Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhánh Hồng Thứ Ba

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Độc Y Vương Phi - Ngô Tiếu Tiếu
Phượng Lan Dạ. Mười hai tuổi là Tiểu công chúa mất nước , bởi vì không đựng được nổi nhục đâm đầu vào cột trụ hôn mê, một lần nữa mở mắt, ngông nghênh lạnh lùng, lấp lánh tao nhã bức người. Trên tứ hôn yến Một khúc 《 giang sơn như họa  》, tài năng kinh động bốn phương, trở thành nhân vật chính được nhiều người tranh đoạt nhất tại hôn yến ngày đó, các vị Vương gia hoàng tử rối rít yêu cầu ban hôn, Hạo Vân đế ban thưởng cho thất hoàng tử Tề vương làm phi. Thất hoàng tử Tề vương, rất được thánh thượng yêu thương, là người nghiêng nước nghiêng thành , tính tình lạnh lùng, số mạng cứng rắn, khắc mẫu khắc thê, liên tiếp cưới hai người vợ, đều bị mất mạng trong đêm động phòng, kinh đô người người nghe tiếng đều biến sắc. Ngày đại hôn, không có tân lang, lại cùng con gà trống bái đường, tân vương phi giận dữ độc bất tỉnh tất cả khách mời ở sảnh đường, từ đó được gọi là “độc phi”. Tân hôn ngày đầu tiên: Tề vương phủ chính sảnh, nha đầu hoàng thượng ban thưởng, thái độ ngạo mạn nói chuyện cay nghiệt, tân vương phi thưởng cho nàng một viên thuốc, từ đó về sau miệng không thể nói, còn bị bán đến kỹ viện. Tân hôn ngày thứ hai: Quản gia đem gà trống nhốt vào lồng gà, lập tức bị phạt hai mươi đại bản, tân vương phi trước mặt của tất cả hạ nhân trong phủ lời nói nghiêm túc rõ ràng: “Từ nay sau Gia (ý là Tề vương) chính là gà,  gà chính là Gia.” Từ đó, Tề vương phủ rối loạn, Vương Phủ gia quy điều thứ nhất, ở nơi này, lời của Vương Phi chính là thánh chỉ, Vương gia ở phía sau. . . . . . Đoạn ngắn một: Tấn vương phủ đại sảnh, có mấy mỹ nữ quỳ bên dưới, một người nam nhân đang ngồi ở trên cao, cuồng phóng tà mị cười: “Phượng Lan Dạ, Tề vương là người khắc thê, chỉ cần ngươi nguyện ý, Bổn vương sẽ cho ngươi một vị trí trắc phi.” Mấy kẻ mỹ nhân đang quỳ, ghen ghét cùng tức giận liếc nhìn, bóng dáng ngạo nghễ  đứng thẳng như tùng, cao quý như Lan lạnh lùng như Mai, đôi mắt tà lãnh âm trầm  nhìn thẳng vào nam tử trước mặt. “Bản thân ta muốn thử xem hắn có thể khắc đến Bổn công chúa hay không” một lời rơi ra, thanh âm như hút không khí cả điện, còn có nam tử ngồi phía trên nhiều lần bị tức giận điên cuồng. Đoạn ngắn hai: Một ngày, tân khách tề tụ ở chính sãnh Tề vương phủ, tiếng nói châm biếm như nhau, ngữ điệu trào phúng thỉnh thoảng vang lên. “Trên đời không có chuyện kỳ lạ gì mà không xảy ra, lại có người cùng gà trống bái đường, ” tiếng nói vừa rơi xuống cả sảnh đường rộ lên cười. Bỗng nhiên từ trong sảnh đường đi ra một nam tử tuấn mỹ tựa yêu nghiệt, lạnh như hàn băng, âm ngao thấu xương  ra lệnh: “Ai dám khi dễ nàng, nàng chỉ có Bổn vương mới có thể khi dể, tất cả đều bị đánh rồi ném ra ngoài.” Đáng tiếc những người châm biếm lúc trước giờ phút này toàn bộ đều bị trúng độc rồi, sắc mặt xanh lét đen thui không nhúc nhích, mặc cho gia nô Vương Phủ đánh xoa, sưng mặt sưng mũi như một cái mềm rách ném ở trước đại môn Vương Phủ. Tề vương Nam Cung Diệp: “Giang sơn đối với ta chỉ như tờ giấy, trước kia không cần, hiện tại chỉ có Phượng Lan Dạ, nếu có người nào dám can đảm đả thương nàng dù chỉ một chút, cho dù hủy thiên diệt địa ta cũng sẽ không bỏ qua.” Tấn vương Nam Cung Trác: “Nữ nhân này ban đầu là ta không cần , Tề vương bất quá chỉ nhặt thứ ta không muốn , huống chi