Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Khi Ánh Nắng Nhạt Màu

Từ Qua là nữ cảnh sát của đội cảnh sát hình sự thành phố C, nhưng mà mọi người đều gọi cô là Từ ca. Bởi vì tuy cô rất xinh, nhưng ngoài giới tính ra thì Từ Qua không có nét nào là của con gái cả. Mạnh mẽ, gan dạ, liều lĩnh và cực kỳ nhạy bén trong điều tra. Thế cho nên, khi Lục Thịnh trở thành đội trưởng mới điều đến của bọn họ, anh đã rất ấn tượng. Thực ra thì duyên phận của Lục Thịnh và Từ Qua đến từ trước đó rất lâu, bắt đầu từ vụ án của chính gia đình cô. Nhưng mà khi đó cô chỉ mới là cô gái chưa thành niên, còn anh chỉ vừa mới nhận nhiệm vụ. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ấy không đủ để hình thành nên bất cứ một mối quan hệ nào, có chăng chỉ là một tín ngưỡng mới của Từ Qua đã xuất hiện. Chính là Lục Thịnh. Dõi theo anh, đi trên con đường của anh, hy vọng một ngày nào đó có thể cùng anh tác nghiệp. Cuối cùng, mong muốn của cô đã thành hiện thực. Nhưng vốn dĩ ngay từ đầu, mục đích vào ngành của Từ Qua đã khác với mọi người, cô thừa nhận mình không cao đẹp đến mức vì nhân dân hy sinh, cô chỉ là một người lạc lối nhìn theo bóng anh mà đi. Cho nên, khi Lục Thịnh nhìn thấy Từ Qua, anh chỉ thấy một cô gái không tiếc tính mạng, cần chết thì sẽ chết. Trước khi gặp lại Lục Thịnh, có lẽ con người cô chính là như vậy, nhưng bây giờ đã khác. Cô nhìn thấy anh, thỉnh thoảng còn được “sờ" vào anh, điều đó khiến cho Từ Qua cảm giác được cuộc sống ý nghĩa hơn rất nhiều. Cô biết mình thích anh. Nhưng khổ nỗi, Từ Qua vốn rất “boy", EQ cũng thấp. Rõ ràng muốn theo đuổi anh, nhưng lại sợ anh từ chối. Rõ ràng cảm nhận được anh “gì đó và này nọ" với mình, nhưng vẫn cương quyết phủ nhận. Đến cuối cùng, phải mượn rượu tỏ tình, xong rồi… bỏ chạy. Nhưng mà, chạy không thoát. Lục Thịnh chỉ chờ có bấy nhiêu thôi, lúc đầu nhìn Từ Qua anh còn không xác định được là cô thích con trai hay con gái, nhưng mà chắc chắn là anh thích cô. Đừng nói là lần gặp đầu tiên cô khóc nức nở trong lòng anh và để lại cho anh một dấu răng thật sâu đã khiến anh không quên, đến bây giờ làm việc cùng cô, nhìn thấy nỗ lực và tinh thần trượng nghĩa của cô, anh nghĩ mình xong rồi. “Từ Qua, anh hối hận.” “Hả?” “Hối hận vì lúc đó đã không khoá chặt em bên người. Nếu không, chúng ta đã có thêm 7 năm bên nhau.” Là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, các vụ án diễn ra không có quá nhiều nút thắt, nhưng được giải quyết hợp lý. Đối với thể loại trinh thám phá án, điều cơ bản nhất phải đạt được chính là logic, lôi cuốn và bất ngờ. Câu chuyện này thoả mãn được cả ba yếu tố đó. Xuất phát từ vụ án đầu tiên, tưởng như chỉ là một vụ án cướp của giết người đơn thuần, ai mà ngờ được mọi chuyện chỉ là một mắt xích trong một chuỗi những vụ án liên hoàn. Mạch truyện được dẫn dắt từ từ, án lồng trong án. Mỗi khi phá giải được một mắt xích, họ lại đến gần hơn với sự thật. Chúng giống