Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Tuyết

“Vô cùng phức tạp và cực kì giải trí.” - The New York Times Book Review “Một tập trinh thám siêu hạng – thông minh, phong cách, tính toán tỉ mỉ và giữ nhịp hài hòa.” – Newsday “Nếu bạn còn chưa biết Jo Nesbø là ai, giờ đã đến lúc rồi.” - USA Today Với Người Tuyết, Jo Nesbø không dừng lại ở việc vạch ra một bản đồ tội ác hoàn hảo, mà còn đặt ra một hành trình cá nhân đầy thách thức cho nhân vật được ưu ái nhất của ông: Harry Hole. Giữa những sáng-tối, thiện-ác đối lập xuyên suốt quyển sách, khi thanh tra Hole lần theo những dấu chân trên tuyết để tìm kẻ thủ ác cũng chính là lần theo quá khứ và những mảnh vỡ của chính bản thân mình. TÓM TẮT: Năm 1980, một người phụ nữ có gia đình chở theo con trai trên một chiếc Toyota Corolla chạy đến một căn nhà riêng ở miền quê. Cô dặn con mình chờ ở trong xe rồi vào nhà gặp người tình. Khi cô và tình nhân ân ái với nhau, họ cảm giác như ai đó đang nhìn lén từ ngoài cửa sổ. Họ nhìn ra ngoài và chỉ phát hiện một người tuyết to. Hôm cô đến cũng là ngày tuyết bắt đầu rơi. Hai mươi bốn năm sau, thanh tra Harry Hole phải lần theo dấu vết của một kẻ sát nhân hàng loạt với những thủ đoạn anh chưa từng gặp. Khả năng suy luận nhạy bén, sự cứng đầu cộng với những kĩ năng học được từ khóa nghiệp vụ FBI thúc đẩy Harry tìm ra kết nối giữa các vụ án, anh nhận ra hai điểm chung: tất cả nạn nhân đều là những phụ nữ đã có gia đình và ở mỗi hiện trường vụ án đều có một người tuyết. *** JO NESBØ là nhà văn Na Uy, nhạc sĩ và cựu chuyên gia kinh tế. Tác phẩm của ông đã được dịch sang hơn 50 ngôn ngữ, bán 45 triệu bản. NESBØ chủ yếu được biết đến qua xê ri tiểu thuyết tội phạm về thanh tra Harry Hole, nhưng ông cũng là ca sĩ chính và nhà soạn nhạc cho ban nhạc rock Di Derre của Na Uy. Là một người thích vận động, JO NESBØ còn có sở thích leo núi. Các tác phẩm khác của JO NESBØ đã được Nhã Nam xuất bản: Chim Cổ Đỏ - Jo Nesbo Người Con Trai - Jo Nesbo Kẻ Báo Thù - Jo Nesbo Người tuyết Ngôi Sao Của Quỷ *** [Review Sách] “Người Tuyết”: Tuyết Rơi Lạnh Lẽo Hay Lòng Người Giá Băng? Năm 1980, một phụ nữ có gia đình chở theo con trai trên một chiếc Toyota Corolla chạy đến một căn nhà riêng ở miền quê. Cô dặn con mình chờ ở trong xe rồi vào nhà gặp người tình. Khi đang yêu nhau, họ cảm giác có ai đó đang nhìn lén từ ngoài cửa sổ. Họ nhìn ra ngoài và chỉ phát hiện một người tuyết to. Hôm cô đến cũng là ngày tuyết bắt đầu rơi... Những tinh thể tuyết rơi, trắng xóa. Những con đường phủ màu trắng toát bởi lớp tuyết dày, trơn trượt. Những căn nhà đóng kín cửa mờ ảo trong cơn bão tuyết ùa về, rét buốt. Vậy mà nào ai ngờ được rằng, đó chính là điểm khởi đầu của một chuỗi án mạng gây rúng động toàn Na Uy với kẻ sát nhân máu lạnh mang tên Người Tuyết. Kẻ thủ ác là ai? Động cơ nào khiến hắn ta gây án một cách liên tục xuyên suốt hơn hai chục năm? Tại sao trong ngần ấy năm không một ai nhận ra sợi dây xích móc nối giữa các vụ án mạng xảy ra rải rác vào mỗi mùa tuyết rơi? Tất cả chỉ được Jo Nesbø hé mở dần dần thông qua hơn 500 trang sách của Người Tuyết. Và với cuốn sách này, bạn chắc chắn sẽ phải giật thột cho tới trang sách cuối cùng. Được coi là cuốn trinh thám hay và thành công nhất của tác giả Jo Nesbø, cũng như rất nhiều các trang truyện trinh thám khác, Người Tuyết tái hiện lại hành trình phá án của vị thanh tra tài ba mang tên Harry Hole thông qua cả quá trình dài suy luận và lần theo từng dấu vết. Tuy nhiên, không chỉ dừng lại tại đó, Người Tuyết sẽ còn gây ấn tượng và để lại dư vị nơi người đọc bằng cách tác giả hé mở bức màn đen tối nơi góc khuất con người. Khi ấy, cuốn sách sẽ như tia sáng le lói giữa làn tuyết lạnh dày đặc, bóc tách từng tầng lớp của sự thật bị ẩn giấu để đưa độc giả tới tận cùng của chuyến hành trình tìm ra công lý. “Càng nhiều tuổi, tôi càng nghiêng về quan điểm cái ác dù thế nào đi nữa vẫn cứ là cái ác, bất kể anh có mất trí hay không. Phàm là con người, hầu như ai cũng có thể bị cái ác chi phối, nhưng không thể lấy lý do đó ra để biện minh cho hành động của mình. Thực sự mà nói, những bệnh rối loạn nhân cách đang ẩn náu trong mỗi chúng ta, và chính những việc ta làm sẽ nói lên mức độ nặng nhẹ của bệnh. Ai chẳng biết trước pháp luật mọi người đều bình đẳng, nhưng điều đó nào có nghĩa lý gì khi mà trong cuộc sống vốn dĩ không tồn tại sự bình đẳng. Vào thời Cái chết Đen hoành hành, thủy thủ chỉ cần ho vài tiếng là lập tức bị ném xuống biển. Cũng phải thôi, vì công lý là con dao cùn, xét theo cả khía cạnh triết học lẫn khía cạnh pháp luật. Những gì chúng ta có chỉ là viễn cảnh bệnh tình tươi sáng hay đen tối mà thôi, các bạn thân mến ạ.” Người Tuyết và hành trình 24 năm một tội ác âm ỉ Như một mạch máu lặng lẽ chảy sâu bên trong các tế bào, Người Tuyết là dòng chảy của một chuỗi án mạng kéo dài 24 năm với tổng cộng 6 người chết với các khoảng thời gian và tại các khoảng không gian khác nhau. Xuyên suốt hơn hai mươi năm, chẳng ai nhận ra sự tương đồng giữa các vụ án ấy cho tới khi thanh tra Harry Hole, người được gửi một bức thư nặc danh có bóng hình Người Tuyết, vào cuộc.  Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì có lẽ khó ai nghĩ rằng toàn bộ cuốn sách dày tới hơn 500 trang này chỉ diễn ra vỏn vẹn trong hơn hai mươi ngày. Hai mươi hai ngày với hai điểm nhìn lại quá khứ nơi mọi sự bắt đầu, thứ Tư ngày 5 tháng Mười một năm 1980 và hiện tại, tháng Mười hai năm 2004. Lật giở từng trang của Người Tuyết, người đọc như đang được chứng kiến một bộ phim trinh thám xen lẫn hành động và kinh dị xuất sắc được đạo diễn bởi một người nghệ sĩ tài ba.  500 trang sách với tổng cộng 5 phần và 38 chương này sẽ là một hành trình theo vòng tròn khép kín nơi độc giả sẽ xuất phát tại điểm khởi đầu và sau một hành trình dài lại quay về lại chính điểm đó. Cái hay của Người Tuyết là ở chỗ nghệ thuật ngắt cảnh của tác giả Jo Nesbø. Tương tự như một bộ phim với các cảnh quay luân phiên một cách linh hoạt giữa vai chính diện và phản diện thì ở Người Tuyết, bạn đọc sẽ được trải nghiệm cảm giác sự thật như gần ngay trước mắt và tưởng rằng chỉ cần vươn tay là ta có thể chạm tới ngưỡng cửa của sự thật thì đột nhiên PHỤT..., ánh đèn sân khấu chợt tắt và nhường sàn diễn cho các cảnh quay khác.  Mình thực sự ấn tượng bởi cách ngắt cảnh của Jo Nesbø vì nó không những không khiến độc giả cụt hứng mà trái ngược lại còn thôi thúc người ta phải lật giở từng trang sách nhanh hơn nữa, đọc truyện và theo dõi câu chuyện với một nhịp điệu hồi hộp và dồn dập hơn nữa.  Khởi đầu bằng một mớ bòng bong và rời rạc Với cách chuyển cảnh và đan xen thời gian mà Jo Nesbø sử dụng trong Người Tuyết thì có lẽ phần đầu tiên của cuốn sách sẽ gây không ít bối rối cho độc giả.  Là phần mở màn của câu chuyện nhưng phần một lại là phần có dòng thời gian và tuyến nhân vật phức tạp nhất. Từ điểm khởi đầu, thứ Tư ngày 5 tháng Mười một năm 1980 nơi vụ án đầu tiên với người phụ nữ đầu tiên mất mạng, độc giả sẽ trở về với đất nước Na Uy thực tại với bối cảnh năm 2004, đến với sở cảnh sát nơi thanh tra Harry Hole quay trở lại làm việc sau chuỗi ngày chìm đắm trong bia rượu và lụy tình. Nhưng Jo Nesbø chẳng để độc giả có thời gian suy ngẫm và làm quen với bối cảnh, ngay lập tức ông đưa độc giả về 12 năm sau thời điểm bắt đầu, nơi những scandal và sự mất tích bắt đầu. Cột totem, điện thoại di động, số liệu ẩn, vực thẳm,... một chuỗi sự kiện và nhân vật rời rạc. Thế nhưng quả thực là sai lầm nếu như chỉ vì thế mà bạn gấp lại Người Tuyết tại đây.  Tên sát nhân và quá tam ba bận mừng hụt  Với Người Tuyết, Jo Nesbø chỉ thực sự làm khó độc giả ở phần đầu tiên vì với các phần còn lại ông tập trung vào quá trình điều tra tên tội phạm. Và bạn hãy yên tâm rằng từ phần hai trở đi dòng thời gian sẽ quay về đúng trật tự. Tuy nhiên, đây lại có thể coi như phần kinh dị nhất vì là đoạn tập trung nhiều thi thể và là nơi lật tẩy mánh khóe nhiều nhất.  Có hơn nửa số vụ án xảy ra với xác chết được tìm thấy khi hình hài không còn vẹn nguyên và sừng sững một nhân chứng duy nhất - một Người Tuyết -  gần hiện trường. Người Tuyết có máu, có thi thể thậm chí chỉ tìm thấy phần đầu, có hung khí gây án hoặc nằm lại hiện trường hoặc biến mất không dấu vết vào hư không. Nhưng còn hay hơn nữa khi ở Người Tuyết còn xuất hiện cả những đoạn đối thoại và hình dung giữa nạn nhân và hung thủ. Sẽ có lúc bạn cảm tưởng như bạn đang đứng nói chuyện trực tiếp với kẻ sát nhân. Cảm giác bị rình rập, thâu tóm, cảm giác có bóng đen phía sau đang rón rén bước tới gần bạn, cảm giác một giọng nói không rõ thực hay mơ đang vọng vào tai bạn,... Chắc chắn Người Tuyết sẽ khiến bạn phải nín thở.  