Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cung Khuyết

Cho tới tận lúc đầu ta bị chém xuống, treo trên cổng thành thị chúng, ta vẫn không thể hiểu được tại sao mình lại rơi vào kết cục này.  Nguyên Quân Diệu ta vốn không có ý định làm vua, so thế nào cũng thua kém đám huynh đệ. Nhị ca dũng mãnh thiện chiến, cửu đệ thông minh âm hiểm, ai cũng đều xứng đáng ngồi trên cái ghế này hơn ta.  Lần đầu tiên ta gặp nàng, Sở Tư Nam, công chúa nhỏ tuổi của Sở liệt đế, cũng là ngày phụ hoàng đánh thắng Đại Sở quốc, tiến vào hoàng thành Kim Lăng. Nàng đứng lẫn sau đám cung nhân, không nhìn rõ mặt, ta cũng chẳng để tâm. Bởi vì lúc đó trong lòng ta đang mang mối tương tư một nữ nhân xinh đẹp khác.  Lần thứ hai gặp lại, nàng mang khuôn mặt xấu xí đứng trước huynh đệ chúng ta. Phụ hoàng muốn một người trong đám con của ngài cưới Sở Tư Nam, nhưng nhìn khuôn mặt đó, Nhị ca và Cửu đệ đã sớm quay đầu đi. Ta cảm thấy cô nương này có chút đáng thương, lại muốn kết thúc chuyện này thật nhanh, bèn đứng ra nhận lấy trách nhiệm.    Sau này ta mới biết, phụ hoàng đã sớm hứa với Sở Tư Nam, người cưới nàng sẽ được ngồi lên vương vị. Ta lại phát hiện ra, nàng dịch dung thành bộ dạng xấu xí để làm chướng mắt chúng ta. Khi nàng trở lại khuôn mặt thật, sự xinh đẹp cao quý của một công chúa, dù là đã vong quốc cũng khiến nỗi tự ti trong lòng ta càng lớn hơn. Nguyên Quân Diệu ta từ khi nào phải nhờ đến nữ nhân mới có được ngai vàng!  Ta càng không muốn thừa nhận, thực ra mình đã yêu nàng từ ngày đó rồi. Nàng không giống những nữ nhân nũng nịu bên người ta một chút nào. Nàng quá cứng rắn, đến nỗi ta phát cáu trước sự dửng dưng ấy của nàng. Yêu nhiều thì hận nhiều, ta bắt đầu xa lánh nàng, thậm chí còn ra tay khiến nàng bị thương, vĩnh viễn mang trên mặt vết sẹo gớm ghiếc. Trời sinh ta vốn thích mỹ nhân, thích những thứ yếu đuối mềm mại, vì ở bên cạnh họ ta mới có cảm giác thành tựu. Ta say đắm Phùng Yên Nhi cũng bởi vậy, hận không thể sủng nàng ta lên tận trời. Vì yêu, ta đem lí trí vứt bỏ, hết lòng nâng đỡ ngoại thích của Phùng Yên Nhi. Nghĩ lại, ta bỗng cảm thấy mình mê muội không ai bằng, vì một chút hư tình giả ý mà bị lừa mất cả ngai vàng.  Nhưng tất cả những điều này ta chỉ nhận ra khi đã đến bước đường cùng, phản tặc xông vào cung, Phùng Yên Nhi đưa tới bên miệng ta một chén rượu độc. Ta hận đám chuột chết nhát chỉ biết dùng ám chiêu sau lưng này, càng hận bản thân vì quá tin tưởng mà dễ dãi với người kề vai chung gối. Ta không phải là một hoàng đế tốt, cũng không thiếu người mắng ta là hôn quân, nhưng ta vẫn không thể nuốt mối hận mà chết đi như vậy.  Ta dùng hết chút sức lực còn lại, tự thắt cổ ở cây hòe phía sau vườn. Sau khi ta chết, đầu bị chặt xuống, treo trên cửa thành để dân chúng đi qua phỉ nhổ. Ta cũng không biết tại sao linh hồn của mình không đầu thai, có lẽ là do không cam lòng. Trong ngày đông tuyết phủ kín trời, ta lặng lẽ nằm ở đó, đau đớn đến tuyệt vọng.  Chính lúc ta thảm hại nhất ấy, Sở Tư Nam lại xuất hiện.  Nàng vẫn mang bộ dáng xấu xí do một tay ta gây ra, đứng nhìn ta dưới trời đầy tuyết bay, lại nhẹ nhàng mỉm cười. Nàng đến để chôn cất cho ta. Ta bỗng cảm thấy muốn khóc.  Ta nghĩ nếu được quay ngược thời gian, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ rơi nàng. Ta bẻ gãy cánh chim của nàng, giờ báo ứng của ta cũng đã đến, nhưng nàng lại thanh thản như thế, tiễn ta một đoạn đường cuối. Cổ ta rất đau, nhưng tâm ta khi nhìn thấy nàng càng đau hơn. Trước lúc rời đi, nàng rơi một giọt nước mắt. Khi Đại Sở quốc diệt vong, khi ta nghe lời gian thần giết con dân của nàng, cả khi kiếm của ta rạch một đường lên mặt, nàng vẫn không hề khóc. Vậy mà giờ đây nàng lại rơi nước mắt vì ta...  