Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Quỷ Y Sát

Tên tác phẩm: 鬼医煞 - Quỷ Y Sát Tác giả: Tang Lý Độ dài: 218 chương Thể loại: Nữ x Nữ, Ân oán giang hồ, cường thủ hào đoạt, ngược luyến tình thâm, H scene, HE. Nhân vật chính: Hoa Dĩ Mạt x Tô Trần Nhi, Linh Lam x Bạch Uyên. Phối hợp: Nguyễn Quân Viêm, A Nô và các nhân vật khác... Editor: Luvis Văn án Một người là 'Quỷ Y' máu lạnh quái gỡ. Còn nàng là giang hồ đệ nhất mỹ nhân lạnh lùng đạm mạc. Vì cứu phu quân của mình, nàng gặp Quỷ Y. Quỳ gối ngoài cửa hang của Quỷ Y suốt ba ngày. Cuối cùng cũng có thể đạt được ý nguyện, cái giá phải trả là một mạng đổi một mạng. Quỷ Y nói với nàng: "Bắt đầu từ bây giờ, thân thể của ngươi, lòng của ngươi đều là của ta. Nếu phản bội, ta sẽ hủy diệt ngươi" Trong lúc đó, yêu hận tình cừu giữa hai người dây dưa thành đấu đá. Quái quỷ ngự tỷ cùng băng sơn ngự tỷ quyết đấu! *** Quỷ Y Sát là một bộ truyện theo thể loại kiếm hiệp hiếm hoi của Bách hợp tiểu thuyết với cách xây dựng nhân vật đa dạng và có chiều sâu. Đặc biệt là cốt truyện tinh tế thêu dệt tầng tầng lớp lớp bí mật khiến độc giả bất ngờ. Tiểu thuyết này xoay quanh hai nhân vật chính là Hoa Dĩ Mạc hay còn được giang hồ đặt biệt hiệu là Quỷ Y và Trần Nhi, giang hồ đệ nhất mỹ nhân. Quỷ Y tên như tài, y thuật cao siêu khó ai sánh được trong giang hồ. "Lời đồn đãi nói rằng không có người nào mà Quỷ Y không thể cứu sống, tuy đã bước một chân vào quỷ môn quan, cũng nhất định sẽ được Quỷ Y kéo trở về","Diêm vương muốn ngươi chết lúc canh ba, Quỷ Y càng muốn hồn ngươi hoàn dương". Điều làm người ta thích hơn chính là tính cách của Dĩ Mạc. Giang hồ tranh đấu, các phe thế lực giằng co nhau, tự cho mình là danh môn chánh đạo, hành hiệp trượng nghĩa nhưng bên trong vì mưu lợi cho chính mình mà không ngừng bày mưu tính kế, đẩy huynh đệ vào chỗ chết không nhắm mắt. Nhưng Dĩ Mạc lại một mình một cõi, thích gì làm đó, tự do tự tại. Hành y phi tế thế. [Hành y không cứu đời] Y quỷ bất cứu nhân. [Quỷ Y không cứu người] ​ Hai câu trên chính là châm ngôn làm người và hành y của Dĩ Mạc. Người người phỉ bán nàng là thấy chết không cứu, tâm như rắn độc. Thế nhưng mấy ai biết đằng sau y thuật hơn người đó có bao nhiêu uất hận, có bao nhiêu khổ cực. "Tay Hoa Dĩ Mạt nắm chặt chẽ, thân thể nhẫn nại truyền đến đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn thấm xuất mồ hôi, sâu trong đôi mắt là sóng dậy bốn bề, chỉ một lòng nhớ những huyệt vị trên thân thể. "Thiên xu huyệt.". Khi ngân châm thứ năm nươi tám đâm vào trên người Hoa Dĩ Mạt, Hoa Dĩ Mạt ngẩng đầu, nhìn về phía lão nhân: "Sư phụ, đã thuộc rồi ạ.". "Năm mươi tám huyệt vị, đều nhớ rõ?". Lão nhân chậm rãi hỏi. "Dạ." Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu. "Vậy liền đến hiệu thuốc đi.". Giọng nói của lão nhân kia phát ra, sau đó xoay người rời đi. Sắc mặt Hoa Dĩ Mạt bình tĩnh chống đỡ thân mình, từng bước đi tới hiệu thuốc. Giống như hết thảy những chuyện vừa rồi không phải phát sinh trên người mình." Hết thảy những chuyện đó đều phát sinh trên người một cô bé chưa đầy mười tuổi. Tâm nàng cũng vì vậy mà lạnh lẽo. Thái độ làm người cũng vì vậy mà hững hờ. Nhưng nàng còn có mối thù giết chị không đội trời chung. Hằng đêm cảnh tượng Thanh Dương (chị của Dĩ Mạc) bị thanh kiếm của tên vô tình vô nghĩa kia đâm vào người cứ ùa về trong giấc mộng, khiến nàng đau đớn như chính mình bị giết. "Dã hữu mạn thảo, linh lộ đoàn hề. Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề. Giải cấu tương ngộ, thích ngã nguyện hề." ​ Còn Trần Nhi, nàng là con gái của Tô Viễn đại hiệp và một vị đường chủ của Thứ Ảnh Lâu (một môn phái trong giang hồ), vốn dĩ có tố chất luyện võ thiên phú, nhưng nàng chọn từ bỏ mà làm một người bình thường, không sân si, không tranh đoạt. Nàng từ nhỏ đi theo Nguyễn gia, được Nguyễn bảo chủ nuôi lớn, cuối cùng lại phát hiện Nguyễn bảo chủ vì cứu vợ là Phong Như mà từ bỏ tình nghĩa huynh đệ, bỏ mặc sống chết của Tô Viễn. Mà bao sóng gió nàng trãi qua đều có một phần góp sức của Phong Như. ​ Một người vì hận mà sống, một người lại thanh cao thoát tục, cuối cùng gặp nhau trở thành một khối không thể tách rời. Họ cùng nhau trải qua bao nhiêu mưa máu gió tanh, bao lần thoát khỏi quỷ môn quan trở về, hai người cùng đối đầu với các thế lực nhưng vẫn chưa bao giờ chùng bước. Các nàng từng bước lần theo dấu vết tìm ra chân tướng sự việc. Tác giả đưa người đọc vào thế giới giang hồ đầy hiểm ác, nguy hiểm trùng trùng, thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng trong đó vẫn còn những con người hiệp nghĩa, lấy bạn làm trọng, lấy lý lẽ làm nguyên tắc sống. Cuối cùng, người tốt sẽ được báo đáp, người ác bị trừng trị. Hư vinh chỉ là mấy khói, tình cảm càng cưỡng cầu lại càng xa vời khó nắm bắt. Mời các bạn tìm đọc Quỷ Y Sát để tự mình cảm nhận hết thảy. *** Hôm nay huyện Thanh Nguyên vô cùng náo nhiệt. Bà chủ khách điếm cười đến rạng rỡ xinh đẹp, vội bắt tay vào khẩy bàn tính, những viên ngọc trên bàn tính va chạm vào nhau phát ra âm thanh binh binh thanh thúy, sắc mặt tươi cười của nàng cũng hiện rõ trên gương mặt. Cửa khách điếm dường như sắp bị đạp gãy, bạc trắng không ngừng được đưa vào ngăn kéo, mà mỗi lần đưa vào thì đều đi kèm với phân lượng càng ngày càng nặng. Còn trên đường, người đến người đi, nối liền không dứt. Hôm nay, là ngày đại hôn của công tử phủ Nguyễn Gia - Nguyễn Quân Viêm. Từ một tháng trước, Nguyễn Thiên Ưng đã phát phát thiệp mời, mời các giang hồ hiệp sĩ bên ngoài đến phủ Nguyễn Gia uống chén rượu mừng, chúc mừng hôn sự cho con trai độc nhất của hắn. Nói đến phủ Nguyễn Gia, ở trên giang hồ có thể được nói là tiếng tăm lừng lẫy. Có rất nhiều người trà trộn trong giang hồ, vết đao liếm máu mỗi ngày, nhưng cũng có chút thế lực không thể đắc tội. Thế lực này, bị nhân sĩ trong giang hồ kết luận như một pháo đài ba tầng. Phong Thu sơn trang và phủ Nguyễn Gia là hai thế lực lớn nhất. Phong Thu sơn trang lớn như cung điện, còn một kiếm của phủ Nguyễn Gia chém lên không trung thìđịa lôi hỏa dược nổ rung trời. Phần còn lại của pháo đài được chia thành các tầng khác nhau, Bách Hiểu Lâu, Thứ Ảnh Lâu và Phệ Huyết Lâu. Đương nhiên, bất quá những thứ này chỉ là thế lực to lớn bề ngoài mà thôi. Trong giang hồ, cũng không thiếu vài cao thủ thâm tàng bất lộ, người mang tuyệt kỹ, oanh động lôi đình. Nếu như không cẩn thận chọc phải những cao thủ này thì cũng chỉ có thể tự than thở một tiếng xui xẻo. Trở