Có thể nói đây là cuốn trinh thám mang tới cho mình nhiều “cú lừa” nhất trong số các cuốn sách cùng thể loại mình từng đọc vì có tới ba lần bạn tưởng chừng như đã tìm ra hung thủ. Các tình tiết, sự kiện và dấu vết trùng khớp tới mức dù bạn có tự mình suy luận hay lựa chọn dõi theo hành trình vị thám tử truy tìm kẻ thủ ác thì rất có thể bạn vẫn sẽ bị lừa.  Lần thứ nhất, tất cả chứng cứ và dòng suy luận đổ dồn vào một gã bác sĩ mang tên Idar Vetlesen. Khi ấy, kể cả tên sát nhân vẫn còn ẩn giấu cũng như tác giả Jo Nesbø, người đứng đằng sau tất cả đã thực sự thành công khi dẫn dắt được Harry Hole đi vào lối cụt đầu tiên của mê cung. Và lẽ dĩ nhiên, như một trò chơi tàu lượn siêu tốc, độc giả cũng bị cuốn theo guồng quay của câu chuyện mà không mảy may nghi ngờ.  Lần thứ hai, sự việc trở nên rối rắm và phức tạp hơn bởi đối tượng tình nghi có sự liên quan hết sức mật thiết và tương đồng với các nạn nhân, một tên chủ tòa soạn mang tên Arve Støp. Lối đi thứ hai này thuyết phục người đọc hơn ở chỗ tác giả đã lồng ghép các yếu tố tâm lý và sự đan xen giữa kí ức và thực tại. Tại đó, thay vì cuốn vào guồng quay của suy luận và chứng cứ thì độc giả lại được tiếp cận với những bức màn bí mật được ẩn giấu, nơi quá khứ của con người và những bí mật chưa hề (và có lẽ sẽ chẳng bao giờ) được bật mí. Thế nhưng, một lần nữa chúng ta lại bị tác giả xoay mòng mòng.  Lần thứ ba, khi cả độc giả và nhân vật chính đều trải qua hai lần mừng hụt vì tưởng như đã thâu tóm được kẻ thủ ác thì với các chứng cứ thu được kết hợp với kẽ hở từ hai lần trước, chúng ta đã có đối tượng lọt vào tầm ngắm mang tên Người Tuyết. Và đó không ai khác chính là nữ thanh tra Katrine Bratt, người cùng đội điều tra với thanh tra Harry Hole và bấy lâu vẫn luôn theo sát quá trình tìm ra kẻ thủ ác.  Đúng là con người thường vô tình phơi bày lời nói dối của chính mình thông qua những biểu hiện bề ngoài; thế nhưng đừng bao giờ hy vọng lật tẩy được một kẻ thấu cáy lão luyện trừ phi anh ta giữ được cái đầu lạnh và tính toán thật kỹ để sàng lọc ra tất cả những biểu hiện đó của từng người chơi.  Thế nhưng, tất cả mới chỉ như ba mảnh ghép còn thiếu của tấm bản đồ. Và thứ thực sự ẩn giấu đằng sau, để tìm ra kẻ sát nhân thực sự, chúng ta cần phải xâu chuỗi lại sự việc và nhìn nhận bức tranh ở góc nhìn tổng thể. Có lẽ chúng ta sẽ phải đồng tình thừa nhận rằng cả tên sát nhân và Jo Nesbø đều thực sự vô cùng tài tình với câu chuyện lần này. Có tới ba lần người ta phải bị thuyết phục và sau ba lần mừng hụt ấy, khi chân tướng cuối cùng lộ diện thì các chuỗi sự kiện, manh mối và câu chuyện vẫn trùng khớp nhau tới lạ lùng. Ba lần chúng ta bị đánh lạc hướng và đi chệch khỏi quỹ đạo nhưng sau cùng thì đường ray vẫn về lại tuyến đường chính, trơn tru và hết sức khéo léo, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.  Dòng chảy của góc khuất con người Nếu ví Người Tuyết như một dòng sông thì có lẽ dòng chảy của nó sẽ là sự hòa lẫn của nhiều nguồn nước khác nhau, trong có và đục cũng có, hạ nguồn đổ về mà thượng nguồn cũng góp phần chảy vào.  Tại sao mình lại ví như vậy? Bởi lẽ nếu bỏ qua mạch truyện chính và các yếu tố trinh thám thì Người Tuyết như tập hợp của một loạt những góc khuất trong cuộc đời của mỗi người.  Với kẻ thủ ác, lẽ dĩ nhiên, những bí mật và tổn thương tâm hồn luôn đóng một vai trò lớn tác động tới hành động và nhận thức của hắn. Sẽ có lúc thay vì thù hằn, biết đâu bạn sẽ thương cảm cho hắn. Bạn kinh hoàng và hãi hùng tột độ về cách hắn nhớ lại hành vi tội lỗi của mình, nhưng khi bạn chứng kiến lý do ẩn giấu đằng sau, có khi bạn lại thương hại nhiều hơn.  Với thanh tra Harry Hole, thứ ám ảnh và giết chết tâm hồn anh hơn cả là tình yêu. Có thể nói, các yếu tố hồi tưởng và suy ngẫm về tình cảm của Harry Hole như một điểm sáng xoa dịu tâm hồn người đọc giữa bối cảnh đầy tàn bạo và chết chóc, mặc dù câu chuyện tình ấy, dẫu vấn vương và mãnh liệt thật đấy nhưng lại chẳng phải đẹp đẽ và màu hường như người ta vẫn tưởng.  “Vậy nguồn cơn nỗi bất hạnh của anh là gì hả Harry?” Câu trả lời thốt ra khi anh còn chưa kịp nghĩ kỹ. “Yêu một người yêu tôi.” Katrine bật cười. “Tội chưa. Thuở mới vào đời anh cũng ngây thơ yêu đời phơi phới nhưng sau này vỡ mộng à? Hay là ngay từ đầu anh đã thế rồi?” Harry đăm đăm nhìn chất lỏng màu nâu vàng trong ly của mình. “Đôi lúc tôi cũng tự hỏi như vậy. Nhưng không thường xuyên lắm. Tôi cố gắng nghĩ đến những điều khác.” Đối với các nhân vật khác cũng vậy, họ tưởng như những con người xa lạ, vì dòng đời xô đẩy mà câu chuyện và bí mật của họ giao nhau. Để sau cùng nếu gạt bỏ màu sắc đỏ thẫm của máu thì ai cũng là những con người đa cảm và thật đáng thương. Xã hội hào nhoáng và mặt trái của lương tâm Phía sau những câu chuyện kia, phía sau bóng đêm của tội ác và góc khuất của lương tâm, dưới góc nhìn tổng thể, Người Tuyết còn phản ánh một bức màn hào nhoáng của xã hội Na Uy lúc bấy giờ.  