Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cực Hạn Khủng Cụ - Vô Hạn Sợ Hãi (Bỉ Ngạn Hoa Sát)

Truyện Cực Hạn Khủng Cụ - Vô Hạn Sợ Hãi của tác giả Bỉ Ngạn Hoa Sát được viết khi chủ đề tận thế được bàn tán xôn xao trên khắp thế giới.

Ngày tận thế chỉ còn cách một năm, hàng loạt các quái vật tưởng như chỉ có trong phim ảnh, truyện tranh, tiểu thuyết hàng lâm đến Trái đất. Vương Thần, sinh viên mới tốt nghiệp, đã có những giấc mơ kì lạ về nó trước khi mọi thứ trở thành hiện thực.

Gia đình bị giết, chỉ còn một thân một mình tồn tại giữa thế giới sắp diệt vong, ngày tận thế đang đến gần. Phải mạnh mẽ, phải sống sót... Ông trời không bao giờ tuyệt đường ai cả. Chuyện gì sẽ xảy ra...

***

Thanh âm của thiếu nữ: "Xin hãy cứu vớt cái thế giới này..." Tìm mua: Cực Hạn Khủng Cụ - Vô Hạn Sợ Hãi TiKi Lazada Shopee

"Cái gì?"

Thanh âm của thiếu nữ: "Tận thế đã đến rồi, xin hãy cứu vớt thế giới này..."

Trước mắt là khoảng không vũ trụ cực lớn, tồn tại một khỏa tinh cầu màu xanh biếc. Bỗng nhiên, vô số luồng ánh sáng chiếu xuống khỏa tinh cầu này, khiến nó nổ tung, ánh lửa, tia chớp, hồng thủy... Khỏa tinh cầu xanh biếc này dần dần xuất hiện các vết rạn, cuối cùng ầm ầm hóa thành vô số mảnh nhỏ.

"Ah!"

Vương Thần mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy, không ngừng há mồm thở dốc, mồ hôi đã ướt đẫm cả áo hắn.

"Lại là giấc mộng này ah..."

Ngoài cửa sổ còn lờ mờ cảnh đêm, mặt trời còn chưa lên, Vương Thần sửng sốt một hồi, trái tim đập liên hồi một lúc lâu rồi mới chậm nhịp lại.

Xoa xoa trán ướt đẫm mồ hôi, cố đem cái điềm xấu trong mơ vung ra đầu, Vương Thần nhìn đồng hồ trên bàn.

"5 giờ 37 phút ngày 21 tháng 12 năm 2011 "

"Còn sớm như vậy ah..." Vương Thần bất mãn lầm bầm, lại nằm xuống.

"Đây là lần thứ mấy ta nằm mơ giấc mộng này rồi?" Đã không còn nhớ rõ nữa. Nghĩ đến cảnh sắc khủng bố địa cầu trong mộng vỡ thành từng mảnh nhỏ, Vương Thần lật người qua lại như thế nào cũng ngủ không được.

" Sự tình trong mộng sẽ thành thật sao?" Vương Thần yên lặng nhìn bầu trời lờ mờ ngoài cửa sổ, "Được rồi, không thèm nghĩ nữa, ngay cả có cái gì đi nữa cũng không phải chuyện của ta, ta chỉ là một người bình thường, những chuyện tận thế kia để cho quốc gia quan tâm đi!"

"Bất quá lời nói bảo hôm nay còn vừa vặn một năm trong dự ngôn tận thế của người Maya, giống như vậy trong mộng vậy, thật đúng là điềm xấu ah..."

Không biết lúc nào, Vương Thần miên man suy nghĩ rồi ngủ khi nào không hay.

"Vương Thần, dậy đi, dù đã sắp tốt nghiệp, nhưng cũng không thể ngủ nướng như vậy đâu!"

"Biết rồi mà mẹ."

Giống như vừa mới ngủ, đã nghe được thanh âm hô rời giường. Vương Thần thở dài, từ trên giường bò xuống, mặc quần áo tử tế.

Đánh răng, mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt vài cái, mới cảm giác được bối rối dần dần thối lui. Hắn nhìn vào gương, hiện ra một gương mặt ngây thơ trẻ tuổi, nửa đoản không tóc dài, hai mắt thật to, cái mũi khéo léo, bờ môi hồng, nhìn về phía trên có chút cảm giác nữ nhi, chỉ là gần đây bị cái cảnh trong mơ kia làm thường xuyên mất ngủ, trong hai con mắt hiện ra nhiều tơ máu.

Vương Thần, năm nay 19 một tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, bởi vì còn chưa tìm được công việc phù hợp, cho nên buồn bực ở nhà. Mỗi ngày đều chơi game. Lúc hắn 3 tuổi thì ba của hắn bị xe tông mất, hiện trong nhà chỉ có hai mẹ con hắn.

Cầm lấy khăn mặt, lau sạch sẽ gương mặt xong, Vương Thần đi vào phòng khách, trên mặt bàn đã để sẵn 1 ly sữa bò nóng hổi cùng 1 dĩa trứng chiên.

"Mẹ đi siêu thị mua thức ăn, con hôm nay không phải muốn đưa Tiểu Mộng đi nhà ga sao? Ăn cơm xong hãy đi, để cho con gái đợi thì không tốt lắm. Đúng rồi, khi về nhà nhớ rõ đem quần áo tại tiệm giặt ủi về luôn."

"Ừm." Vương Thần lên tiếng, sau đó nghe thấy được tiếng mẹ đóng cửa rời đi.

Chậm rãi thưởng thức bữa ăn sáng xong, Vương Thần mở cửa đi ra ngoài.

Bây giờ là 8 giờ sáng, bên ngoài tuyết rơi nhiều, sắc trời cũng không sáng ngời. Vương Thần một đường đi thẳng tới nhà tiểu Mộng, tuyết dưới chân của hắn phát ra thanh âm xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~. Tiểu mộng với hắn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên i, cũng không có phát sinh chuyện tình cảm động gì mà tự nhiên hai người thành người yêu của nhau. Tuy rất bình thản, nhưng mà cả hai người tựa hồ cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Bất quá Tiểu mộng đã tại Nam Kinh tìm được một công việc, nên hắn cùng Tiểu mộng sắp phải chia tay.

