Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Niệu Liệu Pháp - Phương pháp chữa bệnh bằng nước tiểu PDF

Hầu hết những thông tin trong tập sách này được viện dẫn, trực tiếp hay gián tiếp, từ các tác phẩm "MANAV MOOTRA: liệu pháp nước tiểu tự động của R.M PATESL (Manav Mootra, Auto-Urine Theraphy), “THE WATER OF LIFE: A Trealies on Unien Therapy của L.W.ARMSTRONG (Nước của đời sống: Khái luận về liệu pháp nước tiểu)". Đối với một tín đồ Thiên Chúa, nhan đề tập sách sau cũng nói lên vấn đề. Trong một thế giới thiếu hểu biết về vấn đề này, chúng tôi không thể dùng lời lẽ nào xứng đáng hơn diến tả lòng tri ân của chúng tôi đối với hai phương pháp trên.Liệu pháp khác tả ra trong tập này là một phương pháp chữa bệnh hoàn toàn không dùng thuốc, tự chủ. Thành tố duy nhất là nước tiểu, một chất được biến chế ngay trong cơ thể, giàu về muối khoáng, kích thích tố và nhiều chất quan trọng khác.Nguyên nhân chính của bệnh tật thật giản dị, đó là sự thiếu vắng những chất cần có trong thận và sự xuất hiện những chất lẽ ra không nên có. Khoa học đã thấy rằng cơ thể sẽ sản sinh những enzym (diếu tố ) chính yếu cần thiết để tự chữa trị tật bệnh và những enzym này có nhiều trong nước tiểu. Vì lẽ chỉ cơ thể của chúng ta mới chưng cất được những dược chất kì diệu và cung cấp nổi các loại huyết thanh (serum) và kháng thể hoàn toàn nhất."Nước tiểu" là thứ thuốc bổ hoàn toàn cho việc phục hồi sức khỏe và cho việc tiêu diệt các bệnh tật. Nước tiểu cũng cống hiến cả sức sống sinh động và khí lực tuổi thanh xuân cho người lớn tuổi. Nước tiểu còn là một chất chống độc. Thật ra, nước tiểu do một trang thiết bị thiên nhiên ở trong thân thể cung cấp không riêng cho con người và cho mọi loài sinh vật từ lúc ra đời. Nước tiểu chẳng bao giờ có thể thất bại, nếu ta dùng nó để trị bất luận bệnh nào một cách có hệ thống trong giai đoạn đầu của từng bệnh và trước khi bị tàn hoại bởi dùng các cách chữa khác.Trong liệu pháp nước tiểu, không cần tới khâu chẩn bệnh, bởi lẽ chỉ một phương trị liệu này chữa khỏi mọi bệnh tật, ngoại trừ các tật bệnh gây ra bởi tình trạng chấn thương hoặc các tì tích về cấu trúc cơ thể.Khi uống vô cơ thể, nước tiểu được lọc đi, càng trở nên trong hơn, ngay cả trong một ngày chỉ uống nước tiểu. Thoạt tiên nó rửa ráy rồi tránh khỏi trệ úng khi cần, và sau cùng, xây dựng lại cơ quan phủ tạng, kênh rãnh, môn mạch, sau khi chúng đã bị bệnh tật tàn phá hao mòn. Thật ra, "nước tiểu" không chỉ xây dựng lại hai lá phổi, lá lách, gan, não tim, v.v... mà cũng xây dựng lại, sửa sang các lớp vỏ não, màng bụng và các phủ tạng khác như đã được chứng minh trong trường hợp rất nhiều bệnh chết người như là bệnh lao ruột, tình trạng nguy ngập của bệnh viêm ruột già. "Nước tiểu" là dung dịch sống của thịt, máu và mô sống quan yếu.Người ta đã biện luận rằng điều không được đúng đắn là đưa trở lại thân thể một chất gì mà chính cơ thể đã đào thải ra. Thế nhưng nếu chúng ta trở lại với thiên nhiên, chúng ta sẽ tìm kiếm được gì? Lấy thí dụ cái nguyên tắc trộn lá vào đất làm phân bón như các nhà làm vườn thi hành. Thay cho phân bón khoa học, những đám lá rụng từ cành cây được họ ủ trở lại trong lòng đất. Từ đó những đóa hoa trở nên ngọt ngào nhất, những trái cây chín ngọt hơn, cây cối mọc khỏe hơn. Mặt khác khi vì lẽ nào đó lòng đất bị mất đi những hóa chất tạo ra bởi đám lá