Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chuyện Chú Chim, Con Ếch Và Khu Vườn Màu Xanh

TỪ BỎ Ư? TRONG TỪ ĐIỂN CỦA TÔI KHÔNG CÓ HAI TỪ ĐẤY! Đã bao giờ bạn rơi vào tận cùng của chán nản, muốn buông bỏ tất cả? Đã bao giờ bạn cảm thấy dù nỗ lực thế nào cũng bị hiện thực đánh gục? Đã bao giờ bạn từ bỏ đam mê chỉ vì không đủ niềm tin, không đủ sức lực? Nếu đã từng ít nhất một lần rơi vào tình trạng ấy, chắc chắn bạn không nên bỏ lỡ câu chuyện này - câu chuyện về Jack - một cậu bé luôn có mơ ước thay đổi thị trấn nơi mình đang sống. Dù cho hoàn cảnh có khó khăn, khắc nghiệt đến mấy, Jack cũng chưa bao giờ có ý định từ bỏ thị trấn. Bởi ở đó có gia đình gắn bó, có quê hương ấm áp tình người, có những điều thân thuộc nhưng rất đỗi quan trọng.  “Chuyện chú chim, con ếch và khu vườn màu xanh” sẽ là một "La Dolce Vita" dành cho bạn: Ai trong chúng ta cũng đều muốn sống một cách có ý nghĩa nhất, tận hưởng những điều tốt đẹp nhất mà tạo hóa đã ban tặng. *** NHỮNG CÂY CẦU Sống ở Thị Trấn Đồng giống như sống trên mặt trăng. Toàn bộ khu vực là đất đá nguyên sơ, trơ trụi gập ghềnh do những mương rãnh chống xói mòn cắt ngang qua mọi hướng. Xa tới tận đường chân trời, cảnh vật trông như một chiếc túi giấy nâu nhàu nát. Không có cả cây bụi lẫn trảng cỏ, không có mảng xanh nào len qua mặt đất để gắn nhà cửa của chúng tôi vào mảnh đất này, để những ngôi nhà trông như thuộc về nơi đây. Vậy vì sao cô Post lại mất công dạy chúng tôi về cây cối trong khi chúng tôi chẳng có cây cối gì? Những người thợ đã sử dụng hết cây khi bắt đầu khai thác mỏ đồng ở đây từ một trăm năm trước. Họ chặt cây để làm nhiên liệu cho các lò luyện kim lộ thiên, họ dùng những lò này để nung trước khi nấu chảy quặng. Khói từ những ống khói tạo ra mưa axit, và chính mưa axit đã giết sạch mọi vật. Giờ họ không còn làm như vậy nữa nhưng tự nhiên vẫn chưa trở lại. Dẫu vậy, cô Post nói rằng tất cả chúng tôi nên biết cây hoàng dương - loài cây tiêu biểu của bang Tennesse trông ra sao, và biết phân biệt cây hoàng dương với các loài thông, sồi, dẻ vàng hay phong. Cô bảo rằng không có cây cối là điều bất thường, mặc dù đối với chúng tôi việc đó thật bình thường. Trên tấm màn chiếu, cô cho chúng tôi xem hết slide này đến slide khác hình ảnh cây cối, từ các thân cây màu nâu to bự với ngọn xanh đầy lá, cho tới các cành nhánh dài mảnh khảnh với các lá kim trông như bàn chải. Với những gì chúng tôi biết về cây cối thì cô có trưng ra phi thuyền không gian chúng tôi cũng tin. Bên ngoài cửa sổ phòng học, tất cả những gì chúng tôi thấy là Những Ngọn Đồi Đỏ, như cách người dân địa phương vẫn gọi, đó là vùng đất chỉ có ích cho việc khai thác mỏ đồng và lái những chiếc xe đạp thể thao địa hình BMX. Nói vậy chứ tôi cũng chẳng có một chiếc xe loại ấy. Chiếc xe đạp đầu tiên của tôi là loại rẻ tiền, nó đã thoát khỏi tay tôi, lao xuống con đường đất rồi nảy trên các mương chống xói mòn, ném mình vào không khí như một chú chim cất cánh bay. Tôi có chiếc xe đạp này từ hồi lên mười, vì thế lúc chiếc xe rời bỏ tôi, nó đã trở nên quá nhỏ. Tôi liên tục nói bóng gió với mẹ rằng tôi cần một món quà Giáng sinh thật chất, một chiếc xe đạp đua BMX mới như chiếc xe trưng ở cửa hàng Công ty. Nhưng mẹ nói chiếc xe ấy quá đắt và nguy hiểm, thật chẳng có lý gì hết. Dẫu sao, nếu có xe đạp, tôi đã không phải cuốc bộ với Piran vào cái ngày tháng tám đó, ngày mà chúng tôi đụng độ Eli cùng đám bạn của hắn, và có thể tôi đã không làm gãy cánh tay mình. Piran được đặt tên theo vị thánh bảo trợ ngành khai thác thiếc, bạn hẳn nghĩ rằng cậu bạn thân nhất của tôi là một thiên thần. Nhưng cậu ấy khiến chúng tôi gặp rắc rối còn nhiều hơn cả quỷ sứ. Việc tôi băng qua cây cầu cạn đó là lỗi của cậu ấy, nếu cậu ấy không thách thì tôi đã không làm. ※ Đó là một ngày mùa hè nóng nực, không khí nặng nề và mọi vật đều nhuốm ánh vàng son. Eli Munroe cùng băng nhóm của hắn - một đám con trai cấp ba đang tụ tập hút thuốc ở đầu cầu cạn khi chúng tôi đi ngang qua trên đường tới Ao Thải Cũ Số Hai. “Nhìn các em bé dễ thương này.” Chúng cười. “Cá là các bé quá nhát không dám băng qua cầu đâu.” “Thôi đi.” Tôi lừ mắt và tiếp tục đi, nhưng Piran chộp lấy cánh tay tôi. “Coi nào Jack, băng qua cầu đi.” Cậu ấy nói. Khuôn mặt Piran bị biến dạng qua cạnh chiếc kính dày cộp cậu ấy đang đeo khi nhìn tôi từ một phía. “Không đời nào!” “Năm tới bọn mình sẽ lên cấp ba, đến lúc ấy một đứa trong đám này sẽ là học sinh năm cuối. Cậu muốn chúng gọi bọn mình là thỏ đế à? Tốt nhất là. giờ hãy chứng tỏ cho chúng thấy.” Piran thì thầm. “Tớ thách cậu đấy. Tớ đi trước nhé.” Piran không chờ tôi trả lời. Cậu ấy hất cằm rồi bước lên một thanh tà vẹt. Eli cùng băng của hắn rú lên reo hò. Tôi lo bệnh hen suyễn của Piran sẽ tái phát như thường lệ mỗi khi sợ hãi hay căng thẳng, nhưng cậu ấy vô cùng bình tĩnh giữ thăng bằng đi từ thanh đòn này sang thanh đòn khác. Cậu ấy băng qua cầu, nhảy