Cảm ơn, A Nam.  Đúng vào lúc ta nghĩ, đời này của mình thế là kết thúc, thì kì tích lại xảy ra. Ta trọng sinh, trở lại khi mới đăng cơ được hai năm, tất cả còn chưa bắt đầu. Chuyện đã qua tựa như một giấc mơ, nhưng lần này, ta lại biết rõ tâm của mình hướng về ai. A Nam, ta sẽ không bao giờ buông tay nàng một lần nữa.  ----------- Đó là một ngày hè nóng nực, ta bị Nguyên Quân Diệu ném cái chặn giấy vào đầu, máu chảy thấm ướt nền nhà. Ta đứng lặng bên cạnh bức tường cung Trường Tín, khóc đến khi nước mắt cạn khô, cũng cạn luôn cả phần tình nghĩa ít ỏi giữa ta và hắn.  Ta là Sở Tư Nam, một công chúa vong quốc, lí do duy nhất ta còn sống đến ngày hôm nay là để chờ đoàn tụ với tiểu đệ đệ. Vì vậy, Nguyên Quân Diệu ghét ta, xa lánh ta, thậm chí làm ta bị thương, ta cũng không ngại. Hắn muốn làm hôn quân, ta sẽ không bao giờ xen vào nữa. Nhưng buổi chiều hôm ấy, hắn lại ôm chặt ta mà gọi một câu, "A Nam".  Sau đó, tất cả mọi chuyện đều thay đổi. Hắn xa lánh sủng phi Phùng Yên Nhi, lại bám dính lấy ta như đứa trẻ. Ta không biết đầu óc hắn bị làm sao, nhưng sâu trong đáy lòng, ta vẫn rất vui vẻ.  Ta giúp hắn chống đỡ công kích của hậu cung, cùng hắn đi tuần phía Nam. Trách nhiệm của một công chúa hòa thân là như vậy, ta cũng không rõ hắn là vì lợi dụng ta hay thật tâm chuyển ý, nhưng ta vẫn sẽ làm vì con dân của mình.  Hắn ngày càng sủng ta, yêu chiều ta, hệt như trước đây từng đối xử với Phùng Yên Nhi, thậm chí còn tốt hơn. Ta thật sự không phải một nữ nhân dịu dàng, nhưng cũng không tránh khỏi bị ôn nhu của hắn lay động.  Rốt cuộc, khi ta đối đầu với Phùng Yên Nhi, hắn cũng lộ ra cái đuôi cáo. Hắn không bỏ được nàng ta, lại lạnh nhạt với ta. Ngày hắn vung kiếm lên với ta, tâm ta đã đóng thành băng.  Ta vốn muốn bỏ đi, nhưng không cam lòng chịu hãm hại của nữ nhân hậu cung. Ta quyết định vạch trần âm mưu của Phùng Yên Nhi, ngoài ý muốn phát hiện ra nàng ta cấu kết với người ngoài, muốn lật đổ ngai vàng.  Hóa ra, Nguyên Quân Diệu trông thì ngốc nghếch, nhưng cái gì cũng biết. Hắn muốn ta kiên nhẫn chờ, đến khi trong tay nắm lại hết quyền lực, một kiếm diệt hết đường lui của đám gian thần.  Hắn là một kẻ ngốc, một vị hoàng đế si tình, lại còn hay nóng nảy. Mà vị hoàng đế này kể từ ngày hè năm nào đó, đột nhiên ôm ta nói một câu, "A Nam đừng đi, tuyết rơi rất lạnh." Từ ấy, duyên phận giữa chúng ta đã định không bao giờ đứt được.  ------------- "Cung khuyết" là cuốn tự sự của một vị hôn quân, đã từng mất đi tất cả, lại được quay ngược thời gian, làm lại từ đầu.  Nguyên Quân Diệu có đủ phẩm chất để làm một hoàng đế tốt, nhưng hắn tự ti khi đứng giữa huynh đệ của mình. Thậm chí trước mặt người con gái mạnh mẽ như A Nam, hắn cũng cảm thấy thua kém. Và hắn có một cái sai trí mạng, chính là quá yêu, quá tin tưởng, quá nhân từ.  Trọng sinh sống lại, hắn thay đổi, trở nên đa nghi và nóng nảy. Hắn không muốn yêu thêm bất kì ai, nhưng lại nhớ rõ vì A Nam mà mình mới có cơ hội làm lại cuộc đời. Vì vậy hắn bắt đầu bảo vệ, kề cận bên nàng. Dần dần, nàng bước vào trái tim, khiến hắn không thể buông tay được nữa. Truyện là một hồi tranh đấu hỗn loạn trong cung cấm, giữa các vị phi tần, giữa gian thần và trọng thần, mà kết quả cuối cùng chính là phần thắng của hoàng đế Nguyên Quân Diệu và Sở Tư Nam. Hắn xóa bỏ hậu cung 3000, độc sủng một mình nàng, cũng coi như xứng đáng với cái giá phải trả kiếp trước.  