Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hoạ Mỹ Nhân

Bạn đang đọc truyện Hoạ Mỹ Nhân của tác giả Lam Ngân Thảo. Không ngờ được bản thân hoàn toàn trắng tay, mất đi hết thảy, lại còn gặp tai nạn giao thông... Trong một ngày cô mất hết tất cả, lại vô tình xuyên qua thời không từ một vụ tai nạn xe, đáng hận hơn là nguyên chủ mà cô xuyên vào tính tình nhu nhược, sắp bị ép gả cho một Vương Gia cũng không khá hơn được bao nhiêu... Trích đoạn: "Thưa quý khách, thẻ thanh toán của quý khách số dư không đủ ạ". Nhân viên cửa hàng trang sức trong đồng phục thanh lịch nói với Hoạ Y đang đứng trước quầy thanh toán. Hoạ Y có chút bối rối, rồi lấy ra từ trong ví một thẻ ngân hàng khác, cô nhân viên lịch sự nhận lấy thẻ mới. "Thưa quý khách, thẻ này cũng không đủ ạ". *** " Thưa quý khách, thẻ thanh toán của quý khách số dư không đủ ạ ". Nhân viên cửa hàng trang sức trong đồng phục thanh lịch nói với Hoạ Y đang đứng trước quầy thanh toán. Hoạ Y có chút bối rối, rồi lấy ra từ trong ví một thẻ ngân hàng khác, cô nhân viên lịch sự nhận lấy thẻ mới. "Thưa quý khách, thẻ này cũng không đủ ạ". Hoạ Y nhìn nhân viên cửa hàng bằng ánh mắt khó hiểu, cô nhớ rằng các thẻ ngân hàng của cô vẫn còn tiền, không lý nào lại biến mất một cách vô lý như vậy. * Reng....reng...* Tiếng chuông điện thoại vang lên trong ví, Hoạ Y rời khỏi quầy thanh toán quay mặt ra hướng khác cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị số di động của cô bạn thân Tiểu Tiểu. "Alo, Tiểu Tiểu là mình đây". "Hoạ Y, cậu đang ở đâu vậy hả?". Đầu dây bên kia giọng nói hấp tấp có chút hoảng loạn. "Mình đang ở cửa hàng trang sức, sao thế?" Cô có chút khó hiểu trước ngữ giọng nghiêm trọng của Tiểu Tiểu. "Giờ này mà cậu còn tâm trạng đi mua sắm sao? Cố Thanh Xuyên tên khốn kiếp đó hắn lấy danh nghĩa của cậu vay nợ ngân hàng, mang công ty ra thế chấp. Bây giờ đến hạn rồi nhân viên ngân hàng đang ở công ty đòi giải quyết kìa". Gương mặt thanh tú trở nên xám xịt, bàng hoàng với những gì tai vừa nghe thấy. "Tiểu Tiểu, bây giờ mình sẽ về công ty ngay". "Thành thật xin lỗi, tôi không lấy những món đồ này nữa, tôi có việc gấp, rất xin lỗi". Hoạ Y lập tức rời khỏi cửa hàng trang sức, ra đến bãi đỗ xe tiếng chuông điện thoại lại réo lên dồn dập. *Reng...reng...*, là cuộc gọi đến của mẹ Hoạ Y. "Mẹ, bây giờ con đang rất bận con sẽ gọi lại cho mẹ sau". "Hoạ Y à, ngân hàng báo đến toàn bộ số tiền trong tài khoản tiết kiệm của con cho mẹ đều biến mất". Hoạ Y còn chưa kịp dập máy thì tin dữ thứ hai kéo đến, tai của cô như ù đi trong phút chốc, cơ mặt run lên bất giác nhợt nhạt. "Cố Thanh Xuyên". Hắn ta là chồng sắp cưới của Hoạ Y, họ yêu nhau năm năm trong sự phản đối của mọi người xung quanh, nhưng cô chưa một lần nào từ bỏ tình yêu dành cho hắn, chỉ bằng những lời hứa ngọt ngào mà Cố Thanh Xuyên vẽ vời đã khiến cô tin như điếu đổ, mặc những lời góp ý khuyên nhủ của mẹ cô, mặc cho bạn bè thân thiết cũng ngày xa lánh cô. Những tưởng có thể ở cùng nhau bồi đắp cả đời, nào ngờ tên khốn đó lừa gạt cô ôm tiền bỏ trốn. Trong một ngày mất đi toàn bộ tài sản lẫn công ty mà cô hao tâm tổn sức gầy dựng, Hoạ Y như rơi vào vực sâu thăm thẳm. Cô lái chiếc ô tô màu bạc lao đi trên đường, trong tâm trí hỗn loạn cực độ. "Cố Thanh Xuyên, không phải như vậy đâu, đúng không? Chắc chắn anh ấy có nỗi khổ. không phải là như vậy..." Trên xe, Hoạ Y không ngừng gọi vào số điện thoại của hắn, nhưng mặc nhiên không gọi được, số máy luôn trong tình trạng bị khoá. Hoạ Y tâm trạng mù mịt, nước mắt của sự thất vọng rơi lã chã trên gương mặt xinh đẹp, đôi mắt cũng nhoè đi, đến giờ phút này cô còn tự hỏi bản thân bằng những câu ngớ ngẩn để tự lừa gạt chính mình, bây giờ thì không cần ai phải giải thích cô cũng tự có được câu trả lời rồi. Ngã tư đông đúc dòng xe lao nhanh qua nhau, Hoạ Y lúc này quên nhìn cả đèn tín hiệu đã chuyển sang đỏ, cô điều khiển xe phóng vượt qua vạch trắng kẻ đường, từ bên trái một chiếc ô tô chạy lao đến đâm thẳng vào ghế lái, Hoạ Y phát hiện ra thì đã không còn kịp để tránh đi nữa rồi. *Két......rầm...