lại chuyện chính. Là con trai độc nhất của Nguyễn Thiên Ưng. Trong giang hồ, Nguyễn Quân Viêm cũng có chút danh tiếng, nhưng cũng không hoàn toàn chỉ dựa vào thế lực của phủ Nguyễn Gia. Trong giang hồ Nguyễn Quân Viêm có tên gọi là ngọc kiếm công tử. Có thể nói, hắn có rất nhiều khuê nữ ngưỡng mộ. Mặt mày tuấn tú hiển nhiên không cần phải nói nhiều, một thân võ công cũng hơn người, mà lại là người khiêm tốn lễ độ. Cách làm người trượng nghĩa, trong giang hồ được rất nhiều người khen ngợi. Hơn nữa, hắn đối vị hôn thê là Tô Trần Nhi vô cùng ôn nhu. Đối với nữ tử, đây mới là điểm có mị lực hấp dẫn nhất. Hiện tại, trong mắt mọi người cả hai là đôi thanh mai trúc mã xứng đôi nhất. Cuối cùng thì khi Nguyễn Quân Viêm bước vào tuổi hai mươi liền bắt đầu tiếp nhận cuộc đại hôn này. Còn đối với phần đông nam tử trên giang hồ mà nói, chuyện than thở nhiều nhất chính là đệ nhất mỹ nhân Tô Trần Nhi sắp trở thành danh hoa có chủ. Vào hai năm phía trước, Tô Trần Nhi vẫn chưa nổi danh như vậy. Nàng vốn là nhi nữ của Tô Viễn, người mà Nguyễn Thiên Ưng kết bái làm đại ca. Mười hai năm trước, khi võ lâm phân tranh là lúc Tô Viễn vì cứu Nguyễn Thiên Ưng nên chẳng may mất mạng. Khi đó, Nguyễn Thiên Ưng liền thề trước mộ phần của Tô Viễn, nhất định đem nữ nhi độc nhất của hắn nuôi nên người, bảo đảm cả đời nàng không cần phải lo lắng. Khi đó, Tô Trần Nhi chỉ có năm tuổi. Mà hôm nay nói đến Tô Trần Nhi thì lại không khỏi nhắc đến chuyện thú vị trong giang hồ hai năm trước. Ngày ấy, là đại thọ bốn mươi của Nguyễn Thiên Ưng. Hôm đó huyện Thanh Nguyên cũng nghênh đón nhân sĩ từ bốn phương tám hướng tới. Không bao giờ nghĩ đến lại có người dám quấy rối như vậy. Một tên khất cái [1] ăn mặc rách rưới. Quần áo tả tơi, cặp mắt sáng như ngọn lửa, tinh quang bắn ra bốn phía xuất hiện. [1]Khất cái: Ăn mày Người giữ cửa ở phủ Nguyễn Gia tất nhiên là đem hắn ngăn lại ngoài cửa, không cho tiến vào. Sau đó tự nhiên nổi lên tranh chấp. Dựa theo lời người kể chuyện nói lại, chính là: Chỉ thấy tên khất cái kia cũng không thèm để ý, tùy tiện ngồi trên mặt đất, mặc cho tám người đến lôi hắn đi, nhưng vẫn ngồi bất động như núi. Phủ Nguyễn Gia từ trên xuống dưới một trăm mười hai tên đệ tử thân hình bệ vệ, không người nào có thể làm lão khất cái nhúc nhích. Tuy rằng cửa ở phủ Nguyễn Gia rất lớn, chỉ một tên khất cái mà thôi, cũng không gây trở ngại tân khách tiến vào. Nhưng mà thời gian càng lâu thì lại có nhiều người đến xem náo nhiệt, rốt cục đem cửa ra vào ở phủ Nguyễn Gia vây kín đến nổi nước chảy không lọt. Vả lại lão khất cái kia ăn mặc quần áo rách nát ngồi trước cửa sẽ làm ảnh hưởng không tốt. Vì thế đến cuối cùng ngay cả Nguyễn Thiên Ưng cũng phải kinh động. Nguyễn Thiên Ưng công lực thâm hậu, khi nhìn đến lão khất cái, hiển nhiên không khó nhìn ra được thâm sâu khó lường của đối phương. Nhất thời cũng chỉ biết cung kính. Nhưng mà lão khất cái kia cũng không cảm kích, chỉ cười hì hì nhìn Nguyễn Thiên Ưng, nói "Lão nhân ta tính tình tùy tiện, hãy để ta ngồi đây một lúc. Trừ khi ngươi có thể không tổn hại đến điều kiện tiên quyết của lão nhân, thì ta cũng sẽ dời ra một chút, nếu không thì hãy để lão nhân tùy hứng một hồi" Tiếng tăm của phủ Nguyễn