rụng, cây cối mọc trên mặt đất bị xơ xác, còi cọc hoặc tàn lụi sớm đi. Ý tưởng rằng thiên niên lãng phí gây hao mòn là sai lầm. Thiên nhiên chỉ tỏ ra lãng phí đối với chúng ta bởi lẽ chúng ta không hiểu biết thiên nhiên.Người ta cho rằng một trong những bản năng sinh học của mọi loài động vật là có ý cậy nhờ vào sự uống "nước tiểu" của chính chúng khi chúng mắc bệnh. Chúng tôi chắc rằng quý vị đã nhìn thấy sự kiện là những con vật liên tục liếm mình chúng. Bằng cách này, chúng đưa vào cơ thể chúng nhiều chất chống tình trạng nhiễm độc sau mỗi bữa ăn, các chất này như muốn chấn chỉnh mọi hư hại nào có vẻ như xảy ra bởi thức ăn không thích hợp, thậm chí gây độc. Trong nhịp biến hóa của xã hội, con người đã đánh mất khả năng tự bảo vệ đó. Nước tiểu cần cho việc duy trì các chức năng sinh học, trong thời kỳ khỏe mạnh và lập lại thăng bằng trong thời kỳ bệnh tật.Nghề y ngày nay đã tiến bộ và chi phối xã hội tới mức dường như liệu pháp nước tiểu bị quên lãng không ai biết tới. Nhiều người tin rằng kĩ thuật y khoa tiến bộ là một dấu hiệu của nền văn minh tiến bộ, nhưng trong thực tế nó chứng tỏ cái thất bại hoàn toàn về hệ thống y học của chúng ta. Hàng tuần, hàng ngàn cuộc giải phẫu được thực hiện với nhiều kĩ thuật chói lòa chứng minh rằng người y sĩ hiện đại chẳng chữa trị được tật bệnh, giỏi lắm chỉ kiềm chế được bệnh tật mà thôi. Trên lãnh vực điều trị bệnh ung thư, người y sĩ chẳng đề xuất gì tốt hơn lưỡi dao mổ, radium và X-quang.Hằng năm, nhiều tỉ đô la đã tiêu dùng cho công cuộc nghiên cứu để tìm ra các thứ thuốc phòng và chữa nhiều bệnh khác nhau. Vậy mà tại sao số lượng bệnh nhân ung thư, tim mạch và tiểu đường lại tăng thêm một cách thảm hại? Việc sử dụng các thuốc uống, thuốc chích hiện đại cùng với chất radium, nhằm khống chế những bệnh đó nảy sinh ra nhiều phản ứng phụ đau lòng và gây ra nhiều bệnh do dùng thuốc sinh ra.Rất nhiều chuyên gia y học quy trách rằng các thuốc chủng chịu trách nhiệm chính về tình trạng gia tăng bệnh ung thư và tim mạch. Phép điều trị ung thư kiểu hiện đại đem lại thoải mái ban đầu, nhưng ở hơn 90% trường hợp, sớm hay muộn rồi cũng mang lại tình trạng suy sụp với những cơn đau đớn không chịu thấu cho bệnh nhân, cơn đau kéo dài cho tới phút lâm chung. liệu pháp nước tiểu là phương cách lựa chọn hoàn hảo. Nó không chỉ đề xuất một bài thuốc thiên nhiên, nhưng là một liều thuốc chữa trị đảm bảo. Một người rộng rãi có thể lợi dụng triệt để thứ thuốc đại chúng này, còn như một người hẹp hòi thiển cận thì khó mà uống hoặc dùng nước tiểu. Thượng đế chẳng tạo dựng ra một y sĩ nào để giữ gìn sức khỏe thể chất của loài người hay của những sinh vật khác. Tuy nhiên ngài trang bị cho mỗi sinh vật một phương tiện dự phòng dưới hình thức "nước tiểu".Ta không thể tưởng nghĩ rằng trong việc giữ gìn sức khỏe, người ta thì nhờ vả vào sự trợ giúp bên ngoài, trong khi tất cả động vật, chim muông, côn trùng đều nương nhờ vào thiên nhiên. Mỗi sinh vật là một cơ thể hoàn chỉnh và sự tự chủ với một phương tiện giữ gìn sức khỏe của mình. Thi hào Pritam phát biểu: Lao mình sâu xuống biển, người thợ lặn can trường đó mò ra những hạt ngọc trai, còn những ai đó đứng trên bờ xem chẳng kiếm chác được gì. Chỉ có người nào thu can đảm vào trong tay, tống khứ niềm phê phán vào nước tiểu và uống nó ừng ực,chỉ người đó là có thể chữa khỏi bệnh mình.