* Tiếng phanh gấp kéo rít, giữa ngã tư đông đúc hai chiếc xe va chạm vào nhau tạo nên tiếng động lớn như bom nổ, hai đầu xe đều vỡ tan nát, trên mặt đường máu chảy đỏ thẫm không ngừng lan ra. Hoạ Y trong tư thế trút ngược thân, cánh tay thò ra khỏi cửa tại vị trí vô lăng, bàn tay toàn là máu, cô gượng nhìn xung quanh người tập trung đông nghẹt, khói bóc lên nghi ngút ở những nơi bị va đập hỏng hóc văng đến đang nằm la liệt gần đó, đầu Hoạ Y đau dữ dội, khắp người không thể động đậy được. Tầm nhìn bắt đầu như có một lớp sương trắng đục làm nhòe mọi thứ, rồi dần dần chuyển sang đen tối mất đi ý thức. Trong không gian đen tối không nhìn thấy được gì đó Hoạ Y nghe có một giọng nữ lảnh lót, dịu dàng đang gọi tên mình. "Hoạ Y. Hoạ Y Ta và cô thật có duyên. Thay vì hai người chúng ta đều chết đi thì ông trời lại ban cho cô thêm một cơ hội. Nếu cô đã đến đây rồi thì mong rằng cô có thể giúp ta một tâm nguyện không?" Hoạ Y cứ đi mãi lần mò theo tiếng nói kia trong mịt tối, dần dần trước mắt hiện ra rõ hơn một cô gái có dung mạo rất giống với cô. Nhưng lạ thay cô gái kia ăn mặc như thời cổ đại, có phần giản dị không xa hoa lộng lẫy như các bộ phim cổ trang thường thấy. Hoạ Y mang theo sự nghi hoặc bước đến: "Cô là ai?" Cô gái kia không trả lời câu hỏi của Hoạ Y, chỉ nở nụ cười nhu mì rồi nói: "Từ nay trở đi cô giúp ta có một cuộc đời mới, hãy thay ta trả mối thù đã nhẫn nhịn rất nhiều năm. Làm ơn thay ta sống một cuộc đời hạnh phúc, làm ơn thay ta viết nên ước nguyện mà ta chưa dám làm". Cô gái kia hai hàng nước mắt cứ rơi không ngừng, gương mặt đẹp đẽ lùi xa Hoạ Y dần dần chìm vào khoảng không vô định, sau khi cô gái đó biến mất một thứ mùi hương ngọt ngào len lỏi bao quanh cơ thể của Hoạ Y, trước mặt có rất nhiều cánh hoa đỏ bay theo gió ùa đến, vây quanh thân cô như thể được hoá phép thần thông. Bỗng luồng sáng rất thuần khiết, không sáng chói, cũng không nóng bức ôm trọn cơ thể của Hoạ Y, cảm giác đau đớn do tai nạn vừa xảy ra biến mất, thay vào đó lại vô cùng dễ chịu, thoải mái. Tinh thần thả lỏng, hai tay dang rộng hít thở thật sâu, mi mắt từ từ khép lại chìm vào giấc ngủ. "Đại tiểu thư, làm ơn thức dậy đi, đồ phế vật". Một bàn tay tốc mạnh chăn đang đắp của người trên giường, nắm mạnh vai rung lắc thô bạo. Hoạ Y bị tiếng gọi ồn ào làm cho tỉnh giấc, mở mắt ra là trần nhà cổ kín, cô bàng hoàng nhìn về phía tiếng người vừa nói. Một người phụ nữ trung niên ăn mặc thời cổ, trông cũng rất giản dị, nhưng có điều y phục của bà ta nhìn sạch sẽ và đẹp hơn y phục của cô gái vừa thấy trong giấc mơ. Bà ta không ngừng sỉ nhục cô, ném bát cơm và vài dĩa thức ăn lên bàn rồi lẩm bẩm. "Thân phận gì chứ, chỉ là một tiện nhân bị ghẻ lạnh. Sao không chết quách cho xong làm phiền bà đây tới đưa cơm. Sắp cút khỏi đây rồi vẫn còn báo." Xong rồi quay sang Hoạ Y hất cao cằm: "Ăn nhanh đi rồi thay đồ, kiệu hoa sắp đến rồi". Bà ta không kiêng nể đi ra đóng rầm cửa lại, khiến Hoạ Y còn chưa hoàng hồn có chút bối rối, bất ngờ. Hoạ Y đứng lên rời khỏi chiếc giường đơn sơ nhìn quanh căn phòng cô đang đứng. Mọi thứ xung quanh vô cùng u tối, căn phòng ẩm thấp thiếu sáng, bày trí cực kỳ đơn giản, mà hầu như cũng chẳng có gì để bày trí, vỏn vẹn một bàn gỗ tròn giữa phòng, vài chiếc ghế, cạnh giường là một cây đèn và chậu nước rửa mặt của thời cổ xưa. Dưới chân giường bàn dài gỗ có chiếc gương đặt bên trên đã cũ kỹ, ố vàng. Hoạ Y khó hiểu đi đến bên chiếc gương đã nứt nhìn thấy bản thân đang mặc y phục giống hệt cô gái vừa mơ, đầu có chút choáng tựa như đã ngủ một giấc ngủ rất dài. "Đây là nơi nào? Sao mình lại ăn mặc thành thế này?" Cánh cửa mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu trực diện vào làm Hoạ Y chói mắt, một tiểu nha đầu chừng mười hai, mười ba tuổi đi vào. "Tiểu thư, người tỉnh rồi sao? Phương ma ma không làm khó người chứ?" Hoạ Y nhìn chằm chằm nha đầu ấy. * Tiểu thư? Bản thân vô tình xuyên không rồi sao?* Hoá ra cô là tiểu thư sao, nhưng y phục cô đang mặc so với y phục của Phương ma ma gì đó còn xấu xí hơn nhiều phần. Đột nhiên đầu Hoạ Y đau dữ dội, điếng lên từng hồi khiến cô phải ôm đầu nhăn nhó. * Âng..* Hàng loạt những hình ảnh về thể xác này hiện ra tường tận. *Hoá ra chủ nhân của thân xác này là đại tiểu thư nhà họ Chu, cha là tướng quân vang danh khắp Nguyệt Quốc tên Chu Lương, mẹ là Cao Quân Hoa đã qua đời nhiều năm trước, lúc còn sống hiền từ phúc hậu, nhưng cha cô cưới bà là vì gia đình ép buộc do gia thế của Cao Quân Hoa bấy giờ có thể giúp ích được cho Chu Gia trên triều đình. Sau khi Cao Quân Hoa mắc bạo bệnh qua đời, Cao Gia gặp biến cố vị thế yếu đi, Chu tướng quân vốn luôn căm thù mối hôn sự giữa ông và mẹ Chu Hoạ Y, khiến cho người ông ta yêu nhất là Ninh Nhược Lan nghĩ quẩn gieo mình xuống sông sâu tự tử, từ đó Chu Hoạ Y luôn là cái gai trong mắt Chu Lương, ông ta rước Ninh Tố Nguyệt là muội muội ruột của Ninh Nhược Lan về sủng ái, hai người họ sớm đã gian díu từ rất lâu, nhưng do Cao Gia đang thịnh thế, nên không dám làm mất lòng, sau cho bà ta lên làm chủ mẫu nắm giữ quyền hành trong Chu Gia. Chu Hoạ Y là con vợ cả, bị bà ta và con gái của mình là Chu Tố Cầm ngược đãi, hãm hại. Một đại tiểu thư lại bị đối xử đến không bằng kẻ hầu, ngay cả nô tỳ, ma ma nhỏ nhoi trong phủ cũng có thể mặc sức mắng chửi, chà đạp. " Chu Hoạ Y, ta và cô cùng tên, cùng lúc khổ sở, nhưng đổi lại ông trời lại ưu ái cho ta. Nay ta đã nương nhờ thân xác này, ta hứa với cô sẽ giúp cô hoàn thành tâm nguyện ". Hoạ Y thầm nghĩ. Bên cạnh nha đầu A Tô không ngừng lay gọi, đỡ lấy cô lo lắng: " Tiểu thư, người có sao không?" "Ta không sao." A Tô đứng cạnh thút thít, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống như đứa trẻ lên năm: " Tiểu thư, em tội nghiệp cho người...hic...hic. Ở trong Chu Phủ này không ai chịu yêu thương người, bị đánh mắng vô cớ, bị bỏ đói nhiều ngày. Lại sắp phải gả đi cho một kẻ không bình thường". "Gả đi?" Hoạ Y nghe được mình sắp bị gả đi liền kích động hỏi A Tô, đôi mắt mở to nhìn cô gái nhỏ. A Tô gật gật đầu, rồi nhìn Hoạ Y khó hiểu. "Tiểu thư, người làm sao vậy? Người bị bệnh rồi sao? Đến chuyện sắp phải gả đi cũng không nhớ." A Tô đưa tay sờ trán Hoạ Y kiểm tra thân nhiệt. "Em nói ta sắp gả đi, là gả cho ai?" Nha đầu tỏ vẻ không vui xót xa cho Chu Hoạ Y, vừa nói lại vừa mếu. "Em nghe được tên Tam Vương Gia đó đầu óc có vấn đề, năm nay đã hai mươi nhưng trí tuệ chỉ bằng trẻ lên năm, vì vậy hoàng thượng không hề sủng ái hắn. Chưa thành thân đã cho ngài ấy khai phủ, phủ đệ lại cách hoàng cung rất xa, cứ như là bị đuổi khéo vậy. Hoàng thượng nghe theo lời của Thái Tử hạ chỉ ban hôn cho vị Vương Gia khờ đó với tiểu thư, để có người trông trẻ thay ông ấy". Hoạ Y lấy tay che miệng của A Tô, tránh để nha đầu nói càng. "Em không được nói những lời này cho bất kỳ ai, để hoàng thượng biết được chúng ta sẽ rơi đầu đó". A Tô bị những lời của Hoạ Y doạ sợ, lập tức nín lặng nước mắt vẫn còn rươm rướm trên mí. Hoạ Y trầm mặc một lúc, thầm nghĩ kiếp trước bị phản bội còn mất cả công ty, đi đường lại bị tai nạn xe dẫn tới mất mạng. Sau khi xuyên không lại xui xẻo bị gả cho một vương gia thất sủng, đầu óc không được bình thường, là phúc hay là hoạ còn chưa biết được. "Phúc là do con người tạo, Hoạ cũng là chính con người gây ra, là phúc hay là hoạ cũng không phải tự nhiên mà đến". Hoạ Y chợt vỗ tay lên mặt bàn rầm một tiếng rồi lẩm bẩm một mình, A Tô khó hiểu hỏi cô: "Tiểu thư, người nói gì vậy ạ, em nghe không hiểu". "Không có gì, chỉ là sau khi đi qua sinh tử ngộ ra được đạo lý làm người thôi". A Tô ở độ tuổi còn nhỏ, những lời này của Hoạ Y thật sự đã làm khó nha đầu. Hoạ Y nhìn gương mặt nhỏ nhắn cười dịu dàng với A Tô. Phương ma ma cùng hai tỳ nữ theo sau cầm một khay gỗ, bên trên là hỷ phục đi vào, sắc mặt khó coi chán ghét, đặt như ném trên bàn. "Không ăn thì cũng nhanh chóng thay y phục đi, đừng có làm lỡ giờ lành của Tam Vương Gia ". Hoạ Y trông thấy bà ta ký ức ngược đãi chủ thể liền hiện ra một loạt thời gian bị bà ta đánh mắng, sai bảo như người hầu trong phủ tướng quân, lòng hậm hực báo thù cho