Gia trên giang hồ không phải nhỏ, cũng không phải những kẻ ức hiếp người yếu thế. Mà Nguyễn Thiên Ưng lại không muốn gây thù hằn, nhưng nói ngon ngọt khuyên bảo thì đối phương lại căn bản không chịu động đậy. Còn hắn thân là người đứng đầu trong phủ, tất nhiên là không thể tự mình đi xử lý chuyện nhỏ nhặt thế này. Trong lúc nhất thời mọi người đều không có biện pháp. Sau đó Tô Trần Nhi liền tiến ra. "Hắc hắc, các ngươi không thể nhìn thấy thời khắc Tô Trần Nhi xuất hiện đâu, sa mỏng che mặt, váy dài rũ xuống, tóc đen phấp phới, quả nhiên là tiên nữ giáng trần" Người kể chuyện phun nước miếng cầm cây quạt trong tay gõ gõ cạnh bàn,"Chỉ thấy nàng nói với nha hoàn bên cạnh vài câu, sau đó...... Liền có người mang tới một chén kiến" Nói đến đây, người kể chuyện đưa tay đỡ trên bàn, biểu tình khoa trương nói "Một chén lớn rất nhiều kiến a! Sau đó thì thần sắc cười hì hì của lão khất cái cũng nhịn không được mà thay đổi" Nói xong, hắn chậm rãi uống một ngụm nước. "Sau đó thì sao?" Bên dưới có người không chịu nổi liền hỏi. Người kể chuyện chờ chính là có người mở miệng hỏi, phóng khoáng đem cây quạt lay động "Trên mặt lão khất cái kia khi trắng khi xanh bỏ lại một câu 'Tiểu nữ oa, xem như ngươi lợi hại', sau đó chỉ có thể mặt mũi xám xịt đứng lên rồi bỏ đi". "Nữ nhân lợi hại!" Có người không khỏi thở dài. "Tất nhiên. Tất nhiên." Tên kể chuyện đắc ý nói. "Nhưng mà, lý do gì mà ngươi nói nàng là giang hồ đệ nhất mỹ nhân? Không phải ngươi nói nàng có sa mỏng che mặt sao?" Một người khỏe mạnh râu quai nón không khỏi ồ ồ cổ họng hỏi. "Đó là bởi vì......" Tên kể chuyện dừng một chút, sau đó bên môi lộ ra một nụ cười tươi "Ngay lúc lão khất cái rời đi, thật khéo là trời nổi lên một trận gió, khăn che mặt của nàng ấy liền ...... nhẹ nhàng tung bay". "Oa -" Một trận âm thanh ồn ào bên dưới nổi lên, đối với cảnh tượng ấy tràn ngập chờ mong. "Bộ dạng như thế nào? Thật sự giống xinh đẹp như tiên nữ giáng trần mà mọi người trong giang hồ vẫn hay đồn thổi sao?". Tên kể chuyện thần bí cười, phe phẩy cây quạt nói "Từ ngữ cũng không thể diễn tả được". "..." Tiếng thì thầm của mọi người lại bắt đầu. Mặc dù chuyện hôn sự của phủ Nguyễn gia làm nữ nhân tan nát cõi lòng, nam nhân thì tiếc hận, nhưng mọi người cũng không thể không thừa nhận, hai người là một đôi trời đất tạo nên. Một tân lang, một tân nương. Cảm tình mười một năm, đã đủ làm cho mọi người hâm mộ. Chiêng trống vang trời. Nghi thức long trọng. Lọt vào tầm mắt mọi người đều sắc đỏ vui mừng. Khóe môi Nguyễn Quân Viêm chứa ý cười ôn hòa, cưỡi trên một con ngựa cao to, trước ngực là một chiếc tú cầu đỏ au. Một thân y phục tân lang màu đỏ quả nhiên càng tôn thêm vẻ mặt sáng sủa, bộ dạng chỉ có thể có ở những công tử tuấn tú. Mà kiệu hoa tinh xảo đẹp đẽ phía sau, là thiên hạ động lòng người ngồi ngay ngắn trong đó. Ven đường chật ních người. Những người đó đều là kẻ bình thường không có tư cách tham gia vào hôn lễ của phủ Nguyễn Gia, bất quá chỉ là tới xem náo nhiệt, nhìn kỹ phong thái của tân lang. Vả lại họ còn muốn ngắm nhìn tiên nữ giáng trần. Nhoáng một cái. Kiệu hoa liền được rước đến phủ Nguyễn Gia. Nguyễn Quân Viêm triệt dây cương, nhảy xuống ngựa, sau đó chậm rãi đi đến