Đây là một cuốn sách đặc biệt, khiến tôi đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Nhân vật nam chính trong truyện không hề hoàn hảo, hắn là hoàng đế mà mang trong mình quá nhiều khuyết điểm. Nhưng hắn vì trả nợ tiền kiếp mà chấp nhận A Nam, một lòng tin tưởng nàng, cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng. Gặp đúng người, không bằng nói lựa chọn đúng người.  Truyện tưởng như là ngược nữ, nhưng thực chất lại là dằn vặt ngược nam. Nếu các độc giả muốn tìm một cuốn sách cung đấu theo góc nhìn khác, "Cung khuyết" sẽ là lựa chọn không tồi.  Cảm ơn đã theo dõi và đọc đến cuối cái review dài ngoằng này ạ ^^. Hi vọng qua rv các bạn sẽ tìm được truyện hợp ý.  __________ " ": Trích từ truyện Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mây đen phủ xuống tường thành, gió lạnh lộ ra từng hơi thở huyết sắc. Xuyên thấu qua bức màn vấy máu đó, ta nhìn xuống dân chúng đang đi lại dưới tường thành, phần lớn bọn họ đều mặc y phục đơn bạc, trên mặt mang theo một loại khí sắc tiêu điều cùng thời tiết hiện giờ không khác nhau là mấy. Bọn họ không một ai ngẩng đầu liếc mắt một cái xem đầu ta đang treo trên cao. Bọn họ không quan tâm, không mảy may quan tâm đến cái chết của ta. Ta là Nguyên Quân Diệu, là hoàng đế của Đại Triệu. Năm 22 tuổi ta đăng cơ, tính đến bây giờ đã là hơn 10 năm. Hơn 10 năm qua, ta vẫn cho rằng mình là một hoàng đế tốt, ít nhất, ta luôn luôn cố gắng để bảo hộ quốc gia, thống nhất 2 miền Nam Bắc. Cho đến khi đầu ta rơi xuống bởi địch nhân, ta mới phát hiện ra bi kịch bắt đầu từ trong nội bộ. Ta đã sớm chết đi, thân thể không vẹn toàn, thân một nơi, đầu một chỗ, nhưng lai không biết vì sao ta vẫn có thể nhìn thấy hết thảy tất cả mọi vật. Đầu mùa đông ở phương Bắc rét lạnh, nhưng so với cái lạnh cắt da cắt thịt của thời tiết thì lòng người còn lạnh hơn gấp trăm ngàn lần. Nơi đây rất tốt! Dõi mắt nhìn về hướng hoàng cung có thể nhìn thấy Trích Tinh Các, mái ngói cong cong ở phía cuối chân trời, là nơi gần với Vân Tiêu điện nhất. Hình ảnh bén nhọn đau thương thoáng vụt qua trong đầu ta. Đó là nơi khiến lòng ta nhói đau – là minh chứng cho một thứ tình cảm mù quáng, ngu xuẩn. Hiện tại, ở trong đầu ta hiện lên đủ loại biểu tình, nhưng không có bất cứ một loại biểu tình nào trừ sự coi thường làm lòng ta cảm thấy vô hạn bi thương. Ta đã tỉnh ngộ, ta có ngày hôm nay cũng là do ta tự tạo nghiệt. Đối với một người cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nhìn, ngay cả kì vọng duy nhất cũng không thể nói ra – ta hy vọng có thể nhìn thấy một giọt nước mắt, một giọt nước mắt vì ta mà rơi. Hy vọng của một thế hệ đế vương, lập tức trở nên hèn mọn như thế. Bọn người đó nói muốn phơi thây ta 10 ngày nhưng hôm nay đã là ngày thứ 11, có lẽ bọn họ đã sớm quên ta rồi. Ta nghĩ sẽ không có người đến nhặt xác cho ta, càng sẽ không có người vì ta mà rơi lệ. Đây mới là bi ai lớn nhất của một đời người: bị mọi người xa lánh mà tới chính ta còn không biết. Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều, bọn họ đã sớm quên ta nhưng ta lại không thể quên được bọn họ. Đến hiệ tại ta mới chính thức hiểu được nỗi thống khổ bị cả thên hạ vứt bỏ. Ta là một hôn quân không ai để ý. Bởi vì trong mắt mọi người, ta Nguyên Quân Diệu cũng chưa từng để bọn họ vào trong mắt. Trong mắt của ta chỉ có Thục phi Phùng Yên Nhi, vì nàng, ta thực xin lỗi người trong thiên hạ. Đương nhiên, Phùng Yên Nhi sẽ không vì ta mà rơi một giọt lệ. Bởi vì, tự tay nàng đem một ly câu hôn đến trước mặt ta. Câu hôn là một loại độc trí mạng khiến cho lục phủ ngũ tạng hoàn toàn bị phá hủy. Ta chỉ uống một ngụm liền đau đến cong thắt lưng. Thục phi cười, nụ cười của nàng giống như dĩ vãng. Nàng nói, rượu này rất thích hợp cho ta. Một khắc kia ta đau đến tê tâm liệt phế. Nàng biết ta đã không còn sức lực để nhấc kiếm lên cho nên nàng ở trước mặt ta không cần giả bộ nữa. Mời các bạn đón đọc Cung Khuyết của tác giả Trịnh Lương Tiêu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Xuất Sao (Rút Kiếm) - Tô Du Bính
