Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Văn án:   Khi đại BOSS hắc hoá có em gái là người xuyên thư. Thẩm Du vô tình xuyên qua một quyển ngôn tình máu chó, trùng tên với một nhân vật nữ phụ, oanh liệt làm em gái của vai ác đó.   Theo tình tiết của truyện, vai ác sau khi tranh đấu quyết liệt với nam chính, kết cục là thân bại danh liệt. Mà kẻ đẩy vai ác đi lên con đường hắc hoá kia chính là một nữ phụ "bạch liên hoa".   Phù... Thẩm Du vuốt mồ hôi lạnh, may thay cô xuất hiện tương đối đúng lúc, đại vai ác lúc này chưa cùng bạch liên hoa dây dưa quá sâu, cũng không hoàn toàn hắc hóa, vẫn còn có thể cứu vớt.   Vì thế, cô bắt đầu từng chút từng chút đi phá hư cảm tình của bọn họ.   Ai ngờ, cái tên anh trai tiện nghi này thật sự quá biến thái, đút trái cây, đập phá nhà trọ...   Huhu, đáng sợ!   - -   Đại vai ác: "Bảo bảo, nói cho anh nghe, em yêu thầm anh có phải hay không?"   Tiểu bạch thỏ: "Không có, không có, chúng ta là anh em nha!"   Đại vai ác: "Đừng lộn xộn, cưng chỉ là đứa nhỏ được mẹ nhặt từ bãi rác về."   Tiểu bạch thỏ:......   Một câu tóm tắt: Tôi xem anh như anh trai, liều mạng đến đây cứu vớt đời anh, còn anh chỉ muốn X tôi???   - --   *Nữ chủ đúng là được nhặt về, không có quan hệ huyết thống   Nam chủ bệnh xà tinh, tâm cơ boy chính hiệu.   Kiếp trước, Thẩm Du là một nữ diễn viên tuyến 18, từng bước khó khăn đi lên trong giới showbiz đầy khắc nghiệt. Cô khi ấy, luôn nỗ lực để có thể tìm được vị trí và hào quang cho cuộc đời mình. Nào ngờ, trong một lần ra ngoài quay ngoại cảnh, xe oto của cô gặp tai nạn, rơi xuống vực sâu… Tất cả đều chỉ còn là màn đêm thăm thẳm tăm tối, phủ màu chết chóc.   Tưởng chừng như Thẩm Du đã đánh mất hết tất cả, nhưng cô lại được xuyên vào nhân vật nữ phụ trùng tên trong một cuốn tiểu thuyết mình từng đọc trước kia. Nữ phụ này còn có anh trai tên là Thẩm Tiêu, một nam phụ vai ác đầy quyền lực và đáng sợ ở đây. Thế nhưng, nam phụ phản diện này vì một nữ phụ bạch liên hoa mà ngày đêm tranh đấu cùng nam chính, cuối cùng đi đến kết cục vô cùng bi thảm.   Biết trước được tương lai, Thẩm Du rất hoảng sợ. Bởi vì, cô là em gái của đại boss vai ác này, nếu anh ta có làm sao thì cô nhất định cũng không có những ngày tốt đẹp. Cô phải cứu vớt anh trai phản diện, đem anh quay về chính đạo, đồng thời tránh nam nữ chính càng xa càng tốt.   Kế hoạch thì rất dễ dàng để phác họa, nhưng thực tế lại nghiệt ngã đánh cho Thẩm Du một cái tát để tỉnh ngộ. Bởi vì, anh trai của cô không những là nam phụ phản diện siêu độc ác mà còn là một kẻ có tính cách biến thái, biến thái đến tột đỉnh. Thẩm Du đành bên ngoài mỉm cười mà sâu bên trong là một đại dương nước mắt…   Nhưng, Thẩm Du dù gì vẫn là một cô gái ở kiếp trước từng đi lên bằng hai bàn tay trắng, từng chịu rất nhiều khuất nhục, khổ sở để có được một chỗ đứng trong giới showbiz thị phi kia. Và cuộc sống này đã dạy cho Thẩm Du biết về sự kiên trì cùng nhẫn nại. Vì thế, cô quyết định sẽ từ từ từng chút một thay đổi vận mệnh anh trai Thẩm Tiêu, đảm bảo được mạng sống của anh và sự an toàn sau này cho cô.   Cứ thế, Thẩm Du biến thành một cô em gái nhỏ, có thể nũng nịu, dùng tiếng nói ngọt ngào, cử chỉ nhẹ nhàng của mình khiến anh trai Thẩm Tiêu vui lòng, lại có thể đôi khi tỏ ra chút bướng bỉnh, ngang ngược để anh chú ý và quan tâm đến. Vì cô nghĩ muốn thay đổi một người thì cần phải hiểu và biết về những suy nghĩ cùng hành động của người ấy.   Chỉ là, Thẩm Du tự cho mình đủ thông minh lại không biết, sóng não của người được mệnh danh đại vai ác nào phải là sóng não bình thường mà ai cũng có thể đọc hiểu được. Thẩm Tiêu, chính là điển hình của câu nói, “sinh ra có đầy đủ tố chất của một thiên tài nhưng cũng mang trong mình tố chất của một kẻ thần kinh.”   Thẩm Du, lần này em gái nhỏ tiêu đời rồi :v   ***   Thẩm Tiêu sinh ra ở gia tộc hào môn, tuổi thơ chịu rất nhiều bất hạnh. Anh đứng lên gánh vác công ty khi tuổi còn trẻ, một thân một mình chống lại với thế giới khắc nghiệt tàn nhẫn này. Những người bên cạnh anh, ai cũng mưu toan cho quyền lực và tiền bạc mà nhiều lần đẩy anh vào hiểm nguy bất trắc. Trái tim Thẩm Tiêu khi ấy dần lạnh lẽo, chỉ còn sự vô cảm và độc ác phủ đầy.   Từ trước đến nay, thế giới mà Thẩm Tiêu nhìn thấy chỉ có những mảng màu đen trắng rất tẻ nhạt và buồn chán. Thế nhưng, trong quãng thời gian này, cô em gái Thẩm Du đã dần nhuộm lên nó những gam màu rực rỡ và tươi sáng. Thẩm Tiêu đắm chìm trong sự ấm áp và ngọt ngào ấy, khiến bản thân anh cũng dần đánh mất lý trí của bản thân mình.   Ban đầu, Thẩm Tiêu không hề xem Thẩm Du như em gái, anh chỉ xem cô như là một con thú cưng nho nhỏ nuôi trong nhà. Mỗi sáng anh đi làm, dịu ngoan ở bên cạnh, mỗi tối anh đi về, có cô luôn ở đó. Nhưng chẳng biết từ khi nào, thú cưng của anh đột nhiên thay đổi, không còn như trước nữa.   