phía trước kiệu hoa, cúi người xuống, nhẹ nhàng nói "Nương tử. Đến rồi". Sau đó hỗ trợ vén mành. Một đôi tay tinh tế trắng muốt hiện ra liền bị Nguyễn Quân Viêm ôn nhu nắm lấy. Tất cả tân khách đều hâm mộ nhìn một màn này. Nhìn tân lang giúp đỡ tân nương, đi vào trong phòng. Nguyễn Thiên Ưng ngồi ở ghế trên, cười đến thoải mái. Bên cạnh là phu nhân Phong Như. "Nhất bái thiên địa". Giọng nói to rõ vang vọng trong phòng như vậy. Nguyễn Quân Viêm nắm tay Tô Trần Nhi, cúi người hướng về phía cửa. "Nhị bái cao đường". Trên mặt Nguyễn Thiên Ưng tươi cười càng rộ hơn nữa. Lúc hai người xoay lại, không thể phát hiện Phong Như hơi hơi nhíu nhíu mày. Dư quang tầm mắt dừng ở một bên bình tĩnh chứa ý cười nhìn hai người đứng cách đó không xa. "Phu thê giao bái". Nguyễn Quân Viêm cầm tay Tô Trần Nhi, đáy mắt tản ra ý cười nhu hòa, sau đó liền muốn cúi người xuống. Trong chớp mắt ngắn ngủi này. Sắc mặt Nguyễn Quân Viêm bỗng nhiên thay đổi. Ngay sau đó, thân mình cúi xuống kia liền mềm nhũn, trong tầm nhìn chăm chú của mọi người, hắn yếu đuối ngã xuống đất. Âm thanh rất nhỏ khi thân thể cùng sàn nhà tiếp xúc chớp mắt cũng vang lên. Bàn tay đang nắm tay Tô Trần Nhi cũng rơi xuống. "Viêm Nhi!". Nguyễn Thiên Ưng kinh hãi, cả người bật dậy từ chỗ ngồi.   Mời các bạn đón đọc Quỷ Y Sát của tác giả Tang Lý.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ - Hốt Nhiên Chi Gian
Béo cũng không phải là lỗi của nàng nhưng vì sạo vì chuyện đó mà nàng bị coi thường. Vì thế, nàng quyết định, ngay lúc này đây, nhất định phải giảm béo thành công. Thế nhưng, ” ca” không đồng ý còn nói cái gì, nàng gầy lại không đáng yêu , hắn chính là thích nàng mập mạp 1 chút, có như vậy ôm mới có cảm giác. K Không được, không được, không bao giờ … được phép mắc mưu hắn lần nữa , nàng nhất định phải giảm béo, nhất định phải tìm một người bạn trai. *** Tác giả Hốt Nhiên Chi Gian thích dùng những từ ngữ đơn giản, mượt mà để biểu đạt nội tâm với những cảm xúc mãnh liệt, ngòi bút và lối viết của cô như bày ra trước mắt chúng ta những câu chuyện tràn ngập ấm áp và hạnh phúc, khiến chúng ta thêm quý trọng những gì mình đang có.   Các tác phẩm tiêu biểu:  Mờ Ám Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em (Một Đời Chỉ Cần Có Em) Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét) Thâm Thâm Lam Tình Yêu Judo ...
Chỉ Vì Yêu - Sói Xám Mọc Cánh
Bạn đã từng thử làm chuyện này chưa, trên đường phố náo nhiệt nhất, nắm tay người bạn muốn lấy, và chạy điên cuồng? Lần sau, hãy thử xem! Những người đang yêu cuồng nhiệt, xa nhau một giây cũng sẽ thấy sốt ruột, bất an. Còn anh và cô lại mỗi người một phương trời trọn sáu năm. Anh hận cô, hận đến mức không muốn nhắc đến cô, nhưng anh lại nhớ cô quay quắt, nhớ đến nỗi suốt sáu năm trời không đêm nào ngủ yên. Cô yêu anh, yêu đến mức khi anh quay về, cô đã dùng mọi thủ đoạn để nối lại tình xưa, yêu đến mức phớt lờ mọi kẻ theo đuổi xung quanh, nhưng con đường để anh yêu cô lại từ đầu sao mà khó khăn đến thế! Đó chính là tình yêu của họ, rất đau khổ, nhưng cho dù tổn thương đến vậy, họ vẫn như thiêu thân lao vào lửa, không hối tiếc! Vì đời người, điều ngọt ngào như vậy chỉ có chuyện này mà thôi! Justlife, justlove.
Chào em Như Hoa
Chào em, Như Hoa là câu chuyện vô cùng hài hước về cặp đôi oan gia Lỗ Như Hoa và Văn Sơ. Hoàn cảnh trái ngược, tính tình trái ngược. Chàng kiêu ngạo, nàng mặt dày. Chàng châm biếm, nàng mỉa mai... Và câu chuyện của cặp đôi oan gia này sẽ diễn biến ra sao?... Và còn rất nhiều điều thú vị về cặp đôi oan gia này đang chờ đón bạn trong Chào em, Như Hoa.   *** Một cô gái yêu tiền hơn sinh mạng. Từ việc đóng vai nhân vật hoạt hình, cosplay theo đủ phong cách để chụp ảnh lưu niệm lấy tiền đến việc bán đĩa phim con heo tại cầu vượt, các hầm đi bộ hay mặt dày gõ cửa từng phòng trong kí túc xá nam sinh để bán đồ chuyên dành cho nam, không việc gì là cô không làm. Từ máy sấy nhỏ gọn tiện lợi đến nước hoa, dầu dưỡng tóc, dao cạo râu, thậm chí là cả... quần lót CK, không có gì là cô không bán. “Đồ con gái tham tiền hám của” - đó là suy nghĩ đầu tiên mà Văn Sơ, một anh chàng công tử kiêu ngạo, dành cho cô. Cô gái đó chính là Lỗ Như Hoa. Như Hoa, tân sinh viên khoa kiến trúc của Đại học S, vì cha mẹ mất sớm nên cả Như Hoa và Tự Ngọc - em trai sinh đôi của cô - phải nương tựa vào nhau để sống, tiền của cha mẹ để lại không nhiều nên Như Hoa làm đủ mọi cách để kiếm tiền cho cả hai chị em học đại học. Trái ngược với hoàn cảnh của Như Hoa, Văn Sơ lại là một công tử con nhà giàu chính hiệu, anh mới quay về từ Pháp và bị gia đình ép vào học tại khoa Sơn dầu của đại học S để trải nghiệm một cuộc sống sinh viên đích thực. Hoàn cảnh trái ngược, tính tình trái ngược, dường như Văn Sơ và Như Hoa đã được định sẵn là “oan gia” ngay từ lần đầu tiên gặp mặt: Nếu Thượng đế cho Văn Sơ cơ hội quay trở lại khoảnh khắc tiếng gõ cửa đáng chết đó vang lên, hắn nhất định sẽ dõng dạc: Không được vào! Và nếu nhất định phải cho cái “không được vào” đó một kỳ hạn, hắn hết sức hy vọng sẽ là: Một vạn năm. Thế nhưng Thượng đế có cho không? Không hề, cho nên, khi hắn đành phải xấu hổ tột cùng mà tóm chặt chiếc khăn bông quấn quanh người che vị trí chủ chốt, ngại ngùng đứng bối rối nhìn cái kẻ chính hiệu phái nữ nhưng ăn mặc chẳng khác gì đàn ông đó, dùng ánh mắt kinh ngạc, hiếu kỳ và không chút che đậy đó mà lột trần hắn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, Văn Sơ dường như hoàn toàn tuyệt vọng với toàn bộ những gì thuộc Đại học S rồi, chỉ biết làm một điều duy nhất là rít lên một câu qua kẽ răng: “Đây - Hình - Như - Là - Ký - Túc - Nam - Sinh!”. “A... tôi biết, cho nên tôi chỉ bán đồ chuyên dành cho nam thôi mà.” “Cô không thấy ở trong tình huống này thì nên đi ra à?” “Thế anh có mua đồ lặt vặt không?” Lỗ Như Hoa đã phần nào hồi phục tinh thần, ngầm cảnh cáo bản thân: Nhớ kỹ mục đích chuyến đi, chú ý hàng hóa giá cả! “Tôi không mua!” Văn Sơ nghiến chặt răng, cũng ngầm cảnh cáo bản thân: Có tức giận thì cũng không được tức giận với con gái, không được cư xử thô bạo với con gái, chú ý phong độ, chú ý phong độ! “Xin đừng vội nói không mua, anh vẫn chưa biết rõ mà. Thật ra tôi cái gì cũng có, ồ, cậu cần máy sấy tóc không? Kiểu dáng nhỏ gọn, cậu xem tóc ướt thế kia không sấy khô dễ sinh bệnh lắm. Hay là dầu dưỡng tóc? Hoặc nước hoa sau cạo râu?”. “Này cô, tôi đếm ngược từ năm trở xuống, nếu cô vẫn không chịu đi thì đừng có trách.” ... “Thật ra tôi muốn hỏi cậu có cần mua quần lót không, hàng hiệu CK, rất hợp với cậu. Cậu mặc cỡ nào?”. *** Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Chào em Như Hoa của tác giả Tử Ngư Nhi.   