Trên đời này ai cũng có điểm yêu. Hắn không những không có mà còn để lộ rõ ràng cho người khác thấy. Điêu Đình Văn muốn lợi dụng những điểm yếu đó. *** Vừa đọc xong bộ XUẤT SAO của chị Bính :”>, chỉ hai chữ thôi “Tuyệt vời” o(≧∀≦)o *tung bông* Cảnh H của bộ này là cảnh H mà tớ thik nhất trong tất cả các bộ của chị ấy. Cuồng nhiệt nhưng có gì đó bi thương. Hình tượng của hai bạn trong này rất lạ, không hài – tửng – ngơ – bựa như các nhân vật trước đó. Thụ – Đại nội tổng quản Tịch Đình Vân (nói vậy ai cũng hiểu bạn ấy là thái giám rồi ha :-s), luôn che giấu nỗi đau trong lòng, và nỗi đau ấy chỉ có thể cảm nhận được qua tình yêu dành cho bạn công. Công – Nam Cương vương Hoắc Quyết – tài cao khí ngạo thiếu niên anh hùng, là một người quái đản, có chút tùy hứng, có chút trưởng thành… nhưng bản chất vẫn là thiếu niên (a.k.a con nít thôi :”>) Phần trích dưới đây từ cuối chương 51 đến khoảng giữa chương 53 – chính là cảnh tắt lửa tối đèn của hai bạn =)) Trans: QT – Edit: Rainy Mời các bạn đón đọc Xuất Sao (Rút Kiếm) của tác giả Tô Du Bính.
Võng Du Chi Diễn Kỹ Nhất Lưu - Tô Du Bính
Kiều Dĩ Hàng  vốn dĩ mọi chuyện đều thuận bườm xui gió vậy mà không biết bị gì mà mọi chuyện chuyển đổi. toàn gặp chuyện không may. Lần đầu tiên hắn đóng mà bị chê dỡ. Bỏ một đống tiền ngoạn trò chơi,  bị người cướp trang bị. Phát tiết chửi bởi, bị hacker vạch trần thân phận, hình tượng bị hủy. … Công ty hạ lệnh: yêu quý sinh mệnh thì rời xa trò chơi. Hắn hạ quyết tâm: trên có chính sách, dưới phải nghĩ đối sách. *** Bộ này được coi là một trong những tác phẩm võng du hay nhất của chị Bính. Nội dung thì không phải chê gì cả, tình cảm tốt, chi tiết tốt, phân tuyến nhân vật cũng ổn luôn. Kết cấu hài hòa và hợp lý, tính cách của cả công và thụ đều tuyệt, các nhân vật phụ cũng không bị lu mờ. Là diễn hay là thật, các bạn hãy tự đánh giá nhé, đừng để những kỹ xảo của bạn thụ đánh lừa. *** Quả nhiên nam sợ chọn sai nghề, nữ sợ gả sai người. Nếu như có thể sống lại lần nữa, Suất Chinh nhất định sẽ không học ngành kỹ sư xây dựng, dù là làm thư ký ngày ngày ngồi trong phòng điều hóa đánh chữ cũng tốt hơn mặc gió mặc mưa làm bạn cùng bê-tông cốt thép. Hắn toàn thân vô lực ra khỏi xe, bò ba tầng lầu quay về phòng trọ. Xe và phòng trọ tạm thời đều do cha mẹ chu cấp, giờ hắn còn đang thực tập, tiền lương cầm tới đảm bảo ba bữa cơm hàng ngày còn khó khăn. Nhưng kể cả thế, hắn vẫn cắn răng dùng tiền tiết kiệm nâng cấp cạc màn hình cùng bộ nhớ máy tính. Biết sao được, ai bảo cái sắc hòa thượng kia luôn miệng ầm ĩ kêu máy tính hắn tồi tàn, tốc độ quá chậm. Về đến nhà, hắn trước bật máy tính rồi vào bếp đun nước xong quay lại trước bàn mở “Bát nháo giang hồ“. Sau khi vào game, hắn gửi một dãy chấm dài cho Thủy Tiên hòa thượng, không đợi trả lời, vào bếp chỉnh lửa. Mì trộn xì dầu hắn làm thuần thục, đến khi chín chỉ mất một phút đồng hồ. Chờ hắn bê mì về lại trước máy tính, Thủy Tiên hòa thượng đã gửi một đống tin trả lời. Mời các bạn đón đọc Võng Du Chi Diễn Kỹ Nhất Lưu của tác giả Tô Du Bính.