Chu Hoạ Y đã chết. Hoạ Y đứng lên nhìn bà ta bằng ánh mắt sắt như thanh kiếm, mang theo sát khí trấn áp hiên ngang của bà ta, Phương ma ma chưa bao giờ nhìn thấy thái độ đường đường này của Chu Hoạ Y, nhất thời bị hoảng lên mà hạ giọng. "Ta theo lời căn dặn của nhị tiểu thư mang cho cô ít thức ăn còn có thể ăn được, y phục cũng chuẩn bị xong xuôi. Đại tiểu thư của các người còn không mau chải chuốt, trang điểm". Nói xong thì liền đặt bàn toạ to béo xuống ghế ngồi, Hoạ Y quát lớn một tiếng khiến bà ta ba phần hồn giật bắn người ngồi dậy. "Đứng lên". "Yo, hôm nay đại tiểu thư lại tỏ thái độ gì đây?" "Phương ma ma, bà còn biết gọi là đại tiểu thư sao, ta cứ tưởng chủ nhân của bà không biết dạy bảo nô tỳ, để những người thấp hèn như bà không phân rõ tôn ti chủ tớ". Hoạ Y đạo mạo ngồi xuống ghế, tại vị trí mà bà ta vừa bị làm kinh hãi đứng dậy, dõng dạc giáo huấn. "Yo, hôm nay cô còn đòi phân chủ tớ, ta là người của nhị tiểu thư, ý của cô là nhị tiểu thư không biết dạy dỗ ta à?" *Bốp* "Hỗn xược". Hoạ Y thẳng tay tát một cái như trời giáng lên khuôn mặt to bè nám nắng của Phương ma ma. Bà ta đau điếng tay bưng mặt, trên má in rõ năm ngón tay.. Mời các bạn mượn đọc sách Hoạ Mỹ Nhân của tác giả Lam Ngân Thảo.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lãnh Đế Cuồng Thê - Mặc Tà Trần
Nạp Lan Yên, ngoại hiệu Huyết Hồ, là đội trưởng Vương Giả dong binh đoàn, tung hoành trong giới lính đánh thuê 7 năm không có người có thể địch nổi, lại cố tình có một nam nhân đối đầu với cô, hai lần bị bắt giam vào ngục đều là vì anh ta! Lãnh Thiếu Diệp, Lãnh tam gia thần bí tôn quý nhất kinh đô, năm hai mươi bảy tuổi dẫn đầu đội lính đặc biệt, ở trước mặt anh tội phạm gì đó đều là rác rưởi, lại cố tình có một nữ nhân dám nhổ râu trên miệng cọp! Nửa đêm đi đua xe, mạnh mẽ va chạm, Thiên Lôi còn chưa đụng vào Sao Hỏa, Sao Băng đã đụng vào Địa Cầu, ai có thể nghĩ đến một lần đuổi bắt lại có thể làm cho hai người cùng bị sao băng đập trúng, hồn về Tây Thiên? Càng không nghĩ đến, sau khi hai người tỉnh lại, một người mũ phượng khăn quàng vai, một người một thân hỷ phục, đây chẳng lẽ là đang thành thân? Nạp Lan Yên ngồi trong hỷ kiệu kịp thời phản ứng kêu ầm lên: “Đã biết gặp phải tên thiếu tướng ngu ngốc kia sẽ không có chuyện tốt gì, Sao Băng đụng Địa Cầu thì thôi đi, xuyên qua cũng có thể gặp, ĐCLMM!” &*&%@*&^%$ Mà khi cô hiểu rõ nơi mình gả cùng chú rể, trong đầu cô xẹt qua hàng ngàn lần từ Fuck You Mom (con mẹ nó), xuyên qua - việc lạ này còn chưa tính, con mẹ nó cư nhiên lại gả cho tên đối thủ một mất một còn Lãnh Thiếu Diệp? Vì thế, Nạp Lan Yên nhe răng cười, Lãnh Thiếu Diệp hí mắt, rất tốt, rất tốt, đời trước nợ, đời này tiếp tục tính! Nhưng mà…. Tính lại tính, đây là chuyện gì xảy ra? *** Sắp tới nửa đêm, vùng ngoại thành Nam Hải im ắng bỗng truyền đến tiếng mô tô gầm rú đinh tai nhức óc, như một đạo gió mạnh phá vỡ không gian. Nạp Lan Yên mặc bộ quần áo màu đen, áo gió khoác ngoài cũng màu đen liếc mắt nhìn gương chiếu hậu để chiếc xa quân dụng việt dã đuổi sát không tha phía sau không bắt kịp, hung hăng cắn răng một cái, nắm chặt chân ga gầm lên tiếng cuối cùng! Ở bên trong xe việt dã, nam nhân lạnh lùng yên ổn ngồi trên ghế lái, ánh mắt thâm thúy lợi hại gắt gao nhìn chằm chằm mái tóc đen dài đang bay của nữ nhân mặc áo gió múa ở phía trước, thay đổi tốc độ, đâu vào đấy. Nạp Lan Yên quẹo một cái, trong bình xăng của xe máy, xăng hoàn toàn cạn kiệt, trừng mắt nhìn mặt biển sóng lớn phía trước, mạnh mẽ dừng mô tô lại, nhổ một ngụm nước bọt: “Mẹ nó, quả nhiên xe được thưởng là xe rởm.” Kít…. Lại là một đạo tiếng phanh xe vang lên, chỉ thấy một chiếc xe quân dụng việt dã rung rung rồi dừng lại. Nạp Lan Yên nhìn nam nhân mặc một bộ quân trang rằn ri bước xuống từ ghế lái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ôi! Vị binh ca này, lão ngài vẫn đuổi theo ta không phải là có bệnh chứ?” Nam nhân đừng bước, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt hoàn mỹ giống như được gọt giũa, đôi mắt màu đen lạnh lùng mà thâm