Như Hoa, sinh ra có lẽ mang kì vọng của cha mẹ, xinh đẹp như hoa, được nâng niu, chiều chuộng. Nhưng đời không như mơ, bố mẹ cô mất sớm, để lại cô cùng cậu em sinh đôi_ Tự Ngọc, bị bệnh tim bẩm sinh. Từ bé, cô đã phải lăn lộn, không nghề gì không làm, không thứ gì không bán, từ cosplay nhân vật hoạt hình, bán đồ gia dụng lặt vặt, đến đĩa phim con heo, bao cao su hay thậm chí là gõ cửa từng phòng kí túc xá nam bán đồ nam. Hơn chục năm trong nghề bán hàng đã rèn luyện ra một Như Hoa mặt dầy hơn cả tường thành. Cô yêu tiền hơn sinh mạng, vì chỉ có tiền hai chị em cô mới có thể tiếp tục học đại học, tiếp tục theo đuổi ước mơ, tiếp tục sống. Bên trong vẻ phớt đời, hớn hở, bộ mặt dầy hơn cả da trâu, là một ý chí kiên cường, mạnh mẽ không ai sánh được. Văn Sơ, anh chàng công tử nhà giàu, mới đi du học ở Pháp về, nói tiếng Trung câu được câu chăng, coi tiền như rác. Bố anh chàng lo cậu con quý tử quên gốc nên đã “tống” cậu vào khoa sơn dầu của Đại học S để trải nghiệm đời sống sinh viên và học tiếng Trung. Ngày đầu Văn Sơ gặp Như Hoa, là trong trạng thái không mảnh vải che thân, đập vào mắt cô là cả tiểu PP tròn bóng láng. Nguôi giận chưa được bao lâu, Văn Sơ lại nhận được cuộc điện thoại của Như Hoa, nhờ anh chăm sóc cho chú bé nhà tôi nhé. Văn Sơ vốn dốt tiếng Trung, liền tự động hiểu nhầm, “tiểu… của tôi không đến lượt cô quan tâm”!!! Không bị bắt gặp trong trạng thái áo rách quần manh thì cũng bị mất mặt, cộng thêm sự yêu tiền như mạng của Như Hoa, ấn tượng của Văn Sơ đối với cô, chẳng có gì ngoài đồ con gái ham tiền hám của !!! Nhưng đúng là oan gia ngõ hẹp, em trai của Như Hoa_Tự Ngọc cùng phòng kí túc với Văn Sơ còn chưa tính, cô lại còn như ruồi muỗi, ngày ngày lượn lờ ở kí túc nam sinh. Ở đại học S, bạn có thể không biết số cứu hỏa 119, nhưng tuyệt đối phải biết số của Như Hoa. Trời nắng sao? Có kem chống nắng, nước khoáng, quạt các loại. Lạc đường sao? Có bản đồ Mất ngủ sao?  Có dầu thơm trị mất ngủ Đang đêm mà đói? Có dịch vụ cung cấp đồ ăn tận nơi. Thậm chí, ngay cả Băng vệ sinh cũng đã được nâng cấp lên thành đồ lót giày siêu dính siêu hút nước siêu bền !!!. Tóm lại, gọi cho Như Hoa, muốn gì cũng có! Văn Sơ càng cố gắng khinh bỉ, xỉa xói cô bao nhiêu, lại càng chú ý cô bấy nhiêu. Để rồi tới khi, anh chợt nhận ra anh đã thích cô từ lúc nào mà chính bản thân mình cũng không hề hay biết. Phải mất bao nhiêu dũng khí, Văn Sơ mới dám thổ lộ tình cảm với Như Hoa. Anh tặng cô con búp bê thủy tinh cầm đĩnh vàng đang híp mắt cười y hệt cô, lòng tràn ngập hy vọng, vui sướng vì tình yêu đầu đời, có thể công khai khoác tay Như Hoa đi khắp nơi, giới thiệu cô là bạn gái anh. Nhưng mọi chuyện vốn không êm đẹp như vậy. Ngay ngày hôm sau, ảnh của Văn Sơ cùng 9 nam sinh khác bị dán lên bản tin trường, ảnh của 10 hotboy, cần mua xin liên hệ… Lỗ Như Hoa.  Đầu Văn Sơ như nổ ầm một cái, hóa ra cô ta là người như thế, cô ta tham tiền đến bất chấp thủ đoạn anh luôn biết rõ, là anh si tâm vọng tưởng, là anh tự mình đa tình, giấy phút ấy, Văn Sơ như phát điên. Lúc anh gặp cô, cô đang cô đơn đứng giữa ngã tư đường, khoác trên mình một chiếc áo jacket đã bạc màu giữa trời đông giá lạnh. Bóng dáng cô nhỏ bé tới mức không nỡ nhìn. Cô thế nhưng lại đang chào mời bán phim con heo!!! Máu nóng bốc lên đầu, làm Văn Sơ không nghĩ gì được nữa. Anh ném đi con búp bê thủy tinh mình tự tay mua cho cô, ném đi chiếc ba lô Tự Ngọc thức mấy đêm vẽ kiếm tiền  tặng cô, ném đi chiếc khăn quàng cô tặng anh đêm Noel, cố dập tắt tình yêu mới chớm nở của hai người. “Câu nói tối hôm qua, xin cô quên đi. Tôi nói tôi yêu cô, nhưng… có lẽ là sai lầm.” “Tôi có thể bỏ qua chuyện cô tham tiền, nhưng không thể tha thứ việc cô bất chấp thủ đoạn kiếm tiền. Làm người, nên tự đặt cho mình một giới hạn, giới hạn đó, hình như cô không có!”