"Đông đông đông..."

Mở cửa là Tiểu Mộng, một cô gái có dáng điệu đáng yêu. Trông thấy Vương Thần đến, nàng không nói gì, liền mở cửa để cho hắn đi vào.

"Dì dương đâu rồi?"

"Bởi vì anh đến tiễn em, cho nên họ đã yên tâm đi làm rồi."

"Thế à."

Qua một hồi lâu, Tiểu mộng nói ra: "Em sắp đi Nam Kinh rồi, khả năng sẽ lâu lắm mới gặp lại anh, cho nên anh phải chăm sóc bản thân chu đáo đó."

"Ừm." Vương Thần nhàn nhạt lên tiếng.

Lại là một hồi trầm mặc...

Dọn dẹp xong gì đó, Vương Thần ôm thùng giấy lên. Vóc người của Tiểu mộng cũng không cao, nàng cố gắng đỡ lấy thùng giấy từ tay Vương Thần rồi hai người đi từ từ ra ngoài. ( khả năng về sau không còn có cơ hội đi cùng nhau như vậy nữa... ) trong nội tâm Vương Thần đột nhiên dâng lên cảm giác đau thương nhàn nhạt.

"Tuy chúng ta phải tách ra, nhưng là anh cũng không được cả ngày chỉ ở trong nhà, tìm phải tìm một công việc đàng hoàng, con gái thành thị thích con trai cầu tiến."

"Ừm."

Vương Thần cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, hắn chợt nghe ẩn ẩn tiếng nức nở. Quay đầu nhìn lại, trên mặt Tiểu Mộng đã chảy xuống hai hàng nước mắt.

"Từ lúc 5 tuổi nhận thức được, đến hiện tại đã qua 14 năm, hiện tại em sắp rời đi, chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với em sao?"

"Anh..."

Vương Thần trầm mặc một hồi, trong lòng của hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng miệng lại không thốt được thành câu: "Em một mình ở Nam Kinh, nhất định phải chú ý, xã hội bây giờ rất loạn, còn có, đừng làm việc quá nhiều, sức khỏe là trọng yếu nhất..."

Trong mắt Tiểu Mộng hiện lên một tia thất vọng, hai người bắt taxi đi. Mãi cho đến nhà ga, hai người cũng không nói một lời nào.

Nhìn toa tàu dài chậm rãi rời đi, thanh âm tin nhắn điện thoại truyền đến, Vương Thần mở ra xem, là của Tiểu Mộng gửi đến, chỉ có một hàng chữ:

"Hỗn đãn, nếu anh mở miệng giữ em lại..., em nhất định sẽ không đi!"

Vương Thần liền gọi lại thì phát hiện Tiểu mộng đã tắt máy điện thoại...

"Đi hiệu giặt a..." Đứng hồi lâu trong tuyết, Vương Thần trong chớp mắt yên lặng rời đi. Hắn không phải là không muốn giữ Tiểu mộng lại, nhưng không biết tại sao không thể thốt ra? Công việc trong mơ này cha mẹ nàng đã tốn rất nhiều công sức mới vì nàng mà tìm được được.

"Đại thúc, ta tới lấy y phục."

Cùng thường ngày bất đồng chính là hiện tại đã sắp 10 giờ mà hiệu giặt còn chưa có mở cửa. Vương Thần gõ vài cái, lại phát hiện cửa còn mở.

Vương Thần nghi hoặc nhìn vào trong phòng, đại thúc cũng như mọi ngày đều mặc một bộ quần áo lao động, chỉ là ngồi chồm hổm trên mặt đất, đưa lưng về phía bên ngoài.

"Đại thúc, hôm nay như thế nào mà muộn như vậy mà còn không có mở cửa? Hơn nữa cửa cũng không khóa... Ah!!!"

Đại thúc xoay đầu lại, Vương Thần trông thấy một cảnh tượng hãi hùng đến độ không thể dùng lời để diễn tả, toàn bộ cơ thể của đại thúc đã hoàn toàn hư thối mất, một con mắt như sắp rớt ra khỏi hốc mắt, hốc mũi trống rỗng. Trông thấy Vương Thần đi đến, sinh vật này nhếch môi, trong miệng là hàm răng không đều, một chất lỏng màu vàng theo khóe miệng chảy xuôi xuống.

"Ah ah ah..."

Đột nhiên trông thấy một gương mặt khủng bố như vậy, trong đầu Vương Thần lập tức trống rỗng, toàn bộ tóc gáy trên người đều dựng lên, chỉ còn lại bản năng có thét lên, quái vật rõ ràng đã không còn là nhân loại này đứng thắng lên, giơ hai tay hướng về phía hắn đi tới, hắn mới phản ứng, đem một cái ghế bên người ném tới, trong chớp mắt hướng ra phía ngoài mà chạy.

Vương Thần không ngừng thở phì phò, mới vừa rồi là ảo giác sao? Cái sinh vật kia rõ ràng mang một bộ dáng tang ma thi, làm sao có một vật như thế tồn tại trong thế giới? Mọi thứ rõ ràng chân thật, hình ảnh kinh khủng kia còn lưu tại trong óc của mình.

Mở cửa lại lần nữa, Vương Thần chứng kiến cái ktang ma thi kia đang đập phá cái ghế vừa bị hắn ném đi, chỉ thấy cái ghế rắn chắt trong tay tang ma thi giống như là giấy, vài cái đã bị xé thành từng mảnh nhỏ, sau đó tang ma thi cầm lên một cái chân ghế, hướng về cửa ra vào.

Tim Vương Thần bang bang nhảy loạn, liền tranh thủ cửa vẫn mở, trong chớp mắt dốc sức liều mạng chạy đi...

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thế giới hiện thực làm sao có thể có tang ma thi? Đây đúng là chuyện trong trò chơi cùng trong tiểu thuyết xuất hiện ra, thật sự làm cho người ta khó mà tin được." Vương Thần lấy điện thoại di động ra, đánh số 110, vang lên thật lâu, cũng không có ai nghe.

Vương Thần về đến nhà hồn còn chưa định, gõ cửa, nhưng không nghe thấy mẹ trả lời, nhớ tới sự cảnh vừa mới thấy, trong lòng của hắn lập tức lạnh lẽo, vội vàng móc ra cái chìa khóa cửa, trước mặt hắn là mùi máu tươi nồng nặc.

Chỉ thấy một quái vật toàn thân tím xanh sắc, có móng vuốt cùng hàm răng sắc nhọn, bụng phảng phất như phụ nữ đã mang thai tháng mười, đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong miệng đang nhai lấy cái gì, bên cạnh nó, là một đống thịt nát, phụ cận còn có một cái tạp dề, đó chính là cái mà mẹ thường xuyên đeo.

"Mẹ!" Vương Thần lập tức đầu óc trống rỗng, toàn thân run rẩy lên. Quái vật trông thấy hắn, nhếch môi hắc hắc cười to, lộ ra mấy khối thịt còn dính trên kẽ răng, bỏ mặc cái chân đang cầm trong tay, hướng về hắn lao đến.

Quái vật này mặc dù không mạnh mẽ như tang ma thi vừa rồi nhưng là trình độ linh hoạt thì lại hơn hẳn, hắn thoáng cái nhảy lên chính giữa cái bàn, sau đó cao cao nhảy dựng lên, một tay bắt lấy Vương Thần đã ngã xuống đất, mở ra cái miệng rộng hướng đầu của hắn cắn xuống.

Vương Thần kinh hoàng đem ô trong tay che trước mặt, chỉ nghe "Rắc" một tiếng, chiếc ô che trong tay bị quái vật này một ngụm cắn đứt, bất quá con quái vật này hiển nhiên cũng không chịu nổi, hắn một cái cắn đứt thân kim loại của cái ô, tản cốt đâm vào trong miệng của nó, đau oa oa kêu to, quái vật dùng sức ném Vương Thần đi, đưa hắn vung đến trên tường, lại ngã rơi xuống.

Vương Thần giãy dụa một cái liền đứng dậy, lực lượng con quái vật này phi thường lớn, chỉ khẽ ném mình văng vào tưởng đã khiến cho miệng của mình phún ra bọt máu. Quái vật dùng móng vuốt cố lấy ra vật gì trong miệng. Vương Thần chứng kiến, đó là một ít mảnh vỡ tản cốt kẹt trong miệng của nó.

Nhìn tạp dề cùng đám huyết nhục trên đất, trong lòng Vương Thần đang hoảng sợ cũng dần dần bị cảm giác phẫn nộ cùng bi thương đè ép xuống dưới, trong hai con mắt cơ hồ đều muốn phun ra lửa. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, nắm lấy tản cốt còn lại trong tay, hung hăng xong tới con quái vật mà đâm, chỉ nghe "Ba" một tiếng, đoạn tản cốt chém ngọt vào thân con quái vật, một chất lỏng đục ngầu từ bên trong phun ra. Quái vật đau đớn hét lớn một tiếng, một cái tát đánh vào trên cánh tay Vương Thần, một tiếng tiếng răng rắc vang lên, cánh tay trái của hắn mềm rủ xuống dưới, hiển nhiên đã bị gãy, hơn nữa cả người cũng bay rất xa ra ngoài, quỳ rạp trên mặt đất từng ngụm từng ngụm phun máu tươi.

Quái vật tuy trên bụng bị tản cốt chọc vào ra một vết thương lớn, nhưng hiển nhiên là không đủ để khiến nó tử vong, nó hướng về Vương Thần chậm rãi đi tới, hàm răng sắc bén kêu lên ken két. Vương Thần biết rõ, nếu mình không nhanh đứng lên chạy, quái vật cũng sẽ đem mình ăn tươi, giống như là đối với mẹ.

Nghĩ đến mẹ thì con mắt Vương Thần lại đỏ lên, lực lượng phi của quái vật thường lớn, một cái tát kia khiến toàn thân hắn đều kịch liệt đau đớn, thân thể của hắn không còn sức lực đứng lên. Vương Thần nghiêng thân thể, dùng tay phải còn có thể cử động mà nắm phích nước nóng hướng quái vật đập tới, chỉ thấy con quái vật này chỉ là nhẹ nhàng vung lên, phích nước nóng đã biến thành từng mảnh nhỏ, bất quá nước sôi từ trong đó rơi vãi lại lần nữa để cho con quái vật này kêu lớn lên, màu da tím xanh bị phỏng đến độ nổi lên một tầng vết bỏng rộp.

Con quái vật này lại càng thêm phẫn nộ, nó nhảy lên, lần nữa lao vào người Vương Thần, bất quá lúc này đây hàm răng của nó cũng không phải nhắm ngay đầu, mà là ngay cánh tay của Vương Thần.

Nó không định đem người trước mắt thoáng cái cắn chết, mà là muốn đem tứ chi cùng thân thể của cái nhân loại đáng ghê tởm đã xúc phạm tới nó chậm rãi ăn tươi, để cho hắn thống khổ không ngừng kêu rên, muốn sống không được mà chết cũng không xong.

Vương Thần chỉ cảm thấy cánh tay phải đau đớn tê dại một hồi, đã bị quái vật ngạnh sanh sanh cắn xuống dưới, cái cảm giác đau đớn kịch liệt này lập tức khiến cho toàn thân hắn một hồi run rẩy, trên trán nổi lên rậm rạp chằng chịt mồ hôi. Quái vật mấy ngụm liền đem cánh tay phải của hắn nuốt xuống, sau đó hắn lại một ngụm cắn mất cánh tay trái. Vương Thần tổn thương phi thường trầm trọng, xương cốt toàn thân bị đánh rã rời nội tạng khẳng định cũng thương tổn nghiêm trọng, hai bên bả vai trụi lủi, trong miệng phun máu tươi, cơ hồ rất nhanh sẽ chết.

