh. Con ngươi trong trẻo thuần khiết đặc trưng của tuổi 18. Nhưng nghĩ tới mấy năm sau cô sẽ kết hôn với Minh Đức thì ánh mắt càng ngày càng đục, khắp người tản mác lệ khí. Ngay lúc Du Ánh Tuyết cảm thấy bản thân vì thế mà sắp chết ngạt thì anh nói: "Tới đây!". Mời các bạn mượn đọc sách Bé Con, Chú Không Thể Chờ của tác giả Nhiên Nhiên.
Thỏ Tuyết
Tưởng Vũ – học sinh hư bị bạn bè trong trường tránh còn không kịp được tiểu bạch thỏ Diệp Hiểu Thanh cứu. Cô gái nhỏ quan tâm vết thương của cậu, nấu cơm cho cậu, cho cậu chỗ ngủ… Đây là một câu chuyện kể về tiểu bạch thỏ thuần dưỡng sói xám, còn sói xám ‘ăn’ sạch tiểu bạch thỏ. *** Mùa mưa ở miền Nam kéo dài, cũng kéo theo không khí ẩm ướt bao trùm. Trời đổ mưa rất nhanh, từng hạt mưa rơi vội rồi vỡ tan xuống nền đất. Một đôi giày trắng kem giẫm lên vũng nước tạo thành những gợn sóng lăn tăn, nó như tấm gương phản chiếu hình ảnh một cô gái trong bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh. Dáng cô nhỏ nhắn, cầm chiếc ô màu xanh nhạt trên tay, trên vai đeo cặp sách, mái tóc đen dài đến eo khẽ lắc lư theo nhịp bước của cô. Đi bộ về nhà sau khi tan học đã trở thành một phần tất yếu trong cuộc sống hàng ngày của Diệp Hiểu Thanh. Nhưng hôm nay không giống mọi ngày, khi đi ngang qua con hẻm nhỏ ở ngã ba, ánh mắt cô vô tình chạm phải một bóng người nằm trong con hẻm. Vóc dáng chàng trai cao lớn, nước mưa xối xả làm ướt đẫm bộ đồng phục học sinh. Đôi mắt cậu nhắm nghiền, dường như đã lâm vào hôn mê, hơn nữa cả khóe mắt cùng phần cằm đều có vết bầm tím. “Này cậu ơi?” Người con gái vội vàng che ô cho người đó, cố gắng lay tỉnh đối phương, “Cậu ơi, cậu bị sao thế? Có nghe thấy tiếng của tớ không?” Ấy là khoảnh khắc đầu tiên Tưởng Vũ nhìn thấy Diệp Hiểu Thanh. Trong cuộc đời dài đằng đẵng sau này, Tưởng Vũ rất hay nhớ tới cảnh tượng ấy – khi đó, cậu bị người ta đánh đập, ngất đi trong một con hẻm tối, nước mưa không ngừng xối xuống như muốn nhấn chìm cậu trong màn mưa ẩm ướt. Nhưng bất chợt, trong lúc mơ màng, cậu nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ, khẽ khàng nhưng cũng không giấu được sự dồn dập, lo lắng của một cô gái. Ngày mưa hôm ấy bỗng chốc hóa thành dịu dàng. Cậu dần mở mắt. Diệp Hiểu Thanh khẽ thở ra, “May quá, cậu tỉnh lại rồi.” Tưởng Vũ đứng dậy, động tác động đến miệng vết thương, cậu khẽ mắng một tiếng, đau đến nhíu mày. Cô gái nhỏ cũng cảm thấy như chính mình bị thương, lập tức vội hỏi, “Đau lắm sao? Có cần đi bệnh viện không?” Lúc này, Tưởng Vũ mới chuyển dịch ánh mắt về phía đối phương, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, có lẽ cậu không cảm thấy có gì quá lớn nên xua tay, “Cảm ơn.” Người con gái không biết đến từ đâu, cô có mái tóc dài, làn da trắng nõn, đôi mắt trong veo như bầu trời sau cơn mưa, vừa nhìn cũng biết không phải người cùng thế giới với cậu. Ngược lại, cậu có đôi lông mày rậm và đôi mắt như chim ưng, chỉ cần cau mày thôi cũng toát lên vẻ hung hãn như dã thú. Diệp Hiểu Thanh giống như một con thỏ nhỏ, chớp mắt đầy sợ hãi. Tưởng Vũ cũng không để ý đến bên kia nữa, chống người lảo đảo đứng lên, cậu cắn chặt răng di chuyển phần thân dưới của mình, đánh giá vị trí của vết thương, cơn đau nhói từ bắp chân lan dần ra lưng và bụng. Cậu khịt mũi rồi suy nghĩ xem nên gọi ai đến giúp, chắc không phải mấy tên đàn em hay gây chuyện rồi. Vừa nghĩ cậu vừa vô thức tiến về phía trước, đi được một đoạn mới đột ngột phản ứng lại và nhìn sang bên cạnh. Người con gái đang cố gắng duỗi thẳng tay, hơi kiễng chân lên để che ô cho cậu. “Mẹ nó, cậu làm gì vậy?” “À thì… tớ che ô cho cậu. Cậu bị thương, không nên dầm mưa.” Diệp Hiểu Thanh bị chàng trai cao lớn bên cạnh dọa giật mình, cô vốn đã nhát gan, vành mắt dần đỏ lên. Từ khi còn nhỏ, cô có một ‘ưu điểm’ chính là mọi cảm xúc đều thể hiện hết lên mặt, khi thẹn thùng mặt sẽ ửng hồng, khi lo lắng cả người sẽ run run, khi sợ hãi thì nước mắt tuôn rơi. Bởi vậy, cô không dám tiếp xúc với người khác, cũng sợ người khác nhìn thấy sẽ sinh ra chán ghét với mình. “Mọe, cậu khóc cái gì?!” Tưởng Vũ không hiểu nổi. “Xin… xin lỗi…” Diệp Hiểu Thanh cúi đầu, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, kìm lại dòng nước mắt. Tưởng Vũ nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cô cao chừng một mét rưỡi, lúc cô cúi đầu còn chưa chạm tới vai cậu, thân thể cô đang run rẩy, tay cầm ô cũng run run, nhưng vẫn kiên trì cố gắng giữ chặt nó. Đám con gái đều là kiểu này sao? Nhỏ nhắn, mỏng manh, mít ướt. “Hừ, phiền chết mất.” Tưởng Vũ vươn tay cầm lấy ô, “Không cầm được thì đừng cầm. Tôi không cần loại yếu đuối như cậu chăm sóc.” “Tớ, tớ…” Diệp Hiểu Thanh nói mãi không nên câu, chỉ dùng đôi mắt ướt át ngập nước của mình nhìn về phía cậu, lúc sau, mới nghẹn ngào nói: “Cảm ơn cậu.” Tưởng Vũ nhìn tay mình đang cầm ô, tự nhiên cổ họng như bị nghẹn lại. “Tôi với cậu không quen biết gì, cậu cầm ô rồi nhanh về nhà đi.” “Vậy… còn cậu thì sao?” “Liên quan gì đến cậu.” “Tớ, tớ…” Ai đó lại sắp khóc, “Thế thì… ô này cậu cầm dùng đi.” Cậu cảm thấy bất lực với cô nàng này, rõ ràng thoạt nhìn giống như một chú thỏ con, mới động vào một chút đã co mình sợ sệt, nhưng vẫn rất cứng đầu không cho cậu dính nước mưa, không cho cậu đi một mình, cả đoạn đường lải nhải bảo cậu đi bệnh viện. Từ đâu rơi xuống một vật nhỏ bám người phiền phức như vậy. “Bố khỉ, phiền vãi. Tôi nói cậu này, ba tôi đuổi tôi ra khỏi nhà, giờ tôi không nhà không tiền, hiện tại đang đói điên người đây, có khả năng ăn cướp cũng nên. Mẹ nó, cậu còn muốn bám lấy tôi làm gì?” Hai mắt người bên cạnh trợn to hệt như bị làm cho sửng sốt. Lúc sau, cô hỏi: “Cậu, cậu đừng khó chịu… Cậu, cậu muốn đến nhà tôi không?” Đây hẳn là cô gái ngốc nhất mà cậu từng gặp, một đứa trẻ khờ khạo bị lừa hết tiền còn hào phóng giúp kẻ xấu đó đếm tiền. Rất lâu sau, Tưởng Vũ mới hiểu ra, có lẽ từ khoảnh khắc đầu tiên, cậu đã muốn bảo vệ che chở cô nàng ngốc nghếch dù khóc bù lu bù loa, sợ sệt vẫn hỏi cậu có đau hay không. Cho dù là bị lừa, cũng chỉ có thể bị cậu lừa. Mời các bạn đón đọc Thỏ Tuyết của tác giả Bách Toái Diệp.