như những bong bóng trên mặt nước, càng lan càng rộng, càng vỡ càng to. Không nêu cao ý tưởng cao đẹp vì đại nghĩa, họ chỉ là những con người bình thường, lựa chọn nghề nghiệp và có trách nhiệm với lựa chọn đó. Họ cũng có nỗi đau, cũng có sai lầm, cũng biết mệt mỏi. Nhưng mỗi khi tìm thấy một manh mối, họ lại quên đi bản thân, tiếp tục theo đuổi để giành lại sự sống cho nạn nhân. Toàn bộ câu chuyện là một chuỗi công việc và tình yêu đan xen lẫn nhau, có những đêm thức trắng đấu trí cùng kẻ tình nghi, cũng có những đêm mệt mỏi thiếp đi trong vòng tay đối phương. Có những góc khuất trong thân phận người cảnh sát từng khiến Lục Thịnh muốn rời xa Từ Qua để cô được an toàn, nhưng cũng có sự kiên định của cô giúp anh hiểu được, yêu là phải ở cạnh nhau, bảo vệ nhau cho dù hoàn cảnh có nguy hiểm đến thế nào. Không quá kịch tính nhưng đủ hồi hộp, không quá hóc búa nhưng đủ thách thức, không quá khó để tưởng tượng nhưng lại đầy bất ngờ. Trải qua sinh tử, chúng ta mới hiểu được, trên đời có hai thứ không thể nhìn thẳng, chính là mặt trời và lòng người. Khi ánh nắng nhạt màu, anh sẽ đến tìm em. " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Thái Y - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Hạ Hầu Ngọc đã chết, đương trường đánh gục.   Từ Qua là ở một ngày sau biết chuyện này, nàng mới vừa khôi phục, sắc mặt trắng bệch không có huyết sắc. Nhìn cột lấy băng vải Lục Thịnh, xả hạ khóe miệng, “Một đôi tàn tật.” Lục Thịnh nắm tay nàng, “Ân, một đôi.” Phòng chăm sóc đặc biệt, Lục Thịnh dừng lại thời gian không thể lâu lắm, “Vì cái gì đột nhiên cảm xúc dao động như vậy đại? Ngươi thiếu chút nữa chết biết sao?” “Ta cho rằng ngươi tự sát.” Từ Qua nói thực ra. Lục Thịnh quả thực tưởng véo nàng mặt, “Mất máu quá nhiều phát sinh ảo giác? Ta như thế nào sẽ tự sát?” Từ Qua cũng không biết vì cái gì lúc ấy vì cái gì sẽ cảm thấy Lục Thịnh sẽ tự sát, nhưng Lục Thịnh cái kia tư thế, Từ Qua nhấp nhấp môi, “Ngươi đều lưu di ngôn.” Lục Thịnh ánh mắt trầm đi xuống, sờ sờ Từ Qua đầu tóc, “Lừa hắn.” Từ Qua suy nghĩ trong chốc lát, “Hạ Hầu Ngọc vì cái gì sẽ làm như vậy? Quả thực là tự sát thức bắt cóc.” “Hắn nhiễm bệnh, ác tính não u, cuối cùng một kích.” Từ Qua nhíu mày, “Hắn không phối hợp trị liệu lại muốn giết người, rốt cuộc nghĩ như thế nào?” “Ai biết được.” Từ Qua nhìn Lục Thịnh trong chốc lát, “Ta ba sao lại thế này?” “Hạ Hầu Ngọc tưởng đem Tô Nhiên đưa vào ngục giam, hắn giúp Tô Nhiên kế hoạch một cái trăm ngàn chỗ hở mưu sát, đáng tiếc chết non.” Lục Thịnh từ cái kia trợ lý nơi nào bắt được dược đưa kiểm kết quả ra tới, bên trong có kích thích trái tim thành phần tồn tại. “Làm Tô Nhiên giết ta ba?” “Đúng vậy.” Từ Qua cắn hạ môi, “Có chứng cứ sao?” “Tô Nhiên vì ngươi ba chuẩn bị dược có vấn đề, nhưng là hiện tại không có trực tiếp chứng cứ, yêu cầu chờ ngươi ba tỉnh lại. Ta phái người qua đi nhìn ngươi ba, chờ hắn thanh tỉnh.” Từ Qua trầm mặc trong chốc lát, mở miệng, “Bọn họ hai cái ai cũng không sạch sẽ,.” Một cái tham tài, một cái ham mê nữ sắc. “Hạ Hầu Ngọc sẽ hối hận sao?” “Ta không phải hắn.” Lục Thịnh ngón tay lướt qua Từ Qua mặt, ánh mắt lướt qua nàng nhìn về phía nơi xa, “Người đã chết, sở hữu hết thảy đều là suy đoán.” Hạ Hầu Ngọc ở cuối cùng một khắc, làm ra lựa chọn. Chu trạch thực mau liền công đạo, hắn cùng Hạ Hầu Ngọc là cho nhau uy hiếp. Hạ Hầu Ngọc cho hắn làm thôi miên, ám chỉ làm hắn giết người. Chu trạch quay video làm chứng cứ, sau uy hiếp Hạ Hầu Ngọc cùng hắn cùng nhau gây án. Hạ Hầu Ngọc lúc trước xác thật là đi tìm chứng cứ, nguyên bản hắn kế hoạch chính là ở chu trạch chạy trốn trên đường giết hắn, nhưng không nghĩ tới nửa đường thượng sát ra cái Từ Qua. Chu trạch chạy trốn kế hoạch bị đánh gãy, bị cảnh sát bắt giữ. Tô Nhiên là ở một vòng sau bị bắt giữ, chứng cứ tới đặc biệt xảo, thành phố B cảnh sát phá án cùng nhau cướp bóc án, bị trảo trong đó một người công đạo ra bảy năm trước liên lụy án kiện. Chính là Từ Qua mẫu thân bị bắt cóc án kiện, lúc ấy hắn là dắt thủ lĩnh, kế hoạch bắt cóc án đầu mục chi nhất. Mời các bạn đón đọc Khi Ánh Nắng Nhạt Màu của tác giả Hạo Hãn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi - Mê Loạn Giang Sơn
Không phải nàng tán gẫu quá cao hứng một chút sao? Vậy mà trừ tiền thưởng một tháng của nàng rồi hả? Không phải nàng giả vờ đáng yêu một chút sao? Lại thiếu chút nữa bị biến thành Tiểu Tam? Không phải nàng mắng ông trời quá hăng một chút sao? Tự nhiên bắt nàng xuyên không! Xuyên không cũng không có gì đặc biệt, nhưng mà vì sao nàng xuyên qua liền xuất giá? Lại gả cho Vương gia trong truyền thuyết hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi, giết người không chớp mắt? Trong Vương phủ, Vương gia hận nàng thấu xương; trắc phi hãm hại nàng không ngừng; tiểu thiếp bịt mũi diễu cợt nàng; đặc biệt ngay cả hạ nhân cũng dám khi dễ nàng! "Chết tiệt, lão tử không dễ chịu, các ngươi ai cũng đừng nghĩ sẽ được dễ chịu! *** "Nhanh lên một chút. . . . . . nhanh lên một chút. . . . . . Nước nóng, ai da, nhanh lên một chút. . . . . ." Giọng nói bà mụ truyền ra từ bên trong nhà. "A. . . . . . a. . . . . . Đau quá, a. . . . . ." Vũ Văn Tiểu Tam thét chói tai một tiếng lại một tiếng. "Tiểu thư, người kiên nhẫn một chút, kiên nhẫn một chút, lập tức xong ngay mà!" Tiểu Nguyệt chảy nước mắt ở một bên khuyên giải, cũng gấp đến độ không biết làm gì cho phải. Nàng còn nhớ rõ lần trước lúc tiểu thư sinh tiểu thế tử và tiểu công tử, có vương gia ở bên cạnh. Nhưng lần này tiểu thư sắp sinh, vương gia lại sắp kết hôn với người khác, đây thật là. . . . . . aizz! Hai đứa bé Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng nghe tiếng kêu thảm thiết của mẫu thân, ở ngoài lều gấp đến độ suýt nữa khóc lên, Gia Luật Trục Nguyên ở cửa nhìn bọn chúng, sợ bọn chúng đi vào gây phiền phức Lúc này lại muốn sanh