Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhật Ký Yêu Thầm - Khúc An Nhị Hào

Gần đây Liêu Sở Sở có thích một người.* Yên tâm, “gần đây” của Liêu Sở Sở đi đến kết thúc có hậu rồi và chỉ dài có 9 chương thôi :v Câu chuyện bắt đầu vào một ngày trời trong xanh, Liêu Sở Sở trong bộ đồ ngủ nhàu nhĩ và đầu tóc rối bù chạy xuống dưới tầng kiểm tra hòm thư. Yep, đúng thế, người ta mặc đồ ngủ đi kiểm tra hòm thư còn gặp được crush, trong khi bạn lên đồ lồng lộn, hí hửng ra ngoài thì cũng chỉ gặp được cậu em lái Grab thôi :). Không những thế, crush của Liêu Sở Sở còn… À mà khoan đã, Liêu Sở Sở đâu có biết gì về crush của mình đâu. Tên không biết. Tuổi không hay. Đến mặt mũi như thế nào cũng không rõ. Cô bé chỉ biết Cậu ấy sống ở khu nhà đối diện và đoán rằng Cậu ấy học cùng trường với mình. Mọi thứ về Cậu ấy đối với Liêu Sở Sở đều vô cùng mơ hồ, chỉ có cảm giác hồi hộp và nhịp tim rộn ràng của cô bé là rõ ràng. Thực tế đã chứng minh rằng một khi ông trời đã muốn cho bạn có “gấu” thì dù có đi đến đâu “gấu” cũng vồ theo bạn. Sau cái ngày đẹp trời đó, Liêu Sở Sở đã gặp lại Cậu ấy không chỉ một mà một cơ số lần. Giờ thì Liêu Sở Sở đã biết Cậu ấy, nhầm, Anh ấy là đàn anh học cùng trường với cô, biết Anh ấy có đôi mắt một mí và phong thái u buồn rất nghệ sĩ, biết Anh học chuyên về tự nhiên và chẳng có chút gì liên quan đến nghệ thuật cả, biết tính tình Anh ấy hơi thất thường, có những khi rất mực dịu dàng (như lúc che ô cho Sở Sở đi trong mưa chẳng hạn), có những khi lại bực bội vô cớ (ví dụ như lúc thấy Sở Sở được cậu bạn cùng lớp đèo về, lại còn cười cười nói nói nữa chứ). Quan trọng nhất là, Liêu Sở Sở biết anh sắp lên Đại học rồi. Anh sắp theo học ở một ngôi trường rất xa, rất danh giá mà với kết quả học tập của mình hiện giờ, Liêu Sở Sở biết chắc cô bé sẽ không cách nào đuổi theo anh được. Nỗi đau lớn nhất khi yêu thầm không phải là bạn yêu người đó mà người đó chẳng hề hay biết, vì một khi đã lựa chọn yêu thầm, bạn đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng anh ấy thuộc về thế giới của mọi người, còn bạn sống trong thế giới của riêng mình bạn. Nỗi đau lớn nhất khi yêu thầm chính là đến cả cơ hội để thầm yêu người đó cũng không còn. “Nói cách khác, chỉ sau một tháng nữa thôi, cô sẽ không còn được thấy người này nữa. Cảm xúc của Liêu Sở Sở đột nhiên chìm xuống. Cô yên lặng cúi đầu, không lên tiếng nữa. Cậu cũng không nói gì thêm, hai người bèn im lặng chờ trời tạnh mưa. Mấy tháng trước Liêu Sở Sở cũng đã nhận ra rằng mỗi lần gặp cậu cô đều thấy rất vui, cho nên cô mới không thể tự chủ được mà thường xuyên nhớ tới anh, mỗi ngày đều mong chờ khoảng thời gian ngắn ngủi được gặp nhau dưới lầu. Đây là lần đầu tiên cô thích một người, cũng không dám nghĩ quá xa, chỉ cảm thấy mỗi ngày tan học được gặp cậu đã rất hạnh phúc rồi. Nhưng hôm nay cô bỗng nhận ra cậu rồi cũng sẽ phải tốt nghiệp. Cậu sắp thi vào đại học, thi xong cũng sẽ không ở trường trung học này nữa, cô cũng chẳng còn được gặp cậu mỗi ngày tan học. Cậu có thể sẽ đi học đại học, rời xa khu nhà nhỏ, rời xa thành phố này, chạy đến một nơi rất xa, rất xa, xa đến nỗi rất có thể họ sẽ không còn cơ hội gặp lại. Liêu Sở Sở cảm thấy