nàng so với giang sơn, căn bản là không đáng kể.” Sở Vương Nam Cung Liệt: “Ta cho rằng nàng chỉ là một con cờ, tuy nhiên ở trong lúc lơ đảng lại rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục, nếu như có thể, ta tuyệt đối sẽ không đem ngươi làm quân cờ.” Tướng quân Tây Môn Vân: “Ngươi là con cờ của bọn hắn, ta dẫn ngươi đi, , , từ đây lưu lạc thiên nhai.” Thần y Bách Lí Hốc: “Ta nguyện vĩnh viễn  chờ đợi ở bên cạnh ngươi, bất ly bất khí, cuộc đời này đã thấy đầy đủ.” Vị hôn phu Nạp Lan Cửu: “Tiểu Dạ, chúng ta từ nhỏ chỉ phúc vi hôn, ta sinh là của ngươi người, chết là quỷ của ngươi.” Lâm Phong quốc thái tử: “. . . . . .” Mất nước hoàng tử: “. . . . . . . .” *** Phượng Lan Dạ nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi không nói gì, bọn họ thả ra lời đồn giả chính là vì mê hoặc kẻ ở sau lưng kia, nếu Quân Thải Điệp biết chuyện, ngày hôm nay lại nghe Phượng Lan Dạ nói vậy, nhất định sẽ đi gặp hắn, bất quá vì sao lâu như vậy cũng không có tin tức. Phượng Lan Dạ vừa nghĩ tới đây, liền nghe được Nguyệt Cẩn đi tới bẩm báo: "Gia, Ngọc Lưu Thần trở lại." "Ừ, " Nam Cung Diệp gật đầu một cái trông qua. Ngọc Lưu Thần đi tới thi lễ, nhìn Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, chậm rãi bẩm báo: "Vương gia, Vương Phi, Quân Chiêu Nghi không có bất cứ động tĩnh gì, vẫn ở trong Điệp cung không đi ra ngoài." Lời này vừa dứt, Phượng Lan Dạ liền cảm thấy lạ lùng, chuyện này làm sao có thể? Quân Thải Điệp rõ ràng chính là loại người không trải sự đời, làm sao có thể bình tĩnh bất động như vậy? Chẳng lẽ không ai sai sử nàng, mà chính nàng làm ra chuyện? Vậy cũng không đúng, độc Mỵ Tơ Ngọc là do Nam Sơn Tử chế. Bọn họ nhớ được, ngày đó, thời điểm Thụy Vương cưới Chu Phong, Thu Đồng đã đưa cho Chu Phong một ít mỵ độc, muốn nàng ấy ăn vào để khống chế Thụy Vương. Nếu lúc đấy Chu Phong thật sự làm vậy, hiện tại Thụy Vương chỉ nghe một mình nàng ấy, làm gì còn chỗ cho Quân Thải Điệp. Cho nên mới nói Chu Phong đáng để cho người ta tôn kính. Mặc dù biết rõ chân tướng những chuyện đấy, nhưng không hiểu vì sao Hoàng Thượng lại không thuận mắt. Phượng Lan Dạ nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong đầu tia sáng chợt lóe, liền có chủ ý kết hợp Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu lại, bất quá, trước mắt vì sao Quân Thải Điệp không có động tĩnh đây? "Liệu có phải người kia đã ở trong cung, cho nên nữ nhân này căn bản không cần ra ngoài truyền tin hay không?" "Nam Sơn Tử? Sao hắn có thể ở trong cung." Sắc mặt của Nam Cung Diệp lập tức khó coi, nếu kẻ này ở trong cung, muốn hại người nào thì rất khó phòng bị. Phượng Lan Dạ lắc đầu: "Có lẽ còn những người khác." Nàng luôn luôn có cảm giác Nam Sơn Tử không chỉ có một mình. Hắn làm những chuyện như vậy tựa hồ đang giúp người khác, mà người kia là ai đây? Từng nghe Bách Lí Hạo nói Nam Sơn Tử có một muội muội thất lạc sau này mới tìm được, nói không chừng, vị muội muội này còn chưa chết, như vậy sẽ là người phương nào đây? Nếu là nữ nhân thì ẩn nấp trong cung sẽ dễ dàng hơn nhiều, nghĩ tới đây, nàng lập tức nhìn Ngọc Lưu Thần: "Ngươi chú ý Quân Thải Điệp cùng tỳ nữ của nàng ta, có động tác gì nhất định phải để ý, sau đó trở lại bẩm báo chúng ta." "Dạ." Ngọc Lưu Thần đang muốn lui ra ngoài, thì Phượng Lan Dạ gọi hắn lại: "Lặng lẽ đi tìm Bách Lí Hạo, bảo hắn ngày mai tới tìm ta, ta có việc muốn nói với hắn." Ngọc Lưu Thần