con, nên hôn lễ bị chê cười này tự nhiên cũng bị hủy bỏ. Sau khi những đại thần kia biết hôn lễ bị hủy bỏ, suýt nữa vui mừng đến điên rồi! "Không ổn! Đây sợ rằng, sợ rằng. . . . . ." Bà mụ rất lo lắng mở miệng, đây là khó sanh rồi! Không cẩn thận một chút chính là một xác hai mạng! Vũ Văn Tiểu Tam nhìn gương mặt bà mụ lộ vẻ khó khăn, sắc mặt tái nhợt mở miệng: "Nếu chỉ có thể cứu một, phải bảo vệ đứa bé!" Cũng không phải nàng rất vĩ đại, nguyện ý hy sinh tánh mạng của mình để bảo vệ đứa bé chưa ra đời đó. Mà là người kia đã cưới người khác, thay vì sống khổ sở, không bằng nàng chết dứt khoát. "Tiểu thư, người nói bậy bạ gì đó!" Tiểu Nguyệt gào thét về phía nàng, "Nếu không có người, người kêu tiểu thế tử và tiểu công tử phải sống thế nào? Người kêu Tiểu Nguyệt phải làm thế nào?" "Ngươi. . . . . . Ngươi đưa bọn chúng về phủ nhiếp chính vương, chúng cũng là con trai của hắn, có lẽ hắn sẽ không bạc đãi chúng đâu." Đôi môi tái nhợt không có một tia huyết sắc, cắn răng cố nén đau đớn. "Tiểu thư, chẳng lẽ người muốn tiểu thế tử và tiểu công tử không có mẫu thân sao?" Giọng nói Tiểu Nguyệt đã mang theo tức giận nồng đậm. Tại sao tiểu thư có thể nói những lời không có trách nhiệm như thế! ... Mời các bạn đón đọc Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi của tác giả Mê Loạn Giang Sơn.
Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu! - Lan Rùa
Truyện teen Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu! của tác giả Lan Rùa sáng tác mang đến những nút thắt những hoàn cảnh trái ngược nhau để các nhân vật thể hiện rõ nội tâm.  Nó- Trương Ngọc Uyển Nhi đã trở thành người hầu cho gia đình nhà họ Hoàng từ năm bốn tuổi rưỡi, có lẽ cô đã phải cố gắng rất nhiều để làm hài lòng nhà chủ.  Chàng thiếu gia hay thích kiếm chuyện chẳng bao giờ gọi cô bằng tên thật, hắn chỉ thích gọi cô là Sen, bày đủ trò tinh nghịch phá đám, liệu bởi thế mà hắn dần có tình cảm với nó?? *** Một năm nào đó, có đứa bị mất bốn cái răng, điên tiết quát: -“Béo như con lợn ấy, chó nó yêu mày!” Đứa gãy răng bị đau, cả ngày chả chịu ăn, đứa kia mè nheo dỗ dành, năn nỉ ỉ ôi cả buổi. -“Tao nói không là không mà.” -“Ăn đi cậu, ăn một miếng thôi cho em vui. “ … -“Đi mà, đi mà.” … -“Em xin mà, xin mà, ngon lắm, cậu cố ăn nha. “ -“Lắm mồm như ranh, mày xem, đến con Milu còn thấy phiền chui vào gầm giường, tao không hiểu mai sau con chó nào nó chịu được mày?” ….. Lại một năm khác, có đứa ngây thơ hỏi: -“Cậu học trước à, em xem với…cái này là gì? “ -“Là dấu cộng, đây là số 2, đây là số 1, 2 cộng 1 là 3…” Có đứa bĩu môi khinh thường. -“Tưởng cậu giỏi lắm, sai bét! “ -“Mày ra chỗ khác chơi đi!” -“Cậu thật, học dốt em nói cho thì phải tiếp thu chứ, 2 cộng 1 bằng 0, em toàn thấy anh Sên hát mà, cậu sửa đi…” -“Im mồm, biến!” -“Cậu không phải xấu hổ, để em sửa cho!” ... Mời các bạn đón đọc Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu! của tác giả Lan Rùa.