" Ta trước khi chết, ít nhất cũng phải vì mẹ mà báo thù!" Vương Thần không biết từ nơi này dâng lên một cổ sức lực, dùng hàm răng hung hăng cắn lấy cổ quái vật. Quái vật không nghĩ tới hắn đã thương tổn lớn như vậy, lại còn sức lực nhảy dựng lên, không kịp chuẩn bị nên bị Vương Thần cắn ngay yết hầu, nó dùng sức cố ném Vương Thầnđi, nhưng mà Vương Thần như thế nào cũng không nhả ra."Chết cũng không nhả!" Vương Thần dùng toàn bộ lực lượng, hàm răng gắt gao cắn chặt cổ quái vật, bọt máu không ngừng chảy ra. Chỉ nghe một tiếng xé rách vang lên, một cái chân Vương Thần bị quái vật túm xuống dưới, cùng lúc đó, nơi yết hầu quái vật cũng bị cắn xuống một khối thịt lớn, đại lượng huyết dịch theo động mạch cổ đứt gãy phun ra. Quái vật rống giận, chỗ cổ khí quản bị cắn đoạn của nó, phát ra thanh âm vỡ tan ống bễ. Nó nhéo đầu Vương Thần, hàm răng sắc nhọn cắn lấy đỉnh đầu của hắn, cơ hồ như muốn đem đỉnh đầu Vương Thần cắn trọn, nhưng mà lực lượng hàm răng của con quái vật này càng ngày càng nhỏ, rốt cục "Bịch" một tiếng ngã xuống, trên mặt đất run rẩy vài cái không động đậy được nữa, rồi chết đi.

Vương Thần thở hổn hển, bọt máu ở khóe miệng không ngừng chảy xuôi, vừa rồi đánh nhau với quái vật, 2 cái cánh tay của mình bị cắn rơi, một cái chân bị xé toặc, xương cốt trên thân thể nên có lẽ cùng gãy không ít, hoặc cũng vỡ vụn rồi, lại phun ra nhiều máu như vậy, chỉ sợ cũng sắp chết đi rồi.