Một xã hội có tới “hơn 20 phần trăm đứa trẻ không phải con ruột của cha nó”, những gia đình mà cả vợ và chồng đều ngoài mặt hòa thuận nhưng sâu trong thâm tâm, mỗi người đều có những thù hằn, ghét bỏ và ham muốn vụ lợi ở đối phương. Một hệ thống nhà cầm quyền sẵn sàng kiếm tìm và biến một thanh tra tài năng thành một con tốt thí mạng để che mắt giới báo chí và dư luận vì hành vi của mình. Một thế giới hào nhoáng nơi báo chí và màn ảnh dần dần thâu tóm và dẫn dắt dư luận một cách quá đỗi dễ dàng.  Với Người Tuyết, người ta có thể thấy những cánh “diều hâu” săn tin khi trời rạng và đêm về thì rầu rĩ với guồng quay của deadline và công việc, người ta được nhập tâm vào một tên MC để trải cái cảm giác thâu tóm công chúng, người ta lụi dần trong nỗi khổ sở vì danh tiếng đã mất… Hơn cả một tiểu thuyết gia, Jo Nesbø thuyết phục người đọc bởi nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật mang chiều sâu tới lạ lùng. Cùng một cuốn sách nhưng độc giả được chứng kiến từ tên nhà báo cho tới vị thanh tra, từ chủ tòa soạn cho tới suy nghĩ vẩn vơ của một cậu bé lên 10. Tất cả đều được miêu tả rất chân thực và rất chậm. Mạch văn chậm như trêu ngươi nỗi lo sợ của kẻ ác khi bệnh tật diễn biến ngày càng nhanh, chậm để người đọc kịp ngẫm nhưng vẫn khiến người ta phải quay cuồng vì chính cái mớ hỗn loạn do tên tội phạm, hay nói đúng hơn là Jo Nesbø gây ra. Idar Vetlesen đã phải vật lộn với thứ ma quỷ gì? Anh ta mang theo chúng đến đây, hay căn phòng này là nơi trú ẩn, là thiên đường bình yên? Có lẽ anh đã tìm ra cho mình một vài câu trả lời, nhưng chừng đó vẫn chưa đủ. Không bao giờ là đủ. Chẳng hạn như sự điên rồ và cái các có phải hai phạm trù khác nhau, hay cứ khi nào không hiểu nổi mục đích của việc giết chóc thì ta mặc nhiên quy kết nó là điên rồ. Ta có thể hiểu lý do một người muốn ném bom nguyên tử xuống thành phố toàn những người dân vô tội, nhưng lại không hiểu vì sao kẻ khác muốn phanh thây những gái điếm reo rắc bệnh dịch và sự suy đồi trong những khu ổ chuột ở London. Bởi vậy ta mới gọi trường hợp thứ nhất là chủ nghĩa hiện thực còn trường hợp thứ hai là sự điên rồ. Thay lời kết Người Tuyết, thực chất, không phải một cuốn sách khó đọc nhưng cũng không nằm trong thể loại bạn có thể nuốt trọn từng chi tiết. Có quá nhiều thứ để người ta phải ngẫm thay vì chỉ đơn giản nhìn vào hay mong đợi về một câu chuyện trinh thám giật gân. Nếu ngoài trời đang có tuyết thì lời khuyên cho bạn là hãy đóng thật kín cửa lại, bởi chỉ mình Người Tuyết là quá đủ rồi. Tuyết rơi lạnh lẽo hay lòng người giá băng, câu hỏi này có lẽ bạn sẽ phải tự mình giải đáp. Người Tuyết của Jo Nesbø không phải là một cuốn sách để bạn có thể đọc ngấu nghiến trong ngày một ngày hai nhưng nếu bạn đọc và nhập tâm được cùng nhân vật thì xin chúc mừng bạn, thế giới này vốn không như bạn tưởng và chuyến hành trình lột bỏ lớp vỏ bọc hào nhoáng kia, từ giờ phút này, chính thức bắt đầu… “Không lâu nữa tuyết đầu mùa sẽ đến. Và lúc ấy hắn sẽ lại hiện ra. Người tuyết. Khi tuyết tan là lúc hắn bắt đi một kẻ khác. Hãy tự hỏi bản thân điều này: “Ai đã tạo ra người tuyết? Ai đã đắp nên những người tuyết? Ai đã sinh ra Murri?” Bởi điều ấy người tuyết nào có hay.” Tác giả: Annie - Bookademy Mời các bạn đón đọc Người Tuyết của tác giả Jo Nesbo & Matryoshka (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trí Thông Minh Của Em Thật Uổng Phí
“Là mối tình đầu của một ai đó thật sự rất tuyệt vời, nhưng là tình cuối một ai đó mới chính là hạnh phúc.” Hà Trăn Trăn - một cô nàng chỉ có ăn, ngủ và hàng ngày lấy thú vui viết truyện trên weibo để sống lại là một người may mắn. Cô có mối tình từ thời trung học, chàng trai đó chính là tình đầu vô cùng vô cùng ngọt ngào của cô, tưởng như sắp tu thành chính quả, sắp vác được tên siêu cấp đẹp trai về nhà. Có ai ngờ rằng tên kia lại mất tích không dấu vết, hắn sống sao chỉ có trời biết, đất biết, hắn biết, nhưng cô lại không biết. Mang tâm trạng thất tình, cô liền chọn cách đi du học, trốn tránh nơi không còn hắn. Nào ngờ rằng mấy năm sau trở về, hắn không những thành đạt mà còn là