Độc Y Vương Phi - Ngô Tiếu Tiếu
Phượng Lan Dạ. Mười hai tuổi là Tiểu công chúa mất nước , bởi vì không đựng được nổi nhục đâm đầu vào cột trụ hôn mê, một lần nữa mở mắt, ngông nghênh lạnh lùng, lấp lánh tao nhã bức người. Trên tứ hôn yến Một khúc 《 giang sơn như họa  》, tài năng kinh động bốn phương, trở thành nhân vật chính được nhiều người tranh đoạt nhất tại hôn yến ngày đó, các vị Vương gia hoàng tử rối rít yêu cầu ban hôn, Hạo Vân đế ban thưởng cho thất hoàng tử Tề vương làm phi. Thất hoàng tử Tề vương, rất được thánh thượng yêu thương, là người nghiêng nước nghiêng thành , tính tình lạnh lùng, số mạng cứng rắn, khắc mẫu khắc thê, liên tiếp cưới hai người vợ, đều bị mất mạng trong đêm động phòng, kinh đô người người nghe tiếng đều biến sắc. Ngày đại hôn, không có tân lang, lại cùng con gà trống bái đường, tân vương phi giận dữ độc bất tỉnh tất cả khách mời ở sảnh đường, từ đó được gọi là “độc phi”. Tân hôn ngày đầu tiên: Tề vương phủ chính sảnh, nha đầu hoàng thượng ban thưởng, thái độ ngạo mạn nói chuyện cay nghiệt, tân vương phi thưởng cho nàng một viên thuốc, từ đó về sau miệng không thể nói, còn bị bán đến kỹ viện. Tân hôn ngày thứ hai: Quản gia đem gà trống nhốt vào lồng gà, lập tức bị phạt hai mươi đại bản, tân vương phi trước mặt của tất cả hạ nhân trong phủ lời nói nghiêm túc rõ ràng: “Từ nay sau Gia (ý là Tề vương) chính là gà,  gà chính là Gia.” Từ đó, Tề vương phủ rối loạn, Vương Phủ gia quy điều thứ nhất, ở nơi này, lời của Vương Phi chính là thánh chỉ, Vương gia ở phía sau. . . . . . Đoạn ngắn một: Tấn vương phủ đại sảnh, có mấy mỹ nữ quỳ bên dưới, một người nam nhân đang ngồi ở trên cao, cuồng phóng tà mị cười: “Phượng Lan Dạ, Tề vương là người khắc thê, chỉ cần ngươi nguyện ý, Bổn vương sẽ cho ngươi một vị trí trắc phi.” Mấy kẻ mỹ nhân đang quỳ, ghen ghét cùng tức giận liếc nhìn, bóng dáng ngạo nghễ  đứng thẳng như tùng, cao quý như Lan lạnh lùng như Mai, đôi mắt tà lãnh âm trầm  nhìn thẳng vào nam tử trước mặt. “Bản thân ta muốn thử xem hắn có thể khắc đến Bổn công chúa hay không” một lời rơi ra, thanh âm như hút không khí cả điện, còn có nam tử ngồi phía trên nhiều lần bị tức giận điên cuồng. Đoạn ngắn hai: Một ngày, tân khách tề tụ ở chính sãnh Tề vương phủ, tiếng nói châm biếm như nhau, ngữ điệu trào phúng thỉnh thoảng vang lên. “Trên đời không có chuyện kỳ lạ gì mà không xảy ra, lại có người cùng gà trống bái đường, ” tiếng nói vừa rơi