Nguồn: dantocking.com

Đọc Sách

Hải Thượng Y Tôn Tâm Lĩnh Quyển 5 - Hoàng Văn Hòe
Hải Thượng Y Tôn Tâm Lĩnh Quyển 5 Hải Thượng Y Tôn Tâm Lĩnh Quyển 5Trong cảnh hưu nhàn, tôi thường quan tâm đến người đời bây giờ, có rất nhiều chứng bệnh khó tìm được thuốc chữa thì một lão hữu Đình Thụ Hoàng văn Hòe Tiên sinh, có nhã ý đưa cho coi một bản dịch, do liên sinh đã dịch bộ sách « Hải Thượng Y Tôn » bằng chữ Hán ra Việt văn. Tôi' mừng rỡ như là được thần tiên cho một phương thuốc trường sinh. Trong cảnh hưu nhàn, tôi thường quan tâm đến người đời bây giờ, có rất nhiều chứng bệnh khó tìm được thuốc chữa thì một lão hữu Đình Thụ Hoàng văn Hòe Tiên sinh, có nhã ý đưa cho coi một bản dịch, do liên sinh đã dịch bộ sách « Hải Thượng Y Tôn » bằng chữ Hán ra Việt văn. Tôi' mừng rỡ như là được thần tiên cho một phương thuốc trường sinh. Tôi đã xem kỹ bản dịch, thấy ý nghĩa đúng với nguyên văn, lời vặn lưu loát. Cách xếp đặt có khoa học, lời giải thích rất rõ ràng, khiến cho ai đã đọc qua, dù không phải là người đã có tập nghiệm, hay có gia truyền, cũng đều hiểu được khá nhiều về y lý. Thực là: « Công trình kê biết mấy mươi»!Tôi cũng như phần nhiều người khác, khi có bệnh phải dùng thuốc, và đã có dùng nhiều thuốc Bắc. Những khi đó, các vị Đông-Y-Sĩ chuẩn trị cho tôi, vị thì chữa theo Cảnh-Nhạc, vị thì chữa theo Phùng-Thị, vị thì thiên về ôn, bổ, vị thì thiên về hàn, lương. Riêng tôi thì nằm lẩm bẩm mấy câu sách thuốc: "Người có bệnh khổ vì không biết thuốc. Người làm thuốc khổ vì không biết bệnh". (Bệnh gia khổ ư bất tri y. Y gia khổ ư bất tri bệnh). Rồi kết cục cũng không ngoài 4 chữ: "Phúc chủ lộc thầy".Vì các lẽ đó, nên từ trước đến nay, tôi vẫn khâm phục Lê Hữu Trác tiên sinh, biệt hiệu là Hải Thượng Lãn Ông, đã có sáng kiến và công phu soạn ra bộ "Hải Thượng Y-Tôn", là một pho sách thuốc duy nhất của người Việt, để dạy người Việt chữa bệnh cho người Việt. Tuy bộ sách ấy không phải là không tham khảo các sách thuốc của Trung Hoa, nhất là bộ Cẩm-Nang, những cũng không phải là lệ thuộc vào tác phẩm ngoại lai. Đặc biệt là phương pháp điều trị, thích hợp vởi thủy thổ, khí hậu của địa phương, thể chất bẩm sinh của thời địa cho nên về thời trước, Tiên sinh đã được sắc phong là Việt Nam Y Thánh.