. Từng câu từng lời như những lưỡi dao đâm thẳng vào tim Như Hoa, làm cô không có cách nào hô hấp, hoàn toàn chết tâm. Cô đột nhiên, không còn muốn giải thích gì nữa. Sau đó, phát hiện tất cả chỉ là hiểu lầm, dù anh đã rất cố gắng xin lỗi, nhưng không có kết quả. Như Hoa sợ tổn thương, sợ xa cách, cô không đủ can đảm để tiếp nhận thêm một chút tình cảm mập mờ nào nữa. “Văn Sơ, đừng viển vông nữa, chúng ta chưa từng có bắt đầu, hà tất phải dây dưa, cách xa nhau một chút, không tốt hơn sao?” Văn Sơ tuyệt vọng, anh xin cô cho mình được vẽ cô một lần, nhưng nhìn cô ngủ mê mệt đến nỗi anh không nhẫn tâm đánh thức cô dậy, từ Tự Ngọc, anh mới biết đến hoàn cảnh của cô, mới hiểu vì sao cô lại làm việc cật lực, hiểu tại sao cô yêu tiền, hiểu vì sao Tự Ngọc không thể giúp cô việc nặng nhọc gì. Văn Sơ càng hiểu, lại càng yêu Như Hoa, anh tiếc thương cô, cũng khâm phục cô, anh hạ quyết tâm, không từ thủ đoạn nào mà bám theo cô. “A… Tâm Thành, cậu xem ảnh gái gú suốt cả buổi chiều, nhỡ mà Như Hoa nhà tôi mượn máy tính của cậu thì làm sao bây giờ? Đối với cậu thì không hề gì, nhưng cô ấy cảm thấy tôi bị cậu đầu độc thì không được!”. Mỗi đêm anh đều thức đan khăn cho cô, đầu tiên thì rối như sợi mì, đoạn sau mịn màng hơn, đoạn cuối còn bồi thêm mấy bông hoa xiên xiên xẹo xẹo, nhìn vẻ mặt của Văn Sơ kìa, không khác gì tiểu thiếp ngày xưa đan áo đợi phu quân về sủng hạnh ! Chỉ cần Như Hoa thích, đến thêu hoa Văn Sơ anh cũng làm ! Còi xe của Như Hoa bị hỏng, Văn Sơ kiếm cho cô một con búp bê kêu te te buộc vào xe, còn không quên tròng vào câu, em cứ bóp nó thoải mái, cứ coi như đang đánh anh ấy !! Một Văn Sơ toàn tâm toàn ý, yêu cô đến mức ỷ lại như thế, Như Hoa không có cách nào ghét, cũng không có cách nào từ chối được anh. Lần đầu tiên trong 19 năm, cô cảm nhận được sự ấm áp mà tình yêu mang lại, được trải qua cái cảm giác ỷ lại, vui mừng khi có người chăm lo đến mình, có một bờ vai rộng lớn cho cô dựa vào mỗi khi mệt mỏi. Một Văn Sơ như thế, cô cũng muốn giữ anh cho riêng mình. Sự cách biệt giàu nghèo, địa vị xã hội,cùng sự non nớt của Văn Sơ, và nỗi tự ti của Như Hoa, nhiều lần đã khiến họ hiểu nhầm nhau, làm tổn thương nhau. Nhưng rồi họ cũng lại phát hiện ra, họ không thể sống thiếu nhau. Một Văn Sơ tài hoa nhưng kích động, một Như Hoa điềm tĩnh, mạnh mẽ, thực tế, tưởng như không liên quan nhưng thực ra lại là mối lương duyên trời định. Ở bên Như Hoa, Văn Sơ từng ngày một trưởng thành, anh cho Như Hoa sự ấm áp, là người yêu cô không thể rời bỏ. Trong truyện, không thể không nhắc đến Lỗ Tự Ngọc. Tự Ngọc, thanh khiết tựa tên, ôn nhuận như ngọc. Mỗi ngày, cuộc sống của cậu như đi mượn, cậu không có thời gian để ghét bỏ ai, cậu trân trọng từng phút giây, được sống, được hít thở, đã là một niềm hạnh phúc. Như Hoa vì Tự Ngọc mà mạnh mẽ, Tự Ngọc vì Như Hoa mà sống. Tình cảm của hai chị em cô, là tình thân, tình chị em khăng khít, không thể chia lìa. Tự Ngọc ra sức tác thành cho Văn Sơ, vì anh muốn chị mình được hạnh phúc, để dù mình có rời đi, Như Hoa cũng sẽ không cô đơn trên thế giới này. Cuối cùng, ông trời đã không phụ lòng người tốt, Tự Ngọc vẫn có thể tiếp tục sống, tiếp tục vẽ, có thể tiếp tục nhìn Như Hoa hạnh phúc. Kết thúc truyện, là cái kết trọn vẹn, viên mãn cho tất cả mọi người. Như trong truyện hay có câu “Họ sống với nhau hạnh phúc mãi về sau”. Chào em, Như Hoa, chỉ đơn giản là câu chuyện giản dị về Như Hoa, một cô gái không mong manh yếu ớt như hoa, nhưng lại xứng đáng được yêu thương hơn bất cứ ai. Truyện là bài học nhân văn nhẹ nhàng về tình yêu. Hãy mạnh mẽ và sống đúng với bản thân mình, sẽ luôn có một người sinh ra giành cho bạn, nâng niu, trân trọng bạn suốt cuộc đời. Mời các bạn mượn đọc sách Chào em Như Hoa của tác giả Tử Ngư Nhi.