Anh Có Còn Tin Sói Tới Không?
Fancy Yêu Dấu
Francesca trẻ trung, xinh đẹp, giàu có, kiêu căng và phù phiếm, bỗng một ngày mất hết tất cả. Từ một nàng công chúa được cưng chiều trở thành kẻ bơ vơ không người thân, không nhà cửa. Chúng ta cùng xem Francesca đã lột xác như thế nào sau khi đã nếm đủ những đòn đau của cuộc đời để trở thành một con người khác. Mình tìm quyển này sau khi đọc Call Me Irresistible của SEP (đã được Nhã Nam xuất bản dưới tên Lỡ yêu người hoàn hảo), vì muốn biết xem bố mẹ cái anh thị trưởng hoàn hảo là người như nào và đã gặp nhau ra sao mà sinh ra anh hoàn hảo quá vậy  . Đây chính là truyện về hai đấng thân sinh của anh ấy đó. *** Susan Elizabeth Phillips không còn xa lạ với những độc giả yêu thích dòng văn học lãng mạn Mỹ. Các tác phẩm nổi tiếng của bà xuất bản ở Việt Nam gồm: Trời sinh quyến rũ, Tình đầu hay tình cuối, Con của riêng tôi, Mai mối cho tôi nếu em có thể, Vì đó là em... Các tiểu thuyết của Susan đều nằm trong danh sách best-seller của tờ USA Today và New York Times. Bà là tác giả 5 lần đoạt giải "Sách của năm" và từng nhận giải "Thành tựu trọn đời" do Hội các nhà văn lãng mạn Mỹ trao tặng. *** Bộ sách Wynette, Texas gồm có: Fancy Pants (Wynette, Texas, #1) Lady Be Good (Wynette, Texas, #2) Glitter Baby (Wynette, Texas, #3) First Lady (Wynette, Texas, #4) - Tình Đầu Hay Tình Cuối What I Did for Love (Wynette, Texas, #5) - Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo Call Me Irresistible (Wynette, Texas, #6) The Great Escape (Wynette, Texas, #7) *** Lời tác giả Mỗi cuốn sách tôi viết đều có một đời sống độc lập, nhưng điều đó không ngăn cản các nhân vật trong tác phẩm này lang thang vào trong một tác phẩm khác. Rất nhiều người bạn cũ đã bước vào trong cuốn sách này - Francesca và Dallie Beaudine từ Fancy Pants; Nealy Case và Mat Jorik từ First Lady; Fleur và Jake Koranda từ Glitter Baby (Bé Cưng Lấp Lánh); Kenny Traveler và Emma (ối chà... Công nương Emma chứ) từ Lady Be Good, và cuốn này còn bao gồm cả câu chuyện tình yêu có một không hai của Torie và Dex nữa. Bạn có thể thấp thoáng bắt gặp hình ảnh Meg ngày xưa trong What I Did for Love (Tình đầu hay tình cuối) và gặp phiên bản thời trẻ của Ted trong cả Fancy Pants lẫn Lady Be Good. Và, phải, Lucy Jorik xứng đáng có một cái kết hạnh phúc. Khi viết những dòng chữ này, tôi đã đang làm việc cật lực với câu chuyện của cô ấy rồi. Tôi cần phải cảm ơn sự động viên của rất nhiều người, trong đó có biên tập viên và người bạn thân quyến rũ khôn cưỡng của tôi, Carrie Feron; đại diện lâu năm của tôi, Steven Axelrod, những người cổ vũ tuyệt vời của tôi ở Harper Collins, William Morrow và Avon Books. Đúng vậy, tôi biết rõ ràng tôi may mắn biết bao khi được tất cả các bạn cùng sát cánh bên tôi. Tôi không biết mình có thể làm gì nếu không có trợ lý tài năng Sharon Mitchell, người đã giúp hết thảy mọi chuyện được trôi chảy. Vô cùng cảm ơn cố vấn golf độc nhất vô nhị của