Hải Thượng Y Tôn Tâm Lĩnh Quyển 4 - Hoàng Văn Hòe
Hải Thượng Y Tôn Tâm Lĩnh Quyển 4 Hải Thượng Y Tôn Tâm Lĩnh Quyển 4Trong cảnh hưu nhàn, tôi thường quan tâm đến người đời bây giờ, có rất nhiều chứng bệnh khó tìm được thuốc chữa thì một lão hữu Đình Thụ Hoàng văn Hòe Tiên sinh, có nhã ý đưa cho coi một bản dịch, do liên sinh đã dịch bộ sách « Hải Thượng Y Tôn » bằng chữ Hán ra Việt văn. Tôi' mừng rỡ như là được thần tiên cho một phương thuốc trường sinh. Trong cảnh hưu nhàn, tôi thường quan tâm đến người đời bây giờ, có rất nhiều chứng bệnh khó tìm được thuốc chữa thì một lão hữu Đình Thụ Hoàng văn Hòe Tiên sinh, có nhã ý đưa cho coi một bản dịch, do liên sinh đã dịch bộ sách « Hải Thượng Y Tôn » bằng chữ Hán ra Việt văn. Tôi' mừng rỡ như là được thần tiên cho một phương thuốc trường sinh. Tôi đã xem kỹ bản dịch, thấy ý nghĩa đúng với nguyên văn, lời vặn lưu loát. Cách xếp đặt có khoa học, lời giải thích rất rõ ràng, khiến cho ai đã đọc qua, dù không phải là người đã có tập nghiệm, hay có gia truyền, cũng đều hiểu được khá nhiều về y lý. Thực là: « Công trình kê biết mấy mươi»!Tôi cũng như phần nhiều người khác, khi có bệnh phải dùng thuốc, và đã có dùng nhiều thuốc Bắc. Những khi đó, các vị Đông-Y-Sĩ chuẩn trị cho tôi, vị thì chữa theo Cảnh-Nhạc, vị thì chữa theo Phùng-Thị, vị thì thiên về ôn, bổ, vị thì thiên về hàn, lương. Riêng tôi thì nằm lẩm bẩm mấy câu sách thuốc: "Người có bệnh khổ vì không biết thuốc. Người làm thuốc khổ vì không biết bệnh". (Bệnh gia khổ ư bất tri y. Y gia khổ ư bất tri bệnh). Rồi kết cục cũng không ngoài 4 chữ: "Phúc chủ lộc thầy".Vì các lẽ đó, nên từ trước đến nay, tôi vẫn khâm phục Lê Hữu Trác tiên sinh, biệt hiệu là Hải Thượng Lãn Ông, đã có sáng kiến và công phu soạn ra bộ "Hải Thượng Y-Tôn", là một pho sách thuốc duy nhất của người Việt, để dạy người Việt chữa bệnh cho người Việt. Tuy bộ sách ấy không phải là không tham khảo các sách thuốc của Trung Hoa, nhất là bộ Cẩm-Nang, những cũng không phải là lệ thuộc vào tác phẩm ngoại lai. Đặc biệt là phương pháp điều trị, thích hợp vởi thủy thổ, khí hậu của địa phương, thể chất bẩm sinh của thời địa cho nên về thời trước, Tiên sinh đã được sắc phong là Việt Nam Y Thánh.
TIỂU THUYẾT NGƯỜI THẦY THUỐC (1938) - THANH CHÂU
Thanh Châu (1912-2007), tên thật là Ngô Hoan, là nhà văn Việt Nam thời tiền chiến. Ông là tác giả truyện ngắn "Hoa ti gôn" (1937), là truyện đã làm "khơi dậy men thơ cho T.T.Kh sáng tác bài thơ nổi tiếng: Hai sắc hoa ti gôn". Người thầy thuốc là tập truyện ngắn của ông được đăng trên Phổ thông bán nguỵệt san xuất bản năm 1938. Người thầy thuốc là tập truyện ngắn của ông được đăng trên Phổ thông bán nguỵệt san xuất bản năm 1938.