nghe Tiểu Vương Phi nói vậy, liền cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn chủ tử, phát hiện sắc mặt Thiếu chủ quả nhiên khó chịu, vội vàng lĩnh mệnh lui ra ngoài. Nguyệt Cẩn cũng sợ chọc tới chủ tử, cũng vội vàng cáo lui. Trong lúc nhất thời bốn phía không một bóng người. Nam Cung Diệp dùng sức ôm Phượng Lan Dạ, bất mãn mở miệng. "Lan Nhi, nàng vì sao phải gặp Bách Lí Hạo? Tên kia cần ăn đòn a, nếu không phải hắn kiên trì muốn dẫn Nam Sơn Tử trở về, như thế nào lại sinh ra nhiều chuyện như vậy, hơn nữa hắn còn có ý với nàng a." ... Mời các bạn đón đọc Độc Y Vương Phi của tác giả Ngô Tiếu Tiếu.
Chính Phi Của Độc Vương - Dạ Khinh Thành
Cô kiêu ngạo đến cực điểm, nàng là người ngu ngốc. Khi cô trở thành nàng thì tương lai đã định trước khiến cho trời long đất lở. Nàng (dùng từ này do cô đã xuyên về cổ đại) dùng thủ đoạn để dọn dẹp hết đám người ti tiện, giẫm đạp tỷ tỷ ruột, giết chết kẻ thù của mẫu thân. Nàng giả heo ăn thịt hổ, sẵn thế trở mình. Thái tử đương triều nguyện lấy giang sơn làm sính lễ, dâng tặng nàng cả thiên hạ, cả đời che chở nàng. Giang hồ Tuyệt diện La Sát đến chết vẫn muốn đi theo nàng. Thái tử nước láng giềng là huynh đệ của nàng. Cổ Tổ vương là nghĩa phụ của nàng. Con của Hộ Quốc Công đương triều là thuộc hạ của nàng. Vậy nên trong Huyền Minh đại lục này có ai mạnh hơn so với nàng? Nếu có người dám động tới nàng, thì ngày mai kẻ đó chắc chắn sẽ phải đi gặp Diêm vương. *** Lời của Editor : Đây là đứa con thứ hai của ta và cũng là đứa con thứ tư của Shelena. Hy vọng mang đến cho mọi người những giây phúc thư giãn trong và sau khi đọc truyện. Mọi sự đóng góp cứ cmt trực tiếp trong topic này. Bọn ta sẽ ghi nhận và sửa chữa lại cho hoàn chỉnh hết mức có thể. Do edit đến đâu đọc đến đấy nên các nàng đừng hỏi ta diễn biến hoặc các nhân vật như thế nào nhé! *** Ban đêm, dưới ánh nến, Tiêu Khuynh Thành yên lặng đứng trước cửa sổ, nửa đêm Tiểu Dực thức dậy, nhìn thấy nàng suy tư như vậy, liền đi tới phủ thêm áo khoác cho nàng, nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ lo lắng chuyện trong cung ư?” Tiêu Khuynh Thành vỗ tay hắn: “Trẻ con, không cần lo nhiều chuyện thế, đi ngủ đi.” Tiểu Dực nao nao, nhìn Tiêu Khuynh Thành: “Tỷ tỷ, Tiêu Mạc Dực không phải là trẻ con, đệ là người lớn rồi, có thể bảo vệ tỷ tỷ, tỷ không thể dùng ánh mắt như vậy mà nhìn đệ được.” “Rồi rồi, người lớn của tỷ tỷ, đệ đi nghỉ ngơi đi. Nghỉ đủ mới có tinh thần bảo vệ tỷ đúng không?” Tiêu Khuynh Thành chọc chọc trán hắn, trong mắt tràn đầy yêu thương. Tiểu Dực suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, lúc này mới miễn cưỡng trở lại giường đi ngủ. Nhưng nó vừa đặt mông giường, bên đại viện đã truyền tin tức tới, nói Đại Công chúa đã chết. Nhưng đại thiếu tướng quân và thiếu tướng quân còn chưa biết tin, đành phải tìm đến chỗ Quang Vinh Quận chúa tôn quý này. Tiêu Khuynh Thành không ngạc nhiên lắm, bình tĩnh bước vào đại viện, Cẩm Nương nhìn nàng, trong hai mắt nồng đậm hận ý: “Tiêu Khuynh Thành, ngươi sẽ không được chết tử tế. Dù ta có hóa thành lệ quỷ cũng không buông tha cho người, chắc chắn sẽ không để ngươi sống an bình!” Vừa dứt lời, Tiêu Khuynh Thành chưa đáp lại, bà ta đã đập đầu vào cột đá, đi theo Hạ Hầu Vân. Quả nhiên là một lão nô trung thành, dù có chết vẫn trung thành với Hạ Hầu Vân như vậy. ... Mời các bạn đón đọc Chính Phi Của Độc Vương của tác giả Dạ Khinh Thành.