Có lẽ là khi Thẩm Du dùng giọng nói rất nhỏ rất nhẹ của cô kể về những câu chuyện thú vị cô gặp được cho anh nghe. Khi ấy, cô cười rộ lên như có hàng ngàn vì sao lấp lánh, khi cô khóc lại như những bông tuyết đêm đông, lặng lẽ mềm mại rơi vào lòng anh. Thẩm Du sẽ nũng nịu muốn được anh yêu thương, vỗ về. Hóa ra, cô gái nhỏ thầm mến anh, mà anh, cũng đúng lúc cảm thấy không hề tệ chút nào.   Thế nên, Thẩm Tiêu nghĩ rằng mình nên bật đèn xanh cho cô gái nhỏ, để cô ấy có thể dũng cảm thích anh, theo đuổi anh. Biết đâu, một ngày nào đó, anh sẽ vì sự chân thành của cô mà động lòng thì sao.   Đáng tiếc, tất cả những gì Thẩm Tiêu tự cho là đúng mà làm kia, đều là những điều tào lao mà Thẩm Du chưa bao giờ ngờ đến :v   ***   Thẩm Tiêu từ nhan sắc đến quyền lực địa vị và tiền tài, cái gì anh cũng có, chỉ là không có liêm sỉ. Lại được khuyến mãi thêm tính cách bá đạo độc ác, chảnh chọe, biến thái không ai bằng.   Cho nên, cách Thẩm Tiêu nói chuyện cùng Thẩm Du, quả thật, nghe rất muốn đánh, “Em đừng tức giận, cùng lắm thì anh đáp ứng em, cùng em nói chuyện yêu đương, em cũng không cần phải tiếp tục yêu thầm anh nữa, thế nào?”   Thẩm Du nhịn, nhịn rồi lại nhịn anh trai nam phụ ác ma này. Nhưng nhịn đến nghẹn mà anh vẫn cứ cố chấp cho rằng cô bám anh, yêu anh điên cuồng thì không thể chấp nhận được nữa. Vì thế, Thẩm Du bùng nổ… nói ra những suy nghĩ trong lòng.    Thế nhưng, Thẩm Tiêu vốn dĩ đâu phải là người bình thường, anh luôn đặc biệt theo cách rất riêng của mình. Thẩm Du không yêu anh cũng không sao, anh có tình cảm với cô là được. Thẩm Du chỉ có thể ở bên cạnh anh, nhận hết tình yêu của anh là đủ rồi :v   Và những tháng ngày Thẩm Tiêu thay đổi trở thành một người đàn ông có chút ngốc nghếch hay ghen trong ván bài tình yêu chính thức được bắt đầu.   Trợ lý khen móc khóa anh trộm được của Thẩm Du đáng yêu, anh liền không ngại nói “Lời này ta thích nghe, nói nhiều chút.” Trợ lý muốn anh đi đón khách quý khi anh đang ở cùng Thẩm Du, anh chỉ cần thả ra nhãn hiệu xe sẽ thưởng cuối năm, anh ta liền giải quyết nhanh gọn không làm phiền nữa. Chú chó Husky trong nhà liếm liếm cô chủ nhỏ Thẩm Du, anh liền thẳng tay phóng cho nó mấy chiếc dép trong muôn vàn sự tức giận cùng cảnh cáo “Nữ nhân của ta mà mày cũng dám liếm hử, muốn chết liền nói thẳng?”...   Phải nói là, Thẩm Tiêu khi để trái tim mình ở bên ngoài thế giới này thì thôi chứ một khi anh đã trao nó cho ai rồi thì người đó rất khó để từ chối. Bởi vì, tất cả những gì mà Thẩm Tiêu làm, mọi người có thể không hiểu nhưng Thẩm Du thì lại rất rõ ràng. Anh đã đặt cô vào tận sâu trong trái tim mình rồi.   Có thể, cách thể hiện tình cảm của anh sẽ không giống người bình thường nhưng con người anh chính là như vậy. Để người anh yêu vào mắt, vào tim, cả thế giới này cũng chỉ nhìn thấy cô ấy mà thôi. Vậy nên, Thẩm Du đồng ý bước vào tình yêu của anh, dùng trái tim mình cảm nhận nhịp đập yêu thương ấy.   Giữa biển người tấp nập, gặp được em, yêu em, cùng em đổi thay vận mệnh kiếp này. Tháng ngày về sau, nguyện tình đôi ta, thắm thiết bền lâu, bình an vui vẻ.   ***   “Xuyên thành em gái vai ác” là bộ truyện thật sự nổi bật của tác giả Tuyết Mặc. Nội dung truyện có phần mới lạ, độc đáo và vô cùng thu hút bởi độ sủng, ngọt ngào, hài hước của nó. Văn phong tác giả lưu loát, nhịp điệu nhanh không gây nhàm chán chút nào.   Đặc biệt, nhân vật nam chính Thẩm Tiêu được tác giả xây dựng tốt. Từ bé đến lớn, thế giới của anh chỉ có hai màu đen trắng nhưng nhờ có Thẩm Du mà nó đã rực rỡ hơn rất nhiều. Khi anh nhận ra mình yêu cô, biết được những thiếu sót của bản thân, anh đã cố gắng thay đổi. Đáng tiếc, có thay đổi gì thì anh vẫn là một Thẩm Tiêu biến thái, hay ghen, đáng yêu không thể tả mà thôi.   Cho nên, nữ chính Thẩm Du mới có thể từng bước chấp nhận con người thật sự của anh. Vì anh mà dung hòa tất cả những khuyết điểm ấy, cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc ấm áp.   Truyện vô cùng vô cùng sủng ngọt và siêu vui nhộn với những câu nói đậm chất tấu hài của cặp đôi nhân vật chính hay phụ. Thế nên, mn hãy nhảy hố để thư giãn sau những ngày làm việc mệt nhọc nhé.   À, bản mình đọc là bản convert nhưng mà mình thấy có bạn edit 2/3 truyện rồi nên mình dẫn link cho mn đọc và ủng hộ nha. _____   #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trời vào cuối hạ, thời tiết có chút oi bức. Thẩm Du ngồi học cả một ngày, lúc ra khỏi trường đầu óc đã choáng váng. Sau lại còn leo lên xe bus lắc lư một đường, thiếu chút liền ngất đi. Lúc đến trạm vẫn là nhờ tài xế nhắc nhở hai lần mới bừng tỉnh, cũng do trạm này xuống rất ít người, nên bác tài đã sớm đem cô nhớ kĩ. Thẩm Du vội vàng nói lời cảm ơn rồi từ từ đi xuống, vừa rời khỏi điều hoà mát lạnh trong xe, không khí nóng bức đã tạp ngay vào mặt. Làn da vốn dĩ khô mát của Thẩm Du thoáng chốc rịn ra một tầng mồ hôi. May mắn vùng này là khu biệt thự, hai bên đường đều có bóng râm, cô trốn dưới tàng cây mà đi mới không đến nỗi đem mình một giây thiêu trụi. Vừa lúc ngang một bụi hoa, Thẩm Du dừng bước, từng cụm nhỏ li ti màu tím nhạt đón gió phấp phới, đẹp đến mức làm lòng người ngứa ngáy. Kỳ thực