xuống đất, rồi quay lại nhìn tôi cười nhăn nhở. Đến lượt tôi. Ánh nắng phản chiếu lên lớp kính chắn gió chiếc xe Jeep cũ của Eli làm tôi phải che mắt. Đây không phải cây cầu cạn cao nhất Hạt Polk nhưng cũng khá cao. Dưới trụ cầu, làn nước màu hổ phách đã gần khô cạn kể từ đợt mưa trước, chỉ thấy một lớp bùn vàng dày bám quanh những thanh đòn được tráng nhựa đường của cây cầu. Chạy từ đầu cầu tới cuối cầu cũng chỉ như chạy từ trụ thứ nhất đến trụ thứ hai, nhưng tôi chưa từng chạy trên các thanh đòn nằm quá gần nhau chỉ dành cho đi bộ thế này, nhất là khi nó lại nằm quá cao so với mặt đất. Bên dưới lòng chảo, mặc dù không có cây cối nhưng các ngọn đồi xung quanh cũng đủ để che phủ mọi thứ. Tôi lắng nghe mong có tiếng tàu vọng tới, nhưng thật yên lặng. Sự im lặng của Thị Trấn Đồng nghĩa là không có tiếng côn trùng hay chim chóc, thậm chí không có cả gió, điều đó làm tôi đổ mồ hôi nhiều hơn. Không còn cách nào tránh khỏi việc này. Nếu không băng qua cầu, không những tôi sẽ phải nghe đám Eli nhắc đi nhắc lại chuyện này, mà Piran cũng sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi nữa. Tôi hít một hơi thật sâu, xoa xoa chiếc chân thỏ may mắn trong túi áo rồi bước lên. Tôi mới chỉ vượt qua nửa cây cầu thì đoàn tàu xình xịch xuất hiện. “Chạy đi… CHẠY!” Tất cả hét lên. Nhưng tôi chẳng thế sang kịp đến bờ bên kia, mà mặt đất lại cách quá xa để nhảy xuống. Các thanh tà vẹt nhô ra như những móc treo phía ngoài đường tàu làm tôi nảy ra một ý tưởng. Tôi quỳ xuống, bò ra tới rìa, những mảnh vụn gỗ đá đâm vào tay và đầu gối tôi. Tôi nghiến răng vì đau đớn. Đoàn tàu vừa tới gần, tôi kịp thời dùng tay ôm chặt một móc treo rồi lẳng hai chân qua một bên. Tôi đá chân liên tục mong tìm kiếm một điểm tựa. Nhưng tất cả những gì chân tôi đụng phải chỉ là không khí. Dạ dày tôi lộn tùng phèo, đầu tôi quay mòng mòng. Tôi ấn má vào lớp nhựa đường nóng dính trên thanh đòn khi tôi giữ chặt nó, tôi ngửi thấy mùi như lốp xe cháy sát bên cạnh. “Tránh xa địa phận Công ty ra, Jack nhé.” Tôi nhớ tới lời bố dặn. “Nguy hiểm lắm.” Nhưng Công ty sở hữu gần như mọi thứ quanh đây, không có nhiều việc có thể làm ở Thị Trấn Đồng mà không dính đến nguy hiểm theo cách này hay cách khác. Tôi nên làm gì, ngồi trong nhà cả mùa hè à? Tôi đã đủ lớn để tự lo cho bản thân. Nhưng ngay lúc này, tôi ước mình đã nghe lời bố. Đoàn tàu rú ầm ĩ lao về phía tôi, tiếng còi lớn tới nỗi đầu tôi ù đi. Từ góc nhìn của tôi, đoàn tàu như một con quái vật khổng lồ bằng sắt với tấm vỉ nướng phía trước đầy những răng kim loại, nó đang lao tới để nhai tôi ngấu nghiến. Tôi không còn cảm nhận được các ngón tay của mình chứ đừng nói tới phần còn lại của cơ thể. Sau này khi kể lại tôi vẫn khẳng định rằng chuyển động rung lắc đã khiến tôi buông lơi, nhưng nói thật với trời đất tôi đã buông tay. Tôi rơi hàng chục mét xuống lớp bùn bên dưới. Được rồi, chắc chỉ khoảng vài mét thôi, nhưng tôi nhớ rõ những tiếng “bõm!”, “tõm!” của lớp bùn, chính nó đã cứu sống tôi, ngay trước tiếng “rắc!” Đau đớn ùa tới cánh tay tôi. Eli cùng băng của hắn biến khỏi đó không thể nhanh hơn. Chúng trèo lên nhau thành một đống trong chiếc xe Jeep cũ mèm của Eli, rồi lao đi để lại đám mây bụi. Nhưng một đứa trong đám đã chậm chân và bị bỏ lại phía sau. “Will McCaffrey!” Piran hét lên. “Người trong mương kia là con trai của ông Ray Hicks đấy, mà bố anh làm việc ở mỏ. Tôi có cần cho anh hay chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh không mau đi tìm người giúp không hả?” Tôi không biết vào khoảnh khắc đó mình ghét hay quý Piran nữa, nhưng tôi không có nhiều thời giờ nghĩ về việc ấy. Tôi ngất đi. Khi tôi tình lại, Piran đang ngồi cạnh tôi vừa hít ống xịt vừa khóc lóc xin lỗi vì đã đẩy tôi vào tình huống khó khăn đó. Tôi thì khóc vì quá đau. Cậu ấy dùng chân làm gối để đầu tôi tựa vào. Tư thế thật vụng về, nhưng chúng tôi là một mớ hỗn độn bù lu bù loa nên tôi cũng chẳng bận tâm. Khi nước mắt đã khô và hơi thở bình tĩnh lại, Piran kể chuyện cười cho tôi nghe để giúp tôi không nghĩ tới cơn đau đang hành hạ. Dĩ nhiên tôi đã nghe tất cả những chuyện cười này trước đây. “Cậu không có chuyện gì mới à?” Tôi hổn hển. “Quỷ tha ma bắt, tớ không biết nữa. Tớ xin lỗi Jack ơi.” Piran lại khóc. “Bố sẽ giết tớ khi biết chuyện này, nhất là khi biết bọn mình đang tới chỗ ao thải cũ…” Chúng tôi không được phép tới đó. Đấy là nơi Công ty đổ bỏ nước họ dùng để tách những phần khoáng cuối cùng trong quặng. Khi họ đóng một ao thải lại, họ sẽ không bơm nước vào nữa. Vì thế, mặc dù tên là Ao Thải Cũ Số Hai nhưng nơi ấy không giống ao chút nào. Khắp nơi khô ráo, không có gì ngoài bụi silicat cứng màu trắng, vào những ngày gió, lớp bụi này thổi khắp Thị Trấn Đồng. Ao thải trông như một sa mạc với làn nước màu đồng rịn qua bờ ao, phủ lên đá một lớp nước bùn sắt màu mù tạt. Khu vực ao thải rộng hàng mẫu trông còn cằn cỗi hơn cả phần còn lại của Thị Trấn