xuống cả sảnh đường rộ lên cười. Bỗng nhiên từ trong sảnh đường đi ra một nam tử tuấn mỹ tựa yêu nghiệt, lạnh như hàn băng, âm ngao thấu xương  ra lệnh: “Ai dám khi dễ nàng, nàng chỉ có Bổn vương mới có thể khi dể, tất cả đều bị đánh rồi ném ra ngoài.” Đáng tiếc những người châm biếm lúc trước giờ phút này toàn bộ đều bị trúng độc rồi, sắc mặt xanh lét đen thui không nhúc nhích, mặc cho gia nô Vương Phủ đánh xoa, sưng mặt sưng mũi như một cái mềm rách ném ở trước đại môn Vương Phủ. Tề vương Nam Cung Diệp: “Giang sơn đối với ta chỉ như tờ giấy, trước kia không cần, hiện tại chỉ có Phượng Lan Dạ, nếu có người nào dám can đảm đả thương nàng dù chỉ một chút, cho dù hủy thiên diệt địa ta cũng sẽ không bỏ qua.” Tấn vương Nam Cung Trác: “Nữ nhân này ban đầu là ta không cần , Tề vương bất quá chỉ nhặt thứ ta không muốn , huống chi nàng so với giang sơn, căn bản là không đáng kể.” Sở Vương Nam Cung Liệt: “Ta cho rằng nàng chỉ là một con cờ, tuy nhiên ở trong lúc lơ đảng lại rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục, nếu như có thể, ta tuyệt đối sẽ không đem ngươi làm quân cờ.” Tướng quân Tây Môn Vân: “Ngươi là con cờ của bọn hắn, ta dẫn ngươi đi, , , từ đây lưu lạc thiên nhai.” Thần y Bách Lí Hốc: “Ta nguyện vĩnh viễn  chờ đợi ở bên cạnh ngươi, bất ly bất khí, cuộc đời này đã thấy đầy đủ.” Vị hôn phu Nạp Lan Cửu: “Tiểu Dạ, chúng ta từ nhỏ chỉ phúc vi hôn, ta sinh là của ngươi người, chết là quỷ của ngươi.” Lâm Phong quốc thái tử: “. . . . . .” Mất nước hoàng tử: “. . . . . . . .” *** Phượng Lan Dạ nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi không nói gì, bọn họ thả ra lời đồn giả chính là vì mê hoặc kẻ ở sau lưng kia, nếu Quân Thải Điệp biết chuyện, ngày hôm nay lại nghe Phượng Lan Dạ nói vậy, nhất định sẽ đi gặp hắn, bất quá vì sao lâu như vậy cũng không có tin tức. Phượng Lan Dạ vừa nghĩ tới đây, liền nghe được Nguyệt Cẩn đi tới bẩm báo: "Gia, Ngọc Lưu Thần trở lại." "Ừ, " Nam Cung Diệp gật đầu một cái trông qua. Ngọc Lưu Thần đi tới thi lễ, nhìn Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, chậm rãi bẩm báo: "Vương gia, Vương Phi, Quân Chiêu Nghi không có bất cứ động tĩnh gì, vẫn ở trong Điệp cung không đi ra ngoài." Lời này vừa dứt, Phượng Lan Dạ liền cảm thấy lạ lùng, chuyện này làm sao có thể? Quân Thải Điệp rõ ràng chính là loại người không trải sự đời, làm sao có thể bình tĩnh bất động như vậy? Chẳng lẽ không ai sai sử nàng, mà chính