Thẩm Du ngấp nghé chúng nó đã lâu, lần này thừa dịp xung quanh vắng người, rốt cuộc quyết định hướng tới bụi hoa vươn ma trảo. Một trận gió thổi tới, mấy khóm hoa càng cuồng hoan nhảy nhót, Thẩm Du lén lút ngó nghiêng trái phải, xác định không có ai, bèn cẩn thận ngắt thêm một đoá... Không chờ cô chậm rãi thưởng thức, một thanh âm vang dội liền từ xa truyền đến "Uây! Em gái, không được hái hoa!" Thẩm Du bị dọa đến nhảy dựng, quay đầu lại xem một cái, nhân viên bảo vệ ở trạm gác đằng xa đang hướng bên này xua xua tay. Cô xấu hổ thè lưỡi, nhanh tay véo thêm một bông hoa, sau đó tốc tốc bỏ chạy. Đi khỏi đó một đoạn xa, Thẩm Du mới thả chậm tốc độ, đem hoa trong tay lên chóp mũi ngửi ngửi, chậm rì rì mà quay về nhà. Dưới ánh chiều tà, bóng người kéo dài vô tận. Cô vốn dĩ cũng gọi là Thẩm Du, nhưng tuyệt đối không phải là Thẩm Du hiện tại. Trước kia cô là một diễn viên có chút danh tiếng, hai mươi bảy tuổi, ban đầu học múa cổ điển, về sau bởi vì ngoại hình xuất sắc nên được tuyển vào đóng một bộ phim cổ trang. Vai diễn ấy tạo hình quá đẹp, nhân khí ngút trời, Thẩm Du sau đó nhận được thêm vài tác phẩm lớn, vì thế dần dần tạo nên danh tiếng, tiền đồ vô lượng. Thế nhưng chưa chờ được huy hoàng, đoàn làm phim của cô trên đường bất ngờ gặp tai nạn, lao ra khỏi rào chắn rơi xuống vách núi. Tuy Thẩm Du không cảm nhận được một khắc đau đớn cuối cùng, nhưng ngẫm lại với độ cao như vậy, kết cục khẳng định là bẹp thành thịt nát không lệch đi đâu. Lúc cô tỉnh lại thì linh hồn đã xuyên vào một cô gái khác, cũng tên Thẩm Du, hiện chỉ mới 20 tuổi, Học Viện Điện Ảnh năm thứ hai. Nhưng tất thảy cũng không phải vấn đề gì lớn, mà quan trọng nhất, nơi này cư nhiên lại là thế giới trong một quyển tiểu thuyết! Tuy chưa chết hẳn, nhưng Thẩm Du chẳng hiểu sao lại biến thành vai phụ trong một cuốn sách. Bất quá cũng có điều an ủi, dẫu sao cô vẫn còn sống được lành lặn. Thẩm Du sở dĩ biết được chuyện này là do trước khi xuyên qua, cô vừa vặn có xem bộ tiểu thuyết trên, lại còn là xem đến nghiền ngẫm. Lúc tiếp nhận được kịch bản phim cải biên, cô sắm vai nữ chính, bởi vì là lần đầu tiên diễn phim hiện đại, Thẩm Du sợ rằng mình đối với nhân vật lý giải không đủ thấu triệt, nên mới dặn dò trợ lý Hàn Hiểu Băng đi tìm mua nguyên tác về xem. Đầu sách tên "Khi nào anh yêu em", cũng chính là thế giới mà cô đã tiến vào, hết thảy nhân vật cùng tình tiết đều giống y như đúc. Thẩm Du đối với quyển tiểu thuyết này không có ý kiến, đối với việc mình xuyên thành nữ phụ yếu đuối nhát gan đến phát bực cũng không có ý kiến, điều duy nhất làm cô để tâm chính là, nhân vật này có một người anh trai quyền lực, tâm thần đại vai ác trong tác phẩm — Thẩm Tiêu! Chính xác là một tên đại BOSS cùng bạch liên hoa nữ phụ dây dưa không rõ, lại đối với nam chính Tư Đồ Dật tranh đấu đá không ngừng, cuối cùng rơi vào thảm kịch. Thẩm Du rất muốn vì mình thắp một nén nhang. Cô gái này kỳ thật không phải em gái ruột của Thẩm Tiêu, mà là Thẩm phu nhân năm đó từ bãi rác nhặt về. Nhà họ Thẩm tính tình trời sinh lạnh nhạt, sau khi bà Thẩm nhận nuôi cô cũng không mấy để tâm, chủ yếu là do Lý quản gia chăm sóc. Thẩm Du cũng sớm biết thân thế của mình, tuy rằng người nhà đối với cô rất khoan dung, tiền tiêu vặt cũng cấp đủ, nhưng vẫn không thoát khỏi cảnh sống trong mặc cảm. Luôn cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, rõ ràng có tiền trong tay mà cứ sống kiểu bình dân, đến nỗi, đi học cũng chỉ toàn đi xe bus. Một đứa trẻ đáng thương như vậy, lại có tên anh trai ương ngạnh kiêu ngạo, cả ngày bị khi dễ cũng thôi, cớ gì cuối cùng còn bị liên luỵ rơi vào một cái kết cục thê thảm. Thật sự là quá bi thương. Thẩm Du vừa nghĩ chuyện, vừa lấy chân khều khều hòn đá nhỏ ven đường, khi về đến sân nhà mới trông thấy một chiếc Toyota màu đen, chất lượng thường thường, vừa nhìn đã biết không thuộc về Thẩm gia. Một người đàn ông trung niên đứng cạnh sườn xe, đầu trọc, mặt bóng dầu, bụng còn to hơn bụng bầu, thoạt nhìn vô cùng ngấy mỡ. Thẩm Du vòng qua gã, hướng phía sân trong mà đi, ông chú đầy mỡ kia vội vàng gọi giật lại "Cháu gái nhỏ, đây là nhà cháu sao?" Thẩm Du đề phòng mà nhìn nhìn "Có việc gì vậy?" Gã toét miệng cười, lộ ra một ngụm răng vàng khè "Kia xin hỏi, Thẩm Tiêu có ở nhà không?" Thẩm Du nhíu mày, lại đi thêm vài bước mới trả lời "Vậy chú có thể đi rồi, anh tôi đi công tác còn chưa có trở về!" Nói xong cũng không thèm để ý đến gã, một đường không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong. Mời các bạn đón đọc Xuyên Thành Em Gái Vai Ác của tác giả Tuyết Mặc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mùa Đông Dài - Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Tình yêu là một đóa hoa có thể mọc trên bất cứ mảnh đất nào, tỏa ra những điều kì diệu mà chẳng bao giờ bị cái lạnh của mùa Thu hay băng giá của mùa Đông khuất phục, nở rộ và ngát hương quanh năm, ban phúc cho những người đã tặng nó và những người nhận nó. Và chỉ có tình yêu, mới có thể giúp