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Cực Hạn Khủng Cụ - Vô Hạn Sợ Hãi PDF của tác giả Bỉ Ngạn Hoa Sát nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Cảnh Xuân Nam Triều (Lâm Gia Thành)
Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai vùng, xuất hiện phồn hoa yên bình hiếm thấy. Nữ chính có dung nhan cực đẹp, còn có trí nhớ hỗn loạn vô cùng ở đời trước, sống lại trên thế gian phồn hoa. Nàng nghĩ, đời này, nàng không phải là yêu nghiệt, nàng nhất định phải ở cái nơi có vẻ bề ngoài đẹp đẽ, nhưng thực chất lại đầy gai góc này, cầu xin một điều mà những người cao quý nhất, ưu tú nhất không dám cầu: kiếp này an ổn, năm tháng bình yên.***Lời người dịch: Trước tiên là nói về lý do mà Q làm bộ này. Q thích nam diễn viên Phùng Thiệu Phong, cho nên mới xem phim Lan Lăng Vương do anh ấy đóng. Xem xong Lan Lăng Vương thì mình vô cùng không thích, một là do kết thúc SE, hai là do cá tính của Lan Lăng Vương trong phim có nhiều đoạn quá trọng tình nên bị làm hại, thiếu một chút quyết đoán và cứng rắn. Do đó, Q làm bộ này, vì nơi này có một Lan Lăng Vương đủ cho Q yêu thích và tự hào. Thật ra theo Q thì đây là một bộ truyện sủng. Tác giả bề ngoài có vẻ hành hạ nữ chính, nhưng thật ra cũng không có gì quá lố, nên các bạn cũng không cần lo nhiều. Đặc biệt là truyện tình tiết rất đủ, có đoạn gây cấn, có đoạn ngọt ngào, không quá sủng cũng không nhiều ngược, đủ chất cho một bộ truyện trùng sinh, xem không bị ngán, bằng chứng là Q xem hai lần liên tục trước khi làm, trước nay chưa có bộ nào như thế. Truyện này cũng giống như nữ chính của truyện, bề ngoài dịu dàng nhưng có một sức hút vô cùng lớn. Tìm mua: Cảnh Xuân Nam Triều TiKi Lazada Shopee Nói sơ một chút cho các bạn nào chưa biết hoàn cảnh diễn ra câu truyện. Truyện là vào thời kỳ sau nhà Hán, sau Tam Quốc Diễn Nghĩa, nhưng trước thời Tùy. Đây là một giai đoạn có thật trong lịch sử, nhưng vì các quốc gia trong truyện tồn tại chỉ khoảng 100 năm, nên có phần mờ nhạt trong lịch sử. Ở thời đại này, giai cấp được phân biệt rất nặng nề, và có rất nhiều lễ nghi, và cũng có khá nhiều nhân vật được lịch sử chú ý. Sau này các bạn đọc có thắc mắc thì cứ google để tìm hiểu thêm về các nhân vật đó. Nếu ai xem phim Lan Lăng Vương rồi thì có thể hiểu đại khái. Cuối cùng, kể thêm một chút về lý do quan trọng khi Q làm bộ này. Bước đầu chọn làm là do nam chính, nhưng nguyên nhân chính là do nữ chính. Q rất thích cô gái này, yếu ớt nhưng rất kiên cường. Dù biết hoàn cảnh rất bất lợi với mình, nhưng luôn cố tìm đường sống trong từng kẽ hở. Bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không khiến cô ấy lùi bước hay đi tìm chết. Nam chính cũng rất là dễ thương và mạnh mẽ, bảo đảm đủ tiêu chuẩn của các bạn. Ngoài ra, Q thì rất không thích các phong tục lễ giáo phong kiến, và thậm chí là có nhiều điều trong đó được áp dụng đến đạo lý luân thường bây giờ. Truyện này đã đánh tan những điều đó, khiến chúng ta hiểu rằng mọi thứ phải được hình thành trên sự công bằng, yêu thương và tôn trọng chứ không được thành lập trên bất kỳ quy định nào. Hy vọng bộ truyện này sẽ đem đến nhiều điều thú vị cho các bạn***Bộ sách Danh Sĩ Ngụy Tấn hệ liệt gồm có: Mị Công Khanh, Cảnh Xuân Nam TriềuKiều Kiều Vô Song***Nhìn tới cung thành nguy nga tráng lệ ở phía trước, bàn tay trắng ngần như ngọc của Trương Khởi xoắn chặt y phục. Nàng hít sâu một hơi rồi quay đầu lại nhìn phu quân của mình. Thời gian đã qua nhiều năm, thế nhưng phu quân của nàng vẫn tuấn vĩ y như thưở ban đầu mới gặp vậy. Hàng lông mày cao thẳng vượt trội hơn người, hào quang trong đôi mắt thâm thúy ấy nheo lại có chút âm trầm có chút lạnh lẽo, còn có sóng mũi thật cao kia. Dưới ánh mặt trời chói choang của mùa hè, thậm chí nàng có thể nhìn thấy thấp thoáng trên chóp mũi phu quân có nét ảm đạm buồn bã. Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, phu quân quay đầu lại nhếch môi cười, nụ cười rất dịu dàng, giọng điệu trầm ấm dễ nghe như tiếng nước chảy vang lên trong xe ngựa, "Khởi nương, sao nàng lại nhìn ta như vậy?" Trương Khởi thản nhiên cười lắc lắc đầu, nàng thu hồi ánh mắt tiếp tục nhìn về phía cung thành nguy nga hoa lệ kia. Nàng có cảm giác hắn của bây giờ không còn giống với ngày xưa nữa, hình như rất căng thẳng và lo lắng một cách bất thường, đặc biệt là khi nhìn hắn chạm phải ánh mắt của nàng thì như có điều gì đó không nói ra được bằng lời. Phu quân không muốn nói, Trương Khởi cũng không tiện hỏi tới, chỉ có điều không hiểu sao nàng cũng không tự chủ được mà khẩn trương theo. Càng lúc càng đến gần cung thành. Cung thành nơi này, nếu nói về sự hoa lệ của nó thì tất nhiên không sánh bằng với cung thành ở cố quốc, nhưng nó rất đồ sộ rộng lớn, tường thành ước chừng cao hơn cố quốc cả trượng. Đúng rồi, cố quốc có nơi hiểm yếu là Trường Giang, khắp cả nước đều tin chắc rằng phương bắc ko qua được Trường Giang, bởi vậy khi xây dựng cung thành đã có chút chủ quan. Nghĩ đến cố quốc, Trương Khởi lần nữa quay đầu nhìn về phía phu quân mình. Nàng cùng phu quân quen biết nhau từ thời niên thiếu, hắn từng vì nàng mà đắc tội quyền quý, phản bội rời bỏ gia tộc. Sau khi đến nơi này, sau mấy năm cố gắng của hai vợ chồng, con đường làm quan coi như cũng được thuận bườm xuôi gió, từng bước được thăng tiến. Lúc bấy giờ, Tân Đế mới vừa kế vị, phu quân liền có được cơ hội dẫn theo gia quyến