nàng làm ra chuyện? Vậy cũng không đúng, độc Mỵ Tơ Ngọc là do Nam Sơn Tử chế. Bọn họ nhớ được, ngày đó, thời điểm Thụy Vương cưới Chu Phong, Thu Đồng đã đưa cho Chu Phong một ít mỵ độc, muốn nàng ấy ăn vào để khống chế Thụy Vương. Nếu lúc đấy Chu Phong thật sự làm vậy, hiện tại Thụy Vương chỉ nghe một mình nàng ấy, làm gì còn chỗ cho Quân Thải Điệp. Cho nên mới nói Chu Phong đáng để cho người ta tôn kính. Mặc dù biết rõ chân tướng những chuyện đấy, nhưng không hiểu vì sao Hoàng Thượng lại không thuận mắt. Phượng Lan Dạ nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong đầu tia sáng chợt lóe, liền có chủ ý kết hợp Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu lại, bất quá, trước mắt vì sao Quân Thải Điệp không có động tĩnh đây? "Liệu có phải người kia đã ở trong cung, cho nên nữ nhân này căn bản không cần ra ngoài truyền tin hay không?" "Nam Sơn Tử? Sao hắn có thể ở trong cung." Sắc mặt của Nam Cung Diệp lập tức khó coi, nếu kẻ này ở trong cung, muốn hại người nào thì rất khó phòng bị. Phượng Lan Dạ lắc đầu: "Có lẽ còn những người khác." Nàng luôn luôn có cảm giác Nam Sơn Tử không chỉ có một mình. Hắn làm những chuyện như vậy tựa hồ đang giúp người khác, mà người kia là ai đây? Từng nghe Bách Lí Hạo nói Nam Sơn Tử có một muội muội thất lạc sau này mới tìm được, nói không chừng, vị muội muội này còn chưa chết, như vậy sẽ là người phương nào đây? Nếu là nữ nhân thì ẩn nấp trong cung sẽ dễ dàng hơn nhiều, nghĩ tới đây, nàng lập tức nhìn Ngọc Lưu Thần: "Ngươi chú ý Quân Thải Điệp cùng tỳ nữ của nàng ta, có động tác gì nhất định phải để ý, sau đó trở lại bẩm báo chúng ta." "Dạ." Ngọc Lưu Thần đang muốn lui ra ngoài, thì Phượng Lan Dạ gọi hắn lại: "Lặng lẽ đi tìm Bách Lí Hạo, bảo hắn ngày mai tới tìm ta, ta có việc muốn nói với hắn." Ngọc Lưu Thần nghe Tiểu Vương Phi nói vậy, liền cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn chủ tử, phát hiện sắc mặt Thiếu chủ quả nhiên khó chịu, vội vàng lĩnh mệnh lui ra ngoài. Nguyệt Cẩn cũng sợ chọc tới chủ tử, cũng vội vàng cáo lui. Trong lúc nhất thời bốn phía không một bóng người. Nam Cung Diệp dùng sức ôm Phượng Lan Dạ, bất mãn mở miệng. "Lan Nhi, nàng vì sao phải gặp Bách Lí Hạo? Tên kia cần ăn đòn a, nếu không phải hắn kiên trì muốn dẫn Nam Sơn Tử trở về, như thế nào lại sinh ra nhiều chuyện như vậy, hơn nữa hắn còn có ý với nàng a." ... Mời các bạn đón đọc Độc Y Vương Phi của tác giả Ngô Tiếu Tiếu.