Bản Ghi Chép: Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh - Nhất Cá Tiểu Bình Cái
Nữu Hỗ Lộc. Điềm Nhi: Sinh ra đã có mệnh hưởng phúc, lúc ở nhà có cha mẹ, ca ca cưng chìu, sau khi lập gia đình thì có đường đường là hoàng tử a ca yêu thương, sinh con đẻ cái thì từng lứa từng lứa. Cả ngày cũng chỉ suy nghĩ, trang điểm thế nào mới đẹp, làm sao ăn được nhiều món ngon. A Ca Dận Chân: Sinh ra đã là một đứa bé bị bức bách khổ sở, cha không yêu mẹ không thương, còn mang mệnh khắc thê, sau khi khắc được 3 bà vợ, rốt cục đụng phải một người “mệnh cứng”, tiểu Phúc tấn vừa thơm vừa mềm kia lại có lá gan thật lớn, chẳng những không sợ hắn, còn luôn cười híp mắt cọ cọ lên người hắn, cọ đến cả trái tim của hắn gần như biến thành nhiễu chỉ nhu*. Lắc đầu, quên đi, gia nhận thua.  *** Trên cầu Đoạn kiều, một bóng hình xinh đẹp lặng yên bước tới, liền thấy nàng một thân váy gấm người Hán màu vàng nhạt, mái tóc đen nhánh chải thành búi tóc rũ nghiêng nghiêng, một đôi giày vải xinh xắn màu xanh, mặt trên thêu tầng tầng đóa sen tím, nàng từng bước đi tới, không khỏi bước lên vài vũng nước mưa, bọt nước ở dưới chân nàng xao động, có một vài giọt văng lên làn váy nàng, tạo nên từng vệt nước. Nhìn lên trên liền bắt gặp một bàn tay trắng nõn lóe ánh huỳnh quang, năm ngón tay thon nhỏ nhẹ nắm lấy cán ô bằng trúc xanh, mặt ô có màu đỏ, tương truyền lúc Bạch nương tử cùng Hứa Tiên dùng ô để kết duyên, cũng cầm một cây ô thanh hồng (xanh đỏ) như vậy. “Tiểu nương tử, mua vài cái trứng tráng ăn đi.” trên cầu Đoạn Kiều có rất nhiều người bán hàng rong, một phụ nhân bán trứng tráng trong đó, mặt đầy ý cười lôi kéo khách hàng. “Bao nhiêu tiền a?” Điềm Nhi cười hỏi. “Năm đồng tiền một cái a.” “Vậy cho ta hai cái đi.” “Được!” Trả tiền, Điềm Nhi một tay cầm ô đỏ, một tay còn lại cầm chiếc tăm trúc, cúi đầu nhẹ nhàng ăn, phụ nhân bán trứng kia thấy thế, không khỏi tò mò hỏi: “Tiểu nương tử, thấy cô đứng trên cầu đã nửa ngày rồi, là đang ở chờ ai sao?” “Đúng vậy! Đang đợi tướng công ta, đã hẹn trước rồi, phải gặp nhau ở chỗ này.” Điềm Nhi ngẩng đầu mỉm cười, trong nhất thời diễm quang bắn ra tứ phía, phụ nhân kia bị nụ cười này làm chói lòa hai mắt, không khỏi ngây ngẩn cả người, há mồm liền nói: “Tiểu nương tử, cô thật xinh đẹp!” “Phải không?” đôi mắt nàng cong thành hình trăng khuyết, dáng vẻ trông rất thích thú. ... Mời các bạn đón đọc Bản Ghi Chép: Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh của tác giả Nhất Cá Tiểu Bình Cái.