thúy nhìn chằm chằm Nạp Lan Yên: “Ngươi giả ngu rất thú vị sao?” Nạp Lan Yên nắm chặt hai tay trong túi áo gió, nghe vậy cười một tiếng vui vẻ: “Thú vị hay mất mặt, Lãnh tam gia ngươi còn không hiểu được sao?” Khuôn mặt vốn lạnh lùng của nam nhân nháy mắt âm trầm ba phần, đôi mắt như ưng bình thường hung ác lạnh lùng tập trung lên người Nạp Lan Yên, hơi thở lạnh lẽo từng bước một đến gần: “Nạp Lan Yên, năm trước, lúc gia thả ngươi xuất cảnh nói những gì ngươi đều coi là đánh rắm hả?” Gió biển lướt nhẹ qua, nhẹ nhàng làm mấy sợi tóc trước trán Hạ Lan Phiêu bay lên, lộ ra một đôi con ngươi có chút giống như ánh mắt ranh ma của hồ ly. Màu mắt không phải là màu đen của người phương Đông, mà là màu hổ phách nhàn nhạt. Một khuôn mặt xinh đẹp vẫn tươi cười như cũ, giơ hai tay làm động tác đầu hàng với người nam nhân: “Được, hôm nay tính là tiểu nhân thua, được không?” Được không? Đương nhiên là thua! Nạp Lan Yên vừa dứt lời, chân khẽ đảo cát bụi bay lên mặt của nam nhân, ngay lúc nam nhân nghiêng mình tránh né, Nạp Lan Yên nhanh chóng xoay người chạy về phía biển lớn, hung hăng cắn chặt răng, tùy tiện làm một cái nhiệm vụ đều có thể gặp đối thủ một mất một còn, thực con mẹ nó xui xẻo! Phanh! Tiếng súng lục từ phía sau bỗng nhiên vang lên, Nạp Lan Yên nghiêng người nằm xuống né tránh viên đạn, một giây sau trên người liền bị đè nặng, hơi thở kiên cường của nam nhân ở phía trên gắt gao ngăn chặn nàng. Người nọ cưỡng chế bóp chặt cằm của nàng nhấc lên, trong con mắt đen mang vô tận lãnh ý: “Nạp Lan Yên, ngươi vọng tưởng thoát được sao?” Con ngươi của Nạp Lan Yên đảo một vòng, đột nhiên khóe miệng nâng lên một độ cong nhàn nhạt. Con mắt hồ ly cong lên như vầng trăng trên bầu trời, sáng ngời, mê người, tuyệt mỹ, còn có một tia mị hoặc thản nhiên. Như mong muốn thấy hai con ngươi đối phương có chút thất thần, nhân cơ hội đó, Nạp Lan Yên nâng gối hung hăng đánh vào eo của nam nhân, lật mình một cái liền áp nam nhân ở dưới thân. Họng súng đen ngòm đặt lên huyệt thái dương của hắn, mắt cáo tràn ngập âm lãnh thô bạo: “Lãnh Thiếu Diệp, ngươi con mẹ nó ăn no rảnh rỗi liền một mực truy bắt lão nương hả?” Nam nhân giống như không để ý đến họng súng đang uy hiếp ở huyệt thái dương, trên mặt tràn đầy tàn khốc làm người ta sợ hãi. Bàn tay hung hăng chế trụ bả vai của Nạp Lan Yên nói: “Chết tiệt, Nạp Lan Yên, ngươi có biết đại sứ nước Mỹ chết ở Hoa sẽ khiến cho quốc tế tranh cãi hay không? Ngươi không kiếm việc làm cho gia, ngươi sẽ không vui có phải hay không?” Nạp Lan Yên, ngoại hiệu Huyết Hồ, đội trưởng của dong binh đoàn T-H vương giả, càng là vương trong giới lính đánh thuê. Mà nữ nhân đáng chết này chưa bao giờ làm việc thất bại, tiếp nhận nhiệm vụ đều tùy tâm trạng. Năm trước, khi thả nàng xuất cảnh đã cảnh cáo nàng không được lại động tay động chân với Trung Hoa. Ai biết được nữ nhân này mới an phận được vài ngày, liền một phát bắn chết đại sứ quốc của Mỹ. Lúc Lãnh Thiếu Diệp nhìn thấy thi thể liền giận đến tái mặt. Nhưng mà, hết lần này đến lần khác nữ nhân này lại cùng cấp trên có hiệp định bí mật, làm hắn muốn đánh chết cũng không thể, chém giết cũng không được. Quả thật là đã chịu đựng đủ rồi. Nhìn thấy nữ nhân này, đầu liền đau nhức! “Quốc tế tranh cãi liên quan gì đến ta?” Nạp Lan Yên nhìn chằm chằm vào cặp mắt ưng đen như mực kia. “Rắc” tiếng súng lên đạn vang lên rõ ràng trong đêm đen yên tĩnh. “Có chứng cứ lúc nào cũng có thể đến bắt ta, không có chứng cứ thì mau cút đi. Ta không có hứng thú cùng ngươi chơi trò mèo vờn chuột. Ta cảnh cáo ngươi không cần lại đến khiêu chiến kiên nhẫn của ta.” Lãnh Thiếu Diệp nhìn Nạp Lan Yên đau đầu, nàng không phải là, tung hoành giới lính đánh thuê 7 năm, hai lần bị bắt vào ngục giam đều vì nam nhân trước mặt này. Cố tình lại vì có hiệp định bí mật năm đó, làm cho nàng đối với cái thiếu thướng trẻ tuổi tiền đồ vô lượng lại có bối cảnh thâm hậu này, giết cũng không được cũng đánh không được. Nàng cũng thật rối rắm đó! A... …. Mời các bạn đón đọc Lãnh Đế Cuồng Thê của tác giả Mặc Tà Trần.