bạn vượt qua những năm dài tháng rộng với biết bao thử thách, mới có thể giúp bạn nắm chặt tay nhau đi qua bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, mà tình vẫn trong và lòng vẫn sáng như buổi ban đầu. Mùa Đông Dài là bản tình ca dành tặng cho những cô gái có một nửa của mình là những chàng trai súng vác trên vai đầu đội sao trời, dành tặng cho những chàng trai có một nửa trái tim yêu dành cho Tổ quốc và một nửa trao tặng người thương. Người ta quen gọi những ngày lạnh là Mùa Đông Còn anh thì gọi mùa Đông là mùa nhớ Dẫu anh không ở bên cạnh em nhắc nhở Nhưng trời lạnh rồi, nhớ giữ ấm nhé em! “… Anh không bao giờ quên được, vào một buổi tối tuyết rơi đầy trời, anh đã nhìn theo đoàn tàu đưa Hà Tiêu dần dần rời xa anh ra sao. Điều duy nhất mà anh có thể làm khi đó là, mệt mỏi nằm ngửa trên mặt đất, nhìn sắc đêm điểm xuyết những hoa tuyết trắng muốt vương khắp đất trời, đen thẳm mà lấp lánh sáng ngời, hệt như đôi mắt Hà Tiêu của anh.” *** Truyện Mùa Đông Dài của tác giả Scotland Chiết Nhĩ Miêu kể về một chuyện tình của hai người. Anh gặp cô lúc anh chỉ là một tập sự, cô để lại cho anh nhiều ấn tượng không thể quên. Rồi một ngày cô rời đi vì hoàn cảnh của mình. Anh vẫn chờ đợi dù không biết có thể gặp lại cô hay không. Một thời gian sau anh trở thành quân nhân cao cấp, anh đã gặp lại cô.... Lần này anh không để cô có cơ hội rời xa mình, anh bắt cô ký vào giấy!!!! Rồi mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào mời các bạn đón đọc.... *** Sáng ngày hôm sau, Hà Tiêu, Đồ Hiểu và Trình Miễn cùng đi lấy kết quả. Lão quân y nhìn vẻ mặt thấp thỏm đã có chút lo âu của cô, chậm rãi cười: "Lần này cô có thể đặt một nửa tâm tư xuống rồi." Hà Tiêu cảm thấy trái tim của mình vang lên âm thanh hồi hộp: "Một nửa? Là ý gì?" "Kết quả kiểm tra có rồi, là lành tính. Nhưng mà sau này vẫn phải tiếp tục thu xếp để điều trị, đây mới là mấu chốt." Lão quân y đeo mắt kính, cực kì hiền hòa nhìn cô, "Cô phải duy trì tinh thần đấy, dù sao thì vẫn còn một trận chiến khó khăn cần phải đánh." Đương nhiên là Hà Tiêu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng dù sao đây cũng được coi là một tin tức tốt lành? Trong lòng nhẹ nhõm không ít, cô nói không ra lời, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra. Trình Miễn đứng ở sau lưng cô, đỡ lấy eo của cô, Hà Tiêu quay đầu lại, nắm lấy cánh tay của anh. Đồ Hiểu ở một bên nhìn, cũng lộ ra nụ cười vui mừng. Cô quay đầu nói với lão quân y: "Bá bá vất vả cho người rồi." Lão quân y nháy nháy mắt, giống như đang nói hãy yên tâm. ... Mời các bạn đón đọc Mùa Đông Dài của tác giả Scotland Chiết Nhĩ Miêu.
Linh Hồn Mê Đắm - Bồng Vũ
Linh hồn mê đắm là cuốn thứ hai trong bộ tiểu thuyết "Đông Phương Mỹ Nhân" của tác giả Bồng Vũ. Cuốn sách kể về tình yêu cuồng si nhưng cũng đầy mâu thuẫn, đau đớn và mất mát của Đông Phương Thiên Kiêu - em trai của Đông Phương Phong Hoa (nhân vật chính trong tập 1 - Lời nguyền mỹ nhân). Thiếu gia thứ hai của gia tộc Đông Phương cũng đồng thời là phó tổng phụ trách kinh doanh cả trong và ngoài nước của công ty sứ Đông Phương Mỹ Nhân - Đông Phương Thiên Kiêu - một người nổi tiếng với tính tình lạnh lùng quyết đoán, xử lý công việc gọn gàng rành mạch. Cũng như những người mang họ Đông Phương, anh có một vẻ ngoài vô cùng thu hút nhưng chính bản thân anh lại vô cùng căm ghét diện mạo hấp dẫn này. Bởi tất cả chỉ vì lời nguyền thần bí từ ngàn năm trước. "Chiếm được sứ mỹ nhân Cả họ toàn người đẹp Hồng nhan dễ tàn lụi Mệnh không quá ba mươi" Nếu một người được sinh ra đã biết trước ngày chết của mình thì cảm giác đó kinh khủng đến mức nào? Và nếu biết trước ngày chết nhưng dù có làm thế nào cũng không thoát khỏi, mỗi một ngày trôi qua là một bước chân tuyệt vọng bước về phía cái chết. Tất cả sự bế tắc và tuyệt vọng ấy cứ lặp đi lặp lại trong gia tộc Đông Phương của anh từ cả nghìn năm nay. Cha anh, cô chú anh, ông anh hay cả tổ tiên anh đều có một diện mạo xinh đẹp nhưng tất cả họ đều không thể sống quá 30 tuổi. Và hiện tại, ngay chính bản thân anh cũng không còn nhiều thời gian nữa, hai mươi sáu năm nay anh và các anh em của anh đều kiếm tìm mọi cách để có thể hóa giải lời nguyền oan nghiệt này và thật may mắn, cơ hội của họ đã đến khi anh cả của anh - Đông Phương Phong Hoa - tìm được một người con gái có thể hy sinh để giúp cả gia tộc anh. Nhưng tiếc thay, chính tình yêu lại là bước cản lớn nhất, Đông Phương Phong Hoa vì người con gái ấy mà nguyện chấp nhận cái chết, vậy còn anh, chẳng lẽ một Đông Phương Thiên Kiêu kiên quyết, mạnh mẽ cũng sẽ phải chấp nhận buông xuôi theo sự an bài của số phận? Không, anh sẽ không từ bỏ, không một ai có thể phá hủy hy vọng của anh, chỉ cần một tia hy vọng anh sẽ theo đuổi đến cùng. Thế nhưng, thật đau đớn cho Thiên Kiêu khi chính người con gái mà anh yêu lại tự tay đập vỡ hy vọng cuối cùng của gia tộc anh. Chính là người con gái lạ lùng ấy - Hắc Tĩnh. Hắc Tĩnh là ai và tại sao cô lại hận Đông Phương Thiên Kiêu đến