Đồng, tôi đoán đấy là lý do chúng tôi nghĩ nơi này rất ngầu. Ở đó trông như hành tinh khác vậy, vì thế chúng tôi thường giả vờ mình đang trên đường di cư giữa các vì sao ngoài không gian như trong phim Star Trek và hạ gục nhau bằng những khẩu súng bắn laze vô hình. “Cậu không cần cho bố biết.” Tôi nghẹn lời. “Chứ không thì vì sao bọn mình lại đi xa đến tận đây? Dù bố tớ không phải là một thợ mỏ nhưng ông ấy không ngốc đâu.” “Khỉ gì chứ, chú ấy chắc chắn là người thông minh nhất ở đây.” Tôi gắng sức nói. Mặt trời nung chúng tôi như cái lò. Tôi khát quá, lưỡi tôi phồng lên như quả bóng chày. “Bố cậu không cần phải xuống lòng đất làm việc.” Bố của Piran quản lý bưu điện của thị trấn, dường như việc này khiến cậu ấy ngượng. “Nhưng dưới lòng đất mới là nơi kiếm được nhiều tiền.” Cậu ấy nói. “Nếu không vì bệnh hen suyễn, tớ sẽ trở thành thợ mỏ.” Hẳn là tôi đang bị ảo giác. “Gì cơ? Vì sao?” “Cậu đùa à?” Piran đáp. ”Ở dưới ấy chẳng bao giờ có mưa hay tuyết, quanh năm lúc nào cũng một nhiệt độ. Cả thị trấn đối đãi với cậu như hoàng tộc, rồi cậu còn được giảm giá ở cửa hàng của Công ty nữa. Một ngày nào đó tớ muốn trở thành thợ mỏ giống như cậu.” Giống tôi ư? Tôi ráng nuốt xuống nhưng cổ họng khô khốc. Tôi ước mình cũng yêu công việc thợ mỏ như Piran hay bố tôi, yêu những chiếc mũ cứng, sức mạnh của công việc, tình cảm gắn bó đặc biệt giữa các thợ mỏ. Nhưng rồi tôi sẽ lại nghĩ về những người tôi quen biết đã chết hoặc bị thương bởi những vụ nổ hay sập hầm. Tôi nghĩ về bố tôi ngày nào đi làm về cũng phải kỳ cọ người thật kỹ mà chẳng bao giờ sạch hẳn. Những việc ấy dường như không hề làm bố tôi sợ. Bố của bố, ông nội Hicks của tôi đã mất trước khi tôi ra đời, bố coi cái chết của ông như một tấm huy hiệu danh dự. “Chúng ta là thợ mỏ, Jack ạ.” Bố đã nói. “Khai mỏ nằm trong máu chúng ta.” Tôi chắc chắn một điều là khai mỏ không nằm trong máu của tôi. Bố vẫn trông chờ tôi nối gót bố và sớm thôi tôi sẽ phải bảo bố rằng tôi không muốn. Nghĩ đến chuyện đó khiến tôi đau dạ dày. Bố đã tới làm việc ở mỏ từ hồi mười bảy tuổi, và em trai bố, chú Amon, làm ở đó từ lúc mười lăm, chỉ hơn tôi bây giờ hai tuổi. “Cậu có thể nói vài lời tốt về tớ khi cậu vào đó làm.” Piran nói. Tôi rên rỉ. Một phần để cậu ấy ngậm miệng, nhưng chủ yếu là bởi tôi đau quá, mà việc suy nghĩ còn khiến tôi đau đớn hơn. Lâu vô tận mới có người tới giúp, nhưng cuối cùng họ cũng đến. Các nhân viên y tế mang tôi đi trên một chiếc cáng trông như ván trượt màu cam cực hiện đại. Tôi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi cái mương ấy khi họ cứ thở hổn hển như thể chưa từng leo lên một ngọn đồi nào suốt cuộc đời. Cũng có thể coi là may mắn khi họ suýt làm rơi tôi và tôi lại ngất đi. Việc ấy giúp tôi khỏi thấy đau đớn suốt nửa hành trình leo lên dốc đá lở. ※ Tôi vẫn còn bị bó bột khi chúng tôi quay lại trường học vào tháng 9. Mỗi lần kể lại chuyện này Piran càng khiến câu chuyện trầm trọng hơn, cho tới khi tôi trở nên cực kỳ nổi tiếng. Cả lớp ký lên cánh tay bó bột của tôi, bao gồm cả đội bóng chày Thợ Mỏ mà tôi tham gia. Buster, cậu em họ tôi nói: “Em sẽ giết anh nếu anh làm gãy tay trong mùa bóng chày đấy.” Cứ như gãy tay trong kỳ nghỉ hè thì tốt hơn ấy nhỉ? Tôi đoán đấy là cách nói khác thường của Buster rằng cậu ta quan tâm đến tôi. Hoặc là không quan tâm. Tôi chọc cây bút chì xuống dưới lớp bó bột, cố gãi một chỗ ngứa vừa khéo… ngoài tầm với. Tôi chẳng thế chờ đến lúc bỏ thứ trời đánh này đi. “Jack Hicks, em có chú ý đến bài giảng không đấy?” Cô Post nạt. “Có điều gì đặc biệt về cái cây này?” Cô hỏi khi chỉ thước vào màn chiếu có hình một thân cây ngọn rậm rạp. “Cái cây có màu xanh ạ?” Tôi nói và mọi người đều cười. Nhưng tôi nghĩ đó là câu trả lời hay đấy chứ. Trong một thế giới với đất nâu, bùn vàng và cánh tay bó bột bẩn thỉu của tôi, bất cứ thứ gì màu xanh cũng đều đặc biệt. Thực tế nếu làm được tôi đã biến cả Thị Trấn Đồng thành màu xanh rồi. Mời các bạn đón đọc Chuyện Chú Chim, Con Ếch Và Khu Vườn Màu Xanh của tác giả Elizabeth O. Dulemba & Nguyễn Trang (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sống Tối Giản
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Sống Tối Giản của tác giả Erica Layne. Gửi tới cộng đồng phi thường đã ủng hộ Chiến dịch Sống có mục đích. Câu chuyện của các bạn đã tạo cảm hứng cho tôi mỗi ngày. Hãy cùng ăn mừng việc xây dựng cuộc sống với cộng đồng – và có mục đích. Tôi gõ cửa, chờ đợi hồi đáp, sau đó gõ cửa lần nữa và rồi tra chìa vào ổ khóa. Khi tôi bước vào căn hộ, một thứ gì đó cọ vào mặt tôi khiến tôi phải đưa tay đẩy nó qua một bên. Lá cây, tôi nghĩ. Đúng rồi… đây là căn hộ của Charlie. Tôi dành phần lớn những năm của tuổi đôi mươi để quản lí một tòa chung cư rộng lớn nằm tại một bán đảo phía Nam San Francisco. Mỗi năm, vào đợt kiểm tra thiết bị báo cháy thường niên, tôi thường dành cả một ngày để bước vào 53 ngôi nhà khác nhau. Dù đây