U Linh Tửu Điếm - Tô Du Bính
Thạch Phi Hiệp thất nghiệp, mãi cuối cùng cũng tìm được một công việc mới. Hắn làm quản lý tiền sảnh tửu điếm cổ nhất trên thế giới.Tửu điếm này, có đọa thiên sứ, có quỷ hút máu, có người sói, tinh linh, thần lùn, người khổng lồ, người vô hình,… nhưng tuyệt không có đồng loại của hắn. Tên của tửu điếm này chính là – Con thuyền Noah. Bản edited trong blog này do mình và các bạn Cá, Tsuki làm. *** Giới thiệu Review lê thê: Bạn là fan của Bánh Bơ?  Bạn có đọc Hủ mộc, Bại nhứ, hay Tống nghệ, Võng du? Bạn có thắc mắc tại sao tôi hỏi như vậy? … Vì mình không biết cách mào đầu nào khá khẩm hơn cả TT___TT OK, quên mấy câu hỏi vớ vẩn trên kia đi, có không gì thì cũng đâu có sao, vì tôi đang viết giới thiệu về U linh tửu điếm kia mà! Mối liên hệ duy nhất về các tác phẩm trên kia là, U linh hệ liệt chả liên quan đến tác phẩm nào hết. Có thể nói, khi đọc U linh tửu điếm, tôi cảm nhận được một cách nhìn khác hẳn về tác phẩm của Tô Du Bính. Nếu như từ Hủ mộc, Bại nhứ bước sang Tống nghệ, Võng du, chỉ là sự khác biệt về bối cảnh, về nhân vật, từ cổ trang sang hiện đại đô thị; thì trong U linh tửu điếm này, cách xây dựng câu chuyện và cảm xúc đã tiến lên một bước cao hơn. Vẫn là giọng văn hóm hỉnh mà lạnh nhạt thể hiện thành công qua đối thoại của nhân vật, vẫn là những con người mang theo một phần đáng yêu của trẻ nhỏ. Khác là, mức độ hài hước giảm đi, thay vào đó, là một câu chuyện được xây dựng nghiêm túc thật sự, và đây là tác phẩm đầu tiên trong số những tác phẩm mà tôi đọc do cùng tác giả này viết, có thể nhận xét là có độ kịch tính, tức là, có hồi hộp, có lo lắng, có xúc động chứ không chỉ đơn thuần là nụ cười nhẹ nhàng. Bá láp thế đủ rồi, giờ vào truyện chính chứ :”D Con thuyền Noah, trạm trung chuyển giữa các thế giới… Mà con thuyền Noah, còn là một tửu điếm… Trích: Thạch Phi Hiệp kiến nghị “Các ngươi có hay không nghĩ qua, lần sau viết thông báo tuyển dụng không nên dùng hai chữ tửu điếm, gọi thẳng là nhà khách đi?” Isfel nói ” Như vậy ngươi sẽ nhận lời sao?” “Không.” đánh chết cũng không. Isfel nói “Cho nên ta không nghĩ tới.” (Trích chương 4) Giới thiêu nhân sự tổng quát – by Đầu Đá: Trích: Thấu minh nhân, Hughes – quản lý phòng khách. Bởi vì người này có thể quỷ không biết thần không hay đi vào quét dọn phòng khách, không ảnh hưởng đến khách. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: cho nên lúc khách nhân ở trong phòng, tùy thời đều có thể có một nam nhân vô hình bước vào, sau đó trần truồng đi tới đi lui. Titan, Asha Crito – nhân viên bảo an. Bởi vì hắn tiếng lớn, hình thể lớn, có sức uy hiếp lớn. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: điểm này hắn rất tán thành, mở hắc điếm cần nhất là loại hình này. Quỷ hút máu, Gin – Bartender kiêm bồi bàn. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: sau này ngoại trừ nước lọc, hắn từ chối uống bất kỳ thứ chất lỏng nào. Tinh linh, Dea – quản lý tiêu thụ. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: diện mạo của người này quả thực nam nữ đều ăn. Người lùn, Raton – quản lý công trình. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: khó trách trong tiểu thuyết huyền huyễn đều nói ải nhân sở trường là chế tạo vũ khí và công sự, quả nhiên đều có nguyên nhân. Người sói, Antonio – đầu bếp chính. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: đặc sản tửu điếm nhất định là thịt nướng, thịt hun khói, thịt ba chỉ… Đọa thiên sứ, Isfel – giám đốc. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: có cánh, bay cao, giữ chức cao. Nhân loại, Thạch Phi Hiệp – quản lý tiền sảnh. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: không dám cảm tưởng. (Trích chương 4) Sau đây là giới thiệu chi tiết – by Kij già: Chàng trai trẻ (hai mấy chả nhớ) sau khi cãi nhau với ông chủ, tự động nghỉ việc, tình cờ nhặt được một tờ tuyển dụng (hoặc nói là bị tờ tuyển dụng đập vào mặt) quyết định đến tìm việc ở tửu điếm Noah. Quá trình tuyển dụng của anh chàng kết thúc chóng vánh ngay sau khi bước chân vào cửa quán và không thể bước ra. Vậy nên, dù muốn hay không, Thạch Phi hiệp chính thức trở thành đại diện của nhân loại trong Con thuyền Noah, thời hạn 1 năm. Mặc dù vậy, người đại diện này – Tham lam – *** Cái gọi là nhàn cư vi bất thiện tức là, khi rảnh rỗi thì sẽ kiếm chuyện để làm. Sau vài lần thẳng thắn lẫn không thẳng thắn đề nghị đi du lịch không được Isfel quan tâm, Thạch Phi Hiệp đem toàn bộ triết lý câu tục ngữ ấy thi hành triệt để. Từ Gin, Hughes, Raton, Antonio, Victor đến Asmar vừa trở lại, đều không may mắn thoát nạn. Thành viên khách sạn yên lặng chịu đựng mấy tháng, cuối cùng không nhịn được nữa thừa dịp hắn tắm cường liệt kiến nghị với Isfel. “Hắn luôn xuất hiện vào lúc không nên xuất hiện!” Gin rất tin tưởng, cứ tiếp tục như thế, có lẽ bản lĩnh nào đó của hắn sẽ chịu di chứng. “Kính viễn vọng bolobolo đầu tiên phát minh ra hắn đã mượn, nói là muốn nhìn về phương xa. Cái thứ hai phát minh ra hắn lại mượn, cái thứ hai có khả năng nhìn càng xa.” Raton siết chặt tay áo, để tránh bùng nổ cảm xúc, “Nhưng tới cái thứ mười…” “Bị mượn hết?” Gin nhấn mạnh vào chữ “mượn”. Miệng Raton giật giật, “Từ lần thứ ba, không phải mượn nữa.” “Thế là gì?” Gin hiếu kỳ. “Không có thủ đoạn nào không dùng.” Raton tỏ vẻ chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. Đối với sự việc này, Asmar tràn đầy xúc động. Năm nay hắn chỉ về Con Thuyền Noah làm bộ làm dáng tý thôi, ai dè gặp tai bay vạ gió. Tinh linh là con cưng của thần, nên Thạch Phi Hiệp mỗi lần Thạch Phi Hiệp đến rủ rê hắn thảo luận đến thảo luận đi hắn chỉ muốn giấu hai lỗ tai đi, sau đó nói cho thằng kia hắn là nhân loại đóng giả thành! Antonio và Victor không thích hớt lẻo, nhưng sự xuất hiện của họ đã cho thấy thái độ rõ ràng. Raton cúi đầu, tay áo nhẹ nhàng quệt khóe mắt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Isfel: “Thế nên, Isfel đại nhân…” Isfel nhìn lại hắn. “Xin…” Raton dồn dũng khí, “dẫn hắn ra ngoài đi lại đi.” Mời các bạn đón đọc U Linh Tửu Điếm của tác giả Tô Du Bính.