mức muốn đẩy cả gia tộc anh tới cái chết? Đông Phương Thiên Kiêu sẽ làm gì khi con đường giải lời nguyền đã rơi vào bế tắc tuyệt vọng? Anh sẽ làm gì với Hắc Tĩnh khi mà chính bản thân anh vừa yêu vừa hận cô như vậy? *** "Ngươi sẽ toàn thân vô lực nằm ở nơi này, nhìn ta đem mấy thứ này mang đi. Ngày mai, ta sẽ rời khỏi Hongkong đem lửa thiêu dụi toàn bộ nơi này." "Cô……" Đây là chị ruột của mình sao? Vẻ mặt quả rất ác độc! Không là kẻ điên cuồng, mất hết nhân tính mới đúng. "Yên tâm ta sẽ đem ba tới viên dưỡng lão coi như là tận hiếu cuối cùng." Hắc Dao cười lạnh. Hắc Tĩnh hoảng sợ giãy dụa nhưng là tay chân đều cử đông không nổi. "Thôi nhé, ta còn rất nhiều việc phải làm không thèm đếm xỉa tới ngươi." Dứt lời Hắc Dao lấy di động liên lạc với mấy thuộc hạ đi vào mang mọi đồ đạc đi. Hắc Tĩnh liền như vậy trơ mắt nhìn những bảo bối bị mang đi. Ba mươi phút sau toàn bộ tủ bảo hiểm trống trải yên tĩnh như 1 phần mộ. Làm nàng thấy rất sợ hãi, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt nhìn chị mình. Không! Đừng nhốt nàng ở đây! Đừng biến nơi này thành mồ chôn của nàng…… Nàng hò hét nhưng không hết ra được. "Vĩnh biệt Tĩnh! Vừa vặn hôm nay là sinh nhật em! Đây là món quà cuối cùng cho em hy vọng em ta sẽ thích. Ha ha……" Hắc Dao đem 1 khói thuốc nổ đặt ở bên người nàng, cười điên cuồng đi ra. Mở ra di động đã thu lại giọng nói của Hắc Tĩnh. " 9 7 2 4 1 4 6" Hắc Tĩnh trừng mắt sợ hãi. Ầm! Cả 1 đám thuộc hạ được thuê đã ngã xuống, nháy mắt chỉ còn lại 5 người hộ vệ cho Hắc Dao. Nhìn đám người kia làm nàng run sợ. Đây chính là "sói" của Đông Phương gia! Đây là Đông Phương Lang trong truyền thuyết đó sao! Thật quá mạnh "Cô ấy đâu?" Đông Phương Thiên Kiêu khuôn mặt tuấn tú đầy sát khí. ... Mời các bạn đón đọc Linh Hồn Mê Đắm của tác giả Bồng Vũ.
Giấc Mộng Đế Vương - Cuồng Thượng Gia Cuồng
Câu truyện bắt đầu khi Vệ Lãnh Hầu soán ngôi đoạt vị - Chém đầu tên hoàng đế hoang dâm của một hoàng cung thối nát, đất nước mục rữa. Giữa hoàng cung đầy máu tanh, giữa một đám con cháu hoàng tộc run lẩy bẩy cùng đám phi tần của tiên hoàng. Vệ Lãnh Hầu chọn ra một hoàng tử thất sủng để làm hoàng đế bù nhìn, còn mình thì ung dung làm Thái phó chấp chưởng triều đình. Chẳng ai ngờ rằng, tên nhóc hoàng tử yếu ớt gầy nhom đó lại trở thành phiền toái lớn nhất trong cả cuộc đời của vị Vệ Lãnh Hầu lạnh lùng lãnh huyết này. Đến nỗi sau này nghĩ lại, bạn ý chỉ nghĩ sao lúc đó mình không giết quách tên nhóc rắc rối này đi để bây giờ khỏi phải khổ sở như vậy :)))) Tưởng chừng như Niếp Thanh Lân là một hoàng tử thất sủng yếu hèn, nhưng Niếp Thanh Lân lại hết sức thức thời và thông minh. Che giấu sự khôn ngoan của mình, Niếp Thanh Lân trở thành một vị hoàng đế bù nhìn đạt chuẩn trong mắt Vệ Lãnh Hầu: ngoan ngoãn, nghe lời. Trước mặt vị hoàng đế thực sự của đất nước này, Niếp Thanh Lân luôn hiền lành, nhu thuận, như con chó nhỏ quẩy đuôi bên Vệ Lãnh Hầu: đưa món quà ăn vặt mà mình thích nhất, nói những lời nịnh nọt tâng bốc vị Thái phó cao ngạo này. Thế rồi, đôi mắt sáng trong linh hoạt, giọng nói nhỏ nhẹ chẳng giống con trai chút nào, gương mặt mềm mại xinh xắn, cùng với vài món đồ ngọt của Niếp Thanh Lân đã làm trái tim vị Thái phó lạnh lùng động lòng. Vệ thái phó mơ hồ, hoang mang, chống cự trước tình cảm của mình, cố gắng tránh tên nhóc con kia, kiềm hãm dục vọng của mình. Nhưng tất cả đều vô ích, vì khi giật mình nhận ra thì Niếp Thanh Lân đã len lỏi vào tận sâu trong hắn lúc nào không hay. Cứ tưởng trong lòng nhóc con kia cũng có hắn, ai ngờ tất cả chỉ là ảo tưởng của bản thân. Chẳng những không thích, mà Niếp Thanh Lân còn một lòng muốn thoát khỏi hắn. Cũng nhờ lần chạy trốn này mà Vệ Lãnh Hầu phát hiện ra bí mật động trời của tên nhóc con này. Thì ra, nhóc con không phải là nhóc con, mà là "bé con" cơ :)) Biết được sự thật, gạt được hết những rào cản cấm kị, Vệ Lãnh Hầu lại càng táo tợn dữ, bé con này chỉ có thể là của hắn, cũng chỉ có thể ở bên cạnh hắn cả đời mà thôi. Nói chung đây là câu truyện tình yêu ngọt ngào đầy thú vị của hoàng đế nữ phẫn nam trang và vị gian thần kia. Hay đơn giản hơn, đây là câu truyện kể về con đường thê nô không lối về của vị Thái phó nọ. ???? "Hiện tại lại cảm thấy cho dù đặt người này lên đầu quả tim, ngậm vào trong miệng cũng sợ không đủ. Đây là nữ tử đã bị thế gian lãng quên, nhưng lại là trứng gà của một mình Vệ Lãnh Hầu hắn. Thậm chí trong lòng Vệ Lãnh Hầu cảm thấy mình quen biết bé trứng gà này quá muộn, để nàng không nơi nương tựa một mình ở trong cung chịu khổ sở nhiều năm như vậy." Nói chung truyện đọc thú vị lắm =)) trước giờ mình siêu nhát đọc cổ đại, thế mà bộ này tương đối dài, lại đọc liền tù tì 1 ngày hết sạch. Ngoài tình cảm của nam nữ chính, phần cung đấu, chính trị cũng rất hay và hấp dẫn. Mình nghĩ truyện này là 1 trong vài truyện ngược nam mình thấy tương đối thỏa mãn. Bạn Niếp Thanh Lân không tim không phổi, không biết yêu là gì, lại còn một đám hoa đào bu xung quanh bạn ấy làm bạn Vệ Lãnh