trợ thủ đắc lực của ba Hà. Hà Trăn Trăn cứ ngỡ đây là lần gặp mặt đầu tiên sau bao năm cả hai xa cách, nhưng lúc đó cô không biết rằng từ những trang truyện cô viết lên weibo ngày đầu tiên, luôn có một fan trung thành theo dõi, không những thế, để ủng hộ và khích lệ cô, anh ta còn lấy cốt truyện cô sáng tác vẽ thành truyện tranh, lôi kéo thêm nhiều độc giả. Việc trò chuyện với người fan ấy mỗi ngày đã trở thành thói quen của Trăn Trăn, và không nói chắc ai cũng có thể đoán ra, tên đấy là Cố An Thành - mối tình đầu sâu sắc của cô. Câu chuyện về sau càng đáng yêu hơn ở những màn đối đáp, những cái hôn vội, cái ôm bất ngờ giữa hai người  An Thành và Trăn Trăn, bên cạnh đó, bố Hà cũng góp không ít sức khi giao con gái rượu duy nhất của mình cho An Thành dạy dỗ. “Cố An Thành chưa bao giờ biến mất hoàn toàn trong lòng cô. Anh vẫn luôn chiếm một vị trí cố định, rất chắc chắn, gió thổi cũng không lung lay, cô muốn quên, nhưng không thể quên được.” ----------------------------------------- “...Cố An Thành đặt bàn tay ấm áp của mình lên mu bàn tay cô, tay nắm tay dạy cô từng chút một. Nhưng mà làn da chỉ mới tiếp xúc được ba giây, Hà Trăn Trăn đã nhảy lên như lửa đốt, “Tôi…tôi tự làm được, tôi hiểu mà! Về nhà tôi làm lại lần nữa rồi sẽ gửi cho anh!” Không đúng, không đúng, tim đập không đúng, nhiệt độ cơ thể cũng không đúng. Tất cả đều không đúng. Cô xách túi đi về phía cửa, vừa mở vặn nắm cửa, Cố An Thành đã vội vàng gọi cô, “Hà Trăn Trăn! Đứng lại!” Trong lòng Hà Trăn Trăn rất rối: Tôi không nghe, tôi không nghe thấy gì hết Cô chạy nhanh đến trước cửa thang máy thì Cố An Thành cũng đuổi kịp tới nơi, nét mặt anh còn có phần lo lắng, “Khoan hãy đi!” Trong đầu Hà Trăn Trăn xuất hiện hàng loạt các lời kịch cẩu huyết, cuối cùng đại não không chịu được cũng thốt ra một lời thoại kinh điển, “Cố An Thành, anh đừng ép tôi!” Trong nháy mắt, Hà Trăn Trăn thề rằng, cô nhìn thấy vẻ mặt Cố An Thành đờ ra ngây ngẩn. Cùng lúc đó, cô cũng bị mình dọa cho hết hồn. Yên lặng như chết, một lúc sau Cố An Thành mới đi tới trước mặt cô, ánh mắt đầy phức tạp, cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài như có như không. Anh cởi áo ra, khoác áo qua ngang hông Hà Trăn Trăn rồi thắt lại. Cô mờ mịt nhìn anh. Hình như khó khăn lắm Cố An Thành mới có thể mở miệng được, khuôn mặt lạnh lùng từ trước đến nay bây giờ lại ửng lên nét đỏ, cuối cùng anh thấp giọng nói, “Cô… kỳ kinh nguyệt của cô đến rồi.” Hà Trăn Trăn: "….” ----------------------------------------- Nói đi cũng phải nói lại, An Thành thật sự rất yêu Trăn Trăn, yêu đến bất lực ☺️. Trừ việc anh bỏ đi lúc trước, còn lại hoàn toàn anh không làm tổn thương nữ chính thêm lần nào, đem mọi sự cưng chiều điều bù đắp cho Trăn Trăn, từ việc theo dõi weibo hàng ngày từ lúc cô du học. Vì anh biết cô ngốc này sẽ sống một cuộc sống hồ đồ, cô chưa từng biết mình mong muốn gì, suy nghĩ lại cực đơn thuần, nên việc cô chìm đắm trong sáng tác có lẽ là việc duy nhất mà cô thích làm. Vì thế mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây anh đều vào đọc truyện cô viết, luôn để lại một bình luận nhỏ khích lệ cô. Càng đọc mình càng hâm mộ nữ chính, có một người con trai đem hết tim gan mà yêu cô, có những người bạn rất đáng yêu luôn xung quanh và giúp đỡ cô. Kết truyện sẽ làm bạn nở nụ cười với hạnh phúc viên mãn của cặp đôi này nhưng cũng có một chút tiếc nuối với cô bạn thân của Trăn Trăn, vì cô ấy cũng có một mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, nhưng có lẽ nó chỉ là một kỉ niệm làm cô ấy mãi nhớ đến sau này, không may mắn như nữ chính có thể cùng người mình thương vào lễ đường. :) Nếu các bạn thấy hay hãy Like và Share ủng hộ Review Team nhé. ❤️ #Hồ_Phi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Nghe nói tiểu thư Hà mới từ Canada về nước tháng trước, đã cảm thấy quen với cuộc sống ở trong nước chưa?” Hà Phỉ Phỉ cong môi lên cười cười, “Thời gian tôi ở trong nước so với ở nước ngoài vẫn lâu hơn hiều, sao lại không quen được chứ.” Nói xong, cô cúi đầu dùng cái muỗng inox khuấy khuấy ly cà phê, nhân tiện liếc nhìn thời gian trên đồng hồ. Lý Thành Hạo cũng cười, “Đúng vậy, cô xem tôi đó, hỏi một vấn đề dư thừa. Nhưng mà mấy năm nay thành phố Hàng Châu thay đổi rất nhiều, có nhiều chuyện thú vị, nhiều nơi vui chơi mọc lên, nếu như tiểu thư Hà có hứng thú, tôi có thể cùng cô đi dạo xung quanh đây một chút, ở nước ngoài có tốt cũng