là một công việc mệt mỏi, nhưng trí tò mò trong tôi vẫn thích được nhìn thoáng qua đời sống của người khác. Tôi đã từng thấy những căn hộ đầy ắp những đồ lặt vặt tích lũy trong suốt cả cuộc đời hoặc được truyền lại từ những thế hệ trước. Tôi đã thấy những căn hộ mà kệ bếp không có một chiếc đĩa nào và cũng có những căn không có lấy một chỗ trống. Có một căn hộ nọ đầy ắp với hỗn hợp của ma nơ canh, đồ trang sức và một đống chai thực phẩm chức năng chất chồng. Trong khi đó, căn hộ này – căn của Charlie – lại tích rất nhiều cây cối theo từng năm, cho đến khi phần lớn ánh sáng mặt trời đều bị những nhánh cây vươn dài chặn mất và tôi gần như không thể đi qua căn phòng khách. Việc đi khảo sát 53 căn hộ mỗi năm đã cho tôi một cái nhìn gần gũi với rất nhiều cách sống của con người. BỆNH DỊCH THẦM LẶNG Những gì tôi quan sát được khi ấy và những gì bây giờ tôi đã biết là, quá nhiều người trong chúng ta đang chịu gánh nặng của những thứ ta sở hữu, những thứ ta cam kết, của lịch trình và các suy nghĩ trong tâm trí. Trong trạng thái ấy, ta không thể chậm lại và tận hưởng cuộc sống vì quá bận bịu xoay sở với những điều trên. Trong sâu thẳm, chúng ta e sợ rằng một ngày nào đó ta sẽ thức dậy và nhận ra mình đã bỏ lỡ nhưng năm tháng quý báu đáng ra nên dùng để nuôi nấng các con hoặc có một sức khỏe tốt – tất cả là vì ta đã đặt quá nhiều chú ý vào những thứ không thực sự quan trọng. Đây chính là vấn đề mà tôi muốn giúp bạn giải quyết trong cuốn sách này. Đây là lúc sự tối giản tỏa sáng. Sự tối giản không chỉ là việc bỏ bớt đồ đạc của chúng ta – nó còn là một phong cách sống. HÀNH TRÌNH ĐẾN VỚI LỐI SỐNG ĐƠN GIẢN HƠN CỦA TÔI Tôi còn không biết sống tối giản là gì khi lần đầu tiên có cảm giác mạnh mẽ phải làm như vậy. Khi đó, tôi chìm sâu trong những đêm cho con ăn, trong những nụ hôn trẻ con ướt át, cũng như bị chìm trong những dao động cảm xúc mạnh mẽ từ vô cùng thỏa mãn và được yêu thương chuyển sang mệt mỏi một cách tuyệt vọng vì sự đòi hỏi và kiệt sức đến cùng cực. Tương xứng với sự hỗn loạn bên trong tôi là sự hỗn loạn xung quanh tôi. Sau một ngày thật dài, tôi chầm chậm bước đi trong nhà, cảm thấy bị đánh bại trước đống lộn xộn. Giấy tờ, đồ chơi, nôi em bé, cốc tập uống nước, chăn, núm vú giả và sách vứt bừa bãi khắp nơi. Trông giống như đồ ở khu trẻ em của Target đã bị đổ ra vung vãi tung tóe trong phòng khách nhà tôi vậy. Trong những năm tháng bận bịu ấy, tôi cảm thấy một giọng nói khẽ khàng từ bên trong, thúc đẩy tôi hướng đến một con đường đơn giản hơn, một cuộc sống xây dựng xung quanh những điều thật sự quan trọng đối với tôi – những thứ làm cho tôi vui – và chỉ có thế. Dần dần tôi đã ngừng việc đồng ý với tất cả những yêu cầu của người khác. Tôi bắt đầu đi khắp căn nhà, khắt khe đánh giá những gì chúng tôi sở hữu. Tôi bắt đầu mạnh mẽ bảo vệ thời gian của gia đình – chuyến phiêu lưu của cả nhà tới bãi biển, các cuộc đi bộ đường dài vào thứ Bảy, chuyến đi chơi ra sân bay địa phương để quan sát những chiếc máy bay tư nhân hạ cánh. Mọi chuyện xung quanh tôi dần thay đổi, không phải cùng một lúc mà theo nhiều cách khác nhau, sống tối giản đã khiến cuộc sống của tôi tốt đẹp hơn. Hành trình hướng tới sự tối giản của tôi bắt đầu khi làm mẹ, nhưng hành trình của bạn có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, ở bất kì giai đoạn nào trong cuộc đời. LỜI MỜI TỚI BẠN Cuốn sách này cung cấp một phương thức tiếp cận toàn diện tới cách sống tối giản. Tôi hi vọng rằng tôi sẽ có thể giúp bạn đơn giản hóa cuộc sống không chỉ bằng việc loại bỏ đồ đạc (mặc dù đó cũng là một phần của lối sống tối giản!), mà còn thông qua cách định hướng thời gian cũng như năng lượng tinh thần để bạn có không gian tận hưởng những gì thật sự quan trọng. Khi đọc cuốn sách, bạn sẽ học được cách giảm thiểu những gì mình đang có và cam kết từ nay trở đi sẽ mang ít đồ đạc về nhà hơn; bạn sẽ đánh giá các mối quan hệ và xác định cách khiến chúng góp phần nâng cao chất lượng cuộc sống; và bạn sẽ đánh giá kĩ càng lịch trình của bản thân để tạo ra nhiều thời gian hơn cho những người và những công việc có ý nghĩa với mình. Nhưng ở một góc nhìn sâu hơn, tôi muốn giúp bạn dừng việc sống ở một nơi hối hả và choáng ngợp để bắt đầu sống trong một không gian đầy mãn nguyện và vui tươi. Điều này không có nghĩa là bạn sẽ không phải chịu những nỗi đau không thể tránh khỏi trong đời, hay không bao giờ chìm trong sự bận rộn hay stress nữa. Nhưng khi trải qua những khoảng thời gian thử thách này, bạn sẽ có các công cụ và một tinh thần ổn định để nhận ra những điều bạn có thể từ bỏ – và thứ bạn cần phải nâng niu. Chào mừng bạn đến với Phương thức sống tối giản. *** TÓM TẮT Cuốn sách "Sống tối giản" của tác giả Erica Layne là một hướng dẫn toàn diện về cách sống tối giản. Tác giả chia sẻ câu chuyện của bản thân về hành trình từ một người sống trong sự bận rộn, lộn xộn đến một người sống một cuộc sống