Hầu cứ nổi sùng lên, cứ nơm nớp mà kè kè bu quanh Thanh Lân suốt, vì để hở ra là có người nhào tới cướp liền ???? À, nam chính không sạch, lúc trước trong phủ có thiếp thất, nhưng từ khi gặp nữ chính thì sạch bong. Thậm chí sau này, vì nữ chính vẫn mãi không chịu mở lòng vì sợ Vệ Lãnh Hầu lên ngôi sẽ có hậu cung này nọ, bạn ý liền chấp nhận bỏ ngôi vị, để nữ chính lên làm Nữ đế. "Giang sơn và mỹ nhân, bản hầu đều muốn, nhưng nếu ta an vị trên long ỷ kia lại làm cho kiều thê không thể yên lòng, thì ta sao xứng là đại trượng phu? Tâm nguyện của thần đó chính là mở ra thời thịnh vượng thái bình cho Đại Ngụy, nhưng nếu như có thể làm cho lòng của bé trứng gà buông xuống khúc mắc, thì ta nguyện đứng bên cạnh nữ đế, ủng hộ bé trứng gà nhà ta, hạnh phúc bình an đến thiên thu! Quần thần đương nhiên đều sẽ phục tùng Nữ đế theo cách riêng của họ, nhưng thỉnh bệ hạ nhớ kỹ, thần cam nguyện đứng bên cạnh bệ hạ đó là bởi vì tình yêu chân thành của thần đối với bệ hạ, không muốn bệ hạ thân ở hậu cung lại ngày ngày lo sợ không yên..." KZ   *** Tôi viết review này khi truyện vừa edit thoàn chính văn, mà edit vừa hoàn tức là truyện cũng đăng trong mấy tháng rồi, thế cho nên là review trong tình trạng cái nhớ cái quên, cái nào ấn tượng thì nhớ, cái nào lờ mờ thì quên. Mấy câu tôi nhắc lại của nhân vật là theo trí nhớ, không phải quote đâu, nội dung sẽ tương tự nhưng cụ thể thế nào các bạn đọc truyện đi. Bạn nào có điều kiện đọc liền tù tì thì review phát nữa cho xôm tụ. Truyện này bạn đừng đọc lướt nhé, tác giả viết rất thâm, đọc lướt lướt là bỏ lỡ nhiều điều thú vị, thậm chí bỏ lỡ vài chi tiết tác giả cài cắm để giải thích. Nam chính và nữ chính trong truyện tính cách rất ổn, nhiều lúc cũng khiến độc giả nghiến răng muốn chửi đấy, nhưng sau đó có những chi tiết giải thích, thế là câu chửi của độc giả lại bị vặn vẹo thành: Ôi mẹ nó, hay thế! Nam chính của chúng ta xuất hiện lúc đầu là thằng cầm đầu phe đảo chính, vũ trang đầy đủ, đảo chính thành rồi là đằng khác, chẳng qua hoàn cảnh xô đẩy, thiên thời địa lợi nhân chưa hòa cho nên xách nữ chính - kẻ cũng bị hoàn cảnh xô đẩy phải giả làm hoàng tử - cho lên làm vua. Nam chính lên sàn bằng một loạt tên giao dịch: Vệ Lãnh Hầu, tên chữ là Lãnh Diêu, phong hàm là Định Quốc Hầu, đảo chính xong thì chức vụ là Thái phó. Mai sau còn hé lộ ra ở mạng xã hội văn thơ hội họa trong nước, anh còn có một ID là Chấn Lâm. Các bạn đừng sợ, anh nam chính lớn lên hoàn toàn khỏe mạnh, mặt mũi đẹp zai, tâm lý hoàn toàn bình thường, nhiều tên thế thôi nhưng không bị rối loạn đa nhân cách. Và để chúng ta không bị rối loạn nhân cách theo đống tên của anh, phần lớn trong câu chuyện, tất cả đều gọi anh là Thái phó. Thái phó khoảng 27 tuổi, diện mạo anh tuấn, ngọc thụ lâm phong, văn võ song toàn, bụng dạ tâm địa thì mưu mô tính bằng từng rổ. Đàn ông ngời ngời như này đương nhiên sẽ không bạc đãi bản thân, và số phận - thực ra là tác giả cũng không bạc đãi anh, trong nhà anh bà 3 bà 4 bà 5 có cả, à còn, còn cả biểu muội ngồi đấy vọng tưởng được cưới làm chính thất trong truyền thuyết nữa. Chính vì là kẻ không bạc đãi bản thân nên vị Hoàng đế nhìn ngon mắt ngon miệng kia anh cũng muốn nhúng chàm. Mặc dù trong đầu anh lúc này cũng thấy kỳ kỳ, cùng là đàn ông, làm sao lại có hứng thú mà nhúng chàm nhau nhỉ. Nhưng có kỳ đến mấy anh cũng kệ, bố thích là bố làm, nhìn ngon thế kia tạo điều kiện mà nhúng quá đi chứ. Quá trình tạo điều kiện để nhúng chàm thiên tử này vui cực, vui nhất là anh bạn Thái phó chả có tí tẹo day dứt tâm hồn về mặt đoạn tụ mới chả đồng tính này. Anh từng đề nghị với vị Hoàng thượng thiếu niên đáng yêu đại loại như: “Hoàng thượng cứ thả lỏng đi, nam nhân nào chả từng làm qua chuyện này, để thần phục vụ Hoàng thượng, thích cực!” Các bạn đừng hoang mang, đây không phải truyện đam mỹ đâu, ngôn tình đấy, đừng hoảng!!!!! Sau này Hoàng thượng lộ ra mình là nữ nhi, Thái phó liền thi triển 72 phép thần thông tán gái và chiều người yêu. Như đã nói ở trên, Thái phó văn để trị quốc, võ để an bang cho nên chữ nghĩa cứ gọi là một rổ. Thái phó tán gái cách nói thì thơ vô cùng, nhưng nội dung cũng tục vô đối. Ví dụ thế này, bình thường văn nhân cổ đại tỏ tình táo bạo lắm thì cũng chỉ: “Trăng hôm nay cao quá, anh muốn hôn vào má” Nhưng với Thái phó-không-bạc-đãi-bản-thân thì nó phải có trọng điểm kiểu như: “Trăng hôm nay cao tít, anh muốn hôn vào…” Vậy vậy đấy! Tình yêu của Thái phó luôn luôn trực tiếp và lúc nào cũng nồng nàn mùi thịt. Những lời tâm tình của anh với Hoàng thượng luôn bị xâm chiếm bởi cái thứ đầy quá là phải giải phóng bớt của đàn ông. Tôi thề, từ đầu truyện đến cuối truyện luôn! Giờ nói đến nữ chính của chúng ta: Hoàng thượng. Hoàng thượng của chúng ta 15-16 tuổi, tên là Niếp Thanh Lân, nickname rất đáng yêu là Trứng gà (vì là quả trứng nên là Thái phó nâng niu trên tay lắm nhé). Sau này lộ ra là gái thì Thái phó lại tạo một thân phận công chúa Vĩnh An trở về. Thế là cứ lúc nào làm giai thì là