tiến về phía Hoàng Thành. Nghĩ đến phu quân đối nàng thâm tình nghĩa trọng, Trương Khởi mím môi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng long lanh ánh nước. Nàng nghiêng đầu qua yêu say đắm nhìn tới phu quân mình, trông thấy nơi chóp mũi hắn hơi ẩm ướt, không nhịn được lấy khăn tay ra ân cần dịu dàng lau cho hắn. Khi làn hương thoảng qua cùng với dáng ngọc mềm mại thì nam nhân nhắm chặt hai mắt lại. Ngón tay quyến luyến lướt nhẹ qua bờ môi đang mím chặt của phu quân, giọng nói mềm mại mà nhỏ nhẹ, cực kì êm tai đậm chất Giang Nam của Trương Khởi vang lên trong xe ngựa, "Phu quân!" Phu quân mở mắt ra nhìn về phía nàng. Đối diện với ánh mắt của hắn, Trương Khởi vẫn chỉ thản nhiên cười, nàng thỏ thẻ làm nũng nói: "Không có, chỉ là muốn gọi chàng mà thôi." Người đàn ông này đối với nàng tựa như trân bảo, cuộc đời này có thể được cùng hắn kết nghĩa làm vợ chồng, nàng thật là hạnh phúc. Nghĩ tới đây, Trương Khởi nắm lấy bàn tay của hắn, ngón tay chạm đến lòng bàn tay thấm ướt của hắn, nàng cắn bờ môi anh đào cúi đầu yêu kiều nói: "Mặc kệ phu quân như thế nào, thiếp nguyện cùng sinh cùng tử với chàng." Lời nói rõ ràng rất có khí thế nhưng từ chất giọng trời sanh yểu điệu mềm mại của nàng nói ra, lại như đang nũng nịu hờn dỗi. Nàng nhận thấy hôm nay phu quân như thế thật không bình thường, nhất định là đang lo sợ Tân Đế sẽ xử phạt hắn. Phu quân chợt nhếch môi cười, nhưng cuối cùng cũng chỉ là cười cười. Hắn không trả lời mà ngẩng đầu lên nói: "Đến cung thành rồi." Đã đến cung thành. Hai người xuống xe ngựa, từng bước đi nhanh tới hướng hoàng cung. Trương Khởi vẫn luôn rũ mắt cúi đầu, nàng không hề ngẩng đầu lên một lần nào, chỉ một mực đi theo ở phía sau phu quân, đếm từng bước chân của mình. Phu quân ngừng nàng cũng ngừng, phu quân đi nàng liền đi. Cứ như thế, lâu đến nỗi tưởng chừng như đã qua một năm vậy, vừa có một thanh âm the thé của người canh gác vang lên thì phu quân đã nhấc chân bước vào Tử Kim Điện lộng lẫy hoa lệ đến dọa người kia. Bàn tay trắng nõn của Trương Khởi nắm lại thành quyền, chân đứng im cứng đờ tại chỗ. Thời điểm thấy phu quân quỳ xuống thì nàng cũng quỳ xuống theo. Khó khăn lắm mới quỳ xuống được nhưng ngay lập tức nàng liền cảm nhận được, xung quanh bốn phía dường như tĩnh lặng lại, như có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chòng chọc tới chỗ nàng. Trời sinh nàng xinh đẹp động lòng người, có bị mọi người nhìn chăm chú như thế cũng là chuyện rất bình thường. Nếu không phải là nơi không tầm thường, nàng cũng sẽ không có cảm giác. Bất tri bất giác, Trương Khởi càng cúi đầu thấp hơn, những móng tay tinh xảo lại càng bấm chặt vào lòng bàn tay của mình. Ngay lúc này, một giọng nói lỗ mãng của một thanh niên còn trẻ tuổi vang lên, "Nàng chính là Trương thị “Khởi xu”? Ngẩng đầu lên nào!" ‘Khởi xu’, là một người con gái xinh đẹp lộng lẫy như hoa, đây vốn là cách gọi của đám nam tử thường lén lút nói sau lưng nàng, nhưng cách xưng hô này sao có thể vang lên giữa Tử Kim Điện? (Khởi là tên nàng còn xu là nét đẹp vẻ đẹp, tóm lại chữ đó dành để nói về ng con gái đẹp)Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Cảnh Xuân Nam Triều PDF của tác giả Lâm Gia Thành nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Cánh Trái (Phan Hồn Nhiên)
Cánh trái là tập truyện ngắn của nhà văn Phan Hồn Nhiên, hội ngộ gần 20 truyện ngắn hay của chị như: Cánh trái, Africa, Vụ mất tích, Giờ xanh, Ván cờ, Sapa, Yên tĩnh tuyệt đối, Hồ Cá, Người chơi gương, Bay về phương Bắc, Thành phố trên cốc, Người đi săn, Cột nước đỏ... Là một cây bút nổi tiếng của báo Hoa Học Trò xưa và nay, Phan Hồn Nhiên đã để lại những ấn tượng khó quên cho độc giả qua những trang viết, truyện ngắn nhẹ nhàng mà sâu sắc, mang đậm dấu ấn của một Phan Hồn Nhiên luôn gần gũi với mọi người...***Cả tập truyện ngắn Cánh trái gồm 18 "mẩu" được tác giả Phan Hồn Nhiên khéo léo xếp gọn vào 3 gian màu Xanh - Trắng - Đỏ, những gam màu được gọi tên cùng những nhân vật, xuất hiện rồi biến mất trong những câu chuyện kể. Mỗi gian màu là một hình khối sắc nét và có cạnh nhọn hoắt, nó chạm vào đến tận cùng những xúc cảm sâu kín nhất...***1. Sảnh đợi vắng lặng. Các mặt ghế nhẵn thín, đỏ chói, liên kết với nhau bằng thanh inox trắng lạnh. Hưng thả người xuống chiếc ghế đầu tiên. Cảm giác cứng đờ ghê tởm truyền thẳng vào da thịt khiến anh nhận ra mặt ghế cũng đúc từ kim loại chứ không phải nhựa hay gỗ. Dù rất mỏi, anh tránh dựa vào lưng ghế lạnh toát. Hưng nhìn chăm chú mặt đồng hồ màu trắng với những chữ số La Mã to khác thường treo trên khoảng tường phía sau quầy tiếp bệnh nhân. Vài phút nữa, 12 giờ khuya. Con trai anh đã được đưa vào phòng cấp cứu đặc biệt. Việc của anh lúc này chỉ là chờ đợi. Có tiếng chân bước hối hả. Một thứ tiếng ồn ngẫu nhiên nhưng gây náo loạn. Sau khúc quanh cuối dãy hành lang, một người lao vụt ra. Anh ta cao và gầy một cách đáng sợ, khoảng ngoài hai bảy. Bàn tay bấu chặt phía dưới cổ, như thể anh ta đang gắng sức kiềm chế hỗn hợp âm thanh sắp buột ra khỏi cuống họng. Bước chậm lại, anh ta nhìn quanh rồi ngồi vật xuống đầu kia dãy ghế, run rẩy dữ dội, đến mức sự rung động thấm vào kim loại lan truyền sang Hưng. Anh ta không ngớt lầm bầm điều gì đó, cái yết hầu nhọn hoắt chuyển động cuồng loạn như sắp xé rách lớp da cổ tái nhợt. Chừng mươi phút sau, ngớt run rẩy, anh ta gục mặt vào