đơn giản, tập trung vào những điều quan trọng. LÝ DO NÊN SỐNG TỐI GIẢN Theo tác giả, sống tối giản mang lại nhiều lợi ích cho cuộc sống, bao gồm: Giảm bớt căng thẳng và lo lắng: Khi chúng ta có ít thứ phải lo lắng, chúng ta sẽ cảm thấy nhẹ nhàng và bình yên hơn. Tăng cường sự tập trung: Khi chúng ta không bị phân tâm bởi những thứ không cần thiết, chúng ta có thể tập trung vào những thứ quan trọng hơn. Tăng cường sự tự do: Khi chúng ta không bị ràng buộc bởi những món đồ và trách nhiệm, chúng ta sẽ có nhiều tự do hơn để làm những điều mình muốn. Tăng cường mối quan hệ: Khi chúng ta dành nhiều thời gian và năng lượng cho những người và những điều quan trọng, chúng ta sẽ có những mối quan hệ sâu sắc và ý nghĩa hơn. HƯỚNG DẪN SỐNG TỐI GIẢN Tác giả chia sẻ một số bước để bắt đầu sống tối giản, bao gồm: Xác định giá trị của bạn: Bước đầu tiên là xác định những gì quan trọng đối với bạn. Điều này sẽ giúp bạn đưa ra quyết định về những thứ bạn nên giữ lại và những thứ bạn nên loại bỏ. Loại bỏ đồ đạc: Khi bạn đã xác định được những gì quan trọng đối với mình, bạn có thể bắt đầu loại bỏ đồ đạc không cần thiết. Có nhiều cách để loại bỏ đồ đạc, chẳng hạn như tặng, bán hoặc quyên góp. Sắp xếp lại cuộc sống của bạn: Khi bạn đã loại bỏ đồ đạc, bạn có thể bắt đầu sắp xếp lại cuộc sống của mình. Điều này có thể bao gồm việc thay đổi các thói quen, cam kết và mối quan hệ. KẾT LUẬN Cuốn sách "Sống tối giản" là một tài nguyên hữu ích cho những ai muốn tìm hiểu về lối sống tối giản. Tác giả chia sẻ những lời khuyên và câu chuyện thực tế giúp bạn bắt đầu hành trình sống tối giản của mình. REVIEW Cuốn sách "Sống tối giản" là một cuốn sách dễ đọc và dễ hiểu. Tác giả viết một cách rõ ràng và súc tích, chia sẻ những kinh nghiệm và bài học của bản thân một cách chân thành. Cuốn sách cung cấp một cái nhìn toàn diện về lối sống tối giản, không chỉ tập trung vào việc loại bỏ đồ đạc mà còn bao gồm cả việc sắp xếp lại cuộc sống. Tác giả nhấn mạnh rằng sống tối giản không phải là một mục tiêu cuối cùng mà là một hành trình. Nếu bạn đang tìm kiếm một lối sống đơn giản, hạnh phúc và ý nghĩa hơn, thì cuốn sách "Sống tối giản" là một cuốn sách đáng đọc. Điểm mạnh: Tác giả viết một cách rõ ràng và súc tích, chia sẻ những kinh nghiệm và bài học của bản thân một cách chân thành. Cuốn sách cung cấp một cái nhìn toàn diện về lối sống tối giản. Cuốn sách nhấn mạnh rằng sống tối giản không phải là một mục tiêu cuối cùng mà là một hành trình. Điểm yếu: Cuốn sách có thể không phù hợp với những người không sẵn sàng thay đổi lối sống của mình. Đối tượng phù hợp: Những người muốn tìm hiểu về lối sống tối giản. Những người muốn sống một cuộc sống đơn giản, hạnh phúc và ý nghĩa hơn. Mời các bạn mượn đọc sách Sống Tối Giản của tác giả Erica Layne.
Sống Như Loài Mèo
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Sống Như Loài Mèo của tác giả Alison Davies. ALISON DAVIES Tác giả của vô số tác phẩm hư cấu và phi hư cấu, một người kể chuyện chuyên nghiệp và là một nhà thực hánh sáng tạo. Bà đã tổ chức rất nhiều cuộc hội thảo tại các trường đại học trên khắp nước Anh, chỉ cho các học giả, sinh viên và các nhà thực hành khác cách sử dụng những câu chuyện như một phương tiện giảng dạy hữu ích. Không chỉ vậy bà còn truyền dạy các kỹ năng về truyền thông sáng tạo và xây dựng bộ nhớ. *** Chẳng có gì sai khi nói rằng mèo là giống loài mang lại nguồn cảm hứng bất tận. Khi mới đón nhận hai chú mèo, Minnie và Honey, từ trạm cứu hộ, tôi dường như không nhận thức được điều ấy, sự kỳ diệu khi chúng lắc lư để diễn tả ngôn ngữ của riêng mình. Tôi biết mình yêu mến chúng bằng cả niềm đam mê và thậm chí còn học hỏi được khối điều từ hai cô nàng ấy. Gần đây khi Minnie- cái tên bắt nguồn từ kích cỡ của nàng - bị một chú chó khác tấn công sau vườn, hành trình tự khám phá bản thân của tôi mới thực sự bắt đầu. Mọi thứ dường như không được ổn cho lắm, chỉ với 25% cơ hội sống sót kèm theo một vết rách ở bụng và xương sống bị gãy, nhưng Minnie của tôi là một chiến binh dũng cảm. Vượt lên trên tất cả và với không ít sự quan tâm, chăm sóc, những cuộc vật lý trị liệu rồi cả những lời nguyện cầu gửi tới Nữ thần Bastet của loài mèo, Minnie đã khá lên nhiều. Dù sẽ chẳng bao giờ bước đi bình thường được nữa, nhưng Minnie nhanh chóng thích nghi với kiểu lê chân độc đáo, cực kỳ mau lẹ của mình. Nó chơi đùa, leo trèo và đuổi theo Honey. Chúng đã cùng nhau dạy tôi rằng sức mạnh tình yêu, tinh thần vui tươi cũng như tính kiên định của loài mèo chính là sự kết hợp hoàn hảo, bất khả chiến bại và đầy thuyết phục. Cuốn sách này xin dành tặng cho Minnie và Honey, cũng như mọi chú mèo (và cả loài người đáng yêu) trên khắp thế gian này. Đây cũng là cuốn sách dành cho những ai không hứng thú hay chẳng mấy yêu mến những người bạn nhiều lông của chúng ta - nếu như đó là bạn, hy vọng rằng sự duyên dáng của loài mèo sẽ tác động chút nào đó