rất khó chịu. Trong khoảnh khắc ấy, cô đột nhiên rất muốn nói suy nghĩ của mình cho người bên cạnh biết, nói cho cậu biết trong một năm qua tình cảm của cô đối với cậu đã thay đổi từ tò mò đến quan tâm, từ quan tâm đến yêu thương như thế nào. Hai người rất nhanh sẽ chia ly, như chí ít cô đã có thể nói ra tình cảm của mình, chí ít mối tình đầu của cô sẽ không lặng lẽ héo tàn với thời gian, không phải sao?” * * * * * Ngay từ những câu đầu tiên của bài review này, tôi đã lấy cái kết có hậu ra để dụ các bạn đọc truyện. Ừ thì tôi thừa nhận là tôi cũng mong truyện kết thúc có hậu lắm. Nhưng khi nhìn lại từ đầu tới cuối câu chuyện thầm yêu của cô bé Liêu Sở Sở, đột nhiên tôi nhận ra, dù cái kết có hậu hay không cũng không còn quan trọng nữa. Chắc hẳn ai trong số chúng ta cũng từng có một thời bước thật chậm trên hành lang lớp học chỉ để được nhìn thoáng qua “người ấy” một chút, giả vờ nhìn quanh quẩn chỉ để xem “người ấy” đang làm gì, nói chuyện với ai, “tình cờ” bắt chuyện với “người ấy”, chỉ cần người đó cười, bạn sẽ vui vẻ cả ngày, nếu người đó không nhiệt tình đáp lại, bạn sẽ ủ rũ cả buổi. Phần đa những câu chuyện của chúng ta đều không có được một kết thúc có hậu. Thế nhưng điều đó có khiến cho tình yêu thầm đầu đời của chúng ta bớt tươi đẹp, bớt dễ thương đi không? Tôi nghĩ là không. Thứ đẹp nhất của tình yêu thầm đầu đời không phải là kết thúc mà là quá trình. Quá trình đó còn mang một cái tên khác rất đẹp: “Tuổi trẻ”. Tình yêu của Liêu Sở Sở là tuổi trẻ của bạn, còn cái kết có hậu của cô bé lại là giấc mơ của bạn. Chúc các bạn có một giấc mơ đẹp! :* ____________ *Chú thích: Đây là câu thoại gây ám ảnh nhất từ bộ truyện tranh nhiều kỳ của tác giả 吉川流 được dịch bởi Bạc hà trắng. " ": Trích từ truyện. *** Đại tam năm ấy Tết Âm Lịch, Liêu Sở Sở lần đầu tiên đi theo bạn trai về nhà thấy gia trưởng. …… Bất quá hai nhà người liền trụ đối lâu, cho nên kỳ thật cùng hồi chính mình gia không có gì hai dạng khác biệt. Lần đầu tiên thượng bạn trai gia, Liêu Sở Sở tự nhiên bị lãnh tham quan bạn trai phòng. Phòng ngủ thường thường cất giấu một người rất nhiều bí mật, cho nên Liêu Sở Sở tiến phòng, tạm tha có hứng thú mà khắp nơi loạn ngắm. Phòng không lớn, một trương giường, một cái tủ quần áo, một trương án thư, cùng một cái đặc đại giá sách, trừ này bên ngoài cơ bản liền không có gì gia cụ. Kệ sách thượng rậm rạp bài đầy thư, tầng cao nhất là mấy quyển tiểu thuyết, xem bìa mặt cùng thư danh như là trộm mộ hoặc là thần quái đề tài, Liêu Sở Sở không xem loại này thư, một quyển cũng không quen biết, tự nhiên cũng không có gì hứng thú; trung gian hai tầng đều nhét đầy các loại toán lý hóa giáo tài cùng bài tập sách, phần lớn đều là cao trung thời kỳ, ngẫu nhiên kẹp mấy quyển bút ký hoặc là bài thi linh tinh. “Không khoa học! Cư nhiên không có sách cấm!” Liêu Sở Sở chỉ vào giá sách, không thể tin tưởng nói. “Ngươi bạn trai ta, chính là chính trực thuần khiết tam hảo thiếu niên, đương nhiên không xem sách cấm.” …… Mới là lạ. Những cái đó không thể nói đồ vật đương nhiên sẽ không tùy tiện đặt ở giá sách thượng, đều tàng đến kín mít được chứ. Liêu Sở Sở hồ nghi mà nhìn nhà mình bạn trai liếc mắt một cái, sau đó bắt đầu ở giá sách thượng phiên tới phiên đi. Bạn gái một hai phải ở trong phòng nhảy ra sách cấm tới như thế nào phá? Rất gấp, online chờ. Lạch cạch —— ... Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Yêu Thầm của tác giả Khúc An Nhị Hào.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kẹo Kim Cương - Tô Tiền Tiền