U Linh Giới - Tô Du Bính
U linh giới chính là giới thứ mười. Đây vẫn là cấm địa của chúng sinh vật cửu giới. Một ngày kia, thiên đường cùng địa ngục phải cử một người đến đó... Chuyện về Mammon và Metatron… *** Review An Tư: Thể loại : ác ma thâm tình công x thiên thần lãnh đạm thụ, tình hữu độc chung, ma pháp Nằm trong hệ liệt Cửu giới Một trong những tác giả yêu thích của mình, Tô Du Bính. ❤ Lần này, mình sẽ viết review về U linh boss, nằm trong Cửu giới hệ liệt của Bơ tỷ. Về bốn bộ, nhìn chung đều có cái hay riêng. Nhưng ở U linh boss, điều làm mình đặc biệt yêu thích chính là tình cảm của cả hai người. “Chỉ một ánh mắt, chung kết vạn năm” Mammon là một trong thất đại tội của loài người : tham lam. Hắn cùng phe với Lucifer, rời bỏ thiên đàng và cư ngụ ở nơi địa ngục sâu thẳm. Nhưng nơi đó không u ám như mọi người từng nghĩ. Ngược lại, Mammon làm chủ ở những tòa nhà xa hoa lộng lẫy nhất, sở hữu những thứ quý giá nhất. Vì hắn là “Tham lam”, vì thế hắn không ngại ngần thâu tóm nhiều của cải nhất có thể. Nhưng rồi, hắn yêu một thiên sứ. Một thiên sứ sáu cánh vô hỉ vô bi, là thiên sứ thánh khiết nhất, gần với Cha nhất, Metatron. Mammon đã yêu Metatron cả vạn năm, yêu trong khắc khoải, chua xót, đợi chờ. Hắn ở địa ngục của hắn, còn Meta lại ở con thuyền Noah., xa lánh thế sự, xa lánh mọi thứ. Trong trận thánh chiến năm ấy, kết quả phân định, sáu cánh Mammon hóa đen, trở thành đọa thiên sứ. Đã chẳng thể nào trở về lại những ngày trên thượng giới, cùng cầu nguyện, cùng ngắm nhìn vạn vật với Meta. Và hắn nuối tiếc… Xuyên suốt cả câu chuyện, hầu như phần tình cảm chỉ chiếm một phần rất nhạt. Nhưng vẫn sẽ thấy được sự nóng bỏng mỗi khi Mammon nhìn Meta, sự khao khát mỗi khi Mammon tìm kiếm bóng hình ấy. Trong cả hàng trăm vạn năm hắn từng sống, Mammon chưa từng yêu ai, cũng chưa từng để ý ai. Mammon chỉ tham lam một bóng hình duy nhất, một tạo vật thánh khiết xinh đẹp nhất, vĩnh viễn ngự tại trái tim hắn, Metatron. Những cử chỉ, hành động của Mammon đều khiến cho mình cảm thấy, hắn quả thật yêu Metatron rất nhiều. Là kẻ ngạo mạn giàu có hiếm ai bằng, chỉ mời người ta ăn một bữa sáng tay lại lấm tấm mồ hôi. Là một trong bảy đại ma vương của địa ngục, chỉ bằng một câu nói của người nọ, hắn đã chẳng màng mà vì người nọ làm hết thảy. Một ánh mắt, một lời, một cử chỉ đều được Mammon tẩn mẩn khắc ghi và trân trọng. Metatron, tạo vật gần gũi với thần nhất, lại có một bí mật. Bí mật này đã theo Meta kể từ lúc trước khi thánh chiến diễn ra và sẽ được giải đáp ở gần cuối cùng. Vì một phần yếu đuối, Meta đã chẳng thể lựa chọn về phe bên nào. Vậy nên trong suốt thời gian đó đến mãi về sau này, y đã trốn tránh nơi tầng cao nhất của con thuyền Noah. Và cầu nguyện. Meta đã rất nhiều lần mong muốn tâm của mình có thể phẳng lặng như mặt hồ, rất nhiều lần mong muốn trong lòng chẳng còn tạp niệm. Nhưng y không thể. Cũng như Mammon, tại một khắc nào đó trong quá khứ, trong lòng Meta cũng đã gieo lại một bóng hình. Thiên sứ thuần khiết nhất, lại thật sự không thể giữ tâm tĩnh lặng trước ái tình. Về nội dung câu chuyện, những tình huống được tác giả lồng vào nhằm thúc đẩy cao trào của câu chuyện. Đó là những bí ẩn về giới thứ mười với những thiên sứ sẽ già đi, và chết như một con người. Là một thiên sứ không hoàn toàn mạnh mẽ để có thể chống lại những phần tối u ám trong bản thể. Thiên sứ nọ giam cầm đồng bạn, hủy con trai mình, hủy luôn cả chính bản thân, vây hãm thế giới thứ mười trong u tối. Nhưng sau cùng, sức mạnh của tình yêu thương đã chiến thắng. Dù là Thần nhưng vẫn không hề