không tốt hơn nước mình được, tiểu thư Hà, cô nói có đúng không?” Hà Phỉ Phỉ gật gật đầu, mang theo chút hời hợt, “Đúng là ở trong nước vẫn tốt hơn.” “Vậy cô. . . . . .” Lúc này, đột nhiên điện thoại di động của Hà Phỉ Phỉ vang lên, cắt đứt lời nói mới nói được một nửa của Lý Thành Hạo. Hà Phỉ Phỉ cầm điện thoại lên nhìn, sau đó cười cười xin lỗi với Lý Thành Hạo nói, “Thật xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.” “Không sao, cứ nhận đi, lỡ có chuyện quan trọng.” Hà Phỉ Phỉ cầm điện thoại di động đi vào toilet, “Này, Nhuỵ, cái người này sao mà gọi đúng lúc thế, mình đang muốn trốn đi vệ sinh đây.” Hướng Nhuỵ ở đầu bên kia điện thoại cười to một tiếng, trêu ghẹo cô, “Đại tiểu thư Hà cũng có ngày hôm nay sao, thật là vui quá đi, sắp có chuyện vui rồi.” Hà Phỉ Phỉ chậc lưỡi một tiếng, “Cậu lại là người xấu tính như vậy à, mẹ mình đang muốn lừa mình đi xem mắt, mình cũng nên nhanh chóng tới chỗ cậu để tránh thôi.” “Tổ tông của tôi, xin cậu đừng làm vậy, cái tổ chim sẻ nho nhỏ của mình không chứa được pho tượng phật lớn như cậu đâu, cậu đó, vẫn nên ngoan ngoãn trở lại nói chuyện phiếm với đối tượng hẹn hò đi, mình còn phải chuẩn bị tài liệu để đi họp đây.” “Vậy, vậy mình phải làm gì bây giờ, tìm lý do gì để bỏ chạy đây.” Hướng nhụy suy nghĩ một chút, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Ôi chao, ôi chao, cái vị họ Lý kia nhân phẩm tướng mạo như thế nào?” “Đều rất giỏi, so với những phú nhị đại (Thế hệ giàu có thứ hai ở Trung Quốc) khác thì giỏi hơn nhiều.” Hướng Nhụy vỗ đùi, “Chính là như vậy, nhìn khắp nơi xem, cậu còn bị thua thiệt sao? Bây giờ về nhà cậu cũng khó ăn nói với dì, sự nghiệp vạn dặm của nhà họ Lý và Hà thị của chúng ta gần đây có chút liên quan, đoán chừng là dì và chú cũng vì chuyện này mới sắp xếp cho các cậu gặp mặt một lần, sau này trên thương trường cũng dễ nói chuyện, cậu cố nhịn đi, tối mình mời cậu đi ăn bữa tiệc lớn." Mời các bạn đón đọc Trí Thông Minh Của Em Thật Uổng Phí của tác giả Thời Nhĩ.
Búp Sen Xanh
Búp sen xanh là tiểu thuyết đầu tiên viết về Chủ tịch Hồ Chí Minh và cũng là tiểu thuyết lịch sử nổi tiếng nhất của nhà văn Sơn Tùng. Xây dựng nên hình tượng Hồ Chí Minh từ khi cất tiếng khóc chào đời tại Làng Chùa quê ngoại tới khi rời Bến Nhà Rồng ra đi tìm đường cứu nước, tác phẩm được tác giả dày công sưu tầm tư liệu có liên quan và chấp bút trong thời gian dài, bắt đầu từ năm 1948 và hoàn thành năm 1980. Búp sen xanh viết về thời thơ ấu và niên thiếu của Hồ Chí Minh trong độ dài khoảng 300 trang khổ sách thông thường, được nhà văn chia làm 3 chương: "Thời thơ ấu", "Thời niên thiếu" và "Tuổi hai mươi". Những biến thiên của lịch sử, của gia đình nội ngoại hai bên và quá trình định hình nhân cách, ra đi tìm đường giải phóng dân tộc của vĩ nhân Nguyễn Sinh Cung - Nguyễn Tất Thành trong khoảng 20 năm, cuộc chia tay trên Bến Nhà Rồng ngày 5 tháng 6 năm 1911 giữa Út Huệ và Nguyễn Tất Thành, được tác giả kể lại bằng những trang văn xúc động. Trong Búp sen xanh, tác giả cũng đưa người đọc về với làng quê xứ Nghệ những năm đầu thế kỷ 20, nơi ấy là làng Sen quê nội, làng Hoàng Trù quê ngoại của Hồ Chí Minh, với những câu dân ca, bài vè, câu ví dặm. Theo bước chân của Hồ Chí Minh khi còn thơ ấu với tên gọi Nguyễn Sinh Cung , đến khi trở thành một người thanh niên với tên Nguyễn Tất Thành, người đọc lại biết đến kinh thành Huế cổ kính, dòng sông Hương lững lờ, với đình Dương Nổ, trường Pháp-Việt Đông Ba, trường Quốc Học hay Bến Nhà Rồng, với tất cả những phong tục tập quán, lời ăn tiếng nói mỗi một vùng được thể hiện một cách tự nhiên, chân thật.   Thực ra có thể xếp “Búp Sen Xanh” vào nhóm tác phẩm văn học dành cho thiếu nhi và là tác phẩm nổi tiếng nhất viết về chủ tịch Hồ Chí Minh trong suốt thời thơ ấu cho đến khi rời Việt Nam sang Pháp. Búp Sen Xanh là nơi tiểu thuyết và lịch sử đã gặp nhau và hoạ nên một giai đoạn trong cuộc đời người Cha già của dân tộc Việt Nam. Nơi ấy, có quê nhà xứ Nghệ, có làng Sen, có khung dệt của mẹ, có lời dạy của cha, có những người bạn và những kỷ niệm ấu thơ. Nơi ấy có xứ Huế mà trong cuộc sống nghèo khổ có trăn trở tuổi trẻ, về con người, về vận mệnh dân tộc, có mất mát và đau thương... Búp Sen Xanh vượt ra ngoài những giới hạn của một tác phẩm thiếu nhi, có thể làm bất kỳ ai rung động đến rơi nước mắt trong đêm chia ly, khi người con từ biệt cha ra đi để tìm một con đường cho chính mình và