Hai năm trước, Chu Khâm Nghiêu đến ngõ Cây Hòe, thuê một căn nhà ở đây. Hút loại thuốc mười tệ một bao, đi một chiếc xe máy cũ kĩ, không có hứng thú với cả tiền bạc và phụ nữ, sống không mưu cầu không dục vọng. Sau đó một cô gái kéo đàn Cello chuyển đến ngõ đối diện. Chu Khâm Nghiêu sống lại. Anh không chỉ có mưu cầu dục vọng, mà dục vọng còn không được thỏa mãn. Cả đám hotgirl đều cười nhạo Đường Du bị ma ám đi yêu một anh chàng nhà nghèo không rõ lai lịch, thậm chí còn vì anh mà trở mặt với người nhà. Đối mặt với những tin đồn ấy, Đường Du chỉ cười cho qua, chưa bao giờ giải thích. Sau này trong một buổi bán đấu giá đá quý ở Anh, lão đại kim cương Chu Khâm Nghiêu đã ra giá 5 trăm triệu tệ để mua viên kim cương màu hồng to bằng trứng bồ câu độc nhất vô nhị trên thế giới. Phóng viên hỏi anh sưu tập đá quý hay tặng người khác. Chu Khâm Nghiêu: “Để cầu hôn bé ngoan của tôi.” Ngày hôm sau, hastag#Ai_là_bé_ngoan_của_lão_đại_Chu# trở thành đề tài nóng hổi. Sau đó ở một buổi diễn tấu nào đó, mọi người đều phát hiện viên kim cương màu hồng đó xuất hiện trên ngón vô danh của nghệ sĩ Cello Đường Du. Dưới ánh đèn, kim cương tỏa ánh sáng rực rỡ, làm mọi người chói mắt. Đám hotgirl: ??? Cmn nghèo đấy à? Mời các bạn đón đọc Kẹo Kim Cương của tác giả Tô Tiền Tiền.
Anh Nhẹ Chút Có Được Không? - Mộc Điềm
Ba năm sau khi tốt nghiệp, Mạnh Vân bất ngờ trùng phùng với người yêu cũ Lục Dã tại bệnh viện. Mạnh Vân: "Anh nhẹ chút đi." Lục Dã cầm kính soi vòm họng, cười như không cười: "Nhẹ ở đâu cơ?" Học sinh của Mạnh Vân bị thương trong trường, cô đưa bạn nhỏ đó tới bệnh viện khám, tình cờ gặp ngay Lục Dã mặc áo blu trắng trong thang máy. Biểu cảm của Lục Dã vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhìn trên dưới trái phải hết lượt bạn nhỏ: "Con anh?" Mạnh Vân vừa tức vừa gấp, đỏ bừng cả mặt lên: "Lục Dã anh bị điên à?" Lục Dã: Ôi, lời nói của phụ nữ, lừa đảo đến từng chữ. - Bác sĩ nha khoa siêu bựa x cô giáo mềm mại đáng yêu - Đô thị tình duyên, chung tình *** Hắn an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở trên ghế, gắt gao mà nhấp môi, cấp Mạnh Vân gọi điện thoại. Chỉ vang lên một chút, Mạnh Vân liền bay nhanh mà tiếp lên. Nàng thanh âm nghe tới có chút hoảng loạn, “Lục Dã?” Lục Dã “Ân” một tiếng, hoãn thanh, “Vân vân, như thế nào lạp? Là lục mông lại nghịch ngợm gây sự sao?” Mạnh Vân thanh âm mang lên khóc nức nở, “Ngươi ở nơi nào nha? Khi nào có thể trở về a?” Lục Dã thật sâu mà thở dài, đứng lên, trong phòng hành lý cũng không cần, cầm di động liền đi ra ngoài, “Vân vân ngươi đừng khóc, ta lập tức liền đã trở lại.” Trên thực tế trở về nào có dễ dàng như vậy đâu. Tận thế tin tức vừa ra, toàn thế giới trong phạm vi đều đã xảy ra bãi công, bãi học, sở hữu sản nghiệp toàn tuyến kêu đình tình huống. ... Mời các bạn đón đọc Anh Nhẹ Chút Có Được Không? của tác giả Mộc Điềm.