hoàn hảo. Dù là thiên sứ nhưng cũng không hẳn sẽ không bao giờ phạm lỗi sai. Dù là bất kì giống loài nào cũng cần yêu thương để làm tiền đề tồn tại. Mammon sau những thử thách vẫn giữ trọn vẹn phần tình cảm của mình dành cho Meta. Hắn sẵn lòng chờ, nhưng không phải chờ trong vô vọng nữa. Meta một lần nữa nhìn nhận lại chính bản thân, không chối bỏ những phần y cho là mình không nên có mà học cách chấp nhận. Meta cũng có phần khả ái và đáng yêu, cũng sẽ tò mò, cũng sẽ quan tâm và lo lắng. Nhưng y vẫn luôn cố gắng làm rõ lòng mình, làm rõ những nghĩ suy mà bấy lâu bản thân không dám đối mặt, để rồi đồng ý ở cạnh Mammon. Nghĩa là đồng ý trở thành tình nhân, và “tình nhân chỉ một là đủ”. Chính Mammon đã nói như thế. Trong này có xuất hiện vài đôi phụ khá dễ thương như Michael và Lucifer, Hybe và Julian, và không thể không nói đến cameo Isael và Trịnh Phi Hiệp. Giới nào cũng thế, loài nào cũng vậy, cũng là những sinh vật sống mà không thể không học cách yêu thương. Và ở U linh giới, đó là bài học tình yêu cho một Mammon tham lam kiêu ngạo và một Meta lãnh tĩnh đạm nhiên. Họ đã đi qua những xa cách dai dẳng hàng vạn năm mới thấu triệt được lòng mình. Họ đã đấu tranh cho cái tôi, cho lí tưởng để có thể ở bên nhau. Chỉ vì là người đó, tuyệt không hối hận, dù cho thêm trăm vạn năm thiên trường địa cửu. *** Hôm nay là ngày dàn đồng ca thiên sứ biểu diễn, tám phần thiên sứ đều đến sân khấu giúp vui, đệ nhất giáo đường càng có vẻ đặc biệt hiu quạnh. Kim quang không ngừng đảo quanh giá chữ thập khổng lồ lơ lửng giữa không trung. So với giá chữ thập cao mấy chục thước, thân ảnh quỳ bên dưới thật sự nhỏ bé đến đáng thương. Cửa giáo đường được nhẹ nhàng đẩy ra. Tiếng bước chân trầm ổn từ hướng cửa chậm rãi tới gần thân ảnh đang quỳ nọ. “Ngươi dự định cứ thế tiêu cực lãng phí cả đời?” Michael bất mãn nhìn bóng lưng Shipley. Shipley tiếp tục cầu nguyện. Michael nói: “Năm nay thiên đường không thịnh hành sám hối, mà thịnh hành lập công chuộc tội.” Shipley cầu nguyện xong, thong thả đứng dậy. Hai chân hắn bởi vì quỳ quá lâu nên có vẻ không linh hoạt, không thể không giang cánh đỡ mình bay lên, giảm bớt gánh nặng cho đôi chân. “Ngươi muốn ta làm gì?” Hắn nhẹ giọng hỏi. Michael nói: “Mammon đang trùng kiến giới thứ mười.” Shipley cụp mắt, “Ta tin tưởng hắn sẽ làm rất tốt.” Michael nói: “Nhưng hắn không thể vĩnh viễn ở lại nơi đó.” Shipley khẽ mím môi. Michael giơ tay nhẹ hất phần tóc mái vàng óng ả của mình, “Ta nghe nói ngươi đã kết hôn.” “Đúng vậy.” “Có con rồi?” “Vợ ta sinh một đứa.” “Nga.” Michael trầm ngâm. Shipley đạm mạc ngẩng đầu nói: “Tướng mạo vợ ta có điểm giống ngươi.” Michael nhìn hắn, nửa ngày mới nói: “Vậy sao?” “Ân.” “Ta thật lấy làm tiếc.” Michael nhẹ giọng nói. Shipley bồi hồi nhìn vạt áo trường bào của Michael, dường như bị đoạt hết toàn bộ lực chú ý. “Tướng mạo giống ta, hẳn nên sống thọ mới đúng.” Michael nói. ...... —– Anh Michael thiệt quá đáng, câu trước còn tưởng anh thành kính phúng điếu, câu sau hóa ra anh lại tự vuốt đuôi mình =)) Từ những động thái của Shipley, lấy vợ tướng mạo giống anh Mi (khó trách Hybe đồng chí vừa gặp Mi liền thâm tình “mẹ” một tiếng ~~), trước đó lúc hắc hóa thì muốn chia rẽ MiLu => Bổn tòa tuyên phán, bị cáo Shipley tội danh yêu thầm Michael chính thức thành lập, phạt bị cáo tiếp tục đơn phương! P.S: Michael của chúng ta có vẻ như vạn nhân mê, Lucifer khỏi nói, từ Shipley cho tới Houllier còn gửi cả hình nude để dụ dỗ anh Mi =)) Hảo chờ mong một bộ hoành tráng về MiLu nha! Mời các bạn đón đọc U Linh Giới của tác giả Tô Du Bính.