cho dân tộc. Một phần cuộc đời, trọn vẹn lý tưởng và dấn thân... Búp Sen Xanh không chỉ là câu chuyện về lãnh tụ mà còn là câu chuyện để làm người. *** Nhà văn, nhà cách mạng Sơn Tùng: "Năm 1941, ở tuổi 16, tràn đầy nhiệt huyết, Sơn Tùng đeo ba lô hoà vào dòng chảy của cơn lốc cách mạng. Ban đầu ông hoạt động trong phong trào thanh niên, sinh viên thủ đô. Sau khi Hà Nội giải phóng, Sơn Tùng vào học tại trường Đại học nhân dân và sau đó trở thành cán bộ tuyên truyền của Đảng. Năm 1961 ông về viết cho báo Nông nghiệp và từ cuối năm 1962 là phóng viên của báo Tiền phong. Năm 1967 ông được điều vào Nam thành lập và phụ trách tờ Thanh niên giải phóng. Năm 1971 ông bị thương nặng và rời chiến trường miền Nam mang trên mình 14 vết thương, 3 mảnh đạn còn găm trong sọ não. Nửa người bên phải hầu như bị liệt, thần kinh chéo bị tổn thương nặng, mắt bên phải bị mờ. Ông được đưa sang Trung Quốc chữa bệnh và được vào viện điều dưỡng 3 năm liền. Sau đó ông xin về nhà và … luyện khí công. Với nghị lực phi thường, ông khổ luyện từ 2h sáng tới 8h tối, sức khoẻ ông dần dần bình phục. Trí nhớ cũng hồi phục dần. Khi tay phải duỗi ra được, chân tập tễnh bước thấp bước cao, Sơn Tùng đã lao vào công việc. Điều đầu tiên mà ông làm là truy tìm cho được tác giả của lá Quốc kỳ mà trong những năm tháng ở chiến trường miền Nam ông đã dày công tìm kiếm. Hàng chục chuyến đi, hàng ngàn giờ lao tâm khổ tứ, cuối cùng ông đã tìm ra được cho chúng ta tác giả Quốc kỳ: Nguyễn Hữu Tiến". “ Trong đầm gì đẹp bằng sen Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng Nhị vàng bông trắng lá xanh Gần bùn mà chẳng hoi tanh mùi bùn”. Loài hoa sen tinh khiết ví như tâm hồn Bác vậy luôn giản dị đến vô cùng “ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn ” quả đúng là như vậy Bác sinh ra trong thời loạn lạc nước mất nhà tan nhưng Bác không chịu đứng nhìn thực dân Pháp đày đoạ dân ta làm càn ở trên nước Nam này được và rồi Bác đã quyết chí ra đi tìm đường cứu nước tìm lối thoát mới cho dân tộc. Và có lẽ một băn khoan lớn nhất của độc giả là sự xuất hiện hình tượng người con gái Sài Gòn có tên là Út Huệ ở gần cuối sách. Với những tình tiết hấp dẫn như vậy sao chúng ta không một lần thử đọc và cảm nhận tác phẩm này.   Mời các bạn đón đọc Búp Sen Xanh của tác giả Sơn Tùng.
Boss, Nơi Đó Không Thể Cắm
Hãy tưởng tượng! Bạn "được" xuyên không Một chuyện thú vị biết dường nào, gay cấn biết dường nào, hồi hộp biết bao, kích động biết bao... Bạn đang nghĩ mình sẽ xuyên tới thời đại nào á??? Thôi khỏi nghĩ, hiện đại thôi Vậy sao gọi là xuyên nhỉ??? Ừ được mà, xuyên vào phim đó! Phim rất rất rất rất máu chó đó nhaaaaaa Chà, vậy làm nữ chính hay nữ phụ? Cũng không phải *lật bàn* cuối cùng là saoooooo? Ấy ấy chỉ là xuyên thành điện thoại di động thôi mà 。◕_________◕。 Thế là nữ chính của chúng ta oanh liệt biến thành chiếc điện thoại của nam phụ trong một bộ phim truyền hình đầy máu chó Hiuuu thế này chẳng khác nào nữ chính của chúng ta lúc nào cũng "trần truồng" nhỉ? Đã vậy còn bị anh giai "sờ mó" khắp người nhể? Chưa hết nha... Khi hết pin thì phải "sạc" nha. "Cắm" dây vào nhaaa =))))))) - Nhân vật phản diện Boss: Tiểu Bảo Bảo, anh muốn nhìn **! - Cái máy: Boss, điện thoại di động không có công năng ấy! - Nhân vật phản diện Boss: Cho nên, yêu nghiệt, em còn không mau mau biến thân đi?!! - Cái máy: "......" Sớm biết không kể cho anh ta chuyện Tây Du Ký rồi. - Nhân vật phản diện Boss: Tiểu Bảo Bảo, anh muốn xem phim sex!  - Cái máy: Boss, điện thoại di động không có tính năng ấy!  - Nhân vật phản diện Boss: Cho nên, yêu nghiệt, em còn không mau biến thân đi?!!  - Cái máy: "......" Sớm biết không nói cho anh ta chuyện Tây Du Ký rồi.  *** Mỗ nữ trọng sinh, lại trọng sinh vào một bộ phim truyền hình cẩu huyết của Đài Loan. Được rồi, thể loại này bạn đã từng xem qua? Vậy bạn đã thấy qua heo nái biến thành điện thoại di động chưa? Không sai, mỗ nữ đã biến thành điện thoại di động, sau đó điện thoại ấy lại bi kịch trở thành vật sở hữu của nam phụ phản diện ~~~ BOSS phản diện: Bé cưng, anh muốn xem phim 3X! Mỗ điện thoại: BOSS, điện thoại không có chức năng đó! BOSS phản diện: Cho nên, yêu nghiệt, em còn không mau biến thân!!! Mỗ điện thoại: “…” Biết thế không kể Tây Du Ký cho anh nghe. Truyện này có một cái cốt truyện điên rồ hết sức, cực kì điên rồ. Nữ chính xuyên vào một cái phim Đài Loan dài tập, dài lê thê đã chẳng, đi dính với