đến trái tim của bạn. Gửi tới tất cả loài người chúng ta, hãy sống như một chú mèo và hãy thật hạnh phúc! *** Tóm tắt Sách "Sống như loài mèo" của tác giả Alison Davies là một cuốn sách phi hư cấu kể về hành trình của tác giả học hỏi những bài học từ hai chú mèo của mình, Minnie và Honey. Tác giả đã nhận nuôi Minnie và Honey từ một trạm cứu hộ. Cô nhận ra rằng mình yêu mến hai chú mèo này rất nhiều và thậm chí còn học hỏi được nhiều điều từ chúng. Một ngày nọ, Minnie bị một chú chó khác tấn công và bị thương nặng. Với sự chăm sóc tận tình của tác giả, Minnie đã dần hồi phục và trở lại cuộc sống bình thường. Trải qua sự kiện này, tác giả đã rút ra được nhiều bài học về cuộc sống từ hai chú mèo của mình. Những bài học đó bao gồm: Hãy tận hưởng từng khoảnh khắc: Mèo là loài vật sống rất hiện tại. Chúng biết cách tận hưởng từng khoảnh khắc của cuộc sống mà không lo lắng về quá khứ hay tương lai. Hãy kiên cường: Mèo là loài vật rất kiên cường. Chúng có thể vượt qua những khó khăn và trở ngại để sống sót. Hãy yêu thương bản thân: Mèo là loài vật rất yêu bản thân. Chúng biết cách chăm sóc bản thân và làm những điều khiến chúng hạnh phúc. Đánh giá Cuốn sách "Sống như loài mèo" là một cuốn sách nhẹ nhàng và dễ đọc. Tác giả đã viết cuốn sách này với sự chân thành và yêu thương dành cho những người bạn nhiều lông của mình. Cuốn sách truyền tải những thông điệp tích cực về cuộc sống. Những bài học từ loài mèo có thể giúp chúng ta sống hạnh phúc và ý nghĩa hơn. Dưới đây là một số điểm nổi bật của cuốn sách: Cuốn sách được viết với giọng văn chân thành và gần gũi. Cuốn sách truyền tải những thông điệp tích cực về cuộc sống. Cuốn sách có thể giúp chúng ta học hỏi những bài học từ loài mèo. Cuốn sách phù hợp với những người yêu thích mèo và những người muốn tìm kiếm những bài học về cuộc sống. Mời các bạn mượn đọc sách Sống Như Loài Mèo của tác giả Alison Davies.
Sinh Ra Là Một Bản Thể, Đừng Chết Như Một Bản Sao
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Sinh Ra Là Một Bản Thể, Đừng Chết Như Một Bản Sao - John Mason. Nhiều năm trước, tôi làm việc cho một người đàn ông rất thành đạt – một triệu phú tự tay gây dựng cơ đồ. Ông không chỉ thành công mà còn là một người rất đặc biệt. Đó là điều mà bạn có thể nhận thấy rất nhanh khi gặp ông. Tôi không mất nhiều thời gian để nhận ra mối liên hệ giữa những gì ông đạt được và cá tính rất riêng của ông. Tôi sẽ không bao giờ quên ngày mà tôi trò chuyện cùng ông và nói cho ông biết ông khác biệt như thế nào. “Ý cậu khác biệt là như thế nào?” Ông đáp với vẻ “đề phòng”. Như hầu hết mọi người, ông cho rằng được coi là khác biệt hoặc độc nhất là điều gì đó tiêu cực. May mắn thay, tôi có một mối quan hệ tốt đẹp trong công việc với ông chủ của mình. Vì thế tôi có thể chia sẻ thẳng thắn điều mình nghĩ với ông. Tôi nói với ông rằng sự khác biệt của ông là một tài sản quý giá và hầu như tất cả mọi người thành công mà tôi biết đều rất cá tính và không hề pha trộn với bất kỳ ai. Tôi luôn nói rằng lời khen cao nhất mà bạn có thể nghe được là khi ai đó nói với bạn rằng: “Bạn thật khác biệt!” Bạn phải làm được điều gì đó đặc biệt, hiếm có và không ai có thể làm tốt hơn thì mới có thể nghe được những lời như vậy. Dĩ nhiên là tôi không khuyến khích bạn trở nên kỳ quặc hay dở hơi. Điều mà tôi muốn nói ở đây là: Khi bạn là chính con người thật của mình thì bạn sẽ nổi bật giữa đám đông. Bạn là bản thể duy nhất và những người khác chỉ là các bản sao. Một trong những điều may mắn trong đời tôi là được diễn thuyết ở nhiều nơi trên khắp nước Mỹ. Nhưng cũng vì vậy mà tôi tốn khá nhiều thời gian ở sân bay. Tôi để mắt đến những người có vẻ vội vã mà chẳng đi đến đâu cả. Tôi ước gì mình có thể nói với họ rằng: “Bạn có biết là Chúa có một kế hoạch độc nhất cho cuộc đời của bạn không? Bạn có biết là bạn đã được tạo ra một cách hoàn hảo cho công việc mình đang làm? Bạn có biết điều Ngài mong đợi nhất ở bạn là một cuộc sống yên bình, dư dả, thỏa mãn và tràn đầy tình yêu không?” Đó là lý do vì sao tôi viết cuốn sách này. Đầu tiên là để chống lại sự tầm thường từ việc chạy theo số đông và làm những việc mà Chúa không muốn bạn làm. Thứ hai là để khích lệ bạn sử dụng những tài năng mà Chúa đã ban cho bạn! Để bạn không tốn nhiều thời gian mà vẫn có thể tiếp nhận nội dung một cách nhanh chóng, tôi đã sắp xếp cuốn sách thành 52 chương. Bạn sẽ không phải đợi mười trang mới tìm thấy một điểm nhấn mà bạn sẽ nắm được mười ý chỉ trong một trang. Điều tôi mong muốn khi bạn đọc cuốn sách này là bạn sẽ thấy được kế hoạch mà Chúa sắp đặt cho cuộc đời bạn, từ đó sử dụng những tài năng mà Ngài đã ban cho bạn và bắt tay vào hành động để đạt được những thành công vĩ đại mà bạn xứng đáng. *** Tóm tắt Cuốn sách "Sinh ra là một bản thể, đừng chết như một bản sao" của John Mason là một cuốn sách truyền cảm hứng về tầm quan trọng của việc sống thật với chính mình. Tác