VĂN SỬ Y DƯỢC TRONG TRUYỆN CHƯỞNG KIM DUNG - TRẦN VĂN TÍCH
Ai đọc Kim Dung cũng biết Quách Tĩnh và Tương Khang. Tên của hai nhân vật nây do Khâu Xứ Cơ đặt với ngụ ý nhắc nhở mối nhục Tĩnh Khang và việc hai thánh khi xưa bị giặc bắt. Tác giả Hương Cảng chỉ viết như vậy mà không cho thêm chỉ tiết, Vậy mối nhục Tĩnh Khang là mối nhục gì? Hai thánh là ai? Giặc nào bắt họ? Nhân vật Khâu Xứ Cơ có thực hay chỉ là do tưởng tượng của nhà viết truyện? Độc giả Việt Nam chắc phải có những thắc mắc như vậy. Và có lẽ cả dịch giả bản Việt ngữ nữa. Vì chính người dịch cũng tỏ ra không hiểu mối nhục Tĩnh Khang là sự kiện lịch sử gì: Anh hùng xạ điêu, quyển 8, trang 240, thuật lời Quách Tĩnh: “Đó là Khưu đạo trưởng muốn chúng con không quên cái nhục ở Tĩnh Khang”. Như vậy, rõ ràng người dịch đã tưởng Tĩnh Khang là một địa danh. Không phải thế, Tĩnh Khang là một niên hiệu. Ngày xưa, mỗi triều vua thường có một hay nhiều niên hiệu. Ví dụ vua Lê Thánh Tông nước ta, ở ngôi ba mươi tám năm, có hai niên hiệu: mười năm đầu đặt niên hiệu là Quang Thuận, hai mươi tám năm sau đặt niên hiệu là Hồng Đức. Tĩnh Khang là một niên hiệu của vua Huy Tông nhà Bắc Tống. Vị vua nầy tại vị từ năm 1101 đến năm 1126, cải nguyên tất cả sáu lần. Niên hiệu Tĩnh Khang là niên hiệu cuối cùng, chỉ có một năm và tương ứng với năm 1126 Tây lịch. Vào thời điểm đó, quân Kim đánh xuống Nam, chiếm Khai phong, bắt hai vua Huy Tông và Khâm Tông đưa về Bắc, cho nên sử Trung Hoa gọi là nạn hay nhục Tĩnh Khang. Và “nhị thánh” được Quách Khiếu Thiên thân phụ Quách Tĩnh - nhắc đến ở đầu truyện Anh hùng xạ điêu chính là hai vua Huy Tông và Khâm Tông. Trong một bài từ theo điệu Mãn giang hồng (bài từ nầy được Quách Tĩnh đọc cho Hoàng Dung nghe khi ở trên Thánh địa của bang Thiết chưởng và ngẫu nhiên tiếp thu được hai cuốn sách do Hàn Thế Trung sao lục các tác phẩm của Nhạc Phi), vị danh tướng đời Tống đã để cập đến "Tĩnh Khang sử".Khâu Xứ Cơ cũng là một nhân vật có thật trong lịch sử Trung Quốc, Đó là một đạo sĩ — do đó ông có ngoại hiệu là Trường Xuân Tử hay Trường Xuân chân nhân —phiêu bạc giang hồ khấp chốn, viễn du ở rất nhiều nước ngoài, sang tận vùng Trung đông ngày nay. Trong bộ Trường Xuân chân nhân Tây du ký, ông kể lại những cuộc hành trình xa xôi. Chẳng hạn năm 1222, ông đã đi qua thành phố lộng lẫy với những cung đền. Hồi giáo Samarkand-hiện nay thuộc Usbekistan, đã chứng kiến cảnh đô thành giàu có với một nền văn hóa rực rỡ nầy của miền Trung Á bị quân Mông cổ do Thiết Mộc Chân chỉ huy đốt phá tan hoang, đánh đuổi dân chúng ra khỏi thành khiến cư dân ở đây không còn được một phần tư dân số trước kia.Trong tập sách nầy, chúng tôi sẽ cố gắng tập hợp và bình giải các chi tiết thuộc những lĩnh vực văn học, sử học, y học và dược học được Kim Dung để cập đến qua những bộ truyện kiếm hiệp. Ví dụ căn cứ vào sự kiện bộ Anh hùng xạ điêu lấy bối cảnh khởi đầu là năm thứ năm niên hiệu Khánh nguyên đời vua Ninh Tông (bản dịch Việt ngữ ghi sai thành Linh Tôn) nhà Tống, tương ứng với năm 1199 dương lịch và chi tiết trong Cô gái Đồ long theo đó Quách Tĩnh và Hoàng Dung đã liên thủ giúp quân dân Tương Dương giữ thành nầy và tử nạn khi quân Nguyên phá thành mà việc nầy thì xẩy ra năm 1273 theo sử liệu Trung văn sau sáu năm quân dân nòi Hán kiên trì chiến đấu và không được triều đình Nam Tống chi viện; nên chúng tôi có thể tính ra rằng Quách Tĩnh đã hưởng thọ 74 tuổi (1273 - 1199 = 74). Chi tiết này không hề được Kim Dung ghi nhận trong các tác phẩm của mình.Truyện võ hiệp Kim Dung và sau nầy, phim chưởng Kim Dung đã phổ biến sâu rộng trong giới thưởng ngoạn Việt Nam, từ Nam chí Bắc, ở quốc nội cũng như tại quốc ngoại. Những trang sách sau đây hy vọng sẽ cung cấp được một số tri thức bổ ích và thú vị cho đồng bào đồng hương.