Không Gì Đẹp Bằng Ráng Lam Chiều - Qifu A
Ai nói chuyện tình của hai ông già không lãng mạn và nhiều hờn dỗi? Giáo sư Trần đạo mạo mực thước vô tình quen ông bảo vệ Ngô Đại Kiều tính tình bộc trực, nhưng ưa hờn dỗi của Học viện nghệ thuật (nơi có Đan Nhất và Lữ Vệ Quốc - hai nhân vật chính trong cuốn Khi Cà Chớn Gặp cà Chua). Té ra giữa họ lại có mối duyên nợ từ trong quá khứ, dinh dáng tới cả người đã chết và người đang sống. Ân oán tình thù giữa họ sẽ giải quyết ra sao?... Mọi người đều nói thanh, thiếu niên là mặt trời mới lên vào buổi sáng…Còn người già thì sao, họ chính là vầng mặt trời đã chìm mất một nửa dưới đường chân trời. Ban mai rất rực rỡ, nhưng phải đâu hoàng hôn kia là không thể rực rỡ, không thể phổ lên “tình khúc xế chiều” tuyệt vời trước khi tắt nắng? Nghe có vẻ phức tạp, nhưng chẳng qua chỉ là chuyện sau khi một người phụ nữ qua đời, ông chồng cũ và ông chồng sau này của bà ta “qua lại” với nhau mà thôi. Nói thẳng ra đây chỉ là “câu chuyện tình” của hai ông già. ***  Qifu A sinh tại Bắc Kinh, thuộc thế hệ 9X, hiện là sinh viên năm thứ 4, chuẩn bị làm việc tại công ty game online. Bắt đầu sáng tác từ cấp 3. Bắt đầu xuất bản tiểu thuyết đam mỹ tại Đài Loan từ khi học đại học. Trong 4 năm đại học, tổng cộng xuất bản 13 bộ sách, gồm 16 tiểu thuyết.  Tính tình phóng khoáng sôi nổi, yêu thích phim Âu Mỹ và phim truyền hình, thích truyện tranh hoạt hình Nhật Bản.  Các tác phẩm tiêu biểu: Khi cà chớn gặp cà chua (hệ liệt 3 cuốn), Anh không biết, Tình yêu thắm thiết của các ông chồng...  Đón đọc các tác phẩm của Qifu A:  - Khi cà chớn gặp cà chua  - Không gì đẹp bằng ráng lam chiều  - Khi tiểu tử yêu tiểu tử  - Em không biết ... *** Cứ đến cuối tuần, Giáo sư Trần lại dùng webcam của MSN để nhìn mặt con cháu ở tận trời Mỹ xa xôi. Cháu của Giáo sư Trần mới hơn bốn tuổi, rất thông minh và đáng yêu, nhưng còn nhỏ nên cũng chưa hiểu chuyện. Đối với nó, Giáo sư Trần trên màn hình máy tính chẳng thể đẹp bằng chú bé bọt biển trên ti vi. Thế nên chẳng mấy chốc mà khuôn mặt bầu bĩnh của đứa cháu đã được thay bằng khuôn mặt góc cạnh của con trai ông. Tiểu Kiểu làm xong việc rồi à? Giáo sư Trần nhìn vào màn hình máy tính mỉm cười, một tiếng gọi ấm áp và thân tình biết bao. Con trai của Giáo sư Trần tên là Trần Tạ Kiều, cái tên nghe rất văn chương, câu thơ của Án Kỷ Đạo “Mộng hồn quán đắc vô câu kiểm, hựu đạp dương hoa quá Tạ Kiều” (Mộng hồn quen vẫn không câu thúc; lại đạp dương hoa quá Tạ Kiều - ND: Nguyễn Chí Viễn) lãng mạn và thơ mộng đến vậy, nhưng cũng không ngăn được việc Giáo sư Trần cứ “tiểu Kiều, tiểu Kiều” mà gọi, thế này thì còn lãng mạn với thơ mộng nỗi gì. Trần Tạ Kiều đã là một người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi còn bị gọi là “tiểu Kiều” thì quả là mất hết khí phách nam nhi. Lúc nhỏ gọi mấy tiếng đã đành, bây giờ lớn thế rồi mà vẫn bị gọi tên cúng cơm, đã thế “tiểu Kiểu” lại đồng âm với “Tiểu Kiều”. Người không biết lại nghĩ là Giáo sư Trần sinh được cô con gái đẹp như hoa như ngọc, hóa ra lại là một anh chàng đẹp trai cao hơn một mét tám. ... Mời các bạn đón đọc Không Gì Đẹp Bằng Ráng Lam Chiều của tác giả Qifu A.