giả cho rằng mỗi người chúng ta đều là một bản thể độc nhất, được tạo ra với những tài năng và khả năng riêng biệt. Tuy nhiên, nhiều người trong chúng ta lại chọn cách chạy theo số đông, sống một cuộc đời tầm thường và không có ý nghĩa. Review Cuốn sách được chia thành 52 chương, mỗi chương là một bài học ngắn gọn về cách sống thật với chính mình. Tác giả đã sử dụng những câu chuyện và ví dụ thực tế để minh họa cho những quan điểm của mình. Một trong những thông điệp chính của cuốn sách là: "Bạn là một bản thể độc nhất, không ai có thể thay thế bạn." Mỗi người chúng ta đều có những suy nghĩ, cảm xúc, sở thích và tài năng riêng. Điều quan trọng là chúng ta phải nhận thức được sự khác biệt của mình và trân trọng nó. Tác giả cũng nhấn mạnh tầm quan trọng của việc sử dụng những tài năng và khả năng mà chúng ta có. Khi chúng ta sống đúng với bản thân, chúng ta sẽ có thể đạt được những thành công và hạnh phúc trong cuộc sống. Đánh giá Cuốn sách "Sinh ra là một bản thể, đừng chết như một bản sao" là một cuốn sách đáng đọc cho tất cả mọi người. Cuốn sách sẽ giúp bạn nhận ra giá trị của bản thân và sống một cuộc đời trọn vẹn hơn. Dưới đây là một số điểm nổi bật của cuốn sách: Nội dung ngắn gọn, dễ hiểu, dễ áp dụng Sử dụng nhiều câu chuyện và ví dụ thực tế để minh họa Truyền tải những thông điệp tích cực và truyền cảm hứng Lời khuyên Nếu bạn đang cảm thấy chán nản, mệt mỏi với cuộc sống hiện tại, hãy đọc cuốn sách này. Cuốn sách sẽ giúp bạn tìm thấy động lực để sống thật với chính mình và đạt được những thành công trong cuộc sống. Mời các bạn mượn đọc sách Sinh Ra Là Một Bản Thể, Đừng Chết Như Một Bản Sao - John Mason.
Nghệ Thuật Quản Trị Khởi Nghiệp
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Nghệ Thuật Quản Trị Khởi Nghiệp của tác giả Mahendra Ramsinghani & Brad Feld. Điện thoại đổ chuông đúng giờ hẹn. Khách hàng của tôi, Giám đốc Điều hành (CEO) của một công ty phần mềm, gọi đến để xin tư vấn định kỳ. Tôi nhấc máy. “Xin chào!” “Thế quái nào mà ban giám đốc của tôi lại làm như vậy chứ?” “Chào buổi sáng, James,” tôi trả lời rồi cả hai bật cười. Chúng tôi nói chuyện về tình hình đợt gọi vốn sắp tới. Một số nhà đầu tư chỉ mới tham gia ở vòng gọi vốn cuối cùng mà đã lươn lẹo về các điều khoản và giá cả. Vài vị giám đốc khác vốn là nhà đầu tư đã gắn bó với công ty kể từ khi thành lập cũng đang bắt đầu từ chối những điều khoản màđáng ra họ có thể chấp nhận được. Theo đó, dù tất cả bọn họ đều là giám đốc, nhưng khi các nhà đầu tư bắt đầu xâu xé hoạt động huy động vốn của công ty – mỗi người đều nhanh chóng nắm giữ một vị trí mà bản thân cho là tốt nhất đối với các cổ đông do mình đại diện, nhưng khi tiến hành các cuộc đàm phán, khả năng kêu gọi được những nguồn vốn thực sự cần thiết vẫn có thể gặp rủi ro. Sau buổi thảo luận, tôi hỏi anh ấy xem liệu tôi có thể dẫn lại lời anh không. “Chắc chắn rồi,” anh ấy nói, “anh chỉ cần cho tôi biết liệu tôi có xuất hiện trong một đoạn video ghi lại chuyện tôi gọi [một thành viên ban giám đốc] là “gã đầu đất” không thôi – không phải vì sợ phiền mà bởi tôi muốn chắc chắn mình sẽ gửi liên kết đó đến tất cả bạn bè.” Một năm trước, tôi ngồi trong văn phòng CEO của một công ty mà tôi là thành viên ban giám đốc. Vị Chủ tịch mới được bầu và vị CEO không ngừng hét vào mặt nhau và như thường lệ, tôi phải đóng vai người hòa giải. “Cái mà anh không hiểu,” vị Chủ tịch đứng phắt dậy khỏi ghế và cố chồm người qua phía vị CEO đang ngồi, “là anh ở đây,” ông ta giơ tay phải lên rồi nắm lại, “và ban giám đốc ở đây,” sau đó đưa tay trái lên phía trên tay phải rồi nắm lại, “còn tôi ở đây,” ông ta đặt nắm đấm tay phải lên trên nắm đấm tay trái. Ý chỉ vị trí làm chủ của những ông sếp! Khách hàng của tôi hỏi rằng: Tại sao điều này xảy ra? Điều gì khiến mối quan hệ giữa các thành viên ban giám đốc, nhà đầu tư và các quản lý lại phức tạp đến vậy? Và ngay cả khi loại bỏ khái niệm giám đốc là nhà đầu tư (hoặc đại diện nhà đầu tư), bạn vẫn có nguy cơ vướng phải những mối quan hệ rắc rối như thế. Mối quan hệ trong ban giám đốc/ban quản lý rất phức tạp, thủ đoạn và đa diện. Trong các doanh nghiệp truyền thống, có rất ít cấu trúc phức tạp như vậy. Hầu hết các doanh nghiệp, thực ra là hầu hết các tổ chức, được xây dựng dựa trên một biến thể nào đó của cấu trúc ra lệnh-và-kiểm soát. Do bản chất phân cấp cố hữu ấy, chúng ta luôn thấy rõ ai là người phụ trách, ai là người ra quyết định và ai là người cuối cùng chịu trách nhiệm về một vấn đề nào đó. Ngay cả trong những doanh nghiệp nơi quyền lực và việc ra quyết định không phản ánh cấu trúc ra lệnh-và-kiểm soát cổ điển mà theo kiểu kim tự tháp đảo ngược bao gồm những cách thức hoạt động của thông tin và trách nhiệm giải trình, thì vẫn có sự rõ ràng tương đối chứ không phức tạp như mối quan hệ trong ban giám đốc. Trong ban giám đốc, lộn xộn là chuyện thường, kéo theo đó là sự thất vọng và tức giận. Ví