nam phản diện đã chẳng, lại còn không được làm người mà bị nuốt quách vào một cái điện thoại. Bạn không nghe lầm đâu, nữ chính biến thành một cái ĐIỆN THOẠI. Nữ chính có hai lần nâng cấp, nên dần dà cũng trở thành dạng người. Ban đầu, nữ chính nhập vai vào game chăm sóc trẻ em, vai đứa trẻ con cho nam chính giải sầu. Nam chính này cũng hơi bị bựa bựa, khùng khùng, thân là phản diện nhưng bị bệnh thích trẻ con có điều bề ngoài lạnh lùng, chả ai ưa mà cho trẻ con lại gần. Anh đành phải chơi game cho đỡ ghiền. :)) Sau khi nữ chính thành người thì còn khó đỡ hơn khi cô vẫn còn chỗ cắm sạc đằng sau mông và vẫn là một cái điện thoại, khó đỡ cực kì luôn. Mà không có đủ điện sạc là cô sẽ chết, thế là mỗi lần sạc lại phải … cắm. Truyện này ngay từ cái tựa đề đã toát lên sự quái dị và biến thái rồi, bựa một cách kinh hồn, mới đọc sẽ bị ngã ngửa vì mớ logic trong truyện nó đi lệch khỏi mọi motif thường thấy. Nữ chính tiểu bạch thỏ, ngây thơ nhưng không ngu ngốc, đọc yêu cực kì. Nam chính thì vừa bựa vừa điên, hài hước không đỡ được. “Boss, chỗ đó không thể cắm vào” về phương diện hài hước thực sự là một món ăn giải trí rất tốt cho não của bạn sau những ngày căng thẳng mệt mỏi hoặc chìm trong ngược thân ngược tâm với cuộc đời. Hài đau ruột, hài đến nội thương. Kể cả mấy đoạn có sắc thì vẫn cứ hài được. Sau khì nữ chính giúp anh nam chính thoát kiếp nam phụ phản diện trong phim, rồi hai người cũng yêu nhau và có cái kết HE nên yên tâm.  *** Linh hồn của nữ chính Kim Nguyên Bảo bị xuyên vào chiếc điện thoại di động của nam chính Ngôn Sóc – nhân vật phản diện trong phim Em, cô gái socola mà mẹ cô đang xem. Tại đây cô gặp Baidu và “tiểu thư” Hệ thống. Cô còn trở thành nhân vật trong game Hệ thống bồi dưỡng cục cưng, trở thành “cục cưng” Bảo Bảo. Chi tiết này làm mình nhớ tới phim Chàng hoàng tử tôi yêu (Trung Quốc), nam chính cũng khá giống như Kim Nguyên Bảo bị xuyên qua máy trò chơi của nữ chính. Nam chính có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại thích trẻ con, mà chẳng đứa trẻ nào dám lại gần anh, nên mới chơi game này. Mình xem truyện này vì tên truyện quá đặc sắc, khá mập mờ =) Cốt truyện mới lạ nữa, nên mình bỏ qua những cmt chê mà nhảy hố luôn. Thế nhưng mình khá thất vọng vì chẳng thấy hài hước gì cả, cốt truyện mới lạ nhưng chẳng biết do giọng văn của tác giả hay do editor mà văn phong nhàm chán, nội dung khó hiểu. Mình cố đọc tới chương 20, nhưng đành bỏ cuộc vì giọng văn và nội dung. Mình chỉ cho truyện này 1.5/5 điểm thôi.   Mời các bạn đón đọc Boss, Nơi Đó Không Thể Cắm của tác giả Cẩm Chanh.
Anh, Em Sai Rồi
Tô Tiểu Lai: Anh, em sai rồi. Trình Thiếu Phàm: Sai thế nào? Tô Tiểu Lai: Em không nên đi học muộn, không nên thường xuyên trốn học. Trình Thiếu Phàm: Chỉ có vậy? Tô Tiểu Lai: Thỉnh thoảng đêm không về ký túc xá. Trình Thiếu Phàm: Là thỉnh thoảng sao? Tô Tiểu Lai: Em thề với ánh trăng, tuyệt đối chỉ thỉnh thoảng. Trình Thiếu Phàm: 3 năm đại học có 81 đêm không về ký túc xá, chỉ là thỉnh thoảng? Tô Tiểu Lai: Ách… Anh, em sai rồi. Trình Thiếu Phàm: Sai thế nào? Tô Tiểu Lai: Thế nào cũng đều sai rồi … Nhận xét cá nhân: Cuối cùng cũng tìm được bộ truyện thích. Truyện này hài hước, dễ thương, không hề đau buồn, lâm ly bi đát gì.  *** Lâm Vi Vi bước vào cửa ký túc xá nhìn ghé vào thấy Tô Tiểu Lai đang nằm hấp hối trên bàn, Lâm Vi Vi cảm thấy không đúng tí nào, hình ảnh Tô Tiểu Lai lúc này, giống như vừa bị ngộ độc thức ăn, cô chưa bao giờ thấy qua, cô biết Tô Tiểu Lai là một thanh niên tràn đầy sức sống tươi trẻ năng động, là người gặp chuyện bất bình thì kêu la, là kẻ đến người giết người quỷ giết quỷ cũng không sợ trời không sợ đất, là người một ngày ăn năm bát cơm, đến nửa đêm còn như bị ma đói quấn thân đứng dậy tìm đồ ăn bỏ vào bụng, là học sinh nổi tiếng trốn học toàn bộ các môn lại còn không biết xấu hổ nói to : Không cần sủng bái chị, chị đây chính là huyền thoại, là người mặc bộ đồ 13 ngày không đổi hóa màu xám cũng chỉ là chuyện vặt ....... Lâm Vi Vi không thể không nhìn vào người chị em tốt cùng ăn cùng ngủ ba năm nay mà bày tỏ an ủi, kỳ thật chủ yếu chính mình cũng muốn tám chuyện một chút, ngẫm lại phòng 308 đã bao lâu rồi không được nghe tin tức nào mới mẻ, cho nên Lâm Vi Vi liếc mắt một cái đã nhận ra Tô Tiểu Lai hôm nay là bị chuyện cũ hành hạ. Kết quả phải bắt đầu cuộc đối thoại. Mời các bạn đón đọc Anh, Em Sai Rồi của tác giả Hoàng Hôn Tứ Hợp.