Hoàng thượng, lúc nào làm gái thì là Vĩnh An. Các bạn lại yên tâm, Hoàng thượng của chúng ta cũng không bị tâm thần phân liệt đâu, trạng thái tâm lý hoàn toàn bình thường. Hoàng thượng hồi bé có anh trai sinh đôi, nhưng mà anh bị chết đuối nên mẫu phi liều lĩnh biến thành công chúa thì chết, hoàng tử còn sống, thế là thời niên thiếu của Hoàng thượng được nuôi dạy như một thằng con giai, không phải học giáo điều của đám đàn bà cổ đại. Hoàng thượng tư chất thông minh, cộng thêm được hưởng nền giáo dục của hoàng tử cung đình nên là tư tưởng không hề bị bó buộc, thậm chí có phần phóng khoáng. Như sau... Hoàng thượng từng khuyên nhủ Bát hoàng tỉ phải đi lấy chồng xa của mình rằng: “Lão chồng già của chị chết, chị bị mấy thằng con giai nhà lão cướp về làm vợ thì có làm sao. Giai trẻ như thế chả thích hơn à, tội gì!” Lời lẽ phản động thế này đương nhiên phải đến tai Thái phó rồi, đến tai kẻ luôn tự ti một cách ngu xuẩn về tuổi tác của mình và Trứng gà, và nó cũng là nỗi ám ảnh với Thái phó về tư tưởng phóng khoáng của Hoàng thượng đến cuối đời. Thái phó từng đay nghiến mãi cái chuyện Hoàng thượng không học Nữ tắc hay Nữ giới gì đó. Rồi lần đầu tiên của Hoàng thượng với Thái phó nữa. Tất nhiên là có tác dụng của xuân dược, nhưng thiếu nữ cổ đại e ấp đếch gì mà nghển cổ ra hỏi: “Làm cái gì mà lề mề thế? Nhanh lên!” Các bạn thắc mắc Thái phó đang làm gì à? Thái phó hôm đó chui từ cống chui lên theo nghĩa đen, nên phải đi tắm, tắm những 2 lần liền, thơm ngào ngạt xong mới dám vào thị tẩm. Nói đến nội tâm, thì Hoàng thượng là một cô gái thuần cổ đại, trong đầu luôn có hình ảnh đàn ông thê thiếp thành đàn, nhưng phần lý chí của Hoàng thượng luôn hướng nàng nghĩ đến việc rời đi, đừng gia nhập vào hậu cung của người ấy, nàng không muốn như mẫu phi của mình, mòn mỏi và chết trong chờ đợi. Nếu tình yêu của Thái phó dành cho Hoàng thượng kéo đến ào ạt như bão, xâm chiếm tối đa, thì tình yêu của Hoàng thượng với Thái phó nó nảy nở từ từ, rụt rè từng bước. Hoàng thượng cực lý trí, đôi khi lý trí khiến người ta phát sốt ruột. Nàng luôn nhắc nhở mình với hình ảnh, Thái phó nếu có đăng cơ thì nàng cũng chỉ là một trong đám phi tử, nàng không muốn đánh mất bản thân. Cứ mỗi lần có 1-2 câu miêu tả tâm trạng nhớ nhung, ngập ngừng trước ngưởng cửa tình yêu của Hoàng thượng là tôi mừng lắm, chờ từng bước để cô bé đó mở lòng mình hơn. Đấy, cô thiếu nữ Hoàng thượng toàn lôi truyện này ra bổ não rồi tự ngược, trong khi anh Thái phó từ khi yêu cô thì quyết tâm tu luyện thuật trường sinh theo phái “Để vợ lên đầu, là trường sinh bất lão”. Họ thật hiểu lòng nhau!!!! Chính vì thế, diễn biến cuộc tình của đôi Thái phó với Hoàng thượng này có thể dùng từ “phường chèo” để miêu tả. Hôm nay cãi nhau ầm ầm, xỉa xói móc máy, dỗi phất áo bỏ đi, hôm sau lại làm lành, tí ta tí tởn... à, tình chàng ý thiếp. Động một tí là Hoàng thượng chê Thái phó già, và lão già kia dỗi đi ra chỗ khác đập bàn đập ghế, xong lại chạy về: Anh đây còn trẻ chán, hãy xem bản lĩnh của anh đây! Trong cả quá trình thì Thái phó luôn là người chủ động, Hoàng thượng có lúc nào chủ động hay không thì tôi không nhớ, quên rồi. Và rồi điểm mấu chốt, tình tiết cao trào của tình yêu này là điều khiến tôi cảm động nhất. Các bạn cứ tưởng tượng thế này: Hoàng thượng vẽ quanh mình một vòng tròn an toàn, bán kính hẹp lắm, chỉ bằng một bước chân thôi. Thái phó của chúng ta đã tiến về Hoàng thượng 99 bước chân, vượt qua tất cả, mạnh mẽ vang dội đi hết 99 bước chân đó. Nếu Hoàng thượng dám bước một bước, tiến về phía Thái phó, kết cục truyện có lẽ là Hoàng thượng sẽ biến thành Hoàng hậu, sánh vai cùng vị tân Hoàng đế kia, đánh cược tương lai của mình. Nhưng không, người đi bước cuối cùng vẫn là Thái phó, anh chấp nhận bước thêm một bước nữa, tiến vào vòng tròn của cô bé kia, tạo cho cô bé sự an toàn tuyệt đối. Anh tặng cho người mình yêu toàn bộ con người anh, tất cả những gì anh có, trong đó có cả giang sơn Đại Ngụy này. Tất nhiên, anh có thể kéo cô bé đó ra, dùng cả đời để chứng minh cho nàng thấy, anh đáng để đánh cược thế nào. 3 năm nàng còn chưa tin thì 5 năm, 10 năm. Nhưng vì anh lại quá yêu cô bé Hoàng thượng đó, anh không muốn Hoàn thượng sống trong nơm nớp hay lo sợ về tương lai nữa… Ờ, đổi lại, người lo sợ bây giờ là anh, haha, vì Hoàng thượng lại bị xúi giục nạp thêm nam phi tần cho phong phú hậu cung. Thái phó cứ nghiến răng nghiến lợi dặn Hoàng thượng mãi: Ta cho nàng cả giang sơn lẫn mỹ nhân - là ta, nàng mà dám léng phéng với thằng nào là ta tịch thu sạch. Thái phó còn “dặn dò” Hoàng thượng... ngay trên ngai vàng cơ. Đùa, các thế hệ quân vương sau mà biết nơi đây từng lưu dấu “lời dặn dò” của Thái phó thì chắc phải mang bệ rồng ra mà cọ rửa đến mấy trăm lần, có khi mang luôn cái ngai vào bảo quản trong hoàng lăng của đôi hôn quân yêu hậu đó cũng nên. Quá trình thúc đẩy tình yêu của đôi trẻ này tất nhiên là không thể vắng bóng các nhân vật phụ. Cát trúc mã là một trong những người quan trọng