dụ, CEO làm việc cho ban giám đốc hay công ty? Ban giám đốc có “làm việc” cho công ty không? Ai buộc các thành viên ban giám đốc phải chịu trách nhiệm về hành động của mình? Mối quan hệ giữa ban giám đốc và nhân viên là gì? Ẩn sau tất cả những điều này là trách nhiệm đại diện cho các cổ đông. Tôi đã tham gia vào hàng chục ban giám đốc – ở cả các công ty đại chúng và công ty tư nhân, doanh nghiệp vì lợi nhuận lẫn tổ chức phi lợi nhuận. Tôi cho rằng rắc rối chủ yếu xuất phát từ việc hiểu nhầm các yếu tố cốt lõi của những vai trò này. Giám đốc không giống bất cứ vị trí quản lý nào trong tổ chức. Họ có quyền nhưng thiếu thông tin để thực thi quyền hành đó như các nhà quản lý. Họ có tầm nhìn – thường có nhiều kinh nghiệm hơn các quản lý cấp cao – nhưng, do bản chất công việc, họ xa rời các hoạt động hàng ngày. Các giám đốc cần nhớ họ phải cân bằng giữa việc gây ảnh hưởng mà không cưỡng ép, tham gia chia sẻ kinh nghiệm và quan điểm của mình. Các nhà quản lý cũng cần nhớ rằng nhiệm vụ của một giám đốc hoặc ủy viên không giống như bất kỳ công việc nào khác mà một người từng đảm trách. Trách nhiệm giải trình rõ ràng đi kèm với công việc này cộng với sự thiếu thông tin tiềm ẩn có thể khiến hầu hết mọi người cảm thấy vô cùng lo lắng. Cuốn sách của Brad Feld và Mahendra Ramsinghani sẽ giúp cả hai chiến tuyến này lùi một bước cần thiết, nhìn nhận mọi thứ từ quan điểm của nhau và cùng nhau hỗ trợ ban giám đốc làm tròn nghĩa vụ của mình. Jerry Colonna Nhà khai vấn kinh doanh và phong cách sống, nhà đầu tư mạo hiểm đã nghỉ hưu kiêm Chủ tịch Đại học Naropa *** Tóm tắt Nghệ thuật Quản trị Khởi Nghiệp là cuốn sách của tác giả Mahendra Ramsinghani và Brad Feld, hai nhà đầu tư mạo hiểm nổi tiếng. Cuốn sách cung cấp cho người đọc những kiến thức và kinh nghiệm cần thiết để quản trị một công ty khởi nghiệp thành công. Review (Đánh giá) Nghệ thuật Quản trị Khởi Nghiệp là một cuốn sách hữu ích cho những người đang khởi nghiệp hoặc muốn tìm hiểu về quản trị công ty khởi nghiệp. Cuốn sách được viết bằng ngôn ngữ đơn giản, dễ hiểu, và có nhiều ví dụ thực tế. Cuốn sách đề cập đến các vấn đề quản trị quan trọng đối với các công ty khởi nghiệp, bao gồm: Xây dựng ban giám đốc: Ban giám đốc là bộ não của công ty khởi nghiệp. Cuốn sách cung cấp hướng dẫn về cách lựa chọn thành viên ban giám đốc, xây dựng quy trình ra quyết định, và tổ chức các cuộc họp ban giám đốc hiệu quả. Xây dựng văn hóa doanh nghiệp: Văn hóa doanh nghiệp là yếu tố quan trọng để tạo nên sự gắn kết và hiệu quả cho đội ngũ nhân viên. Cuốn sách đề cập đến các yếu tố cần thiết để xây dựng văn hóa doanh nghiệp phù hợp với công ty khởi nghiệp. Lập kế hoạch kinh doanh: Kế hoạch kinh doanh là kim chỉ nam cho sự phát triển của công ty khởi nghiệp. Cuốn sách cung cấp hướng dẫn về cách lập kế hoạch kinh doanh hiệu quả, bao gồm phân tích thị trường, phân tích đối thủ cạnh tranh, và mô hình kinh doanh. Tuyển dụng và quản lý nhân sự: Nhân sự là tài sản quý giá của công ty khởi nghiệp. Cuốn sách cung cấp hướng dẫn về cách tuyển dụng nhân tài, xây dựng hệ thống đánh giá hiệu suất nhân viên, và tạo động lực cho nhân viên. Tài chính: Quản trị tài chính là yếu tố quan trọng để đảm bảo sự tồn tại và phát triển của công ty khởi nghiệp. Cuốn sách cung cấp hướng dẫn về cách lập ngân sách, quản lý dòng tiền, và huy động vốn. Marketing và bán hàng: Marketing và bán hàng là yếu tố quan trọng để tiếp cận khách hàng và tạo ra doanh thu. Cuốn sách cung cấp hướng dẫn về cách xây dựng chiến lược marketing và bán hàng hiệu quả. Phát triển sản phẩm: Sản phẩm là yếu tố cốt lõi của bất kỳ công ty khởi nghiệp nào. Cuốn sách cung cấp hướng dẫn về cách phát triển sản phẩm đáp ứng nhu cầu của khách hàng. Tăng trưởng: Tăng trưởng là mục tiêu của mọi công ty khởi nghiệp. Cuốn sách cung cấp hướng dẫn về cách mở rộng quy mô kinh doanh và phát triển thị trường. Exit: Exit là giai đoạn cuối cùng của quá trình khởi nghiệp. Cuốn sách cung cấp hướng dẫn về cách chuẩn bị cho exit và đạt được giá trị cao nhất cho công ty. Nhìn chung, Nghệ thuật Quản trị Khởi Nghiệp là một cuốn sách tham khảo hữu ích cho những người đang khởi nghiệp hoặc muốn tìm hiểu về quản trị công ty khởi nghiệp. Cuốn sách cung cấp cho người đọc những kiến thức và kinh nghiệm cần thiết để xây dựng và phát triển một công ty khởi nghiệp thành công. Những điểm cộng của cuốn sách: Ngôn ngữ đơn giản, dễ hiểu Nhiều ví dụ thực tế Cung cấp kiến thức và kinh nghiệm cần thiết để quản trị công ty khởi nghiệp Những điểm trừ của cuốn sách: Cuốn sách không đề cập đến các vấn đề quản trị cụ thể của từng ngành nghề hoặc lĩnh vực kinh doanh. Kết luận: Nghệ thuật Quản trị Khởi Nghiệp là một cuốn sách tham khảo hữu ích cho những người đang khởi nghiệp hoặc muốn tìm hiểu về quản trị công ty khởi nghiệp. Mời các bạn mượn đọc sách Nghệ Thuật Quản Trị Khởi Nghiệp của tác giả Mahendra Ramsinghani & Brad Feld.