Chính Phi Của Độc Vương - Dạ Khinh Thành
Cô kiêu ngạo đến cực điểm, nàng là người ngu ngốc. Khi cô trở thành nàng thì tương lai đã định trước khiến cho trời long đất lở. Nàng (dùng từ này do cô đã xuyên về cổ đại) dùng thủ đoạn để dọn dẹp hết đám người ti tiện, giẫm đạp tỷ tỷ ruột, giết chết kẻ thù của mẫu thân. Nàng giả heo ăn thịt hổ, sẵn thế trở mình. Thái tử đương triều nguyện lấy giang sơn làm sính lễ, dâng tặng nàng cả thiên hạ, cả đời che chở nàng. Giang hồ Tuyệt diện La Sát đến chết vẫn muốn đi theo nàng. Thái tử nước láng giềng là huynh đệ của nàng. Cổ Tổ vương là nghĩa phụ của nàng. Con của Hộ Quốc Công đương triều là thuộc hạ của nàng. Vậy nên trong Huyền Minh đại lục này có ai mạnh hơn so với nàng? Nếu có người dám động tới nàng, thì ngày mai kẻ đó chắc chắn sẽ phải đi gặp Diêm vương. *** Lời của Editor : Đây là đứa con thứ hai của ta và cũng là đứa con thứ tư của Shelena. Hy vọng mang đến cho mọi người những giây phúc thư giãn trong và sau khi đọc truyện. Mọi sự đóng góp cứ cmt trực tiếp trong topic này. Bọn ta sẽ ghi nhận và sửa chữa lại cho hoàn chỉnh hết mức có thể. Do edit đến đâu đọc đến đấy nên các nàng đừng hỏi ta diễn biến hoặc các nhân vật như thế nào nhé! *** Ban đêm, dưới ánh nến, Tiêu Khuynh Thành yên lặng đứng trước cửa sổ, nửa đêm Tiểu Dực thức dậy, nhìn thấy nàng suy tư như vậy, liền đi tới phủ thêm áo khoác cho nàng, nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ lo lắng chuyện trong cung ư?” Tiêu Khuynh Thành vỗ tay hắn: “Trẻ con, không cần lo nhiều chuyện thế, đi ngủ đi.” Tiểu Dực nao nao, nhìn Tiêu Khuynh Thành: “Tỷ tỷ, Tiêu Mạc Dực không phải là trẻ con, đệ là người lớn rồi, có thể bảo vệ tỷ tỷ, tỷ không thể dùng ánh mắt như vậy mà nhìn đệ được.” “Rồi rồi, người lớn của tỷ tỷ, đệ đi nghỉ ngơi đi. Nghỉ đủ mới có tinh thần bảo vệ tỷ đúng không?” Tiêu Khuynh Thành chọc chọc trán hắn, trong mắt tràn đầy yêu thương. Tiểu Dực suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, lúc này mới miễn cưỡng trở lại giường đi ngủ. Nhưng nó vừa đặt mông giường, bên đại viện đã truyền tin tức tới, nói Đại Công chúa đã chết. Nhưng đại thiếu tướng quân và thiếu tướng quân còn chưa biết tin, đành phải tìm đến chỗ Quang Vinh Quận chúa tôn quý này. Tiêu Khuynh Thành không ngạc nhiên lắm, bình tĩnh bước vào đại viện, Cẩm Nương nhìn nàng, trong hai mắt nồng đậm hận ý: “Tiêu Khuynh Thành, ngươi sẽ không được chết tử tế. Dù ta có hóa thành lệ quỷ cũng không buông tha cho người, chắc chắn sẽ không để ngươi sống an bình!” Vừa dứt lời, Tiêu Khuynh Thành chưa đáp lại, bà ta đã đập đầu vào cột đá, đi theo Hạ Hầu Vân. Quả nhiên là một lão nô trung thành, dù có chết vẫn trung thành với Hạ Hầu Vân như vậy. ... Mời các bạn đón đọc Chính Phi Của Độc Vương của tác giả Dạ Khinh Thành.