Mr. Đà Điểu Của Tôi - Hàm Yên
“Mr Đà Điểu của tôi” là một câu chuyện cảm động và nhiều cảm xúc. Đối với tôi, đây là một chuyện tình đẹp, nó đẹp bởi khoảng thời gian học trò ngây thơ, trong sáng, là cái đẹp thực tế và tàn nhẫn của xã hội khắc nghiệt, là nét đẹp trọn vẹn khi câu chuyện được khép lại bởi một cái kết viên mãn.  Tôi cảm phục trước sự lạc quan và niềm tin hướng tới tương lai của Cố Minh Tịch, tôi khâm phục sự dũng cảm, kiên trì của Bàng Sảnh và xin dành niềm trân trọng cho những tình bạn chân thành và tuyệt đẹp trong câu chuyện này. Tác giả đã rất thành công trong việc miêu tả chuyển biến tâm lý của từng nhân vật, giọng văn nhẹ nhàng, trầm lắng, kết hợp với lối dẫn truyện đầy cảm xúc, “Mr Đà Điểu của tôi” gây dấu ấn sâu sắc trong lòng người đọc bởi một câu chuyện đầy ý nghĩa và viên mãn. Hãy đọc nếu bạn muốn tìm chút chậm lại trong cuộc sống hằng ngày nhé! PS: Đọc xong câu chuyện này, chỉ muốn nhắn nhủ với mọi người một điều, hãy mở lòng khi gặp phải những người không được lành lặn, đừng nhìn họ bằng ánh mắt kỳ thị, đừng đối xử khắc nghiệt với những người không được may mắn, cũng đừng nhìn họ bằng những ánh mắt thương hại, tiếc nuối bởi đôi khi điều đó sẽ làm họ bị tổn thương.  Hãy đối xử với họ một cách bình thản nhất, nếu họ cần sự giúp đỡ và bạn có thể, xin hãy đưa tay. Còn nếu không giúp được, chỉ cần bạn không có ác ý với họ, vậy là đủ… “Sống trong đời sống. Cần có một tấm lòng  Để làm gì em biết không?  Để gió cuốn đi  Để gió cuốn đi…” (*) *** Bàng Sảnh khóc rất lâu mới nín nhưng vẫn bĩu môi không thèm để ý đến Cố Minh Tịch. Cố Minh Tịch vẫn sán lại bên cạnh nói chuyện với cô nhưng cô chẳng buồn đáp lời. Bàng Sảnh đành phải lôi hết hành lý đã thu dọn ra xếp lại vào vị trí cũ rồi bỏ thùng giấy vào phòng chứa đồ. Cố Minh Tịch đâu thể để cô phải dọn dẹp, thấy cô khom lưng lấy quần áo trong va ly ra, anh vội vàng khuyên nhủ nhưng Bàng Sảnh không nghe, thế là Cố Minh Tịch không khỏi nghiêm giọng. "Bàng Bàng, em quên lời dặn của bác sĩ rồi hả? Chị ấy nói em phải tĩnh dưỡng, nằm nghỉ ngoi nhiều hơn, em có biết ngồi xổm rồi đứng dậy là rất nguy hiểm không? Chẳng may xảy ra chuyện bất trắc gì sẽ tổn hại đến sức khỏe của em đầu tiên. Sảy thai gây ảnh hưởng rất đáng sợ đến sức khỏe phụ nữ, hồi xưa mẹ anh sảy thai chảy biết bao nhiêu máu rồi cuối cùng còn bị bệnh phụ khoa nên không có con được nữa. Những việc này em đều được chứng kiến, bây giờ còn dỗi hờn với anh là thế nào?" Thấy Bàng Sảnh mếu máo chuẩn bị khóc, Cố Minh Tịch lại vội vàng dỗ dành: "Ngoan nào, anh biết không phải em không muốn có con mà chỉ là để lỡ mất tuần trăng mật nên không vui thôi. Nhưng vợ ơi, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội đi chơi xa, còn có thể dẫn con mình đi cùng, đảo Fuji, Hy Lạp, Maldives, Ai Cập, Brasil,… Anh sẽ cùng em đi hết những nơi em muốn." ... Mời các bạn đón đọc Mr. Đà Điểu Của Tôi của tác giả Hàm Yên.
Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược - Đạm Anh
Việc tệ nhất mà A Chiêu đã làm trong cuộc đời mình chính là thầm thương trộm nhớ vị sư phụ nuôi mình lớn. Việc tốt nhất đã từng làm lại chính là vứt bỏ đi thứ tình cảm sai trái này. Nhưng.... Sư Phụ, A Chiêu làm chuyện xấu không cho, chuyện tốt cũng không cho, vậy thì sao có thể để người định đoạt hết mọi chuyện được. Vệ Cẩn xuống núi vì độ kiếp, không ngờ kết cục lại là chính mình bị độ kiếp.  Đọc tên truyện là biết ngược nam rồi đó ????Truyện dễ thương lắm luôn, cặp thầy trò đáng yêu hết mức, đọc mà cứ cười suốt thôi. Nữ chính thông minh cá tính, nam chính ôn nhu nho nhã, đúng gu của mình.  Môn phái Thiên Sơn có quy định cứ 5 năm lại có đệ tử xuất sắc xuống núi lịch lãm.  Ngày đầu tiên Vệ Cẩn tình cờ gặp cô bé ăn xin 6 tuổi và thu nhận cô làm đệ tử, đặt tên là A Chiêu. Vì có kinh nghiệm nuôi mèo mèo chết, nuôi chim chim ngủm nên Vệ Cẩn rất sợ sẽ nuôi chết đồ nhi của mình nên mới tìm vị quan nào đó đang nuôi bé gái để hỏi thăm cách chăm nuôi như nào.  Xui cho Vệ Cẩn, hỏi trúng ngay người đang nuôi bé gái để làm vợ. Vậy là sư phụ ngơ ngáo về nhà thực hiện cùng ăn cùng ngủ với đồ nhi suốt 8 năm trời ????.  A Chiêu thông minh nhưng cũng rất cố chấp bướng bỉnh, mỗi lần bị cô bé chọc giận là Vệ Cẩn lẩm bẩm: “A Chiêu không phải mèo, không phải chim. A Chiêu là bé gái, phải được nuông chiều”.  Thời gian dần qua, hai thầy trò yêu nhau nhưng không dám vượt qua lễ giáo thế là tự ngược nhau quắn quéo cả lên. Đỉnh điểm là cô bé say rượu suýt nữa thành công mần thịt Vệ Cẩn, lo sợ sư phụ sẽ không tha thứ cho mình nên cô trốn nhà đi bụi. *** Gần đây Vệ Cẩn vô cùng buồn phiền, kể từ khi A Chiêu sinh một đôi long phượng, trong mắt A Chiêu không hề có vị trí của hắn, hai đứa nhỏ bốn tuổi Vệ Diên và Vệ Miên cả ngày lẫn đêm đều dính lấy A Chiêu. Kể cả lúc Vệ Cẩn cho rằng có thể thoải mái rồi, hai đứa nhỏ lại bám lấy Vệ Cẩn mỗi ngày đòi Vệ Cẩn nấu cho ăn. Ngày nào Vệ Cẩn cũng bận rộn trong phòng bếp, đối mặt với ba đôi mắt long lanh, hắn không hề có năng lực chống đỡ, không, phải nói rằng Vệ Cẩn còn chưa phản kháng đã cam tâm tình nguyện đầu hàng. Vào một buổi sáng sớm, Vệ Diên và Vệ Miên nằm bò trước cửa phòng, hai đứa bé vểnh tai lên, không biết đang cố nghe cái gì. Lát sau, Vệ Miên quẹt miệng: “Huynh gạt muội, Miên Miên có ngửi thấy mùi côn bằng đâu!” Vệ Diên nghiêm túc nói: “Nhất định là cha với nương giấu ở đâu rồi! Hôm qua ta vừa nghe thấy cha hỏi nương tối có muốn ăn côn bằng không thì nương nói tối mệt, để sáng mai dậy sớm ăn.” ... Mời các bạn đón đọc Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược của tác giả Đạm Anh.