nhất. Cát Thanh Viễn được ví như bạn thanh mai trúc mã của Hoàng thượng, Cát trúc mã cũng thông minh lắm, đẹp giai lắm, bụng dạ cũng thâm hiểm lắm. Cát trúc mã tốt tính cực, rất là chịu khó lấy thân báo đáp, chịu khó nhất truyện này luôn ấy. Ân điển của Hoàng tộc bao la, Cát trúc mã từng tỏ ý muốn leo lên long sàng lấy thân báo đáp Hoàng thượng mấy lần liền. Công chúa Nhạc Giao giúp Cát trúc mã lung lạc con em thế gia, làm thối nát từ bên trong ra đến bên ngoài, Cát trúc mã cũng cảm động, bèn lấy thân báo đáp công chúa Nhạc Giao. Có một bạn giai gì ý, dốc lòng đi làm nội gián cho Cát trúc mã, chỉ vì lời hứa sau này nghiệp thành sẽ lấy thân báo đáp của Cát lang. Cát trúc mã lưu lạc đến các bộ tộc phía Bắc, được tướng quân bộ tộc gì đó cưu mang, thế là cũng lấy thân báo đáp, cưới con gái Nô Lan của tướng quân đó. May mà trong truyện này Cát Thanh Viễn không mưu phản thành công, lên làm vua Đại Ngụy, chứ không với tính tốt của anh, kiểu gì anh cũng lấy hết mọi quý nữ của các công thần, quần quật lấy thân báo đáp để tỏ tấm lòng biết ơn. Mỗi người có một góc nhìn, và Cát trúc mã trong mắt tôi tốt tính vậy đấy. Ngoài ra còn một loạt các nhân vật phụ nữa, không hề thừa một ai, và cũng không thể thiếu một ai. Nếu mà thiếu Nguyễn công công thì đọc giả lấy tư liệu đâu mà bổ não, nếu mà thiếu Đan Thiết Hoa - Đan ma ma thì lấy ai chăm sóc Hoàng thượng, nếu mà thiếu Tướng quốc Khâu Minh Nghiên thì lấy ai chăm sóc Đại Ngụy khi cả anh cả ả biến mất khỏi hoàng cung. Không có Lỗ tướng quân - Lỗ Dự Đạt thì lấy ai dâng hiến cặp môi trâu kia hút độc ở cái chỗ nhạy cảm của Thái phó. Và quan trọng nhất, nếu mà thiếu Ngô các lão thì lấy ai đưa ra chủ ý Đại Ngụy có một nữ đế, lấy ai xúi giục Hoàng thượng mở rộng hậu cung… Còn nhiều nhiều nhân vật nữa, ai cũng là một mắt xích trọng, ai cũng có màu sắc tính cách riêng, không lẫn đi đâu được. Có kẻ đáng giận, có người đáng yêu, có người vừa đáng ghét vừa đáng yêu. À, chuyện H. Truyện thì chẳng có đoạn tả tả để cấm trẻ em đâu, nhưng lại nhiều câu chữ gây liên tưởng, hint cực nhiều, thể loại nào cũng có, kiểu gì cũng chơi. Sắc nữ thâm niên là thích cái loại nói năng thô thiển nhưng dí dỏm của Thái phó, cứ tủm tỉm mà cười thôi. Đây là bộ truyện tôi dành rất nhiều cảm xúc, một phần vì tôi theo chân team editor cũng khá chăm chỉ, comment gần như theo từng chương khi ra lò, hình như tôi theo chân team editor từ chương thứ 30 mấy đấy. Thực ra giờ nhìn lại tôi cũng không biết mình từng lảm nhảm những gì sau từng chương nữa, nhưng tôi vẫn nhớ rõ mỗi một chương là một lần bổ não, tha hồ tưởng tượng và suy đoán, vui đáo để. Tôi cũng sẽ rất vui nếu các comment của tôi hay bài review này khiến các bạn giải trí một chút. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, bao giờ có ebook tôi sẽ ôm về đọc vài lượt nữa. Oanh Nguyen Mời các bạn đón đọc Giấc Mộng Đế Vương của tác giả Cuồng Thượng Gia Cuồng.
Cổ Phong Hệ Liệt: Vi Thần - Công Tử Hoan Hỉ
Mỗi cuộc tao ngộ, không cẩn thận thì sẽ trở thành một kiếp một đời.  Trang công tử hào hoa du thuyền trên hồ, tự dưng cứu phải một kẻ đồng môn mà hắn chưa từng buồn nhìn mặt, thậm chí muốn chối bỏ quan hệ. Ngờ đâu… Nghĩa cử đó khởi đầu cho muôn vàn rắc rối. Cuộc sống của hắn thay đổi. Số phận của hắn thay đổi. Vận may bỏ hắn mà đi. Những ước mơ đổ vỡ, những hạnh phúc rời xa, tuổi thanh xuân đi qua và dồn đến biết bao là nghĩa vụ. Nhưng giữa những trùng trùng khó khăn đó, kẻ đáng ra phải ghé vai cùng chịu trách nhiệm lại ngoảnh mặt làm ngơ, đem sự lạnh lùng hờ hững trả lời cho bao tâm sự ấp ủ và nhớ mong của hắn. Không chịu buông xuôi ở đây, hắn bèn tìm cách truy thu, không lấy được lãi thì ít ra cũng vãn hồi về chút vốn…  Cổ Phong Hệ Liệt gồm có: Dung Quân Vi Thần Hạ Tân Lang *** Cuộc sống đời thường Tinh mơ, trời hãy chưa sáng, thành Cức Châu còn chìm trong cơn mơ, phố xá im lìm có thể nghe thấy tiếng ngáy vọng ra từ cửa sổ nhà ai đó. Thôi Minh Húc mơ màng mở mắt, thân thể thuận thế xoay mình vào trong, Tề Gia nằm cạnh bị hắn bao kín. Bây giờ đang mùa xuân, hai người một chăn là vừa. Trong chăn ấm áp, mặt Tề Gia đỏ lựng như thoa son, da thịt trắng muốt ấm mềm. Thôi Minh Húc nửa tỉnh nửa mê dùng móng vuốt sờ mó xuôi ngược, cổ, ngực, eo, chân… Vùi mặt vào hõm cổ Tề Gia hà hơi. “Đừng…” – Tề Gia dần dần tỉnh giấc, ngơ ngác mở miệng, con ngươi đen láy lơ mơ nhìn đỉnh đầu Thôi Minh Húc: “Ưm?” Hiển nhiên là chưa tỉnh táo. “Ha…” – Thôi Minh Húc cười trườn lên nhéo khuôn mặt mềm mại của y. Hơi thở nóng hổi phả lên mặt Tề Gia, Tề Gia xoay đầu muốn né: “Ngứa.” – Giọng cũng mơ hồ. Tề Gia lúc này là thú vị nhất, người chưa tỉnh hẳn, nằm dưới thân Thôi Minh Húc, đần đần mà tùy ý con cọp Thôi Minh Húc này mới sáng sớm đã đưa miệng đến, đưa đến gần, ăn một bữa no nê. “Ta gãi giúp ngươi.” – Thôi Minh Húc tốt bụng kéo mặt Tề Gia qua, chậm rãi cúi đầu… gãi ngứa. Dùng miệng. ... Mời các bạn đón đọc Cổ Phong Hệ Liệt: Vi Thần của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.