tôi, Bill Phillips. Ngoài ra còn có Claire Smith và Jessie Niermeyer vì đã chia sẻ “Những câu chuyện từ xe đồ uống” của họ. Nhiệt liệt hoan hô những bạn văn thân thiết của tôi: Jennifer Greene, Kristin Hannah, Jayne Ann. Krentz, Cathie Linz, Suzette Van và Margaret Watson, cùng tràng pháo tay đặc biệt dành cho Lindsay Longford. Xin được gửi những cái ôm nồng nhiệt tới những người bạn tôi mới quen trên Facebook cùng tất cả những người ủng hộ tuyệt vời đã gửi tin nhắn cho tôi! *** Được tổ chức lần đầu năm 1935, giải United States Classic lớn mạnh theo thời gian và giờ đây được xem là giải đấu lớn thứ năm – cùng với các giải Masters, British Open, PGA, và U.S Open. Sân golf nơi Classic diễn ra đã trở thành huyền thoại, một nơi được nhắc đến cùng với Augusta, Cypress Point, và Merion. Các golf thủ gọi nó là Old Testament (Kinh Cựu ước) hoàn toàn có lý. Là một trong những sân đấu đẹp nhất miền Nam, sum suê rừng thông và những cây mộc lan cổ thụ. Rêu Tây Ban Nha phủ kín những thân sồi làm phông nền cho những vùng green nhỏ được chăm sóc kỹ lưỡng, và cát trắng muốt, mịn như bột mì lấp đầy các hố cát. Vào những ngày tĩnh lặng đẹp trời, đường lăn bóng sáng lấp lánh một ánh thuần khiết như trên thiên đường. Nhưng vẻ đẹp thiên nhiên của sân đấu là cái bẫy nguy hiểm. Nó sưởi ấm lòng người đồng thời làm mê mụ các giác quan, khiến tay vận động viên choáng ngợp chỉ nhận ra trong tích tắc muộn màng rằng Old Testament không tha thứ bất kỳ sai lầm nào. Những tay golf gầm gừ với nó, nguyền rủa nó và thề không bao giờ chơi ở đây nữa, nhưng đa phần trong số họ luôn luôn quay lại, bởi mười tám lỗ quyền lực cho họ một thứ mà đời không bao giờ tặng họ. Đó là công lý. Cú đánh tốt luôn được đền đáp, cú đánh dở nhận sự trừng phạt chóng vánh và khủng khiếp. Mười tám lỗ golf ấy không cho ai cơ hội thứ hai, không cho thời gian sửa chữa, không mở lượng khoan hồng. Old Testament tàn sát kẻ yếu, còn với kẻ mạnh nó trao cho vinh quang và danh dự muôn đời. Hoặc chí ít là đến ngày hôm sau. Dallie ghét Classic. Trước khi anh bỏ rượu và cải thiện phong độ, không phải lúc nào anh cũng đạt tiêu chuẩn tham gia nó. Tuy nhiên mấy năm trở lại đây anh đã chơi đủ tốt để thấy tên mình trong danh sách. Phần lớn thời gian anh ước gì mình đã ở nhà. Old Statement là một sân golf đòi hỏi sự toàn diện, và Dallie thừa biết mình quá thiếu toàn diện để đáp ứng được yêu cầu kiểu đó. Anh tự nhủ rằng Classic chỉ là một giải đấu như những giải đấu khác, nhưng khi cái sân này vùi dập anh, dường như nó làm cái tôi trong anh co rút lại. Anh ao ước giá như Francesca đã chọn giải đấu khác khi cô đưa ra thử thách. Không phải anh quá để tâm đến lời nói của cô đâu. Không đời nào. Theo anh thấy thì cùng với cơn thịnh nộ nho nhỏ ấy cô cũng đã bái bai anh rồi. Tuy nhiên, một người khác đã ngồi trong buồng bình luận khi Dallie chuẩn bị đánh lỗ đầu tiên, còn bỏ ra vài giây để cười đáp lại một cô nàng tóc vàng xinh xắn mỉm cười