Hạ Tuyền Sống Lại - Hiển Thị Tiểu Thất
Hạ Tuyền sống lại về năm năm trước, thầm nghĩ thoải mái mà sống, cho đến trước mắt, mọi chuyện đều tốt. Còn có vị cấp trên khắp nơi chăm sóc mình, Hạ Tuyền tỏ ý hết thảy đều rất hài lòng, Ngẫu nhiên gian phát hiện, cấp trên nhà mình đối với mình hình như có cái bí mật gì đó người nhìn không ra, Mở gian phòng cấp trên ra, nhìn thấy hình của mình gần như chiếm toàn bộ không gian… Hạ Tuyền bày tỏ, hắn hình như có chút đơ. *** Hạ Tuyền là bị người lôi từ trên giường xuống mặt đất —— ngã tỉnh. “Ba!” Một tiếng, đừng nói đau đớn tới mức nào, tưởng tượng một chút, không phải là cảm giác bị người hung hăng đánh một gậy vào gáy sao? Mở mắt ra, nhìn thấy người phụ nữ vênh váo tự đắc đứng ở trước chân, trong lòng Hạ Tuyền nghi ngờ, lại cũng cảm giác được đầu mình ngày càng đau hơn, là loại đau đến tận thần kinh não, từng cơn, không gián đoạn… Hắn ấn ấn huyệt thái dương, phảng phất như sờ thấy cả gân xanh nổi lên. “A Tuyền, anh đừng nóng giận mà, là gã đàn ông kia tự mình quấn lấy em, không hề có một chút quan hệ nào với em hết.” Mạc Nhã Lệ thờ ơ nói có lệ, giống như nhận định chỉ cần mình giải thích một chút, dùng dáng vẻ mềm mại, là có thể được tha thứ. Nếu là bình thường, như vậy, cô ta nhất định sẽ thành công, chỉ là hiện tại, thì không chắc. Hạ Tuyền híp mắt một cái, nhìn người phụ nữ cực kỳ quen thuộc này, làn da trắng lại nhẵn nhụi, ngũ quan xinh xắn, trang điểm thành bộ dáng khiến người thoải mái, vóc người lồi lõm đủ cả, trùm lên một chiếc váy lam giá cả không thấp, hắn nhớ tới —— cái váy này khiến hắn bỏ ra hơn nửa tháng lương, cái miệng nhỏ đỏ bừng đỏ bừng lại phun ra ngữ khí không sao cả. Hết thảy đều có vẻ đương nhiên như vậy. Chỉ là cô ta có đẹp, có chịu thua thế nào, cũng không thể khiến Hạ Tuyền bây giờ động tâm cùng nhẹ dạ. Tại sao cô ta lại ở chỗ này? Nghi vấn này chỉ tồn tại trong đầu Hạ Tuyền một giây, liền tan thành mây khói. Này liên quan gì tới hắn? Hắn hiện tại, không còn muốn gặp người phụ nữ này chút nào. “Đi ra ngoài.” “Cái gì?” Mạc Nhã Lệ trừng lớn hai mắt mỹ lệ, kinh ngạc nhìn Hạ Tuyền, giống như không hề ngờ tới chút nào người luôn luôn chỉ nghe theo lời mình, coi mình là trân bảo, bình thường nâng ở trong lòng bàn tay còn sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, lại không nể mặt mũi nói như vậy với mình. “Tôi nói, cút ra ngoài!” Không muốn thấy đối phương mè nheo phiền nhiễu, Hạ Tuyền trực tiếp nắm một tay đối phương kéo về hướng cửa chính. Mạc Nhã Lệ mới phản ứng lại, một bên vừa phản kháng vừa rít gào với Hạ Tuyền, “Hạ Tuyền, anh biết anh đang làm gì không?” Làm gì? Có rõ ràng thì sao. Hạ Tuyền không hề bị lay động mà tiếp tục lôi kéo Mạc Nhã Lệ. Dù sao cũng là phụ nữ, còn là một phụ nữ chỉ biết ăn uống vui đùa chỉ hiểu được hưởng thụ, sức lực đến cùng không bằng sức lực lớn của Hạ Tuyền là đàn ông, không bao lâu sau, liền bị Hạ Tuyền vứt ra ngoài cửa. Mạc Nhã Lệ có chút chật vật ngồi sập xuống đất, ngay cả như vậy, cũng không quà mức tổn hại tới bộ dáng điềm đạm đáng yêu của cô ta, đoán chừng nếu không phải vì duy trì hình tượng cuối cùng, đã sớm quyền đấm cước đá tới, nhưng mà bây giờ, chỉ là rống to với Hạ Tuyền, “Hạ Tuyền, anh dám đối xử với em như vậy, em cho anh biết, kể cả anh có tới cầu xin em, em cũng sẽ không trở lại.” “À… Cầu còn không được.” ... Mời các bạn đón đọc Hạ Tuyền Sống Lại của tác giả Hiển Thị Tiểu Thất.
Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi - Đường Tâm
Đọc truyện Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi của tác giả Đường Tâm là câu chuyện ngôn tình hiện đại, Ngu Dao quỳ trên mặt đất, cúi đầu, nói với người đàn ông ngồi trên ghế sa lon phía đối diện: “Tôi van anh, mau cứu anh ấy.” Người đàn ông bưng ly rượu đỏ lên nhìn cô, hỏi ngược lại: “Em lấy cái gì để cầu xin tôi?” “Anh đã nói, nếu như tôi đồng ý…” “Phải, nhưng bây giờ tôi lại không có hứng thú đối với em.” Người đàn ông dùng đầu ngón tay nâng cằm của cô lên. *** Thường nói: Niềm hạnh phúc lớn nhất đời người chẳng qua là gặp đúng người vào đúng thời điểm... nhẹ nhàng như điền viên cốc hương. Ngu Dao vào lúc thê thảm nhất gặp được Từ Khiêm, rốt cuộc là trùng hợp hay là số phận? Cả đơì này Từ Khiêm luôn chắc thắng, ngoại trừ công danh lợi lộc thì chính là Ngu Dao. Tình yêu của Từ Khiêm đối với Ngu Dao mà nói vừa ngọt ngào lại vừa lạnh lẽo. Nói đơn giản chính là câu truyện hay về một cô gái dịu dàng bị một bác sỹ cầm thú bám riết.  *** Kim đồng hồ vừa chuyển sang qua mười hai giờ, có nghĩa là một ngày đêm đã kết thúc. Ngu Dao ngồi ở bên giường, ngẩng đầu nhìn thời gian, đã nửa đêm. Trong khoảng thời gian này, người đàn ông càng ngày càng về muộn, thường thường là cô đã ngủ, anh mới về, ngày hôm sau, cô còn chưa dậy thì anh đã rời đi. Thở dài một hơi, cầm lấy áo ngủ đặt trên giường, đang chuẩn bị đi tắm, chợt nghe thấy tiếng cửa mở, Ngu Dao mở cửa phòng, đi tới hướng phòng khách, vừa lúc thấy bóng người đang đứng ở chỗ đổi giày cạnh cửa. “Còn chưa ngủ?” Người đàn ông thấy cô còn chưa ngủ, có ý hỏi. Ngu Dao không nhìn anh, mà đi đến phía ghế sô pha ngồi xuống. “Từ Khiêm, chúng ta nói chuyện đi.” Người đàn ông khẽ cau mày, nhưng vẫn đi tới ngồi xuống bên cạnh Ngu Dao: “Nói? Nói chuyện gì?” Thấy Từ Khiêm tới gần, Ngu Dao lại thấy không được tự nhiên, cô lui về phía sau một chút: “Từ Khiêm, chúng ta chia tay đi.” “Dao Dao, em đang nói gì? Em biết không?” Giọng nói của Từ Khiêm lộ ra vẻ không vui. “Em biết. Từ Khiêm, chúng ta sống cùng nhau đã hai năm. Trong hai năm này, chúng ta chưa từng nói tới chuyện tương lai. Em đã 25 tuổi, em không thể cứ mãi như vậy.” Ngu Dao đưa hai tay che mặt, hít sâu một hơi. Từ Khiêm nhìn cô một chút, đứng dậy nói: “Ngu Dao, anh nghĩ đêm nay em không tỉnh táo. Đêm nay không thích hợp, hôm nào rồi hãy nói.” Nói xong, Từ Khiêm đi vào phòng ngủ. Ngu Dao ngồi ở phòng khách tới hơn nửa đêm, cho đến khi cảm giác toàn thân lạnh ngắt như không còn hơi ấm, mới đứng dậy về đến phòng. Ngày hôm sau, Từ Khiêm rời khỏi nhà từ rất sớm, tự lái xe đi bệnh viện, hôm nay có hẹn với gia đình Nam Dạ Tước tới để kiểm tra sức khoẻ, vốn những chuyện nhỏ nhặt này chỉ cần dặn các bác sĩ khác cũng được. Nhưng hôm nay anh không muốn ở nhà, không muốn nghe Ngu Dao nói tới chuyện chia tay. Vừa tới bãi đỗ xe của bệnh viện thì gặp gia đình Nam Dạ Tước. “Anh Khiêm, Đồng Đồng rất nhớ anh nha.” Nam Tứ Đồng nhõng nhẽo, vừa nhìn thấy Từ Khiêm thì không thể không bám riết lấy anh. Từ Khiêm thấy bé Đồng Đồng từ xa chạy tới, nhanh nhẹn đưa hai tay ra đón. Nam Dạ Tước rất không hài lòng đối với chuyện con gái mình gọi Từ Khiêm là anh trai, vậy chẳng phải vai vế hoàn toàn bị đảo lộn sao. Dung Ân đưa con trai cho anh bế, Nam Dạ Tước một tay ôm con, một tay khoác vai vợ đi tới hướng thang máy. Từ Khiêm đi cùng gia đình Nam Dạ Tước từ bãi đậu xe cho tới phòng làm việc của Từ Khiêm. “Tước, cậu để Ân Ân đi kiểm tra trước đi.” Nói xong, liền gọi một cuộc gọi nội bộ, nói trợ lý tới phòng làm việc để đưa Dung Ân tới phòng kiểm tra sức khoẻ. Thông thường, kết quả xét nghiệm sẽ có sau một tuần nữa, nhưng, ai bảo Tước Thiếu là bạn của viện trưởng Từ của chúng ta chứ. Cho nên, xế chiều hôm đó kết quả kiểm tra sức khoẻ đã tới tay bác sĩ Từ, anh nhìn tờ kết quả mà y tá đưa tới một chút. “Không có vấn đề gì, cứ kiểm tra theo định kỳ là được.” Gia đình Nam Dạ Tước ở lại đó một lúc nữa rồi rời đi. Từ Khiêm nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan tầm, bây giờ anh lái xe tới công ty của Ngu Dao có thể gặp cô đi về, không có bất kỳ do dự nào, người đàn ông nhặt chiếc chìa khóa trên bàn làm việc lên, nhanh chóng đi tới bãi đỗ xe. Ngu Dao ngồi ở trước bàn làm việc, màn hình máy tính vẫn đang duy trì trạng thái chờ 3D, ngồi cùng khung làm việc với cô là Lâm Ninh. Cô ấy đang nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của Ngu Dao. Bất chợt Lâm Ninh đẩy ghế của mình qua một chút rồi đá vào bắp chân của cô, Lâm Ninh cũng không dùng nhiều sức, nhưng Ngu Dao bị đau thấp giọng kêu lên một tiếng: “Ninh Ninh, cậu muốn giết người à?” Lâm Ninh có chút vô tội, mở to đôi mắt nhìn: “Dao Dao, cả ngày hôm nay cậu đang suy nghĩ gì đấy? Chị Trần bảo cậu làm bảng báo giá, cậu cũng không làm, cậu muốn bị mắng à?” ... Mời các bạn đón đọc Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi của tác giả Đường Tâm.
Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối - Hồng Trần Huyễn
Quán chủ của y quán đệ nhất thiên hạ, đẹp như hoa, y học xuất chúng, cải tử hồi sinh. Sau khi đính hôn, mới phát hiện ra vị hôn phu đã có người ưng ý. Tim nàng như bị dao đâm, lại bị người ám sát. Huyết án kiếp trước, một mũi tên xuyên tim. Trong thời gian ngắn, nàng vượt đến mười năm sau, trở thành tiểu nữ nhi của Thần Long cung chủ —— Lâm Tuyết Nhan. Nàng vốn ngang ngược, nhưng sau khi bị sư huynh yêu say đắm nhiều năm cự tuyệt, thì nửa tháng không bước ra khỏi phòng, rồi bỗng nhiên tính cách biến hóa lớn. Làm cho thần y Tuyết Nhan hoàn hồn vào nữ nhi của Thần Long cung chủ, vận mệnh sẽ ra sao? *** Ban đêm gió mát miên man, Tuyết Nhan lười biếng duỗi lưng, mở cửa sổ khách điếm, nhìn ra xa. Tối nay là ngày sinh nhật của lão gia nhà Mộ Dung, trong phủ Mộ Dung giăng đèn kết hoa, chiêng trống huyên trời, xe ngựa đông nghịt, không khí vui mừng dào dạt. Hôm nay Tuyết Nhan và đại công tử của Mộ Dung thế gia đã đính hôn, một phần lễ vật là điều hiển nhiên không thể thiếu được, nhưng mà chúc thọ, chúc thọ! Con dâu xấu này chẳng những đến gặp mặt bố mẹ chồng tương lai, mà còn có thể gặp gỡ những nhân vật quý tộc nổi tiếng. Nghe nói giới quý tộc rất hay trông mặt mà bắt hình dong! Kết quả là, Tuyết Nhan tốn một ngàn lượng bạc, mua nghê thường vũ y lụa mỏng quý giá nhất "sai người từ trong hoàng cung lấy son bột nước của quý phi nương nương, dùng số tiền lớn mời sư phụ chải đầu nổi tiếng nhất kinh thành, thay nàng buộc tóc Phi Yến thiên hạ vô song, thậm chí phái người đưa hoa khôi đang xx với khách đến, để tự mình bôi phấn hoa vàng cho nàng. Trang điểm xong, Tuyết Nhan lấy gương soi mình, mỹ nhân trong kính có vòng eo mảnh khảnh, da trắng nõn nà, hai mắt long lánh ngôi sao, quyến rũ tuyệt mỹ, tươi đẹp đầy trời, khuynh quốc tao nhã, dung mạo vô song. Tuyết Nhan lộ ra răng ngọc tinh xảo, cười nói tự nhiên, quay đầu nhìn hai nữ tử trong phòng: “Đương Quy, Bạch Thuật, các muội nói ta có đẹp hay không?” “Cực kỳ xinh đẹp ——” Đương Quy và Bạch Thuật trăm miệng một lời khen ngợi. “Đẹp bao nhiêu?” “Đẹp hơn linh chi ngàn năm nhiều” “Xinh hơn cả nhân sâm vạn năm!” Tuyết Nhan cười cười, thầm nghĩ thật đúng là những câu không rời ngành nghề, không hổ là đệ tử của thiên hạ đệ nhất y quán, ánh mắt rất độc đáo! Nói đến “Thiên hạ đệ nhất y quán”, không người nào không biết! Nay “Thiên hạ đệ nhất y quán” phân bố bao quát năm châu đại lục với một ngàn hiệu thuốc bắc, hai trăm gian dược đường, danh y ngàn người, đệ tử bìnhthường cả vạn người, từ Thái Y Viện thủ tịch thái y, cho tới thầy thuốc hương dã, có thể nói là phân bố khắp thiên hạ. Thiên hạ đệ nhất y quán nổi danh như thế, nhưng rất ít người biết được diện mục của chủ nhân y quán, Tuyết Nhan là nữ nhi nhưng lại chính là người đó, vì phụ thân Tuyết Nhan làquán chủ tiền nhiệm, y thuật siêu quần trong giới y học, đáng tiếc nam đinh trong nhà đơn bạc, chỉ có một thúc thúc còn ở tuổi trung niên, nhưng tính tình không khác gì một đứa con nít, mà khi Tuyết Nhan sinh ra thì tay cầm đan dược, từ nhỏ đã là một cô bé tài giỏi xuất chúng, thiên tư thông minh, chăm chỉ hiếu học, đã gặp qua thì không thể quên được, nhưng phụ thân không muốn cho nàng xuất đầu lộ diện, Tuyết Nhan chỉ có thể nữ phẫn nam trang, lén lút làm nghề y, trị không ít các loại bệnh phức tạp, từ ngày phụ thân qua đời, nàng có thể danh chính ngôn thuận kế thừa thiên hạ đệ nhất y quán. ... Mời các bạn đón đọc Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối của tác giả Hồng Trần Huyễn.