hai bàn tay. Tìm mua: Cánh Trái TiKi Lazada Shopee Một cách kín đáo, Hưng quan sát người lạ. Sự kinh hoàng sầu thảm tựa lớp màng trắng đục khiến mọi đường nét đều nhòe nhoẹt, như nhìn trên màn hình TV bị rối nhiễu. Ngoài tường kính, vẳng lên tiếng còi hụ cùng ánh đèn chớp của một xe cấp cứu đang băng qua khoảng sân bệnh viện. Vài y tá trực túa ra sảnh, chạy không tiếng động theo lối thang bộ. Hưng vẫn ngồi im. Nhưng người lạ đã đứng bật dậy, lách qua cửa xoay rồi biến mất. Bác sĩ đồng ý cho anh đưa con về nhà ngay trong đêm. Đứa bé mười một tháng tuổi đã được tiêm thuốc. Nhịp thở trở lại bình thường. Lúc này nó đang ngủ im bên trong chiếc nôi lớn có quai xách. Trao cho anh túi bìa giấy đựng phim, đơn thuốc cùng một danh thiếp, ông ta giải thích đều đều với Hưng về Ehlers-Danlos type bốn - một bệnh hiếm khởi nguồn từ chứng rối loạn gen. Ngưng một chút, ông ta miêu tả biểu hiện một vài biến chứng nguy hiểm. "Tôi có biết về chúng - anh cắt lời bác sĩ - Một căn bệnh dính líu đến gen di truyền. Ông sẽ nói thế, phải không?". Ông ta im lặng nhìn anh bằng đôi mắt hẹp, vằn đỏ vì thức khuya. "Anh có thể đưa thằng bé đến phòng khám riêng của tôi. Bất kỳ lúc nào. Địa chỉ và điện thoại có trên danh thiếp". Ông bác sĩ quay lưng bỏ đi, chẳng buồn nghe lời cảm ơn. Một lần nữa Hưng cúi nhìn đứa con trong nôi. Sau đó anh bước ra khỏi khu vực cấp cứu, bấm thang máy xuống tầng hầm để xe. Khi anh lái xe ra đường thì đã quá nửa đêm từ lâu. 2. Đối diện cổng bệnh viện, hộp đèn trạm xe buýt phả quầng sáng vàng yếu ớt. Khoảng tối quanh đó thẫm lại, dày đặc hơn. Một người đứng im, bóng đổ dài trên mặt đường nhựa. Chỉ có đồ mất trí mới chờ chuyến xe buýt không bao giờ hiện ra trong đêm, Hưng tự nhủ. Đèn pha xe hơi chiếu thẳng. Anh chợt nhận ra gã trai trẻ ban nãy trong sảnh. Anh cho xe chậm lại, trờ sát lề. Bấm nút hạ kính, Hưng lên tiếng lạnh lẽo: "Có muốn quá giang không?". Mất mấy giây, người đứng một mình mới hiểu ra. Anh ta hấp tấp chui vào xe từ cửa bên kia, khựng lại khi thấy chiếc nôi. Hưng cho biết băng sau bỏ không. Tuy nhiên người lạ rụt rè đề nghị được ngồi ghế trước, ôm đứa bé, còn cái nôi có thể xếp ra đằng sau. Anh ta thu xếp mọi thứ nhanh gọn. Khi anh ta tìm được tư thế thoải mái, tựa hẳn vào lưng ghế, đứa bé vẫn nhắm mắt ngủ yên trên ngực anh ta. - Anh cho xe đi thẳng năm cây số nữa. Ngã tư chạm đường cao tốc, tôi sẽ xuống. - Được! - Hưng gật đầu - Cậu chợp mắt chút đi. Đến nơi, tôi sẽ gọi. - Phiền anh thức tôi vậy! - Nụ cười gắng gượng khiến mặt người lạ có các hốc tối khó coi - Gọi tôi là Đông. Đồng hồ báo xăng vẫn còn đầy. Đường nhựa trơn mượt gây cảm giác cái xe cũ đang trôi xuống dốc. Những vệt đèn pha ngược chiều hung hãn cắt xuyên bóng tối như mắt lũ thú rừng. Tiếng rì rầm của động cơ chỉ lan truyền đến khuỷu tay Hưng. Phần cơ thể còn lại nhúng ngập trong tình trạng không cảm giác. Suốt nửa năm vừa qua, anh sống sót nhờ tìm thấy trạng thái yên tĩnh này. Anh không hiểu nổi nguyên nhân tai họa. Anh không nghĩ hay làm được gì hòng ngăn tai họa diễn ra. Sau đó thì tất cả trở thành chuyện đã rồi. Chỉ có đứa con trai nhỏ của anh như tàn tích sót lại, nằm bên bờ lỗ thủng rỗng hoác của cơn ác mộng. Hưng đưa mắt nhìn con trai. Khuôn mặt nhỏ ngoẹo về một bên, bàn tay bé xíu đặt trên vai người lạ lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối. Một hình ảnh quen thuộc. Quen thuộc đến mức ghê khiếp. Hệt như anh lại nhìn thấy An, vào cái hôm anh đón cô và con trai mới sinh từ bệnh viện về nhà. Họ mới ngoài ba mươi. Mọi thứ đang vận hành ổn thỏa. Ngay suốt quãng thời gian mang thai mệt mỏi, An vẫn không mất đi vẻ xinh đẹp và sáng suốt luôn khiến anh ngạc nhiên. Cuộc sống gia đình chẳng có gì phàn nàn. Trước đó không lâu, bằng tiền dành dụm, họ vừa mua chiếc xe mà giờ đây anh đang điều khiển. Ngôi nhà thứ hai của họ. Biểu tượng hạnh phúc của họ. Anh nhớ hôm ấy, buổi sáng, trời mưa lây rây. Xe chạy tốc độ trung bình trên đại lộ thưa thớt. Máy lạnh trong xe điều chỉnh ở khoảng 26 độ C, thích hợp với đứa trẻ vừa chào đời ba ngày. Họ không nói gì. Sự tĩnh lặng chia sẻ. Nhìn nghiêng, vầng trán An trắng xanh, thẳng và mịn. Dựa hẳn vào lưng ghế, tay ôm đứa trẻ, cô bỗng cười khe khẽ, rồi nhoài người lấy đĩa chọn lọc The Beatles đặt vào đầu đọc. When I'm sixty four. You'll be older too. And if you say the word I could stay with you... Giọng hát trầm mượt vang lên thong thả, đượm vẻ chế giễu dịu ngọt. Đúng khi ấy, anh chợt nhận ra không khí trong xe phảng phất một mùi gì đó gợi sự bất an. Vợ anh áp môi lên trán con trai, bình thản: "Mùi máu. Từ người em!". Anh gật đầu. Chưa bao giờ anh thấm thía nỗi buồn bã xót thương như giây phút đó... Nhiệt độ trong xe cũng khoảng 26 độ C. Con trai anh được sưởi ấm trên ngực người lạ, ngủ ngon lành. Đường nét gương mặt nhìn nghiêng của gã quá giang khá đẹp. Hưng rùng mình nghĩ vợ anh có vài nét tương đồng với kẻ xa lạ này. Bất thình lình, Đông mở choàng mắt. Đôi mắt ráo hoảnh cho biết anh ta hoàn toàn không ngủ. Những ngón tay dài mảnh đeo mấy chiếc nhẫn cầu kỳ rẻ tiền gõ nhè nhẹ trên gò má. Lúc này, anh ta đượm vẻ tự tin và làm chủ tình thế, khác hẳn hình ảnh hoảng loạn tại bệnh viện. - Hồi nãy, cậu ở khu cấp cứu có chuyện gì? - Hưng phá vỡ sự im lặng. - Người quen của tôi cần đến bệnh viện. Tôi đưa ông ta đi! - Đông ngập ngừng. - Chỉ vậy thôi sao? - Hưng ngờ vực. - Người đó bị chấn thương sọ não - giọng nói thì thào, rồi đột ngột vang to, the thé - Một vết thương sau gáy làm ông ấy bất tỉnh. Chỗ rách máu chảy nhiều không tin nổi... - Ai gây ra chuyện đó? - Hưng hỏi, dù đoán được lời đáp. - Nếu ông ấy không dọa bỏ rơi tôi, thì tôi đâu có phát khùng! - Gã quá giang úp mặt vào bàn tay, đột ngột khóc nức. Nước mắt anh ta nhiều đến mức rỉ qua các kẽ ngón, biến mất trong mấy cái nhẫn - Dù sao thì tôi cũng đã đưa ông ấy đi cấp cứu và gọi điện báo cho người nhà ông ấy để họ tới bệnh viện... Đứa trẻ thở khò khè và bắt đầu khóc to. Bỗng dưng, nỗi chán nản khủng khiếp xâm chiếm Hưng. Mùi máu váng vất từ người ngồi cạnh, quen thuộc. Nhưng anh chẳng hứng thú gì với các bí mật kẻ khác. "Đừng khóc như đàn bà nữa. Dỗ nín con trai giùm tôi!" - Anh lên tiếng, chỉ muốn được yên. Nghiêng đầu chùi khô mắt vào vai áo, Đông vỗ nhẹ lưng đứa trẻ. Thằng bé dịu xuống. Mọi thứ lại im ắng. Nhưng bầu không khí trong xe chẳng còn như cũ. Giao lộ đường cao tốc lấp loáng phía trước. Lơ lửng trên cao, các bảng điện giao thông nhấp nháy. Xe chạy chậm lại. Đông nói yếu ớt: "Về nhà một mình sợ lắm. Giá anh cho tôi trọ qua đêm nay!". Đèn vàng ngã tư chuyển màu đỏ. Chiếc xe lao vụt qua giao lộ như một kẻ tâm thần mù lòa. Bằng hành động liều lĩnh, Hưng ngỡ như đã quyết định bẻ ngoặt cuộc sống anh sang hướng khác, mù mờ và bất ổn. Ở một khía cạnh nào đó, anh chỉ làm cho việc đánh mất khả năng kiểm soát đời mình hiện hình rõ nét hơn.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Phan Hồn Nhiên":Cánh TráiChiếc Vòng Đồng ĐenChuỗi Hạt AzothCông TyDạt VòmThe JokerLuật ChơiMắt BãoMáu HiếmNhững Đôi Mắt LạnhXuyên ThấmĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Cánh Trái PDF của tác giả Phan Hồn Nhiên nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Canh Khuya (Suzanne Brockmann)
Brittany Evans ghét bị trễ. Nhưng bãi đỗ xe giống như cái nhọt ở mông, thêm nữa cô còn tốn quá nhiều thời gian băn khoăn nên mặc gì - cứ như việc đó quan trọng lắm ý. Ra khỏi cánh cửa phòng thay quần áo, cô quan sát đám người lác đác đứng quanh quầy xúc xích cạnh sân bóng chày trường đại học. Và anh ta ở đó. Đứng dưới phần mái nhô ra, tránh cơn mưa nhỏ, theo dõi các cầu thủ trên sân bóng. Dựa vào tường quay lưng lại phía cô. Ít nhất thì cô nghĩ đó là anh ta. Họ chưa gặp nhau bao giờ - hoặc không nhiều hơn hai phút rưỡi. Brittany, đây là Wes Skelly quân- hàm- gì- đó. Wes, đây là Britt, chị Melody Jones. Tìm mua: Canh Khuya TiKi Lazada Shopee Xin chào, rất vui được làm quen, tôi phải đi đây. Người đàn ông có- thể- là- Wes- Skeylly đó liếc nhìn đồng hồ, liếc ra cổng chính của sân vận động. Tóc anh ta dài hơn và sáng màu hơn cô nhớ - dĩ nhiên, khó mà nhớ được nhiều từ cuộc gặp mặt chỉ diễn ra trong hai phút rưỡi. Cô nhìn thấy mặt anh ta rõ hơn khi anh ta khẽ ngoảnh lại. Đó là…một khuôn mặt. Không đẹp trai đến sững sờ như chồng của Mel, Harlan "Cowboy" Jones. Nhưng cũng không đến nỗi như ác quỷ Frankenstein. *** Suzanne Brockmann (sinh năm 1960, bút danh khác: Anne Brock) là một trong những nữ tác giả hàng đầu tại Hoa Kỳ hiện nay. Bà đã đạt được rất nhiều giải thưởng, trong đó có hai giải RITA, giải cống hiến của Romantic Times và được xem là tác giả viết tiểu thuyết lãng mạn được yêu thích nhất tại Mỹ… Hơn 51 tác phẩm của bà đã được xuất bản và rất nhiều trong số chúng được xếp vào hàng best - seller của USA Today và New York Times. Bà được xem như một trong các tác giả có tầm ảnh hưởng lớn trong giới viết tiểu thuyết lãng mạn và là một thành viên hoạt động tích cực vì sự bình đẳng dân chủ. Suzanne Brockmann cũng đã ra mắt một bộ phim mà bà sản xuất cùng chồng của mình: The perfect wedding. Một số tác phẩm của Suzanne Brockmann: Born to darkness; Beginnings and Ends; Headed for trouble; Shane's last stand; Thiên thần của anh... *** "Anh nghĩ sao nếu em nói em đang định nghỉ học một năm?" Brittany hỏi. Wes ngẩng đầu lên khỏi máy tính, xoay người trên ghế sang nhìn cô. Cô đang đứng bên cửa phòng ngủ, dựa người vào khung cửa. Anh cân nhắc lại từ ngữ trước khi trả lời cô. "Anh đoán anh sẽ phải hỏi tại sao em lại định như vậy. Và anh hi vọng đó không phải là vì anh." "Không phải," cô nói. "Thật không?" anh hỏi. Thật không dễ khi phải sống và làm việc tại hai thành phố khác nhau, nhưng không đến mức không chịu được. "Nếu dạo này anh phàn nàn nhiều quá thì cứ bảo anh câm lại, bé cưng. Chuyện này sẽ không phải là mãi mãi, bên cạnh đó, chúng ta còn phải lo cho Andy." Andy cần Britt bên cạnh hơn lúc nào hết. Dani đã trở lại trường, nhưng phiên tòa xử Dustin Melero đang đến gần. Không có gì bảo đảm, những vụ cưỡng bức luôn diễn ra theo kiểu "anh nói, cô ta nói," nhưng 4 cô gái đã bước ra, cùng với câu chuyện giống hệt Dani. Cùng với nhau, họ quyết tống tên khốn kiếp đó vào tù. Yeah, có khi Dustin lại ở cùng phòng giam với John Cagle, tên bám đuôi điên khùng của Amber. Amber đã hoàn thiện lại hệ thống an ninh, Wes và Britt cũng lắp thêm hệ thống báo động vào cả hai căn hộ của họ.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Canh Khuya PDF của tác giả Suzanne Brockmann nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Cành Hoa E Ấp (Pearl S. Buck)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Cành Hoa E Ấp PDF của tác giả Pearl S. Buck nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.