với anh ở hàng đầu khán giả. Anh đã nói với lãnh đạo nhà đài rằng họ sẽ phải chờ anh thêm chút nữa và trả lại họ bản hợp đồng chưa ký. Anh chỉ chưa thể ngồi ở chỗ đó. Không phải năm nay. Không phải sau những gì Francesca đã nói với anh. Cán cây gậy driver mang đến cảm giác rất tốt trong tay anh khi anh vào bóng, chắc chắn và thoải mái. Anh cảm thấy nhẹ nhõm, thảnh thơi. Và anh sẽ cho Francesca thấy rằng cô không biết mình đang nói về chuyện gì. Anh phát một cú driver vút qua nền trời – như tên lửa, một siêu phẩm của NASA. Khán giả ồ lên. Quả bóng lao đi trong không gian về miền vô tận. Và rồi, khoảnh khắc cuối cùng trước khi đáp xuống, nó trôi rất nhẹ nhàng…chỉ vừa qua mép đường lăn và chui vào một bụi mộc lan. Francesca không qua thư ký mà gọi điện trực tiếp đến ban thể thao, cuộc gọi thứ tư của cô chiều hôm đó. “Anh ấy giờ sao rồi?” Cô hỏi khi một giọng đàn ông trả lời. “Rất tiếc, Francesca, anh ấy mất một gậy nữa ở lỗ mười bảy, nên thành dương ba gậy. Mới là vòng đầu, nên – giả dụ anh ấy vượt qua – anh ấy còn ba vòng nữa, nhưng đây không phải cách tốt nhất để bước vào một giải đấu.” Cô nhắm nghiền mắt khi người ở đầu dây bên kia tiếp tục. “Dù sao thì đó không phải là cách chơi thường thấy ở anh ấy. Cô biết mà, Classic có áp lực và độ mạo hiểm cao. Còn nhớ khi Jack Nicklaus thống trị nơi này.” Cô gần như không nghe khi anh ta thao thao bất tuyệt, hồi tưởng lại môn thể thao yêu thích của mình. “Nicklaus là tay golf duy nhất trong lịch sử có thể liên tiếp khuất phục được sân Old Testament. Năm này qua năm khác, đúng mười bảy năm và thậm chí sang nửa đầu năm thứ mười tám, ông ấy đến với Classic và thổi bay tất cả đối thủ, bước trên những đường lăn bóng kia như thể sở hữu chúng, khiến những green nhỏ bé xinh xẻo kia van xin tha mạng bằng những cú putt thần sầu…” Đến cuối ngày, Dallie bị dương bốn gậy. Francesca buồn rũ. Tại sao cô làm thế với anh? Tại sao cô đưa ra một thử thách ngớ ngẩn như thế? Ở nhà tối hôm đó, cô cố gắng đọc sách nhưng chẳng được chữ nào vào đầu. Cô đi lau tủ, nhưng làm lơ nga lơ ngơ. Đến mười giờ, cô gọi điện đến hãng hàng không tìm một chuyến bay muộn. Rồi cô rón rén đánh thức Teddy dậy và thông báo với nó là hai mẹ con sẽ đi xa một chuyến. Holly Grace gõ cửa phòng nghỉ của Francesca vào sáng sớm hôm sau. Teddy vừa mới dậy, nhưng từ tảng sáng Francesca đã đi tới đi lui trong căn phòng nhỏ tồi tàn là chỗ ở tốt nhất mà cô tìm được trong một thành phố đông nghẹt các tay golf cùng các fan của họ. Cô gần như nhào vào vòng tay Holly Grace. “Ơn chúa chị đã đến! Tôi cứ lo có chuyện gì xảy ra.” Holly Grace đặt va li qua ngưỡng cửa và gieo mình xuống chiếc ghế gần nhất. “Chẳng hiểu sao tôi lại để cho cô lôi tôi vào chuyện này. Gần nửa đêm chúng tôi mới quay xong, tôi phải sấp ngửa bắt chuyến bay sáu giờ sáng, chợp mắt chưa được một tiếng trên máy bay.”   Mời các bạn đón đọc Fancy Yêu Dấu của tác giả Susan Elizabeth Phillips & Song Vang (dịch).